Tang Bối Bối nói: Có phải vì anh mà tới hay không?
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi vẫn có chút tự hiểu lấy mình, tôi không có mị lực lớn như vậy. Kỳ quái, không nghe nói An Đức Uyên và Viên Hiếu Thương có quan hệ gì.
Tang Bối Bối nói: An Đức Uyên cũng không phải là người tốt, hắn chính là lão đại xã hội đen.
Trương Dương nói: Đừng dùng ánh mắt cũ để nhìn người, hiện tại người ta đã chậu vàng rửa tay, còn là minh hữu của nghị sĩ Hồng Ân Chính, nếu Hồng Ân Chính năm sau có thể được trúng cử làm tổng thống, như vậy An Đức Uyên chính là công thần lớn nhất.
Tang Bối Bối nói: Hắc chính là hắc, chậu vàng rửa tay cũng không xóa được những tội nghiệt hắn gây ra trước đây.
Trương đại quan nhân nói: Thú vị thật, tín nghĩa xã của Đài Loan, gia tộc Nguyên Hòa của Nhật Bản, tính cả đám tội phạm bản địa, tất cả chạm trán nhau cùng một chỗ, đám người này rốt cuộc là có âm mưu gì? Hắn nói với Tang Bối Bối: Có gắn máy nghe trộm trong phòng của Viên Hiếu Thương không?
Tang Bối Bối lắc đầu nói: Vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
Trương Dương nói: Tôi tự mình đi một chuyến, xem bọn hộ rốt cuộc đang làm cái gì.
Tang Bối Bối nói: Cứ như vậy tùy tiện đăng môn bái phỏng ư?
Trương đại quan nhân nói: Cán bộ đảng chúng tôi trước giờ đều là quang minh chính đại đường đường chính chính, cô cho rằng đều giống như cô, trốn đông trốn tây trộm đồ ư?
Tang Bối Bối đang muốn cãi lại hắn hai câu thì Trương đại quan nhân đã đi mất rồi.
Trương Dương cũng không phải chỉ nói miệng, hắn trực tiếp tới khách sạn vương miện.
Viên Hiếu Thương nghe nói Trương Dương tới chơi thì cũng có chút ngạc nhiên, trước đó Trương Dương không hề thông báo trước, hơn nữa hiện tại Viên gia đang đứng ở trong thời kỳ sóng gió, mà thường ủy thị ủy Bắc Cảng mới được chọn như Trương Dương, lại đã chính thức đăng ký kết hôn với con gái bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, sau khi gặp gỡ bất ngờ ở Bạch đảo, đề nghị của Viên Hiếu Thương bị Trương Dương cự tuyệt, hắn vốn cho rằng Trương Dương sẽ xa lánh mình, nhưng không ngờ Trương Dương lại chủ động đăng môn.
Viên Hiếu Thương nhìn nhìn khách quý An Đức Uyên trong phòng.
An Đức Uyên không biết là Trương Dương tới chơi, hắn mỉm cười nói: Viên tiên sinh không ngại thì cân nhắc một chút điều kiện của tôi nhé, anh có việc thì tôi đi trước.
Viên Hiếu Thương đứng dậy tiễn, vừa mở cửa phòng thì An Đức Uyên và Trương Dương không hẹn mà gặp, hắn có chút kinh hỉ nói: Trương Dương!
Trương đại quan nhân cố ý giả bộ kinh hỉ vạn phần: An tiên sinh, ngài đến Bắc Cảng lúc nào vậy!
An Đức Uyên vẫn là bộ dạng bất cẩu ngôn tiếu đó, vẫn là mái tóc bạch kim có tính dấu hiệu, giọng nói của hắn trầm thấp tràn ngập tràn ngập lực độ: Buổi sáng Hôm nay.
Trương Dương nói: Giờ lại đi đấy à?
An Đức Uyên đương nhiên hiểu rõ điều mà Trương Dương muốn hỏi không phải là hắn hiện tại rời khỏi Bắc Cảng à, hắn lạnh lùng nói: Chuyện bàn xong rồi.
