Lương Kì Hữu nói: Ông nội cậu là người tôi kính trọng nhất, ông ấy cũng như là sư phụ tôi, quý nhân của tôi. Nếu như không có ông ấy chỉ điểm và giúp đỡ thì tôi cũng không có thành tựu hôm nay.
An Đạt Văn lẳng lặng lắng nghe, không hề lập tức nói chen vào.
Lương Kì Hữu nói: Lão gia tử hiểu tôi, tôi cũng hiểu An gia. Khi cậu còn nhỏ, lão gia tử từng nói muốn hai nhà kết thân gia, lúc ấy tôi chỉ cho là lời nói đùa, về sau cậu và Bách Ny lớn lên. cậu có bạn gái, An gia lại gặp biến cố. Tôi vốn cho rằng chuyện này đã thành nhất thời, nhưng không ngờ cuối cùng hai đứa vẫn đi tới với nhau.
An Đạt Văn cung kính nói: Có thể cưới Bách Ny là phúc của con, cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.
Lương Kì Hữu: Nói Tôi vốn cho rằng có thể yên tâm, nhưng sau khi Bách Ny thực sự được gả đi tôi mới phát hiện, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ quan tâm tới nó một ngày, thật ra trong thiên hạ cha mẹ nào cũng vậy cả. Hắn ý vị thâm trường nhìn An Đạt Văn rồi nói: Ai cũng có những năm trẻ tuổi, khi tôi còn trẻ, cũng từng coi sự nghiệp quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, nhưng về sau tôi lại phát hiện, gia đình so với sự nghiệp thì quan trọng hơn rất nhiều. Hắn vỗ vỗ vai An Đạt Văn rồi nói: A Văn, về sau cậu sẽ minh bạch.
An Đạt Văn đi rồi, Lương Kì Hữu tới trước phòng con gái rồi gõ cửa.
Cửa không khóa.
Lương Kì Hữu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái đang xắp sếp hành lý, hắn ngồi xuống ghế trên ở bên cạnh: Chuẩn bị đi đâu thế.
Về Hongkong!
Lương Kì Hữu gật đầu: Vì sao muốn về?
Động tác của Lương Bách Ny tạm dừng một chút rồi cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết định: Chúng con chuẩ bị ly dị.
Người trẻ tuổi cãi nhau cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Lương Bách Ny nói: Cha, con không phải là trẻ con, con biết mình đang làm gì, con và An Đạt Văn cũng đã nói rất rõ ràng, chỉ còn thiếu là hắn ký tên trên đơn ly dị thôi.
Vì sao? Lương Kì Hữu khó hiểu nói.
Buổi chiều là thời gian Lương Kì Hữu và tổng tài tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử hẹn gặp mặt, vẫn là tùy viên, thời tiết càng âm trầm hơn, một hồi mưa xuân như sắp ập tới, Lương Kì Hữu vừa mới tiễn bước con gái tâm tình cực kỳ kém, trên thương trường thường xuyên phải làm vẻ miễn cưỡng cười vui, cho dù tâm tình của hắn uể oải cỡ nào.
Sau khi Hai bên ngồi xuống, Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Địa phương rất lịch sự tao nhã.
Lương Kì Hữu nói: Nơi này là nghiệp của thông gia của tôi, tôi thích vẻ lịch sự tao nhã và thanh u của nơi này, khi đến kinh thành thì tạm thời ở nhờ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Xem ra ánh mắt đầu tư của An gia cũng khá độc đáo.
Lương Kì Hữu cầm trà lên uống một ngụm: Quý phương và phía Tân Hải về chuyện của cảng Phước Long có định luận chưa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện này Lương tiên sinh không cần quan tâm.
Lương Kì Hữu nói: Làm nhà đầu tư mà phát sinh ma sát với chính phủ địa phương thì không phải là chuyện tốt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hòa khí phát tài, những thương nhân như chúng ta rất ít khi chủ động làm địch với người ta.
