Trương đại quan nhân nói: Không cảm thấy ngang hàng gì cả, chùa cũng chia lớn nhỏ, địa vị hòa thượng cũng có cao có thấp.
Tam Bảo nói: Cho nên nói người còn sống thì không thể bình đẳng được, chết thì không có gì phân biệt.Trở về với cát bụi, Cái gọi là nhìn thấu hồng trần bước vào không môn, thật ra là một loại cách nói để lừa mình dối người. Không môn cũng ở nhân thế, ở nhân thế thì không thoát được thế tục hồng trần.
Trương đại quan nhân gật đầu, lại uống ngụm rượu: Tam Bảo. Không ngờ ông trên Phật pháp vẫn có chút tu vi.
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: Bí thư Trương. Tôi biết ở trong lòng anh tôi là Hoa hòa thượng hỗn cật lưu hát.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ là cảm thấy ông thuộc loại độc hành, ở phương diện này, hai ta thực sự có điểm giống nhau.
Hòa thượng Tam Bảo nói: Tôi thì không dám so sánh với ngài, nếu nói tới giống nhau thì chỉ có một điểm, chúng ta đều đang truy cầu một loại phương thức sống thoải mái tự tại hơn trong lĩnh vực của mình.
Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi nói: Tam Bảo, ông không ngờ cũng trở nên sâu sắc như vậy.
Tam Bảo nói: Tôi không có dục vọng gì với tiền, đừng nhìn hiện tại trong phật môn có rất nhiều người đã thay đổi, nhưng tôi không phải loại này, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong chùa Nam Lâm, tôi biết lạc quyên trong chùa miếu, một đồng một xu đều đại biểu cho thành ý của thiện nam tín nữ, đệ tử cửa Phật từ bi vi hoài, nếu như cầm bốn chữ này để làm công cụ vơ vét của cải thì là không đúng, tôi không phải nói lời hoa mỹ xuông, tôi không tham, tuy rằng tôi làm việc rất nghênh ngang, nhưng cái đó miễn cưỡng cũng được cho bắt kịp thời đại, thời đại hiện tại, nếu như một lòng tu phật, hai tay không nghe chuyện ngoài cửa sổ, đến cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn không khí, cái này cũng giống như các anh làm quan, chỉ vùi đầu vào làm việc thì thường thường sẽ không được thăng chức, được thăng chức nếu không phải là có bối cảnh thì cũng chính là có quan hệ.
Trương Dương cười nói: Đúng là có chút giống vậy.
Tam Bảo nói: Tôi biết ấn tượng tôi mang lại cho rất nhiều người là tham tài, tục khí, không giống như người xuất gia.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Tam Bảo nói: Xã hội có phân công, phật môn cũng vậy, dù sao cũng phải có người đi làm chuyện tục khí, rất nhiều sư huynh đệ đều khinh thường việc làm của tôi, bọn họ không thể an tâm lễ Phật tụng kinh, bọn họ phải phát sầu vì tiền nhan đèn, phải phát sầu vì một ngày ba bữa, hành vi hiện tại của tôi cũng là một loại tu hành, anh thấy có phải không?
Trương Dương gật đầu: Tam Bảo, cảnh giới của anh so với tăng nhân bình thường thì cao hơn một bậc.
Tam Bảo nói: Thật ra ước nguyện ban đầu của tôi cũng không phải là những cái này, cũng không nghĩ tới có một ngày có thể lập địa thành Phật, tôi chỉ là cảm thấy làm những việc hiện tại có thể có cảm giác thỏa mãn, có thể phát huy ra năng lượng của mình, có câu nhân tẫn kỳ tài, tài năng của tôi có đất dụng võ, thì có một loại cảm giác thỏa mãn.
