Trương Dương nhìn hai cha con trước mắt, tuy rằng không thể dùng hổ phụ khuyển tử để hình dung, nhưng địa vị và năng lực của Lý Xương Kiệt hiển nhiên không thể bằng được phụ bối, tình hình tương tự Trương Dương cũng thấy không ít, Văn gia, Kiều gia đều gặp phải vấn đề nối nghiệp vô lực, nhưng vấn đề đồng dạng ở Bắc Triều Tiên thì ác liệt hơn so với bên này nhiều.
Lý Ngân Nhật nói: Ở trong nước tôi có rất nhiều cừu gia, bọn họ so với bất kỳ ai thì quan tâm tới bệnh tình của tôi hơn, nếu như bọn họ biết tôi sắp chết, chuyện trở nên trở nên khó bề tưởng tượng.
Trương Dương nói: Cho nên, ngài cần một tháng thời gian để xử lý việc này.
Lý Ngân Nhật nói: Con người ta không thể quá tham được, lần trước cậu đã chữa bệnh giúp tôi, tôi đã sống lâu tới như vậy, tôi cho rằng mình đã khỏe, lại lại bắt đầu phóng túng thanh sắc, trời cao quả nhiên không chịu cho loại người như tôi cơ hội lần thứ hai.
Lý Xương Kiệt nói: Cha, có lẽ sẽ có kỳ tích. Hắn nhìn Trương Dương, hy vọng Trương Dương có thể gật gật đầu, nhưng Trương đại quan nhân thủy chung không có bất kỳ phản ứng gì.
Lý Ngân Nhật nói: Đã rất tốt rồi, Trương Dương, cậu thực sự có thể giúp tôi sống thêm một tháng giống như người bình thường ư?
Trương Dương gật đầu: Tôi chắc có thể làm được!
Lý Xương Kiệt và Trương Dương cùng nhau ra ngoài cửa, Lý Xương Kiệt thở dài nói khẽ: Huynh đệ, cha bảo tôi đi.
Trương Dương nhíu mày, lập tức minh bạch ý tứ của Lý Xương Kiệt, Lý Ngân Nhật hiển nhiên cân nhắc tới những loại khả năng sẽ xảy ra sau này, nên đã bắt tay vào an bài cho tương lai của con trai.
Lý Xương Kiệt nói: Tôi không muốn đi!
Trương Dương nói: Các trưởng bối cân nhắc vấn đề so với chúng ta thì toàn diện hơn nhiều, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, biết nên làm như thế nào. Hắn tuy rằng không rõ lắm tình cảnh hiện tại của Lý gia ở Bắc Triều Tiên, nhưng Trương Dương cũng dự cảm được sau khi Lý Ngân Nhật chết, Lý gia chắc chắn sẽ gặp phải một hồi nguy cơ.
Lý Xương Kiệt nói: Tôi là một quân nhân, nếu như rời khỏi cố thổ của mình thì tôi còn có thể làm gì nữa?
Khi Lương Bách Ny tỉnh lại thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau, cô ta từ trên giường ngồi dậy, quan sát xem mình rốt cuộc đang ở địa phương nào. Sau khi Quen thuộc với hoàn cảnh bên trong, Lương Bách Ny xuống giường, cô ta lặng lẽ tới phía trước cửa sổ, vén màn, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một gã vệ binh đang gác ở ngoài cửa.
Lương Bách Ny cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, tới trước cửa thì phát hiện cửa phòng không hề khóa, cô ta mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này nhìn thấy một gã nam tử từ cửa lớn bước vào, chính là bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương.
Lương Bách Ny có chút kinh ngạc mở to hai mắt, cô ta thật sự không tưởng tượng được mình lại ở chỗ này lại ở chỗ này, càn không nghĩ ra là Trương Dương vì sao xuất hiện ở đây?
Trương Dương tới trước mặt của Lương Bách Ny, mỉm cười nói: Lương tiểu thư đậy rồi à?
Lương Bách Ny nói: Thả tôi ra!
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi đâu có nhốt cô, chân mọc trên người cô, chỉ cần cô thích thì đi lúc nào cũng được.
Lương Bách Ny chuẩn bị đi, đi được hai bước thì dừng lại nói: Thế này là sao? A Văn... Cô ta vốn muốn hỏi a Văn ở đâu, nhưng nói được một nửa thì nhớ tới một màn tối hôm qua chính mắt nhìn thấy, tim như bị dao cắt.
Trương Dương nói: Đây là cẩm tú viên, một địa phương an toàn vô cùng, là khu an dưỡng Bắc Triều Tiên thiết lập tại Trung Quốc.
