Có lẽ cô ta không nên suy nghĩ tới tương lai, suy nghĩ tới ngày mai, cô ta chỉ cần biết, mình giờ phút này rất hạnh phúc, giờ phút này là chân thật, vì hạnh phúc của giờ khắc này, cho dù hy sinh sinh mệnh của mình cũng không hề đáng tiếc.
Trương Dương nói khẽ: Mộng Viện, tin anh đi, anh có thể giải quyết tốt, em chỉ cần cứ thanh thảm làm nữ nhân của anh, tất cả phiền não tất cả cứ để anh làm.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Chủ nghĩa Đại nam tử, có một số việc anh không giải quyết được đâu, bất kỳ ai cũng không giải quyết được.
Trương Dương ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta, nói khẽ: Hai ngày trước anh lúc ở Xuân Dương gặp Bằng Phi.
Kiều Mộng Viện nói: Thế nào?
Trương Dương nói: Từ trên người hắn anh hiểu được một chuyện, chính trị cũng có nhân tố di truyền.
Kiều Mộng Viện nói: Có phải hay không nhìn thấy biến hóa trên người hắn, có chút tự thẹn không bằng không?
Trương đại quan nhân gật đầu: Anh phát hiện anh lăn lộn trong thể chế cũng sắp sáu năm rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương hướng chính xác.
Kiều Mộng Viện nói: một người cho dù có năng lực đến mấy, lực lượng của hắn chung quy cũng có hạn, muốn dùng sức của một người để thay đổi toàn bộ quy tắc của quan trường thì căn bản là không thể. Cô ta cầm Trương Dương Trương Dương, nói: Em nhớ rõ ông nội từng đánh giá về anh.
Trương Dương cười nói: ông ta nói anh thế nào.
Kiều Mộng Viện nói: Ông nói anh nếu sinh ra ở thời chiến tranh thì nhất định sẽ trở thành một đại tướng quân chiến công hiển hách.
Trương Dương nói: Đáng tiếc hiện tại là thời hòa bình, ý tứ của lão nhân gia là nói anh không thích hợp làm quan.
Kiều Mộng Viện nói: ông từng nói, trong quan trường có ba loại người, một loại người là người làm quan, một loại người là người làm việc, một loại người còn lại là vừa làm quan đồng thời vừa làm việc, trong đó nhiều nhất chính là loại người thứ nhất, mà ít nhất chính là người có thể làm tốt cả hai.
Trương Dương nói: Anh chính là loại người thứ hai, người làm việc, anh là phái hành động. Thằng cha này vừa nói tay lại không thành thật đặt lên mông Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện tóm lấy hai tay không an phận của hắn: Cho nên anh không thích hợp với quan trường hiện tại, trong quan trường muốn được hoan nghênh thì phải hiểu quy tắc của quan trường, có một số việc cho dù làm cũng không thể nói, có một số việc cho dù là không làm thì cũng phải làm ra thanh thế.
Trương đại quan nhân nói: Không phải anh không thích hợp, là anh khinh thường chơi trò này, chơi càng lâu trong cái giới này, sẽ càng phát hiện ra sự dối trá trong đó, người sống một đời, quan trọng nhất chính là nhẹ nhàng vui vẻ, nhân sinh thoải mái, nếu việc gì cũng bị chế ước, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của người khác, như vậy sống còn có gì vui.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không thể chỉ sống vì mình, còn phải chiếu cố tới cảm thụ của người khác, thế giới này cũng không chỉ tồn tại vì riêng anh.
Trương đại quan nhân mỉm cười: Thật ra anh căn bản không thuộc thế giới này.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không thể phủ nhận một sự thật, anh muốn cắm rễ ở đây thì tất phải sống ở thế giới này.
Công trình xây dựng thêm của cảng Phước Long có thể nói trọng yếu nhất trong xây dựng tương lai của Bắc Cảng, Thường Lăng Không cực kỳ coi trọng việc này, sau khi nghe được một số suy nghĩ của Lương Kì Hữu, hắn đặc biệt gọi Trương Dương tới Bắc Cảng, câu thông với Trương Dương về chuyện cảng Phước Long.
