Trương Dương nói: Anh không biết nói gì đúng không, tôi trả lời giúp anh, tôi và Hà Vũ Mông là bạn tốt, tôi được Hà Trường An ủy thác chiếu cố cô ta, cho nên tôi không thể gây thương tổn cho cô ta, tôi sống đang vui, nhân sinh của tôi có tư có vị, tôi cũng sẽ không tự sát, cho nên tôi không có động cơ phạm tội.
Khưu Hồng Hỉ nói: Lần đầu tiên Tần Chấn Đường tiến vào biệt thự số 77, anh vì sao nói Hà Vũ Mông không có ở đó?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi đùa đó, thằng chó đó không phải là thứ tốt lành gì, hắn muốn gây bất lợi đối với Hà Vũ Mông, kiếm đâu ra cái gọi là giấy điều tra đòi xét nhà, mà này, chuyện của hệ thống công an các anh từ khi nào do bộ đội quản thế?
Khưu Hồng Hỉ lại bị hỏi cho nghẹn lời.
Trương Dương nói: Xem ra anh và Tần Chấn Đường câu thông chưa đủ rồi. Tuy rằng tôi không thấy hắn, nhưng tôi cũng biết hắn nói với anh thế nào, hắn nói là tôi phóng hỏa, nói tôi lợi dụng đám cháy để che giấu, chế tạo hỗn loạn rồi thừa dịp hỗn loạn đưa Hà Vũ Mông ra ngoài.
Khưu Hồng Hỉ bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: Căn cứ vào ghi chép của trung tâm báo cháy, thời gian các anh gọi điện thoại báo cháy và thời gian cháy không khớp nhau.
Trương Dương nói: Dục gia chi tội, anh hoài nghi tôi thì cứ đi điều tra.. Chứng cớ thì anh cứ bắt tôi đi, tôi hiện tại cũng có nghi vấn, Tần Chấn Đường hắn dựa vào gì mà dẫn lính tự tiện xông vào nhà riêng? Hắn có quyền gì mà hạn chế người khác ra vào? Hắn cướp xe cứu hỏa, ở hiện trường đã nghiêm trọng nguy hại tới an toàn của công chúng. Anh vì sao không tiến hành xử lý hắn? Là bởi vì các anh là bằng hữu ư?
Anh nói bậy.
Trương Dương cười nói: Mỗi sự kiện tôi nói đều có căn cứ, Khưu cục, tôi cho anh một lời khuyên, làm cảnh sát nhất định phải đoan chính, bằng không anh sẽ xúi quẩy đó.
Khưu Hồng Hỉ tức giận nói: Không cần anh phải giáo huấn tôi, khi tôi bắt đầu công tác thì anh còn... Hắn vốn định nói anh còn đang uống sữa. Nhưng lời nói đến môi thì cảm thấy có chút không ổn, lúc này thực sự bị thằng ôn này chọc giận cho hồ đồ mất rồi. Khưu Hồng Hỉ nói: Trương Dương, chuyện anh đã làm Không nói chúng tôi cũng có thể điều tra ra.
Trương Dương Trương Dương: Anh coi tôi là bằng hữu thì tôi còn khách khí với anh, nói thật với anh. Nhưng anh nếu đã không mể mặt tôi, tôi cũng không cần thiết phải khách khí với anh. Chúng ta giải quyết việc chung, hiện tại anh hoặc là thả tôi đi, hoặc là chờ luật sư của tôi tới rồi tiếp tục hỏi tôi, đi con đường nào thì tự anh lựa chọn.
Khưu Hồng Hỉ nói: Anh có thái độ gì đó, tôi chỉ là tìm anh để tìm hiểu một số tình huống, anh sao không phối hợp thế?
Trương đại quan nhân trợn mắt căn bản không để ý tới hắn, hắn đoán chắc Cao Liêm Minh sắp tới rồi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, hơn mười phút sau Cao Liêm Minh thở hồng hộc tới phân cục Bình Tây, hắn hỏi rõ địa điểm của Trương Dương, thở hổn hển gõ cửa tiến vào, vừa vào cửa đã nói: Bí thư Trương, có chuyện gì thế.
Trương Dương nhìn thoáng qua Khưu Hồng Hỉ: À, vị cục trưởng Khưu này định dùng tội danh có lẽ có nhốt tôi, anh đến chậm một bước thì chắc anh ta chuẩn bị dụng hình với tôi rồi.
