Trương Dương nói: Nhưng.
Tần Manh Manh nói: Em tin, tôi có thể quen với cuộc sống tương lai.
Trương đại quan nhân nói: Nhưng...
Tần Manh Manh nói: Anh Dương, anh không cần phải nói, thật ra anh muốn nói gì trong lòng em đều minh bạch, cám ơn những năm gần đây anh đã giúp đỡ em, em vĩnh viễn sẽ không quên những việc đó.
Trương đại quan nhân nuốt nước miếng, thật ra hắn cũng không thể quên.
Tần Manh Manh cười cười: Em phải về rồi, thu dọn đồ, chuẩn bị và cáo biệt tất cả. Cô ta đứng dậy rời đi.
Trương đại quan nhân ngơ ngác ngồi ở đó, luôn cảm thấy chuyện không nên kết thúc một cách không minh bạch như vậy, Tần Manh Manh tuy rằng nói rất thoải mái, nhưng trong đáy lòng cô ta nhất định cũng muốn nghe thấy những lời nói níu giữ của mình. Nhưng mình không ngờ lại không nói gì cả. Thậm chí một câu tương tự như níu kéo cũng không có? Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tần Manh Manh, cô ta lần này đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa, chẳng trách tối hôm qua cô ta chủ động như vậy, thì ra cô ta là thông qua phương thức này để cáo biệt mình.
Trương Dương nhớ tới sự thiện lương của Tần Manh Manh, nhớ tới những nỗi bất hạnh của cô ta trước đây, hắn thầm tự trách, mình không ngờ ngay cả một câu níu giữ cũng tiếc không nói ra. Trương Dương à Trương Dương, mày hình như quá xấu xa rồi.
Tần Manh Manh trở lại trong phòng, không biết vì sao, mắt có chút ươn ướt, cô ta lặng lẽ thu dọn hành trang.Trong đáy lòng cô ta đa sớm yêu Trương Dương, nhưng cô ta cuối cùng vẫn không có dũng khí nói ra,nhưng cô ta minh bạch, mình không xứng với Trương Dương, nếu như có thẻ, cô ta tình nguyện lặng lẽ đứng ở một góc không bị người ta chú ý, làm nữ nhân sau lưng hắn. Nhưng tất cả có lẽ chỉ là ảo tưởng mà thôi. Duy trì trạng thái hiện tại cũng tốt, có một số lời có lẽ vĩnh viễn đừng nói quá rõ ràng, trong lòng Tần Manh Manh lại sinh ra cảm giác ngàn trời xa cách, không thể gặp lại. Nước mắt tuôn rơi.
Tiếng Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tần Manh Manh vội vàng lau nước mắt trên mặt, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Trương Dương đứng ở ngoài cửa.
Trương Dương bước vào. Vẻ mặt có chút phức tạp.
Tần Manh Manh cắn cắn môi: Nghĩ tới sắp ra đi, trong lòng luôn có chút luyến tiếc.
Cửa phòng đóng lại phía sau Trương Dương. Hắn bỗng nhiên xông lên dũng cảm ôm lấy Tần Manh Manh rồi hôn môi cô ta.
Mắt đẹp của Tần Manh Manh bởi vì kinh hãi mà mở tròn xoe, tai tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại, hạnh phúc tới bất thình lình đã khiến đầu óc cô ta choáng váng, nụ hôn dài của Trương Dương khiến cô ta cơ hồ không thở nổi. Hai tay và cơ thể cô ta cuối cùng cũng thả lỏng, sau đó chậm rãi đặt lên thắt lưng Trương Dương, rồi ôm chặt lấy hắn.
Khi đầu óc của Tần Manh Manh thoáng khôi phục lý trí thì cô ta và Trương Dương đã trở nên trần truồng, Trương Dương không nói gì, cực kỳ bá đạo tiến vào trong cơ thể của cô ta, chút lý trí vừa mới khôi phục của Tần Manh Manh lại triệt để mê loạn, cô ta ôm chặt thân hình cường tráng của Trương Dương, đùi đẹp cuốn chặt người hắn, mắt đẹp ướt át dưới sự tiến sâu của Trương Dương mà bị phủ lên tình dục sương mù.
