Cái gì? Kiều Mộng Viện ngạc nhiên nói.
Trương Dương nhắc lại một lần nữa.
Kim Mẫn Nhi rụt rè hỏi: Cởi hết à?
Trương Dương gật đầu: Không được để sót lại thứ gì, cởi sạch ra cho tôi, tôi sẽ điểm huyệt đạo toàn thân của cô ta! Mặt hắn rất nghiêm túc, nhắm hai mắt lại, nói: Mau lên, nếu như làm chậm trễ thời cơ, cô ta có lẽ sẽ không thể nào dứt bệnh được đâu.
Kiều Mộng Viện cắn môi, chuyện đã tới nước này thì cô ta cũng chỉ có thể tin Trương Dương một lần thôi, cô ta và Kim Mẫn Nhi cùng động thủ, cởi sạch quần áo của Thời Duy ra, chắc hẳn sau này Thời Duy sẽ trách tội mình.
Trương Dương bảo họ để Thời Duy nằm thẳng, vung động cánh tay, ngón tay men theo huyệt thiên đột, tử cung, ngọc đường, đàn trung, trung đình ở trước ngực Thời Duy một đường điểm xuống rồi sau đó lại đi lên, điểm huyết đạo toàn thân của cô ta một lượt, sau cùng để hai người đỡ Thời Duy ngồi dậy, hai tay áp lên hậu tâm của Thời Duy, một cỗ khí lưu nóng rực không ngừng chú nhập vào trong cơ thể Thời Duy.
Một cảnh kỳ dị đã xảy ra, lúc bàn đầu nhìn thấy đỉnh đầu Trương Dương bốc ra chính khí, không lâu sau thì đỉnh đầu Thời Duy cũng bốc khói trắng, tới sau cùng, trên người hai người đều có sương trắng lượn lờ, sắc mặt đang trắng bệch của Thời Duy cuối cùng cũng ửng hổng.
Trương Dương dùng ngón tay đả thông huyệt đạo quanh người Thời Duy, sau đó dùng nội tức truyền khắp kinh mạch của cô ta. Như vây có thể đạt được hiệu quả làm ít mà công to, sau khi nội tức ở trong cơ thể Thời Duy vận hành đủ ba vòng, Trương Dương từ từ thu hồi lại song chưởng, thuận tiện điểm lên huyệt ngủ của Thời Duy, mỉm cười nói: Không sao rồi, để cô ta ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại sẽ khỏe!
Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt mỏi mệt, lo lắng hắn có chuyện, liền nôn nhu nói: Anh hay là đi nghỉ ngơi một lát đi!
Trương Dương mỉm cười: Yên tâm, tôi không sao, giúp tôi mua một bộ quần áo nhé!
Không có vấn đề gì!
Thời Duy ngủ ba tiếng thì tỉnh lại, lúc mở mắt ra, phát hiện Kim Mẫn Nhi ngồi ở bên cạnh đang nhìn cô ta đầy quan tâm, Thời Duy ngồi dậy, chăn ở trên người trượt xuống, cô ta lúc này mới ý thức được rằng mình không mặc quần áo, tuy là đối diện với chị họ, nhưng vẫn đỏ mặt.
Kim Mẫn Nhi thấy cô ta cuối cùng cũng tỉnh lại, vui mừng cầm lấy tay cô ta, nói: Em cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, vừa rồi khiến chị lo lắng quá.
Thời Duy cố gắng nhớ luyện chuyện vừa xảy ra, lúc cô đi tới khuyên bọn trẻ, mặt băng nứt ra, cô ta và mấy đứa nhỏ cùng rơi xuống, Thời Duy cũng biết bơi một chút, nhưng nước hồ quá lạnh, cô ta muốn nổi lên, nhưng mỗi lần nổi lên đều gặp mặt băng, trong lúc hoảng hốt càng bơi càng xa chỗ nứt, sau cùng thì mất đi ý thức. Thời Duy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: Em vốn cho rằng mình phải chết, không ngờ vẫn được cứu.
Kiều Mộng Viện nói: Là Trương Dương cứu em!
Thời Duy không nói gì, trong lòng thì ấm áp vô cùng, cô ta nói khẽ: Vậy bọn trẻ đó thì sao?
Bởi vì được cứu kịp thời, ba đứa nhỏ bị rơi xuống nước đều được cứu!
Thời Duy lúc này mới yên tâm, Kiều Mộng Viện đưa tay ra vuốt mái tóc của cô ta, đầy vẻ yêu thương nói: Mau đi tắm rửa rồi thay quần áo, ra ngoài dạo chơi một chút cho mọi người yên tâm.
Thời Duy sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cùng Kiều Mộng Viện dắt tay nhau ra khỏi phòng. Kiều Mộng Viện gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương đang cùng Kim Mẫn Nhi ngồi trong sảnh cà phê nói chuyện, hai chị em họ cũng đi tới.
Trương Dương mặc một bộ quần áo thể thao mà Kim Mẫn Nhi vừa mua cho hắn, khách sạn Nam hồ mở cửa chưa lâu, trong cửa hàng của khách sạn không có nhiều sự lựa chọn, chỉ có bộ quần áo thể thao này là trông còn vừa mắt.
Thời Duy hôm nay lộ ra vẻ thục nữ hơn nhiều, nhìn thấy Trương Dương thì không đấu khẩu với hắn như trước kia nữa, mà nhẹ nhàng nói: Cám ơn anh!
Trương Dương cười nói: Sao mà phải cảm ơn? Nói thế nào thì cô cũng là một sinh mạng, đừng nói là người, cho dù là một con mèo một con chó ngã xuống thì tôi cũng sẽ cứu nó!
Thời Duy không ngờ lại không tức giận, cô ta và Kim Mẫn Nhi phân biệt ngồi xuống cạnh Trương Dương và Kim Mẫn Nhi, Thời Duy cười nói: Anh càng chọc cho tôi tức thì tôi càng không thèm để ý tới anh.
Ái chà, thật sự là nhìn không ra, cô đã tu luyện tới cảnh giới không dính dầu mỡ rồi!
Thời Duy gật đầu: Đúng vậy, người ta trải qua một lần sinh tử nói sao cũng đều sẽ thành thục hơn nhiều.
Kim Mẫn Nhi gọi hai chén Lam Sơn đỉnh cấp, uống một ngụm thì thấy không hợp vị, nhíu mày nói: Cà phê này mà cũng dám kêu là đỉnh cấp!
Trương Dương cười nói: Là giá đỉnh cấp, người ta không nói là chất lượng đỉnh cấp!
Kim Mẫn Nhi không nhịn được liền bật cười, cô ta và Trương Dương cùng uống Thiết Quan Âm.
Kiều Mộng Viện nói: Kim tiên sinh sao rồi?
Kim Mẫn Nhi nói: Bác tôi không sao, bác sĩ vừa kiểm tra cho bác ấy, nói là sức khỏe của bác ấy rất tốt.
Trương Dương nói: Không ngờ ông ấy tuổi lớn rồi mà dũng khí lại vẫn có thừa, không chút do dự nhảy xuống hồ nước lạnh ngay! Dưới loại tình huống đó, có thể ngay lập tức làm ra loại hành vi này, tuyệt đối là xuất phát từ tâm, Trương Dương lại có một nhận xét mới về cây gậy già âm hiểm xảo trá trên thương trường này, một người có thể vào lúc nguy hiểm ở tước mắt không chút do dự lựa chọn cứu người, nhân phẩm không thể nào xấu được.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Hôm nay cũng tính là vạn hạnh trong bất hạnh, tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng may mắn là hữu kinh mà vô hiểm, tất cả mọi người đều được bình an.
Trương Dương nheo mắt lại, nhìn ra ngoài nam hồ, nói nhỏ: Xung quanh Nam hồ chắc phải cho thêm một số biển cảnh báo, chuyện hôm nay không phải là phát sinh ngẫu nhiên, vẫn thường có trẻ con nghịch ngợm chơi đùa trên mặt băng, vạn nhất xảy ra chuyện, đối với gia đình chúng mà nói thì là bi kịch.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, anh thì lúc nào biến thành người trách trời thương dân như vậy thế?
Trương Dương nói: Đừng quên, tôi là một Đảng viên ưu tú, chút tốt chất này tôi vẫn có.
Thời Duy nói: Tôi phát hiện trên người anh cũng có chỗ nổi bật.
Trương Dương tủm tỉm cười nói: Cô cũng có chỗ nổi bất, chỗ khác nhau là nhân tính của tôi nổi bật, còn cô là cái bóng đèn nổi bật.
Cút! Thời Duy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trợn tròn mắt lên quát.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Không phải là nói sau khi trải qua sinh thư thì thành thục hơn một chút sao?
Không thể nào nói tố chất với anh được!
...
Tố chất của Trương đại quan nhân là rất cao, vào bữa tiệc buổi tối, những lời đại thị trưởng Tả Viên Triêu phát biểu khiến người ta cảm động, hành động cứu người ngày hôm nay thể hiện ra được hết tình hữu nghị Trung-Hàn, Trương Dương nhảy xuống nước cứu trẻ em đó là bổn phận của người một người đầy tớ của nhân dân, là tố chất mà một Đảng viên ưu tú nên có. Kim Thượng Nguyên thì khác, người ta là nhà xí nghiệp ngoại quốc, có thể vào lúc này dũng cảm cứu người, đây không những là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mà cũng là tinh thần chủ nghĩa quốc tế, có dũng khí rất lớn. Tả Viên Triêu thay mặt nhân dân Giang Thành tỏ ý cảm ơn Kim Thượng Nguyên, chuyện của Kim Thượng Nguyên sẽ được lịch sử Giang Thành vĩnh viễn ghi nhớ.
Đồng thời vào lúc biểu dương Kim Thượng Nguyên, tác dụng của Trương Dương khó tránh khỏi bị phớt lờ, nhưng Trương Dương không để ý, hắn biết Tả Viên Triêu là vô tâm, nhiệm vụ chủ yếu tối này là lôi kéo làm quen với người Hàn Quốc, vả lại Kim Thượng Nguyên người ta có thể làm vậy đích xác là không đơn giản, đích xác là nên cảm tạ.
Khi tới lượt Kim Thượng Nguyên phát biểu, Kim Thượng Nguyên bảo Kim Mẫn Nhi phiên dịch thay, y mỉm cười, nói: Những từ ngữ ca ngợi vừa rồi thị trưởng Tả giành cho tôi khiến tôi phải xấu hổ, hôm nay tôi chỉ cứu được một đứa nhỏ chết đuối, mà chủ nhiệm Trương thì cứu được hai đứa nhỏ, còn cứu được cả Thời Duy tiểu thư, và là người đầu tiên nhảy xuống sông cứu người, anh ấy mới là anh hùng của ngày hôm nay, tiếng vỗ tay của chúng ta nên giành cho anh ấy! Y vỗ tay trước, tất cả mọi người động thời hưởng ứng. Ánh mắt đều tập trung lên người Trương Dương, Trương Dương cười cười xua tay.