Phía sau vang lên giọng nói của Viên Hiếu Thương: An tiên sinh, tối nay tôi mở tiệc ở vương miện, đón gió tẩy trần cho ngài, mong rằng ngài nể mặt.
An Đức Uyên gật đầu nói: Tôi còn có việc phải làm, buổi tối nhất định sẽ có mặt. Hắn gật đầu ra hiệu chào Trương Dương rồi rời khỏi.
Viên Hiếu Thương tới trước mặt Trương Dương, nhìn bóng dáng đã đi xa của An Đức Uyên: Bí thư Trương quen hắn à?
Trương Dương cười cười, không hề lập tức trả lời câu hỏi của Viên Hiếu Thương, vào phong ngồi xuống rồi mới: An Đức Uyên, lão đại của tín nghĩa xã đoàn Đài Loan, con trai của nhân sĩ ái quốc nổi tiếng Hongkong An Chí Viễn lão tiên sinh.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi từng nghe nói một số việc về hắn, người này là nhân vật truyền kỳ, tín nghĩa xã ở Đài Loan rất một trong những xã đoàn rất có thực lực, có điều hắn đầu năm đã chính thức tuyên bố chậu vàng rửa tay, rời khỏi xã đoàn rồi.
Trương Dương tiếp lấy chén trà Viên Hiếu Thương đưa, uống một ngụm trà rồi nói: Hắn đang ủng hộ nghị sĩ Hồng Ân Chính tranh cử, bởi vì bối cảnh xã hội đen của hắn, đã mang đến rất nhiều bất lợi cho Hồng Ân Chính, cho nên hắn đang cố gắng làm sạch mình, chậu vàng rửa tay, thứ này nếu thực sự có sức ước thúc, Vưu Tuấn Đạt trong Tùy Đường diễn nghĩa cũng sẽ không liên hợp với Trình Giảo Kim cướp Hoàng Giang.
Viên Hiếu Thương cười một tiếng, không đợi Trương Dương hỏi hắn đã nói ra mục đích lần này tới đây của An Đức Uyên: Hắn lần này tới đây là muốn thu mua nghiệp của tôi?
Trương Dương hơi ngẩn ra.
Viên Hiếu Thương nói: Trong tay tôi có hai bến tàu, bốn nơi để hàng, còn có kho lạnh, khách sạn, gần đây đang chuẩn bị chuyển nhượng, hắn không biết vì sao nghe được tin tức, đặc biệt tới đây bàn trực tiếp với tôi.
Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương, hồi lâu vẫn không nói gì.
Viên Hiếu Thương nói: Có phải có chuyện muốn hỏi tôi hay không?
Trương Dương nói: Vốn có một số lời muốn hỏi, nhưng hiện tại bỗng nhiên lại không muốn nói nữa.
Viên Hiếu Thương nói: Giao tiếp với đám quan viên các anh thật là không dễ dàng, nói chuyện luôn thích quanh co lòng vòng, khiến cho người ta tốn sức cân nhắc.
Trương Dương nói: Kết thúc sản nghiệp ở Bắc Cảng là định rời khỏi, hay là định an bài hết tất cả, toàn lực đánh cược một lần.
Viên Hiếu Thương hai mắt sáng ngời, Trương Dương hiển nhiên đã hiển nhiên động cơ của đoán được, Viên Hiếu Thương nói: Tôi còn có vợ con, nếu có một ngày tôi thực sự xảy ra chuyện gì, tôi muốn bảo đạm bọn họ sau này không phải lo cơm ăn áo mặc, làm người dù sao cũng phải phòng ngừa chu đáo một chút, anh thấy có đúng không?
Trương Dương nói: Anh quả nhiên không phải người dễ dàng từ bỏ.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi cũng không rõ anh thấy tôi thế nào.
Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương rồi nói: Có ý gì?
