Hai người sánh vai bước ra khỏi sân bay Giang Thành, Trương Dương cho Tiết Minh đi nhờ để khỏi phải bắt xe. Bởi vì xe jeep của Trương Dương đang sửa, hiện tại đang lái xe Santana mới mua của phòng chiêu thương.
Trương Dương vừa lái xe vừa nói: Nghe nói anh tới Bắc Kinh tham gia buổi diễn thời trang à?
Tiết Minh gật đầu, nói: Thu hoạch rất lớn! Nghề phục trang trong nước chúng ta so với quốc tế thì còn kém rất xa, loại khoảng cách này là toàn phương vị!
Trương Dương nói: Lại sính ngoại rồi à!
Không phải là sinh ngoại, đó là sự thực, chỉ có nhìn thẳng vào khoảng cách này thì chúng ta mới có thể tiến bộ được!
Trương Dương không có tâm tình nghe Tiết Minh nói về kế hoạch cải cách của y, thở dài nói: Hợp tác với Thiên Kiêu vẫn thuận lợi chứ?
Tiết Minh cười nói: Lâm tổng là một người làm được việc, lúc ban đầu tôi quả thật có chút cực đoan. HIện tại xem ra sự hợp tác của chúng tôi đều có lợi cho cả hai bên.”
Trương Dương nói: Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi à. Lần trước tôi dẫn Lâm Thanh Hồng tới bàn chuẩn hợp tác với các anh, anh đề phòng tôi như đề phòng kẻ trộm, luôn cảm thấy tôi muốn hãm hại các anh!
Tiết Minh xấu hổ cười nói: Cải cách đối với chúng ta mà nói là một quá trình lần mò từng bước, các anh làm lãnh đạo đứng ở trên cao, nhìn cái gì cũng đương nhiên là xa hơn chúng tôi. Để tỏ lòng xin lỗi với chủ nhiệm Trương, hôm nay tôi xin mời anh ăn cơm, sao hả? Nể mặt đi!
Trương Dương gật đầu, nói: Gọi cả Lưu Kim Thành tới đi, tới Thủy Thượng Nhân Gia nhé!
Tiết Minh nói: Đồ ăn ở đó đắt lắm, tôi là bỏ tiền túi. Tôi dẫn các cậu tới một chỗ rất ngon!
Chỗ nào!
Quán thịt bò ở đường cổ!
...
Tiết Minh là người công tư phân minh, cho dù là mời vị lãnh đạo thượng cấp như Trương Dương, y cũng không dùng một phân tiền công, đương nhiên từ một loại ý nghĩa khác mà nói, y đã coi Trương Dương là bạn bè.
Tiết Minh mời quản đốc nhà máy rượu Lưu Kim Thành, cái lợi của mời gã chính là tiết kiệm được tiền rượu. Lưu Kim Thành mang theo Thanh Giang Đặc Cung, Trương Dương gọi Khương Lượng, Điền Bân tới, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch bởi vì tối nay còn có nhiệm vụ nên không tới.
Năm người ngồi ở bán thấp của quán thịt bò, quán thịt bò ở đường cổ ngay cả biển hiệu cũng không có, nhưng sinh ý lại đặc biệt thịnh phượng, xe hơi đỗ ở cửa dài dằng dặc, nếu như không phải là Tiết Minh đặt bàn trước thì bọn họ căn bản không có chỗ mà ngồi.
Trương Dương ngồi xuống, không nhịn được liền đá đểu Tiết Minh: Tiết Minh à Tiết Minh, anh là một người bủn xỉn nhất mà tôi đã từng gặp đó!
Tiết Minh cười nói: Tiền lương của tôi ít, đành chịu thôi! Y cầm bình đồng lên, rót cho mỗi người một chén canh thị bò thơm phức: Thưởng thức đi, hoàn cảnh ở nơi này tuy hơi kém một chút, nhưng vị đạo nhất lưu đó!
Khương Lượng uống một ngụm, khen: Ngon! Canh nấu rất tuyệt!
Tiết Minh nói: Đương nhiên rồi, nghe nói canh thịt bò của nhà này là từ thời Dân Quốc chưa từng rửa nồi, vào thời binh hoang mã loạn, tổ tiên của bọn họ chẳng mang theo cái gì, chỉ giữ đúng cái nồi nấu.
Điền Bân nói: Chém gió đấy, nơi này tôi cũng từng tới, nào có nhiều năm lịch sử như vậy đâu. Chỉ là một tiểu điếm mở hơn chục năm, có điều hiện tại làm ăn lớn rồi!
Nhân viên bưng một khay thị bò thái nóng hầm hập tới, lại bưng thêm má bò, thịt bò kho, bò bít tết, đuôi bò, dạ dày xào, chủng loại thức ăn tuy không nhiều, nhưng phân lượng lại rất lớn.
Lưu Kim Thành rót đầy chén ở trước mặt mọi người, cầm chén rượu lên rồi nói: Hôm nay mời khách phải tính cho tôi một nửa đấy!
Tất cả mọi người đều bật cười, Trương Dương nâng chén lên, nói: Thật không ngờ, quản đốc Lưu cũng keo kiệt như vậy!
Tiết Minh và mọi người uống một chén rượu, nói: Tôi không phải là keo kiệt, bên ngoài nhìn thì thấy chúng tôi là quản đốc, nhưng đồ trong nhà máy đều là của quốc gia, con người tôi phân chia rất rõ ràng, cái gì là công, cái gì là tư, tôi tối nay mời mọi người tới uống rượu, chúng ta là bạn bè, đây không phải là vì việc công, cho nên tôi bỏ tiền túi. Tôi cam tâm tình nguyện, rượu này tôi uống cũng rất thoải mái!
Lưu Kim Thành thừa cơ chêm thêm một câu: Anh đương nhiên là thoải mái rồi, rượu không phải là anh bỏ tiền ra mà! Một câu nói này lại khiến mọi người cười vang. Kỳ thực những lời này của Tiết Minh khiến Lưu Kim Thành vẫn có chút không vui, gã không phân rõ như Tiết Minh, kỳ thực liên hệ cảm tình cũng là công tác cần thiết.
Sau khi mấy chén rượu chui vào bụng, Điền Bân nhắc tới chuyện của Văn Linh: Đại đội hiệp trợ sự cố của chúng tôi đã tiến hành điều tra chuyện đó, sau cùng nhận định hoàn toàn là một tai nạn giao thông bình thường! Điền Bân dừng một chút rồi lại nói: Tuy lái xe và rất nhiều người có mặt ở đó nói là cậu ở phía sau đuổi theo Văn Linh, nhưng lúc đọ cự ly của các người quá xa, Văn Linh va vào xe khách không phải là cậu trực tiếp tạo thành, mà Văn phu nhân đã tỏ ý không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng chính là nói, cậu không sao cả!
Trương Dương nói: Chuyện này nói ra cũng oan lắm. Thôi bỏ đi, không nhắc tới nữa. Chúng ta uống rượu nào!
Lưu Kim Thành nói: Tôi nghe nói các tên Thôi Chí Hoán gì đó của tập đoàn An Đai Hàn Quốc bị bắt rồi, bởi vì chuyện này mà sự hợp tác giữa nhà máy máy móc công trình và tập đoàn An Đại cũng thất bại!
Trương Dương nói: Thôi Chí Hoán là gián điệp Hàn Quốc, hắn bị bắt thì không có gì kỳ quái. Còn tên Lưu Dân Trí đó, y chắc không có vấn đề gì, nhưng vo cả chính trị và kinh tế vào với nhau, chính phủ thành phố Giang Thành chúng ta không sợ y uy hiếp, y thích trách gì thì trách. Y không tới đầu tư, tự có người khác nhìn thấy khối thị béo của nhà máy máy móc công trình này.”
Khương Lượng nói: Thật sự là không nhìn ra được tên Thôi Chí Hoán đó lại là gián điệp Hàn Quốc, bị Quốc An giải đi rồi!
Tiết Minh có chút hiếu kỳ, nói: Hắn liệu có bị tù không?
Khương Lượng lắc đầu, nói: Gặp phải loại chuyện này, đa số đều là sau khi tra rõ thì trục xuất. Có điều cũng phải xem tình hình rồi mới quyết định!
Điền Bân nói: Chuyện lần này cũng nhắc nhở hệ thống công an Giang Thành của chúng ta, đồng thời vào lúc chiêu thương dẫn tư cũng phải chú ý tới phần tử phạm tội và gián điệp quốc tế.
Trương Dương khen: Đúng là con trai của thính trưởng công an, nói năng đâu ra đấy, rất có phong phạm của cục trưởng!
Điền Bân cười ha ha.
Mấy người ăn uống no say rồi giải tán, hôm nay tất cả mọi người đều không lái xe, Lưu Kim Thành và Trương Dương cùng nhau bắt xe đi về, sau khi lên xe mới nói: Chủ nhiệm Trương, tết rồi, tôi chuẩn bị cho anh một ít hàng tết, ngày mai anh mang tới cho cậu!
