Ứng tiếng, lại chưa phát giác ra đã sinh thêm vài phần thiện cảm với Lý Trường Vũ, nói thận ngoài trự phương diện thân thể có điểm kém cỏi, tổng thể mà xem thực sự là một người làm quan tốt. Trương quan nhân từ đầu tới cuối vẫn cho rằng, bình phán tiêu chuẩn của một quan viên không thể lấy tác phong ra mà so sáng, người ta có mấy vợ mấy tình nhân, đó là quyền tự do của người ta, chỉ cần người ta có thể kiên kiên định định làm việc vì quần chúng, một chút tật xấu đó căn bản không tính là gì, hơn nữa, áp lực trong quan trường lớn như vậy, dù sao cũng phải cho lãnh đạo người ta có phương pháp làm giảm áp lực đúng không nào? Nhẫm lại thời đại nhà Tùy, người nào làm huyện lệnh thất phẩm mà chẳng có đến ba vợ bốn nàng hầu, chẳng như bây giờ nhiều người để ý, quyền lực lớn, vợ cũng chỉ có một, đừng nói là vợ, đến con cái cũng chỉ được sinh một đứa, không thì còn muốn chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình như hắn làm gì chứ? Cúp điện thoại, đầu óc Trương Dương miên man suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Bí thư xã ủy Vương Bác Hùng không có mặt ở Hắc Sơn Tử, vào thời điểm mấu chốt này, hắn không ở đây bất kể là như thế nào cũng không nói nổi, Trương Dương nhớ tới không lâu trước đây Vương Bác Hùng còn đặc biệt ám chỉ với mình rằng muốn gặp Lý Trường Vũ, không đợi hắn đi gặp người ta, Lý Trường Vũ đã tự mình đi đến Hắc Sơn Tử tìm hắn.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trương Dương quyết định gọi điện thoại cho Dương Bác Hùng, dù sao từ lúc hắn Hắc Sơn Tử công tác đến nay, Vương Bác Hùng cũng đều chiếu cố đến hắn, dù thế nào đi nữa hẳn là phải thông báo cho hắn một tiếng, hơn nữa Vương Bác Hùng cũng đang đứng trong cảnh khống cùng, mình thông báo cho hắn, sẽ là làm việc nhân nghĩa, làm người phải nhớ đến ân đức, khẳng định quan hệ giữa mình và Vương Bác Hùng sẽ cao lên một tầng.
Khi Vương Bác Hùng nhận được tin báo của Trương Dương thì hắn vẫn đang còn ở trong thị trấn Xuân Dương, hắn gọi điện thoại lại cho Trương Dương, sau khi tin chắc tin tức này là thật, không nói hai lời, đi thẳng xe về xã Hắc Sơn Tử.
*******
Lý Thường Vũ sau khi ăn xong bữa trưa mới bắt đầu lên đường, cho Vương Bác Hùng có đầy đủ thời gian chuẩn bị, thế nhưng Vương Bác Hùng rất hiểu Lý Thường Vũ bình thường là người thế nào, vị Lý bí thư này đã im hơi lặng tiếng đi kiểm tra thì ghét nhất là là quan viên làm ra vẻ bề ngoài mà Trương Dương lại dặn dò mình, phải làm như thế nào như thế nào, nói là rằng đó là do chính miệng Lý bí thư nói, chuyện ngày hôm nay làm Vương Bác Hùng càng thêm cảm kích Trương Dương và cũng thấy được việc thường ngày mình chiếu cố đến hắn không phải là uổng phí, vào thời điểm mấu chốt, người ta giúp mình rất đúng lúc.
Nhóm người Lý Trường Vũ tổng cộng đi trên hai chiếc xe đến Hắc Sơn Tử, một cái là Santana của Lý Thường Vũ, còn một chiếc là Toyota mười hai chỗ, Lý Trường Vũ cũng ngồi bên trong xe thùng, bên trong Santana ngược lại chỉ có một mình Lưu Hải Đào lái xe.
Quách Đạt Lượng cùng đám cán bộ xã hoàn toàn không nhận được thông báo mà chỉ nghĩ Vương Bác Hùng đột ngột trở về, bây giờ lại thấy đoàn kiểm tra về xã, thế mới biết vì sao Vương Bác Hùng lại đột ngột trở về, cả đám âm thầm mắng Vương Bác Hùng, Vương bí thư cũng thực là, đoạn kiểm tra từ trên huyện xuống vậy mà cũng không bắt chuyện cũng không dẹp đường để chúng ta bị nắm tật xấu, ngươi là người đứng đầu có thể đẹp mặt được sao? Bọn họ nào biết Vương Bác Hùng phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới đưa ra quyết định này, tâm tư hiện nay của Vương Bác Hùng chính là chứng minh cho Lý Thường Vũ biết hắn không muốn ở lại Hắc Sơn Tử nữa, vụ truyền đơn lần này đã làm cho hắn mỏi mệt rã rời, chỉ cần hắn còn ở lại Hắc Sơn Tử, quan hệ của hắn và Cảnh Tú Cúc có thể tùy thời để cho người ta nói móc. Vương Bác Hùng cảm thấy mình còn trẻ, còn có khả năng tiến thêm một bước nữa, hắn không muốn bởi vì đoạn quan hệ mờ ám này hủy đi con đường làm quan sau này của mình. Đa só nam nhân ở giữa chuyện sự nghiệp và tình cảm đều chọn lựa cái trước, dù sao một nam nhân không có sự nghiệp thì càng không có tư cách nói chuyện tình cảm, một nam nhân có thể đặt chân trong xa hội, có sự nghiệp mới có những thứ khác.
