Lệ Phù đối với cái này thì tinh thông hơn hắn nhiều, cô ta từ thùng lạnh đựng huyết thanh tìm ra một cái máy kiểm tra, chích ra một ít máu trên đầu ngón tay của mình, từ sự biến ảo của màu máu đã nhìn ra huyết thanh kháng độc chắc là thật.
Sao? Trương Dương quan tâm hỏi.
Lệ Phù nói: Huyết thanh hữu hiệu, sau năm phút bệnh độc ở trong cơ thể chúng em có thể được khống chế, không còn tính truyền nhiễm nữa! Cô ta có chút kỳ quái, Vương Triển lần này vị sao lại phối hợp như vậy, chẳng lẽ Josephine đối với hắn thật sự rất quan trọng ư?
Sau khi huyết thanh có tác dụng, Trương Dương liền giải trừ trạng thái quy tức cho Lý Huệ Tử, cô bé từ từ tỉnh dậy, đôi mắt to đen láy như bảo thạch chớp chớp, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và mê hoặc nhìn Trương Dương, có điều rất nhanh liền thấy Lệ Phù, kinh hỉ nói: Chị Lệ Phù!
Lệ Phù tháo mặt nạ phòng độc ra, ôm lấy Lý Huệ Tử rồi an ủi cô bé: Đừng sợ, tất cả đều đã qua rồi!
Trương Dương nói: Nơi này không an toàn đâu, chúng ta rời đi đã rồi hẵng nói! Hắn ôm lấy Lý Huệ Tử, cùng Lệ Phù từ trụ cầu bò lên trên, lên tới cầu, bên trên sớm đã có xe thương vụ đứng chờ.
Lý Huệ Tử nhìn thấy ba ba, khóc lóc chạy tới, Lý Long tuy đã mất đi một chân, nhưng nhìn thấy con gái bình an vô sự thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng an ủi.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, hành động của Trương Dương và Lệ Phù dã dẫn tới sự chú ý của quân phương Anh quốc, bọn họ vè trèo lên xe thương vụ thì bị nhìn thấy.
Lý Long tuy ở trên phố người Hoa là hạng hô phong hoán vũ, nhưng gặp phải loại chuyện này thì cũng đành thúc thủ vô sách, hắn nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu trợ.
Trương Dương nhanh chóng bấm điện thoại của Muỗi, người nhận điện thoại vẫn là Lý Vĩ, gã và Văn Tử đang ở cùng nhau đợi tin tức của Trương Dương, Trương Dương nói nhỏ: Tôi cần sự giúp đỡ của anh! Người Anh đã phát hiện được chúng tôi rồi!
Lý Vĩ hỏi địa điểm của Trương Dương, nói nhỏ: Anh cứ lái tới đường Queen, tôi sẽ tiếp ứng anh! Đặc điện thoại xuống, gã bước ra khỏi xe, Muỗi đi theo sau gã hỏi: Anh định làm gì?
Lý Vĩ lạnh lùng nói: Lòng hiếu kỳ của cậu nặng quá đó! Gã đi tới một chiếc xe trọng tải ở phía trước, một quyền đấm vỡ cửa kính, từ bên trong kéo cửa ra, mỉm cười nói: Tôi tới kiểm duyệt tố chất của đám quân nhân Anh quốc một chút!
...
Bọn Trương Dương án chiếu theo lộ tuyến mà Lý Vĩ đã nói mà lái xe, tính năng của chiếc xe thương vụ này thực sự không dám khen tặng, hai chiếc xe jeep quân dụng đã một trái một phải giáp kích, Lý Long ngồi bên trong, một tay ôm con gái, nghiến răng nghiến lợi nói: Đâm chúng! Đâm chết mẹ bọn chó đó đi! Nói xong câu này lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của con gái, hắn vội vàng phì một tiếng, cười bồi nói: Con gái, ba nói sai rồi!
Lái xe điều khiến tay lái tả xung hữu đột, liên tiếp va chạm với hai chiếc xe quân dụng, bên trong xe jeep quân dụng phát ra tiếng còi cảnh báo.
Trương Dương nói: Mặc kệ nó, tiếp tục lái về phía trước!
Phía trước có hai chiếc xe tải quân dụng lao về phía họ, đường phía trước đã bị chặn, lái xe trợn trừng mắt lên, phát ra tiếng hét sợ hãi, Lệ Phù xông tới, lớn tiếng nói: Đạp hết ga đi! Cô ta dùng sức kéo tay lái, thân xe thương vụ dưới lực kéo cường đại hơn nghiên đi, chỉ có hai chiếc bánh xe bên trái là chạm đất, chui qua khe hở giữa hai chiếc xe tải.
Người xui xẻo nhất là Lý Long, hắn từ bên này của thân xe ngã sang bên kia, vết thương trên chân bị chạm, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.
Lúc xe thương vụ xông qua phong tỏa, bốn bánh lại hạ xuống đất, phía trước đã là đường Queen, Trương Dương nhận được điện thoại của Muỗi: Đến phố đầu tiên thì rẽ trái!
Trương Dương lập tức hạ mệnh lệnh, xe thương vụ sắp lái tới con phố đầu tiên, lái xe quặt tay lái, thân xe quành một góc gần chín mươi độ, Lý Long lại từ bên này lăn sang bên kia, hắn thở hổn hển, mắng: A Hổ, con mẹ nhà mày! A... xin lỗi con gái, cha không nhịn được nên lại chửi bậy mất rồi!
Ba chiếc xe jeep của quân Anh giống như là bóng theo hình, bọn họ cũng sắp lái tới đầu phố, một chiếc xe tải chậm rãi lái tới, cản bọn họ lại.
Lý Vĩ bật đèn xin dừng, sau đó lạnh lùng cầm điện thoại lên, ấn một dãy số rồi cung kính nói: Phu nhân, bọn họ còn ba phút nữa sẽ tới nơi!
Xe thương vụ men theo đường một mực lái về phía trước, trên đầu truyền tới tiếng cánh quạt của trực thanh, quân bộ của Anh hạ thiên la địa võng, bọn họ lần này muốn một mẻ lưới bắt tất cả mọi người.
Trương Dương và Lệ Phù nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương, muốn thoát khỏi quân phương Anh quốc là điều không có khả năng.
Lý Vĩ lúc này gọi điện thoại tới: Phu nhân đang ở phía trước đợi anh đấy!
Xe thương vụ cuối cùng cũng lái ra khỏi con phố này, ở cuối phố có ba chiếc xe màu đen đang đỗ, La Tuệ Ninh mặt áo gió màu đen, dưới sự đi cùng của hai bảo vệ đứng ở đó, mặt mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của La Tuệ Ninh, trong lòng Trương Dương nảy sinh cảm xúc ấm áp dị thường, hắn đẩy xe nhảy xuống: Mẹ nuôi!
La Tuệ Ninh gật đầu: Lên xe đi!
Tất cả mọi người nhảy lên xe sứ quán của Trung Quốc, trực thăng Anh quốc phụ trách theo dõi rõ ràng phát hiện ra điểm này, bọn họ không dám tự tiện hành động, vừa theo ba chiếc xe vừa báo cáo tình huống tiến triển cho cấp trên. Phản ứng của cao tầng Anh quốc là tạm thời án binh bất động, yên lặng chờ biến.
Ba chiếc xe an toàn lái vào trong đại sứ quán Trung Quốc.
...
Không lâu sau, Wilson tướng quân lại tới bái phỏng phó thủ tướng Văn Quốc Quyền của phía Trung Quốc.
Văn Quốc Quyền trước khi tiếp kiến Wilson đã nắm rõ được toàn bộ sự việc, ông ta vẫn biểu hiện rất lễ mạo, nghe Wilson kể lại toàn bộ sự việc, sau đó mới bình tĩnh nói: Tướng quân Wilson, ngài nói rằng mấy người bị nhiễm bệnh độc BFIi lúc trước đang ở đại sứ quan Trung Quốc ư?
Wilson cố gắng nắm chắc ngôn ngữ ngoại giao: Tôi chỉ hoài nghi thôi!
Văn Quốc Quyền cười ha ha, nói: Hoài nghi? Nếu như sự hoài nghi của ngài được chứng thực, quý phương liệu có đóng cửa đại sứ quán Trung Quốc không?
Wilson không nói gì, rõ ràng là đồng ý với cách nói của Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi thực sự không hiểu nổi hành động của quý quốc, chuyện này tôi thà tin chỉ là một sự hiểu lầm chứ không hi vọng là hành vi của bất kỳ mục đích gì!
Wilson nói: Tôi nghĩ không cần phải báo cho thủ tướng các hạ về tính nghiêm trọng của bệnh độc BFII chứ!
