Y Đạo Quan Đồ

Chương 258 - Theo Dõi Đưa Tin

/2583


Trương Dương rất có đồng cảm, hắn nói nhỏ: Vấn đề của Giang Thành thực sự là quá nhiều, chủ nhiệm phòng chiêu thương Đổng Hồng Ngọc cũng bởi vì tham ô và sử dụng công quỹ mà bị song quy rồi, em nói xem, một Giang Thành nho nhỏ sao lại nhiều tham quan ô lại như vậy nhỉ?

Tần Thanh nói: Đa số cán bộ vẫn tốt, những người mà anh thấy chẳng qua là một bộ phận sâu mọt mà thôi!

Một con sâu làm rầu nồi canh, em đừng coi thường một bộ phận sâu mọt này, bọn chúng đã hạ uy tín của những cán bộ chúng ta xuống rất thấp đó.

Tần Thanh nói: Muốn đề thăng địa vị của cán bộ trong mắt những người dân thì phải làm từ bản thân mình, chỉ có giữ nghiên bản thân, thật lòng thật ý làm việc cho lão bách tính mới có thể khiến bọn họ dần dần khôi phục lại lòng tin của họ đối với những cán bộ chúng ta.

Trương Dương không có loại tư tưởng cao độ như Tần Thanh, có điều hắn căm thù bọn quan tham ô tới tận xương tủy, những cán bộ này so với bọn trộm cắp còn đáng ghét hơn, bọn chúng đã phụ lòng tin của lão bách tính.

Trương Dương đang chuẩn bị nói tiếp thì đột nhiên phát hiện ở nơi xa xa có ánh đèn nhấp nhánh, nếu như là người bình thường thì sẽ không chú ý, nhưng Trương Dương thì khác, phản ứng của hắn đối với xung quanh vô cùng mẫn cảm, anh dõi mắt nhìn thì thấy ở đằng xa một đôi nam nữ đang chụp ảnh, trong suối nước nóng cấm chụp ảnh, không biết bọn họ làm thế nào mà mang được máy ảnh vào. Có điều góc độ mà họ chụp ảnh vừa hay có thể chụp cả Tần Thanh và Trương Dương vào, Trương Dương lập tức cảnh giác.

Hắn bước ra khỏi suối, Tần Thanh có chút kinh ngạc hỏi: Chuyện gì vậy?

Trương Dương đã đi tới trước mặt nam tử, nam tử đó nhìn thấy Trương Dương bước tới, rõ ràng là có chút hốt hoảng, cố sức giả vờ như không có chuyện gì: Vợ.. vợ, đổi tư thế.. Nữ nhân đó cũng rất phối hợp làm ra tư thế ưỡn ẹo.

Trương Dương nhìn thấy nữ nhân đó thì cười một tiếng, hắn cầm bình nước quay trở lại.

Đôi phu thê đó thấy không có chuyện gì, tựa hồ như yên tâm, bọn họ tiếp tục chụp ảnh.

Trương Dương cũng không để ý tới họ, quay về trong suối nước nóng, Tần Thanh hỏi nhỏ: Sao vậy?

Trương Dương nói nhỏ: Tên tiểu tử đó có chút không ổn, hình như là đang chụp lén chúng ta!

Tần Thanh cũng khẩn trương: Làm thế nào bây giờ?

Trương Dương nói: Không sao, hắn không chạy được đâu!

Hai người rời khỏi suối nước nóng, Trương Dương bảo Tần Thanh về nhà gỗ trước, Tần Thanh lo hắn gây chuyện, kiên trì đi theo hắn, hai người vào trong xe ngồi đợi, không lâu sau đôi phu thê đó thay quần áo rồi đi ra.

Trương Dương kéo cửa sổ xuống, thính lực của hắn siêu mạnh, cuộc đối thoại của đôi phu thê đó lọt vào tai hắn rất rõ ràng.

Nam tử nói: Hắn hình như hoài nghi anh rồi, may mà anh phản ứng kịp!

Nữ nhân đó nói: Gan của anh nhỏ quá, thấy hắn thì sợ đến nỗi biến sắc, nếu là em em cũng sẽ hoài nghi anh!

Nam tử cười nói: Em phối hợp tốt lắm, đi thôi!

Trương Dương bảo Tần Thanh đợi hắn ở trong xe rồi bước tới, nam tử đó nhìn thấy Trương Dương, vội vàng theo nữ tử đó chui vào trong xe, Trương Dương đi tới trước xe thì bọn họ đã khởi động xe rồi. Hai tay Trương Dương dùng sức nhấc đuôi xe lên, hai bánh sau của xe bị nhấc lên thì không thể đi được.

Đôi nam nữ ở trong xe sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra, đây là người gì vậy? Chỉ bằng sức cơ bắc mà có thể nhấc một chiếc xe gần tấn rưỡi lên.

Nam tử đó cuối cùng cũng buông bỏ việc bỏ trốn, tắt máy xe, Trương Dương thả tay ra rồi xông lên trước, mở cửa xe ra, kéo nam tử từ ghế lái ra ngoài.

Nam tử đó kinh hãi hét lên: Anh làm gì vậy? Tôi... tôi báo cảnh sát đó!

Trương Dương cười lạnh, nói: Báo cảnh sát à? Mày con mẹ nó đi báo đi! Hắn đám một quyền lên mặt gã, đánh cho nam tử mũi đầy máu, lớn tiếng xin tha.

Nữ tử đó cũng từ trong xe chui ra, nắm lấy cánh tay của Trương Dương rồi rít lên: Giết người à!

Trương Dương thuận tay đẩy ả sang một bên, sau đó chui vào xe tìm mấy ảnh, ở trong xe còn tìm thấy hai thẻ phóng viên, Trương Dương vừa nhìn thấy thứ này liền bốc hỏa, chỉ vào mũi họ, mắng: Phóng viên à, của báo nào?

Hai người đều không nói gì.

