Tần Chấn Đường nói: Trương Dương, nể mặt Văn gia nên tôi cũng nể mặt anh, giờ biến ngay, tôi sẽ coi như là không thấy anh, nếu không...
Nếu không thì sao? Sắc mặt Trương đại quan nhân biến đổi, giống như phủ lên một tầng sương.
Tần Chấn Đường và Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên giao phong, sự lợi hại của Trương Dương hắn cũng lĩnh giáo qua rồi, đương nhiên hiểu rõ nếu như xung đột cứng đối cứng, mình mười phần có chín lại ăn đòn, hắn gật đầu với Trương Dương rồi từ trong ví rút ra một tờ giấy điều tra được đóng dấu đỏ chót, ra sức lay trước mặt Trương Dương: Phiền anh nhìn cho rõ, tuy rằng tôi không cần thiết phải giải thích với anh, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm một câu, quân đội làm việc anh tốt nhất đừng nhúng tay.
Trương đại quan nhân khinh miệt nhìn tờ lệnh khám, khinh thường nói: Lấy lệnh khám ra nói với tôi thì có tác dụng đéo gì, tôi đâu phải người tham gia quân ngũ?
Anh...
Anh cái gì? muốn lục soát căn nhà này, cũng rất đơn giản thôi, anh mời công an địa phương cầm lệnh khám nhà chính quy tới đây, anh lấy ra một tờ giấy rách này để lừa ai chứ? Từ Lúc nào chuyện của kinh thành tất cả do các anh quản? Từ Lúc nào đám người tham gia quân ngũ các anh có quyền lực trên cả chính phủ địa phương?
Tần Chấn Đường bị Trương Dương hỏi cho cứng họng, mặt hắn đỏ bừng: Tôi đang đuổi bắt phần tử phạm tội của nội bộ chúng tôi.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Ai là phần tử phạm tội của nội bộ các anh? Tôi à? Hay là ai đó trong căn nhà này? Đúng rồi, anh là đến tìm Hà Vũ Mông đúng không, con gái của Hà Trường An, nhưng người ta là người Mỹ, anh là sĩ quan, tuy rằng tôi cảm thấy anh cũng không được tốt lắm, nhưng anh không thể quên, nhất cử nhất động của anh đều đại biểu cho hình tượng quốc gia, tôi không biết Hà Vũ Mông phạm tội gì, nhưng một đám quân nhân các anh võ trang hạng nặng, hùng hổ đến đây bắt người, đã xin chỉ thị của bộ ngoại giao chưa? Xin các anh động não một chút, bắt người là chuyện nhỏ. Nhưng nếu hành vi của các anh ảnh hưởng tới quan hệ hai nước Trung Mỹ, vậy thì phiền to đấy.
Tần Chấn Đường thực sự có chút sửng sốt, hắn nhận được tin tức Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh, cho nên tới bắt cô ta, trong mắt hắn, Tần Manh Manh trước khi trốn đi từng là quân nhân, coi như là đưa cô ta ra toà án quân sự là được, nhưng Trương Dương lại không chịu trò này của hắn, cứ vô cớ gây rối. Hiện tại không ngờ lấy ra quan hệ Trung Mỹ để đe dọa hắn, Tần Chấn Đường tuy rằng trong lòng đã bắt đầu do dự, nhưng trước mặt nhiều người như vậy. Hắn không thể biểu hiện ra vẻ lùi bước, căm tức lườm Trương Dương: Tránh ra! Bằng không tôi sẽ bắt anh trước.
Trương đại quan nhân cười ha ha, hắn vẫn không lùi bước, cầm di động chậm rãi gọi điện thoại rồi nói với Tần Chấn Đường: Xem ra chúng ta chỉ có tìm bộ ngoại giao để phân xử thôi.
Cứ điện thoại này của Trương đại quan nhân trực tiếp gọi tới văn phòng Trần Toàn, phó bộ trưởng bộ ngoại giao. Trần Toàn nghe nói Trương Dương gọi điện thoại cho mình, tuy rằng trong đáy lòng rất khó chịu thằng ôn này, nhưng vẫn bảo người nối.
Trương đại quan nhân ở trước mặt Tần Chấn Đường kể lại chuyện này một lượt.
Trần Toàn nghe xong không khỏi đau đầu, chuyện này vốn không phải đại sự gì, nhưng thân phận của Hà Vũ Mông là người Mỹ. Cái này thành một phiền toái cực lớn, Trương Dương có câu nói không sai, nếu như chuyện này xử lý không thỏa đáng rất có thể sẽ dẫn tới phân tranh ngoại giao. Nếu như Trần Toàn không biết chuyện này thì cũng chẳng quan tâm, nhưng Trương Dương nếu đã khiếu nại tới chỗ hắn, hắn không thể không lên tiếng. Hắn bảo Trương Dương đưa điện thoại cho Tần Chấn Đường, Trần Toàn và Tần Hồng Giang cũng quen biết nhiều năm rồi, rất quen thuộc với mấy đứa con trai của Tần gia.
