Khởi động ô tô, Chu Hưng Quốc nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, kinh thành ánh đèn rực rỡ, loại cảm giác này khiến hắn quen thuộc, nhưng lại khiến hắn cảm thấy có một chút xa lạ.
Trương Dương cũng đang thưởng thức cảnh đêm, có điều trong lòng hắn vẫn vướng bận chuyện Tần Manh Manh, Sử lão gia tử nếu đã đáp ứng hắn, người giang hồ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ông ta nhất định sẽ bảo hộ an toàn cho Tần Manh Manh, nhưng đây cũng chỉ là kế tạm thời, chờ tình hình bình ổn rồi, vấn đề đầu tiên hắn phải đối mặt là đưa Tần Manh Manh đi, chỉ có cô ta bình yên rời khỏi trong nước thì mình mới có thể an tâm.
Chu Hưng Quốc tuy rằng nói đưa Trương Dương, nhưng lại không nói đưa hắn đi đâu, nhìn Trương Dương một cái, nói với lái xe: tới công ty.
Chu Hưng Quốc bình thường rất ít khi ở kinh thành, nhưng tổng bộ công ty của hắn vẫn thiết lập ở đây, tầng 79 tòa nhà Kinh Đô.
Đi vào văn phòng của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc cởi cà vạt, chỉ chỉ vào phòng ở bên cạnh: Bên trong là phòng nghỉ của tôi, tối nay cậu đừng đi đâu, cứ ở đó đi.
Trương Dương cười nói: Lão đại, hình như anh dẫn tôi tới làm tam bồi à, chuyện biến thái tôi không làm đâu.
Chu Hưng Quốc cười một tiếng: Trên bàn có thiết Quan Âm thượng hạng, cậu đi nấu nước pha trà, tôi đi tắm rửa, chúng ta lát nữa lại nói chuyện.
Trương Dương nhìn văn phòng này, sau đó dựa theo phân phó của Chu Hưng Quốc đi đun nước pha trà, chờ nước sôi rồi, Chu Hưng Quốc cũng tắm xong đi ra, hắn vừa lau đầu vừa nói: Tôi quên mất, còn một chai rượu vang năm mươi năm.
Trương Dương lắc đầu nói: Rượu tây tôi không thích, chúng ta hay là uống trà đi, quân tử chi giao nhạt như nước, thế cũng phong nhã hơn.
Chu Hưng Quốc nghe ra ẩn ý của thằng cha này, hắn cười cười, gật đầu với Trương Dương: Được, có bản lĩnh, gặp người chỉ nói ba phần, cũng chơi trò này với tôi à.
Trương Dương dùng nước sôi rửa trà cụ, sau đó bắt đầu ngầm trà.
Chu Hưng Quốc ngồi xuống đối diện hắn, thuận tay ném khăn lên trên bàn trà: Lão Tam, tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, hiện tại chỉ có hai huynh đệ chúng ta, có cái gì thì nói cái đó đi.
Trương Dương pha trà xong, trước tiên đưa cho hắn một ly, ánh mắt không nhìn hắn, mà nhìn chén trà trước mặt: Đại ca, lão gia tử có phải đặc biệt thích họ Phó hay không?
Chu Hưng Quốc cầm cốc trà lên ngửi, một ngụm rồi nói: Tôi là người làm ăn, trên chính trị chỉ là người biết nửa vời, không hiểu nhiều lắm, ông nội của tôi chọn như thế nào thì khẳng định có có đạo lý của ông ta, tôi chỉ có nhấc tay tán thành.
Trương Dương nói: Tôi đối với chính trị thật sự có chút chán ghét rồi.
Chu Hưng Quốc nói: Rất nhiều người đối với cuộc sống đều chán ghét tới cực điểm, nhưng vẫn cứ sống, chán ghét là một chuyện, sống là một chuyện khác, tựa như tôi nhìn đối thủ trên làm ăn, rõ ràng là rất ghét, nhưng tôi vẫn cứ phải cười với người ta, cậu đối với lãnh đạo, rõ ràng trong lòng rất chán ghét, nhưng khi gặp mặt vẫn phải cười bồi, con người mà, sống thì không thể quá chân thật, tuy rằng mỗi người đều phỉ nhổ vào sự dối trá, nhưng người trên thế giới này không có một ai là không giả dối cả.
Trương Dương uống trà: Anh càng lúc càng có chiều sâu.
Chu Hưng Quốc cười nói: Đừng chế giễu tôi, tôi so với cậu thì mạnh hơn một chút, chính là một chút tự hiểu lấy mình, chưa từng làm chuyện quá sức.
Anh, anh cứ như là đang mắng tôi vậy.
