Thường Hải Thiên gật đầu, gã tự tin nói: Điều kiện cơ sở của nhà máy dược rất tốt, hơn nữa tiến hành cải cách vô cùng thuận lợi, tôi mới tới đây chủ yếu là nắm việc sản xuất, chuyện trên thị trưởng thì tôi không không hỏi nhiều. Gã dừng lại một chút rồi nói: Bất kể là Cố Giai Đồng hay là Hồ Nhân Như đều nắm bắt thị trường rất tốt, tôi chắc là không có năng lực như họ.
Trương Dương uống một ngụm trà, chậm rãi nói: Bọn họ được tính là những bông hoa kiếm có trên thương giới mà.
Thường Hải Thiên nói: Hồ Nhân Như phát triển đang tốt sao tự dưng lại từ chức? Gã không biết Hồ Nhân Như rời khỏi nhà máy chế thuốc là để làm công ti quảng cáo, Hồ Nhân Như tuy có nói thực với Cố Giai Đồng, nhưng Cố Giai Đồng lại không nói lại chuyện này cho người khác biết.
Trương Dương cười nói: Cô ta không đi thì cái chỗ béo bở này sao tới lượt anh?
Thường Hải Thiên cười nói: Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi!
Nói miệng không thì có tác dụng gì cả, phải có hành động thực tế!
Thường Hải Thiên nói: Hiểu rồi, tối nay ở Thủy Thượng Nhân Gia, tôi tẩy trần cho anh!
Trương Dương nói: Tối nay thì không được rồi, mẹ tôi lát nữa từ Xuân Dương tới, tôi phải đón bà, tôi cũng không thể để con trai tôi ở nhà một mình được!
Con trai anh? Thường Hải Thiên mặt mày kinh ngạc hỏi.
Trương Dương không giải thích với gã, nhắc tới Tần Hoan không khỏi nhớ tới thời gian mình ra ngoài khá lâu rồi, đứng dậy nói: Anh làm việc đi, tôi phải về nhà đây!
Thường Hải Thiên đuổi theo ra tận ngoài cửa: Anh nói rõ đi, con trai anh ở đâu ra?
Trương Dương vừa bước xuống cầu thang vừa xua tay nói: Sau này có cơ hội rồi nói!
..
Trương Dương vừa về tới dưới lầu thì nghe thấy ở cửa sổ lầu trên truyền tới tiếng gọi của Tần Hoan: Cha!
Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tần Hoan đang ghé sát vào cửa sổ nhìn mình, trong lòng vừa cảm động lại vừa thương xót, cảm giác được người ta nhung nhớ thật là khác lạ, Trương Dương đi vào nhà, Tần Hoan dưới sự giúp đỡ của Hồ Nhân Như đang từ trên cửa sổ trèo xuống, nó chạy đến ôm chặt lấy Trương Dương: Cha, sao cha ra ngoài lâu thế?
Trương Dương cười nói: Ra ngoài chưa được hai tiếng mà!
Hồ Nhân Như nói: Anh vừa đi thì tiểu Hoan tỉnh dậy, bảo nó ăn cơm nó không ăn, nói chuyện cũng không nói, cứ nằm ở cửa sổ chờ anh.
Trương Dương biết tâm tư của thằng bé này, nó sợ mình bỏ mặc nó, Tần Hoan từ nhỏ đã thiếu tình thân, cho nên đứa bé này luôn có cảm giác không an toàn.
Thấy Trương Dương về, Tần Hoan mới an tâm ăn cơm.
Gần bữa trưa, Ngưu Văn Cường lái xe đưa mẹ của Trương Dương tới, chỗ Trương Dương thuê rõ ràng là không chứa được nhiều người như vậy, hắn bảo Hồ Nhân Như chở mẹ và Tần Hoan tới căn biệt thự nhà gỗ ở Nam hồ.
Trương Dương nhảy lên chiếc Cadillac mà Ngưu Văn Cường vừa mua, xe mua chưa được một tháng, ngay cả biển xe còn chưa có.
Trương Dương đặt mông ngồi lên ghế lái.
Ngưu Văn Cường nói: Tôi bảo này, anh biết lái loại xe này không đó? Xe tự động đấy!
Trương Dương cười nói: Không phải chỉ là một chiếc Cadillac thôi sao? Xe tốt hơn nữa tôi cũng từng lái rồi, anh cứ lên đi!
Ngưu Văn Cường có chút không nỡ, gã hôm nay lái xe mới tới là muốn thể hiện, không ngờ Trương Dương căn bản không thèm khách khí với gã, kỳ thực thì ai nhìn thấy xe mới cũng ngứa tay cả.
Trương Dương khởi động xe Cadillac, thằng nhóc này có bệnh nổ ga to, vừa khởi động Ngưu Văn Cường đã đau lòng: Tôi nói này anh bạn, tôi còn đang trong lúc làm quen!
Làm quen cái rắm, tôi không tin lúc rời xưởng người ta không nổ ga! Trương Dương nói xong, xe đã lao lên trước, lúc lái ra đường, thằng ôn này vẫn không giảm tốc, gầm xe Cadillac lại thấp, Ngưu Văn Cường nghe rõ một tiếng rầm, lòng đau như cắt, gã mặt mày đau khổ nhìn Trương Dương.
Trương Dương không ngờ lại cười nói: Lái xe jeep quen rồi, quên mất là xe này gầm thấp, không sao, xe Mỹ mà, bền lắm! Hắn có chút bất mãn nhìn Ngưu Văn Cường: Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Cứ như là một oán phụ ý!
Ngưu Văn Cường thở dài, nói: Tôi nhìn ra rồi, xe và nữ nhân giống nhau, tới tay anh, anh không chơi thoải mái thì quyết không tha!
Trương Dương cười mắng: Đánh rắm!
...
Ngưu Văn Cường lần đầu tiên tới biệt thự nhà gỗ của Trương Dương. Tuy căn biệt thự này là đứng tên Hồ Nhân Như, nhưng Ngưu Văn Cường dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là sản nghiệp của Trương đại quan nhân, đứng trên thảm cỏ, giẫm lên cỏ ngày xuân như tấm thảm, cảm thụ ánh nắng chính ngọ, còn có gió hồ phả vào mặt, Ngưu Văn Cường rên lên một tiếng thoải mái, gã thật lòng khen: Trương Dương, nhãn quang của anh đúng là nhất lưu, nơi này quá tốt!
Trương Dương cười nói: Không liên quan gì tới tôi cả, đây là nhà của Hồ Nhân Như! '
Ngưu Văn Cường nói: Tôi khen mắt chọn nữ nhân của anh!
Trương Dương nhìn nhìn ra sau, thấy Hồ Nhân Như dang nói chuyện với mẹ, Tần Hoan thì đang chơi bóng cao su trên cỏ, liền nói nhỏ với Ngưu Văn Cường: Anh đừng có mà nói linh tinh!
Ngưu Văn Cường cảm thán: Trương Dương, anh thay đổi rồi, biến thành bắt đầu chú ý tới ảnh hưởng, trước đây không nhát gan như vậy!
Trương Dương cười nói: Nghé non không sợ hổ, tôi ở trong thể chế lăn lộn nhiều năm như vậy, không thế nào cứ ngây ngô mãi được?
Tần Hoan đá quả bóng tới trước mặt hắn, Trương Dương nhẹ nhàng đá trở về cho nó.
Từ Lập Hoa cười nói: Tiểu Hoan, trông cháu đầu đầy mồ hôi kìa, vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.
Trương Dương cũng lo lắng nó thể chất yếu đuối, không thể hoạt động quá nhiều, liền nói với Tần Hoan : Theo bà vào nghỉ ngơi đi con!
Tần Hoan rất nghe lời, theo Từ Lập Hoa vào nhà.
Ngưu Văn Cường nói: Nơi này tốt thì tốt, chỉ là không có đủ phương tiện đồng bộ, mua đồ gì cũng phải lái xe đi!
Hồ Nhân Như bước tới, cô ta nói khẽ: Cho nên tôi mua một cái tủ lạnh to, trong phòng bếp cũng có tủ lạnh. Mỗi tuần mua một lần, men theo con đường nhỏ ở phía trước đi hai cây số là thôn Kiều, trực tiếp tới nhà dân trồng rau mua rau vừa rẻ lại vừa yên tâm.
Ngưu Văn Cường nói: Cô nếu tới Xuân Dương sống, rau ở chỗ chúng tôi còn rẻ hơn, giá sinh hoạt cũng thấp, không khí trong lành hơn nơi này!
Trương Dương nói: Anh đúng là kẻ hay lý sự, lần này tới Giang Thành là để thể hiện à?
Ngưu Văn Cường cười khổ không thôi, nói: Tôi là đặc biệt đưa dì Từ đi, không có công lao cũng có khổ lao, sao chuyện gì tới miệng anh động cơ cũng biến thành không đơn thuần như vậy.
Trương Dương cười cười.
Ngưu Văn Cường nói: Một thời gian không gặp anh và bọn Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong rồi, trong lòng cũng thấy nhớ, vốn là tôi muốn gọi cả Triệu Tân Vĩ tới, đáng tiếc gã gần đây bận thi, không có thời gian.
Trương Dương gật đầu, nói: Được, đợi lát nữa tôi gọi Khương Lượng và lão Đỗ tới, chúng ta uống vài chén.
Ngưu Văn Cường nói: Ở trong nhà thì phiền quá, chúng ta ra ngoài uống đi.