Trương đại quan nhân không khỏi trầm tư, đạo lý hòa thượng Tam Bảo nói chẳng phải cũng rất thích hợp với mình? Hắn ở trong quan trường cũng không nghĩ tới một ngày kia có thể đứng trên đỉnh phong, trong mấy năm trước đây làm đơn giản là để tìm kiếm cảm giác thỏa mãn, đối với bất kỳ ai mà nói thì thỏa mãn mình đều là cảm giác không thể thay thế, nếu đổi lại hiện tại là thời Mao, vậy thì gọi là thực hiện giá trị của mình. Nhưng hiện tại giá trị của Trương đại quan nhân đang lặng lẽ chuyển biến, ở trong quan trường càng lúc càng không có được cảm giác thỏa mãn trước đây, hắn sở dĩ sinh ra ý muốn rời khỏi quan trường chính là căn cứ vào điều này.
Tam Bảo nói: An tiểu thư nói hai ngày nữa sẽ chuyển lạc quyên tới, bí thư Trương, chuyện lần này ít nhiều nhờ ngài.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ thôi mà, cớ gì cứ phải nhắc mãi.
Tam Bảo nói: Bí thư Trương, có câu tôi không biết có nên nói hay không.
Trương Dương nói: Ông cứ nói đi.
Tam Bảo nói: Mấy năm nay tôi giành thời gian nghiên cứu xem tướng thuật, ngoài ra còn đọc ít sách tâm lý học, cho nên ở phương diện này coi như cũng có chút tâm đắc.
Trương Dương cười nói: Sao? ông muốn làm thầy tướng số cho tôi à? Hắn lắc đầu: Hay là thôi đi, tôi không thích xem thứ đó.
Tam Bảo nói: Tôi cảm thấy ngài có chút tâm sự trùng trùng.
Trương Dương nói: Vừa nghe đã thấy là lời sáo rỗng rôi! ông đừng có giở trò của bọn trên giang hồ để đối phó tôi.
Tam Bảo cười nói: Thật ra tôi chỉ muốn nói với ngài một câu, theo tôi thấy ngài đã sống nhưng ngày còn tiêu diêu tự tại hơn cả thần tiên rồi, nếu thực sự có phiền não thì đó chính là tự tìm phiền não.
Trương Dương nói: Câu này không sai, tất cả phiền não đều là tự tìm. Hắn buông chén không, Tam Bảo vội vàng rót thêm rượu cho hắn.
Trương Dương nói: Qua ít ngày nữa tôi sẽ rời khỏi quan trường.
Tam Bảo không hề biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên, mỉm cười nói: Nhìn thấu hồng trần rồi à?
Trương Dương nói: Muốn thay đổi cách sống, có điều tôi vẫn còn ít tâm sự chưa xong.
Tam Bảo nói: Nhìn thấu, buông bỏ, tự tại! Người ta cả đời này tâm sự không dứt, phiền não là tự tìm, tâm sự cũng là tự mình áp đặt cho mình, phật ta có câu, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, con dao này không chỉ là nhằm vào người khác, thật ra cũng là nhằm vào mình, trong lòng mỗi người đều có một con dao mổ, con dao này giết người giết người, cũng có thể giết chết mình, cái giết chết có lẽ không phải sinh mệnh, mà là nhân sinh của anh. Tâm sự chưa xong chính là nhìn không ra, khi anh thực sự nhìn thấu rồi, sẽ cảm thấy tất cả đều chẳng lfa gì, tất cả đều không cần phải bận tâm.
Trương Dương nói: Theo cách nói của ông, sau khi nhìn thấy, sinh và tử đều không có gì khác nhau.
Tam Bảo cười nói: Tôi nhìn không ra, cho nên tôi thà sống, chết tốt cũng chẳng bằng sống.
Hai người đều bật cười.
Tam Bảo lúc này không ngờ chủ động rót cho mình một chén, uống ngụm rượu rồi Chép miệng nói: Tư vị của rượu không tồi.
Trương Dương nói: Phạm giới.
Tam Bảo nói: Một đám người uống rượu, một người không uống, người khác khẳng định sẽ cho rằng anh tỉnh táo, nếu như ai cũng uống, cho dù tửu lượng của anh lớn, anh nói anh cũng say thì người khác sẽ tin.
Trương đại quan nhân chưa nghe đã biết cái hòa thượng Tam Bảo nói là thiện ý, nhíu mày.