Kim Thượng Nguyên đợi sau khi tiếng vỗ tay kết thúc lại nói: Lần này tới Giang Thành tôi có nghe nói tới một số mặt tiêu cực, dùng thành ngữ Trung Quốc mà nói thì mắt thấy là thật, tai nghe là giả, tôi thừa nhận định nghĩa của tôi về Giang Thành lần trước có hơi chủ quan ước đoán, chuyện hôm nay khiến tôi nhìn rõ được tố chất của các lãnh đạo Giang Thành, giúp tôi nhìn thấy được sự vĩ đại của các bạn, cũng chứng kiến được sự thiện lương của nhân dân Giang Thành, tôi đám bảo, tôi sẽ lợi dụng cơ hội này để hiểu kỹ thêm về Giang Thành, nhận thức về Giang Thành một cách công bằng. Hi vọng đợt khảo sát lần này sẽ khiến tôi hài lòng, và cũng có thể khiến các bạn hài lòng.
Sau khi Kim Thượng Nguyên phát biểu xong, Tả Viên Triêu tuyên bố tiệc chào đón chính thức bắt đầu.
Lúc Trương Dương kính rượu Kim Thượng Nguyên, hai người đều tỏ ý tán thưởng hành động của đối phương. Trương Dương nói: Tôi nhỡ lúc kháng Mỹ giúp Triều, có một chiến sĩ Chí Nguyện quân tên là La Thắng Giáo, anh ta cũng dũng cảm cứu trẻ em Triều Tiên, sau cùng cứu được đứa nhỏ thì anh ấy hi sinh anh dũng, nghĩa cử của Kim tiên sinh hôm nay cũng có ý nghĩa tương tự như La Thắng Giáo, ngài cũng là chiến sĩ chủ nghĩa quốc tế.
Kim Mẫn Nhi phiên dịch lại, Kim Thượng Nguyên cười cười, chạm cốc với Trương Dương rồi uống cạn, sau đó bước về phía Nghiêm Tân Kiến.
Trương Dương cảm giác Kim Thượng Nguyên cười có chút không tự nhiên, không nhịn được liền quay sang hỏi Thường Lăng Phong: Tôi nói sai gì à?
Thường Lăng Phong cười nói: Kim Thượng Nguyên là tới từ Nam Triều Tiên, La Thắng Giáo mà anh nói là cứu người Bắc Triều Tiên!
Có gì khác biệt à, Triều Tiên không phải là về sau mới phân nam bắc ư?
Một là tư bản chủ nghĩa, một là xã hội chủ nghĩa, chế độ quốc gia khác nhau, hình thái ý thức cũng khác nhau.
Trương Dương nói: Có gì mà khác nhau, nói theo kiểu Trung Quốc chúng thì là một nước hai chế độ thôi mà!
Thường Lăng Phong cười nói: Chúng ta là chiêu thương bàn chuyện làm ăn, anh bớt nhắc đến chuyện chính trị đi.
Tiệc rượu tối hôm đó được tiến hành rất nhanh, thông qua lần cứu trẻ em chết đuối này, khiến cự ly giữa bọn họ được kéo lại gần hơn.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, mấy vị lãnh đạo thành phố, bao gồm cả Tả Viên Triêu cũng rất xem trọng tiền cảnh đầu tư lần này của Tả Viên Triêu, Trương Dương thấy họ lạc quan như vậy, cũng không nhẫn tâm đả kích tính tích cực của họ, Thường Lăng Phong lúc trước đã phân tích rồi, con người Kim Thượng Nguyên chia nhân tình và làm ăn ra rất rõ ràng. Y nhất định sẽ không chịu ảnh hưởng của chuyện ngày hôm nay.
Kim Thượng Nguyên sau khi tham quan Hối Thông, cũng tỏ ý kinh ngạc trước quy mô của Hối Thông, y không ngờ được rằng, nội địa Trung Quốc đã bắt đầu xây dựng được sản nghiệp IT với quy mô lớn như vậy. Ánh mắt của Kim Mẫn Nhi không nghi ngờ gì nữa là nhìn rất xa, căn cứ theo quy mô sơ bộ của Hối Thông hiện tại, sau khi Hối Thông chính thức đi vào sản xuất, sản lượng máy tính cá nhân sẽ xếp vào hàng đầu ở châu Á.
Sáng ngày hôm đó giám đốc điều hành Hứa Gia Dũng của Hối Thông vội vã từ Bắc Kinh trở về, gã và Kim Thượng Nguyên tiến hành bàn bạc kỹ lưỡng hơn về sự hợp tác giữa hai bên.
Kim Thượng Nguyên nói: Hứa tiên sinh, không biết anh vì sao lại coi trọng thị trường PC?
Hứa Gia Dũng cười nói: Kin tiên sinh, ở đây tôi có một bản báo cáo tường tận, ngài đọc xong sẽ rõ, tôi ở nước Mỹ học nhiều năm, sau khi tốt nghiệp lại công tác ở thung lũng Silicon của Mỹ, tiếp xúc với rất nhiều lý niệm tiên tiến của thế giới, tôi tin thể chế của các ngước tuy khác nhau, nhưng sự phát triển xã hội, phát triển kinh tế tất nhiên sẽ trăm sông đổ về một biển, tốc độ phát triển của ngành máy tính cá nhân quốc tế cực kỳ kinh người, tôi tin mười năm sau, sẽ là mười năm phát triển và phổ cập của máy tinh cá nhân, chúng ta thường nói phải nắm được mạch đập của thời đại, chiếm tiên cơ, cái mà tôi làm hiện tại chính là việc này.
Kim Thượng Nguyên cười nói: Có thể lý giải một chút về cấu thành cổ quyền của Hối Thông các anh không?
Hứa Gia Dũng nói: Tài chính của Hối Thông chúng tôi đại bộ phận là tới từ các nhà đầu tư mạo hiểm của quốc tế, vì thế tôi tiến hành rất nhiều công tác ở nước Mỹ!
Anh vì sao lại đả động được những nhà tư bản quốc tế đó?
Hứa Gia Dũng mỉm cười: Dựa vào bản kế hoạch! Gã nhìn vào bản kế hoạch được đặt trước mặt Kim Thượng Nguyên, ý vị thâm trường nói: Đưa cho Kim tiên sinh xem bản kế hoạch này cũng là một phần dụng tâm của tôi, cho nên tôi rất có lòng tin sẽ đả động được lòng tin của Kim tiên sinh!
Kim Thượng Nguyên bật cười ha hả, ấn tượng của y đối với Hứa Gia Dũng không tồi, tuổi trẻ nhưng trầm ổn, có tự tin, đây là người thanh niên hoàn toàn khác với Trương Dương, điểm chung duy nhất là bọn họ đều xuất sắc.
Kiều Mộng Viện bổ sung: Kim tiên sinh, án chiếu theo kế hoạch của Hối Thông chúng tôi còn có hai trăm mẫu đất ở phía chính đông, dùng để phát triển dài hạn, sau này quy mô sản xuất của Hối Thông chúng tôi sẽ là nhất lưu ở châu Á, cũng xếp hàng đầu trên thế giới.
Kim Thượng Nguyên nói: Tôi tin vào thực lực của công ty Hối Thông, bất kể là tôi cuối cùng đặt nơi sản xuất ở đâu, tôi cũng rất có hứng thú hợp tác với hai người. Câu này đã biểu lộ rõ thái độ của y, sự hợp tác gữa y và Hối Thông chắc không còn là vấn đề.
Hứa Gia Dũng vui mừng vô cùng, phải biết rằng, Lam Tinh của Kim Thượng Nguyên là xí nghiệp điện tử lớn nhất Hàn Quốc, màn hình mà Lam Tinh sản xuất trong phạm vi toàn cầu xếp trong năm hàng đầu, là bộ phận quan trọng tổ thành máy tính cá nhân, màn hình trước giờ là vấn đề luôn khiến gã đau đầu, đạt thành hợp tác với Lam Tinh, có nghĩa là giải quyết được vấn đề cung cấp linh kiện chủ yếu nhất, điều này khiến viễn cảnh phát triển của Hối Thông biến thành sáng sủa hơn nhiều.
Kim Thượng Nguyên bổ sung: Trước khi nơi sản xuất của tôi được xây, tôi có thể suy nghĩ để nhà máy Hối Thông giúp chúng tôi làm một bộ phận sản phẩm, để báo đáp, tôi sẽ giành cho các vị giá cả ưu đãi nhất. Y đứng dậy chìa tay ra, bắt tay với Hứa Gia Dũng: Hi vọng chúng ta tương lai hợp tác vui vẻ!
...
Lúc Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi rời khỏi tổng bộ của Hối Thông, ba chiếc xe Mercdes màu đen dừng ở trước cửa, đây là an bài của Kiều Mộng Viện, phía sau xe Mercedes còn có hai xe cảnh sát, xe cảnh sát thuộc cục công an Giang Thành, lần này thị lý rất coi trọng sự có mặt của Kim Thượng Nguyên, đặc biệt giao nhiệm vụ cho cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi lại bảo Điền Bân phụ trách bảo vệ Kim Thượng Nguyên.
Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi bước vào trong xe. Kim Thượng Nguyên nói: Không ngờ quy mô của tập đoàn Hối Thông lại lớn như vậy!
Kim Mẫn Nhi hỏi khẽ: Bác cả nghĩ xong chưa?
Nghĩ xong cái gì?
Kim Mẫn Nhi bĩu môi, nói: Bác rốt cuộc là muốn đặt nơi sản xuất ở đâu?
Kim Thượng Nguyên cười nói: Giang Thành quả thật là không tồi, kết quả cuối cùng vẫn phải xem thái đội chính phủ thành phố đã.
Nhìn chiếc xe Mercedes ở phía trước từ từ khởi động, Điền Bân cũng khởi động xe cảnh sát, Đỗ Vũ Phong ở bê cạnh không nhịn được bèn nói: Đúng là phiền thật, cục trưởng Vinh không ngờ lại bảo chúng ta làm vệ sĩ cho người Hàn Quốc.
Điền Bân cười nói: Hiện tại nghĩ cũng thấy mâu thuẫn thật, chúng ta làm cảnh sát là vì thích phá án, nhưng lại không hi vọng phát sinh phạm tôi. Cậu nói xem, nếu trên xã hội này đột nhiên không có tội phạm, vậy những cảnh sát chúng ta không phải là sẽ thật nghiệp sao?
Đỗ Vũ Phong cười ha ha, nói: Nếu thất nghiệp thì tôi sẽ lên núi Thanh Đài nuôi heo!
Nuôi heo ư?
Đỗ Vũ Phong gật đầu: Trước đây ở xã Hắc Sơn Tử có một phó trưởng xã là Quách Đạt Lượng, người ta vì thất bại trong cuộc đua giành chức trưởng xã, sau đó đại triệt đại ngộ, dẫn con mở bãi nuôi heo, không ngờ, ngành nuôi heo này lại phát đạt như vậy! Hiện tại còn lái cả xe hơi nữa cơ!
Điền Bân gật đầu: Vậy được, đợi trên xã hội không còn tội phạm nữa, tôi sẽ theo cậu đi nuôi heo, không bằng tôi mở hồ nuôi cả ở cạnh bãi nuôi heo của cậu, làm một nhà giàu nuôi thủy sản.
Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, mắt thấy đã tới nhà khách chính phủ thành phố, điện thoại của Điền Bân đột nhiên đổ chuông, bên trong vang lên giọng nói xa lạ: Điền Ban à?
Là tôi?
Có người muốn giết cậu, lúc cậu xuống xe phải cẩn thận đó! Nói xong đối phương gác điện thoại ngay.
Điền Bân ngây ra, Đỗ Vũ Phong từ vẻ mặt của gã đã nhìn ra được dị trạng, hỏi nhỏ: Sao thế?
Điền Bân nói: Vừa rồi có điện thoại nặc danh nói là có người muốn giết tôi!
Đỗ Vũ Phong biến sắc, hắn lớn tiếng nói: Còn không mau thông tri cho cục trưởng Vinh đi?
Điền Bân do dự một lát rồi nói: Có lẽ là đùa giỡn thôi!
Đỗ Vũ Phong đã ấn điện thoại của Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi trả lời là thà tin là có chứ đừng tin là không, lập tức phái đại đội cảnh sát tới cửa chính phủ thành phố tăng viện, bảo Điền Bân và Đỗ Vũ Phong tạm thời án binh bất động.
Đỗ Vũ Phong nói lại quyết định của Vinh Bằng Phi cho Điền Bân, nhưng Điền Bân lại nói: Đây là một cơ hội!
Đỗ Vũ Phong từ trong ánh mắt của Điền Bân ý thức được gã vẫn muốn đi, là muốn lợi dụng mình để dụ sát thủ ra. Đỗ Vũ Phong ra sức lắc đầu, nói: Không được, cậu may mắn lắm mới nhặt lại được một cái mạng, hiện tại còn muốn làm vậy, vận khí sẽ không đứng ở bên cậu nữa đâu.
Điền Bân mỉm cười nói: Đừng quên tôi có áo chống đạn!
Áo chống đạn thì sao? Nếu như hắn nhắm vào đầu cậu thì sao?
Mạng tôi lớn lắm!
Đỗ Vũ Phong tức giận gầm lên: Tôi không cho phép cậu đi!
Vẻ mặt của Điền Bân kiên định vô cùng: Lớn trước tuy bắt được Đổng Đắc Chí, nhưng vẫn chưa tìm ra được chân hung ở phía sau, lần này tôi nhất định lôi bằng được hắn ra!
Cậu tỉnh lại đi, như vậy quá nguy hiểm!
Điền Bân nói: Vũ Phong à, chúng ta không có nhiều cơ hội đâu, từ sau khi Đổng Đắc Chí tự sát, tất cả đầu mối đều đứt rồi, cậu tin rằng tất cả những điều này đều là Đổng Đắc Chí một tay trù hoạch ư? Tôi không tin đâu, tôi tin rằng nhất định ở người chỉ bảo hắn làm vậy. Sau lưng hắn nhất định còn có người khác.
Đỗ Vũ Phong trầm mặc.
Điền Bân nói: Lần này là cơ hội! Vũ Phong, đáp ứng tôi đi!
Đỗ Vũ Phong cắn môi, cuối cùng cũng đành gật đầu.
Điền Bân nói: Chốc nữa bất kể là phát sinh chuyện gì thì cậu cũng phải nhớ ngay lập tức tìm ra sát thủ, đừng để nỗ lực của tôi trở thành vô ích.
Mắt của Đỗ Vũ Phong không ngờ lại hơi đỏ lên, gã không nói gì, chỉ ra sức nắm chặt vô lăng.
Đội xe lái tới nhà khách chính phủ thành phố, thần kinh khắp người Đỗ Vũ Phong lập tức căng ra, gã nhìn Điền Bân, nhưng lại thấy trên mặt Điền Bân vẫn mang theo nụ cười hờ hững, không thấy bất kỳ vẻ khẩn trương nào, trong lòng không khỏi bội phục đảm lượng của Điền Bân, có câu dù chết cũng không sờn, Điền Bân không nghi ngờ gì nữa đã làm được điểm này.
Lúc Điền Bân xuống xe, Đỗ Vũ Phong tóm lấy cánh tay gã, Điền Bân cười cười, vỗ vỗ lên tay Đỗ Vũ Phong, sau đó dứt khoát đẩy cửa xe bước xuống, lịch sử lúc nào cũng giống nhau tới kinh người, khi gã đáp ứng yêu cầu của Vinh Bằng Phi, quyết định tiềm nhập vào trong trại tạm giam thì đã tùy thời chuẩn bị hi sinh rồi, hiện tại lại là như vậy, có điều lần đó hắn phải trải qua đấu tranh tinh thần vô cùng khổ sở mới đưa ra được quyết định, lần này thì căn bản là không do dự một chút nào.
Gã quan sát hoàn cảnh xung quanh. suy đoán nơi mà sát thủ có thể ẩn nấp, bởi vì đã nhận được thông tri của bọn Đỗ Vũ Phong, Kim Thượng Nguyên không lập tức xuống xe, Điền Bân nhìn xung quanh mọt vòng, không phát hiện chỗ nào quá khả nghi, gã bắt đầu hoài nghi cú điện thoại này có thể là một trò đùa, đang chuẩn bị ra dấu rằng không có nguy hiểm gì thì một viên đạn bắn vào ngực hắn. Thân hình khôi ngo của Điền Bân run lên một cái, sau đó thì ngã xuống đất. Đây không phải là hắn biểu diễn, mà là lực bắn của đạn quá lớn, gã căn bản không thể nao chịu được, tuy xuyên qua áo giáp, song lực trùng kích của đạn đã khiến hắn ngã xuống đất.
Đỗ Vũ Phong cơ hồ là trong nháy mắt đã xác nhận là đạn bắn từ cửa sổ thứ hai ở bên trái tầng hai, gã liên tục bắn về phía cửa sổ, sau đó dùng tốc độ kinh người chạy vào trong tòa nhà, lao về phía căn phòng mà hung thủ tiềm phục.
Phản ứng của Đỗ Vũ Phong quá nhanh, vượt xa dự liệu của đối phương, khi Đỗ Vũ Phong xông lên tầng hai, đối phương mới lao vào trong căn phòng đối diện, sau đó thì từ cửa sổ nhảy ra.
Đỗ Vũ Phong giơ súng lên quát: Đứng lại!
Sau khi đối phương nhảy xuống đất, đã dùng tốc độ kinh người chạy về cửa sau ở phía tây bắc, thấy hắn rất quen thuộc vớn hoàn cảnh của nhà khách chính phủ thành phố, trước chuyện đã tính kỹ đường luy, lúc trước chọn hai căn phòng đối diện này là để đề phòng vạn nhất, lưu lại cho mình một con đường lui.
Đỗ Vũ Phong cắn chặt răng, cũng từ cửa sổ nhảy xuống, lúc chân vừa chạm đất thì cảm thấy đau đớn vô cùng, hắn ý thức được có khả năng là lúc chạm đất cổ chân vô ý bị trật khớp rồi. Đỗ Vũ Phong giơ súng lên, nhắm chuẩn vào chân phải của tên sát thủ đó rồi bắn một phát, đạn chuẩn xác bắn trúng tên sát thủ đó, thân thể sát thủ lảo đảo rồi ngã xuống đất, hắn cũng giơ súng lên ngắm vào Đỗ Vũ Phong, lúc đang chuẩn bị bắn thì có một tiếng súng vang lên, chính là Điền Bân kịp thời đi tới nơi, một súng bắn trúng tay phải của tên sát thủ, chỗ mà gã bị trúng đạn vẫn âm ỉ đau, nhưng vẫn cố nhịn đau đi tới, móc còng tay ra, bẻ quặt tay rồi còng tên sát thủ đó lại.
Tiếng còi cảnh sát lúc này mới vang lên, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi tự mình suất lĩnh đội ngũ cảnh sát đi tới. Y trước tiên xác định tất cả nhân viên vẫn bình an, rồi mới đi tới chỗ Kim Thượng Nguyên, tỏ ý xin lỗi vị khách quý Hàn Quốc này.
Phản ứng của Kim Thượng Nguyên vẫn khá khoan dung, cùng Vinh Bằng Phi tán gẫu vài câu rồi cáo từ đi vào khách sạn.
Vụ đấu súng xảy ra ở nhà khách chính phủ thành phố làm chân kinh các cấp lãnh đạo thị ủy Giang Thành, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đang tiến hành cuộc họp thường ủy thị ủy lập tức kết thúc hội nghị, cùng đám lãnh đạo thị ủy đại thị trưởng Tả Viên Triêu tới nhà khách chính phủ thành phố thăm hỏi và an ủi. Nếu như vị đấu súng này là nhắm vào Kim Thượng Nguyên, vậy thì viễn cảnh đầu tư của Giang Thành sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Đỗ Thiên Dã lúc nhìn thấy Vinh Bằng Phi thì sắc mặt không được dễ coi lắm, vào thời khắc quan trọng như thế này không ngờ lại để xảy ra đọ súng, nếu như nhìn từ một khía cạnh khác thì vấn đề trị an của Giang Thành không thể khiến người ta yên tâm được, công tác của Vinh Bắc Phi cũng có vấn đề.
Vinh Bằng Phi đương nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của sự kiện này, cùng với ảnh hưởng ác liệt do nó gây ra, sau khi y rút đội, gọi Đỗ Vũ Phong và Điền Bân tới bên cạnh, tức giân quát: Làm cái gì vậy? Đã sự kiến sẽ có đọ súng, vì sao còn phải kiên trì tới tận nhà khách chính phủ, vì sao không án chiếu theo yêu cầu của tôi mà thay đổi lộ tuyến.
Điền Bân nói: Cục trưởng Vinh, chuyện này không liên quan gì tới lão Đỗ cả, hoàn toàn là trách nhiệm của một mình tôi, cũng chỉ có dùng phương pháp này thì tôi mới có thể dụ được sát thủ ra, bắt lấy hắn, tìm manh mối.
Vinh Bằng Phi mắng: Hỗn trướng, cậu không cần mạng nữa à?
Điền Bân lớn tiếng nói: Đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất là kịp thời phá án!
Vinh Bằng Phi lắc đầu, nói: Trong mắt tôi thì bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của các cậu! Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: Cảnh sát chúng ta là kỷ luật bộ đội, nếu như ai ai cũng giống như các cậu, vậy thì đội ngũ của chúng ta sẽ trở thành nằm bè bảy mảng, lát nữa về tôi sẽ tính sổ với các cậu! Y chỉ vào mũi Đỗ Vũ Phong, nói: Còn cậu nữa! Điền Bân phát điên mà mà cậu cũng phát điên cùng cậu ta à? Cậu có đầu óc không hả?
Vẻ mặt Đỗ Vũ Phong trông rất đau khổ: Tôi đau chân quá!
Vinh Bằng Phi thở dài, vẫy vẫy tay với bác sĩ ở đằng xa, nói: Đưa cậu ta tới bệnh viện kiểm tra!