Chu Hưng Quốc nói: Vì cậu gọi tôi một tiếng đại ca, tôi có mắng cậu mấy câu cũng đúng, nhưng tôi biết cậu làm việc tự có chừng mực của mình, cho nên tôi không mắng, bởi vì tôi có mắng cũng chưa chắc đã mắng đúng.
Trương Dương nói: Tôi gần đây gặp đủ chuyện.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nhìn ra rồi, hôm nay gọi cậu tới đây, tôi chính là muốn nói rõ với cậu. cậu tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, còn là thường ủy thị ủy, nhưng kinh lịch chính trị của cậu thì cũng chỉ có xíu xíu.
Trương đại quan nhân nghe thấy cũng có đạo lý nhưng vẫn có chút không phục: Vậy thì phải xem là so với ai, so với đám lão gia tử thì tôi là tầm thường, nhưng so với nhưng cán bộ cơ sở thì tôi cũng miễn cưỡng được cho là nhà nghệ thuật chính trị.
Chu Hưng Quốc thực sự có chút dở khóc dở cười, thằng ôn này đến giờ vẫn không quên dát vàng lên mặt mình, không nhịn được nói: Nghệ thuật chính trị cái rắm, cậu biết Phó Hải Triều vì sao nhắm vào cậu không? thực sự cảm thấy hắn muốn tranh giành tình nhân với cậu à?
Trương Dương nói: Huynh đệ, tôi ở trong mắt anh ngộ tính kém như vậy ?
Chu Hưng Quốc nói: cậu nhìn thấu rồi à?
Trương Dương gật đầu: Ít nhiều có chút nhìn thấu.
Chu Hưng Quốc nói: cậu nếu đã nhìn thấu thì vì sao vẫn cứ dính vào phiền toái?
Trương Dương nói: Mỗi người đều có tính toán riêng.
Chu Hưng Quốc thở dài, những lời này của Trương Dương chẳng khác nào thừa nhận hắn đang chuẩn bị lợi dụng cơ hội đấu với Phó Hải Triều để tranh phần cho Văn gia, Phó Hải Triều cực có chủ kiến, chuyện một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, không ngờ thằng ôn Trương Dương này cũng kiên quyết như vậy. Chu Hưng Quốc nói: Tôi không thích chính trị, càng lúc càng không thích.
Trương Dương nói: Tôi cũng không thích, nhưng tôi phát hiện chính trị chính là một đầu trường rất thú vị, tôi nếu đã tiến vào thì không thịt mấy tên, rất khó thuận lợi bước ra, anh coi như là tôi đang tự vệ đi.
Chu Hưng Quốc nói: cậu làm việc này Văn gia có tán thành hay không?
Trương Dương nói: Tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không cần người khác tán thành hay không.
Chu Hưng Quốc nói: Thật ra có tốt nhất nên đứng naofi, đấu tranh kịch liệt kịch liệt thì càng không thích hợp dính vào, bo bo giữ mình chưa chắc đã không phải là một lựa chọn tốt.
Trương Dương nói: Nhưng tôi không thể nuốt trôi được cục tức này, đại ca, anh nếu nói đỡ cho Phó Hải Triều thì giúp tôi nói với hắn, bảo hắn đừng chế tạo thị phi nữa, bằng không tôi tuyệt không tha cho hắn đâu.
Trương đại quan nhân nói tới đây, di động bỗng nhiên đổ chuông, Trương Dương bắt máy, người gọi điện thoại tới là Khưu Hồng Hỉ, người phụ trách vụ án Lục Dã Vương Đình.
Khưu Hồng Hỉ ở trong điện thoại vẫn biểu hiện ra vẻ khách khí: Đồng chí Trương Dương. Chào anh, thực sự xin lỗi vì đã muộn như vậy rồi còn quấy rầy anh, vụ án Lục Dã Vương Đình có tiến triển đột phá, cho nên tôi đặc biệt thông tri cho anh một tiếng.
Trương Dương nói: Tiến triển gì?
Khưu Hồng Hỉ nói: Trong Điện thoại thảo luận không tiện, hay là thế này đi, anh có thể tới phân cục một chuyến hay không!
Trương Dương do dự một chút, cảm giác chuyện này hình như có chút không đúng, có điều hắn vẫn đáp ứng. Buông điện thoại rồi nói chuyện vừa rồi với Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc nhíu mày: Chuyện này có chút không thích hợp.
Trương Dương cười nói: Khưu Hồng Hỉ của ban phá án rất quen thuộc với hai huynh đệ Tần Chấn Đường. Tôi thấy hắn tám chín phần mười là muốn lừa tôi.
Chu Hưng Quốc nói: cậu định làm gì?
Trương Dương nói: Mặc kệ bọn họ muốn gì, tôi cứ đi một chuyến, đám chó này nếu thực sự muốn lừa tôi, tôi cũng không khách khí với chúng, gió xuân thổi, nổi trống trận. Xem ai sợ ai?
