Viên Hiếu Thương sa lưới khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm chính là cảm giác nguy hiểm này thúc đẩy Kì Sơn kết thúc tất cả sinh ý trong nước, quyết định rời khỏi nơi này, đối với Kì Sơn mà nói, người đó trong lòng hắn vướng bận nhất thủy chung là Lâm Tuyết Quyên, trước đây giữa hắn và Lâm Tuyết Quyên còn tồn tại chướng ngại Hoắc Vân Trung, nhưng hôm nay Hoắc Vân Trung và Lâm Tuyết Quyên đã ly hôn, Lâm Tuyết Quyên đã tự do, giữa bọn họ vốn không nên tồn tại bất kỳ vấn đề gì nữa mới đúng, nhưng câu trả lời tối nay của Lâm Tuyết Quyên đã triệt để phá vỡ tất cả ảo tưởng của Kì Sơn.
Ô tô lẳng lặng chạy trên đường cái của Đông Giang, theo dòng xe cộ chen chúc, Kì Sơn không nói muốn đi đâu, Ngũ Ca lặng lẽ lái về phía trước.
Chuyện đã sai có phải vĩnh viễn không thể làm lại hay không? Kì Sơn nói khẽ, như là hỏi Ngũ Ca, nhưng lại như nói một mình.
Ngũ Ca không trả lời, vẫn tập trung tinh thần lái xe,
Di động của Kì Sơn đổ chuông, hắn nhìn nhìn số, không ngờ là Lâm Tuyết Quyên gọi tới, nội tâm Kì Sơn đầy kích động, hắn hít sâu một hơi, lúc này mới bắt máy, Lâm Tuyết Quyên lúc này gọi tới phải chăng cuối cùng đã nghxi thông, có lẽ sẽ cho hắn muốn đáp án mà hắn muốn.
nhưng giọng nói truyền đến trong Điện thoại không phải là của Lâm Tuyết Quyên, một giọng nói cười cợt vang lên: Kỳ tổng, muốn cùng ngài bàn chut sinh ý đúng là khó thật.
Lưng Kì Sơn trở nên cứng ngắc, tay trái hắn theo bản năng nắm chặt thành quyề, biến hóa tình tự của hắn lại không phản ứng ra giọng nói, mỉm cười nói: Lão Thang, muộn thế này rồi còn gọi tới có việc gì?
Lão Thang nói: Không có gì quan trọng cả, chỉ là chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, chỉ chờ Kỳ tổng tới ngồi, không biết Kỳ tổng tối nay có chịu nể mặt tôi hay không.
Kì Sơn cười nói: Đâu có, tôi lập tức tới ngay.
Kì Sơn dập máy, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe: Ngũ Ca, Duyệt Thủy lâu.
Nói khẽ nói khẽ: Có việc à?
Kì Sơn lạnh lùng nói: Không có chuyện gì lớn đâu.
Sinh ý của Duyệt Thủy lâu vẫn luôn rất tốt, nhưng tối nay lại vắng vẽ, trong bãi đỗ xe trước cửa chỉ có năm sáu chiếc xe đỗ ở đó, bởi vì tối nay Duyệt Thủy lâu bị một người bao trọn.
Kì Sơn đi xuống ô tô, nói khẽ với Ngũ Ca: Tôi một mình đi lên là được rồi, anh ở chỗ này chờ tôi.
Ngũ Ca nói: Nếu hai mươi phút sau anh không ra thì tôi sẽ lên.
Kì Sơn mỉm cười nói: Nơi này là Đông Giang, đối diện chính là cục công an thành phố Đông Giang, hắn dám nói chuyện ở đây thì sẽ không gây sự, yên tâm đi.
Kì Sơn đi vào đại sảnh Duyệt Thủy lâu, hai người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đã chờ ở đó, nhìn thấy Kì Sơn tiến vào, đồng thời cúi người hô: Chào Kỳ tổng.
Kì Sơn nói: Lão Thang đâu?
Lão Thang ngồi trong phòng chữ Thiên ở tầng ba của Duyệt Thủy lâu, trên bàn cơm gỗ lim khắc hoa đủ cho hai mươi người ngồi bầy đầy đồ ăn, người ngồi lại chỉ có một mình hắn, lão Thang dáng người to béo, thể trọng hơn hai trăm cân, khó tránh khỏi tạo cho người ta một loại ấn tượng lóng ngóng, hắn thủy chung tươi cười, thoạt nhìn tựa như một pho tượng phật Di Lặc, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng đảo quanh, làm cho tướng mạo nhìn như trung hậu này lại tăng thêm mấy phần giảo hoạt.