Trương Dương cười nói: Không cần đâu, trong nhà tôi còn có mấy thùng rượu!
Lưu Kim Thành nói: Tới tết âm lịch, nhân tình qua lại là điều không thể thiếu, anh cũng phải đi lại chứ!
Trương Dương nghe xong câu này liền trầm mặc, vốn hắn định sau tết tới Bắc Kinh một chuyến, chúc tết vợ chồng Văn Quốc Quyền, nhưng hiện tại xem ra phải thủ tiêu kế hoạch này rồi, từ sau khi chuyện của Văn Linh xảy ra, mẹ nuôi La Tuệ Ninh không còn liên hệ với hắn nữa, xem ra chuyện này đã khiến quan hệ giữa họ nảy sinh ngăn cách.
Lưu Kim Thành nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói thị lý sang năm sẽ tổ chức một đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu khảo sát à!
Trương Dương gật đầu: Có ý tưởng này, có điều vẫn chưa xác định! Tin tức của anh linh thông đấy!
Lưu Kim Thành cười nói: Hai ngày trước nghe phó thị trưởng Nghiêm nói!
Trương Dương hiểu rồi, Lưu Kim Thành trước tết khẳng định là đi lại không ít.
Lưu Kim Thành ở trước mặt Trương Dương cũng không phải giấu diếm gì: Tôi muốn tham gia đoàn kinh mậu, xem xem có thể đưa rượu của chúng ta ra thế giới hay không!
Trương Dương cười cười, Thanh Giang Đặc Cung hợp với khẩu vị của người Trung Quốc, nhưng chưa chắc đã thỏa mãn được yêu cầu của người Châu Âu, dẫu sao văn hóa rượu của phương tây, phương đông cũng khác nhau. Có điều yêu cầu này của Lưu Kim Thành cũng không phải là quá đáng, hắn gật đầu, nói: Đợi sau tết rồi hẵng nói đi, tôi giúp anh lưu ý chuyện này.
Lưu Kim Thành cũng nhìn ra tình tự của Trương Dương gần đây không được tốt lắm, cho nên cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này. Y đưa Trương Dương về nhà trước rồi mới về.
...
Trương Dương một mình đi tới dưới tòa nhà, chưa lập tức lên lầu. Hắn đi dạo ở dưới lầu một lát rồi rời khỏi khu nhà, men theo đường cái đi về phía chính tây. Hai ngày nay, chuyện của Văn Linh thủy chung đè nặng trong lòng hắn, khiến cho hắn rất không thoải mái, đã thế hắn lại không thể nói ra nguyên nhân của chuyện này.
Đi được hơn năm trăm mét, tới một hàng thịt nước ở ven đường, Trương Dương mua nửa cân thịt dê nướng, một đĩa đậu phộng, lại gọi một bình Nhị Oa Đầu, một mình ngồi trên bàn tự rót tự uống. Tuy Văn gia không truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng không chứng tỏ họ coi chuyện này như chưa hề xảy ra, bất kể Trương Dương trước đây đã làm gì, cho dù lúc trước người cứu tỉnh Văn Linh là Trương Dương, cũng không thể nào bồi thường được lỗi lầm của hắn.
Trương Dương trong lòng sở dĩ cảm thấy mất mát là bởi vì La Tuệ Ninh, lúc ban đầu La Tuệ Ninh nhận hắn làm coi nuôi quả thật là xuất phát từ tâm lý cảm ơn, nhưng về sau sự quan ái của La Tuệ Ninh đối với hắn là xuất phát từ nội tâm, Trương Dương cũng thật sự coi La Tuệ Ninh là mẹ của mình. So với với mẹ ruột là Từ Lập Hoa, La Tuệ Ninh còn hiểu hắn hơn, biết trong lòng hắn nghĩ gì. Trương Dương không sợ mất đi tòa núi dựa và Văn gia, hắn chỉ sợ mất đi loại tình cảm mẫu tử này.
Gió tháng chạp rất lạnh, trước quán thịt nướng chỉ có một mình Trương Dương ngồi uống rượu, mấy ngày nay hắn không chỉ do dự một lần xem có nên gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh để nói xin lỗi hay không, nhưng sau cùng vẫn phủ định ý nghĩ này.
Chuyện của Văn Linh khiến Trương Dương cảm thấy bất an, hắn ý thức được trên thế giới này không phải chỉ có mình có năng lực hơn mức bình thường, có lẽ cũng không phải chỉ có hắn là có ký ức về quá khứ.
Trương Dương nắm chặt chén rượu, ai cũng nói càng uống rượu thì càng ấm, sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Một chiếc xe Hoàng Quan màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt hắn. Cửa xe kéo xuống Hồ Nhân Như từ trong xe thò đầu ra, đôi mắt long lanh nhìn Trương Dương với vẻ thương xót, ôn nhu nói: Sao lại uống rượu một mình?
Hà Hâm Nhan đỗ xe, đi tới ngồi xuống trước mặt hắn, tự rót cho mình một chén, uống cùng với Trương Dương, nói khẽ: Cùng Hải Lan đi khắp Di Dương lão thành hai ngày, tổ làm phim bọn họ quay phim, em không giúp được gì cho nên đi về. Cô ta nhìn bình nhị hoa đầu đã được uống cạn, nói: Vì sao anh lại uống rượu một mình?
Muốn thể hội cảm giác say, nhưng uống một mình có thế nào cũng không say được! Trương Dương nhìn Hồ Nhân Như, nói: Muộn vậy rồi vì sao vẫn chưa ngủ?
Ngủ một mình làm sao mà ngủ được!
Trương Dương cười nói: Em tiếp anh uống rượu, anh tiếp em ngủ!
Mặt Hồ Nhân Như đỏ ửng lên, dưới ánh đèn lộ ra vẻ đáng yêu, cầm chén rượu lên, nói: Em tiếp rượu anh!
Nói là muốn uống say, nhưng hai người lại không làm vậy, uống hết chén này hai người liền quay về chỗ ở của Trương Dương, Hồ Nhân Như sở dĩ từ Di Dương lão thành về nhanh như vậy, nguyên nhân trọng yếu là cô ta nghe nói Trương Dương xảy ra chuyện, hiện tại ở bên ngoài lời đồn đầy rẫy, ai cũng nói Văn Linh bị Trương Dương đuổi theo cho nên mới bị tai nạn, đây không phải là việc tốt gì cả. Hà Hâm Nhan hiểu rõ bối cảnh của Văn Linh, biết Trương Dương lần này gặp phiền phức lớn rồi.
Pha cho Trương Dương một ấm trà đặc, Hồ Nhân Như lúc này mới nhắc tới chuyện của Văn Linh.
Trương Dương nói: Anh cũng không ngờ chuyện lại phát triển tới mức này, xem ra chuyện trên đời quả nhiên đã có định số trong bóng tối!
Hồ Nhân Như cười nói: Anh từ lúc nào lại biến thành người bi quan, tin vào số mạng như vậy?
Trương Dương nói: Anh không hề lo lắng mất đi tòa núi dựa Văn gia này, mà là cảm thấy có lỗi với mẹ nuôi!
Hồ Nhân Như khuyên hắn: Văn phu nhân không truy cứu trách nhiệm của anh, cũng chính là nói trong lòng bà ta không hề trách anh!
Sao có thể như vậy được? Văn Linh là con gái ruột của bà ấy, bà ấy cho dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu.
Hồ Nhân Như thở dài, nói: Chuyện đã xảy ra rồi, có ân hận mấy cũng vô dụng, cùng lắm là anh không lăn lộn trên quan trường nữa, sau này đi làm sinh ý đi. Có em là chị Giai Đồng giúp anh, thành tựu sau này của anh chưa chắc đã kém hơn so với trên quan trường.
Anh không lo xa như vậy, anh thậm chí còn không hề có một chút bứt rứt trong lòng nào đối với Văn Linh, anh cho rằng cô ta đáng tội.
Hồ Nhân Như nói: Người mà anh lo lắng chỉ là Văn Phu nhân!
Trương Dương gật đầu: Bỏ đi, có một số chuyện tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều!
Hồ Nhân Như ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào vai hắn, thủ thỉ: Em và Hải Lan hẹn rồi, tết năm nay em sẽ tới Hương Cảng mua sắm, anh có an bài gì không?
Trương Dương nói: Anh chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn về Xuân Dương, cùng người nhà vui vẻ đón tết.
...
Phòng chiêu thương trước tết đột nhiên biến thành thanh nhàn, trừ dự định tập đoàn Hải Đức của nước Đức tới thăm ra, không có bất kỳ hoạt động chiêu thương nào khác, phòng cải cách xí nghiệp cũng rất thanh nhàn. Trương Dương ngồi trong phòng là việc, tình tự của hắn hai ngày nay không được tốt, bởi vì quá nhàm chán, hắn mua bộ tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung toàn tập về đọc, gần đầy vừa bắt đầu nghiên cứu Lộc Đỉnh Ký, cảm thấy khá hứng thú với cáchlàm người xử thế của Vi Tiểu Bảo.