Trương Dương cũng đang thưởng thức cảnh đêm, có điều trong lòng hắn vẫn vướng bận chuyện Tần Manh Manh, Sử lão gia tử nếu đã đáp ứng hắn, người giang hồ một lời nói đáng giá ngàn vàng, ông ta nhất định sẽ bảo hộ an toàn cho Tần Manh Manh, nhưng đây cũng chỉ là kế tạm thời, chờ tình hình bình ổn rồi, vấn đề đầu tiên hắn phải đối mặt là đưa Tần Manh Manh đi, chỉ có cô ta bình yên rời khỏi trong nước thì mình mới có thể an tâm.
Chu Hưng Quốc tuy rằng nói đưa Trương Dương, nhưng lại không nói đưa hắn đi đâu, nhìn Trương Dương một cái, nói với lái xe: tới công ty.
Chu Hưng Quốc bình thường rất ít khi ở kinh thành, nhưng tổng bộ công ty của hắn vẫn thiết lập ở đây, tầng 79 tòa nhà Kinh Đô.
Đi vào văn phòng của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc cởi cà vạt, chỉ chỉ vào phòng ở bên cạnh: Bên trong là phòng nghỉ của tôi, tối nay cậu đừng đi đâu, cứ ở đó đi.
Trương Dương cười nói: Lão đại, hình như anh dẫn tôi tới làm tam bồi à, chuyện biến thái tôi không làm đâu.
Chu Hưng Quốc cười một tiếng: Trên bàn có thiết Quan Âm thượng hạng, cậu đi nấu nước pha trà, tôi đi tắm rửa, chúng ta lát nữa lại nói chuyện.
Trương Dương nhìn văn phòng này, sau đó dựa theo phân phó của Chu Hưng Quốc đi đun nước pha trà, chờ nước sôi rồi, Chu Hưng Quốc cũng tắm xong đi ra, hắn vừa lau đầu vừa nói: Tôi quên mất, còn một chai rượu vang năm mươi năm.
Trương Dương lắc đầu nói: Rượu tây tôi không thích, chúng ta hay là uống trà đi, quân tử chi giao nhạt như nước, thế cũng phong nhã hơn.
Chu Hưng Quốc nghe ra ẩn ý của thằng cha này, hắn cười cười, gật đầu với Trương Dương: Được, có bản lĩnh, gặp người chỉ nói ba phần, cũng chơi trò này với tôi à.
Trương Dương dùng nước sôi rửa trà cụ, sau đó bắt đầu ngầm trà.
Chu Hưng Quốc ngồi xuống đối diện hắn, thuận tay ném khăn lên trên bàn trà: Lão Tam, tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, hiện tại chỉ có hai huynh đệ chúng ta, có cái gì thì nói cái đó đi.
Trương Dương pha trà xong, trước tiên đưa cho hắn một ly, ánh mắt không nhìn hắn, mà nhìn chén trà trước mặt: Đại ca, lão gia tử có phải đặc biệt thích họ Phó hay không?
Chu Hưng Quốc cầm cốc trà lên ngửi, một ngụm rồi nói: Tôi là người làm ăn, trên chính trị chỉ là người biết nửa vời, không hiểu nhiều lắm, ông nội của tôi chọn như thế nào thì khẳng định có có đạo lý của ông ta, tôi chỉ có nhấc tay tán thành.
Trương Dương nói: Tôi đối với chính trị thật sự có chút chán ghét rồi.
Chu Hưng Quốc nói: Rất nhiều người đối với cuộc sống đều chán ghét tới cực điểm, nhưng vẫn cứ sống, chán ghét là một chuyện, sống là một chuyện khác, tựa như tôi nhìn đối thủ trên làm ăn, rõ ràng là rất ghét, nhưng tôi vẫn cứ phải cười với người ta, cậu đối với lãnh đạo, rõ ràng trong lòng rất chán ghét, nhưng khi gặp mặt vẫn phải cười bồi, con người mà, sống thì không thể quá chân thật, tuy rằng mỗi người đều phỉ nhổ vào sự dối trá, nhưng người trên thế giới này không có một ai là không giả dối cả.
Trương Dương uống trà: Anh càng lúc càng có chiều sâu.
Chu Hưng Quốc cười nói: Đừng chế giễu tôi, tôi so với cậu thì mạnh hơn một chút, chính là một chút tự hiểu lấy mình, chưa từng làm chuyện quá sức.
Anh, anh cứ như là đang mắng tôi vậy.
Chu Hưng Quốc nói: Vì cậu gọi tôi một tiếng đại ca, tôi có mắng cậu mấy câu cũng đúng, nhưng tôi biết cậu làm việc tự có chừng mực của mình, cho nên tôi không mắng, bởi vì tôi có mắng cũng chưa chắc đã mắng đúng.
