Y Đạo Quan Đồ

Chương 339 - Chương 339

/2583


Trong cuộc họp thường ủy thành phố Giang Thành, cục trưởng cục công an thành phố Vinh Bằng Phi bảo cáo tình hình tiến triển mới nhất của vụ án giới đấu núi Thanh Đài cho các thường ủy có mặt được biết, y mỉm cười nói: Căn cứ vào tình hình hiện tại mà tôi nắm được, những văn vật ngày hôm đó bị cướp đi dưới công tác vận động của chúng ta, phần lớn đều đã được nộp lên, ở chợ đồ cổ thành phố Kinh Sơn xuất hiện một số văn vật, trước mắt cục công an thành phố Kinh Sơn đang tích cực điều tra, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể một mẻ lưới bắt gọn đám trộm mộ này. Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: Vụ án Trần Sùng Sơn bắn chết Chu Hồng Vệ mà mọi người quan tâm cũng đã rõ ràng, ở hiện trường xảy ra giới đấu hôm đó, có không ít người nhìn thấy tình huống cụ thể Trần Sùng Sơn nổ súng, chúng tôi đã tìm được bốn nhân chứng, sơ bộ nhận định Trần Sùng Sơn thuộc về phòng vệ chính đáng!

Không có ai chen lời, tất cả thường ủy đều lặng lẽ lắng nghe.

Chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm và phó thị trưởng Viên Thành Tích trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đều cảm thấy, hướng gió lại bắt đầu thay đổi rồi, tất cả mọi việc đều là tiến hành xung quanh thôn Chu Tiểu Kiều, đều tiến hành quanh cái chết của Chu Hồng Vệ, hiện tại Trương Dương quay về, xoay chuyển cục diện từ gốc rễ, rất đơn giản, rất trực tiếp, rất hữu hiệu, bọn họ thực sự không hiểu, thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều trước giờ luôn nổi danh là thích tranh cường đấu ngoan vì sao lại dễ dàng khuất phục như vậy?

Vinh Bằng Phi kể lại qua loatình huống, rồi kết thúc đề tài của mình: Phần tiếp sau của vụ án chúng tôi đang trong quá trình tiếp tục điều tra, người có trách nhiệm tương quan sẽ bị xử lý tương ứng.

Thị trưởng Tả Viên Triêu có căm giận nói: Đúng là quá tệ, bọn họ đã nhìn thấy tình huống chân thực, vậy vì sao lúc ban đầu lại không đứng ra lên tiếng? Vì sao không nói ra chân tướng, ngược lại còn muốn vây kín cơ quan chính phủ, đây chính là tác phong của cường đạo, tác phong của lưu manh, đối với những phần tử bất lương có ý đồ phá hoại trật tự xã hội này, chúng ta nhất định phải điều tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng!

Những thường ủy khác không muốn phát biểu ý kiến, những lời nói sục sôi căm phẫn này của Tả Viên Triêu cũng không làm dấy lên được sự đồng tình của họ, hiện tại thế cục đã rõ ràng rồi ông mới chịu đứng ra, sao không đi làm từ trước đi? Lúc trước khi Đỗ Thiên Dã thân rơi vào vòng luân lý, ông sao không phát biểu ý kiến?

Tả Viên Triêu cũng cảm thấy màn biểu diễn vừa rồi của mình có chút hơi quá, ông ta ho khan một tiếng, nói: Bí thư đỗ, anh nói vài câu đi!

Đỗ Thiên Dã gật đầu, sau khi xác định cha mình đã không sao, trong lòng Đỗ Thiên Dã cũng bình hòa hơn nhiều, gã phát hiện mình trong chính trị còn xa mới đạt được đến mức thành thục, người ta có máu nóng là một chuyện tốt, nhưng máu nóng trên chính trị là biểu hiện ra sự không thành thục, hiện tại nghĩ lại chuyện này, vốn không nên phát triển tới mức phiền phức như thế này, chính là vì gã biểu hiện ra sự quan tâm quá nhiều đối với cha, cho nên mới để người khác lợi dụng.