Lúc đang đọc thích thú thì Thường Lăng Phong gõ cửa bước vào. Gã vừa vào đã nói: Chủ nhiệm trương, tiểu Chương làm đang tốt sao tự dưng lại từ chức?
Trương Dương đương nhiên biết rõ, Chương Duệ Dung là người của Quốc An phái tới chấp hành nhiệm vụ, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành mỹ mãn, người ta đương nhiên phải đi. Trương Dương mỉm cười nhìn Thường Lăng Phong, nói: Sao? Luyến tiếc à?
Thường Lăng Phong bị hắn nói cho xấu hổ, ngồi xuống ghế ở bên cạnh, nói: Chủ nhiệm Chương, năng lực của tiểu Chương rất khá, phòng chiêu thương chúng ta khó lắm mới tuyển được mấy nhân tài hữu dụng, còn chưa làm được bao lâu đã đi rồi, thật là đáng tiếc.
Vậy anh đi giữ người ta lại đi!
Thường Lăng Phong nói: Tôi nếu có thể giữ cô ta lại thì còn tới tìm anh làm gì?
Trương Dương nói: Anh còn không giữ được thì tôi lấy đâu ra bản sự mà giữ?
Thường Lăng Phong nói: Cô ấy nói sở dĩ bỏ đi là bởi vì khó chịu với anh!
Hả?
Trương đại quan nhân trợn trừng mắt, con ôn con này, cô đi thì đi đi, làm gì mà lại lấy lý do vì tôi?
Có câu nói này, Trương Dương có thế nào cũng phải đi gặp Chương Duệ Dung, lúc gặp Chương Duệ Dung, cô ta đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, cô ta cười cười, đưa sẵn đơn xin thôi việc đã chuẩn bị từ trước cho Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, anh tới đúng lúc lắm, đây là đơn xin thôi việc của tôi!
Trương Dương nhận lấy đơn xin thôi việc, nói: Nghe nói cô nhìn tôi không thuận mắt à!
Chương Duệ Dung xấu hổ cười cười: Chủ nhiệm Thường giữ tôi lại, tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cái cớ gì, cho nên đẩy trách nhiệm lên người anh, thông cảm nhé!
Trương Dương thở dài, nói: Thì ra tôi hiện tại xui xẻo thật, ai cũng dám khi phụ tôi!
Chương Duệ Dung chìa tay ra trước mặt hắn: Nói thực, hợp tác với anh rất vui vẻ, chủ nhiệm Trương, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ coi trọng anh như lãnh đạo!
Trương Dương bắt tay cô ta kiểu lấy lệ.
Chương Duệ Dung nói: Anh không nói mấy cây khách sáo giữ tôi lại là?
Trương Dương nói: Phòng chiêu thương chúng ta hiện tại không thiếu nhất chính là nhân tài, tôi vì sao phải giữ cô lại nhỉ!
Chương Duệ Dung nói: Lòng báo thù mạnh ghê! Bỏ đi, thấy tâm tình của anh hai ngày nay không được tốt, không so đo với anh! Cô ta cầm đồ của mình lên đang định đi thì điện thoại trong văn phòng đổ chuông, có lẽ đoạn thời gian gần đây công tác ở phòng chiêu thương đã tạo thành thói quen nhấc điện thoại, Chương Duệ Dung vẫn chủ động chạy ra nhấc, điện thoại là tìm cô ta. Sau khi nghe xong nội dụng của cú điện thoại, cô ta biến sắc, phân biện vài câu gì đó, nhưng rất nhanh liền ủ rũ giao điện thoại cho Trương Dương: Tìm anh!
Trương Dương cầm điện thoại lên, là Chương Bích Quân gọi, cô ta bảo Chương Duệ Dung tiếp tục ở lại phòng chiêu thương Giang Thành, hơn nữa trong vòng một năm đừng nghĩ tới vấn đề rời đi, đây là mệnh lệnh của Quốc An giành cho cô ta.
Trương Dương cũng không biết Quốc An có ý gì, an bài Chương Duệ Dung ở bên cạnh mình, chẳng lẽ là để giám thị mình? Có điều nghĩ lại thì thấy mình vẫn chưa tới cấp bậc đó, chỉ đành thở dài, nói: Vậy không phải nói là tôi còn phải trả lương cho cô ta thêm một năm nữa ư?
Chương Bích Quân nói: Những cái đó anh không cần phải lo lắng, nói chung anh bảo nó an tâm công tác, những chuyện khác các người không cần phải nghĩ cũng không cần phải hỏi!
Trương Dương gác điện thoại, nhìn đơn xin thôi việc ở trên bàn, không khỏi cười nói: Tôi đồng tình với cô!
Chương Duệ Dung rất đau khổ vê vê tóc.
Trương Dương nói: Đừng buồn nữa, từ hôm nay ngoan ngoãn làm việc đi, một năm này chắc cô sẽ không được vui đâu!
Thường Lăng Phong nghe thấy tin tức Chương Duệ Dung ở lại, vui mừng vô cùng. Không nói tới hào cảm đối với Chương Duệ Dung, năng lực của Chương Duệ Dung ở các phương diện quả thật rất xuất sắc.
...
Sự nhiệt tình trong công tác của Trương Dương rõ ràng bị ảnh hưởng, ngày ba mươi tết hắn quay về Xuân Dương, Sở Yên Nhiên cùng bà ngoại đã tới lang du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi, dưới nỗ lực cô ta, ông ngoại quật cường cuối cùng cũng đồng ý tới Xuân Dương đón tết.
Khi Trương Dương tới làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi vừa hắn nhìn thấy Sở Trấn Nam từ trên xe jeep quân dụng bước xuống, lão tướng quân vừa từ Bắc Kinh tham gia tang lễ của lão chiến hữu Đỗ Sơn Khôi về, tâm tình cũng không được tốt.
Trương Dương cười cười bước tới: Chào lão thủ trưởng!
Sở Trấn Nam gật đầu, chìa tay ra bắt tay Trương Dương, sau đó vỗ vai hắn, nói: Thằng nhóc, giỏi lắm! Nghe nói nha đầu của Văn gia bị cậu làm cho tàn phế. Giỏi! Đối với loại nữ nhân vong ân phụ nghĩa đó nên làm như vậy!
Trương Dương nghe xong toát mồ hôi lạnh. Ta x, chuyện này sao lại truyền ra thành như vậy?
Sở Yên Nhiên từ trong nhà chạy ra, gọi: Ông ngoại!
Sở Trấn Nam cười cười bước tới, ôm lấy cháu ngoại, Trương Dương cũng đi tới, đôi mặt đẹp sáng long lanh của Sở Yên Nhiên nhìn hắn đầy nhu tình, nói khẽ: Tới rồi à!
Trương Dương nói: Một đoạn thời gian không gặp, em biến thành khách khí rồi à!
Sở Yên Nhiên gắt: Cái này gọi là tự bảo vệ mình!
Sở Trấn Nam cười nói: Được rồi. Có phải là vì vướng ông già ta không? Các cháu nói chuyện đi, ta đi gặp Mã Lỵ!
Sở Yên Nhiên vội vàng nói: Ông ngoại, cháu khó lắm mới lừa được bà ngoại, lần này đừng có chọc cho bà tức giận nữa nhé!
Biết rồi! Sở Trấn Nam bước đi vẫn rất hổ hổ sinh phong.
Sở Yên Nhiên hiểu rõ tính khí của ông bà ngoại không được tốt, kéo Trương Dương vội vàng chạy theo. Margaret đang ngồi ở trong phòng nghỉ hưởng thụ mát-xa.
Sở Trấn Nam nhìn thấy không khỏi cười nói: Mã Lỵ, bà vẫn biết hưởng thụ như vậy à, rốt cuộc vẫn là giai cấp tư sản, theo tôi nhiều năm rồi, mà vẫn chưa học được tác phong gian khổ mộc mạc!
Margaret lập tức trợn tròn mát lên: Sở Trấn Nam, ông nói năng kiểu gì thế? Nhiều năm như vậy rồi mà các miệng chó của ông vẫn không mọc ra được ngà voi à?
Sở Yên Nhiên vừa thấy sắp hỏng, vội vàng cản giữa hai người: Ê! Sắp năm mới rồi, hai người già ông bà có thể nhịn nhau một chút không, đừng có cãi nhau nữa, còn cãi nữa là cháu đi, khiến ông bà không ai tìm được cháu nữa đâu!
Sở Trấn Nam và Margaret đều ngừng đánh võ miệng, Margaret nói: Sắp năm mới rồi, người lớn như tôi không chấp loại kiến thức nhà quê như ông!
Sở Trấn Nam nói: Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, tôi chẳng thèm so đo với một nữ nhân như bà!
Hai người trợn mắt lườm nhau.
Lúc này Lâm Tú bước vào, nhìn thấy Trương Dương, cô ta chào hỏi: Trương Dương tới sớm nhỉ!
Trương Dương nói: Ngày mai là năm mới rồi, công việc nhàn rỗi, cho nên tới sớm chút! Hắn nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, tôi còn phải về nhà một chuyến!