Tam Bảo lại nói: Mùi máu tanh trên người anh khá nặng.
Trương Dương nói: Tối nay tôi đã giết sáu người Nhật Bản.
Tam Bảo nói: Phóng hạ đồ đao.Chỉ mới uống có một chén rượu mà thôi, thoạt nhìn Tam Bảo tựa hồ đã say rồi.
Trương Dương nói: Hay là làm hòa thượng nhỉ, ít nhất cũng không cần phải phiền não vì chuyện tình cảm.
Tam Bảo nói: Phật ta có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nếu như anh có thể coi mỗi một chuyện phát sinh trên người mình trở thành một hồi tu hành, một hồi lịch lãm, như vậy thì không có phiền não rồi, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủi, sao cứ phải cố kỵ quá nhiều? Làm việc chỉ cầu không có lỗi với lương tâm, không có lỗi với người khác, vậy thì tất cả những cái khác đều không quan trọng.
Trương đại quan nhân trầm tư thật lâu rồi nói khẽ: Nói nghe thì dễ dàng, nhưng khi làm thì lại khó. Hắn nói xong, Tam Bảo không đáp lại, đưa mắt nhìn, Tam Bảo đã nằm ở trên bàn ngủ gục.
Sáng sớm, Trương Dương bị tiếng chuông di động đánh thức, bắt máy, điện thoại là Tang Bối Bối gọi tới, điện thoại vừa nối, Tang Bối Bối liền cười nói: Nói đi, tối hôm qua trốn ở chỗ nào yêu đương vụng trộm với nữ nhân Nhật Bản kia hả?
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: Vụng trộm cái rắm, tối hôm qua anh thiếu chút nữa thì bị người ta cho nổ chết, khi cần em thì sao lại không thể tìm thấy em?
Tang Bối Bối nói: Em không phải theo dõi truy kích ư? Có phát hiện rồi, anh có muốn hay không?
Trương Dương nói: Anh đang ở chùa Thu Hà, em tới đón anh đi, thuận tiện mang cho anh quần áo.
Một giờ, Tang Bối Bối tới công trường chùa Thu Hà, nhìn thấy Trương Dương quần áo tả tơi đứng ở đứng, không khỏi bật cười.
Trương đại quan nhân chui vào ghế sau, có chút bất mãn hừ một tiếng: Nha đầu, em có thể phúc hậu chút không, đừng có vui sướng khi người gặp họa được không? Hắn ở ghế sau tìm được một cái quần bò và áo bò Tang Bối Bối mang đến, Trương đại quan nhân thay quần áo đã rách nát, mặc quần áo vào trên người thì cảm thấy rất kém, tuy rằng treo mác Nike, nhưng vừa nhìn đã biết không phải hàng thật.ANh bảo này, em mua cái này ở đâu thế?
Tang Bối Bối nói: Sáng sớm thì có chỗ nào mà mua quần áo cho anh? Vừa hay đi ngang qua nhìn thấy có một quán vỉa hè, nên mua hàng hiệu cho anh! Nike đó, em tốn hơn năm mươi khối đấy, còn một đôi giày nữa, kiểu mới nhất đấy, anh thay đi.
Trương đại quan nhân tìm giầy ddei vào chân, giầy không ngờ là màu đỏ, cũng là Nike, có điều nhái rất không đủ kỹ thuật.
Tang Bối Bối nói: Sao? Đã ăn xin còi đòi xôi gấc à, em thấy cái này rất hợp với anh.
Trương đại quan nhân nói: Cám ơn. Hắn chỉ chỉ về phía trước: Bên kia có một cái quán, chúng ta ăn chút gì đi.
Tang Bối Bối gắt: Bữa sáng nhất định phải ăn ngon, chúng ta tới long phượng lâu ăn sủi cảo hấp đi.
Trương Dương nói: Em không phải có chính sự muốn nói với anh ư?
Tang Bối Bối nói: Gấp cái gì?Giờ mới sáu giờ rưỡi, chuyện lớn đến mấy cũng phải chờ ăn xong bữa sáng đã rồi nói sau.
