Tần Manh Manh thấy vậy, trong lòng minh bạch minh bạch bảy tám phần, cô ta bảo Liễu Đan Thần trở về nghỉ ngơi, còn mình tự giải quyết đống thức ăn.
Rất nhanh bốn món được bưng lên, Trương Dương mở một bình Đại Minh.
Vu Cường Hoa xua tay nói: Tôi không uống rượu được, buổi chiều còn phải đi ra ngoài.
Trương Dương cũng không miễn cưỡng, rót cho Triệu Quốc Cường. Mỉm cười nói: Chuyện của Liễu Đan Thần đã làm rõ rồi, tôi cũng không cần thiết ở lại kinh thành nữa, ngày kia tôi sẽ đi.
Triệu Quốc Cường nói: Ngày kia à? Xe lửa hay là ô tô?
Trương Dương nói: Ô tô, Hà Vũ Mông vừa hay muốn tới Xuân Dương. Tôi ngồi xe cô ta về. Trương Dương với người ngoài vẫn gọi Tần Manh Manh là Hà Vũ Mông, cái này cũng là để tránh phiền toái không cần thiết.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi ngày kia cũng ngồi xe lửa về. Hay là tôi bỏ vé, đi nhờ xe hai người, nhưng không biết thế có tiện không. Trương Dương gật đầu nói: Tiện, đương nhiên tiện rồi! hắn Cầm chén rượu lên đối ẩm một ly với Triệu Quốc Cường.
Vu Cường Hoa cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Trương Dương nói: Anh nhìn chúng ta uống rượu mà trong lòng không khó chịu à?
Vu Cường Hoa nói: Khó chịu cũng phải chịu, tôi buổi chiều thực sự còn có việc. Đúng rồi, tôi quên nói với anh một chuyện.
Chuyện tốt hay là chuyện xấu, chuyện xấu thì để chúng ta uống rượu xong đã rồi hẵng nói.
Vu Cường Hoa cười nói: Chuyện tốt, vụ án nổ ô tô ở Bắc Cảng đã kết thúc rồi, bên Quốc An nhắn tới, Quản Thành đã thừa nhận, lúc trước hắn là người bom vào ô tô Văn Hạo Nam, bom là hắn thiết kế, không phải hắn tự mình trang bị.
Trương đại quan nhân đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc này, trước đó giáo thụ Hoa đã nếu đã đáp ứng thì chắc sẽ giúp hắn giải quyết chuyện này, khẳng định sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, không biết bọn họ dùng biện pháp gì khiến Quản Thành phải gánh nỗi oan này, có điều tên hỗn đản Quản Thành này tội ác tày trời, cho dù bắt hắn chịu oan thì cũng nên.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đã sớm nói qua rồi, Trương Dương sẽ không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, Văn Hạo Nam là anh trai nuôi của hắn, hắn sao có thể làm ra chuyện thương tổn tới văn gia.
Trương đại quan nhân trong lòng thầm hổ thẹn, nghĩ thầm lần này anh nhìn lầm rồi, quả bom đó là tôi đặt thật. Trương Dương không muốn tiếp tục tham thảo vấn đề này, hắn buông chén rượu nói: Đúng rồi, có hỏi gì được Cảnh Thiên Thu hay không?
Triệu Quốc Cường nói: Vấn đề Của cô ta cũng không nhỏ.
Vu Cường Hoa gật đầu nói: Chỉ cần là chuyện này Nhân Gian Cung Khuyết chứa chấp mại dâm cũng đã đủ để phán tội cô ta rồi, có điều thái độ của người này cũng rất mãnh liệt, đến bây giờ vẫn rất cường thế, không phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương Dương nói: Nữ nhân này có chút cổ quái. Hắn bỗng nhiên nhớ tới mình dùng mê hồn thuật đối với Cảnh Thiên Thu cũng không có tác dụng gì, nói không chừng nữ nhân này cũng bị hạ tâm cổ như Quản Thành, bọn họ bị cùng một người khống chế, Liễu Đan Thần cũng vậy.
