Trương đại quan nhân nói: Vì sao? Lại đâu có chiếm tiện nghi của ông ta, vì sao tôi phải trả tiền?
Tang Bối Bối nói: Có mỹ nữ ăn cơm cùng anh, uống rượu với anh, còn ngồi bên cạnh tiếp chuyện với anh, chỉ bảo anh thanh toán thôi là tiện nghi cho anh rồi đó.
Trương đại quan nhân nói: Nói cả nửa ngày, một chút thứ có tính thực chất cũng không có, con người tôi thực tế lắm, cô muốn lừa tôi thì không dễ đâu.
Tang Bối Bối cười nói: Chủ nghĩa Đại nam tử quá, trong số người mà tôi quen, anh là thiếu ga lăng nhất, giờ người ta đói đến nỗi bụng dán chặt vào lưng rồi, anh không thương người ta chút nào ư?
Trương đại quan nhân hai mắt ngắm ngực Tang Bối Bối một cái: Cô không phải còn có hai cái bướu lạc đà đây sao?
Mặt Tang Bối Bối nóng lên, mày liễu dựng thẳng nói: Đồ lưu manh, bướu lạc đà của người ta là nhô ra phía trước!
Trương đại quan nhân buồn cười quá, vẫy vẫy tay nói: “Ông chủ, cho một bình Đại Minh xuân.
Không không Đại Minh xuân, có rượu ngũ lương thôi?
Trương đại quan nhân nhìn thoáng qua quầy rượu, rượu ngũ lương trông như rượu giả, hắn xua tay: Hay là cho tôi một mình hồng tinh đi.
Rượu xái Hồng tinh tuy rằng rẻ, nhưng dù sao thứ này cũng là thật, gần đây rượu nào chỉ cần hơi có chút danh tiếng là lại có hàng giả.
Tang Bối Bối gắp một cái vòi bạch tuộc, cái vòi to như đầu ngón tay vẫn còn đang mấp máy, Tang Bối Bối không chút do dự nuốt.
Trương đại quan nhân uống một ngụm rượu, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dạng nuốt không trôi: Này, cảm giác đó thế nào?
Tang Bối Bối nói: Cảm giác gì?
Miệng ngậm cái thứ đó, nó còn nhúc nhích, cô không thấy ghê chút nào à?
Tang Bối Bối nói: Thế nhằm nhò gì, cả con tôi cũng dám nuốt. Cô ta cầm rượu lên uống một ngụm, mặt nhăn nhó, cả nửa ngày sau mới thở hắt ra: Rượu này khó uống thật.
Trương Dương nói: Cái gì cũng cần có quá trình để làm quen, thói quen ăn thứ này của cô cũng từ từ mà thành, lúc đầu có phải thấy ghê lắm không?
Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: Anh ăn no rửng mỡ à? Đừng có làm ảnh hưởng tới tôi ăn! Cô ta lại gặp một con bạch tuộc, giống như muốn nhét vào miệng Trương Dương: Muốn biết là cảm giác gì thì tự anh thể hội đi!
Trương đại quan nhân nói: Vẫn còn động đậy kìa!
Không nhịn được không nhịn được bật cười, cười tới cả người run rẩy, Trương đại quan nhân nhìn lúm đồng tiền của cô ta, trong đầu không tự chủ được lại bắt đầu sinh ra suy nghĩ bẩn thỉu.
Tang Bối Bối quả thực rất đói bụng, ăn một trận lại làm một ngụm rượu, mặt đã ửng hồng, lộ ra vẻ kiều diễm quyến rũ, Trương đại quan nhân tuy rằng ăn rất ít, nhưng đối mặt với giai nhân như vậy, quả nhiên là tú sắc có thể thay cơm, mỉm cười nhìn Tang Bối Bối, tâm tình cũng rất tốt.
Tang Bối Bối nói: Anh nói chuyện gì với họ vậy?
Trương Dương nói: nói chuyện tình cảm.
Có tình cảm gì mà nói với hai phần tử tội phạm? Chắc không phải là mưu đồ bí mật phạm tội, thông đồng làm bậy chứ hả?
Trương Dương cười nói: Tôi thà hợp tác với cô hơn.
Tang Bối Bối nói: Có làm rõ Viên Hiếu Thương điều tra tôi làm gì hay không?
Trương Dương nói: Hắn đã hoài nghi về cái chết của cô.
