Hai đội viên phòng cháy nhìn thấy một mảng trắng lòa phía trước, đoán là thân thể của một người, bọn họ liền đội khái, người nằm trên đất là Triệu Toàn Tăng đã bị Trương Dương lột sạch.
Hai gã đội viên phòng cháy vươn tay ra muốn giải cứu thì thình lình một người lao ra, chế trụ huyệt đạo hai người, sau đó thì giở lại trò cũ, lột sạch quần áo của đội viên phòng cháy, Trương Dương đối với đội viên phòng cháy thì hiển nhiên thủ hạ lưu tình hơn nhiều, hắn chỉ cởi áo khoác của hai người, sau đó thì đặt hai người vào chỗ an toàn. Trước mắt thế lửa đã cơ bản được khống chế, chắc sẽ không lan tới đây. Hơn nữa không bao lâu nữa đội viên phòng cháy sẽ tìm được bọn họ.
Trương Dương nhanh chóng thay quần áo phòng cháy, sau đó tới chỗ giấu Tần Manh Manh, thay một bộ khác cho cô ta, lại cứu cô ta từ trạng thái quy, chỉ chỉ về phía Triệu Toàn Tăng, Tần Manh Manh nhìn thấy Triệu Toàn Tăng chỉ mặc một cái quần lót hình tam giác thì mặt không khỏi nóng lên, ông anh trai này của mình đúng là thích đùa, nhưng cô ta lập tức liền minh bạch Trương Dương có đạo lý của Trương Dương.
Hai người cùng nhau đỡ Triệu Toàn Tăng thì chạy ra ngoài.
Tần Chấn Đường vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ cháy, nhìn thấy một gã binh lính của mình được đội viên phòng cháy cứu, quần áo trên người bị lột sạch, hắn lập tức ý thức được Trương Dương rất có thể đã thay quần áo của binh lính rồi đào thoát, phân phó xuống dưới, nhất định phải nhìn kỹ những người mặc quân phục.
Lại có hai đội viên phòng cháy khiêng một người trần truồng đi ra, Tần Chấn Đường từ xa liền nhận ra đó là Triệu Toàn Tăng, hắn vội vàng ra đỡ, hai đội viên phòng cháy giao Triệu Toàn Tăng cho binh lính của Tần Chấn Đường rồi sau đó chạy tới xe cứu hỏa.
Sự chú ý của Tần Chấn Đường đều tập trung trên người Triệu Toàn Tăng, hắn tới bên cạnh Triệu Toàn Tăng, nhìn bộ dạng thảm hại của thằng cha này thì vừa tức giận lại vừa đồng tình, Triệu Toàn Tăng tay chân bủn rủn không thể động đậy, muốn lên tiếng nhưng miệng lại không phát được ra tiếng, cổ họng ọc ọc, ánh mắt liều mạng tìm hai đội viên phòng cháy đó.
Tần Chấn Đường nói: Mau gọi bác sĩ tới đây. Hắn không biết Triệu Toàn Tăng đã bị chế trụ huyệt đạo.
Trương Dương và Tần Manh Manh đã thay quần áo phòng cháy không chút hoang mang không chút hoang mang đi về phía xe cứu hỏa, Tần Manh Manh hơi có chút khẩn trương, cô ta có chút bất an nhìn về phía Trương Dương, tuy chỉ nhìn được mắt của Trương Dương, nhưng từ trong ánh mắt bình tĩnh tự nhiên của hắn Tần Manh Manh lập tức tìm được sự an ủi, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, chỉ cần Trương Dương ở bên cạnh cô ta thì cho dù là núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ thì sao? Trên người Trương Dương chính là có loại mị lực kỳ dị này.
Hai người tới trước xe cứu hỏa, bổn ý của Trương Dương là muốn vòng qua xe cứu hỏa, sau đó thừa dịp loạn ly khai nơi này, nhưng không ngờ sĩ quan phòng cháy chỉ huy phụ trách hiện trường đã hoài nghi hành động của hai người bọn họ, hắn quát: La Vĩnh Cường!
