Y Đạo Quan Đồ

Chương 319 - Bút To Như Xà Nhà

/2583


Gia Dũng, tôi có cảm giác cha mẹ của Kiều Mộng Viện hình như không thích anh lắm thì phải? Trương đại quan nhân càng lúc càng không có hậu đạo, lại xát muối vào vết thương của Hứa Gia Dũng, hắn phát hiện ra rằng khi Hứa Gia Dũng đau khổ, trong lòng mình lại thấy rất thoải mái.

Hứa Gia Dũng nói: Có thể là bọn họ cảm thấy thân phận địa vị của tôi không được tương xứng với Kiều Mộng Viện cho lắm. Ngay cả lúc này cũng bình tĩnh một cách bất ngờ, biết rõ là Trương Dương đang châm chọc mình, tâm tình ngược lại lại thành bình tĩnh.

Trương Dương thở dài một hơi, nói: Có cần tôi giúp anh nói tốt mấy câu trước mặt lão Kiều không, tôi và ông ấy cũng tính là hợp ý nhau! Hắn rắp tâm muốn bêu xấu Hứa Gia Dũng.

Hứa Gia Dũng mỉm cười, nói: Anh không nói xấu tôi là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Trương Dương cười nói: Câu này của anh chẳng có chút hậu đạo nào cả, hai chúng ta tuy không phải là bạn bè tâm đầu ý hợp, nhưng cũng không phải là kẻ thù không đội trời chung, quan hệ giữa đôi bên vẫn tính là hòa hợp mà.

Hứa Gia Dũng khẽ gật đầu, trong lòng thì nghĩ: Hòa hợp à? Hòa hợp cái con mẹ mày! Bố mày đây không đội trời chung với mày! Hắn phát hiện Trương Dương lần này sau khi trở về, cảnh giới lại được đề cao, thủ đoạn cũng được đề cao, nói chung là thằng ôn này giống như là cao thủ có võ công mới được đột phá vậy, trên quan trường, hay là đối nhân xử thế đều có tiến bộ kinh người, nếu như nói trước đây, hắn một mực tương an vô sự thì hiện tại Trương Dương đã bắt đầu chủ động phát khởi tiến công với hắn, Hứa Gia Dũng bắt đầu lo lắng, mình rốt cuộc là có chỗ nào để lộ ra dấu vết rồi ư? Cho nên mới khiến thằng ôn này nảy sinh lòng cảnh giác, sản sinh ra địch ý đối với mình. Hứa Gia Dũng bình tĩnh nói: Anh và chú Kiều làm sao mà quen nhau vậy?

Trương Dương nói: Trên đường tới Xuân Dương, xe của tôi bị hỏng, ông ấy sửa giúp tôi, ông bố vợ tương lai của anh đúng là không tồi, là cán bộ lớn như vậy mà không hề có kiểu cách nhà quan chút nào, nhiệt tình với người ngoài lắm.

Hứa Gia Dũng nói: Có thể con người khi đạt tới một loại cảnh giới nào đó sẽ phản phác quy chân.

Trương Dương nói: Tôi có thể nhìn ra anh hiện giờ đang giận tôi.

Hứa Gia Dũng gật đầu, nói: Tôi không những tức giận mà còn đố kỵ nữa cơ, tôi đố kỵ bọn họ vì sao đối với anh lại tốt như vậy, còn đối với tôi thì lại xa cách đến thế.

Trương Dương nói: Đó là bởi vì bọn họ nhìn anh như con rể tương lai, cho nên tất nhiên là phải soi mói anh, còn tôi chỉ là một người bạn bình thường, chẳng có liên quan gì tới họ cả, trong mắt họ tôi cũng không có gì quan trọng, kỳ thật anh nên vui vẻ mới đúng, người soi mói anh chứng tỏ là coi trọng anh đó.

Hứa Gia Dũng nói: Anh dạy tôi đấy à?

Trương Dương nói: Chuyện của mình chỉ có thể tự mình giải quyết!

Hứa Gia Dũng mỉm cười, nói: Nếu như anh là tôi thì sao?

Nếu như tôi là anh, ở trên kinh tế sẽ vạch rõ giới hạn với Kiều gia, không dựa vào bất kỳ quan hệ nào của nhà họ! Câu này của Trương Dương rõ ràng là đang nói Hứa Gia Dũng dựa vào quan hệ của Kiều Mộng Viện, đánh người không đánh mắt, mắng người không vạch khuyết điểm, hôm nay Trương Dương đặng biệt chọn đúng tim Hứa Gia Dũng mà đâm.

Hứa Gia Dũng cũng không nhịn được nữa rồi, người ta khi phụ hắn tới mức này, đổi lại là ai cũng không nhịn nổi. Hứa Gia Dũng cười lạnh, nói: Không phải là mỗi người đều vậy ư, anh cũng có vận khí của anh đấy thôi, nếu như tôi là anh, tôi cũng lăn lộn trên quan trường rồi, phía sau có nhiều quan hệ như vậy làm đòn bẩy. Nhất định có thể một bước lên mây.

Trương Dương cười nói: Kỳ thực anh rất thích hợp đấy, làm quan có hai yếu tố lớn, một là phải giỏi nắm cơ hội, còn hai là phải mặt dày tim đen.

Hứa Gia Dũng nói: Xem ra anh có cả hai thứ!

Trương Dương nói: Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng ở phương diện nào cũng thiếu hỏa hầu, nếu không thì cũng không phải luôn bị người ta chơi sau lưng!

Hứa Gia Dũng cười ha ha, nói: Con người ta không thể nào vĩnh viễn gặp may mắn được!

Trương Dương nói: Tôi cảm thấy mình gần đây luôn luôn xui xẻo, vận khí cũng nên rơi xuống đầu tôi rồi.

Hứa Gia Dũng nói: Chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói phúc vô song chí, họa bất đan hành ư?

Trương Dương mỉm cười, nói: Vận khí của anh xem ra tốt hơn tôi nhỉ?

Hứa Gia Dũng nói: Tất cả của tôi đều là dựa vào nỗ lực của bản thân mới có được! Cho nên vận khí chẳng có ảnh hưởng lớn đối với tôi.

Trương Dương nghĩ thầm, mày con mẹ nó đều dựa vào nỗ lực, dựa vào bản sự của mình ư, còn tao là dựa vào vận khí, dựa vào quan hệ bám váy đàn bà à? Tao xxx cả nhà mày! Hắn thở dài, nói: Tôi lại không thấy vậy, mà luôn có cảm giác anh hình như phải chuyển vận rồi!

Xe đã đi tới trước cửa chính phủ thành phố, Hứa Gia Dũng đạp phanh, nói: Tôi tin nhân định thắng thiên!

Trương Dương đẩy cửa xe, trước khi bước xuống liền nói với Hứa Gia Dũng: Có một số người đã được định trước là người thất bại, có tự tin đến mấy cũng vô dụng!

Vẻ mặt của Hứa Gia Dũng đột nhiên biến thành lạnh lùng, chậm rãi kéo cửa xe lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng âm hiểm.

Nhìn chiếc xe của Hứa Gia Dũng đi xa, Trương Dương lắc lắc đầu, kéo cổ áo dựng lên, chậm rãi bước về phía nơi ở của mình. Đi tới dưới lầu, nhìn thấy xe Hoàng Quan của Hồ Nhân Như vừa hay lái tới, Trương Dương dừng chân, đợi xe Hoàng Quan đỗ lại ở bên cạnh mình.

Hồ Nhân Như từ trong xe thò đầu ra, mỉm cười nói: Em nhìn thấy anh từ trước rồi!

