Cửa phòng lập tức bị kéo ra, một người trung niên mặc kimônô đi cùng Tỉnh Thượng Tĩnh và Mỹ Hạc Tử vào trong phòng.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn, liền thấy người Nhật Bản đó tóc muối tiêu, mặc kimônô màu nâu, thân hình có chút cường tráng, mặt có đường nét rõ ràng rất hiếm gặp ở người Nhật Bản, đôi mắt sáng ngời hữu thần, không giận mà tự uy, long hành hổ bộ bước vào trong phòng, quả nhiên có khí phái của tông sư một môn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng dậy, cung kính nói: Chú Liễu Sinh.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang ừ một tiếng, trên mặt không hề có nét cười, ánh mắt hắn hướng về phía Trương Dương, lạnh lùng nói: Anh ra ngoài một chút.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tính tình cao ngạo, tuy rằng chỉ lần đầu gặp Trương Dương, nhưng lại bày ra tư thế ra lệnh.
Có thể khiến Trương đại quan nhân chịu phục vốn không có mấy ai, huống chi là người Nhật Bản, hắn chẳng thèm nhìn Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lấy một cái: Người nên ra ngoài là anh mới đúng? Mau cút đi, đừng ở chỗ này làm phiền chúng tôi ăn cơm.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng biết tiếng Trung Quốc, những lời này của Trương Dương hắn nghe rất rõ, mặt trầm xuống: Anh nói gì?
Tỉnh Thượng Tĩnh hiển nhiên không ngờ Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và Trương Dương vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không đủ hữu hảo là thật, nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, thằng ôn này vốn là đang bực sẵn rồi, vừa hay Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cho hắn một cơ hội phát tiết.
Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng bước lên phía trước hoà giải: Trương tiên sinh, vị này là Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tiên sinh, các anh đều là bằng hữu của tôi, nước lớn ngập miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra nhau, ha ha...
Trên thực tế chỉ có Tỉnh Thượng Tĩnh đang cười một mình, Trương đại quan nhân không cười, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng không cười, trong ấn tượng của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy, hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, lạnh lùng nói: Anh lặp lại lần nữa.
Trương Dương vẫn ngồi bất độngở đó, mỉm cười nói: Tôi bảo anh cút đi, nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử bước một bước về phía trước, vừa hay cản ánh mắt của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và Trương Dương chạm nhau, cô ta nói khẽ: Chú Liễu Sinh, vị bằng hữu này của tôi uống say rồi.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: Người dám nói chuyện với tôi như vậy, tất cả đều đã chết, tôi ở bên ngoài chờ anh, tôi muốn quyết đấu với anh.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Liễu Sinh tiên sinh...
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói xong câu đó thì bước ra ngoài, Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng đuổi theo.
Trương đại quan nhân thở dài, đứng dậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vươn tay tóm lấy cánh tay hắn: Trương Dương, anh sao phải thế?
Trương Dương mỉm cười nói: cô quan tâm tôi à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của hắn, không khỏi hiện ra vài phần hoảng loạn, cô ta lắc đầu: Tôi không muốn anh sinh sự ở đây. Cô ta lại không biết, ước nguyện ban đầu Trương đại quan nhân hôm nay đến đây chính là điều tra Tỉnh Thượng Tĩnh, tất nhiên không sợ gây chuyện, hơn nữa thằng cha này trước giờ chưa bao giờ sợ chuyện.
Khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang ra tới ngoài cửa thì đã có sáu đệ tử nối đuôi nhau đi ra, tất cả bọn họ là theo Liễu Sinh Thuần Nhất Lang mà đến, khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vừa rồi đi gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, tất nhiên không cần thiết hưng sư động chúng, nhưng vừa nghe nói có người chọc giận sư phụ, lập tức tất cả ùa ra.
Khi Trương Dương ra khỏi Cư Tửu ốc, Nguyên Hòa Hạnh Tử đuổi theo hắn, nói khẽ: Trương Dương, thôi đi.
