Trần Toàn nói: Chuyện tôi chỉ hiểu được một chút, nhưng không phải toàn bộ, Trương Dương, tôi nghe nói anh ngày đó tham gia cả quá trình, rốt cuộc là thế nào?
Trương Dương nói: Điều nên nói tôi đã nói rồi, Lý Xương Kiệt trên báo cáo cũng đã nói rành mạch, tôi thừa nhận, tên võ sĩ Nhật Bản kia là bị tôi bắt, lúc ấy nếu như tôi không ở có mặt thì chỉ sợ hắn đã đạt được ý đồ rồi, anh nghĩ lại đi, đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu như Lý Ngân Nhật tướng quân bị giết ở quốc gia chúng ta, thế tất sẽ ảnh hưởng tới tình cảm cách mạng lâu dài của hai nước.
Trần Toàn nghe thấy hắn hót như khướu thì liền bắt đầu đau đầu, ho khan một tiếng nói: Trương Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay là chờ thẩm tra xử lí rõ ràng đã.
Trương Dương nói: Ngài hiện tại cứ tin lời nói của tôi đi, lúc trước ở núi Thanh Đài, tám gã tiểu Nhật Bản liên thủ ám sát gia đình Khưu Chỉ Đống.
Trần Toàn nói: Phía Nhật thủy chung khăng khăng tám người đó là du khách...
Trương Dương cười lạnh nói: Du khách cái cục cứt! Ai gặp du khách được võ trang hạng nặng chưa? Một đám người võ nghệ cao cường chạy đến địa bàn chúng ta giết người phóng hỏa, tôi nhổ vào? Còn tưởng là vào những năm ba mươi à, ở trên địa bàn Trung Quốc chúng ta tùy ý làm bậy ư?
Trần Toàn bị những lời thô tục của hắn khiến cho mặt nóng lên, tuy rằng biết rõ không phải mắng mình, nhưng vẫn rất khó nghe. Trần Toàn nói: Tôi có thể lý giải tâm tình của anh, tôi cũng rất oán giận những hành vi này của phía Nhật, nhưng chúng ta phải đưa ra đủ chứng cớ để bọn họ cúi đầu nhận sai, phải lấy lý phục người.
Trương Dương lắc đầu: Phó bộ trưởng Trần, tôi cảm thấy giảng đạo lý cũng phải phân đối tượng, giảng đạo lý với người Nhật Bản không khác gì đàn gảy tai trâu.
Trần Toàn nói: Chúng ta trước tiên không nói chuyện này nữa, tôi hỏi anh, sự kiện ngoại thương khiếu nại bị đãi ngộ không công bình ở Tân Hải giải quyết tới đâu rồi?
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ Lông gà vỏ tỏi thôi mà, ngài không ngờ vẫn nhớ à.
Giọng nói của Trần Toàn không khỏi to lên: Việc nhỏ ư? Từ những lời này đã biết tư tưởng của anh không đúng rồi, chuyện tuy rằng không lớn, nhưng nếu như xử lý không thỏa đáng thì có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn, ảnh hưởng quốc tế, ảnh hưởng tới hình tượng quốc tế của nước ta!
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần, ngài nói như vậy, tôi thực sự có chút hồ đồ, chúng ta là hình tượng quốc tế kiểu gì? Không đợi Trần Toàn trả lời hắn đã nói ngay: Tôi cảm thấy quan hệ giữa nước và nước và giữa người và người chẳng khác gì nhau cả, anh khiêm tốn nhún nhường thì cũng phải phân biệt đối tương, đối với người giảng đạo lý, anh nhường ba phần thì gió êm sóng lặng, nhưng đối với người dã man, anh nhướng ba phần thì hắn lấn ba thước. Xử lý quan hệ với tiểu Nhật Bản, lấy ơn báo oán là không thích hợp, phải ăn miếng trả miếng, phải để bọn họ sợ chúng ta, cái này kêu là lập uy.
Trần Toàn thật sự có chút dở khóc dở cười, thằng ôn này không ngờ dạy mình, Trần Toàn nói : Quan hệ ngoại giao không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần, ngài làm quan lớn như vậy, chuyện mà ngài phải lo rất nhiều, cái chỗ bé xíu như Tân Hải không nhọc ngài lo lắng, ngài đừng nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng, mấy người Nhật Bản không dấy lên được bọt sóng đâu.
Lương Kì Hữu sau khi biết con gái quyết định ly hôn với An Đạt Văn thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là vứt bỏ phương án đầu tư vào cảng Phước Long, cái này đại biểu cho hắn đồng thời từ bỏ tiếp nhận việc đầu tư trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa.
