Sự nhẫn nại và khắc chế của Trương Dương không khiến Lý Tường Quân bình tĩnh lại, thấy Trương Dương xoay người đi, gã cho rằng Trương Dương sợ rồi, kinh thường cười to: Đồ nhát gan!
Trong đám người vi quan, một nam tử mặc áo da mày đen đột nhiên xông lên, hắn nhấc ta đấm Lý Tường Quân ngã ra đất.
Không ai biết được nam tử này từ đâu chui ra, hắn vì sao lại ra tay giúp Trương Dương? Trương Dương không quen hắn, nhưng Viên Lâm ba và Bàng Trường Đông đều nhận ra, nam tử đột nhiên xông ra này tên là Từ Á Uy, hắn là con trai của bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu, đảm nhiệm chức thuyền trưởng trên một tàu khách viễn dương.
Lý Tường Quân bị bị một quyền của hắn khiến cho đần thối mặt, bò dậy đang muốn liều mạng với Từ Á Uy thì bị Bàng Trường Đông ôm lấy, Viên Lập Ba cũng khá tôn kính Từ Á Uy, phải biết rằng Từ Á Uy năm đó ở trong đại viện thị ủy nổi tiếng là giỏi đấm đá, lúc thiếu niên xuất thân luyện Hình Ý quyền, Lương Bách Xuyên đặc biệt chỉ đạo hắn, có điều lại không chính thức nhập môn, có điều kể ra vẫn được tính là sư huynh của Viên Lập Ba. Viên Lập Ba cung kính nói: Anh Uy, anh về rồi à!
Từ Á Uy chỉ vào mũi Lý Tường Quân: Thằng chó này? Miệng mày sao bẩn thỉu thế, sau này chỉ cần tao nghe thấy mày mắng Trương Dương, tao kiểu gì cũng đánh gãy chân mày!
Viên Lập Ba và Bàng Trường Đông vội vàng đã Lý Tường Quân đi.
Trương Dương và Tứ Á Uy nhìn nhau, hai người đều bật cười, lúc trước bọn họ chưa từng gặp nhau, Từ Á Uy về không lâu, vừa đón cha từ Đông Giang về Giang Thành điều dưỡng, nghe cha nhắc tới chuyện của Trương Dương, người Từ gia không nghi ngờ gì nữa đã coi Trương Dương là đại ân nhân, tối nay mấy người bạn của Từ Á Uy mở tiệc tẩy trần cho hắn, hắn vừa hắn nhìn thấy cảnh mới rồi, sau khi biết rõ người bị Lý Tường Quân mắng là Trương Dương, Từ Á Uy quyết đoán ra tay.
Từ Á Uy chủ động đưa tay về phía Trương Dương: Tôi tên là Từ Á Uy, Từ Nhã Bội là em gái của tôi!
Trương Dương lúc này mới hiểu Từ Á Uy vì sao vì sao lại xông va bênh vực kẻ yếu như vậy, thì ra hắn là con trai của Từ Bưu, người ta là báo ơn mình.
Từ Á Uy nói: Loại tiểu nhân này không đáng để tức giận!
Trương Dương cười nói: Tôi không tức giận, chỉ là nể mặt phó thị trưởng Lý nên không tính toán với gã!
Từ Á Uy nói: Hai ngày nay tôi một mực muốn tới bái phỏng anh, nhưng chuyện nhà bận quá, không có thời gian, không ngờ lại gặp anh ở đây!
Trương Dương có ấn tượng rất tốt đối với Từ Á Uy, hắn cười nói: Phương thức gặp mặt thế này rất hay, ấn tượng khắc sâu!
Từ Á Uy cười ha ha, gật đầu, nói: Tôi mời anh uống rượu!
Trương Dương cũng có ý giao du với Từ Á Uy, liền đề nghị: Đường cổ, quán thịt nướng Hán Giang!
..
Trương Dương sau khi tạm biệt đám thuộc hạ liền dẫn Từ Á Uy tới đường cổ, trên đường Từ Á Uy nói rằng hắn là thuyền trưởng trên tàu viễn dương trên đường biển tới Nhật Bản, Trương Dương cũng cảm thấy hiếu kỳ với công tác của hắn, quá khứ chỉ nghe nói Từ Bưu có một người con trai làm thủy thủ, không ngờ còn là thuyền trưởng.
Ông chủ của cửa hàng thịt nước Hán Giang Lý Thừa Kiền và Trương Dương rất quen nhau, y vội vàng chạy ra đón, Trương Dương bước vào nhà hàng thịt nướng mới phát hiện, Đỗ Phong Vũ và Khương Lượng cũng đang ngồi đây uống rượu.
Trương Dương cười nói: Hay quá nhỉ, các anh không ngờ lại đi ăn mảnh, không chịu gọi tôi!
Đỗ Phong Vũ vừa gọi ông chủ lấy thêm bát đũa vừa nói: Ra ngoài tra án, bận rộn cả ngày, thấy muộn quá rồi nên không gọi cậu!
Trương Dương giới thiệu Từ Á Uy với họ, hai người ngồi xuống, Khương Lượng rót cho họ mỗi người một ly Thanh Giang Đặc Cung. Bốn người cùng uống nửa chén. Trương Dương gặp một của lạc cho vào miệng, nói: Án gì vậy? Giang Thành lại xảy ra đại án à?
Đỗ Vũ Phong cười nói: Thằng ôn cậu đúng là không chịu làm chuyện tốt, lấy đâu ra nhiều đại án thế! Nghe nói Lưu Ngũ, kể trù hoạch vụ án Phương Hải Đào xuất hiện ở Giang Thành, cho nên tôi dẫn người đi tìm hắn, nhưng lại về tay không, chắc là tin tức giả.
Khương Lượng nói: Cậu còn đỡ đó, tôi bị hội tuyển dụng của Trương Dương dày vò cả ngày, cậu nói cậu mở hội tuyển dụng gì đó, người gì cũng ùa tới đại viện của lão thị ủy, khiến cho thị ủy cũ giống như cái chợ vỡ, ngay cả bọn lưu mạnh du côn cũng muốn vào phòng chiêu thương!
Mấy người đồng thời bật cười.
Từ Á Uy nói: Vừa rồi tôi cũng nghe bạn bè nhắc tới chuyện này. Hắn cũng tới chiêu sinh, có điều bị loại.
Trương Dương nói: Vì chuyện này mà tôi cũng bị bí thư Đỗ mắng cho một trận, nói tôi làm ăn bừa bãi, có điều phòng chiêu của Giang Thành đúng là không có ai để dùng, tôi đều xuất tuyển dụng cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Khương Lượng nói: Thường Lăng Phong hôm nay ngồi cùng anh hình như là rất lợi hại.
Trương Dương cười nói: Không phải hình như mà là quả thật rất lợi hại, gã là nhân tài mà tôi mời tới, là tiến sĩ ngành tài chính quốc tế của trường đại học Lúa Mới Nhật Bản, có gã giúp đỡ, công tác chiêu thương của tôi năm nay sẽ có khởi sắc.
Từ Á Uy nói: Hiện tại cơ quan chính phủ có thể tùy tiện tuyển người ư?
Đỗ Vũ Phong cười ha ha, nói: Chủ nhiệm Trương của chúng ta dám đi trước thiên hạ, không có chuyện gì mà anh ta không dám làm cả.
Trương Dương nói: Tôi gọi cái này là dũng cảm cải cách mở cửa đó!
Khương Lượng nói: Dũng cảm làm cũng được, nhưng anh đừng có đùa với lửa, tràng diện ngày hôm nay, nếu không phải là có tôi kịp thời khống chế, không khéo sẽ biến hóa thành một hồi quần ẩu đó! Nếu thật sự là vậy thì anh không có kết cục tốt đâu.
Trương Dương nói: Đám lưu manh đó cũng không chịu suy nghĩ về cân lượng của mình, dám chạy tới hội tuyển dụng gây loạn.
Khương Lượng nói: Có thể là có người ở sau lưng làm trò quỷ, cố ý gây chuyện ở hội chiêu sinh của anh, để tôi mất mặt trước lãnh đạo. Anh nghĩ xem, trên bảng điều kiện đã ghi rất rõ ràng, bọn chúng trà trộn vào làm gì? Thật sự là muốn ứng sinh ư? Có quỷ mới tin được!
Trương Dương nhíu mày, phân tích của Khương Lượng rất có khả năng, chuyện này và sự kiện Lận Trường phúc dùng giày dẫm mình tuy phương thức khác nhau, nhưng tính chất của động cơ lại tương tự, xem ra có người ở sau lưng động tay động chân rồi đây.
Đỗ Vũ Phong nói: Người ở Giang Thành mà cậu đắc tội quả thật quá nhiều, nếu muốn tra ra thì cũng không tìm được manh mối gì đâu.
Khương Lượng nói: Hội chiêu sinh này anh có định làm nữa không?
Trương Dương nói: Không làm nữa, bí thư Đỗ lên tiếng rồi, tôi mà tiếp tục làm, không phải là tự khiến mình mất mặt ư? Vả lại, hôm nay tôi đã tìm được ba người, mặc dù cách mục tiêu dự tính, có điều cũng không xa lắm, hội chiêu sinh này mà muốn tìm được nhân tài chân chính rất khó.
Khương Lượng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, nói: Câu không làm tôi cũng tiết kiệm được nhiều khí lực.
Từ Á Uy nói: Địa phương Giang Thành này, từ cổ đã là nơi mà binh gia phải tranh giành, dân phong bưu hãn, muốn làm ra chút chuyện thực sự là không dễ.
Trương Dương nói: Nhiệm vụ mà thị lý năm nay giao cho chúng tôi rất nặng, so với năm ngoài thì nhiều gấp đôi.
Khương Lượng cười nói: Ai bảo cậu làm việc đạt kế quả tốt như vậy, các lãnh đạo thấy cậu có năng lực, đương nhiên phải tận lực bòn rút năng lượng trên người anh.
Đỗ Vũ Phong nói: Đó là anh có bản sự, nếu như bảo tôi đi làm chủ nhiệm phòng chiêu thương, tôi e rằng sầu đến nỗi phải nhảy xuống sông Thanh mất.
Từ Á Uy cười nói: Nhắc tới việc chiêu thương, tôi cũng quen không ít khách thương trên biển, sau này tôi sẽ lưu ý giúp anh, tranh thủ để họ tới Giang Thành xem, làm ra chút công hiến cho Giang Thành.
Trương Dương lúc này mới nhở ra là Từ Á Uy làm vận tải đường biển, phương diện này có ưu thế được ưu ái, hắn gật đầu nói: Anh giúp tôi liên hệ được một khoản đầu tư nào, tôi sẽ án chiếu theo ngạch đầu tư mà trích phần trăm lại cho anh.
Khương Lượng có chút kỳ quái hỏi: Cơ quan quốc gia có thể làm như vậy à? Cậu sợ người khác dị nghị ư?
