Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Tôi cũng không ngờ lại gặp phu nhân ở sân bay, điều này ứng với một câu châm ngôn của Trung Quốc chúng tôi, nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại không cười, cô ta không cảm thấy những lời này có chỗ nào đáng cười, nói khẽ: Tiêu tiên sinh muốn đi đâu vậy?
Tiêu Quốc Thành nói: Đông Kinh!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Xem ra chúng ta cùng đường rồi!
Tiêu Quốc Thành nói: Quả thực là cùng đường!
Tập đoàn Nguyên Hòa chủ động nhượng bộ đối với bộ ngoại giao mà nói là kết quả vui vẻ nhất, phía Nhật không kháng nghị, mấy ngoại thương liên hợp kháng nghị khác tất nhiên cũng cây đổ bầy khỉ tan, không ai có hứng thú và gan để gây sự nữa.
Mắt thấy một trường phong ba đã tiêu tán vô hình.
Phía Bắc Cảng nghe nói tin tức này thì từ trên xuống dưới đều dài hơn thở phào nhẹ nhõm, Thường Lăng Không đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, khen ngợi hắn đã hoàn thành sứ mệnh được giao, có thể thoải mái chơi ở kinh thành.
Trương đại quan nhân đã đến kinh thành vô số lần, đối với nơi này đã quen thuốc tất cả, sớm đã không còn hứng thu du lịch, hắn sở dĩ tạm thời không trở về, bởi vì có mấy chuyện phải làm, thứ nhất là tham gia lễ tang của Chương Bích Quân, thứ hai là làm rõ chuyện mình bị Liễu Đan Thần hạ cổ.
Vào ngày tổ chức lễ tang của Chương Bích Quân trời mua rất to, bởi vì thân phận của Chương Bích Quân mẫn cảm, hơn nữa những hành vi phạm tội của cô ta đã dần dần bại lộ, cho nên người tới phúng viếng rất ít.
Với Thường Lăng Phong Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong mà nói, bọn họ cũng không muốn có quá nhiều khách, lặng lẽ tiễn bước người chết là được, bất kể cô ta lúc sinh tiền đã làm gì, người nếu đã đi rồi thì không cần truy cứu nữa, thôi thì nhập thổ vi an đi.
Trương Dương đội mưa tới hiện trường lễ tang thì nhìn thấy cảnh Chương Duệ Dung ôm hũ tro cốt của Chương Bích Quân vừa đi vừa khóc, Thường Lăng Phong ở bên cạnh đỡ cô ta.
Trương Dương không nói gì, lặng lẽ đi theo phía sau, không bao lâu hắn gặp được nhóm khách đầu tiên, Tiết Thế Luân và Tiết Vĩ Đồng.
Tiết Thế Luân trước ngực đeo một bông hoa trắng, trông hắn tinh thần không tốt, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng muốn che mưa cho hắn nhưng Tiết Thế Luân kiên trì không cần, cứ như vậy đi trong mưa gió.
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng được kiến thức một mặt si tình của lão Tiết, Tiết Vĩ Đồng tới bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: Tam ca tới rồi à!
Trương Dương gật đầu nói: Chương Duệ Dung là bằng hữu kiêm đồng sự của anh, lễ tang của cô cô ta anh phải tham dự chứ.
Tiết Thế Luân nhìn Trương Dương một cái, cũng không nói gì.
Một đám người hộ tống Chương Bích Quân hạ táng, Chương Duệ Dung ôm bia mộ khóc không ngừng, Trương Dương đặt hoa tươi mang đến trước mộ, vỗ vỗ vai cô ta rồi nói khẽ: Nén bi thương thuận biến, Lại dặn dò Thường Lăng Phong nhất định phải chiếu cố tốt cho Chương Duệ Dung, hắn là người đi đầu tiên, nguyên nhân rất đơn giản, cái chết của Chương Bích Quân ít nhiều có liên quan tới hắn, Chương Bích Quân ở dưới suối vàng nếu biết chắc cũng không cần Trương Dương tới tham gia lễ tang của mình, Trương đại quan nhân cũng không khiến người chết không vui.
Tiết Thế Luân lên tặng hoa tươi, nhìn Chương Duệ Dung khóc như mưa, trong lòng hắn cũng chua xót, cô gái này cũng là con gái hắn, nhưng hắn lại không thể cho cô ta một chút tình thương của cha, nghĩ tới Chương Bích Quân đã nằm dưới đất, Tiết Thế Luân trong lòng càng khổ sở hơn, Chương Bích Quân đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp phải báo ứng như vậy.