Tang Bối Bối nói: Người này giảo hoạt thật, nếu hắn dám tiếp tục tra về tôi, tôi sẽ xử lý hắn.
Trương đại quan nhân cười nói: Không đến mức vậy chứ, tôi nghĩ hắn về sau sẽ không tiếp tục điều tra cô nữa đâu, hắn và An Đức Uyên đã đạt thành hiệp nghị chuyển nhượng, hắn đã chuyển nhượng tất cả sản nghiệp hiện có trong tay cho An Đức Uyên rồi, qua vài ngày nữa sau khi hoàn thành chuyện này sẽ rời khỏi Bắc Cảng.
Khinh thường khinh thường nói: Sợ tội bỏ trốn.
Trương Dương nói: Trong tay Chúng ta không hề có chứng cứ phạm tội của hắn, cho nên người ta muốn đi đâu là quyền tự do của người ta.
Tang Bối Bối nói: An Đức Uyên cuối cùng cũng vươn tay tới hướng Bắc Cảng rồi.
Trương Dương nói: Mục đích hắn đến Bắc Cảng thì tôi cũng không rõ lắm.
Tang Bối Bối nói: Tóm lại khẳng định không có chuyện tốt.
Trương Dương nói: Tạm thời vứt bỏ giám thị đối với Viên Hiếu Thương, An Đức Uyên này rất đáng nghi, cô nên tập trung sự chú ý lên người hắn.
Tang Bối Bối nói: Tôi vì sao phải nghe theo an bài của anh?
Cô ăn không của tôi lâu như vậy, nói sao cũng phải có chút hồi báo chứ.
Sự cố mỏ đá Thiên Hoằng sập ở huyện Lâm Mông đã dẫn tới sự coi trọng cao độ của thị ủy Bắc Cảng, lần này tuy rằng không tạo thành thương vong về người, nhưng đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh vừa mới đến nhận chức, sau khi bọn họ thương lượng thì làm ra hành động vạch trần và tra rõ những hành động phi pháp trong phạm vi toàn thành phố Bắc Cảng, đối với tất cả những mỏ đá đang sản xuất thì áp dụng biện pháp cắt điện, ép đóng cửa, ra lệnh cưỡng chế cho các nơi chỉnh đốn hiện tượng chiếm dụng đất ruộng phi pháp, một loạt những hành động này đã làm cho toàn bộ thị trường đá của Bắc Cảng náo động, rất nhiều loại đá được khai thác thông qua những cách hợp pháp lập tức trở nên hút hàng, không ít thương nhân đá trong nước đều tới Bắc Cảng, tranh thủ mua đá đặc sản của Bắc Cảng, nếu chính phủ từ nay về sau ngăn chặn khai thác, như vậy những đá hiện có đã được khai thác khẳng định sẽ liên tiếp tăng giá, cái này gọi là đầu cơ kiếm lợi.
Trong đó tiền tài thạch đứng đầu, không đến mười ngày, giá thị trường đã tăng gấp đôi, có điều trên thị trường vẫn thiếu, cùng lúc bởi vì thương nhân đá tích hàng, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là chính phủ đã tiến hành niêm phong đại lượng đá được khai thác phi pháp.
Ông chủ Triệu Hưng Nghiệp của Thiên Hoằng Thạch Nghiệp trước mắt đã quy án, hắn là chủ động đầu thú, Triệu Hưng Nghiệp vẫn luôn chú ý tới phát triển về sau của mỏ, khi hắn nghe nói bảy tên công nhân mất tích không ai chết thì mới yên lòng, thằng cha này cho rằng nếu không chết người thì không phải là chuyện lớn, hắn không nỡ bỏ nhiều đá đã được khai thác như vậy, đó là một khoản tài phú rất lớn, Triệu Hưng Nghiệp cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không giải quyết được, hắn tuy rằng không phải có quá nhiều tiền, nhưng có thể sau này nhất định sẽ có rất nhiều tiền, chỉ cần đống đá gửi ở trong đồng ruộng, đạt tới hơn ba trăm mẫu thì đã đủ để cho hắn cả nửa đời sau không phải lo cơm ăn áo mặc rồi.
Triệu Hưng Nghiệp có ý muốn là chủ động đầu thú, sau đó thì bỏ tiền đút lót chạy tội, không ngờ vừa trở về thì đã bị cơ quan công an giam lại, hơn nữa cự tuyệt hắn nộp tiền bảo lãnh.
