Tang Bối Bối nói: Dạ Oanh nói, anh có biện pháp tìm được An Đức Hằng.
Trương Dương nói: An Đức Hằng quả thực đang ở Đông Giang ư?
Tang Bối Bối nói.Chúng em đã tra ghi chép xuất nhập cảnh rồi, hắn sau khi nhập cảnh từ ngày 13 thì không đi đâu cả, hai tuần trước từng đăng ký vào ở khách sạn Quân Duyệt, ở đó một đêm thì đi, từ đó về sau, không còn bất kỳ ghi chép đăng ký ăn ở gì của hắn nữa.
Trương Dương nói: Nói cách khác, hắn bắt đầu từ lúc đó thì không ở khách sạn nữa?
Tang Bối Bối nói: Kì Sơn chắc biết hành tung của hắn.
Trương Dương nói: Hắn chưa chắc đã chịu nói.
Tang Bối Bối nói: An Đức Hằng này rất nguy hiểm, hơn nữa hắn biết rất nhiều tin tức, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất tìm được hắn. Kì Sơn gần đây đã chuyển nhượng không ít nghiệp trong tay, xem ra hắn chắc là chuẩn bị rời khỏi.
Kì Sơn đã ký xong hợp đồng chuyển nhượng khách sạn Tuệ Nguyên, khi rời khỏi tòa nhà Huy Hoành, hắn nhận được điện thoại của Trương Dương, nói là muốn nói chuyện với hắn. Kì Sơn hẹn thời gian địa điểm với Trương Dương, khom người tiến vào xe Mercedes đã chờ hắn ở đó.
Ngũ Ca không hề lập tức khởi động ô tô, mà nói khẽ: Lão Bàng đã đến Nam Mĩ rồi.
Kì Sơn nói: Tất cả ở bên đó đã an bài cho hắn rồi chứ?
Ngũ Ca gật đầu nói: Yên tâm đi, tất cả đều không có vấn đề.
Kì Sơn thở dài nói: Tôi luôn cảm thấy có lỗi với hắn, lớn tuổi vậy rồi mà còn phải đi xa.
Ngũ Ca nói: Hợp đồng ký xong chưa?
Kì Sơn nói: Tuệ Nguyên từ ngày mai đã thuộc về người khác. Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: Thuỷ sản Tứ hải đã ngừng kinh doanh nửa năm rồi, tình huống tồn kho thế nào?
Ngũ Ca nói: Cái nên xử lý thì tất cả đã xử lý xong rồi, chỉ còn một ít hàng tồn và thiết bị, lão Thang bỏ năm ngàn vạn, muốn tiếp nhận tất cả Tứ hải.
Kì Sơn nói: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?
Ngũ Ca nói: Ý của anh là ...
Kì Sơn nói: Tiêu hủy Tất cả đi.
Ngũ Ca giật mình: Giá trị không nhỏ đâu.
Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, thế là Ngũ Ca không nói gì nữa, Kì Sơn nói: Trương Dương tìm tôi.
Ngũ Ca nói khẽ: Anh không nên thân thiết với hắn quá.
Kì Sơn nhắm mắt lại, nói khẽ: Hắn chắc là đã đoán được gì đó, muốn thông qua tôi đẻ tìm người.
Ngũ Ca nói: Hắn là quan. Lời Nhắc nhở vốn không cần phải nói nhiều, ý tứ tiếp là, chúng tôi là giặc, Trương Dương đó không tin được.
Kì Sơn nói: Hắn đối với tôi cũng tính là không tồi.
Kì Sơn bảo Ngũ Ca đưa hắn tới trại tạm giam, đi vào trong đó thăm Viên Hiếu Thương đã đã giam giữ đang chờ khởi tố, Theo sự sa lưới của Trần Cương và Tảm Thế Kiệt, hành vi buôn lậu của huynh đệ Viên gia ở Bắc Cảng ngày xưa càng lúc càng bại lộ nhiều, chuyện Viên Hiếu Thương bị định tội đã là ván đã đóng thuyền.