Trương Dương không hiểu Lương Kì Hữu lắm, hắn chỉ biết tập đoàn Đỉnh Thiên của Lương Kì Hữu tài lực hùng hậu, trong mắt hắn thêm một nhà tham dự cạnh tranh là chuyện tốt, ít nhất có thể tăng thêm lợi thế đàm phán cho cảng Phước Long.
Thường Lăng Không nhìn thấy Trương Dương đi vào văn phòng, cười nói: Trương Dương, gần đây công tác vẫn thuận lợi chứ?
Trương Dương mỉm cười nói: Chuyện này nên là tôi hỏi ngài chứ?
Thường Lăng Không cười ha ha nói: Vẫn tốt, có thể là tôi mới đến, vẫn chưa hoàn toàn tìm hiểu được tình huống của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Lãnh đạo Mới vừa tới, ai cũng lo lắng bị lãnh đạo đốt lửa vào đầu, cho nên tất nhiên sẽ liều mạng biểu hiện.
Thường Lăng Không ra hiệu Trương Dương cho ngồi xuống đối diện mình, trực tiếp chuyển về chính đề: Chuyện cảng Phước Long thế nào rồi?
Trương Dương nói: Tiến triển không lớn, tập đoàn Nguyên Hòa muốn kiện chúng tôi ra tòa, Nguyên Hòa Hạnh Tử mấy ngày nữa sẽ tới gặp tôi, cô ta là người đứng đầu tập đoàn Nguyên Hòa, cụ thể sẽ phát triển như thế nào thì phải xem thái độ của cô ta, có điều bất kể bọn họ cuối cùng quyết định như thế nào, tôi vẫn không định tiếp tục hợp tác với bọn họ.
Thường Lăng Không nói: Ồ? Tập đoàn Nguyên Hòa trong ngành này cũng được coi là thực lực đứng đầu Châu Á, anh rốt cuộc là xuất phát từ suy nghĩ nào mà quyết định vứt bỏ bọn họ.
Trương Dương nói: Căn cứ vào tình huống trước mắt tôi tìm hiểu được, tập đoàn Nguyên Hòa trong quy hoạch và thiết kế công trình xây dựng thêm cảng Phước Long tồn tại rất nhiều thiếu sót, hơn nữa trận sóng thần lần này đã chứng minh, chất lượng công trình của bọn họ không thể qua được kiểm nghiệm của thiên tai.
Thường Lăng Không nói: Thiết kế và chất lượng là hai vấn đề quan trọng nhất, nếu bọn họ không thể bảo đảm, chúng ta cũng không thể nuông chiều nhân nhượng được, công trình xây dựng thêm cảng Phước Long đối với Bắc Cảng mà nói là công trình lớn tạo phúc cho muôn đời con cháu, là nghiệp lớn trăm năm của chúng ta, trên phương diện này không thể có một chút sơ sẩy nào, cần phải đã làm là thà thiếu không ẩu.
Trương Dương nói: Đoàn đội đánh giá chuyên nghiệp của Tinh Nguyệt đang tiến hành đánh giá các mặt của cảng Phước Long, trước mắt công tác của bọn họ vẫn chưa kết thúc.
Thường Lăng Không nói: Tập đoàn Đỉnh Thiên cũng biểu hiện ra hứng thú rất lớn đối với cảng Phước Long, đây là phương án bước đầu của bọn họ, anh cầm nghiên cứu chút đi.
Trương Dương cầm lấy tập giấy tờ: Bí thư Thường, ngài và Lương Kì Hữu thân nhau lắm à?
Thường Lăng Không nói: Quen không ít, rồi, có điều anh đừng bởi vì hắn là bằng hữu của tôi mà chiếu cố đặc thù, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế, chuyện của cảng Phước Long không qua loa được.
Trương Dương nói: Bí thư Thường yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm một cách công bằng, đối với phía nào cũng công bằng, có điều.
Thường Lăng Không nói: Đừng có dông dài, có gì thì cứ nói.