Trương Dương lúc này mới nhớ ra phải đọc chữ bên trên, cười lạnh nói: Báo buổi sáng của Lam Sơn, gan lớn lắm! Không cần hỏi, hai người này là theo Tần Thanh đến, Trương Dương mở máy ảnh, kéo phim bên trong ra, ném máy ảnh vào trong xe. Sau đó nắm lấy cổ tên phóng viên nam, hung hăng cho hắn hai cái tát: Mẹ kiếp, ai bảo mày tới đây, nói!

Tần Thanh vốn muốn xuống xe cản hắn, nhưng thấy ở đằng xa có bảo vệ chạy tới, cũng bỏ ý định này, vẫn ở trong xe ngồi đợi.

Đám bảo vệ đó vẫn chưa tới gần thì Trương Dương đã chỉ vào mũi họ, mắng: Tất cả đựng yên tại chỗ cho tôi, cảnh sát chấp hành công vụ!

Nữ phóng viên đó rít lên: Hắn không phải là cảnh sát, hắn là cướp!

Đám bảo vệ lại vây lên, Trương Dương gật đầu, chỉ vào máy ảnh, nói: Tôi tắm suối, gã mang máy ảnh vào chụp tôi, ngay cả các anh tôi cũng kiện đấy! Một câu nói này lại dọa cho đám bảo vệ đứng yên tại chỗ.

Trương Dương vung quyền làm ra vẻ lại muốn đánh tên phóng viên nam, tên phóng viên đó bị hắn đánh cho sợ quá rồi, run giọng nói: Là.... là phó tổng biên tập Lưu bảo chúng tôi đi làm nhiệm vụ săn tin, chúng tôi, chúng tôi không phải là hai vợ chồng...

Trương Dương gật đầu: Coi như mày thông minh, tao nói cho mày biết, tên của chúng mày tao đã nhớ rồi, hôm nay nhìn thấy gì, nghe thấy gì, nếu như tiết lộ ra một chữ. Tao đảm bảo, sẽ khiến hai đứa chúng mày không có chỗ đứng ở Lam Sơn nữa đâu, phó tổng biên tập của chúng mày tên là gì?

Lưa Văn Quân!

Hắn xui xẻo rồi!

Trương Dương buông cổ áo tên phóng viên đó ra, thuận tay lau bàn tay dính máu lên ngực tên phóng viên đó rồi, quay sang nhìn ả phóng viên nữ, đột nhiên gầm lên một tiếng, dọa cho ả phóng viên đó rít lên, không ngờ lại ngất đi luôn.

Trương Dương chỉ vào đám bảo vệ: Đừng có lắm chuyện!

Quay về xe, Tần Thanh nhíu mày nói: Chuyện gì vậy?

Trương Dương đưa thẻ phóng viên của hai người đó cho cô ta: Anh quả nhiên là không nhìn lầm, hai người chúng đúng là tới vì chúng ta.

Tần Thanh cắn môi, nói nhỏ: Ti bỉ!

Trương Dương nói: Bọn chúng thừa nhận đã nhận sự ủy thác của phó tổng biên tập báo sáng Lam Sơn!

Tần Thanh nói: Lưu Văn Quân? Hắn không có gan lớn như vậy!

Trương Dương nói: Em là nói có người ở sau lưng chỉ huy ư?

Tần Thanh thở dài, buồn bã nói: Trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi hẵng nói!

Bị hai phóng viên làm phiền như vậy, tâm tình của Tần Thanh bị ảnh hưởng rất lớn, Trương Dương biết trong lòng cô ta rất khó chịu, đề nghị rời khỏi nơi này, hai người đều lái xe tới, cùng nhau lái xe tới hồ Phỉ Thúy ở phía trước năm dặm.

Xe jeep của Tần Thanh và xe Hoàng Quan của Trương Dương đỗ song song ở ven hồ, Tần Thanh từ trong xe bước ra, chậm rãi bước về phía hồ, vầng trăng sáng tỏ vừa hay ló ra khỏi tầng mây, rải ánh sáng bạc xuống mặt hồ, nhìn từ xa, mặt hồ giống như trải đầy mảnh bạc vụn.

Trương Dương đóng cửa xe lại, đi tới phía sau Tần Thanh, giang tay ra ôm cô ta vào lòng: Đừng sợ, tất cảđã có anh đây!

Tần Thanh ôm cánh tay hắn, ôn nhu nói: Em không sợ, cho dù là họ vạch trần ra thì sao chứ? Cùng lắm là em không làm cái chức phó thị trưởng này nữa, nhưng em sợ làm ảnh hưởng tới anh!

Trương Dương cười nói: Em ngay cả chức phó thị trưởng còn chẳng buồn để ý, anh thì thèm gì một cán bộ cấp ban nho nhỏ?

Tần Thanh chuyển sang cười, Trương Dương hôn lên môi cô ta.

Gió hồ buổi tối có chút lành lạnh, nhưng trong lòng bọn họ lại vô cùng ấm áp.

Trương Dương không sợ người ta nói, kỳ thực chuyện của cô ta và Trương Dương, rất nhiều người đều biết rõ. Nhưng đồn đại là một chuyện, có chứng cứ xác thực lại là một chuyện khác, Tần Thanh trước giờ còn coi trọng sĩ đồ của Trương Dương hơn sĩ đồ của mình, nếu chuyện tình cảm ngầm của họ bị lộ ra, vậy thì Trương Dương tất sẽ đắc tội với đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh,sĩ đồ tương lai của Trương Dương rất có thể sẽ phải đi tới hồi kết, đây là chuyện mà Trương Dương không muốn nhìn thấy.

Đúng như Tần Thanh nói, một phó tổng biên tập báo sáng như Lưu Văn Quân không có gan theo chụp trộm mình, Tần Thanh biết sau lưng Lưu Văn Quân nhất định có người, hơn nữa người này không khó đoán, trong lòng Tần Thanh đã nghĩ tới một người, là phó bí thư thị ủy Ngô Mình, y một mức có ý đồ với mình, chẳng lẽ là Ngô Minh sai khiến Lưu Văn Quân, y muốn lợi dụng chuyện này để gây ảnh hưởng xấu cho mình? Tần Thanh không nói chuyện này cho Trương Dương, cô ta lo lắng Trương Dương sau khi biết được sẽ bất chấp tất cả mà tìm Ngô Minh gây chuyện, từ đó dẫn tới chuyện này sẽ càng phức tạp hơn, ảnh hưởng càng bị khoách đại.

