Một giờ sáng, An Ngữ Thần châm hương nến. An Đạt Văn nói: Chị, chị trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này có em được rồi.
An Ngữ Thần nhìn thấy còn có hơn mười nhân vật giang hồ ở lại cùng An Đạt Văn, cô ta bụng đầy tâm sự, lại nhìn thấy mình nếu như không quay về nghỉ ngơi, Trương Dương và lão đạo sĩ cũng sẽ ở lại cùng, lập tức gật đầu: A Văn, chị về trước, sáng sớm ngày mai chị lại tới.
An Đạt Văn nói: Không gấp, tầm chạng vạng ngày mai mới hạ táng. Nhìn An Ngữ Thần và Trương Dương cùng nhau đi theo lão đạo sĩ trở về Tử Hà quan. An Đạt Văn nhíu mày. Đánh mắt ra hiệu cho thân tín Đại Nhĩ Đông đứng ở bên cạnh. Hai người đi ra khỏi linh đường, An Đạt Văn rút ra một điếu thuốc lá, Đại Nhĩ Đông vội vàng bước lên châm cho hắn.
An Đạt Văn hút thuốc, nhả khói, nói khẽ: Có tra được gì hay không?
Đại Nhĩ Đông cung kính nói: Anh Văn, chúng em đã phát ra giang hồ truy tập lệnh, chỉ cần có thể cung cấp manh mối cụ thể về An Đức Hằng sẽ được thưởng năm mươi vạn. Có thể giết chết hắn và mang đầu tới thì thưởng năm trăm vạn.
An Đạt Văn lạnh lùng nói: Vậy chính là mày căn bản không tra được bất kỳ tin tức gì liên quan tới hắn?
Đại Nhĩ Đông mặt lộ vẻ khó xử: An Đức Hằng đã chết nhiều năm như vậy rồi, cho dù năm đó là giả chết, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, chẳng ai còn chú ý tới hành tung của hắn nữa, hắn cũng đã cắt đứt tất cả liên hệ trước đây, muốn muốn hắn, chỉ sợ không dễ dàng.
An Đạt Văn nói: Ngày mai chắc còn có không ít người tới đây viếng. Bất kể lời hắn nói là thật hay giả, chúng ta cũng không thể khinh thường.
Đại Nhĩ Đông nói: Anh Văn yên tâm, em đã lâm thời phân phối không ít người tới đây.
An Đạt Văn nói: Nơi này là đại lục chứ không phải Hongkong, làm việc đừng có gây ầm ĩ quá, vạn nhất bị cảnh sát chú ý, chẳng phải là càng tăng thêm những phiền toái không cần thiết ư, còn nữa, lần này trong người tới không thiếu bằng hữu của cha tôi lúc sinh tiền. Ở Đài Loan đều là người có máu mặt. chúng ta nếu như biểu hiện quá mức đề phòng, có thể sẽ khiến cho bọn họ thấy phản cảm.
Đại Nhĩ Đông nói: Vẫn là anh Văn cân nhắc chu toàn.
An Đạt Văn nói: Lão đạo lỗ mũi trâu kia vô cùng cổ quái. Mỗi lần An gia chúng ta gặp chuyện không may, ông ta luôn biểu hiện ra vẻ đặc biệt nhiệt tình, khi ông nội của tôi chết, ông ta cũng có mặt, trước khi lâm chung còn đặc biệt gọi ông ta vào, giúp tôi tra lai lịch của ông ta, xem ông ta và An gia chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì.
Đại Nhĩ Đông nói: Trước chuyện đã an bài lắp máy nghe trộm trong Tử Hà quan rồi.
An Đạt Văn hài lòng gật đầu: Chị của tôi nói bác cả bị bọn bắt cóc, nói là đang giấu ông ta ở núi Thanh Đài.
Đại Nhĩ Đông nói khẽ: Anh Văn, tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu, ông ta mất tích ở Hongkong, cho dù là bị người ta bắt cóc, muốn đưa tới đến đại lục thì tất nhiên phải qua tầng tầng quan khẩu, chẳng lẽ hải quan đại lục đều là đồ trang trí ư? Một người sống sờ sờ được chuyển vào mà không có ghi chép gì ư?