Không cần! Văn Quốc Quyền lớn tiếng nói, ông đột nhiên đứng dậy: Tư liệu cơ mật của bệnh độc BFII tôi đã nắm rõ, Wilson tướng quân đã có nhiều suy đoán như vậy, vậy thì tôi cũng đoán một lần, tôi nghe nói người nghiên cứu chế tạo bệnh độc BFIi trước tiên là quý quốc, nếu như chuyện này là thật, quý quốc nên tiết lộ về bênh độc và chịu trách nhiệm bất kỳ hậu quả nào mà nó dẫn tới, công dân nước tôi có bất kỳ ai không cẩn thận nhiễm bệnh độc BFII, đều có quyền hướng tới chính phủ quý quốc truy cứu và đòi bồi thường!
Thủ tướng các hạ, tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm ý của tôi rồi, vì sự an toàn của người dân, không chỉ là Anh quốc mà cũng là vì sự an toàn của công dân quý quốc, chúng ta nên liên thú khống chế chuyện này!
Văn Quốc Quyền lạnh lùng nhìn Wilson tướng quân: Tướng quân có thể nói rõ hơn một chút không?
Wilson nói: Xin thủ tướng các hạ cho phép chúng tôi tiến hành kiểm tra toàn điện đại sứ quán!
Văn Quốc Quyền lắc đầu, nói: Ngài đang nói đùa với tôi đấy ư? Nếu như là ở trên đất Trung Quốc, chúng tôi cũng làm chuyện tương tự với đại sự quán Anh quốc, ngài liệu có đồng ý không?
Wilson nói: Thủ tướng các hạ, phía tôi tuyệt không cho phép bệnh độc BFII bị khoách tán!
Đó là vấn đề của các ông!
Wilson không ngờ thái độ của Văn Quốc Quyền lại cường ngạnh như vậy, y không thể không nhượng bộ, nói: Thủ tướng các hạ, tôi không phải là nói là để quân phương gia nhập, mà là muốn kiểm tra thân thể của tất cả nhân viên sứ quán!
Văn Quốc Quyền sao không hiểu được ý tứ của Wilson, thằng cha này nhận định rằng trong đại sứ quán Trung Quốc khẳng định có người mang bệnh độc BFII, chuyện này nếu không thể giải quyết, khẳng định sẽ mang tới rất nhiều phiền phức về sau, Văn Quốc Quyền cuối cùng cũng gật đầu, noi: Thế này đi, ngài có thể phái hai quan viên vệ sinh tới đại sứ quan lấy máu!
Wilson vui mừng quá đỗi.
Văn Quốc Quyền lại nói: Có điều, tôi có hai điều kiện, một, lấy máu và kiểm tra phải tiến hành dưới sự giám sát toàn bộ quá trình của nhân viên phía tôi, hai, nếu như chứng mình rằng phía tôi không có người bị lây nhiễm BFII, tôi hi vọng các ông sẽ chính thức xin lỗi phía tôi! Văn Quốc Quyền dùng từ rất cẩn thận, ông ta đã rõ chân tướng của cả chuyện này, sở dĩ dùng từ người bị lây nhiễm chứ không phải là người mang bệnh chính là đứng ở thế bất bại, nếu như phía Anh kiểm tra thấy có người từng bị nhiễm bệnh độc BFF, mình cũng có thể ăn nói được.
Wilson không chút do dự gật đầu, y đã nhận định ít nhất có ba người bị nhiễm bệnh độc BFII tiến vào đại sư quán Trung Quốc, án chiếu theo ước đoán của y về tốc độ lây lan của bệnh động, hiện tại có thể tất cả nhân viên công tác của sứ quan đều bị lây nhiễm rồi. Wilson thầm cười lạnh, đợi ta tìm ra chứng cứ, xem ngươi còn gì để nói không?
Kết quả kiểm tra tất nhiên phía Anh trợn tròn mắt, tuy cuối cùng kiểm tra thấy có hai người bị nhiễm bệnh độc BFII, nhưng bọn họ đều đã khỏi, người Anh quốc hiểu rằng, người ta khẳng định đã tiêm huyết thanh kháng bệnh độc rồi, nhưng Văn Quốc Quyền lại có cách giải thích của ông ta, bệnh độc BFII cũng chẳng có gì là lợi hại cả, trên thế giới không có gì kỳ lạ là không có, Lệ Phù và Lý Huệ Tử thiên sinh đã có kháng thể bệnh độc. Loại chuyện này nếu cứ tiếp tục dây dưa mãi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, kết quả sau cùng vẫn là người Anh chán chường nói xin lỗi rồi rời khỏi đại sứ quán Trung Quốc.
...
Ánh bình minh cuối cùng cũng tới, mưa phùn rơi cả đêm cũng theo đó mà ngừng lại, trên trời không có ánh dương, cả London vẫy bị bao phủ trong màn sương mù mờ mờ.
Lệ Phù cẩn thận rửa sạch vết thương cho Trương Dương, sau đó giúp hắn bôi thuốc kim sang lên da, ôn nhu nói: Đau không?
Trương Dương lắc lắc đầu.
Lệ Phù cúi xuống hôn nhẹ một cái lên mặt Trương Dương, sau đó nhanh nhẹn né tránh trước khi Trương Dương định bắt cô ta lại, vui vẻ cười bảo: Anh tuy cứu em, nhưng đừng hi vọng em lấy thân đền đáp nhé!
Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Em coi nhẹ tình cảm của anh rồi, anh làm việc trước giờ không bao giờ cần báo đáp!
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, chính là La Tuệ Ninh tới thăm hắn.
Trương Dương mặc áo vào, mỉm cười đón La Tuệ Ninh: Mẹ nuôi! Người Anh nói sao?
La Tuệ Ninh nói: Đã giải quyết rồi, Lệ Phù và Lý Huệ Tử tuy từng bị nhiễm bệnh độc BFII, nhưng bọn họ đều không có tính truyền nhiễm, hơn nữa huyết thanh của họ cũng có kháng thể! Nói tới đây không nhịn được mà bật cười: Người Anh trong chuyện này phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bệnh độc BFII của họ đối với chúng ta đã không còn bất kỳ uy hiếp gì nữa rồi.
Trương Dương không khỏi từ đó mà nghĩ ra nhiều hơn, nếu như bệnh độc là bí mật của phía Anh, vậy Vương Triển vì sao lại có? Chẳng lẽ hắn làm thuê cho phía Anh?
La Tuệ Ninh nói: Đại sư quán đã an bài xong máy bay hôm nay rồi, hai tiếng nữa các con có thể về nước! Đây cũng là quyết định của Văn Quốc Quyền sau khi suy nghĩ kỹ, thân phận của Trương Dương và Lệ Phù quyết định bọn họ không thích hợp tiếp tục ở lại Anh quốc, so với để phía Anh tra được chứng cứ rồi trục xuất họ thì thà để họ về nước trước.
Trương Dương gật đầu, nói: Con sớm đã muốn về rồi, từ lúc con tới nơi này ngay cả một ngày trời nắng cũng không thấy, sớm biết hoàn cảnh London kém như vậy, có khênh kiệu rước con cũng không tới.
La Tuệ Ninh cười khẽ một tiếng, nói: Cha nuôi của con nói, dạng cán bộ vô tổ chức vô kỷ luật như con phải bị xử phạt, con tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý đi!
Trương Dương cười khổ gật đầu, hắn phát hiện mỗi lần mình ra sức vì nước thường thường đều gặp kết cục không tốt.
La Tuệ Ninh đi không lâu thì Muỗi dưới sự dẫn dắt của Lý Vĩ tới gặp mặt họ, phó thủ tướng Văn thúc giục phía Quốc An giải thích chuyện tới châu Âu lần này với ông ta, cao tầng của Quốc An cũng liên hệ với Muỗi, Muỗi đã báo cáo hết tất cả lên trên, bởi vì chuyện lần này, nội bộ cục mười đối diện với biến động kịch liệt, bất kể là kết quả cuối cùng như thế nào thì Muỗi rõ ràng sẽ được thăng chức, chuyện này đã được cao tầng Quốc An bảo chứng.
Lệ Phù về nước cũng là quyết định của cao tầng Quốc An, công tác của cô ta sẽ được sắp xếp lại.
Muỗi cười cười với Trương Dương, nói: Trần Mỹ Lâm liên hệ với tôi!
Trương Dương không khỏi bật cười: Cô ta không sao à, giữa hai người thông đồng với nhau từ lúc nào đó?
Muỗi đỏ mặt, nói: Cô ta là tìm tôi để nghe ngóng tin tức! Anh có gặp cô ta không?
Trương Dương nói: Bỏ đi, con bé đó luôn coi tôi như kẻ thù giết cha, tôi kính nhi viễn chi là tốt nhất.
Muỗi nói: Cô ta biết không ít việc, cứ quấn quít lấy tôi đòi gia nhập bộ môn của chúng ta!
Lệ Phù cũng bật cười: Được đấy, điều tra bối cảnh của cô ta đi, sau khi tôi đi, phía châu Âu khẳng định thiếu người, cậu bồi dưỡng cô ta cho tốt vào, không khỏi còn bồi dưỡng ra tình cảm nữa ấy chứ!