Trương đại quan nhân biết hắn đang gọi hai người họ, chỉ là không biết đối phương là gọi mình hay là Tần Manh Manh, hắn cũng không biết số trên người đại biểu cho người nào, Tần Manh Manh là giọng nữ, nếu như mở miệng thì tất nhiên sẽ bại lộ thân phận, dưới tình huống trước mắt chỉ có mình đành trả lời, nghĩ đến đây Trương đại quan nhân ừ một tiếng.
Quan chỉ huy lập tức nhíu mày, quần áo phòng cháy Tần Manh Manh mặc mới là của La Vĩnh Cường, nhưng người trả lời mình lại là người khác, hắn quát to: Các anh đứng lại cho tôi.
Hắn vừa nói như vậy, hai người phía trước đi càng nhanh, hai đội viên phòng cháy đứng phía trước xe cứu hỏa cũng nhận thấy được không đúng, bọn họ tiến lên muốn cản Trương Dương và Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân biết thân phận đã bại lộ, lập tức không thèm che giấu hành tung nữa, nhảy lên vươn tay đánh hai đội viên phòng cháy rồi trầm giọng nói: Lên xe, xông ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Dương mở cửa xe, đội viên phòng cháy bên trên không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bị Trương Dương kéo ra khỏi ghế lái, Tần Manh Manh thì từ bên kia nhảy vào xe.
Trương đại quan nhân khởi động xe cứu hỏa, trong tiếng kinh hô của mọi người xe cứu hỏa lượn một vòng tròn, vòi phun nước kéo theo một mũi tên nước màu trắng bắn về phía đám người chung quanh, hơn mười người vây xem không kịp tránh bị lực phun hất cho ngã xuống đất.
Tần Chấn Đường bên kia cũng phát hiện động tĩnh bên này, vội vàng dẫn người xông tới.
Trương đại quan nhân bất chấp, biết đây là cơ hội cuối cùng để dẫn Tần Manh Manh thoát, nếu như bị Tần Chấn Đường cản lại, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trương Dương láo xe cứu hỏa đâm tới xe quân dụng của Tần Chấn Đường, nhìn thấy xe cứu hỏa lao tới, mấy binh lính trên xe sợ đến nỗi tất cả nhảy xuống đất.
Xe cứu hỏa đâm cho xe jeep quay mòng mòng, may mắn bên trong xe không có người, nếu không chỉ sợ tính mạng không được bảo đảm.
Trương đại quan nhân lái xe cứu hỏa phóng tới cửa lớn của Lục Dã Vương Đình.
Tần Chấn Đường rút súng lục ra, suất lĩnh sáu binh lính ở hậu phương mau chóng đuổi theo, hắn hét lớn: Đóng cửa, đóng cửa lớn lại.
Cửa tự động của Lục Dã Vương Đình vừa rồi để tiện cho xe cứu hỏa ra vào nên mở rộng, nghe thấy mệnh lệnh của Tần Chấn Đường, bảo an vội vàng đóng cửa lớn.
Trương Dương khi lái xe cứu hỏa tới trước cửa thì cửa co duỗi tự động đã đóng lại được hơn phân nửa, khe hở còn lại căn bản không đủ rộng để xe to đi qua, Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: Tần Chấn Đường, tao đệch cả nhà mày. Vừa mắng vừa đâm tới cửa, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa lớn bị đâm cho tan thành, xe cứu hỏa trong tiếng kim loại ma sát đã thành công xông ra.
Mấy bảo an bị vòi nước xe hất cho ngã xuống đất.
Binh lính Tần Chấn Đường dẫn theo lái xe jeep đuổi theo, Tần Chấn Đường bỗng nhiên xoay người, hắn xông lên một chiếc xe cứu hỏa khác, đội viên phòng cháy bên trong xe hiển nhiên không muốn giao xe cứu hỏa cho hắn, Tần Chấn Đường giận dữ hét: Cút xuống, tôi muốn truy kích tội phạm quan trọng, đây là mệnh lệnh: Hắn đẩy đội viên cứ hỏa xuống, lái xe cứu hỏa truy kích theo hướng Trương Dương đào tẩu.