Lương Kì Hữu cười nói: Là Trương Dương nhằm vào các cô.
Nghe thấy tên của Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng bật cười.
Lương Kì Hữu nói: Đề nghị Của tôi phu nhân cân nhắc thế nào rồi?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu.
Lương Kì Hữu nói: Vẫn chưa hài lòng ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: Tôi bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Lương Kì Hữu nhíu mày: Lời nói của Phu nhân tôi có chút không hiểu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử: Nói Tôi không chuẩn bị chuyển nhượng vật nghiệp dưới cờ nữa.
Lương Kì Hữu mở to hai mắt, hiển nhiên không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại đột nhiên thay đổi chủ ý, có điều hắn cũng chỉ ngây ra một thoáng, rồi bật cười. Sau khi dứt tiếng cười, mới nói: Thật ra trong chuyện này tôi cũng do dự lắm, phu nhân nói như vậy ngược lại khiến tôi không hề hoang mang.
Nguyên Hòa Hạnh Tử chớp chớp hai mắt.
Lương Kì Hữu nói: Tôi làm sinh ý của tôi, tội gì phải dính vào loại phiền toái này.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Xem ra Lương tiên sinh sở dĩ có ý với cảng Phước Long tất cả là vì duyên cớ của An Đạt Văn.
Lương Kì Hữu nói: Trong buôn bán nói chuyện buôn bán, trên sinh ý tôi sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ ai.
Đối với An Đạt Văn mà nói, ngày này tràn ngập đủ việc không vừa ý, sau khi rời khỏi tùy viên, hắn trực tiếp tới Bá Đốn Hào Tước.
trong phòng khách biệt thự số 66 bày mấy hòm hành lý, Sơn Dã Nhã Mĩ chỉ huy hai thủ hạ chuyển hành lý ra xe bên ngoài, nhìn thấy An Đạt Văn trở về, cô ta cười cười, chỉ chỉ vào cầu thang.
Người tới lên thư phòng ở tầng hai, An Đạt Văn nói: Em giờ muốn đi à?
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: em không đi thì chỉ sợ vợ anh sẽ dẫn người giết tới cửa. Cô ta vươn hai tay ra ôm cổ An Đạt Văn: em có chuyện quan trọng phải về Nhật Bản.
An Đạt Văn nói: Cô ta về rồi.
Sơn Dã Nhã Mĩ không hề cảm thấy bất ngờ, buông An Đạt Văn ra rồi ngồi xuống sô pha, cầm thuốc lá trên bàn trà, rút ra một điếu để châm, khói thuốc khiến khuôn mặt của cô ta trở nên mơ hồ, lộ ra vẻ thần bí khó lường.
An Đạt Văn ngồi xuống đối diện cô ta, ngẩng đầu lên tựa vào sô pha: Cô ta muốn ly hôn với anh!
Sơn Dã Nhã Mĩ không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn An Đạt Văn.
anh không đồng ý, cô ta trở về Hongkong, chuẩn bị thông qua luật sư kết thúc cuộc hôn nhân của hai người.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Em rất tiếc. Ngữ khí Của cô ta lại không hề có vẻ áy náy, giống như hôn nhân của An Đạt Văn va phải đá ngầm không có bất kỳ liên quan gì tới cô ta.
Ngón tay An Đạt Văn chậm rãi gõ lên sô pha: Chuyện chỉ sợ có biến!
Sơn Dã Nhã Mĩ không hề đáp lại hắn.
An Đạt Văn nói: Nếu như hôn nhân của anh và cô ta không còn tồn tại thì Lương Kì Hữu cũng sẽ không tiếp tục ủng hộ anh.
Sơn Dã Nhã Mĩ nhẹ giọng thở dài: em chỉ cảm thấy tò mò, tối hôm qua rốt cuộc là ai đã cứu bọn họ đi.
