Không phải người bình thường mà Triệu Thiên Tài nói tuyệt không hề có ý xấu, hắn là có lòng tin đối với Trương Dương, năm đó hắn và Trương Dương cùng nhau từ Mỹ biến nguy thành an trở lại trong nước, đó không phải là chuyện chỉ bằng vào dũng khí là có thể làm được, Trương Dương làm việc ngoài mặt thì thoạt nhìn có chút xung động, nhưng trên thực tế năng lực ứng biến của hắn rất mạnh, dưới bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cũng sẽ không đánh mất sự bình tĩnh, chính là nhờ tố chất vượt xa người thường mới có thể khiến hắn mỗi lần đều biến nguy thành an, Triệu Thiên Tài tin lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Thời gian lại trôi qua thêm hai mươi phút, trên mặt biển vẫn không có động tĩnh, trời đã tạnh mưa, điều này cũng khiến họ nhìn được dễ hơn, ngay cả Triệu Thiên Tài cũng bắt đầu có chút dao động.
Ngũ Đắc Chí lắc đầu: Không nên đồng ý để hắn xuống, người thường không thể dưới tình huống thiếu dưỡng khí mà sống lâu như vậy.
Hắn không phải người thường. Giọng nói của Triệu Thiên Tài bắt đầu có chút thấp thỏm, đúng lúc này, thiết bị điều khiển trong tay hắn bắt đầu có phản ứng, Ngũ Đắc Chí tuy rằng không thấy được tín hiệu trên màn hình máy tính, nhưng cũng đã nhìn thấy mặt biển phía trước cách đó không xa có động tĩnh, không bao lâu sau liền nhìn thấy nước biển bên kia tách ra từ giữa, ca nô xóc nảy kịch liệt, lưng màu đen của tàu ngầm giống như cá lớn trồi lên mặt nước.
Đợi cho sau khi sóng bình ổn, hai người lập tức đưa ca nô lại gần, rồi trước sau nhảy lên tàu ngầm.
Trương đại quan nhân mở nắp tàu ngầm, lộ ra nửa người trên để trần, toét miệng cười nói: Thứ này không ngờ còn có thể hoạt động!
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài rất cẩn thận đi tới, dưới sự trợ giúp của Trương Dương lách vào trong khoang thuyền, Trương Dương một lần nữa đóng nắp phía trên lại, có Triệu Thiên Tài ở đây, hắn đương nhiên không cần đảm đương người điều khiển.
Trình độ của Triệu Thiên Tài ở phương diện máy móc tuyệt đối là đứng đầu.
Sau khi kiểm tra nhanh chóng tàu ngầm, Triệu Thiên Tài kinh hỉ phát hiện tàu ngầm không ngờ không có bất kỳ vấn đề gì, hắn mỉm cười nói: Tất cả bình thường, vận tốc mặt nước 14 tiết, tiềm hàng 10 tiết, có ống ngư lôi, vũ khí dưới nước đầy đủ mọi thứ, đúng là chim sẻ tuy nhỏ những ngũ tạng đủ cả!
Ngũ Đắc Chí nói: Trương Dương à Trương Dương, anh làm việc luôn khiến cho người ta bất ngờ, không ngờ ở trong hải vực Bắc Cảng giấu một chiếc tàu ngầm, khi nào kiếm một cái hàng mẫu tới lái chơi.
Trương đại quan nhân lúc này cũng không có tâm tư để nói đùa, hắn vỗ vỗ vai Triệu Thiên Tài: Thuyền trưởng, tối nay chúng ta làm một cuộc hành động u linh, mục tiêu là bãi đá ngầm, nhiệm vụ giải cứu Tang Bối Bối!