Kim Thượng Nguyên thấy Đỗ Thiên Dã thì cực kỳ khách khí, y đối với chuyện này cũng không bận tâm quá nhiều, mỉm cười nói: Ở Hàn Quốc, tội phạm có súng cũng rất nhiều, tôi tin rằng đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên mà thôi, bí thư Đỗ cứ yên tâm, chuyện này không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới sự hợp tác của chúng ta cả.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Kin tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa như vậy thật là hiếm có, cảm ơn sự thông cảm của ngài, tôi ở đây xin thay mặt Giang Thành trịnh trọng hứa hẹn với Kim tiên sinh rằng, chuyện tương tự tuyệt sẽ không phát sinh nữa. Chúng tôi nhất định sẽ tận sức để Giang Thành được yên ổn, tạo điều kiện tốt nhất cho giới đầu tư.
Kim Thượng Nguyên nói: Tôi tin vào năng lực lãnh đạo của thành phố Giang Thành! Trong an bài nhật trình của y, vốn không có gặp mặt với bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, vụ đọ súng đã tạo cơ hội cho họ gặp mặt.
Đã gặp mặt thì Đỗ Thiên Dã cũng không thể không khỏi ấn tượng của Kim Thượng Nguyên đối với Giang Thành.
Ấn tượng tổng thể của Kim Thượng Nguyên đối với Giang Thành là rất tốt, còn y đã có quyết định sẽ đặt nơi sản xuất ở Giang Thành hay không thì Đỗ Thiên Dã cũng không truy hỏi, sau khi hàn huyên vài câu với Kim Thượng Nguyên thì cáo từ.
Vụ án đấu súng phát sinh ở nhà khách chính phủ thành phố bị phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, sau khi Vinh Bằng Phi đưa hung thủ tới bệnh viện, ngay lập tức tiến hành hỏi cung, sát thủ không chống đối nhiều, dưới sự tấn công tâm lý của Vinh Bằng Phi rất nhanh liền bại trận, hắn nói với Vinh Bằng Phi rằng là Phương Văn Nam ủy thác mình mưu sát Điền Bân, đáp án này đã nằm trong ý liệu, nhưng cũng lại có chút bất ngờ.
Manh mối mà Vinh Bằng Phi muốn tìm tuyệt đối không phải là Phương Văn Nam. Động cơ Phương Văn Nam mưu sát Điền Bân thì rất đơn giản, gã là muốn báo thù cho con trai gã Phương Hải Đào, trước giờ đều coi Điền Bân là kẻ thủ giết con, từ ngày khởi tốt Điền Bân, gã đã bắt đầu quyết định tiến hành báo thù rồi, sau cùng càng lún càng sâu, sau khi tố lên trên bị bác bỏ, cuối cùng cũng bước ra một bước đủ để hủy diệt mình.
Vinh Bằng Phi sau khi có được chứng cung, trầm mặc một phút, sau đó gọi điện thoại cho Khương Lượng, phát ra lệnh chính thức bắt giữ Phương Văn Nam.
...
Phương Văn Nam không ở trong văn phòng của tòa nhà Quốc Hoa, gã đã dự cảm thấy gì đó, chuyện lần này nếu không thành công, gã triệt để mất đi tất cả, căn cứ theo thời gian đự định, tới hiện giờ vẫn chưa có tin tức phản hồi, Phương Văn Nam biết rõ rằng mình đã đi đến tuyệt lộ rồi.
Sắc trời âm u, gió tuyệt lẫm liệt thổi vù vù, Phương Văn Nam mặc một chiếc áo khoát trơ trọi đi trên đường, gã đi một cách không có mục đích, trong đầu hồi tưởng lại các cảnh đã qua giống như một bộphim, gã không biết vì sao mình lại luân lại tới mức này, gã từng cho rằng mình có thể nằm giữ được vận mệnh của mình, mình có đủ tiền, có thể mua tất cả những gì mà mình muốn, có thể có được nữ nhân mà mình muốn, có thể kết giao với quan to đủ để mang lại lợi ích cho mình, có thể dùng tài phú của mình để mang lại hạnh phúc cho đời sau, song hiện thực làn từ từ đánh tan lòng tin của gã, gã giống như là một con bướm dính vào lưới nhện, bất kể là có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể nào thoát khỏi được sự ràng buộc của số mạng. Phương Văn Nam buồn bã nhắm mắt lại, có lẽ đây là vận mệnh của gã, mở mắt ra, phát hiện mình bất tri bất giác không ngờ đã đi tới trước cửa Hoàng Gia Giả Nhật.
Phương Văn Nam đứng đó một hồi lâu, nhìn biển hiệu của Hoàng Gia Giả Nhật, nghĩ tới ngày trước Tô Tiểu Hồng đối với mình rất tốt, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc khó nói thành lời, gã phát hiện sâu trong lòng mình thủy chung vẫn yêu Tô Tiểu Hồng, nghĩ tới mình trước đây từng tự tay tặng nữ nhân của mình cho Hồng Vĩ Cơ, gã tới giờ mới ý thức được sự tàn nhẫn và ích kỷ của mình, cho tới tận giờ gã vẫn chưa từng để ý tới cảm thụ của Tô Tiểu Hồng, thậm chí gã còn chưa từng để ý tới cảm thụ của bất kỳ ai.
Gã rất muốn bước vào Hoàng Gia Giả Nhật gặp Tô Tiểu Hồng, xem xem cô ta hiện tại như thế nào, nhìn cái má lúm đồng tiền của cô ta, nhưng chỉ gần trong gang tất mà ở trong lòng gã lại xa cả ngàn dặm, gã không có dũng khí bước vào trong.
Phương Văn Nam do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay người bỏ đi, lúc quay lại thì thấy Tô Tiểu Hồng đang lặng lẽ đứng sau lưng gã, đôi mắt nhìn gã với biểu tình đầy phức tạp.
Tô Tiểu Hồng không dám tin rằng nam tử tiều tụy ở trước mặt chính là Phương Văn Nam, mái tóc hoa râm của gã bù xù, trên trán có thêm rất nhiều nếp nhăn, cả người trông rất sa sút, thân hình vốn cao to giờ cũng còng xuống, râu ở trên miệng thì đã rất lâu rồi không cạo, miệng của Phương Văn Nam mấp máy, gã muốn mỉm cười, để cho mình trông tự nhiên hơn, nhưng lúc biểu đạt ra mặt thì lại lộ ra vẻ cứng ngắc.
Tô Tiểu Hồng nhìn nam nhân đã từng làm thay đổi nhân sinh của mình, nam nhân mà mình đã từng yêu sâu đậm. Cô ta thấy kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình lúc này, cô ta vốn cho rằng mình sẽ hận gã, có lẽ sẽ vẫn yêu gã, nhưng khi cô ta và Phương Văn Nam thật sự đứng đối diện nhau thì mới biết rằng, nam nhân này đã không thể nào khiến tâm tình của mình vui hay buồn nữa rồi, những gì còn lại chỉ là sự đồng tình, có lẽ Phương Minh Nguy cho cô ta rất nhiều, có lẽ bởi vì Phương Minh Nguy thương hại cô ta rất nhiều, nhưng bộ phận ở trong tim cô ta vốn thuộc về gã giờ đã triệt để hủy diệt, Tô Tiểu Hồng cười nhạt, nói: Tới tìm tôi à?
Phương Văn Nam không nói là đúng mà cũng chẳng bảo là sai, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Tiểu Hồng, cổ họng thô to của y giật lên giật xuống, đắn đo một hồi lâu mà vẫn không biết nên nói gì.
Tô Tiểu Hồng so với Phương Văn Nam thì thản nhiên hơn nhiều, cô ta mỉm cười, nói: Vào uống một chén đi!
Phương Văn Nam gật đầu, theo Tô Tiểu Hồng bước vào trong Hoàng Gia Giả Nhật, sinh ý buổi chiều rất vắng vẻ, Tô Tiểu Hồng bảo bartender rót hai chén rượu vang, đưa một chén cho Phương Văn Nam, Phương Văn Nam cầm lấy chén rượu đó rồi uống cạn.
Trong mắt Tô Tiểu Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, dẫu sao thì trước đây Phương Văn Nam rất ít uống rượu, trong khoảng thời gian ngắn, trên người gã đã nảy sinh rất nhiều biến hóa. Tô Tiểu Hồng cùng gã uống một chén rượu hồng rồi ra hiệu cho bartender rót đầy.
Tay Phương Minh Nguy run rẩy, cầm chén rượu trong tay mà làm vãi ra ngoài rất nhiều.
Bị run lâu chưa? Tô Tiểu Hồng hỏi nhỏ.
Phương Văn Nam gật đầu, không nóigì.
Vì sao không tới bệnh viện khám?
Phương Văn Nam cười nói: Khám để làm gì...
Văn Nam... tâm tình của anh không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tô Tiểu Hồng và Phương Văn Nam ở với nhau nhiều năm, vẫn hiểu khá nhiều về gã.
Phương Văn Nam lắc đầu: Không có gì...
Nhất định là có chuyện, hay là anh nói ra đi, có lẽ tôi sẽ giúp được anh! Tô Tiểu Hồng nói rất chân thành.
Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy nhục nhã, một nữ nhân từng phải dựa dẫm vào mình, hiện tại không ngờ lại có thể nói với mình những lời như vậy, đây là nỗi bi ai như thế nào chứ, bất kể xuất phát điểm của Tô Tiểu Hồng là gì đều khiễn gã cảm thấy khó chịu: Tôi không sao, tôi thật sự không sao! Phương Văn Nam một hơi uống cạn chén rượu vang, sau đó nói: Tôi đi đây!
Văn Nam, anh đừng có như vậy, tuy chúng ta không thể quay lại như trước kia, nhưng, tôi vẫn coi anh là bạn!
Phương Văn Nam dừng bước, không quay đầu lại, nói: Cảm ơn, cô vẫn coi tôi là bạn, nhưng tôi không xứng, tôi thật sự không xứng, tiểu Hồng... Tôi không biết vì sao lại đi tới đây, có lẽ là muốn nói xin lỗi với cô, tôi trước đây thật sự đã làm những chuyện không phải với cô! Phương Văn Nam nói xong câu này, vội vã bước ra ngoài.
Tô Tiểu Hồng đuổi theo, khi Phương Văn Nam đi ra ngoài Hoàng Gia Giả Nhật thì nhìn thấy bốn chiếc xe cảnh sát hú còi đi tới trước cửa Hoàng Gia Giả Nhật, người dẫn đầu chính là Khương Lượng, vẻ mặt của gã rất trang trọng và nghiêm túc, đi tới trước mặt Phương Minh Nguy, cao giọng nói: Phương Văn Nam tiên sinh, chúng tôi có lý do hoài nghi anh liên quan tới một vụ án nưu sát, anh đã bị bắt!
Phương Văn Nam chậm rãi chìa hai tay ra, còng tay lạnh lẽo bập vào cổ tay gã.
Văn Nam! Tô Tiểu Hồng ở phía sau hét lên.
Phương Văn Nam quay người lại, nở một cười nhẹ nhõm với Tô Tiểu Hồng: Anh nghĩ, anh cuối cùng cũng được giải thoát rồi!
