Trương đại quan nhân cười cười gật đầu, đoạn nhân duyên giữa hắn và Liễu Đan Thần hoàn toàn là do Thiệu Minh Phi tác hợp, nếu như không phải có Thiệu Minh Phi, bọn họ có lẽ không thể nào đi đến với nhau.
Trương Dương đi tắm rửa, rời khỏi phòng tắm, phát hiện đèn trong phòng đã tắt, hắn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ, vươn tay ra chuẩn xác bắt được bàn tay mềm của Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần ư một tiếng, bị hắn ôm vào lòng, thân thể mềm mại nóng rực, trong bóng đêm Trương Dương cúi đầu tìm được môi thơm của cô ta, tặng một nụ hôn dài, thuận tay bật đèn đầu giường, Liễu Đan Thần xấu hổ đến nỗi cúi đầu xuống, muốn vươn tay tắt đèn, lại bị Trương Dương ngăn lại, Trương Dương nói: Lần này anh phải nhìn rõ em, không thể hồ đồ như lần trước được.
Liễu Đan Thần lấy ra bình ngọc bình ngọc, móc một viên đan dược màu lan ra, Trương đại quan nhân nói: Thứ gì đấy? Có phải là viagra không đấy, anh không cần đâu.
Liễu Đan Thần sẵng giọng: Anh không phải muốn em giúp anh giải trừ cổ độc ư? Đây là tiếp dẫn đan.
Trương Dương gật đầu.
Liễu Đan Thần đưa đan dược tới miệng hắn thì đột nhiên dừng lại, ôn nhu nói: Anh không sợ anh hại anh một lần nữa à?
Trương đại quan nhân cười nói: Chết dưới váy cây lựu, thành quỷ cũng phong lưu, anh trước giờ phúc lớn mạng lớn, lúc trước em muốn hại anh, hi lý hồ đồ thế nào lại thành...
Liễu Đan Thần che miệng hắn: Đừng nói bậy.
Bốn mắt nhìn nhau, nhiệt lực tóe ra, Liễu Đan Thần kẹp tiếp dẫn đan giữa hai môi, cúi xuống, đút vào trong miệng Trương Dương, cái lưỡi thơm tho đẩy nhẹ, tiếp dẫn đan chui vào họng Trương Dương, Trương Dương nuốt, nhưng lại không tha môi của Liễu Đan Thần, hai người trao nhau cái hôn nồng nhiệt.
Liễu Đan Thần vươn tay ra tắt đèn.
Trong bóng đêm Trương Dương cởi từng kiện quần áo của cô ta, hai người trần truồng kề sát vào nhau, Trương Dương xoay người đè Liễu Đan Thần xuống dưới, Liễu Đan Thần ghé vào tai hắn nói khẽ: Anh nhẹ nhàng một chút, đừng để ảnh hưởng tới thai nhi...
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì vội vàng tụt xuống, nói khẽ: Vậy... anh thấy em ở trên thì tốt hơn.
Bình minh bất tri bất giác đã đến, La Tuệ Ninh mở mắt ra, nhìn thấy con gái Văn Linh đang đứng cạnh giường, lẳng lặng nhìn mình, hai mắt đỏ ửng, hiển nhiên là đã khóc rất lâu.
La Tuệ Ninh giãy dụa muốn ngồi dậy. Văn Linh vội vàng đỡ bà ta, nhét gối mềm ra sau lưng bà ta: Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?
La Tuệ Ninh gật đầu, nói khẽ: Tiểu Linh, con đi đâu vậy?
Văn Linh nói: Lên núi cầu phúc cho mẹ! Mẹ, mẹ hiện tại cảm thấy thế nào?
La Tuệ Ninh nói: Tốt hơn nhiều rồi, lần này cũng nhờ Trương Dương.
Văn Linh nói: Mẹ, con lần này về là muốn nói lời từ biệt với mẹ.
Con muốn đi à?
Văn Linh gật đầu: Mẹ, con quyết định xuất gia.
La Tuệ Ninh không hề biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên và rung động trước quyết định của con gái, sự bình tĩnh của bà ta nằm ngoài ý liệu của Văn Linh, La Tuệ Ninh cầm tay con gái: mẹ đã nói rồi, con đã trưởng thành, tới lúc tự quyết định nhân sinh của mình, bất kể con làm gì thì mẹ cũng sẽ tôn trọng quyết định của con.