Cao Liêm Minh vừa lau mồ hôi vừa hét lớn: Tôi xem ai dám nào! Hắn nâng kính, hầm hầm nhìn Khưu Hồng Hỉ, đầu óc của thằng ôn này rất nhanh nhạy, vừa nhìn cục diện trước mắt đã biết Trương Dương là gọi hắn đến làm rối, rối thì rối, trời sập cũng có bí thư Trương anh đỡ, tôi sợ đéo gì. Cao Liêm Minh nói: Cảnh sát thì có gì hơn người? Cảnh sát làm việc cũng phải chú ý tới pháp luật, bí thư Trương, anh đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ chỉ cần dám làm ra chuyện trái với pháp luật, trái với nguyên tắc thì tôi sẽ tố cáo họ.
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở nói: Luật sư Cao, tôi mời anh tới đây là muốn cáo trạng. Hắn giới thiệu Cao Liêm Minh với Khưu Hồng Hỉ: Cục trưởng Khưu, tôi quên chưa giới thiệu với anh một chút, vị này là tiên sinh Cao Liêm Minh, đại luật sư du học ở nước mỸ, anh ta ở nước Mỹ được coi là thần đồng của giới pháp luật, mười bốn tuổi đã lấy được giấy phép luật sư, năm đó đã giành thắng lợi đầu tiên trên tòa, mười bảy tuổi lấy được học vị tiến sĩ luật, mười tám tuổi ở Manhattan dùng danh nghĩa cá nhân mở ban sự vụ luật sư, các đại tập đoàn tài chính của phố Wall trước sau mời anh ta làm cố vấn pháp luật, tập đoàn tài chính Benin, IBM, vân vân, nói chung là rất nhiều.
Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương, miệng há ra to tới mức có thể có thể nuốt được một quả trứng vịt, mẹ, anh không chém gió như vậy thì chết à? Giấy phép luật sư của tôi là mua mà có đó, có điều Cao Liêm Minh cũng không để Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình, lập tức nặn ra bộ dạng vô cùng kiêu căng: Bí thư Trương, chuyện quá khứ thôi đừng nói nữa, tôi sở dĩ trở về, là vì tôi bất mãn với một số chế độ pháp luật của nước nhà, tôi muốn giúp tổ quốc hoàn thiện pháp luật, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, đối với người khác tôi sẽ lấy tiền, nhưng đối với anh tôi là làm nghĩa vụ, anh cứ nói với tôi, rốt cuộc anh muốn tố cáo ai.
Trương Dương chỉ chỉ vào Khưu Hồng Hỉ: Tôi muốn tố cáo vị Khưu cục này, tố hắn làm việc thiên vị.
Khưu Hồng Hỉ lúc này thực sự bị hai người kẻ xướng người hoạ khiến cho ngây ra, nghe thấy Trương Dương nói ra bốn chữ làm việc thiên vị, trong lòng run lên.
Cao Liêm Minh giả vờ giả vịt: Tôi nhớ rồi.
Khưu Hồng Hỉ: Nói đồng chí Trương Dương, tôi là tìm anh để tìm hiểu tình huống theo lệ.
Trương Dương nói: Tôi kệ anh, dù sao luật sư của tôi cũng tớirồi, đám người các anh chờ thư của luật sư đi, đừng có giả vờ vô tội, có trong sạch hay không thì chúng ta ra toà án nói. Hắn đứng lên ngáp một cái: Anh tìm tôi còn chuyện gì khác nữa không? Nếu như không còn thì tôi đi trước, nhờ các anh chuyển cáo cho Tần Chấn Đường giúp tôi, sự kiện gây trở ngại an toàn công cộng các anh không kiện thì tôi kiện, chuyện phóng hỏa hành hung, anh hoài nghi tôi, tôi cũng muốn kiện, thiên hạ lớn như vậy, tôi rồi cũng có thể tìm được chỗ nói lý lẽ, Hà Vũ Mông sống hay chết các anh không đi tra, tôi cũng kiện luôn. Hắn quay sang Cao Liêm Minh: Nhiều đơn kiện như vậy, tôi có thể kiện cùng lúc không?