Tam Bảo nói: Cho nên nói người còn sống thì không thể bình đẳng được, chết thì không có gì phân biệt.Trở về với cát bụi, Cái gọi là nhìn thấu hồng trần bước vào không môn, thật ra là một loại cách nói để lừa mình dối người. Không môn cũng ở nhân thế, ở nhân thế thì không thoát được thế tục hồng trần.
Trương đại quan nhân gật đầu, lại uống ngụm rượu: Tam Bảo. Không ngờ ông trên Phật pháp vẫn có chút tu vi.
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: Bí thư Trương. Tôi biết ở trong lòng anh tôi là Hoa hòa thượng hỗn cật lưu hát.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ là cảm thấy ông thuộc loại độc hành, ở phương diện này, hai ta thực sự có điểm giống nhau.
Hòa thượng Tam Bảo nói: Tôi thì không dám so sánh với ngài, nếu nói tới giống nhau thì chỉ có một điểm, chúng ta đều đang truy cầu một loại phương thức sống thoải mái tự tại hơn trong lĩnh vực của mình.
Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi nói: Tam Bảo, ông không ngờ cũng trở nên sâu sắc như vậy.
Tam Bảo nói: Tôi không có dục vọng gì với tiền, đừng nhìn hiện tại trong phật môn có rất nhiều người đã thay đổi, nhưng tôi không phải loại này, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong chùa Nam Lâm, tôi biết lạc quyên trong chùa miếu, một đồng một xu đều đại biểu cho thành ý của thiện nam tín nữ, đệ tử cửa Phật từ bi vi hoài, nếu như cầm bốn chữ này để làm công cụ vơ vét của cải thì là không đúng, tôi không phải nói lời hoa mỹ xuông, tôi không tham, tuy rằng tôi làm việc rất nghênh ngang, nhưng cái đó miễn cưỡng cũng được cho bắt kịp thời đại, thời đại hiện tại, nếu như một lòng tu phật, hai tay không nghe chuyện ngoài cửa sổ, đến cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn không khí, cái này cũng giống như các anh làm quan, chỉ vùi đầu vào làm việc thì thường thường sẽ không được thăng chức, được thăng chức nếu không phải là có bối cảnh thì cũng chính là có quan hệ.
Trương Dương cười nói: Đúng là có chút giống vậy.
Tam Bảo nói: Tôi biết ấn tượng tôi mang lại cho rất nhiều người là tham tài, tục khí, không giống như người xuất gia.
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Tam Bảo nói: Xã hội có phân công, phật môn cũng vậy, dù sao cũng phải có người đi làm chuyện tục khí, rất nhiều sư huynh đệ đều khinh thường việc làm của tôi, bọn họ không thể an tâm lễ Phật tụng kinh, bọn họ phải phát sầu vì tiền nhan đèn, phải phát sầu vì một ngày ba bữa, hành vi hiện tại của tôi cũng là một loại tu hành, anh thấy có phải không?
Trương Dương gật đầu: Tam Bảo, cảnh giới của anh so với tăng nhân bình thường thì cao hơn một bậc.
Tam Bảo nói: Thật ra ước nguyện ban đầu của tôi cũng không phải là những cái này, cũng không nghĩ tới có một ngày có thể lập địa thành Phật, tôi chỉ là cảm thấy làm những việc hiện tại có thể có cảm giác thỏa mãn, có thể phát huy ra năng lượng của mình, có câu nhân tẫn kỳ tài, tài năng của tôi có đất dụng võ, thì có một loại cảm giác thỏa mãn.