Trương đại quan nhân cảm thấy có chút khác lạ, phản ứng của Tần Manh Manh so với tối hôm qua thì rụt rè hơn nhiều, nhưng lúc này Trương đại quan nhân căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều, mục đích lần này hắn tới là muốn thổ lộ với Tần Manh Manh, nhưng thằng cha này cảm thấy ngôn ngữ không bằng hành động, vì thế phải hành động cụ thể.
Cuồng loạn qua đi, thân thể mềm mại của Tần Manh Manh xụi lơ, nằm run run trong lòng Trương Dương, cô ta hiển nhiên chưa bình phục lại, bên trong mắt đẹp ánh ra lệ quang khiến cho người ta thương yêu, không phải thương tâm mà là tràn đầy hạnh phúc.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ta, ôn nhu nói: Manh Manh, thật ra trong lòng anh vẫn luôn có em.
Mặt Tần Manh Manh nóng lên, trán dụi sâu vào lòng hắn.
Trương đại quan nhân lúc này mới lưu ý tới trên đệm có những điểm hồng, Trương đại quan nhân cho rằng mình nhìn lầm rồi, chớp chớp mắt, nhưng đó tuyệt đối không phải là đến từ người mình: Manh Manh...em...
Mặt Tần Manh Manh dán chặt vào ngực hắn, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, qua một hồi lâu mới nói khẽ: Thân thể của em từ nhỏ đã bất đồng với người khác, bác sĩ nói em bởi vì nguyên nhân di truyền phục chế, cho nên, cho nên bất đồng với những người khác... Tiếng nói của cô ta như muỗi, xấu hổ không chịu nổi.
Trương đại quan nhân giờ mới hiểu, cái này trong y học cũng không phải hiếm thấy, chính là có hai hệ thống sinh sản, hai tử cung hai cái đó. Hơn nữa hai tử cung đều có thể thụ thai, chẳng trách vừa rồi cảm giác của mình hoàn toàn bất đồng, Tần Manh Manh tuy rằng đã đẻ Tần Hoan, nhưng kết cấu thân thể đặc thù của cô ta quyết định, một nửa khác của cô ta vẫn là cô gái trinh, hôm nay mới chính thức bị Trương Dương biến thành nữ nhân một cách triệt để.
Tần Manh Manh xấu hổ nói: Anh Dương, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?
Trương đại quan nhân nói: Sao lại vậy, anh cảm giác như kiếm lời. Hắn nghiêng người đặt Tần Manh Manh dưới người: Này... Công tác của Chúng ta hình như mới chỉ hoàn thành một phần hai...
Khi Trương đại quan nhân rời khỏi phòng Tần Manh Manh đã minh bạch, hôm nay tuyệt đối là mình ô long rồi, hắn đã có thể kết luận, tối hôm qua người lẻn vào phòng mình khẳng định không phải Tần Manh Manh, hắn cũng không phải kẻ liệt, vào khoảnh khắc thực sự tiếp xúc thân mật với Tần Manh Manh cũng đã ý thức được, cảm giác này hoàn toàn khác biệt. Nhưng việc đã đến nước này, Trương đại quan nhân cũng không dám nói toạc ra chân tướng, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Trương đại quan nhân trở lại ô tô, nhìn mình trong gương chiếu hậu, giơ tay lên tát cho mình một cái: Cầm thú. Nhưng tát xong một cái, trên mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, nếu như không phải có tối hôm qua, hắn và Tần Manh Manh có thẻ cả đời này không tiến được một bước, kể ra phải cảm tạ người tối hôm qua mới đúng.
