Khưu Phượng Tiên nói: Cha, cha vì sao lại nghĩ như vậy?
Khưu Chỉ Đống nói khẽ: Hồng Ân Chính là người thế nào thì cha rất hiểu, để giành được , thắng lợi hắn bất chấp tất cả thủ đoạn, mà An Đức Uyên thì lại xuất thân hắc đạo, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm!
Khưu Phượng Tiên nói: Có lẽ cha nghĩ nhiều rồi, chuyện tối hôm qua rất có thể không phải vì chúng ta, vừa rồi Trương Dương nói qua tối hôm qua phóng hỏa và phát động tập kích đều là Ninja Nhật Bản, chúng ta và phía Nhật cũng không có mâu thuẫn, ngược lại là Trương Dương gần đây đã đắc tội với tập đoàn Nguyên Hòa.
Khưu Chỉ Đống nói: Tập đoàn Nguyên Hòa ư? Con là nói tập đoàn Nguyên Hòa của Nguyên Hòa Chân Dương?
Khưu Phượng Tiên gật đầu: Chính là cái đó, Nguyên Hòa Chân Dương từng là phần tử hắc bang có quyền thế nhất Nhật Bản, sau khi hắn chết thì vợ của hắn Nguyên Hòa Hạnh Tử chấp chưởng tập đoàn, trước đó ở Tân Hải giành được công trình cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long, bởi vì trận sóng thần cách đây không lâu, tập đoàn Nguyên Hòa đã tổn thất thảm trọng, trên hợp tác với phía Tân Hải cũng xuất hiện mâu thuẫn nghiêm trọng, nhất định đòi đơn phương xé bỏ hợp đồng, mà phía Tân Hải thì đóng băng tất cả đầu tư của tập đoàn Nguyên Hòa, hai bên hiện tại rất găng.
Khưu Chỉ Đống nói khẽ: Tập đoàn Nguyên Hòa mặc dù ở Nhật bản rất nội danh, nhưng bảo bọn họ vượt biển tới Trung Quốc gây án thì loại chuyện này vẫn có chút bất khả tư nghị.
Khưu Phượng Tiên nói: Chó cùng rứt giậu, huống chi lợi ích của bọn họ đã phải chịu tổn hại nghiêm trọng.
Khưu Chỉ Đống chắp tay sau lưng, trầm tư một lát nói: Có một số lời chúng ta không tiện nói. Bất kể chuyện này là vì ai thì chúng ta cũng phải cảm tạ Trương Dương, nếu không có hắn và Trần Tuyết thì sợ là chúng ta hiện tại đều đã bị đốt thành tro rồi.
Tới gần trưa thì Khưu Hạc Thanh và Trần Sùng Sơn, Trần Tuyết đến bệnh viện, Khưu lão gia tử trải qua trận kinh hãi này, tình tự rõ ràng bị ảnh hưởng, tận mắt thấy Khưu Phượng Tiên và Tô Viện Viện đều không có nguy hiểm tới tính mạng. Cả người mới được thả lỏng.
Trương Dương gọi Trần Tuyết sang một bên rồi thấp giọng hỏi tình huống, Trần Tuyết nói: Tên Ninja Nhật Bản đã giao cho cảnh sát rồi, tôi dùng chút thủ đoạn để hỏi cung hắn.
Thế nào?
Trần Tuyết nói: Hắn cung cấp một cái tên, Sơn Dã Lương Hữu, những tình huống khác thì hắn cũng không rõ lắm.
Trương đại quan nhân nghe thấy cái tên này thì cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận lục lại trí nhớ. Mới nhớ tới trước đó từng nghe Liễu Sinh Nghĩa Phu nhắc tới cái tên này, lần trước cái bẫy ở bãi đá ngầm chính là tên này thiết kế.
Trần Tuyết nhìn nhìn khuôn mặt của Trương Dương: Tử Hà quan đã bị đốt thành bình địa rồi. Còn có hai người bị thương.