Vì sao tôi lại ở chỗ này.
Trương Dương nói: “Tôi biết trong lòng có cô có rất nhiều khó hiểu và nghi vấn, tin rằng chuyện tối hôm qua cô chắc vẫn chưa quên, nếu như chúng tôi không ra tay cứu cô thì chỉ sợ cô và tên thám tử tư Lưu Minh hiện tại đã... Trương Dương cười cười, giao không gian để cho Lương Bách Ny suy nghĩ.
Lương Bách Ny nói: Lưu Minh ư? Hắn đang ở đâu?
Trương Dương nói: Tôi đã sai người đưa hắn rời khỏi kinh thành rồi, nếu như hắn tiếp tục ở đây, chỉ sợ an toàn bản thân sẽ bị uy hiếp. Nói xong hắn tạm dừng một chút rồi nói: Sở dĩ dẫn cô đến đây cũng là xuất phát từ nguyên nhân đồng dạng.
Lương Bách Ny nói: Anh sao biết nhiều chuyện như vậy? Anh sao lại vừa hay xuất hiện ở đó rồi cứu mạng tôi?
Trương Dương lạnh lùng cười nói: Không phải vừa hay, tôi và Lưu Minh là lão bằng hữu. Vì thế hắn đã nói với cô ta chuyện mình và Lưu Minh vừa hay gặp mặt rồi biết Lương Bách Ny đang điều tra An Đạt Văn, Trương Dương nói: tôi chỉ quan tâm tới Lưu Minh, tôi cũng rất hiểu tính tình của chồng cô, nếu như hắn biết Lưu Minh đang điều tra hắn thì khẳng định sẽ không bỏ qua cho Lưu Minh.
Lương Bách Ny vẻ mặt chán nản, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng càng cảm thấy uể oải, tiến tới diễn biến thành u oán vô hạn đối với An Đạt Văn. Cô ta và An Đạt Văn sau hôn nhân quả thực đã có một đoạn thời gian trăng mật, nhưng hôm nay nhưng hôm nay nghĩ lại, khoảng thời gian này khá ngắn ngủi, không lâu sau An Đạt Văn liền bởi vì bận sinh ý mà ghẻ lạnh cô ta, nếu như không phải cô ta tìm người điều tra thì vẫn chưa biết sự thật rằng chồng đã phản bội mình.
Nhớ tới tình cảnh An Đạt Văn và Nhã Mĩ ôm nhau hôm qua, Lương Bách Ny cơ hồ muốn rơi lệ, cô ta minh bạch hiện tại không phải là lúc rơi lệ, cắn môi ngẩng đầu rồi mạnh mẽ ức chế nước mắt sắp tràn mi, cô ta nói khẽ: Bất kể anh xuất phát từ động cơ gì thì tôi cũng phải nói tiếng cám ơn.
Trương đại quan nhân nói: Tôi cũng không phải là cứu thế chủ gì cả, đối với cô cũng không có bất kỳ động cơ gì cả, hơn nữa vấn đề tình cảm giữa hai vợ chồng các cô tôi cũng không có ý nhúng tay.
Lương Bách Ny cũng không phải là nữ tử kiến thức nông cạn, nhu nhược, cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã điều chỉnh tốt tình tự của mình, nói khẽ: Trương tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu.
Trương Dương gật đầu: Nói đi.
Lương Bách Ny nói: Chuyện Tối hôm qua có thể làm như chưa từng phát sinh hay không.
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lương Bách Ny có điều rất nhanh liền minh bạch ý tứ của cô ta, xem ra Lương Bách Ny không định làm lớn chuyện này, chẳng lẽ cô ta vẫn ôm hy vọng xa vời đối với mối tình này ư?
Lương Bách Ny nói: Tôi không muốn chuyện này để cha tôi biết.
Trương Dương thở dài: Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
Tôi cho rằng mình có thể giải quyết tốt chuyện giữa tôi và hắn, không cần để cha tôi bận tâm. Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Tôi nghĩ anh cũng không muốn để An Đạt Văn biết là anh đã cứu tôi.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Cô cho rằng tôi sợ hắn lắm ư?
Lương Bách Ny không nói gì, cảm thấy câu nói vừa rồi của mình quả thực có chút dư thừa, bất kể là như thế nào thì Trương Dương cũng là ân nhân của cô ta.
Trương Dương nói: Cũng tốt, cô coi như là gặp Lôi Phong sống rồi đó, làm chuyện tốt không lưu danh.
