Trương đại quan nhân bật cười: Bí thư Lý, thì ra là ngài.
Lý Trường Vũ nhìn nhìn Trương Dương rồi lại nhìn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, y và Nguyên Hòa Hạnh Tử chưa gặp nhau, ấn tượng đầu tiên của y chính là Cố Giai Đồng sống lại rồi ư, trong lòng kinh hãi, giữa ban ngày ban mặt chẳng lẽ lại gặp quỷ?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy Trương Dương thấy người quen, cô ta nói với Trương Dương: Tôi quên mất, tôi còn có việc, đi trước một bước.
Trương Dương nói: Ôi, không phải đã nói là uống trà ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Tôi còn việc làm ăn phải bàn, chờ tôi xong sẽ gọi điện thoại cho anh. Cô ta lại lịch sự tạm biệt Lý Trường Vũ rồi sau đó lái xe rời đi.
Lý Trường Vũ nhìn bóng xe đã đi xa, vẻ mặt bối rối: Cô ta không phải Cố Giai Đồng ư?
Trương Dương nói: Không phải, cô ta là người Nhật Bản, Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Lý Trường Vũ cũng từng nghe nói tới tên của Nguyên Hòa Hạnh Tử, gật đầu nói: Tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa, tôi từng nghe nói tới cái tên này rồi.
Trương Dương nói: Ngài đến Đông Giang lúc nào thế?
Lý Trường Vũ cười nói: Vừa tới, đi họp.
Trương Dương nói: Có thời gian không, ngồi một chút.
Lý Trường Vũ bảo thư ký đi an bài chỗ ở, mình thì theo Trương Dương vào phòng hắn.
Trương Dương pha trà cho Lý Trường Vũ, ngồi xuống đối diện y.
Lý Trường Vũ cười nói: Mặc quần áo hơi lạ đó.
Trương Dương nói: Ngày hôm qua gặp chút chuyện, lâm thời tìm quần áo thay, hôm nay đi trên đường cái, người khác nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Lý Trường Vũ cười ha ha, uống ngụm trà rồi nói: Tôi nghe nói cậu gần đây gặp một số phiền toái.
Trương Dương nói: Chú Lý, chú sao cứ nhắc tới chuyện không nên nhắc thế, trong lòng tôi đang phiền lắm, hay là chú đả thông cho tôi đi.
Lý Trường Vũ nói: cậu ở trong quan trường lăn lộn thành tên giảo hoạt rồi, còn cần tôi đả thông ư?
Trương Dương nói: Lời này rất vô trách nhiệm, tôi sở dĩ vào quan trường lăn lộn không phải là nhờ hồng phúc của lão nhân gia nhờ ngài ư. Ở trong lòng tôi, vẫn luôn tôn thờ chú như sư phụ.
Lý Trường Vũ cười nói: Không dám nhận, cho dù cậu coi tôi là sư phụ, thì cũng là sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành là ở mình, cậu hiện tại đã tu luyện thành tinh rồi, tôi vẫn là phàm nhân, không dám chỉ điểm cậu.
Trương Dương bưng chén trà ngồi xuống cạnh Lý Trường Vũ: Chú Lý, tôi ở Tân Hải không được bao ngày nữa đâu.
Lý Trường Vũ nói: Sao lại thế? Y không biết Tống Hoài Minh đã muốn Trương Dương rời khỏi Tân Hải.
Trương Dương kể lại giản lược ý tứ của Tống Hoài Minh, giữa hắn và Lý Trường Vũ cũng vừa là vừa là bạn, hai năm gần đây tuy rằng không công tác cùng một chỗ, nhưng tình cảm giữa bọn họ chưa bao giờ phai nhạt, đúng như lời của Trương Dương, hắn vẫn luôn coi Lý Trường Vũ là người dẫn đường trên sĩ đồ, không có Lý Trường Vũ, hắn không thể tiến vào quan trường.
Lý Trường Vũ nghe hắn nói xong, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, hắn cân nhắc trong chốc lát rồi mới nói: Trương Dương, tôi cũng cảm thấy, bí thư Tống sở dĩ làm như vậy, chưa chắc đã là vì có thành kiến với cậu, có lẽ y là đang dùng phương thức này để bảo vệ cậu, người ta thường nói, câu cao thì gió cả, thành tích cậu làm ra mấy năm nay quả thực quá rõ ràng, nhưng bí thư Tống thân là người đứng đầu Bình Hải, y không thể không cố kỵ trên rất nhiều chuyện, thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu người đang mơ ước vị trí trước mắt của y, với tu vi chính trị trước mắt của bí thư Tống, người khác muốn động vào y thì khẳng định không dễ dàng, cho nên những người dụng tâm kín đáo này sẽ đặt mục tiêu vào những người có quan hệ với bí thư Tống.