Hắn nói với Thường Lăng Phong: Chiếu cố tốt cho Duệ Dung, có chuyện gì không làm được thì cứ tới tìm tôi.
Thường Lăng Phong cám ơn.
Trên đường quay ra bãi đỗ xe, Tiết Vĩ Đồng cuối cùng không nhịn được hỏi: Cha, cha và cô ta có phải rất thân nhau hay không?
Tiết Thế Luân thở dài: Chuyện quá khứ rồi, nhìn thấy cô ta gặp phải kết cục như vậy, trong lòng cha cũng rất khó chịu.
Tiết Vĩ Đồng vốn định hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy tình tự của cha rất thấp thì cũng không đành lòng tiếp tục truy hỏi.
Hai người đội mưa tiến vào bên trong xe, Tiết Thế Luân nhận khăn lái xe đưa cho rồi lau mặt, nói khẽ: Đồng Đồng, gọi điện thoại cho Trương Dương, cha tìm hắn có việc.
Tiết Vĩ Đồng dạ một tiếng rồi điện thoại điện thoại.
Trương Dương cũng chưa đi xa, lúc này mưa quá to, sau khi rời khỏi nghĩa trang, cần gạt nước cảm ứng tự động gạt đương cuồng, nhưng vẫn không kịp gạt đi hết mưa rơi xuống kính xe.
Sau khi Nhận được điện thoại của Tiết Vĩ Đồng, Trương Dương nói: Anh chưa đi xa đâu, ở ngay cửa nghĩa trang thôi.
Tiết Thế Luân ở bên cạnh nói: Nói với hắn trực tiếp tới Phong Uyển sơn trang.
Hai chiếc xe một trước một sau tới Phong Uyển sơn trang, kể ra cũng lạ, vừa rồi vẫn còn mưa to, lúc này đã gió lặng mưa ngưng.
Trương Dương mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Tiết Thế Luân và Tiết Vĩ Đồng cũng xuống xe, mỉm cười nói: Chào Chú Tiết.
Tiết Thế Luân gật đầu: Vĩ Đồng, con nói chuyện với Trương Dương trước đi, cha đi thay quần áo.
Tiết Vĩ Đồng dẫn Trương Dương dạo qua một vòng trong sơn trang, không khí của sơn trang sau cơn mưa đặc biệt tươi mát, phía sau chính là núi rừng, không hiểm trở, tuy rằng không có uyển ước sơn thủy của Giang Nam, nhưng lại có sự hùng tráng của phong cảnh phương bắc, phía trước sơn trang một cái một con sông lớn, chỗ dựa rừng sông, phong thuỷ vô cùng tốt.
Phòng khách của Sơn trang ở tầng ba, là một căn phòng rộng chừng sáu mươi mét vuông, bên trong trồng không ít thực vật, ngẩng đầu chính là mây trắng mây trắng, phía trước không có gì che, cảnh đẹp trong núi nhìn một cái không sót gì, dưới chân cũng là được làm trong xuống, cúi đầu xuống phía dưới thì sẽ nhìn thấy dòng suối chảy.
Trương đại quan nhân chậc chậc lấy làm lạ, chỉ cần phòng khách này đã có thể nhìn ra chủ nhân rất biết hưởng thụ nhân sinh.
Tiết Thế Luân đã thay một thân trang phục thoải mái ngồi trên ghế, trong tay cầm một điếu xì gà, nhìn Trương Dương đi vào, nói khẽ: Tòa bát ốc này vừa mới xây xong đấy, thấy được không?
Trương Dương nói: Thưởng thức của Chú Tiết tuyệt đối là nhất đẳng. Những lời này tuyệt đối là từ đáy lòng.
Tiết Vĩ Đồng:: Tôi không thích, đứng ở chỗ này luôn cảm thấy choáng váng, mấy ngày nữa em sẽ sai người lát sàn.
Tiết Thế Luân nói: Đứa con gái này của tôi luôn thích làm chuyện trâu ăn mẫu đơn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Có người nói con gái mình như vậy ư? Đáng ghét.