Trương Dương kéo cửa xe ngồi vào: Một mực theo đuôi anh đấy à!

Hồ Nhân Như nói: Em còn cho rằng anh cùng dì Từ tới nhà gỗ!

Trương Dương nói: Mẹ anh tạm thời ở lại Xuân Dương chăm sóc cho chú Triệu!

Hồ Nhân Như gật đầu, nói nhỏ: Vừa rồi hình như là Hứa Gia Dũng đưa anh về à?

Mắt tinh nhỉ, đúng! Anh tham gia gia yến của Kiều gia, gã thuận đường đưa anh về! Nói tới đây, Trương Dương đột nhiên nhớ tới vẫn chưa ăn cơm: Đi, dừng xe lại, chúng ta ăn cơm ở đầu phố!

Hồ Nhân Như gật đầu, dừng xe lại, cùng Trương Dương muốn đi ăn đồ nướng, nhưng tới bên ngoài mới phát hiện không còn quầy thịt nướng nào, gần đây đang xây dựng thành phố vệ sinh, nghiêm khắc càn quét tiểu thương chiếm vỉa hè kinh doanh, cho nên chợ đêm làm đồ nướng đó trên cơ bản không còn bày hàng nữa, không ai muốn ngược gió gây án cả.

Trương Dương vốn cũng không phải là đói lắm, nhưng khắp đường ngay cả một quán ăn cũng không thấy, lập tức cảm giác đói càng cường liệt hơn.

Hồ Nhân Như ở quán đồ ăn chín mua một con vịt kho, một gói lạc, hai người quay về nhà, gần đây bởi vì Tần Hoan có bệnh, trên cơ bản đều liên tục bôn ba ở hai phía biệt thự gỗ và bệnh viện, cũng không hay tới nơi này lắm, cho nên trong tủ lạnh cơ bản là trống rỗng.

Hồ Nhân Như bỏ con vịt và túi lạc ra, đặt lên bàn, lại mở cho Trương Dương một bình rượu, nói với hắn: Anh ăn trước đi, em đi làm mì cho anh!

Trương Dương kéo tay cô ta lại, nói: Đừng gấp, uống cùng anh mấy chén đã!

Hồ Nhân Như gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn, rót đầy một cốc thủy tinh cho Trương Dương, rồi định đi lấy một cái chén cho mình, Trương Dương nói: Dùng một cái được rồi! Hắn uống một ngụm, sau đó đưa cốc thủy tinh cho Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như nhấp một ngụm, khẽ gắt: Thích để em uống nước miếng của anh à!

Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Em không uống nước miếng của anh thì thích uống cái gì? Ánh mắt không mang theo hỏa ý nhìn lướt một vòng trên người Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như bị hắn nhìn cho mặt đỏ ửng, tim đập mạnh, vung tay đấm nhẹ một cái vào ngực hắn, nói: Lưu manh!

Trương Dương thò tay ta ôm eo cô ta, hôn một cái lên miệng cô ta, Hồ Nhân Như khúc khích, nói: Đáng ghét, miệng như bôi mỡ!

Trương Dương nói: Có biết tối nay anh làm gì không?

Hồ Nhân Như lắc đầu, vừa rồi thấy Trương Dương đi cùng với Hứa Gia Dũng, cô ta cũng rất hiếu kỳ, nhưng tính cô ta là vậy, Trương Dương không chủ động nói thì cô ta cũng không đi hỏi, cô ta biết mình ở trong lòng Trương Dương có lẽ không phải là người được yêu nhất, nhưng lại là người hiểu Trương Dương nhất.

Trương Dương không những coi Hồ Nhân Như là người yêu, mà còn coi cô ta là bạn bè và là đối tượng để tâm sự, Hồ Nhân Như đầu óc tỉnh táo lý trí, rất nhiều lúc nhận thức sự việc còn thấu triệt hơn cả hắn.

...

Hồ Nhân Như nghe Trương Dương kể lại từ đầu tới cuối cuộc ăn tối hôm nay, không khỏi cười nói: Anh đó, ngươi ta thường nói, thà dỡ mười tòa miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân, anh đúng là khuyết đức, làm vậy rõ ràng là muốn chia rẽ Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng, hai vợ chồng người ta chỉ sợ là hận anh đến thấu xương rồi!

Trương Dương nói: Cho dù là không có chuyện này thì Hứa Gia Dũng cũng hận anh tới thấu xương rồi. Anh cảm thấy gã luôn có địch ý với anh! Anh cũng không ngại để gã hận thêm một chút.

Hồ Nhân Như cười nói: Em từ trước đến giờ chưa từng thấy anh ghét ai tới mức này, anh có phải là tính sổ những lời đồn đại trước kia về anh lên đầu gã không?

Trương Dương nói: Có tám chín phần mười là gã làm! Kỳ thực tối hôm đó anh bị hai vợ chồng Kiều Chấn Lương coi là súng để sử dụng, bọn họ căn bản không thích Hứa Gia Dũng, sở dĩ họ đáp ứng Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viện đính hôn là bởi vì Kiều lão gật đầu. Trương Dương một khi bắt đầu hoài nghi Hứa Gia Dũng, liền bất giác liên hệ những chuyện xảy ra gần đây với gã, hắn tuy không có chứng cứ, nhưng hắn biết Hứa Gia Dũng trước giờ luôn mang đầy hận ý với mình, gã sẽ không bỏ qua cơ hội để đối phó mình.

Hồ Nhân Như nói: Tên Hứa Gia Dũng này tâm thuật bất chính, gã đính hôn với Kiều Mộng Viện mục đích chính là dựa vào tòa núi Kiều gia, hai vợ chồng Kiều Chấn Lương khẳng định là nhìn ra điểm này, cho nên mới phản đối.

Trương Dương nói: Tối nay lúc ăn cơm, hai vợ chồng Kiều Chấn Lương căn bản không thèm nể mặt gã, khiến cho Hứa Gia Dũng rất mất mặt.

Hồ Nhân Như nói: Cho nên anh mới tương kế tựu kế, cam tâm làm vũ khí cho họ!

Trương Dương đắc ý cười nói: Làm vũ khí mà vui như vậy là lần đầu tiên đấy.

Hồ Nhân Như nói: Kiều gia không phải là gia đình bình thường, em thấy anh hay là anh bớt nhúng tay vào là tốt nhất.

Trương Dương nói: Con người của Kiều Chấn Lương trông rất hiền hậu, tươi cười hòa ái, tính tình lại nhiệt tâm, sao nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống một bí thư tỉnh ủy, trên người không hề có nhiều kiểu cách nhà quan, dạng quan to như vậy thật là hiếm thấy.

Hồ Nhân Như nói: Con người ta không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo đếm, có lẽ người ta là quang mang ẩn giấu, nói chung em tin rằng y đã có thể làm tới chức bí thư tỉnh tủy tỉnh Vân An, tất nhiên có mặt không tầm thường, tuyệt đối không chỉ dựa vào bối cảnh gia đình mà có thể trèo lên được vị trí cao như vậy.

Trương Dương nói: Một bí thư tỉnh ủy, không ngờ lại giản dị như vậy, cùng vợ lái xe tới Giang Thành chơi.

Hồ Nhân Như nói: Ít nhất phải có lộ trình sáu bảy trăm km, đại lão như y từ xa tới đây, chẳng lẽ chính là để quan sát Hứa Gia Dũng? Xem tình hình đầu tư của họ ở Giang Thành? Em nghĩ chắc không cần thiết phải vậy, với thân phận của y, muốn hiểu những chuyện này chỉ cần một cú điện thoại là được rồi.

Trương Dương nói: Có khi y muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của con gái!