Trương Dương nói: Mẹ tôi bảo rồi, chưa nay bà ấy làm cơm, anh nghĩ đi, lão nhân gia từ xa tới, người làm con như tôi cũng phải ở nhà ăn một bữa chứ.
Ngưu Văn Cường quan sát Trương Dương từ trên xuống dưới cứ như là vừa mới quen Trương Dương, vậy: Được, anh bạn, đại hiếu tử!
Trương Dương thở dài, nói: Khó mà nói rõ được với thương nhân thế tục như anh, anh căn bản không hiểu nhân tình!
Bữa trưa Từ Lập Hoa làm không ít thức ăn, Hồ Nhân Như từ nhỏ đã sống một mình, chút chuyện nhỏ như thổi cơm căn bản không làm khó được cô ta, Từ Lập Hoa thấy Hồ Nhân Như tay chân nhanh nhẹn như vậy trong lòng cũng thấy thích, tuy Trương Dương không nhắc tới quan hệ giữa hắn và Hồ Nhân Như, nhưng ánh mắt của lão nhân gia rất sắc bén, sự ám muội giữa con trai và Hồ Nhân Như, rất nhanh liền bị bà ta nhìn ra, Từ Lập Hoa thầm cảm thán, những cô gái này ai ai cũng xuất sắc, thật sự không biết con trai mình về sau sẽ lựa chọn thế nào, người làm mẹ như bà ta có muốn quản cũng không được, thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Từ Lập Hoa rất thích Tần Hoan, người già rồi lại biến thành dễ gần với trẻ con, Tần Hoan cũng rất thân với Từ Lập Hoa, luôn miệng gọi bà khiến cho Từ Lập Hoa rất vui vẻ, nhưng nghĩ tới vận mệnh của đứa bé này, vành mắt Từ Lập Hoa lại đỏ lên, ôm Tần Hoan không nỡ buông tay. Tần Hoan từ nhỏ tới giờ nào đã được thấy cảnh náo nhiệt như thế này, bình thường đều luôn phải lủi thủi một mình, hiện tại có nhiều người vì nó như vậy, tốt với nó như vậy, quan tâm nó như vậy, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Buổi trưa Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong cũng tới, đi theo còn có phó cục trưởng công an thành phố Giang Thành Vinh Bằng Phi, có có cả em vợ Tần Bạch của Trương Dương nữa.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Hồ Nhân Như gọi họ bọn chuyển bàn ra ngoài bãi cỏ, Tần Hoan cũng giúp đỡ bưng ghế, cầm bát đũa, rất có tinh thần chủ nhà.
Vinh Bằng Phi mỉm cười chào dì Từ, sau đó đi tới trước mặt Trương Dương, nắm tay hắn, nói: Trương Dương, tôi không mới mà tới, cậu đừng chấp nhé!
Trương Dương cười nói: Cục trưởng Vinh có thể tới đây là niềm vinh hạnh của kẻ hèn này, tôi cao hứng còn không kịp nữa là, chúng tôi trưa nay không sau không về!
Mấy người họ lúc tới đây đều mua quà cho Trịnh Thành Liêm, nhưng không ai ngờ được Trương Dương lại tự đưng có một đứa con trai, Vinh Bằng Phi làm gương, lấy ra hai trăm đồng cho Tần Hoan, bảo cho nó đi mua đồ chơi, cục trưởng đã làm vậy, mấy người bọn Khương Lượng cũng nhao nhao mở ví, Ngưu Văn Cường vốn không nghĩ tới chuyện này, thấy mọi người đều cho rồi, gã cũng móc ví ra, lấy một ngàn đồng, rất khí thế nói một câu: Ngưu đại gia cho, cầm đi mua đường ăn!
Vinh Bằng Phi cười không ra tiếng, quay người nói chuyện với Từ Lập Hoa.
Khương Lượng đánh một cái vào gáy Ngưu Văn Cường, nói: Đại gia à, đại gia lợi hại lắm à, một người mà cho nhiều hơn cả bốn người chúng tôi, có tí tiền thì tưởng hay lắm à?
Đỗ Vũ Phong cũng mắng theo.
Trương Dương giải vây cho Ngưu Văn Cường: Anh ngưu là phú hào Xuân Dương, đám làm công ăn lương các cậu làm sao mà bằng anh Ngưu, ăn cơm, ăn cơm thôi!
Khương Lượng vẫn chưa hết tức, chỉ vào chiếc xe Cadillac ở cửa, nói: Thằng ôn cậu nhớ cho tôi, đợi lắp biển rồi, tôi sẽ thông tri cho cảnh sát giao thông Giang Thành, gặp một lần là xét một lần, cậu không phải là có tiền ư? Tôi bắt cậu phải cống hiến thêm cho quốc gia!
Ngưu Văn Cường biết gã chỉ dọa mình thôi, cười khổ nói: Lấy việc công trả thù riêng à!
Hồ Nhân Như gọi mọi người ra ăn, Trương Dương đưa bao lì xì mà mấy người cho Tần Hoan giao cả cho cô ta, Ngưu Văn Cường mỉm cười nói một câu: Hồ tổng đúng là vợ hiền của chủ nhiệm Trương!
Hồ Nhân Như ở trước mặt nhiều người bị gã nói vậy, mặt đỏ lên, gắt: Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!
...
Vinh Bằng Phi đương nhiên sẽ không để ý tới loại chuyện nhỏ này, trong bữa cơm khi Đỗ Vũ Phong nhắc tới chuyện này, Vinh Bằng Phi cười nói: Bên trên đã nhiều lần cường điệu, phải để cho một bộ phận người giàu trước, Ngưu tổng chính là thuộc nhóm người giàu trước này.
Ngưu Văn Cường lúc này mới biết khiêm tốn, Vinh Bằng Phi người ta là thường ủy thị ủy, cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành, mình cho dù có tiền thì địa vị xã hội vẫn còn kém người ta mười vạn tám trăm dặm, vừa rồi lấy ra một ngàn đồng là bởi vì còn có một nguyên nhân khác, đích xác là có nhân tố thể hiện ở bên trong, Ngưu Văn Cường xấu hổ cười nói: Cục trưởng Vinh, ngài đừng trêu tôi, tôi đâu có được tính là người giàu gì đâu, tôi không nói tới cả Trung Quốc, chỉ nói Giang Thành, người có tiền hơn tôi nhiều lắm, Kiều Mộng Viện của Hối Thông, Lâm Thanh Hồng của Thiên Kiêu, anh em Phương gia của tập đoàn Thịnh Thế, mấy người đó có ai không phải là ức vạn nhân gia!
Trương Dương cười nói: Cậu làm ăn nhiều năm như vậy, hiện tại có bao nhiêu thân gia rồi? Ức vạn thì không nói nhưng tôi thấy mấy ngàn vạn chắc cũng có ấy chứ.
Ngưu Văn Cường nói: Anh quá tâng bốc tôi rồi, chỉ nói ở Xuân Dương này, người có tiền hơn tôi cũng nhiều lắm, nói nói đâu xa, chúng ta nói tới cha con Quách Đạt Lượng đi, sau khi tôi tiếp nhận bãi nuôi heo của họ, mới biết được lợi nhuận trong đây bao lớn, hiện tại bọn họ hợp tác với Sở Yên Nhiên làm nhà máy thức ăn gia súc, đã trở thành lợi thuế đại hộ của Xuân Dương rồi, tôi thấy nhà họ có tiền hơn tôi.
Đỗ Vũ Phong khịt mũi, nói: Than nghèo kể khổ cái gì, chúng tôi có tìm cậu mượn tiện đâu!
Ngưu Văn Cường nói: Tôi không phải là than nghèo, làm ăn thì phải không ngừng tổng kết, phải biết tiếp thu kinh nghiệm tiên tiến của người khác, chỉ có vậy mới không bị thị trường đào thải!
Khương Lượng nói: Cậu không có tri thức văn hóa, chỉ có ý thức tiểu nông, tầm mắt quá hạn hẹp, thủy chung chỉ đặt ở huyện thành Xuân Dương!
Ngưu Văn Cường không phục, nói: Huyện thành Xuân Dương thì sao chứ? Hiện tại thị lý không phải là khích lệ tới Xuân Dương đầu tư ư? Du lịch núi Thanh Đài bừng bừng khí thế, sau này khẳng định sẽ phát triển lớn hơn.
Hồ Nhân Như gặp một con tôm cho Tần Hoan, cô ta cười nói: Anh Khương nói không sai đâu, muốn làm sinh ý thì không thể giới hạn ánh mắt ở một chỗ được, mức độ tiêu dùng của nhân quân Xuân Dương cũng chỉ có từng đó, cho dù làm sinh ý lớn hơn cũng phải liên quan trực tiếp tới tình hình thực tế của Xuân Dương.
Trương Dương nói: Lời của Hồ tổng tôi tán thành, ao lớn chừng nào thì chỉ nuôi được từng đấy cá, anh cứ mãi bó buộc ở Xuân Dương, khẳng định sẽ phát triển chậm hơn người khác.
Đỗ Vũ Phong nói: Chỉ thấy nhà hàng và nuôi heo ra, vừa nhìn đã biết cậu xuất thân nông dân rồi.
Ngưu Văn Cường bị gã nói cho tức giận: Tôi xuất thân nông dân, cậu không phải là nông dân à? Quan gia cậu không phải là nông dân à!