Trương Dương nói: Kỳ thực bí thư Đỗ, thị trưởng Tả sớm đã muốn làm như vậy rồi, có điều ngại tính chất đặc thù của cơ cấu chính phủ, một mức không dám bước xa, để tôi tới phòng chiêu thương là nhìn trúng tôi gan lớn, tôi đã nói với họ rồi, họ cũng đáp ứng, kỳ thực chuyện này rất bình thường, người ta khổ cực lôi kéo đầu tư đến cho anh, chúng ta không thể nào để người ta làm không công được? Lấy ra một phần tiền để thưởng là điều nên làm. Trương Dương quay sang nói với Từ Á Uy: Anh Từ, chỉ cần anh giúp tôi lôi kéo đầu tư, phía tiền thưởng tôi sẽ tranh thủ cho anh được nhiều nhất.
Từ Á Uy cười ha ha, nói: Tôi cũng là người Giang Thành, hơn nữa phương diện kinh tế tôi cũng tạm ổn. Loại chuyện này, anh hay là coi như bạn bè giúp nhau đi, còn phần thưởng bao nhiều, lấy ra đủ cho mọi người uống rượu là được rồi.
Từ Á Uy rất có phong phạm của cha hắn, tính cách sảng khoái tạo ấn tượng rất tốt cho mọi người mặt ở đây.
Đỗ Vũ Phong nói: Tôi nghe nói tiền chủ nhiệm phòng chiêu thương là Đổng Hồng Ngọc chính bởi vì gian lận chuyện tiền thưởng cho nên mới xảy ra vấn đề, anh phải cẩn thận trên kinh tế đó.
Trương Dương cười nói: Anh Đỗ à, anh coi thường tôi rồi, chút tiền của phòng chiêu thương đáng để tôi quan tâm ư?
Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng đều hiểu Trương Dương là kẻ không thiếu tiên, có điều, hai người họ cũng hoài nghi tiền của Trương Dương đều là những hồng nhan tri kỷ của hắn cho hắn, đối với bản sự ăn bám của hắn, hai người tự thẹn không bằng, có điều những lời này làm sao dám nói ra.
Trương Dương và Từ Á Uy đối ẩm một chén, hỏi thăm tình hình của Từ Bưu, Từ Bưu sau khi từ Đông Giang trở về hắn vẫn chưa tới thăm Từ Bưu.
Từ Á Uy cười nói: Khôi phục rất tốt, cha tôi nói phương thuốc mà anh cho ông ấy rất hữu hiệu, hai ngày nay cũng nhớ anh lắm, bảo tôi rảnh thì tới thăm anh, mời anh về nhà ăn cơm.
Trương Dương cười cười, không nói gì.
Từ Á Uy nói: Thế này đi, thứ bảy nhé, em gái tôi sắp tới Hương Cảng rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!
Trương Dương nghĩ một chút rồi gật đầu: Tốt, tôi cũng muốn gặp bộ trưởng Từ.
Phòng chiêu thương chuyển tới đại viện của thị ủy cũ, trong phòng hội nghị mới được sửa sang lại mở một cuộc họp toàn thể hội viên của phòng chiêu thương, cũng là một lần động viên hội, lần này tất cả nhân viên của phòng chiêu thương đều tới, bao gồm cả nhân viên tuyển dụng là Thường Lăng Phong, Chu Nghị, Chương Duệ Dung , cùng với Mã Đức Quân từ ủy ban quốc tư mới được đều đến đều tham gia hội nghị.
Người bình thường đều có tính bài ngoại, đám người già như Tiếu Quế Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ cho rằng sự có mặt của những người như Thường Lăng Phong sẽ tạo thành uy hiếp đối với công tác của họ. Từ lúc Trương Dương bắt đầu tuyển dụng người từ bên ngoài, mục đích của hắn chính là bài trừ phe đối lập, mà cái gọi là phe đối lập khẳng định là đám người già bọn mình.
Ở trong phòng họp, Trương Dương ngồi ghế đầu, một bên là đám người già của phòng chiêu thương, một bên là đám nhân viên mới tuyển dụng Thường Lăng Phong. Mà Đức Quân vừa tới phòng chiêu thương không rõ tình thế, cũng ngồi xuống cạnh Chu Nghị.
Trương Dương nhìn hai bên, bất giác mỉm cười, đừng nhìn đám người Tiếu Quế Đường tuy nhiều, nhưng lại không có năng lực công tác thực tế gì, bọn họ ở trong cơ quan sống kiểu an nhàn thành quen rồi, có điều Trương đại quan nhân đã tới, những ngày tháng sau này của họ sẽ không dễ sống đâu.
Trương Dương nói: Hôm nay mở cuộc họp này, chủ yếu là để mọi người làm quen với nhau! Hắn bắt đầu từ Thường Lăng Phong, giới thiệu đơn giản về mỗi người. Sau khi giới thiệu xong bốn người bọn Thường Lăng Phong, hắn liền giao lại chuyện cho Tiếu Quế Đường, để Tiêu Quế Đường giới thiệu những nhân viên cũ của phòng chiêu thương.
Tất cả mọi người sau khi làm quen xong, Trương Dương công bố nhiệm vụ chiêu thương mà năm nay thị lý giao xuống, Tin tức trước đây mà đám Tiếu Quế Đường nhận được không sai, thị lý tăng nhiệm vụ của phòng chiêu thương năm nay lên gấp đôi, trong mắt đám người Tiếu Quế Đường, nhiệm vụ này cơ hồ là không có bất kỳ hi vọng nào có thể hoàn thành được, bọn họ ai ai cũng cúi gằm mặt, nặn ra vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trên thực tế trong lòng bọn họ lại không trầm trọng như vậy, Trương Dương mới là tổng phụ trách của phòng chiêu thương, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, thị lý cho dù trách tội thì người đứng mũi chịu sào cũng nên là hắn.
Trương Dương nói: Nhiệm vụ chiêu thương của chúng ta năm nay có thể nói không phải là nhẹ, năm mới vừa bắt đầu, công tác chiêu thương của chúng ta vẫn chưa được triển khai, cho tới tận giờ vẫn chưa có bất kỳ một thành tích nào, hiện giờ chúng ta cũng bàn xong rồi, nhân viên trên cơ bản cũng được xác định rồi, có thể gọi là binh cường ngựa khỏe, nhiệm vụ tiếp theo là gì? Là chiêu thương, là dẫn vốn nước ngoài, góp thêm một viên gạch cho kinh tế Giang Thành chúng ta. Nói tới đây hắn hơi dừng lại, hiện trường chỉ có Mã Đức Quân vỗ tay, những người khác đều không có phản ứng gì, điều này khiến Trương Dương cảm thấy xấu hổ, xem ra những lời nói của mình vẫn còn kém tính cổ động lắm.
Mã Đức Quân cũng có chút xấu hổ, gã vổ tay vốn là có ý tốt, nhưng một mình vỗ tay thì lại lộ ra vẻ trào phúng, gã sở dĩ có phản ứng nhanh như vậy đều là bởi vì lão gia tử của gã đã dặn dò từ trước, theo chủ nhiệm Trương lăn lộn, sau này sẽ có tiền đồ.
Trương Dương ho khan một tiếng, nói: Suy tính tới công tác trong tương lại, tôi quyết định chia phòng chiêu thương của chúng ta thành ba tổ, một tổ do tôi phục trách, thành viên có Mạnh Mai, chủ yếu phụ trách kế hoạch chung và thu chi tài vụ của phòng chiêu thương, tổ thứ hai do đồng chí Thường Lăng Phong phụ trách, thành viên có Chu Nghị, Chương Duệ Dung và Mã Đức Quân, những thành viên còn lại thì quy về tổ ba, do phó chủ nhiệm Tiếu Quế Đường vụ trách thống nhất.
Tiếu Quế Đường nhìn nhìn, tổ của mình nhìn thì nhiều người, nhưng phó chủ nhiệm lại có bốn người, còn có ba người trẻ tuổi, dạng tổ hợp bảy người này chiếc đấu lực như thế nào thì gã trong lòng hiểu rõ vô cùng. Trương Dương đây là đang phân tách trách nhiệm rõ ràng, Tiếu Quế Đường đã dự liệu được, Trương Dương muốn lợi dụng phương thức này để vạch rõ nhiệm vụ.
Tất cả không nằm ngoài ý liệu của Tiếu Quế Đường, Trương Dương tiếp theo lại bắt đầu chia nhiệm vụ, hắn mỉm cười, nói: Thị lý giao nhiệm vụ lên đầu chúng ta, tôi thân là người phụ trách của phòng chiêu thương, phải giao lại nhiệm vụ cho mọi người, tôi và Mạnh Mai một người phụ trách kế hoạch chung, một người phụ trách tài vụ, nhiệm vụ chiêu thương cụ thể thì giành cho tổ hai và tổ ba, để công bằng, hai tiểu tổ của các bạn phục trách một nửa nhiệm vụ, không biết các bạn có ý kiến gì không?
Tiếu Quế Đường đương nhiên có ý kiến, nhưng không đợi gã lên tiếng, Thường Lăng Phong đã tổ thái độ trước: Không có ý kiến! Chúng tôi khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu! Câu nói này bất kỳ ai nghe thấy cũng cảm thấy Thường Lăng Phong dang huênh hoang, nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của Thường Lăng Phong, lại cảm thấy lời này của gã có mấy phần đáng tin.
Tiếu Quế Đường hiểu rồi, chiêu này của Trương Dương rất âm độc, mục đích tuyển dụng là có dụng ý khác, ba tổ mà hắn dẫn dắt hoàn thành nhiệm vụ vốn là chính là điều nên làm, đám nhân viên ngoại bang như Thường Lăng Phong nếu không hoàn thành, cùng lắm là bị xa thải, bọn họ thì khác, bọn họ không đi được mà chỉ có thể nhận hình phạt, hơn nữa còn có thể bị thanh lý ra khỏi phòng chiêu thương, nếu như bọn hoàn thành không được, mà bọn Thường Lăng Phong hoàn thành được, há chẳng phải là càng chứng minh rằng họ không có bản sự, chuyện này có nhìn thế nào cũng vẫn là họ xui xẻo.
Trương Dương cười nói: Phó chủ nhiệm Tiếu cảm thấy thế nào, có độ khó gì không?
Tiếu Quế Đường nói: Chúng tôi sẽ tận lực mà làm! Gã trả lời rất cẩn thận, nhưng Trương Dương thì thấy thằng ôn này quả thực là quá kém, ngay cả những lời hùng hồn cũng không dám nói. Trương Dương bảo: Chúng ta không những phải tận lực mà làm, hơn nữa còn phải thưởng phạt phân minh, hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta phải nghĩ rằng hoành thành nhiệm vụ vượt mức, chúng ta sẽ được trọng thưởng, nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ, chúng ta phải bị phạt, lực độ thưởng phạt sẽ vượt quá sự tưởng tượng của mọi người!