Viên Hiếu Thương nói: trong mắt anh, tôi là người tốt hay là người xấu.
Trương Dương nói: Nhân tính rất phức tạp, rất khó dùng tốt hoặc xấu để đánh giá, tôi biết là một người chồng tốt, một người cha tốt, cũng là hảo huynh đệ của Viên cục bọn họ.
Viên Hiếu Thương nói: Đã làm đã làm chuyện xấu.
Trương Dương nói: Thật sự là như vậy thì anh nên tới cục cảnh sát tự thú.
Viên Hiếu Thương nói: Không thể ra không thể xảy ra chuyện, ít nhất là hiện tại, tôi muốn an bài xong cuộc sống của người nhà, tôi còn muốn báo thù cho huynh đệ của tôi. Hắn nhìn Trương Dương với ánh mắt chân thành: Anh trong lòng anh, chúng ta có được tính là bằng hữu hay không?
Trương Dương nói: Hai chữ Bằng hữu này rất nặng, có nghĩa là phải tín nhiệm nhau, có nghĩa là có thể vượt lửa quá sông vì đối phương.
Viên Hiếu Thương nói: Anh không cần trả lời tôi, tôi thì muốn nói với anh rằng, trong lòng tôi đã coi anh là bằng hữu.
Trương Dương nói: Bởi vì tôi đã cứu con của anh?
Viên Hiếu Thương nói: Tôi dám khẳng định người đứng sau lưng Hạng Thành chính là Tiết Thế Luân.
Trương Dương chậm rãi buông chén trà, nói: Ở quốc gia chúng ta, có một số việc phải chú ý tới chứng cớ.
Viên Hiếu Thương gật đầu: Tôi minh bạch, dục gia chi tội chỉ áp dụng cho sự chèn ép của thượng vị giả đối với hạ vị giả, khi một người có quyền lực và địa vị mà anh không thể với tới, anh cho dù có chứng cớ thì anh cũng không thể đưa hắn ra trước pháp luật.
Trương Dương nói: Đừng vũ nhục pháp luật của chúng ta, nếu anh có chứng cớ, bất kỳ ai chúng ta cũng đều có thể đưa hắn vào tù.
Thì có thể làm gì? Viên Hiếu Thương giận dữ đứng dậy, hắn đi đi lại lại trong phòng rồi nói khẽ: Lúc trước anh lợi dụng chuyện của Tang Bối Bối, trói tôi và Trần Cương lên cùng một chiếc thuyền, mục đích có phải là muốn từ chỗ chúng tôi có được một số manh mối hữu dụng hay không?
Trương đại quan nhân lúc này đã không cần thiết phải giấu diếm, hắn gật đầu nói: Đúng vậy?
Viên Hiếu Thương: Nói Bất kể là Trần Cương hay là tôi, nội tình chúng tôi biết đều rất hữu hạn.
Trương Dương nói: Trần Cương thân là bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, biết pháp còn phạm pháp, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, khách sạn vương miện này của anh cũng không sạch sẽ gì, anh dám nói Thiên Nhai không có bất kỳ liên quan gì tới anh hay không?
Viên Hiếu Thương vẻ mặt phức tạp nhìn Trương Dương, trong lòng hắn minh bạch giữa hai người cuối cùng cũng đến lúc ngả bài.
Trương Dương nói: Thật ra rất nhiều người đều biết rồi, tổng giám đốc của Thiên Nhai tuy rằng là Trần Thanh Hồng, nhưng ông chủ thực sự chính là anh, Thiên Nhai là địa phương nào thì anh biết rõ hơn bất kỳ ai, tàng ô nạp cấu, lợi dụng gái tiếp rượu trong Thiên Nhai để lôi kéo một số lớn cán bộ trong thể chế Bắc Cảng, Thiên Nhai mở lâu như vậy mà có thể không xảy ra chuyện, tất cả phải dựa vị ông anh trai là cục trưởng công an của anh.