Tần Chấn Đường tiếp lấy điện thoại rồi nói vài câu với Trần Toàn. Hắn gật đầu trả lại điện thoại cho Trương Dương, chỉ vào Trương Dương rồi Trương Dương: Coi như anh lợi hại?
Tần Chấn Đường tuy rằng rời khỏi biệt thự. Nhưng hắn không hề rời khỏi Lục Dã Vương Đình, mà sai người vây kín biệt thự số 77.
Trương Dương sau khi sai người đóng cửa lại thì tới tầng hầm ngầm đưa Tần Manh Manh ra, Tần Manh Manh biết được Tần Chấn Đường tới bắt cô ta thì cũng không khỏi có chút kích động, cô ta không muốn liên lụy tới Trương Dương, nói khẽ: Anh Dương, không bằng em ra ngoài gặp hắn, dù sao thân phận hiện tại của em cũng có chút mẫn cảm, hắn không dám tùy tiện đụng đến em đâu.
Trương Dương nói: Hắn nếu đã dám tới cửa bắt em, mười phần có chín đã tra được thân phận thực sự của em rồi, em chỉ cần ra ngoài, không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn trốn ra cũng khó khăn. Nói tới đây, trong lòng Trương đại quan nhân bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Tần Manh Manh thở dài, trong lòng bắt đầu có chút hối hận, lúc trước nên nghe Trương Dương khuyên bảo, hiện giờ đã bị người ta vây khốn, muốn rời khỏi Lục Dã Vương Đình này chỉ sợ là khó như lên trời.
Trương Dương đi đi lại lại trong phòng, nói khẽ: Tần Chấn Đường sẽ không bỏ qua như vậy, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.
Tần Manh Manh thở dài: Rời khỏi Như thế nào?
Trương Dương nhìn chung quanh: anh nghĩ ra một hạ sách!! Có thể giúp em thuận lợi vây.
Màn đêm buông xuống, Tần Chấn Đường vẫn ngồi trong xe jeep quân dụng, sĩ quan phụ trách xem xét động tĩnh ở bên ngoài Triệu Toàn Tăng nói vọng vào bên trong: Tần thượng tá.
Tần Chấn Đường nói: Sao? Bên trong có động tĩnh gì chưa?
Triệu Toàn Tăng nói: Có bốn người nói muốn ra ngoài, tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, không hề không hề có Hà Vũ Mông và tên họ Trương. Hai người là bảo tiêu của Hà Vũ Mông, Hai người khác là người giúp việc. Nói đến Trương Dương, Triệu Toàn Tăng cũng hận tới ngứa răng, không phải có nguyên nhân gì khác, lúc trước Trương Dương tới Tần gia cướp Tần Hoan đi, từng một cước đá bay Triệu Toàn Tăng, trước mặt nhiều binh lính như vậy, khiến Triệu Toàn Tăng luôn luôn tự xưng là công phu xuất chúng mất hết mặt mũi, đối phó với Trương Dương hắn là không cần động viên.
Tần Chấn Đường nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, Trương Dương này rốt cuộc đang giở trò gì? Hắn trước khi tới đây đã nắm rõ tình huống bên này, trong biệt thự trừ Hà Vũ Mông và Trương Dương ra thì chỉ có bốn người, hiện tại bốn người này tất cả rời khỏi, nói cách khác bên trong chỉ còn lại Trương Dương và Hà Vũ Mông, hắn muốn chơi điệu hổ ly sơn ư? Không đúng! Chỉ bằng vào bốn người này thì cũng không thể dụ mình đi được!
Tần Chấn Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Triệu Toàn Tăng: Sai người theo dõi bốn này, xe họ rốt cuộc sẽ đi đâu.
Sau khi Triệu Toàn Tăng phân phó xong thì trở lại bên cạnh Tần Chấn Đường, nói khẽ: Thượng tá, vì sao không xông vào bắt tất cả bọn họ lại? Khi Nói chuyện, tay hắn cố ý đặt lên trên súng lục bên hông, hắn là đang nhắc nhở Tần Chấn Đường, súng ở trong tay chúng ta, đương nhiên là chúng ta định đoạt. Võ công của Trương Dương tuy rằng lợi hại, nhưng hắn lợi hại đến mấy cũng không bằng được súng đạn, bọn họ có hơn hai mươi người, hơn hai mươi khẩu súng, sao phải sợ một mình Trương Dương tay không tấc sắt?