Triệu Hưng Nghiệp thế mới biết mình đã phán đoán sai tình thế rồi, giờ đã khác xưa, tất cả lãnh đạo thành phố đã thay đổi, hơn nữa lần này hiển nhiên muốn xử lý nghiêm, loại thương nhân chỉ mong kiếm lợi như hắn thường thường đều thiếu cốt khí, Triệu Quốc Cường cơ hồ không mất bao lâu đã khiến cho hắn khai hết, như là biếu quà cho sở trưởng sở điện, tặng lễ cho bí thư đảng uỷ trấn, tặng lễ cho huyện trưởng, tặng lễ cho bí thư huyện ủy.
Một khi liên quan tới cán bộ tham ô nhận hối lộ, chuyện này liền trở nên phức tạp, Triệu Quốc Cường ngay lập tức báo cáo cho bí thư thị ủy Thường Lăng Không, phản ứng của Thường Lăng Không đối với điều này không hề mãnh liệt như trong dự kiến của Triệu Quốc Cường.
Thường Lăng Không nói: Chuyện này trước tiên cứ để đó đã, tạm thời không cần thông báo cho phía Ủy ban kỷ luật.
Triệu Quốc Cường nói: Không cần khởi động điều tra khởi động những người này ư?
Thường Lăng Không nói: Tạm thời không cần, tuy rằng đám người này có vấn đề, nhưng chúng ta nếu bắt tất cả bọn họ, công tác của bọn họ ai tiếp quản bây giờ? Những người này tạm thời vẫn còn cần dùng, tôi vừa tới Bắc Cảng, chưa quen thuộc với tình huống bên này lắm, không thích hợp làm ra đại động tác trong nhân sự, huống chi Bắc Cảng trải qua chuyện liên tiếp, đã thần hồn nát thần tính rồi, ai cũng cảm thấy bất an, mấy ngày nay, tôi đã đi không ít nơi, nhìn thấy một đám cán bộ ai nấy đều như chim sợ cành cong, dưới tâm tính như vậy, làm sao mà làm tốt công tác được.
Triệu Quốc Cường có thể lý giải làm như vậy Thường Lăng Không làm như vậy, quan mới thượng nhiệm đốt ba bó lửa, tuyệt đối cũng phải chọn chỗ mà đốt, nếu chẳng phân biệt được nặng nhẹ đốt hết cả, chỉ sợ không lâu nữa sẽ trở thành người cô đơn, tuy rằng đội ngũ cán bộ tốt xấu lẫn lộn, nhưng hiện tại cuối cùng trên các vị trí đều có người làm, nếu thật sự đổi mới một lượt tất cả những người có vấn đề, chỉ sợ Bắc Cảng không còn ai mà làm.
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Thường, tôi hiểu rồi.
Thường Lăng Không mỉm cười vỗ vai hắn, nói, vỗ vai hắn, nói: Quốc Cường, dục tốc thì bất đạt, anh khẳng định minh bạch đạo lý này, vấn đề đang tồn tại sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nhưng phải có trước có sau, anh yên tâm, tôi không phải là người nể quá hóa hỏng đâu.
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Thường, cha tôi ngày mai sẽ đến Bắc Cảng. Trước đó Thường Lăng Không từng nhắc nhở hắn, muốn cùng cha hắn nói chuyện xây dựng phân nhà máy của Thái Hồng, Triệu Quốc Cường vẫn luôn để ở trong lòng.
Thường Lăng Không nói: An bài cho tôi và Triệu tổng gặp nhau riêng, chuyện này giao cho anh.
Triệu Quốc Cường gật đầu.
Thường Lăng Không lại nói: Đoạn thời gian gần đây, nhất định phải bảo đảm ổn định trật tự xã hội Bắc Cảng, duy hộ trị an xã hội đồng thời cũng đừng tạo thành không khí khẩn trương cho xã hội, anh hiểu chưa?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi minh bạch.
Thường Lăng Không thở dài nói: Thật ra tỉnh lý cũng tạo áp lực rất lớn cho tôi, Bắc Cảng trải qua tai nạn lớn như vậy, muốn khôi phục nguyên khí đâu có dễ? Cấp trên đã hạ nhiệm vụ chính cho tôi, nhất là phía khu bảo lưu thuế nhập khẩu, năm nay nhất định phải khiến toàn bộ công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu khôi phục bình thường.