Phía sau lão Thang là bốn gã đại hán thân hình cao lớn, mặc tây trang thuần một màu đen, thoạt nhìn có chút sát khí uy phong.
Lão Thang mời khách, người được mời là Kì Sơn, không có người tiếp khách, vốn không cần phải là cái bàn to như vậy.
Kì Sơn nhìn nhìn cảnh trước mắt, mỉm cười nói: Lão Thang, phô trương quá nhỉ?
Lão Thang mỉm cười: Không long trọng chút thì sao có thể thể hiện được thành ý của tôi? Ngồi đu. Hắn cũng không ngờ Kì Sơn dám một mình dám một mình tới đây, lão Thang sở dĩ chọn bàn tròn lớn như vậy, là vì hắn thiếu cảm giác an toàn, luôn cảm thấy tùy thời sẽ có người tính kế mình, bất giác muốn duy trì khoảng cách với người khác.
Kì Sơn ngồi xuống đối diện lão Thang, khoảng cách của hai người rất xa.
Lão Thang nói: Ai cũng nói Kỳ tổng can đảm hơn người, hôm nay tôi được kiến thức rồi.
Kì Sơn mỉm cười nói: Dám đi con đường này thì phải không sợ chết.
Lão Thang đánh mắt ra hiệu, thủ hạ đi lên rót rượu cho Kì Sơn, vươn tay vươn tay ra che miệng chén, lạnh lùng nói: Thời gian của tôi rất quý giá, hơn nữa tôi cũng không uống rượu, lão Thang, chúng ta hay là nói chuyện chính sự đi.
Lão Thang nói: Không vội, trước tiên uống một chén đã, Kỳ tổng chắc là sẽ nể mặt tôi chứ.
Kì Sơn lạnh lùng nhìn lão Thang.
Lão Thang bưng chén rượu trước mặt lên uống một ngụm: Trước tiên làm một chén đã. Hắn giơ chén lên, hiển nhiên là muốn Kì Sơn uống một chén.
Kì Sơn nói: Lão Thang, quen anh lâu như vậy, tôi mới biết anh thích miễn cưỡng người khác.
Lão Thang cười nói: Không phải miễn cưỡng, chỉ là muốn được nể mặt thôi.
Kì Sơn gật đầu, dịch tay ra, để người ta rót đầy chén rượu trước mặt mình, bưng lên uống, hắn nhíu mày, ho khan một tiếng, vừa đặt chén không xuống, lập tức có người rót cho hắn chén thứ hai.
Lão Thang nói: Nghe nói Kỳ tổng muốn đi.
Kì Sơn nói: Chuyện Nghe nói đa số đều là không đáng tin.
Lão Thang cười nói: Kỳ tổng đúng là Kỳ tổng, khí phách hơn hẳn người khác, cho dù là giáp mặt nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Kì Sơn nói: Anh muốn gì?
Lão Thang vẫn mày mặt tươi cười: Tứ hải đã không làm nữa, tôi định tiếp nhận toàn bộ.
Kì Sơn cầm chén trà, uống ngụm trà rồi nói: Bao nhiêu?
Lão Thang vươn năm ngón tay ra,
Kì Sơn nói một cách khinh rẻ: Năm trăm ngàn?
Năm đồng.Lời Lão Thang nói ra khiến cho người ta nghẹn họng, giờ khắc này, khí phách và sự hung hãn của hắn mới đột nhiên bộc lộ.
Kì Sơn cười, khi hắn mỉm cười, không ngờ còn gật đầu: Tốt! Giá rất công bằng.
Tôi muốn toàn bộ! Trong vòng 3 ngày, đưa cho tôi toàn bộ thiết bị và phối phương của anh. Ngữ khí của Lão Thang rất không cho phép nghi ngờ.
Kì Sơn gật đầu: Không cần ba ngày, cho tôi mười hai tiếng đồng hồ chuẩn bị.
Lần này đến phiên lão Thang ngạc nhiên.