An Đạt Văn lúc ấy bị một quyền đánh ngất, cho nên hắn không hề nhìn thấy cụ thể đã xảy ra gì, tình huống tối hôm qua vẫn là nghe Sơn Dã Nhã Mĩ nói lại.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Người đó lợi dụng thiết bị phản xung di dời sự, của em, hơn nữa hắn trên người chắc mặc áo chống đạn, cứu bọn họ đi ít nhất có ba người. trong mắt Sơn Dã Nhã Mĩ một người không thể đồng thời cứu đi hai người.
An Đạt Văn nói: Là sơ sót của anh.
Sơn Dã Nhã Mĩ: Nóiem sai người kiểm tra sân rồi, ở trong đó tìm được một thanh mã tấu. Cô ta lấy ra một thanh mã tấu rồi đặt ở trên bàn trà. An Đạt Văn cầm lên, nhìn thấy trên thân đao in một dấu hiệu năm sao, bên trên còn có một hàng chữ nhỏ. An Đạt Văn nhíu mày: Tiếng Hàn.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Thanh mã tấu này không bình thường, là trang bị của bộ đội đặc chủng Bắc Triều Tiên, trên mỗi một cây đao đều có đánh số và khắc chữ, căn cứ vào số đó có thể tra được chủ nhân của mã tấu, có chút giống như ký hiệu của quân nhân vậy.
An Đạt Văn bối rối nói: Nhưng anh và phía Bắc Triều Tiên trước giờ cũng không có bất kỳ xung đột gì.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Chuyện này vô cùng kỳ quái, anh biết được gì về Lương gia? Lương Kì Hữu và phía Bắc Triều Tiên có qua lại nghiệp vụ gì hay không?
An Đạt Văn lắc đầu: Tuyệt đối không!
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Em vừa nhận được tin tức, căn cứ vào số trên mã tấu, em tra được chủ nhân của nó rồi.
là ai?
Lý Xương Phổ, con trai út của tướng quân Bắc Triều Tiên Lý Ngân Nhật.
An Đạt Văn cũng từng nghe nói tới đại danh của Lý Ngân Nhật, nhưng đối với Lý Xương Phổ thì lại không có bất kỳ ấn tượng gì cả: Hắn vì sao muốn tham gia vào chuyện của chúng ta?
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Lý Xương Phổ đã chết rồi.
An Đạt Văn lại ngẩn ra.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Thanh mã tấu chỉ có thể ở vào trong tay thân nhân của hắn, người tối hôm qua xuất hiện ở đây rất có thể là Lý Xương Kiệt, cũng chính là đại ca của Lý Xương Phổ.
An Đạt Văn nói: Hắn đang ở kinh thành ư?
Sơn Dã Nhã Mĩ gật đầu: đang ở kinh thành!
Sau khi được Trương Dương trị liệu, thân thể của Lý Ngân Nhật đã khôi phục, buổi chiều ngày hôm sau đã có thể xuống giường hành tẩu tự nhiên, nhìn thấy cha bỗng nhiên khôi phục thần thái ngày xưa, Lý Xương Kiệt không khỏi cảm thấy vui sướng, đồng thời cũng dấy lên một tia hy vọng xa vời, hy vọng Trương Dương có năng lực khiến cha triệt để khôi phục sức khỏe.
Lý Ngân Nhật đối với tình thế của mình thì có nhận thức rất rõ, ông ta biết Trương Dương sẽ không lừa gạt mình, lần này ông ta rất khó tránh được kiếp chết, ông ta mặc xong quân trang, tỏ vẻ hài lòng với trạng thái trước mắt của mình, từ trong gương nhìn được Trương Dương đứng phía sau: Trương Dương, trị liệu của tôi phải kéo dài bao lâu?
Trương Dương nói: Tối nay tôi sẽ lại dùng nội lực phối hợp với hành châm để khơi thông một số kinh mạch cho ông, sau đó ông dựa theo phương thuốc tôi kê mà uống là được.
Lý Ngân Nhật nói: Ngày mai tôi sẽ trở về Bình Nhưỡng. Thời gian đối với hắn mà nói là cực kỳ quý giá.