Lương Bách Ny cười cười với hắn, trông rất miễn cưỡng, trước mắt cô ta quả thực không có lý do để vui vẻ, tuy rằng cô ta cảm thấy Trương Dương rất hài hước. Cô ta gật đầu: Tôi nghĩ tôi nên đi rồi.
Trương Dương nói: Để tôi sai người đưa cô đi.
Lý Ngân Nhật nói: Ở trong nước tôi có rất nhiều cừu gia, bọn họ so với bất kỳ ai thì quan tâm tới bệnh tình của tôi hơn, nếu như bọn họ biết tôi sắp chết, chuyện trở nên trở nên khó bề tưởng tượng.
Trương Dương nói: Cho nên, ngài cần một tháng thời gian để xử lý việc này.
Lý Ngân Nhật nói: Con người ta không thể quá tham được, lần trước cậu đã chữa bệnh giúp tôi, tôi đã sống lâu tới như vậy, tôi cho rằng mình đã khỏe, lại lại bắt đầu phóng túng thanh sắc, trời cao quả nhiên không chịu cho loại người như tôi cơ hội lần thứ hai.
Lý Xương Kiệt nói: Cha, có lẽ sẽ có kỳ tích. Hắn nhìn Trương Dương, hy vọng Trương Dương có thể gật gật đầu, nhưng Trương đại quan nhân thủy chung không có bất kỳ phản ứng gì.
Lý Ngân Nhật nói: Đã rất tốt rồi, Trương Dương, cậu thực sự có thể giúp tôi sống thêm một tháng giống như người bình thường ư?
Trương Dương gật đầu: Tôi chắc có thể làm được!
Lý Xương Kiệt và Trương Dương cùng nhau ra ngoài cửa, Lý Xương Kiệt thở dài nói khẽ: Huynh đệ, cha bảo tôi đi.
Trương Dương nhíu mày, lập tức minh bạch ý tứ của Lý Xương Kiệt, Lý Ngân Nhật hiển nhiên cân nhắc tới những loại khả năng sẽ xảy ra sau này, nên đã bắt tay vào an bài cho tương lai của con trai.
Lý Xương Kiệt nói: Tôi không muốn đi!
Trương Dương nói: Các trưởng bối cân nhắc vấn đề so với chúng ta thì toàn diện hơn nhiều, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, biết nên làm như thế nào. Hắn tuy rằng không rõ lắm tình cảnh hiện tại của Lý gia ở Bắc Triều Tiên, nhưng Trương Dương cũng dự cảm được sau khi Lý Ngân Nhật chết, Lý gia chắc chắn sẽ gặp phải một hồi nguy cơ.
Lý Xương Kiệt nói: Tôi là một quân nhân, nếu như rời khỏi cố thổ của mình thì tôi còn có thể làm gì nữa?
Khi Lương Bách Ny tỉnh lại thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau, cô ta từ trên giường ngồi dậy, quan sát xem mình rốt cuộc đang ở địa phương nào. Sau khi Quen thuộc với hoàn cảnh bên trong, Lương Bách Ny xuống giường, cô ta lặng lẽ tới phía trước cửa sổ, vén màn, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một gã vệ binh đang gác ở ngoài cửa.
Lương Bách Ny cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, tới trước cửa thì phát hiện cửa phòng không hề khóa, cô ta mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này nhìn thấy một gã nam tử từ cửa lớn bước vào, chính là bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương.
Lương Bách Ny có chút kinh ngạc mở to hai mắt, cô ta thật sự không tưởng tượng được mình lại ở chỗ này lại ở chỗ này, càn không nghĩ ra là Trương Dương vì sao xuất hiện ở đây?
Trương Dương tới trước mặt của Lương Bách Ny, mỉm cười nói: Lương tiểu thư đậy rồi à?
Lương Bách Ny nói: Thả tôi ra!
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi đâu có nhốt cô, chân mọc trên người cô, chỉ cần cô thích thì đi lúc nào cũng được.
Lương Bách Ny chuẩn bị đi, đi được hai bước thì dừng lại nói: Thế này là sao? A Văn... Cô ta vốn muốn hỏi a Văn ở đâu, nhưng nói được một nửa thì nhớ tới một màn tối hôm qua chính mắt nhìn thấy, tim như bị dao cắt.
Trương Dương nói: Đây là cẩm tú viên, một địa phương an toàn vô cùng, là khu an dưỡng Bắc Triều Tiên thiết lập tại Trung Quốc.
Vì sao tôi lại ở chỗ này.