Trương đại quan nhân không khỏi trầm tư, đạo lý hòa thượng Tam Bảo nói chẳng phải cũng rất thích hợp với mình? Hắn ở trong quan trường cũng không nghĩ tới một ngày kia có thể đứng trên đỉnh phong, trong mấy năm trước đây làm đơn giản là để tìm kiếm cảm giác thỏa mãn, đối với bất kỳ ai mà nói thì thỏa mãn mình đều là cảm giác không thể thay thế, nếu đổi lại hiện tại là thời Mao, vậy thì gọi là thực hiện giá trị của mình. Nhưng hiện tại giá trị của Trương đại quan nhân đang lặng lẽ chuyển biến, ở trong quan trường càng lúc càng không có được cảm giác thỏa mãn trước đây, hắn sở dĩ sinh ra ý muốn rời khỏi quan trường chính là căn cứ vào điều này.
Tam Bảo nói: An tiểu thư nói hai ngày nữa sẽ chuyển lạc quyên tới, bí thư Trương, chuyện lần này ít nhiều nhờ ngài.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ thôi mà, cớ gì cứ phải nhắc mãi.
Tam Bảo nói: Bí thư Trương, có câu tôi không biết có nên nói hay không.
Trương Dương nói: Ông cứ nói đi.
Tam Bảo nói: Mấy năm nay tôi giành thời gian nghiên cứu xem tướng thuật, ngoài ra còn đọc ít sách tâm lý học, cho nên ở phương diện này coi như cũng có chút tâm đắc.
Trương Dương cười nói: Sao? ông muốn làm thầy tướng số cho tôi à? Hắn lắc đầu: Hay là thôi đi, tôi không thích xem thứ đó.
Tam Bảo nói: Tôi cảm thấy ngài có chút tâm sự trùng trùng.
Trương Dương nói: Vừa nghe đã thấy là lời sáo rỗng rôi! ông đừng có giở trò của bọn trên giang hồ để đối phó tôi.
Tam Bảo cười nói: Thật ra tôi chỉ muốn nói với ngài một câu, theo tôi thấy ngài đã sống nhưng ngày còn tiêu diêu tự tại hơn cả thần tiên rồi, nếu thực sự có phiền não thì đó chính là tự tìm phiền não.
Trương Dương nói: Câu này không sai, tất cả phiền não đều là tự tìm. Hắn buông chén không, Tam Bảo vội vàng rót thêm rượu cho hắn.
Trương Dương nói: Qua ít ngày nữa tôi sẽ rời khỏi quan trường.
Tam Bảo không hề biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên, mỉm cười nói: Nhìn thấu hồng trần rồi à?
Trương Dương nói: Muốn thay đổi cách sống, có điều tôi vẫn còn ít tâm sự chưa xong.
Tam Bảo nói: Nhìn thấu, buông bỏ, tự tại! Người ta cả đời này tâm sự không dứt, phiền não là tự tìm, tâm sự cũng là tự mình áp đặt cho mình, phật ta có câu, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, con dao này không chỉ là nhằm vào người khác, thật ra cũng là nhằm vào mình, trong lòng mỗi người đều có một con dao mổ, con dao này giết người giết người, cũng có thể giết chết mình, cái giết chết có lẽ không phải sinh mệnh, mà là nhân sinh của anh. Tâm sự chưa xong chính là nhìn không ra, khi anh thực sự nhìn thấu rồi, sẽ cảm thấy tất cả đều chẳng lfa gì, tất cả đều không cần phải bận tâm.
Trương Dương nói: Theo cách nói của ông, sau khi nhìn thấy, sinh và tử đều không có gì khác nhau.
Tam Bảo cười nói: Tôi nhìn không ra, cho nên tôi thà sống, chết tốt cũng chẳng bằng sống.
Hai người đều bật cười.
Tam Bảo lúc này không ngờ chủ động rót cho mình một chén, uống ngụm rượu rồi Chép miệng nói: Tư vị của rượu không tồi.
Trương Dương nói: Phạm giới.
Tam Bảo nói: Một đám người uống rượu, một người không uống, người khác khẳng định sẽ cho rằng anh tỉnh táo, nếu như ai cũng uống, cho dù tửu lượng của anh lớn, anh nói anh cũng say thì người khác sẽ tin.
Trương đại quan nhân chưa nghe đã biết cái hòa thượng Tam Bảo nói là thiện ý, nhíu mày.
Tam Bảo lại nói: Mùi máu tanh trên người anh khá nặng.
