La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, mẹ vẫn luôn lo cho con, để chữa thương cho mẹ, con đã rất mệt mỏi, nghe Lý Vĩ nói con còn nôn ra máu.
Trương Dương cười nói: Con trẻ tuổi khỏe mạnh, chỉ hao tổn chút công lực mà thôi, phu ra chút máu cũng không sao, huyết khí rất vượng, thỉnh thoảng phun ra ít máu cũng cõ lợi cho sức khỏe.
La Tuệ Ninh nhìn hắn, trong lòng rất cảm động, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: Mẹ lần này không phải sinh bệnh đúng không?
Trương Dương vẫn luôn do dự rốt cuộc có nên nói chân tướng với bà ta hay không, nghe bà ta như vậy như vậy, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: Mẹ nuôi, mẹ không phải sinh bệnh, mà là bị thương, có người dùng thủ pháp âm độc làm kinh mạch của mẹ bị thương, cho nên bác sĩ mới thúc thủ vô sách với bệnh tình của mẹ, cái này trên thực tế đã vượt quá phạm trù mà bọn họ có thể lý giải.
La Tuệ Ninh thở dài, trong mắt lộ ra vẻ ưu thương khó có thể miêu tả, bà ta nói khẽ: Con nói thật với mẹ đi, thương thế của mẹ có phải có liên quan tới tiểu Linh hay không?
Trương Dương không nói gì, hắn không muốn La Tuệ Ninh bởi vậy mà thương tâm hơn.
La Tuệ Ninh nói: Con không nói mẹ cũng biết, nhất định là nó! Tiểu Linh đã thay đổi rồi, từ sau khi nó tỉnh lại, đã không còn là nó nữa, mẹ tuy rằng không biết trên người nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ hiểu, con gái của mẹ vĩnh viễn không trở về nữa. Nói tới đây , hai mắt La Tuệ Ninh không khỏi ươn ướt.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ đừng quá thương tâm, thật ra mỗi người đều có lựa chọn của mình.
La Tuệ Ninh gật đầu: Lúc nó từ biệt mẹ, mẹ bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ con gái của mẹ đã quay lại, thật ra trời cao đối với mẹ không tệ, vốn mẹ căn bản căn bản không ngờ là nó còn có thể tỉnh lại.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ không sao là tốt rồi. Con phải đi đâu, đúng rồi, ngày kia con sẽ trở về Bình Hải, lần này tới là muốn từ biệt mẹ.
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác quyến luyến, cầm Trương Dương Trương Dương, nói khẽ: Cả đám đều đi, để mẹ cô đơn một mình.
Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi. mẹ nếu thực sự cảm thấy buồn thì tới Bình Hải chơi đi, con nhất định sẽ giành thời gian tiếp mẹ.
La Tuệ Ninh nói: Trước năm mới thì không thể.
Trương Dương đứng dậy muốn đi, La Tuệ Ninh lại gọi hắn lại: Trương Dương.
Mẹ nuôi.
La Tuệ Ninh nói: Nếu như Hạo Nam còn dám tìm con gây chuyện thì con cứ nói với mẹ.
Trương Dương cười nói: Biết rồi.
Nhìn thấy sự ra đi của Văn Linh không hề tạo thành đả kích quá lớn đối với La Tuệ Ninh, Trương đại quan nhân mới yên lòng, có lẽ trong lòng La Tuệ Ninh đã sớm chấp nhận sự thật mất con gái, sau khi Văn Linh tỉnh dậy đã thể hiện đủ loại hành động quái dị, khiến La Tuệ Ninh càng lúc càng xa lạ với cô con gái này. bà ta tất nhiên là không tin chuyện có linh hồn của người khác xuyên qua vào trên người con gái. Trong mắt bà ta, con gái chỉ là sau khi sinh bệnh thì tính tình xảy ra thay đổi cực lớn, Trương Dương cũng không nói với bà ta chân tướng, không muốn để mẹ nuôi phải chịu đả kích nữa.
Khi Trương Dương rời khỏi Văn gia, vừa hay gặp Văn Hạo Nam tiễn cả nhà Phó Hiến Lương quay lại. Trương Dương cười cười với hắn, đây cũng không phải là Trương đại quan nhân chủ động làm lành với hắn, mà là Trương đại quan nhân biểu hiện ra vẻ rộng rãi độ lượng.
Trên mặt Văn Hạo Nam không hề có một ý cười nào, cản đường Trương Dương: Mày đừng tưởng rằng cứu được mẹ tao thì tao sẽ cảm kích mày.