Trương Dương nhắc lại một lần nữa.
Kim Mẫn Nhi rụt rè hỏi: Cởi hết à?
Trương Dương gật đầu: Không được để sót lại thứ gì, cởi sạch ra cho tôi, tôi sẽ điểm huyệt đạo toàn thân của cô ta! Mặt hắn rất nghiêm túc, nhắm hai mắt lại, nói: Mau lên, nếu như làm chậm trễ thời cơ, cô ta có lẽ sẽ không thể nào dứt bệnh được đâu.
Kiều Mộng Viện cắn môi, chuyện đã tới nước này thì cô ta cũng chỉ có thể tin Trương Dương một lần thôi, cô ta và Kim Mẫn Nhi cùng động thủ, cởi sạch quần áo của Thời Duy ra, chắc hẳn sau này Thời Duy sẽ trách tội mình.
Trương Dương bảo họ để Thời Duy nằm thẳng, vung động cánh tay, ngón tay men theo huyệt thiên đột, tử cung, ngọc đường, đàn trung, trung đình ở trước ngực Thời Duy một đường điểm xuống rồi sau đó lại đi lên, điểm huyết đạo toàn thân của cô ta một lượt, sau cùng để hai người đỡ Thời Duy ngồi dậy, hai tay áp lên hậu tâm của Thời Duy, một cỗ khí lưu nóng rực không ngừng chú nhập vào trong cơ thể Thời Duy.
Một cảnh kỳ dị đã xảy ra, lúc bàn đầu nhìn thấy đỉnh đầu Trương Dương bốc ra chính khí, không lâu sau thì đỉnh đầu Thời Duy cũng bốc khói trắng, tới sau cùng, trên người hai người đều có sương trắng lượn lờ, sắc mặt đang trắng bệch của Thời Duy cuối cùng cũng ửng hổng.
Trương Dương dùng ngón tay đả thông huyệt đạo quanh người Thời Duy, sau đó dùng nội tức truyền khắp kinh mạch của cô ta. Như vây có thể đạt được hiệu quả làm ít mà công to, sau khi nội tức ở trong cơ thể Thời Duy vận hành đủ ba vòng, Trương Dương từ từ thu hồi lại song chưởng, thuận tiện điểm lên huyệt ngủ của Thời Duy, mỉm cười nói: Không sao rồi, để cô ta ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại sẽ khỏe!
Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt mỏi mệt, lo lắng hắn có chuyện, liền nôn nhu nói: Anh hay là đi nghỉ ngơi một lát đi!
Trương Dương mỉm cười: Yên tâm, tôi không sao, giúp tôi mua một bộ quần áo nhé!
Không có vấn đề gì!
Thời Duy ngủ ba tiếng thì tỉnh lại, lúc mở mắt ra, phát hiện Kim Mẫn Nhi ngồi ở bên cạnh đang nhìn cô ta đầy quan tâm, Thời Duy ngồi dậy, chăn ở trên người trượt xuống, cô ta lúc này mới ý thức được rằng mình không mặc quần áo, tuy là đối diện với chị họ, nhưng vẫn đỏ mặt.
Kim Mẫn Nhi thấy cô ta cuối cùng cũng tỉnh lại, vui mừng cầm lấy tay cô ta, nói: Em cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, vừa rồi khiến chị lo lắng quá.
Thời Duy cố gắng nhớ luyện chuyện vừa xảy ra, lúc cô đi tới khuyên bọn trẻ, mặt băng nứt ra, cô ta và mấy đứa nhỏ cùng rơi xuống, Thời Duy cũng biết bơi một chút, nhưng nước hồ quá lạnh, cô ta muốn nổi lên, nhưng mỗi lần nổi lên đều gặp mặt băng, trong lúc hoảng hốt càng bơi càng xa chỗ nứt, sau cùng thì mất đi ý thức. Thời Duy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: Em vốn cho rằng mình phải chết, không ngờ vẫn được cứu.
Kiều Mộng Viện nói: Là Trương Dương cứu em!
Thời Duy không nói gì, trong lòng thì ấm áp vô cùng, cô ta nói khẽ: Vậy bọn trẻ đó thì sao?
Bởi vì được cứu kịp thời, ba đứa nhỏ bị rơi xuống nước đều được cứu!
Thời Duy lúc này mới yên tâm, Kiều Mộng Viện đưa tay ra vuốt mái tóc của cô ta, đầy vẻ yêu thương nói: Mau đi tắm rửa rồi thay quần áo, ra ngoài dạo chơi một chút cho mọi người yên tâm.
Thời Duy sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cùng Kiều Mộng Viện dắt tay nhau ra khỏi phòng. Kiều Mộng Viện gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương đang cùng Kim Mẫn Nhi ngồi trong sảnh cà phê nói chuyện, hai chị em họ cũng đi tới.
Trương Dương mặc một bộ quần áo thể thao mà Kim Mẫn Nhi vừa mua cho hắn, khách sạn Nam hồ mở cửa chưa lâu, trong cửa hàng của khách sạn không có nhiều sự lựa chọn, chỉ có bộ quần áo thể thao này là trông còn vừa mắt.
Thời Duy hôm nay lộ ra vẻ thục nữ hơn nhiều, nhìn thấy Trương Dương thì không đấu khẩu với hắn như trước kia nữa, mà nhẹ nhàng nói: Cám ơn anh!
Trương Dương cười nói: Sao mà phải cảm ơn? Nói thế nào thì cô cũng là một sinh mạng, đừng nói là người, cho dù là một con mèo một con chó ngã xuống thì tôi cũng sẽ cứu nó!
Thời Duy không ngờ lại không tức giận, cô ta và Kim Mẫn Nhi phân biệt ngồi xuống cạnh Trương Dương và Kim Mẫn Nhi, Thời Duy cười nói: Anh càng chọc cho tôi tức thì tôi càng không thèm để ý tới anh.
Ái chà, thật sự là nhìn không ra, cô đã tu luyện tới cảnh giới không dính dầu mỡ rồi!
Thời Duy gật đầu: Đúng vậy, người ta trải qua một lần sinh tử nói sao cũng đều sẽ thành thục hơn nhiều.
Kim Mẫn Nhi gọi hai chén Lam Sơn đỉnh cấp, uống một ngụm thì thấy không hợp vị, nhíu mày nói: Cà phê này mà cũng dám kêu là đỉnh cấp!
Trương Dương cười nói: Là giá đỉnh cấp, người ta không nói là chất lượng đỉnh cấp!
Kim Mẫn Nhi không nhịn được liền bật cười, cô ta và Trương Dương cùng uống Thiết Quan Âm.
Kiều Mộng Viện nói: Kim tiên sinh sao rồi?
Kim Mẫn Nhi nói: Bác tôi không sao, bác sĩ vừa kiểm tra cho bác ấy, nói là sức khỏe của bác ấy rất tốt.
Trương Dương nói: Không ngờ ông ấy tuổi lớn rồi mà dũng khí lại vẫn có thừa, không chút do dự nhảy xuống hồ nước lạnh ngay! Dưới loại tình huống đó, có thể ngay lập tức làm ra loại hành vi này, tuyệt đối là xuất phát từ tâm, Trương Dương lại có một nhận xét mới về cây gậy già âm hiểm xảo trá trên thương trường này, một người có thể vào lúc nguy hiểm ở tước mắt không chút do dự lựa chọn cứu người, nhân phẩm không thể nào xấu được.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: Hôm nay cũng tính là vạn hạnh trong bất hạnh, tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng may mắn là hữu kinh mà vô hiểm, tất cả mọi người đều được bình an.
Trương Dương nheo mắt lại, nhìn ra ngoài nam hồ, nói nhỏ: Xung quanh Nam hồ chắc phải cho thêm một số biển cảnh báo, chuyện hôm nay không phải là phát sinh ngẫu nhiên, vẫn thường có trẻ con nghịch ngợm chơi đùa trên mặt băng, vạn nhất xảy ra chuyện, đối với gia đình chúng mà nói thì là bi kịch.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, anh thì lúc nào biến thành người trách trời thương dân như vậy thế?
Trương Dương nói: Đừng quên, tôi là một Đảng viên ưu tú, chút tốt chất này tôi vẫn có.
Thời Duy nói: Tôi phát hiện trên người anh cũng có chỗ nổi bật.
Trương Dương tủm tỉm cười nói: Cô cũng có chỗ nổi bất, chỗ khác nhau là nhân tính của tôi nổi bật, còn cô là cái bóng đèn nổi bật.
Cút! Thời Duy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trợn tròn mắt lên quát.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Không phải là nói sau khi trải qua sinh thư thì thành thục hơn một chút sao?
Không thể nào nói tố chất với anh được!
...
Tố chất của Trương đại quan nhân là rất cao, vào bữa tiệc buổi tối, những lời đại thị trưởng Tả Viên Triêu phát biểu khiến người ta cảm động, hành động cứu người ngày hôm nay thể hiện ra được hết tình hữu nghị Trung-Hàn, Trương Dương nhảy xuống nước cứu trẻ em đó là bổn phận của người một người đầy tớ của nhân dân, là tố chất mà một Đảng viên ưu tú nên có. Kim Thượng Nguyên thì khác, người ta là nhà xí nghiệp ngoại quốc, có thể vào lúc này dũng cảm cứu người, đây không những là tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, mà cũng là tinh thần chủ nghĩa quốc tế, có dũng khí rất lớn. Tả Viên Triêu thay mặt nhân dân Giang Thành tỏ ý cảm ơn Kim Thượng Nguyên, chuyện của Kim Thượng Nguyên sẽ được lịch sử Giang Thành vĩnh viễn ghi nhớ.
Đồng thời vào lúc biểu dương Kim Thượng Nguyên, tác dụng của Trương Dương khó tránh khỏi bị phớt lờ, nhưng Trương Dương không để ý, hắn biết Tả Viên Triêu là vô tâm, nhiệm vụ chủ yếu tối này là lôi kéo làm quen với người Hàn Quốc, vả lại Kim Thượng Nguyên người ta có thể làm vậy đích xác là không đơn giản, đích xác là nên cảm tạ.
Khi tới lượt Kim Thượng Nguyên phát biểu, Kim Thượng Nguyên bảo Kim Mẫn Nhi phiên dịch thay, y mỉm cười, nói: Những từ ngữ ca ngợi vừa rồi thị trưởng Tả giành cho tôi khiến tôi phải xấu hổ, hôm nay tôi chỉ cứu được một đứa nhỏ chết đuối, mà chủ nhiệm Trương thì cứu được hai đứa nhỏ, còn cứu được cả Thời Duy tiểu thư, và là người đầu tiên nhảy xuống sông cứu người, anh ấy mới là anh hùng của ngày hôm nay, tiếng vỗ tay của chúng ta nên giành cho anh ấy! Y vỗ tay trước, tất cả mọi người động thời hưởng ứng. Ánh mắt đều tập trung lên người Trương Dương, Trương Dương cười cười xua tay.