Vương Bác Hùng đi đến Santana chào đón, nhưng đáng tiếc Lý Trường Vũ lại ở xe thùng tại đằng sau, cho nên Vương Bác Hùng và mấy thường ủy của xã Hắc Sơn Tử bỏ lỡ cơ hội nghênh tiếp bí thư huyện ủy.
Lần này đi cùng với Lý Trường Vũ còn có chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thường ủy Lưu Kế Văn, phó huyện trưởng phụ trách công tác nông nghiệp Khưu Quảng Chí, cục trưởn cục tài chính huyện Ngưu Học Đông, cục trưởn cục giáo dục Vương Hổ chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình huyện Vương Hồng Hà, tùy tiện có mấy người đi đến Hắc Sơn Tử thôi mà đã thiến mấy người ở đây run lên.
Quách Đạt Lượng lần này thực sự không có sự chuẩn bị, lần này bị đoàn kiểm tra đi xuống bất ngờ khiến cho trở tay không kịp, trong lòng càng bất mãn với Vương Bác Hùng, nếu như lần này đoàn kiểm tra tìm ra được chỗ xấu nào, nói không chừng mình vừa mới lên làm đại xã trưởng, sẽ bị phế, xóa ở đây không phải là chữ đại, có khả năng ngay cả hai chữ xã trưởng cũng bị xóa luôn.
Cũng may vẻ mặt của Lý Trường Vũ không chỗ nào cảm thấy không thoải mái. Đứng ở trước sân chính quyền xã. Nhìn lú túc xá của chính quyền xã một chút. Quay đầu nhìn cục trưởn cục tài chính Ngưu Học Đông đến đây cùng với mình: Điều kiện làm việc của chính quyền xã Hắc Sơn Tử quả thực quá gian khổ.
Ngưu Học Đông béo tròn vội cười nói: Căn bản của cải cách đề xướng và mở rộng trong cán bộ chính là phải gian khổ và mộc mạc như vậy.
Lý Trường Vũ mỉm cười nhàn nhạt. Thần mắng Ngưu Học Đông dối trá. Cục trưởng cục tài chính thì béo phì ra. Cán bộ ở cơ sở thì đói đến gầy trơ cả xương. Nếu như hắn tiếp tục làm thêm vài năm nữa ở Xuân Dương. Nói không chừng sẽ cho Ngưu mập này xuống ngựa. Nhưng hắn sắp được thăng chức. Đói với những kẻ gây thù hắn đã không còn hứng thú để chèn ép.
Vương Bác Hùng cuối cùng tiến đến trước mặt hắn. Vẻ mặt khiếm tốn tươi cười nói: Lý bí thư. Sao các vị lại đột nhiên đến đây. Cũng không báo trước một tiếng. Để chúng tôi còn chuẩn bị thật tốt.
Lý Trường Vũ cười với những người đi cùng: Các đồng chí nhìn xem. Đây mới là tác phong phổ biến của cán bộ. Thông báo cho các đồng chí để làm gì? Thông báo để các đồng chí làm giả sao? Chúng tôi chính là muốn xem tình hình thực tế của Hắc Sơn Tử. Nguyên nước nguyên vị. Không qua sắp đặt.
Một đám người đồng thời nở nụ cười.
Tiếng cười hòa tan với bầu không khí khẩn trương, Vương Bác Hùng và Quách Đạt Lượng âm thầm thở dài một tiếng, xem ra lần kiểm tra đột kích lần này của Lý Trường Vũ không phải là tới để tìm khuyểt điểm của bọn họ. Trên thực tế cũng là như vậy, dựa theo kế hoạch dự định của huyện ủy, là muốn kiểm tra đột kích tình hình công tác của một xã nào đó thuộc Xuân Dương, Lý Trường Vũ đột nhiên nghĩ đến Trương Dương, tiên nhiên nghĩ đến Hắc Sơn Tử, cho nên quyết định địa điểm kiểm tra lần này là Hắc Sơn Tử, vốn hắn từng có ý định báo trước cho Trương Dương, thế nhưng sau đó lại nghĩ đến tình tình của hắn, sợ hắn ở trước mặt đoàn kiểm tra làm nào loạn khiến người ta chê cười, vì cậy mới bảo Lưu Hải Đào gọi điện thoại cho Trương Dương.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc kính sợ này của đám quan viên trong xã Lý Trường Vũ biết thằng nhóc kia không có tiết lộ tin tức ra ngoài, sự tán thưởng tăng lên vài phần, ở trong lòng mỗi quan viên sẽ có người được coi là người cùng nhà với mình, nhưng ở trong hoàn cảnh khác nhau thời gian khác nhau không còn có người cùng nhà nữa, đối với Lý Trường Vũ mà nói đại chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình Trương Dương chính là người một nhà với hắn, mặc dù hoàn cảnh quen biết của bọn họ không khoái trá như hiện giờ mà là từ từ liên hệ lại với nhau, Lý Trường Vũ nhớ đến một câu nói, cuộc sống như cưỡng gian vậy, nếu như không thể phản kháng thì cứ từng bước biến quan hệ giữa hắn và Trương Dương thành một loại hưởng thụ. Quan hệ giữa hắn và Trương DƯơng là cố đi tìm cái chúng, Lý Trường Vũ là làm tốt cho giai đoạn chuẩn bị đấu tranh trường kỳ, sinh tồn trong quan trường, hắn bất cứ lúc nào cũng đang tiến hành những trận chiến đấu nho nhỏ, cũng học được các hưởng thụ quá trình đấu tranh, hắn tin tưởng rằng cuộc chiến đầu giữa hắn và Trương Dương mình sẽ trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
Chào hỏi nhanh chóng, Lý bí thư lập tức chuyển đề tài câu chuyện đến công tác của Hắc Sơn Tử, lần kiểm tra của hắn lần này là nhằm vào xác định lại một số tình huống, chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Lưu Kế Văn kiểm tra tình hình chuẩn bị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của xã Hắc Sơn Tử, phó huyện trưởng Khưu Quảng Chí kiểm tra tình hình gieo trồng cho mùa xuân, còn những người khác đều quan tâm đến tình hình xây sửa tiểu học Hồng Kỳ, Lý Trường Vũ đề nghị đi đến tiểu học Hồng Kỳ xem xét.