An Đạt Văn khi biết tin tức này thì Lương Kì Hữu đã trở về Hongkong, ở tùy viên hắn gặp được cha vừa mới đến kinh thành.
An Đức Uyên gần đây bị nhiễm phong hàn, thủy chung đều ho húng hắng, khi con trai đến, hắn vừa mới uống thuốc xong, vỗ vỗ sô pha bên cạnh rồi nói: A Văn, ngồi xuống!
An Đạt Văn ngồi xuống bên cạnh cha, mơ hồ cảm thấy cha lần này đột nhiên tới là có liên quan tới hôn nhân của mình
An Đức Uyên nói: Con và Bách Ny rốt cuộc là làm sao?
An Đạt Văn nói: Không có gì, chỉ là...
An Đức Uyên nói: Có phải ở bên ngoài chơi đùa bị cô ta phát hiện hay không?
An Đạt Văn không nói gì, điều này trên ý nghĩa nào đó có nghĩa là gật đầu.
An Đức Uyên cười nói: Nam nhân phong lưu ở bên ngoài là chuyện hết sức bình thường, người không phong lưu uổng thiếu niên, khi cha trẻ tuổi cũng vậy thôi, lão Lương quá coi trọng việc này rồi.
An Đạt Văn biết tính tình của cha, hắn lúng túng nói: Cha, xin lỗi, chuyện này khiến cha phiền lòng rồi.
An Đức Uyên nói: Không có gì mà phiền lòng cả, người của An gia chúng ta chính là như vậy, làm việc luôn theo ý mình, dám làm dám chịu! Ông nội cn cả đời đều muốn làm người tốt, nhưng cảnh sát hoàng gia Hongkong thủy chung coi ông ấy là người xấu, theo dõi ông ấy mấy chục năm, bác cả của con khó khăn lắm mới lên làm người giám sát, nhưng về sau lại gặp kết cục bị cách chức, rõ ràng là đen, vì sao cứ nhất định phải bắt buộc biến thành trắng? An Đức Uyên lắc đầu: Cha nghĩ không thông!
An Đạt Văn nói khẽ: Cha, thời đại thay đổi rồi!
An Đức Uyên gật đầu: Cha biết, cha già rồi, đầu óc và ánh mắt của cha đã không theo kịp thời đại này.
An Đạt Văn nói: Cha, cha không cần quan tâm tới chuyện của con, con có năng lực xử lý chuyện của mình.
An Đức Uyên võ nhẹ lên vai con trai: Con gái của Lương gia con không thích thì thôi, An gia chúng ta cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải cố níu kéo.
An Đạt Văn nói: Cha, cha không phải bận tranh cử cho chú Hồng ư? Chuyện Bên này cha không cần quản đâu.
An Đức Uyên nói: Nhắc tới chuyện này cũng vô cùng kỳ quái, đoạn thời gian gần đây có một khoản tài trợ lớn được đưa vào tài khoản tranh cử.
An Đạt Văn hơi ngẩn ra: Bao nhiêu tiền?
An Đức Uyên nói: Một ngàn vạn Mĩ kim! Thật là kỳ quái, người nào hào phóng như vậy, quyên một khoản tiền ớn thế, không ngờ còn là nặc danh.
An Đạt Văn nhắm mắt lại suy nghĩ. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, kinh hô: Không tốt!
An Đức Uyên bị phản ứng đột nhiên của con trai khiến cho giật mình: Sao?
An Đạt Văn nói: Cha, cha có nhớ chuyện xảy ra với Khưu gia vào mấy ngày trước không?
An Đức Uyên nhíu mày: Khưu gia ở núi Thanh Đài gặp ám sát? Rồi sau đó con gái một của Khưu Chỉ Đống Khưu Phượng Tiên bị người ta bắt cóc?
An Đạt Văn gật đầu: Khưu Phượng Tiên sau khi bị bắt cóc thì giống như đá chìm đáy biển, không có tin tức.
An Đức Uyên nói: Việc này có liên quan gì tới con không?
An Đạt Văn lắc đầu: Trong mắt người ngoài, An gia chúng ta ủng hộ Hồng Ân Chính tranh cử, Khưu Chỉ Đống và chúng ta thuộc trận doanh bất đồng, quan hệ lẫn nhau thế như nước lửa, Khưu gia nếu gặp chuyện không may, người được lợi lớn nhất chính là chúng ta.
An Đức Uyên nói khẽ: Con là nói, có người muốn đổ oan cho chúng ta.
An Đạt Văn nói: Cha. Lập tức cho người điều tra rõ nguồn gốc của một ngàn vạn Mĩ kim này, nhất thiết phải xử lý cẩn thận.