Tang Bối Bối ở trên thuyền đánh cá, ánh mắt của cô ta trống rỗng và ưu thương, tựa hồ đột nhiên người ta rút đi sinh mệnh, tuy rằng cô ta vẫn còn sống, nhưng cô ta cảm giác thanh xuân của mình, tình cảm của mình đã theo Trương Dương đi rồi, cô ta hối hận vì lúc trước đã đối đãi với Trương Dương như vậy, nhớ lại đoạn thời gian cô ta và Trương Dương ở chung, cô ta thậm chí không nhớ nổi mình có lúc nào đối đãi ôn nhu với hắn.
Bãi đá ngầm giống như một con dã thú nằm sấp trên mặt biển, dưới tầng mây ảm đạm hình dáng của con dã thú này vô cùng mơ hồ, khiến cho người ta cảm thấy có chút thần bí, Tang Bối Bối cảm thấy hai mắt mình đã ươn ướt, không chỉ có nước mắt, còn có cả nước mưa, mưa đêm lại đổ.
Thuyền đánh cá xóc nảy trong sóng biển, cô ta hai tay bị còng ra sau lưng, nhưng cũng may bọn cướp không treo cô ta lên cột buồm.
Hai tên cướp đưa Tang Bối Bối lên đầu thuyền, Nghiêm Quốc Chiêu đang đứng đó, trong mưa gió và sóng biển để lại cho người khác một bóng dáng kiên cường và cao ngất.
Tang Bối Bối hiện tại mới hiểu được, mình đã bị người ta giao cho Nghiêm Quốc Chiêu, cô ta từ tù binh của An Đạt Văn biến thành An Đạt Văn của Nghiêm Quốc Chiêu.
Nghiêm Quốc Chiêu xoay người, thân thể hắn loạng choạng theo sóng, có điều vẻ mặt kiên nghị vẫn không lộ ra nửa phần mưa gió đối với mưa gió, hắn mỉm cười nhìn Tang Bối Bối: Cô khỏe chứ!
Tang Bối Bối lạnh lùng nhìn hắn: Đổi thành anh ở cảnh ngộ của tôi, anh sẽ cảm thấy khỏe được không?
Nghiêm Quốc Chiêu cười vô cùng vui vẻ, hắn châm một điếu xì gà, gió biển thổi mùi khói thuốc vào mũi Tang Bối Bối, Tang Bối Bối không chịu nổi mùi thuốc, ho khan.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Cô hận Chương Bích Quân như vậy là vì cô ta đã giết chết anh cô?
Tang Bối Bối không để ý đến hắn.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Triệu Quân là đặc công ưu tú, khi tôi ở Quốc An từng huấn luyện hắn.
Tang Bối Bối nói: Anh và cô ta, tất cả là phản đồ!
Nghiêm Quốc Chiêu cười ha ha, lắc đầu nói: Tôi biết, cô vẫn luôn đang tận sức sưu tập chứng cứ phạm tội của cô ta, cho nên mới tìm tới tôi, muốn thông qua tôi để nắm giữ một số chứng cớ, cô có nghĩ tới hay không, mục đích của cô không phải vì lợi ích của quốc gia, cô là vì mình, cô là vì báo thù, cừu hậnrất dễ dàng khiến một người mất đi lý trí, cô căn bản không phân rõ đúng sai, không nhìn rõ thị phi.
Tang Bối Bối nói: Đám người này Các anh tất cả đều như nhau, ngoài mặt thì đạo mạo nhưng bên trong đều là hạng dối trá! Các anh ngay cả lợi ích của quốc gia cũng có thể bán đứng, căn bản không có lương tri!
Nghiêm Quốc Chiêu cười một tiếng, lúc này hắn nhìn thấy đèn ở xa xa, một chiếc du thuyền đang chậm rãi lái về phía bên này. Nghiêm Quốc Chiêu nói: Có người đến đón cô!