Vương Bác Hùng đương nhiên phải đi cùng, ngược lại người vốn được giao nhiệm vụ xây sửa tiểu học Hồng Kỳ là Quách Đạt Lượng lại đứng sang bên, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, cùng phó huyện trưởng Khưu Quảng Chí đến mấy hộ gia đình làm nông kiểm tra tình hình nông nghiệp.
**********
Đoàn người đi tới công trường của tiểu học Hồng Kỳ, thấy ở bên trong khí thế đang hừng hực, Trương Dương đang đội một chiếc nón bảo hộ màu da cam, đứng ở trong công trường giả vờ giả vịt thảo luận bản vẽ với Kiều Tứ.
Lý Trường Vũ và Vương Bác Hùng đồng thời sinh ra một ý nghĩ, thằng ôn này thực sự biết đóng kịch.
Cùng lúc đó trên bầu trời ảm đạm xẹt qua tia chớp, sau đó một trận sấm rền trên đỉnh đầu Trương Dương, Trương quan nhân sợ đến nỗi nhanh chóng rụt cổ lại, thảo nào hay nói những người hay giả bộ thường bị sét đánh. Quay đầu lại, thấy Lý Trường Vũ, trên mặt biến ảo từ ngạc nhiên sang mừng rỡ, vẻ mặt của thằng nhãi này diễn ra tốt, đáng tiếc không đúng thời điểm, có câu hăng quá hóa dở, người sáng suốt nhìn một cái là biết quan hệ giữa hắn và Lý Trường Vũ không bình thường.
Lý Trường Vũ thầm mắng, cho người *** giả bộ ***, vừa rồi thế nào sét không đánh chết luôn đi!
Đương nhiên đối với cấp bậc của Trương quan nâhn thì căn bản không thế nào đi tới đó, chỉ có thể chờ mong đứng ở chỗ đó nhìn Vương Bác Hùng dẫn Lý Trường Vũ đi thị sát toàn bộ công trường.
Lý Trường Vũ một bên lắng nghe một bên gật đầu, xem ra cực kỳ thỏa mãn với tiến độ hiện tại của công trình, hắn thấp giọng nói: Với tiến độ hiện này, liệu cuối tháng này có xong được không?
Vương Bác Hùng ngẩn người, việc sửa chữa này hắn giao toàn bộ cho Quách Đạt Lượng, mà Quách Đạt Lượng lại trao quyền này cho Trương Dương, tình hình cụ thể thì chỉ có đi hỏi Trương Dương thì mới biết, hắn vẫy tay gọi Trương Dương, Trương Dương lúc này mới vui tươi hớn hở chạy đến, tuy rằng hắn ở trước mặt Lý Trường Vũ không hề sợ hãi, nhưng ở trước mặt những người khác phải diễn trò cho tốt, Trương quan nhân cười toe toét: Vương bí thư có việc gì vậy?
Không ít người oán thầm thằng nhãi này, thảo nào tuổi còn trẻ như vậy là đã tổng chỉ huy đội xây dựng, thì ra là am hiểu nịnh nọt, đa số người cũng không biết Tiểu Trương chủ nhiệm người ta là dựa vào Lý bí thư.
Vương Bác Hùng cười nói với Lý bí thư: Lý bí thư, tình hình công tác cụ thể đều do Tiểu Trương chủ nhiệm phụ trách, thời hạn của công trình ngài cứ hỏi hắn là ra.
Lý Trường Vũ là người nào chứ, từ lúc bắt đầu thấy Trương Dương đảm nhiệm làm tổng chỉ huy, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ, lúc này trong lòng đã tính toán thật cẩn thận, Vương Bác Hùng ơi là Vương Bác Hùng, không ngờ chuyện tiểu học Hồng Kỳ *** như vậy mà không dám nhận trách nhiệm, cho nên mới giao củ khoai lang nóng phỏng tay này cho Trương Dương, người khác không biết ở phía sau Trương Dương là ta, ngươi mẹ nó có thể không biết sao? Biết mà còn để Trương Dương dính vào, đó không phải là gián tiếp lôi đầu ra ra sao, mje nó chứ, cũng không phải là thứ gì tốt, Lý Trường Vũ ở bên này nghe Trương Dương giới thiệu, dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt đột nhiên thu lại, vẻ mặt cũng tối tăm như khí trời lúc này: Cuối tháng này có thể làm xong hay không?