Văn Linh nói: Mẹ, chắc con không nói với cha đâu.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ có thể hỏi lý do không?
Văn Linh nói: Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, con đã sớm nhìn thấu hồng trần, thanh đăng cổ phật mới là nơi có thể khiến tâm tình của con thực sự bình thản, mẹ, xin lỗi.
La Tuệ Ninh nói: Chúng ta là mẹ con, giữa mẹ con vĩnh viễn không cần nói ba chữ này.
Văn Linh gật đầu, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng mẹ, trong khoảnh khắc đóng cửa phòng, nước mắt trào ra khỏi mắt, cô ta che miệng lại, ép mình không phát ra tiếng khóc.
Văn Hạo Nam ngồi yt phòng khách, nhìn chị gái chuẩn bị rời đi, hắn khó hiểu nói: Vì sao phải đi?
Văn Linh nói: Chị nói em cũng không hiểu, về sau em phải biết điều hơn, phải chiếu cố cho ba mẹ nhiều hơn.
Văn Hạo Nam nói: Chị, có phải vì Đỗ Thiên Dã hay không?Chị còn thích hắn sao không nói rõ ra? Hắn đã kết hôn đâu, hai người còn có cơ hội mà.
Văn Linh lắc đầu: Chị không phải vì bất kỳ ai, là vì bản thân hcij thôi, Hạo Nam, nghe chị một câu, đừng đối địch với Trương Dương nữa, em không phải là đối thủ của hắn.
Văn Hạo Nam bị những lời này của cô ta chọc giận, hắn lạnh lùng nói: Đó là chuyện của em.
Văn Linh thở dài, nhìn thoáng qua phòng mẹ trên lầu, nói khẽ: Chị đi đâu!
Chị, chị khi nào thì về.
Văn Linh không nói gì, chỉ phất phất tay, sau đó ra khỏi Văn gia.
Trương Dương đứng bên trong sân, để nội tức đi lại trong cơ thể hai vòng, chỉ cảm thấy kinh mạch vận hành thông suốt, nội tức sinh sôi không ngừng, sau gáy không còn bệnh trạng đau đớn và tắc nghẽn như trước đây, cổ độc trong cơ thể hiển nhiên đã không còn sót lại chút gì.
Đón gió thu, Trương Dương trước tiên đánh một bộ không minh quyền, đánh xong bảy mươi hai lộ không minh quyền thì mặt không đỏ thở không gấp, không phải bởi vì Trương đại quan nhân rảnh rỗi nên mới đánh quyền, mà là hắn muốn thông qua bộ quyền pháp này dể tiến hành đánh giá chuẩn xác tình trạng công lực hiện tại của mình, tuy rằng không dám nói công lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, ít nhất trước mắt đã có tám phần tiêu chuẩn của trạng thái đỉnh phong.
Liễu Đan Thần không biết từ khi nào xuất hiện ở bên cạnh, nhìn dáng người mạnh mẽ của Trương Dương trong nắng sớm, cô ta từ đáy lòng cảm thấy kiêu ngạo vì Trương Dương, nếu như không phải trải qua trận kiếp nạn sinh tử này, ngay cả bản thân cô ta cũng không thấy rõ được tình cảm đối với Trương Dương.
Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, cười cười, Liễu Đan Thần đưa cho hắn một cái khăn mặt, nói khẽ: Mệt không?
Trương Dương cười nói: Tối hôm qua toàn là em vất vả, anh có mệt gì đâu.
Liễu Đan Thần bị ngôn ngữ của hắn khiến cho lòng hoa nở rộ, cô ta lườm Trương Dương một cái: Còn nói hưu nói vượn nữa là về sau em sẽ không để ý tới anh nữa đâu.
Trương Dương lau mồ hôi, mỉm cười nói: Trần Tuyết tỉnh chưa?
Liễu Đan Thần nói: Tôi vừa đi thăm cô ta, cô ta tỉnh rồi.
Trương Dương nói: Anh đi thăm cô ta.