Trương Dương nói: Chỉ sợ tôi chịu thôi, nhưng hắn thì không.
Trương đại quan nhân ra bên ngoài, Mỹ Huệ Tử cũng tới bên cạnh hắn, muốn ngăn cản trận quyết đấu này phát sinh.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vừa vẫn giận không thể át vừa ra tới bên ngoài thì cả người lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, hắn gật đầu nói với Trương Dương: Anh chính là Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh biết tôi à?
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: Liễu Sinh Chính Đạo là cháu của tôi , nghe nói cái chết của nó có liên quan tới anh.
Trương Dương nói: Chuyện nghe nói chưa chắc đã là thật, có điều Trung Quốc đối với một số võ sĩ lưu lãng mà nói thì là một nơi có tính nguy hiểm rất cao, tôi xin khuyên các anh một câu, cứ ở yên trong nước mình đi, đừng có đi lung tung.
Một võ giả chân chính có thể khống chế tình tự của mình rất tốt, sẽ không bị sự khiêu khích của đối thủ làm ảnh hưởng tới trạng thái của mình, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hiển nhiên am hiểu sâu đạo lý này , hắn gật đầu nói: Xem anh có bản sự gì.
Mấy đệ tử của hắn vội vàng xin đi giết giặc: Sư phụ, đệ tử nguyện ý xuất chiến thay sư phụ.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lạnh lùng nói: Tránh ra.
Mấy đệ tử khiếp sợ uy thế của hắn, vội vàng tản ra hai bên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vốn đang muốn khuyên bảo Trương Dương bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy ánh mắt quật cường và kiên trì của hắn, hiển nhiên sẽ không bởi vì sự khuyên bảo của mình mà thay đổi chủ ý, trong lòng không khỏi thở dài, cùng Mỹ Huệ Tử đúng sang bên.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Hai vị đều là khách nhân của tôi, đừng để tổn thương hòa khí.
Trương Dương mỉm cười nói: Tỉnh Thượng quân, để tôi và vị lão đồng chí này luận bàn một chút, đây là đất của Trung Quốc chúng tôi, người Trung Quốc chúng tôi chú ý nhất chính là kính già yêu trẻ, anh yên tâm, tôi sẽ thủ hạ lưu tình. Hắn sở dĩ nói như vậy chính là muốn chọc giận Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, điểm này mọi người ở đây đều nhìn ra.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang dù sao cũng là tông sư một phái, tuy rằng tính tình nóng nảy dễ giận, nhưng khi hắn thực sự tiến vào trạng thái luận võ, trong đầu sẽ loại trừ tất cả tư tâm tạp niệm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị ngoại giới quấy nhiễu.
Lúc này vẻ mặt của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang bình tĩnh trước giờ chưa từng có, đồ đệ của hắn đưa lên hai thanh đao Nhật Bản, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tiếp lấy một thanh, ném một thanh khác cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân cầm đao, không hề nóng lòng rút đao ra khỏi vỏ, mà là nắm chuôi đao chống đao xuống đất.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hai tay nắm đao, Liễu Sinh gia ở Nhật Bản vốn là một trong những tông phái võ học nổi danh nhất, đặc biệt nổi tiếng bởi đao thuật, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang thân là môn chủ đương nhiệm, đao pháp tất nhiên không thể khinh thường.
Nhưng Trương đại quan nhân vẫn không để Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vào mắt, hai nhân vật đời sau giỏi nhất của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, một Liễu Sinh Chính Đạo, một là Liễu Sinh Nghĩa Phu, hai người tất cả đều là bại tướng dưới tay mình, đao pháp của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cho dù cao hơn hai người một bậc, cũng cách võ công của mình rất xa.
