Hội từ thiện sau chuyện Lý Khải Phàm cầm tiền quyên góp bỏ trốn thì tạm thời đình chỉ tất cả hoạt động, La Tuệ Ninh sai người đóng bong tiền, đợi cho chỉnh đốn nội bộ xong thì lại công tác, có điều trong khoảng thời gian này bà ta không có tâm tình, cho nên không lo liệu chuyện của phương diện này, nhân viên công tác của hội từ thiện vốn là tự nguyện. Trong đó đa số đều là thân thuộc của một số quan viên, sau khi xảy ra chuyện của Lý Khải Phàm và Diêu Hồng Hi thì hội từ thiện thành một khu vực mẫn cảm, khứu giác của đám người này luôn luôn linh mẫn, tất nhiên rời xa nơi thị phi này.
Cho nên địa điểm công tác của hội từ thiện hiện giờ có thể trước cửa có thể giăng lưới bắt chim ở ngoài cửa. Trừ một ông già phụ trách trông cửa và quét dọn vệ sinh ra, ngày thường rất khó nhìn thấy có người tới.
Có điều lão nhân này vô cùng chuyên nghiệp, quét dọn tiểu lâu ba tầng của hội từ thiện trong ngoài sạch bong.
Trương Dương đi theo La Tuệ Ninh tới văn phòng của bà ta ở tầng ba, La Tuệ Ninh tới mở cửa sổ, bên ngoài mưa không lớn, mưa thu khiến không khí ẩm ướt, mù mịt. Càng làm cho lòng người thêm buồn.
La Tuệ Ninh thở hắt ra một hơi, nhìn thấy lá cây hai bên ngã tư đường đã vàng óng, dưới sự gột rửa của mưa thu, lóe ra ánh sáng như vàng. bà ta nói khẽ: Bất tri bất giác lại một năm nữa qua rồi.
Trương Dương ý thức được tâm tình của La Tuệ Ninh không tốt, hắn đoán chắc có liên quan tới mình, ho khan một tiếng: Mẹ nuôi, con tìm mẹ là vì chuyện của Hạo Nam.
La Tuệ Ninh gật đầu: Nói đi.bà ta xoay người lại, tựa vào cửa sổ, cảm thụ mưa bụi theo gió từ bên ngoài bay vào.
Trương Dương nói: Vụ nổ ô tô nhằm vào Hạo Nam là con làm.
La Tuệ Ninh không hề cảm thấy bất ngờ. bà ta nói khẽ: Mẹ vốn định để các con làm anh em, nhưng hoàn toàn ngược lại, hai đứa cuối cùng lại biến thành kẻ thù.
Trương Dương nói khẽ: Xin lỗi, mẹ nuôi, con không muốn thương tổn tới anh ta.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ biết con là muốn lợi dụng vụ nổ để cảnh cáo nó, đồng thời cũng có thể dẫn tới sự lo lắng của cha mẹ, từ đó đạt được mục đích điều nó khỏi Bắc Cảng.
Trương Dương im lặng không nói gì, La Tuệ Ninh hiển nhiên đã đoán trúng hết rồi.
La Tuệ Ninh thở dài: Thật ra sau khi phát sinh vụ nổ, cha nuôi con cũng đã đoán được chuyện rốt cuộc là sao, từ khi Hạo Nam tới Bắc Cảng, ông ấy đã đặc biệt chú ý chuyện giữa hai đứa, Hạo Nam có một số việc làm quả thực rất quá đáng, nhưng cách làm lần này của con cũng không tốt, nhưng chuyện nếu đã phát sinh, các con đều bình an vô sự, cha mẹ cũng không muốn quản chuyện giữa các con, vốn cho rằng như vậy là xong, không xảy ra vấn đề gì nữa, nhưng lại không ngờ chuyện cũ năm xưa này lại bị người ta khơi ra.