Nếu không thì sao? Sắc mặt Trương đại quan nhân biến đổi, giống như phủ lên một tầng sương.
Tần Chấn Đường và Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên giao phong, sự lợi hại của Trương Dương hắn cũng lĩnh giáo qua rồi, đương nhiên hiểu rõ nếu như xung đột cứng đối cứng, mình mười phần có chín lại ăn đòn, hắn gật đầu với Trương Dương rồi từ trong ví rút ra một tờ giấy điều tra được đóng dấu đỏ chót, ra sức lay trước mặt Trương Dương: Phiền anh nhìn cho rõ, tuy rằng tôi không cần thiết phải giải thích với anh, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm một câu, quân đội làm việc anh tốt nhất đừng nhúng tay.
Trương đại quan nhân khinh miệt nhìn tờ lệnh khám, khinh thường nói: Lấy lệnh khám ra nói với tôi thì có tác dụng đéo gì, tôi đâu phải người tham gia quân ngũ?
Anh...
Anh cái gì? muốn lục soát căn nhà này, cũng rất đơn giản thôi, anh mời công an địa phương cầm lệnh khám nhà chính quy tới đây, anh lấy ra một tờ giấy rách này để lừa ai chứ? Từ Lúc nào chuyện của kinh thành tất cả do các anh quản? Từ Lúc nào đám người tham gia quân ngũ các anh có quyền lực trên cả chính phủ địa phương?
Tần Chấn Đường bị Trương Dương hỏi cho cứng họng, mặt hắn đỏ bừng: Tôi đang đuổi bắt phần tử phạm tội của nội bộ chúng tôi.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Ai là phần tử phạm tội của nội bộ các anh? Tôi à? Hay là ai đó trong căn nhà này? Đúng rồi, anh là đến tìm Hà Vũ Mông đúng không, con gái của Hà Trường An, nhưng người ta là người Mỹ, anh là sĩ quan, tuy rằng tôi cảm thấy anh cũng không được tốt lắm, nhưng anh không thể quên, nhất cử nhất động của anh đều đại biểu cho hình tượng quốc gia, tôi không biết Hà Vũ Mông phạm tội gì, nhưng một đám quân nhân các anh võ trang hạng nặng, hùng hổ đến đây bắt người, đã xin chỉ thị của bộ ngoại giao chưa? Xin các anh động não một chút, bắt người là chuyện nhỏ. Nhưng nếu hành vi của các anh ảnh hưởng tới quan hệ hai nước Trung Mỹ, vậy thì phiền to đấy.
Tần Chấn Đường thực sự có chút sửng sốt, hắn nhận được tin tức Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh, cho nên tới bắt cô ta, trong mắt hắn, Tần Manh Manh trước khi trốn đi từng là quân nhân, coi như là đưa cô ta ra toà án quân sự là được, nhưng Trương Dương lại không chịu trò này của hắn, cứ vô cớ gây rối. Hiện tại không ngờ lấy ra quan hệ Trung Mỹ để đe dọa hắn, Tần Chấn Đường tuy rằng trong lòng đã bắt đầu do dự, nhưng trước mặt nhiều người như vậy. Hắn không thể biểu hiện ra vẻ lùi bước, căm tức lườm Trương Dương: Tránh ra! Bằng không tôi sẽ bắt anh trước.
Trương đại quan nhân cười ha ha, hắn vẫn không lùi bước, cầm di động chậm rãi gọi điện thoại rồi nói với Tần Chấn Đường: Xem ra chúng ta chỉ có tìm bộ ngoại giao để phân xử thôi.
Cứ điện thoại này của Trương đại quan nhân trực tiếp gọi tới văn phòng Trần Toàn, phó bộ trưởng bộ ngoại giao. Trần Toàn nghe nói Trương Dương gọi điện thoại cho mình, tuy rằng trong đáy lòng rất khó chịu thằng ôn này, nhưng vẫn bảo người nối.
Trương đại quan nhân ở trước mặt Tần Chấn Đường kể lại chuyện này một lượt.
Trần Toàn nghe xong không khỏi đau đầu, chuyện này vốn không phải đại sự gì, nhưng thân phận của Hà Vũ Mông là người Mỹ. Cái này thành một phiền toái cực lớn, Trương Dương có câu nói không sai, nếu như chuyện này xử lý không thỏa đáng rất có thể sẽ dẫn tới phân tranh ngoại giao. Nếu như Trần Toàn không biết chuyện này thì cũng chẳng quan tâm, nhưng Trương Dương nếu đã khiếu nại tới chỗ hắn, hắn không thể không lên tiếng. Hắn bảo Trương Dương đưa điện thoại cho Tần Chấn Đường, Trần Toàn và Tần Hồng Giang cũng quen biết nhiều năm rồi, rất quen thuộc với mấy đứa con trai của Tần gia.