Phương pháp nhấc đao của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không có gì kỳ lạ, hai tay nắm chặt chuôi đao, chậm rãi rướn người lên trước, thân thể trình ra góc vuông chín mươi độ, trong mắt người chung quanh, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và đao đã hòa thành một thể, người của hắn giống như là một thanh trường đao sắc bén trốn trong vỏ, vận sức chờ phát động, một khi ra khỏi vỏ thì sắc bén không thể đỡ.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn, liền thấy người Nhật Bản đó tóc muối tiêu, mặc kimônô màu nâu, thân hình có chút cường tráng, mặt có đường nét rõ ràng rất hiếm gặp ở người Nhật Bản, đôi mắt sáng ngời hữu thần, không giận mà tự uy, long hành hổ bộ bước vào trong phòng, quả nhiên có khí phái của tông sư một môn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng dậy, cung kính nói: Chú Liễu Sinh.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang ừ một tiếng, trên mặt không hề có nét cười, ánh mắt hắn hướng về phía Trương Dương, lạnh lùng nói: Anh ra ngoài một chút.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tính tình cao ngạo, tuy rằng chỉ lần đầu gặp Trương Dương, nhưng lại bày ra tư thế ra lệnh.
Có thể khiến Trương đại quan nhân chịu phục vốn không có mấy ai, huống chi là người Nhật Bản, hắn chẳng thèm nhìn Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lấy một cái: Người nên ra ngoài là anh mới đúng? Mau cút đi, đừng ở chỗ này làm phiền chúng tôi ăn cơm.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng biết tiếng Trung Quốc, những lời này của Trương Dương hắn nghe rất rõ, mặt trầm xuống: Anh nói gì?
Tỉnh Thượng Tĩnh hiển nhiên không ngờ Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và Trương Dương vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không đủ hữu hảo là thật, nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, thằng ôn này vốn là đang bực sẵn rồi, vừa hay Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cho hắn một cơ hội phát tiết.
Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng bước lên phía trước hoà giải: Trương tiên sinh, vị này là Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tiên sinh, các anh đều là bằng hữu của tôi, nước lớn ngập miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra nhau, ha ha...
Trên thực tế chỉ có Tỉnh Thượng Tĩnh đang cười một mình, Trương đại quan nhân không cười, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng không cười, trong ấn tượng của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy, hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, lạnh lùng nói: Anh lặp lại lần nữa.
Trương Dương vẫn ngồi bất độngở đó, mỉm cười nói: Tôi bảo anh cút đi, nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử bước một bước về phía trước, vừa hay cản ánh mắt của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và Trương Dương chạm nhau, cô ta nói khẽ: Chú Liễu Sinh, vị bằng hữu này của tôi uống say rồi.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: Người dám nói chuyện với tôi như vậy, tất cả đều đã chết, tôi ở bên ngoài chờ anh, tôi muốn quyết đấu với anh.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Liễu Sinh tiên sinh...
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói xong câu đó thì bước ra ngoài, Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng đuổi theo.
Trương đại quan nhân thở dài, đứng dậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vươn tay tóm lấy cánh tay hắn: Trương Dương, anh sao phải thế?
Trương Dương mỉm cười nói: cô quan tâm tôi à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của hắn, không khỏi hiện ra vài phần hoảng loạn, cô ta lắc đầu: Tôi không muốn anh sinh sự ở đây. Cô ta lại không biết, ước nguyện ban đầu Trương đại quan nhân hôm nay đến đây chính là điều tra Tỉnh Thượng Tĩnh, tất nhiên không sợ gây chuyện, hơn nữa thằng cha này trước giờ chưa bao giờ sợ chuyện.
Khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang ra tới ngoài cửa thì đã có sáu đệ tử nối đuôi nhau đi ra, tất cả bọn họ là theo Liễu Sinh Thuần Nhất Lang mà đến, khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vừa rồi đi gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, tất nhiên không cần thiết hưng sư động chúng, nhưng vừa nghe nói có người chọc giận sư phụ, lập tức tất cả ùa ra.
Khi Trương Dương ra khỏi Cư Tửu ốc, Nguyên Hòa Hạnh Tử đuổi theo hắn, nói khẽ: Trương Dương, thôi đi.
Trương Dương nói: Chỉ sợ tôi chịu thôi, nhưng hắn thì không.