Trương Dương nói: Điều nên nói tôi đã nói rồi, Lý Xương Kiệt trên báo cáo cũng đã nói rành mạch, tôi thừa nhận, tên võ sĩ Nhật Bản kia là bị tôi bắt, lúc ấy nếu như tôi không ở có mặt thì chỉ sợ hắn đã đạt được ý đồ rồi, anh nghĩ lại đi, đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu như Lý Ngân Nhật tướng quân bị giết ở quốc gia chúng ta, thế tất sẽ ảnh hưởng tới tình cảm cách mạng lâu dài của hai nước.
Trần Toàn nghe thấy hắn hót như khướu thì liền bắt đầu đau đầu, ho khan một tiếng nói: Trương Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay là chờ thẩm tra xử lí rõ ràng đã.
Trương Dương nói: Ngài hiện tại cứ tin lời nói của tôi đi, lúc trước ở núi Thanh Đài, tám gã tiểu Nhật Bản liên thủ ám sát gia đình Khưu Chỉ Đống.
Trần Toàn nói: Phía Nhật thủy chung khăng khăng tám người đó là du khách...
Trương Dương cười lạnh nói: Du khách cái cục cứt! Ai gặp du khách được võ trang hạng nặng chưa? Một đám người võ nghệ cao cường chạy đến địa bàn chúng ta giết người phóng hỏa, tôi nhổ vào? Còn tưởng là vào những năm ba mươi à, ở trên địa bàn Trung Quốc chúng ta tùy ý làm bậy ư?
Trần Toàn bị những lời thô tục của hắn khiến cho mặt nóng lên, tuy rằng biết rõ không phải mắng mình, nhưng vẫn rất khó nghe. Trần Toàn nói: Tôi có thể lý giải tâm tình của anh, tôi cũng rất oán giận những hành vi này của phía Nhật, nhưng chúng ta phải đưa ra đủ chứng cớ để bọn họ cúi đầu nhận sai, phải lấy lý phục người.
Trương Dương lắc đầu: Phó bộ trưởng Trần, tôi cảm thấy giảng đạo lý cũng phải phân đối tượng, giảng đạo lý với người Nhật Bản không khác gì đàn gảy tai trâu.
Trần Toàn nói: Chúng ta trước tiên không nói chuyện này nữa, tôi hỏi anh, sự kiện ngoại thương khiếu nại bị đãi ngộ không công bình ở Tân Hải giải quyết tới đâu rồi?
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ Lông gà vỏ tỏi thôi mà, ngài không ngờ vẫn nhớ à.
Giọng nói của Trần Toàn không khỏi to lên: Việc nhỏ ư? Từ những lời này đã biết tư tưởng của anh không đúng rồi, chuyện tuy rằng không lớn, nhưng nếu như xử lý không thỏa đáng thì có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn, ảnh hưởng quốc tế, ảnh hưởng tới hình tượng quốc tế của nước ta!
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần, ngài nói như vậy, tôi thực sự có chút hồ đồ, chúng ta là hình tượng quốc tế kiểu gì? Không đợi Trần Toàn trả lời hắn đã nói ngay: Tôi cảm thấy quan hệ giữa nước và nước và giữa người và người chẳng khác gì nhau cả, anh khiêm tốn nhún nhường thì cũng phải phân biệt đối tương, đối với người giảng đạo lý, anh nhường ba phần thì gió êm sóng lặng, nhưng đối với người dã man, anh nhướng ba phần thì hắn lấn ba thước. Xử lý quan hệ với tiểu Nhật Bản, lấy ơn báo oán là không thích hợp, phải ăn miếng trả miếng, phải để bọn họ sợ chúng ta, cái này kêu là lập uy.
Trần Toàn thật sự có chút dở khóc dở cười, thằng ôn này không ngờ dạy mình, Trần Toàn nói : Quan hệ ngoại giao không đơn giản như anh nghĩ đâu.
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần, ngài làm quan lớn như vậy, chuyện mà ngài phải lo rất nhiều, cái chỗ bé xíu như Tân Hải không nhọc ngài lo lắng, ngài đừng nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng, mấy người Nhật Bản không dấy lên được bọt sóng đâu.
Lương Kì Hữu sau khi biết con gái quyết định ly hôn với An Đạt Văn thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là vứt bỏ phương án đầu tư vào cảng Phước Long, cái này đại biểu cho hắn đồng thời từ bỏ tiếp nhận việc đầu tư trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa.