Hồ Nhân Như trợn mắt lườm Trương Dương: Anh hình như rất hưng phấn thì phải, Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viện chia tay nhau thì anh sao mà phải cao hứng? Chẳng lẽ anh có ý đồ gì với Kiều Mộng Viện ư?

Trương Dương cười nói: Anh không phải như vậy đâu, anh đối với Kiều Mộng Viện trước giờ không có ý đồ gì cả, con người của cô ta tâm cơ quá nặng. Con gái phải đơn thuần một chút mới tốt.

Hồ Nhân Như nói: Em cũng có tâm cơ, anh có phải là cũng không thích em không?

Trương Dương nói: Nói gì vậy, em đây gọi là thông minh, bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh, em có tâm cơ với người khác, nhưng lại như tờ giấy trắng với anh vậy.

Hồ Nhân Như gắt: Nói bậy, cho dù là một tờ giấy trắng thì hiện tại cũng bị cây bút to của anh vẽ cho nguệch ngoạc rồi. Nói xong mặt lại đỏ lên, xấu hổ nói: Cái tên lưu manh này, cứ cố bẫy em thôi.

Trương Dương cười khổ không thôi, nói: Anh bẫy em lúc nào, tự em nói những lời lưu manh mà, còn đổ lên đầu anh nữa.

Hồ Nhân Như đứng dậy: Không nói chuyện với anh nữa, em xuống dưới đây!

Trương Dương nắm lấy tay cô ta, kéo lại ngồi lên đùi mình, hôn lên rái tai cô ta, nói: Anh muốn vẽ lên tờ giấy trắng em một chút.

Hồ Nhân Như bị hắn hôn cho thở hổn hển, đẩy hắn ra, nói: Còn chưa ăn cơm!

Không đói! Trương đại quan nhân nói thật, gần đây ở trong biệt thự gỗ, mẹ hắn soi hắn rất kỹ, hắn mỗi ngày đều cô đơn gối chiếc ngủ không ngon, ngay cả cơ hội thân cận Hồ Nhân Như cũng không có, lúc này coi như là đợi được cơ hội rồi, sao có thể bỏ qua được.

Hồ Nhân Như bị hắn nói cho tim đập loạn xạ, trong lúc ngây ngất đã bị thằng ôn này ôm lấy chạy vào phòng ngủ.

Trương đại quan nhân thoáng cải đã cởi xong quần áo, đang chuẩn bị hành xử thì lại bị hai tay Hồ Nhân Như chặn trước ngực, mặt xinh đỏ rực lên, nói: Anh còn chưa nói rõ với em là anh rốt cuộc bị bệnh gì?

Trương đại quan nhân bực bội nói: Đã nói cả tám trăm lần rồi còn gì, viêm đường tiết niệu!

Hồ Nhân Như cố ý trêu hắn: Liệu có truyền nhiễm không?

Có, chính là muốn truyền nhiễm cho em! Trương đại quan nhân như hổ đói vồ mồi lao tới, Hồ Nhân Như phát ra một tiếng hét yêu kiều, đôi chân thon dài trắng nõn quấn chặt lấy người Trương Dương, chặt đến nỗi như muốn vắt kiệt nước trong người Trương Dương ra, thân hình mềm mại đẫy đà run rẩy ở bên dưới Trương Dương, cô ta ghé vào tai Trương Dương, thì thào: Đồ xấu xa, thế nào em cũng chịu hết...

…..

Vợ chồng Kiều Chấn Lương vào sáng sớm ngày hôm sau đã đòi đi. Bọn họ thậm chí còn không đề xuất tới công ty Hối Thông xem thử. Tuy Kiều Mộng Viện đã giải thích vô số lần, Hứa Gia Dũng là nhờ vào năng lực của mình để lôi kéo những nhà đầu tư mạo hiểm, cho nên mới có thể đầu tư được một cơ sở sản xuất IT có quy mô lớn như vậy ở Giang Thành. Nhưng trong mắt vợ chồng Kiều Chấn Lương, không có con gái mình giúp đỡ, không dựa vào sức ảnh hưởng của Kiều gia, Hứa Gia Dũng căn bản là không thể nào có được thành tựu hiện tại.

Kiều Mộng Viện nhìn đồng hồ, mới có sáu rưỡu, thái độ của cha mẹ đã vô cùng rõ ràng, bọn họ vẫn không công nhận cuộc hôn sự này, Kiều Mộng Viện bĩu môi, nói: Cha, mẹ, Gia Dũng sắp đến rồi, cùng nhau ăn sáng đã rồi hẵng đi?

Mạnh Truyền Mỹ từ trước đến giờ luôn phu xướng phụ tùy, bà ta thở dài, nói: Cha mẹ chẳng có gì để nói với anh ta cả, cha mẹ đi sớm một chút, cố gắng tới được Đông Giang vào buổi trưa! Cha con còn phải đi gặp mấy người bạn cũ nữa.

Kiều Mộng Viện thấy cha mẹ kiên quyết như vậy, cũng chỉ đành gật đầu.

Lúc Hứa Gia Dũng lái xe tới, vợ chồng Kiều Chấn Lương đã đi rồi. Từ sau cuộc gặp mặt ngày hôm qua, Hứa Gia Dũng trong lòng một mực không được vui, vợ chồng Kiều Chấn Lương bỏ đi, chẳng khác nào đã chứng tỏ rõ thái độ của họ, bọn họ vẫn kiên quyết phản đối hôn sự của mình và Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện biết trong lòng Hứa Gia Dũng rất khó chịu, nhẹ nhàng khuyên: Gia Dũng, đừng để trong lòng, cha mẹ em là vậy đó, chuyện mà họ đã công nhận rất khó thay đổi, cho họ thêm thời gian đi, em sẽ từ từ thuyết phục họ mà.

Hứa Gia Dũng nói: Thuyết phục cái gì?

Thuyết phục họ đồng ý chuyện của chúng ta!

Hứa Gia Dũng gật đầu, nói: Em muốn làm thế nào thì làm!

Kiều Mộng Viện nhíu mày, nói: Gia Dũng, anh nói vậy là có ý gì? Thái độ của cha mẹ đã khiến cô ta rất đau khổ, nhưng phản ứng của Hứa Gia Dũng còn khiến cô ta thương tâm hơn.

Hứa Gia Dũng cười lạnh, nói: Trong lòng họ vốn không coi trọng anh!

Kiều Mộng Viện lắc đầu, nói: Anh hiểu lầm rồi, cha mẹ em không phải là người thế lợi!

Hứa Gia Dũng cười ha ha một tiếng, gã ngẩng đầu lên nhìn mây đen đầy trời, nói: Đúng vậy, anh không có chỗ nào đáng để họ coi trọng cả.

Kiều Mộng Viện vươn tay ra nắm lấy cổ tay Hứa Gia Dũng: Gia Dũng, tới giờ anh vẫn chưa hiểu lòng em ư? Em mặc kệ bon họ thấy thế nào, nói những gì, em chỉ muốn được ở cùng anh thôi, ông nội đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi, cha em nhất định sẽ thuận theo ý kiến của lão nhân gia mà.

Hứa Gia Dũng nhìn Kiều Mộng Viện, trong mắt của y lấp lánh vẻ đau khổ: Mộng Viện, tình cảm không thể nào bố thí được...

Em không có! Kiều Mộng Viện lớn tiếng nói.

Hứa Gia Dũng chậm rãi lắc đầu: Anh là đàn ông, anh còn có chút tự tôn tối thiểu!