Cao Liêm Minh nói: Không sao, cứ để đó cho tôi, kiện cáo là sở trường của tôi. Thằng cha này vẻ mặt rất tự tin, từ lúc chào đời tới nay chưa từng cảm thấy mình uy phong mình như vậy bao giờ.
Trương Dương nói: Hà Vũ Mông bị Tần Chấn Đường phóng hỏa đốt chết, vụ án này có thể thông qua sứ quán nước Mỹ, dù sao cô ta cũng có quốc tịch Mỹ.
Cao Liêm Minh nói: Vậy tính chất nghiêm trọng rồi.
Trương đại quan nhân nói: Đâu chỉ nghiêm trọng, sẽ sinh ra ảnh hưởng quốc tế đó.
Cao Liêm Minh nói: Chỉ sợ quan viên phụ trách trị an sẽ bởi vậy mà mất mũ cánh chuồn.
Trương Dương nói: Ở vị trí đó mà không làm việc, chết không đáng tiếc.
Khưu Hồng Hỉ bị hai kẻ dở hơi này chọc cho mặt tím bầm, hắn hiện tại xem như nhìn ra rồi, người ta là cố ý chơi hắn, có điều lời nói của hai người này cũng là không thể không tin, không khéo bọn họ thực sự muốn kiện mình ra tòa.
Thiếu chứng cớ, chỉ bằng hai chữ hoài nghi thì không thể giam Trương Dương, giấy phép luật sư của Cao Liêm Minh tuy rằng là mua, nhưng thằng cha này đối với pháp luật vẫn hiểu được không ít, cố làm ra vẻ dọa cho Khưu Hồng Hỉ một trận.
Trương Dương và Cao Liêm Minh một trước một sau rời khỏi phân cục Bình Tây, Khưu Hồng Hỉ cũng bất lực, hôm nay vốn định lợi dụng việc tra được để dọa Trương Dương, không ngờ không những không dọa được Trương Dương, còn để cho người ta chế giễu một trận.
Ra khỏi cửa lớn phân cục, Cao Liêm Minh cố nén cười, nhịn đến nỗn trông như gà mái đẻ trứng, Trương đại quan nhân trừng mắt lườm hắn một cái, vươn tay vẫy xe taxi, hai người lên xe, Cao Liêm Minh rốt cuộc không nhịn được, bật cười ha ha.
Trương Dương vỗ hắn một cái, mắng: Anh không thể nhìn chút à.
Tôi không nhịn được... Cao Liêm Minh cười đến không thở nổi. Hắn cố hít sâu một hơi rồi nói: Anh có nhìn Khưu Hồng Hỉ vừa rồi không, thiếu chút nữa thì bị chúng ta chọc cho chết, đúng là buồn cười.
Trương Dương nhìn Cao Liêm Minh: Liêm Minh, anh đừng cảm thấy tôi là gọi anh tới để chơi, lần này muốn anh giúp thật đó.
Cao Liêm Minh ngây ra một thoáng: Anh thực sự định kiện à?
Trương Dương gật đầu: Không kiện thì tôi, đã kiện thì phải kinh thiên động địa, không cho đám chó này biết tay thì chúng sẽ cho rằng tôi dễ bắt nạt.
Cao Liêm Minh nói: Anh Trương, tôi cảm thấy trên đời này không ai dám bắt nạt anh cả.
Trương Dương nói: Vậy thì chính là tôi muốn bắt nạt người ta, sao, có giúp không?
Cao Liêm Minh: Nói Giúp anh thì đương nhiên không thành vấn đề, có điều tôi lo cho cái trình độ này của tôi.
Trương Dương nói: Nói tới kiện tử tế thì anh khẳng định không được, nhưng chúng ta lần này là kiện láo, tôi nghĩ tới nghĩ lui, không có người nào thích hợp hơn anh.
Cao Liêm Minh lần đầu được Trương Dương coi trọng như vậy, không khỏi có chút kích động, khẩu nước miếng, đang muốn thổ lộ vài câu thì đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề cực kỳ hiện thực: Vậy, việc ăn uống của tôi ai chi trả?
Trương đại quan nhân cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn: Yên tâm đi, tôi sẽ tìm một kim chủ cho anh!
Cao Liêm Minh nói: Còn một vấn đề nữa, chuyện này ầm ĩ lên rồi, cha tôi nếu biết thì sao?