Nếu như không phải có quan hệ, muốn gặp Viên Hiếu Thương cũng không dễ dàng, nhưng Kì Sơn dù sao cũng là Kì Sơn, hắn ở Đông Giang tuy rằng không thể dùng từ thủ nhãn thông thiên để hình dung, nhưng cách cảnh giới này cũng không quá xa.
Viên Hiếu Thương rõ ràng trắng hơn nhiều, tra hỏi nhiều lần thực sự đã khiến tâm lý hắn bị dày vò, trong khoảng thời gian này hắn đã hoàn toàn mất tin tức của người nhà, nhìn thấy Kì Sơn, câu đầu tiên của Viên Hiếu Thương chính là: Có tin tức của vợ và con trai tôi không?
Kì Sơn cười cười đưa cho hắn một tấm ảnh, trên ảnh là vợ và con trai của Viên Hiếu Thương, bối cảnh là nhà hát Sydney nổi tiếng..
Nhìn thấy khuôn mặt của vợ và con trai, mắt Viên Hiếu Thương đỏ lên, hắn nhìn thật kỹ bức ảnh đó, thật lâu sau mới trả lại cho Kì Sơn, nói khẽ: Rất tốt.
Kì Sơn nói: Anh yên tâm, cuộc sống của bọn họ rất khá.
Viên Hiếu Thương ngẩng đầu, dùng phương thức này để khống chế tâm tình đang bốn bề sóng dậy, một lát sau mới nói: Tôi có thể không ra được.
Kì Sơn hiểu rất rõ những tội ác của Viên Hiếu Thương, hắn biết những lời này của Viên Hiếu Thương không phải là nản lòng thoái chí, mà là nói tình hình thực tế, tuy rằng Kì Sơn cho rằng mình phải nói mấy câu an ủi, nhưng hắn lại minh bạch Viên Hiếu Thương là người lý trí và tỉnh táo, loại người như vậy không cần an ủi.
Kì Sơn nói: Anh vĩnh viễn không một hán tử.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi rất hối hận, tôi đang nghĩ, tôi dốc sức làm nhiều năm như vậy, trả giá nhiều cố gắng như vậy là vì gì? Lúc trước ước nguyện ban đầu tôi ra sức làm ăn là để người nhà của tôi có một cuộc sống tốt, để bọn họ phải lo cơm ăn áo mặc, để bọn họ cả đời được hạnh phúc, nhưng khi tôi có thể cho họ tất cả muốn điều này, bọn họ lại phải đối mặt với nỗi đau mất đi tôi... Tay Viên Hiếu Thương run rẩy, hắn sợ hãi không phải vì hình phạt mà hắn sắp gặp phải, mà là vì hắn có thể sẽ không còn được gặp lại người nhà nữa.
Kì Sơn nói: Nếu như điều kiện cho phép thì tôi có thể an bài cho bọn họ trở về thă anh.
Viên Hiếu Thương ra sức lắc đầu: Đừng! Chờ có một ngày anh làm cha rồi, anh sẽ biết, người cha vĩnh viễn muốn thể hiện mặt tốt nhất ở trước mặt con trai, tôi hiện tại như thế này không muốn để nó nhìn thấy, tôi không muốn nó biết cha nó là một tù nhân...
Kì Sơn mấp máy môi.
Viên Hiếu Thương nói: Nếu như có thể dùng tài phú để đổi lấy sự đoàn tụ của cả nhà, tôi nguyện ý táng gia bại sản.
Kì Sơn nói: Tôi sẽ mời luật sư tốt nhất cho anh.
Viên Hiếu Thương nói: Cám ơn anh có thể tới thăm tôi, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, Kì Sơn, đừng giống như tôi , nhân lúc còn có cơ hội, nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Trương Dương ngồi trên ghế của quảng trường lầu canh, nhìn người trước mặt đi đi lại lại, địa điểm và thời gian đều là Kì Sơn chọn, nhưng Kì Sơn lại đến muộn mười phút, sau khi Trương Dương quen Kì Sơn, chưa bao giờ phát sinh chuyện như vậy.