Phản ứng của Viên Hiếu Thương vô cùng bình tĩnh: Anh có chứng cớ không? Bất kỳ trình tự nào cũng có thể chứng minh cho tôi, vương miện và Thiên Nhai chính là quan hệ người cho thuê và người thuê, tôi cho Trần Thanh Hồng thuê đất. trừ cái này ra thì chúng tôi không có bất kỳ liên quan gì.
Trương Dương nói: Còn nhớ Hưng Long hiệu không? Nhị ca anh Viên Hiếu Nông năm đó cũng lợi dụng thủ pháp như vậy, đăng ký quyền sở hữu của Hưng Long hiệu với tên của thuộc hạ, nếu một khi xảy ra vấn đề, cùng lắm thì tổn thất ít tiền, có thể đổ hết tội danh cho tên pháp nhân kia, thủ pháp làm việc của huynh đệ các anh rất giống nhau, đều lợi dụng biện pháp này để nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, trên ý nghĩa nào đó thì cũng chính là mua bảo hiểm cho mình.
Viên Hiếu Thương nói: Anh là cán bộ quốc gia, chuyện không có chứng cứ thì trăm ngàn lần không thể nói lung tung.
Trương Dương nói: Từ chuyện của Hưng Long hiệu tôi đã bắt đầu nhìn ra huynh đệ các anh đều có vấn đề.
vậy lúc trước vì sao không bắt tất cả chúng tôi? Là không có chứng cớ Hay là muốn thả dây dài câu cá lớn?
Trương đại quan nhân thở dài nói: Cá lớn ư? Bên trong huynh đệ Các anh có thể được coi là cá lớn chính là đại ca của anh, không phải tôi muốn xát muối lên vết thương lòng của anh, nhưng anh nghĩ lại đi, đại ca anh, nhị ca anh vì sao mà chết? Nếu lúc trước bọn họ không làm việc gì sai trái, sao lại trở thành đối tượng mưu sát của người khác?
Viên Hiếu Thương hiển nhiên bị những lời này của Trương Dương kích thích, hắn tức giận nói: Đủ rồi!
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi vẫn có chút tự hiểu lấy mình, tôi không có mị lực lớn như vậy. Kỳ quái, không nghe nói An Đức Uyên và Viên Hiếu Thương có quan hệ gì.
Tang Bối Bối nói: An Đức Uyên cũng không phải là người tốt, hắn chính là lão đại xã hội đen.
Trương Dương nói: Đừng dùng ánh mắt cũ để nhìn người, hiện tại người ta đã chậu vàng rửa tay, còn là minh hữu của nghị sĩ Hồng Ân Chính, nếu Hồng Ân Chính năm sau có thể được trúng cử làm tổng thống, như vậy An Đức Uyên chính là công thần lớn nhất.
Tang Bối Bối nói: Hắc chính là hắc, chậu vàng rửa tay cũng không xóa được những tội nghiệt hắn gây ra trước đây.
Trương đại quan nhân nói: Thú vị thật, tín nghĩa xã của Đài Loan, gia tộc Nguyên Hòa của Nhật Bản, tính cả đám tội phạm bản địa, tất cả chạm trán nhau cùng một chỗ, đám người này rốt cuộc là có âm mưu gì? Hắn nói với Tang Bối Bối: Có gắn máy nghe trộm trong phòng của Viên Hiếu Thương không?
Tang Bối Bối lắc đầu nói: Vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
Trương Dương nói: Tôi tự mình đi một chuyến, xem bọn hộ rốt cuộc đang làm cái gì.
Tang Bối Bối nói: Cứ như vậy tùy tiện đăng môn bái phỏng ư?
Trương đại quan nhân nói: Cán bộ đảng chúng tôi trước giờ đều là quang minh chính đại đường đường chính chính, cô cho rằng đều giống như cô, trốn đông trốn tây trộm đồ ư?
Tang Bối Bối đang muốn cãi lại hắn hai câu thì Trương đại quan nhân đã đi mất rồi.