Tang Bối Bối nói: Có mỹ nữ ăn cơm cùng anh, uống rượu với anh, còn ngồi bên cạnh tiếp chuyện với anh, chỉ bảo anh thanh toán thôi là tiện nghi cho anh rồi đó.
Trương đại quan nhân nói: Nói cả nửa ngày, một chút thứ có tính thực chất cũng không có, con người tôi thực tế lắm, cô muốn lừa tôi thì không dễ đâu.
Tang Bối Bối cười nói: Chủ nghĩa Đại nam tử quá, trong số người mà tôi quen, anh là thiếu ga lăng nhất, giờ người ta đói đến nỗi bụng dán chặt vào lưng rồi, anh không thương người ta chút nào ư?
Trương đại quan nhân hai mắt ngắm ngực Tang Bối Bối một cái: Cô không phải còn có hai cái bướu lạc đà đây sao?
Mặt Tang Bối Bối nóng lên, mày liễu dựng thẳng nói: Đồ lưu manh, bướu lạc đà của người ta là nhô ra phía trước!
Trương đại quan nhân buồn cười quá, vẫy vẫy tay nói: “Ông chủ, cho một bình Đại Minh xuân.
Không không Đại Minh xuân, có rượu ngũ lương thôi?
Trương đại quan nhân nhìn thoáng qua quầy rượu, rượu ngũ lương trông như rượu giả, hắn xua tay: Hay là cho tôi một mình hồng tinh đi.
Rượu xái Hồng tinh tuy rằng rẻ, nhưng dù sao thứ này cũng là thật, gần đây rượu nào chỉ cần hơi có chút danh tiếng là lại có hàng giả.
Tang Bối Bối gắp một cái vòi bạch tuộc, cái vòi to như đầu ngón tay vẫn còn đang mấp máy, Tang Bối Bối không chút do dự nuốt.
Trương đại quan nhân uống một ngụm rượu, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dạng nuốt không trôi: Này, cảm giác đó thế nào?
Tang Bối Bối nói: Cảm giác gì?
Miệng ngậm cái thứ đó, nó còn nhúc nhích, cô không thấy ghê chút nào à?
Tang Bối Bối nói: Thế nhằm nhò gì, cả con tôi cũng dám nuốt. Cô ta cầm rượu lên uống một ngụm, mặt nhăn nhó, cả nửa ngày sau mới thở hắt ra: Rượu này khó uống thật.
Trương Dương nói: Cái gì cũng cần có quá trình để làm quen, thói quen ăn thứ này của cô cũng từ từ mà thành, lúc đầu có phải thấy ghê lắm không?
Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: Anh ăn no rửng mỡ à? Đừng có làm ảnh hưởng tới tôi ăn! Cô ta lại gặp một con bạch tuộc, giống như muốn nhét vào miệng Trương Dương: Muốn biết là cảm giác gì thì tự anh thể hội đi!
Trương đại quan nhân nói: Vẫn còn động đậy kìa!
Không nhịn được không nhịn được bật cười, cười tới cả người run rẩy, Trương đại quan nhân nhìn lúm đồng tiền của cô ta, trong đầu không tự chủ được lại bắt đầu sinh ra suy nghĩ bẩn thỉu.
Tang Bối Bối quả thực rất đói bụng, ăn một trận lại làm một ngụm rượu, mặt đã ửng hồng, lộ ra vẻ kiều diễm quyến rũ, Trương đại quan nhân tuy rằng ăn rất ít, nhưng đối mặt với giai nhân như vậy, quả nhiên là tú sắc có thể thay cơm, mỉm cười nhìn Tang Bối Bối, tâm tình cũng rất tốt.
Tang Bối Bối nói: Anh nói chuyện gì với họ vậy?
Trương Dương nói: nói chuyện tình cảm.
Có tình cảm gì mà nói với hai phần tử tội phạm? Chắc không phải là mưu đồ bí mật phạm tội, thông đồng làm bậy chứ hả?
Trương Dương cười nói: Tôi thà hợp tác với cô hơn.
Tang Bối Bối nói: Có làm rõ Viên Hiếu Thương điều tra tôi làm gì hay không?
Trương Dương nói: Hắn đã hoài nghi về cái chết của cô.
Tang Bối Bối nói: Người này giảo hoạt thật, nếu hắn dám tiếp tục tra về tôi, tôi sẽ xử lý hắn.