Kiều Mộng Viện còn định nói tiếp thì Thời Duy từ đằng xa đi tới, Thời Duy thấy tình cảm của hai người, cho rằng hai người lại cãi nhau. Không khỏi thở dài, nói: Hai người xong chưa? Tốt cũng là anh chị, xấu cũng là anh chị, từ sáng tới tối cãi nhau, anh chị không phiền nhưng em nhìn thấy chán lắm.

Hứa Gia Dũng cố nặn ra một nụ cười, nói: Thời Duy, anh và chị em đang tâm sự, không phải là cãi nhau! Gã lại nói với Kiều Mộng Viện: Anh về công ty xem thế nào, hai ngày nữa Kim tiên sinh của tập đoàn Lam Tinh sẽ tới, anh đi chuẩn bị một chút.

Kiều Mộng Viện biết gã không nói dối, Kim Thượng Nguyên của Lam Tinh lần này tới là muốn xem tình hình lắp đặt và vận hành thử dây chuyền sản xuất, Hối Thông trên dưới đều rất coi trọng chuyện này, bọn họ phải đảm bảo vạn vô nhất thất, trình diện mặt tốt nhất của Hối Thông cho Kim Thượng Nguyên xem. Cô ta rất ân ần nói: Ăn xong cơm sáng đã rồi hẵng đi!

Hứa Gia Dũng lắc đầu: Anh tới công ty ăn!

Thời Duy nhìn bóng lưng của Hứa Gia Dũng, thở dài: Chị họ, em cảm thấy anh rể gần dây có chút không đúng, anh ấy có phải là ăn dấm chua không?

Kiều Mộng Viện nói: Đừng có nói mò! Cái này có liên quan gì tới Trương Dương đâu?

Thời Duy nói: Cậu em đâu?

Kiều Mộng Viện nhíu mày buồn bã, nói: Đi rồi, nhìn thấy em đang ngủ nên không đánh thức!

Thời Duy thốt lên kinh ngạc: Đi rồi ư? Sao không ở thêm một ngày?

Kiều Mộng Viện không nói gì, trong lòng biết rõ lần này cha mẹ đi vội vàng như vậy là bởi vì không thích Hứa Gia Dũng.

Thời Duy phẫn uất nói: Khó lắm mới có một cơ hội khôi phục quan hệ, toàn bộ đều bị tên hổn đản Trương Dương này phá rối, em phải đi tính sổ với hắn!

Kiều Mộng Viện nói: Đừng có làm bậy!

Thời Duy nói: Nói cho chị biết một chuyện rất vui nhé, hôm qua em ném chìa khóa của hắn xuống hồ đấy! Nói xong liền cười khúc khích.

Kiều Mộng Viện biết em gái có cái tính làm việc bất kể hậu quả, bất lực thở dài, nói: Được rồi, chỉ biết làm loạn thôi, đi ăn sáng đi, sáng ngày hôm nay An Đạt Văn tới Giang Thành, chúng ta phải bàn với anh ta về vấn đề tiến độ công trình.

...

Hồ Nhân Như tựa sát vào lòng Trương Dương, cả người mềm oặt vô lực, phong tư lười biếng ai thấy cũng yêu, cô ta nhìn Trương Dương, buồn bã nói: Thật sự là không chịu nổi anh, còn dày vò em như vậy nữa, em nghĩ tờ giấy trắng em sớm muộn gì cũng bị anh chọc cho cả ngàn lỗ thủng.

Trương Dương cười nói: Em không phải là cổ vũ anh vẽ lên tờ giấy trắng em ư?

Hồ Nhân Như cực kỳ vũ mị liếc hắn một cái: Trong thiên hạ có người vẽ tranh như anh à?

Trương Dương cười nói: Anh vẽ không đẹp ư? Bút tẩu long xà, hành vân lưu thủ đó!

Hồ Nhân Như gắt: Bút to như xà nhà mới đúng!

Trương đại quan nhân cười ha ha, ôm chặt lấy thân hình thon thả của Hồ Nhân Như vào lòng, nói: Hay là anh lại dùng bút to như xà vẽ thêm lần nữa nhé!

Hồ Nhân Như trông rất đáng thương, nói: Em tin rồi, anh ở Bắc Kinh thật thà lâu như vậy, em sợ rồi, hôm nay tha cho em có được không?

Trương Dương vừa mở điện thoại, Hồ Nhân Như nhân cơ hội đẩy hắn đi ngay, cô ta quả thật là không chịu nổi thằng ôn này tiếp tục dày vò nữa.

Trương Dương nhận điện thoại, nhưng không ngờ lại là Kiều Chấn Lương gọi tới, hắn quấn chăn đứng dậy, cung kính nói: Chú Kiều, sao sớm vậy đã gọi điện thoại tới rồi, có phải là muốn cùng đi uống trà không?

Tiếng cười của Kiều Chấn Lương rất vang: Trương Dương, tôi rời khỏi Giang Thành rồi, đặc biệt nói với cậu một tiếng, sau này có cơ hội tới Vân An chơi nhé!

Trương Dương hơi ngây ra, thật sự không hiểu Kiều Chấn Lương sao lại đi sớm như vậy, hắn rất khách khí nói: Chú Kiều, đừng đi gấp mà, Giang Thành còn có nhiều nơi chú chưa tham quan. Cháu còn muốn mời chú đi ăn cơm trưa nữa!

Sẽ có cơ hội mà!

Vừa gác điện thoại thì An Ngữ Thần lại gọi tới, Trương Dương lúc này mới nhớ ra An Đạt Văn về Giang Thành, hắn đã đáp ứng An Ngữ Thần phải cùng An Đạt Văn đi khảo sát quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm rồi, giọng nói của An Ngữ Thần rất ro: Trương Dương, anh làm cái gì vậy? Nói lời mà không giữ lấy lời, A Văn đã xuống máy bay rồi!

Trương Dương vội vàng nói xin lỗi, bỏ qua quan hệ với An gia không nói tới, An Đạt Văn cũng là khách quý của Giang Thành, gã hiện tại là người nắm quyền trên thực tế của An gia, An gia lại là một trong những người đầu tư có ảnh hưởng nhất ở Giang Thành.

An Ngữ Thần có chút không cao hứng, nói: Chúng tôi đang tới quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, anh muốn tới thì đi đi! Nói xong liền hậm hực gác điện thoại.

Trương Dương cười khổ lắc lắc đầu, tính tình của nhóc đồ đệ này nóng nảy thật.

Hồ Nhân Như nhìn ra Trương Dương có việc phải làm, ôn nhu nói: Đi mau đi, tẹo nữa em giúp anh dọn dẹp nhà cửa.

Trương Dương gật đầu, nói: Buổi trưa anh có thể phải tiếp đĩ An Đạt Văn, em tới bệnh viện giúp anh chăm sóc Tần Hoan nhé, nói với nó rằng tối nay anh sẽ tới!

Yên tâm đi!

...

An Đạt Văn nhìn ra chị mình đang tức giận, không khỏi cười nói: Chị, tức giận làm gì?

An Ngữ Thần nói: Tên Trương Dương này đúng là hỗn đản, đã nói là cùng chị tới đón em, vậy mà tắt máy cho tới tận giờ!

An Đạt Văn nói: Em lần này tới là để khảo sát quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, chứ không phải là đi gặp bạn. Vả lại, em và Trương Dương cũng không tính là thân thiết, chỉ là quan hệ công việc thôi. Gã dừng lại một chút, ý vị thâm trường cười nói: Không giống như hai người!

An Ngữ Thần nói: Bọn chị làm sao? Bọn chị là quan hệ bạn bè!

An Đạt Văn cười cười không nói gì.