Trần Tuyết cả người lộ ra vẻ tiều tụy, mắt đẹp cũng mất đi thần thái ngày trước, Trương Dương nhìn thấy thì rất đau lòng, nếu như Trần Tuyết không phải vì mình, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Trương Dương ngồi xuống bên giường, cầm tay cô ta, từ mạch môn của cô ta tống vào một cỗ chân khí, mạch tượng của Trần Tuyết rất loạn, hắn nói khẽ: cô bị thương không nhẹ, tôi cần dùng nội lực đả thông kinh mạch cho cô.
Trần Tuyết lại lắc đầu: Không cần.
Trương Dương cho rằng cô ta lo cho sức khỏe của mình, vỗ ngực nói: cô không cần lo cho tôi, thương thế của tôi hiện tại đã hoàn toàn khôi phục rồi.
Trần Tuyết nói: Tôi tối hôm qua đã suy nghĩ cả một đêm rồi, anh sở dĩ có thể vào thời điểm cuối cùng khôi phục nội lực một cách thần kỳ như vậy, đánh bại Văn Linh, nguyên nhân căn bản chính là phá rồi lại lập, rất nhiều võ công đều tuân theo quy tắc này, quá trình tu hành sinh tử ấn chính là đúng với đạo này, anh lúc trước phế bỏ võ công của Văn Linh, lại vô tình thành tựu cho cô ta, Văn Linh tuy rằng đả thương tôi, nhưng đối với tôi chưa chắc đã là chuyện xấu, tôi cuối cùng cũng minh bạch quan khiếu của ẩn mạch rồi.
Trương Dương nói: Ẩn mạch ư?
Trần Tuyết nói: Nếu để anh giúp, tôi tất nhiên có thể trong ngắn hạn khôi phục, nhưng công pháp sinh tử ấn của tôi sẽ trì trệ không tiến, lần này đối với tôi mà nói lại là một cơ hội hiếm có, anh không cần giúp, tôi sẽ lợi dụng sinh tử ấn để tự hành chữa thương, tuy rằng thời gian hơi lâu, nhưng đối với tu luyện về sau của tôi sẽ rất có ích, vẫn không cần anh ra tay giúp đỡ đâu.
Trương đại quan nhân nói: Thật là như vậy ư?
Trần Tuyết nói: Nếu như là trước đây thì tôi có thể sớm tham ngộ được ẩn mạch chi đạo, cứu trị An Ngữ Thần cũng không cần phải phiền toái như vậy. Nói tới đây mặt cô ta không khỏi đỏ lên, không ngờ nghĩ đến Trương Dương có thể sẽ dùng phương pháp cứu An Ngữ Thần để cứu trị mình, đây có lẽ là tính toán của thằng ôn này.
Trương đại quan nhân cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trần Tuyết, hắn cười nói: Xem ra tôi lo xa rồi, có điều khi cô cần thì cứ nói với tôi môt tiếng.
Trần Tuyết hiển nhiên lại hiểu lầm ý tứ của hắn, mặt nóng lên, lông mi đen dài rủ xuống, nói khẽ: Anh đi đi, để cho tôi nghỉ ngơi.
Trương Dương đứng dậy muốn đi, Trần Tuyết lại nghĩ tới một chuyện: À, đúng rồi, bản dập đó.
Trần Tuyết nói: Ghi chép trên bản dập không liên quan tới sinh tử ấn, nhưng người lưu lại bản dập này đã hao hết tâm tư lưu lại văn tự, chắc đoạn văn tự đó khá quan trọng. Cô ta đưa bản dập cho Trương Dương: Để anh giữ đi.
Trương Dương nói: Để tôi cầm cũng vô dụng, không có sinh tử ấn của cô, nó chỉ là một cục đá.
Trần Tuyết: Nói Về sau chúng ta sẽ chậm rãi nghiên cứu.
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì trong lòng mừng như điên, chẳng lẽ Trần Tuyết tặng mình vật đính ước ư? Hắn cũng không nhiều lời, thu lại bản dập, ra bên ngoài thì nhìn thấy Liễu Đan Thần đang quét dọn sân, vội vàng đi tới: Đan Thần, em sao không cẩn thận như vậy? Hiện tại nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng.
Liễu Đan Thần cười nói: Em đâu phải là thiên kim tiểu thư, đâu cần phải chiều chuộng như vậy?
Trương Dương nói: Anh muốn ra ngoài một chuyến.
Liễu Đan Thần nói: Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố cho Trần Tuyết.