Trương đại quan nhân chờ đến nhàm chát, dứt khoát kiếm gói hạt ngô ở đó cho chim bồ câu ăn, nhìn đám chim bồ câu ríu rít dưới chân, cũng thấy vui vui.
Kì Sơn từ xa nhìn thấy hắn, thấy đàn chim xúm lại chỗ Trương Dương thì không khỏi mỉm cười, Trương đại quan nhân này thật đúng là biết tìm việc để làm.
Nhìn thấy Kì Sơn tới đây, Trương Dương đổ tất hạt ngô ra đất, sau đó vỗ vỗ tay đón Kì Sơn tới, oán giận nói: Gặp anh còn khó hắn gặp tỉnh trưởng.
Kì Sơn cười nói: Trên đường gặp chút chuyện, cho nên tới muộn.
Trương Dương chỉ chỉ về phía trước, hai người đi dọc theo con đường ở quảng trường.
Kì Sơn nói: Buổi chiều tôi tới thăm Viên Hiếu Thương.
Trương Dương nghe thấy tên của Viên Hiếu Thương thì không khỏi thở dài: Phiền toái của hắn lần này không nhỏ.
Kì Sơn nói: Trần Cương khai ra không ít chuyện, vụ án huynh đệ bọn họ có liên quan tới rất nặng, chắc là sẽ bị phán nặng.
Trương đại quan nhân vẫn có chút thưởng thức đối với Viên Hiếu Thương, cái khác không nói, chỉ cần là chuyện lần này quay chung quanh mình, Trần Cương như chó điên cắn loạn, nhưng Viên Hiếu Thương lại từ đầu tới đuôi khăng khăng nói không biết chuyện Trương Dương hủy thi diệt tích, chỉ từ điểm này cũng cho thấy nhân phẩm của Viên Hiếu Thương so với Trần Cương thì tốt hơn nhiều.
Kì Sơn nói: Hắn nói, nếu như có thể quay đầu, hắn tuyệt đối sẽ không đi lên con đường phạm tội này, chẳng gì quan trọng bằng người nhà được bên nhau.
Trương Dương nói: An Đức Hằng quả thực đang ở Đông Giang ư?
Tang Bối Bối nói.Chúng em đã tra ghi chép xuất nhập cảnh rồi, hắn sau khi nhập cảnh từ ngày 13 thì không đi đâu cả, hai tuần trước từng đăng ký vào ở khách sạn Quân Duyệt, ở đó một đêm thì đi, từ đó về sau, không còn bất kỳ ghi chép đăng ký ăn ở gì của hắn nữa.
Trương Dương nói: Nói cách khác, hắn bắt đầu từ lúc đó thì không ở khách sạn nữa?
Tang Bối Bối nói: Kì Sơn chắc biết hành tung của hắn.
Trương Dương nói: Hắn chưa chắc đã chịu nói.
Tang Bối Bối nói: An Đức Hằng này rất nguy hiểm, hơn nữa hắn biết rất nhiều tin tức, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất tìm được hắn. Kì Sơn gần đây đã chuyển nhượng không ít nghiệp trong tay, xem ra hắn chắc là chuẩn bị rời khỏi.
Kì Sơn đã ký xong hợp đồng chuyển nhượng khách sạn Tuệ Nguyên, khi rời khỏi tòa nhà Huy Hoành, hắn nhận được điện thoại của Trương Dương, nói là muốn nói chuyện với hắn. Kì Sơn hẹn thời gian địa điểm với Trương Dương, khom người tiến vào xe Mercedes đã chờ hắn ở đó.
Ngũ Ca không hề lập tức khởi động ô tô, mà nói khẽ: Lão Bàng đã đến Nam Mĩ rồi.
Kì Sơn nói: Tất cả ở bên đó đã an bài cho hắn rồi chứ?
Ngũ Ca gật đầu nói: Yên tâm đi, tất cả đều không có vấn đề.
Kì Sơn thở dài nói: Tôi luôn cảm thấy có lỗi với hắn, lớn tuổi vậy rồi mà còn phải đi xa.