Kì Sơn nói: Nếu cô ta bị đứt một cái móng tay thôi, anh biết hậu quả là gì đó. Kì Sơn nói xong, uống cạn chén rượu trên bàn rồi sau đó ném xuống đất, chén vừa rơi, hơn mười tên mặc áo đen ở sau bình phong lao ra
Kì Sơn nhìn chung quanh rồi nói một cách khinh rẻ: Trường hợp lớn quá! Lão Thang, tiền đi lại lần này chỉ sợ không ít! Hắn đứng lên, tới giá treo áo cầm áo gió của mình, mặc vào rồi bước đi.
Kì Sơn vừa đi ra khỏi cửa lớn của Duyệt Thủy lâu, Ngũ Ca đã lái xe tới, Kì Sơn tiến vào ô tô, nhắm mắt lại nói: Đưa tới nhà cậu tôi .
Ngũ Ca ngửi thấy mùi rượu, nói khẽ: Anh uống rượu à?
Kì Sơn không nói gì, tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp.
Thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt đã rất lâu rồi không gặp đứa cháu ngoại này của mình, từ sau khi Kì Phong chết, cảnh sát đã điều tra ra rất nhiều hành vi phạm tội của Kì Phong lúc sinh tiền, điều này khiến cho Phương Tri Đạt rất khó mất mặt, bởi vậy y đối với Kì Sơn cũng sinh ra thái độ không tốt, với sự hiểu biết của y về hai đứa cháu ngoại này của mình, Kì Sơn thành thục ổn trọng, tâm cơ thâm trầm, Kì Phong chỉ là một thằng nhóc mới lớn, tuy rằng cảnh sát không phát hiệnra bất kỳ bằng chứng phạm tội nào của Kì Sơn, nhưng Phương Tri Đạt vẫn kiên trì cho rằng chuyện Kì Phong đã làm, Kì Sơn nhất định biết, và tất cả đều có liên quan tới hắn.
Từ lúc đó, Phương Tri Đạt liền bắt đầu cố ý xa lánh với đứa cháu ngoại này, trên sinh ý y không giúp đỡ Kì Sơn, cho nên cũng không nghĩ có một ngày lại bị Kì Sơn liên lụy.
Kì Sơn tới chơi có chút ngoài ý liệu của Phương Tri Đạt, thậm chí Trung thu năm nay bọn họ cũng không đón cùng nhau, Kì Sơn chỉ sai người mang quà về, Kì Sơn làm người khôn khéo, đương nhiên có thể nhìn ra cậu cố ý xa lánh hắn, bởi vậy cũng cũng rất ít quấy rầy Phương Tri Đạt, tận lực không mang tới phiền toái cho y, lặng lẽ phân rõ giới tuyến với y.
Phương Tri Đạt ngồi trong phòng khách, cầm nhật báo Đông Giang, khi Kì Sơn tiến vào chào hỏi, y chỉ dời ánh mắt khỏi tờ báo trong chốc lát, ừ một tiếng, ngay sau đó lại nhìn vào tờ báo: Tới đấy à.
Kì Sơn cười cười, ngồi xuống bên cạnh cậu: Cậu, tối nay cháu ở đây.
Phương Tri Đạt buông báo, tháo kính viễn, day day mũi: Cậu hình như rất lâu rồi không ở chỗ tôi.
Kì Sơn nói: Có một số việc muốn nói với chú.
Phương Tri Đạt gật đầu.
Kì Sơn nói: cháu chuẩn bị kết thúc sinh ý bên này, tới Australia.
Phương Tri Đạt nói: Tốt, vì sao muốn đi?
Kì Sơn nói: Ở mãi một chỗ cũng chán, cho nên muốn thay đổi hoàn cảnh.
Cũng tốt. Phương Tri Đạt gật đầu, trong lòng lại nghĩ chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, giữa hai người cũng không có tiếng nói chung, nói vài câu, Phương Tri Đạt ngáp một cái rồi đứng dậy đi ngủ.
Kì Sơn một mình ngồi trên sô pha xem ti-vi, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, hắn cầm điện thoại ở bên cạnh, gọi cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân vừa mới trở lại khách sạn không lâu, đang chuẩn bị tắm rửa thì di động đổ chuông, nhìn nhìn thấy là số lạ, sau khi bắt mới biết là Kì Sơn dùng máy bàn gọi.
Kì Sơn nói: Trương Dương, tôi có thể giúp anh tìm người đó, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện.
Chuyện gì?