Trương Dương nói: Ngài rất thân với Lương Kì Hữu này à?
Thường Lăng Không nói: Anh không phải vừa hỏi rồi ư? Hắn chỉ vào đầu Trương Dương rồi nói: Trong đầu lại nghĩ vẩn vơ rồi, anh yên tâm đi, tôi và Lương Kì Hữu chỉ là kết giao bình thường, chúng tôi không có bất kỳ giao dịch ngầm nào cả.
Trương đại quan nhân nói: Ngài hiểu lầm rồi, tôi cũng không hoài nghi phương diện này có gì mờ ám cả.
Thường Lăng Không cười ha ha, nói: Lương Kì Hữu này rất có năng lực, người khác gọi hắn là Cảng cửu thuyền vương, với trí tuệ và năng lực của hắn, tôi thấy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thuyền vương của Châu Á.
Trương Dương nói: Ngài biết con rể của hắn là ai không?
Thường Lăng Không nói: Từng nghe nói rồi, chủ tịch Thế Kỉ An Thái An Đạt Văn, nổi danh là kỳ tài buôn bán.
Trương Dương nói: Tôi rất rõ về An gia, phương diện này tôi chắc có quyền lên tiếng, An gia trước đây là dựa vào hắc đạo để lập nghiệp, đến thế hệ của An Chí Viễn tiên sinh mới tính là thực sự chậu vàng rửa tay, khi tôi ở Giang Thành, bởi vì quan hệ chiêu thương dẫn tư mà có rất nhiều liên hệ với An gia.
Thường Lăng Không gật đầu: An lão cũng là thương nhân ái quốc nổi danh Bình Hải.
Trương Dương nói: Năm năm trước An gia từng xảy ra huyết án, trong trường huyết án đó An gia tổn thất thảm trọng, cũng chính là vì chuyện này mà An Đức Uyên tới Đài Loan hơn mười năm rồi mới trở về Hongkong, mục đích hắn đi về Hongkong chính là để báo thù cho An gia.
Thường Lăng Không cũng không rõ lắm về đoạn cố sự này của An gia: An Đức Uyên dính tới hắc đạo à?
Trương Dương nói: Hắn ở Đài Loan sáng lập tín nghĩa xã, trong hai mươi năm ngắn ngủn đã trở thành một trong tam đại xã đoàn của Đài Loan, trước mắt hắn tuyên bố với bên ngoài là đã chậu vàng rửa tay, rốt cuộc có mấy phần đáng tin thì chịu, nhưng căn cứ vào tình huống tôi tìm hiểu được thì hắn đang tài trợ tranh cử ở Đài Loan, Hồng Ân Chính đang rất có hy vọng trở thành tổng thống chính là dưới sự viện trợ của hắn mà triển khai hoạt động tranh cử.
Thường Lăng Không bất giác nhíu mày.
Trương Dương nói: An Đức Uyên là cha của An Đạt Văn, thân gia của Lương Kì Hữu, vốn cho dù có tầng quan hệ này thì cũng không có gì, nhưng An Đức Uyên mấy ngày trước vừa mới tiếp nhận toàn bộ sinh ý của Viên Hiếu Thương, mà ngay sau đó Lương Kì Hữu liền tới trao đổi về chuyện của cảng Phước Long, tôi luôn cảm thấy hai sự kiện này không bình thường, bọn họ là thân gia, chắc cũng hiểu tình huống của nhau chứ? Đồng thời lựa chọn Bắc Cảng làm điểm đầu tư, trong đây rốt cuộc là thành lập trên suy tính gì?
Thường Lăng Không nói: Ai quy định thân gia thì nhất định không thể làm ăn cùng một chỗ?
Trương Dương nói: Tuy là nói vậy, song trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, đầu tư là chuyện tốt, nhưng phải làm rõ lai lịch của tiền, khi tôi ở Giang Thành, An gia đầu tư vào núi Thanh Đài, bởi vì có người tố cáo An gia lợi dụng đầu tư để rửa tiền, chuyện này lúc ấy khiến phó thị trưởng thường vụ Giang Thành thời đó là Lý Trường Vũ, và cả bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh đều bị song quy điều tra.