Trương Dương nói: Anh lúc nào có thể thực sự trưởng thành hả? Chẳng lẽ cả đời để cha anh quản?
Khưu Hồng Hỉ nói: Lần đầu tiên Tần Chấn Đường tiến vào biệt thự số 77, anh vì sao nói Hà Vũ Mông không có ở đó?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi đùa đó, thằng chó đó không phải là thứ tốt lành gì, hắn muốn gây bất lợi đối với Hà Vũ Mông, kiếm đâu ra cái gọi là giấy điều tra đòi xét nhà, mà này, chuyện của hệ thống công an các anh từ khi nào do bộ đội quản thế?
Khưu Hồng Hỉ lại bị hỏi cho nghẹn lời.
Trương Dương nói: Xem ra anh và Tần Chấn Đường câu thông chưa đủ rồi. Tuy rằng tôi không thấy hắn, nhưng tôi cũng biết hắn nói với anh thế nào, hắn nói là tôi phóng hỏa, nói tôi lợi dụng đám cháy để che giấu, chế tạo hỗn loạn rồi thừa dịp hỗn loạn đưa Hà Vũ Mông ra ngoài.
Khưu Hồng Hỉ bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: Căn cứ vào ghi chép của trung tâm báo cháy, thời gian các anh gọi điện thoại báo cháy và thời gian cháy không khớp nhau.
Trương Dương nói: Dục gia chi tội, anh hoài nghi tôi thì cứ đi điều tra.. Chứng cớ thì anh cứ bắt tôi đi, tôi hiện tại cũng có nghi vấn, Tần Chấn Đường hắn dựa vào gì mà dẫn lính tự tiện xông vào nhà riêng? Hắn có quyền gì mà hạn chế người khác ra vào? Hắn cướp xe cứu hỏa, ở hiện trường đã nghiêm trọng nguy hại tới an toàn của công chúng. Anh vì sao không tiến hành xử lý hắn? Là bởi vì các anh là bằng hữu ư?
Anh nói bậy.
Trương Dương cười nói: Mỗi sự kiện tôi nói đều có căn cứ, Khưu cục, tôi cho anh một lời khuyên, làm cảnh sát nhất định phải đoan chính, bằng không anh sẽ xúi quẩy đó.
Khưu Hồng Hỉ tức giận nói: Không cần anh phải giáo huấn tôi, khi tôi bắt đầu công tác thì anh còn... Hắn vốn định nói anh còn đang uống sữa. Nhưng lời nói đến môi thì cảm thấy có chút không ổn, lúc này thực sự bị thằng ôn này chọc giận cho hồ đồ mất rồi. Khưu Hồng Hỉ nói: Trương Dương, chuyện anh đã làm Không nói chúng tôi cũng có thể điều tra ra.
Trương Dương Trương Dương: Anh coi tôi là bằng hữu thì tôi còn khách khí với anh, nói thật với anh. Nhưng anh nếu đã không mể mặt tôi, tôi cũng không cần thiết phải khách khí với anh. Chúng ta giải quyết việc chung, hiện tại anh hoặc là thả tôi đi, hoặc là chờ luật sư của tôi tới rồi tiếp tục hỏi tôi, đi con đường nào thì tự anh lựa chọn.
Khưu Hồng Hỉ nói: Anh có thái độ gì đó, tôi chỉ là tìm anh để tìm hiểu một số tình huống, anh sao không phối hợp thế?
Trương đại quan nhân trợn mắt căn bản không để ý tới hắn, hắn đoán chắc Cao Liêm Minh sắp tới rồi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, hơn mười phút sau Cao Liêm Minh thở hồng hộc tới phân cục Bình Tây, hắn hỏi rõ địa điểm của Trương Dương, thở hổn hển gõ cửa tiến vào, vừa vào cửa đã nói: Bí thư Trương, có chuyện gì thế.
Trương Dương nhìn thoáng qua Khưu Hồng Hỉ: À, vị cục trưởng Khưu này định dùng tội danh có lẽ có nhốt tôi, anh đến chậm một bước thì chắc anh ta chuẩn bị dụng hình với tôi rồi.