Vu Cường Hoa nói: Chúng tôi đã được trao quyền rồi, buổi chiều hôm nay sẽ tới chỗ ở của cô ta tiến hành điều tra, xe, có thể tìm được manh mối hữu dụng khác hay không. Nói tới đây hắn nhìn nhìn đồng hồ: Tôi phải đi rồi.
Triệu Quốc Cường vốn định đi với Vu Cường Hoa, nhưng Trương Dương lại giữ hắn lại, chủ động đề xuất chờ uống hết rồi sẽ tự mình đưa Triệu Quốc Cường về.
Vu Cường Hoa đi rồi, Trương Dương nói: Cha anh có ra mặt không?
Vẻ mặt Triệu Quốc Cường lộ ra có chút xấu hổ: ông ấy vẫn có cảm tình với Cảnh Thiên Thu.
Trương Dương thở dài nói: Quốc Cường, có một số lời tôi không nên nói, nhưng chúng ta là bằng hữu, tôi không nói thì không vui, trong chuyện của Cảnh Thiên Thu, cha anh không thể nhúng tay, không khéo danh dự cả đời sẽ bị nữ nhân này làm bẩn.
Triệu Quốc Cường nói: Trương Dương, tôi muốn nhờ anh một chuyện.
Trương Dương gật đầu nói: Cứ nói đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng nên hồi báo.
Triệu Quốc Cường nói: Thật ra Cảnh Thiên Thu còn có một chỗ ở mà cảnh sát không biết.
Trương Dương hơi ngẩn ra, rướn người về phía trước.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi không tiện ra mặt, chuyện này tôi cũng không muốn quá nhiều người biết, cái anh có là biện pháp.
Trương Dương nói: Có ý gì? Anh là muốn tôi lẻn vào trong đó tra xét giúp anh.
Triệu Quốc Cường nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: Vụ nổ ô tô ở Bắc Cảng rốt cuộc là thế nào thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.
Trương Dương cười nói: Mẹ, anh hình như đang uy hiếp tôi.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi không có ý đó, anh đã có bản sự dẹp yên sự kiện đó thì chuyện này đối với anh mà nói chắc cũng không khó. Anh làm việc trước giờ không theo lẽ thường, có điều thoạt nhìn thì hiệu quả cũng không tồi.
Trương đại quan nhân nói: Nghe cứ như anh tín nhiệm tôi làm ý, có điều anh muốn tôi làm việc thì ít nhiều cũng phải có chút thành ý chứ? Anh sao lại có hứng thú với Cảnh Thiên Thu như vậy? Cô ta rốt cuộc có vấn đề gì?
Triệu Quốc Cường minh bạch mình nếu như không cho hắn chút kẹo ngọt thì thằng cha này sẽ không chịu thành tâm thành ý làm việc giúp mình, hắn nói khẽ: Tôi tra được, Cảnh Thiên Thu thật ra là em gái ruột của Hải Sắt phu nhân.
Gì cơ? Trương đại quan nhân trợn trừng mắt, tin tức này Triệu Quốc Cường tiết lộ không hề kém dẫn nổ một quả bom đặt trong lòng hắn, Trương đại quan nhân gãi đầu: Tôi bảo mà, nhìn họ cũng khá giống nhau, thì ra là chị em.
Triệu Quốc Cường nói: Hai chị em họ kém nhau mười hai tuổi, khi Cảnh Thiên Thu một tuổi, cha mẹ lần lượt qua đời, Vương Quân Dao được một vị cán bộ kỳ cựu Vương Thượng Thanh thu dưỡng, cũng chính là cha của tiền thính trưởng thính công an Bình Hải Vương Bá Hành, Cảnh Thiên Thu thì được mang tới một nhà họ Cảnh. Anh đối với Vương Quân Dao thì chắc biết rõ hơn tôi, tôi cũng điều tra Cảnh Thiên Thu được một đoạn thời gian rồi, cô ta sở dĩ có thể kinh doanh Nhân Gian Cung Khuyết thịnh vượng như vậy, tất nhiên có liên quan tới năng lực cá nhân và quan hệ xã hội của cô ta, còn có một điểm, khi cô ta khởi động làm ăn, phải cần một khoản tài chính lớn tôi hoài nghi khoản tài chính này đến từ chính Hải Sắt phu nhân.