Trương Dương nói: Anh ngày mai sẽ đi tìm tên Lưu Văn Quân đó!

Tần Thanh lắc đầu, nói: Đừng, chuyện này cự để tự em giải quyết đi, tin em đi, em nhất định có thể xử lý tốt chuyện này, nếu em làm không được thì anh xuất mã, được không?

Tần Thanh làm việc trước giờ đều khiến Trương Dương cảm thấy an tâm, cô ta đã nói vậy thì chứng tỏ rất nắm chắc, Trương Dương sau khi bình tĩnh lại, cũng nghĩ rằng mình cho dù trực tiếp tới tìm Lưu Văn Quân cũng chưa chắc có thể giải quyết tốt chuyện này, Tần Thanh thân là phó thị trưởng Lam Sơn, năng lực khống chế của cô ta đối với cục diện Lam Sơm mạnh hơn mình nhiều.

Trương Dương nói nhỏ: Hay là anh và em cùng tới Lam Sơn?

Không cần, tết năm nay em về Giang Thành rồi sẽ ở cùng anh một đoạn thời gian.

Trương Dương nói: Thật sự là muốn đập cho đám phóng viên một trận, làm hỏng tâm tình của chúng ta.

Tần Thanh cười nói: Chuyện không hài lòng trên đời có nhiều lắm, nếu cứ nghĩ mãi tới những chuyện này thì sẽ vĩnh viễn không được vui đâu.

Trương Dương nói: Anh thích căn nhà gỗ đó à!

Tần Thanh nói: Em không muốn về, trong lòng có ám ảnh!

Trương Dương nói: Vậy tối nay chúng ta chỉ có thể yêu nhau ở trên xe jeep thôi!

Tần Thanh đỏ mặt: Vì sao lại muốn ở trên xe em?

Xe em to, hoạt động cũng tiện hơn!

Xấu xa...

....

Sau tết nguyên đán, trước tiên truyền đến tin tức nguyên chủ nhiệm phòng chiêu thương Đổng Hồng Ngọc đã thừa nhận tham ô và sử dụng công quỹ, chuyện này đối với quan trường Giang Thành mà nói thì chấn động cũng không lớn, dẫu sao thì lúc trước đã có thị trưởng Lê Quốc Chính bởi vì tham ô mà mất chức, cấp bậc của Đổng Hồng Ngọc so với Lê Quốc Chính thì còn kém xa, sức ảnh hưởng đương nhiên là kém hơn nhiều, tuy vậy, ảnh hưởng ở trong lòng lão bách tính là không nhỏ.

Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng là cán bộ xuất thân từ ủy ban Trung Kỷ, gã cực xem coi trọng loại chuyện này, ở trên thường ủy đặc biệt cường điệu các cán bộ phải lấy chuyện của Đổng Hồng Ngọc làm gương, ra sức khai triển hành động phản hủ xướng liêm (bài trừ hủ bại,đề xướng liêm khiết).

Sau khi Đỗ Thiên Dã phát biểu xong, đám thường ủy thị ủy nhao nhao tỏ thái độ, tỏ ý rằng phải làm từ mình, liêm khiết tự luật, tạo dựng hình tượng tốt, tăng cường lòng tin của người dân đối với họ.

Đại thị trưởng Tả Viên Triêu nói: Vụ án Đổng Hồng Ngọc tham ô và sử dụng công quỹ đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với các thương nhân đầu tư, rất nhiều thương nhân nước ngoài vốn muốn thỏa thuận đầu tư với chúng ta đều trở nên do dự, còn có rất nhiều người dứt khoát xóa bỏ kế hoạch đầu tư ở Giang Thành, nhiều động chí của chúng ta tốn biết bao thời gian, tinh lực, khó khăn lắm mới xây dựng được hình tượng, bởi vì một mình Đổng Hồng Ngọc mà gặp tổn hại nghiêm trọng. Loại lòng tin này một khi mất đi, muốn dựng lại thì còn phải bỏ ra cái giá đắt hơn trước kia nhiều. Ông ta dừng lại một chút rồi nói: Bí thư Đỗ đề xuất ra sức khai triển hành động phản hủ xướng liêm, tôi là người đầu tiên giơ tay tán thành, phải diệt sạch bọn sâu mọt tại Giang Thành chúng ta!

Đỗ Thiên Dã nói: Việc cần kíp bây giờ là dựng lại lòng tin của người dân và các nhà đầu tư đối với chính phủ chúng ta. Sự phát triển kinh tế của Giang Thành khó lắm mới có khởi sắc, chúng ta chẳng ai ngờ được kinh tế Giang Thành vừa mới cất bước đã phải dừng bước không tiến tiếp được, thậm chí là còn xuất hiện thụt lùi. Gã quay sang Tả Viên Triêu: Thị trưởng Tả, công tác chiêu thương năm nay rất quan trọng, chuyện này anh phải chú trọng.

Tả Viên Triêu gật đầu.

Thời gian tiếp theo giao cho chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm, y phát biểu về đại hội nhân dân Giang Thành sắp tới, đề ra mấy vấn đề.

Tất cả thường ủy đều hiểu rõ, đại hội nhân dân năm nay, chuyện quan trọng nhất là tuyển cử thị trưởng, chức thị trưởng Giang Thành là cuộc ganh đua giữa đại thị trưởng Tả Viên Triêu và phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, với tình thế hiện tại, Tả Viên Triêu rõ ràng là chiếm hết ưu thế, kỳ thực sau khi ông ta đảm nhiệm phó thị trưởng thì đã cơ bản xác định vị trí rồi, chỉ chẳng qua Lý Trường Vũ ở giữa đường làm ra biểu hiện xuất sắc về du lịch cướp đi một số phong đầu của ông ta, tiếp sau đó thì Lý Trường Vũ liên tiếp gặp xui, cự ly giữa hai ngày cũng bắt đầu càng kéo càng xa.