Kì Sơn nhìn nhìn bốn phía, giọng nói vẫn bình tĩnh: Tuyết Quyên bị người ta bắt cóc.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này, trong lòng không khỏi cả kinh, hắn đương nhiên biết địa vị của Lâm Tuyết Quyên trong lòng Kì Sơn, Kì Sơn sau khi Lâm Tuyết Quyên mất tích vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tố chất tâm lý này thật sự hơn xa người bình thường, Trương Dương nói: Có lẽ người anh nên báo là cảnh sát.
Ô tô lẳng lặng chạy trên đường cái của Đông Giang, theo dòng xe cộ chen chúc, Kì Sơn không nói muốn đi đâu, Ngũ Ca lặng lẽ lái về phía trước.
Chuyện đã sai có phải vĩnh viễn không thể làm lại hay không? Kì Sơn nói khẽ, như là hỏi Ngũ Ca, nhưng lại như nói một mình.
Ngũ Ca không trả lời, vẫn tập trung tinh thần lái xe,
Di động của Kì Sơn đổ chuông, hắn nhìn nhìn số, không ngờ là Lâm Tuyết Quyên gọi tới, nội tâm Kì Sơn đầy kích động, hắn hít sâu một hơi, lúc này mới bắt máy, Lâm Tuyết Quyên lúc này gọi tới phải chăng cuối cùng đã nghxi thông, có lẽ sẽ cho hắn muốn đáp án mà hắn muốn.
nhưng giọng nói truyền đến trong Điện thoại không phải là của Lâm Tuyết Quyên, một giọng nói cười cợt vang lên: Kỳ tổng, muốn cùng ngài bàn chut sinh ý đúng là khó thật.
Lưng Kì Sơn trở nên cứng ngắc, tay trái hắn theo bản năng nắm chặt thành quyề, biến hóa tình tự của hắn lại không phản ứng ra giọng nói, mỉm cười nói: Lão Thang, muộn thế này rồi còn gọi tới có việc gì?
Lão Thang nói: Không có gì quan trọng cả, chỉ là chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, chỉ chờ Kỳ tổng tới ngồi, không biết Kỳ tổng tối nay có chịu nể mặt tôi hay không.
Kì Sơn cười nói: Đâu có, tôi lập tức tới ngay.
Kì Sơn dập máy, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe: Ngũ Ca, Duyệt Thủy lâu.
Nói khẽ nói khẽ: Có việc à?
Kì Sơn lạnh lùng nói: Không có chuyện gì lớn đâu.
Sinh ý của Duyệt Thủy lâu vẫn luôn rất tốt, nhưng tối nay lại vắng vẽ, trong bãi đỗ xe trước cửa chỉ có năm sáu chiếc xe đỗ ở đó, bởi vì tối nay Duyệt Thủy lâu bị một người bao trọn.
Kì Sơn đi xuống ô tô, nói khẽ với Ngũ Ca: Tôi một mình đi lên là được rồi, anh ở chỗ này chờ tôi.
Ngũ Ca nói: Nếu hai mươi phút sau anh không ra thì tôi sẽ lên.
Kì Sơn mỉm cười nói: Nơi này là Đông Giang, đối diện chính là cục công an thành phố Đông Giang, hắn dám nói chuyện ở đây thì sẽ không gây sự, yên tâm đi.
Kì Sơn đi vào đại sảnh Duyệt Thủy lâu, hai người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đã chờ ở đó, nhìn thấy Kì Sơn tiến vào, đồng thời cúi người hô: Chào Kỳ tổng.
Kì Sơn nói: Lão Thang đâu?
Lão Thang ngồi trong phòng chữ Thiên ở tầng ba của Duyệt Thủy lâu, trên bàn cơm gỗ lim khắc hoa đủ cho hai mươi người ngồi bầy đầy đồ ăn, người ngồi lại chỉ có một mình hắn, lão Thang dáng người to béo, thể trọng hơn hai trăm cân, khó tránh khỏi tạo cho người ta một loại ấn tượng lóng ngóng, hắn thủy chung tươi cười, thoạt nhìn tựa như một pho tượng phật Di Lặc, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng đảo quanh, làm cho tướng mạo nhìn như trung hậu này lại tăng thêm mấy phần giảo hoạt.
Phía sau lão Thang là bốn gã đại hán thân hình cao lớn, mặc tây trang thuần một màu đen, thoạt nhìn có chút sát khí uy phong.