Trong lòng Trương Dương thầm hổ thẹn, hắn vốn cho rằng mình làm một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ rằng đã sớm bị người ta nhìn thấu, hắn lúc trước sở dĩ chế tạo vụ nổ ô tô đó, nguyên nhân căn bản là bị Văn Hạo Nam bức chặt quá, hắn không muốn Văn Hạo Nam phá hoại kế hoạch của mình, chứ thực sự không muốn dồn Văn Hạo Nam vào chỗ chết.
La Tuệ Ninh tin Trương Dương không muốn thương tổn tới con trai mình, nhưng Văn Hạo Nam tuyệt đối sẽ không tin, bà ta không muốn nhìn thấy nhất chính là con trai và con nuôi binh qua gặp nhau, nhưng hiện thực lại cứ tàn khốc như vậy.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con thừa nhận chuyện này quả thực làm không đúng, mẹ yên tâm, con sẽ cho Hạo Nam một cái công đạo.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Con muốn làm như thế nào?
Trương đại quan nhân bị hỏi cho nghẹn lời, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: Con đi tự thú, cam nguyện chịu tất cả trừng phạt.
La Tuệ Ninh nói: Con muốn mẹ tận mắt chứng kiến một đứa con của mẹ đưa đứa khác vào tù ư?
Trương Dương không nói gì.
La Tuệ Ninh tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: Con trai, con tuy rằng không phải con ruột của mẹ, nhưng trong lòng me đã sắp coi con và Hạo Nam như nhau, chuyện này con làm không đúng, mà ý định ban đầu của con cũng không phải là muốn làm thương tổn tới nó, cũng không tạo thành hậu quả xấu, chuyện đã phát sinh rồi, việc gì phải làm ầm ĩ lên.
Mẹ nuôi... Trương Dương trong lòng rất cảm động.
La Tuệ Ninh nói: Hạo Nam nhìn nhận thế giới này có chút cực đoan, nó cho rằng mẹ đối với con còn tốt hơn là với nó.
Mẹ, là con mang tới phiền toái cho mẹ.
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: Trương Dương, cái này không trách con, lòng dạ Hạo Nam có vấn đề, vụ nổ ô tô đó con đừng nhắc lại nữa, nhớ kỹ, bất kể đối với ai cũng không thể thừa nhận.
Trương Dương nói: Nhưng...
La Tuệ Ninh nói: Mẹ sẽ ra mặt giải quyết chuyện này.
Trương Dương nói: Con lo lắng chuyện này sẽ kích thích tới Hạo Nam. Trương Dương đối với Văn Hạo Nam vẫn rất hiểu, biết mối thù của Văn Hạo Nam và mình rất sâu, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù mình.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ nói nó không nghe, nhưng cha nuôi con nói thì nó không dám không nghe, chuyện này con không cần phải xen vào.
Trương Dương mím môi, trong lòng rất cảm kích, La Tuệ Ninh dưới tiền đề biết rõ vị đánh bom ô tô, chẳng những tha thứ cho mình, hơn nữa còn quyết định giúp mình thoát khỏi khốn cảnh, đủ thấy sự quan ái đối với mình không kém gì Văn Hạo Nam, trong nhất thời Trương Dương không biết phải nói gì.
La Tuệ Ninh nói: Con gần đây ở kinh thành gây thù hằn quá nhiều, không có lợi cho phát triển sĩ đồ về sau, chuyện của Tần Manh Manh mẹ không muốn bình phẩm, có điều con vì cô ta mà thế tất sẽ đắc tội với Tần gia. Kiều lão ra mặt tuy rằng có thể chấn nhiếp Tần gia trong nhất thời, nhưng con chớ quên, không ai có thể vĩnh viễn đứng trên đỉnh phong.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con chuẩn bị sau khi kết thúc những chuyện trên tay thì rời khỏi quan trường.