An Đạt Văn nói: Có lẽ là. Nhập cư trái phép
Đại Nhĩ Đông lắc đầu nói: Hiện tại đã không giống như quá khư nữa rồi, hải giám đại lục bất kể là trang bị hay là nhân lực đều có tiêu chuẩn nhất lưu thế giới, nhập cư trái phép nào có dễ dàng như vậy, bỏ ra từng ấy sức, chẳng thà giết đi, vận tro cốt tới có phải đơn giản hơn không. Nói xong hắn lại ý thức được những lời này có chút bất kính với An Đức Minh, sợ đến nỗi cúi đầu: Anh Văn, em chỉ là thuận miệng mà nói thôi, anh đừng trách.
An Đạt Văn thở dài nói: Nếu như mày là kiếp phỉ, mày cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, theo tao thấy bác cả tao rất có thể là dữ nhiều lành ít rồi.
Đại Nhĩ Đông nói: Bọn bắt cóc chẳng lẽ thực sự vì tiền ư?
An Đạt Văn nói: Nếu như mày là bọn bắt cóc thì mày có lợi dụng cơ hội này để gây bất lợi cho chị tao không?
Đại Nhĩ Đông ngẩn ra, hắn có chút không rõ ý tứ của An Đạt Văn.
An Đạt Văn lại nói: Nếu như chị tao thật sự xảy ra chuyện gì. Nhất định đều là bọn bắt cóc gây nên, mày nói có đúng không hả? Người khác sẽ không hoài nghi tao có đúng không?
Đại Nhĩ Đông lúc này mới hiểu được, trong lòng không khỏi thấy lạnh cả người, An Đạt Văn không ngờ muốn mượn cơ hội này để xuống tay với xuống tay mình, tâm địa của lão đại này thật đúng là đen thật.
An Đạt Văn nói: Ngày mai Đao Đầu và Liệp Hộ sẽ tới, mày chỉ cần phối hợp hành động với bọn họ là được. An Đạt Văn ngẩng đầu nhìn về phía Tử Hà quan, bất kể lần này có bọn bắt cóc xuất hiện hay không, hắn cũng sẽ không để Trương Dương còn sống mà rời khỏi, về phần An Ngữ Thần, cô ta có lẽ còn có thể sống thêm một đoạn thời gian, dù sao khoản tài sản lớn mà ông nội để lại vẫn không biết ở đâu. Nhớ tới ông nội, An Đạt Văn không khỏi hận tới nghiến răng nghiến lợi, lão già kia, lúc trước người ngăn cơn sóng dữ cho An gia rõ ràng là mình, nhưng ông ta không ngờ lại làm vậy.
Đối với An Ngữ Thần mà nói thì đây là một đêm dài, trên thực tế gần đây cô ta nghỉ ngơi không được tốt, Trương Dương lo cô ta gần đây vất vả, lặng lẽ điểm huyệt ngủ của cô ta, để cô ta có thể nghỉ ngơi.
Đóng cửa phòng vào sân của Tử Hà quan, lão đạo sĩ vẫn đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Dương ra, quan tâm nói: Ngủ chưa?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi điểm huyệt đạo của cô ta, để cô ta ngủ ngon một giấc.
Lão đạo sĩ thở dài: Mạng của Đứa nhỏ này thật khổ.
Trương Dương nói: Tôi thấy An Đức Minh rất có thể đã gặp nạn rồi.
Lý Tín Nghĩa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nặng nề, trăng bị che kín sau tầng mây, sao cũng không thấy đâu, trong lòng lão đạo sĩ cũng phủ đầy khói mù, Lý Tín Nghĩa nói khẽ: Đại ca của tôi bỏ ác theo thiện, tôi ở trước mặt Lão Quân tụng kinh cả đời, cả đời làm việc thiện. Nhưng những điều này vẫn không thể triệt tiêu tội nghiệt của An gia chúng tôi ư?Trời cao nếu như muốn báo ứng, vì sao không báo ứng lên người những lão già chúng tôi, vì sao muốn tra tấn con cháu của An gia? Lão đạo sĩ nói tới đây, không thể khống chế bi thương trong lòng, rơi lệ lã chã.