Trương Dương nói khẽ: Mộng Viện, tin anh đi, anh có thể giải quyết tốt, em chỉ cần cứ thanh thảm làm nữ nhân của anh, tất cả phiền não tất cả cứ để anh làm.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Chủ nghĩa Đại nam tử, có một số việc anh không giải quyết được đâu, bất kỳ ai cũng không giải quyết được.
Trương Dương ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta, nói khẽ: Hai ngày trước anh lúc ở Xuân Dương gặp Bằng Phi.
Kiều Mộng Viện nói: Thế nào?
Trương Dương nói: Từ trên người hắn anh hiểu được một chuyện, chính trị cũng có nhân tố di truyền.
Kiều Mộng Viện nói: Có phải hay không nhìn thấy biến hóa trên người hắn, có chút tự thẹn không bằng không?
Trương đại quan nhân gật đầu: Anh phát hiện anh lăn lộn trong thể chế cũng sắp sáu năm rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương hướng chính xác.
Kiều Mộng Viện nói: một người cho dù có năng lực đến mấy, lực lượng của hắn chung quy cũng có hạn, muốn dùng sức của một người để thay đổi toàn bộ quy tắc của quan trường thì căn bản là không thể. Cô ta cầm Trương Dương Trương Dương, nói: Em nhớ rõ ông nội từng đánh giá về anh.
Trương Dương cười nói: ông ta nói anh thế nào.
Kiều Mộng Viện nói: Ông nói anh nếu sinh ra ở thời chiến tranh thì nhất định sẽ trở thành một đại tướng quân chiến công hiển hách.
Trương Dương nói: Đáng tiếc hiện tại là thời hòa bình, ý tứ của lão nhân gia là nói anh không thích hợp làm quan.
Kiều Mộng Viện nói: ông từng nói, trong quan trường có ba loại người, một loại người là người làm quan, một loại người là người làm việc, một loại người còn lại là vừa làm quan đồng thời vừa làm việc, trong đó nhiều nhất chính là loại người thứ nhất, mà ít nhất chính là người có thể làm tốt cả hai.
Trương Dương nói: Anh chính là loại người thứ hai, người làm việc, anh là phái hành động. Thằng cha này vừa nói tay lại không thành thật đặt lên mông Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện tóm lấy hai tay không an phận của hắn: Cho nên anh không thích hợp với quan trường hiện tại, trong quan trường muốn được hoan nghênh thì phải hiểu quy tắc của quan trường, có một số việc cho dù làm cũng không thể nói, có một số việc cho dù là không làm thì cũng phải làm ra thanh thế.
Trương đại quan nhân nói: Không phải anh không thích hợp, là anh khinh thường chơi trò này, chơi càng lâu trong cái giới này, sẽ càng phát hiện ra sự dối trá trong đó, người sống một đời, quan trọng nhất chính là nhẹ nhàng vui vẻ, nhân sinh thoải mái, nếu việc gì cũng bị chế ước, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt của người khác, như vậy sống còn có gì vui.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không thể chỉ sống vì mình, còn phải chiếu cố tới cảm thụ của người khác, thế giới này cũng không chỉ tồn tại vì riêng anh.
Trương đại quan nhân mỉm cười: Thật ra anh căn bản không thuộc thế giới này.
Kiều Mộng Viện nói: Anh không thể phủ nhận một sự thật, anh muốn cắm rễ ở đây thì tất phải sống ở thế giới này.
Công trình xây dựng thêm của cảng Phước Long có thể nói trọng yếu nhất trong xây dựng tương lai của Bắc Cảng, Thường Lăng Không cực kỳ coi trọng việc này, sau khi nghe được một số suy nghĩ của Lương Kì Hữu, hắn đặc biệt gọi Trương Dương tới Bắc Cảng, câu thông với Trương Dương về chuyện cảng Phước Long.