Trương đại quan nhân cười nói: Không đến mức vậy chứ, tôi nghĩ hắn về sau sẽ không tiếp tục điều tra cô nữa đâu, hắn và An Đức Uyên đã đạt thành hiệp nghị chuyển nhượng, hắn đã chuyển nhượng tất cả sản nghiệp hiện có trong tay cho An Đức Uyên rồi, qua vài ngày nữa sau khi hoàn thành chuyện này sẽ rời khỏi Bắc Cảng.
Khinh thường khinh thường nói: Sợ tội bỏ trốn.
Trương Dương nói: Trong tay Chúng ta không hề có chứng cứ phạm tội của hắn, cho nên người ta muốn đi đâu là quyền tự do của người ta.
Tang Bối Bối nói: An Đức Uyên cuối cùng cũng vươn tay tới hướng Bắc Cảng rồi.
Trương Dương nói: Mục đích hắn đến Bắc Cảng thì tôi cũng không rõ lắm.
Tang Bối Bối nói: Tóm lại khẳng định không có chuyện tốt.
Trương Dương nói: Tạm thời vứt bỏ giám thị đối với Viên Hiếu Thương, An Đức Uyên này rất đáng nghi, cô nên tập trung sự chú ý lên người hắn.
Tang Bối Bối nói: Tôi vì sao phải nghe theo an bài của anh?
Cô ăn không của tôi lâu như vậy, nói sao cũng phải có chút hồi báo chứ.
Sự cố mỏ đá Thiên Hoằng sập ở huyện Lâm Mông đã dẫn tới sự coi trọng cao độ của thị ủy Bắc Cảng, lần này tuy rằng không tạo thành thương vong về người, nhưng đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho Thường Lăng Không và Liêu Bác Sinh vừa mới đến nhận chức, sau khi bọn họ thương lượng thì làm ra hành động vạch trần và tra rõ những hành động phi pháp trong phạm vi toàn thành phố Bắc Cảng, đối với tất cả những mỏ đá đang sản xuất thì áp dụng biện pháp cắt điện, ép đóng cửa, ra lệnh cưỡng chế cho các nơi chỉnh đốn hiện tượng chiếm dụng đất ruộng phi pháp, một loạt những hành động này đã làm cho toàn bộ thị trường đá của Bắc Cảng náo động, rất nhiều loại đá được khai thác thông qua những cách hợp pháp lập tức trở nên hút hàng, không ít thương nhân đá trong nước đều tới Bắc Cảng, tranh thủ mua đá đặc sản của Bắc Cảng, nếu chính phủ từ nay về sau ngăn chặn khai thác, như vậy những đá hiện có đã được khai thác khẳng định sẽ liên tiếp tăng giá, cái này gọi là đầu cơ kiếm lợi.
Trong đó tiền tài thạch đứng đầu, không đến mười ngày, giá thị trường đã tăng gấp đôi, có điều trên thị trường vẫn thiếu, cùng lúc bởi vì thương nhân đá tích hàng, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là chính phủ đã tiến hành niêm phong đại lượng đá được khai thác phi pháp.
Ông chủ Triệu Hưng Nghiệp của Thiên Hoằng Thạch Nghiệp trước mắt đã quy án, hắn là chủ động đầu thú, Triệu Hưng Nghiệp vẫn luôn chú ý tới phát triển về sau của mỏ, khi hắn nghe nói bảy tên công nhân mất tích không ai chết thì mới yên lòng, thằng cha này cho rằng nếu không chết người thì không phải là chuyện lớn, hắn không nỡ bỏ nhiều đá đã được khai thác như vậy, đó là một khoản tài phú rất lớn, Triệu Hưng Nghiệp cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không giải quyết được, hắn tuy rằng không phải có quá nhiều tiền, nhưng có thể sau này nhất định sẽ có rất nhiều tiền, chỉ cần đống đá gửi ở trong đồng ruộng, đạt tới hơn ba trăm mẫu thì đã đủ để cho hắn cả nửa đời sau không phải lo cơm ăn áo mặc rồi.
Triệu Hưng Nghiệp có ý muốn là chủ động đầu thú, sau đó thì bỏ tiền đút lót chạy tội, không ngờ vừa trở về thì đã bị cơ quan công an giam lại, hơn nữa cự tuyệt hắn nộp tiền bảo lãnh.