Trương Dương đáp lại: Lý bí thư, hiện tại chúng ta đang có hai đội thi công đồng thời làm việc, trước cuối tháng có thể hoàn thành công việc xây sửa tiểu học Hồng Kỳ của xã, về phần các tiểu học Hồng Kỳ của các thôn khác, chúng tôi sẽ tiến hành xây sửa sau đó.
Lý Trường Vũ xoay đầu nhìn lên tầng mâu u ám, lời nói của hắn mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị quát lớn: Cậu làm việc kiểu gì vậy? Sao hiệu suất lại thấp như vậy? Cậu có biết hay không, cậu ở bên này lỡ thời hạn công trình dù một ngày, là bọn nhỏ sẽ không được đến trường một ngày, làm lỡ thời hạn công trình một ngày, bọn nhỏ sẽ phải ở nhà một ngày, tôi thấy tiểu đồng chí này thiếu nhiệt tình khi công tác!
Trương Dương ngay từ đầu cũng không có phản kháng lại, ta mẹ nó chọc giận ngươi sao, thành thành thật thật báo cáo công tác cho ngươi rồi còn mắt ta, làm trò trước mặt nhiều người, ngươi cũng không để cho ta mặt mũi, hắn cũng không nghĩ tới là một đại chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gai đình ở trước mặt bí thư huyện ủy mặt mũi căn bản không được nhắc đến.
Lý Trường Vũ nổi giận đùng đùng quay sang Vương Bác Hùng: Đồng chí Bác Hùng, lớn mật dùng cán bộ trẻ tuổi là không sai, thế nhưng cũng phải suy nghĩ đến kinh nghiệm công tác của họ còn thấp, làm sao có thể đảm đương được trọng trách như vậy được? Vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của các đồng trí. Những lời này rõ ràng nói cho Vương Bác Hùng nghe, người mẹ nó không nghĩ qua là Trương Dương buộc chặt vào ta sao, nằm mơ đi!
Mặt Vương Bác Hùng lúc xanh lúc trắng, để Trương Dương dính vào vụ này cũng không phải chủ ý của hắn, hắn dù sao tu vi trong chính trị cũng cao hơn Trương Dương, trong lúc Lý Trường Vũ mắng Trương Dương, hắn đã ngộ ra, người ta chỉ mèo mắng chó, bên ngoài là mắng Trường Dương, bên trong là ngầm uy hiếp mình, Vương Bác Hùng ở trong chuyện này quả thực là oan uổng, không khỏi hận Quách Đạt Lương, ngươi *** có tật, cũng đừng vì mình mà để Lý bí thư phải xuống nước chứ.
Trương Dương cũng đã hiểu ra, thì ra Lý bí thư người ta chính là quan tâm tới mình, có một câu là . . . Chỉ mèo mắng chó, đúng! Chính là chỉ mèo mắng chó.
Mắng Vương Bác Hùng xong, cơn giận của Lý Trường Vũ cũng nguôi ngoai đi chút ít. Đúng lúc này thì trời cũng đổ mưa to, nhưng không ai ở đây mang ô cả, chỉ có thể xúm lại che mưa cho Lý bí thư tới ban chỉ huy tạm thời trú mưa.
Ban chỉ huy tạm thời ở công trường này chỉ là túp lều nhỏ dựng tạm, giờ lại tới mười mấy người chui vào lại càng có vẻ chập hẹp gò bó hơn. Lý bí thư ngồi trên bàn làm việc của Trương Dương, liền thấy tờ giấy trên mặt bàn có một chữ “nhẫn! to tướng. Đây cũng là do Trương Dương lần đó lên núi Thanh Thai chơi, bị Trần Sùng Sơn câu dẫn nên mới nổi hứng chí thơ văn, lúc nhàn rỗi cũng tiện tay viết đôi ba chữ luyện lại tay nghề. Nhưng mà dù là Trương đại quan nhân tiện tay viết dăm ba chữ, thì đó cũng không hề tầm thường rồi.
Lý Trường Vũ cũng là một người ham thích thư pháp, nhìn chữ này càng xem lại càng thấy thích. Hắn chuyển hướng nhìn Vương Bác Hùng hỏi: “Là ngươi viết à?”
Vương Bác Hùng lại quay sang nhìn Trương Dương, Trương Dương liền cười nói: “Chỉ là hoa chân múa tay mà thôi, để Lý bí thư phải chê cười rồi. Nếu người thích, không bằng cứ cầm về đi!”
Lý Trường Vũ thực cũng không ngờ được thằng nhãi con này trông vậy mà thư pháp lại tuyệt đỉnh như vậy, làm hắn cũng phải thay đổi con mắt nhìn tiểu tử Trương Dương này. Hóa ra là từ trước tới giờ tiểu tử này vẫn còn ẩn dấu nhiều thực lực đến vậy.