Cả đám người đều cười rộ lên, Vinh Bằng Phi nói: Nông dân thì sao chứ? Chúng ta có ai không phải là xuất thân nông dân?
Trương Dương bảo Tần Hoan kính rượu họ, Từ Lập Hoa thấy đứa bé ăn no rồi, liền dẫn nó lên lầu ngủ trưa.
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương, mới một tháng không gặp, cậu đã kiếm ra con trai rồi?
Trương Dương lúc này mới kể sơ lại lai lịch của Tần Hoan, đương nhiên chỉ nói là con của bạn, chuyện của Tần Manh Manh hắn không đề cập.
Mấy người nghe thấy Tần Hoan còn nhỏ vậy mà đã bị u não, ai ai cũng động lòng trắc ấn, Ngưu Văn Cường lập tức lại lấy ra một ngàn đồng nữa, hôm nay tiền mặt gã mang theo không nhiều, tỏ ý nếu như cần thì gã có thể tùy thời mang tiền đến.
Lần này không ai nói gã ra vẻ, Trương Dương cũng không nhận một ngàn đồng này của Ngưu Văn Cường, dẫu sao thì hắn cũng không thiếu tiền. Sở Yên Nhiên đã tỏ ý gánh hết tiền thuốc men của Tần Hoan, Tần Manh Manh cũng đưa trước hai vạn đồng rồi.
Vinh Bằng Phi nói: Lát nữa mấy người chúng ta góp lại, có nhiều lấy nhiều, có ít lấy ít!
Trương Dương nói: Đừng làm vậy, tâm ý của mọi người tôi xin nhận, tiền có đủ rồi, nếu thực sự thiếu tiền tôi sẽ tự mở miệng.
Đỗ Vũ Phong nói: Để dì Từ một mình chiếu cố hài tử cũng không ổn, thế này đi, tôi bảo vợ tôi đến giúp!
Trương Dương cười nói: Đợi nằm viện đã rồi hẵng tính! Ý tứ của hắn là không muốn kinh động quá nhiều người, tính tình của Tần Manh Manh hắn cũng hiểu được ít nhiều, người ta giao con trai cho mình là để trị bệnh, đối với những quan hệ xã hội phức tạp này Tần Manh Manh khẳng định là không quen cũng không thích, Trương Dương cũng sợ nhiều người quá cũng sẽ làm phiền đến sự thanh tịnh của đứa bé, cho nên khi đám bằng hữu này hỏi khi nào nằm viện, nằm ở viện nào, hắn đều không nói. Dựa vào nhân mạch hiện tại của hắn ở Giang Thành, nếu như chuyện con trai nằm viện bị truyền ra, chỉ sợ là kéo đến làm sập cửa của hắn mất.
Trương Dương dặn dò mấy câu, bảo mấy người cố gắng đừng để lộ ra.
Sau bữa trưa, Vinh Bằng Phi và Trương Dương đi tới bến tàu ở cạnh hồ ngồi, bến tàu này là lúc đầu xuân Hồ Nhân Như sai người làm, phía trước bến còn buộc một con thuyền nhỏ.
Hai con có trắng lướt qua mặt hồ, con người ta ở trong hoàn cảnh này tự nhiên sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, Vinh Bằng Phi nói khẽ: Đúng là hâm mộ cậu, có thể nghỉ ngơi lâu như vậy.
Trương Dương cười nói: Đúng là người ăn no không biết cảm giác của người đói, nếu như cho tôi làm cục trưởng cục công an, tôi một ngày cũng không muốn nghỉ.
Vinh Bằng Phi cười ha ha. Tiếng cười của y theo gió hồ truyền ra xa, làm mấy con chim hải âu ở trong đóng cỏ lau kinh động bay đi, Vinh Bằng Phi nói: Hoàn cảnh nơi này rất tốt, thị khu Giang Thành không tìm đâu ra được nơi thứ hai giống như nơi đây.
Trương Dương có chút đồng cảm, nói: Nhã Vân hồ tuy không tồi, nhưng nơi đó khai phá không hề có quy hoạch, hiện tại nhà hàng ở bên hồ mọc lên như nấm, thương nghiệp quá nặng, nào còn giống cảnh khu?
Vinh Bằng Phi nói: Cảnh khu phát triển tới cuối cùng thường thường khó tránh khỏi sẽ thành khu thương nghiệp, ở Trung Quốc chúng ta, mục đích phát triển cảnh khu quy tới cùng vẫn để làm thương nghiệp, cho nên cảnh khu có tốt hơn nữa một khi kinh doanh rồi, du khách sẽ như mây, và cảnh khu này sẽ mất đi ý vị vốn có của nó, gân đây tôi tới núi Thanh Đài mấy chuyến, cảm thấy đã không còn như trước kia, rất nhiều sơn dân tự cho mình là khu du lịch. Cho nên mới nói phát triển là chuyện tốt, nhưng chúng ta cũng phải đồng thời chú ý tới những tệ đoạn mà sự phát triển mang theo.
Trương Dương không ngờ cục trưởng cục công an lại có kiến giải độc đáo về phát triển kinh tế như vậy, nhưng nghĩ lại thấy người ta là thường ủy thị ủy, có kiến giải như vậy cũng là hết sức bình thường, quan điểm này của y chắc là đã được biểu đạt trên cuộc họp thường ủy.
Vinh Bằng Phi nói: Không nói tới những chuyện này nữa, hai ngày trước tỉnh trưởng Tống gọi điện thoại cho tôi, nghe ngóng tình hình của cậu.
Trương Dương cười nói: Thanh danh của tôi lại xấu thêm rồi, hai ngày trước tôi ở Bắc Kinh gặp ông ta, chuyện đã được giải thích rồi, không sao!
Vinh Bằng Phi nói: Cậu đó! Làm việc không câu nệ tiểu tiết,l ăn lộn trên quan trường, kẻ địch luôn nhiều hơn bạn, cho dù là ngoài mặt là bạn, nhưng một khi có xung đột lợi ích, hắn sẽ biến thành kẻ địch của cậu, ưu điểm của cậu càng lớn sẽ càng bị nhiều người đố kỵ, khuyết điểm của cậu dù nhỏ cũng sẽ bị người hữu tâm phóng đại lên.
Những lời nói này của Vinh Bằng Phi khá trúng trọng điểm, Trương Dương lẳng lặng ghi nhớ. Người ta thường nói, miệng nhiều người xói chảy vàng, cho dù là loại cường giả như hắn, cũng không thể không cố kỵ sự tồn tại của lời đồn. Trương Dương nói: Nhưng miệng là của người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói, tôi làm gì được?
Vinh Bằng Phi nói: Một chiêu thường thấy nhất trong thể chế là chuyển dời tầm mắt, cậu tiếp tục nghỉ ngơi, chỉ tổ càng lúc càng có nhiều lời đồn truyền ra,phương pháp tốt nhất là lập tức bước vào công tác.
Trương Dương nói: Sau khi tôi đi làm những lời đồn này sẽ biến mất ư?
Vinh Bằng Phi cười nói: Cậu là nhân vật gặp phiền phức không ngừng, tôi tin, không lâu nữa cậu sẽ chế tạo ra đề tài mới.
Trương Dương nghĩ một chút, Vinh Bằng Phi đúng là hiểu mình, không khỏi bật cười ha hả.
Vinh Bằng Phi lại nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, Phương Văn Nam không lâu trước cắt mạch máu tự sát rồi, may mà được phát hiện sớm nên được cứu.
Trương Dương trong lòng trầm xuống, Phương Văn Nam luân lạc tới mức này khiến người ta không thể không cảm thán vì vận mệnh của gã. Trương Dương nói khẽ: Vụ án của Đổng Đức Chí có tiến triển gì không?
Vinh Bằng Phi lắc đầu.
Trương Dương nói: Tôi lần này tới Anh quốc, có một cô gái tên là Trần Mỹ Lâm muốn giết tôi!
Vinh Bằng Phi nhíu mày, y cảm thấy cái tên mà Trương Dương nói rất xa lạ, không có khái niệm gì với nó cả.
Trương Dương nói: Con gái của Trần Trường Nghĩa, Trần Tường Nghĩa năm đó bắt cóc Tần Thanh, là thủ hạ của tiền thị trưởng Lê Quốc Chính, Lê Quốc Chính có ơn với y, rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc Trần Mỹ Lâm ra nước ngoài cũng đều là Lê Quốc Chính làm giúp y.
Vinh Bằng Phi là một cảnh sát xuất sắc, từ trong lời nói của Trương Dương lập tức ý thức được hắn muốn nhắc mình điều gì, liền trầm ngâm nói: Cậu là hoài nghi có người đứng sau Đổng Đức Chí ư?
Trương Dương không nói gì, kỳ thực Vinh Bằng Phi một mực đều không tin Đổng Đức Chí là kẻ sắp đặt một loạt những sự kiện này, y cho rằng Đổng Đức Chí chỉ là một người chấp hành mà thôi.
Vinh Bằng Phi nói: Chết không đối chứng, Đổng Đức Chí đã chết, tất cả manh mối đều đứt đoạn, hiện tại Lưu Ngũ đó biến thành rất quan trọng, hi vọng có thể tìm được điểm đột phá ở trên người hắn. Nói tới đây,y dừng lại: Đổng Đức Chí có quan hệ không tồi với Điền Khánh Long, trước đây, hắn và cố tỉnh trưởng Hứa Thường Đức cũng có quan hệ rất tốt.