Trương đại quan nhân nói: Chẳng lẽ cô cho rằng đám Ninja Nhật Bản là vì tôi mà tới.
Trần Tuyết: Nói trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì anh và Khưu gia khả nghi nhất.
Trương đại quan nhân thở dài: Xem ra tôi phải mau chóng chứng minh sự trong sạch mới được.
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một người đi nhanh tới, không ngờ là tổng tài tập đoàn Tinh Toản Tra Tấn Bắc, trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng.
Trương Dương chủ động nghênh đón: Tra tổng, ngài sao lại tới đây?
Tra Tấn Bắc nhìn thấy Trương Dương, vừa tay ra bắt tay hắn, Quan tâm nói: Có người bị thương không?
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tất cả mọi người đều bình an vô sự.
Tra Tấn Bắc nói: Tôi nghe nói chuyện xảy ra tối hôm qua, lập tức xuất phát từ kinh thành, đáp chuyến bay sớm tới đây.
Trương Dương nói: Tra tổng vẫn rất quan tâm tới an nguy của Khứu tiểu thư.
Tra Tấn Bắc thở dài, nghe nói Khưu Phượng Tiên bình an vô sự, hắn cũng không nóng lòng tới phòng bệnh để thăm, mà là dừng chân hàn huyên vài câu với Trương Dương, chủ yếu là hỏi một số chi tiết chuyện xảy ra tối hôm qua.
Trương đại quan nhân đem tình huống kể lại từ đầu tới cuối của Tra Tấn Bắc nghe.
Tra Tấn Bắc nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng, ngưng trọng có điều hắn cũng không lập tức phát biểu cái nhìn về chuyện này.
Trương Dương nói: Trước mắt chuyện này đã giao cho cảnh sát xử lý.
Tra Tấn Bắc nói: Chỉ sợ sẽ kinh động tới phía Nhật Bản.
Trương Dương nói: Kinh động thì sao? Người Nhật Bản phạm pháp trên địa giới của chúng ta, càng phải nghiêm trị không tha! Hắn dẫn Tra Tấn Bắc tới trước phòng bệnh của Khưu Phượng Tiên, còn chưa đi vào thì nhìn thấy Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh cùng nhau từ trong phòng bệnh đi ra.
Tra Tấn Bắc hô: Khưu tiên sinh!
Khưu Chỉ Đống gật đầu: Tới rồi à!
Trương đại quan nhân không muốn ở lại dây, dẫn Tra Tấn Bắc tới phòng bệnh, chẳng khác nào đã hoàn thành sứ mệnh của hắn, hắn đang chuẩn bị rời đi thì Khưu Khải Minh đuổi theo?
Trương đại quan nhân vì những lời này của hắn mà đứng lại, lạnh lùng nhìn hắn: Anh có ý gì?
Khưu Khải Minh hừ một tiếng: Trong lòng anh minh bạch mà, chuyện sở dĩ thành như vậy, còn không phải bởi vì anh ư? Nếu không phải người ta muốn đối phó anh thì vì sao lại liên lụy tới chị tôi? Hắn càng nói càng kích động, tất cả thù mới hận cũ xộc lên trong lòng.
Trương đại quan nhân gật đầu: Nói xong chưa?
Khưu Khải Minh nói: Anh nghĩ thế nào?
Trương đại quan nhân nói: Anh nếu nói xong rồi thì tôi đi! Hắn căn bản không để loại con cháu nhà giàu như Khưu Khải Minh vào mắt, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người ta, xảy ra chuyện thì luôn tìm nguyên nhân từ người khác, cái đầu tiên nghĩ đến sẽ là đẩy trách nhiệm cho người khác. Mẹ, nếu đổi là trước đây, Trương đại quan nhân khẳng định sẽ tát cho hắn một phát vỡ mồm, nhưng hiện tại Trương đại quan nhân đã tới cảnh giới gì? Vẫn chưa tới mức đi so đo với hạng nhị thế chủ chưa nếm mùi đời.