Muỗi không nói gì, trên mặt lại lộ ra mấy phần đắc ý, trong đầu thằng ôn này quả thật có ý nghĩ đó.
Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, là Vương Triển gọi tới, nguyên nhân Vương Triển tìm Trương Dương là bởi vì Trương Dương đã lưu lại hậu thủ trên người Josephine, hiện tại Josephine rơi vào hôn mê bất tỉnh. Giọng nói của Vương Triển đầy oán khí: Không ngờ mày làm người lại không giữ chữ tín như vậy!
Trương Dương mỉm cười: Binh bất yếm trá mà, làm nghề như chúng ta làm gì có chữ tín mà giữ, có điều, mày yên tâm đi, tao sẽ cho mày một phương thuốc, mày chiếu theo phương thuốc của tao mà đi tìm thuốc, sau khi sắc cho ả uống, đảm bảo ả sẽ không sao đâu. Hắn sớm đã chuẩn bị phương thuốc, liền lấy ra đọc cho Vương Triển. Trước khi gác điện thoại, không quên nói tạm biệt với Vương Triển: Vương Triển, chúng ta cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, tao sắp đi rồi nên nói một tiếng tạm biệt với mày!
Vương Triển lạnh lùng nói: Không tiễn!
Tao thì lại muốn mày tiễn tao, chuyến đi Anh lần này, người mà tao khó quên nhất chính là mày. Có cơ hội mày tới quốc nội chơi nhé, tao nhất định sẽ tiếp đãi mày chu đáo.
Vương Triển sao có thể không nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của thằng ôn này: Nói một câu thật lòng, tao cũng chẳng muốn nhìn thấy mày nữa đâu!
Trương Dương cười ha ha.
...
Trên chuyến bay London- Bắc Kinh, Trương đại quan nhân nhìn tầng mây mỹ lệ qua khung cửa sổ. Hiện tại nhớ lại một chút, tất cả những gì xảy ra ở Anh Quốc giống như là mộng cảnh, lần này hắn mang mục đích chiêu thương cho Giang Thành mà tới, nhưng cuối cùng lại rơi vào vòng phân tranh của cuộc chiến gián điệp, trong thời gian ở London, vai mà hắn đóng hoàn toàn là nhân vật đặc công Quốc An,nghĩ cũng thấy có lỗi với Giang Thành, ít nhất thì khoản tiền đi lại người ta đã bỏ ra cho mình là vô ích rồi.
Lệ Phù ngủ rất ngon ở bên cạnh hắn, Trương Dương nhìn khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ hồng hào của cô ta, trong lòng thấy manh động, hắn ghé tới, muốn hôn trộm lên đôi môi như cánh hoa của Lệ Phù, lúc đang áp sát thì Lệ Phù đột nhiên mở bừng mắt, thò ngón tay ra mỉm cười ngăn cái miệng hắn lại.
Trương đại quan nhân dụng tâm không thực hiện được, khó tránh khỏi xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: Co bé, không hổ là xuất thân đặc công, tính cảnh giác cao thật!
Lệ Phù cười nói: Ở cùng với sói không dám không đề phòng! Có điều anh cũng quá không quân tử đó, sao lại nhân lúc người ta gặp nguy mà tấn công thế hả?
Trương Dương cười nói: Anh trước giờ chưa từng nhận mình là quân tử, trong mắt anh ngụy quân tử còn không đáng yêu bằng chân tiểu nhân!
Lệ Phù ngồi thẳng dậy, chỉnh trang lại mái tóc vàng, nói khẽ: Nếu anh thân sĩ hơn một chút, nói không chừng có thể đả động được em đấy!
Tính tình của anh rất chân thực, trong lòng nghĩ gì thì làm nấy? Hư tình giá ý anh không biết đâu! Sở trường lớn nhất của thằng ôn này chính là có thể nói những hành động vô sỉ của mình thành quang minh lỗi lạc.
Lệ Phù từ trên xe đẩy lấy một cốc nước chanh, lại lấy cho Trương Dương một bình nước khoáng, con mắt đẹp màu lam nhìn ra ngoài cửa sổ: Chuyện lần này có thể sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng đối với anh đó.
Trương Dương lúc trước đã từng chỗ La Tuệ Ninh nghe được một số tin tức, hắn nhún vai, nói: Không sao đâu, mạng của anh là kẻ gánh oan ức mà!
Lệ Phù cười khúc khích, nói: Em thật sự là không hiểu được anh, một thân bản lĩnh như vậy mà không vận dụng, cứ chui rúc ở cái địa phương Giang Thành bé tí, tới hiện tại vẫn chỉ là một phó ban, anh không ngờ lại còn làm rất khoái trá nữa chứ.
Trương Dương nói nhỏ: Anh không thích lén lén lút lút, cái nghề của bọn họ, nói dễ nghe thì là đặc công, nhưng kỳ thực thì chẳng khác nào làm trộm, các chức phó chủ nhiệm phòng chiêu thương của anh tuy chỉ là phó ban, nhưng anh đi đâu cũng đường đường chính chính, chẳng phải lo lắng điều gì.
Lệ Phù đặt cốc nước chanh xuống, chủ động quàng lấy tay Trương Dương, nói: Có từng suy nghĩ tới hợp tác với em không?
Trương Dương nhìn ánh mắt vũ mị bên trong con mắt màu lam của Lệ Phù, hít sâu một hơi, nói: Đừng câu dẫn anh! Con người này có ý chí kiên định lắm đấy?
Lệ Phù lại dựa sát vào Trương Dương hơn, vẻ mặt càng lúc càng dụ người, Trương đại quan nhân dùng sức nhắm mắt lại: Hay là... hai chúng ta sau khi xuống phi cơ, tìm một địa phương nào đó, tham khảo sâu hơn rồi hẵng nói nhé?
Nằm mơ? Lệ Phù hất tay hắn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương đại quan nhân sau khi đặt chân lên đất của tổ quốc lập tức phát hiện, có người sớm đã ở đây đợi hắn, nói một cách chính xác hơn thì là đợi họ. Lãnh đạo của cục bốn Quốc An đặc biệt tới đây, sự kiện phát sinh ở châu Âu có ảnh hưởng không nhỏ, ở trong nội bộ Quốc An dẫn tới chấn động rất lớn, Chương Bích Quân tính tình cao ngạo bởi vì chuyện của Trương Dương mà vỗ bàn với cục trưởng cục mười, một mực làm náo loạn tới tổng cục Quốc An, mà sau cùng Trương Dương lại giải quyết được chuyện này một cách viên mãn, cục bốn trên dưới nở mày nở mặt, mà cục mười thì mặt mày nhếch nhác, tổng cục đã đặc liệt bắt cục mười phải giải thích.
Hình Triêu Huy mặt mày tươi rói đón Trương Dương và Lệ Phù vào xe thương vụ, người mở xe là Triệu Quân, hai người một là lãnh đạo cao nhất của cục bốn, một người là thượng ti trên đầu Trương Dương, trận trượng ngênh tiếp như vậy khó tránh khỏi quá long trọng.
Hình Triêu Huy vẫn là bộ dạng tươi cười rạng rỡ, một thời gian không gặp, y lại tròn ra thêm một chút, nhìn thấy có mấy phần vị đạo của Phật Di Lặc, rất quan phương rất khách khí nói với Trương Dương một câu: Lần này cực khổ rồi!
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng bụng to tướng của y không nhịn được mà chêm thêm một câu: Không cực khổ, lao động thể lực và lao động đầu óc không thể nào so với nhau được, vẫn là lãnh đạo ngồi trong văn phòng cực khổ hơn!
Hình Triêu Huy cười ha ha, y rất hiểu Trương Dương, cũng không cảm thấy lời này của hắn có gì mạo phạm, lại cười nói với Lệ Phù: Dạ Oanh, lần này về nước có thể xin nghỉ một đoạn thời gian đó!
Lệ Phù từ trong câu nói của y nghe ra được chút manh mối, xem ra mình cũng bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng rồi. Cô ta nói khẽ: Về tổng bồ à? Tôi muốn ở trước mặt nói rõ tình huống lần này với thượng cấp!
Hình Triêu Huy gật đầu, nói: Lão bản bảo tôi tới đón cô!
...
Lúc xe lái tới khách sạn Hương Quốc, Hình Triêu Huy và Trương Dương xuống xe trước, để Triệu Quân dẫn Lệ Phù tới tổng bộ Quốc An.
Trương Dương ngơ ngác nhìn Hình Triêu Huy: Làm gì vậy? Tôi không cần tới tổng bộ à?
Hình Triêu Huy nói: Vào phòng rồi nói chuyện!
Y giúp Trương Dương mang hành lý tới phòng 1821 đã được đặt trước, kéo rèm cửa lại, Trương Dương cởi cà vạt ném lên giường, dùng ánh mắt quái dị nhìn Hình Triêu Huy.