Trương Dương nhìn mỗi người có mặt trong phòng họp: Phòng chiêu thương sau này tuyệt sẽ không phải là một đơn vị có thể một chén trà một tờ báo sống qua ngày, tôi hi vọng mỗi một người đều có thể phát huy được năng lượng lớn nhất của mình, nếu như bản thân không thể thích ứng với cường độ công tác sau này, tôi khuyên khuyên bạn nên sớm rời đi, hiện tại không đi, tương lai nếu như bạn không có năng lực công tác, tôi cũng sẽ đuổi bạn đi!
Sắc mặt của bốn phó chủ nhiệm đều vô cùng khó coi, lời này của Trương Dương rõ ràng là nói thẳng vào mặt họ, có lẽ những ngày tháng tốt đẹp của phòng chiêu thương đã qua rồi.
Trương Dương nói: Đương nhiên, tôi hi vọng dưới quy tắc mới, chế độ mới này, năng lượng của mọi người đều sẽ được kích phát ra. Mỗi người đều có thể làm ra được một phần thành tích công tác chói mắt, chỉ có mọi người cùng nhau hợp sức, chúng ta mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà thị lý giao xuống, mới có thể khiến phòng chiêu thương trở nên nổi trội.
Lần này đám người Thường Lăng Phong đồng thời vỗ tay, dưới sự lôi kéo của họ, bốn phó chủ nhiệm cũng vỗ tay.
Tiếp theo bọn họ thảo luận tới trọng điểm công tác, kỳ thực cũng không có trọng điểm gì để nói, Trương Dương ở ngay tại chỗ lại biểu lộ, sau này sẽ ở trên một trình độ nhất định buông quyền tài vụ, để Tiếu Quế Đường và Thường Lăng Phong đều có quyền ký thanh toán nhất định, trong lòng Tiếu Quế Đường cực kỳ không vui, Trương Dương rõ ràng ở trước mặt mọi người đưa địa vị của một người như Thường Lăng Phong lên cao, hiện tại cơ hồ quyền lực của Thường Lăng Phong đã có thể sánh ngang với mình, mà Thường Lăng Phong lại chỉ là một người ngoài mà ngay cả biên chế chính thức cũng không có.
Trương Dương quay về phòng làm việc của mình, hắn gọi Thường Lăng Phong tới, mời Thường Lăng Phong ngồi xuống sa lông, mỉm cười nói: Có hài lòng với điều kiện của phòng chiêu thương không?
Hài lòng, kỳ thực đám lính đánh thuê chúng tôi, có một chỗ đặt chân là được rồi, cả ngày ngồi trong văn phòng cũng không hoàn thành được nhiệm vụ đâu.
Trương Dương cười nói: Lăng Phong, sức khỏe của anh dạo này sao rồi?
Nhắc tới chuyện này, Thường Lăng Phong bất giác lộ ra nụ cười: Gần đây rất khá, ngủ cũng ngon hơn, ăn uống cũng tốt hơn, thân thể không còn đau nhức như trước kia nữa.
Trương Dương gật đầu: Chỉ cần kiên trì, không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục lại như bình thường.
Thường Lăng Phong nói: Chủ nhiệm Trương, phòng chiêu thương chia thành ba tổ, có phải là muốn dẩy một số người ra không?
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không rắp tâm muốn đẩy họ ra, phòng chiêu thương này tốt xấu lẫn lộn, người không có lý tưởng quá nhiều, tôi không muốn bọn họ tiếp tục làm ở đây, sau này trách nhiệm tới người, tôi xem bọn họ làm thế nào!
Thường Lăng Phong nói: Chủ nhiệm Trương, trọng điểm chiêu thương năm nay là gì?
Trước mắt chỉ có một, tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc, tổng tài Kim Thượng Nguyên của họ tháng này sẽ tới Giang Thành khảo sát!
Thường Lăng Phong nói: Tập đoàn Lam Tinh của Kim Thượng Nguyên là xí nghiệp điện gia dụng lớn nhất Hàn Quốc, nếu như ông ta đầu tư vào Giang Thành, nhiệm vụ cả năm nay của chúng ta chẳng khác nào hoàn thành được một nửa rồi.
Trương Dương nói: Cho nên, tôi mới nghĩ rằng hoàn thành nhiệm vụ mà thị lý giao cho cũng không có vấn đề gì.
Thường Lăng Phong nói: Tôi đã liên hệ với phía Nhật Bản rồi, sau tết âm lịch, sẽ có mấy tập đoàn lướn tới khảo sát, nếu tất cả thuận lợi, chúng ta có thể trong quý một hoàn thành tất cả nhiệm vụ của năm nay.
Trương Dương nói: Không bao lâu nữa, phòng chiêu thương sẽ trở thành nơi mà ai ai cũng hâm mộ.
...
Đoàn khảo sát của tập đoàn An Đại Hàn Quốc vào cuối thần thứ ba thì tới Giang Thành, để biểu đạt sự trọng thị đối với chuyến đi này của tập đoàn An Đại, quản đốc kiêm bí thư đảng ủy nhà máy công trình cơ giới Giang Thành Tào Chính Dương, phó chủ nhiệm thường vụ phòng cải cách xí nghiệp, chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành Trương Dương cũng tự mình ra sân bay nghênh đón.
Bởi vì trước chuyện cục Quốc An đã liên lạc với Trương Dương, cho nên hắn đặc biệt chú ý tới Thôi Chí Hoán, người lãnh đội tập đoàn An Đại lần này, lại dẫn Chương Duệ Dung đồng hành, Chương Duệ Dung trên thực tế là đặc công Quốc An.
Trong tiếng cổ nhạc, mười hai đại biểu khảo sát của tập đoàn An Đại Hàn Quốc bước xuống máy bay, hai đứa bé đeo khăn quàng đỏ bước lên tặng hoa tươi cho đoàn trưởng đoàn đại biểu Thôi Chí Hoán, Thôi Chí Hoán cũng nhiệt tình hôn vào má hai đứa nhỏ này.
Thôi Chí Hoán trông còn đẹp trai hơn là trong ảnh, thân hình của gã khôi ngộ, cao chừng một mét tám ba, so với Trương Dương còn cao hơn mọt chút, trên mặt hắn luôn giữ nụ cười khiêm hòa và lịch sự.
Trương Dương nói nhỏ Chương Duệ Dung ở bên cạnh: Vừa nhìn đã thấy gã đã biết không phải là dạng tốt lành gì rồi.
Chương Duệ Dung không nhịn được mà bật cười.
Lúc này Thôi Chí Hoán đã đi tới trước mặt Trương Dương, Tào Chính Dương mỉm cười giới thiệu Thôi Chí Hoán với Trương Dương: Vị này là chủ nhiềm phòng chiêu thương Giang Thành Trương Dương của chúng tôi!
Tiếng Trung Quốc của Thôi Chí Hoán hơi cứng ngắc, có điều vẻ mặt của gã rất hiền hòa, mỉm cười chìa tay về phía Trương Dương, Trương Dương bắt tay với gã, nói: Hoan nghênh, hoan nghênh! Trong lòng thì lôi mười tám đời tổ tông của Thôi Chí Hoán ra mắng một lượt.
Trưa hôm đó, phía Trương Dương ở nhà khách chính phủ tiến hành tiệc tẩy trần cho đoàn khảo sát An Đại Hàn Quốc, Trương Dương và Thôi Chí Hoán ngồi cùng bàn, sự phản cảm của hắn đối với Thôi Chí Hoán đều bắt nguồn từ Văn Linh, tuy trước mắt vẫn không thể xác định giữa Thôi Chí Hoán và Văn Linh rốt cuộc có tình yêu hay chưa, nhưng Trương Dương coi Thôi Chí Hoán và tình địch của Đỗ Thiên Dã rồi.
Sự phản cảm của Trương Dương đối với Thôi Chí Hoán trực tiếp thể hiện ra trên bàn rượu, hắn cười nói: Có bạn hữu từ phương xa tới vui biết bao, Thôi tiên sinh, chúng ta cạn chén!
Thôi Chí Hoán cười cười gật đầu, gã cầm chén rượu liên cùng Trương Dương uống cạn một chén đầy rượu trắng, sau khi uống xong, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, tất cả người có mặt ở đây đều lớn tiếng khen hay, không ngờ Thôi Chí Hoán còn có loại tửu lượng tốt như vậy.
Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, lại thêm bản thân Trương Dương còn đại biểu cho chính phủ thành phố Giang Thành, cho nên không thể biểu hiện quá đáng, lúc hắn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục kính rượu hay không thì Thôi Chí Hoán không ngờ lại chủ động cầm chén lên: Cười nói: Cám ơn sự khoản đãi đầy thịnh tình của phía Giang Thành, chén rượu này tôi xin kính lại chủ nhiệm Trương, hi vọng chúng ta có thể tiếp tục cộng tác vui vẻ và hài hòa với nhau tại Giang Thành.
Phía đoàn đại biểu Hàn Quốc đều biết Thôi Chí Hoán có tửu lượng kinh người, ai ai cũng nhìn Trương Dương đầy hứng thú.
Trương Dương cũng là một kiêu tướng trên tửu đàn Giang Thành, hắn đương nhiên không sợ Thôi Chí Hoán đáp lễ, cầm chén lên uống cạn cùng gã.
Tào Chính Lương thấy hai người đều là dạng tửu lượng như biển, sợ Trương Dương hành động theo cảm tính đòi phân thắng phụ với người ta, vội vàng đứng dậy nói: Chúng ta uống rượu là phụ, bồi dưỡng cảm tình là chính, ngàn vạn lần đừng uống nhiều.
Trương Dương cười nói: Quản đốc Tào đúng là làm người ta mất hứng, Thôi tiên sinh tửu lượng như biển, nếu uống không tận hứng, người ta sẽ nói chúng ta không đủ thành ý đó!
Mọi người đồng thời bật cười, Thôi Chí Hoán cười nói: Vào thời khắc xuống phi cơ, tôi đã cảm thụ được hết sự nhiệt tình của phía Giang Thành rồi, rượu này chúng ta từ từ uống, dẫu sao chúng tôi còn ở lại Giang Thành một đoạn thời gian để khảo sát toàn diện tình trạng sản xuất và kinh doanh của nhà máy công trình cơ giới Hán Thành mà.
Sau khi yến hội kết thúc, đoàn đại biểu Hàn Quốc được an bài nghỉ ngơi ở nhà khách chính phủ. Tào Chính Dương tìm Trương Dương, nói nhỏ: Chủ nhiệm trương, hợp tác đàm phán lần này rất quan trọng, xin ủng hộ nhiều hơn!
Trương Dương hờ hững nói: Sản nghiệp cơ giới của Hàn Quốc rất nổi danh à? Tôi sao không biết nhỉ?
Tào Chính Dương nói: Sản nghiệp cơ giới nổi danh nhất chắc là nước Đức, thứ nhì là Nhật Bản, nhưng chúng ta muốn hợp tác với người ta, người ta vị tất đã để ý chúng ta, tập đoàn An Đại là xí nghiệp số một về công trình cơ giới ở Hàn Quốc, ở Châu Á cũng rất nổi tiếng. hợp tác với bọn họ đối với chúng ta mà nói thì thực tế hơn một chút.