Lão Thang mời khách, người được mời là Kì Sơn, không có người tiếp khách, vốn không cần phải là cái bàn to như vậy.
Kì Sơn nhìn nhìn cảnh trước mắt, mỉm cười nói: Lão Thang, phô trương quá nhỉ?
Lão Thang mỉm cười: Không long trọng chút thì sao có thể thể hiện được thành ý của tôi? Ngồi đu. Hắn cũng không ngờ Kì Sơn dám một mình dám một mình tới đây, lão Thang sở dĩ chọn bàn tròn lớn như vậy, là vì hắn thiếu cảm giác an toàn, luôn cảm thấy tùy thời sẽ có người tính kế mình, bất giác muốn duy trì khoảng cách với người khác.
Kì Sơn ngồi xuống đối diện lão Thang, khoảng cách của hai người rất xa.
Lão Thang nói: Ai cũng nói Kỳ tổng can đảm hơn người, hôm nay tôi được kiến thức rồi.
Kì Sơn mỉm cười nói: Dám đi con đường này thì phải không sợ chết.
Lão Thang đánh mắt ra hiệu, thủ hạ đi lên rót rượu cho Kì Sơn, vươn tay vươn tay ra che miệng chén, lạnh lùng nói: Thời gian của tôi rất quý giá, hơn nữa tôi cũng không uống rượu, lão Thang, chúng ta hay là nói chuyện chính sự đi.
Lão Thang nói: Không vội, trước tiên uống một chén đã, Kỳ tổng chắc là sẽ nể mặt tôi chứ.
Kì Sơn lạnh lùng nhìn lão Thang.
Lão Thang bưng chén rượu trước mặt lên uống một ngụm: Trước tiên làm một chén đã. Hắn giơ chén lên, hiển nhiên là muốn Kì Sơn uống một chén.
Kì Sơn nói: Lão Thang, quen anh lâu như vậy, tôi mới biết anh thích miễn cưỡng người khác.
Lão Thang cười nói: Không phải miễn cưỡng, chỉ là muốn được nể mặt thôi.
Kì Sơn gật đầu, dịch tay ra, để người ta rót đầy chén rượu trước mặt mình, bưng lên uống, hắn nhíu mày, ho khan một tiếng, vừa đặt chén không xuống, lập tức có người rót cho hắn chén thứ hai.
Lão Thang nói: Nghe nói Kỳ tổng muốn đi.
Kì Sơn nói: Chuyện Nghe nói đa số đều là không đáng tin.
Lão Thang cười nói: Kỳ tổng đúng là Kỳ tổng, khí phách hơn hẳn người khác, cho dù là giáp mặt nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
Kì Sơn nói: Anh muốn gì?
Lão Thang vẫn mày mặt tươi cười: Tứ hải đã không làm nữa, tôi định tiếp nhận toàn bộ.
Kì Sơn cầm chén trà, uống ngụm trà rồi nói: Bao nhiêu?
Lão Thang vươn năm ngón tay ra,
Kì Sơn nói một cách khinh rẻ: Năm trăm ngàn?
Năm đồng.Lời Lão Thang nói ra khiến cho người ta nghẹn họng, giờ khắc này, khí phách và sự hung hãn của hắn mới đột nhiên bộc lộ.
Kì Sơn cười, khi hắn mỉm cười, không ngờ còn gật đầu: Tốt! Giá rất công bằng.
Tôi muốn toàn bộ! Trong vòng 3 ngày, đưa cho tôi toàn bộ thiết bị và phối phương của anh. Ngữ khí của Lão Thang rất không cho phép nghi ngờ.
Kì Sơn gật đầu: Không cần ba ngày, cho tôi mười hai tiếng đồng hồ chuẩn bị.
Lần này đến phiên lão Thang ngạc nhiên.
Kì Sơn nói: Nếu cô ta bị đứt một cái móng tay thôi, anh biết hậu quả là gì đó. Kì Sơn nói xong, uống cạn chén rượu trên bàn rồi sau đó ném xuống đất, chén vừa rơi, hơn mười tên mặc áo đen ở sau bình phong lao ra
Kì Sơn nhìn chung quanh rồi nói một cách khinh rẻ: Trường hợp lớn quá! Lão Thang, tiền đi lại lần này chỉ sợ không ít! Hắn đứng lên, tới giá treo áo cầm áo gió của mình, mặc vào rồi bước đi.