Hình Triêu Huy trước tiên đi đun nước, sau đó cầm hộp trà lá trên bàn lắc lư trước mặt Trương Dương, nói: Triệu Quân tặng cho tôi trà ngon, hơn một ngàn đồng một lạng, thằng ôn cậu có khẩu phúc đấy! Y bị Trương Dương nhìn cho không thoải mái, cười nói: Cậu làm gì mà nhìn tôi như vậy?
Trương Dương nói: Ông kéo tôi tới đây, có phải định giam lỏng hay là định diệt khẩu?
Hình Triêu Huy chỉ vào đầu Trương Dương, cười nói: Thằng nhóc thối tha, tôi cũng muốn diệt khẩu cậu lắm, nhưng tôi đánh lại cậu chắc?
Ông cũng có chút tự biết lấy mình đó! Nói đi! Đừng có dùng âm mưu quỷ kế với tôi, Quốc An các ông rốt cuộc là muốn xử lý tôi thế nào?
Hình Triêu Huy chuyển đề tài, nói: Nước sôi rồi! Y chậm rãi cho trà vào ngâm, lấy một chén cho Trương Dương, sau đó cảm thán: Tôi có lúc thật sự không nhịn được mà tự hỏi mình, trong thiên hạ này có lãnh đạo như tôi ư? Tôi rõ ràng là thượng ti của cậu, sao mỗi lần đều thấy tôi như là đang nịnh nọt cậu vậy!
Trương Dương nói: Đó là bởi vì ông đối với tôi trong lòng có quỷ, ông cảm thấy có lỗi với tôi! Quốc An các ông thiếu nợ tôi!
Hình Triêu Huy nói: Còn lâu á, chuyện tới châu Âu lần này là câu tự dính vào, tôi không bảo cậu quản mà!
Trương Dương nói: Mọi người đều là đồng chí, Dạ Oanh có nạn, tôi không thể ngồi yên không để ý được, huống chi mục tiêu của đám người Ai Len đó là vợ chồng phó thủ tướng Văn, nếu như để chúng đạt được mục đích, tôi thấy, không chỉ là cục mười, e rằng cả Quốc An của các ông trên dưới đều không thoát khỏi can hệ đâu?
Hình Triêu Huy hớp một ngụm trà: Cho nên lần này chúng tôi đã thảo luận, không xử phạt cậu, chuyện cậu tự tiện hành động, vô tổ chức vô kỷ luật trung hòa với công lao của cậu, đối với cậu không thưởng không phạt!
Trương Dương nói: Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, mong đám người các ông cảm ơn thì trừ phi là mặt trời mọc đằng tây. Hắn uống một ngụm trà rồi nói: Là Triệu Quân tặng ông à?
Hình Triêu Huy gật đầu, nhíu mày nói: Hơn một ngàn đồng một lạng đó!
Rắm chó! Ông lừa mình dối người à, trà lá này trên thị trưởng tối đa là hơn trăm đồng một cân, quá tầm thường, Triệu Quân chơi ông đó!
Hình Triêu Huy cũng phẩm ra được là trà lá này không đáng tiền như vậy, có điều đồng chí Hình vẫn rất sĩ diện, ho khan một tiếng, nói: Triệu Quân vốn thật thà, theo lý mà nói sẽ không làm vậy đâu, đổi là thằng ôn cậu thì nhất định là có.
Trương Dương đặt chén trà xuống, nói: Phía tổng cục định xử lý tôi thế nào?
Hình Triêu Huy nói: Chuyện của cậu chỉ có tôi và Chương Bích Quân, Triệu Quân vài người của mình biết thôi, toàn bộ tư liệu của cậu chỉ có tôi giữ!
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười, nói: Thôi rồi, ông chỉ thiếu mỗi nước không treo tư liệu của tôi lên thành lâu Thiên An môn thôi! Cái trình độ bảo mật của ông thuộc lại hại chết người không đền mạng mà!
Hình Triêu Huy có chút xấu hổ ho khan một iếng: Cậu biết lần này cục mười xảy ra vấn đề lớn không, để tránh cục bốn và cục mười có mâu thuẫn, cho nên chúng tôi kiên quyết phủ nhận cậu là thành viên của chúng tôi với bên ngoài.
Trương Dương cười lạnh, nói: Chim chết thì bẻ ná!
Hình Triêu Huy phối thêm một câu: Đừng cảm tháy chúng tôi mượn ma giết lừa, cục bốn của chúng ta là bộ môn có nhân tình nhất rồi đấy, tất cả những gì mà cậu làm chúng tôi đều nhìn thấy.
Trương Dương nói: Ông cho rằng không thừa nhận thì người ta tin ông sao?
Hình Triêu Huy cười hắc hắc, nói: Bọn họ có tin hay không không quan trọng, mẫu thuẫn thì đâu đâu cũng có, chỉ cần không trở nên gay gắt là được, tổ chức quyết định cho cậu nghỉ dài hạn, để cậu nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian.
Trương Dương híp mắt: Sợ tôi tìm phiền phức cho các ông à, hiện giờ vội vàng đuổi tôi ra sao?
Tôi nói này, cậu sao mà đa nghi thế?
Trương Dương nói: Tôi lần này tới châu Âu là phó đoàn trưởng đoàn khảo sát Giang Thành, các ông bất minh bất bạch lôi tôi về, người biết thì hiểu tôi là ra sức vì nước, người không biết thì cho rằng tôi bị trục xuất, tôi sẽ phải giải thích với phía Giang Thành thế nào đây?
Hình Triêu Huy nói: Cậu không cần phải lo lắng, tôi đã nói chuyện với bí thư Đỗ rồi, nói rằng cậu ở nước Anh đột nhiên bị bệnh cấp tính, cho nên phải về nước trước!
Bệnh gì?
Nói chung là bệnh nặng! Thủ tục vào bệnh viên Trung Hải tôi đã làm xong cho cậy rồi, cậu đi hay không đi cũng không sao, nói cung là ở đủ một tháng là được!
Trương Dương cuối cùng đã hiểu rồi, đây chính là giam lỏng, hắn cười lạnh, nói: Còn cần hạn chế tự do của tôi không ?
htn vội vàng xua tay, nói: Đừng hiểu lầm, cậu thích đi đâu thì đi! Chỉ là đừng rời khỏi Bắc Kinh, tùy thời nghe sự điều khiển của tổ chức!
Trương Dương gật đầu: Được, đúng rồi, việc ăn ở của tôi ở Bắc Kinh thế nào?
Hình Triêu Huy phủi phủi bụi dưới mông: Muốn ở bệnh viện thì ở, căn phòng này tôi cũng chi cho cậu rồi, cậu muốn ở bao lâu cũng được, muốn dẫn ai tới ở cũng được, những cái khác thì án chiếu theo tiêu chuẩn công tác trong nước, theo tiêu chuẩn của tôi mà chi trả, sao? Tôi đối với cậu không bạc chứ?
Trương Dương nói: Trên thế giới này không có bữa cơm miễn phí, ông đối với tôi càng tốt, chứng tỏ ông càng có ý đồ, tôi thật sự có chút sợ ông rồi đó, không khéo có ngày bị ông hại mà tôi còn phải giúp ông kiếm tiền nữa ấy chứ!
Hình Triêu Huy nói: Đừng có nghĩ nhiều! Đúng rồi, tối nay ở Tử Kim các, chủ nhiệm Chương tẩy trần cho cậu, cậu nhất định phải tới đo. Y đưa túi văn kiện ở trong tay cho Trương Dương: Đây là thủ tục ở viện, sáng mai tới bệnh viện báo cáo, giường ngủ hay bác sĩ tôi đều lo rồi.
Trương Dương thở dài: Con mẹ nó đúng là uất ức, về nước bị các ông biến thành người bị bệnh truyền nhiễm, tôi thật sự là phải cảm ơn ông đó, may mà không cho tôi thành bị bệnh thần kinh!
Hình Triêu Huy cười ha ha, nói: À, rảnh thì viết một bản báo cáo về chuyện của cậu ở châu Âu giao cho tôi, tôi cần lưu trữ.
Trương Dương rất bất mãn lườm y một cái.
Hình Triêu Huy sau khi nói rõ thì dặn dò Trương Dương đợi ở đây, chốc nữa sẽ có chuyên xa tới đón hắn tới Tử Kim các ăn cơm, sau đó thì đứng dậy bỏ đi.
Sau khi Hình Triêu Huy đi, Trương Dương đóng cửa phòng lại, trước tiên kiểm tra xem có máy nghe lén không, vào Quốc An lâu như vậy, tính cảnh giác của thằng ôn này cũng cao hơn không ít, sau khi xác định không có gì dị thường, hắn mới cầm điện thoại lên, trước tiên gọi cho bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã không chỉ là lãnh đạo của hắn mà còn là bằng hữu đáng tin cậy của hắn, từ chỗ Đỗ Thiên Dã có thể nhận được tin tức xác thực đáng tin.
Đỗ Thiên Dã nhận được tin tức của Trương Dương thì vô cùng bình tĩnh: Về rồi à?