Trương Dương xoay người muốn đi, nhưng Khưu Khải Minh nhìn thấy Trương Dương như vậy thì chẳng những không cảm thấy đối phương đang khoan dung, ngược lại cảm thấy Trương Dương chột dạ, hắn xông lên tóm vai Trương Dương, nói: Anh gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói ư?
Khưu Chỉ Đống và Tra Tấn Bắc vốn đang đứng đó nói chuyện, nghe thấy Khưu Khải Minh lớn tiếng ồn ào thì mới ý thức được bên này đã xảy ra va chạm.
Khưu Chỉ Đống nói: Khải Minh, buông Trương tiên sinh ra!
Tra Tấn Bắc không nói gì. theo sự hiểu biết của hắn về Trương Dương, phỏng chừng tám chín phần mười Khưu Khải Minh khó tránh khỏi bị đánh một trận.
Có điều lần này Trương đại quan nhân biểu hiện ra ra sự hàm dưỡng hơn người, chỉ nói khẽ: Buông ra!
Rất nhiều llucs, anh càng biểu hiện ra vẻ hàm dưỡng thì trong sự lý giải của người khác là anh yếu đuối, Khưu Khải Minh căm tức nói với Trương Dương: Anh có phải nam nhân hay không? Đã gây ra chuyện mà không dám chịu trách nhiệm ư?
Khưu Chỉ Đống đã tới trước mặt bọn họ, cầm cổ tay cháu, bắt hắn buông tay ra.
Tra Tấn Bắc cũng chạy tới giúp tách bọn họ ra, trên thực tế Trương Dương từ đầu đến cuối thủy chung không động một ngón tay.
Khưu Chỉ Đống áy náy nói: Xin lỗi, Trương tiên sinh, thằng ôn này thực sự quá thất lễ.
Khưu Khải Minh vẫn đang ầm ĩ hét, bị Khưu Chỉ Đống kéo đi.
Tra Tấn Bắc cười cười với Trương Dương, tựa hồ vô cùng đồng tình với tao ngộ của hắn: Khưu Khải Minh trẻ tuổi, tính tình hơi nóng, anh đừng chấp nhặt với hắn. Nói xong hắn lại nghĩ tới Trương Dương cũng còn trẻ tuổi, có điều biểu hiện của Trương Dương hôm nay rất khác với trước kia, rốt cuộc là thằng ôn này trong lòng hổ thẹn Hay là hắn cảnh giới của Hay là hắn đã đề thăng rất nhiều.
Trương đại quan nhân cũng không bởi vì sự chỉ trích vô lý của Khưu Khải Minh mà buồn rầu, hắn tới ngoài phòng bệnh giám hộ trọng chứng, gặp Trần Sùng Sơn và Trần Tuyết. Hai người tới thăm Tô Viện Viện và Khưu Phượng Tiên, giờ đang chuẩn bị đi, Đỗ Thiên Dã ra cửa tiễn.
Trương Dương nói: Trần lão bá, sao vừa tới đã đi rồi.
Trần Sùng Sơn nói: Tử Hà quan bị trận lửa lớn này san bằng rồi, nơi đó là nơi Lý đạo trưởng đã gửi gắm hơn nửa đời người, ngoài miệng thì hắn nói không sao, nhưng trong lòng thật ra rất buồn, vào lúc này, phải có người ở bên cạnh hắn, vả lại tôi ở lại cũng không giúp được gì.
Đỗ Thiên Dã nói: Cha, hay là chờ ăn cơm trưa đã rồi hẵng đi.
Trần Sùng Sơn cười nói: Thôi, cha về sớm thì tốt hơn, con cũng đừng tiễn, mấy ngày này ở lại với Viện Viện. Nếu không phải cô ấy đỡ một tên cho con thì người hiện tại chịu khổ chính là con đó.
Đỗ Thiên Dã liên tục gật đầu.