Ánh mắt của Trương Dương lóe sáng, hắn than khẽ: Hứa Thường Đức đã chết rồi! Trước mặt đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Hứa Gia Dũng, tất cả những chuyện này rốt cuộc có liên quan tới gã không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương đưa Tần Hoan tới trung tâm khoa não của bệnh viện nhân dân số một Giang Thành, trung tâm này vừa mới thành lập. Tính chất cũng rất đặc thù, quản lý hành chính do phía bệnh viện phụ trách, kỹ thuật y tế do Vu Tử Lương thống nhất lĩnh quân, nhìn thấy áo dài trắng của bác sĩ hộ sĩ, Tần Hoan không khỏi trở nên khẩn trương, nắm chặt lấy Trương Dương, nói: Cha... con không muốn tới bệnh viện... con muốn về nhà...
Trương Dương an ủi nó: Yên tâm đi, chỉ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho con thôi, chúng ta ở một lát rồi về.
Vu Tử Lương đã chuẩn bị phòng bệnh đặc biệt cho Tần Hoan, đây là căn phòng dùng cho cán bộ, tiện cho người nhà ở cùng, còn an bài hộ sĩ chuyên trách phụ trách toàn trình, mặt mũi của Trương đại quan nhân đâu phải là bình thường.
Sau khi an bài chuyện nằm viện của Tần Hoan xong, Trương Dương đi tới văn phòng của Vu Tử Lương.
Trên bàn làm việc của Vu Tử Lương chất đầy thư tịch dày cộp, những ngày này ông ta đã tra cứu vô số cách trị liệu và phẫu thuật, đã loại bỏ đi vô số các loại phương án phẫu thuật, sau cùng quyết định một phương án, ông ta đưa phương án phẫu thuật cho Trương Dương: Cậu xem đi!
Trương Dương cầm lấy phương án nhưng không đọc, đặt lại lên bàn: Thực sự cầu thị nói: Tôi không hiểu nhiều về tây y, nhưng phương án này ông nói được là được. Cái mà tôi phụ trách là làm giảm chậm tốc độ máu chảy, hạ thấp khả năng xuất huyết trong quá trình phẫu thuật, giảm nhẹ phát sinh vết sẹo sau phẫu thuật.
Vu Tử Lương thở dài, nói: Cậu nắm chắc bao nhiêu phần?
Trương Dương nói: Cái khó khăn nhất chính là vấn đề vết sẹo sau phẫu thuật, nếu như là da thịt thì dễ nói thôi, nhưng ở trong đầu, nhân tố không được xác định quá nhiều.
Vu Tử Lương nói: Cũng chính là nói cậu cũng không nắm chắc?
Trương Dương gật đầu.
Vu Tử Lương nói: Tôi đã suy nghĩ lâu rồi, ca phẫu thuật này chúng ta vẫn nên làm, cắt bỏ khối u sẽ khiến xác suất sống sót của Tần Hoan rất cao, nhưng bệnh biến chứng sau khi phẫu thuật lại khó khống chế, tôi sợ trí não của nó sau này sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Trương Dương nói: Tôi đang nghĩ biện pháp.
Lúc này điện thoại của hắn đổ chuông, là Trịnh Hạo Thiên gọi tới, nghịch thiên đan mà Trương Dương đưa tới phòng thí nghiệm sinh hóa có kết quả rồi, thực nghiệm viên phân tích ra thành phần bên trong, tìm được tám mươi phần trăm, còn có hai mươi phần trăm nhân tố không xác định, bởi vì không ít thành phần trong dược hoàn trải qua hơn bốn trăm năm tuế nguyệt đã phát sinh phản ứng hóa học.
Trương Dương đứng dậy, nói: Tôi lập tức đi đây!
Thường Hải Thiên nghe nói hắn đang ở bệnh viện, liền bảo Trương Dương không cần phải tự tới, gã hỏi số fax của văn phòng của Vu Tử Lương, trực tiếp gửi kết quả hóa nghiệm tới.
Trương đại quan nhân nhìn bản kết quả hóa nghiệm rồi suy nghĩ một lúc, phương thuốc của Minh triều dùng khoa học kỹ thuật hiện đại phân tích ra này tuy tan khuyết không đủ, nhưng đối với hắn mà nói thì quả thật là có gợi ý.
Vu Tử Lương cũng cảm thấy rất hứng thú với phương thuốc cổ truyền trong tay hắn, tuy trình độ trung y của ông ta bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong phối phương thiếu không ít dược liệu, liền nói khẽ: Rất nhiều thứ sợ rằng là không dễ tìm đâu!
Trương Dương nói: Trước tiên phối những thứ này đã!
Vu Tử Lương nhận lấy phối phương, nói: Chuyện này giao cho tôi đi, cho dù Giang Thành không có thì tôi lập tức sẽ sai người ra ngoài kiếm!
Trương Dương gật đầu, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, lúc bước ra ngoài, hắn không khỏi bật cười ha hả, khiến cho mấy tiểu hộ sĩ kinh ngạc nhìn về phía hắn, Trương Dương sở dĩ bật cười là bởi vì hắn phát hiện rất nhiều thành phần trong nghịch thiên đan tương tự như hồi xuân hoàn mà trước đây hắn chế tác, để phối chế hồi xuân hoàn, hắn đã từng tra nhiều cổ phương, trải qua ba năm mới phối chế thành, có điều dược hoàn vẫn chưa hoàn thiện, hắn luôn cảm thấy trong phối phương có thiếu sót gì đó, nên không phát huy ra được dược hiệu lớn nhất ở bên trong, cho tới khi hắn bị Tùy Dương đế giết vẫn chưa giải quyết được vấn đề này.
Vừa rồi nhìn thấy bản kết quả hóa nghiệm đó, Trương đại quan nhân phát hiện, nghịch thiên đan này không ngờ lại là cải tiến trên phối phương của hắn, hắn cơ hồ có thể khẳng định, Lý Thời Trân năm đó nhất định lấy được phối phương của mình, trên cơ sở của phối phương của mình chế thành viên nghịch thiên đan này, mấy vấn đề khiến hắn cảm thấy khó khăn không ngờ đã được Lý Thời Trân giải quyết, Trương Dương trong lòng thầm đắc ý, nếu như không phải là mình âm soa dương thác thế nào lại vượt thời gian tới năm chín mươi, làm sao thấy được nghịch thiên đan? Làm sao mà biết được sau thời của mình lại xuất hiện một vị thần y Lý Thời Trân, người ta không ngờ còn cải thiện và phát triển trên cơ sở của mình. Đây chính là duyên phận, chính là tạo hóa.
Niềm cảm thán trong lòng Trương đại quan nhân không thể để cho người ngoài biết, Tần Hoan thấy hắn mặt mày hoan hỉ bước vào, cũng cười nói: Cha, có chuyện gì mà vui thế?
Trương Dương nói: Bác sĩ bảo con làm phẫu thuật xong sẽ khôi phục khỏe mạnh!
Tần Manh Manh lúc này gọi điện thoại tới, từ sau khi Trương Dương dẫn Tần Hoan tới Giang Thành, cô ta cơ hồ mỗi này đều gọi năm sáu cú, tuy Tần Hoan mới đi được hai ngày, nhưng Tần Manh Manh lại càng lúc càng nhớ.
Trương Dương an ủi cô ta mấy câu, Tần Manh Manh nói với hắn rằng mình chiều mai sẽ có thể tới Giang Thành.
Trương Dương gác điện thoại, lập tức báo lại tin này cho Tần Hoan, Tần Hoan vui mừng nhảy cẫng cả lên.
Trương Dương lặng lẽ gọi Hồ Nhân Như sang một bên, hai ngày nay hắn phải nghiên cứu chế tạo đan dược, cho nên chuyện chiếu cố Tần Hoan giao cả cho cô ta.
Hồ Nhân Như ôn nhu nói: Anh cứ yên tâm, em và dì nhất định sẽ chăm sóc Tần Hoan thật tốt.
Trương Dương nói khẽ: Dì cái gì, mẹ anh là mẹ em, đừng để mẹ chúng ta mệt.
Hồ Nhân Như đỏ mặt trừng mắt lườm hắn một cái, trong mắt toàn là nhu tình mật ý. Có những lúc, cái nữ nhân cần không phải là danh phận nhất định gì, nhưng cô ấy cần biết được vị trí của mình ở trong lòng bạn, cần biết rằng bạn coi trọng cô ấy.
...
Vinh Bằng Phi đã nhắc nhở Trương Dương, hắn cũng ý thức được cứ tiếp tục nghỉ ngơi như thế này, lời đồn khẳng định sẽ càng lúc càng nhiều, Trương Dương giành thời gian tới chính phủ thành phố một chuyến, khi xe jeep của hắn xuất hiện trong bãi xe hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Bước vào tòa nhà văn phòng của chính phủ thành phố, ở trong thang máy gặp chủ nhiệm hội quản lý khu phát triển Tiếu Minh, hiện giờ đã là phó thị trưởng rồi, y hiện tại vẫn quản khối trước đây.
Tiếu Minh nhìn thấy Trương Dương, mặt mày kinh hỉ nói: Tiểu Trương về rồi à! Nếu như là ở riêng, Tiếu Minh khẳng định sẽ gọi là Trương lão đệ, nhưng đây là nơi công cộng, còn là tòa nhà văn phòng của chính phủ thành phố, tai mắt quá nhiều, một phó thị trưởng như mình nếu gọi như vậy, khẳng định lọt vào tai người khác sẽ thành chuyện không hay. Vạn nhất, có người nói y không để ý tới thân phận, muốn thông qua tầng quan hệ của Trương Dương để dựa thế lãnh đạo thì không dễ nghe chút nào.