Lý Xương Kiệt nói: Cha, con giờ sai người chuẩn bị.
An Đạt Văn lẳng lặng lắng nghe, không hề lập tức nói chen vào.
Lương Kì Hữu nói: Lão gia tử hiểu tôi, tôi cũng hiểu An gia. Khi cậu còn nhỏ, lão gia tử từng nói muốn hai nhà kết thân gia, lúc ấy tôi chỉ cho là lời nói đùa, về sau cậu và Bách Ny lớn lên. cậu có bạn gái, An gia lại gặp biến cố. Tôi vốn cho rằng chuyện này đã thành nhất thời, nhưng không ngờ cuối cùng hai đứa vẫn đi tới với nhau.
An Đạt Văn cung kính nói: Có thể cưới Bách Ny là phúc của con, cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy.
Lương Kì Hữu: Nói Tôi vốn cho rằng có thể yên tâm, nhưng sau khi Bách Ny thực sự được gả đi tôi mới phát hiện, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ quan tâm tới nó một ngày, thật ra trong thiên hạ cha mẹ nào cũng vậy cả. Hắn ý vị thâm trường nhìn An Đạt Văn rồi nói: Ai cũng có những năm trẻ tuổi, khi tôi còn trẻ, cũng từng coi sự nghiệp quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, nhưng về sau tôi lại phát hiện, gia đình so với sự nghiệp thì quan trọng hơn rất nhiều. Hắn vỗ vỗ vai An Đạt Văn rồi nói: A Văn, về sau cậu sẽ minh bạch.
An Đạt Văn đi rồi, Lương Kì Hữu tới trước phòng con gái rồi gõ cửa.
Cửa không khóa.
Lương Kì Hữu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy con gái đang xắp sếp hành lý, hắn ngồi xuống ghế trên ở bên cạnh: Chuẩn bị đi đâu thế.
Về Hongkong!
Lương Kì Hữu gật đầu: Vì sao muốn về?
Động tác của Lương Bách Ny tạm dừng một chút rồi cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết định: Chúng con chuẩ bị ly dị.
Người trẻ tuổi cãi nhau cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Lương Bách Ny nói: Cha, con không phải là trẻ con, con biết mình đang làm gì, con và An Đạt Văn cũng đã nói rất rõ ràng, chỉ còn thiếu là hắn ký tên trên đơn ly dị thôi.
Vì sao? Lương Kì Hữu khó hiểu nói.
Buổi chiều là thời gian Lương Kì Hữu và tổng tài tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử hẹn gặp mặt, vẫn là tùy viên, thời tiết càng âm trầm hơn, một hồi mưa xuân như sắp ập tới, Lương Kì Hữu vừa mới tiễn bước con gái tâm tình cực kỳ kém, trên thương trường thường xuyên phải làm vẻ miễn cưỡng cười vui, cho dù tâm tình của hắn uể oải cỡ nào.
Sau khi Hai bên ngồi xuống, Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Địa phương rất lịch sự tao nhã.
Lương Kì Hữu nói: Nơi này là nghiệp của thông gia của tôi, tôi thích vẻ lịch sự tao nhã và thanh u của nơi này, khi đến kinh thành thì tạm thời ở nhờ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Xem ra ánh mắt đầu tư của An gia cũng khá độc đáo.
Lương Kì Hữu cầm trà lên uống một ngụm: Quý phương và phía Tân Hải về chuyện của cảng Phước Long có định luận chưa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện này Lương tiên sinh không cần quan tâm.
Lương Kì Hữu nói: Làm nhà đầu tư mà phát sinh ma sát với chính phủ địa phương thì không phải là chuyện tốt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hòa khí phát tài, những thương nhân như chúng ta rất ít khi chủ động làm địch với người ta.
Lương Kì Hữu cười nói: Là Trương Dương nhằm vào các cô.
Nghe thấy tên của Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng bật cười.
Lương Kì Hữu nói: Đề nghị Của tôi phu nhân cân nhắc thế nào rồi?