Trương đại quan nhân phát hiện mình thật là hồ đồ, nếu như nói lúc trước bởi vì cổ độc phát tác bị Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi chơi, tưởng lầm xảy ra một đêm thân mật với Thiệu Minh Phi thì còn có thể lý giải, lần này không ngờ dưới tình trạng tỉnh táo vẫn làm ra chuyện hồ đồ như vậy, thực sự nếu như bị người ta biết, chỉ sợ không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa.
Có điều da mặt của thằng cha này rất luôn rất dầy, suy nghĩ trong chốc lát rồi không ngờ lại đắc ý, đây là hồng phúc tề thiên, hắn trong đáy lòng đã đoán được người giả làm Tần Manh Manh tối hôm qua lẻn vào trong phòng mình, miệng nhẹ giọng bật ra một cái tên: Bối Bối à Bối Bối, em đúng là thích đùa, lừa anh một vố đến thảm.
Khi Trương Dương nhắc tới Tang Bối Bối th di động của hắn đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại, là Lệ Phù gọi tới, hẹn hắn tới công viên Giang Than gặp mặt.
Trương Dương lái xe tới công viên, diện tích của công viên này tuy rằng rất lớn, xanh hoá cũng không tồi, nhưng trước giờ khách vẫn rất thưa thớt, hơn nữa hôm nay gió hơi lớn, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Trương Dương cho xe vào bãi, đi bộ từ cửa nam vào, công viên đã thực hành mở tự do, không cần vé vào cửa, tuy rằng là vậy, vẫn không thấy du khách.
Dọc theo thông đạo vắng vẻ mà đi, hai bên đường trồng cây pháp đồng, nhưng lá cây phần lớn đã rụng hết, thỉn thoảng mới thấy một hai lá, gió thổi qua, những cái lá cuối cùng này cũng bay theo gió.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tới công viên, là cùng Cố Giai Đồng đến tìm Cố Dưỡng Dưỡng.
Một chút màu đỏ tươi Phía trước đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lệ Phù mặc áo gió màu đỏ, đón gió đứng đó, lẳng lặng nhìn Trường Giang chảy về hướng đông.
Trương Dương mỉm cười tới bên cạnh cô ta, rất tự nhiên vươn tay ra, ôm chặt eo nhỏ của Lệ Phù: Về khi nào thế?
Mắt đẹp màu lam của Lệ Phù nhộn nhạo như nước mùa thu, tựa hồ có chút lạnh, thân thể mềm mại rúc trong lòng Trương Dương, cái mũi đáng yêu chun lại, ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt trên người Trương Dương, cô ta nói khẽ: Mới sáng sớm đã chạy tới chỗ nào làm chuyện xấu rồi?
Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: Cũng muốn làm lắm, nhưng hôm nay hơi lạnh, mà chung quanh không có chỗ tránh gió, hơn nữa vạn nhất người tới bắt gặp thì không tiện, hay là hai ta về khách sạn đi?
Lệ Phù trợn mắt lườm hắn: Lưu manh.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh cảm thấy em đang khen anh.
Lệ Phù nói: Mũi của em luôn rất thính, có thể ngửi thấy mùi người.
Trương đại quan nhân hít hít: Mùi người gì?
Anh hiểu mà.
Trương Dương bật cười ha ha.
Lệ Phù nói: Có phải Tang Bối Bối tìm anh hay không?
Trương Dương lắc đầu, tuy rằng hắn rất hoài nghi người tối hôm qua giả mạo Tần Manh Manh lẻn vào phòng mình là Tang Bối Bối, nhưng trước mắt vẫn chưa thể chứng thực.
Lệ Phù nói: Vì tìm cô ta, em đã tiêu phí không ít công phu.
Chuyện lần này khiến em phải lo rồi.
Lệ Phù nói: Với thân thủ của anh, chỉ bằng vào đám cảnh sát đó căn bản không làm khó được anh, có phải trong lòng biết khẳng định có người sẽ cứu anh, cho nên lần này trấn định như vậy?