Trương Dương nói: Đạo trưởng, ngài đừng quá thương tâm, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng. Trời cao tuyệt đối sẽ không báo ứng lên người tiểu yêu.
Lý Tín Nghĩa nói: Trương Dương, những con số mà tôi nói với cậu cậu đã nói với nó chưa?
Trương đại quan nhân vỗ vỗ gáy: Đạo trưởng, ngài không nói không nói thì tôi suýt nữa quên mất.
Lão đạo sĩ không khỏi oán trách: Thằng ôn này, lúc trước đại ca của tôi dặn dò chuyện trọng yếu như vậy, cậu sao có thể tùy tiện quên được?
Trương Dương nói: Gần đây gặp quá nhiều chuyện, tiểu yêu lần này tới đây cũng nào có tâm tình mà nghe những cái này. Chờ sáng mai tôi rảnh sẽ nói với cô ta. Nói tới đây, hắn cười nói: Đạo trưởng, tôi thấy hay là ông nói thật với cô ta hết đi, để tiểu yêu biết cô ta trên thế giới này còn có một ông nội, chắc hẳn cô ta nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lão đạo sĩ lắc đầu: Người xuất gia sao có thể lưu luyến những thân thế tục này được, nó bình an là tốt rồi, tôi không mong gì hơn.
Trương Dương nói: Tiểu tử An Đạt Văn đó tâm cơ rất sâu, ngài cũng phải lưu ý tới thằng ôn này nhiều hơn. Mấy ngày này ông ít tới chỗ linh cữu thôi. Vạn nhất hắn nghi ngờ ông, chỉ sợ cũng sẽ có chút phiền phức.
Lão đạo sĩ thở dài: Đức Uyên dù sao cũng là cháu tôi. Tôi tới siêu độ để thể hiện tấm lòng, vả lại người xuất gia như tôi làm loại chuyện này thật sự là hết sức bình thường, có gì mà phải hoài nghi?
Trương Dương nói: Thằng cháu ông quang minh chính đại thì không biết đâu, nhưng âm mưu lại là cường hạng của hắn, được rồi, tôi cũng không anh trước mặt ông bàn lông thị phi của An gia các ông nữa, tóm lại ông cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lão đạo sĩ nói: Cùng lắm thì tôi sáng mai không ra mặt là được.
giấc ngủ này của An Ngữ Thần rất ngon , khi tỉnh lại thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau! Cô ta sau khi rửa mặt thì vội vàng ra ngoài, nhìn thấy Trương Dương và lão đạo sĩ hai người đang uống trà dưới tàng cây, tiểu đạo đồng không có mặt, không có ai dọn dẹp, trong viện đầy lá cây của cây bạch quả.
An Ngữ Thần không khỏi oán trách: Trương Dương, anh sao không gọi em một tiếng, chín giờ mất rồi.
Trương Dương nói: Dưới núi có một đám nhân vật giang hồ đang đưa tiễn tam thúc của em, em đến cũng chẳng để làm gì, chẳng thà ở đây mà nghỉ ngơi cho khỏe.
An Ngữ Thần nói: Di động của em đâu?
Trương Dương đưa di động cho cô ta: Đêm qua không có ai gọi cả, bọn bắt cóc kia mười phần có chín là mạo danh, hiện tại ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.
An Ngữ Thần nói: Nhưng chuyện này căn bản không giống như là trò đùa, vì sao muốn lừa em tới đây?
Lão đạo sĩ nói: Trên đời này người đầy tâm nhãn nhiều lắm.
An Ngữ Thần cầm di động, mở nhật ký cuộc gọi, tối hôm qua quả nhiên không có bất kỳ ai gọi điện thoại tới, cô ta không khỏi thở dài, nếu như điện báo của bọn bắt cóc trước đó là giả, như vậy cha mình rốt cuộc đã đi đâu? Rốt cuộc là sống hay chết? An Ngữ Thần đang hết sức phiền muộn thì điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
Trương đại quan nhân và lão đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ, chuyện này không khéo vậy chứ, vừa đưa di động cho cô ta thì bọn bắt cóc liền gọi điện thoại tới.