An Ngữ Thần thò tay ra gõ lên đầu gã một cái, nói: Cười cái gì?

An Đạt Văn vẫn cười.

An Ngữ Thần nói: Còn cười nữa là chị đập em đó! Nhưng khóe miệng cô ta cũng lộ ra nụ cười.

Hai chị em vừa cười nói vừa đi tới công trường quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm.

Kiều Mộng Viện và Thời Duy mang theo người phụ trách hạng mục đang đợi ở bộ chỉ huy, đón hai chị em An Ngữ Thần lên tầng hai của bộ chỉ huy, An Đạt Văn đề xuất tới hiện trường công trường xem thế nào, Kiều Mộng Viện và An Đạt Văn sau mấy lần tiếp xúc, đã biết rằng gã tuy tuổi tác không lớn, nhưng đầu óc và nhãn quang lại khá già dặn. Người ta tới Giang Thành không phải là để vui chơi.

Từ sau khi Kiều Mộng Viện gia nhập vào kế hoạch của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, cô ta thông qua quan hệ từ phía chính phủ lấy được một mảnh đất, để quy mô vốn có của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm mở rộng thêm một phần ba, phía công trình cụ thể cũng do cô ta phụ trách, còn đơn vị thi công là tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long. An Đạt Văn sau khi thị sát một vòng, tỏ ý rất hài lòng với tiến độ công trình hiện tại, mấy người vào văn phòng ngồi.

Không lâu sau Trương Dương tới nơi, hắn không tìm thấy chìa khóa của xe jeep, cho nên không lái xe tới, nhìn thấy Thời Duy thì không khỏi trừng mắt lườm cô ta: Chuyện cô làm hay lắm!

Thời Duy cười đắc ý.

Trương Dương không thèm tranh luận với cô ta, bước tới bắt tay với An Đạt Văn: An tổng hoan nghênh anh tới Giang Thành!

An Đạt Văn cười nói: Chữ này dùng rất hay, chứng tỏ chúng ta đã là bạn bè rồi!

Trương Dương sau khi xác định bạn gái Emi của An Đạt Văn không tới theo mới yên tâm, con bé đó là một nhân vật tưng tửng, chỉ cần cô ta theo tới khẳng định là phiền phức sẽ tới không ngừng. Tuy quan hệ giữa Trương Dương và An gia bày ra đó, nhưng hiện tại hắn tới là đại biểu cho phía quan phương, đại biểu cho phòng chiêu thương của Giang Thành, có những lời khách sáo vẫn cứ phải nói ra. Hắn mỉm cười, bảo: An tổng có hài lòng với tiến độ của công trình không?

An Đạt Văn gật đầu, nói: Hài lòng, cám ơn chính phủ Giang Thành đã ra sức ủng hộ!

An Ngữ Thần nói: Sao cảm thấy hai người nói chuyện giả tạo thế nhỉ!

Kiều Mộng Viện cười bảo: Trong thương giới có ngôn từ của thương giới, hiện tại vẫn chưa tới lúc nói giao tình.

Trương Dương lưu ý thấy Kiều Mộng Viện mặt mày có vẻ mệt mỏi, có một loại tiều tụy khó nói thành lời, đoán rằng tối qua cô ta khẳng định là không được nghỉ ngơi tử tế, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia áy náy, bước tới cầm lấy bình nước khoáng mà Thời Duy đưa uống một ngụm, nói: Hứa tổng sao không tới à? Hắn không phải là cố ý nhắc tới Hứa Gia Dũng, mà là cảm thấy trong loại trường hợp này Hứa Gia Dũng nên có mặt, chẳng lẽ bởi vì chuyện tối hôm qua mà giữa Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viện sản sinh ra rạn nứt gì ư?

Kiều Mộng Viện cười nhạt, nói: Phía Hối Thông rất bận, Kim Thượng Nguyên tiên sinh tuần sao tới thị sát tình hình lắp đặt dây chuyền sản xuất, Gia Dũng đang tích cực chuẩn bị, gần đây cũng không được nghỉ ngơi. Phía quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm đều do tôi phụ trách, anh không cần phải hỏi.

Trương Dương nói: Có một số người thật sự là sống trong phúc mà không biết phúc, có vợ hiền nội trợ như vậy ở bên cạnh, thật sự là niềm mơ ước của nam nhân chúng tôi!

Thời Duy nói: Anh không phải là nam nhân tốt, nam nhân trên thế giới này nếu đều như anh, tôi kiến nghị tất cả đàn bà con gái đều nên cầm theo một cẩu súng ngắn!

Trương Dương cười nói: Nói rất chí lý, nam nhân chúng tôi đều như vậy, có thế thì cơ hội chơi súng của nữ nhân mới có nhiều!

Thời Duy mặt đỏ bừng, cả nửa ngày sau mới nói ra được một câu: Lưu manh thành tính!

An Ngữ Thần cười khúc khích thành tiếng, tỏ ý rất tán đồng với cách nói của Thời Duy.

Trương Dương chỉ coi như là không nghe thấy, mỉm cười nói với An Đạt Văn: An tiên sinh lần này tới có phải là còn muốn đi xem núi Thanh Đài không? Phát triển du lịch núi Thanh Đài là một trong những hạng mục đầu tư quan trọng của An Gia, hiện giờ công trình phía đó rơi vào trạng thái đình đốn, có liên quan tới việc An gia không kịp thời chi trả tiền mặt, cho nên Trương Dương cố ý đưa đề tài về đây.

An Đạt Văn trả lời rất xảo diệu: Tôi chắc chắn là phải tới tế bái mộ của ông nội rồi! Hắn tránh nặng tìm nhẹ vấn đề phát triển núi Thanh Đài.

Trương Dương mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không thể tiếp tục đào sâu vấn đề này. Trong lòng hắn mắng thầm vô thương bất gian, thằng ôn này cũng không phải là hạng tốt lành gì.

An Đạt Văn nói: Thêm ba năm nữa là Hương Cảng quay về rồi!

Kiều Mộng Viện nói: Đúng vậy, qua trăm năm bể dâu cuối cùng cũng quay về lòng tổ quốc, đó là một chuyện vui lớn của Trung Hoa chúng ta, giải quyết được một tâm nguyện của quốc nhân.

An Đạt Văn nói: Hiện tại rất nhiều người Hương Cảng đang thấp thỏm!

Trương Dương nói: Thấp thỏm cái gì? Pháp luật trên cơ bản cũng chỉ rõ rồi, người lãnh đạo của quốc gia cũng lên tiếng rồi, năm mươi năm không đổi, Hương Cảng vẫn là Hương Cảng của ngày xưa, một nước hai chế độ, có gì mà phải thấp thỏm?

An Đạt Văn nói: Không phải là sợ lợi ích của mình phải chịu ảnh hưởng ư! Gần đây xuất hiện làn sóng di dân quy mô nhỏ rồi!

Kiều Mộng Viện thở dài, nói: Thật sự không hiểu bọn họ nghĩ gì nữa, bị thực dân nhiều năm như vậy, hiện tại quay về, bản thân lại không muốn nhận mẹ.

Trương Dương nói: Tôi thấy những người này không có chút tự trọng nào, bị nô dịch quen rồi, bị ngược đãi quen rồi, nếu không bị ngược đãi thì thấy không thoải mái, cho bọn họ làm chủ họ không muốn, chỉ một lòng muốn làm nô tài thôi!

An Đạt Văn nói: Trước tiên là chế độ bất đồng, rất nhiều Cảng nhân không có đủ lòng tin đối với sự phát triển trong tương lai, lo lắng chính phủ Trung Quốc chưa chắc đã thực hiện lời hứa năm mươi năm không đổi, còn có một điểm chính là bọn họ sợ trên kinh tế bị ảnh hưởng. Chuyển trọng tâm tài sản ra nước ngoài cũng là một phương thức tránh nguy hiểm.