Lý bí thư vui vẻ cười nói: “Tiểu Trương à! Lá gan ngươi thật cũng không có nhỏ đâu, dám công khai đút lót lãnh đạo. Không sợ ta kêu hội đồng thanh tra kỷ luật sửa chữa ngươi một hồi à?” Những người ở đây thì ai mà chẳng hiểu, những lời nghe như trách cứ vậy thôi chứ ẩn trong đó lại là tán thưởng cùng yêu thích Trương Dương. Tất cả đều cười hùa theo, làm không khí cũng bớt căng thẳng hơn rất nhiều. Nhưng mà chẳng hiểu thằng nhãi Trương Dương kia, được sủng ái quá hóa lố hay sao mà đột nhiên lại xì khói, một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Trong cái ban chỉ huy tạm thời chật hẹp lại đông người như vậy, lượng không khí đã ít rồi giờ lại còn bị ô nhiễm nặng nề, ai cũng phải nhăn mặt bịt mũi không dám thở nữa. Lý Trường Vũ vừa mới dứt lời khen ngợi thằng nhãi Trương Dương kia xong, bây giờ cũng không tiện trách mắng hắn ngay được, đành phải đứng dậy đi ra cửa lều rồi vẫy vẫy tay gọi hắn lại.
Trương Dương cũng thẹn quá, vội vàng chạy theo Lý Trường Vũ ra ngoài. Đám người còn lại vì không được Lý bí thư cho phép đi theo, nên bắt buộc phải đứng hết cả lũ lại cùng nhau hứng chịu cái mùi thối kinh khủng kia. Mọi người trong lòng thống hận chửi rủa đứa nào phóng uế, tất nhiên là trừ gã đã xì khói kia là sẽ không tự chửi mình mà thôi.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa khá to, Lý Trường Vũ cùng Trương Dương cũng không có ra hẳn bên ngoài mà chỉ đứng ngoài cửa hít thở không khí trong lành. Lý Trường Vũ ý vị thâm trường cười nói: “Tiểu Trương à! Trọng trách trên vai ngươi cũng không phải là nhẹ đâu. Cũng sắp tới mùa mưa rồi, đến cuối tháng còn phải đảm bảo chất lượng công trình nữa. Thực là một nhiệm vụ khá gian khổ đó!”
Trương Dương dõng dạc nói: “Xin Lý bí thư cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ dốc sức hoàn thành công việc. Cấp trên đã giao nhiệm vụ cho ta như vậy rồi, ta cũng sẽ không làm người phải thất vọng, sẽ không phụ sự yêu mến của nhân dân, của xã ta. Sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đảng, cố gắng làm tròn trách nhiệm một công dân vì nước nhà!”
Lý Trường Vũ thấy cái vẻ mặt chính nghĩa đầy giả tạo kia của Trương Dương, trong lòng hắn cũng thầm cười lạnh. Mới tiến nhập quan trường không lâu, vậy mà thằng nhãi này cũng đã sắp tu luyện thành tinh rồi. Ánh mắt hắn hờ hững nhìn từng giọt mưa từ mái hiên nhỏ xuống tảng đá dưới chân, tạo thành một lỗ nhỏ ở chính giữa. Hắn không quay đầu lại, bình thản nói: “Lúc rảnh rỗi, giúp ta viết bốn chữ: nước chảy đá mòn!”
Trương Dương cẩn thận nghĩ xem lời nói này của Vương bí thư còn ẩn ý gì trong đó nữa không?
Lý Trường Vũ lại nói: “Tuổi trẻ thì chỉ cần kiên cường vững chí mà công tác cho thật tốt. Mọi việc đừng nên suy nghĩ quá nhiều!”
Trương Dương hai mắt cũng sáng ngời, hiển nhiên Lý Trường Vũ là muốn lợi dụng tình cảnh trước mắt để nhắc nhở mình. Dùng mọi thủ đoạn để đạt được thành công cũng chưa chắc đã là tốt nhất. Bất kể là bạn hay địch thì cũng nên đối đãi cho tốt, nước cứ chảy thì tất có lúc đá sẽ mòn.
Đúng lúc này thì Lưu Hải Đào cùng phó xã trưởng kiêm chủ nhiệm hội đồng thanh tra kỷ luật xã Vũ Thu Linh, hai người tới trước mặt Lý bí thư báo cáo tình hình. Vũ Thu Linh có chút bất an vội báo cáo: “Lý bí thư ... Bởi vì trời mưa to gây ra sạt lở nghiêm trọng trên nhiều đoạn đường. Cũng có năm chiếc ô tô liên tiếp xảy ra va sự cố va chạm nhau càng làm cản trở giao thông hơn. Chỉ sợ nhất thời không giải quyết triệt để được!”
Lý Trường Vũ nghe thấy không có thương vong về người mới yên lòng đôi chút. Thấp giọng nói: “Mau chóng giải tỏa những đoạn đường bị tai nạn cũng như sạt lở, bên cạnh đó cũng phải tạm thời ngừng lưu thông mọi phương tiện trên những đoạn đường đó!”
Vũ Thu Linh lại nói tiếp: “Đồn công an xã cũng đã ra quân trị an, bên cạnh đó cũng cùng với xã nhà mau chóng làm công tác cứu hộ phòng chống thiên tai!”
Đám người bên trong nghe thấy có tình huống phát sinh cũng lục đục kéo nhau ra xem. Hiển nhiên Vương Bác Hùng thân là lãnh đạo cấp cao của xã, lại trước mặt Lý bí thư đang thị sát tình hình công tác, hắn sao có thể bình thản cho được, liền vội vàng hỏi tình hình sự cố ra sao rồi tìm phương án giải quyết.