Du thuyền rất nhanh đã tới gần thuyền đánh cá này, Nghiêm Quốc Chiêu sai người đưa Tang Bối Bối xuống thuyền bé, hắn nhìn thấy Chương Bích Quân ở trên sàn tàu đối diện, Chương Bích Quân cầm dù đứng đó, gật đầu về phía hắn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Nghiêm Quốc Chiêu không nhìn rõ dung nhan của cô ta, phả ra một làn khói, phất phất tay với Chương Bích Quân, Nghiêm Quốc Chiêu đi vào khoang điều khiển, điện thoại điện thoại bấm số của Chương Bích Quân.
Sau khi Chương Bích Quân bắt máy, nói khẽ: An Đạt Văn đâu?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, đáp ứng giao Tang Bối Bối cho chúng ta.
Chương Bích Quân nói: Hắn đang chơi tôi! Bảo tôi từ kinh thành xa xôi tới chỉ là để ngắm cảnh biển của Bắc Cảngư?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Hắn nói giao Tang Bối Bối cho cô để biểu đạt một chút thành ý, bảo tôi chuyển cáo với cô, mười một giờ sáng ngày mai gặp cô ở Long Uyên các, vịnh Thất Thải, Bạch đảo.
Chương Bích Quân nói khẽ: Thành ý ư? Đây là cái hắn gọi là thành ý ư?
Nghiêm Quốc Chiêu lại nói: Tang Bối Bối giao cho cô! An Đạt Văn để tôi ứng phó.
Chương Bích Quân không tiếp tục nói chuyện, ánh mắt của cô ta nhìn chăm chú về phía trước, Tang Bối Bối đã bị người ta từ thuyền nhỏ mang lên du thuyền.
Hai chiếc thuyền, chúng ta đối phó với cái nào? Triệu Thiên Tài nói với Trương Dương ở bên cạnh. Bọn họ điều khiển tàu ngầm loại nhỏ đang ẩn mình phía chính bắc của thuyền đánh cá và du thuyền.
Ngũ Đắc Chí thông qua kính tiềm vọng quan sát động tĩnh phía trước, hắn nói khẽ: Có một chiếc ca nô từ thuyền đánh cá lên du thuyền, người bị áp giải lên du thuyền kia chắc là Tang Bối Bối.
Trương Dương nói: Tôi đi theo du thuyền để cứu người, hai người các anh thì đánh chìm thuyền đánh cá.
Triệu Thiên Tài nói: Chìm xuống không dễ đâu, nhưng nếu như đánh hạ thì hình như không cần tiêu phí khí lực quá lớn.
Thời gian lại trôi qua thêm hai mươi phút, trên mặt biển vẫn không có động tĩnh, trời đã tạnh mưa, điều này cũng khiến họ nhìn được dễ hơn, ngay cả Triệu Thiên Tài cũng bắt đầu có chút dao động.
Ngũ Đắc Chí lắc đầu: Không nên đồng ý để hắn xuống, người thường không thể dưới tình huống thiếu dưỡng khí mà sống lâu như vậy.
Hắn không phải người thường. Giọng nói của Triệu Thiên Tài bắt đầu có chút thấp thỏm, đúng lúc này, thiết bị điều khiển trong tay hắn bắt đầu có phản ứng, Ngũ Đắc Chí tuy rằng không thấy được tín hiệu trên màn hình máy tính, nhưng cũng đã nhìn thấy mặt biển phía trước cách đó không xa có động tĩnh, không bao lâu sau liền nhìn thấy nước biển bên kia tách ra từ giữa, ca nô xóc nảy kịch liệt, lưng màu đen của tàu ngầm giống như cá lớn trồi lên mặt nước.
Đợi cho sau khi sóng bình ổn, hai người lập tức đưa ca nô lại gần, rồi trước sau nhảy lên tàu ngầm.
Trương đại quan nhân mở nắp tàu ngầm, lộ ra nửa người trên để trần, toét miệng cười nói: Thứ này không ngờ còn có thể hoạt động!
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài rất cẩn thận đi tới, dưới sự trợ giúp của Trương Dương lách vào trong khoang thuyền, Trương Dương một lần nữa đóng nắp phía trên lại, có Triệu Thiên Tài ở đây, hắn đương nhiên không cần đảm đương người điều khiển.