Tiết Thế Luân nói: Con đi tắm rửa thay quần áo đi, bảo Trương Tỷ chuẩn bị cơm chiều, buổi trưa giữ Trương Dương lại ăn cơm.
Tiết Vĩ Đồng xoay người đi.
Trương Dương lại nghe ra Tiết Thế Luân chắc là cố ý tách Tiết Vĩ Đồng ra, chẳng lẽ hắn có gì muốn nói riêng với mình ư?
Tiết Thế Luân chỉ chỉ ghế mây bên cạnh, Trương Dương ngồi xuống, hắn mới châm thuốc hút.
Trương Dương nói: Chú Tiết tìm tôi có việc à?
Tiết Thế Luân nói: Cũng không có chuyện trọng yếu gì, chỉ tùy tiện tâm sự thôi. Hắn nhả khói, nhưng sương khói mông lung vẫn không che giấu được ánh mắt bi thương của hắn, nói khẽ: Lần trước tôi tới Bắc Cảng một là để bái Hạng Thành, còn có một việc trọng yếu chính là đi gặp Chương Bích Quân.
Trương Dương hơi ngẩn ra, cũng không ngờ Tiết Thế Luân lại chủ động nói với mình về chuyện này, có điều hắn nghĩ lại, chuyện này thật ra cũng không khó lý giải, chuyện giữa Chương Bích Quân và Tiết Thế Luân sớm đã không thể gọi là bí mật, hôm nay Tiết Thế Luân tham dự lễ tang của Chương Bích Quân, chẳng khác nào công khai quan hệ của hắn và Trương Dương: Chú Tiết và cô ta quen nhau từ lâu rồi à? Tuy rằng hắn ở trong đáy lòng đã sớm định vị Tiết Thế Luân là một kẻ âm mưu, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra vẻ tôn kính.
Tiết Thế Luân thở dài nói: Nếu năm đó tôi không đi thì có lẽ chúng tôi đã trở thành vợ chồng rồi. Khi Nói những lời này, hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn ngập bi thương, ngừng một lát mới nói: Rất ít người biết quan hệ giữa chúng tôi, tôi cũng không muốn ai ai cũng biết.
Trương Dương nói: Đa tình tự cổ không dư hận, trên đời này người hữu tình chưa chắc đã có thể đến được với nhau.
Tiết Thế Luân gật đầu: Mấy năm nay tôi vẫn luôn ở nước ngoài, cũng ít liên lạc với cô ta, có thể nói mấy năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm tới cô ta, trong lòng tôi cô ta vẫn là tiểu cô nương đơn thuần năm xưa.
Trương Dương nói: Theo như tôi biết, cô ta bị tình nghi dính líu đến phản quốc!
Tiết Thế Luân mở mắt ra: Cậu còn nhớ lúc trước khi ở Bắc Cảng tôi đã nói gì với cậu hay không?
Trương Dương gật đầu: Nhớ, chú kết giao bằng hữu, chỉ dựa theo tiêu chuẩn của mình để bình phán!
Tiết Thế Luân nói: Trong lòng tôi cô ta thủy chung đều là người tốt, tôi không cho phép bất kỳ ai ở trước mặt tôi nói bậy về cô ta.
Trương Dương nói: Tốt cũng được, xấu cũng được, hiện giờ cô ta đã yên nghỉ dưới đất rồi, chúng ta hay là đừng đàm luận về chuyện này nữa, đỡ làm nhiễu loạn sự an bình của cô ta.
Tiết Thế Luân nói: Tôi nghe nói cậu ở núi Thanh Đài và kinh thành trước sau bị người Nhật Bản phục kích?
Trương Dương nói: Cái này cũng không tính là tin tức, hơn nữa hai vụ mưu sát này đều không phải là nhằm vào tôi.
Tiết Thế Luân gạt thuốc, ánh mắt thâm thúy nhìn Trương Dương: Theo như tôi biết, cậu và tập đoàn Nguyên Hòa bởi vì chuyện của cảng Phước Long mà kết thù.
Trương Dương cười nói: Cũng là chuyện cũ rồi, chú Tiết chỉ biết một mà không biết hai, hiện tại tôi và tập đoàn Nguyên Hòa đã giải quyết phân tranh một cách hòa bình, vấn đề không còn tồn tại nữa, hơn nữa tôi tin chắc, phía tập đoàn Nguyên Hòa vẫn chưa tới mức muốn ám sát tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lại không cười, cô ta không cảm thấy những lời này có chỗ nào đáng cười, nói khẽ: Tiêu tiên sinh muốn đi đâu vậy?