Margaret nói: Đi đón người nhà của cậu tới đây, hai nhà chúng ta cũng nên gặp mặt rồi!
Sở Trấn Nam lần này cũng nhất trí với ý kiến của của bà ta, gật đầu nói: Đúng thế!
Trương Dương bảo: Vâng, để cháu đi đón họ! Margaret nói với Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên đi cùng đi!
Sở Yên Nhiên mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng vẫn cúi đầu đi cùng Trương Dương!
Sở Trấn Nam nhìn bóng lưng một trước một sau của họ, bất giác nở nụ cười thấu hiểu, thấp giọng cảm thán: Bà già, năm đó chúng ta cũng như vậy!
Margaret gắt: Có lầm không đó, lúc đó là ông đi theo sau tôi!
Sở Trấn Nam cười ha ha, nói: Nhanh thật! Nháy mắt cái đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, bất tri bất giác chúng ta đều đã già. Ông ta nhìn Margaret, nói: Kể ra cũng lạ, hiện tại tôi đã biết kiểm điểm mình rồi.
Đúng vậy! Cái tính khí của ông giống như hòn đá trong hố xí vậy, biết rõ là mình sai nhưng quyết không chịu cúi đầu!
Sở Trấn Nam mặt đầy vẻ áy náy, nói: Trước đây... đã khiến bà ủy khuất rồi!
Margaret trong lòng run lên, từ lúc bà ta quen Sở Trấn Nam đến nay chắc từng nghe thấy ông ta nói xin lỗi với mình, một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến Margaret cảm động vạn phần, bà ta thở dài, nói: Có lẽ tuổi lớn rồi, hỏa khí cũng dần dần bớt đi, hiện tại nghĩ lại, tôi cũng có nhiều chỗ không đúng. Trước đây cứ nghĩ tới ông là tức giận, hiện tại kỳ thực ông cũng không đáng hận như vậy!
Sở Trấn Nam nói: Tôi nếu đáng hận thì lúc đó bà đã không gả cho tôi!
Margaret nói: Mắt tôi trước giờ đều không tốt!
Sở Trấn Nam nói: Đó là do duyên phận!
Margaret cười bảo: Được rồi, một người tin vào chủ nghĩa Mác-Lê Nin như ông thì đừng có nói tới duyên phận.
Sở Trấn Nam cảm khác: Làm Đảng viên cả đời, ủng hộ tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê Nin cả đời, hiện tại càng lúc càng sắp được gặp họ rồi.
Margaret nói: Đại cát đại lợi, sắp năm mới rồi mà ông nói cái gì đó?
Sở Trấn Nam nói: Cái chết của lão Đỗ khiến trong lòng tôi rất khó chịu, chiến hữu ở bên cạnh đã càng lúc càng ít.
“Trần Sùng Sơn không phải vẫn còn ở trên núi Thanh Đài ư?
Sở Trấn Nam nói: Ông ấy không thích náo nhiệt, lần này tang lễ của lão Đỗ cũng không đi!
Margaret nói: Đỗ Thiên Dã đã biết cha đẻ của hắn là Trần Sùng Sơn chưa?
Sở Trấn Nam lắc đầu, sau đó lại thở dài: Đứa bé này rất đáng thương!
...
Trương Dương và Sở Yên Nhiên về khiến cho Từ Lập Hoa rất vui mừng, nghe Trương Dương nói muốn mời họ tới đón năm mới với ông bà ngoại của Sở Yên Nhiên, Từ Lập Hoa lập tức hiểu rằng, cô gái này mới là chân mệnh thiên nữ của con trai mình, Sở Yên Nhiên xinh đẹp xuất chúng, xuất thân cao quý, mà điều hiếm có nhất là trên người cô ta không hề có kiều kiều chi khí của con cháu nhà quan, sự nhiệt tình chan hòa của cô ta rất nhanh chóng giành được hào cảm của Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa tặng một ngàn đồng tiền lì xì cho Sở Yên Nhiên làm quà gặp mặt, Sở Yên Nhiên tuy không quan tâm tới tiền, nhưng ý nghĩa mà một ngàn đồng này đại biểu rất đặc biệt, nó đại biểu cho sự công nhận của mẹ chồng tương lai đối với mình.
Từ Lập Hoa nói: Tối nay mẹ không đi được, thằng ba, con cùng Yên Nhiên với ông bà ngoại của cô bé đi!
Sở Yên Nhiên nói: Dì à, bên đó chuẩn bị xong hết rồi, vì sao không tới được?
Từ Lập Hoa cười nói: Hôm nay trong nhà có khách!
Trương Dương nói: Ai vậy?
Từ Lập Hoa lúc này mới giải thích với hắn: Anh cả anh hai của con đều tìm được đối tượng rồi, hôm nay cùng tới đây ăn cơm tất niên, nhà chúng ta đông người như vậy đi không tiện đâu! Bà ta biết ông ngoại của Sở Yên Nhiên là tướng quân, còn bà ngoại lại là chủ tịch của tập đoàn nước Mỹ, nghĩ tới Triệt Thiết Sinh và hai đứa con trai nhà mình tố chất không cao, nếu như thế này đi gặp mặt, e rằng sẽ khiến người ta chê cười, vả lại, tối nay vợ tương lai của hai đứa con riêng của Triệu Thiết Sinh lần đầu tiên tới chơi, bà ta một chén nước không thể giữ thăng bằng cái bình, không thể nào vì Trương Dương mà lãnh đạm với con trai của Triệu gia được.
Trương Dương hiểu nỗi khổ của mẹ, mỉm cười nói: Chuyện tốt mà! Vậy con không miễn cưỡng mọi người đi, Triệu Tĩnh đâu?
Còn chưa nói xong thì Triệu Tĩnh đã từ ngoài cửa tiến vào, cô ta nhìn thấy Trương Dương, vui mừng gọi đại ca, lại nhìn thấy Sở Yên Nhiên, không khỏi tươi cười nói: Chị Yên Nhiên phải không?
Sở Yên Nhiên mỉm cười gật đầu với Triệu Tĩnh, cô ta lần này tới đều mang quà cho mỗi người, liền tặng cho Triệu Tĩnh một bồ đồ trang điểm.
Triễu Tĩnh vui mừng hớn hở nhận lần, cô ta học ở Đông Giang cho nên tầm mắt được đề cao hơn nhiều, vừa nhìn đã biết bộ đồ hóa trang này ít nhất cũng phải hai ngàn đồng, liền cười bảo: Cám ơn chị Yên Nhiên! Không, xem ra em phải đổi sang gọi là chị dâu mất rồi!
Sở Yên Nhiên bị cô ta nói cho đỏ mặt, Trương Dương cười nói: Con nhóc này, một bộ đồ trang điểm thôi là mua chuộc được em rồi à?
Từ Lập Hoa đứng dậy, nói: Các con nói chuyện đi, mẹ đi làm đồ ăn, ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi nhé!
Sở Yên Nhiên muốn đi ngay, nhưng bị Triệu Tĩnh giữ lại.
Triệu Tĩnh ngồi dựa vào Trương Dương, nói: Anh! Hôm nay cha nuôi gọi điện tới, muốn chúng ta tới Giang Thành đón tết.
Trương Dương nói: Em đi đi, ngày mai anh phải cùng Yên Nhiên và ông bà ngoại của cô ấy tới Kinh Sơn, chắc muộn mới về được, anh không tới nhà thị trưởng Lý được đâu.
Triệu Tĩnh gật đầu, cô ta nhìn chằm chằm vào Sở Yên Nhiên, nói: Chị Yên Nhiên, chị đẹp quá, trong ba chị dâu tương lai, chị là đẹp nhất!
Sở Yên Nhiên đỏ mặt, nói: Triệu Tĩnh, em mà nói nữa là chị phải tìm một cái lỗ để chui xuống mất.
Trương Dương cười cười ôm eo Sở Yên Nhiên: Người nhà anh rất thẳng thắn, có gì nói nấy!
Triệu Tĩnh cười bảo: Đúng vậy.
Trương Dương nói: Đinh Bân đâu?
TRiệu Tĩnh biết hắn kiểu gì cũng hỏi, liền nói: Anh ấy ở lại Đông Giang ăn tết! Dừng một chút rồi lại nói: Vốn cũng muốn tới Xuân Dương chơi, nhưng anh ấy sợ anh!
Sợ gì anh? Không làm việc xấu, đêm không sợ quỷ gõ cửa! Cho tới giờ Trương Dương vẫn không có ấn tượng tốt với Đinh Bân.
Triệu Tĩnh biết muốn thay đổi thái độ của anh trai đối với Đinh Bân là rất khó, cho nên không nói nữa, dứng dậy bảo: Em đi giúp mẹ!
Sở Yên Nhiên cũng đi theo.
Trương Dương nhàn rỗi vừa mở tivi lên xem thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, chính là Ngưu Văn Cường dẫn hai nhân viên công tác của nhà hàng tới tặng quà mừng năm mới, ở ngoài cửa nhìn thấy xe jeep của Trương Dương mới biết là Trương Dương về rồi, Ngưu Văn Cường lớn tiếng bảo: Chủ nhiệm Trương về mà quên mất anh em ư!