A! La Tuệ Ninh không ngờ Trương Dương lại đưa ra quyết định như vậy, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
Trương Dương nói: Tính tình của con không thích hợp với cái nghiệp này, ngay từ đầu con đã chỉ là cảm thấy hiếu kỳ, nhưng sau khi thực sự đặt chân vào đây rồi, phát hiện cái giới này vô cùng phức tạp, con ý đồ muốn thông qua sự cố gắng của mình để thay đổi tất cả chung quanh, ở trong quan trường dốc sức làm nhiều năm như vậy, quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện thì ra con chẳng thay đổi được gì.
La Tuệ Ninh nói: Không ai có thể thay đổi quy tắc của quan trường, cho dù là cha nuôi của con cũng không được.
Mưa Bên ngoài bỗng nhiên mau hơn, La Tuệ Ninh lại tới trước cửa sổ, đóng lại rồi nói khẽ: Ngày cưới của con và Yên Nhiên đã định ra chưa?
Trương Dương nói: Chắc là nguyên đán.
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: Mẹ sẽ làm người chứng hôn cho hai đứa.
Trương Dương cười nói: Nhất định rồi, đến lúc đó mẹ còn phải uống trà của con dâu nữa.
La Tuệ Ninh tràn ngập chờ mong đối với hôn lễ đến này, từ đây lại liên tưởng tới con trai mình, nụ cười trên mặt trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
Trương Dương từ biến hóa vẻ mặt của bà ta đoán được trong lòng bà ta đang nghĩ gì, nói khẽ: Mẹ nuôi, mẹ vẫn phát sầu vì chuyện của Hạo Namư?
La Tuệ Ninh thở dài nói: Chuyện của Tần Manh Manh đã thành khúc mắc của nó, mẹ lo đứa nhỏ này có thể sẽ làm chuyện điên rồ.
Trương Dương nói: Manh Manh đã đặt vé thứ bảy này trở về Mỹ rồi.
La Tuệ Ninh nghe nói Tần Manh Manh xác định xác định sẽ đi thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được cởi bỏ, bà ta nói khẽ: Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là nhìn thấy tất cả con cái của mẹ thành gia thất. bà ta tạm dừng một chút rồi nói: Sự nghiệp và gia đình không hề có bất kỳ xung đột nào cả, đa số người thành công trong sự nghiệp, sau lưng đều có một gia đình mỹ mãn làm chỗ dựa. Nói xong bà ta không khỏi nhớ tới gia đình của mình, hiện giờ sự nghiệp của chồng như mặt trời ban trưa, bọn họ gia đình họ không thể tìm về được sự ấm áp ngày xưa, La Tuệ Ninh đổ hết trách nhiệm lên người mình, cho rằng là bà ta đã lơ là quản giáo con cái cho nên mới tạo thành cục diện hiện giờ.
Trương Dương nói: Mẹ, mẹ đừng quan tâm tới quá nhiều chuyện, thật ra mỗi người đều có cuộc sống của mình, con tin Hạo Nam và chị Linh sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về họ.
La Tuệ Ninh xoay người nhìn cảnh mưa mông lung ngoài cửa sổ: Hạnh phúc thuộc về chính bọn họ ư? Có thể không?
Trần Tuyết cảnh giác nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt.
Văn Hạo Nam mặc cảnh phục, che ô, đứng đó bình tĩnh nhìn Trần Tuyết: Hà Vũ Mông có đây không? Tôi tìm cô ta có việc!
Trần Tuyết không có ý mời hắn vào nhà, dùng tay chống cửa, lạnh lùng nói: Cô ta không muốn gặp bất kỳ ai.
Văn Hạo Nam nói: cô tốt nhất tránh ra, đừng gây trở ngại tôi chấp hành công vụ.
Giọng nói của Tần Manh Manh từ phía sau truyền đến: Trần Tuyết, để anh ta vào.
Trần Tuyết lúc này mới thả tya, Văn Hạo Nam rất lịch sự gật đầu với cô ta, nghiêng người đi qua cô ta, đi vào bên trong Hương Sơn biệt viện, mưa vẫn không ngừng rơi, rửa sạch những tảng đá bên trong.