Kim Thượng Nguyên đợi sau khi tiếng vỗ tay kết thúc lại nói: Lần này tới Giang Thành tôi có nghe nói tới một số mặt tiêu cực, dùng thành ngữ Trung Quốc mà nói thì mắt thấy là thật, tai nghe là giả, tôi thừa nhận định nghĩa của tôi về Giang Thành lần trước có hơi chủ quan ước đoán, chuyện hôm nay khiến tôi nhìn rõ được tố chất của các lãnh đạo Giang Thành, giúp tôi nhìn thấy được sự vĩ đại của các bạn, cũng chứng kiến được sự thiện lương của nhân dân Giang Thành, tôi đám bảo, tôi sẽ lợi dụng cơ hội này để hiểu kỹ thêm về Giang Thành, nhận thức về Giang Thành một cách công bằng. Hi vọng đợt khảo sát lần này sẽ khiến tôi hài lòng, và cũng có thể khiến các bạn hài lòng.
Sau khi Kim Thượng Nguyên phát biểu xong, Tả Viên Triêu tuyên bố tiệc chào đón chính thức bắt đầu.
Lúc Trương Dương kính rượu Kim Thượng Nguyên, hai người đều tỏ ý tán thưởng hành động của đối phương. Trương Dương nói: Tôi nhỡ lúc kháng Mỹ giúp Triều, có một chiến sĩ Chí Nguyện quân tên là La Thắng Giáo, anh ta cũng dũng cảm cứu trẻ em Triều Tiên, sau cùng cứu được đứa nhỏ thì anh ấy hi sinh anh dũng, nghĩa cử của Kim tiên sinh hôm nay cũng có ý nghĩa tương tự như La Thắng Giáo, ngài cũng là chiến sĩ chủ nghĩa quốc tế.
Kim Mẫn Nhi phiên dịch lại, Kim Thượng Nguyên cười cười, chạm cốc với Trương Dương rồi uống cạn, sau đó bước về phía Nghiêm Tân Kiến.
Trương Dương cảm giác Kim Thượng Nguyên cười có chút không tự nhiên, không nhịn được liền quay sang hỏi Thường Lăng Phong: Tôi nói sai gì à?
Thường Lăng Phong cười nói: Kim Thượng Nguyên là tới từ Nam Triều Tiên, La Thắng Giáo mà anh nói là cứu người Bắc Triều Tiên!
Có gì khác biệt à, Triều Tiên không phải là về sau mới phân nam bắc ư?
Một là tư bản chủ nghĩa, một là xã hội chủ nghĩa, chế độ quốc gia khác nhau, hình thái ý thức cũng khác nhau.
Trương Dương nói: Có gì mà khác nhau, nói theo kiểu Trung Quốc chúng thì là một nước hai chế độ thôi mà!
Thường Lăng Phong cười nói: Chúng ta là chiêu thương bàn chuyện làm ăn, anh bớt nhắc đến chuyện chính trị đi.
Tiệc rượu tối hôm đó được tiến hành rất nhanh, thông qua lần cứu trẻ em chết đuối này, khiến cự ly giữa bọn họ được kéo lại gần hơn.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, mấy vị lãnh đạo thành phố, bao gồm cả Tả Viên Triêu cũng rất xem trọng tiền cảnh đầu tư lần này của Tả Viên Triêu, Trương Dương thấy họ lạc quan như vậy, cũng không nhẫn tâm đả kích tính tích cực của họ, Thường Lăng Phong lúc trước đã phân tích rồi, con người Kim Thượng Nguyên chia nhân tình và làm ăn ra rất rõ ràng. Y nhất định sẽ không chịu ảnh hưởng của chuyện ngày hôm nay.
Kim Thượng Nguyên sau khi tham quan Hối Thông, cũng tỏ ý kinh ngạc trước quy mô của Hối Thông, y không ngờ được rằng, nội địa Trung Quốc đã bắt đầu xây dựng được sản nghiệp IT với quy mô lớn như vậy. Ánh mắt của Kim Mẫn Nhi không nghi ngờ gì nữa là nhìn rất xa, căn cứ theo quy mô sơ bộ của Hối Thông hiện tại, sau khi Hối Thông chính thức đi vào sản xuất, sản lượng máy tính cá nhân sẽ xếp vào hàng đầu ở châu Á.
Sáng ngày hôm đó giám đốc điều hành Hứa Gia Dũng của Hối Thông vội vã từ Bắc Kinh trở về, gã và Kim Thượng Nguyên tiến hành bàn bạc kỹ lưỡng hơn về sự hợp tác giữa hai bên.
Kim Thượng Nguyên nói: Hứa tiên sinh, không biết anh vì sao lại coi trọng thị trường PC?
Hứa Gia Dũng cười nói: Kin tiên sinh, ở đây tôi có một bản báo cáo tường tận, ngài đọc xong sẽ rõ, tôi ở nước Mỹ học nhiều năm, sau khi tốt nghiệp lại công tác ở thung lũng Silicon của Mỹ, tiếp xúc với rất nhiều lý niệm tiên tiến của thế giới, tôi tin thể chế của các ngước tuy khác nhau, nhưng sự phát triển xã hội, phát triển kinh tế tất nhiên sẽ trăm sông đổ về một biển, tốc độ phát triển của ngành máy tính cá nhân quốc tế cực kỳ kinh người, tôi tin mười năm sau, sẽ là mười năm phát triển và phổ cập của máy tinh cá nhân, chúng ta thường nói phải nắm được mạch đập của thời đại, chiếm tiên cơ, cái mà tôi làm hiện tại chính là việc này.
Kim Thượng Nguyên cười nói: Có thể lý giải một chút về cấu thành cổ quyền của Hối Thông các anh không?
Hứa Gia Dũng nói: Tài chính của Hối Thông chúng tôi đại bộ phận là tới từ các nhà đầu tư mạo hiểm của quốc tế, vì thế tôi tiến hành rất nhiều công tác ở nước Mỹ!
Anh vì sao lại đả động được những nhà tư bản quốc tế đó?
Hứa Gia Dũng mỉm cười: Dựa vào bản kế hoạch! Gã nhìn vào bản kế hoạch được đặt trước mặt Kim Thượng Nguyên, ý vị thâm trường nói: Đưa cho Kim tiên sinh xem bản kế hoạch này cũng là một phần dụng tâm của tôi, cho nên tôi rất có lòng tin sẽ đả động được lòng tin của Kim tiên sinh!
Kim Thượng Nguyên bật cười ha hả, ấn tượng của y đối với Hứa Gia Dũng không tồi, tuổi trẻ nhưng trầm ổn, có tự tin, đây là người thanh niên hoàn toàn khác với Trương Dương, điểm chung duy nhất là bọn họ đều xuất sắc.
Kiều Mộng Viện bổ sung: Kim tiên sinh, án chiếu theo kế hoạch của Hối Thông chúng tôi còn có hai trăm mẫu đất ở phía chính đông, dùng để phát triển dài hạn, sau này quy mô sản xuất của Hối Thông chúng tôi sẽ là nhất lưu ở châu Á, cũng xếp hàng đầu trên thế giới.
Kim Thượng Nguyên nói: Tôi tin vào thực lực của công ty Hối Thông, bất kể là tôi cuối cùng đặt nơi sản xuất ở đâu, tôi cũng rất có hứng thú hợp tác với hai người. Câu này đã biểu lộ rõ thái độ của y, sự hợp tác gữa y và Hối Thông chắc không còn là vấn đề.
Hứa Gia Dũng vui mừng vô cùng, phải biết rằng, Lam Tinh của Kim Thượng Nguyên là xí nghiệp điện tử lớn nhất Hàn Quốc, màn hình mà Lam Tinh sản xuất trong phạm vi toàn cầu xếp trong năm hàng đầu, là bộ phận quan trọng tổ thành máy tính cá nhân, màn hình trước giờ là vấn đề luôn khiến gã đau đầu, đạt thành hợp tác với Lam Tinh, có nghĩa là giải quyết được vấn đề cung cấp linh kiện chủ yếu nhất, điều này khiến viễn cảnh phát triển của Hối Thông biến thành sáng sủa hơn nhiều.
Kim Thượng Nguyên bổ sung: Trước khi nơi sản xuất của tôi được xây, tôi có thể suy nghĩ để nhà máy Hối Thông giúp chúng tôi làm một bộ phận sản phẩm, để báo đáp, tôi sẽ giành cho các vị giá cả ưu đãi nhất. Y đứng dậy chìa tay ra, bắt tay với Hứa Gia Dũng: Hi vọng chúng ta tương lai hợp tác vui vẻ!
...
Lúc Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi rời khỏi tổng bộ của Hối Thông, ba chiếc xe Mercdes màu đen dừng ở trước cửa, đây là an bài của Kiều Mộng Viện, phía sau xe Mercedes còn có hai xe cảnh sát, xe cảnh sát thuộc cục công an Giang Thành, lần này thị lý rất coi trọng sự có mặt của Kim Thượng Nguyên, đặc biệt giao nhiệm vụ cho cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi lại bảo Điền Bân phụ trách bảo vệ Kim Thượng Nguyên.
Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi bước vào trong xe. Kim Thượng Nguyên nói: Không ngờ quy mô của tập đoàn Hối Thông lại lớn như vậy!
Kim Mẫn Nhi hỏi khẽ: Bác cả nghĩ xong chưa?
Nghĩ xong cái gì?
Kim Mẫn Nhi bĩu môi, nói: Bác rốt cuộc là muốn đặt nơi sản xuất ở đâu?
Kim Thượng Nguyên cười nói: Giang Thành quả thật là không tồi, kết quả cuối cùng vẫn phải xem thái đội chính phủ thành phố đã.
Nhìn chiếc xe Mercedes ở phía trước từ từ khởi động, Điền Bân cũng khởi động xe cảnh sát, Đỗ Vũ Phong ở bê cạnh không nhịn được bèn nói: Đúng là phiền thật, cục trưởng Vinh không ngờ lại bảo chúng ta làm vệ sĩ cho người Hàn Quốc.
Điền Bân cười nói: Hiện tại nghĩ cũng thấy mâu thuẫn thật, chúng ta làm cảnh sát là vì thích phá án, nhưng lại không hi vọng phát sinh phạm tôi. Cậu nói xem, nếu trên xã hội này đột nhiên không có tội phạm, vậy những cảnh sát chúng ta không phải là sẽ thật nghiệp sao?
Đỗ Vũ Phong cười ha ha, nói: Nếu thất nghiệp thì tôi sẽ lên núi Thanh Đài nuôi heo!
Nuôi heo ư?
Đỗ Vũ Phong gật đầu: Trước đây ở xã Hắc Sơn Tử có một phó trưởng xã là Quách Đạt Lượng, người ta vì thất bại trong cuộc đua giành chức trưởng xã, sau đó đại triệt đại ngộ, dẫn con mở bãi nuôi heo, không ngờ, ngành nuôi heo này lại phát đạt như vậy! Hiện tại còn lái cả xe hơi nữa cơ!
Điền Bân gật đầu: Vậy được, đợi trên xã hội không còn tội phạm nữa, tôi sẽ theo cậu đi nuôi heo, không bằng tôi mở hồ nuôi cả ở cạnh bãi nuôi heo của cậu, làm một nhà giàu nuôi thủy sản.
Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, mắt thấy đã tới nhà khách chính phủ thành phố, điện thoại của Điền Bân đột nhiên đổ chuông, bên trong vang lên giọng nói xa lạ: Điền Ban à?
Là tôi?
Có người muốn giết cậu, lúc cậu xuống xe phải cẩn thận đó! Nói xong đối phương gác điện thoại ngay.
Điền Bân ngây ra, Đỗ Vũ Phong từ vẻ mặt của gã đã nhìn ra được dị trạng, hỏi nhỏ: Sao thế?
Điền Bân nói: Vừa rồi có điện thoại nặc danh nói là có người muốn giết tôi!
Đỗ Vũ Phong biến sắc, hắn lớn tiếng nói: Còn không mau thông tri cho cục trưởng Vinh đi?
Điền Bân do dự một lát rồi nói: Có lẽ là đùa giỡn thôi!
Đỗ Vũ Phong đã ấn điện thoại của Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi trả lời là thà tin là có chứ đừng tin là không, lập tức phái đại đội cảnh sát tới cửa chính phủ thành phố tăng viện, bảo Điền Bân và Đỗ Vũ Phong tạm thời án binh bất động.
Đỗ Vũ Phong nói lại quyết định của Vinh Bằng Phi cho Điền Bân, nhưng Điền Bân lại nói: Đây là một cơ hội!
Đỗ Vũ Phong từ trong ánh mắt của Điền Bân ý thức được gã vẫn muốn đi, là muốn lợi dụng mình để dụ sát thủ ra. Đỗ Vũ Phong ra sức lắc đầu, nói: Không được, cậu may mắn lắm mới nhặt lại được một cái mạng, hiện tại còn muốn làm vậy, vận khí sẽ không đứng ở bên cậu nữa đâu.
Điền Bân mỉm cười nói: Đừng quên tôi có áo chống đạn!
Áo chống đạn thì sao? Nếu như hắn nhắm vào đầu cậu thì sao?
Mạng tôi lớn lắm!
Đỗ Vũ Phong tức giận gầm lên: Tôi không cho phép cậu đi!
Vẻ mặt của Điền Bân kiên định vô cùng: Lớn trước tuy bắt được Đổng Đắc Chí, nhưng vẫn chưa tìm ra được chân hung ở phía sau, lần này tôi nhất định lôi bằng được hắn ra!
Cậu tỉnh lại đi, như vậy quá nguy hiểm!
Điền Bân nói: Vũ Phong à, chúng ta không có nhiều cơ hội đâu, từ sau khi Đổng Đắc Chí tự sát, tất cả đầu mối đều đứt rồi, cậu tin rằng tất cả những điều này đều là Đổng Đắc Chí một tay trù hoạch ư? Tôi không tin đâu, tôi tin rằng nhất định ở người chỉ bảo hắn làm vậy. Sau lưng hắn nhất định còn có người khác.
Đỗ Vũ Phong trầm mặc.
Điền Bân nói: Lần này là cơ hội! Vũ Phong, đáp ứng tôi đi!
Đỗ Vũ Phong cắn môi, cuối cùng cũng đành gật đầu.
Điền Bân nói: Chốc nữa bất kể là phát sinh chuyện gì thì cậu cũng phải nhớ ngay lập tức tìm ra sát thủ, đừng để nỗ lực của tôi trở thành vô ích.
Mắt của Đỗ Vũ Phong không ngờ lại hơi đỏ lên, gã không nói gì, chỉ ra sức nắm chặt vô lăng.
Đội xe lái tới nhà khách chính phủ thành phố, thần kinh khắp người Đỗ Vũ Phong lập tức căng ra, gã nhìn Điền Bân, nhưng lại thấy trên mặt Điền Bân vẫn mang theo nụ cười hờ hững, không thấy bất kỳ vẻ khẩn trương nào, trong lòng không khỏi bội phục đảm lượng của Điền Bân, có câu dù chết cũng không sờn, Điền Bân không nghi ngờ gì nữa đã làm được điểm này.
Lúc Điền Bân xuống xe, Đỗ Vũ Phong tóm lấy cánh tay gã, Điền Bân cười cười, vỗ vỗ lên tay Đỗ Vũ Phong, sau đó dứt khoát đẩy cửa xe bước xuống, lịch sử lúc nào cũng giống nhau tới kinh người, khi gã đáp ứng yêu cầu của Vinh Bằng Phi, quyết định tiềm nhập vào trong trại tạm giam thì đã tùy thời chuẩn bị hi sinh rồi, hiện tại lại là như vậy, có điều lần đó hắn phải trải qua đấu tranh tinh thần vô cùng khổ sở mới đưa ra được quyết định, lần này thì căn bản là không do dự một chút nào.
Gã quan sát hoàn cảnh xung quanh. suy đoán nơi mà sát thủ có thể ẩn nấp, bởi vì đã nhận được thông tri của bọn Đỗ Vũ Phong, Kim Thượng Nguyên không lập tức xuống xe, Điền Bân nhìn xung quanh mọt vòng, không phát hiện chỗ nào quá khả nghi, gã bắt đầu hoài nghi cú điện thoại này có thể là một trò đùa, đang chuẩn bị ra dấu rằng không có nguy hiểm gì thì một viên đạn bắn vào ngực hắn. Thân hình khôi ngo của Điền Bân run lên một cái, sau đó thì ngã xuống đất. Đây không phải là hắn biểu diễn, mà là lực bắn của đạn quá lớn, gã căn bản không thể nao chịu được, tuy xuyên qua áo giáp, song lực trùng kích của đạn đã khiến hắn ngã xuống đất.
Đỗ Vũ Phong cơ hồ là trong nháy mắt đã xác nhận là đạn bắn từ cửa sổ thứ hai ở bên trái tầng hai, gã liên tục bắn về phía cửa sổ, sau đó dùng tốc độ kinh người chạy vào trong tòa nhà, lao về phía căn phòng mà hung thủ tiềm phục.
Phản ứng của Đỗ Vũ Phong quá nhanh, vượt xa dự liệu của đối phương, khi Đỗ Vũ Phong xông lên tầng hai, đối phương mới lao vào trong căn phòng đối diện, sau đó thì từ cửa sổ nhảy ra.
Đỗ Vũ Phong giơ súng lên quát: Đứng lại!
Sau khi đối phương nhảy xuống đất, đã dùng tốc độ kinh người chạy về cửa sau ở phía tây bắc, thấy hắn rất quen thuộc vớn hoàn cảnh của nhà khách chính phủ thành phố, trước chuyện đã tính kỹ đường luy, lúc trước chọn hai căn phòng đối diện này là để đề phòng vạn nhất, lưu lại cho mình một con đường lui.
Đỗ Vũ Phong cắn chặt răng, cũng từ cửa sổ nhảy xuống, lúc chân vừa chạm đất thì cảm thấy đau đớn vô cùng, hắn ý thức được có khả năng là lúc chạm đất cổ chân vô ý bị trật khớp rồi. Đỗ Vũ Phong giơ súng lên, nhắm chuẩn vào chân phải của tên sát thủ đó rồi bắn một phát, đạn chuẩn xác bắn trúng tên sát thủ đó, thân thể sát thủ lảo đảo rồi ngã xuống đất, hắn cũng giơ súng lên ngắm vào Đỗ Vũ Phong, lúc đang chuẩn bị bắn thì có một tiếng súng vang lên, chính là Điền Bân kịp thời đi tới nơi, một súng bắn trúng tay phải của tên sát thủ, chỗ mà gã bị trúng đạn vẫn âm ỉ đau, nhưng vẫn cố nhịn đau đi tới, móc còng tay ra, bẻ quặt tay rồi còng tên sát thủ đó lại.
Tiếng còi cảnh sát lúc này mới vang lên, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi tự mình suất lĩnh đội ngũ cảnh sát đi tới. Y trước tiên xác định tất cả nhân viên vẫn bình an, rồi mới đi tới chỗ Kim Thượng Nguyên, tỏ ý xin lỗi vị khách quý Hàn Quốc này.
Phản ứng của Kim Thượng Nguyên vẫn khá khoan dung, cùng Vinh Bằng Phi tán gẫu vài câu rồi cáo từ đi vào khách sạn.
Vụ đấu súng xảy ra ở nhà khách chính phủ thành phố làm chân kinh các cấp lãnh đạo thị ủy Giang Thành, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đang tiến hành cuộc họp thường ủy thị ủy lập tức kết thúc hội nghị, cùng đám lãnh đạo thị ủy đại thị trưởng Tả Viên Triêu tới nhà khách chính phủ thành phố thăm hỏi và an ủi. Nếu như vị đấu súng này là nhắm vào Kim Thượng Nguyên, vậy thì viễn cảnh đầu tư của Giang Thành sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Đỗ Thiên Dã lúc nhìn thấy Vinh Bằng Phi thì sắc mặt không được dễ coi lắm, vào thời khắc quan trọng như thế này không ngờ lại để xảy ra đọ súng, nếu như nhìn từ một khía cạnh khác thì vấn đề trị an của Giang Thành không thể khiến người ta yên tâm được, công tác của Vinh Bắc Phi cũng có vấn đề.
Vinh Bằng Phi đương nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của sự kiện này, cùng với ảnh hưởng ác liệt do nó gây ra, sau khi y rút đội, gọi Đỗ Vũ Phong và Điền Bân tới bên cạnh, tức giân quát: Làm cái gì vậy? Đã sự kiến sẽ có đọ súng, vì sao còn phải kiên trì tới tận nhà khách chính phủ, vì sao không án chiếu theo yêu cầu của tôi mà thay đổi lộ tuyến.
Điền Bân nói: Cục trưởng Vinh, chuyện này không liên quan gì tới lão Đỗ cả, hoàn toàn là trách nhiệm của một mình tôi, cũng chỉ có dùng phương pháp này thì tôi mới có thể dụ được sát thủ ra, bắt lấy hắn, tìm manh mối.
Vinh Bằng Phi mắng: Hỗn trướng, cậu không cần mạng nữa à?
Điền Bân lớn tiếng nói: Đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất là kịp thời phá án!
Vinh Bằng Phi lắc đầu, nói: Trong mắt tôi thì bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của các cậu! Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: Cảnh sát chúng ta là kỷ luật bộ đội, nếu như ai ai cũng giống như các cậu, vậy thì đội ngũ của chúng ta sẽ trở thành nằm bè bảy mảng, lát nữa về tôi sẽ tính sổ với các cậu! Y chỉ vào mũi Đỗ Vũ Phong, nói: Còn cậu nữa! Điền Bân phát điên mà mà cậu cũng phát điên cùng cậu ta à? Cậu có đầu óc không hả?
Vẻ mặt Đỗ Vũ Phong trông rất đau khổ: Tôi đau chân quá!
Vinh Bằng Phi thở dài, vẫy vẫy tay với bác sĩ ở đằng xa, nói: Đưa cậu ta tới bệnh viện kiểm tra!