Khứu giác chính trị của Trương Dương hiện giờ cũng nhạy bén hơn trước rất nhiều, bởi vậy hắn có thể nhận ngay ra được đây là cơ hội tốt nhất để lập công trước bao nhiêu lãnh đạo như vậy. Không chậm trễ một giây nào, hắn liền chủ động đứng ra lên tiếng: “Vương bí thư. Hiện giờ trời mưa to như vậy, công trường cũng không thể hoạt động như bình thường được. Không bằng ta cùng anh em công nhân lập thành những tiểu đội nhỏ, chia ra giúp đỡ, giải trừ tình hình nguy cấp của xã nhà hiện giờ!”
Lý Trường Vũ hai mắt cũng sáng ngời, chăm chú nhìn lại tiểu tử Trương Dương này một chút. Nhìn Trương Dương lúc này, hắn đột nhiên lại nhớ tới hình ảnh của mình hai mươi năm trước, một bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, hăng hái xung phong nhận nhiệm vụ. Nhưng mà so với hắn thì quả thực mình hồi đó còn kém hơn một chút, nhiệm vụ đầy nguy hiểm cùng phiêu lưu như vậy mà hắn cũng dám đứng ra nhận, nếu là mình thì chắc còn phải suy sét lại nhiều điều. Thực là tuổi trẻ nông nổi háo thắng mà!
Vương Bác Hùng cũng trầm trọng gật đầu: “Rất tốt! Trương Dương, ngươi cứ đi chuẩn bị trước đi!”
Vương Bác Hùng cũng biết, trước mặt vị Lý bí thư này thì tốt hơn hết là cứ cấp cho Trương Dương này một chút ân tình, cũng chính là tự cấp cho mình ân tình của Lý bí thư. Lý Trường Vũ cũng nhận ra được động thái này của Vương Bác Hùng, liếc mắt nhìn hắn một cái. Lý Trường Vũ bây giờ cũng nhận ra, con đường làm quan của Trương Dương coi bộ còn dễ dàng hơn mình hồi đó nhiều, chí ít trong cái huyện Xuân Dương này, chắc chắn chẳng có ai dám làm khó dễ tiểu tử này nửa điểm, bởi vì tất cả mọi người giờ đây cũng đều biết, đằng sau lưng Trương Dương là ai.
Lý Trường Vũ bỗng nhiên nhớ tới lời đồn đại gần đây, người ta cho rằng tiểu tử Trương Dương này là con riêng của hắn, kể cả Cát Lệ Xuân cũng từng hỏi qua chuyện này. Lý Trường Vũ liền mỉm cười nhìn bóng dáng Trương Dương khuất dần trong màn mưa, trong lòng cũng thấy có chút muộn phiền. Thân là bí thư huyện ủy nhưng mà hai con trai hắn thực không có chút tiền đồ nào cả, tính nết chúng nó giống y hệt bà vợ đanh đá chua ngoa Chu Hồng Mai. Với cái tính nết như vậy thì thực không thích hợp ở cái chốn quan trường này, để chúng tốt nghiệp đại học xong thì sắp xếp một công việc thích hợp là tốt nhất, hắn thực cũng không muốn chúng đi vào con đường đầy gian khổ cùng hiểm nguy này một chút nào.
Lý Trường Vũ quay sang Vương Bác Hùng nói: “Đồng chí Bác Hùng. Chúng ta cũng nên tới hiện trường quan sát một chút đi!”
Vương Bác Hùng thân là xã trưởng, đương nhiên hắn phải xuống tận nơi chỉ đạo công tác cứu hộ rồi. Nhưng không ngờ tới Lý bí thư lại đích thân chủ động muốn đi cùng, trong lòng cũng thấy xúc động, tay chân có phần luống cuống. Lưu Hải Đào tiến lại che ô cho Lý bí thư dẫn tới xe.
Vương Bác Hùng cũng vội vàng chui vào xe ngồi ở ghế sau cùng Lý bí thư. Vũ Thu Linh lúc tới đây cũng là ngồi cùng xe với Lưu Hải Đào, nhưng hiện tại hai vị lãnh đạo cao cấp đều ngồi trong xe, liền lập tức bỏ ngay cái ý định đi nhờ xe trong đầu đi. Dù sao hai lãnh đạo cao cấp kia cũng cần phải có không gian, tốt hơn hết là không nên làm phiền họ.
Lưu Hải Đào liền nổ máy cho xe chạy. Tuy rằng hắn vẫn tự phụ vào tay lái của mình, nhưng trời đang mưa to như vậy, hơn nữa lãnh đạo lại ngồi đằng sau xe, hắn cũng không dám đi nhanh, chỉ từ từ mà đi như thường.
Lý Trường Vũ lúc này mới mở lời trước, nói: “Đồng chí Bác Hùng. Xã Hắc Sơn Tử ta dạo gần đây cũng xảy ra không ít chuyện nhỉ?”
Sau lưng Vương bí thư cũng phải toát ra mồ hôi lạnh, xem ra đến lúc tử thần hỏi tội rồi đây! Vương Bác Hùng vẻ mặt xấu hổ gượng cười trả lời: “Lý bí thư, cũng là bởi vì ta công tác còn thiếu cẩn thận, cũng là đang xem xét kiểm điểm lại, tránh cho sự tình phát sinh những tình huống xấu!”