Trương đại quan nhân hiển nhiên đã bị Triệu Quốc Cường thành công khơi dậy hứng thú, hắn chép miệng nói: Anh muốn tôi tìm cái gì?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc sẽ tìm được gì, nhưng tôi luôn cảm thấy trong đây tồn tại vấn đề rất lớn.
Trương Dương nói: Anh ở sau lưng điều tra Cảnh Thiên Thu, không sợ không sợ cha anh biết à?
Triệu Quốc Cường nói: Cho nên tôi mới bảo anh ra mặt, chuyện này anh nhất định phải giữ bí mật, bất kể tra được gì thì cũng phải nói cho tôi biết trước, ngoài ra, anh nhớ kỹ, đừng có để người khác biết.
Trương Dương nói: Quốc Cường à, tôi cũng không phải ăn trộm chuyên nghiệp dâu, tôi bảo tôi lục xét còn được, nhưng vạn nhất trong nhà cô ta có két sắt mật mã thì tôi chịu đấy.
Triệu Quốc Cường nói: Vậy thì khênh về.
Trương đại quan nhân há to miệng: Cái đệch, anh tưởng tôi là cu li à.
Triệu Quốc Cường từ trong ngực lấy một tờ giấy, xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị, đưa cho Trương Dương, thấp giọng dặn dò: Đây là địa chỉ của cô ta, anh nhất định phải chú ý che giấu hành tung, trăm ngàn làn đừng để bị người khác phát hiện.
Trương Dương nhìn nhìn tờ giấy đó, nhớ địa chỉ, sau đó xé nát, cầm chén rượu lên nói: Triệu Quốc Cường, anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?
Triệu Quốc Cường nghe hắn nói như vậy thì thực sự có chút dở khóc dở cười: Anh quen tôi lâu như vậy, ngay cả một chút tín nhiệm ấy đối với tôi cũng không có ư?
Trương Dương nói: Tin!, hôm nay tôi sẽ nửa đêm vào hang hổ.
Triệu Quốc Cường nói: Không cần khoa trương như vậy chứ.
Tiễn bước Triệu Quốc Cường, Trương Dương tới phòng Trần Tuyết, vốn định bắt mạch giúp cô ta, lại nhìn thấy Trần Tuyết đã xuống giường, đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, bởi vì bị trọng thương, dung nhan của cô ta tiều tụy đi rất nhiều, nhưng càng tăng thêm vài phần phong vận động lòng người, quả nhiên là vừa thấy đã thương.
Trương Dương nói: Tôi bắt mạch giúp cô.
Trần Tuyết lắc đầu: Không cần, tôi vừa mới tham ngộ ra sự ảo diệu của ẩn mạch rồi, anh giúp tôi bắt mạch cũng không thể chẩn đoán chuẩn xác thương tình của tôi được.
Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: Lần đầu có người cự tuyệt tôi chữa thương cho cô ta đấy.
Trần Tuyết nói: Rồi cũng sẽ có một số chuyện mà anh không thể làm được.
Ví dụ như...
Ví dụ như anh vĩnh viễn không thể về được thời đại thực sự thuộc về anh.
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, Trần Tuyết nói như vậy có phải có nghĩa là cô ta đã hoàn toàn tin kinh lịch của mình hay không, Trương Dương nói: Vì sao phải về? Tôi ở đây đã tìm được giá trị của tôi, tìm được người yêu trong lòng, vì sao tôi phải về? Khi nói những lời này, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Xuân Tuyết Tình, không biết sau khi hắn tan thành mây khói ở Đại Tùy, Xuân Tuyết Tình đã đi về đâu? Đã thành vợ người ta, hay là vẫn cô đơn đợi ngày mình về?
Trần Tuyết nói khẽ: Ở trong lòng anh, nơi đó thực sự có có bất kỳ thứ gì khiến anh lưu luyến ư?
Trương Dương lặng lẽ ngồi xuống đối diện Trần Tuyết, nhìn, ra ngoài cửa sổ, ánh dương sau giờ ngọ ấm áp nhu hòa, khiến cho người ta bất giác sinh ra sự lười biếng khó tả, Trương Dương nheo mắt lại, đoạn tình cảm đã sớm phủ đầy bụi trong lòng lại như nước sông ngoi lên.