Trương Dương cười nói: Cũng phải nhớ rõ chiếu cố mình nhiều hơn.
Trương Dương đi tắm rửa, rời khỏi phòng tắm, phát hiện đèn trong phòng đã tắt, hắn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ, vươn tay ra chuẩn xác bắt được bàn tay mềm của Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần ư một tiếng, bị hắn ôm vào lòng, thân thể mềm mại nóng rực, trong bóng đêm Trương Dương cúi đầu tìm được môi thơm của cô ta, tặng một nụ hôn dài, thuận tay bật đèn đầu giường, Liễu Đan Thần xấu hổ đến nỗi cúi đầu xuống, muốn vươn tay tắt đèn, lại bị Trương Dương ngăn lại, Trương Dương nói: Lần này anh phải nhìn rõ em, không thể hồ đồ như lần trước được.
Liễu Đan Thần lấy ra bình ngọc bình ngọc, móc một viên đan dược màu lan ra, Trương đại quan nhân nói: Thứ gì đấy? Có phải là viagra không đấy, anh không cần đâu.
Liễu Đan Thần sẵng giọng: Anh không phải muốn em giúp anh giải trừ cổ độc ư? Đây là tiếp dẫn đan.
Trương Dương gật đầu.
Liễu Đan Thần đưa đan dược tới miệng hắn thì đột nhiên dừng lại, ôn nhu nói: Anh không sợ anh hại anh một lần nữa à?
Trương đại quan nhân cười nói: Chết dưới váy cây lựu, thành quỷ cũng phong lưu, anh trước giờ phúc lớn mạng lớn, lúc trước em muốn hại anh, hi lý hồ đồ thế nào lại thành...
Liễu Đan Thần che miệng hắn: Đừng nói bậy.
Bốn mắt nhìn nhau, nhiệt lực tóe ra, Liễu Đan Thần kẹp tiếp dẫn đan giữa hai môi, cúi xuống, đút vào trong miệng Trương Dương, cái lưỡi thơm tho đẩy nhẹ, tiếp dẫn đan chui vào họng Trương Dương, Trương Dương nuốt, nhưng lại không tha môi của Liễu Đan Thần, hai người trao nhau cái hôn nồng nhiệt.
Liễu Đan Thần vươn tay ra tắt đèn.
Trong bóng đêm Trương Dương cởi từng kiện quần áo của cô ta, hai người trần truồng kề sát vào nhau, Trương Dương xoay người đè Liễu Đan Thần xuống dưới, Liễu Đan Thần ghé vào tai hắn nói khẽ: Anh nhẹ nhàng một chút, đừng để ảnh hưởng tới thai nhi...
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì vội vàng tụt xuống, nói khẽ: Vậy... anh thấy em ở trên thì tốt hơn.
Bình minh bất tri bất giác đã đến, La Tuệ Ninh mở mắt ra, nhìn thấy con gái Văn Linh đang đứng cạnh giường, lẳng lặng nhìn mình, hai mắt đỏ ửng, hiển nhiên là đã khóc rất lâu.
La Tuệ Ninh giãy dụa muốn ngồi dậy. Văn Linh vội vàng đỡ bà ta, nhét gối mềm ra sau lưng bà ta: Mẹ, mẹ tỉnh rồi à?
La Tuệ Ninh gật đầu, nói khẽ: Tiểu Linh, con đi đâu vậy?
Văn Linh nói: Lên núi cầu phúc cho mẹ! Mẹ, mẹ hiện tại cảm thấy thế nào?
La Tuệ Ninh nói: Tốt hơn nhiều rồi, lần này cũng nhờ Trương Dương.
Văn Linh nói: Mẹ, con lần này về là muốn nói lời từ biệt với mẹ.
Con muốn đi à?
Văn Linh gật đầu: Mẹ, con quyết định xuất gia.
La Tuệ Ninh không hề biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên và rung động trước quyết định của con gái, sự bình tĩnh của bà ta nằm ngoài ý liệu của Văn Linh, La Tuệ Ninh cầm tay con gái: mẹ đã nói rồi, con đã trưởng thành, tới lúc tự quyết định nhân sinh của mình, bất kể con làm gì thì mẹ cũng sẽ tôn trọng quyết định của con.