Trương Dương nói: Tôi gần đây gặp đủ chuyện.
Chu Hưng Quốc nói: Tôi nhìn ra rồi, hôm nay gọi cậu tới đây, tôi chính là muốn nói rõ với cậu. cậu tuy rằng là bí thư thị ủy Tân Hải, còn là thường ủy thị ủy, nhưng kinh lịch chính trị của cậu thì cũng chỉ có xíu xíu.
Trương đại quan nhân nghe thấy cũng có đạo lý nhưng vẫn có chút không phục: Vậy thì phải xem là so với ai, so với đám lão gia tử thì tôi là tầm thường, nhưng so với nhưng cán bộ cơ sở thì tôi cũng miễn cưỡng được cho là nhà nghệ thuật chính trị.
Chu Hưng Quốc thực sự có chút dở khóc dở cười, thằng ôn này đến giờ vẫn không quên dát vàng lên mặt mình, không nhịn được nói: Nghệ thuật chính trị cái rắm, cậu biết Phó Hải Triều vì sao nhắm vào cậu không? thực sự cảm thấy hắn muốn tranh giành tình nhân với cậu à?
Trương Dương nói: Huynh đệ, tôi ở trong mắt anh ngộ tính kém như vậy ?
Chu Hưng Quốc nói: cậu nhìn thấu rồi à?
Trương Dương gật đầu: Ít nhiều có chút nhìn thấu.
Chu Hưng Quốc nói: cậu nếu đã nhìn thấu thì vì sao vẫn cứ dính vào phiền toái?
Trương Dương nói: Mỗi người đều có tính toán riêng.
Chu Hưng Quốc thở dài, những lời này của Trương Dương chẳng khác nào thừa nhận hắn đang chuẩn bị lợi dụng cơ hội đấu với Phó Hải Triều để tranh phần cho Văn gia, Phó Hải Triều cực có chủ kiến, chuyện một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, không ngờ thằng ôn Trương Dương này cũng kiên quyết như vậy. Chu Hưng Quốc nói: Tôi không thích chính trị, càng lúc càng không thích.
Trương Dương nói: Tôi cũng không thích, nhưng tôi phát hiện chính trị chính là một đầu trường rất thú vị, tôi nếu đã tiến vào thì không thịt mấy tên, rất khó thuận lợi bước ra, anh coi như là tôi đang tự vệ đi.
Chu Hưng Quốc nói: cậu làm việc này Văn gia có tán thành hay không?
Trương Dương nói: Tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không cần người khác tán thành hay không.
Chu Hưng Quốc nói: Thật ra có tốt nhất nên đứng naofi, đấu tranh kịch liệt kịch liệt thì càng không thích hợp dính vào, bo bo giữ mình chưa chắc đã không phải là một lựa chọn tốt.
Trương Dương nói: Nhưng tôi không thể nuốt trôi được cục tức này, đại ca, anh nếu nói đỡ cho Phó Hải Triều thì giúp tôi nói với hắn, bảo hắn đừng chế tạo thị phi nữa, bằng không tôi tuyệt không tha cho hắn đâu.
Trương đại quan nhân nói tới đây, di động bỗng nhiên đổ chuông, Trương Dương bắt máy, người gọi điện thoại tới là Khưu Hồng Hỉ, người phụ trách vụ án Lục Dã Vương Đình.
Khưu Hồng Hỉ ở trong điện thoại vẫn biểu hiện ra vẻ khách khí: Đồng chí Trương Dương. Chào anh, thực sự xin lỗi vì đã muộn như vậy rồi còn quấy rầy anh, vụ án Lục Dã Vương Đình có tiến triển đột phá, cho nên tôi đặc biệt thông tri cho anh một tiếng.
Trương Dương nói: Tiến triển gì?
Khưu Hồng Hỉ nói: Trong Điện thoại thảo luận không tiện, hay là thế này đi, anh có thể tới phân cục một chuyến hay không!
Trương Dương do dự một chút, cảm giác chuyện này hình như có chút không đúng, có điều hắn vẫn đáp ứng. Buông điện thoại rồi nói chuyện vừa rồi với Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc nhíu mày: Chuyện này có chút không thích hợp.
Trương Dương cười nói: Khưu Hồng Hỉ của ban phá án rất quen thuộc với hai huynh đệ Tần Chấn Đường. Tôi thấy hắn tám chín phần mười là muốn lừa tôi.
Chu Hưng Quốc nói: cậu định làm gì?
Trương Dương nói: Mặc kệ bọn họ muốn gì, tôi cứ đi một chuyến, đám chó này nếu thực sự muốn lừa tôi, tôi cũng không khách khí với chúng, gió xuân thổi, nổi trống trận. Xem ai sợ ai?
/2583
|