Tiêu Quốc Thành nói: Đông Kinh!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Xem ra chúng ta cùng đường rồi!
Tiêu Quốc Thành nói: Quả thực là cùng đường!
Tập đoàn Nguyên Hòa chủ động nhượng bộ đối với bộ ngoại giao mà nói là kết quả vui vẻ nhất, phía Nhật không kháng nghị, mấy ngoại thương liên hợp kháng nghị khác tất nhiên cũng cây đổ bầy khỉ tan, không ai có hứng thú và gan để gây sự nữa.
Mắt thấy một trường phong ba đã tiêu tán vô hình.
Phía Bắc Cảng nghe nói tin tức này thì từ trên xuống dưới đều dài hơn thở phào nhẹ nhõm, Thường Lăng Không đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, khen ngợi hắn đã hoàn thành sứ mệnh được giao, có thể thoải mái chơi ở kinh thành.
Trương đại quan nhân đã đến kinh thành vô số lần, đối với nơi này đã quen thuốc tất cả, sớm đã không còn hứng thu du lịch, hắn sở dĩ tạm thời không trở về, bởi vì có mấy chuyện phải làm, thứ nhất là tham gia lễ tang của Chương Bích Quân, thứ hai là làm rõ chuyện mình bị Liễu Đan Thần hạ cổ.
Vào ngày tổ chức lễ tang của Chương Bích Quân trời mua rất to, bởi vì thân phận của Chương Bích Quân mẫn cảm, hơn nữa những hành vi phạm tội của cô ta đã dần dần bại lộ, cho nên người tới phúng viếng rất ít.
Với Thường Lăng Phong Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong mà nói, bọn họ cũng không muốn có quá nhiều khách, lặng lẽ tiễn bước người chết là được, bất kể cô ta lúc sinh tiền đã làm gì, người nếu đã đi rồi thì không cần truy cứu nữa, thôi thì nhập thổ vi an đi.
Trương Dương đội mưa tới hiện trường lễ tang thì nhìn thấy cảnh Chương Duệ Dung ôm hũ tro cốt của Chương Bích Quân vừa đi vừa khóc, Thường Lăng Phong ở bên cạnh đỡ cô ta.
Trương Dương không nói gì, lặng lẽ đi theo phía sau, không bao lâu hắn gặp được nhóm khách đầu tiên, Tiết Thế Luân và Tiết Vĩ Đồng.
Tiết Thế Luân trước ngực đeo một bông hoa trắng, trông hắn tinh thần không tốt, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng muốn che mưa cho hắn nhưng Tiết Thế Luân kiên trì không cần, cứ như vậy đi trong mưa gió.
Trương đại quan nhân cuối cùng cũng được kiến thức một mặt si tình của lão Tiết, Tiết Vĩ Đồng tới bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: Tam ca tới rồi à!
Trương Dương gật đầu nói: Chương Duệ Dung là bằng hữu kiêm đồng sự của anh, lễ tang của cô cô ta anh phải tham dự chứ.
Tiết Thế Luân nhìn Trương Dương một cái, cũng không nói gì.
Một đám người hộ tống Chương Bích Quân hạ táng, Chương Duệ Dung ôm bia mộ khóc không ngừng, Trương Dương đặt hoa tươi mang đến trước mộ, vỗ vỗ vai cô ta rồi nói khẽ: Nén bi thương thuận biến, Lại dặn dò Thường Lăng Phong nhất định phải chiếu cố tốt cho Chương Duệ Dung, hắn là người đi đầu tiên, nguyên nhân rất đơn giản, cái chết của Chương Bích Quân ít nhiều có liên quan tới hắn, Chương Bích Quân ở dưới suối vàng nếu biết chắc cũng không cần Trương Dương tới tham gia lễ tang của mình, Trương đại quan nhân cũng không khiến người chết không vui.
Tiết Thế Luân lên tặng hoa tươi, nhìn Chương Duệ Dung khóc như mưa, trong lòng hắn cũng chua xót, cô gái này cũng là con gái hắn, nhưng hắn lại không thể cho cô ta một chút tình thương của cha, nghĩ tới Chương Bích Quân đã nằm dưới đất, Tiết Thế Luân trong lòng càng khổ sở hơn, Chương Bích Quân đối với mình toàn tâm toàn ý, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp phải báo ứng như vậy.