Văn Linh nói: Mẹ, chắc con không nói với cha đâu.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ có thể hỏi lý do không?
Văn Linh nói: Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, con đã sớm nhìn thấu hồng trần, thanh đăng cổ phật mới là nơi có thể khiến tâm tình của con thực sự bình thản, mẹ, xin lỗi.
La Tuệ Ninh nói: Chúng ta là mẹ con, giữa mẹ con vĩnh viễn không cần nói ba chữ này.
Văn Linh gật đầu, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng mẹ, trong khoảnh khắc đóng cửa phòng, nước mắt trào ra khỏi mắt, cô ta che miệng lại, ép mình không phát ra tiếng khóc.
Văn Hạo Nam ngồi yt phòng khách, nhìn chị gái chuẩn bị rời đi, hắn khó hiểu nói: Vì sao phải đi?
Văn Linh nói: Chị nói em cũng không hiểu, về sau em phải biết điều hơn, phải chiếu cố cho ba mẹ nhiều hơn.
Văn Hạo Nam nói: Chị, có phải vì Đỗ Thiên Dã hay không?Chị còn thích hắn sao không nói rõ ra? Hắn đã kết hôn đâu, hai người còn có cơ hội mà.
Văn Linh lắc đầu: Chị không phải vì bất kỳ ai, là vì bản thân hcij thôi, Hạo Nam, nghe chị một câu, đừng đối địch với Trương Dương nữa, em không phải là đối thủ của hắn.
Văn Hạo Nam bị những lời này của cô ta chọc giận, hắn lạnh lùng nói: Đó là chuyện của em.
Văn Linh thở dài, nhìn thoáng qua phòng mẹ trên lầu, nói khẽ: Chị đi đâu!
Chị, chị khi nào thì về.
Văn Linh không nói gì, chỉ phất phất tay, sau đó ra khỏi Văn gia.
Trương Dương đứng bên trong sân, để nội tức đi lại trong cơ thể hai vòng, chỉ cảm thấy kinh mạch vận hành thông suốt, nội tức sinh sôi không ngừng, sau gáy không còn bệnh trạng đau đớn và tắc nghẽn như trước đây, cổ độc trong cơ thể hiển nhiên đã không còn sót lại chút gì.
Đón gió thu, Trương Dương trước tiên đánh một bộ không minh quyền, đánh xong bảy mươi hai lộ không minh quyền thì mặt không đỏ thở không gấp, không phải bởi vì Trương đại quan nhân rảnh rỗi nên mới đánh quyền, mà là hắn muốn thông qua bộ quyền pháp này dể tiến hành đánh giá chuẩn xác tình trạng công lực hiện tại của mình, tuy rằng không dám nói công lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, ít nhất trước mắt đã có tám phần tiêu chuẩn của trạng thái đỉnh phong.
Liễu Đan Thần không biết từ khi nào xuất hiện ở bên cạnh, nhìn dáng người mạnh mẽ của Trương Dương trong nắng sớm, cô ta từ đáy lòng cảm thấy kiêu ngạo vì Trương Dương, nếu như không phải trải qua trận kiếp nạn sinh tử này, ngay cả bản thân cô ta cũng không thấy rõ được tình cảm đối với Trương Dương.
Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, cười cười, Liễu Đan Thần đưa cho hắn một cái khăn mặt, nói khẽ: Mệt không?
Trương Dương cười nói: Tối hôm qua toàn là em vất vả, anh có mệt gì đâu.
Liễu Đan Thần bị ngôn ngữ của hắn khiến cho lòng hoa nở rộ, cô ta lườm Trương Dương một cái: Còn nói hưu nói vượn nữa là về sau em sẽ không để ý tới anh nữa đâu.
Trương Dương lau mồ hôi, mỉm cười nói: Trần Tuyết tỉnh chưa?
Liễu Đan Thần nói: Tôi vừa đi thăm cô ta, cô ta tỉnh rồi.
Trương Dương nói: Anh đi thăm cô ta.
Trần Tuyết cả người lộ ra vẻ tiều tụy, mắt đẹp cũng mất đi thần thái ngày trước, Trương Dương nhìn thấy thì rất đau lòng, nếu như Trần Tuyết không phải vì mình, cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Trương Dương ngồi xuống bên giường, cầm tay cô ta, từ mạch môn của cô ta tống vào một cỗ chân khí, mạch tượng của Trần Tuyết rất loạn, hắn nói khẽ: cô bị thương không nhẹ, tôi cần dùng nội lực đả thông kinh mạch cho cô.