Trương Dương nói: Tôi luôn cảm thấy cái đám gậy Cao Ly này không phải là tốt đẹp gì.
Tào Chính Dương cười ha ha, nói: Chủ nhiệm Trương, thời đại hiện tại khác rồi, trong công tác của chúng ta không thể mang theo quá nhiều tình tự dân tộc, thứ tiên tiến của người khác chúng ta phải thừa nhận, phải học tập, chỉ có như vậy kinh tế của quốc gia chúng ta mới có thể đi lên nhanh chóng.
Đạo lý này của Tào Chính Dương không sai, Trương Dương cũng không có lý do để phản đối, trên thực tế hắn cũng có quan điểm tương tự, sự bài xích đối với tập đoàn An Đại, chủ yếu là bởi vì phản cảm đối với cá nhân Thôi Chí Hoán.
Lúc hai người đang nói chuyện, nhìn thấy phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến bước tới, hai người thôi nói chuyện, chào hỏi Nghiêm Tân Kiến.
Nghiêm Tân Kiến nói: An bài xong cho đoàn đại biểu An Đại Hàn Quốc chưa?
Tào Chính Dương nói: An bài xong rồi, hiện tại đã đi nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu tiến hành khảo sát chính thức chúng ta!
Nghiêm Tân Kiến gật đầu: Yến hội chiêu đãi tối nay, thị trưởng Tả sẽ tự mình tới dự!
Tào Chính Dương lộ ra vẻ kích động: Các ơn sự ủng hộ của các lãnh đạo!
Nghiêm Tân Kiến đi tới căn nhà số một mà Đỗ Thiên Dã ở, Trương Dương cũng đi theo: Thị trưởng Nghiêm tới tìm bí thư Đỗ à!
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Bí thư Đỗ chuyển nhà, cùng tới xem thế nào đi!
Nếu như Nghiêm Tân Kiến không nói, Trương Dương cơ hồ quên mất chuyện này, hắn và Nghiêm Tân Kiến sánh vai đi.
Nghiêm Tân Kiến nói: Đại hội tuyển dụng của phòng chiêu thương các cậu làm rất náo nhiệt, nghe nói hôm đó còn bắt mấy người vào đồn.
Trương Dương cười cười xấu hổ: Phòng chiêu thương quá hấp dẫn, các ứng sinh dều vô cùng nhiệt tình, phát sinh chút va chạm là điều khó tránh khỏi.
Nghiêm Tân Kiến cười ha ha, y lắc đầu, nói: kết quả sau cùng thế nào? Có tuyển dụng được nhân tài thích hợp không?
Được, tuyển được hai người, có một người là Cố tổng của nhà máy chế thuốc Giang Thành giới thiệu. Là tiến sĩ trường đại học Lúa Mới của Nhật Bản, rất có trình độ!
Nghiêm Tân Kiến không có hứng thú với người mà Trương Dương tuyển được, y vỗ vai Trương Dương, nói: Nhiệm vụ của các cậu năm nay không nhẹ đâu, một số lão đồng chí của phòng chiêu thương phàn nàn với tôi nhiều lắm.
Trương Dương cười nói: Đám người đó ăn không ngồi rồi quen rồi, bảo họ uống trà tán gẫu thì được, bảo họ ra ngoài chiêu thương dẫn tư khẳng định là ôm đầy một bụng oán thán, thị trưởng Nghiêm, ông nhìn xem, không quá một quý tôi sẽ thu thập họ, khiến họ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Cậu yên tâm đi, phía tôi ủng hộ cậu vô điều kiện, bí thư Đỗ, thị trưởng Tả cũng đều ra sức ủng hộ công tác chiêu thương của cậu, coi công tác chiêu thương là trọng điểm trong trọng điểm của năm nay, chuyện của Vương Hải Tuyền không những là ý của thị trưởng Tả, cũng đại biểu cho thái độ của toàn thể lãnh đạo chúng tôi.
Hai người trong lúc cười nói đã đi tới căn nhà số một, kỳ thực Đỗ Thiên Dã chuyển nhà căn bản không cần họ giúp đỡ, Đỗ Thiên Dã cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, trong phòng khách minh tinh phục vụ Tô Viện Viện đang xếp sách vào trong thùng, sau khi thu dọn xong cũng đầy ba cái thùng.
Đỗ Thiên Dã còn chưa về, Tô Viện Viện nhìn thấy họ bước vào, đứng dậy chào thị trưởng Nghiêm, nhưng lại không để ý tới Trương Dương, xem ra cô ta không bởi vì lần trước Trương Dương ở Thủy Thượng Nhân Gia giúp cô ta mà cảm ơn đái đức hắn.
Trương Dương cũng không bởi vì sự vong ơn bội nghĩa của nha đầu này mà cảm thấy tức giận, dẫu sao đây cũng là nha hoàn của Đỗ Thiên Dã, vả lại mình khiến anh trai cô ta phải vào trại tạm giam, cô ta có thành kiến đối với mình cũng là chuyện bình thường. Xét đến cùng, Trương đại quan nhân đối với nữ nhân luôn khoan dung hơn so với nam nhân.
Nghiêm Tân Kiến nói: Bí thư Đỗ chưa về à?
Tô Viện Viện nói nhỏ: Vừa gọi điện thoại về, nói là sẽ về muốn một chút...
Vừa dứt lời thì Đỗ Thiên Dã và thư ký Giang Nhạc tiến vào cửa, thấy Nghiêm Tân Kiến và Trương Dương, Đỗ Thiên Dã không khỏi bật cười: Các anh không phải đi tiếp đãi đoàn khảo sát của Hàn Quốc ư?
Nghiêm Tân Kiến nói: Tôi buổi tối mới tẩy trần cho họ, buổi chưa không có việc của tôi, muốn tới xem bí thư Đỗ thu dọn thế nào.
Trương Dương nói: Tôi vừa cùng đám gậy Cao Ly uống rượu xong, gặp thị trưởng Nghiêm nên cùng tới.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi không có nhiều đồ, chỉ có ba cái thùng này, xe chở là đủ, tôi và Giang Nhạc hai người là đủ dùng rồi! Xe ở bên ngoài, đi luôn giờ đây!
Nghiêm Tân Kiến ân cần đi tới xách thùng, Đỗ Thiên Dã cầm lấy cái thùng ở trước mặt y nói: Lão Nghiêm, hảo ý của anh tôi xin tâm lĩnh, tôi dám để anh xách hộ tôi đâu, người khác nhìn thấy, không biết sẽ nói linh tinh những gì. Lời người đáng sợ, chúng ta vẫn phải chú ý một chút.
Nghiêm Tân Kiến cười cười gật đầu, Trương Dương bước tới xách hai cái thùng lên, Đỗ Thiên Dã không ngăn cản hắn, Trương Dương đi cửa đặt hai cái thùng vào trong xe bánh mì, có chút bực bội nói với Đỗ Thiên Dã: Anh sao cản tôi?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Đẫu sao người ta cũng cho rằng anh nịnh bợ tôi, anh làm gì mọi người cũng cho rằng là bình thường!
Trương đại quan nhân nhìn thấy Đỗ Thiên Dã mặt mày đắc ý, trong lòng không nhịn được chỉ muốn đả kích gã, nhưng nghĩ tới phần si tình của hắn đối với Văn Linh, vẫn nín nhịn được, trong lòng thầm nhắc nhở mình, Văn Linh này ngàn vạn lần đừng có tới Giang Thành, nếu để Đỗ Thiên Dã biết chuyện này, gã kiểu gì cũng phát cuồng lên.
Đỗ Thiên Dã bước lên xe bánh mì, Tô Viện Viện cũng đi theo, Đỗ Thiên Dã kinh ngạc nói: Tiểu Tô, cô định đi đâu vậy?
Tô Viện Viện lí nhí nói: Theo anh đi thu xếp đồ.
Không cần đâu, chỉ có bấy nhiên đồ thôi mà!
Tô Viện Viện kiên trì nói: Hôm nay tôi vẫn phụ trách phụ vụ bí thư Đỗ, công tác của tôi vẫn chưa làm xong, anh đừng đuổi tôi!
Đỗ Thiên Dã biết tính cách của nha đầu này rất quật cường, bất lực thở dài, nói: Được rồi!
Nghiêm Tân Kiến và Trương Dương đứng song song ở trước căn nhà số một, nhìn xe bánh mì đi xa, Nghiêm Tân Kiến đột nhiên nói: Tôi sao cảm thấy Tô Viện Viện hình như là có ý với bí thư Đỗ.
Trương Dương trợn mắt nhìn Nghiêm Tân Kiến.
Cậu sao lại nhìn tôi như vậy?
Ông là thị trưởng mà, những lời này không nói linh tinh được đâu đó!
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Tôi nói thôi mà, nhân sĩ trẻ tuổi mà lại thành công như bí thư Đỗ, khẳng định có rất nhiều cô gái thích, đúng là kỳ quái, bí thư vì sao vẫn chưa kết hôn nhỉ? Đây cũng là bởi vì quan hệ giữa Nghiêm Tân Kiến và Trương Dương tốt tới trình độ nhất định, nếu không những lời kiểu như thế này y ngàn vạn lần không dám nói loạn.
Trương Dương thở dài: Tôi làm sao mà biết được? Dẫu sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, chúng ta không tiện đi hỏi.
Nghiêm Tân Kiến nói: Cha mẹ của bí thư Đỗ năm nay sẽ tới Giang Thành đón tết đúng không?
Trương Dương biết Nghiêm Tân Kiến nói bóng nói giờ như vậy là muốn từ trong miệng mình moi được tình hình chân thực, chắc là muốn chuẩn bị trước công tác vỗ mông ngựa, loại chuyện này cũng có thể lý giải, cha mẹ của Đỗ Thiên Dã tới, e rằng đám quan lại Giang Thành khẳng định sẽ chen chúc đến chúc tết, Trương Dương nói: Anh ấy cũng có nhắc!
Nghiêm Tân Kiến tha thiết nói: Trương Dương, tới mở phòng nghỉ ngơi đi, tối nay còn phải khổ chiến một trận với đám Hàn Quốc đó đấy.
Trương Dương nói: Buổi tối tôi không đi đâu, uống rượu với đám gậy Cao Ly đó chẳng có hứng thú gì cả.
Nghiêm Tân Kiến nói: Vậy không được đâu, buổi trưa cậu là đại biểu của pòng chiêu thương, buổi tối thì là đại biểu của phòng cải cách xí nghiệp, phóng mắt nhìn khắp thế chể Giang Thành của chúng ta, nhắc tới kiêu dũng thiện chiến không ai bằng cậu cả!
Thị trưởng Nghiêm là nhìn trúng năng lực uống rượu của tôi, bảo tôi đi đỡ rượu đây mà!
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Uống rượu cũng là cần thiết trong công tác của Đảng!
Trương Dương gật đầu: Được, tối tôi sẽ tới, thuận tiện dẫn theo mấy phó chủ nhiệm tới ăn chùa!
Nghiêm Tân Kiến cười ha ha: Mấy phó chủ nhiệm của cậu đều không lên đài hết được đâu, tôi chỉ cấp cho cậu hai suất thôi!