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu.
Lương Kì Hữu nói: Vẫn chưa hài lòng ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: Tôi bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Lương Kì Hữu nhíu mày: Lời nói của Phu nhân tôi có chút không hiểu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử: Nói Tôi không chuẩn bị chuyển nhượng vật nghiệp dưới cờ nữa.
Lương Kì Hữu mở to hai mắt, hiển nhiên không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại đột nhiên thay đổi chủ ý, có điều hắn cũng chỉ ngây ra một thoáng, rồi bật cười. Sau khi dứt tiếng cười, mới nói: Thật ra trong chuyện này tôi cũng do dự lắm, phu nhân nói như vậy ngược lại khiến tôi không hề hoang mang.
Nguyên Hòa Hạnh Tử chớp chớp hai mắt.
Lương Kì Hữu nói: Tôi làm sinh ý của tôi, tội gì phải dính vào loại phiền toái này.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Xem ra Lương tiên sinh sở dĩ có ý với cảng Phước Long tất cả là vì duyên cớ của An Đạt Văn.
Lương Kì Hữu nói: Trong buôn bán nói chuyện buôn bán, trên sinh ý tôi sẽ không chịu ảnh hưởng của bất kỳ ai.
Đối với An Đạt Văn mà nói, ngày này tràn ngập đủ việc không vừa ý, sau khi rời khỏi tùy viên, hắn trực tiếp tới Bá Đốn Hào Tước.
trong phòng khách biệt thự số 66 bày mấy hòm hành lý, Sơn Dã Nhã Mĩ chỉ huy hai thủ hạ chuyển hành lý ra xe bên ngoài, nhìn thấy An Đạt Văn trở về, cô ta cười cười, chỉ chỉ vào cầu thang.
Người tới lên thư phòng ở tầng hai, An Đạt Văn nói: Em giờ muốn đi à?
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: em không đi thì chỉ sợ vợ anh sẽ dẫn người giết tới cửa. Cô ta vươn hai tay ra ôm cổ An Đạt Văn: em có chuyện quan trọng phải về Nhật Bản.
An Đạt Văn nói: Cô ta về rồi.
Sơn Dã Nhã Mĩ không hề cảm thấy bất ngờ, buông An Đạt Văn ra rồi ngồi xuống sô pha, cầm thuốc lá trên bàn trà, rút ra một điếu để châm, khói thuốc khiến khuôn mặt của cô ta trở nên mơ hồ, lộ ra vẻ thần bí khó lường.
An Đạt Văn ngồi xuống đối diện cô ta, ngẩng đầu lên tựa vào sô pha: Cô ta muốn ly hôn với anh!
Sơn Dã Nhã Mĩ không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn An Đạt Văn.
anh không đồng ý, cô ta trở về Hongkong, chuẩn bị thông qua luật sư kết thúc cuộc hôn nhân của hai người.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Em rất tiếc. Ngữ khí Của cô ta lại không hề có vẻ áy náy, giống như hôn nhân của An Đạt Văn va phải đá ngầm không có bất kỳ liên quan gì tới cô ta.
Ngón tay An Đạt Văn chậm rãi gõ lên sô pha: Chuyện chỉ sợ có biến!
Sơn Dã Nhã Mĩ không hề đáp lại hắn.
An Đạt Văn nói: Nếu như hôn nhân của anh và cô ta không còn tồn tại thì Lương Kì Hữu cũng sẽ không tiếp tục ủng hộ anh.
Sơn Dã Nhã Mĩ nhẹ giọng thở dài: em chỉ cảm thấy tò mò, tối hôm qua rốt cuộc là ai đã cứu bọn họ đi.
An Đạt Văn lúc ấy bị một quyền đánh ngất, cho nên hắn không hề nhìn thấy cụ thể đã xảy ra gì, tình huống tối hôm qua vẫn là nghe Sơn Dã Nhã Mĩ nói lại.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Người đó lợi dụng thiết bị phản xung di dời sự, của em, hơn nữa hắn trên người chắc mặc áo chống đạn, cứu bọn họ đi ít nhất có ba người. trong mắt Sơn Dã Nhã Mĩ một người không thể đồng thời cứu đi hai người.