An Ngữ Thần nhìn thấy còn có hơn mười nhân vật giang hồ ở lại cùng An Đạt Văn, cô ta bụng đầy tâm sự, lại nhìn thấy mình nếu như không quay về nghỉ ngơi, Trương Dương và lão đạo sĩ cũng sẽ ở lại cùng, lập tức gật đầu: A Văn, chị về trước, sáng sớm ngày mai chị lại tới.
An Đạt Văn nói: Không gấp, tầm chạng vạng ngày mai mới hạ táng. Nhìn An Ngữ Thần và Trương Dương cùng nhau đi theo lão đạo sĩ trở về Tử Hà quan. An Đạt Văn nhíu mày. Đánh mắt ra hiệu cho thân tín Đại Nhĩ Đông đứng ở bên cạnh. Hai người đi ra khỏi linh đường, An Đạt Văn rút ra một điếu thuốc lá, Đại Nhĩ Đông vội vàng bước lên châm cho hắn.
An Đạt Văn hút thuốc, nhả khói, nói khẽ: Có tra được gì hay không?
Đại Nhĩ Đông cung kính nói: Anh Văn, chúng em đã phát ra giang hồ truy tập lệnh, chỉ cần có thể cung cấp manh mối cụ thể về An Đức Hằng sẽ được thưởng năm mươi vạn. Có thể giết chết hắn và mang đầu tới thì thưởng năm trăm vạn.
An Đạt Văn lạnh lùng nói: Vậy chính là mày căn bản không tra được bất kỳ tin tức gì liên quan tới hắn?
Đại Nhĩ Đông mặt lộ vẻ khó xử: An Đức Hằng đã chết nhiều năm như vậy rồi, cho dù năm đó là giả chết, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, chẳng ai còn chú ý tới hành tung của hắn nữa, hắn cũng đã cắt đứt tất cả liên hệ trước đây, muốn muốn hắn, chỉ sợ không dễ dàng.
An Đạt Văn nói: Ngày mai chắc còn có không ít người tới đây viếng. Bất kể lời hắn nói là thật hay giả, chúng ta cũng không thể khinh thường.
Đại Nhĩ Đông nói: Anh Văn yên tâm, em đã lâm thời phân phối không ít người tới đây.
An Đạt Văn nói: Nơi này là đại lục chứ không phải Hongkong, làm việc đừng có gây ầm ĩ quá, vạn nhất bị cảnh sát chú ý, chẳng phải là càng tăng thêm những phiền toái không cần thiết ư, còn nữa, lần này trong người tới không thiếu bằng hữu của cha tôi lúc sinh tiền. Ở Đài Loan đều là người có máu mặt. chúng ta nếu như biểu hiện quá mức đề phòng, có thể sẽ khiến cho bọn họ thấy phản cảm.
Đại Nhĩ Đông nói: Vẫn là anh Văn cân nhắc chu toàn.
An Đạt Văn nói: Lão đạo lỗ mũi trâu kia vô cùng cổ quái. Mỗi lần An gia chúng ta gặp chuyện không may, ông ta luôn biểu hiện ra vẻ đặc biệt nhiệt tình, khi ông nội của tôi chết, ông ta cũng có mặt, trước khi lâm chung còn đặc biệt gọi ông ta vào, giúp tôi tra lai lịch của ông ta, xem ông ta và An gia chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì.
Đại Nhĩ Đông nói: Trước chuyện đã an bài lắp máy nghe trộm trong Tử Hà quan rồi.
An Đạt Văn hài lòng gật đầu: Chị của tôi nói bác cả bị bọn bắt cóc, nói là đang giấu ông ta ở núi Thanh Đài.
Đại Nhĩ Đông nói khẽ: Anh Văn, tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu, ông ta mất tích ở Hongkong, cho dù là bị người ta bắt cóc, muốn đưa tới đến đại lục thì tất nhiên phải qua tầng tầng quan khẩu, chẳng lẽ hải quan đại lục đều là đồ trang trí ư? Một người sống sờ sờ được chuyển vào mà không có ghi chép gì ư?