Tần Manh Manh nói: Em tin, tôi có thể quen với cuộc sống tương lai.
Trương đại quan nhân nói: Nhưng...
Tần Manh Manh nói: Anh Dương, anh không cần phải nói, thật ra anh muốn nói gì trong lòng em đều minh bạch, cám ơn những năm gần đây anh đã giúp đỡ em, em vĩnh viễn sẽ không quên những việc đó.
Trương đại quan nhân nuốt nước miếng, thật ra hắn cũng không thể quên.
Tần Manh Manh cười cười: Em phải về rồi, thu dọn đồ, chuẩn bị và cáo biệt tất cả. Cô ta đứng dậy rời đi.
Trương đại quan nhân ngơ ngác ngồi ở đó, luôn cảm thấy chuyện không nên kết thúc một cách không minh bạch như vậy, Tần Manh Manh tuy rằng nói rất thoải mái, nhưng trong đáy lòng cô ta nhất định cũng muốn nghe thấy những lời nói níu giữ của mình. Nhưng mình không ngờ lại không nói gì cả. Thậm chí một câu tương tự như níu kéo cũng không có? Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tần Manh Manh, cô ta lần này đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa, chẳng trách tối hôm qua cô ta chủ động như vậy, thì ra cô ta là thông qua phương thức này để cáo biệt mình.
Trương Dương nhớ tới sự thiện lương của Tần Manh Manh, nhớ tới những nỗi bất hạnh của cô ta trước đây, hắn thầm tự trách, mình không ngờ ngay cả một câu níu giữ cũng tiếc không nói ra. Trương Dương à Trương Dương, mày hình như quá xấu xa rồi.
Tần Manh Manh trở lại trong phòng, không biết vì sao, mắt có chút ươn ướt, cô ta lặng lẽ thu dọn hành trang.Trong đáy lòng cô ta đa sớm yêu Trương Dương, nhưng cô ta cuối cùng vẫn không có dũng khí nói ra,nhưng cô ta minh bạch, mình không xứng với Trương Dương, nếu như có thẻ, cô ta tình nguyện lặng lẽ đứng ở một góc không bị người ta chú ý, làm nữ nhân sau lưng hắn. Nhưng tất cả có lẽ chỉ là ảo tưởng mà thôi. Duy trì trạng thái hiện tại cũng tốt, có một số lời có lẽ vĩnh viễn đừng nói quá rõ ràng, trong lòng Tần Manh Manh lại sinh ra cảm giác ngàn trời xa cách, không thể gặp lại. Nước mắt tuôn rơi.
Tiếng Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tần Manh Manh vội vàng lau nước mắt trên mặt, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Trương Dương đứng ở ngoài cửa.
Trương Dương bước vào. Vẻ mặt có chút phức tạp.
Tần Manh Manh cắn cắn môi: Nghĩ tới sắp ra đi, trong lòng luôn có chút luyến tiếc.
Cửa phòng đóng lại phía sau Trương Dương. Hắn bỗng nhiên xông lên dũng cảm ôm lấy Tần Manh Manh rồi hôn môi cô ta.
Mắt đẹp của Tần Manh Manh bởi vì kinh hãi mà mở tròn xoe, tai tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại, hạnh phúc tới bất thình lình đã khiến đầu óc cô ta choáng váng, nụ hôn dài của Trương Dương khiến cô ta cơ hồ không thở nổi. Hai tay và cơ thể cô ta cuối cùng cũng thả lỏng, sau đó chậm rãi đặt lên thắt lưng Trương Dương, rồi ôm chặt lấy hắn.
Khi đầu óc của Tần Manh Manh thoáng khôi phục lý trí thì cô ta và Trương Dương đã trở nên trần truồng, Trương Dương không nói gì, cực kỳ bá đạo tiến vào trong cơ thể của cô ta, chút lý trí vừa mới khôi phục của Tần Manh Manh lại triệt để mê loạn, cô ta ôm chặt thân hình cường tráng của Trương Dương, đùi đẹp cuốn chặt người hắn, mắt đẹp ướt át dưới sự tiến sâu của Trương Dương mà bị phủ lên tình dục sương mù.