Trần Sùng Sơn lại nói: Lần này ông ngoại con tới, chúng ta vốn nên tận tình địa chủ, không ngờ lại gặp loại chuyện này, thật sự là rất áy náy. Vốn là một hồi người nhà tụ hội, ai ngờ tới cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, là chủ nhà, Trần Sùng Sơn trong lòng đương nhiên rất không dễ chịu.
Đỗ Thiên Dã an ủi: Cha, loại chuyện này có ai ngờ được đâu, có điều cũng may mọi người đều không sao... Nói tới đây lại không khỏi nhớ tới Tô Viện Viện vẫn đang nằm trong phòng giám sát bệnh nặng, Đỗ Thiên Dã vẻ mặt buồn bã.
Hắn sợ cha nhìn ra tâm tư của mình thì lại buồn, vội vàng dặn dò Trần Tuyết: Tiểu Tuyết, chiếu cố ông nội!
Trần Tuyết gật đầu: Cháu biết rồi.
Trương Dương bảo Đỗ Thiên Dã trở về, chủ động thay hắn tiễn hai ông cháu Trần Sùng Sơn ra cửa, tới bên ngoài, Trần Sùng Sơn nói: Trương Dương, cậu về đi, giúp bọn Thiên Dã.
Trương Dương nói: Ông tới bằng cách nào? Có cần tôi đưa về không?
Trần Tuyết nói: Từ nơi này ngồi xe bus tiện hơn, không cần anh đưa đâu.
Trương Dương nói: Trần lão bá, giúp tôi trấn an Lý đạo trưởng, chờ chuyện bên này xong rồi, tôi sẽ lập tức lên núi Thanh Đài tâm sự với ông ấy.
Trần Sùng Sơn nói: Công tác của anh rất bận, thôi đừng tới làm gì, bên Lý đạo trưởng tôi sẽ khuyên hắn!
Trần Tuyết chớp chớp mắt, nói khẽ: Trở về đi, tôi sẽ chiếu cố cho ông nội.
Trương đại quan nhân đứng đó, cho tới lúc thấy bóng dáng của bọn họ đã biến mất ở phương xa thì mới xoay người trở về.
Khưu Chỉ Đống nói khẽ: Hồng Ân Chính là người thế nào thì cha rất hiểu, để giành được , thắng lợi hắn bất chấp tất cả thủ đoạn, mà An Đức Uyên thì lại xuất thân hắc đạo, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm!
Khưu Phượng Tiên nói: Có lẽ cha nghĩ nhiều rồi, chuyện tối hôm qua rất có thể không phải vì chúng ta, vừa rồi Trương Dương nói qua tối hôm qua phóng hỏa và phát động tập kích đều là Ninja Nhật Bản, chúng ta và phía Nhật cũng không có mâu thuẫn, ngược lại là Trương Dương gần đây đã đắc tội với tập đoàn Nguyên Hòa.
Khưu Chỉ Đống nói: Tập đoàn Nguyên Hòa ư? Con là nói tập đoàn Nguyên Hòa của Nguyên Hòa Chân Dương?
Khưu Phượng Tiên gật đầu: Chính là cái đó, Nguyên Hòa Chân Dương từng là phần tử hắc bang có quyền thế nhất Nhật Bản, sau khi hắn chết thì vợ của hắn Nguyên Hòa Hạnh Tử chấp chưởng tập đoàn, trước đó ở Tân Hải giành được công trình cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long, bởi vì trận sóng thần cách đây không lâu, tập đoàn Nguyên Hòa đã tổn thất thảm trọng, trên hợp tác với phía Tân Hải cũng xuất hiện mâu thuẫn nghiêm trọng, nhất định đòi đơn phương xé bỏ hợp đồng, mà phía Tân Hải thì đóng băng tất cả đầu tư của tập đoàn Nguyên Hòa, hai bên hiện tại rất găng.
Khưu Chỉ Đống nói khẽ: Tập đoàn Nguyên Hòa mặc dù ở Nhật bản rất nội danh, nhưng bảo bọn họ vượt biển tới Trung Quốc gây án thì loại chuyện này vẫn có chút bất khả tư nghị.