Văn Hạo Nam đặt ô cạnh hành lang, tới phòng của Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh không hề biểu hiện ra một chút hoảng loạn nào, cô ta nói khẽ: Mời ngồi.
Văn Hạo Nam gật đầu, ngồi xuống ghế ở phía trước cửa sổ.
Cho nên địa điểm công tác của hội từ thiện hiện giờ có thể trước cửa có thể giăng lưới bắt chim ở ngoài cửa. Trừ một ông già phụ trách trông cửa và quét dọn vệ sinh ra, ngày thường rất khó nhìn thấy có người tới.
Có điều lão nhân này vô cùng chuyên nghiệp, quét dọn tiểu lâu ba tầng của hội từ thiện trong ngoài sạch bong.
Trương Dương đi theo La Tuệ Ninh tới văn phòng của bà ta ở tầng ba, La Tuệ Ninh tới mở cửa sổ, bên ngoài mưa không lớn, mưa thu khiến không khí ẩm ướt, mù mịt. Càng làm cho lòng người thêm buồn.
La Tuệ Ninh thở hắt ra một hơi, nhìn thấy lá cây hai bên ngã tư đường đã vàng óng, dưới sự gột rửa của mưa thu, lóe ra ánh sáng như vàng. bà ta nói khẽ: Bất tri bất giác lại một năm nữa qua rồi.
Trương Dương ý thức được tâm tình của La Tuệ Ninh không tốt, hắn đoán chắc có liên quan tới mình, ho khan một tiếng: Mẹ nuôi, con tìm mẹ là vì chuyện của Hạo Nam.
La Tuệ Ninh gật đầu: Nói đi.bà ta xoay người lại, tựa vào cửa sổ, cảm thụ mưa bụi theo gió từ bên ngoài bay vào.
Trương Dương nói: Vụ nổ ô tô nhằm vào Hạo Nam là con làm.
La Tuệ Ninh không hề cảm thấy bất ngờ. bà ta nói khẽ: Mẹ vốn định để các con làm anh em, nhưng hoàn toàn ngược lại, hai đứa cuối cùng lại biến thành kẻ thù.
Trương Dương nói khẽ: Xin lỗi, mẹ nuôi, con không muốn thương tổn tới anh ta.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ biết con là muốn lợi dụng vụ nổ để cảnh cáo nó, đồng thời cũng có thể dẫn tới sự lo lắng của cha mẹ, từ đó đạt được mục đích điều nó khỏi Bắc Cảng.
Trương Dương im lặng không nói gì, La Tuệ Ninh hiển nhiên đã đoán trúng hết rồi.
La Tuệ Ninh thở dài: Thật ra sau khi phát sinh vụ nổ, cha nuôi con cũng đã đoán được chuyện rốt cuộc là sao, từ khi Hạo Nam tới Bắc Cảng, ông ấy đã đặc biệt chú ý chuyện giữa hai đứa, Hạo Nam có một số việc làm quả thực rất quá đáng, nhưng cách làm lần này của con cũng không tốt, nhưng chuyện nếu đã phát sinh, các con đều bình an vô sự, cha mẹ cũng không muốn quản chuyện giữa các con, vốn cho rằng như vậy là xong, không xảy ra vấn đề gì nữa, nhưng lại không ngờ chuyện cũ năm xưa này lại bị người ta khơi ra.
Trong lòng Trương Dương thầm hổ thẹn, hắn vốn cho rằng mình làm một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ rằng đã sớm bị người ta nhìn thấu, hắn lúc trước sở dĩ chế tạo vụ nổ ô tô đó, nguyên nhân căn bản là bị Văn Hạo Nam bức chặt quá, hắn không muốn Văn Hạo Nam phá hoại kế hoạch của mình, chứ thực sự không muốn dồn Văn Hạo Nam vào chỗ chết.