Hắn nói với Thường Lăng Phong: Chiếu cố tốt cho Duệ Dung, có chuyện gì không làm được thì cứ tới tìm tôi.
Thường Lăng Phong cám ơn.
Trên đường quay ra bãi đỗ xe, Tiết Vĩ Đồng cuối cùng không nhịn được hỏi: Cha, cha và cô ta có phải rất thân nhau hay không?
Tiết Thế Luân thở dài: Chuyện quá khứ rồi, nhìn thấy cô ta gặp phải kết cục như vậy, trong lòng cha cũng rất khó chịu.
Tiết Vĩ Đồng vốn định hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy tình tự của cha rất thấp thì cũng không đành lòng tiếp tục truy hỏi.
Hai người đội mưa tiến vào bên trong xe, Tiết Thế Luân nhận khăn lái xe đưa cho rồi lau mặt, nói khẽ: Đồng Đồng, gọi điện thoại cho Trương Dương, cha tìm hắn có việc.
Tiết Vĩ Đồng dạ một tiếng rồi điện thoại điện thoại.
Trương Dương cũng chưa đi xa, lúc này mưa quá to, sau khi rời khỏi nghĩa trang, cần gạt nước cảm ứng tự động gạt đương cuồng, nhưng vẫn không kịp gạt đi hết mưa rơi xuống kính xe.
Sau khi Nhận được điện thoại của Tiết Vĩ Đồng, Trương Dương nói: Anh chưa đi xa đâu, ở ngay cửa nghĩa trang thôi.
Tiết Thế Luân ở bên cạnh nói: Nói với hắn trực tiếp tới Phong Uyển sơn trang.
Hai chiếc xe một trước một sau tới Phong Uyển sơn trang, kể ra cũng lạ, vừa rồi vẫn còn mưa to, lúc này đã gió lặng mưa ngưng.
Trương Dương mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Tiết Thế Luân và Tiết Vĩ Đồng cũng xuống xe, mỉm cười nói: Chào Chú Tiết.
Tiết Thế Luân gật đầu: Vĩ Đồng, con nói chuyện với Trương Dương trước đi, cha đi thay quần áo.
Tiết Vĩ Đồng dẫn Trương Dương dạo qua một vòng trong sơn trang, không khí của sơn trang sau cơn mưa đặc biệt tươi mát, phía sau chính là núi rừng, không hiểm trở, tuy rằng không có uyển ước sơn thủy của Giang Nam, nhưng lại có sự hùng tráng của phong cảnh phương bắc, phía trước sơn trang một cái một con sông lớn, chỗ dựa rừng sông, phong thuỷ vô cùng tốt.
Phòng khách của Sơn trang ở tầng ba, là một căn phòng rộng chừng sáu mươi mét vuông, bên trong trồng không ít thực vật, ngẩng đầu chính là mây trắng mây trắng, phía trước không có gì che, cảnh đẹp trong núi nhìn một cái không sót gì, dưới chân cũng là được làm trong xuống, cúi đầu xuống phía dưới thì sẽ nhìn thấy dòng suối chảy.
Trương đại quan nhân chậc chậc lấy làm lạ, chỉ cần phòng khách này đã có thể nhìn ra chủ nhân rất biết hưởng thụ nhân sinh.
Tiết Thế Luân đã thay một thân trang phục thoải mái ngồi trên ghế, trong tay cầm một điếu xì gà, nhìn Trương Dương đi vào, nói khẽ: Tòa bát ốc này vừa mới xây xong đấy, thấy được không?
Trương Dương nói: Thưởng thức của Chú Tiết tuyệt đối là nhất đẳng. Những lời này tuyệt đối là từ đáy lòng.
Tiết Vĩ Đồng:: Tôi không thích, đứng ở chỗ này luôn cảm thấy choáng váng, mấy ngày nữa em sẽ sai người lát sàn.
Tiết Thế Luân nói: Đứa con gái này của tôi luôn thích làm chuyện trâu ăn mẫu đơn.
Tiết Vĩ Đồng nói: Có người nói con gái mình như vậy ư? Đáng ghét.