Trình độ của Triệu Thiên Tài ở phương diện máy móc tuyệt đối là đứng đầu.
Sau khi kiểm tra nhanh chóng tàu ngầm, Triệu Thiên Tài kinh hỉ phát hiện tàu ngầm không ngờ không có bất kỳ vấn đề gì, hắn mỉm cười nói: Tất cả bình thường, vận tốc mặt nước 14 tiết, tiềm hàng 10 tiết, có ống ngư lôi, vũ khí dưới nước đầy đủ mọi thứ, đúng là chim sẻ tuy nhỏ những ngũ tạng đủ cả!
Ngũ Đắc Chí nói: Trương Dương à Trương Dương, anh làm việc luôn khiến cho người ta bất ngờ, không ngờ ở trong hải vực Bắc Cảng giấu một chiếc tàu ngầm, khi nào kiếm một cái hàng mẫu tới lái chơi.
Trương đại quan nhân lúc này cũng không có tâm tư để nói đùa, hắn vỗ vỗ vai Triệu Thiên Tài: Thuyền trưởng, tối nay chúng ta làm một cuộc hành động u linh, mục tiêu là bãi đá ngầm, nhiệm vụ giải cứu Tang Bối Bối!
Tang Bối Bối ở trên thuyền đánh cá, ánh mắt của cô ta trống rỗng và ưu thương, tựa hồ đột nhiên người ta rút đi sinh mệnh, tuy rằng cô ta vẫn còn sống, nhưng cô ta cảm giác thanh xuân của mình, tình cảm của mình đã theo Trương Dương đi rồi, cô ta hối hận vì lúc trước đã đối đãi với Trương Dương như vậy, nhớ lại đoạn thời gian cô ta và Trương Dương ở chung, cô ta thậm chí không nhớ nổi mình có lúc nào đối đãi ôn nhu với hắn.
Bãi đá ngầm giống như một con dã thú nằm sấp trên mặt biển, dưới tầng mây ảm đạm hình dáng của con dã thú này vô cùng mơ hồ, khiến cho người ta cảm thấy có chút thần bí, Tang Bối Bối cảm thấy hai mắt mình đã ươn ướt, không chỉ có nước mắt, còn có cả nước mưa, mưa đêm lại đổ.
Thuyền đánh cá xóc nảy trong sóng biển, cô ta hai tay bị còng ra sau lưng, nhưng cũng may bọn cướp không treo cô ta lên cột buồm.
Hai tên cướp đưa Tang Bối Bối lên đầu thuyền, Nghiêm Quốc Chiêu đang đứng đó, trong mưa gió và sóng biển để lại cho người khác một bóng dáng kiên cường và cao ngất.
Tang Bối Bối hiện tại mới hiểu được, mình đã bị người ta giao cho Nghiêm Quốc Chiêu, cô ta từ tù binh của An Đạt Văn biến thành An Đạt Văn của Nghiêm Quốc Chiêu.
Nghiêm Quốc Chiêu xoay người, thân thể hắn loạng choạng theo sóng, có điều vẻ mặt kiên nghị vẫn không lộ ra nửa phần mưa gió đối với mưa gió, hắn mỉm cười nhìn Tang Bối Bối: Cô khỏe chứ!
Tang Bối Bối lạnh lùng nhìn hắn: Đổi thành anh ở cảnh ngộ của tôi, anh sẽ cảm thấy khỏe được không?
Nghiêm Quốc Chiêu cười vô cùng vui vẻ, hắn châm một điếu xì gà, gió biển thổi mùi khói thuốc vào mũi Tang Bối Bối, Tang Bối Bối không chịu nổi mùi thuốc, ho khan.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Cô hận Chương Bích Quân như vậy là vì cô ta đã giết chết anh cô?
Tang Bối Bối không để ý đến hắn.