Trương đại quan nhân ra bên ngoài, Mỹ Huệ Tử cũng tới bên cạnh hắn, muốn ngăn cản trận quyết đấu này phát sinh.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vừa vẫn giận không thể át vừa ra tới bên ngoài thì cả người lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, hắn gật đầu nói với Trương Dương: Anh chính là Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh biết tôi à?
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: Liễu Sinh Chính Đạo là cháu của tôi , nghe nói cái chết của nó có liên quan tới anh.
Trương Dương nói: Chuyện nghe nói chưa chắc đã là thật, có điều Trung Quốc đối với một số võ sĩ lưu lãng mà nói thì là một nơi có tính nguy hiểm rất cao, tôi xin khuyên các anh một câu, cứ ở yên trong nước mình đi, đừng có đi lung tung.
Một võ giả chân chính có thể khống chế tình tự của mình rất tốt, sẽ không bị sự khiêu khích của đối thủ làm ảnh hưởng tới trạng thái của mình, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hiển nhiên am hiểu sâu đạo lý này , hắn gật đầu nói: Xem anh có bản sự gì.
Mấy đệ tử của hắn vội vàng xin đi giết giặc: Sư phụ, đệ tử nguyện ý xuất chiến thay sư phụ.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lạnh lùng nói: Tránh ra.
Mấy đệ tử khiếp sợ uy thế của hắn, vội vàng tản ra hai bên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử vốn đang muốn khuyên bảo Trương Dương bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy ánh mắt quật cường và kiên trì của hắn, hiển nhiên sẽ không bởi vì sự khuyên bảo của mình mà thay đổi chủ ý, trong lòng không khỏi thở dài, cùng Mỹ Huệ Tử đúng sang bên.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Hai vị đều là khách nhân của tôi, đừng để tổn thương hòa khí.
Trương Dương mỉm cười nói: Tỉnh Thượng quân, để tôi và vị lão đồng chí này luận bàn một chút, đây là đất của Trung Quốc chúng tôi, người Trung Quốc chúng tôi chú ý nhất chính là kính già yêu trẻ, anh yên tâm, tôi sẽ thủ hạ lưu tình. Hắn sở dĩ nói như vậy chính là muốn chọc giận Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, điểm này mọi người ở đây đều nhìn ra.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang dù sao cũng là tông sư một phái, tuy rằng tính tình nóng nảy dễ giận, nhưng khi hắn thực sự tiến vào trạng thái luận võ, trong đầu sẽ loại trừ tất cả tư tâm tạp niệm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị ngoại giới quấy nhiễu.
Lúc này vẻ mặt của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang bình tĩnh trước giờ chưa từng có, đồ đệ của hắn đưa lên hai thanh đao Nhật Bản, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tiếp lấy một thanh, ném một thanh khác cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân cầm đao, không hề nóng lòng rút đao ra khỏi vỏ, mà là nắm chuôi đao chống đao xuống đất.
Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hai tay nắm đao, Liễu Sinh gia ở Nhật Bản vốn là một trong những tông phái võ học nổi danh nhất, đặc biệt nổi tiếng bởi đao thuật, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang thân là môn chủ đương nhiệm, đao pháp tất nhiên không thể khinh thường.
Nhưng Trương đại quan nhân vẫn không để Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vào mắt, hai nhân vật đời sau giỏi nhất của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, một Liễu Sinh Chính Đạo, một là Liễu Sinh Nghĩa Phu, hai người tất cả đều là bại tướng dưới tay mình, đao pháp của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cho dù cao hơn hai người một bậc, cũng cách võ công của mình rất xa.
Phương pháp nhấc đao của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không có gì kỳ lạ, hai tay nắm chặt chuôi đao, chậm rãi rướn người lên trước, thân thể trình ra góc vuông chín mươi độ, trong mắt người chung quanh, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và đao đã hòa thành một thể, người của hắn giống như là một thanh trường đao sắc bén trốn trong vỏ, vận sức chờ phát động, một khi ra khỏi vỏ thì sắc bén không thể đỡ.
/2583
|