Ánh mắt Lý Trường Vũ vẫn chăm chú nhìn cửa kính xe ô tô, ngoài trời mưa vẫn rất to, cảnh vật cũng mông lung khó tả. Tại cái huyện Xuân Dương nhỏ bé này, hắn cũng đã ở cái ngưỡng cực hạn rồi. Đúng vậy, hắn đã là người đứng đầu cái huyện Xuân Dương này rồi, chính vì vậy hắn mới cảm giác như thiếu một cái gì đó. Động lực? Phải, đó chính là động lực! Hắn là một người thích sống trong sự tranh đấu, chính cái áp lực của tranh đấu mưu mô mà tài năng của hắn mới được phát huy hoàn toàn, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy có động lực để vươn lên. Hắn cũng đã nhắm tới Giang Thành từ rất lâu rồi, cái vũ đài cao nhất đó mới chính là sân khấu để hắn lại có thể được thể hiện tài năng của mình một lần nữa, nơi mà có nhiều thứ đáng để hắn phấn đấu, để hắn phải khát khao chinh phục.
Lý bí thư đột nhiên trầm mặc khó hiểu càng làm tăng thêm áp lực cho Vương Bác Hùng hơn.
Lý Trường Vũ lúc này mới nói: “Lần đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở xã lần này, chủ nhiệm Lưu xuống đây chủ yếu là để kiểm tra xem xét tình huống tuyển cử của các ngươi. Huyện ủy cũng đã sơ bộ xác định được hai người được đề cử làm phó trưởng xã lần này.”
Vương Bác Hùng hiển nhiên hiểu được, lần tuyển cử này chỉ là ngụy trang mà thôi. Huyện ủy chắc chắn là định cho hai gã nhảy dù xuống xã làm tay trong.
Lý Trường Vũ nói: “Về phần trưởng xã thì ...” Hắn lại dừng lại một chút.
Vương Bác Hùng vốn vẫn tưởng Quách Đạt Lượng được thăng làm trưởng xã là điều hiển nhiên, không ngờ tới huyện ủy lần này lại có dự trù khác. Hắn cũng biết rằng mỗi một lần trầm mặt, mỗi lúc Lý bí thư ngắt quãng giữa chừng là đều có thâm ý sâu xa trong đó. Hắn cũng biết, Lý bí thư đột nhiên ngừng lại lần này, chính là muốn thăm dò ý kiến của hắn. Hắn thở dài một hơn, thấp giọng hỏi: “Đồng chí Đạt Lượng năng lực cũng rất khá, mấy chuyện rắc rối gần đây hắn xử lý cũng rất ổn thỏa. Hơn nữa danh tiếng của hắn tại xã nhà cũng không tệ ...”
Lý Trường Vũ đột nhiên cắt đứt lời hắn: “Ngươi thấy đồng chí Vũ Thu Linh thế nào?”
Vương Bác Hùng cũng phải giật mình. Hắn biết, không tự nhiên mà Lý bí thư lại nhắc tới tên Vũ Thu Linh, xem ra tất cả mọi người đều bị qua mặt hết rồi, Quách Đạt Lượng cũng chỉ là một con rối trong tay lãnh đạo không hơn không kém. Chắc chắn huyện ủy đã dự trù Vũ Thu Linh làm trưởng xã từ trước, Quách Đạt Lượng được tạm thời làm trưởng xã cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, qua đợt tổng tuyển cử lần này thì sứ mệnh của hắn cũng sẽ chấm dứt. Vương Bác Hùng cũng thấy cảm thán trong lòng, không ngờ một bí thư đảng ủy xã như mình cũng chỉ là tiểu hài tử trong tay người khác, chẳng khác gì một quân cờ mặc người ta bày bố cả.
Thực sự nhìn người không thể nhìn ngoài mặt được. Vũ Thu Linh thường ngày biểu hiện cũng cực kỳ cẩn thận kín kẽ, không tranh đấu với ai bao giờ, chỉ bàng quan xem náo nhiệt, vậy mà không ngờ nàng ta lại là con cờ chủ chốt mà huyện ủy đã ẩn tàng từ lâu. Chỉ sợ đến lúc Quách Đạt Lượng nghe được tin tức này thì vẻ mặt hắn sẽ thống khổ như thế nào nhỉ?
Mẹ nó chứ! Đúng là tranh đấu chính trị mà! Ám đấu mới là phương thức đấu tranh của chính trị. Đều là con cờ trong tay người khác, Vương Bác Hùng cũng thấy đồng tình cho Quách Đạt Lượng.
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Đồng chí Cát Dục Tài nguyên cục trưởng cục thuế sắp về hưu, ta cũng định đề cử ngươi nối nghiệp hắn ta!”
Nỗi lòng phiền muộn của Vương Bác Hùng lúc nãy cũng bị một câu nói này của Lý bí thư sút văng lên tận trời. Hắn chỉ hận không thể cười lớn thành tiếng được, nhưng niềm vui cùng sự khao khát mãnh liệt trong mắt hắn thì không thể nào che dấu được.