La Tuệ Ninh tin Trương Dương không muốn thương tổn tới con trai mình, nhưng Văn Hạo Nam tuyệt đối sẽ không tin, bà ta không muốn nhìn thấy nhất chính là con trai và con nuôi binh qua gặp nhau, nhưng hiện thực lại cứ tàn khốc như vậy.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con thừa nhận chuyện này quả thực làm không đúng, mẹ yên tâm, con sẽ cho Hạo Nam một cái công đạo.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Con muốn làm như thế nào?
Trương đại quan nhân bị hỏi cho nghẹn lời, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: Con đi tự thú, cam nguyện chịu tất cả trừng phạt.
La Tuệ Ninh nói: Con muốn mẹ tận mắt chứng kiến một đứa con của mẹ đưa đứa khác vào tù ư?
Trương Dương không nói gì.
La Tuệ Ninh tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: Con trai, con tuy rằng không phải con ruột của mẹ, nhưng trong lòng me đã sắp coi con và Hạo Nam như nhau, chuyện này con làm không đúng, mà ý định ban đầu của con cũng không phải là muốn làm thương tổn tới nó, cũng không tạo thành hậu quả xấu, chuyện đã phát sinh rồi, việc gì phải làm ầm ĩ lên.
Mẹ nuôi... Trương Dương trong lòng rất cảm động.
La Tuệ Ninh nói: Hạo Nam nhìn nhận thế giới này có chút cực đoan, nó cho rằng mẹ đối với con còn tốt hơn là với nó.
Mẹ, là con mang tới phiền toái cho mẹ.
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: Trương Dương, cái này không trách con, lòng dạ Hạo Nam có vấn đề, vụ nổ ô tô đó con đừng nhắc lại nữa, nhớ kỹ, bất kể đối với ai cũng không thể thừa nhận.
Trương Dương nói: Nhưng...
La Tuệ Ninh nói: Mẹ sẽ ra mặt giải quyết chuyện này.
Trương Dương nói: Con lo lắng chuyện này sẽ kích thích tới Hạo Nam. Trương Dương đối với Văn Hạo Nam vẫn rất hiểu, biết mối thù của Văn Hạo Nam và mình rất sâu, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù mình.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ nói nó không nghe, nhưng cha nuôi con nói thì nó không dám không nghe, chuyện này con không cần phải xen vào.
Trương Dương mím môi, trong lòng rất cảm kích, La Tuệ Ninh dưới tiền đề biết rõ vị đánh bom ô tô, chẳng những tha thứ cho mình, hơn nữa còn quyết định giúp mình thoát khỏi khốn cảnh, đủ thấy sự quan ái đối với mình không kém gì Văn Hạo Nam, trong nhất thời Trương Dương không biết phải nói gì.
La Tuệ Ninh nói: Con gần đây ở kinh thành gây thù hằn quá nhiều, không có lợi cho phát triển sĩ đồ về sau, chuyện của Tần Manh Manh mẹ không muốn bình phẩm, có điều con vì cô ta mà thế tất sẽ đắc tội với Tần gia. Kiều lão ra mặt tuy rằng có thể chấn nhiếp Tần gia trong nhất thời, nhưng con chớ quên, không ai có thể vĩnh viễn đứng trên đỉnh phong.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con chuẩn bị sau khi kết thúc những chuyện trên tay thì rời khỏi quan trường.
A! La Tuệ Ninh không ngờ Trương Dương lại đưa ra quyết định như vậy, trên mặt tràn ngập vẻ khó hiểu và kinh ngạc.
Trương Dương nói: Tính tình của con không thích hợp với cái nghiệp này, ngay từ đầu con đã chỉ là cảm thấy hiếu kỳ, nhưng sau khi thực sự đặt chân vào đây rồi, phát hiện cái giới này vô cùng phức tạp, con ý đồ muốn thông qua sự cố gắng của mình để thay đổi tất cả chung quanh, ở trong quan trường dốc sức làm nhiều năm như vậy, quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện thì ra con chẳng thay đổi được gì.