Trương Dương nói: Tôi không cần sự cảm kích của của anh, tôi làm người làm người không thẹn với lương tâm.
Văn Hạo Nam nói: Không thẹn với lương tâm hay là trong lòng có quỷ thì chỉ có mình mới biết.
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam, tôi biết anh hận tôi, tôi cũng không để ý sự cừu hận của anh đối với tôi, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, đừng để cừu hận vô vị che mắt, anh có thể từ sự cừu hận đối với tôi phân ra một chút tinh lực chú ý tới mẹ mình không? Anh là con trai duy nhất của Văn gia, cha nuôi mẹ nuôi đối với anh vẫn luôn ký thác hy vọng rất lớn, hiện tại chị Linh đi rồi, trong nhà chỉ còn lại anh, anh chẳng lẽ không hiểu mình nên làm gì ư?
Văn Hạo Nam hầm hầm nhìn Trương Dương: Tao không cần mày dạy dỗ, mày là cái chó gì chứ?
Trương Dương nói: Tôi chẳng là gì cả, tôi cũng không định khiến anh coi trọng tôi, nhưng có một điểm anh phải nhớ kỹ cấp cho, nếu như anh dám cả gan làm ra những chuyện vô liêm sỉ khiến cha nuôi mẹ nuôi thương tâm, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh.
Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi nói: Mày có tư cách ư?
Trương Dương cười ha ha, nói: Trước đây tôi vẫn cho rằng anh thành thục hơn tôi, biết điều hơn tôi, nhưng hiện tại xem ra... Hắn lắc đầu: Đúng rồi,, anh một câu, đám Phó Hải Triều, Trần An Bang không phải tốt lành gì đâu, anh thân thiết với họ quá cũng không có lợi gì đâu.
Văn Hạo Nam vốn định trào phúng hắn vài câu, nhưng Trương Dương không cho hắn cơ hội, lướt qua người hắn.
Văn Hạo Nam cúi đầu, lặng lẽ về phòng khách.
La Tuệ Ninh nhìn thấy con trai tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng: Không tiễn Trương Dương à?
Văn Hạo Nam nói: Tự hắn có tay có chân, còn cần con tiễn ư?
La Tuệ Ninh chậm rãi đứng lên: Tôi vốn cho rằng anh lớn như vậy rồi thì không cần tôi dạy dỗ nữa, nhưng hiện tại xem ra, anh căn bản chính là chẳng phân biệt được thị phi, thân sơ không rõ, người nào tốt với anh, người nào xấu với anh, anh căn bản không biết.
Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì.
La Tuệ Ninh nói: Anh biết ư? Khi Phó Hải Triều và Trương Dương nói chuyện, anh vì sao nói đỡ cho Phó Hải Triều, Anh cho rằng đó là cơ hội đả kích Trương Dương ư? Tôi thực sự không ngờ, ánh mắt của anh sao thiển cận tới vậy! Phó Hải Triều vì sao phát sinh xung đột với Trương Dương, mục đích của hắn là gì? Anh chẳng lẽ không hiểu rõ ư? Chuyện giữa cha hắn và cha anh chẳng lẽ anh không hiểu gì ư?
Văn Hạo Nam nói: Mẹ, con đã làm gì? Con chỉ là nói sự thật mà thôi, bởi vì chuyện con hát kia mất tích, công an quả thực đã liệt Trương Dương vào đối tượng hiềm nghi, còn bởi vì chuyện này mà hạn chế hắn rời khỏi kinh thành, bằng không hắn sao lại ở kinh thành trong thời gian dài như vậy?
La Tuệ Ninh tức giận nói: Trong lòng anh Trương Dương không có một điểm tốt nào, anh đã quên, lúc trước là ai đã cứu chị anh, là ai cứu cha anh, hiện tại là ai đã cứu tôi? Là Văn gia chúng ta nợ Trương Dương, chúng ta thì làm gì được cho hắn? Anh dựa vào gì mà hận hắn?
Văn Hạo Nam không nói gì.
La Tuệ Ninh:: Lúc trước chuyện của Tần Manh Manh là tôi phản đối, là tôi bảo Trương Dương đi thăm dò cô ta, có liên quan gì tới Trương Dương đâu, anh muốn hận thì nên hận tôi mới đúng, cho dù không có sự phản đối của tôi, Tần Manh Manh cũng không yêu anh, anh để tay lên ngực tự hỏi đi, lòng dạ của anh có đủ rộng lớn hay không? Anh làm việc có đủ lý trí hay không? Anh tỉnh lại đi Hạo Nam.