An Đạt Văn nói: Có lẽ là. Nhập cư trái phép
Đại Nhĩ Đông lắc đầu nói: Hiện tại đã không giống như quá khư nữa rồi, hải giám đại lục bất kể là trang bị hay là nhân lực đều có tiêu chuẩn nhất lưu thế giới, nhập cư trái phép nào có dễ dàng như vậy, bỏ ra từng ấy sức, chẳng thà giết đi, vận tro cốt tới có phải đơn giản hơn không. Nói xong hắn lại ý thức được những lời này có chút bất kính với An Đức Minh, sợ đến nỗi cúi đầu: Anh Văn, em chỉ là thuận miệng mà nói thôi, anh đừng trách.
An Đạt Văn thở dài nói: Nếu như mày là kiếp phỉ, mày cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, theo tao thấy bác cả tao rất có thể là dữ nhiều lành ít rồi.
Đại Nhĩ Đông nói: Bọn bắt cóc chẳng lẽ thực sự vì tiền ư?
An Đạt Văn nói: Nếu như mày là bọn bắt cóc thì mày có lợi dụng cơ hội này để gây bất lợi cho chị tao không?
Đại Nhĩ Đông ngẩn ra, hắn có chút không rõ ý tứ của An Đạt Văn.
An Đạt Văn lại nói: Nếu như chị tao thật sự xảy ra chuyện gì. Nhất định đều là bọn bắt cóc gây nên, mày nói có đúng không hả? Người khác sẽ không hoài nghi tao có đúng không?
Đại Nhĩ Đông lúc này mới hiểu được, trong lòng không khỏi thấy lạnh cả người, An Đạt Văn không ngờ muốn mượn cơ hội này để xuống tay với xuống tay mình, tâm địa của lão đại này thật đúng là đen thật.
An Đạt Văn nói: Ngày mai Đao Đầu và Liệp Hộ sẽ tới, mày chỉ cần phối hợp hành động với bọn họ là được. An Đạt Văn ngẩng đầu nhìn về phía Tử Hà quan, bất kể lần này có bọn bắt cóc xuất hiện hay không, hắn cũng sẽ không để Trương Dương còn sống mà rời khỏi, về phần An Ngữ Thần, cô ta có lẽ còn có thể sống thêm một đoạn thời gian, dù sao khoản tài sản lớn mà ông nội để lại vẫn không biết ở đâu. Nhớ tới ông nội, An Đạt Văn không khỏi hận tới nghiến răng nghiến lợi, lão già kia, lúc trước người ngăn cơn sóng dữ cho An gia rõ ràng là mình, nhưng ông ta không ngờ lại làm vậy.
Đối với An Ngữ Thần mà nói thì đây là một đêm dài, trên thực tế gần đây cô ta nghỉ ngơi không được tốt, Trương Dương lo cô ta gần đây vất vả, lặng lẽ điểm huyệt ngủ của cô ta, để cô ta có thể nghỉ ngơi.
Đóng cửa phòng vào sân của Tử Hà quan, lão đạo sĩ vẫn đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Dương ra, quan tâm nói: Ngủ chưa?
Trương Dương gật đầu nói: Tôi điểm huyệt đạo của cô ta, để cô ta ngủ ngon một giấc.
Lão đạo sĩ thở dài: Mạng của Đứa nhỏ này thật khổ.
Trương Dương nói: Tôi thấy An Đức Minh rất có thể đã gặp nạn rồi.
Lý Tín Nghĩa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nặng nề, trăng bị che kín sau tầng mây, sao cũng không thấy đâu, trong lòng lão đạo sĩ cũng phủ đầy khói mù, Lý Tín Nghĩa nói khẽ: Đại ca của tôi bỏ ác theo thiện, tôi ở trước mặt Lão Quân tụng kinh cả đời, cả đời làm việc thiện. Nhưng những điều này vẫn không thể triệt tiêu tội nghiệt của An gia chúng tôi ư?Trời cao nếu như muốn báo ứng, vì sao không báo ứng lên người những lão già chúng tôi, vì sao muốn tra tấn con cháu của An gia? Lão đạo sĩ nói tới đây, không thể khống chế bi thương trong lòng, rơi lệ lã chã.