Trương Dương cũng không phải chỉ nói miệng, hắn trực tiếp tới khách sạn vương miện.
Viên Hiếu Thương nghe nói Trương Dương tới chơi thì cũng có chút ngạc nhiên, trước đó Trương Dương không hề thông báo trước, hơn nữa hiện tại Viên gia đang đứng ở trong thời kỳ sóng gió, mà thường ủy thị ủy Bắc Cảng mới được chọn như Trương Dương, lại đã chính thức đăng ký kết hôn với con gái bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, sau khi gặp gỡ bất ngờ ở Bạch đảo, đề nghị của Viên Hiếu Thương bị Trương Dương cự tuyệt, hắn vốn cho rằng Trương Dương sẽ xa lánh mình, nhưng không ngờ Trương Dương lại chủ động đăng môn.
Viên Hiếu Thương nhìn nhìn khách quý An Đức Uyên trong phòng.
An Đức Uyên không biết là Trương Dương tới chơi, hắn mỉm cười nói: Viên tiên sinh không ngại thì cân nhắc một chút điều kiện của tôi nhé, anh có việc thì tôi đi trước.
Viên Hiếu Thương đứng dậy tiễn, vừa mở cửa phòng thì An Đức Uyên và Trương Dương không hẹn mà gặp, hắn có chút kinh hỉ nói: Trương Dương!
Trương đại quan nhân cố ý giả bộ kinh hỉ vạn phần: An tiên sinh, ngài đến Bắc Cảng lúc nào vậy!
An Đức Uyên vẫn là bộ dạng bất cẩu ngôn tiếu đó, vẫn là mái tóc bạch kim có tính dấu hiệu, giọng nói của hắn trầm thấp tràn ngập tràn ngập lực độ: Buổi sáng Hôm nay.
Trương Dương nói: Giờ lại đi đấy à?
An Đức Uyên đương nhiên hiểu rõ điều mà Trương Dương muốn hỏi không phải là hắn hiện tại rời khỏi Bắc Cảng à, hắn lạnh lùng nói: Chuyện bàn xong rồi.
Phía sau vang lên giọng nói của Viên Hiếu Thương: An tiên sinh, tối nay tôi mở tiệc ở vương miện, đón gió tẩy trần cho ngài, mong rằng ngài nể mặt.
An Đức Uyên gật đầu nói: Tôi còn có việc phải làm, buổi tối nhất định sẽ có mặt. Hắn gật đầu ra hiệu chào Trương Dương rồi rời khỏi.
Viên Hiếu Thương tới trước mặt Trương Dương, nhìn bóng dáng đã đi xa của An Đức Uyên: Bí thư Trương quen hắn à?
Trương Dương cười cười, không hề lập tức trả lời câu hỏi của Viên Hiếu Thương, vào phong ngồi xuống rồi mới: An Đức Uyên, lão đại của tín nghĩa xã đoàn Đài Loan, con trai của nhân sĩ ái quốc nổi tiếng Hongkong An Chí Viễn lão tiên sinh.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi từng nghe nói một số việc về hắn, người này là nhân vật truyền kỳ, tín nghĩa xã ở Đài Loan rất một trong những xã đoàn rất có thực lực, có điều hắn đầu năm đã chính thức tuyên bố chậu vàng rửa tay, rời khỏi xã đoàn rồi.
Trương Dương tiếp lấy chén trà Viên Hiếu Thương đưa, uống một ngụm trà rồi nói: Hắn đang ủng hộ nghị sĩ Hồng Ân Chính tranh cử, bởi vì bối cảnh xã hội đen của hắn, đã mang đến rất nhiều bất lợi cho Hồng Ân Chính, cho nên hắn đang cố gắng làm sạch mình, chậu vàng rửa tay, thứ này nếu thực sự có sức ước thúc, Vưu Tuấn Đạt trong Tùy Đường diễn nghĩa cũng sẽ không liên hợp với Trình Giảo Kim cướp Hoàng Giang.