Vẻ mặt của Lý Trường Vũ rất bình tĩnh, tuy y luôn khao khát được leo lên vị trí thị trưởng thành phố Giang Thành, thậm chí đã ở rất gần vị trí này, nhưng sau đó y đi sai mấy bước, trên chính đàn một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể dẫn tới thua cả bàn cờ. Mà chuyện đường vòng tròn ba khiến bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri nảy sinh quan điểm xấu đối với y, bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ buồn bã rời đi khiến y cũng bị các lãnh đạo Giang Thành cô lập, Lý Trường Vũ ở sâu trong lòng đã tiếp nhận sự thức, y đã không còn cơ hội nữa rồi.

Tả Viên Triêu nói: Muốn xây dựng lại lòng tin của giới đầu tư đối với chúng ta, phương pháp tốt nhất chính là hấp dẫn tập đoàn ngoại quốc có sức ảnh hưởng vào Giang Thành, tác dụng lôi kéo của họ không thể xem nhẹ. Gần đây tập đoàn An Đại đã tìm kiếm sự hợp tác với nhà máy công trình cơ giới Giang Thành, nếu như có thể hợp tác thành công, đối với việc chiêu thương dẫn tư của Giang Thành mà nói thì sẽ có được một lợi ích cực lớn. Chúng tôi cũng đang tiến hành giao thiệp với tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc, chắc là trong tháng này, tổng tài Kim Thượng Nguyên của tập đoàn Lam Tinh sẽ tới Giang Thành khảo sát!

An Đại và Lam Tinh có thể nói là hai xí nghiệp lớn nhất của Hàn Quốc, nếu như bọn họ có thể tới Giang Thành đầu tư, đối với sự phát triển kinh tế tương lai của Giang Thành mà nói sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn.

Đỗ Thiên Dã nói: Đường vòng tròn ba sắp hoàn thành rồi, sự phát triển thành thị của Giang Thành cũng theo đó mà bước sang một trang mới, trong năm mới, tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, chân thành hợp tác cùng sáng tạo ra một tương lai tốt đẹp cho Giang Thành.

Lời tổng kết của gã kết thúc trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đỗ Thiên Dã quay về phong làm việc không lâu thì đại thị trưởng Tả Viên Triêu tới, có một số chuyện không tiện đề xuất trên cuộc họp thường ủy, cho nên ông ta phải tự mình tới chưng cầu ý kiến của Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã cũng mời Tả Viên Triêu ngồi xuống.

Tả Viên Triêu thông qua sự tiếp xúc với Đỗ Thiên Dã trong đoạn thời gian này đã hiểu được một số tính cách của gã. Đỗ Thiên Dã làm việc dứt khoát quyết đoán, không thích lề mề, cho nên nói chuyện với gã tốt nhiên là nên thẳng thắn, không cần vòng vo. Tả Viên Triêu nói: Bí thư Đỗ, tôi tới là muốn bàn với anh về chuyện xây dựng sân bay mới. Kế hoạch xây dựng sân bay mới luôn là một trong những ý tưởng của ông ta. Sân bay hiện tại của Giang Thành vô cùng lạc hậu, đã không thể thích ứng với sự phát triển của thời đại nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục sẽ ảnh hưởng tới bước tiến phát triển kinh tế của Giang Thành.

Đỗ Thiên Dã nói: Chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua rồi, có điều đầu tư xây dựng sân bay mới sẽ cần một khoản tiền lớn, chúng ta không thể hoàn toàn dựa vào ngân sách của bên trên được, lần trước lúc tới tỉnh lý họp, tôi từng nhắc tới chuyện này với tỉnh trưởng Tống, muốn xây dựng sân bay Giang Thành thành trung tâm vận tỉa của chúng ta, như vậy có thể hấp dẫn nhiều khách thương hải ngoại tới hơn. Tỉnh trưởng Tống cũng rất ủng hộ, nhưng nói đến vấn đề tiền, ông ta cũng biểu thị độ khó rất lớn.

Tả Viên Triêu nói: Nhưng nếu như tiếp tục duy trì hiện trạng, sân bay đã không không đủ yêu cầu phát triển kinh tế. Còn nữa, vị trí của sân bay Giang Thành hiện tại cách thành phố quá gần, đối với sinh hoạt của cư dân xung quanh cũng ảnh hưởng rất lớn.

Đỗ Thiên Dã nói: Nói tóm lại cũng vẫn là vấn đề tiền, công trình đường vòng tròn ba, kiến thiết khu phát triển đã khiến tài chính của chúng ta hạn hẹp rồi, hiện tại nơi cần tiền quá nhiều, công trình cải tạo trạm xe lửa vô cùng cấp bách, sân bay mới cũng cần xây dựng, công trình mở rộng bến cảng Thanh Giang cũng được nhắc tới trong chương trình nghị sự, kinh tế của Giang Thành muốn phát triển, thì phải xây dựng lại cả mạng lưới giao thông, dưới biển, mặt đất, trên không, mạng lưới trước đây đã cổ quá rồi, không thể gách vác được sự phát triển biển chuyển từng ngày, nhưng cải tạo và xây dựng cần rất nhiều tiền, tiền chính là vấn đề lớn nhất.

Vừa nhắc tới tiền, Tả Viên Triêu lập tức trầm mặc, bất kể là ý tưởng của họ có tốt cỡ nào, sau cùng vẫn phải xây dựng trên cơ sở kinh tế, thiếu cơ sở này thì bất kỳ chuyện gì cũng là xây nhà trên không.

Đỗ Thiên Dã nói: Gần đây chuyện thành phố Nam Nguyên tỉnh Vân An anh có nghe nói tới không?

Tả Viên Triêu buột miệng nói: Anh là nói chuyện thành phố Nam Nguyên bán đấu giá khu đất của chính phủ thành phố ư?

Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói: Tòa nhà văn phòng của chính phủ thị ủy chúng ta nằm ở khu sầm uất nhất, cái này có liên quan tới quy hoạch thành thị trước kia, khu thương nghiệp, khu hành chính, khu xí nghiệp Giang Thành phân chia vô cùng hỗn loạn, dẫn tới cục diện loạn xạ ngầu của thành thị hiện tại, muốn cải tạo phát triển trên cơ sở nội thành cũ, không bằng xây dựng lại vùng mới!

Tả Viên Triêu nói: Xây dựng khu vực nội thành mới cũng cần tiền! Điểm này chúng tôi trước đây đã từng nghĩ tới rồi, có điều bởi vì vấn đề vốn mà đánh gác lại giữa chừng.

Đỗ Thiên Dã đi tới trước bản đồ thành phố Giang Thành, chỉ vào khu vực từ khu phát triển về phía nam, nói: Khu vực này có thể quy hoạch, nếu chúng ta áp dụng phương thức bán đấu giá chính phủ thành phố cũ để có vốn, sau đó lợi dụng chỗ vốn này xây dựng khu hành chính ở khu vực này, ý tôi là nói khu hành chính thành phố!

Tả Viên Triêu cười nói: Bí thư Đỗ, Nam Nguyên bán đấu giá khu chính phủ thành phổ gặp phải dị nghị không nhỏ đâu, chúng ta bắt chước theo, khẳng định cũng sẽ gặp phải áp lực rất lớn.

Đỗ Thiên Dã nói: Sợ áp lực thì làm sao mà thành đại sự? Có điều đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, có đổi thành thực thi được hay không thì phải chờ vào khảo chứng, thị trưởng Tả, công tác chiêu thương dẫn tư năm nay nhất định phải quan tâm hết mực đấy nhé!

Tả Viên Triêu nói: Trương Dương làm ở phòng chiêu thương, công tác chiêu thương năm nay phải trông vào anh ta rồi!

Cố gắng phối hợp với công tác của anh ta, cố gắng cấp cho anh ta điều kiện thuận lợi nhất!

Tả Viên Triêu gật đầu, nói: Bí thư Đỗ yên tâm, tôi sẽ lưu ý!

...

Tả Viên Triêu rất coi trọng Trương Dương, đây không phải là bởi vì quan hệ giữa Trương Dương và Đỗ Thiên Dã, cũng không phải bởi vì quan hệ phía Bắc Kinh của Trương Dương, mà là bởi vì Trương Dương quả thật có năng lực, ở phương diện chiêu thương dẫn tư, trước đây hắn đã làm ra cống hiến đột xuất, Tả Viên Triêu gọi Trương Dương tới phòng làm việc của mình, kể lại sơ lược kế hoạch của thị lý trong năm tới cho hắn nghe.

Trương Dương nghe hiểu, hóa ra chính phủ thành phố Giang Thành lại thiếu tiền tới mức này, mình tới phòng chiêu thương có vẻ như không đúng lúc rồi, xem ra nhiệm vụ chiêu thương năm nay so với năm trước còn nặng hơn nhiều.

Tả Viên Triêu nói: Tôi đã nghĩ rồi, để tiện cho công việc, thị lý ở thị ủy cũ đặc biệt phân một tòa nhà nhỏ cho phòng chiêu thương sử dụng, bên trong tòa nhà nó chính là hai bộ môn phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp, cậu xử lý công việc cũng tiện hơn.

Trương Dương nói: Thị trưởng Tạ, ông chắc không phải là muốn tôi mệt tới chết chứ?

Tả Viên Triêu cười nói: Người có năng lực thì phải lo nhiều! Đúng rồi, Kim Thượng Nguyên tiên sinh của tập đoàn Lam Tinh tháng này có thể xác định tới Giang Thành khảo sát không?

Trương Dương gật đầu, nói: Không có vấn đề gì, ngày cụ thể thì chưaxác định, chắc là ông ta sẽ tới sau khi mở đại hội kinh tiêu thương!

Tả Viên Triêu nói: Lần này phải tranh thủ tập đoàn Lam Tinh cho bằng được, lại thêm đã có tập đoàn An Đại, hai đại xí nghiệp của Hàn Quốc đều đầu tư ở Giang Thành của chúng ta.

Trương Dương nói: Người Hàn Quốc luận về kỹ thuật thì không qua được Nhật Bản Âu Mỹ, luận tài lực thì không bằng Tây Á Trung Đông, ngài sao cứ nhìn trúng họ vậy?

Tả Viên Triêu cười nói: Khu phát triển của Giang Thành chúng ta luận quy mô không bằng Lam Sơn, luận về sức ảnh hưởng thì không bằng Đông Giang, cho nên cũng chỉ có thể chín bỏ làm mười thôi.

Trương Dương cười ha ha, những lời nói này của Tả Viên Triêu rất thực tế. Hắn nhớ tới chuyện phòng chiêu thương bởi vì Đổng Hồng Ngọc mà dẫn tới tài khoản phải đóng băng, liền nhắc với Tả Viên Triêu, dẫu sao thì trong tài khoản của phòng chiêu thương có tiền mà không được động tới, khiến cho cả phòng chiêu thương trời giận người oán, tuy là đơn vị nhà nước, nhưng hiện tại ra khỏi cửa làm gì mà không cần tiền đây?

Tả Viên Triêu nói: Chuyện mà cậu nói tôi sẽ giúp cậu giải quyết thật nhanh, vấn đề của Đổng Hồng Ngộc trên cơ bản đã khai báo rõ rồi, tài khoản của phòng chiêu thương cũng không thể vĩnh viễn bị đóng băng được. Không có tiền, ngay cả chiêu đãi phí cũng kiếm không ra, thương nhân đầu tư người ta tới, nhìn thấy chúng ta nhỏ nhen như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không mời, đầu tư kiểu gì cũng thất bại thôi.

Không phải chứ! Tiền công tác của tôi tới Đông Giang còn chưa chi trả! Trương Dương nhân cơ hội oán than.

Tả Viên Triêu cười nói: yên tâm đi, rất nhanh sẽ giúp cậu giải quyết! Ông ta tiếp theo lại cùng với Trương Dương bàn bạc nhiệm vụ chiêu thương năm nay, kế hoạch sơ bồ, nhiệm vụ chiêu thương của phòng chiêu thương trên cơ sở năm ngoái.