Trương Dương nói: Vậy chính là tôi rồi.
Lý Trường Vũ nói: Ủy ban kỷ luật nhằm vào cậu, cũng là hạng trang múa kiếm ý ở phái công, có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hiện tại trong lòng mọi người đều minh bạch, có người đang khiêu chiến quyền uy của bí thư Tống.
Trương Dương gật đầu, rất nhiều lời không cần phải nói thẳng ra, trong lòng bọn họ đều minh bạch người có gan khiêu chiến Tống Hoài Minh rốt cuộc là ai.
Lý Trường Vũ nói: Đấu tranh chính trị tầm cao này không phải chúng ta không thể tham gia, nhưng tôi ít nhiều vẫn có thể nhìn ra một số môn đạo, Cao thính, bộ trưởng Tiêu, những người này trước đây đều là bộ hạ cũ của bí thư Kiều. Bọn họ cờ xí tiên minh ủng hộ bí thư Tống, từ mặt khác chứng minh bí thư Kiều đứng bên phía bí thư Tống, bí thư Kiều đứng ở bên này thì chứng minh Kiều lão cũng đứng bên này.
Trương đại quan nhân nói: Nghe quân nói một buổi, bằng đọc sách mười năm.
Lý Trường Vũ nói: Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra, thật ra việc này cậu minh bạch hơn so với tôi.
Trương Dương nói: Chú Lý, tôi là người trong cuộc, chú là người bàng quan, tôi đương nhiên không nhìn rõ bằng chú.
Lý Trường Vũ nói: Văn Hạo Nam trong chuyện này rõ ràng là bị người ta lợi dụng, cấp trên tạo áp lực ép hắn phải từ chức, đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, là muốn đá hắn ra khỏi Bình Hải, nơi có thể sẽ xuất hiện loạn cục, chưa không phải thật sự muốn tiến hành xử phạt hắn.
Trương Dương nói: chú lần này đến là để xử lý chuyện của hắn ư?
Lý Trường Vũ nói: Chuyện của hắn sớm đã trở thành kết cục đã định, không tới lượt tôi quản. Có điều lần trước hắn nhằm vào cậu, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là bị người ta lợi dụng. chúng ta nếu có thể nhìn ra thì phó thủ tướng Văn khẳng định còn nhìn thấy rõ hơn so với chúng ta, có người muốn lợi dụng con y để đối phó con nuôi của y. cậu cảm thấy trong lòng y liệu có cao hứng không?
Trương Dương nói: Đổi thành ai thì cũng sẽ không cao hứng.
Lý Trường Vũ nói: Cho nên. Cách làm của một số người nhìn thì thông minh. Nhưng làm lại quá gấp, ngược lại xúc tiến một liên minh chính trị hình thành. Y nói xong mỉm cười uống nốt chén, đặt chén không xuống bàn: Trận đấu tranh này tất nhiên là kinh tâm động phách, Trương Dương, ý tứ chân chính của bí thư Tống chắc là muốn cậu rời xa khỏi chiến trường.
Trương đại quan nhân nói: Rất đáng tiếc, loại người như tôi trời sinh là sinh ra để chiến đấu.
Lý Trường Vũ không khỏi bật cười: cậu và Yên Nhiên lúc nào thì kết hôn.
Trương đại quan nhân nói: Tết Nguyên đán.
Đừng quên gửi thiệp mời cho tôi.
Nhất định rồi.
Buổi trưa Trương Dương nhận được điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử. Trương Dương cười nói: Thật không ngờ cô có thể chủ động gọi điện thoại cho tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tối nay ở Lâm Thang có tiệc tối, không biết anh có nguyện ý đi dự tiệc với tôi hay không?
Trương đại quan nhân vốn định nửa đêm dò xét Lâm Thang. Không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại chủ động mời, giờ thì hay rồi, đỡ phải trèo tường cho mệt, Trương Dương nói: Thật ra buổi tối tôi còn có rất nhiều việc.
Không tiện thì thôi.
Nhưng chuyện có lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng chuyện của cô, cho nên tôi quyết định gạt những chuyện khác sang một bên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói : Năm giờ tôi tới đón anh.
Gác điện thoại, Trương Dương lập tức gọi cho Lệ Phù, Lệ Phù nói: Một cơ hội không tồi, bọn em sẽ theo dõi vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh, bọn họ hình như tối nay cũng tới Lâm Thang tham gia tiệc tối. Căn cứ vào tình huống hiện tại nắm giữ được để phân tích thì An Đức Hằng rất có thể đang ẩn thân ở suối nước nóng Hòa Phong.