An Đạt Văn khi biết tin tức này thì Lương Kì Hữu đã trở về Hongkong, ở tùy viên hắn gặp được cha vừa mới đến kinh thành.
An Đức Uyên gần đây bị nhiễm phong hàn, thủy chung đều ho húng hắng, khi con trai đến, hắn vừa mới uống thuốc xong, vỗ vỗ sô pha bên cạnh rồi nói: A Văn, ngồi xuống!
An Đạt Văn ngồi xuống bên cạnh cha, mơ hồ cảm thấy cha lần này đột nhiên tới là có liên quan tới hôn nhân của mình
An Đức Uyên nói: Con và Bách Ny rốt cuộc là làm sao?
An Đạt Văn nói: Không có gì, chỉ là...
An Đức Uyên nói: Có phải ở bên ngoài chơi đùa bị cô ta phát hiện hay không?
An Đạt Văn không nói gì, điều này trên ý nghĩa nào đó có nghĩa là gật đầu.
An Đức Uyên cười nói: Nam nhân phong lưu ở bên ngoài là chuyện hết sức bình thường, người không phong lưu uổng thiếu niên, khi cha trẻ tuổi cũng vậy thôi, lão Lương quá coi trọng việc này rồi.
An Đạt Văn biết tính tình của cha, hắn lúng túng nói: Cha, xin lỗi, chuyện này khiến cha phiền lòng rồi.
An Đức Uyên nói: Không có gì mà phiền lòng cả, người của An gia chúng ta chính là như vậy, làm việc luôn theo ý mình, dám làm dám chịu! Ông nội cn cả đời đều muốn làm người tốt, nhưng cảnh sát hoàng gia Hongkong thủy chung coi ông ấy là người xấu, theo dõi ông ấy mấy chục năm, bác cả của con khó khăn lắm mới lên làm người giám sát, nhưng về sau lại gặp kết cục bị cách chức, rõ ràng là đen, vì sao cứ nhất định phải bắt buộc biến thành trắng? An Đức Uyên lắc đầu: Cha nghĩ không thông!
An Đạt Văn nói khẽ: Cha, thời đại thay đổi rồi!
An Đức Uyên gật đầu: Cha biết, cha già rồi, đầu óc và ánh mắt của cha đã không theo kịp thời đại này.
An Đạt Văn nói: Cha, cha không cần quan tâm tới chuyện của con, con có năng lực xử lý chuyện của mình.
An Đức Uyên võ nhẹ lên vai con trai: Con gái của Lương gia con không thích thì thôi, An gia chúng ta cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải cố níu kéo.
An Đạt Văn nói: Cha, cha không phải bận tranh cử cho chú Hồng ư? Chuyện Bên này cha không cần quản đâu.
An Đức Uyên nói: Nhắc tới chuyện này cũng vô cùng kỳ quái, đoạn thời gian gần đây có một khoản tài trợ lớn được đưa vào tài khoản tranh cử.
An Đạt Văn hơi ngẩn ra: Bao nhiêu tiền?
An Đức Uyên nói: Một ngàn vạn Mĩ kim! Thật là kỳ quái, người nào hào phóng như vậy, quyên một khoản tiền ớn thế, không ngờ còn là nặc danh.
An Đạt Văn nhắm mắt lại suy nghĩ. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, kinh hô: Không tốt!
An Đức Uyên bị phản ứng đột nhiên của con trai khiến cho giật mình: Sao?
An Đạt Văn nói: Cha, cha có nhớ chuyện xảy ra với Khưu gia vào mấy ngày trước không?
An Đức Uyên nhíu mày: Khưu gia ở núi Thanh Đài gặp ám sát? Rồi sau đó con gái một của Khưu Chỉ Đống Khưu Phượng Tiên bị người ta bắt cóc?
An Đạt Văn gật đầu: Khưu Phượng Tiên sau khi bị bắt cóc thì giống như đá chìm đáy biển, không có tin tức.
An Đức Uyên nói: Việc này có liên quan gì tới con không?
An Đạt Văn lắc đầu: Trong mắt người ngoài, An gia chúng ta ủng hộ Hồng Ân Chính tranh cử, Khưu Chỉ Đống và chúng ta thuộc trận doanh bất đồng, quan hệ lẫn nhau thế như nước lửa, Khưu gia nếu gặp chuyện không may, người được lợi lớn nhất chính là chúng ta.
An Đức Uyên nói khẽ: Con là nói, có người muốn đổ oan cho chúng ta.
An Đạt Văn nói: Cha. Lập tức cho người điều tra rõ nguồn gốc của một ngàn vạn Mĩ kim này, nhất thiết phải xử lý cẩn thận.
/2583
|