Ngũ Ca nói: Hợp đồng ký xong chưa?
Kì Sơn nói: Tuệ Nguyên từ ngày mai đã thuộc về người khác. Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: Thuỷ sản Tứ hải đã ngừng kinh doanh nửa năm rồi, tình huống tồn kho thế nào?
Ngũ Ca nói: Cái nên xử lý thì tất cả đã xử lý xong rồi, chỉ còn một ít hàng tồn và thiết bị, lão Thang bỏ năm ngàn vạn, muốn tiếp nhận tất cả Tứ hải.
Kì Sơn nói: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?
Ngũ Ca nói: Ý của anh là ...
Kì Sơn nói: Tiêu hủy Tất cả đi.
Ngũ Ca giật mình: Giá trị không nhỏ đâu.
Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, thế là Ngũ Ca không nói gì nữa, Kì Sơn nói: Trương Dương tìm tôi.
Ngũ Ca nói khẽ: Anh không nên thân thiết với hắn quá.
Kì Sơn nhắm mắt lại, nói khẽ: Hắn chắc là đã đoán được gì đó, muốn thông qua tôi đẻ tìm người.
Ngũ Ca nói: Hắn là quan. Lời Nhắc nhở vốn không cần phải nói nhiều, ý tứ tiếp là, chúng tôi là giặc, Trương Dương đó không tin được.
Kì Sơn nói: Hắn đối với tôi cũng tính là không tồi.
Kì Sơn bảo Ngũ Ca đưa hắn tới trại tạm giam, đi vào trong đó thăm Viên Hiếu Thương đã đã giam giữ đang chờ khởi tố, Theo sự sa lưới của Trần Cương và Tảm Thế Kiệt, hành vi buôn lậu của huynh đệ Viên gia ở Bắc Cảng ngày xưa càng lúc càng bại lộ nhiều, chuyện Viên Hiếu Thương bị định tội đã là ván đã đóng thuyền.
Nếu như không phải có quan hệ, muốn gặp Viên Hiếu Thương cũng không dễ dàng, nhưng Kì Sơn dù sao cũng là Kì Sơn, hắn ở Đông Giang tuy rằng không thể dùng từ thủ nhãn thông thiên để hình dung, nhưng cách cảnh giới này cũng không quá xa.
Viên Hiếu Thương rõ ràng trắng hơn nhiều, tra hỏi nhiều lần thực sự đã khiến tâm lý hắn bị dày vò, trong khoảng thời gian này hắn đã hoàn toàn mất tin tức của người nhà, nhìn thấy Kì Sơn, câu đầu tiên của Viên Hiếu Thương chính là: Có tin tức của vợ và con trai tôi không?
Kì Sơn cười cười đưa cho hắn một tấm ảnh, trên ảnh là vợ và con trai của Viên Hiếu Thương, bối cảnh là nhà hát Sydney nổi tiếng..
Nhìn thấy khuôn mặt của vợ và con trai, mắt Viên Hiếu Thương đỏ lên, hắn nhìn thật kỹ bức ảnh đó, thật lâu sau mới trả lại cho Kì Sơn, nói khẽ: Rất tốt.
Kì Sơn nói: Anh yên tâm, cuộc sống của bọn họ rất khá.
Viên Hiếu Thương ngẩng đầu, dùng phương thức này để khống chế tâm tình đang bốn bề sóng dậy, một lát sau mới nói: Tôi có thể không ra được.
Kì Sơn hiểu rất rõ những tội ác của Viên Hiếu Thương, hắn biết những lời này của Viên Hiếu Thương không phải là nản lòng thoái chí, mà là nói tình hình thực tế, tuy rằng Kì Sơn cho rằng mình phải nói mấy câu an ủi, nhưng hắn lại minh bạch Viên Hiếu Thương là người lý trí và tỉnh táo, loại người như vậy không cần an ủi.