Binh lính phía Tần Chấn Đường lái xe jeep quân dụng, tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng bọn họ không dám tới gần xe cứu hỏa quá, dù sao trọng lượng của hai xe cách nhau quá xa, nếu như giao phong cứng đối cứng, khó tránh khỏi kết cục xe hủy người chết. Bọn họ lợi dụng ưu thế thân xe linh hoạt, thỉnh thoảng quấy nhiễu lộ tuyến của xe cứu hỏa, ức Trương Dương không thể không nhiều lần giảm bớt tốc độ.
Tần Chấn Đường lợi dụng cơ hội này điều khiển xe cứu hỏa đuổi tới.
Tiếng còi cứu hỏa khiến không ít người thức giấc, có người chạy ra cửa sổ nhìn, thấy hai chiếc xe cứu hỏa chạy song song trên đường cái, dùng tốc độ kinh người điên cuồng chạy trong đêm khuya.
Tần Chấn Đường bẻ lái, xe cứu hỏa quệt sang bên phải, va chạm xe cứu hỏa bên cạnh.
Trương đại quan nhân toàn lực khống chế phương hướng, mới không để xe lệch khỏi đường. Trình độ lái xe của hắn hiển nhiên kéo hơn Tần Chấn Đường, nhất là thiếu kinh nghiệm điều khiển loại xe lớn như xe cứu hỏa. Liên tục va chạm vài lần, hắn đều ở thế hạ phong.
Tần Chấn Đường hạ lệnh cho binh lính bắn vào bánh xe xe cứu hỏa, hắn tuy rằng không thấy rõ diện mạo của hai người trong xe cứu hỏa, nhưng hắn vẫn có thể kết luận ngồi bên trong là Trương Dương và Tần Manh Manh không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần bọn họ bắt được thì chính là nhân chứng vật chứng đủ cả. Cái khác không nói, chỉ cần nhắm tới Trương Dương công kích đội viên phòng cháy, cướp xe cứu hỏa là có thể định tội hắn.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, bánh xe sau phía bên phải của xe cứu hỏa đã bị bắn trúng, thân xe rung kịch liệt, Trương đại quan nhân cắn chặt răng, giữ chắc tay lái, bảo đảm cho xe không bị lật, hắn giận dữ hét: Vương bát đản, không ngờ dám nổ súng.
Tần Manh Manh nói: Anh Dương, dừng xe, không cần lo cho em!
Trương Dương nói: Đám hỗn đản này đừng hòng bắt được chúng ta! Hắn bẻ lái, thân xe đâm vào xe cứu hỏa mà Tần Chấn Đường khống chế, thân xe chạm vào nhau phát ra tiếng rầm, hai xe dính sát nhau sông song lao về phía bách tế cừ phía trước.
Lại có đạn bắn lên lốp sau của xe cứu hỏa, thân xe lệch sang bên, va vòng vòng bảo hộ thép của cầu, Trương Dương vốn có thể đánh xe lại, nhưng hắn lại không làm như vậy, mà thả lỏng tay lái, một quyền đám vỡ kính chắn gió phía trước.
Xe cứu hỏa mất khống chế, dọc theo vòng bảo hộ tiến lên, sau đó đâm thủng vòng bảo hộ, thân xe khổng lồ lao xuống.
Tần Chấn Đường dừng xe cứu hỏa, mở cửa xe nhảy xuống, mấy chiếc xe jeep quân dụng cũng tới chỗ xe cứu hỏa mất khống chế rơi xuống, trong không khí tràn ngập mù khét, xe cứu hỏa rơi xuống vẫn chưa hoàn toàn chìm xuống nước, nhưng cũng chỉ còn đuôi xe trôi lên, đèn màu đỏ vẫn không ngừng lóe sáng.
Tần Chấn Đường nhìn Bách Từ Cừ rồi cắn cắn môi: Lập tức thông tri cho đội trục vớt.