Lý Trường Vũ nhìn nhìn Trương Dương rồi lại nhìn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, y và Nguyên Hòa Hạnh Tử chưa gặp nhau, ấn tượng đầu tiên của y chính là Cố Giai Đồng sống lại rồi ư, trong lòng kinh hãi, giữa ban ngày ban mặt chẳng lẽ lại gặp quỷ?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy Trương Dương thấy người quen, cô ta nói với Trương Dương: Tôi quên mất, tôi còn có việc, đi trước một bước.
Trương Dương nói: Ôi, không phải đã nói là uống trà ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Tôi còn việc làm ăn phải bàn, chờ tôi xong sẽ gọi điện thoại cho anh. Cô ta lại lịch sự tạm biệt Lý Trường Vũ rồi sau đó lái xe rời đi.
Lý Trường Vũ nhìn bóng xe đã đi xa, vẻ mặt bối rối: Cô ta không phải Cố Giai Đồng ư?
Trương Dương nói: Không phải, cô ta là người Nhật Bản, Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Lý Trường Vũ cũng từng nghe nói tới tên của Nguyên Hòa Hạnh Tử, gật đầu nói: Tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa, tôi từng nghe nói tới cái tên này rồi.
Trương Dương nói: Ngài đến Đông Giang lúc nào thế?
Lý Trường Vũ cười nói: Vừa tới, đi họp.
Trương Dương nói: Có thời gian không, ngồi một chút.
Lý Trường Vũ bảo thư ký đi an bài chỗ ở, mình thì theo Trương Dương vào phòng hắn.
Trương Dương pha trà cho Lý Trường Vũ, ngồi xuống đối diện y.
Lý Trường Vũ cười nói: Mặc quần áo hơi lạ đó.
Trương Dương nói: Ngày hôm qua gặp chút chuyện, lâm thời tìm quần áo thay, hôm nay đi trên đường cái, người khác nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Lý Trường Vũ cười ha ha, uống ngụm trà rồi nói: Tôi nghe nói cậu gần đây gặp một số phiền toái.
Trương Dương nói: Chú Lý, chú sao cứ nhắc tới chuyện không nên nhắc thế, trong lòng tôi đang phiền lắm, hay là chú đả thông cho tôi đi.
Lý Trường Vũ nói: cậu ở trong quan trường lăn lộn thành tên giảo hoạt rồi, còn cần tôi đả thông ư?
Trương Dương nói: Lời này rất vô trách nhiệm, tôi sở dĩ vào quan trường lăn lộn không phải là nhờ hồng phúc của lão nhân gia nhờ ngài ư. Ở trong lòng tôi, vẫn luôn tôn thờ chú như sư phụ.
Lý Trường Vũ cười nói: Không dám nhận, cho dù cậu coi tôi là sư phụ, thì cũng là sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành là ở mình, cậu hiện tại đã tu luyện thành tinh rồi, tôi vẫn là phàm nhân, không dám chỉ điểm cậu.
Trương Dương bưng chén trà ngồi xuống cạnh Lý Trường Vũ: Chú Lý, tôi ở Tân Hải không được bao ngày nữa đâu.
Lý Trường Vũ nói: Sao lại thế? Y không biết Tống Hoài Minh đã muốn Trương Dương rời khỏi Tân Hải.
Trương Dương kể lại giản lược ý tứ của Tống Hoài Minh, giữa hắn và Lý Trường Vũ cũng vừa là vừa là bạn, hai năm gần đây tuy rằng không công tác cùng một chỗ, nhưng tình cảm giữa bọn họ chưa bao giờ phai nhạt, đúng như lời của Trương Dương, hắn vẫn luôn coi Lý Trường Vũ là người dẫn đường trên sĩ đồ, không có Lý Trường Vũ, hắn không thể tiến vào quan trường.
Lý Trường Vũ nghe hắn nói xong, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, hắn cân nhắc trong chốc lát rồi mới nói: Trương Dương, tôi cũng cảm thấy, bí thư Tống sở dĩ làm như vậy, chưa chắc đã là vì có thành kiến với cậu, có lẽ y là đang dùng phương thức này để bảo vệ cậu, người ta thường nói, câu cao thì gió cả, thành tích cậu làm ra mấy năm nay quả thực quá rõ ràng, nhưng bí thư Tống thân là người đứng đầu Bình Hải, y không thể không cố kỵ trên rất nhiều chuyện, thân ở nơi đầu sóng ngọn gió, không biết có bao nhiêu người đang mơ ước vị trí trước mắt của y, với tu vi chính trị trước mắt của bí thư Tống, người khác muốn động vào y thì khẳng định không dễ dàng, cho nên những người dụng tâm kín đáo này sẽ đặt mục tiêu vào những người có quan hệ với bí thư Tống.