Rất nhanh bốn món được bưng lên, Trương Dương mở một bình Đại Minh.
Vu Cường Hoa xua tay nói: Tôi không uống rượu được, buổi chiều còn phải đi ra ngoài.
Trương Dương cũng không miễn cưỡng, rót cho Triệu Quốc Cường. Mỉm cười nói: Chuyện của Liễu Đan Thần đã làm rõ rồi, tôi cũng không cần thiết ở lại kinh thành nữa, ngày kia tôi sẽ đi.
Triệu Quốc Cường nói: Ngày kia à? Xe lửa hay là ô tô?
Trương Dương nói: Ô tô, Hà Vũ Mông vừa hay muốn tới Xuân Dương. Tôi ngồi xe cô ta về. Trương Dương với người ngoài vẫn gọi Tần Manh Manh là Hà Vũ Mông, cái này cũng là để tránh phiền toái không cần thiết.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi ngày kia cũng ngồi xe lửa về. Hay là tôi bỏ vé, đi nhờ xe hai người, nhưng không biết thế có tiện không. Trương Dương gật đầu nói: Tiện, đương nhiên tiện rồi! hắn Cầm chén rượu lên đối ẩm một ly với Triệu Quốc Cường.
Vu Cường Hoa cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Trương Dương nói: Anh nhìn chúng ta uống rượu mà trong lòng không khó chịu à?
Vu Cường Hoa nói: Khó chịu cũng phải chịu, tôi buổi chiều thực sự còn có việc. Đúng rồi, tôi quên nói với anh một chuyện.
Chuyện tốt hay là chuyện xấu, chuyện xấu thì để chúng ta uống rượu xong đã rồi hẵng nói.
Vu Cường Hoa cười nói: Chuyện tốt, vụ án nổ ô tô ở Bắc Cảng đã kết thúc rồi, bên Quốc An nhắn tới, Quản Thành đã thừa nhận, lúc trước hắn là người bom vào ô tô Văn Hạo Nam, bom là hắn thiết kế, không phải hắn tự mình trang bị.
Trương đại quan nhân đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc này, trước đó giáo thụ Hoa đã nếu đã đáp ứng thì chắc sẽ giúp hắn giải quyết chuyện này, khẳng định sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì, không biết bọn họ dùng biện pháp gì khiến Quản Thành phải gánh nỗi oan này, có điều tên hỗn đản Quản Thành này tội ác tày trời, cho dù bắt hắn chịu oan thì cũng nên.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi đã sớm nói qua rồi, Trương Dương sẽ không làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, Văn Hạo Nam là anh trai nuôi của hắn, hắn sao có thể làm ra chuyện thương tổn tới văn gia.
Trương đại quan nhân trong lòng thầm hổ thẹn, nghĩ thầm lần này anh nhìn lầm rồi, quả bom đó là tôi đặt thật. Trương Dương không muốn tiếp tục tham thảo vấn đề này, hắn buông chén rượu nói: Đúng rồi, có hỏi gì được Cảnh Thiên Thu hay không?
Triệu Quốc Cường nói: Vấn đề Của cô ta cũng không nhỏ.
Vu Cường Hoa gật đầu nói: Chỉ cần là chuyện này Nhân Gian Cung Khuyết chứa chấp mại dâm cũng đã đủ để phán tội cô ta rồi, có điều thái độ của người này cũng rất mãnh liệt, đến bây giờ vẫn rất cường thế, không phối hợp với công tác của chúng tôi.
Trương Dương nói: Nữ nhân này có chút cổ quái. Hắn bỗng nhiên nhớ tới mình dùng mê hồn thuật đối với Cảnh Thiên Thu cũng không có tác dụng gì, nói không chừng nữ nhân này cũng bị hạ tâm cổ như Quản Thành, bọn họ bị cùng một người khống chế, Liễu Đan Thần cũng vậy.
Vu Cường Hoa nói: Chúng tôi đã được trao quyền rồi, buổi chiều hôm nay sẽ tới chỗ ở của cô ta tiến hành điều tra, xe, có thể tìm được manh mối hữu dụng khác hay không. Nói tới đây hắn nhìn nhìn đồng hồ: Tôi phải đi rồi.