Trương Dương vừa lái xe vừa nói: Nghe nói anh tới Bắc Kinh tham gia buổi diễn thời trang à?
Tiết Minh gật đầu, nói: Thu hoạch rất lớn! Nghề phục trang trong nước chúng ta so với quốc tế thì còn kém rất xa, loại khoảng cách này là toàn phương vị!
Trương Dương nói: Lại sính ngoại rồi à!
Không phải là sinh ngoại, đó là sự thực, chỉ có nhìn thẳng vào khoảng cách này thì chúng ta mới có thể tiến bộ được!
Trương Dương không có tâm tình nghe Tiết Minh nói về kế hoạch cải cách của y, thở dài nói: Hợp tác với Thiên Kiêu vẫn thuận lợi chứ?
Tiết Minh cười nói: Lâm tổng là một người làm được việc, lúc ban đầu tôi quả thật có chút cực đoan. HIện tại xem ra sự hợp tác của chúng tôi đều có lợi cho cả hai bên.”
Trương Dương nói: Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi à. Lần trước tôi dẫn Lâm Thanh Hồng tới bàn chuẩn hợp tác với các anh, anh đề phòng tôi như đề phòng kẻ trộm, luôn cảm thấy tôi muốn hãm hại các anh!
Tiết Minh xấu hổ cười nói: Cải cách đối với chúng ta mà nói là một quá trình lần mò từng bước, các anh làm lãnh đạo đứng ở trên cao, nhìn cái gì cũng đương nhiên là xa hơn chúng tôi. Để tỏ lòng xin lỗi với chủ nhiệm Trương, hôm nay tôi xin mời anh ăn cơm, sao hả? Nể mặt đi!
Trương Dương gật đầu, nói: Gọi cả Lưu Kim Thành tới đi, tới Thủy Thượng Nhân Gia nhé!
Tiết Minh nói: Đồ ăn ở đó đắt lắm, tôi là bỏ tiền túi. Tôi dẫn các cậu tới một chỗ rất ngon!
Chỗ nào!
Quán thịt bò ở đường cổ!
...
Tiết Minh là người công tư phân minh, cho dù là mời vị lãnh đạo thượng cấp như Trương Dương, y cũng không dùng một phân tiền công, đương nhiên từ một loại ý nghĩa khác mà nói, y đã coi Trương Dương là bạn bè.
Tiết Minh mời quản đốc nhà máy rượu Lưu Kim Thành, cái lợi của mời gã chính là tiết kiệm được tiền rượu. Lưu Kim Thành mang theo Thanh Giang Đặc Cung, Trương Dương gọi Khương Lượng, Điền Bân tới, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch bởi vì tối nay còn có nhiệm vụ nên không tới.
Năm người ngồi ở bán thấp của quán thịt bò, quán thịt bò ở đường cổ ngay cả biển hiệu cũng không có, nhưng sinh ý lại đặc biệt thịnh phượng, xe hơi đỗ ở cửa dài dằng dặc, nếu như không phải là Tiết Minh đặt bàn trước thì bọn họ căn bản không có chỗ mà ngồi.
Trương Dương ngồi xuống, không nhịn được liền đá đểu Tiết Minh: Tiết Minh à Tiết Minh, anh là một người bủn xỉn nhất mà tôi đã từng gặp đó!
Tiết Minh cười nói: Tiền lương của tôi ít, đành chịu thôi! Y cầm bình đồng lên, rót cho mỗi người một chén canh thị bò thơm phức: Thưởng thức đi, hoàn cảnh ở nơi này tuy hơi kém một chút, nhưng vị đạo nhất lưu đó!
Khương Lượng uống một ngụm, khen: Ngon! Canh nấu rất tuyệt!
Tiết Minh nói: Đương nhiên rồi, nghe nói canh thịt bò của nhà này là từ thời Dân Quốc chưa từng rửa nồi, vào thời binh hoang mã loạn, tổ tiên của bọn họ chẳng mang theo cái gì, chỉ giữ đúng cái nồi nấu.
Điền Bân nói: Chém gió đấy, nơi này tôi cũng từng tới, nào có nhiều năm lịch sử như vậy đâu. Chỉ là một tiểu điếm mở hơn chục năm, có điều hiện tại làm ăn lớn rồi!
Nhân viên bưng một khay thị bò thái nóng hầm hập tới, lại bưng thêm má bò, thịt bò kho, bò bít tết, đuôi bò, dạ dày xào, chủng loại thức ăn tuy không nhiều, nhưng phân lượng lại rất lớn.
Lưu Kim Thành rót đầy chén ở trước mặt mọi người, cầm chén rượu lên rồi nói: Hôm nay mời khách phải tính cho tôi một nửa đấy!
Tất cả mọi người đều bật cười, Trương Dương nâng chén lên, nói: Thật không ngờ, quản đốc Lưu cũng keo kiệt như vậy!
Tiết Minh và mọi người uống một chén rượu, nói: Tôi không phải là keo kiệt, bên ngoài nhìn thì thấy chúng tôi là quản đốc, nhưng đồ trong nhà máy đều là của quốc gia, con người tôi phân chia rất rõ ràng, cái gì là công, cái gì là tư, tôi tối nay mời mọi người tới uống rượu, chúng ta là bạn bè, đây không phải là vì việc công, cho nên tôi bỏ tiền túi. Tôi cam tâm tình nguyện, rượu này tôi uống cũng rất thoải mái!
Lưu Kim Thành thừa cơ chêm thêm một câu: Anh đương nhiên là thoải mái rồi, rượu không phải là anh bỏ tiền ra mà! Một câu nói này lại khiến mọi người cười vang. Kỳ thực những lời này của Tiết Minh khiến Lưu Kim Thành vẫn có chút không vui, gã không phân rõ như Tiết Minh, kỳ thực liên hệ cảm tình cũng là công tác cần thiết.
Sau khi mấy chén rượu chui vào bụng, Điền Bân nhắc tới chuyện của Văn Linh: Đại đội hiệp trợ sự cố của chúng tôi đã tiến hành điều tra chuyện đó, sau cùng nhận định hoàn toàn là một tai nạn giao thông bình thường! Điền Bân dừng một chút rồi lại nói: Tuy lái xe và rất nhiều người có mặt ở đó nói là cậu ở phía sau đuổi theo Văn Linh, nhưng lúc đọ cự ly của các người quá xa, Văn Linh va vào xe khách không phải là cậu trực tiếp tạo thành, mà Văn phu nhân đã tỏ ý không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng chính là nói, cậu không sao cả!
Trương Dương nói: Chuyện này nói ra cũng oan lắm. Thôi bỏ đi, không nhắc tới nữa. Chúng ta uống rượu nào!
Lưu Kim Thành nói: Tôi nghe nói các tên Thôi Chí Hoán gì đó của tập đoàn An Đai Hàn Quốc bị bắt rồi, bởi vì chuyện này mà sự hợp tác giữa nhà máy máy móc công trình và tập đoàn An Đại cũng thất bại!
Trương Dương nói: Thôi Chí Hoán là gián điệp Hàn Quốc, hắn bị bắt thì không có gì kỳ quái. Còn tên Lưu Dân Trí đó, y chắc không có vấn đề gì, nhưng vo cả chính trị và kinh tế vào với nhau, chính phủ thành phố Giang Thành chúng ta không sợ y uy hiếp, y thích trách gì thì trách. Y không tới đầu tư, tự có người khác nhìn thấy khối thị béo của nhà máy máy móc công trình này.”
Khương Lượng nói: Thật sự là không nhìn ra được tên Thôi Chí Hoán đó lại là gián điệp Hàn Quốc, bị Quốc An giải đi rồi!
Tiết Minh có chút hiếu kỳ, nói: Hắn liệu có bị tù không?
Khương Lượng lắc đầu, nói: Gặp phải loại chuyện này, đa số đều là sau khi tra rõ thì trục xuất. Có điều cũng phải xem tình hình rồi mới quyết định!
Điền Bân nói: Chuyện lần này cũng nhắc nhở hệ thống công an Giang Thành của chúng ta, đồng thời vào lúc chiêu thương dẫn tư cũng phải chú ý tới phần tử phạm tội và gián điệp quốc tế.
Trương Dương khen: Đúng là con trai của thính trưởng công an, nói năng đâu ra đấy, rất có phong phạm của cục trưởng!
Điền Bân cười ha ha.
Mấy người ăn uống no say rồi giải tán, hôm nay tất cả mọi người đều không lái xe, Lưu Kim Thành và Trương Dương cùng nhau bắt xe đi về, sau khi lên xe mới nói: Chủ nhiệm Trương, tết rồi, tôi chuẩn bị cho anh một ít hàng tết, ngày mai anh mang tới cho cậu!
Trương Dương cười nói: Không cần đâu, trong nhà tôi còn có mấy thùng rượu!
Lưu Kim Thành nói: Tới tết âm lịch, nhân tình qua lại là điều không thể thiếu, anh cũng phải đi lại chứ!