Trương Dương nói: Vậy chính là tôi rồi.
Lý Trường Vũ nói: Ủy ban kỷ luật nhằm vào cậu, cũng là hạng trang múa kiếm ý ở phái công, có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hiện tại trong lòng mọi người đều minh bạch, có người đang khiêu chiến quyền uy của bí thư Tống.
Trương Dương gật đầu, rất nhiều lời không cần phải nói thẳng ra, trong lòng bọn họ đều minh bạch người có gan khiêu chiến Tống Hoài Minh rốt cuộc là ai.
Lý Trường Vũ nói: Đấu tranh chính trị tầm cao này không phải chúng ta không thể tham gia, nhưng tôi ít nhiều vẫn có thể nhìn ra một số môn đạo, Cao thính, bộ trưởng Tiêu, những người này trước đây đều là bộ hạ cũ của bí thư Kiều. Bọn họ cờ xí tiên minh ủng hộ bí thư Tống, từ mặt khác chứng minh bí thư Kiều đứng bên phía bí thư Tống, bí thư Kiều đứng ở bên này thì chứng minh Kiều lão cũng đứng bên này.
Trương đại quan nhân nói: Nghe quân nói một buổi, bằng đọc sách mười năm.
Lý Trường Vũ nói: Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra, thật ra việc này cậu minh bạch hơn so với tôi.
Trương Dương nói: Chú Lý, tôi là người trong cuộc, chú là người bàng quan, tôi đương nhiên không nhìn rõ bằng chú.
Lý Trường Vũ nói: Văn Hạo Nam trong chuyện này rõ ràng là bị người ta lợi dụng, cấp trên tạo áp lực ép hắn phải từ chức, đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, là muốn đá hắn ra khỏi Bình Hải, nơi có thể sẽ xuất hiện loạn cục, chưa không phải thật sự muốn tiến hành xử phạt hắn.
Trương Dương nói: chú lần này đến là để xử lý chuyện của hắn ư?
Lý Trường Vũ nói: Chuyện của hắn sớm đã trở thành kết cục đã định, không tới lượt tôi quản. Có điều lần trước hắn nhằm vào cậu, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là bị người ta lợi dụng. chúng ta nếu có thể nhìn ra thì phó thủ tướng Văn khẳng định còn nhìn thấy rõ hơn so với chúng ta, có người muốn lợi dụng con y để đối phó con nuôi của y. cậu cảm thấy trong lòng y liệu có cao hứng không?
Trương Dương nói: Đổi thành ai thì cũng sẽ không cao hứng.
Lý Trường Vũ nói: Cho nên. Cách làm của một số người nhìn thì thông minh. Nhưng làm lại quá gấp, ngược lại xúc tiến một liên minh chính trị hình thành. Y nói xong mỉm cười uống nốt chén, đặt chén không xuống bàn: Trận đấu tranh này tất nhiên là kinh tâm động phách, Trương Dương, ý tứ chân chính của bí thư Tống chắc là muốn cậu rời xa khỏi chiến trường.
Trương đại quan nhân nói: Rất đáng tiếc, loại người như tôi trời sinh là sinh ra để chiến đấu.
Lý Trường Vũ không khỏi bật cười: cậu và Yên Nhiên lúc nào thì kết hôn.
Trương đại quan nhân nói: Tết Nguyên đán.
Đừng quên gửi thiệp mời cho tôi.
Nhất định rồi.
Buổi trưa Trương Dương nhận được điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử. Trương Dương cười nói: Thật không ngờ cô có thể chủ động gọi điện thoại cho tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tối nay ở Lâm Thang có tiệc tối, không biết anh có nguyện ý đi dự tiệc với tôi hay không?
Trương đại quan nhân vốn định nửa đêm dò xét Lâm Thang. Không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại chủ động mời, giờ thì hay rồi, đỡ phải trèo tường cho mệt, Trương Dương nói: Thật ra buổi tối tôi còn có rất nhiều việc.
Không tiện thì thôi.
Nhưng chuyện có lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng chuyện của cô, cho nên tôi quyết định gạt những chuyện khác sang một bên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói : Năm giờ tôi tới đón anh.
Gác điện thoại, Trương Dương lập tức gọi cho Lệ Phù, Lệ Phù nói: Một cơ hội không tồi, bọn em sẽ theo dõi vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh, bọn họ hình như tối nay cũng tới Lâm Thang tham gia tiệc tối. Căn cứ vào tình huống hiện tại nắm giữ được để phân tích thì An Đức Hằng rất có thể đang ẩn thân ở suối nước nóng Hòa Phong.
/2583
|