Khưu Phượng Tiên nói: Chó cùng rứt giậu, huống chi lợi ích của bọn họ đã phải chịu tổn hại nghiêm trọng.
Khưu Chỉ Đống chắp tay sau lưng, trầm tư một lát nói: Có một số lời chúng ta không tiện nói. Bất kể chuyện này là vì ai thì chúng ta cũng phải cảm tạ Trương Dương, nếu không có hắn và Trần Tuyết thì sợ là chúng ta hiện tại đều đã bị đốt thành tro rồi.
Tới gần trưa thì Khưu Hạc Thanh và Trần Sùng Sơn, Trần Tuyết đến bệnh viện, Khưu lão gia tử trải qua trận kinh hãi này, tình tự rõ ràng bị ảnh hưởng, tận mắt thấy Khưu Phượng Tiên và Tô Viện Viện đều không có nguy hiểm tới tính mạng. Cả người mới được thả lỏng.
Trương Dương gọi Trần Tuyết sang một bên rồi thấp giọng hỏi tình huống, Trần Tuyết nói: Tên Ninja Nhật Bản đã giao cho cảnh sát rồi, tôi dùng chút thủ đoạn để hỏi cung hắn.
Thế nào?
Trần Tuyết nói: Hắn cung cấp một cái tên, Sơn Dã Lương Hữu, những tình huống khác thì hắn cũng không rõ lắm.
Trương đại quan nhân nghe thấy cái tên này thì cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận lục lại trí nhớ. Mới nhớ tới trước đó từng nghe Liễu Sinh Nghĩa Phu nhắc tới cái tên này, lần trước cái bẫy ở bãi đá ngầm chính là tên này thiết kế.
Trần Tuyết nhìn nhìn khuôn mặt của Trương Dương: Tử Hà quan đã bị đốt thành bình địa rồi. Còn có hai người bị thương.
Trương đại quan nhân nói: Chẳng lẽ cô cho rằng đám Ninja Nhật Bản là vì tôi mà tới.
Trần Tuyết: Nói trước khi chưa có chứng cớ xác thực thì anh và Khưu gia khả nghi nhất.
Trương đại quan nhân thở dài: Xem ra tôi phải mau chóng chứng minh sự trong sạch mới được.
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một người đi nhanh tới, không ngờ là tổng tài tập đoàn Tinh Toản Tra Tấn Bắc, trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng.
Trương Dương chủ động nghênh đón: Tra tổng, ngài sao lại tới đây?
Tra Tấn Bắc nhìn thấy Trương Dương, vừa tay ra bắt tay hắn, Quan tâm nói: Có người bị thương không?
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tất cả mọi người đều bình an vô sự.
Tra Tấn Bắc nói: Tôi nghe nói chuyện xảy ra tối hôm qua, lập tức xuất phát từ kinh thành, đáp chuyến bay sớm tới đây.
Trương Dương nói: Tra tổng vẫn rất quan tâm tới an nguy của Khứu tiểu thư.
Tra Tấn Bắc thở dài, nghe nói Khưu Phượng Tiên bình an vô sự, hắn cũng không nóng lòng tới phòng bệnh để thăm, mà là dừng chân hàn huyên vài câu với Trương Dương, chủ yếu là hỏi một số chi tiết chuyện xảy ra tối hôm qua.
Trương đại quan nhân đem tình huống kể lại từ đầu tới cuối của Tra Tấn Bắc nghe.
Tra Tấn Bắc nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng, ngưng trọng có điều hắn cũng không lập tức phát biểu cái nhìn về chuyện này.
Trương Dương nói: Trước mắt chuyện này đã giao cho cảnh sát xử lý.
Tra Tấn Bắc nói: Chỉ sợ sẽ kinh động tới phía Nhật Bản.
Trương Dương nói: Kinh động thì sao? Người Nhật Bản phạm pháp trên địa giới của chúng ta, càng phải nghiêm trị không tha! Hắn dẫn Tra Tấn Bắc tới trước phòng bệnh của Khưu Phượng Tiên, còn chưa đi vào thì nhìn thấy Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh cùng nhau từ trong phòng bệnh đi ra.