Xe cứu hỏa vào buổi sáng mới được vớt lên, bên trong xe không hề có người, cảnh sát thông qua phân tích đưa ra hai loại khả năng, một là người bên trong xe đã chết đuổi, còn có một loại khả năng là bọn họ sau khi xe rơi xuống nước thì phá cửa chạy ra, từ hạ du thoát đi, trong mắt Tần Chấn Đường, khả năng phái sau hiển nhiên là lớn hơn, bất kể hắn tình nguyện hay không thì Trương Dương cũng đã dẫn Tần Manh Manh thoát khỏi mí mắt hắn
Hai gã đội viên phòng cháy vươn tay ra muốn giải cứu thì thình lình một người lao ra, chế trụ huyệt đạo hai người, sau đó thì giở lại trò cũ, lột sạch quần áo của đội viên phòng cháy, Trương Dương đối với đội viên phòng cháy thì hiển nhiên thủ hạ lưu tình hơn nhiều, hắn chỉ cởi áo khoác của hai người, sau đó thì đặt hai người vào chỗ an toàn. Trước mắt thế lửa đã cơ bản được khống chế, chắc sẽ không lan tới đây. Hơn nữa không bao lâu nữa đội viên phòng cháy sẽ tìm được bọn họ.
Trương Dương nhanh chóng thay quần áo phòng cháy, sau đó tới chỗ giấu Tần Manh Manh, thay một bộ khác cho cô ta, lại cứu cô ta từ trạng thái quy, chỉ chỉ về phía Triệu Toàn Tăng, Tần Manh Manh nhìn thấy Triệu Toàn Tăng chỉ mặc một cái quần lót hình tam giác thì mặt không khỏi nóng lên, ông anh trai này của mình đúng là thích đùa, nhưng cô ta lập tức liền minh bạch Trương Dương có đạo lý của Trương Dương.
Hai người cùng nhau đỡ Triệu Toàn Tăng thì chạy ra ngoài.
Tần Chấn Đường vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ cháy, nhìn thấy một gã binh lính của mình được đội viên phòng cháy cứu, quần áo trên người bị lột sạch, hắn lập tức ý thức được Trương Dương rất có thể đã thay quần áo của binh lính rồi đào thoát, phân phó xuống dưới, nhất định phải nhìn kỹ những người mặc quân phục.
Lại có hai đội viên phòng cháy khiêng một người trần truồng đi ra, Tần Chấn Đường từ xa liền nhận ra đó là Triệu Toàn Tăng, hắn vội vàng ra đỡ, hai đội viên phòng cháy giao Triệu Toàn Tăng cho binh lính của Tần Chấn Đường rồi sau đó chạy tới xe cứu hỏa.
Sự chú ý của Tần Chấn Đường đều tập trung trên người Triệu Toàn Tăng, hắn tới bên cạnh Triệu Toàn Tăng, nhìn bộ dạng thảm hại của thằng cha này thì vừa tức giận lại vừa đồng tình, Triệu Toàn Tăng tay chân bủn rủn không thể động đậy, muốn lên tiếng nhưng miệng lại không phát được ra tiếng, cổ họng ọc ọc, ánh mắt liều mạng tìm hai đội viên phòng cháy đó.
Tần Chấn Đường nói: Mau gọi bác sĩ tới đây. Hắn không biết Triệu Toàn Tăng đã bị chế trụ huyệt đạo.
Trương Dương và Tần Manh Manh đã thay quần áo phòng cháy không chút hoang mang không chút hoang mang đi về phía xe cứu hỏa, Tần Manh Manh hơi có chút khẩn trương, cô ta có chút bất an nhìn về phía Trương Dương, tuy chỉ nhìn được mắt của Trương Dương, nhưng từ trong ánh mắt bình tĩnh tự nhiên của hắn Tần Manh Manh lập tức tìm được sự an ủi, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, chỉ cần Trương Dương ở bên cạnh cô ta thì cho dù là núi đao biển lửa, đầm rồng hang hổ thì sao? Trên người Trương Dương chính là có loại mị lực kỳ dị này.
Hai người tới trước xe cứu hỏa, bổn ý của Trương Dương là muốn vòng qua xe cứu hỏa, sau đó thừa dịp loạn ly khai nơi này, nhưng không ngờ sĩ quan phòng cháy chỉ huy phụ trách hiện trường đã hoài nghi hành động của hai người bọn họ, hắn quát: La Vĩnh Cường!
Trương đại quan nhân biết hắn đang gọi hai người họ, chỉ là không biết đối phương là gọi mình hay là Tần Manh Manh, hắn cũng không biết số trên người đại biểu cho người nào, Tần Manh Manh là giọng nữ, nếu như mở miệng thì tất nhiên sẽ bại lộ thân phận, dưới tình huống trước mắt chỉ có mình đành trả lời, nghĩ đến đây Trương đại quan nhân ừ một tiếng.