Cao Liêm Minh vừa lau mồ hôi vừa hét lớn: Tôi xem ai dám nào! Hắn nâng kính, hầm hầm nhìn Khưu Hồng Hỉ, đầu óc của thằng ôn này rất nhanh nhạy, vừa nhìn cục diện trước mắt đã biết Trương Dương là gọi hắn đến làm rối, rối thì rối, trời sập cũng có bí thư Trương anh đỡ, tôi sợ đéo gì. Cao Liêm Minh nói: Cảnh sát thì có gì hơn người? Cảnh sát làm việc cũng phải chú ý tới pháp luật, bí thư Trương, anh đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ chỉ cần dám làm ra chuyện trái với pháp luật, trái với nguyên tắc thì tôi sẽ tố cáo họ.
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở nói: Luật sư Cao, tôi mời anh tới đây là muốn cáo trạng. Hắn giới thiệu Cao Liêm Minh với Khưu Hồng Hỉ: Cục trưởng Khưu, tôi quên chưa giới thiệu với anh một chút, vị này là tiên sinh Cao Liêm Minh, đại luật sư du học ở nước mỸ, anh ta ở nước Mỹ được coi là thần đồng của giới pháp luật, mười bốn tuổi đã lấy được giấy phép luật sư, năm đó đã giành thắng lợi đầu tiên trên tòa, mười bảy tuổi lấy được học vị tiến sĩ luật, mười tám tuổi ở Manhattan dùng danh nghĩa cá nhân mở ban sự vụ luật sư, các đại tập đoàn tài chính của phố Wall trước sau mời anh ta làm cố vấn pháp luật, tập đoàn tài chính Benin, IBM, vân vân, nói chung là rất nhiều.
Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương, miệng há ra to tới mức có thể có thể nuốt được một quả trứng vịt, mẹ, anh không chém gió như vậy thì chết à? Giấy phép luật sư của tôi là mua mà có đó, có điều Cao Liêm Minh cũng không để Khưu Hồng Hỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình, lập tức nặn ra bộ dạng vô cùng kiêu căng: Bí thư Trương, chuyện quá khứ thôi đừng nói nữa, tôi sở dĩ trở về, là vì tôi bất mãn với một số chế độ pháp luật của nước nhà, tôi muốn giúp tổ quốc hoàn thiện pháp luật, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, đối với người khác tôi sẽ lấy tiền, nhưng đối với anh tôi là làm nghĩa vụ, anh cứ nói với tôi, rốt cuộc anh muốn tố cáo ai.
Trương Dương chỉ chỉ vào Khưu Hồng Hỉ: Tôi muốn tố cáo vị Khưu cục này, tố hắn làm việc thiên vị.
Khưu Hồng Hỉ lúc này thực sự bị hai người kẻ xướng người hoạ khiến cho ngây ra, nghe thấy Trương Dương nói ra bốn chữ làm việc thiên vị, trong lòng run lên.
Cao Liêm Minh giả vờ giả vịt: Tôi nhớ rồi.
Khưu Hồng Hỉ: Nói đồng chí Trương Dương, tôi là tìm anh để tìm hiểu tình huống theo lệ.
Trương Dương nói: Tôi kệ anh, dù sao luật sư của tôi cũng tớirồi, đám người các anh chờ thư của luật sư đi, đừng có giả vờ vô tội, có trong sạch hay không thì chúng ta ra toà án nói. Hắn đứng lên ngáp một cái: Anh tìm tôi còn chuyện gì khác nữa không? Nếu như không còn thì tôi đi trước, nhờ các anh chuyển cáo cho Tần Chấn Đường giúp tôi, sự kiện gây trở ngại an toàn công cộng các anh không kiện thì tôi kiện, chuyện phóng hỏa hành hung, anh hoài nghi tôi, tôi cũng muốn kiện, thiên hạ lớn như vậy, tôi rồi cũng có thể tìm được chỗ nói lý lẽ, Hà Vũ Mông sống hay chết các anh không đi tra, tôi cũng kiện luôn. Hắn quay sang Cao Liêm Minh: Nhiều đơn kiện như vậy, tôi có thể kiện cùng lúc không?
Cao Liêm Minh nói: Không sao, cứ để đó cho tôi, kiện cáo là sở trường của tôi. Thằng cha này vẻ mặt rất tự tin, từ lúc chào đời tới nay chưa từng cảm thấy mình uy phong mình như vậy bao giờ.