Trương Dương cười nói: Con trẻ tuổi khỏe mạnh, chỉ hao tổn chút công lực mà thôi, phu ra chút máu cũng không sao, huyết khí rất vượng, thỉnh thoảng phun ra ít máu cũng cõ lợi cho sức khỏe.
La Tuệ Ninh nhìn hắn, trong lòng rất cảm động, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn: Mẹ lần này không phải sinh bệnh đúng không?
Trương Dương vẫn luôn do dự rốt cuộc có nên nói chân tướng với bà ta hay không, nghe bà ta như vậy như vậy, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: Mẹ nuôi, mẹ không phải sinh bệnh, mà là bị thương, có người dùng thủ pháp âm độc làm kinh mạch của mẹ bị thương, cho nên bác sĩ mới thúc thủ vô sách với bệnh tình của mẹ, cái này trên thực tế đã vượt quá phạm trù mà bọn họ có thể lý giải.
La Tuệ Ninh thở dài, trong mắt lộ ra vẻ ưu thương khó có thể miêu tả, bà ta nói khẽ: Con nói thật với mẹ đi, thương thế của mẹ có phải có liên quan tới tiểu Linh hay không?
Trương Dương không nói gì, hắn không muốn La Tuệ Ninh bởi vậy mà thương tâm hơn.
La Tuệ Ninh nói: Con không nói mẹ cũng biết, nhất định là nó! Tiểu Linh đã thay đổi rồi, từ sau khi nó tỉnh lại, đã không còn là nó nữa, mẹ tuy rằng không biết trên người nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ hiểu, con gái của mẹ vĩnh viễn không trở về nữa. Nói tới đây , hai mắt La Tuệ Ninh không khỏi ươn ướt.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ đừng quá thương tâm, thật ra mỗi người đều có lựa chọn của mình.
La Tuệ Ninh gật đầu: Lúc nó từ biệt mẹ, mẹ bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ con gái của mẹ đã quay lại, thật ra trời cao đối với mẹ không tệ, vốn mẹ căn bản căn bản không ngờ là nó còn có thể tỉnh lại.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ không sao là tốt rồi. Con phải đi đâu, đúng rồi, ngày kia con sẽ trở về Bình Hải, lần này tới là muốn từ biệt mẹ.
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác quyến luyến, cầm Trương Dương Trương Dương, nói khẽ: Cả đám đều đi, để mẹ cô đơn một mình.
Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi. mẹ nếu thực sự cảm thấy buồn thì tới Bình Hải chơi đi, con nhất định sẽ giành thời gian tiếp mẹ.
La Tuệ Ninh nói: Trước năm mới thì không thể.
Trương Dương đứng dậy muốn đi, La Tuệ Ninh lại gọi hắn lại: Trương Dương.
Mẹ nuôi.
La Tuệ Ninh nói: Nếu như Hạo Nam còn dám tìm con gây chuyện thì con cứ nói với mẹ.
Trương Dương cười nói: Biết rồi.
Nhìn thấy sự ra đi của Văn Linh không hề tạo thành đả kích quá lớn đối với La Tuệ Ninh, Trương đại quan nhân mới yên lòng, có lẽ trong lòng La Tuệ Ninh đã sớm chấp nhận sự thật mất con gái, sau khi Văn Linh tỉnh dậy đã thể hiện đủ loại hành động quái dị, khiến La Tuệ Ninh càng lúc càng xa lạ với cô con gái này. bà ta tất nhiên là không tin chuyện có linh hồn của người khác xuyên qua vào trên người con gái. Trong mắt bà ta, con gái chỉ là sau khi sinh bệnh thì tính tình xảy ra thay đổi cực lớn, Trương Dương cũng không nói với bà ta chân tướng, không muốn để mẹ nuôi phải chịu đả kích nữa.
Khi Trương Dương rời khỏi Văn gia, vừa hay gặp Văn Hạo Nam tiễn cả nhà Phó Hiến Lương quay lại. Trương Dương cười cười với hắn, đây cũng không phải là Trương đại quan nhân chủ động làm lành với hắn, mà là Trương đại quan nhân biểu hiện ra vẻ rộng rãi độ lượng.
Trên mặt Văn Hạo Nam không hề có một ý cười nào, cản đường Trương Dương: Mày đừng tưởng rằng cứu được mẹ tao thì tao sẽ cảm kích mày.
Trương Dương nói: Tôi không cần sự cảm kích của của anh, tôi làm người làm người không thẹn với lương tâm.