Kim Thượng Nguyên thấy Đỗ Thiên Dã thì cực kỳ khách khí, y đối với chuyện này cũng không bận tâm quá nhiều, mỉm cười nói: Ở Hàn Quốc, tội phạm có súng cũng rất nhiều, tôi tin rằng đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên mà thôi, bí thư Đỗ cứ yên tâm, chuyện này không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới sự hợp tác của chúng ta cả.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Kin tiên sinh hiểu rõ đại nghĩa như vậy thật là hiếm có, cảm ơn sự thông cảm của ngài, tôi ở đây xin thay mặt Giang Thành trịnh trọng hứa hẹn với Kim tiên sinh rằng, chuyện tương tự tuyệt sẽ không phát sinh nữa. Chúng tôi nhất định sẽ tận sức để Giang Thành được yên ổn, tạo điều kiện tốt nhất cho giới đầu tư.
Kim Thượng Nguyên nói: Tôi tin vào năng lực lãnh đạo của thành phố Giang Thành! Trong an bài nhật trình của y, vốn không có gặp mặt với bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, vụ đọ súng đã tạo cơ hội cho họ gặp mặt.
Đã gặp mặt thì Đỗ Thiên Dã cũng không thể không khỏi ấn tượng của Kim Thượng Nguyên đối với Giang Thành.
Ấn tượng tổng thể của Kim Thượng Nguyên đối với Giang Thành là rất tốt, còn y đã có quyết định sẽ đặt nơi sản xuất ở Giang Thành hay không thì Đỗ Thiên Dã cũng không truy hỏi, sau khi hàn huyên vài câu với Kim Thượng Nguyên thì cáo từ.
Vụ án đấu súng phát sinh ở nhà khách chính phủ thành phố bị phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, sau khi Vinh Bằng Phi đưa hung thủ tới bệnh viện, ngay lập tức tiến hành hỏi cung, sát thủ không chống đối nhiều, dưới sự tấn công tâm lý của Vinh Bằng Phi rất nhanh liền bại trận, hắn nói với Vinh Bằng Phi rằng là Phương Văn Nam ủy thác mình mưu sát Điền Bân, đáp án này đã nằm trong ý liệu, nhưng cũng lại có chút bất ngờ.
Manh mối mà Vinh Bằng Phi muốn tìm tuyệt đối không phải là Phương Văn Nam. Động cơ Phương Văn Nam mưu sát Điền Bân thì rất đơn giản, gã là muốn báo thù cho con trai gã Phương Hải Đào, trước giờ đều coi Điền Bân là kẻ thủ giết con, từ ngày khởi tốt Điền Bân, gã đã bắt đầu quyết định tiến hành báo thù rồi, sau cùng càng lún càng sâu, sau khi tố lên trên bị bác bỏ, cuối cùng cũng bước ra một bước đủ để hủy diệt mình.
Vinh Bằng Phi sau khi có được chứng cung, trầm mặc một phút, sau đó gọi điện thoại cho Khương Lượng, phát ra lệnh chính thức bắt giữ Phương Văn Nam.
...
Phương Văn Nam không ở trong văn phòng của tòa nhà Quốc Hoa, gã đã dự cảm thấy gì đó, chuyện lần này nếu không thành công, gã triệt để mất đi tất cả, căn cứ theo thời gian đự định, tới hiện giờ vẫn chưa có tin tức phản hồi, Phương Văn Nam biết rõ rằng mình đã đi đến tuyệt lộ rồi.
Sắc trời âm u, gió tuyệt lẫm liệt thổi vù vù, Phương Văn Nam mặc một chiếc áo khoát trơ trọi đi trên đường, gã đi một cách không có mục đích, trong đầu hồi tưởng lại các cảnh đã qua giống như một bộphim, gã không biết vì sao mình lại luân lại tới mức này, gã từng cho rằng mình có thể nằm giữ được vận mệnh của mình, mình có đủ tiền, có thể mua tất cả những gì mà mình muốn, có thể có được nữ nhân mà mình muốn, có thể kết giao với quan to đủ để mang lại lợi ích cho mình, có thể dùng tài phú của mình để mang lại hạnh phúc cho đời sau, song hiện thực làn từ từ đánh tan lòng tin của gã, gã giống như là một con bướm dính vào lưới nhện, bất kể là có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể nào thoát khỏi được sự ràng buộc của số mạng. Phương Văn Nam buồn bã nhắm mắt lại, có lẽ đây là vận mệnh của gã, mở mắt ra, phát hiện mình bất tri bất giác không ngờ đã đi tới trước cửa Hoàng Gia Giả Nhật.
Phương Văn Nam đứng đó một hồi lâu, nhìn biển hiệu của Hoàng Gia Giả Nhật, nghĩ tới ngày trước Tô Tiểu Hồng đối với mình rất tốt, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc khó nói thành lời, gã phát hiện sâu trong lòng mình thủy chung vẫn yêu Tô Tiểu Hồng, nghĩ tới mình trước đây từng tự tay tặng nữ nhân của mình cho Hồng Vĩ Cơ, gã tới giờ mới ý thức được sự tàn nhẫn và ích kỷ của mình, cho tới tận giờ gã vẫn chưa từng để ý tới cảm thụ của Tô Tiểu Hồng, thậm chí gã còn chưa từng để ý tới cảm thụ của bất kỳ ai.
Gã rất muốn bước vào Hoàng Gia Giả Nhật gặp Tô Tiểu Hồng, xem xem cô ta hiện tại như thế nào, nhìn cái má lúm đồng tiền của cô ta, nhưng chỉ gần trong gang tất mà ở trong lòng gã lại xa cả ngàn dặm, gã không có dũng khí bước vào trong.
Phương Văn Nam do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay người bỏ đi, lúc quay lại thì thấy Tô Tiểu Hồng đang lặng lẽ đứng sau lưng gã, đôi mắt nhìn gã với biểu tình đầy phức tạp.
Tô Tiểu Hồng không dám tin rằng nam tử tiều tụy ở trước mặt chính là Phương Văn Nam, mái tóc hoa râm của gã bù xù, trên trán có thêm rất nhiều nếp nhăn, cả người trông rất sa sút, thân hình vốn cao to giờ cũng còng xuống, râu ở trên miệng thì đã rất lâu rồi không cạo, miệng của Phương Văn Nam mấp máy, gã muốn mỉm cười, để cho mình trông tự nhiên hơn, nhưng lúc biểu đạt ra mặt thì lại lộ ra vẻ cứng ngắc.
Tô Tiểu Hồng nhìn nam nhân đã từng làm thay đổi nhân sinh của mình, nam nhân mà mình đã từng yêu sâu đậm. Cô ta thấy kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình lúc này, cô ta vốn cho rằng mình sẽ hận gã, có lẽ sẽ vẫn yêu gã, nhưng khi cô ta và Phương Văn Nam thật sự đứng đối diện nhau thì mới biết rằng, nam nhân này đã không thể nào khiến tâm tình của mình vui hay buồn nữa rồi, những gì còn lại chỉ là sự đồng tình, có lẽ Phương Minh Nguy cho cô ta rất nhiều, có lẽ bởi vì Phương Minh Nguy thương hại cô ta rất nhiều, nhưng bộ phận ở trong tim cô ta vốn thuộc về gã giờ đã triệt để hủy diệt, Tô Tiểu Hồng cười nhạt, nói: Tới tìm tôi à?
Phương Văn Nam không nói là đúng mà cũng chẳng bảo là sai, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Tiểu Hồng, cổ họng thô to của y giật lên giật xuống, đắn đo một hồi lâu mà vẫn không biết nên nói gì.
Tô Tiểu Hồng so với Phương Văn Nam thì thản nhiên hơn nhiều, cô ta mỉm cười, nói: Vào uống một chén đi!
Phương Văn Nam gật đầu, theo Tô Tiểu Hồng bước vào trong Hoàng Gia Giả Nhật, sinh ý buổi chiều rất vắng vẻ, Tô Tiểu Hồng bảo bartender rót hai chén rượu vang, đưa một chén cho Phương Văn Nam, Phương Văn Nam cầm lấy chén rượu đó rồi uống cạn.
Trong mắt Tô Tiểu Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, dẫu sao thì trước đây Phương Văn Nam rất ít uống rượu, trong khoảng thời gian ngắn, trên người gã đã nảy sinh rất nhiều biến hóa. Tô Tiểu Hồng cùng gã uống một chén rượu hồng rồi ra hiệu cho bartender rót đầy.
Tay Phương Minh Nguy run rẩy, cầm chén rượu trong tay mà làm vãi ra ngoài rất nhiều.
Bị run lâu chưa? Tô Tiểu Hồng hỏi nhỏ.
Phương Văn Nam gật đầu, không nóigì.
Vì sao không tới bệnh viện khám?
Phương Văn Nam cười nói: Khám để làm gì...
Văn Nam... tâm tình của anh không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tô Tiểu Hồng và Phương Văn Nam ở với nhau nhiều năm, vẫn hiểu khá nhiều về gã.
Phương Văn Nam lắc đầu: Không có gì...
Nhất định là có chuyện, hay là anh nói ra đi, có lẽ tôi sẽ giúp được anh! Tô Tiểu Hồng nói rất chân thành.
Phương Minh Nguy đột nhiên cảm thấy nhục nhã, một nữ nhân từng phải dựa dẫm vào mình, hiện tại không ngờ lại có thể nói với mình những lời như vậy, đây là nỗi bi ai như thế nào chứ, bất kể xuất phát điểm của Tô Tiểu Hồng là gì đều khiễn gã cảm thấy khó chịu: Tôi không sao, tôi thật sự không sao! Phương Văn Nam một hơi uống cạn chén rượu vang, sau đó nói: Tôi đi đây!
Văn Nam, anh đừng có như vậy, tuy chúng ta không thể quay lại như trước kia, nhưng, tôi vẫn coi anh là bạn!
Phương Văn Nam dừng bước, không quay đầu lại, nói: Cảm ơn, cô vẫn coi tôi là bạn, nhưng tôi không xứng, tôi thật sự không xứng, tiểu Hồng... Tôi không biết vì sao lại đi tới đây, có lẽ là muốn nói xin lỗi với cô, tôi trước đây thật sự đã làm những chuyện không phải với cô! Phương Văn Nam nói xong câu này, vội vã bước ra ngoài.
Tô Tiểu Hồng đuổi theo, khi Phương Văn Nam đi ra ngoài Hoàng Gia Giả Nhật thì nhìn thấy bốn chiếc xe cảnh sát hú còi đi tới trước cửa Hoàng Gia Giả Nhật, người dẫn đầu chính là Khương Lượng, vẻ mặt của gã rất trang trọng và nghiêm túc, đi tới trước mặt Phương Minh Nguy, cao giọng nói: Phương Văn Nam tiên sinh, chúng tôi có lý do hoài nghi anh liên quan tới một vụ án nưu sát, anh đã bị bắt!
Phương Văn Nam chậm rãi chìa hai tay ra, còng tay lạnh lẽo bập vào cổ tay gã.
Văn Nam! Tô Tiểu Hồng ở phía sau hét lên.
Phương Văn Nam quay người lại, nở một cười nhẹ nhõm với Tô Tiểu Hồng: Anh nghĩ, anh cuối cùng cũng được giải thoát rồi!
/2583
|