Trần Tuyết lại lắc đầu: Không cần.
Trương Dương cho rằng cô ta lo cho sức khỏe của mình, vỗ ngực nói: cô không cần lo cho tôi, thương thế của tôi hiện tại đã hoàn toàn khôi phục rồi.
Trần Tuyết nói: Tôi tối hôm qua đã suy nghĩ cả một đêm rồi, anh sở dĩ có thể vào thời điểm cuối cùng khôi phục nội lực một cách thần kỳ như vậy, đánh bại Văn Linh, nguyên nhân căn bản chính là phá rồi lại lập, rất nhiều võ công đều tuân theo quy tắc này, quá trình tu hành sinh tử ấn chính là đúng với đạo này, anh lúc trước phế bỏ võ công của Văn Linh, lại vô tình thành tựu cho cô ta, Văn Linh tuy rằng đả thương tôi, nhưng đối với tôi chưa chắc đã là chuyện xấu, tôi cuối cùng cũng minh bạch quan khiếu của ẩn mạch rồi.
Trương Dương nói: Ẩn mạch ư?
Trần Tuyết nói: Nếu để anh giúp, tôi tất nhiên có thể trong ngắn hạn khôi phục, nhưng công pháp sinh tử ấn của tôi sẽ trì trệ không tiến, lần này đối với tôi mà nói lại là một cơ hội hiếm có, anh không cần giúp, tôi sẽ lợi dụng sinh tử ấn để tự hành chữa thương, tuy rằng thời gian hơi lâu, nhưng đối với tu luyện về sau của tôi sẽ rất có ích, vẫn không cần anh ra tay giúp đỡ đâu.
Trương đại quan nhân nói: Thật là như vậy ư?
Trần Tuyết nói: Nếu như là trước đây thì tôi có thể sớm tham ngộ được ẩn mạch chi đạo, cứu trị An Ngữ Thần cũng không cần phải phiền toái như vậy. Nói tới đây mặt cô ta không khỏi đỏ lên, không ngờ nghĩ đến Trương Dương có thể sẽ dùng phương pháp cứu An Ngữ Thần để cứu trị mình, đây có lẽ là tính toán của thằng ôn này.
Trương đại quan nhân cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trần Tuyết, hắn cười nói: Xem ra tôi lo xa rồi, có điều khi cô cần thì cứ nói với tôi môt tiếng.
Trần Tuyết hiển nhiên lại hiểu lầm ý tứ của hắn, mặt nóng lên, lông mi đen dài rủ xuống, nói khẽ: Anh đi đi, để cho tôi nghỉ ngơi.
Trương Dương đứng dậy muốn đi, Trần Tuyết lại nghĩ tới một chuyện: À, đúng rồi, bản dập đó.
Trần Tuyết nói: Ghi chép trên bản dập không liên quan tới sinh tử ấn, nhưng người lưu lại bản dập này đã hao hết tâm tư lưu lại văn tự, chắc đoạn văn tự đó khá quan trọng. Cô ta đưa bản dập cho Trương Dương: Để anh giữ đi.
Trương Dương nói: Để tôi cầm cũng vô dụng, không có sinh tử ấn của cô, nó chỉ là một cục đá.
Trần Tuyết: Nói Về sau chúng ta sẽ chậm rãi nghiên cứu.
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì trong lòng mừng như điên, chẳng lẽ Trần Tuyết tặng mình vật đính ước ư? Hắn cũng không nhiều lời, thu lại bản dập, ra bên ngoài thì nhìn thấy Liễu Đan Thần đang quét dọn sân, vội vàng đi tới: Đan Thần, em sao không cẩn thận như vậy? Hiện tại nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng.
Liễu Đan Thần cười nói: Em đâu phải là thiên kim tiểu thư, đâu cần phải chiều chuộng như vậy?
Trương Dương nói: Anh muốn ra ngoài một chuyến.
Liễu Đan Thần nói: Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố cho Trần Tuyết.
Trương Dương cười nói: Cũng phải nhớ rõ chiếu cố mình nhiều hơn.
/2583
|