Trương Dương nói: Tôi thấy nơi đó không thể nào ổn đỉnh bằng nội địa, không được an toàn như nội địa!

Kiều Mộng Viện cười nói: Anh là cán bộ của Đảng đương nhiên là sẽ nói vậy rồi, nhưng trong mắt thương nhân, bọn họ trước tiên sẽ nhìn xem là để tiền ở đâu thì ít nguy hiểm nhất, có thể giành được lợi ích lớn nhất, còn chế độ, khác nước, vẫn là vấn đề về sau mới tính đến.

Trương Dương trong lòng ngây ra, mơ hồ cảm thấy Kiều Mộng Viện đang nhắc nhở gì đó, nhưng lại không đoán ra được ý tứ chân chính của cô ta.

….

Phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Lý Trường Vũ đặc biệt tới gặp An Đạt Văn, y tới là vì vấn đề tiếp tục khai phá núi Thanh Đài, lúc mới gặp An Đạt Văn, Lý Trường Vũ cho rằng đây chỉ là một thằng nhóc, nhưng sau khi cuộc đàm thoại chính thức bắt đầu, Lý Trường Vũ mới ý thức được người trẻ tuổi ở trước mặt già dặn tới mức nào.

An Đạt Văn mỉm cười, nói: Thị trưởng Lý, vấn đề phát triển du lịch núi Thanh Đài một mực vẫn đang tiến hành, nhưng hoạt động buôn bán gần đây của An gia xảy ra vấn đề, cho nên phương diện tiền mặt hơi chậm trễ một chút.

Lý Trường Vũ nói: Căn cứ vào hợp đồng ký kết lúc trước của chúng ta, hiện tại đại khái có khoảng một trăm triệu đô Cảng tệ (đô la Hồng Kông) còn chưa tới nơi, trên thực tế vấn đề khai phá núi Thanh Đài đã rơi vào trạng thái đình đốn, nếu như tình trạng này còn kéo dài, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, mà loại tổn thất này không chỉ là đơn phương diện mà là cho cả hai phía chúng ta.

An Đạt Văn rất xảo quyệt trả lời: Bất kỳ khoản đầu tư nào cũng có mạo hiểm, lúc trước ông nội tôi quyết định khai phá núi Thanh Đai không hề đặt lợi nhuận lên vị trí hàng đầu.

Lý Trường Vũ đã nảy sinh phản cảm với tên tiểu tử giảo hoạt này, nhưng không để lộ ra ngoài mặt, y bình tĩnh nói: An tiên sinh có thể cho chúng tôi một câu trả lời chính xác, khoản đầu tư mà các vị đã đáp ứng muộn nhất là lúc nào sẽ vào tài khoản không?

An Đạt Văn lắc đầu, nói: Tôi không thể đảm bảo được! Bản hợp đồng đó tôi đã nghiên cứu tử tế rồi, số tiền cho năm đầu chúng tôi đã trả rồi, hiện tại ngạch đầu tư vào núi Thanh Đài đã vượt qua bộ phận ước định lúc trước của chúng ta, còn những hiệp nghị ngoài hợp đồng, chúng tôi không cần phải lập tức thanh toán. Những lời nói này của gã rõ ràng là không đủ lễ mạo.

Lý Trường Vũ có chút không vui, nói: An tiên sinh, tôi tin rằng anh nhất định hiểu làm ăn thì phải giữ hai chữ thành tín, rất nhiều hiệp nghị bổ sung về sau đều là An lão tự tay ký.

An Đạt Văn nói: Thị trưởng Lý, trước khi ông làm gì cũng phải suy nghĩ tới lợi ích của cả Giang Thành, suy nghĩ tới lợi ích của người dân, mà tôi thân là chủ tịch của tập đoàn Thế Kỷ An Thái, cái mà tôi phải nghĩ đến là lợi ích của công ty, là lợi ích của toàn thể thành viên hội đồng quản trị, ông thấy có đúng không?

Lý Trường Vũ nói: An tiên sinh phải chăng đang nhắc nhở tôi việc đầu tư vào núi Thanh Đài đã ảnh hưởng tới lợi ích của tập đoàn Thế Kỷ An Thái?

An Đạt Văn mỉm cười, nói: Không nghiêm trọng như vậy đâu, Lý thị trưởng, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề này, dẫu sao thì Xuân Dương cũng là gia hương của tôi, đầu tư vào núi Thanh Đài cũng là tâm nguyện của tôi.

Lúc An Đạt Văn và Lý Trường Vũ gặp mặt, An Ngữ Thần cũng đi theo, nhưng cô ta không nói câu nào, An Đạt Văn hiện tại là chủ tịch của Thế Kỷ An Thái, gã tuy là em trai của mình, nhưng lại là người cầm lái của An gia, ở bên ngoài, cô ta không thể nào làm ngược lại với gã được, không thể để người ta chê cười, sau khi trải qua huyết án của An gia, khiến cô ta càng hiểu được sự quan trọng của người nhà đoàn kết với nhau, cô ta cũng khó mà quên được những lời mà ông nội trước khi mất đã dặn dò cô ta.

Hai chị em đi vào xe, An Ngữ Thần mới nói: A Văn, chuyện núi Thanh Đài em rốt cuộc có tính toán gì?

An Đạt Văn cười nhạt một tiếng, gã chậm rãi lấy gói thuốc ra, lấy một điếu ra châm, nhưng lại bị An Ngữ Thần đoạt lấy, trừng mắt lườm gã: Nói!

An Đạt Văn nói: Chị, tình hình của công ty không lạc quan như trong tưởng tượng của chị đâu, năm 97 sắp tới gần rồi, rất nhiều chuyện không thể xử lý giống như trước kia, chúng ta trước tiên nên suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể bình ổn quá độ, cho nên em định chuyển hướng trọng tâm của công ty ra hải ngoại.

An Ngữ Thần nói: Nhưng, em đừng quên, nguyện vọng lớn nhất của ông nội lúc sinh tiền là đầu tư vào quê nhà, khai phá núi Thanh Sơn, em đã đáp ứng lão nhân gia rồi!

An Đạt Văn nói: Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, thân là người chèo lái, chúng ta không thể lúc nào cũng để tình cảm chiếm thượng phong được, phải giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo!

An Ngữ Thần nói: A Văn, ông nội lúc trước đã chia rõ việc làm ăn của gia tộc ra làm hai bộ phận, bộ phận nội địa thì giao cho chị phụ trách, em không có quyền thay đổi quyết định của lão nhân gia!

An Đạt Văn nói: Em là chủ tịch công ty, em phải có trách nhiệm với An gia. Chị, em sẽ không để chị bỏ tiền một cách mù quáng vào Xuân Dương đâu, ném vào chỗ trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy bất kỳ sự hồi báo nào.

An Ngữ Thần tức giận nói: Em đừng quên, trong tay chị có cổ phận của công ty, cũng là người phụ trách sự vụ nội địa mà ông nội chỉ định, chị muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị, công khai thảo luận chuyện đầu tư của núi Thanh Đài.

An Đạt Văn nói: Không những là núi Thanh Đài, thậm chí tất cả khoản đầu tư của nội địa đều phải chậm lại, thân là chủ tịch của công ty, em có quyền quyết định phương hướng đầu tư tương lai.

….