Trương Dương uống một ngụm trà, chậm rãi nói: Bọn họ được tính là những bông hoa kiếm có trên thương giới mà.
Thường Hải Thiên nói: Hồ Nhân Như phát triển đang tốt sao tự dưng lại từ chức? Gã không biết Hồ Nhân Như rời khỏi nhà máy chế thuốc là để làm công ti quảng cáo, Hồ Nhân Như tuy có nói thực với Cố Giai Đồng, nhưng Cố Giai Đồng lại không nói lại chuyện này cho người khác biết.
Trương Dương cười nói: Cô ta không đi thì cái chỗ béo bở này sao tới lượt anh?
Thường Hải Thiên cười nói: Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi!
Nói miệng không thì có tác dụng gì cả, phải có hành động thực tế!
Thường Hải Thiên nói: Hiểu rồi, tối nay ở Thủy Thượng Nhân Gia, tôi tẩy trần cho anh!
Trương Dương nói: Tối nay thì không được rồi, mẹ tôi lát nữa từ Xuân Dương tới, tôi phải đón bà, tôi cũng không thể để con trai tôi ở nhà một mình được!
Con trai anh? Thường Hải Thiên mặt mày kinh ngạc hỏi.
Trương Dương không giải thích với gã, nhắc tới Tần Hoan không khỏi nhớ tới thời gian mình ra ngoài khá lâu rồi, đứng dậy nói: Anh làm việc đi, tôi phải về nhà đây!
Thường Hải Thiên đuổi theo ra tận ngoài cửa: Anh nói rõ đi, con trai anh ở đâu ra?
Trương Dương vừa bước xuống cầu thang vừa xua tay nói: Sau này có cơ hội rồi nói!
..
Trương Dương vừa về tới dưới lầu thì nghe thấy ở cửa sổ lầu trên truyền tới tiếng gọi của Tần Hoan: Cha!
Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tần Hoan đang ghé sát vào cửa sổ nhìn mình, trong lòng vừa cảm động lại vừa thương xót, cảm giác được người ta nhung nhớ thật là khác lạ, Trương Dương đi vào nhà, Tần Hoan dưới sự giúp đỡ của Hồ Nhân Như đang từ trên cửa sổ trèo xuống, nó chạy đến ôm chặt lấy Trương Dương: Cha, sao cha ra ngoài lâu thế?
Trương Dương cười nói: Ra ngoài chưa được hai tiếng mà!
Hồ Nhân Như nói: Anh vừa đi thì tiểu Hoan tỉnh dậy, bảo nó ăn cơm nó không ăn, nói chuyện cũng không nói, cứ nằm ở cửa sổ chờ anh.
Trương Dương biết tâm tư của thằng bé này, nó sợ mình bỏ mặc nó, Tần Hoan từ nhỏ đã thiếu tình thân, cho nên đứa bé này luôn có cảm giác không an toàn.
Thấy Trương Dương về, Tần Hoan mới an tâm ăn cơm.
Gần bữa trưa, Ngưu Văn Cường lái xe đưa mẹ của Trương Dương tới, chỗ Trương Dương thuê rõ ràng là không chứa được nhiều người như vậy, hắn bảo Hồ Nhân Như chở mẹ và Tần Hoan tới căn biệt thự nhà gỗ ở Nam hồ.
Trương Dương nhảy lên chiếc Cadillac mà Ngưu Văn Cường vừa mua, xe mua chưa được một tháng, ngay cả biển xe còn chưa có.
Trương Dương đặt mông ngồi lên ghế lái.
Ngưu Văn Cường nói: Tôi bảo này, anh biết lái loại xe này không đó? Xe tự động đấy!
Trương Dương cười nói: Không phải chỉ là một chiếc Cadillac thôi sao? Xe tốt hơn nữa tôi cũng từng lái rồi, anh cứ lên đi!
Ngưu Văn Cường có chút không nỡ, gã hôm nay lái xe mới tới là muốn thể hiện, không ngờ Trương Dương căn bản không thèm khách khí với gã, kỳ thực thì ai nhìn thấy xe mới cũng ngứa tay cả.
Trương Dương khởi động xe Cadillac, thằng nhóc này có bệnh nổ ga to, vừa khởi động Ngưu Văn Cường đã đau lòng: Tôi nói này anh bạn, tôi còn đang trong lúc làm quen!
Làm quen cái rắm, tôi không tin lúc rời xưởng người ta không nổ ga! Trương Dương nói xong, xe đã lao lên trước, lúc lái ra đường, thằng ôn này vẫn không giảm tốc, gầm xe Cadillac lại thấp, Ngưu Văn Cường nghe rõ một tiếng rầm, lòng đau như cắt, gã mặt mày đau khổ nhìn Trương Dương.
Trương Dương không ngờ lại cười nói: Lái xe jeep quen rồi, quên mất là xe này gầm thấp, không sao, xe Mỹ mà, bền lắm! Hắn có chút bất mãn nhìn Ngưu Văn Cường: Làm gì mà nhìn tôi như vậy? Cứ như là một oán phụ ý!
Ngưu Văn Cường thở dài, nói: Tôi nhìn ra rồi, xe và nữ nhân giống nhau, tới tay anh, anh không chơi thoải mái thì quyết không tha!
Trương Dương cười mắng: Đánh rắm!
...
Ngưu Văn Cường lần đầu tiên tới biệt thự nhà gỗ của Trương Dương. Tuy căn biệt thự này là đứng tên Hồ Nhân Như, nhưng Ngưu Văn Cường dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là sản nghiệp của Trương đại quan nhân, đứng trên thảm cỏ, giẫm lên cỏ ngày xuân như tấm thảm, cảm thụ ánh nắng chính ngọ, còn có gió hồ phả vào mặt, Ngưu Văn Cường rên lên một tiếng thoải mái, gã thật lòng khen: Trương Dương, nhãn quang của anh đúng là nhất lưu, nơi này quá tốt!
Trương Dương cười nói: Không liên quan gì tới tôi cả, đây là nhà của Hồ Nhân Như! '
Ngưu Văn Cường nói: Tôi khen mắt chọn nữ nhân của anh!
Trương Dương nhìn nhìn ra sau, thấy Hồ Nhân Như dang nói chuyện với mẹ, Tần Hoan thì đang chơi bóng cao su trên cỏ, liền nói nhỏ với Ngưu Văn Cường: Anh đừng có mà nói linh tinh!
Ngưu Văn Cường cảm thán: Trương Dương, anh thay đổi rồi, biến thành bắt đầu chú ý tới ảnh hưởng, trước đây không nhát gan như vậy!
Trương Dương cười nói: Nghé non không sợ hổ, tôi ở trong thể chế lăn lộn nhiều năm như vậy, không thế nào cứ ngây ngô mãi được?
Tần Hoan đá quả bóng tới trước mặt hắn, Trương Dương nhẹ nhàng đá trở về cho nó.
Từ Lập Hoa cười nói: Tiểu Hoan, trông cháu đầu đầy mồ hôi kìa, vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh.
Trương Dương cũng lo lắng nó thể chất yếu đuối, không thể hoạt động quá nhiều, liền nói với Tần Hoan : Theo bà vào nghỉ ngơi đi con!
Tần Hoan rất nghe lời, theo Từ Lập Hoa vào nhà.
Ngưu Văn Cường nói: Nơi này tốt thì tốt, chỉ là không có đủ phương tiện đồng bộ, mua đồ gì cũng phải lái xe đi!
Hồ Nhân Như bước tới, cô ta nói khẽ: Cho nên tôi mua một cái tủ lạnh to, trong phòng bếp cũng có tủ lạnh. Mỗi tuần mua một lần, men theo con đường nhỏ ở phía trước đi hai cây số là thôn Kiều, trực tiếp tới nhà dân trồng rau mua rau vừa rẻ lại vừa yên tâm.
Ngưu Văn Cường nói: Cô nếu tới Xuân Dương sống, rau ở chỗ chúng tôi còn rẻ hơn, giá sinh hoạt cũng thấp, không khí trong lành hơn nơi này!
Trương Dương nói: Anh đúng là kẻ hay lý sự, lần này tới Giang Thành là để thể hiện à?
Ngưu Văn Cường cười khổ không thôi, nói: Tôi là đặc biệt đưa dì Từ đi, không có công lao cũng có khổ lao, sao chuyện gì tới miệng anh động cơ cũng biến thành không đơn thuần như vậy.
Trương Dương cười cười.
Ngưu Văn Cường nói: Một thời gian không gặp anh và bọn Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong rồi, trong lòng cũng thấy nhớ, vốn là tôi muốn gọi cả Triệu Tân Vĩ tới, đáng tiếc gã gần đây bận thi, không có thời gian.
Trương Dương gật đầu, nói: Được, đợi lát nữa tôi gọi Khương Lượng và lão Đỗ tới, chúng ta uống vài chén.
Ngưu Văn Cường nói: Ở trong nhà thì phiền quá, chúng ta ra ngoài uống đi.
Trương Dương nói: Mẹ tôi bảo rồi, chưa nay bà ấy làm cơm, anh nghĩ đi, lão nhân gia từ xa tới, người làm con như tôi cũng phải ở nhà ăn một bữa chứ.