Quan chỉ huy lập tức nhíu mày, quần áo phòng cháy Tần Manh Manh mặc mới là của La Vĩnh Cường, nhưng người trả lời mình lại là người khác, hắn quát to: Các anh đứng lại cho tôi.
Hắn vừa nói như vậy, hai người phía trước đi càng nhanh, hai đội viên phòng cháy đứng phía trước xe cứu hỏa cũng nhận thấy được không đúng, bọn họ tiến lên muốn cản Trương Dương và Tần Manh Manh, Trương đại quan nhân biết thân phận đã bại lộ, lập tức không thèm che giấu hành tung nữa, nhảy lên vươn tay đánh hai đội viên phòng cháy rồi trầm giọng nói: Lên xe, xông ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Dương mở cửa xe, đội viên phòng cháy bên trên không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bị Trương Dương kéo ra khỏi ghế lái, Tần Manh Manh thì từ bên kia nhảy vào xe.
Trương đại quan nhân khởi động xe cứu hỏa, trong tiếng kinh hô của mọi người xe cứu hỏa lượn một vòng tròn, vòi phun nước kéo theo một mũi tên nước màu trắng bắn về phía đám người chung quanh, hơn mười người vây xem không kịp tránh bị lực phun hất cho ngã xuống đất.
Tần Chấn Đường bên kia cũng phát hiện động tĩnh bên này, vội vàng dẫn người xông tới.
Trương đại quan nhân bất chấp, biết đây là cơ hội cuối cùng để dẫn Tần Manh Manh thoát, nếu như bị Tần Chấn Đường cản lại, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trương Dương láo xe cứu hỏa đâm tới xe quân dụng của Tần Chấn Đường, nhìn thấy xe cứu hỏa lao tới, mấy binh lính trên xe sợ đến nỗi tất cả nhảy xuống đất.
Xe cứu hỏa đâm cho xe jeep quay mòng mòng, may mắn bên trong xe không có người, nếu không chỉ sợ tính mạng không được bảo đảm.
Trương đại quan nhân lái xe cứu hỏa phóng tới cửa lớn của Lục Dã Vương Đình.
Tần Chấn Đường rút súng lục ra, suất lĩnh sáu binh lính ở hậu phương mau chóng đuổi theo, hắn hét lớn: Đóng cửa, đóng cửa lớn lại.
Cửa tự động của Lục Dã Vương Đình vừa rồi để tiện cho xe cứu hỏa ra vào nên mở rộng, nghe thấy mệnh lệnh của Tần Chấn Đường, bảo an vội vàng đóng cửa lớn.
Trương Dương khi lái xe cứu hỏa tới trước cửa thì cửa co duỗi tự động đã đóng lại được hơn phân nửa, khe hở còn lại căn bản không đủ rộng để xe to đi qua, Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: Tần Chấn Đường, tao đệch cả nhà mày. Vừa mắng vừa đâm tới cửa, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa lớn bị đâm cho tan thành, xe cứu hỏa trong tiếng kim loại ma sát đã thành công xông ra.
Mấy bảo an bị vòi nước xe hất cho ngã xuống đất.
Binh lính Tần Chấn Đường dẫn theo lái xe jeep đuổi theo, Tần Chấn Đường bỗng nhiên xoay người, hắn xông lên một chiếc xe cứu hỏa khác, đội viên phòng cháy bên trong xe hiển nhiên không muốn giao xe cứu hỏa cho hắn, Tần Chấn Đường giận dữ hét: Cút xuống, tôi muốn truy kích tội phạm quan trọng, đây là mệnh lệnh: Hắn đẩy đội viên cứ hỏa xuống, lái xe cứu hỏa truy kích theo hướng Trương Dương đào tẩu.
Binh lính phía Tần Chấn Đường lái xe jeep quân dụng, tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng bọn họ không dám tới gần xe cứu hỏa quá, dù sao trọng lượng của hai xe cách nhau quá xa, nếu như giao phong cứng đối cứng, khó tránh khỏi kết cục xe hủy người chết. Bọn họ lợi dụng ưu thế thân xe linh hoạt, thỉnh thoảng quấy nhiễu lộ tuyến của xe cứu hỏa, ức Trương Dương không thể không nhiều lần giảm bớt tốc độ.