Triệu Quốc Cường vốn định đi với Vu Cường Hoa, nhưng Trương Dương lại giữ hắn lại, chủ động đề xuất chờ uống hết rồi sẽ tự mình đưa Triệu Quốc Cường về.
Vu Cường Hoa đi rồi, Trương Dương nói: Cha anh có ra mặt không?
Vẻ mặt Triệu Quốc Cường lộ ra có chút xấu hổ: ông ấy vẫn có cảm tình với Cảnh Thiên Thu.
Trương Dương thở dài nói: Quốc Cường, có một số lời tôi không nên nói, nhưng chúng ta là bằng hữu, tôi không nói thì không vui, trong chuyện của Cảnh Thiên Thu, cha anh không thể nhúng tay, không khéo danh dự cả đời sẽ bị nữ nhân này làm bẩn.
Triệu Quốc Cường nói: Trương Dương, tôi muốn nhờ anh một chuyện.
Trương Dương gật đầu nói: Cứ nói đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng nên hồi báo.
Triệu Quốc Cường nói: Thật ra Cảnh Thiên Thu còn có một chỗ ở mà cảnh sát không biết.
Trương Dương hơi ngẩn ra, rướn người về phía trước.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi không tiện ra mặt, chuyện này tôi cũng không muốn quá nhiều người biết, cái anh có là biện pháp.
Trương Dương nói: Có ý gì? Anh là muốn tôi lẻn vào trong đó tra xét giúp anh.
Triệu Quốc Cường nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: Vụ nổ ô tô ở Bắc Cảng rốt cuộc là thế nào thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.
Trương Dương cười nói: Mẹ, anh hình như đang uy hiếp tôi.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi không có ý đó, anh đã có bản sự dẹp yên sự kiện đó thì chuyện này đối với anh mà nói chắc cũng không khó. Anh làm việc trước giờ không theo lẽ thường, có điều thoạt nhìn thì hiệu quả cũng không tồi.
Trương đại quan nhân nói: Nghe cứ như anh tín nhiệm tôi làm ý, có điều anh muốn tôi làm việc thì ít nhiều cũng phải có chút thành ý chứ? Anh sao lại có hứng thú với Cảnh Thiên Thu như vậy? Cô ta rốt cuộc có vấn đề gì?
Triệu Quốc Cường minh bạch mình nếu như không cho hắn chút kẹo ngọt thì thằng cha này sẽ không chịu thành tâm thành ý làm việc giúp mình, hắn nói khẽ: Tôi tra được, Cảnh Thiên Thu thật ra là em gái ruột của Hải Sắt phu nhân.
Gì cơ? Trương đại quan nhân trợn trừng mắt, tin tức này Triệu Quốc Cường tiết lộ không hề kém dẫn nổ một quả bom đặt trong lòng hắn, Trương đại quan nhân gãi đầu: Tôi bảo mà, nhìn họ cũng khá giống nhau, thì ra là chị em.
Triệu Quốc Cường nói: Hai chị em họ kém nhau mười hai tuổi, khi Cảnh Thiên Thu một tuổi, cha mẹ lần lượt qua đời, Vương Quân Dao được một vị cán bộ kỳ cựu Vương Thượng Thanh thu dưỡng, cũng chính là cha của tiền thính trưởng thính công an Bình Hải Vương Bá Hành, Cảnh Thiên Thu thì được mang tới một nhà họ Cảnh. Anh đối với Vương Quân Dao thì chắc biết rõ hơn tôi, tôi cũng điều tra Cảnh Thiên Thu được một đoạn thời gian rồi, cô ta sở dĩ có thể kinh doanh Nhân Gian Cung Khuyết thịnh vượng như vậy, tất nhiên có liên quan tới năng lực cá nhân và quan hệ xã hội của cô ta, còn có một điểm, khi cô ta khởi động làm ăn, phải cần một khoản tài chính lớn tôi hoài nghi khoản tài chính này đến từ chính Hải Sắt phu nhân.