Trương Dương không cảm thấy đây là đại sự gì cả, trong mắt hắn độ khó của việc hấp dẫn đầu tư so với cải cách xí nghiệp thì nhỏ hơn nhiều. Nhưng khi hắn nói ra tính toán sơ bộ của thị lỵ trong cuộc họp nội bộ của phòng chiêu thương, cả phòng chiêu thương lập tức nhao nhao như cái chợ vỡ, dẫn đầu chính là phó chủ nhiệm Tiếu Quế Đường. Tiếu Quế Đường lớn giọng kháng nghị: Chủ nhiệm Trương, nhiệm vụ chiêu thương năm ngoái chúng ta đều hoàn thành rất miễn cưỡng, hiện tại thị ý muốn cấp cho chúng ta nhiệm vụ nhiều gấp đôi, căn bản là không nghĩ tới tình hình thực tế, phòng chiêu thương của chúng ta tổng cộng mới có mười người, đi đâu mà gọi được nhiều đầu tư như vậy? Chủ nhiệm Trương, chuyện này nhất định phải bàn lại với bên trên.

Bàn cái gì?

Tiếu Quế Đường nói: Dương nhiên là bàn để hạ chỉ tiêu xuống rồi, cho dù không thể duy trì chỉ tiêu năm ngoái thì cũng không thể giao nhiều như vậy. Chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ còn đòi cắt tiền lương, nếu là loại chỉ tiêu này, e rằng chúng ta một năm đều phải uống gió Tây Bắc mà sống đó.

Trương Dương cười nói: Có áp lực thì mới có động lực!

Mấy phó chủ nhiệm khác cũng nhao nhao ra ý kiến, phó chủ nhiệm Vương Hải Tuyền nói: Lúc chủ nhiệm Đổng còn tại chức, chỉ tiêu của phòng chiêu thương chúng ta tối đa tăng lên không vượt quá hai mươi phần trăm. Gã nói xong câu này liền cảm thấy không đúng.

Trương Dương cười lạnh, nói: Chủ nhiệm Đổng bị song quy rồi, bà ta tham ô sử dụng công quỹ, đã xúc phạm tới pháp luật của quốc gia, chủ nhiệm Vương xem ra có quan hệ không tồi với bà ta nhỉ!

Vương Hải Tuyền đỏ mặt, nói: Quan hệ đồng sự thôi, tôi cũng chỉ là nhìn chuyện mà luận chuyện!

Phó chủ nhiệm Trịnh Tân Hải nói: Thêm mười phần trăm thì còn được, nếu là một trăm phần trăm, chúng tôi căn bản không thể hoàn thành được, dã không hoàn thành được nhiệm vụ, chúng ta còn ở lại phòng chiêu thương làm cái gì nữa? Đợi bị mất mặt à?

Trương Dương cười nói: Hôm nay là mùng ba tháng giêng, năm mới vừa bắt đầu, các anh ai ai cũng nói những lời xui xẻo thế làm gì, tôi còn buồn hơn đây này, công tác chiêu thương khó làm vậy ư? Thị lý chăng qua là giao thêm một chút nhiệm vụ thôi mà, trông các anh ai ai cũng ỉu xìu kìa.

Tiếu Quế Cường nói: Sao mà không ỉu xìu cho được? Hiện tại là thời đại nào rồi, còn coi là là những năm năm mươi, người ta ai có bao nhiêu gan thì có bấy nhiêu tài sản à, tôi cũng muốn một năm chiêu tư dẫn thương được mười tỷ cho Giang Thành đây, nhưng tôi nói ra rồi liệu tôi có làm được không? Và tôi nói ra rồi thì có ai tin? Chủ nhiệm Trương, anh suy nghĩ cho kỹ đi, bàn lại với thị lý, chuyện chỉ tiêu không phải là trò đùa đâu.

Trương Dương trong lòng thầm coi kinh cám đám bánh quảy lăn lộn trong thể chế này, bình thường thì ai ai cũng vênh mày vênh mặt, vừa nói tới công tác cụ thể thì lập tức kêu khổ không ngớt, Trương Dương nói: Các anh trước tiên đừng kêu khổ nữa, hiện tại chí là ý tưởng sơ bộ thôi, vẫn chưa quyết định mà, nếu như Đổng Hồng Ngọc không xảy ra chuyện, nhiệm vụ năm nay sớm đã được đưa xuống rồi, tôi nói rõ cho các anh biết, lúc trước nhiệm vụ mà thị lý giao cho vốn tăng thêm một trăm hai mươi phần trăm trên cơ sở của năm ngoái, hiện tại bởi vì Đổng Hồng Ngọc xảy ra chuyện, nghĩ tới độ khó cho công tác của phòng chiêu thương chúng ta, cho nên mới giảm đi cho hai mươi phần trăm, các anh ai không tin, tự đi tìm thị trưởng Tả mà hỏi!

Mấy phó chủ nhiệm nghe thấy Trương Dương nói vậy thì cũng thôi không kêu khổ nữa, Trương Dương nói: Còn nữa, thị lý cho chúng ta và phòng cải cách xí nghiệp chuyển tới trụ sở thị ủy cũ, nơi chốn đã chuẩn bị xong rồi, tôi đã tới xem hoàn cảnh rồi, rất tốt, tuần sau chúng ta chuyển đi!

Tiếu Quế Đường nói: Đột nhiên thế!

Trương Dương cười nói: Chuyển đi cũng tốt, phòng chiêu thương của chúng ta cả ngày đón đưa, làm ở đây cũng không tiện! Hắn cầm cái cặp tài liệu ở trên bàn lên đập đập, đây là thói quen của hắn rồi, chứng tỏ không có chuyện gì thì có thể giải tán.

Mấy phó chủ nhiệm khác đều đứng dậy rời khỏi phòng họp, đi tới ngoài cửa, phó chủ nhiệm Trịnh Tân Hải bước tới bên cạnh Tiếu Quế Đường, thở dài: Xem ra năm nay khó sống rồi.