Tần Chấn Đường lợi dụng cơ hội này điều khiển xe cứu hỏa đuổi tới.
Tiếng còi cứu hỏa khiến không ít người thức giấc, có người chạy ra cửa sổ nhìn, thấy hai chiếc xe cứu hỏa chạy song song trên đường cái, dùng tốc độ kinh người điên cuồng chạy trong đêm khuya.
Tần Chấn Đường bẻ lái, xe cứu hỏa quệt sang bên phải, va chạm xe cứu hỏa bên cạnh.
Trương đại quan nhân toàn lực khống chế phương hướng, mới không để xe lệch khỏi đường. Trình độ lái xe của hắn hiển nhiên kéo hơn Tần Chấn Đường, nhất là thiếu kinh nghiệm điều khiển loại xe lớn như xe cứu hỏa. Liên tục va chạm vài lần, hắn đều ở thế hạ phong.
Tần Chấn Đường hạ lệnh cho binh lính bắn vào bánh xe xe cứu hỏa, hắn tuy rằng không thấy rõ diện mạo của hai người trong xe cứu hỏa, nhưng hắn vẫn có thể kết luận ngồi bên trong là Trương Dương và Tần Manh Manh không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần bọn họ bắt được thì chính là nhân chứng vật chứng đủ cả. Cái khác không nói, chỉ cần nhắm tới Trương Dương công kích đội viên phòng cháy, cướp xe cứu hỏa là có thể định tội hắn.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, bánh xe sau phía bên phải của xe cứu hỏa đã bị bắn trúng, thân xe rung kịch liệt, Trương đại quan nhân cắn chặt răng, giữ chắc tay lái, bảo đảm cho xe không bị lật, hắn giận dữ hét: Vương bát đản, không ngờ dám nổ súng.
Tần Manh Manh nói: Anh Dương, dừng xe, không cần lo cho em!
Trương Dương nói: Đám hỗn đản này đừng hòng bắt được chúng ta! Hắn bẻ lái, thân xe đâm vào xe cứu hỏa mà Tần Chấn Đường khống chế, thân xe chạm vào nhau phát ra tiếng rầm, hai xe dính sát nhau sông song lao về phía bách tế cừ phía trước.
Lại có đạn bắn lên lốp sau của xe cứu hỏa, thân xe lệch sang bên, va vòng vòng bảo hộ thép của cầu, Trương Dương vốn có thể đánh xe lại, nhưng hắn lại không làm như vậy, mà thả lỏng tay lái, một quyền đám vỡ kính chắn gió phía trước.
Xe cứu hỏa mất khống chế, dọc theo vòng bảo hộ tiến lên, sau đó đâm thủng vòng bảo hộ, thân xe khổng lồ lao xuống.
Tần Chấn Đường dừng xe cứu hỏa, mở cửa xe nhảy xuống, mấy chiếc xe jeep quân dụng cũng tới chỗ xe cứu hỏa mất khống chế rơi xuống, trong không khí tràn ngập mù khét, xe cứu hỏa rơi xuống vẫn chưa hoàn toàn chìm xuống nước, nhưng cũng chỉ còn đuôi xe trôi lên, đèn màu đỏ vẫn không ngừng lóe sáng.
Tần Chấn Đường nhìn Bách Từ Cừ rồi cắn cắn môi: Lập tức thông tri cho đội trục vớt.
Xe cứu hỏa vào buổi sáng mới được vớt lên, bên trong xe không hề có người, cảnh sát thông qua phân tích đưa ra hai loại khả năng, một là người bên trong xe đã chết đuổi, còn có một loại khả năng là bọn họ sau khi xe rơi xuống nước thì phá cửa chạy ra, từ hạ du thoát đi, trong mắt Tần Chấn Đường, khả năng phái sau hiển nhiên là lớn hơn, bất kể hắn tình nguyện hay không thì Trương Dương cũng đã dẫn Tần Manh Manh thoát khỏi mí mắt hắn
/2583
|