Đỗ Thiên Dã nói: Tôi muốn bàn mấy vấn đề, vấn đề của sự kiện giới đấu núi Thanh Đài do cảnh sát xử lý, tôi không nhắc lại nữa, trước tiên tôi muốn nói xin lỗi với các vị thường ủy, trong quá trình xử lý chuyện này, tôi thân là bí thư thị ủy Giang Thành mà lại không giữ được cái đầu bình tĩnh, trong việc xử lý vấn đề tồn tại rất nhiều thiếu xót!

Tư lệnh quân phân khu Quách Lượng nói: Tôi thấy mấu chốt của chuyện này vẫn là ở người có dụng tâm quá nhiều, người chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng quá nhiều! Quách Lượng trước đây rất ít khi phát biểu ý kiện ở cuộc họp thường ủy Giang Thành, hiện tại là lúc Đỗ Thiên Dã cần ủng hộ nhất, vì quan hệ của Sở Trấn Nam và Đỗ Sơn Khôi, y cũng phải đứng ra giúp đỡ.

Đỗ Thiên Dã cười cười, nói: Thông qua chuyện này, tôi cũng phát hiện Giang Thành còn tồn tại rất nhiều chỗ thiếu xót! Nói tới đây gã dừng lại một chút, gã nhìn các vị thường ủy, sau đó nói: Hiện tại tôi tuyên bố mấy biến động nhân sự quan trọng, bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy đồng chí Dương Khánh Sinh bởi vì nguyên nhân sức khỏe, mấy ngày sắp tới không thể đảm nhiệm công tác bộ trưởng bộ tuyên truyền nữa, đồng thời miễn trừ công tác thường ủy của đồng chí Dương Khánh Sinh. Bộ trưởng bộ tuyên truyền sẽ do phó thị trưởng Tiếu Minh tạm thời thay thế, đồng thời tôi cũng nhắc luôn, đồng chí Tiếu Minh trở thành thường ủy tân nhiệm của Giang Thành.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền Dương Khánh Sinh sắc mặt tái xanh, từ lúc sự kiện Trương Dương đánh Cảng thương xảy ra, y biết mình khó tránh khỏi trách nhiệm, nhưng không ngờ tất cả lại tới nhanh như vậy, sự kiện giới đấu ở núi Thanh Đài vốn đã khiến cho Đỗ Thiên Dã sứt đầu mẻ trán, không ngờ Trương Dương đã tới trường Đảng của tỉnh học tập lại đột nhiên giết về, dễ dàng hóa giải khốn cục của Đỗ Thiên Dã, khiến cho hướng gió của chuyện này đột nhiên thay đổi, lúc trước trong những người đứng ra chống đối với Đỗ Thiên Dã, dẫn đầu là Triệu Dương Lâm, nhưng người xui xẻo lại là mình.

Dương Khánh Sinh hôm nay trước cuộc họp thường ủy đã biết rằng tổ chức sẽ động tới mình, Đỗ Thiên Dã tuy là người đứng đầu Giang Thành, nhưng làm ra hành động lớn như vậy phải qua sự đồng ý của tỉnh lý, chắc gã đã làm tốt công tác lien hệ với tỉnh lý rồi.

Dương Khánh Sinh không nói câu nào đứng dậy, bước ra ngoài cửa.

Đỗ Thiên Dã nói: Lũ xuân sắp tới rồi, để đảm bảo lũ xuân năm nay vạn vô nhất thất, thành lập bộ chỉ huy chống lũ, do phó thị trưởng Viên Thành Tích đảm nhiệm chức tổng chỉ huy chống lũ, phụ trách tình hình phòng lũ của các huyện thị thuộc Giang Thành, chủ quản sản xuất nông nghiệp giao cho phó thị trưởng thường vụ đồng chí Lý Trường Vũ phụ trách.

Viên Thành Tích lạnh lùng nhìn Đỗ Thiên Dã, trong mắt đầy vẻ phất nộ và bất cam, so với Dương Khánh Sinh, y còn tính là may mắn, ít nhất thì còn giữ được chức phó thị trưởng và vị trí thường ủy, Đỗ Thiên Dã đây là lưu đầy y, Viên Thành Tích cũng minh bạch, y phải cầu khẩn ông trời, công tác phòng lũ năm nay ngàn vạn lần đừng xảy ra sai sót, cho dù là một chút sai sót thôi cũng sẽ bị Đỗ Thiên Dã nắm lấy, lần này sợ rằng xong rồi.

Chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm vẫn tỏ vẻ tự nhiên như thường, thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý này ngàn năm không đổi, Đỗ Thiên Dã sau khi ổn định trận cước, lập tức đả kích báo thù đám người bọn họ là hết sức bình thường, nhưng y tin rằng, Đỗ Thiên Dã không cười được lâu nữa đâu, ai cười tới cuối cùng còn rất khó nói.



Trương Dương đi tới đồn công an Hắc Sơn Tử, đồn trưởng Chu Lương Thuận mỉm cười ra đón, trước đây khi Trương Dương còn đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, Chu Lương Thuận và hắn có chút không vừa lòng nhau, nhưng hiện tại người ta đã là cấp phó ban, Chu Lương Thuận muốn nhìn người ta cũng phải ngẩng lên mà nhìn, nghĩ lại thấy vô cùng hối hận vì mình ngày xưa không có mắt, lúc trước Đỗ Vũ Phong chẳng qua chỉ là một phó đồn trưởng của xã Hắc Sơn Tử, bởi vì có quan hệ với Trương Dương, một đường lên trời, hiện giờ đã là phó tổ trưởng tổ trọng án cục công an Giang Thành, nghe nói còn rất được cục trưởng yêu mến, nếu như mình lúc trước bấu víu quan hệ với Trương Dương, hiện tại không chừng cũng lên cao rồi.

Có suy nghĩ này nên Chu Lương Thuận càng nhiệt tình hơn với Trương Dương, thân thiết bắt tay hắn, mời Trương Dương vào văn phòng ngồi. Trương Dương cười nói: Không cần đâu, tôi tới thăm mấy phóng viên đó!

Nhắc tới năm phóng viên đó, Chu Lương Thuận không khỏi bật cười: Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi, như chưa từng thấy cảnh này bao giờ, chủ động tấn công cảnh sát, ở lì trong đồn cảnh sát của chúng tôi không chịu đi, cảnh sát bị đánh tỏ ý bảo không tố cáo họ, nhưng bọn họ vẫn không đồng ý đi!

Trương Dương cười thầm, hắn đương nhiên biết rằng mấy tên phóng viên này vì sao lại không muốn đi, anh em Sử gia dẫn một đám người canh ở bên ngoài, chỉ cần đám phóng viên này đi ra, lập tức đánh cho họ một trận.

Chu Lương Thuận dẫn Trương Dương tới nơi nhốt mấy phóng viên đó, kỳ thực cũng không phải là nhốt họ, bởi vì cửa phòng còn chẳng buồn khóa, Trương Dương đẩy cửa đi vào: Vị nào là phóng viên Lưu Hi Văn?

Một phóng viên trung niên béo trắng có chút sợ hãi đứng dậy: Là tôi....

Trương Dương gật đầu: Tôi có lời muốn nói với anh!

Lưu Hi Văn theo Trương Dương tới văn phòng, Trương Dương tỏ ý bảo y ngồi xuống, Lưu Hi Văn rất khẩn trương, hai tay cứ mân mê túi áo.

Trương Dương bật cười, lộ ra hàng răng trắng bóc, nói: Đừng khẩn trương, tôi tới là để giúp các anh!

Anh là...

Tôi là Trương Dương, phó tổ trưởng tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải! Trương đại quan nhân rất hưởng thụ chức vị hiện tại, đương nhiên chức phó tổ trưởng này là hắn tự phong, quan phương không có ai chứng nhận cả.

Lưu Hi Văn nghe thấy là hắn, trong lòng không khỏi run lên, sắc mặt càng biến thành trắng bệch hơn.

Trương Dương nói: Anh đừng sở, tấn công cảnh sát không phải là chuyện gì lớn, người ta cũng không truy cứu các anh, tôi vừa nói chuyện với trưởng đồn Chu rồi, các anh tùy thời đều có thể đi.

Lưu Hi Văn lắc đầu, nói: Trừ phi là phía cảnh sát hộ tống chúng tôi đi, nếu không tôi quyết không ly khai!

Anh cho rằng mình là ai chứ? Nguyên thủ quốc gia à? Còn bắt cảnh sát hộ tống nữa?

Lưu Hi Văn nói: An toàn của bản thân chúng tôi bị uy hiếp, chỉ cần ra khỏi đồn công an, vậy thì những thôn dân đó sẽ công kích chúng tôi!