Tần Chấn Đường tiếp lấy điện thoại rồi nói vài câu với Trần Toàn. Hắn gật đầu trả lại điện thoại cho Trương Dương, chỉ vào Trương Dương rồi Trương Dương: Coi như anh lợi hại?
Tần Chấn Đường tuy rằng rời khỏi biệt thự. Nhưng hắn không hề rời khỏi Lục Dã Vương Đình, mà sai người vây kín biệt thự số 77.
Trương Dương sau khi sai người đóng cửa lại thì tới tầng hầm ngầm đưa Tần Manh Manh ra, Tần Manh Manh biết được Tần Chấn Đường tới bắt cô ta thì cũng không khỏi có chút kích động, cô ta không muốn liên lụy tới Trương Dương, nói khẽ: Anh Dương, không bằng em ra ngoài gặp hắn, dù sao thân phận hiện tại của em cũng có chút mẫn cảm, hắn không dám tùy tiện đụng đến em đâu.
Trương Dương nói: Hắn nếu đã dám tới cửa bắt em, mười phần có chín đã tra được thân phận thực sự của em rồi, em chỉ cần ra ngoài, không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, muốn trốn ra cũng khó khăn. Nói tới đây, trong lòng Trương đại quan nhân bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Tần Manh Manh thở dài, trong lòng bắt đầu có chút hối hận, lúc trước nên nghe Trương Dương khuyên bảo, hiện giờ đã bị người ta vây khốn, muốn rời khỏi Lục Dã Vương Đình này chỉ sợ là khó như lên trời.
Trương Dương đi đi lại lại trong phòng, nói khẽ: Tần Chấn Đường sẽ không bỏ qua như vậy, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.
Tần Manh Manh thở dài: Rời khỏi Như thế nào?
Trương Dương nhìn chung quanh: anh nghĩ ra một hạ sách!! Có thể giúp em thuận lợi vây.
Màn đêm buông xuống, Tần Chấn Đường vẫn ngồi trong xe jeep quân dụng, sĩ quan phụ trách xem xét động tĩnh ở bên ngoài Triệu Toàn Tăng nói vọng vào bên trong: Tần thượng tá.
Tần Chấn Đường nói: Sao? Bên trong có động tĩnh gì chưa?
Triệu Toàn Tăng nói: Có bốn người nói muốn ra ngoài, tôi đã kiểm tra cẩn thận rồi, không hề không hề có Hà Vũ Mông và tên họ Trương. Hai người là bảo tiêu của Hà Vũ Mông, Hai người khác là người giúp việc. Nói đến Trương Dương, Triệu Toàn Tăng cũng hận tới ngứa răng, không phải có nguyên nhân gì khác, lúc trước Trương Dương tới Tần gia cướp Tần Hoan đi, từng một cước đá bay Triệu Toàn Tăng, trước mặt nhiều binh lính như vậy, khiến Triệu Toàn Tăng luôn luôn tự xưng là công phu xuất chúng mất hết mặt mũi, đối phó với Trương Dương hắn là không cần động viên.
Tần Chấn Đường nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, Trương Dương này rốt cuộc đang giở trò gì? Hắn trước khi tới đây đã nắm rõ tình huống bên này, trong biệt thự trừ Hà Vũ Mông và Trương Dương ra thì chỉ có bốn người, hiện tại bốn người này tất cả rời khỏi, nói cách khác bên trong chỉ còn lại Trương Dương và Hà Vũ Mông, hắn muốn chơi điệu hổ ly sơn ư? Không đúng! Chỉ bằng vào bốn người này thì cũng không thể dụ mình đi được!
Tần Chấn Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Triệu Toàn Tăng: Sai người theo dõi bốn này, xe họ rốt cuộc sẽ đi đâu.
Sau khi Triệu Toàn Tăng phân phó xong thì trở lại bên cạnh Tần Chấn Đường, nói khẽ: Thượng tá, vì sao không xông vào bắt tất cả bọn họ lại? Khi Nói chuyện, tay hắn cố ý đặt lên trên súng lục bên hông, hắn là đang nhắc nhở Tần Chấn Đường, súng ở trong tay chúng ta, đương nhiên là chúng ta định đoạt. Võ công của Trương Dương tuy rằng lợi hại, nhưng hắn lợi hại đến mấy cũng không bằng được súng đạn, bọn họ có hơn hai mươi người, hơn hai mươi khẩu súng, sao phải sợ một mình Trương Dương tay không tấc sắt?
/2583
|