Trương Dương nghe xong câu này liền trầm mặc, vốn hắn định sau tết tới Bắc Kinh một chuyến, chúc tết vợ chồng Văn Quốc Quyền, nhưng hiện tại xem ra phải thủ tiêu kế hoạch này rồi, từ sau khi chuyện của Văn Linh xảy ra, mẹ nuôi La Tuệ Ninh không còn liên hệ với hắn nữa, xem ra chuyện này đã khiến quan hệ giữa họ nảy sinh ngăn cách.
Lưu Kim Thành nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói thị lý sang năm sẽ tổ chức một đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu khảo sát à!
Trương Dương gật đầu: Có ý tưởng này, có điều vẫn chưa xác định! Tin tức của anh linh thông đấy!
Lưu Kim Thành cười nói: Hai ngày trước nghe phó thị trưởng Nghiêm nói!
Trương Dương hiểu rồi, Lưu Kim Thành trước tết khẳng định là đi lại không ít.
Lưu Kim Thành ở trước mặt Trương Dương cũng không phải giấu diếm gì: Tôi muốn tham gia đoàn kinh mậu, xem xem có thể đưa rượu của chúng ta ra thế giới hay không!
Trương Dương cười cười, Thanh Giang Đặc Cung hợp với khẩu vị của người Trung Quốc, nhưng chưa chắc đã thỏa mãn được yêu cầu của người Châu Âu, dẫu sao văn hóa rượu của phương tây, phương đông cũng khác nhau. Có điều yêu cầu này của Lưu Kim Thành cũng không phải là quá đáng, hắn gật đầu, nói: Đợi sau tết rồi hẵng nói đi, tôi giúp anh lưu ý chuyện này.
Lưu Kim Thành cũng nhìn ra tình tự của Trương Dương gần đây không được tốt lắm, cho nên cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện này. Y đưa Trương Dương về nhà trước rồi mới về.
...
Trương Dương một mình đi tới dưới tòa nhà, chưa lập tức lên lầu. Hắn đi dạo ở dưới lầu một lát rồi rời khỏi khu nhà, men theo đường cái đi về phía chính tây. Hai ngày nay, chuyện của Văn Linh thủy chung đè nặng trong lòng hắn, khiến cho hắn rất không thoải mái, đã thế hắn lại không thể nói ra nguyên nhân của chuyện này.
Đi được hơn năm trăm mét, tới một hàng thịt nước ở ven đường, Trương Dương mua nửa cân thịt dê nướng, một đĩa đậu phộng, lại gọi một bình Nhị Oa Đầu, một mình ngồi trên bàn tự rót tự uống. Tuy Văn gia không truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng không chứng tỏ họ coi chuyện này như chưa hề xảy ra, bất kể Trương Dương trước đây đã làm gì, cho dù lúc trước người cứu tỉnh Văn Linh là Trương Dương, cũng không thể nào bồi thường được lỗi lầm của hắn.
Trương Dương trong lòng sở dĩ cảm thấy mất mát là bởi vì La Tuệ Ninh, lúc ban đầu La Tuệ Ninh nhận hắn làm coi nuôi quả thật là xuất phát từ tâm lý cảm ơn, nhưng về sau sự quan ái của La Tuệ Ninh đối với hắn là xuất phát từ nội tâm, Trương Dương cũng thật sự coi La Tuệ Ninh là mẹ của mình. So với với mẹ ruột là Từ Lập Hoa, La Tuệ Ninh còn hiểu hắn hơn, biết trong lòng hắn nghĩ gì. Trương Dương không sợ mất đi tòa núi dựa và Văn gia, hắn chỉ sợ mất đi loại tình cảm mẫu tử này.
Gió tháng chạp rất lạnh, trước quán thịt nướng chỉ có một mình Trương Dương ngồi uống rượu, mấy ngày nay hắn không chỉ do dự một lần xem có nên gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh để nói xin lỗi hay không, nhưng sau cùng vẫn phủ định ý nghĩ này.
Chuyện của Văn Linh khiến Trương Dương cảm thấy bất an, hắn ý thức được trên thế giới này không phải chỉ có mình có năng lực hơn mức bình thường, có lẽ cũng không phải chỉ có hắn là có ký ức về quá khứ.
Trương Dương nắm chặt chén rượu, ai cũng nói càng uống rượu thì càng ấm, sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Một chiếc xe Hoàng Quan màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt hắn. Cửa xe kéo xuống Hồ Nhân Như từ trong xe thò đầu ra, đôi mắt long lanh nhìn Trương Dương với vẻ thương xót, ôn nhu nói: Sao lại uống rượu một mình?
Hà Hâm Nhan đỗ xe, đi tới ngồi xuống trước mặt hắn, tự rót cho mình một chén, uống cùng với Trương Dương, nói khẽ: Cùng Hải Lan đi khắp Di Dương lão thành hai ngày, tổ làm phim bọn họ quay phim, em không giúp được gì cho nên đi về. Cô ta nhìn bình nhị hoa đầu đã được uống cạn, nói: Vì sao anh lại uống rượu một mình?
Muốn thể hội cảm giác say, nhưng uống một mình có thế nào cũng không say được! Trương Dương nhìn Hồ Nhân Như, nói: Muộn vậy rồi vì sao vẫn chưa ngủ?
Ngủ một mình làm sao mà ngủ được!
Trương Dương cười nói: Em tiếp anh uống rượu, anh tiếp em ngủ!
Mặt Hồ Nhân Như đỏ ửng lên, dưới ánh đèn lộ ra vẻ đáng yêu, cầm chén rượu lên, nói: Em tiếp rượu anh!
Nói là muốn uống say, nhưng hai người lại không làm vậy, uống hết chén này hai người liền quay về chỗ ở của Trương Dương, Hồ Nhân Như sở dĩ từ Di Dương lão thành về nhanh như vậy, nguyên nhân trọng yếu là cô ta nghe nói Trương Dương xảy ra chuyện, hiện tại ở bên ngoài lời đồn đầy rẫy, ai cũng nói Văn Linh bị Trương Dương đuổi theo cho nên mới bị tai nạn, đây không phải là việc tốt gì cả. Hà Hâm Nhan hiểu rõ bối cảnh của Văn Linh, biết Trương Dương lần này gặp phiền phức lớn rồi.
Pha cho Trương Dương một ấm trà đặc, Hồ Nhân Như lúc này mới nhắc tới chuyện của Văn Linh.
Trương Dương nói: Anh cũng không ngờ chuyện lại phát triển tới mức này, xem ra chuyện trên đời quả nhiên đã có định số trong bóng tối!
Hồ Nhân Như cười nói: Anh từ lúc nào lại biến thành người bi quan, tin vào số mạng như vậy?
Trương Dương nói: Anh không hề lo lắng mất đi tòa núi dựa Văn gia này, mà là cảm thấy có lỗi với mẹ nuôi!
Hồ Nhân Như khuyên hắn: Văn phu nhân không truy cứu trách nhiệm của anh, cũng chính là nói trong lòng bà ta không hề trách anh!
Sao có thể như vậy được? Văn Linh là con gái ruột của bà ấy, bà ấy cho dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu.
Hồ Nhân Như thở dài, nói: Chuyện đã xảy ra rồi, có ân hận mấy cũng vô dụng, cùng lắm là anh không lăn lộn trên quan trường nữa, sau này đi làm sinh ý đi. Có em là chị Giai Đồng giúp anh, thành tựu sau này của anh chưa chắc đã kém hơn so với trên quan trường.
Anh không lo xa như vậy, anh thậm chí còn không hề có một chút bứt rứt trong lòng nào đối với Văn Linh, anh cho rằng cô ta đáng tội.
Hồ Nhân Như nói: Người mà anh lo lắng chỉ là Văn Phu nhân!
Trương Dương gật đầu: Bỏ đi, có một số chuyện tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều!
Hồ Nhân Như ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào vai hắn, thủ thỉ: Em và Hải Lan hẹn rồi, tết năm nay em sẽ tới Hương Cảng mua sắm, anh có an bài gì không?
Trương Dương nói: Anh chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn về Xuân Dương, cùng người nhà vui vẻ đón tết.
...
Phòng chiêu thương trước tết đột nhiên biến thành thanh nhàn, trừ dự định tập đoàn Hải Đức của nước Đức tới thăm ra, không có bất kỳ hoạt động chiêu thương nào khác, phòng cải cách xí nghiệp cũng rất thanh nhàn. Trương Dương ngồi trong phòng là việc, tình tự của hắn hai ngày nay không được tốt, bởi vì quá nhàm chán, hắn mua bộ tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung toàn tập về đọc, gần đầy vừa bắt đầu nghiên cứu Lộc Đỉnh Ký, cảm thấy khá hứng thú với cáchlàm người xử thế của Vi Tiểu Bảo.
Lúc đang đọc thích thú thì Thường Lăng Phong gõ cửa bước vào. Gã vừa vào đã nói: Chủ nhiệm trương, tiểu Chương làm đang tốt sao tự dưng lại từ chức?