Trương Dương cười nói: Bọn họ vì sao lại công kích các anh? Các anh và những thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều đó không phải là rất tốt với nhau ư? Có tin tức gì mới, bọn họ ngay lập tức cung cấp cho các anh, bọn họ tấn công cơ quan chính phủ, các anh còn đi theo cổ vũ, năng lực lớn thật!

Lưu Hi Văn không nói gì.

Trương Dương nói: Nhật báo Đông Nam rất có ảnh hưởng, phóng viên của một tờ báo lớn như vậy đi ra chắc đều là hạng cứng tay, các anh đều là người kiên trì chân lý, sao có thể bị một đám bách tính dọa cho sợ hãi được?

Lưu Hi Văn nghe thấy lời chế giễu của Trương Dương nhưng vẫn không nói gì.

Trương Dương nói: Đồn công an xã không thể nào bảo vệ các anh cả đời được, tôi thấy các anh cũng không phải là sợ, mà làcác anh làm chuyện khuyết đức, cho nên chột dạ mới đúng.

Lưu Hi Văn nói: Anh nói vậy là có ý gì?

Trương Dương nói: Tôi chán chả buồn nói nhiều với anh, hiện tại kết quả điều tra của cảnh sát đã có rồi, chuyện của Trần Sùng Sơn đã định án, các anh muốn viết gì thì tôi rất rõ, nhật báo Đông Nam không ở Bình Hải, các anh từ xa chạy tới đây đưa tin chuyện của Bình Hải, khẳng định là có người sai khiến!

Sắc mặt của Lưu Hi Văn hết trắng rồi lại đỏ, y lắc đầu, nói: Không có ai sai khiến chúng tôi cả!

Trương Dương cười lạnh, nói: Không có ai sai khiến các anh thì chính là các anh không có lòng tự trọng, rảnh rỗi thì viết tin ca tụng Đảng và nhân dân nhiều vào, chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này giở âm mưu quỷ kế ra làm cái gì. Anh em Chu Hồng Tinh đã khai rồi, các anh cho tiền, bảo anh em họ đưa tư liệu cho các anh, còn cổ động hai anh em họ gây chuyện, tôi cũng lấy làm lạ, đám thôn dân đó sao lại có năng lực như vậy, làm ầm ĩ ở huyện thành xong rồi thì chạy tới tận thị lý, sau đó lại từ thị lý tới tỉnh thành, thì ra là có mấy cán bộ tham mưu các anh làm quân sư!

Lưu Hi Văn nói: Chức trách của phóng viên chúng tôi là đưa chân tướng của sự việc ra ngoài xã hội!

Đừng có nói về chức trách với chúng tôi, các anh lòng dạ bất lương, núi Thanh Đài phát sinh chút chuyện nhỏ như cái rắm, sao lại kinh động tới các anh? Có phải là có người sai các anh làm vậy không? Đưa tin công bình ư, các anh có làm như thế không? Tôi mặc kệ người ở sau lưng các anh là ai, từ đây đi ra thì đừng có mà làm bừa làm ẩu nữa, nếu không cho dù các anh chạy tới chân trời góc bể tôi cũng có năng lực tóm các anh về lại núi Thanh Đài, giao các anh cho đám thôn dân đó đánh một trận, có chết hay không thì phải trông vào tạo hóa của các anh.

Lưu Hi Văn mấy ngày nay đã sợ hãi lắm rồi, nghe thấy Trương Dương dọa thì ngay cả gan phản bác cũng không có, lí nhí nói: Anh yên tâm, chúng tôi về sẽ không viết linh tinh nữa đâu, chúng tôi biết tôn trọng sự thực!

Trương Dương nói: Sự thực thì chỉ là một sự kiện phòng vệ chính đáng, muốn tìm hiểu toàn bộ chuyện này thì anh tới cơ quan công an là sẽ rõ! Còn nữa, tiền mà anh lén đưa cho anh em Chu gia đã làm trái với luật tin tức, lại thêm tấn công cảnh sát, hai chuyện này nếu thực sự đưa ra tòa án, tôi thấy mấy người các anh đợi thất nghiệp đi.

Lưu Hi Văn biết Trương Dương không phải là dọa y, y mấp máy môi, lại một lần nữa đảm bảo: Chủ nhiệm Trương, chúng tôi quay về nhất định sẽ không viết bậy đâu!