Trương Dương không hiểu Lương Kì Hữu lắm, hắn chỉ biết tập đoàn Đỉnh Thiên của Lương Kì Hữu tài lực hùng hậu, trong mắt hắn thêm một nhà tham dự cạnh tranh là chuyện tốt, ít nhất có thể tăng thêm lợi thế đàm phán cho cảng Phước Long.
Thường Lăng Không nhìn thấy Trương Dương đi vào văn phòng, cười nói: Trương Dương, gần đây công tác vẫn thuận lợi chứ?
Trương Dương mỉm cười nói: Chuyện này nên là tôi hỏi ngài chứ?
Thường Lăng Không cười ha ha nói: Vẫn tốt, có thể là tôi mới đến, vẫn chưa hoàn toàn tìm hiểu được tình huống của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Lãnh đạo Mới vừa tới, ai cũng lo lắng bị lãnh đạo đốt lửa vào đầu, cho nên tất nhiên sẽ liều mạng biểu hiện.
Thường Lăng Không ra hiệu Trương Dương cho ngồi xuống đối diện mình, trực tiếp chuyển về chính đề: Chuyện cảng Phước Long thế nào rồi?
Trương Dương nói: Tiến triển không lớn, tập đoàn Nguyên Hòa muốn kiện chúng tôi ra tòa, Nguyên Hòa Hạnh Tử mấy ngày nữa sẽ tới gặp tôi, cô ta là người đứng đầu tập đoàn Nguyên Hòa, cụ thể sẽ phát triển như thế nào thì phải xem thái độ của cô ta, có điều bất kể bọn họ cuối cùng quyết định như thế nào, tôi vẫn không định tiếp tục hợp tác với bọn họ.
Thường Lăng Không nói: Ồ? Tập đoàn Nguyên Hòa trong ngành này cũng được coi là thực lực đứng đầu Châu Á, anh rốt cuộc là xuất phát từ suy nghĩ nào mà quyết định vứt bỏ bọn họ.
Trương Dương nói: Căn cứ vào tình huống trước mắt tôi tìm hiểu được, tập đoàn Nguyên Hòa trong quy hoạch và thiết kế công trình xây dựng thêm cảng Phước Long tồn tại rất nhiều thiếu sót, hơn nữa trận sóng thần lần này đã chứng minh, chất lượng công trình của bọn họ không thể qua được kiểm nghiệm của thiên tai.
Thường Lăng Không nói: Thiết kế và chất lượng là hai vấn đề quan trọng nhất, nếu bọn họ không thể bảo đảm, chúng ta cũng không thể nuông chiều nhân nhượng được, công trình xây dựng thêm cảng Phước Long đối với Bắc Cảng mà nói là công trình lớn tạo phúc cho muôn đời con cháu, là nghiệp lớn trăm năm của chúng ta, trên phương diện này không thể có một chút sơ sẩy nào, cần phải đã làm là thà thiếu không ẩu.
Trương Dương nói: Đoàn đội đánh giá chuyên nghiệp của Tinh Nguyệt đang tiến hành đánh giá các mặt của cảng Phước Long, trước mắt công tác của bọn họ vẫn chưa kết thúc.
Thường Lăng Không nói: Tập đoàn Đỉnh Thiên cũng biểu hiện ra hứng thú rất lớn đối với cảng Phước Long, đây là phương án bước đầu của bọn họ, anh cầm nghiên cứu chút đi.
Trương Dương cầm lấy tập giấy tờ: Bí thư Thường, ngài và Lương Kì Hữu thân nhau lắm à?
Thường Lăng Không nói: Quen không ít, rồi, có điều anh đừng bởi vì hắn là bằng hữu của tôi mà chiếu cố đặc thù, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế, chuyện của cảng Phước Long không qua loa được.
Trương Dương nói: Bí thư Thường yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm một cách công bằng, đối với phía nào cũng công bằng, có điều.
Thường Lăng Không nói: Đừng có dông dài, có gì thì cứ nói.
Trương Dương nói: Ngài rất thân với Lương Kì Hữu này à?