Tiếu Quế Đường nói: Trời sập cũng thì cột lớn đỡ, chúng ta không phải là người đứng đầu, quản nhiều như vậy làm gì?

...

Trương Dương giữ kế toán Mạnh Mai lại, Mạnh Mai đã nhận được thông tri tháo băng tài khoản, cô ta thở phào, nói: Coi như là tốt rồi! Những ngày này cô ta quả thực bị tiền khiến cho khiếp sợ.

Nhưng Trương Dương lập tức phát hiện, tháo băng tài khoản cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, Mạnh Mai cầm một cầm một đống hóa đơn tới cho hắn ký, đây đều là vấn đề còn sót lát lúc trước, Trương đại quan nhân mất cả buổi chiều mới nắm rõ được công dụng của những hóa đơn này, lúc chuẩn bị ký thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, Hồ Nhân Như bước vào, cô ta cười nói: Chủ nhiệm Trương, thật là hiếm có, anh không ngờ có thể thật thà ngồi trong phòng làm việc.

Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới biết đã tan làm rồi, không khỏi thở dài, nói: Phiền, con mẹ nó thật là phiền quá, nghiệp vụ phí của phòng chiêu thương này nhiều thật!

Hồ Nhân Như nói: Sao, mới vừa thượng nhiệm đã thấy phiền rồi à?

Trương Dương gật đầu: Bên cạnh không có một trợ thủ đắc lực! Hắn ném đống hóa đơn này vào ngăn kéo: Tan làm rồi, đi thôi!

Hồ Nhân Như nói: Em tới là muốn nhờ anh giúp một việc!

Trương Dương cười nói: Giúp việc gì? Chỉ cần em yêu cầu, anh nhất định sẽ tận lực mà làm!

Hồ Nhân Như nghe ra ẩn ý trong lời nói của thằng ôn này, liên trợn mắt lên, nói: Nói nghiêm túc đấy, em muốn mời vợ chồng Vu Tử Lương, Chu Tú Lệ làm cố vấn bác sĩ của nhà máy chúng em.

Trương Dương chẳng thèm nghĩ ngợi đáp ứng ngay, dẫu sao thì hắn và Vu Tử Lương cũng có chút giao tình, mình ra mắt đề nghị chuyện này, Vu Tử Lương chắc sẽ không cự tuyệt. Hắn lập tức gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, Vu Tử Lương đang ở cùng với Tả Ủng Quân, thời gian Trương Dương tới Giang Thành, y và Tả Ủng Quân đã bàn mấy lần về chuyện hợp tác điều trị, thái độ cũng không còn kiên quyết như lúc ban đầu nữa.

Lúc Trương Dương gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, y đang cùng với Tả Ủng Quân khảo sát bệnh viện trung tâm của cục khoáng vụ, bệnh viện nhân dân số một của thành phố Giang Thành vừa mới thôn tính bệnh viện trung tâm của cục khoáng vụ, với bên ngoài thì nói là liên hợp, trên thực tế bệnh viện trung tâm của cục khoáng vụ đã trở thành bệnh viện phụ thuộc của bệnh viên nhân dân số một thành phố Giang Thành.

Vu Tử Liên nghe thấy chuyện này liền cười cười đáp ứng, Trương Dương đưa điện thoại cho Hồ Nhân Như, để cô ta trực tiếp nói chuyện với Vu Tử Lương, Hồ Nhân Như ở trong điện thoại hẹn thời gian để gặp mặt bàn bạc với Vu Tử Lương.

Bỏ điện thoại xuống, Hồ Nhân Như vui vẻ đi tới, hôn lên mặt Trương Dương một cái. Trước khi Trương Dương thò tay ra ôm cô ta thì đã nhẹ nhàng xoay người, quay trở lại chỗ ngồi.

Trương Dương kinh thán: Một thời gian không để ý, động tác của em đã nhanh hơn nhiều!

Hồ Nhân Như nói: Còn không phải là nhờ bộ võ công mà anh dạy ư, em mỗi ngày đều luyện tập!

Trương Dương cười ha ha, mục đích hắn dạy võ công cho những hồng nhan tri kỷ này là để họ phòng thân, tránh gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đợi sau khi nội công của họ có căn cơ rồi, có thể tính tới chuyện dạy thêm những võ công cao thâm.

Hồ Nhân Như nói: Em mời anh ăn cơm nhé!

Trương Dương cười nói: Vẫn là cái quán thức ăn nông gia ở hồ Nam à!

Hồ Nhân Như gật đầu, đứng dậy đi trước, hiện tại là lúc chính phủ thành phố tan tầm, cô ta không tiện đi cùng với Trương Dương.

Trương Dương ở lại trong phòng làm việc một lúc rồi mới xuống lầu khởi động chiếc xe jeep của hắn, lúc lái tới cửa lớn, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đi tới, bởi vì Đỗ Thiên Dã sống ngay ở nhà khách chính phủ bên cạnh, cho nên gã rất ít khi phiền tới lái xe, đều đi bộ về chỗ ở.

Trương Dương dừng xe kéo kính xuống, nói: Bí thư Đỗ, có cần tôi chở không?

Đỗ Thiên Dã cũng không khách khí với hắn, kéo xe chui vào.

Đi đâu? Nhà khách à?

Đỗ Thiên Dã lắc lắc cổ, nói: Tìm chỗ uống rượu đi!

Trương Dương ngây ra: Hôm nay sao có hứng vậy? Không về với minh tinh phục vụ của anh à?

Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: Tô Viện Viện bị ốm rồi!

Trương Dương cười nói: Thảo nào hôm nay anh rảnh vậy! Hắn lái xe tới phía đập nước ở hồ Nam thuộc khu phát triển.

Đỗ Thiên Dã cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, thò tay ra chuyển kênh radio về đài bản địa, lúc này đang phát tin tức, tin tức hiện tại đích xác không có nội dung có tính thực tế, Đỗ Thiên Dã nghe được hai tin xong chán nản tắt đi: Cậu ở Đông Giang chơi vui nhỉ!