Trong đám người vi quan, một nam tử mặc áo da mày đen đột nhiên xông lên, hắn nhấc ta đấm Lý Tường Quân ngã ra đất.
Không ai biết được nam tử này từ đâu chui ra, hắn vì sao lại ra tay giúp Trương Dương? Trương Dương không quen hắn, nhưng Viên Lâm ba và Bàng Trường Đông đều nhận ra, nam tử đột nhiên xông ra này tên là Từ Á Uy, hắn là con trai của bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu, đảm nhiệm chức thuyền trưởng trên một tàu khách viễn dương.
Lý Tường Quân bị bị một quyền của hắn khiến cho đần thối mặt, bò dậy đang muốn liều mạng với Từ Á Uy thì bị Bàng Trường Đông ôm lấy, Viên Lập Ba cũng khá tôn kính Từ Á Uy, phải biết rằng Từ Á Uy năm đó ở trong đại viện thị ủy nổi tiếng là giỏi đấm đá, lúc thiếu niên xuất thân luyện Hình Ý quyền, Lương Bách Xuyên đặc biệt chỉ đạo hắn, có điều lại không chính thức nhập môn, có điều kể ra vẫn được tính là sư huynh của Viên Lập Ba. Viên Lập Ba cung kính nói: Anh Uy, anh về rồi à!
Từ Á Uy chỉ vào mũi Lý Tường Quân: Thằng chó này? Miệng mày sao bẩn thỉu thế, sau này chỉ cần tao nghe thấy mày mắng Trương Dương, tao kiểu gì cũng đánh gãy chân mày!
Viên Lập Ba và Bàng Trường Đông vội vàng đã Lý Tường Quân đi.
Trương Dương và Tứ Á Uy nhìn nhau, hai người đều bật cười, lúc trước bọn họ chưa từng gặp nhau, Từ Á Uy về không lâu, vừa đón cha từ Đông Giang về Giang Thành điều dưỡng, nghe cha nhắc tới chuyện của Trương Dương, người Từ gia không nghi ngờ gì nữa đã coi Trương Dương là đại ân nhân, tối nay mấy người bạn của Từ Á Uy mở tiệc tẩy trần cho hắn, hắn vừa hắn nhìn thấy cảnh mới rồi, sau khi biết rõ người bị Lý Tường Quân mắng là Trương Dương, Từ Á Uy quyết đoán ra tay.
Từ Á Uy chủ động đưa tay về phía Trương Dương: Tôi tên là Từ Á Uy, Từ Nhã Bội là em gái của tôi!
Trương Dương lúc này mới hiểu Từ Á Uy vì sao vì sao lại xông va bênh vực kẻ yếu như vậy, thì ra hắn là con trai của Từ Bưu, người ta là báo ơn mình.
Từ Á Uy nói: Loại tiểu nhân này không đáng để tức giận!
Trương Dương cười nói: Tôi không tức giận, chỉ là nể mặt phó thị trưởng Lý nên không tính toán với gã!
Từ Á Uy nói: Hai ngày nay tôi một mực muốn tới bái phỏng anh, nhưng chuyện nhà bận quá, không có thời gian, không ngờ lại gặp anh ở đây!
Trương Dương có ấn tượng rất tốt đối với Từ Á Uy, hắn cười nói: Phương thức gặp mặt thế này rất hay, ấn tượng khắc sâu!
Từ Á Uy cười ha ha, gật đầu, nói: Tôi mời anh uống rượu!
Trương Dương cũng có ý giao du với Từ Á Uy, liền đề nghị: Đường cổ, quán thịt nướng Hán Giang!
..
Trương Dương sau khi tạm biệt đám thuộc hạ liền dẫn Từ Á Uy tới đường cổ, trên đường Từ Á Uy nói rằng hắn là thuyền trưởng trên tàu viễn dương trên đường biển tới Nhật Bản, Trương Dương cũng cảm thấy hiếu kỳ với công tác của hắn, quá khứ chỉ nghe nói Từ Bưu có một người con trai làm thủy thủ, không ngờ còn là thuyền trưởng.
Ông chủ của cửa hàng thịt nước Hán Giang Lý Thừa Kiền và Trương Dương rất quen nhau, y vội vàng chạy ra đón, Trương Dương bước vào nhà hàng thịt nướng mới phát hiện, Đỗ Phong Vũ và Khương Lượng cũng đang ngồi đây uống rượu.
Trương Dương cười nói: Hay quá nhỉ, các anh không ngờ lại đi ăn mảnh, không chịu gọi tôi!
Đỗ Phong Vũ vừa gọi ông chủ lấy thêm bát đũa vừa nói: Ra ngoài tra án, bận rộn cả ngày, thấy muộn quá rồi nên không gọi cậu!
Trương Dương giới thiệu Từ Á Uy với họ, hai người ngồi xuống, Khương Lượng rót cho họ mỗi người một ly Thanh Giang Đặc Cung. Bốn người cùng uống nửa chén. Trương Dương gặp một của lạc cho vào miệng, nói: Án gì vậy? Giang Thành lại xảy ra đại án à?
Đỗ Vũ Phong cười nói: Thằng ôn cậu đúng là không chịu làm chuyện tốt, lấy đâu ra nhiều đại án thế! Nghe nói Lưu Ngũ, kể trù hoạch vụ án Phương Hải Đào xuất hiện ở Giang Thành, cho nên tôi dẫn người đi tìm hắn, nhưng lại về tay không, chắc là tin tức giả.
Khương Lượng nói: Cậu còn đỡ đó, tôi bị hội tuyển dụng của Trương Dương dày vò cả ngày, cậu nói cậu mở hội tuyển dụng gì đó, người gì cũng ùa tới đại viện của lão thị ủy, khiến cho thị ủy cũ giống như cái chợ vỡ, ngay cả bọn lưu mạnh du côn cũng muốn vào phòng chiêu thương!
Mấy người đồng thời bật cười.
Từ Á Uy nói: Vừa rồi tôi cũng nghe bạn bè nhắc tới chuyện này. Hắn cũng tới chiêu sinh, có điều bị loại.
Trương Dương nói: Vì chuyện này mà tôi cũng bị bí thư Đỗ mắng cho một trận, nói tôi làm ăn bừa bãi, có điều phòng chiêu của Giang Thành đúng là không có ai để dùng, tôi đều xuất tuyển dụng cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Khương Lượng nói: Thường Lăng Phong hôm nay ngồi cùng anh hình như là rất lợi hại.
Trương Dương cười nói: Không phải hình như mà là quả thật rất lợi hại, gã là nhân tài mà tôi mời tới, là tiến sĩ ngành tài chính quốc tế của trường đại học Lúa Mới Nhật Bản, có gã giúp đỡ, công tác chiêu thương của tôi năm nay sẽ có khởi sắc.
Từ Á Uy nói: Hiện tại cơ quan chính phủ có thể tùy tiện tuyển người ư?
Đỗ Vũ Phong cười ha ha, nói: Chủ nhiệm Trương của chúng ta dám đi trước thiên hạ, không có chuyện gì mà anh ta không dám làm cả.
Trương Dương nói: Tôi gọi cái này là dũng cảm cải cách mở cửa đó!
Khương Lượng nói: Dũng cảm làm cũng được, nhưng anh đừng có đùa với lửa, tràng diện ngày hôm nay, nếu không phải là có tôi kịp thời khống chế, không khéo sẽ biến hóa thành một hồi quần ẩu đó! Nếu thật sự là vậy thì anh không có kết cục tốt đâu.
Trương Dương nói: Đám lưu manh đó cũng không chịu suy nghĩ về cân lượng của mình, dám chạy tới hội tuyển dụng gây loạn.
Khương Lượng nói: Có thể là có người ở sau lưng làm trò quỷ, cố ý gây chuyện ở hội chiêu sinh của anh, để tôi mất mặt trước lãnh đạo. Anh nghĩ xem, trên bảng điều kiện đã ghi rất rõ ràng, bọn chúng trà trộn vào làm gì? Thật sự là muốn ứng sinh ư? Có quỷ mới tin được!
Trương Dương nhíu mày, phân tích của Khương Lượng rất có khả năng, chuyện này và sự kiện Lận Trường phúc dùng giày dẫm mình tuy phương thức khác nhau, nhưng tính chất của động cơ lại tương tự, xem ra có người ở sau lưng động tay động chân rồi đây.
Đỗ Vũ Phong nói: Người ở Giang Thành mà cậu đắc tội quả thật quá nhiều, nếu muốn tra ra thì cũng không tìm được manh mối gì đâu.
Khương Lượng nói: Hội chiêu sinh này anh có định làm nữa không?
Trương Dương nói: Không làm nữa, bí thư Đỗ lên tiếng rồi, tôi mà tiếp tục làm, không phải là tự khiến mình mất mặt ư? Vả lại, hôm nay tôi đã tìm được ba người, mặc dù cách mục tiêu dự tính, có điều cũng không xa lắm, hội chiêu sinh này mà muốn tìm được nhân tài chân chính rất khó.
Khương Lượng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, nói: Câu không làm tôi cũng tiết kiệm được nhiều khí lực.
Từ Á Uy nói: Địa phương Giang Thành này, từ cổ đã là nơi mà binh gia phải tranh giành, dân phong bưu hãn, muốn làm ra chút chuyện thực sự là không dễ.
Trương Dương nói: Nhiệm vụ mà thị lý năm nay giao cho chúng tôi rất nặng, so với năm ngoài thì nhiều gấp đôi.
Khương Lượng cười nói: Ai bảo cậu làm việc đạt kế quả tốt như vậy, các lãnh đạo thấy cậu có năng lực, đương nhiên phải tận lực bòn rút năng lượng trên người anh.
Đỗ Vũ Phong nói: Đó là anh có bản sự, nếu như bảo tôi đi làm chủ nhiệm phòng chiêu thương, tôi e rằng sầu đến nỗi phải nhảy xuống sông Thanh mất.
Từ Á Uy cười nói: Nhắc tới việc chiêu thương, tôi cũng quen không ít khách thương trên biển, sau này tôi sẽ lưu ý giúp anh, tranh thủ để họ tới Giang Thành xem, làm ra chút công hiến cho Giang Thành.
Trương Dương lúc này mới nhở ra là Từ Á Uy làm vận tải đường biển, phương diện này có ưu thế được ưu ái, hắn gật đầu nói: Anh giúp tôi liên hệ được một khoản đầu tư nào, tôi sẽ án chiếu theo ngạch đầu tư mà trích phần trăm lại cho anh.
Khương Lượng có chút kỳ quái hỏi: Cơ quan quốc gia có thể làm như vậy à? Cậu sợ người khác dị nghị ư?