Thường Lăng Không nói: Anh không phải vừa hỏi rồi ư? Hắn chỉ vào đầu Trương Dương rồi nói: Trong đầu lại nghĩ vẩn vơ rồi, anh yên tâm đi, tôi và Lương Kì Hữu chỉ là kết giao bình thường, chúng tôi không có bất kỳ giao dịch ngầm nào cả.
Trương đại quan nhân nói: Ngài hiểu lầm rồi, tôi cũng không hoài nghi phương diện này có gì mờ ám cả.
Thường Lăng Không cười ha ha, nói: Lương Kì Hữu này rất có năng lực, người khác gọi hắn là Cảng cửu thuyền vương, với trí tuệ và năng lực của hắn, tôi thấy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thuyền vương của Châu Á.
Trương Dương nói: Ngài biết con rể của hắn là ai không?
Thường Lăng Không nói: Từng nghe nói rồi, chủ tịch Thế Kỉ An Thái An Đạt Văn, nổi danh là kỳ tài buôn bán.
Trương Dương nói: Tôi rất rõ về An gia, phương diện này tôi chắc có quyền lên tiếng, An gia trước đây là dựa vào hắc đạo để lập nghiệp, đến thế hệ của An Chí Viễn tiên sinh mới tính là thực sự chậu vàng rửa tay, khi tôi ở Giang Thành, bởi vì quan hệ chiêu thương dẫn tư mà có rất nhiều liên hệ với An gia.
Thường Lăng Không gật đầu: An lão cũng là thương nhân ái quốc nổi danh Bình Hải.
Trương Dương nói: Năm năm trước An gia từng xảy ra huyết án, trong trường huyết án đó An gia tổn thất thảm trọng, cũng chính là vì chuyện này mà An Đức Uyên tới Đài Loan hơn mười năm rồi mới trở về Hongkong, mục đích hắn đi về Hongkong chính là để báo thù cho An gia.
Thường Lăng Không cũng không rõ lắm về đoạn cố sự này của An gia: An Đức Uyên dính tới hắc đạo à?
Trương Dương nói: Hắn ở Đài Loan sáng lập tín nghĩa xã, trong hai mươi năm ngắn ngủn đã trở thành một trong tam đại xã đoàn của Đài Loan, trước mắt hắn tuyên bố với bên ngoài là đã chậu vàng rửa tay, rốt cuộc có mấy phần đáng tin thì chịu, nhưng căn cứ vào tình huống tôi tìm hiểu được thì hắn đang tài trợ tranh cử ở Đài Loan, Hồng Ân Chính đang rất có hy vọng trở thành tổng thống chính là dưới sự viện trợ của hắn mà triển khai hoạt động tranh cử.
Thường Lăng Không bất giác nhíu mày.
Trương Dương nói: An Đức Uyên là cha của An Đạt Văn, thân gia của Lương Kì Hữu, vốn cho dù có tầng quan hệ này thì cũng không có gì, nhưng An Đức Uyên mấy ngày trước vừa mới tiếp nhận toàn bộ sinh ý của Viên Hiếu Thương, mà ngay sau đó Lương Kì Hữu liền tới trao đổi về chuyện của cảng Phước Long, tôi luôn cảm thấy hai sự kiện này không bình thường, bọn họ là thân gia, chắc cũng hiểu tình huống của nhau chứ? Đồng thời lựa chọn Bắc Cảng làm điểm đầu tư, trong đây rốt cuộc là thành lập trên suy tính gì?
Thường Lăng Không nói: Ai quy định thân gia thì nhất định không thể làm ăn cùng một chỗ?
Trương Dương nói: Tuy là nói vậy, song trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, đầu tư là chuyện tốt, nhưng phải làm rõ lai lịch của tiền, khi tôi ở Giang Thành, An gia đầu tư vào núi Thanh Đài, bởi vì có người tố cáo An gia lợi dụng đầu tư để rửa tiền, chuyện này lúc ấy khiến phó thị trưởng thường vụ Giang Thành thời đó là Lý Trường Vũ, và cả bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh đều bị song quy điều tra.
/2583
|