Trương Dương cười nói: Tôi là trút giận cho cán bộ Giang Thành chúng ta thôi, cha con bộ trưởng Từ không thể để người ta khi phụ như vậy được!

Đỗ Thiên Dã nói: Bí thư Cố mắng tôi một trận đó!

Trương Dương nói: Tôi thấy ông ta cũng tốt mà, trong chuyện này đứng ở phía tôi!

Đỗ Thiên Dã nói: Tôi nói cậu tuổi trẻ khí thịnh, quan niệm tập thể nhỏ quá nặng!

Trương Dương mỉm cười: Chuyện tốt mà, thông qua chuyện này, hình thượng bí thư Đỗ dũng cảm bảo vệ lợi ích của cán bộ Giang Thành được xây dựng vững chắc, chuyện của bộ trưởng Từ cũng khiến cho các cấp lãnh đạo Giang Thành chúng ta đoàn kết nhất trí đối ngoại chưa từng có.

Đỗ Thiên Dã nghe hắn nói vậy cũng không khỏi bật cười: Cậu đó! Cái gì cũng đều là cậu có đạo lý, đúng rồi, Từ Bưu khôi phục thế nào rồi?

Tôi thấy không có vấn đề gì lớn cả, nghỉ ngơi thêm nửa tháng là ổn thôi!

Đỗ Thiên Dã gật đầu, đang muốn nói tiếp thì điện thoại của gã đổ chuông, chính là Tô Viện Viện gọi tới, trong điện thoại âm mũi của Tô Viện Viện rất nặng, vẫn lo lắng vấn đề cơm nước tối nay của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cũng nghe thấy cô ta bị bệnh mà vẫn không quên chiếu cố chuyện của mình, trong lòng cảm thấy có chút cảm động, nói khẽ: Yên tâm đi, tôi đi ăn với Trương Dương, cô cứ an tâm dưỡng bệnh đi, nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe, đừng lo nghĩ gì tới chuyện của tôi. Gác điện thoại, nhìn thấy Trương Dương đang dùng khóe mắt nhìn mình, có chút bất mãn lườm hắn: Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người khác gọi điện thoại bao giờ à?

Trương Dương trêu: Gọi điện thoại thì thấy nhiều rồi, có điều bí thư Đỗ gọi điện thoại mà ôn nhu như vậy thì tôi lần đầu tiên nhìn thấy đấy.

Đỗ Thiên Dã cười mắng: Thằng nhóc cậu lại ăn nói linh tinh rồi, cẩn thận tôi cách chức cậu đấy!

Tôi không tin, bí thư Đỗ rất cương chính, chí công vô tư, sao có thể lấy việc công để báo thù riêng chứ?

Đỗ Thiên Dã bật cười, tiếng cười vừa dứt thì điện thoại của Trương Dương lại đổ chuông, thì ra là Tô Tiểu Hồng gọi tới muốn nhờ Trương Dương hẹn Đỗ Thiên Dã đi ăn cơm để cám ơn Đỗ Thiên Dã lần trước đã cứu cô ta. Trương Dương vừa nghevừa mỉm cười nhìn Đỗ Thiên Dã, hắn đáp ứng: Thế này đi, cô hiện tại tới Nông gia thái ở hồ Nam đi, Hồ Nhân Như cũng tới, tối nay cô mời cơm!

Gác điện thoại, Đỗ Thiên Dã không nhịn được liền hỏi: Ai thế? Hai người chúng ta ăn cơm có cần phải hưng sư động chúng như vậy không?

Tôi nói nè bí thư Đỗ, tôi và Hồ Nhân Như hẹn ăn cơm với nhau, là anh đòi theo ăn chực, còn có ai tới nữa thì liên quan gì tới anh?

Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Hồng, Đỗ Thiên Dã cũng yên tâm, Tô Tiểu Hồng cười nói: Bí thư Đỗ, tôi một mực muốn tìm cơ hội để bày tỏ lòng cám ơn, nhưng thấy công tác của anh quá bận, không dám làm phiền anh, hôm nay vừa hay có cơ hội này, bữa cơm này nhất định phải để tôi làm chủ!

Hồ Nhân Như nói: Được, chị Hồng tới, vậy em nhường cơ hội mời khác lần này lại cho chị!

Đỗ Thiên Dã mỉm cười, nói: Đã ngồi ăn cùng nhau, mọi người chỉ nói tới tình bạn, những chuyện khác đừng nhắc tới? Gã là ám chỉ Tô Tiểu Hồng đừng cứ gọi gã là bí thư mãi.

Tô Tiểu Hồng lõi đời cỡ nào chứ, lập tức hiểu ý của Đỗ Thiên Dã, mỉm cười, nói: Vậy tôi lớn gan xin gọi một tiếng anh Đỗ vậy! Biến hóa rất nhanh khiến Hồ Nhân Như và Trương Dương đều cảm thấy bội phục, đổi lại là Hồ Nhân Như, anh Đỗ này có thể nào cũng không gọi được.

Đỗ Thiên Dã tuy trong lòng cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không phản đối, dẫu sao cũng có mặt Trương Dương, ở đây không có người ngoài, Tô Tiểu Hồng xưng hô như vậy cũng không sao.

Tô Tiểu Hồng nói: Ăn gì đây?

Trương Dương nói: Tôi gọi thức ăn rồi, một con nhạn quay, một con ba ba hầm, cùng với bốn món rau!

Tô Tiểu Hồng lúc này mới nhớ mình để bình rượu ở trong xe, đứng dậy ra lấy rượu, lúc quay lại ôm một bình rượu năm cân vào.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều là cao thủ tửu viên, từ cái bình đã nhìn ra chỗ khác biệt, Đỗ Thiên Dã cầm lấy bình rượu, nhìn một chút rồi kinh ngạc nói: Bình này lâu năm rồi đấy.

Tô Tiểu Hồng mỉm cười không nói gì.

Đỗ Thiên Dã lật đi lật lại bình rượu để xem, lại giơ lên nhìn phần đáy, ngạc nhiên nói: Bình rượu này có năm mươi năm tuổi rồi ư?

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status