Tra Tấn Bắc hô: Khưu tiên sinh!
Khưu Chỉ Đống gật đầu: Tới rồi à!
Trương đại quan nhân không muốn ở lại dây, dẫn Tra Tấn Bắc tới phòng bệnh, chẳng khác nào đã hoàn thành sứ mệnh của hắn, hắn đang chuẩn bị rời đi thì Khưu Khải Minh đuổi theo?
Trương đại quan nhân vì những lời này của hắn mà đứng lại, lạnh lùng nhìn hắn: Anh có ý gì?
Khưu Khải Minh hừ một tiếng: Trong lòng anh minh bạch mà, chuyện sở dĩ thành như vậy, còn không phải bởi vì anh ư? Nếu không phải người ta muốn đối phó anh thì vì sao lại liên lụy tới chị tôi? Hắn càng nói càng kích động, tất cả thù mới hận cũ xộc lên trong lòng.
Trương đại quan nhân gật đầu: Nói xong chưa?
Khưu Khải Minh nói: Anh nghĩ thế nào?
Trương đại quan nhân nói: Anh nếu nói xong rồi thì tôi đi! Hắn căn bản không để loại con cháu nhà giàu như Khưu Khải Minh vào mắt, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người ta, xảy ra chuyện thì luôn tìm nguyên nhân từ người khác, cái đầu tiên nghĩ đến sẽ là đẩy trách nhiệm cho người khác. Mẹ, nếu đổi là trước đây, Trương đại quan nhân khẳng định sẽ tát cho hắn một phát vỡ mồm, nhưng hiện tại Trương đại quan nhân đã tới cảnh giới gì? Vẫn chưa tới mức đi so đo với hạng nhị thế chủ chưa nếm mùi đời.
Trương Dương xoay người muốn đi, nhưng Khưu Khải Minh nhìn thấy Trương Dương như vậy thì chẳng những không cảm thấy đối phương đang khoan dung, ngược lại cảm thấy Trương Dương chột dạ, hắn xông lên tóm vai Trương Dương, nói: Anh gây ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói ư?
Khưu Chỉ Đống và Tra Tấn Bắc vốn đang đứng đó nói chuyện, nghe thấy Khưu Khải Minh lớn tiếng ồn ào thì mới ý thức được bên này đã xảy ra va chạm.
Khưu Chỉ Đống nói: Khải Minh, buông Trương tiên sinh ra!
Tra Tấn Bắc không nói gì. theo sự hiểu biết của hắn về Trương Dương, phỏng chừng tám chín phần mười Khưu Khải Minh khó tránh khỏi bị đánh một trận.
Có điều lần này Trương đại quan nhân biểu hiện ra ra sự hàm dưỡng hơn người, chỉ nói khẽ: Buông ra!
Rất nhiều llucs, anh càng biểu hiện ra vẻ hàm dưỡng thì trong sự lý giải của người khác là anh yếu đuối, Khưu Khải Minh căm tức nói với Trương Dương: Anh có phải nam nhân hay không? Đã gây ra chuyện mà không dám chịu trách nhiệm ư?
Khưu Chỉ Đống đã tới trước mặt bọn họ, cầm cổ tay cháu, bắt hắn buông tay ra.
Tra Tấn Bắc cũng chạy tới giúp tách bọn họ ra, trên thực tế Trương Dương từ đầu đến cuối thủy chung không động một ngón tay.
Khưu Chỉ Đống áy náy nói: Xin lỗi, Trương tiên sinh, thằng ôn này thực sự quá thất lễ.
Khưu Khải Minh vẫn đang ầm ĩ hét, bị Khưu Chỉ Đống kéo đi.