Trương Dương nói: Kỳ thực bí thư Đỗ, thị trưởng Tả sớm đã muốn làm như vậy rồi, có điều ngại tính chất đặc thù của cơ cấu chính phủ, một mức không dám bước xa, để tôi tới phòng chiêu thương là nhìn trúng tôi gan lớn, tôi đã nói với họ rồi, họ cũng đáp ứng, kỳ thực chuyện này rất bình thường, người ta khổ cực lôi kéo đầu tư đến cho anh, chúng ta không thể nào để người ta làm không công được? Lấy ra một phần tiền để thưởng là điều nên làm. Trương Dương quay sang nói với Từ Á Uy: Anh Từ, chỉ cần anh giúp tôi lôi kéo đầu tư, phía tiền thưởng tôi sẽ tranh thủ cho anh được nhiều nhất.
Từ Á Uy cười ha ha, nói: Tôi cũng là người Giang Thành, hơn nữa phương diện kinh tế tôi cũng tạm ổn. Loại chuyện này, anh hay là coi như bạn bè giúp nhau đi, còn phần thưởng bao nhiều, lấy ra đủ cho mọi người uống rượu là được rồi.
Từ Á Uy rất có phong phạm của cha hắn, tính cách sảng khoái tạo ấn tượng rất tốt cho mọi người mặt ở đây.
Đỗ Vũ Phong nói: Tôi nghe nói tiền chủ nhiệm phòng chiêu thương là Đổng Hồng Ngọc chính bởi vì gian lận chuyện tiền thưởng cho nên mới xảy ra vấn đề, anh phải cẩn thận trên kinh tế đó.
Trương Dương cười nói: Anh Đỗ à, anh coi thường tôi rồi, chút tiền của phòng chiêu thương đáng để tôi quan tâm ư?
Đỗ Vũ Phong và Khương Lượng đều hiểu Trương Dương là kẻ không thiếu tiên, có điều, hai người họ cũng hoài nghi tiền của Trương Dương đều là những hồng nhan tri kỷ của hắn cho hắn, đối với bản sự ăn bám của hắn, hai người tự thẹn không bằng, có điều những lời này làm sao dám nói ra.
Trương Dương và Từ Á Uy đối ẩm một chén, hỏi thăm tình hình của Từ Bưu, Từ Bưu sau khi từ Đông Giang trở về hắn vẫn chưa tới thăm Từ Bưu.
Từ Á Uy cười nói: Khôi phục rất tốt, cha tôi nói phương thuốc mà anh cho ông ấy rất hữu hiệu, hai ngày nay cũng nhớ anh lắm, bảo tôi rảnh thì tới thăm anh, mời anh về nhà ăn cơm.
Trương Dương cười cười, không nói gì.
Từ Á Uy nói: Thế này đi, thứ bảy nhé, em gái tôi sắp tới Hương Cảng rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!
Trương Dương nghĩ một chút rồi gật đầu: Tốt, tôi cũng muốn gặp bộ trưởng Từ.
Phòng chiêu thương chuyển tới đại viện của thị ủy cũ, trong phòng hội nghị mới được sửa sang lại mở một cuộc họp toàn thể hội viên của phòng chiêu thương, cũng là một lần động viên hội, lần này tất cả nhân viên của phòng chiêu thương đều tới, bao gồm cả nhân viên tuyển dụng là Thường Lăng Phong, Chu Nghị, Chương Duệ Dung , cùng với Mã Đức Quân từ ủy ban quốc tư mới được đều đến đều tham gia hội nghị.
Người bình thường đều có tính bài ngoại, đám người già như Tiếu Quế Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ cho rằng sự có mặt của những người như Thường Lăng Phong sẽ tạo thành uy hiếp đối với công tác của họ. Từ lúc Trương Dương bắt đầu tuyển dụng người từ bên ngoài, mục đích của hắn chính là bài trừ phe đối lập, mà cái gọi là phe đối lập khẳng định là đám người già bọn mình.
Ở trong phòng họp, Trương Dương ngồi ghế đầu, một bên là đám người già của phòng chiêu thương, một bên là đám nhân viên mới tuyển dụng Thường Lăng Phong. Mà Đức Quân vừa tới phòng chiêu thương không rõ tình thế, cũng ngồi xuống cạnh Chu Nghị.
Trương Dương nhìn hai bên, bất giác mỉm cười, đừng nhìn đám người Tiếu Quế Đường tuy nhiều, nhưng lại không có năng lực công tác thực tế gì, bọn họ ở trong cơ quan sống kiểu an nhàn thành quen rồi, có điều Trương đại quan nhân đã tới, những ngày tháng sau này của họ sẽ không dễ sống đâu.
Trương Dương nói: Hôm nay mở cuộc họp này, chủ yếu là để mọi người làm quen với nhau! Hắn bắt đầu từ Thường Lăng Phong, giới thiệu đơn giản về mỗi người. Sau khi giới thiệu xong bốn người bọn Thường Lăng Phong, hắn liền giao lại chuyện cho Tiếu Quế Đường, để Tiêu Quế Đường giới thiệu những nhân viên cũ của phòng chiêu thương.
Tất cả mọi người sau khi làm quen xong, Trương Dương công bố nhiệm vụ chiêu thương mà năm nay thị lý giao xuống, Tin tức trước đây mà đám Tiếu Quế Đường nhận được không sai, thị lý tăng nhiệm vụ của phòng chiêu thương năm nay lên gấp đôi, trong mắt đám người Tiếu Quế Đường, nhiệm vụ này cơ hồ là không có bất kỳ hi vọng nào có thể hoàn thành được, bọn họ ai ai cũng cúi gằm mặt, nặn ra vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trên thực tế trong lòng bọn họ lại không trầm trọng như vậy, Trương Dương mới là tổng phụ trách của phòng chiêu thương, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, thị lý cho dù trách tội thì người đứng mũi chịu sào cũng nên là hắn.
Trương Dương nói: Nhiệm vụ chiêu thương của chúng ta năm nay có thể nói không phải là nhẹ, năm mới vừa bắt đầu, công tác chiêu thương của chúng ta vẫn chưa được triển khai, cho tới tận giờ vẫn chưa có bất kỳ một thành tích nào, hiện giờ chúng ta cũng bàn xong rồi, nhân viên trên cơ bản cũng được xác định rồi, có thể gọi là binh cường ngựa khỏe, nhiệm vụ tiếp theo là gì? Là chiêu thương, là dẫn vốn nước ngoài, góp thêm một viên gạch cho kinh tế Giang Thành chúng ta. Nói tới đây hắn hơi dừng lại, hiện trường chỉ có Mã Đức Quân vỗ tay, những người khác đều không có phản ứng gì, điều này khiến Trương Dương cảm thấy xấu hổ, xem ra những lời nói của mình vẫn còn kém tính cổ động lắm.
Mã Đức Quân cũng có chút xấu hổ, gã vổ tay vốn là có ý tốt, nhưng một mình vỗ tay thì lại lộ ra vẻ trào phúng, gã sở dĩ có phản ứng nhanh như vậy đều là bởi vì lão gia tử của gã đã dặn dò từ trước, theo chủ nhiệm Trương lăn lộn, sau này sẽ có tiền đồ.
Trương Dương ho khan một tiếng, nói: Suy tính tới công tác trong tương lại, tôi quyết định chia phòng chiêu thương của chúng ta thành ba tổ, một tổ do tôi phục trách, thành viên có Mạnh Mai, chủ yếu phụ trách kế hoạch chung và thu chi tài vụ của phòng chiêu thương, tổ thứ hai do đồng chí Thường Lăng Phong phụ trách, thành viên có Chu Nghị, Chương Duệ Dung và Mã Đức Quân, những thành viên còn lại thì quy về tổ ba, do phó chủ nhiệm Tiếu Quế Đường vụ trách thống nhất.
Tiếu Quế Đường nhìn nhìn, tổ của mình nhìn thì nhiều người, nhưng phó chủ nhiệm lại có bốn người, còn có ba người trẻ tuổi, dạng tổ hợp bảy người này chiếc đấu lực như thế nào thì gã trong lòng hiểu rõ vô cùng. Trương Dương đây là đang phân tách trách nhiệm rõ ràng, Tiếu Quế Đường đã dự liệu được, Trương Dương muốn lợi dụng phương thức này để vạch rõ nhiệm vụ.
Tất cả không nằm ngoài ý liệu của Tiếu Quế Đường, Trương Dương tiếp theo lại bắt đầu chia nhiệm vụ, hắn mỉm cười, nói: Thị lý giao nhiệm vụ lên đầu chúng ta, tôi thân là người phụ trách của phòng chiêu thương, phải giao lại nhiệm vụ cho mọi người, tôi và Mạnh Mai một người phụ trách kế hoạch chung, một người phụ trách tài vụ, nhiệm vụ chiêu thương cụ thể thì giành cho tổ hai và tổ ba, để công bằng, hai tiểu tổ của các bạn phục trách một nửa nhiệm vụ, không biết các bạn có ý kiến gì không?
Tiếu Quế Đường đương nhiên có ý kiến, nhưng không đợi gã lên tiếng, Thường Lăng Phong đã tổ thái độ trước: Không có ý kiến! Chúng tôi khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu! Câu nói này bất kỳ ai nghe thấy cũng cảm thấy Thường Lăng Phong dang huênh hoang, nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của Thường Lăng Phong, lại cảm thấy lời này của gã có mấy phần đáng tin.
Tiếu Quế Đường hiểu rồi, chiêu này của Trương Dương rất âm độc, mục đích tuyển dụng là có dụng ý khác, ba tổ mà hắn dẫn dắt hoàn thành nhiệm vụ vốn là chính là điều nên làm, đám nhân viên ngoại bang như Thường Lăng Phong nếu không hoàn thành, cùng lắm là bị xa thải, bọn họ thì khác, bọn họ không đi được mà chỉ có thể nhận hình phạt, hơn nữa còn có thể bị thanh lý ra khỏi phòng chiêu thương, nếu như bọn hoàn thành không được, mà bọn Thường Lăng Phong hoàn thành được, há chẳng phải là càng chứng minh rằng họ không có bản sự, chuyện này có nhìn thế nào cũng vẫn là họ xui xẻo.
Trương Dương cười nói: Phó chủ nhiệm Tiếu cảm thấy thế nào, có độ khó gì không?
Tiếu Quế Đường nói: Chúng tôi sẽ tận lực mà làm! Gã trả lời rất cẩn thận, nhưng Trương Dương thì thấy thằng ôn này quả thực là quá kém, ngay cả những lời hùng hồn cũng không dám nói. Trương Dương bảo: Chúng ta không những phải tận lực mà làm, hơn nữa còn phải thưởng phạt phân minh, hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta phải nghĩ rằng hoành thành nhiệm vụ vượt mức, chúng ta sẽ được trọng thưởng, nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ, chúng ta phải bị phạt, lực độ thưởng phạt sẽ vượt quá sự tưởng tượng của mọi người!
Trương Dương nhìn mỗi người có mặt trong phòng họp: Phòng chiêu thương sau này tuyệt sẽ không phải là một đơn vị có thể một chén trà một tờ báo sống qua ngày, tôi hi vọng mỗi một người đều có thể phát huy được năng lượng lớn nhất của mình, nếu như bản thân không thể thích ứng với cường độ công tác sau này, tôi khuyên khuyên bạn nên sớm rời đi, hiện tại không đi, tương lai nếu như bạn không có năng lực công tác, tôi cũng sẽ đuổi bạn đi!