Lý Trường Vũ nói xong cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Nhớ kỹ, phải giữ kín!” Thực ra ấn tượng của hắn về Vương Bác Hùng cũng đều thông qua Trương Dương. Về tổng thể thì Vương Bác Hùng này là một người rất biết nghe lời, tuy rằng có dã tâm, lúc nào cũng cầu tiến, nhưng cũng là một người đáng để dùng. Vương bí thư hắn chắc chắn trong năm nay sẽ tiến thêm một bước nữa, bởi vậy điều cấp thiết bây giờ là phải củng cố thêm tay chân của mình ở căn cứ địa Xuân Dương này. Mà cái ghế cục trưởng cục thuế này hắn cũng đã dự trù được khá nhiều người thay thế, thấy Vương Bác Hùng là người thích hợp nhất nên hôm nay hắn mới đặt vấn đề luôn như vậy.
Vương Bác Hùng cũng biết ý, không dám quấy rầy Lý bí thư nghỉ ngơi. Lúc quay mặt đi thì hai mắt hắn đã đỏ sọng lên, nội tâm hắn vui sướng hơn bao giờ hết, cái ngày này rốt cuộc cũng đã tới, cái ngày hắn được đổi đời thực sự.
Đoạn đường sạt lở nghiêm trọng nhất là tuyến đường lối liền giữa huyện Xuân Dương với xã Hắc Sơn Tử, mà khu vực xảy ra tai nạn lại nằm ngay cạnh khu nhà nghỉ trên đường quốc lộ. Bởi vì trời mưa to, đất đá từ trên đỉnh núi sạt lở xuống đường, khiến năm chiếc ô tô đang lưu thông trên đường không phanh kịp nối đuôi đâm vào nhau. Cũng may không có thương vong về người, nhưng tình trạng hỗn loạn cùng đám đất đá ngổn ngang trên đường lại càng khó giải quyết hơn.
Lý Trường Vũ cùng Vương Bác Hùng vừa tới xem xét hiện trường, thì Trương Dương cũng đã rất nhanh oai phong ngồi trên máy xúc kéo theo cảm đội quân cảm tử hơn hai mươi người. Đàn em của Kiều Tứ đều xuất thân từ nông dân nên thân thể người nào người nấy đều cường tráng vạm vỡ, cả đám hai mươi người so với năm tên công an cùng một gã đồn trưởng Chu Lượng thì hiển nhiên thanh thế lớn hơn rất nhiều. Trương Dương cũng chỉ huy anh em bắt tay vào giải quyết đống đất đá trên đường trước, còn năm cái xe tông vào nhau kia thì được kéo gọn qua một bên để giải tỏa mặt đường. Trong năm chiếc xe kia thì có một cái là xe khách từ huyện Xuân Dương về, vì xe gặp tai nạn nên mọi người đành phải nghỉ tạm trong khu nhà nghỉ gần đó, Lý Trường Vũ cùng Vương Bác Hùng liền tới làm công tác tư tưởng, trấn an tinh thần quần chúng. Tiểu tử Chu Xuyên bên tuyên truyền xã cũng nhanh nhẹn chụp lại cảnh tượng đầy xúc động của Lý bí thư dẫn đầu đoàn cứu hộ ở xã Hắc Sơn Tử, chắc chắn đây sẽ là tin tức nóng hổi nhất trong ngày ở huyện Xuân Dương.
Vương bí thư, mà sắp tới được nhận cái chức cục trưởng cục thuế huyện Xuân Dương hùng hồn đứng lên bày tỏ ý nguyện muốn kêu gọi mọi người giúp đỡ những người gặp tai nạn hôm nay, hiển nhiên mục tiêu sẽ là ông chủ nhà trọ này chứ chẳng ai khác. Ông chủ nhà trọ cũng chẳng thèm bận tâm tới cái vị bí thư huyện ủy kia, nhưng Vương Bác Hùng lại là đại lão gia của xã Hắc Sơn Tử này bao năm nay, tất nhiên hắn cũng không dám làm mất lòng vị quan lớn như vậy. Hắn cũng là người biết thức thời, rất nhanh liền đem tất cả đống mỳ gói , chăn màn trong kho ra giúp đỡ những vị khách gặp tai nạn ngày hôm nay, ngay đến cả nhà bếp của hắn cũng bị vị Vương bí thư này trưng dụng luôn một thể. Lý Trường Vũ bước tới vỗ vỗ vai ông chủ nhà trọ cười nói: “Tấm lòng trượng nghĩa giúp đỡ người gặp hoạn nạn của đồng chí, sẽ được ban tuyên truyền tuyên dương cả truyện huyện ủy!”
Ông chủ nhà trọ cũng ngượng ngùng: “Đó chỉ là ... Là giúp người lúc gặp hoạn nạn thôi mà!”
Cái biểu hiện làm trò trước mặt lãnh đạo này, Vương Bác Hùng liếc mắt cái là nhận ra ngay. Thân là bí thư xã, hắn cũng thấy xấu hổ thay, cười lạnh nói: “Lão Tất, ngươi có tinh thần trượng nghĩa như vậy, xã nhà cũng nên tặng ngươi lá cờ thi đua mới phải chứ nhỉ?”
Lão Tất liền nốt khan một ngụm nước bọt. Vương bí thư đã lên tiếng, hắn hiển nhiên cũng không dám mơ tưởng tới cái công trạng kia nữa. Tuyên dương, cờ thưởng sao? Mẹ nó chứ! Có thể ăn no bụng được như cơm không?
/2583
|