An Đạt Văn nói: Là sơ sót của anh.
Sơn Dã Nhã Mĩ: Nóiem sai người kiểm tra sân rồi, ở trong đó tìm được một thanh mã tấu. Cô ta lấy ra một thanh mã tấu rồi đặt ở trên bàn trà. An Đạt Văn cầm lên, nhìn thấy trên thân đao in một dấu hiệu năm sao, bên trên còn có một hàng chữ nhỏ. An Đạt Văn nhíu mày: Tiếng Hàn.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Thanh mã tấu này không bình thường, là trang bị của bộ đội đặc chủng Bắc Triều Tiên, trên mỗi một cây đao đều có đánh số và khắc chữ, căn cứ vào số đó có thể tra được chủ nhân của mã tấu, có chút giống như ký hiệu của quân nhân vậy.
An Đạt Văn bối rối nói: Nhưng anh và phía Bắc Triều Tiên trước giờ cũng không có bất kỳ xung đột gì.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Chuyện này vô cùng kỳ quái, anh biết được gì về Lương gia? Lương Kì Hữu và phía Bắc Triều Tiên có qua lại nghiệp vụ gì hay không?
An Đạt Văn lắc đầu: Tuyệt đối không!
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Em vừa nhận được tin tức, căn cứ vào số trên mã tấu, em tra được chủ nhân của nó rồi.
là ai?
Lý Xương Phổ, con trai út của tướng quân Bắc Triều Tiên Lý Ngân Nhật.
An Đạt Văn cũng từng nghe nói tới đại danh của Lý Ngân Nhật, nhưng đối với Lý Xương Phổ thì lại không có bất kỳ ấn tượng gì cả: Hắn vì sao muốn tham gia vào chuyện của chúng ta?
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Lý Xương Phổ đã chết rồi.
An Đạt Văn lại ngẩn ra.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Thanh mã tấu chỉ có thể ở vào trong tay thân nhân của hắn, người tối hôm qua xuất hiện ở đây rất có thể là Lý Xương Kiệt, cũng chính là đại ca của Lý Xương Phổ.
An Đạt Văn nói: Hắn đang ở kinh thành ư?
Sơn Dã Nhã Mĩ gật đầu: đang ở kinh thành!
Sau khi được Trương Dương trị liệu, thân thể của Lý Ngân Nhật đã khôi phục, buổi chiều ngày hôm sau đã có thể xuống giường hành tẩu tự nhiên, nhìn thấy cha bỗng nhiên khôi phục thần thái ngày xưa, Lý Xương Kiệt không khỏi cảm thấy vui sướng, đồng thời cũng dấy lên một tia hy vọng xa vời, hy vọng Trương Dương có năng lực khiến cha triệt để khôi phục sức khỏe.
Lý Ngân Nhật đối với tình thế của mình thì có nhận thức rất rõ, ông ta biết Trương Dương sẽ không lừa gạt mình, lần này ông ta rất khó tránh được kiếp chết, ông ta mặc xong quân trang, tỏ vẻ hài lòng với trạng thái trước mắt của mình, từ trong gương nhìn được Trương Dương đứng phía sau: Trương Dương, trị liệu của tôi phải kéo dài bao lâu?
Trương Dương nói: Tối nay tôi sẽ lại dùng nội lực phối hợp với hành châm để khơi thông một số kinh mạch cho ông, sau đó ông dựa theo phương thuốc tôi kê mà uống là được.
Lý Ngân Nhật nói: Ngày mai tôi sẽ trở về Bình Nhưỡng. Thời gian đối với hắn mà nói là cực kỳ quý giá.
Lý Xương Kiệt nói: Cha, con giờ sai người chuẩn bị.
/2583
|