La Tuệ Ninh nói: Không ai có thể thay đổi quy tắc của quan trường, cho dù là cha nuôi của con cũng không được.
Mưa Bên ngoài bỗng nhiên mau hơn, La Tuệ Ninh lại tới trước cửa sổ, đóng lại rồi nói khẽ: Ngày cưới của con và Yên Nhiên đã định ra chưa?
Trương Dương nói: Chắc là nguyên đán.
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: Mẹ sẽ làm người chứng hôn cho hai đứa.
Trương Dương cười nói: Nhất định rồi, đến lúc đó mẹ còn phải uống trà của con dâu nữa.
La Tuệ Ninh tràn ngập chờ mong đối với hôn lễ đến này, từ đây lại liên tưởng tới con trai mình, nụ cười trên mặt trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
Trương Dương từ biến hóa vẻ mặt của bà ta đoán được trong lòng bà ta đang nghĩ gì, nói khẽ: Mẹ nuôi, mẹ vẫn phát sầu vì chuyện của Hạo Namư?
La Tuệ Ninh thở dài nói: Chuyện của Tần Manh Manh đã thành khúc mắc của nó, mẹ lo đứa nhỏ này có thể sẽ làm chuyện điên rồ.
Trương Dương nói: Manh Manh đã đặt vé thứ bảy này trở về Mỹ rồi.
La Tuệ Ninh nghe nói Tần Manh Manh xác định xác định sẽ đi thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được cởi bỏ, bà ta nói khẽ: Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là nhìn thấy tất cả con cái của mẹ thành gia thất. bà ta tạm dừng một chút rồi nói: Sự nghiệp và gia đình không hề có bất kỳ xung đột nào cả, đa số người thành công trong sự nghiệp, sau lưng đều có một gia đình mỹ mãn làm chỗ dựa. Nói xong bà ta không khỏi nhớ tới gia đình của mình, hiện giờ sự nghiệp của chồng như mặt trời ban trưa, bọn họ gia đình họ không thể tìm về được sự ấm áp ngày xưa, La Tuệ Ninh đổ hết trách nhiệm lên người mình, cho rằng là bà ta đã lơ là quản giáo con cái cho nên mới tạo thành cục diện hiện giờ.
Trương Dương nói: Mẹ, mẹ đừng quan tâm tới quá nhiều chuyện, thật ra mỗi người đều có cuộc sống của mình, con tin Hạo Nam và chị Linh sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về họ.
La Tuệ Ninh xoay người nhìn cảnh mưa mông lung ngoài cửa sổ: Hạnh phúc thuộc về chính bọn họ ư? Có thể không?
Trần Tuyết cảnh giác nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt.
Văn Hạo Nam mặc cảnh phục, che ô, đứng đó bình tĩnh nhìn Trần Tuyết: Hà Vũ Mông có đây không? Tôi tìm cô ta có việc!
Trần Tuyết không có ý mời hắn vào nhà, dùng tay chống cửa, lạnh lùng nói: Cô ta không muốn gặp bất kỳ ai.
Văn Hạo Nam nói: cô tốt nhất tránh ra, đừng gây trở ngại tôi chấp hành công vụ.
Giọng nói của Tần Manh Manh từ phía sau truyền đến: Trần Tuyết, để anh ta vào.
Trần Tuyết lúc này mới thả tya, Văn Hạo Nam rất lịch sự gật đầu với cô ta, nghiêng người đi qua cô ta, đi vào bên trong Hương Sơn biệt viện, mưa vẫn không ngừng rơi, rửa sạch những tảng đá bên trong.
Văn Hạo Nam đặt ô cạnh hành lang, tới phòng của Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh không hề biểu hiện ra một chút hoảng loạn nào, cô ta nói khẽ: Mời ngồi.
Văn Hạo Nam gật đầu, ngồi xuống ghế ở phía trước cửa sổ.
/2583
|