Trương Dương đương nhiên biết rõ, Chương Duệ Dung là người của Quốc An phái tới chấp hành nhiệm vụ, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành mỹ mãn, người ta đương nhiên phải đi. Trương Dương mỉm cười nhìn Thường Lăng Phong, nói: Sao? Luyến tiếc à?
Thường Lăng Phong bị hắn nói cho xấu hổ, ngồi xuống ghế ở bên cạnh, nói: Chủ nhiệm Chương, năng lực của tiểu Chương rất khá, phòng chiêu thương chúng ta khó lắm mới tuyển được mấy nhân tài hữu dụng, còn chưa làm được bao lâu đã đi rồi, thật là đáng tiếc.
Vậy anh đi giữ người ta lại đi!
Thường Lăng Phong nói: Tôi nếu có thể giữ cô ta lại thì còn tới tìm anh làm gì?
Trương Dương nói: Anh còn không giữ được thì tôi lấy đâu ra bản sự mà giữ?
Thường Lăng Phong nói: Cô ấy nói sở dĩ bỏ đi là bởi vì khó chịu với anh!
Hả?
Trương đại quan nhân trợn trừng mắt, con ôn con này, cô đi thì đi đi, làm gì mà lại lấy lý do vì tôi?
Có câu nói này, Trương Dương có thế nào cũng phải đi gặp Chương Duệ Dung, lúc gặp Chương Duệ Dung, cô ta đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, cô ta cười cười, đưa sẵn đơn xin thôi việc đã chuẩn bị từ trước cho Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, anh tới đúng lúc lắm, đây là đơn xin thôi việc của tôi!
Trương Dương nhận lấy đơn xin thôi việc, nói: Nghe nói cô nhìn tôi không thuận mắt à!
Chương Duệ Dung xấu hổ cười cười: Chủ nhiệm Thường giữ tôi lại, tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cái cớ gì, cho nên đẩy trách nhiệm lên người anh, thông cảm nhé!
Trương Dương thở dài, nói: Thì ra tôi hiện tại xui xẻo thật, ai cũng dám khi phụ tôi!
Chương Duệ Dung chìa tay ra trước mặt hắn: Nói thực, hợp tác với anh rất vui vẻ, chủ nhiệm Trương, anh yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ coi trọng anh như lãnh đạo!
Trương Dương bắt tay cô ta kiểu lấy lệ.
Chương Duệ Dung nói: Anh không nói mấy cây khách sáo giữ tôi lại là?
Trương Dương nói: Phòng chiêu thương chúng ta hiện tại không thiếu nhất chính là nhân tài, tôi vì sao phải giữ cô lại nhỉ!
Chương Duệ Dung nói: Lòng báo thù mạnh ghê! Bỏ đi, thấy tâm tình của anh hai ngày nay không được tốt, không so đo với anh! Cô ta cầm đồ của mình lên đang định đi thì điện thoại trong văn phòng đổ chuông, có lẽ đoạn thời gian gần đây công tác ở phòng chiêu thương đã tạo thành thói quen nhấc điện thoại, Chương Duệ Dung vẫn chủ động chạy ra nhấc, điện thoại là tìm cô ta. Sau khi nghe xong nội dụng của cú điện thoại, cô ta biến sắc, phân biện vài câu gì đó, nhưng rất nhanh liền ủ rũ giao điện thoại cho Trương Dương: Tìm anh!
Trương Dương cầm điện thoại lên, là Chương Bích Quân gọi, cô ta bảo Chương Duệ Dung tiếp tục ở lại phòng chiêu thương Giang Thành, hơn nữa trong vòng một năm đừng nghĩ tới vấn đề rời đi, đây là mệnh lệnh của Quốc An giành cho cô ta.
Trương Dương cũng không biết Quốc An có ý gì, an bài Chương Duệ Dung ở bên cạnh mình, chẳng lẽ là để giám thị mình? Có điều nghĩ lại thì thấy mình vẫn chưa tới cấp bậc đó, chỉ đành thở dài, nói: Vậy không phải nói là tôi còn phải trả lương cho cô ta thêm một năm nữa ư?
Chương Bích Quân nói: Những cái đó anh không cần phải lo lắng, nói chung anh bảo nó an tâm công tác, những chuyện khác các người không cần phải nghĩ cũng không cần phải hỏi!
Trương Dương gác điện thoại, nhìn đơn xin thôi việc ở trên bàn, không khỏi cười nói: Tôi đồng tình với cô!
Chương Duệ Dung rất đau khổ vê vê tóc.
Trương Dương nói: Đừng buồn nữa, từ hôm nay ngoan ngoãn làm việc đi, một năm này chắc cô sẽ không được vui đâu!
Thường Lăng Phong nghe thấy tin tức Chương Duệ Dung ở lại, vui mừng vô cùng. Không nói tới hào cảm đối với Chương Duệ Dung, năng lực của Chương Duệ Dung ở các phương diện quả thật rất xuất sắc.
...
Sự nhiệt tình trong công tác của Trương Dương rõ ràng bị ảnh hưởng, ngày ba mươi tết hắn quay về Xuân Dương, Sở Yên Nhiên cùng bà ngoại đã tới lang du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi, dưới nỗ lực cô ta, ông ngoại quật cường cuối cùng cũng đồng ý tới Xuân Dương đón tết.
Khi Trương Dương tới làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi vừa hắn nhìn thấy Sở Trấn Nam từ trên xe jeep quân dụng bước xuống, lão tướng quân vừa từ Bắc Kinh tham gia tang lễ của lão chiến hữu Đỗ Sơn Khôi về, tâm tình cũng không được tốt.
Trương Dương cười cười bước tới: Chào lão thủ trưởng!
Sở Trấn Nam gật đầu, chìa tay ra bắt tay Trương Dương, sau đó vỗ vai hắn, nói: Thằng nhóc, giỏi lắm! Nghe nói nha đầu của Văn gia bị cậu làm cho tàn phế. Giỏi! Đối với loại nữ nhân vong ân phụ nghĩa đó nên làm như vậy!
Trương Dương nghe xong toát mồ hôi lạnh. Ta x, chuyện này sao lại truyền ra thành như vậy?
Sở Yên Nhiên từ trong nhà chạy ra, gọi: Ông ngoại!
Sở Trấn Nam cười cười bước tới, ôm lấy cháu ngoại, Trương Dương cũng đi tới, đôi mặt đẹp sáng long lanh của Sở Yên Nhiên nhìn hắn đầy nhu tình, nói khẽ: Tới rồi à!
Trương Dương nói: Một đoạn thời gian không gặp, em biến thành khách khí rồi à!
Sở Yên Nhiên gắt: Cái này gọi là tự bảo vệ mình!
Sở Trấn Nam cười nói: Được rồi. Có phải là vì vướng ông già ta không? Các cháu nói chuyện đi, ta đi gặp Mã Lỵ!
Sở Yên Nhiên vội vàng nói: Ông ngoại, cháu khó lắm mới lừa được bà ngoại, lần này đừng có chọc cho bà tức giận nữa nhé!
Biết rồi! Sở Trấn Nam bước đi vẫn rất hổ hổ sinh phong.
Sở Yên Nhiên hiểu rõ tính khí của ông bà ngoại không được tốt, kéo Trương Dương vội vàng chạy theo. Margaret đang ngồi ở trong phòng nghỉ hưởng thụ mát-xa.
Sở Trấn Nam nhìn thấy không khỏi cười nói: Mã Lỵ, bà vẫn biết hưởng thụ như vậy à, rốt cuộc vẫn là giai cấp tư sản, theo tôi nhiều năm rồi, mà vẫn chưa học được tác phong gian khổ mộc mạc!
Margaret lập tức trợn tròn mát lên: Sở Trấn Nam, ông nói năng kiểu gì thế? Nhiều năm như vậy rồi mà các miệng chó của ông vẫn không mọc ra được ngà voi à?
Sở Yên Nhiên vừa thấy sắp hỏng, vội vàng cản giữa hai người: Ê! Sắp năm mới rồi, hai người già ông bà có thể nhịn nhau một chút không, đừng có cãi nhau nữa, còn cãi nữa là cháu đi, khiến ông bà không ai tìm được cháu nữa đâu!
Sở Trấn Nam và Margaret đều ngừng đánh võ miệng, Margaret nói: Sắp năm mới rồi, người lớn như tôi không chấp loại kiến thức nhà quê như ông!
Sở Trấn Nam nói: Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, tôi chẳng thèm so đo với một nữ nhân như bà!
Hai người trợn mắt lườm nhau.
Lúc này Lâm Tú bước vào, nhìn thấy Trương Dương, cô ta chào hỏi: Trương Dương tới sớm nhỉ!
Trương Dương nói: Ngày mai là năm mới rồi, công việc nhàn rỗi, cho nên tới sớm chút! Hắn nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, tôi còn phải về nhà một chuyến!
Margaret nói: Đi đón người nhà của cậu tới đây, hai nhà chúng ta cũng nên gặp mặt rồi!