Trương Dương nói: Đạo trưởng, ngài đừng quá thương tâm, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng. Trời cao tuyệt đối sẽ không báo ứng lên người tiểu yêu.
Lý Tín Nghĩa nói: Trương Dương, những con số mà tôi nói với cậu cậu đã nói với nó chưa?
Trương đại quan nhân vỗ vỗ gáy: Đạo trưởng, ngài không nói không nói thì tôi suýt nữa quên mất.
Lão đạo sĩ không khỏi oán trách: Thằng ôn này, lúc trước đại ca của tôi dặn dò chuyện trọng yếu như vậy, cậu sao có thể tùy tiện quên được?
Trương Dương nói: Gần đây gặp quá nhiều chuyện, tiểu yêu lần này tới đây cũng nào có tâm tình mà nghe những cái này. Chờ sáng mai tôi rảnh sẽ nói với cô ta. Nói tới đây, hắn cười nói: Đạo trưởng, tôi thấy hay là ông nói thật với cô ta hết đi, để tiểu yêu biết cô ta trên thế giới này còn có một ông nội, chắc hẳn cô ta nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lão đạo sĩ lắc đầu: Người xuất gia sao có thể lưu luyến những thân thế tục này được, nó bình an là tốt rồi, tôi không mong gì hơn.
Trương Dương nói: Tiểu tử An Đạt Văn đó tâm cơ rất sâu, ngài cũng phải lưu ý tới thằng ôn này nhiều hơn. Mấy ngày này ông ít tới chỗ linh cữu thôi. Vạn nhất hắn nghi ngờ ông, chỉ sợ cũng sẽ có chút phiền phức.
Lão đạo sĩ thở dài: Đức Uyên dù sao cũng là cháu tôi. Tôi tới siêu độ để thể hiện tấm lòng, vả lại người xuất gia như tôi làm loại chuyện này thật sự là hết sức bình thường, có gì mà phải hoài nghi?
Trương Dương nói: Thằng cháu ông quang minh chính đại thì không biết đâu, nhưng âm mưu lại là cường hạng của hắn, được rồi, tôi cũng không anh trước mặt ông bàn lông thị phi của An gia các ông nữa, tóm lại ông cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lão đạo sĩ nói: Cùng lắm thì tôi sáng mai không ra mặt là được.
giấc ngủ này của An Ngữ Thần rất ngon , khi tỉnh lại thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau! Cô ta sau khi rửa mặt thì vội vàng ra ngoài, nhìn thấy Trương Dương và lão đạo sĩ hai người đang uống trà dưới tàng cây, tiểu đạo đồng không có mặt, không có ai dọn dẹp, trong viện đầy lá cây của cây bạch quả.
An Ngữ Thần không khỏi oán trách: Trương Dương, anh sao không gọi em một tiếng, chín giờ mất rồi.
Trương Dương nói: Dưới núi có một đám nhân vật giang hồ đang đưa tiễn tam thúc của em, em đến cũng chẳng để làm gì, chẳng thà ở đây mà nghỉ ngơi cho khỏe.
An Ngữ Thần nói: Di động của em đâu?
Trương Dương đưa di động cho cô ta: Đêm qua không có ai gọi cả, bọn bắt cóc kia mười phần có chín là mạo danh, hiện tại ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.
An Ngữ Thần nói: Nhưng chuyện này căn bản không giống như là trò đùa, vì sao muốn lừa em tới đây?
Lão đạo sĩ nói: Trên đời này người đầy tâm nhãn nhiều lắm.
An Ngữ Thần cầm di động, mở nhật ký cuộc gọi, tối hôm qua quả nhiên không có bất kỳ ai gọi điện thoại tới, cô ta không khỏi thở dài, nếu như điện báo của bọn bắt cóc trước đó là giả, như vậy cha mình rốt cuộc đã đi đâu? Rốt cuộc là sống hay chết? An Ngữ Thần đang hết sức phiền muộn thì điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
Trương đại quan nhân và lão đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ, chuyện này không khéo vậy chứ, vừa đưa di động cho cô ta thì bọn bắt cóc liền gọi điện thoại tới.
/2583
|