Lúc hai chị em An gia đang cãi nhau, Trương Dương bị Lý Trường Vũ gọi tới văn phòng, Lý Trường Vũ rõ ràng là có chút tức giận, y phẫn nộ vỗ bàn, nói: Tên An Đạt Văn này rõ ràng là một gian thương, chuyện đã đáp ứng sao lại có thể lật lọng như vậy?

Trương Dương nói: Người lúc trước đáp ứng đầu tư núi Thanh Đài là An lão, hiện tại An lão mất rồi, người nắm quyền của An gia đổi thành An Đạt Văn, tên tiểu tử này trẻ tuổi, nhưng đầu óc rất linh hoạt, tâm cơ rất sâu, hào xưng là kỳ tài trong thương giới.

Loan Thắng Văn nói: Tôi mặc kệ gã là kỳ tài trong thương giới gì, tôi chỉ cần gã thực hiện hợp đồng, khoản đầu tư đã đáp ứng là phải thực hiện, hiện tại việc phát triển du lịch núi Thanh Đài vẫn đang dang dở ở đó.

Trương Dương nói: Thị trưởng Lý, ông có cảm thấy, hiện tại chúng ta đang quá ỷ lại vào đám ngoại thương Hương Cảng không, chỉ cần bọn họ xuất hiện tình hình gì, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới việc phát triển tương lai của Giang Thành, hấp dẫn đầu tư bên ngoài là chuyện tốt, nhưng quá ỷ lại vào ngoại tư, sẽ tạo thành cho chúng ta sự bị động trên việc phát triển, chuyện của An gia chính là ví dụ.

Lý Trường Vũ nói: Cải cách không phải là chúng ta cứ đi hô hào khẩu hiệu là phát triển được, cần phải có tiền thật, chỉ dựa vào ngân sách của quốc gia thì khẳng định là không đủ, phát triển và làm ăn có rất nhiều chỗ tương tự, nếu như tiền của chúng ta đủ dùng thì ai lại muốn đi mượn ngoại lực làm cái gì?

Trương Dương gật đầu, nói: Vấn đề phát triển du lịch núi Thanh Đài cũng không thể chỉ dựa vào thị lý thôi phải không? Chu Hằng y làm ăn kiểu gì vậy? Ông và bí thư Tần trước sau cấp cho y cơ sở tốt như vậy, việc phát triển núi Thanh Đài cũng được ký rồi, khu phát triển của Xuân Dương cũng làm rất náo nhiệt, nhưng sau khi y thượng nhiệm thì làm cái gì? Không cầu y có công, nhưng cũng không thể dày vò như vậy chứ? Thi trưởng Lý, ông chỉ cần lái xe tới đường lớn của Xuân Dương một chuyến mà xem, sẽ nghe thấy những lời từ tận đáy lòng của người dân, hiên tại tiếng oán giận đầy đường kia kìa! Khong phải là tôi có thành kiến với y, hiện tại huyện Xuân Dương trên dưới chẳng có một ai nói tốt về y cả.

Lý Trường Vũ có chút bất lực, chuyện này sao lại đi kéo cả Chu Hằng vào, Lý Trường Vũ nói: Chuyện này thị lý cũng nghe nói tới rồi, đồng chí Chu Hằng quả thật là quá háo công, có điều từ quan điểm lâu dài mà nói, đường xá nội thành Xuân Dương cũng không phải là không có vấn đề, cùng lắm chỉ có thể nói là bước đi này hơi gấp, sải bước cũng hơi dài mà thôi.

Trương Dương rất không hài lòng với những lời nói này của Lý Trường Vũ, hắn biết Chu Hằng là bạn học của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ thường ngày vẫn rất chiếu cố ý, Trương Dương nói: Một lãnh đạo chỉ biết mò vớt chính tích, y làm vậy chẳng qua là vì chỉ muốn để Xuân Dương trở thành thành phố cấp huyện thứ hai của Xuân Dương mà thôi.

Lý Trường Vũ nói: Cậu đừng lạc đề, tôi tìm cậu là đề bàn luận chuyện đầu tư, sao cậu lại kéo sang chuyện này?

Trương Dương nói: Nói tới việc đầu tư của An gia, tôi cũng có chút kỳ quái, theo như tôi nghe nói, trước khi An lão lâm trung có chia sự nghiệp của An gia thành hai bộ phận, bộ phận nội địa thì được giao cho An Ngữ Thần, còn lại thì giao cho An Đạt Văn, sao hiện tại đều là An Đạt Văn lên tiếng, ông yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ đi hỏi cho rõ ràng.

Lý Trường Vũ nói: Cậu nói An Đạt Văn có phải là muốn nuốt lời, gã muốn từ bỏ kế hoạch phát triển đầu tư của núi Thanh Đài không?

....

An Đạt Văn không chỉ muốn từ bỏ kế hoạch khai phá núi Thanh Đài, thậm chí cả tương lai của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm gã cũng không coi trọng, lúc gã và Kiều Mộng Viện gặp mặt lần thứ hai, An Đạt Văn đề xuất nhường một bộ phận quyền khai phá.

Quyết định của An Đạt Văn khiến Kiều Mộng Viện cảm thấy kinh ngạc, An Ngữ Thần còn cảm thấy bất ngờ hơn, trước giờ đầu tư vào nội địa đều là do cô ta lo liệu, tuy cô ta đối với phương diện thương nghiệp không để ý lắm, nhưng lúc công ty đưa ra những quyết định này nhất định phải thông qua cái gật đầu của cô ta, mà An Đạt Văn lần này tới Giang Thành rõ ràng là đã có chuẩn bị, khiến cho An Ngữ Thần phẫn nộ là, gã không hề thương lượng với mình.

Kiều Mộng Viện nói: An tổng có biết quyết định của anh có nghĩa là gì không?

An Đạt Văn mỉm cười trả lời: Trước khi tôi làm bất kỳ việc gì cũng đều nghĩ rất kỹ, đoạn thời gian này, tôi tổ chức một đoàn đội chuyên môn, để bọn họ tiến hành đánh giá các khoản đầu tư ở nội địa, trải qua phân tích và đánh giá tổng hợp, tôi cho rằng đầu tư ở nội địa cần phải chậm lại.

Kiều Mộng Viện không có quá nhiều hứng thú với đánh giá của An gia, từ trước đều giờ cô ta có lòng tin rất lớn đối với hạng mục quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm này, nếu không lúc trước cũng không phải nghĩ trăm phương ngàn kế để gia nhập vào trong công cuộc khai phá quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, cô ta cười nói: An tiên sinh nếu như thật sự quyết định nhượng quyền phát triển, tôi rất không hiểu, tầm mắt của mỗi một người đều khác nhau, tôi lại thấy viễn cảnh của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm rất khá.

An Đạt Văn cười nói: Tôi cũng rất tôn sùng năng lực của Kiều tiểu thư, cho nên mới nghĩ tới thương lượng với Kiều tiểu thư đầu tiên.

Kiều Mộng Viện nói: Gần đây tôi có nghe nói rằng, rất nhiều Cảng nhân bởi vì năm 97 đang tới gần, nảy sinh một số tâm lý khủng hoảng, cho nên bắt đầu trước khi Hương Cảng quay về lựa chọn di dân hoặc là di dời tài sản, đặt trọng điểm đầu tư ở hải ngoại, An tiên sinh cũng xuất phát từ lo lắng này có phải không?

An Đạt Văn nói: Tôi tin Hương Cảng sau khi quay về đại lục sẽ duy trì sự phát triển và ổn định trường kỳ, cũng tin rằng lợi ích của Cảng nhân sẽ không phải chịu bất kỳ sự ảnh hưởng nào.