Trương đại quan nhân hiển nhiên đã bị Triệu Quốc Cường thành công khơi dậy hứng thú, hắn chép miệng nói: Anh muốn tôi tìm cái gì?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc sẽ tìm được gì, nhưng tôi luôn cảm thấy trong đây tồn tại vấn đề rất lớn.
Trương Dương nói: Anh ở sau lưng điều tra Cảnh Thiên Thu, không sợ không sợ cha anh biết à?
Triệu Quốc Cường nói: Cho nên tôi mới bảo anh ra mặt, chuyện này anh nhất định phải giữ bí mật, bất kể tra được gì thì cũng phải nói cho tôi biết trước, ngoài ra, anh nhớ kỹ, đừng có để người khác biết.
Trương Dương nói: Quốc Cường à, tôi cũng không phải ăn trộm chuyên nghiệp dâu, tôi bảo tôi lục xét còn được, nhưng vạn nhất trong nhà cô ta có két sắt mật mã thì tôi chịu đấy.
Triệu Quốc Cường nói: Vậy thì khênh về.
Trương đại quan nhân há to miệng: Cái đệch, anh tưởng tôi là cu li à.
Triệu Quốc Cường từ trong ngực lấy một tờ giấy, xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị, đưa cho Trương Dương, thấp giọng dặn dò: Đây là địa chỉ của cô ta, anh nhất định phải chú ý che giấu hành tung, trăm ngàn làn đừng để bị người khác phát hiện.
Trương Dương nhìn nhìn tờ giấy đó, nhớ địa chỉ, sau đó xé nát, cầm chén rượu lên nói: Triệu Quốc Cường, anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?
Triệu Quốc Cường nghe hắn nói như vậy thì thực sự có chút dở khóc dở cười: Anh quen tôi lâu như vậy, ngay cả một chút tín nhiệm ấy đối với tôi cũng không có ư?
Trương Dương nói: Tin!, hôm nay tôi sẽ nửa đêm vào hang hổ.
Triệu Quốc Cường nói: Không cần khoa trương như vậy chứ.
Tiễn bước Triệu Quốc Cường, Trương Dương tới phòng Trần Tuyết, vốn định bắt mạch giúp cô ta, lại nhìn thấy Trần Tuyết đã xuống giường, đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, bởi vì bị trọng thương, dung nhan của cô ta tiều tụy đi rất nhiều, nhưng càng tăng thêm vài phần phong vận động lòng người, quả nhiên là vừa thấy đã thương.
Trương Dương nói: Tôi bắt mạch giúp cô.
Trần Tuyết lắc đầu: Không cần, tôi vừa mới tham ngộ ra sự ảo diệu của ẩn mạch rồi, anh giúp tôi bắt mạch cũng không thể chẩn đoán chuẩn xác thương tình của tôi được.
Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: Lần đầu có người cự tuyệt tôi chữa thương cho cô ta đấy.
Trần Tuyết nói: Rồi cũng sẽ có một số chuyện mà anh không thể làm được.
Ví dụ như...
Ví dụ như anh vĩnh viễn không thể về được thời đại thực sự thuộc về anh.
Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, Trần Tuyết nói như vậy có phải có nghĩa là cô ta đã hoàn toàn tin kinh lịch của mình hay không, Trương Dương nói: Vì sao phải về? Tôi ở đây đã tìm được giá trị của tôi, tìm được người yêu trong lòng, vì sao tôi phải về? Khi nói những lời này, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Xuân Tuyết Tình, không biết sau khi hắn tan thành mây khói ở Đại Tùy, Xuân Tuyết Tình đã đi về đâu? Đã thành vợ người ta, hay là vẫn cô đơn đợi ngày mình về?
Trần Tuyết nói khẽ: Ở trong lòng anh, nơi đó thực sự có có bất kỳ thứ gì khiến anh lưu luyến ư?
Trương Dương lặng lẽ ngồi xuống đối diện Trần Tuyết, nhìn, ra ngoài cửa sổ, ánh dương sau giờ ngọ ấm áp nhu hòa, khiến cho người ta bất giác sinh ra sự lười biếng khó tả, Trương Dương nheo mắt lại, đoạn tình cảm đã sớm phủ đầy bụi trong lòng lại như nước sông ngoi lên.
/2583
|