Triệu Hưng Nghiệp thế mới biết mình đã phán đoán sai tình thế rồi, giờ đã khác xưa, tất cả lãnh đạo thành phố đã thay đổi, hơn nữa lần này hiển nhiên muốn xử lý nghiêm, loại thương nhân chỉ mong kiếm lợi như hắn thường thường đều thiếu cốt khí, Triệu Quốc Cường cơ hồ không mất bao lâu đã khiến cho hắn khai hết, như là biếu quà cho sở trưởng sở điện, tặng lễ cho bí thư đảng uỷ trấn, tặng lễ cho huyện trưởng, tặng lễ cho bí thư huyện ủy.
Một khi liên quan tới cán bộ tham ô nhận hối lộ, chuyện này liền trở nên phức tạp, Triệu Quốc Cường ngay lập tức báo cáo cho bí thư thị ủy Thường Lăng Không, phản ứng của Thường Lăng Không đối với điều này không hề mãnh liệt như trong dự kiến của Triệu Quốc Cường.
Thường Lăng Không nói: Chuyện này trước tiên cứ để đó đã, tạm thời không cần thông báo cho phía Ủy ban kỷ luật.
Triệu Quốc Cường nói: Không cần khởi động điều tra khởi động những người này ư?
Thường Lăng Không nói: Tạm thời không cần, tuy rằng đám người này có vấn đề, nhưng chúng ta nếu bắt tất cả bọn họ, công tác của bọn họ ai tiếp quản bây giờ? Những người này tạm thời vẫn còn cần dùng, tôi vừa tới Bắc Cảng, chưa quen thuộc với tình huống bên này lắm, không thích hợp làm ra đại động tác trong nhân sự, huống chi Bắc Cảng trải qua chuyện liên tiếp, đã thần hồn nát thần tính rồi, ai cũng cảm thấy bất an, mấy ngày nay, tôi đã đi không ít nơi, nhìn thấy một đám cán bộ ai nấy đều như chim sợ cành cong, dưới tâm tính như vậy, làm sao mà làm tốt công tác được.
Triệu Quốc Cường có thể lý giải làm như vậy Thường Lăng Không làm như vậy, quan mới thượng nhiệm đốt ba bó lửa, tuyệt đối cũng phải chọn chỗ mà đốt, nếu chẳng phân biệt được nặng nhẹ đốt hết cả, chỉ sợ không lâu nữa sẽ trở thành người cô đơn, tuy rằng đội ngũ cán bộ tốt xấu lẫn lộn, nhưng hiện tại cuối cùng trên các vị trí đều có người làm, nếu thật sự đổi mới một lượt tất cả những người có vấn đề, chỉ sợ Bắc Cảng không còn ai mà làm.
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Thường, tôi hiểu rồi.
Thường Lăng Không mỉm cười vỗ vai hắn, nói, vỗ vai hắn, nói: Quốc Cường, dục tốc thì bất đạt, anh khẳng định minh bạch đạo lý này, vấn đề đang tồn tại sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nhưng phải có trước có sau, anh yên tâm, tôi không phải là người nể quá hóa hỏng đâu.
Triệu Quốc Cường nói: Bí thư Thường, cha tôi ngày mai sẽ đến Bắc Cảng. Trước đó Thường Lăng Không từng nhắc nhở hắn, muốn cùng cha hắn nói chuyện xây dựng phân nhà máy của Thái Hồng, Triệu Quốc Cường vẫn luôn để ở trong lòng.
Thường Lăng Không nói: An bài cho tôi và Triệu tổng gặp nhau riêng, chuyện này giao cho anh.
Triệu Quốc Cường gật đầu.
Thường Lăng Không lại nói: Đoạn thời gian gần đây, nhất định phải bảo đảm ổn định trật tự xã hội Bắc Cảng, duy hộ trị an xã hội đồng thời cũng đừng tạo thành không khí khẩn trương cho xã hội, anh hiểu chưa?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi minh bạch.
Thường Lăng Không thở dài nói: Thật ra tỉnh lý cũng tạo áp lực rất lớn cho tôi, Bắc Cảng trải qua tai nạn lớn như vậy, muốn khôi phục nguyên khí đâu có dễ? Cấp trên đã hạ nhiệm vụ chính cho tôi, nhất là phía khu bảo lưu thuế nhập khẩu, năm nay nhất định phải khiến toàn bộ công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu khôi phục bình thường.
/2583
|