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Triệu Quân là đặc công ưu tú, khi tôi ở Quốc An từng huấn luyện hắn.
Tang Bối Bối nói: Anh và cô ta, tất cả là phản đồ!
Nghiêm Quốc Chiêu cười ha ha, lắc đầu nói: Tôi biết, cô vẫn luôn đang tận sức sưu tập chứng cứ phạm tội của cô ta, cho nên mới tìm tới tôi, muốn thông qua tôi để nắm giữ một số chứng cớ, cô có nghĩ tới hay không, mục đích của cô không phải vì lợi ích của quốc gia, cô là vì mình, cô là vì báo thù, cừu hậnrất dễ dàng khiến một người mất đi lý trí, cô căn bản không phân rõ đúng sai, không nhìn rõ thị phi.
Tang Bối Bối nói: Đám người này Các anh tất cả đều như nhau, ngoài mặt thì đạo mạo nhưng bên trong đều là hạng dối trá! Các anh ngay cả lợi ích của quốc gia cũng có thể bán đứng, căn bản không có lương tri!
Nghiêm Quốc Chiêu cười một tiếng, lúc này hắn nhìn thấy đèn ở xa xa, một chiếc du thuyền đang chậm rãi lái về phía bên này. Nghiêm Quốc Chiêu nói: Có người đến đón cô!
Du thuyền rất nhanh đã tới gần thuyền đánh cá này, Nghiêm Quốc Chiêu sai người đưa Tang Bối Bối xuống thuyền bé, hắn nhìn thấy Chương Bích Quân ở trên sàn tàu đối diện, Chương Bích Quân cầm dù đứng đó, gật đầu về phía hắn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Nghiêm Quốc Chiêu không nhìn rõ dung nhan của cô ta, phả ra một làn khói, phất phất tay với Chương Bích Quân, Nghiêm Quốc Chiêu đi vào khoang điều khiển, điện thoại điện thoại bấm số của Chương Bích Quân.
Sau khi Chương Bích Quân bắt máy, nói khẽ: An Đạt Văn đâu?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, đáp ứng giao Tang Bối Bối cho chúng ta.
Chương Bích Quân nói: Hắn đang chơi tôi! Bảo tôi từ kinh thành xa xôi tới chỉ là để ngắm cảnh biển của Bắc Cảngư?
Nghiêm Quốc Chiêu nói: Hắn nói giao Tang Bối Bối cho cô để biểu đạt một chút thành ý, bảo tôi chuyển cáo với cô, mười một giờ sáng ngày mai gặp cô ở Long Uyên các, vịnh Thất Thải, Bạch đảo.
Chương Bích Quân nói khẽ: Thành ý ư? Đây là cái hắn gọi là thành ý ư?
Nghiêm Quốc Chiêu lại nói: Tang Bối Bối giao cho cô! An Đạt Văn để tôi ứng phó.
Chương Bích Quân không tiếp tục nói chuyện, ánh mắt của cô ta nhìn chăm chú về phía trước, Tang Bối Bối đã bị người ta từ thuyền nhỏ mang lên du thuyền.
Hai chiếc thuyền, chúng ta đối phó với cái nào? Triệu Thiên Tài nói với Trương Dương ở bên cạnh. Bọn họ điều khiển tàu ngầm loại nhỏ đang ẩn mình phía chính bắc của thuyền đánh cá và du thuyền.
Ngũ Đắc Chí thông qua kính tiềm vọng quan sát động tĩnh phía trước, hắn nói khẽ: Có một chiếc ca nô từ thuyền đánh cá lên du thuyền, người bị áp giải lên du thuyền kia chắc là Tang Bối Bối.
Trương Dương nói: Tôi đi theo du thuyền để cứu người, hai người các anh thì đánh chìm thuyền đánh cá.
Triệu Thiên Tài nói: Chìm xuống không dễ đâu, nhưng nếu như đánh hạ thì hình như không cần tiêu phí khí lực quá lớn.
/2583
|