Viên Hiếu Thương cười một tiếng, không đợi Trương Dương hỏi hắn đã nói ra mục đích lần này tới đây của An Đức Uyên: Hắn lần này tới đây là muốn thu mua nghiệp của tôi?
Trương Dương hơi ngẩn ra.
Viên Hiếu Thương nói: Trong tay tôi có hai bến tàu, bốn nơi để hàng, còn có kho lạnh, khách sạn, gần đây đang chuẩn bị chuyển nhượng, hắn không biết vì sao nghe được tin tức, đặc biệt tới đây bàn trực tiếp với tôi.
Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương, hồi lâu vẫn không nói gì.
Viên Hiếu Thương nói: Có phải có chuyện muốn hỏi tôi hay không?
Trương Dương nói: Vốn có một số lời muốn hỏi, nhưng hiện tại bỗng nhiên lại không muốn nói nữa.
Viên Hiếu Thương nói: Giao tiếp với đám quan viên các anh thật là không dễ dàng, nói chuyện luôn thích quanh co lòng vòng, khiến cho người ta tốn sức cân nhắc.
Trương Dương nói: Kết thúc sản nghiệp ở Bắc Cảng là định rời khỏi, hay là định an bài hết tất cả, toàn lực đánh cược một lần.
Viên Hiếu Thương hai mắt sáng ngời, Trương Dương hiển nhiên đã hiển nhiên động cơ của đoán được, Viên Hiếu Thương nói: Tôi còn có vợ con, nếu có một ngày tôi thực sự xảy ra chuyện gì, tôi muốn bảo đạm bọn họ sau này không phải lo cơm ăn áo mặc, làm người dù sao cũng phải phòng ngừa chu đáo một chút, anh thấy có đúng không?
Trương Dương nói: Anh quả nhiên không phải người dễ dàng từ bỏ.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi cũng không rõ anh thấy tôi thế nào.
Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương rồi nói: Có ý gì?
Viên Hiếu Thương nói: trong mắt anh, tôi là người tốt hay là người xấu.
Trương Dương nói: Nhân tính rất phức tạp, rất khó dùng tốt hoặc xấu để đánh giá, tôi biết là một người chồng tốt, một người cha tốt, cũng là hảo huynh đệ của Viên cục bọn họ.
Viên Hiếu Thương nói: Đã làm đã làm chuyện xấu.
Trương Dương nói: Thật sự là như vậy thì anh nên tới cục cảnh sát tự thú.
Viên Hiếu Thương nói: Không thể ra không thể xảy ra chuyện, ít nhất là hiện tại, tôi muốn an bài xong cuộc sống của người nhà, tôi còn muốn báo thù cho huynh đệ của tôi. Hắn nhìn Trương Dương với ánh mắt chân thành: Anh trong lòng anh, chúng ta có được tính là bằng hữu hay không?
Trương Dương nói: Hai chữ Bằng hữu này rất nặng, có nghĩa là phải tín nhiệm nhau, có nghĩa là có thể vượt lửa quá sông vì đối phương.
Viên Hiếu Thương nói: Anh không cần trả lời tôi, tôi thì muốn nói với anh rằng, trong lòng tôi đã coi anh là bằng hữu.
Trương Dương nói: Bởi vì tôi đã cứu con của anh?
Viên Hiếu Thương nói: Tôi dám khẳng định người đứng sau lưng Hạng Thành chính là Tiết Thế Luân.
Trương Dương chậm rãi buông chén trà, nói: Ở quốc gia chúng ta, có một số việc phải chú ý tới chứng cớ.
Viên Hiếu Thương gật đầu: Tôi minh bạch, dục gia chi tội chỉ áp dụng cho sự chèn ép của thượng vị giả đối với hạ vị giả, khi một người có quyền lực và địa vị mà anh không thể với tới, anh cho dù có chứng cớ thì anh cũng không thể đưa hắn ra trước pháp luật.