Tra Tấn Bắc cười cười với Trương Dương, tựa hồ vô cùng đồng tình với tao ngộ của hắn: Khưu Khải Minh trẻ tuổi, tính tình hơi nóng, anh đừng chấp nhặt với hắn. Nói xong hắn lại nghĩ tới Trương Dương cũng còn trẻ tuổi, có điều biểu hiện của Trương Dương hôm nay rất khác với trước kia, rốt cuộc là thằng ôn này trong lòng hổ thẹn Hay là hắn cảnh giới của Hay là hắn đã đề thăng rất nhiều.
Trương đại quan nhân cũng không bởi vì sự chỉ trích vô lý của Khưu Khải Minh mà buồn rầu, hắn tới ngoài phòng bệnh giám hộ trọng chứng, gặp Trần Sùng Sơn và Trần Tuyết. Hai người tới thăm Tô Viện Viện và Khưu Phượng Tiên, giờ đang chuẩn bị đi, Đỗ Thiên Dã ra cửa tiễn.
Trương Dương nói: Trần lão bá, sao vừa tới đã đi rồi.
Trần Sùng Sơn nói: Tử Hà quan bị trận lửa lớn này san bằng rồi, nơi đó là nơi Lý đạo trưởng đã gửi gắm hơn nửa đời người, ngoài miệng thì hắn nói không sao, nhưng trong lòng thật ra rất buồn, vào lúc này, phải có người ở bên cạnh hắn, vả lại tôi ở lại cũng không giúp được gì.
Đỗ Thiên Dã nói: Cha, hay là chờ ăn cơm trưa đã rồi hẵng đi.
Trần Sùng Sơn cười nói: Thôi, cha về sớm thì tốt hơn, con cũng đừng tiễn, mấy ngày này ở lại với Viện Viện. Nếu không phải cô ấy đỡ một tên cho con thì người hiện tại chịu khổ chính là con đó.
Đỗ Thiên Dã liên tục gật đầu.
Trần Sùng Sơn lại nói: Lần này ông ngoại con tới, chúng ta vốn nên tận tình địa chủ, không ngờ lại gặp loại chuyện này, thật sự là rất áy náy. Vốn là một hồi người nhà tụ hội, ai ngờ tới cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, là chủ nhà, Trần Sùng Sơn trong lòng đương nhiên rất không dễ chịu.
Đỗ Thiên Dã an ủi: Cha, loại chuyện này có ai ngờ được đâu, có điều cũng may mọi người đều không sao... Nói tới đây lại không khỏi nhớ tới Tô Viện Viện vẫn đang nằm trong phòng giám sát bệnh nặng, Đỗ Thiên Dã vẻ mặt buồn bã.
Hắn sợ cha nhìn ra tâm tư của mình thì lại buồn, vội vàng dặn dò Trần Tuyết: Tiểu Tuyết, chiếu cố ông nội!
Trần Tuyết gật đầu: Cháu biết rồi.
Trương Dương bảo Đỗ Thiên Dã trở về, chủ động thay hắn tiễn hai ông cháu Trần Sùng Sơn ra cửa, tới bên ngoài, Trần Sùng Sơn nói: Trương Dương, cậu về đi, giúp bọn Thiên Dã.
Trương Dương nói: Ông tới bằng cách nào? Có cần tôi đưa về không?
Trần Tuyết nói: Từ nơi này ngồi xe bus tiện hơn, không cần anh đưa đâu.
Trương Dương nói: Trần lão bá, giúp tôi trấn an Lý đạo trưởng, chờ chuyện bên này xong rồi, tôi sẽ lập tức lên núi Thanh Đài tâm sự với ông ấy.
Trần Sùng Sơn nói: Công tác của anh rất bận, thôi đừng tới làm gì, bên Lý đạo trưởng tôi sẽ khuyên hắn!
Trần Tuyết chớp chớp mắt, nói khẽ: Trở về đi, tôi sẽ chiếu cố cho ông nội.
Trương đại quan nhân đứng đó, cho tới lúc thấy bóng dáng của bọn họ đã biến mất ở phương xa thì mới xoay người trở về.
/2583
|