Trương Dương nói: Về rồi, giờ đang ở bệnh viện Trung Hải!
Sao? Trương Dương quan tâm hỏi.
Lệ Phù nói: Huyết thanh hữu hiệu, sau năm phút bệnh độc ở trong cơ thể chúng em có thể được khống chế, không còn tính truyền nhiễm nữa! Cô ta có chút kỳ quái, Vương Triển lần này vị sao lại phối hợp như vậy, chẳng lẽ Josephine đối với hắn thật sự rất quan trọng ư?
Sau khi huyết thanh có tác dụng, Trương Dương liền giải trừ trạng thái quy tức cho Lý Huệ Tử, cô bé từ từ tỉnh dậy, đôi mắt to đen láy như bảo thạch chớp chớp, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và mê hoặc nhìn Trương Dương, có điều rất nhanh liền thấy Lệ Phù, kinh hỉ nói: Chị Lệ Phù!
Lệ Phù tháo mặt nạ phòng độc ra, ôm lấy Lý Huệ Tử rồi an ủi cô bé: Đừng sợ, tất cả đều đã qua rồi!
Trương Dương nói: Nơi này không an toàn đâu, chúng ta rời đi đã rồi hẵng nói! Hắn ôm lấy Lý Huệ Tử, cùng Lệ Phù từ trụ cầu bò lên trên, lên tới cầu, bên trên sớm đã có xe thương vụ đứng chờ.
Lý Huệ Tử nhìn thấy ba ba, khóc lóc chạy tới, Lý Long tuy đã mất đi một chân, nhưng nhìn thấy con gái bình an vô sự thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng an ủi.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, hành động của Trương Dương và Lệ Phù dã dẫn tới sự chú ý của quân phương Anh quốc, bọn họ vè trèo lên xe thương vụ thì bị nhìn thấy.
Lý Long tuy ở trên phố người Hoa là hạng hô phong hoán vũ, nhưng gặp phải loại chuyện này thì cũng đành thúc thủ vô sách, hắn nhìn Trương Dương với ánh mắt cầu trợ.
Trương Dương nhanh chóng bấm điện thoại của Muỗi, người nhận điện thoại vẫn là Lý Vĩ, gã và Văn Tử đang ở cùng nhau đợi tin tức của Trương Dương, Trương Dương nói nhỏ: Tôi cần sự giúp đỡ của anh! Người Anh đã phát hiện được chúng tôi rồi!
Lý Vĩ hỏi địa điểm của Trương Dương, nói nhỏ: Anh cứ lái tới đường Queen, tôi sẽ tiếp ứng anh! Đặc điện thoại xuống, gã bước ra khỏi xe, Muỗi đi theo sau gã hỏi: Anh định làm gì?
Lý Vĩ lạnh lùng nói: Lòng hiếu kỳ của cậu nặng quá đó! Gã đi tới một chiếc xe trọng tải ở phía trước, một quyền đấm vỡ cửa kính, từ bên trong kéo cửa ra, mỉm cười nói: Tôi tới kiểm duyệt tố chất của đám quân nhân Anh quốc một chút!
...
Bọn Trương Dương án chiếu theo lộ tuyến mà Lý Vĩ đã nói mà lái xe, tính năng của chiếc xe thương vụ này thực sự không dám khen tặng, hai chiếc xe jeep quân dụng đã một trái một phải giáp kích, Lý Long ngồi bên trong, một tay ôm con gái, nghiến răng nghiến lợi nói: Đâm chúng! Đâm chết mẹ bọn chó đó đi! Nói xong câu này lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của con gái, hắn vội vàng phì một tiếng, cười bồi nói: Con gái, ba nói sai rồi!
Lái xe điều khiến tay lái tả xung hữu đột, liên tiếp va chạm với hai chiếc xe quân dụng, bên trong xe jeep quân dụng phát ra tiếng còi cảnh báo.
Trương Dương nói: Mặc kệ nó, tiếp tục lái về phía trước!
Phía trước có hai chiếc xe tải quân dụng lao về phía họ, đường phía trước đã bị chặn, lái xe trợn trừng mắt lên, phát ra tiếng hét sợ hãi, Lệ Phù xông tới, lớn tiếng nói: Đạp hết ga đi! Cô ta dùng sức kéo tay lái, thân xe thương vụ dưới lực kéo cường đại hơn nghiên đi, chỉ có hai chiếc bánh xe bên trái là chạm đất, chui qua khe hở giữa hai chiếc xe tải.
Người xui xẻo nhất là Lý Long, hắn từ bên này của thân xe ngã sang bên kia, vết thương trên chân bị chạm, đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng.
Lúc xe thương vụ xông qua phong tỏa, bốn bánh lại hạ xuống đất, phía trước đã là đường Queen, Trương Dương nhận được điện thoại của Muỗi: Đến phố đầu tiên thì rẽ trái!
Trương Dương lập tức hạ mệnh lệnh, xe thương vụ sắp lái tới con phố đầu tiên, lái xe quặt tay lái, thân xe quành một góc gần chín mươi độ, Lý Long lại từ bên này lăn sang bên kia, hắn thở hổn hển, mắng: A Hổ, con mẹ nhà mày! A... xin lỗi con gái, cha không nhịn được nên lại chửi bậy mất rồi!
Ba chiếc xe jeep của quân Anh giống như là bóng theo hình, bọn họ cũng sắp lái tới đầu phố, một chiếc xe tải chậm rãi lái tới, cản bọn họ lại.
Lý Vĩ bật đèn xin dừng, sau đó lạnh lùng cầm điện thoại lên, ấn một dãy số rồi cung kính nói: Phu nhân, bọn họ còn ba phút nữa sẽ tới nơi!
Xe thương vụ men theo đường một mực lái về phía trước, trên đầu truyền tới tiếng cánh quạt của trực thanh, quân bộ của Anh hạ thiên la địa võng, bọn họ lần này muốn một mẻ lưới bắt tất cả mọi người.
Trương Dương và Lệ Phù nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương, muốn thoát khỏi quân phương Anh quốc là điều không có khả năng.
Lý Vĩ lúc này gọi điện thoại tới: Phu nhân đang ở phía trước đợi anh đấy!
Xe thương vụ cuối cùng cũng lái ra khỏi con phố này, ở cuối phố có ba chiếc xe màu đen đang đỗ, La Tuệ Ninh mặt áo gió màu đen, dưới sự đi cùng của hai bảo vệ đứng ở đó, mặt mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của La Tuệ Ninh, trong lòng Trương Dương nảy sinh cảm xúc ấm áp dị thường, hắn đẩy xe nhảy xuống: Mẹ nuôi!
La Tuệ Ninh gật đầu: Lên xe đi!
Tất cả mọi người nhảy lên xe sứ quán của Trung Quốc, trực thăng Anh quốc phụ trách theo dõi rõ ràng phát hiện ra điểm này, bọn họ không dám tự tiện hành động, vừa theo ba chiếc xe vừa báo cáo tình huống tiến triển cho cấp trên. Phản ứng của cao tầng Anh quốc là tạm thời án binh bất động, yên lặng chờ biến.
Ba chiếc xe an toàn lái vào trong đại sứ quán Trung Quốc.
...
Không lâu sau, Wilson tướng quân lại tới bái phỏng phó thủ tướng Văn Quốc Quyền của phía Trung Quốc.
Văn Quốc Quyền trước khi tiếp kiến Wilson đã nắm rõ được toàn bộ sự việc, ông ta vẫn biểu hiện rất lễ mạo, nghe Wilson kể lại toàn bộ sự việc, sau đó mới bình tĩnh nói: Tướng quân Wilson, ngài nói rằng mấy người bị nhiễm bệnh độc BFIi lúc trước đang ở đại sứ quan Trung Quốc ư?
Wilson cố gắng nắm chắc ngôn ngữ ngoại giao: Tôi chỉ hoài nghi thôi!
Văn Quốc Quyền cười ha ha, nói: Hoài nghi? Nếu như sự hoài nghi của ngài được chứng thực, quý phương liệu có đóng cửa đại sứ quán Trung Quốc không?
Wilson không nói gì, rõ ràng là đồng ý với cách nói của Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: Tôi thực sự không hiểu nổi hành động của quý quốc, chuyện này tôi thà tin chỉ là một sự hiểu lầm chứ không hi vọng là hành vi của bất kỳ mục đích gì!
Wilson nói: Tôi nghĩ không cần phải báo cho thủ tướng các hạ về tính nghiêm trọng của bệnh độc BFII chứ!
Không cần! Văn Quốc Quyền lớn tiếng nói, ông đột nhiên đứng dậy: Tư liệu cơ mật của bệnh độc BFII tôi đã nắm rõ, Wilson tướng quân đã có nhiều suy đoán như vậy, vậy thì tôi cũng đoán một lần, tôi nghe nói người nghiên cứu chế tạo bệnh độc BFIi trước tiên là quý quốc, nếu như chuyện này là thật, quý quốc nên tiết lộ về bênh độc và chịu trách nhiệm bất kỳ hậu quả nào mà nó dẫn tới, công dân nước tôi có bất kỳ ai không cẩn thận nhiễm bệnh độc BFII, đều có quyền hướng tới chính phủ quý quốc truy cứu và đòi bồi thường!