Sắc mặt của bốn phó chủ nhiệm đều vô cùng khó coi, lời này của Trương Dương rõ ràng là nói thẳng vào mặt họ, có lẽ những ngày tháng tốt đẹp của phòng chiêu thương đã qua rồi.
Trương Dương nói: Đương nhiên, tôi hi vọng dưới quy tắc mới, chế độ mới này, năng lượng của mọi người đều sẽ được kích phát ra. Mỗi người đều có thể làm ra được một phần thành tích công tác chói mắt, chỉ có mọi người cùng nhau hợp sức, chúng ta mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà thị lý giao xuống, mới có thể khiến phòng chiêu thương trở nên nổi trội.
Lần này đám người Thường Lăng Phong đồng thời vỗ tay, dưới sự lôi kéo của họ, bốn phó chủ nhiệm cũng vỗ tay.
Tiếp theo bọn họ thảo luận tới trọng điểm công tác, kỳ thực cũng không có trọng điểm gì để nói, Trương Dương ở ngay tại chỗ lại biểu lộ, sau này sẽ ở trên một trình độ nhất định buông quyền tài vụ, để Tiếu Quế Đường và Thường Lăng Phong đều có quyền ký thanh toán nhất định, trong lòng Tiếu Quế Đường cực kỳ không vui, Trương Dương rõ ràng ở trước mặt mọi người đưa địa vị của một người như Thường Lăng Phong lên cao, hiện tại cơ hồ quyền lực của Thường Lăng Phong đã có thể sánh ngang với mình, mà Thường Lăng Phong lại chỉ là một người ngoài mà ngay cả biên chế chính thức cũng không có.
Trương Dương quay về phòng làm việc của mình, hắn gọi Thường Lăng Phong tới, mời Thường Lăng Phong ngồi xuống sa lông, mỉm cười nói: Có hài lòng với điều kiện của phòng chiêu thương không?
Hài lòng, kỳ thực đám lính đánh thuê chúng tôi, có một chỗ đặt chân là được rồi, cả ngày ngồi trong văn phòng cũng không hoàn thành được nhiệm vụ đâu.
Trương Dương cười nói: Lăng Phong, sức khỏe của anh dạo này sao rồi?
Nhắc tới chuyện này, Thường Lăng Phong bất giác lộ ra nụ cười: Gần đây rất khá, ngủ cũng ngon hơn, ăn uống cũng tốt hơn, thân thể không còn đau nhức như trước kia nữa.
Trương Dương gật đầu: Chỉ cần kiên trì, không bao lâu nữa anh sẽ hồi phục lại như bình thường.
Thường Lăng Phong nói: Chủ nhiệm Trương, phòng chiêu thương chia thành ba tổ, có phải là muốn dẩy một số người ra không?
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không rắp tâm muốn đẩy họ ra, phòng chiêu thương này tốt xấu lẫn lộn, người không có lý tưởng quá nhiều, tôi không muốn bọn họ tiếp tục làm ở đây, sau này trách nhiệm tới người, tôi xem bọn họ làm thế nào!
Thường Lăng Phong nói: Chủ nhiệm Trương, trọng điểm chiêu thương năm nay là gì?
Trước mắt chỉ có một, tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc, tổng tài Kim Thượng Nguyên của họ tháng này sẽ tới Giang Thành khảo sát!
Thường Lăng Phong nói: Tập đoàn Lam Tinh của Kim Thượng Nguyên là xí nghiệp điện gia dụng lớn nhất Hàn Quốc, nếu như ông ta đầu tư vào Giang Thành, nhiệm vụ cả năm nay của chúng ta chẳng khác nào hoàn thành được một nửa rồi.
Trương Dương nói: Cho nên, tôi mới nghĩ rằng hoàn thành nhiệm vụ mà thị lý giao cho cũng không có vấn đề gì.
Thường Lăng Phong nói: Tôi đã liên hệ với phía Nhật Bản rồi, sau tết âm lịch, sẽ có mấy tập đoàn lướn tới khảo sát, nếu tất cả thuận lợi, chúng ta có thể trong quý một hoàn thành tất cả nhiệm vụ của năm nay.
Trương Dương nói: Không bao lâu nữa, phòng chiêu thương sẽ trở thành nơi mà ai ai cũng hâm mộ.
...
Đoàn khảo sát của tập đoàn An Đại Hàn Quốc vào cuối thần thứ ba thì tới Giang Thành, để biểu đạt sự trọng thị đối với chuyến đi này của tập đoàn An Đại, quản đốc kiêm bí thư đảng ủy nhà máy công trình cơ giới Giang Thành Tào Chính Dương, phó chủ nhiệm thường vụ phòng cải cách xí nghiệp, chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành Trương Dương cũng tự mình ra sân bay nghênh đón.
Bởi vì trước chuyện cục Quốc An đã liên lạc với Trương Dương, cho nên hắn đặc biệt chú ý tới Thôi Chí Hoán, người lãnh đội tập đoàn An Đại lần này, lại dẫn Chương Duệ Dung đồng hành, Chương Duệ Dung trên thực tế là đặc công Quốc An.
Trong tiếng cổ nhạc, mười hai đại biểu khảo sát của tập đoàn An Đại Hàn Quốc bước xuống máy bay, hai đứa bé đeo khăn quàng đỏ bước lên tặng hoa tươi cho đoàn trưởng đoàn đại biểu Thôi Chí Hoán, Thôi Chí Hoán cũng nhiệt tình hôn vào má hai đứa nhỏ này.
Thôi Chí Hoán trông còn đẹp trai hơn là trong ảnh, thân hình của gã khôi ngộ, cao chừng một mét tám ba, so với Trương Dương còn cao hơn mọt chút, trên mặt hắn luôn giữ nụ cười khiêm hòa và lịch sự.
Trương Dương nói nhỏ Chương Duệ Dung ở bên cạnh: Vừa nhìn đã thấy gã đã biết không phải là dạng tốt lành gì rồi.
Chương Duệ Dung không nhịn được mà bật cười.
Lúc này Thôi Chí Hoán đã đi tới trước mặt Trương Dương, Tào Chính Dương mỉm cười giới thiệu Thôi Chí Hoán với Trương Dương: Vị này là chủ nhiềm phòng chiêu thương Giang Thành Trương Dương của chúng tôi!
Tiếng Trung Quốc của Thôi Chí Hoán hơi cứng ngắc, có điều vẻ mặt của gã rất hiền hòa, mỉm cười chìa tay về phía Trương Dương, Trương Dương bắt tay với gã, nói: Hoan nghênh, hoan nghênh! Trong lòng thì lôi mười tám đời tổ tông của Thôi Chí Hoán ra mắng một lượt.
Trưa hôm đó, phía Trương Dương ở nhà khách chính phủ tiến hành tiệc tẩy trần cho đoàn khảo sát An Đại Hàn Quốc, Trương Dương và Thôi Chí Hoán ngồi cùng bàn, sự phản cảm của hắn đối với Thôi Chí Hoán đều bắt nguồn từ Văn Linh, tuy trước mắt vẫn không thể xác định giữa Thôi Chí Hoán và Văn Linh rốt cuộc có tình yêu hay chưa, nhưng Trương Dương coi Thôi Chí Hoán và tình địch của Đỗ Thiên Dã rồi.
Sự phản cảm của Trương Dương đối với Thôi Chí Hoán trực tiếp thể hiện ra trên bàn rượu, hắn cười nói: Có bạn hữu từ phương xa tới vui biết bao, Thôi tiên sinh, chúng ta cạn chén!
Thôi Chí Hoán cười cười gật đầu, gã cầm chén rượu liên cùng Trương Dương uống cạn một chén đầy rượu trắng, sau khi uống xong, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, tất cả người có mặt ở đây đều lớn tiếng khen hay, không ngờ Thôi Chí Hoán còn có loại tửu lượng tốt như vậy.
Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, lại thêm bản thân Trương Dương còn đại biểu cho chính phủ thành phố Giang Thành, cho nên không thể biểu hiện quá đáng, lúc hắn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục kính rượu hay không thì Thôi Chí Hoán không ngờ lại chủ động cầm chén lên: Cười nói: Cám ơn sự khoản đãi đầy thịnh tình của phía Giang Thành, chén rượu này tôi xin kính lại chủ nhiệm Trương, hi vọng chúng ta có thể tiếp tục cộng tác vui vẻ và hài hòa với nhau tại Giang Thành.
Phía đoàn đại biểu Hàn Quốc đều biết Thôi Chí Hoán có tửu lượng kinh người, ai ai cũng nhìn Trương Dương đầy hứng thú.
Trương Dương cũng là một kiêu tướng trên tửu đàn Giang Thành, hắn đương nhiên không sợ Thôi Chí Hoán đáp lễ, cầm chén lên uống cạn cùng gã.
Tào Chính Lương thấy hai người đều là dạng tửu lượng như biển, sợ Trương Dương hành động theo cảm tính đòi phân thắng phụ với người ta, vội vàng đứng dậy nói: Chúng ta uống rượu là phụ, bồi dưỡng cảm tình là chính, ngàn vạn lần đừng uống nhiều.
Trương Dương cười nói: Quản đốc Tào đúng là làm người ta mất hứng, Thôi tiên sinh tửu lượng như biển, nếu uống không tận hứng, người ta sẽ nói chúng ta không đủ thành ý đó!
Mọi người đồng thời bật cười, Thôi Chí Hoán cười nói: Vào thời khắc xuống phi cơ, tôi đã cảm thụ được hết sự nhiệt tình của phía Giang Thành rồi, rượu này chúng ta từ từ uống, dẫu sao chúng tôi còn ở lại Giang Thành một đoạn thời gian để khảo sát toàn diện tình trạng sản xuất và kinh doanh của nhà máy công trình cơ giới Hán Thành mà.
Sau khi yến hội kết thúc, đoàn đại biểu Hàn Quốc được an bài nghỉ ngơi ở nhà khách chính phủ. Tào Chính Dương tìm Trương Dương, nói nhỏ: Chủ nhiệm trương, hợp tác đàm phán lần này rất quan trọng, xin ủng hộ nhiều hơn!
Trương Dương hờ hững nói: Sản nghiệp cơ giới của Hàn Quốc rất nổi danh à? Tôi sao không biết nhỉ?
Tào Chính Dương nói: Sản nghiệp cơ giới nổi danh nhất chắc là nước Đức, thứ nhì là Nhật Bản, nhưng chúng ta muốn hợp tác với người ta, người ta vị tất đã để ý chúng ta, tập đoàn An Đại là xí nghiệp số một về công trình cơ giới ở Hàn Quốc, ở Châu Á cũng rất nổi tiếng. hợp tác với bọn họ đối với chúng ta mà nói thì thực tế hơn một chút.
Trương Dương nói: Tôi luôn cảm thấy cái đám gậy Cao Ly này không phải là tốt đẹp gì.