Trương Dương nói: Tối nay tôi đã giết sáu người Nhật Bản.
Tam Bảo nói: Phóng hạ đồ đao.Chỉ mới uống có một chén rượu mà thôi, thoạt nhìn Tam Bảo tựa hồ đã say rồi.
Trương Dương nói: Hay là làm hòa thượng nhỉ, ít nhất cũng không cần phải phiền não vì chuyện tình cảm.
Tam Bảo nói: Phật ta có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nếu như anh có thể coi mỗi một chuyện phát sinh trên người mình trở thành một hồi tu hành, một hồi lịch lãm, như vậy thì không có phiền não rồi, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủi, sao cứ phải cố kỵ quá nhiều? Làm việc chỉ cầu không có lỗi với lương tâm, không có lỗi với người khác, vậy thì tất cả những cái khác đều không quan trọng.
Trương đại quan nhân trầm tư thật lâu rồi nói khẽ: Nói nghe thì dễ dàng, nhưng khi làm thì lại khó. Hắn nói xong, Tam Bảo không đáp lại, đưa mắt nhìn, Tam Bảo đã nằm ở trên bàn ngủ gục.
Sáng sớm, Trương Dương bị tiếng chuông di động đánh thức, bắt máy, điện thoại là Tang Bối Bối gọi tới, điện thoại vừa nối, Tang Bối Bối liền cười nói: Nói đi, tối hôm qua trốn ở chỗ nào yêu đương vụng trộm với nữ nhân Nhật Bản kia hả?
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: Vụng trộm cái rắm, tối hôm qua anh thiếu chút nữa thì bị người ta cho nổ chết, khi cần em thì sao lại không thể tìm thấy em?
Tang Bối Bối nói: Em không phải theo dõi truy kích ư? Có phát hiện rồi, anh có muốn hay không?
Trương Dương nói: Anh đang ở chùa Thu Hà, em tới đón anh đi, thuận tiện mang cho anh quần áo.
Một giờ, Tang Bối Bối tới công trường chùa Thu Hà, nhìn thấy Trương Dương quần áo tả tơi đứng ở đứng, không khỏi bật cười.
Trương đại quan nhân chui vào ghế sau, có chút bất mãn hừ một tiếng: Nha đầu, em có thể phúc hậu chút không, đừng có vui sướng khi người gặp họa được không? Hắn ở ghế sau tìm được một cái quần bò và áo bò Tang Bối Bối mang đến, Trương đại quan nhân thay quần áo đã rách nát, mặc quần áo vào trên người thì cảm thấy rất kém, tuy rằng treo mác Nike, nhưng vừa nhìn đã biết không phải hàng thật.ANh bảo này, em mua cái này ở đâu thế?
Tang Bối Bối nói: Sáng sớm thì có chỗ nào mà mua quần áo cho anh? Vừa hay đi ngang qua nhìn thấy có một quán vỉa hè, nên mua hàng hiệu cho anh! Nike đó, em tốn hơn năm mươi khối đấy, còn một đôi giày nữa, kiểu mới nhất đấy, anh thay đi.
Trương đại quan nhân tìm giầy ddei vào chân, giầy không ngờ là màu đỏ, cũng là Nike, có điều nhái rất không đủ kỹ thuật.
Tang Bối Bối nói: Sao? Đã ăn xin còi đòi xôi gấc à, em thấy cái này rất hợp với anh.
Trương đại quan nhân nói: Cám ơn. Hắn chỉ chỉ về phía trước: Bên kia có một cái quán, chúng ta ăn chút gì đi.
Tang Bối Bối gắt: Bữa sáng nhất định phải ăn ngon, chúng ta tới long phượng lâu ăn sủi cảo hấp đi.
Trương Dương nói: Em không phải có chính sự muốn nói với anh ư?
Tang Bối Bối nói: Gấp cái gì?Giờ mới sáu giờ rưỡi, chuyện lớn đến mấy cũng phải chờ ăn xong bữa sáng đã rồi nói sau.
/2583
|