Tiết Thế Luân nói: Con đi tắm rửa thay quần áo đi, bảo Trương Tỷ chuẩn bị cơm chiều, buổi trưa giữ Trương Dương lại ăn cơm.
Tiết Vĩ Đồng xoay người đi.
Trương Dương lại nghe ra Tiết Thế Luân chắc là cố ý tách Tiết Vĩ Đồng ra, chẳng lẽ hắn có gì muốn nói riêng với mình ư?
Tiết Thế Luân chỉ chỉ ghế mây bên cạnh, Trương Dương ngồi xuống, hắn mới châm thuốc hút.
Trương Dương nói: Chú Tiết tìm tôi có việc à?
Tiết Thế Luân nói: Cũng không có chuyện trọng yếu gì, chỉ tùy tiện tâm sự thôi. Hắn nhả khói, nhưng sương khói mông lung vẫn không che giấu được ánh mắt bi thương của hắn, nói khẽ: Lần trước tôi tới Bắc Cảng một là để bái Hạng Thành, còn có một việc trọng yếu chính là đi gặp Chương Bích Quân.
Trương Dương hơi ngẩn ra, cũng không ngờ Tiết Thế Luân lại chủ động nói với mình về chuyện này, có điều hắn nghĩ lại, chuyện này thật ra cũng không khó lý giải, chuyện giữa Chương Bích Quân và Tiết Thế Luân sớm đã không thể gọi là bí mật, hôm nay Tiết Thế Luân tham dự lễ tang của Chương Bích Quân, chẳng khác nào công khai quan hệ của hắn và Trương Dương: Chú Tiết và cô ta quen nhau từ lâu rồi à? Tuy rằng hắn ở trong đáy lòng đã sớm định vị Tiết Thế Luân là một kẻ âm mưu, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra vẻ tôn kính.
Tiết Thế Luân thở dài nói: Nếu năm đó tôi không đi thì có lẽ chúng tôi đã trở thành vợ chồng rồi. Khi Nói những lời này, hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn ngập bi thương, ngừng một lát mới nói: Rất ít người biết quan hệ giữa chúng tôi, tôi cũng không muốn ai ai cũng biết.
Trương Dương nói: Đa tình tự cổ không dư hận, trên đời này người hữu tình chưa chắc đã có thể đến được với nhau.
Tiết Thế Luân gật đầu: Mấy năm nay tôi vẫn luôn ở nước ngoài, cũng ít liên lạc với cô ta, có thể nói mấy năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm tới cô ta, trong lòng tôi cô ta vẫn là tiểu cô nương đơn thuần năm xưa.
Trương Dương nói: Theo như tôi biết, cô ta bị tình nghi dính líu đến phản quốc!
Tiết Thế Luân mở mắt ra: Cậu còn nhớ lúc trước khi ở Bắc Cảng tôi đã nói gì với cậu hay không?
Trương Dương gật đầu: Nhớ, chú kết giao bằng hữu, chỉ dựa theo tiêu chuẩn của mình để bình phán!
Tiết Thế Luân nói: Trong lòng tôi cô ta thủy chung đều là người tốt, tôi không cho phép bất kỳ ai ở trước mặt tôi nói bậy về cô ta.
Trương Dương nói: Tốt cũng được, xấu cũng được, hiện giờ cô ta đã yên nghỉ dưới đất rồi, chúng ta hay là đừng đàm luận về chuyện này nữa, đỡ làm nhiễu loạn sự an bình của cô ta.
Tiết Thế Luân nói: Tôi nghe nói cậu ở núi Thanh Đài và kinh thành trước sau bị người Nhật Bản phục kích?
Trương Dương nói: Cái này cũng không tính là tin tức, hơn nữa hai vụ mưu sát này đều không phải là nhằm vào tôi.
Tiết Thế Luân gạt thuốc, ánh mắt thâm thúy nhìn Trương Dương: Theo như tôi biết, cậu và tập đoàn Nguyên Hòa bởi vì chuyện của cảng Phước Long mà kết thù.
Trương Dương cười nói: Cũng là chuyện cũ rồi, chú Tiết chỉ biết một mà không biết hai, hiện tại tôi và tập đoàn Nguyên Hòa đã giải quyết phân tranh một cách hòa bình, vấn đề không còn tồn tại nữa, hơn nữa tôi tin chắc, phía tập đoàn Nguyên Hòa vẫn chưa tới mức muốn ám sát tôi.
/2583
|