Thủ tướng các hạ, tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm ý của tôi rồi, vì sự an toàn của người dân, không chỉ là Anh quốc mà cũng là vì sự an toàn của công dân quý quốc, chúng ta nên liên thú khống chế chuyện này!
Văn Quốc Quyền lạnh lùng nhìn Wilson tướng quân: Tướng quân có thể nói rõ hơn một chút không?
Wilson nói: Xin thủ tướng các hạ cho phép chúng tôi tiến hành kiểm tra toàn điện đại sứ quán!
Văn Quốc Quyền lắc đầu, nói: Ngài đang nói đùa với tôi đấy ư? Nếu như là ở trên đất Trung Quốc, chúng tôi cũng làm chuyện tương tự với đại sự quán Anh quốc, ngài liệu có đồng ý không?
Wilson nói: Thủ tướng các hạ, phía tôi tuyệt không cho phép bệnh độc BFII bị khoách tán!
Đó là vấn đề của các ông!
Wilson không ngờ thái độ của Văn Quốc Quyền lại cường ngạnh như vậy, y không thể không nhượng bộ, nói: Thủ tướng các hạ, tôi không phải là nói là để quân phương gia nhập, mà là muốn kiểm tra thân thể của tất cả nhân viên sứ quán!
Văn Quốc Quyền sao không hiểu được ý tứ của Wilson, thằng cha này nhận định rằng trong đại sứ quán Trung Quốc khẳng định có người mang bệnh độc BFII, chuyện này nếu không thể giải quyết, khẳng định sẽ mang tới rất nhiều phiền phức về sau, Văn Quốc Quyền cuối cùng cũng gật đầu, noi: Thế này đi, ngài có thể phái hai quan viên vệ sinh tới đại sứ quan lấy máu!
Wilson vui mừng quá đỗi.
Văn Quốc Quyền lại nói: Có điều, tôi có hai điều kiện, một, lấy máu và kiểm tra phải tiến hành dưới sự giám sát toàn bộ quá trình của nhân viên phía tôi, hai, nếu như chứng mình rằng phía tôi không có người bị lây nhiễm BFII, tôi hi vọng các ông sẽ chính thức xin lỗi phía tôi! Văn Quốc Quyền dùng từ rất cẩn thận, ông ta đã rõ chân tướng của cả chuyện này, sở dĩ dùng từ người bị lây nhiễm chứ không phải là người mang bệnh chính là đứng ở thế bất bại, nếu như phía Anh kiểm tra thấy có người từng bị nhiễm bệnh độc BFF, mình cũng có thể ăn nói được.
Wilson không chút do dự gật đầu, y đã nhận định ít nhất có ba người bị nhiễm bệnh độc BFII tiến vào đại sư quán Trung Quốc, án chiếu theo ước đoán của y về tốc độ lây lan của bệnh động, hiện tại có thể tất cả nhân viên công tác của sứ quan đều bị lây nhiễm rồi. Wilson thầm cười lạnh, đợi ta tìm ra chứng cứ, xem ngươi còn gì để nói không?
Kết quả kiểm tra tất nhiên phía Anh trợn tròn mắt, tuy cuối cùng kiểm tra thấy có hai người bị nhiễm bệnh độc BFII, nhưng bọn họ đều đã khỏi, người Anh quốc hiểu rằng, người ta khẳng định đã tiêm huyết thanh kháng bệnh độc rồi, nhưng Văn Quốc Quyền lại có cách giải thích của ông ta, bệnh độc BFII cũng chẳng có gì là lợi hại cả, trên thế giới không có gì kỳ lạ là không có, Lệ Phù và Lý Huệ Tử thiên sinh đã có kháng thể bệnh độc. Loại chuyện này nếu cứ tiếp tục dây dưa mãi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, kết quả sau cùng vẫn là người Anh chán chường nói xin lỗi rồi rời khỏi đại sứ quán Trung Quốc.
...
Ánh bình minh cuối cùng cũng tới, mưa phùn rơi cả đêm cũng theo đó mà ngừng lại, trên trời không có ánh dương, cả London vẫy bị bao phủ trong màn sương mù mờ mờ.
Lệ Phù cẩn thận rửa sạch vết thương cho Trương Dương, sau đó giúp hắn bôi thuốc kim sang lên da, ôn nhu nói: Đau không?
Trương Dương lắc lắc đầu.
Lệ Phù cúi xuống hôn nhẹ một cái lên mặt Trương Dương, sau đó nhanh nhẹn né tránh trước khi Trương Dương định bắt cô ta lại, vui vẻ cười bảo: Anh tuy cứu em, nhưng đừng hi vọng em lấy thân đền đáp nhé!
Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Em coi nhẹ tình cảm của anh rồi, anh làm việc trước giờ không bao giờ cần báo đáp!
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, chính là La Tuệ Ninh tới thăm hắn.
Trương Dương mặc áo vào, mỉm cười đón La Tuệ Ninh: Mẹ nuôi! Người Anh nói sao?
La Tuệ Ninh nói: Đã giải quyết rồi, Lệ Phù và Lý Huệ Tử tuy từng bị nhiễm bệnh độc BFII, nhưng bọn họ đều không có tính truyền nhiễm, hơn nữa huyết thanh của họ cũng có kháng thể! Nói tới đây không nhịn được mà bật cười: Người Anh trong chuyện này phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bệnh độc BFII của họ đối với chúng ta đã không còn bất kỳ uy hiếp gì nữa rồi.
Trương Dương không khỏi từ đó mà nghĩ ra nhiều hơn, nếu như bệnh độc là bí mật của phía Anh, vậy Vương Triển vì sao lại có? Chẳng lẽ hắn làm thuê cho phía Anh?
La Tuệ Ninh nói: Đại sư quán đã an bài xong máy bay hôm nay rồi, hai tiếng nữa các con có thể về nước! Đây cũng là quyết định của Văn Quốc Quyền sau khi suy nghĩ kỹ, thân phận của Trương Dương và Lệ Phù quyết định bọn họ không thích hợp tiếp tục ở lại Anh quốc, so với để phía Anh tra được chứng cứ rồi trục xuất họ thì thà để họ về nước trước.
Trương Dương gật đầu, nói: Con sớm đã muốn về rồi, từ lúc con tới nơi này ngay cả một ngày trời nắng cũng không thấy, sớm biết hoàn cảnh London kém như vậy, có khênh kiệu rước con cũng không tới.
La Tuệ Ninh cười khẽ một tiếng, nói: Cha nuôi của con nói, dạng cán bộ vô tổ chức vô kỷ luật như con phải bị xử phạt, con tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý đi!
Trương Dương cười khổ gật đầu, hắn phát hiện mỗi lần mình ra sức vì nước thường thường đều gặp kết cục không tốt.
La Tuệ Ninh đi không lâu thì Muỗi dưới sự dẫn dắt của Lý Vĩ tới gặp mặt họ, phó thủ tướng Văn thúc giục phía Quốc An giải thích chuyện tới châu Âu lần này với ông ta, cao tầng của Quốc An cũng liên hệ với Muỗi, Muỗi đã báo cáo hết tất cả lên trên, bởi vì chuyện lần này, nội bộ cục mười đối diện với biến động kịch liệt, bất kể là kết quả cuối cùng như thế nào thì Muỗi rõ ràng sẽ được thăng chức, chuyện này đã được cao tầng Quốc An bảo chứng.
Lệ Phù về nước cũng là quyết định của cao tầng Quốc An, công tác của cô ta sẽ được sắp xếp lại.
Muỗi cười cười với Trương Dương, nói: Trần Mỹ Lâm liên hệ với tôi!
Trương Dương không khỏi bật cười: Cô ta không sao à, giữa hai người thông đồng với nhau từ lúc nào đó?
Muỗi đỏ mặt, nói: Cô ta là tìm tôi để nghe ngóng tin tức! Anh có gặp cô ta không?
Trương Dương nói: Bỏ đi, con bé đó luôn coi tôi như kẻ thù giết cha, tôi kính nhi viễn chi là tốt nhất.
Muỗi nói: Cô ta biết không ít việc, cứ quấn quít lấy tôi đòi gia nhập bộ môn của chúng ta!
Lệ Phù cũng bật cười: Được đấy, điều tra bối cảnh của cô ta đi, sau khi tôi đi, phía châu Âu khẳng định thiếu người, cậu bồi dưỡng cô ta cho tốt vào, không khỏi còn bồi dưỡng ra tình cảm nữa ấy chứ!
Muỗi không nói gì, trên mặt lại lộ ra mấy phần đắc ý, trong đầu thằng ôn này quả thật có ý nghĩ đó.
Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, là Vương Triển gọi tới, nguyên nhân Vương Triển tìm Trương Dương là bởi vì Trương Dương đã lưu lại hậu thủ trên người Josephine, hiện tại Josephine rơi vào hôn mê bất tỉnh. Giọng nói của Vương Triển đầy oán khí: Không ngờ mày làm người lại không giữ chữ tín như vậy!
Trương Dương mỉm cười: Binh bất yếm trá mà, làm nghề như chúng ta làm gì có chữ tín mà giữ, có điều, mày yên tâm đi, tao sẽ cho mày một phương thuốc, mày chiếu theo phương thuốc của tao mà đi tìm thuốc, sau khi sắc cho ả uống, đảm bảo ả sẽ không sao đâu. Hắn sớm đã chuẩn bị phương thuốc, liền lấy ra đọc cho Vương Triển. Trước khi gác điện thoại, không quên nói tạm biệt với Vương Triển: Vương Triển, chúng ta cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, tao sắp đi rồi nên nói một tiếng tạm biệt với mày!
Vương Triển lạnh lùng nói: Không tiễn!
Tao thì lại muốn mày tiễn tao, chuyến đi Anh lần này, người mà tao khó quên nhất chính là mày. Có cơ hội mày tới quốc nội chơi nhé, tao nhất định sẽ tiếp đãi mày chu đáo.
Vương Triển sao có thể không nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của thằng ôn này: Nói một câu thật lòng, tao cũng chẳng muốn nhìn thấy mày nữa đâu!
Trương Dương cười ha ha.
...
Trên chuyến bay London- Bắc Kinh, Trương đại quan nhân nhìn tầng mây mỹ lệ qua khung cửa sổ. Hiện tại nhớ lại một chút, tất cả những gì xảy ra ở Anh Quốc giống như là mộng cảnh, lần này hắn mang mục đích chiêu thương cho Giang Thành mà tới, nhưng cuối cùng lại rơi vào vòng phân tranh của cuộc chiến gián điệp, trong thời gian ở London, vai mà hắn đóng hoàn toàn là nhân vật đặc công Quốc An,nghĩ cũng thấy có lỗi với Giang Thành, ít nhất thì khoản tiền đi lại người ta đã bỏ ra cho mình là vô ích rồi.
Lệ Phù ngủ rất ngon ở bên cạnh hắn, Trương Dương nhìn khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ hồng hào của cô ta, trong lòng thấy manh động, hắn ghé tới, muốn hôn trộm lên đôi môi như cánh hoa của Lệ Phù, lúc đang áp sát thì Lệ Phù đột nhiên mở bừng mắt, thò ngón tay ra mỉm cười ngăn cái miệng hắn lại.
Trương đại quan nhân dụng tâm không thực hiện được, khó tránh khỏi xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: Co bé, không hổ là xuất thân đặc công, tính cảnh giác cao thật!
Lệ Phù cười nói: Ở cùng với sói không dám không đề phòng! Có điều anh cũng quá không quân tử đó, sao lại nhân lúc người ta gặp nguy mà tấn công thế hả?
Trương Dương cười nói: Anh trước giờ chưa từng nhận mình là quân tử, trong mắt anh ngụy quân tử còn không đáng yêu bằng chân tiểu nhân!
Lệ Phù ngồi thẳng dậy, chỉnh trang lại mái tóc vàng, nói khẽ: Nếu anh thân sĩ hơn một chút, nói không chừng có thể đả động được em đấy!
Tính tình của anh rất chân thực, trong lòng nghĩ gì thì làm nấy? Hư tình giá ý anh không biết đâu! Sở trường lớn nhất của thằng ôn này chính là có thể nói những hành động vô sỉ của mình thành quang minh lỗi lạc.
Lệ Phù từ trên xe đẩy lấy một cốc nước chanh, lại lấy cho Trương Dương một bình nước khoáng, con mắt đẹp màu lam nhìn ra ngoài cửa sổ: Chuyện lần này có thể sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng đối với anh đó.
Trương Dương lúc trước đã từng chỗ La Tuệ Ninh nghe được một số tin tức, hắn nhún vai, nói: Không sao đâu, mạng của anh là kẻ gánh oan ức mà!
Lệ Phù cười khúc khích, nói: Em thật sự là không hiểu được anh, một thân bản lĩnh như vậy mà không vận dụng, cứ chui rúc ở cái địa phương Giang Thành bé tí, tới hiện tại vẫn chỉ là một phó ban, anh không ngờ lại còn làm rất khoái trá nữa chứ.
Trương Dương nói nhỏ: Anh không thích lén lén lút lút, cái nghề của bọn họ, nói dễ nghe thì là đặc công, nhưng kỳ thực thì chẳng khác nào làm trộm, các chức phó chủ nhiệm phòng chiêu thương của anh tuy chỉ là phó ban, nhưng anh đi đâu cũng đường đường chính chính, chẳng phải lo lắng điều gì.
Lệ Phù đặt cốc nước chanh xuống, chủ động quàng lấy tay Trương Dương, nói: Có từng suy nghĩ tới hợp tác với em không?
Trương Dương nhìn ánh mắt vũ mị bên trong con mắt màu lam của Lệ Phù, hít sâu một hơi, nói: Đừng câu dẫn anh! Con người này có ý chí kiên định lắm đấy?
Lệ Phù lại dựa sát vào Trương Dương hơn, vẻ mặt càng lúc càng dụ người, Trương đại quan nhân dùng sức nhắm mắt lại: Hay là... hai chúng ta sau khi xuống phi cơ, tìm một địa phương nào đó, tham khảo sâu hơn rồi hẵng nói nhé?
Nằm mơ? Lệ Phù hất tay hắn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương đại quan nhân sau khi đặt chân lên đất của tổ quốc lập tức phát hiện, có người sớm đã ở đây đợi hắn, nói một cách chính xác hơn thì là đợi họ. Lãnh đạo của cục bốn Quốc An đặc biệt tới đây, sự kiện phát sinh ở châu Âu có ảnh hưởng không nhỏ, ở trong nội bộ Quốc An dẫn tới chấn động rất lớn, Chương Bích Quân tính tình cao ngạo bởi vì chuyện của Trương Dương mà vỗ bàn với cục trưởng cục mười, một mực làm náo loạn tới tổng cục Quốc An, mà sau cùng Trương Dương lại giải quyết được chuyện này một cách viên mãn, cục bốn trên dưới nở mày nở mặt, mà cục mười thì mặt mày nhếch nhác, tổng cục đã đặc liệt bắt cục mười phải giải thích.
Hình Triêu Huy mặt mày tươi rói đón Trương Dương và Lệ Phù vào xe thương vụ, người mở xe là Triệu Quân, hai người một là lãnh đạo cao nhất của cục bốn, một người là thượng ti trên đầu Trương Dương, trận trượng ngênh tiếp như vậy khó tránh khỏi quá long trọng.
Hình Triêu Huy vẫn là bộ dạng tươi cười rạng rỡ, một thời gian không gặp, y lại tròn ra thêm một chút, nhìn thấy có mấy phần vị đạo của Phật Di Lặc, rất quan phương rất khách khí nói với Trương Dương một câu: Lần này cực khổ rồi!
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng bụng to tướng của y không nhịn được mà chêm thêm một câu: Không cực khổ, lao động thể lực và lao động đầu óc không thể nào so với nhau được, vẫn là lãnh đạo ngồi trong văn phòng cực khổ hơn!
Hình Triêu Huy cười ha ha, y rất hiểu Trương Dương, cũng không cảm thấy lời này của hắn có gì mạo phạm, lại cười nói với Lệ Phù: Dạ Oanh, lần này về nước có thể xin nghỉ một đoạn thời gian đó!
Lệ Phù từ trong câu nói của y nghe ra được chút manh mối, xem ra mình cũng bởi vì chuyện này mà bị ảnh hưởng rồi. Cô ta nói khẽ: Về tổng bồ à? Tôi muốn ở trước mặt nói rõ tình huống lần này với thượng cấp!
Hình Triêu Huy gật đầu, nói: Lão bản bảo tôi tới đón cô!
...
Lúc xe lái tới khách sạn Hương Quốc, Hình Triêu Huy và Trương Dương xuống xe trước, để Triệu Quân dẫn Lệ Phù tới tổng bộ Quốc An.
Trương Dương ngơ ngác nhìn Hình Triêu Huy: Làm gì vậy? Tôi không cần tới tổng bộ à?
Hình Triêu Huy nói: Vào phòng rồi nói chuyện!
Y giúp Trương Dương mang hành lý tới phòng 1821 đã được đặt trước, kéo rèm cửa lại, Trương Dương cởi cà vạt ném lên giường, dùng ánh mắt quái dị nhìn Hình Triêu Huy.
Hình Triêu Huy trước tiên đi đun nước, sau đó cầm hộp trà lá trên bàn lắc lư trước mặt Trương Dương, nói: Triệu Quân tặng cho tôi trà ngon, hơn một ngàn đồng một lạng, thằng ôn cậu có khẩu phúc đấy! Y bị Trương Dương nhìn cho không thoải mái, cười nói: Cậu làm gì mà nhìn tôi như vậy?