Ngưu Văn Cường quan sát Trương Dương từ trên xuống dưới cứ như là vừa mới quen Trương Dương, vậy: Được, anh bạn, đại hiếu tử!
Trương Dương thở dài, nói: Khó mà nói rõ được với thương nhân thế tục như anh, anh căn bản không hiểu nhân tình!
Bữa trưa Từ Lập Hoa làm không ít thức ăn, Hồ Nhân Như từ nhỏ đã sống một mình, chút chuyện nhỏ như thổi cơm căn bản không làm khó được cô ta, Từ Lập Hoa thấy Hồ Nhân Như tay chân nhanh nhẹn như vậy trong lòng cũng thấy thích, tuy Trương Dương không nhắc tới quan hệ giữa hắn và Hồ Nhân Như, nhưng ánh mắt của lão nhân gia rất sắc bén, sự ám muội giữa con trai và Hồ Nhân Như, rất nhanh liền bị bà ta nhìn ra, Từ Lập Hoa thầm cảm thán, những cô gái này ai ai cũng xuất sắc, thật sự không biết con trai mình về sau sẽ lựa chọn thế nào, người làm mẹ như bà ta có muốn quản cũng không được, thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Từ Lập Hoa rất thích Tần Hoan, người già rồi lại biến thành dễ gần với trẻ con, Tần Hoan cũng rất thân với Từ Lập Hoa, luôn miệng gọi bà khiến cho Từ Lập Hoa rất vui vẻ, nhưng nghĩ tới vận mệnh của đứa bé này, vành mắt Từ Lập Hoa lại đỏ lên, ôm Tần Hoan không nỡ buông tay. Tần Hoan từ nhỏ tới giờ nào đã được thấy cảnh náo nhiệt như thế này, bình thường đều luôn phải lủi thủi một mình, hiện tại có nhiều người vì nó như vậy, tốt với nó như vậy, quan tâm nó như vậy, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Buổi trưa Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong cũng tới, đi theo còn có phó cục trưởng công an thành phố Giang Thành Vinh Bằng Phi, có có cả em vợ Tần Bạch của Trương Dương nữa.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, Hồ Nhân Như gọi họ bọn chuyển bàn ra ngoài bãi cỏ, Tần Hoan cũng giúp đỡ bưng ghế, cầm bát đũa, rất có tinh thần chủ nhà.
Vinh Bằng Phi mỉm cười chào dì Từ, sau đó đi tới trước mặt Trương Dương, nắm tay hắn, nói: Trương Dương, tôi không mới mà tới, cậu đừng chấp nhé!
Trương Dương cười nói: Cục trưởng Vinh có thể tới đây là niềm vinh hạnh của kẻ hèn này, tôi cao hứng còn không kịp nữa là, chúng tôi trưa nay không sau không về!
Mấy người họ lúc tới đây đều mua quà cho Trịnh Thành Liêm, nhưng không ai ngờ được Trương Dương lại tự đưng có một đứa con trai, Vinh Bằng Phi làm gương, lấy ra hai trăm đồng cho Tần Hoan, bảo cho nó đi mua đồ chơi, cục trưởng đã làm vậy, mấy người bọn Khương Lượng cũng nhao nhao mở ví, Ngưu Văn Cường vốn không nghĩ tới chuyện này, thấy mọi người đều cho rồi, gã cũng móc ví ra, lấy một ngàn đồng, rất khí thế nói một câu: Ngưu đại gia cho, cầm đi mua đường ăn!
Vinh Bằng Phi cười không ra tiếng, quay người nói chuyện với Từ Lập Hoa.
Khương Lượng đánh một cái vào gáy Ngưu Văn Cường, nói: Đại gia à, đại gia lợi hại lắm à, một người mà cho nhiều hơn cả bốn người chúng tôi, có tí tiền thì tưởng hay lắm à?
Đỗ Vũ Phong cũng mắng theo.
Trương Dương giải vây cho Ngưu Văn Cường: Anh ngưu là phú hào Xuân Dương, đám làm công ăn lương các cậu làm sao mà bằng anh Ngưu, ăn cơm, ăn cơm thôi!
Khương Lượng vẫn chưa hết tức, chỉ vào chiếc xe Cadillac ở cửa, nói: Thằng ôn cậu nhớ cho tôi, đợi lắp biển rồi, tôi sẽ thông tri cho cảnh sát giao thông Giang Thành, gặp một lần là xét một lần, cậu không phải là có tiền ư? Tôi bắt cậu phải cống hiến thêm cho quốc gia!
Ngưu Văn Cường biết gã chỉ dọa mình thôi, cười khổ nói: Lấy việc công trả thù riêng à!
Hồ Nhân Như gọi mọi người ra ăn, Trương Dương đưa bao lì xì mà mấy người cho Tần Hoan giao cả cho cô ta, Ngưu Văn Cường mỉm cười nói một câu: Hồ tổng đúng là vợ hiền của chủ nhiệm Trương!
Hồ Nhân Như ở trước mặt nhiều người bị gã nói vậy, mặt đỏ lên, gắt: Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!
...
Vinh Bằng Phi đương nhiên sẽ không để ý tới loại chuyện nhỏ này, trong bữa cơm khi Đỗ Vũ Phong nhắc tới chuyện này, Vinh Bằng Phi cười nói: Bên trên đã nhiều lần cường điệu, phải để cho một bộ phận người giàu trước, Ngưu tổng chính là thuộc nhóm người giàu trước này.
Ngưu Văn Cường lúc này mới biết khiêm tốn, Vinh Bằng Phi người ta là thường ủy thị ủy, cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành, mình cho dù có tiền thì địa vị xã hội vẫn còn kém người ta mười vạn tám trăm dặm, vừa rồi lấy ra một ngàn đồng là bởi vì còn có một nguyên nhân khác, đích xác là có nhân tố thể hiện ở bên trong, Ngưu Văn Cường xấu hổ cười nói: Cục trưởng Vinh, ngài đừng trêu tôi, tôi đâu có được tính là người giàu gì đâu, tôi không nói tới cả Trung Quốc, chỉ nói Giang Thành, người có tiền hơn tôi nhiều lắm, Kiều Mộng Viện của Hối Thông, Lâm Thanh Hồng của Thiên Kiêu, anh em Phương gia của tập đoàn Thịnh Thế, mấy người đó có ai không phải là ức vạn nhân gia!
Trương Dương cười nói: Cậu làm ăn nhiều năm như vậy, hiện tại có bao nhiêu thân gia rồi? Ức vạn thì không nói nhưng tôi thấy mấy ngàn vạn chắc cũng có ấy chứ.
Ngưu Văn Cường nói: Anh quá tâng bốc tôi rồi, chỉ nói ở Xuân Dương này, người có tiền hơn tôi cũng nhiều lắm, nói nói đâu xa, chúng ta nói tới cha con Quách Đạt Lượng đi, sau khi tôi tiếp nhận bãi nuôi heo của họ, mới biết được lợi nhuận trong đây bao lớn, hiện tại bọn họ hợp tác với Sở Yên Nhiên làm nhà máy thức ăn gia súc, đã trở thành lợi thuế đại hộ của Xuân Dương rồi, tôi thấy nhà họ có tiền hơn tôi.
Đỗ Vũ Phong khịt mũi, nói: Than nghèo kể khổ cái gì, chúng tôi có tìm cậu mượn tiện đâu!
Ngưu Văn Cường nói: Tôi không phải là than nghèo, làm ăn thì phải không ngừng tổng kết, phải biết tiếp thu kinh nghiệm tiên tiến của người khác, chỉ có vậy mới không bị thị trường đào thải!
Khương Lượng nói: Cậu không có tri thức văn hóa, chỉ có ý thức tiểu nông, tầm mắt quá hạn hẹp, thủy chung chỉ đặt ở huyện thành Xuân Dương!
Ngưu Văn Cường không phục, nói: Huyện thành Xuân Dương thì sao chứ? Hiện tại thị lý không phải là khích lệ tới Xuân Dương đầu tư ư? Du lịch núi Thanh Đài bừng bừng khí thế, sau này khẳng định sẽ phát triển lớn hơn.
Hồ Nhân Như gặp một con tôm cho Tần Hoan, cô ta cười nói: Anh Khương nói không sai đâu, muốn làm sinh ý thì không thể giới hạn ánh mắt ở một chỗ được, mức độ tiêu dùng của nhân quân Xuân Dương cũng chỉ có từng đó, cho dù làm sinh ý lớn hơn cũng phải liên quan trực tiếp tới tình hình thực tế của Xuân Dương.
Trương Dương nói: Lời của Hồ tổng tôi tán thành, ao lớn chừng nào thì chỉ nuôi được từng đấy cá, anh cứ mãi bó buộc ở Xuân Dương, khẳng định sẽ phát triển chậm hơn người khác.
Đỗ Vũ Phong nói: Chỉ thấy nhà hàng và nuôi heo ra, vừa nhìn đã biết cậu xuất thân nông dân rồi.
Ngưu Văn Cường bị gã nói cho tức giận: Tôi xuất thân nông dân, cậu không phải là nông dân à? Quan gia cậu không phải là nông dân à!
Cả đám người đều cười rộ lên, Vinh Bằng Phi nói: Nông dân thì sao chứ? Chúng ta có ai không phải là xuất thân nông dân?
Trương Dương bảo Tần Hoan kính rượu họ, Từ Lập Hoa thấy đứa bé ăn no rồi, liền dẫn nó lên lầu ngủ trưa.