Kì Sơn nói: Anh vĩnh viễn không một hán tử.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi rất hối hận, tôi đang nghĩ, tôi dốc sức làm nhiều năm như vậy, trả giá nhiều cố gắng như vậy là vì gì? Lúc trước ước nguyện ban đầu tôi ra sức làm ăn là để người nhà của tôi có một cuộc sống tốt, để bọn họ phải lo cơm ăn áo mặc, để bọn họ cả đời được hạnh phúc, nhưng khi tôi có thể cho họ tất cả muốn điều này, bọn họ lại phải đối mặt với nỗi đau mất đi tôi... Tay Viên Hiếu Thương run rẩy, hắn sợ hãi không phải vì hình phạt mà hắn sắp gặp phải, mà là vì hắn có thể sẽ không còn được gặp lại người nhà nữa.
Kì Sơn nói: Nếu như điều kiện cho phép thì tôi có thể an bài cho bọn họ trở về thă anh.
Viên Hiếu Thương ra sức lắc đầu: Đừng! Chờ có một ngày anh làm cha rồi, anh sẽ biết, người cha vĩnh viễn muốn thể hiện mặt tốt nhất ở trước mặt con trai, tôi hiện tại như thế này không muốn để nó nhìn thấy, tôi không muốn nó biết cha nó là một tù nhân...
Kì Sơn mấp máy môi.
Viên Hiếu Thương nói: Nếu như có thể dùng tài phú để đổi lấy sự đoàn tụ của cả nhà, tôi nguyện ý táng gia bại sản.
Kì Sơn nói: Tôi sẽ mời luật sư tốt nhất cho anh.
Viên Hiếu Thương nói: Cám ơn anh có thể tới thăm tôi, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, Kì Sơn, đừng giống như tôi , nhân lúc còn có cơ hội, nhanh chóng rời khỏi đây đi.
Trương Dương ngồi trên ghế của quảng trường lầu canh, nhìn người trước mặt đi đi lại lại, địa điểm và thời gian đều là Kì Sơn chọn, nhưng Kì Sơn lại đến muộn mười phút, sau khi Trương Dương quen Kì Sơn, chưa bao giờ phát sinh chuyện như vậy.
Trương đại quan nhân chờ đến nhàm chát, dứt khoát kiếm gói hạt ngô ở đó cho chim bồ câu ăn, nhìn đám chim bồ câu ríu rít dưới chân, cũng thấy vui vui.
Kì Sơn từ xa nhìn thấy hắn, thấy đàn chim xúm lại chỗ Trương Dương thì không khỏi mỉm cười, Trương đại quan nhân này thật đúng là biết tìm việc để làm.
Nhìn thấy Kì Sơn tới đây, Trương Dương đổ tất hạt ngô ra đất, sau đó vỗ vỗ tay đón Kì Sơn tới, oán giận nói: Gặp anh còn khó hắn gặp tỉnh trưởng.
Kì Sơn cười nói: Trên đường gặp chút chuyện, cho nên tới muộn.
Trương Dương chỉ chỉ về phía trước, hai người đi dọc theo con đường ở quảng trường.
Kì Sơn nói: Buổi chiều tôi tới thăm Viên Hiếu Thương.
Trương Dương nghe thấy tên của Viên Hiếu Thương thì không khỏi thở dài: Phiền toái của hắn lần này không nhỏ.
Kì Sơn nói: Trần Cương khai ra không ít chuyện, vụ án huynh đệ bọn họ có liên quan tới rất nặng, chắc là sẽ bị phán nặng.
Trương đại quan nhân vẫn có chút thưởng thức đối với Viên Hiếu Thương, cái khác không nói, chỉ cần là chuyện lần này quay chung quanh mình, Trần Cương như chó điên cắn loạn, nhưng Viên Hiếu Thương lại từ đầu tới đuôi khăng khăng nói không biết chuyện Trương Dương hủy thi diệt tích, chỉ từ điểm này cũng cho thấy nhân phẩm của Viên Hiếu Thương so với Trần Cương thì tốt hơn nhiều.
Kì Sơn nói: Hắn nói, nếu như có thể quay đầu, hắn tuyệt đối sẽ không đi lên con đường phạm tội này, chẳng gì quan trọng bằng người nhà được bên nhau.
/2583
|