Tào Chính Dương cười ha ha, nói: Chủ nhiệm Trương, thời đại hiện tại khác rồi, trong công tác của chúng ta không thể mang theo quá nhiều tình tự dân tộc, thứ tiên tiến của người khác chúng ta phải thừa nhận, phải học tập, chỉ có như vậy kinh tế của quốc gia chúng ta mới có thể đi lên nhanh chóng.
Đạo lý này của Tào Chính Dương không sai, Trương Dương cũng không có lý do để phản đối, trên thực tế hắn cũng có quan điểm tương tự, sự bài xích đối với tập đoàn An Đại, chủ yếu là bởi vì phản cảm đối với cá nhân Thôi Chí Hoán.
Lúc hai người đang nói chuyện, nhìn thấy phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến bước tới, hai người thôi nói chuyện, chào hỏi Nghiêm Tân Kiến.
Nghiêm Tân Kiến nói: An bài xong cho đoàn đại biểu An Đại Hàn Quốc chưa?
Tào Chính Dương nói: An bài xong rồi, hiện tại đã đi nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu tiến hành khảo sát chính thức chúng ta!
Nghiêm Tân Kiến gật đầu: Yến hội chiêu đãi tối nay, thị trưởng Tả sẽ tự mình tới dự!
Tào Chính Dương lộ ra vẻ kích động: Các ơn sự ủng hộ của các lãnh đạo!
Nghiêm Tân Kiến đi tới căn nhà số một mà Đỗ Thiên Dã ở, Trương Dương cũng đi theo: Thị trưởng Nghiêm tới tìm bí thư Đỗ à!
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Bí thư Đỗ chuyển nhà, cùng tới xem thế nào đi!
Nếu như Nghiêm Tân Kiến không nói, Trương Dương cơ hồ quên mất chuyện này, hắn và Nghiêm Tân Kiến sánh vai đi.
Nghiêm Tân Kiến nói: Đại hội tuyển dụng của phòng chiêu thương các cậu làm rất náo nhiệt, nghe nói hôm đó còn bắt mấy người vào đồn.
Trương Dương cười cười xấu hổ: Phòng chiêu thương quá hấp dẫn, các ứng sinh dều vô cùng nhiệt tình, phát sinh chút va chạm là điều khó tránh khỏi.
Nghiêm Tân Kiến cười ha ha, y lắc đầu, nói: kết quả sau cùng thế nào? Có tuyển dụng được nhân tài thích hợp không?
Được, tuyển được hai người, có một người là Cố tổng của nhà máy chế thuốc Giang Thành giới thiệu. Là tiến sĩ trường đại học Lúa Mới của Nhật Bản, rất có trình độ!
Nghiêm Tân Kiến không có hứng thú với người mà Trương Dương tuyển được, y vỗ vai Trương Dương, nói: Nhiệm vụ của các cậu năm nay không nhẹ đâu, một số lão đồng chí của phòng chiêu thương phàn nàn với tôi nhiều lắm.
Trương Dương cười nói: Đám người đó ăn không ngồi rồi quen rồi, bảo họ uống trà tán gẫu thì được, bảo họ ra ngoài chiêu thương dẫn tư khẳng định là ôm đầy một bụng oán thán, thị trưởng Nghiêm, ông nhìn xem, không quá một quý tôi sẽ thu thập họ, khiến họ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Cậu yên tâm đi, phía tôi ủng hộ cậu vô điều kiện, bí thư Đỗ, thị trưởng Tả cũng đều ra sức ủng hộ công tác chiêu thương của cậu, coi công tác chiêu thương là trọng điểm trong trọng điểm của năm nay, chuyện của Vương Hải Tuyền không những là ý của thị trưởng Tả, cũng đại biểu cho thái độ của toàn thể lãnh đạo chúng tôi.
Hai người trong lúc cười nói đã đi tới căn nhà số một, kỳ thực Đỗ Thiên Dã chuyển nhà căn bản không cần họ giúp đỡ, Đỗ Thiên Dã cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, trong phòng khách minh tinh phục vụ Tô Viện Viện đang xếp sách vào trong thùng, sau khi thu dọn xong cũng đầy ba cái thùng.
Đỗ Thiên Dã còn chưa về, Tô Viện Viện nhìn thấy họ bước vào, đứng dậy chào thị trưởng Nghiêm, nhưng lại không để ý tới Trương Dương, xem ra cô ta không bởi vì lần trước Trương Dương ở Thủy Thượng Nhân Gia giúp cô ta mà cảm ơn đái đức hắn.
Trương Dương cũng không bởi vì sự vong ơn bội nghĩa của nha đầu này mà cảm thấy tức giận, dẫu sao đây cũng là nha hoàn của Đỗ Thiên Dã, vả lại mình khiến anh trai cô ta phải vào trại tạm giam, cô ta có thành kiến đối với mình cũng là chuyện bình thường. Xét đến cùng, Trương đại quan nhân đối với nữ nhân luôn khoan dung hơn so với nam nhân.
Nghiêm Tân Kiến nói: Bí thư Đỗ chưa về à?
Tô Viện Viện nói nhỏ: Vừa gọi điện thoại về, nói là sẽ về muốn một chút...
Vừa dứt lời thì Đỗ Thiên Dã và thư ký Giang Nhạc tiến vào cửa, thấy Nghiêm Tân Kiến và Trương Dương, Đỗ Thiên Dã không khỏi bật cười: Các anh không phải đi tiếp đãi đoàn khảo sát của Hàn Quốc ư?
Nghiêm Tân Kiến nói: Tôi buổi tối mới tẩy trần cho họ, buổi chưa không có việc của tôi, muốn tới xem bí thư Đỗ thu dọn thế nào.
Trương Dương nói: Tôi vừa cùng đám gậy Cao Ly uống rượu xong, gặp thị trưởng Nghiêm nên cùng tới.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi không có nhiều đồ, chỉ có ba cái thùng này, xe chở là đủ, tôi và Giang Nhạc hai người là đủ dùng rồi! Xe ở bên ngoài, đi luôn giờ đây!
Nghiêm Tân Kiến ân cần đi tới xách thùng, Đỗ Thiên Dã cầm lấy cái thùng ở trước mặt y nói: Lão Nghiêm, hảo ý của anh tôi xin tâm lĩnh, tôi dám để anh xách hộ tôi đâu, người khác nhìn thấy, không biết sẽ nói linh tinh những gì. Lời người đáng sợ, chúng ta vẫn phải chú ý một chút.
Nghiêm Tân Kiến cười cười gật đầu, Trương Dương bước tới xách hai cái thùng lên, Đỗ Thiên Dã không ngăn cản hắn, Trương Dương đi cửa đặt hai cái thùng vào trong xe bánh mì, có chút bực bội nói với Đỗ Thiên Dã: Anh sao cản tôi?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Đẫu sao người ta cũng cho rằng anh nịnh bợ tôi, anh làm gì mọi người cũng cho rằng là bình thường!
Trương đại quan nhân nhìn thấy Đỗ Thiên Dã mặt mày đắc ý, trong lòng không nhịn được chỉ muốn đả kích gã, nhưng nghĩ tới phần si tình của hắn đối với Văn Linh, vẫn nín nhịn được, trong lòng thầm nhắc nhở mình, Văn Linh này ngàn vạn lần đừng có tới Giang Thành, nếu để Đỗ Thiên Dã biết chuyện này, gã kiểu gì cũng phát cuồng lên.
Đỗ Thiên Dã bước lên xe bánh mì, Tô Viện Viện cũng đi theo, Đỗ Thiên Dã kinh ngạc nói: Tiểu Tô, cô định đi đâu vậy?
Tô Viện Viện lí nhí nói: Theo anh đi thu xếp đồ.
Không cần đâu, chỉ có bấy nhiên đồ thôi mà!
Tô Viện Viện kiên trì nói: Hôm nay tôi vẫn phụ trách phụ vụ bí thư Đỗ, công tác của tôi vẫn chưa làm xong, anh đừng đuổi tôi!
Đỗ Thiên Dã biết tính cách của nha đầu này rất quật cường, bất lực thở dài, nói: Được rồi!
Nghiêm Tân Kiến và Trương Dương đứng song song ở trước căn nhà số một, nhìn xe bánh mì đi xa, Nghiêm Tân Kiến đột nhiên nói: Tôi sao cảm thấy Tô Viện Viện hình như là có ý với bí thư Đỗ.
Trương Dương trợn mắt nhìn Nghiêm Tân Kiến.
Cậu sao lại nhìn tôi như vậy?
Ông là thị trưởng mà, những lời này không nói linh tinh được đâu đó!
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Tôi nói thôi mà, nhân sĩ trẻ tuổi mà lại thành công như bí thư Đỗ, khẳng định có rất nhiều cô gái thích, đúng là kỳ quái, bí thư vì sao vẫn chưa kết hôn nhỉ? Đây cũng là bởi vì quan hệ giữa Nghiêm Tân Kiến và Trương Dương tốt tới trình độ nhất định, nếu không những lời kiểu như thế này y ngàn vạn lần không dám nói loạn.
Trương Dương thở dài: Tôi làm sao mà biết được? Dẫu sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, chúng ta không tiện đi hỏi.
Nghiêm Tân Kiến nói: Cha mẹ của bí thư Đỗ năm nay sẽ tới Giang Thành đón tết đúng không?
Trương Dương biết Nghiêm Tân Kiến nói bóng nói giờ như vậy là muốn từ trong miệng mình moi được tình hình chân thực, chắc là muốn chuẩn bị trước công tác vỗ mông ngựa, loại chuyện này cũng có thể lý giải, cha mẹ của Đỗ Thiên Dã tới, e rằng đám quan lại Giang Thành khẳng định sẽ chen chúc đến chúc tết, Trương Dương nói: Anh ấy cũng có nhắc!
Nghiêm Tân Kiến tha thiết nói: Trương Dương, tới mở phòng nghỉ ngơi đi, tối nay còn phải khổ chiến một trận với đám Hàn Quốc đó đấy.
Trương Dương nói: Buổi tối tôi không đi đâu, uống rượu với đám gậy Cao Ly đó chẳng có hứng thú gì cả.
Nghiêm Tân Kiến nói: Vậy không được đâu, buổi trưa cậu là đại biểu của pòng chiêu thương, buổi tối thì là đại biểu của phòng cải cách xí nghiệp, phóng mắt nhìn khắp thế chể Giang Thành của chúng ta, nhắc tới kiêu dũng thiện chiến không ai bằng cậu cả!
Thị trưởng Nghiêm là nhìn trúng năng lực uống rượu của tôi, bảo tôi đi đỡ rượu đây mà!
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Uống rượu cũng là cần thiết trong công tác của Đảng!
Trương Dương gật đầu: Được, tối tôi sẽ tới, thuận tiện dẫn theo mấy phó chủ nhiệm tới ăn chùa!
Nghiêm Tân Kiến cười ha ha: Mấy phó chủ nhiệm của cậu đều không lên đài hết được đâu, tôi chỉ cấp cho cậu hai suất thôi!
/2583
|