Trương Dương nói: Ông kéo tôi tới đây, có phải định giam lỏng hay là định diệt khẩu?
Hình Triêu Huy chỉ vào đầu Trương Dương, cười nói: Thằng nhóc thối tha, tôi cũng muốn diệt khẩu cậu lắm, nhưng tôi đánh lại cậu chắc?
Ông cũng có chút tự biết lấy mình đó! Nói đi! Đừng có dùng âm mưu quỷ kế với tôi, Quốc An các ông rốt cuộc là muốn xử lý tôi thế nào?
Hình Triêu Huy chuyển đề tài, nói: Nước sôi rồi! Y chậm rãi cho trà vào ngâm, lấy một chén cho Trương Dương, sau đó cảm thán: Tôi có lúc thật sự không nhịn được mà tự hỏi mình, trong thiên hạ này có lãnh đạo như tôi ư? Tôi rõ ràng là thượng ti của cậu, sao mỗi lần đều thấy tôi như là đang nịnh nọt cậu vậy!
Trương Dương nói: Đó là bởi vì ông đối với tôi trong lòng có quỷ, ông cảm thấy có lỗi với tôi! Quốc An các ông thiếu nợ tôi!
Hình Triêu Huy nói: Còn lâu á, chuyện tới châu Âu lần này là câu tự dính vào, tôi không bảo cậu quản mà!
Trương Dương nói: Mọi người đều là đồng chí, Dạ Oanh có nạn, tôi không thể ngồi yên không để ý được, huống chi mục tiêu của đám người Ai Len đó là vợ chồng phó thủ tướng Văn, nếu như để chúng đạt được mục đích, tôi thấy, không chỉ là cục mười, e rằng cả Quốc An của các ông trên dưới đều không thoát khỏi can hệ đâu?
Hình Triêu Huy hớp một ngụm trà: Cho nên lần này chúng tôi đã thảo luận, không xử phạt cậu, chuyện cậu tự tiện hành động, vô tổ chức vô kỷ luật trung hòa với công lao của cậu, đối với cậu không thưởng không phạt!
Trương Dương nói: Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, mong đám người các ông cảm ơn thì trừ phi là mặt trời mọc đằng tây. Hắn uống một ngụm trà rồi nói: Là Triệu Quân tặng ông à?
Hình Triêu Huy gật đầu, nhíu mày nói: Hơn một ngàn đồng một lạng đó!
Rắm chó! Ông lừa mình dối người à, trà lá này trên thị trưởng tối đa là hơn trăm đồng một cân, quá tầm thường, Triệu Quân chơi ông đó!
Hình Triêu Huy cũng phẩm ra được là trà lá này không đáng tiền như vậy, có điều đồng chí Hình vẫn rất sĩ diện, ho khan một tiếng, nói: Triệu Quân vốn thật thà, theo lý mà nói sẽ không làm vậy đâu, đổi là thằng ôn cậu thì nhất định là có.
Trương Dương đặt chén trà xuống, nói: Phía tổng cục định xử lý tôi thế nào?
Hình Triêu Huy nói: Chuyện của cậu chỉ có tôi và Chương Bích Quân, Triệu Quân vài người của mình biết thôi, toàn bộ tư liệu của cậu chỉ có tôi giữ!
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười, nói: Thôi rồi, ông chỉ thiếu mỗi nước không treo tư liệu của tôi lên thành lâu Thiên An môn thôi! Cái trình độ bảo mật của ông thuộc lại hại chết người không đền mạng mà!
Hình Triêu Huy có chút xấu hổ ho khan một iếng: Cậu biết lần này cục mười xảy ra vấn đề lớn không, để tránh cục bốn và cục mười có mâu thuẫn, cho nên chúng tôi kiên quyết phủ nhận cậu là thành viên của chúng tôi với bên ngoài.
Trương Dương cười lạnh, nói: Chim chết thì bẻ ná!
Hình Triêu Huy phối thêm một câu: Đừng cảm tháy chúng tôi mượn ma giết lừa, cục bốn của chúng ta là bộ môn có nhân tình nhất rồi đấy, tất cả những gì mà cậu làm chúng tôi đều nhìn thấy.
Trương Dương nói: Ông cho rằng không thừa nhận thì người ta tin ông sao?
Hình Triêu Huy cười hắc hắc, nói: Bọn họ có tin hay không không quan trọng, mẫu thuẫn thì đâu đâu cũng có, chỉ cần không trở nên gay gắt là được, tổ chức quyết định cho cậu nghỉ dài hạn, để cậu nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian.
Trương Dương híp mắt: Sợ tôi tìm phiền phức cho các ông à, hiện giờ vội vàng đuổi tôi ra sao?
Tôi nói này, cậu sao mà đa nghi thế?
Trương Dương nói: Tôi lần này tới châu Âu là phó đoàn trưởng đoàn khảo sát Giang Thành, các ông bất minh bất bạch lôi tôi về, người biết thì hiểu tôi là ra sức vì nước, người không biết thì cho rằng tôi bị trục xuất, tôi sẽ phải giải thích với phía Giang Thành thế nào đây?
Hình Triêu Huy nói: Cậu không cần phải lo lắng, tôi đã nói chuyện với bí thư Đỗ rồi, nói rằng cậu ở nước Anh đột nhiên bị bệnh cấp tính, cho nên phải về nước trước!
Bệnh gì?
Nói chung là bệnh nặng! Thủ tục vào bệnh viên Trung Hải tôi đã làm xong cho cậy rồi, cậu đi hay không đi cũng không sao, nói cung là ở đủ một tháng là được!
Trương Dương cuối cùng đã hiểu rồi, đây chính là giam lỏng, hắn cười lạnh, nói: Còn cần hạn chế tự do của tôi không ?
htn vội vàng xua tay, nói: Đừng hiểu lầm, cậu thích đi đâu thì đi! Chỉ là đừng rời khỏi Bắc Kinh, tùy thời nghe sự điều khiển của tổ chức!
Trương Dương gật đầu: Được, đúng rồi, việc ăn ở của tôi ở Bắc Kinh thế nào?
Hình Triêu Huy phủi phủi bụi dưới mông: Muốn ở bệnh viện thì ở, căn phòng này tôi cũng chi cho cậu rồi, cậu muốn ở bao lâu cũng được, muốn dẫn ai tới ở cũng được, những cái khác thì án chiếu theo tiêu chuẩn công tác trong nước, theo tiêu chuẩn của tôi mà chi trả, sao? Tôi đối với cậu không bạc chứ?
Trương Dương nói: Trên thế giới này không có bữa cơm miễn phí, ông đối với tôi càng tốt, chứng tỏ ông càng có ý đồ, tôi thật sự có chút sợ ông rồi đó, không khéo có ngày bị ông hại mà tôi còn phải giúp ông kiếm tiền nữa ấy chứ!
Hình Triêu Huy nói: Đừng có nghĩ nhiều! Đúng rồi, tối nay ở Tử Kim các, chủ nhiệm Chương tẩy trần cho cậu, cậu nhất định phải tới đo. Y đưa túi văn kiện ở trong tay cho Trương Dương: Đây là thủ tục ở viện, sáng mai tới bệnh viện báo cáo, giường ngủ hay bác sĩ tôi đều lo rồi.
Trương Dương thở dài: Con mẹ nó đúng là uất ức, về nước bị các ông biến thành người bị bệnh truyền nhiễm, tôi thật sự là phải cảm ơn ông đó, may mà không cho tôi thành bị bệnh thần kinh!
Hình Triêu Huy cười ha ha, nói: À, rảnh thì viết một bản báo cáo về chuyện của cậu ở châu Âu giao cho tôi, tôi cần lưu trữ.
Trương Dương rất bất mãn lườm y một cái.
Hình Triêu Huy sau khi nói rõ thì dặn dò Trương Dương đợi ở đây, chốc nữa sẽ có chuyên xa tới đón hắn tới Tử Kim các ăn cơm, sau đó thì đứng dậy bỏ đi.
Sau khi Hình Triêu Huy đi, Trương Dương đóng cửa phòng lại, trước tiên kiểm tra xem có máy nghe lén không, vào Quốc An lâu như vậy, tính cảnh giác của thằng ôn này cũng cao hơn không ít, sau khi xác định không có gì dị thường, hắn mới cầm điện thoại lên, trước tiên gọi cho bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã không chỉ là lãnh đạo của hắn mà còn là bằng hữu đáng tin cậy của hắn, từ chỗ Đỗ Thiên Dã có thể nhận được tin tức xác thực đáng tin.
Đỗ Thiên Dã nhận được tin tức của Trương Dương thì vô cùng bình tĩnh: Về rồi à?
Trương Dương nói: Về rồi, giờ đang ở bệnh viện Trung Hải!
/2583
|