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương, mới một tháng không gặp, cậu đã kiếm ra con trai rồi?
Trương Dương lúc này mới kể sơ lại lai lịch của Tần Hoan, đương nhiên chỉ nói là con của bạn, chuyện của Tần Manh Manh hắn không đề cập.
Mấy người nghe thấy Tần Hoan còn nhỏ vậy mà đã bị u não, ai ai cũng động lòng trắc ấn, Ngưu Văn Cường lập tức lại lấy ra một ngàn đồng nữa, hôm nay tiền mặt gã mang theo không nhiều, tỏ ý nếu như cần thì gã có thể tùy thời mang tiền đến.
Lần này không ai nói gã ra vẻ, Trương Dương cũng không nhận một ngàn đồng này của Ngưu Văn Cường, dẫu sao thì hắn cũng không thiếu tiền. Sở Yên Nhiên đã tỏ ý gánh hết tiền thuốc men của Tần Hoan, Tần Manh Manh cũng đưa trước hai vạn đồng rồi.
Vinh Bằng Phi nói: Lát nữa mấy người chúng ta góp lại, có nhiều lấy nhiều, có ít lấy ít!
Trương Dương nói: Đừng làm vậy, tâm ý của mọi người tôi xin nhận, tiền có đủ rồi, nếu thực sự thiếu tiền tôi sẽ tự mở miệng.
Đỗ Vũ Phong nói: Để dì Từ một mình chiếu cố hài tử cũng không ổn, thế này đi, tôi bảo vợ tôi đến giúp!
Trương Dương cười nói: Đợi nằm viện đã rồi hẵng tính! Ý tứ của hắn là không muốn kinh động quá nhiều người, tính tình của Tần Manh Manh hắn cũng hiểu được ít nhiều, người ta giao con trai cho mình là để trị bệnh, đối với những quan hệ xã hội phức tạp này Tần Manh Manh khẳng định là không quen cũng không thích, Trương Dương cũng sợ nhiều người quá cũng sẽ làm phiền đến sự thanh tịnh của đứa bé, cho nên khi đám bằng hữu này hỏi khi nào nằm viện, nằm ở viện nào, hắn đều không nói. Dựa vào nhân mạch hiện tại của hắn ở Giang Thành, nếu như chuyện con trai nằm viện bị truyền ra, chỉ sợ là kéo đến làm sập cửa của hắn mất.
Trương Dương dặn dò mấy câu, bảo mấy người cố gắng đừng để lộ ra.
Sau bữa trưa, Vinh Bằng Phi và Trương Dương đi tới bến tàu ở cạnh hồ ngồi, bến tàu này là lúc đầu xuân Hồ Nhân Như sai người làm, phía trước bến còn buộc một con thuyền nhỏ.
Hai con có trắng lướt qua mặt hồ, con người ta ở trong hoàn cảnh này tự nhiên sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, Vinh Bằng Phi nói khẽ: Đúng là hâm mộ cậu, có thể nghỉ ngơi lâu như vậy.
Trương Dương cười nói: Đúng là người ăn no không biết cảm giác của người đói, nếu như cho tôi làm cục trưởng cục công an, tôi một ngày cũng không muốn nghỉ.
Vinh Bằng Phi cười ha ha. Tiếng cười của y theo gió hồ truyền ra xa, làm mấy con chim hải âu ở trong đóng cỏ lau kinh động bay đi, Vinh Bằng Phi nói: Hoàn cảnh nơi này rất tốt, thị khu Giang Thành không tìm đâu ra được nơi thứ hai giống như nơi đây.
Trương Dương có chút đồng cảm, nói: Nhã Vân hồ tuy không tồi, nhưng nơi đó khai phá không hề có quy hoạch, hiện tại nhà hàng ở bên hồ mọc lên như nấm, thương nghiệp quá nặng, nào còn giống cảnh khu?
Vinh Bằng Phi nói: Cảnh khu phát triển tới cuối cùng thường thường khó tránh khỏi sẽ thành khu thương nghiệp, ở Trung Quốc chúng ta, mục đích phát triển cảnh khu quy tới cùng vẫn để làm thương nghiệp, cho nên cảnh khu có tốt hơn nữa một khi kinh doanh rồi, du khách sẽ như mây, và cảnh khu này sẽ mất đi ý vị vốn có của nó, gân đây tôi tới núi Thanh Đài mấy chuyến, cảm thấy đã không còn như trước kia, rất nhiều sơn dân tự cho mình là khu du lịch. Cho nên mới nói phát triển là chuyện tốt, nhưng chúng ta cũng phải đồng thời chú ý tới những tệ đoạn mà sự phát triển mang theo.
Trương Dương không ngờ cục trưởng cục công an lại có kiến giải độc đáo về phát triển kinh tế như vậy, nhưng nghĩ lại thấy người ta là thường ủy thị ủy, có kiến giải như vậy cũng là hết sức bình thường, quan điểm này của y chắc là đã được biểu đạt trên cuộc họp thường ủy.
Vinh Bằng Phi nói: Không nói tới những chuyện này nữa, hai ngày trước tỉnh trưởng Tống gọi điện thoại cho tôi, nghe ngóng tình hình của cậu.
Trương Dương cười nói: Thanh danh của tôi lại xấu thêm rồi, hai ngày trước tôi ở Bắc Kinh gặp ông ta, chuyện đã được giải thích rồi, không sao!
Vinh Bằng Phi nói: Cậu đó! Làm việc không câu nệ tiểu tiết,l ăn lộn trên quan trường, kẻ địch luôn nhiều hơn bạn, cho dù là ngoài mặt là bạn, nhưng một khi có xung đột lợi ích, hắn sẽ biến thành kẻ địch của cậu, ưu điểm của cậu càng lớn sẽ càng bị nhiều người đố kỵ, khuyết điểm của cậu dù nhỏ cũng sẽ bị người hữu tâm phóng đại lên.
Những lời nói này của Vinh Bằng Phi khá trúng trọng điểm, Trương Dương lẳng lặng ghi nhớ. Người ta thường nói, miệng nhiều người xói chảy vàng, cho dù là loại cường giả như hắn, cũng không thể không cố kỵ sự tồn tại của lời đồn. Trương Dương nói: Nhưng miệng là của người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói, tôi làm gì được?
Vinh Bằng Phi nói: Một chiêu thường thấy nhất trong thể chế là chuyển dời tầm mắt, cậu tiếp tục nghỉ ngơi, chỉ tổ càng lúc càng có nhiều lời đồn truyền ra,phương pháp tốt nhất là lập tức bước vào công tác.
Trương Dương nói: Sau khi tôi đi làm những lời đồn này sẽ biến mất ư?
Vinh Bằng Phi cười nói: Cậu là nhân vật gặp phiền phức không ngừng, tôi tin, không lâu nữa cậu sẽ chế tạo ra đề tài mới.
Trương Dương nghĩ một chút, Vinh Bằng Phi đúng là hiểu mình, không khỏi bật cười ha hả.
Vinh Bằng Phi lại nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, Phương Văn Nam không lâu trước cắt mạch máu tự sát rồi, may mà được phát hiện sớm nên được cứu.
Trương Dương trong lòng trầm xuống, Phương Văn Nam luân lạc tới mức này khiến người ta không thể không cảm thán vì vận mệnh của gã. Trương Dương nói khẽ: Vụ án của Đổng Đức Chí có tiến triển gì không?
Vinh Bằng Phi lắc đầu.
Trương Dương nói: Tôi lần này tới Anh quốc, có một cô gái tên là Trần Mỹ Lâm muốn giết tôi!
Vinh Bằng Phi nhíu mày, y cảm thấy cái tên mà Trương Dương nói rất xa lạ, không có khái niệm gì với nó cả.
Trương Dương nói: Con gái của Trần Trường Nghĩa, Trần Tường Nghĩa năm đó bắt cóc Tần Thanh, là thủ hạ của tiền thị trưởng Lê Quốc Chính, Lê Quốc Chính có ơn với y, rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc Trần Mỹ Lâm ra nước ngoài cũng đều là Lê Quốc Chính làm giúp y.
Vinh Bằng Phi là một cảnh sát xuất sắc, từ trong lời nói của Trương Dương lập tức ý thức được hắn muốn nhắc mình điều gì, liền trầm ngâm nói: Cậu là hoài nghi có người đứng sau Đổng Đức Chí ư?
Trương Dương không nói gì, kỳ thực Vinh Bằng Phi một mực đều không tin Đổng Đức Chí là kẻ sắp đặt một loạt những sự kiện này, y cho rằng Đổng Đức Chí chỉ là một người chấp hành mà thôi.
Vinh Bằng Phi nói: Chết không đối chứng, Đổng Đức Chí đã chết, tất cả manh mối đều đứt đoạn, hiện tại Lưu Ngũ đó biến thành rất quan trọng, hi vọng có thể tìm được điểm đột phá ở trên người hắn. Nói tới đây,y dừng lại: Đổng Đức Chí có quan hệ không tồi với Điền Khánh Long, trước đây, hắn và cố tỉnh trưởng Hứa Thường Đức cũng có quan hệ rất tốt.