Kì Sơn vừa đi ra khỏi cửa lớn của Duyệt Thủy lâu, Ngũ Ca đã lái xe tới, Kì Sơn tiến vào ô tô, nhắm mắt lại nói: Đưa tới nhà cậu tôi .
Ngũ Ca ngửi thấy mùi rượu, nói khẽ: Anh uống rượu à?
Kì Sơn không nói gì, tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp.
Thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt đã rất lâu rồi không gặp đứa cháu ngoại này của mình, từ sau khi Kì Phong chết, cảnh sát đã điều tra ra rất nhiều hành vi phạm tội của Kì Phong lúc sinh tiền, điều này khiến cho Phương Tri Đạt rất khó mất mặt, bởi vậy y đối với Kì Sơn cũng sinh ra thái độ không tốt, với sự hiểu biết của y về hai đứa cháu ngoại này của mình, Kì Sơn thành thục ổn trọng, tâm cơ thâm trầm, Kì Phong chỉ là một thằng nhóc mới lớn, tuy rằng cảnh sát không phát hiệnra bất kỳ bằng chứng phạm tội nào của Kì Sơn, nhưng Phương Tri Đạt vẫn kiên trì cho rằng chuyện Kì Phong đã làm, Kì Sơn nhất định biết, và tất cả đều có liên quan tới hắn.
Từ lúc đó, Phương Tri Đạt liền bắt đầu cố ý xa lánh với đứa cháu ngoại này, trên sinh ý y không giúp đỡ Kì Sơn, cho nên cũng không nghĩ có một ngày lại bị Kì Sơn liên lụy.
Kì Sơn tới chơi có chút ngoài ý liệu của Phương Tri Đạt, thậm chí Trung thu năm nay bọn họ cũng không đón cùng nhau, Kì Sơn chỉ sai người mang quà về, Kì Sơn làm người khôn khéo, đương nhiên có thể nhìn ra cậu cố ý xa lánh hắn, bởi vậy cũng cũng rất ít quấy rầy Phương Tri Đạt, tận lực không mang tới phiền toái cho y, lặng lẽ phân rõ giới tuyến với y.
Phương Tri Đạt ngồi trong phòng khách, cầm nhật báo Đông Giang, khi Kì Sơn tiến vào chào hỏi, y chỉ dời ánh mắt khỏi tờ báo trong chốc lát, ừ một tiếng, ngay sau đó lại nhìn vào tờ báo: Tới đấy à.
Kì Sơn cười cười, ngồi xuống bên cạnh cậu: Cậu, tối nay cháu ở đây.
Phương Tri Đạt buông báo, tháo kính viễn, day day mũi: Cậu hình như rất lâu rồi không ở chỗ tôi.
Kì Sơn nói: Có một số việc muốn nói với chú.
Phương Tri Đạt gật đầu.
Kì Sơn nói: cháu chuẩn bị kết thúc sinh ý bên này, tới Australia.
Phương Tri Đạt nói: Tốt, vì sao muốn đi?
Kì Sơn nói: Ở mãi một chỗ cũng chán, cho nên muốn thay đổi hoàn cảnh.
Cũng tốt. Phương Tri Đạt gật đầu, trong lòng lại nghĩ chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, giữa hai người cũng không có tiếng nói chung, nói vài câu, Phương Tri Đạt ngáp một cái rồi đứng dậy đi ngủ.
Kì Sơn một mình ngồi trên sô pha xem ti-vi, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, hắn cầm điện thoại ở bên cạnh, gọi cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân vừa mới trở lại khách sạn không lâu, đang chuẩn bị tắm rửa thì di động đổ chuông, nhìn nhìn thấy là số lạ, sau khi bắt mới biết là Kì Sơn dùng máy bàn gọi.
Kì Sơn nói: Trương Dương, tôi có thể giúp anh tìm người đó, nhưng anh phải giúp tôi làm một chuyện.
Chuyện gì?
Kì Sơn nhìn nhìn bốn phía, giọng nói vẫn bình tĩnh: Tuyết Quyên bị người ta bắt cóc.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này, trong lòng không khỏi cả kinh, hắn đương nhiên biết địa vị của Lâm Tuyết Quyên trong lòng Kì Sơn, Kì Sơn sau khi Lâm Tuyết Quyên mất tích vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tố chất tâm lý này thật sự hơn xa người bình thường, Trương Dương nói: Có lẽ người anh nên báo là cảnh sát.
/2583
|