Kiều Mộng Viện nói: Vậy vì sao An tiên sinh đột nhiên quyết định làm chậm lại việc đầ tư vào đại lục, thậm chí là rút đầu tư?

An Đạt Văn nói: Đối với thương nhân mà nói, chuẩn tắc duy nhất của chúng ta chính là theo đuổi lợi ích lớn nhất, nếu như cô gặp một cơ hội có thể kiếm được lợi nhuận nhiều hơn là đầu tư vào quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm gấp hai chục lần, nhưng tiền mặt trong tay cô lại có hạn, vậy thì cô sẽ đưa chỗ tiền trong tay mình vào đâu?

Kiều Mộng Viện trầm mặc một lúc, hồi lâu sau mới nói: Tôi tin vào tầm mắt của anh, tôi càng tin vào tương lai kinh tế của Trung Quốc hơn, An tổng, nếu như anh định chuyển nhượng quyền khai phá quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, tôi có thể tiếp nhận, có điều, tôi có một điều kiện, tôi không muốn một bộ phận quyền khai phá mà là toàn bộ!

An Đạt Văn ngây ra, gã không ngờ Kiều Mộng Viện nhìn thì nhỏ nhắn nhu nhược lại có bá lực lớn như vậy, gã gật đầu, nói: Được! Hiện tại tôi có đáp ứng cô!

Kiều Mộng Viện mỉm cười chìa tay ra: Tôi rất nhanh sẽ chuẩnbị hợp đồng chuyển nhược, thủ tục cụ thể không cần anh phải lo lắng!

An Đạt Văn và Kiều Mộng Viện bắt tay nhau, nói: Họp tác vui vẻ!

An Ngữ Thần một mực im lặng lúc này lớn tiếng quát lên: Tôi phản đối!

Ánh mắt của An Đạt Văn và Kiều Mộng Viện đồng thời hướng về phía cô ta, An Ngữ Thần do quá tức giận và phẫn nộ, ngực không ngừng phập phồng: A Văn, lúc trước đầu tư ở Giang Thành là quyết định của ông nội, hiện giờ lão nhân gia tro cốt chưa lạnh, em đã liên tiếp phủ định quyết định của ông, chị tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!

An Đạt Văn nói: Chị, chuyện này lát nữa em sẽ giải thích với chị!

An Ngữ Thần tức giận đứng dậy, nói: Giải thích cái gì? Ông nội lúc trước đã giao nghiệp vụ đầu tư nội địa cho chị phụ trách, chị nói không được là không được! Cô ta đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Kiều Mộng Viện nhìn bóng lưng của An Ngữ Thần, mỉm cười bất lực: An tiên sinh, chuyện này hay là để sau khi các vị nội bộ thống nhất thì hẵng nói đi.

An Đạt Văn lắc đầu, nói: Không cần phải thống nhất, tôi là chủ tịch của Thế Kỷ An Thái, hạng mục quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm do tôi quyết định!

...

Trương Dương tuy đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng chiêu thương, nhưng trên kinh tế gã vẫn là người ngoại đạo, có điều bên cạnh cao thủ lại như mây, Thường Lăng Phong chính là trợ thủ đắc lực của hắn, Trương Dương kể lại chuyện việc phát triển núi Thanh Đài gặp trở ngại lại cho Thường Lăng Phong, để gã giúp đỡ phân tích.

Phía Thường Lăng Phong còn chưa nói gì thì Kiều Mộng Viện đã tới phòng chiêu thương, cô ta tới là tìm Trương Dương để bàn vấn đề quyền chuyển nhượng khai phá quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm.

Chuyện này đối với Trương Dương mà nói là cực kỳ đột ngột, hắn căn bản không ngờ An Đạt Văn lần này chạy tới Giang Thành là để rút vốn, Trương đại quan nhân phẫn nộ gầm lên: Gã làm cái gì vậy? Coi Giang Thành của chúng ta là nơi nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ư?

Kiều Mộng Viện nói: Chủ nhiệm Trương, khẩu khí của anh nghe cứ như là thổ phỉ vậy!

Thường Lăng Phong bật cười, nói: Loại chuyện đầu tư này chủ yếu là dựa vào tự nguyện, lúc trước An lão đầu tư vào Giang Thành, là bởi vì ông ta coi trọng sự phát triển của Giang Thành, đương nhiên bên trong cũng có nhân tố quyến luyến gia hương, quyến luyện cố thổ, An Đạt Văn sinh ra ở Đài Loan, từ nhỏ đã tới nước Mỹ, tiếp nhận toàn là giáo dục phương tây, cảm tình của gã đối với Giang Thành khẳng định là không bằng được An lão tiên sinh, thậm chí có thể nói, gã đối với Giang Thành, đối với Xuân Dương căn bản là không có cảm tình đặc biệt nào, cho nên đưa ra quyết định như vậy cũng có thể hiểu được.

Trương Dương nói: Hiểu được cái gì? Làm người chảng lẽ cứ nên lật lọng? Nói lời mà không giữ lời ư?

Thường Lăng Phong nói: Gần đây tôi có liên lạc với mấy người bạn ở Hương Cảng, theo năm 97 tới gần, Cảng nhân xuất hiện làn sóng di dân quy mô lớn, rất nhiều người mang thái độ bi quan quá độ đối với tương lai phát triển của Hương Cảng, không ít Cảng nhân cho rằng, chuyển dời tài sản ra nước ngoài là có thể tránh được nguy hiểm, né tránh sự trùng kích của biến cách lần này, kỳ thực suy nghĩ của họ cũng không sai.

Kiều Mộng Viện nghe rất nghiêm túc.

Thường Lăng Phong nói: Sau khi Hương Cảng hồi quy, bất kể là đối với Hương Cảng hay là Cảng nhân đều là một chuyện tốt, một nước hai chế độ, nước ta không những không can thiệp nhiều, ngược lại cấp cho sự ủng hộ lớn nhất. Trong những Cảng thương ai nắm được cơ hội thì người đó có thể vươn lên nổi bật, càng là lúc lịch sử biến cách, cơ hội sẽ càng nhiều, cho dù là Hương Cảng xuất hiện rối loạn kinh tế trong khoảng thời gian ngắn, nhưng hậu phương lại có thị trường lớn như nội địa, có hơn một tỷ quần thể tiêu phí, tôi nghĩ viễn cảnh tất nhiên sẽ rất sáng sủa.

Kiều Mộng Viện nói: Tôi và chủ nhiệm Thường có cách nhìn tương tự, cho nên tôi biết An Đạt Văn muốn rút chân khỏi quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, tôi lập tức quyết định nhận lấy mối của gã.

Trương Dương nói: Đầu tư tiền kỳ của Thế Kỷ An Thái vào quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm đã đạt tới hai trăm triệu, cô muốn tiếp nhận thì phải có chuẩn bị.

Kiều Mộng Viện nói: Tôi tới là vì chuyện này đây, tên An Đạt Văn này rất lắm trò, theo tình huống mà tôi biết, tất cả đầu tư của An gia tại quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm trước mắt không quá hai trăm triệu, trong đó còn bao gồm cả bộ phận đầu tư cảnh khu chùa Nam Lâm, ban đầu gã đề xuất chuyển nhượng một bộ phận, tôi kiên trì đòi lấy hết, gã lại cho tôi cái giá là năm trăm triệu!

Trương Dương trợn trừng mắt lên: Tôi X, thằng nhóc này điên rồi à? Mảnh đất này ở trên tay gã chuyển nhượng một vòng là muốn kiếm ba trăm triệu? Đất không phải là của gã, gã dựa vào gì mà đòi chuyển nhượng?

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status