Trương đại quan nhân cảm thấy có chút khác lạ, phản ứng của Tần Manh Manh so với tối hôm qua thì rụt rè hơn nhiều, nhưng lúc này Trương đại quan nhân căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều, mục đích lần này hắn tới là muốn thổ lộ với Tần Manh Manh, nhưng thằng cha này cảm thấy ngôn ngữ không bằng hành động, vì thế phải hành động cụ thể.
Cuồng loạn qua đi, thân thể mềm mại của Tần Manh Manh xụi lơ, nằm run run trong lòng Trương Dương, cô ta hiển nhiên chưa bình phục lại, bên trong mắt đẹp ánh ra lệ quang khiến cho người ta thương yêu, không phải thương tâm mà là tràn đầy hạnh phúc.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ta, ôn nhu nói: Manh Manh, thật ra trong lòng anh vẫn luôn có em.
Mặt Tần Manh Manh nóng lên, trán dụi sâu vào lòng hắn.
Trương đại quan nhân lúc này mới lưu ý tới trên đệm có những điểm hồng, Trương đại quan nhân cho rằng mình nhìn lầm rồi, chớp chớp mắt, nhưng đó tuyệt đối không phải là đến từ người mình: Manh Manh...em...
Mặt Tần Manh Manh dán chặt vào ngực hắn, xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, qua một hồi lâu mới nói khẽ: Thân thể của em từ nhỏ đã bất đồng với người khác, bác sĩ nói em bởi vì nguyên nhân di truyền phục chế, cho nên, cho nên bất đồng với những người khác... Tiếng nói của cô ta như muỗi, xấu hổ không chịu nổi.
Trương đại quan nhân giờ mới hiểu, cái này trong y học cũng không phải hiếm thấy, chính là có hai hệ thống sinh sản, hai tử cung hai cái đó. Hơn nữa hai tử cung đều có thể thụ thai, chẳng trách vừa rồi cảm giác của mình hoàn toàn bất đồng, Tần Manh Manh tuy rằng đã đẻ Tần Hoan, nhưng kết cấu thân thể đặc thù của cô ta quyết định, một nửa khác của cô ta vẫn là cô gái trinh, hôm nay mới chính thức bị Trương Dương biến thành nữ nhân một cách triệt để.
Tần Manh Manh xấu hổ nói: Anh Dương, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?
Trương đại quan nhân nói: Sao lại vậy, anh cảm giác như kiếm lời. Hắn nghiêng người đặt Tần Manh Manh dưới người: Này... Công tác của Chúng ta hình như mới chỉ hoàn thành một phần hai...
Khi Trương đại quan nhân rời khỏi phòng Tần Manh Manh đã minh bạch, hôm nay tuyệt đối là mình ô long rồi, hắn đã có thể kết luận, tối hôm qua người lẻn vào phòng mình khẳng định không phải Tần Manh Manh, hắn cũng không phải kẻ liệt, vào khoảnh khắc thực sự tiếp xúc thân mật với Tần Manh Manh cũng đã ý thức được, cảm giác này hoàn toàn khác biệt. Nhưng việc đã đến nước này, Trương đại quan nhân cũng không dám nói toạc ra chân tướng, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Trương đại quan nhân trở lại ô tô, nhìn mình trong gương chiếu hậu, giơ tay lên tát cho mình một cái: Cầm thú. Nhưng tát xong một cái, trên mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, nếu như không phải có tối hôm qua, hắn và Tần Manh Manh có thẻ cả đời này không tiến được một bước, kể ra phải cảm tạ người tối hôm qua mới đúng.