Trương Dương nói: Đừng vũ nhục pháp luật của chúng ta, nếu anh có chứng cớ, bất kỳ ai chúng ta cũng đều có thể đưa hắn vào tù.
Thì có thể làm gì? Viên Hiếu Thương giận dữ đứng dậy, hắn đi đi lại lại trong phòng rồi nói khẽ: Lúc trước anh lợi dụng chuyện của Tang Bối Bối, trói tôi và Trần Cương lên cùng một chiếc thuyền, mục đích có phải là muốn từ chỗ chúng tôi có được một số manh mối hữu dụng hay không?
Trương đại quan nhân lúc này đã không cần thiết phải giấu diếm, hắn gật đầu nói: Đúng vậy?
Viên Hiếu Thương: Nói Bất kể là Trần Cương hay là tôi, nội tình chúng tôi biết đều rất hữu hạn.
Trương Dương nói: Trần Cương thân là bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, biết pháp còn phạm pháp, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, khách sạn vương miện này của anh cũng không sạch sẽ gì, anh dám nói Thiên Nhai không có bất kỳ liên quan gì tới anh hay không?
Viên Hiếu Thương vẻ mặt phức tạp nhìn Trương Dương, trong lòng hắn minh bạch giữa hai người cuối cùng cũng đến lúc ngả bài.
Trương Dương nói: Thật ra rất nhiều người đều biết rồi, tổng giám đốc của Thiên Nhai tuy rằng là Trần Thanh Hồng, nhưng ông chủ thực sự chính là anh, Thiên Nhai là địa phương nào thì anh biết rõ hơn bất kỳ ai, tàng ô nạp cấu, lợi dụng gái tiếp rượu trong Thiên Nhai để lôi kéo một số lớn cán bộ trong thể chế Bắc Cảng, Thiên Nhai mở lâu như vậy mà có thể không xảy ra chuyện, tất cả phải dựa vị ông anh trai là cục trưởng công an của anh.
Phản ứng của Viên Hiếu Thương vô cùng bình tĩnh: Anh có chứng cớ không? Bất kỳ trình tự nào cũng có thể chứng minh cho tôi, vương miện và Thiên Nhai chính là quan hệ người cho thuê và người thuê, tôi cho Trần Thanh Hồng thuê đất. trừ cái này ra thì chúng tôi không có bất kỳ liên quan gì.
Trương Dương nói: Còn nhớ Hưng Long hiệu không? Nhị ca anh Viên Hiếu Nông năm đó cũng lợi dụng thủ pháp như vậy, đăng ký quyền sở hữu của Hưng Long hiệu với tên của thuộc hạ, nếu một khi xảy ra vấn đề, cùng lắm thì tổn thất ít tiền, có thể đổ hết tội danh cho tên pháp nhân kia, thủ pháp làm việc của huynh đệ các anh rất giống nhau, đều lợi dụng biện pháp này để nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, trên ý nghĩa nào đó thì cũng chính là mua bảo hiểm cho mình.
Viên Hiếu Thương nói: Anh là cán bộ quốc gia, chuyện không có chứng cứ thì trăm ngàn lần không thể nói lung tung.
Trương Dương nói: Từ chuyện của Hưng Long hiệu tôi đã bắt đầu nhìn ra huynh đệ các anh đều có vấn đề.
vậy lúc trước vì sao không bắt tất cả chúng tôi? Là không có chứng cớ Hay là muốn thả dây dài câu cá lớn?
Trương đại quan nhân thở dài nói: Cá lớn ư? Bên trong huynh đệ Các anh có thể được coi là cá lớn chính là đại ca của anh, không phải tôi muốn xát muối lên vết thương lòng của anh, nhưng anh nghĩ lại đi, đại ca anh, nhị ca anh vì sao mà chết? Nếu lúc trước bọn họ không làm việc gì sai trái, sao lại trở thành đối tượng mưu sát của người khác?
Viên Hiếu Thương hiển nhiên bị những lời này của Trương Dương kích thích, hắn tức giận nói: Đủ rồi!
/2583
|