Ánh mắt của Trương Dương lóe sáng, hắn than khẽ: Hứa Thường Đức đã chết rồi! Trước mặt đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Hứa Gia Dũng, tất cả những chuyện này rốt cuộc có liên quan tới gã không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương đưa Tần Hoan tới trung tâm khoa não của bệnh viện nhân dân số một Giang Thành, trung tâm này vừa mới thành lập. Tính chất cũng rất đặc thù, quản lý hành chính do phía bệnh viện phụ trách, kỹ thuật y tế do Vu Tử Lương thống nhất lĩnh quân, nhìn thấy áo dài trắng của bác sĩ hộ sĩ, Tần Hoan không khỏi trở nên khẩn trương, nắm chặt lấy Trương Dương, nói: Cha... con không muốn tới bệnh viện... con muốn về nhà...
Trương Dương an ủi nó: Yên tâm đi, chỉ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho con thôi, chúng ta ở một lát rồi về.
Vu Tử Lương đã chuẩn bị phòng bệnh đặc biệt cho Tần Hoan, đây là căn phòng dùng cho cán bộ, tiện cho người nhà ở cùng, còn an bài hộ sĩ chuyên trách phụ trách toàn trình, mặt mũi của Trương đại quan nhân đâu phải là bình thường.
Sau khi an bài chuyện nằm viện của Tần Hoan xong, Trương Dương đi tới văn phòng của Vu Tử Lương.
Trên bàn làm việc của Vu Tử Lương chất đầy thư tịch dày cộp, những ngày này ông ta đã tra cứu vô số cách trị liệu và phẫu thuật, đã loại bỏ đi vô số các loại phương án phẫu thuật, sau cùng quyết định một phương án, ông ta đưa phương án phẫu thuật cho Trương Dương: Cậu xem đi!
Trương Dương cầm lấy phương án nhưng không đọc, đặt lại lên bàn: Thực sự cầu thị nói: Tôi không hiểu nhiều về tây y, nhưng phương án này ông nói được là được. Cái mà tôi phụ trách là làm giảm chậm tốc độ máu chảy, hạ thấp khả năng xuất huyết trong quá trình phẫu thuật, giảm nhẹ phát sinh vết sẹo sau phẫu thuật.
Vu Tử Lương thở dài, nói: Cậu nắm chắc bao nhiêu phần?
Trương Dương nói: Cái khó khăn nhất chính là vấn đề vết sẹo sau phẫu thuật, nếu như là da thịt thì dễ nói thôi, nhưng ở trong đầu, nhân tố không được xác định quá nhiều.
Vu Tử Lương nói: Cũng chính là nói cậu cũng không nắm chắc?
Trương Dương gật đầu.
Vu Tử Lương nói: Tôi đã suy nghĩ lâu rồi, ca phẫu thuật này chúng ta vẫn nên làm, cắt bỏ khối u sẽ khiến xác suất sống sót của Tần Hoan rất cao, nhưng bệnh biến chứng sau khi phẫu thuật lại khó khống chế, tôi sợ trí não của nó sau này sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Trương Dương nói: Tôi đang nghĩ biện pháp.
Lúc này điện thoại của hắn đổ chuông, là Trịnh Hạo Thiên gọi tới, nghịch thiên đan mà Trương Dương đưa tới phòng thí nghiệm sinh hóa có kết quả rồi, thực nghiệm viên phân tích ra thành phần bên trong, tìm được tám mươi phần trăm, còn có hai mươi phần trăm nhân tố không xác định, bởi vì không ít thành phần trong dược hoàn trải qua hơn bốn trăm năm tuế nguyệt đã phát sinh phản ứng hóa học.
Trương Dương đứng dậy, nói: Tôi lập tức đi đây!
Thường Hải Thiên nghe nói hắn đang ở bệnh viện, liền bảo Trương Dương không cần phải tự tới, gã hỏi số fax của văn phòng của Vu Tử Lương, trực tiếp gửi kết quả hóa nghiệm tới.
Trương đại quan nhân nhìn bản kết quả hóa nghiệm rồi suy nghĩ một lúc, phương thuốc của Minh triều dùng khoa học kỹ thuật hiện đại phân tích ra này tuy tan khuyết không đủ, nhưng đối với hắn mà nói thì quả thật là có gợi ý.
Vu Tử Lương cũng cảm thấy rất hứng thú với phương thuốc cổ truyền trong tay hắn, tuy trình độ trung y của ông ta bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong phối phương thiếu không ít dược liệu, liền nói khẽ: Rất nhiều thứ sợ rằng là không dễ tìm đâu!
Trương Dương nói: Trước tiên phối những thứ này đã!
Vu Tử Lương nhận lấy phối phương, nói: Chuyện này giao cho tôi đi, cho dù Giang Thành không có thì tôi lập tức sẽ sai người ra ngoài kiếm!
Trương Dương gật đầu, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, lúc bước ra ngoài, hắn không khỏi bật cười ha hả, khiến cho mấy tiểu hộ sĩ kinh ngạc nhìn về phía hắn, Trương Dương sở dĩ bật cười là bởi vì hắn phát hiện rất nhiều thành phần trong nghịch thiên đan tương tự như hồi xuân hoàn mà trước đây hắn chế tác, để phối chế hồi xuân hoàn, hắn đã từng tra nhiều cổ phương, trải qua ba năm mới phối chế thành, có điều dược hoàn vẫn chưa hoàn thiện, hắn luôn cảm thấy trong phối phương có thiếu sót gì đó, nên không phát huy ra được dược hiệu lớn nhất ở bên trong, cho tới khi hắn bị Tùy Dương đế giết vẫn chưa giải quyết được vấn đề này.
Vừa rồi nhìn thấy bản kết quả hóa nghiệm đó, Trương đại quan nhân phát hiện, nghịch thiên đan này không ngờ lại là cải tiến trên phối phương của hắn, hắn cơ hồ có thể khẳng định, Lý Thời Trân năm đó nhất định lấy được phối phương của mình, trên cơ sở của phối phương của mình chế thành viên nghịch thiên đan này, mấy vấn đề khiến hắn cảm thấy khó khăn không ngờ đã được Lý Thời Trân giải quyết, Trương Dương trong lòng thầm đắc ý, nếu như không phải là mình âm soa dương thác thế nào lại vượt thời gian tới năm chín mươi, làm sao thấy được nghịch thiên đan? Làm sao mà biết được sau thời của mình lại xuất hiện một vị thần y Lý Thời Trân, người ta không ngờ còn cải thiện và phát triển trên cơ sở của mình. Đây chính là duyên phận, chính là tạo hóa.
Niềm cảm thán trong lòng Trương đại quan nhân không thể để cho người ngoài biết, Tần Hoan thấy hắn mặt mày hoan hỉ bước vào, cũng cười nói: Cha, có chuyện gì mà vui thế?
Trương Dương nói: Bác sĩ bảo con làm phẫu thuật xong sẽ khôi phục khỏe mạnh!
Tần Manh Manh lúc này gọi điện thoại tới, từ sau khi Trương Dương dẫn Tần Hoan tới Giang Thành, cô ta cơ hồ mỗi này đều gọi năm sáu cú, tuy Tần Hoan mới đi được hai ngày, nhưng Tần Manh Manh lại càng lúc càng nhớ.
Trương Dương an ủi cô ta mấy câu, Tần Manh Manh nói với hắn rằng mình chiều mai sẽ có thể tới Giang Thành.
Trương Dương gác điện thoại, lập tức báo lại tin này cho Tần Hoan, Tần Hoan vui mừng nhảy cẫng cả lên.
Trương Dương lặng lẽ gọi Hồ Nhân Như sang một bên, hai ngày nay hắn phải nghiên cứu chế tạo đan dược, cho nên chuyện chiếu cố Tần Hoan giao cả cho cô ta.
Hồ Nhân Như ôn nhu nói: Anh cứ yên tâm, em và dì nhất định sẽ chăm sóc Tần Hoan thật tốt.
Trương Dương nói khẽ: Dì cái gì, mẹ anh là mẹ em, đừng để mẹ chúng ta mệt.
Hồ Nhân Như đỏ mặt trừng mắt lườm hắn một cái, trong mắt toàn là nhu tình mật ý. Có những lúc, cái nữ nhân cần không phải là danh phận nhất định gì, nhưng cô ấy cần biết được vị trí của mình ở trong lòng bạn, cần biết rằng bạn coi trọng cô ấy.
...
Vinh Bằng Phi đã nhắc nhở Trương Dương, hắn cũng ý thức được cứ tiếp tục nghỉ ngơi như thế này, lời đồn khẳng định sẽ càng lúc càng nhiều, Trương Dương giành thời gian tới chính phủ thành phố một chuyến, khi xe jeep của hắn xuất hiện trong bãi xe hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Bước vào tòa nhà văn phòng của chính phủ thành phố, ở trong thang máy gặp chủ nhiệm hội quản lý khu phát triển Tiếu Minh, hiện giờ đã là phó thị trưởng rồi, y hiện tại vẫn quản khối trước đây.
Tiếu Minh nhìn thấy Trương Dương, mặt mày kinh hỉ nói: Tiểu Trương về rồi à! Nếu như là ở riêng, Tiếu Minh khẳng định sẽ gọi là Trương lão đệ, nhưng đây là nơi công cộng, còn là tòa nhà văn phòng của chính phủ thành phố, tai mắt quá nhiều, một phó thị trưởng như mình nếu gọi như vậy, khẳng định lọt vào tai người khác sẽ thành chuyện không hay. Vạn nhất, có người nói y không để ý tới thân phận, muốn thông qua tầng quan hệ của Trương Dương để dựa thế lãnh đạo thì không dễ nghe chút nào.
/2583
|