Sở Trấn Nam lần này cũng nhất trí với ý kiến của của bà ta, gật đầu nói: Đúng thế!
Trương Dương bảo: Vâng, để cháu đi đón họ! Margaret nói với Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên đi cùng đi!
Sở Yên Nhiên mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng vẫn cúi đầu đi cùng Trương Dương!
Sở Trấn Nam nhìn bóng lưng một trước một sau của họ, bất giác nở nụ cười thấu hiểu, thấp giọng cảm thán: Bà già, năm đó chúng ta cũng như vậy!
Margaret gắt: Có lầm không đó, lúc đó là ông đi theo sau tôi!
Sở Trấn Nam cười ha ha, nói: Nhanh thật! Nháy mắt cái đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, bất tri bất giác chúng ta đều đã già. Ông ta nhìn Margaret, nói: Kể ra cũng lạ, hiện tại tôi đã biết kiểm điểm mình rồi.
Đúng vậy! Cái tính khí của ông giống như hòn đá trong hố xí vậy, biết rõ là mình sai nhưng quyết không chịu cúi đầu!
Sở Trấn Nam mặt đầy vẻ áy náy, nói: Trước đây... đã khiến bà ủy khuất rồi!
Margaret trong lòng run lên, từ lúc bà ta quen Sở Trấn Nam đến nay chắc từng nghe thấy ông ta nói xin lỗi với mình, một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến Margaret cảm động vạn phần, bà ta thở dài, nói: Có lẽ tuổi lớn rồi, hỏa khí cũng dần dần bớt đi, hiện tại nghĩ lại, tôi cũng có nhiều chỗ không đúng. Trước đây cứ nghĩ tới ông là tức giận, hiện tại kỳ thực ông cũng không đáng hận như vậy!
Sở Trấn Nam nói: Tôi nếu đáng hận thì lúc đó bà đã không gả cho tôi!
Margaret nói: Mắt tôi trước giờ đều không tốt!
Sở Trấn Nam nói: Đó là do duyên phận!
Margaret cười bảo: Được rồi, một người tin vào chủ nghĩa Mác-Lê Nin như ông thì đừng có nói tới duyên phận.
Sở Trấn Nam cảm khác: Làm Đảng viên cả đời, ủng hộ tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê Nin cả đời, hiện tại càng lúc càng sắp được gặp họ rồi.
Margaret nói: Đại cát đại lợi, sắp năm mới rồi mà ông nói cái gì đó?
Sở Trấn Nam nói: Cái chết của lão Đỗ khiến trong lòng tôi rất khó chịu, chiến hữu ở bên cạnh đã càng lúc càng ít.
“Trần Sùng Sơn không phải vẫn còn ở trên núi Thanh Đài ư?
Sở Trấn Nam nói: Ông ấy không thích náo nhiệt, lần này tang lễ của lão Đỗ cũng không đi!
Margaret nói: Đỗ Thiên Dã đã biết cha đẻ của hắn là Trần Sùng Sơn chưa?
Sở Trấn Nam lắc đầu, sau đó lại thở dài: Đứa bé này rất đáng thương!
...
Trương Dương và Sở Yên Nhiên về khiến cho Từ Lập Hoa rất vui mừng, nghe Trương Dương nói muốn mời họ tới đón năm mới với ông bà ngoại của Sở Yên Nhiên, Từ Lập Hoa lập tức hiểu rằng, cô gái này mới là chân mệnh thiên nữ của con trai mình, Sở Yên Nhiên xinh đẹp xuất chúng, xuất thân cao quý, mà điều hiếm có nhất là trên người cô ta không hề có kiều kiều chi khí của con cháu nhà quan, sự nhiệt tình chan hòa của cô ta rất nhanh chóng giành được hào cảm của Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa tặng một ngàn đồng tiền lì xì cho Sở Yên Nhiên làm quà gặp mặt, Sở Yên Nhiên tuy không quan tâm tới tiền, nhưng ý nghĩa mà một ngàn đồng này đại biểu rất đặc biệt, nó đại biểu cho sự công nhận của mẹ chồng tương lai đối với mình.
Từ Lập Hoa nói: Tối nay mẹ không đi được, thằng ba, con cùng Yên Nhiên với ông bà ngoại của cô bé đi!
Sở Yên Nhiên nói: Dì à, bên đó chuẩn bị xong hết rồi, vì sao không tới được?
Từ Lập Hoa cười nói: Hôm nay trong nhà có khách!
Trương Dương nói: Ai vậy?
Từ Lập Hoa lúc này mới giải thích với hắn: Anh cả anh hai của con đều tìm được đối tượng rồi, hôm nay cùng tới đây ăn cơm tất niên, nhà chúng ta đông người như vậy đi không tiện đâu! Bà ta biết ông ngoại của Sở Yên Nhiên là tướng quân, còn bà ngoại lại là chủ tịch của tập đoàn nước Mỹ, nghĩ tới Triệt Thiết Sinh và hai đứa con trai nhà mình tố chất không cao, nếu như thế này đi gặp mặt, e rằng sẽ khiến người ta chê cười, vả lại, tối nay vợ tương lai của hai đứa con riêng của Triệu Thiết Sinh lần đầu tiên tới chơi, bà ta một chén nước không thể giữ thăng bằng cái bình, không thể nào vì Trương Dương mà lãnh đạm với con trai của Triệu gia được.
Trương Dương hiểu nỗi khổ của mẹ, mỉm cười nói: Chuyện tốt mà! Vậy con không miễn cưỡng mọi người đi, Triệu Tĩnh đâu?
Còn chưa nói xong thì Triệu Tĩnh đã từ ngoài cửa tiến vào, cô ta nhìn thấy Trương Dương, vui mừng gọi đại ca, lại nhìn thấy Sở Yên Nhiên, không khỏi tươi cười nói: Chị Yên Nhiên phải không?
Sở Yên Nhiên mỉm cười gật đầu với Triệu Tĩnh, cô ta lần này tới đều mang quà cho mỗi người, liền tặng cho Triệu Tĩnh một bồ đồ trang điểm.
Triễu Tĩnh vui mừng hớn hở nhận lần, cô ta học ở Đông Giang cho nên tầm mắt được đề cao hơn nhiều, vừa nhìn đã biết bộ đồ hóa trang này ít nhất cũng phải hai ngàn đồng, liền cười bảo: Cám ơn chị Yên Nhiên! Không, xem ra em phải đổi sang gọi là chị dâu mất rồi!
Sở Yên Nhiên bị cô ta nói cho đỏ mặt, Trương Dương cười nói: Con nhóc này, một bộ đồ trang điểm thôi là mua chuộc được em rồi à?
Từ Lập Hoa đứng dậy, nói: Các con nói chuyện đi, mẹ đi làm đồ ăn, ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi nhé!
Sở Yên Nhiên muốn đi ngay, nhưng bị Triệu Tĩnh giữ lại.
Triệu Tĩnh ngồi dựa vào Trương Dương, nói: Anh! Hôm nay cha nuôi gọi điện tới, muốn chúng ta tới Giang Thành đón tết.
Trương Dương nói: Em đi đi, ngày mai anh phải cùng Yên Nhiên và ông bà ngoại của cô ấy tới Kinh Sơn, chắc muộn mới về được, anh không tới nhà thị trưởng Lý được đâu.
Triệu Tĩnh gật đầu, cô ta nhìn chằm chằm vào Sở Yên Nhiên, nói: Chị Yên Nhiên, chị đẹp quá, trong ba chị dâu tương lai, chị là đẹp nhất!
Sở Yên Nhiên đỏ mặt, nói: Triệu Tĩnh, em mà nói nữa là chị phải tìm một cái lỗ để chui xuống mất.
Trương Dương cười cười ôm eo Sở Yên Nhiên: Người nhà anh rất thẳng thắn, có gì nói nấy!
Triệu Tĩnh cười bảo: Đúng vậy.
Trương Dương nói: Đinh Bân đâu?
TRiệu Tĩnh biết hắn kiểu gì cũng hỏi, liền nói: Anh ấy ở lại Đông Giang ăn tết! Dừng một chút rồi lại nói: Vốn cũng muốn tới Xuân Dương chơi, nhưng anh ấy sợ anh!
Sợ gì anh? Không làm việc xấu, đêm không sợ quỷ gõ cửa! Cho tới giờ Trương Dương vẫn không có ấn tượng tốt với Đinh Bân.
Triệu Tĩnh biết muốn thay đổi thái độ của anh trai đối với Đinh Bân là rất khó, cho nên không nói nữa, dứng dậy bảo: Em đi giúp mẹ!
Sở Yên Nhiên cũng đi theo.
Trương Dương nhàn rỗi vừa mở tivi lên xem thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, chính là Ngưu Văn Cường dẫn hai nhân viên công tác của nhà hàng tới tặng quà mừng năm mới, ở ngoài cửa nhìn thấy xe jeep của Trương Dương mới biết là Trương Dương về rồi, Ngưu Văn Cường lớn tiếng bảo: Chủ nhiệm Trương về mà quên mất anh em ư!
/2583
|