Trương đại quan nhân phát hiện mình thật là hồ đồ, nếu như nói lúc trước bởi vì cổ độc phát tác bị Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi chơi, tưởng lầm xảy ra một đêm thân mật với Thiệu Minh Phi thì còn có thể lý giải, lần này không ngờ dưới tình trạng tỉnh táo vẫn làm ra chuyện hồ đồ như vậy, thực sự nếu như bị người ta biết, chỉ sợ không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa.
Có điều da mặt của thằng cha này rất luôn rất dầy, suy nghĩ trong chốc lát rồi không ngờ lại đắc ý, đây là hồng phúc tề thiên, hắn trong đáy lòng đã đoán được người giả làm Tần Manh Manh tối hôm qua lẻn vào trong phòng mình, miệng nhẹ giọng bật ra một cái tên: Bối Bối à Bối Bối, em đúng là thích đùa, lừa anh một vố đến thảm.
Khi Trương Dương nhắc tới Tang Bối Bối th di động của hắn đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại, là Lệ Phù gọi tới, hẹn hắn tới công viên Giang Than gặp mặt.
Trương Dương lái xe tới công viên, diện tích của công viên này tuy rằng rất lớn, xanh hoá cũng không tồi, nhưng trước giờ khách vẫn rất thưa thớt, hơn nữa hôm nay gió hơi lớn, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Trương Dương cho xe vào bãi, đi bộ từ cửa nam vào, công viên đã thực hành mở tự do, không cần vé vào cửa, tuy rằng là vậy, vẫn không thấy du khách.
Dọc theo thông đạo vắng vẻ mà đi, hai bên đường trồng cây pháp đồng, nhưng lá cây phần lớn đã rụng hết, thỉn thoảng mới thấy một hai lá, gió thổi qua, những cái lá cuối cùng này cũng bay theo gió.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tới công viên, là cùng Cố Giai Đồng đến tìm Cố Dưỡng Dưỡng.
Một chút màu đỏ tươi Phía trước đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Lệ Phù mặc áo gió màu đỏ, đón gió đứng đó, lẳng lặng nhìn Trường Giang chảy về hướng đông.
Trương Dương mỉm cười tới bên cạnh cô ta, rất tự nhiên vươn tay ra, ôm chặt eo nhỏ của Lệ Phù: Về khi nào thế?
Mắt đẹp màu lam của Lệ Phù nhộn nhạo như nước mùa thu, tựa hồ có chút lạnh, thân thể mềm mại rúc trong lòng Trương Dương, cái mũi đáng yêu chun lại, ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt trên người Trương Dương, cô ta nói khẽ: Mới sáng sớm đã chạy tới chỗ nào làm chuyện xấu rồi?
Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: Cũng muốn làm lắm, nhưng hôm nay hơi lạnh, mà chung quanh không có chỗ tránh gió, hơn nữa vạn nhất người tới bắt gặp thì không tiện, hay là hai ta về khách sạn đi?
Lệ Phù trợn mắt lườm hắn: Lưu manh.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh cảm thấy em đang khen anh.
Lệ Phù nói: Mũi của em luôn rất thính, có thể ngửi thấy mùi người.
Trương đại quan nhân hít hít: Mùi người gì?
Anh hiểu mà.
Trương Dương bật cười ha ha.
Lệ Phù nói: Có phải Tang Bối Bối tìm anh hay không?
Trương Dương lắc đầu, tuy rằng hắn rất hoài nghi người tối hôm qua giả mạo Tần Manh Manh lẻn vào phòng mình là Tang Bối Bối, nhưng trước mắt vẫn chưa thể chứng thực.
Lệ Phù nói: Vì tìm cô ta, em đã tiêu phí không ít công phu.
Chuyện lần này khiến em phải lo rồi.
Lệ Phù nói: Với thân thủ của anh, chỉ bằng vào đám cảnh sát đó căn bản không làm khó được anh, có phải trong lòng biết khẳng định có người sẽ cứu anh, cho nên lần này trấn định như vậy?
/2583
|