Trương Dương nói: Hà Vũ Mông bị Tần Chấn Đường phóng hỏa đốt chết, vụ án này có thể thông qua sứ quán nước Mỹ, dù sao cô ta cũng có quốc tịch Mỹ.
Cao Liêm Minh nói: Vậy tính chất nghiêm trọng rồi.
Trương đại quan nhân nói: Đâu chỉ nghiêm trọng, sẽ sinh ra ảnh hưởng quốc tế đó.
Cao Liêm Minh nói: Chỉ sợ quan viên phụ trách trị an sẽ bởi vậy mà mất mũ cánh chuồn.
Trương Dương nói: Ở vị trí đó mà không làm việc, chết không đáng tiếc.
Khưu Hồng Hỉ bị hai kẻ dở hơi này chọc cho mặt tím bầm, hắn hiện tại xem như nhìn ra rồi, người ta là cố ý chơi hắn, có điều lời nói của hai người này cũng là không thể không tin, không khéo bọn họ thực sự muốn kiện mình ra tòa.
Thiếu chứng cớ, chỉ bằng hai chữ hoài nghi thì không thể giam Trương Dương, giấy phép luật sư của Cao Liêm Minh tuy rằng là mua, nhưng thằng cha này đối với pháp luật vẫn hiểu được không ít, cố làm ra vẻ dọa cho Khưu Hồng Hỉ một trận.
Trương Dương và Cao Liêm Minh một trước một sau rời khỏi phân cục Bình Tây, Khưu Hồng Hỉ cũng bất lực, hôm nay vốn định lợi dụng việc tra được để dọa Trương Dương, không ngờ không những không dọa được Trương Dương, còn để cho người ta chế giễu một trận.
Ra khỏi cửa lớn phân cục, Cao Liêm Minh cố nén cười, nhịn đến nỗn trông như gà mái đẻ trứng, Trương đại quan nhân trừng mắt lườm hắn một cái, vươn tay vẫy xe taxi, hai người lên xe, Cao Liêm Minh rốt cuộc không nhịn được, bật cười ha ha.
Trương Dương vỗ hắn một cái, mắng: Anh không thể nhìn chút à.
Tôi không nhịn được... Cao Liêm Minh cười đến không thở nổi. Hắn cố hít sâu một hơi rồi nói: Anh có nhìn Khưu Hồng Hỉ vừa rồi không, thiếu chút nữa thì bị chúng ta chọc cho chết, đúng là buồn cười.
Trương Dương nhìn Cao Liêm Minh: Liêm Minh, anh đừng cảm thấy tôi là gọi anh tới để chơi, lần này muốn anh giúp thật đó.
Cao Liêm Minh ngây ra một thoáng: Anh thực sự định kiện à?
Trương Dương gật đầu: Không kiện thì tôi, đã kiện thì phải kinh thiên động địa, không cho đám chó này biết tay thì chúng sẽ cho rằng tôi dễ bắt nạt.
Cao Liêm Minh nói: Anh Trương, tôi cảm thấy trên đời này không ai dám bắt nạt anh cả.
Trương Dương nói: Vậy thì chính là tôi muốn bắt nạt người ta, sao, có giúp không?
Cao Liêm Minh: Nói Giúp anh thì đương nhiên không thành vấn đề, có điều tôi lo cho cái trình độ này của tôi.
Trương Dương nói: Nói tới kiện tử tế thì anh khẳng định không được, nhưng chúng ta lần này là kiện láo, tôi nghĩ tới nghĩ lui, không có người nào thích hợp hơn anh.
Cao Liêm Minh lần đầu được Trương Dương coi trọng như vậy, không khỏi có chút kích động, khẩu nước miếng, đang muốn thổ lộ vài câu thì đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề cực kỳ hiện thực: Vậy, việc ăn uống của tôi ai chi trả?
Trương đại quan nhân cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn: Yên tâm đi, tôi sẽ tìm một kim chủ cho anh!
Cao Liêm Minh nói: Còn một vấn đề nữa, chuyện này ầm ĩ lên rồi, cha tôi nếu biết thì sao?
Trương Dương nói: Anh lúc nào có thể thực sự trưởng thành hả? Chẳng lẽ cả đời để cha anh quản?
/2583
|