Văn Hạo Nam nói: Không thẹn với lương tâm hay là trong lòng có quỷ thì chỉ có mình mới biết.
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam, tôi biết anh hận tôi, tôi cũng không để ý sự cừu hận của anh đối với tôi, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, đừng để cừu hận vô vị che mắt, anh có thể từ sự cừu hận đối với tôi phân ra một chút tinh lực chú ý tới mẹ mình không? Anh là con trai duy nhất của Văn gia, cha nuôi mẹ nuôi đối với anh vẫn luôn ký thác hy vọng rất lớn, hiện tại chị Linh đi rồi, trong nhà chỉ còn lại anh, anh chẳng lẽ không hiểu mình nên làm gì ư?
Văn Hạo Nam hầm hầm nhìn Trương Dương: Tao không cần mày dạy dỗ, mày là cái chó gì chứ?
Trương Dương nói: Tôi chẳng là gì cả, tôi cũng không định khiến anh coi trọng tôi, nhưng có một điểm anh phải nhớ kỹ cấp cho, nếu như anh dám cả gan làm ra những chuyện vô liêm sỉ khiến cha nuôi mẹ nuôi thương tâm, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh.
Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi nói: Mày có tư cách ư?
Trương Dương cười ha ha, nói: Trước đây tôi vẫn cho rằng anh thành thục hơn tôi, biết điều hơn tôi, nhưng hiện tại xem ra... Hắn lắc đầu: Đúng rồi,, anh một câu, đám Phó Hải Triều, Trần An Bang không phải tốt lành gì đâu, anh thân thiết với họ quá cũng không có lợi gì đâu.
Văn Hạo Nam vốn định trào phúng hắn vài câu, nhưng Trương Dương không cho hắn cơ hội, lướt qua người hắn.
Văn Hạo Nam cúi đầu, lặng lẽ về phòng khách.
La Tuệ Ninh nhìn thấy con trai tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng: Không tiễn Trương Dương à?
Văn Hạo Nam nói: Tự hắn có tay có chân, còn cần con tiễn ư?
La Tuệ Ninh chậm rãi đứng lên: Tôi vốn cho rằng anh lớn như vậy rồi thì không cần tôi dạy dỗ nữa, nhưng hiện tại xem ra, anh căn bản chính là chẳng phân biệt được thị phi, thân sơ không rõ, người nào tốt với anh, người nào xấu với anh, anh căn bản không biết.
Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì.
La Tuệ Ninh nói: Anh biết ư? Khi Phó Hải Triều và Trương Dương nói chuyện, anh vì sao nói đỡ cho Phó Hải Triều, Anh cho rằng đó là cơ hội đả kích Trương Dương ư? Tôi thực sự không ngờ, ánh mắt của anh sao thiển cận tới vậy! Phó Hải Triều vì sao phát sinh xung đột với Trương Dương, mục đích của hắn là gì? Anh chẳng lẽ không hiểu rõ ư? Chuyện giữa cha hắn và cha anh chẳng lẽ anh không hiểu gì ư?
Văn Hạo Nam nói: Mẹ, con đã làm gì? Con chỉ là nói sự thật mà thôi, bởi vì chuyện con hát kia mất tích, công an quả thực đã liệt Trương Dương vào đối tượng hiềm nghi, còn bởi vì chuyện này mà hạn chế hắn rời khỏi kinh thành, bằng không hắn sao lại ở kinh thành trong thời gian dài như vậy?
La Tuệ Ninh tức giận nói: Trong lòng anh Trương Dương không có một điểm tốt nào, anh đã quên, lúc trước là ai đã cứu chị anh, là ai cứu cha anh, hiện tại là ai đã cứu tôi? Là Văn gia chúng ta nợ Trương Dương, chúng ta thì làm gì được cho hắn? Anh dựa vào gì mà hận hắn?
Văn Hạo Nam không nói gì.
La Tuệ Ninh:: Lúc trước chuyện của Tần Manh Manh là tôi phản đối, là tôi bảo Trương Dương đi thăm dò cô ta, có liên quan gì tới Trương Dương đâu, anh muốn hận thì nên hận tôi mới đúng, cho dù không có sự phản đối của tôi, Tần Manh Manh cũng không yêu anh, anh để tay lên ngực tự hỏi đi, lòng dạ của anh có đủ rộng lớn hay không? Anh làm việc có đủ lý trí hay không? Anh tỉnh lại đi Hạo Nam.
/2583
|