Trương Dương nói: “Tôi biết trong lòng có cô có rất nhiều khó hiểu và nghi vấn, tin rằng chuyện tối hôm qua cô chắc vẫn chưa quên, nếu như chúng tôi không ra tay cứu cô thì chỉ sợ cô và tên thám tử tư Lưu Minh hiện tại đã... Trương Dương cười cười, giao không gian để cho Lương Bách Ny suy nghĩ.
Lương Bách Ny nói: Lưu Minh ư? Hắn đang ở đâu?
Trương Dương nói: Tôi đã sai người đưa hắn rời khỏi kinh thành rồi, nếu như hắn tiếp tục ở đây, chỉ sợ an toàn bản thân sẽ bị uy hiếp. Nói xong hắn tạm dừng một chút rồi nói: Sở dĩ dẫn cô đến đây cũng là xuất phát từ nguyên nhân đồng dạng.
Lương Bách Ny nói: Anh sao biết nhiều chuyện như vậy? Anh sao lại vừa hay xuất hiện ở đó rồi cứu mạng tôi?
Trương Dương lạnh lùng cười nói: Không phải vừa hay, tôi và Lưu Minh là lão bằng hữu. Vì thế hắn đã nói với cô ta chuyện mình và Lưu Minh vừa hay gặp mặt rồi biết Lương Bách Ny đang điều tra An Đạt Văn, Trương Dương nói: tôi chỉ quan tâm tới Lưu Minh, tôi cũng rất hiểu tính tình của chồng cô, nếu như hắn biết Lưu Minh đang điều tra hắn thì khẳng định sẽ không bỏ qua cho Lưu Minh.
Lương Bách Ny vẻ mặt chán nản, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng càng cảm thấy uể oải, tiến tới diễn biến thành u oán vô hạn đối với An Đạt Văn. Cô ta và An Đạt Văn sau hôn nhân quả thực đã có một đoạn thời gian trăng mật, nhưng hôm nay nhưng hôm nay nghĩ lại, khoảng thời gian này khá ngắn ngủi, không lâu sau An Đạt Văn liền bởi vì bận sinh ý mà ghẻ lạnh cô ta, nếu như không phải cô ta tìm người điều tra thì vẫn chưa biết sự thật rằng chồng đã phản bội mình.
Nhớ tới tình cảnh An Đạt Văn và Nhã Mĩ ôm nhau hôm qua, Lương Bách Ny cơ hồ muốn rơi lệ, cô ta minh bạch hiện tại không phải là lúc rơi lệ, cắn môi ngẩng đầu rồi mạnh mẽ ức chế nước mắt sắp tràn mi, cô ta nói khẽ: Bất kể anh xuất phát từ động cơ gì thì tôi cũng phải nói tiếng cám ơn.
Trương đại quan nhân nói: Tôi cũng không phải là cứu thế chủ gì cả, đối với cô cũng không có bất kỳ động cơ gì cả, hơn nữa vấn đề tình cảm giữa hai vợ chồng các cô tôi cũng không có ý nhúng tay.
Lương Bách Ny cũng không phải là nữ tử kiến thức nông cạn, nhu nhược, cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã điều chỉnh tốt tình tự của mình, nói khẽ: Trương tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu.
Trương Dương gật đầu: Nói đi.
Lương Bách Ny nói: Chuyện Tối hôm qua có thể làm như chưa từng phát sinh hay không.
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lương Bách Ny có điều rất nhanh liền minh bạch ý tứ của cô ta, xem ra Lương Bách Ny không định làm lớn chuyện này, chẳng lẽ cô ta vẫn ôm hy vọng xa vời đối với mối tình này ư?
Lương Bách Ny nói: Tôi không muốn chuyện này để cha tôi biết.
Trương Dương thở dài: Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
Tôi cho rằng mình có thể giải quyết tốt chuyện giữa tôi và hắn, không cần để cha tôi bận tâm. Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Tôi nghĩ anh cũng không muốn để An Đạt Văn biết là anh đã cứu tôi.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Cô cho rằng tôi sợ hắn lắm ư?
Lương Bách Ny không nói gì, cảm thấy câu nói vừa rồi của mình quả thực có chút dư thừa, bất kể là như thế nào thì Trương Dương cũng là ân nhân của cô ta.
Trương Dương nói: Cũng tốt, cô coi như là gặp Lôi Phong sống rồi đó, làm chuyện tốt không lưu danh.
Lương Bách Ny cười cười với hắn, trông rất miễn cưỡng, trước mắt cô ta quả thực không có lý do để vui vẻ, tuy rằng cô ta cảm thấy Trương Dương rất hài hước. Cô ta gật đầu: Tôi nghĩ tôi nên đi rồi.
Trương Dương nói: Để tôi sai người đưa cô đi.
/2583
|