Trương Dương nói: Anh yêm tâm đi, tôi tạm thời không làm khó các anh, có điều tôi rất lấy làm lạ, rốt cuộc là ai báo tin cho các anh.”

Lưu Hi Văn nói: Nhiệm vụ là tổng biên tập giao, chúng tôi cũng không rõ!

Trương Dương gật đầu, nói: Được, với câu nói này của anh, tổng biên tập của các anh xui xẻo rồi đấy! Hắn tên là gì?

Lý Đồng Dục!

Trương Dương lại nói: Các anh giao toàn bộ phim và băng ghi hình ra, tôi không muốn cục diện phồn vinh ổn định của Giang Thành bị các anh phá hỏng!

Lưu Hi Văn quả nhiên rất ngoan ngoãn giao phim và băng ghi hình ra, mà Trương đại quan nhân cũng giữ lời hứa, hộ tống năm phóng viên tới Xuân Dương.

...

Đỗ Vũ Phong rất không hiểu cách làm của Trương Dương, nói: Cậu rõ ràng biết rất nhiều chuyện đều là do Lưu Hi Văn xíu giục, vì sao còn thả y đi?

Trương Dương nói: Ý của cậu là tôi nên đập chết y ư?

Đỗ Vũ Phong nói: Nói kiểu gì vậy? Tôi không bảo cậu đập chết y, biết rõ sự thực rồi, men theo đường dây của Lưu Hi Văn có thể đào được tên đứng sau ra, vì sao không tiếp tục?

Đào ra thì để làm gì? Cậu cho rằng là công an các cậu phá án à, chuyện gì cũng phải truy hỏi tới cùng ư? Không vén mây thấy trăng thì không dừng lại à? Trò chơi chính trị quan trọng nhất là phải nắm rõ lực độ, chuyện của Xuân Dương tôi có thể nhúng vào, chuyện của xã Hắc Sơn Tử tôi cũng có thể quản, nhưng lên nữa thì sao? Người có thể động vào Đỗ Thiên Dã mà chúng ta cũng dám động vào hắn à? Tỉnh trưởng Tống bảo tôi tới là để điều tra tình huống, bình định tình tự quần chúng, tôi hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, những chuyện khác không liên quan gì tới tôi cả.

Đỗ Vũ Phong tấm tắc khen: Được! Mấy ngày không gặp, thằng ôn cậu tu vi lại tăng vọt rồi?

Trương Dương nói: Thời thế tạo anh hùng, tôi là bị bức phải tiến bộ thôi, nếu không thì làm sao mà hiểu được đạo lý này.

Đỗ Vũ Phong nói: Cậu nói thử xem, rốt cuộc là ai muốn động đến bí thư Đỗ nhỉ.

Trương Dương trừng mắt lườm gã, nói: Bị bệnh à! Chuyện này thì liên quan gì tới cậu?

Đỗ Vũ Phong cười nói: Người anh em, cậu hiện tại là người của ủy ban kỷ luật tỉnh rồi, sau này có phải là chuẩn bị tới Đông Giang lăn lộn không?

Trương Dương còn chưa nói gì thì Ngưu Văn Cường gọi điện thoại tới, gã bảo Trương Dương tới có chuyện cần bàn, Trương Dương nói Đỗ Vũ Phong cũng ở đây, Ngưu Văn Cường lộ ra vẻ cực kỳ khẩn trương, chỉ nói mời một mình Trương Dương tới thôi.

Trương Dương cũng không nói tỉ mỉ với Đỗ Vũ Phong, lái xe tới Kim Khải Việt, đường đi gập gà gập gềnh, hắn không nhịn được lại chửi Chu Hằng.

Ngưu Văn Cường ở trong văn phòng của giám đốc đợi hắn, thấy Trương Dương tới liền dứng dậy mời vào, sau đó thì khóa cửa phòng lại.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng trịnh trọng của y, không khỏi bật cười, nói: Làm gì thế? Có phải là vi phạm pháp luật bị cảnh sát điều tra không?

Ngưu Văn Cường kéo tay hắn ngồi xuống sa lông, nói nhỏ: Trương Dương, lần này cậu phải giúp tôi!

Trương Dương cầm bình nước khoảng ở trên bàn lên, mở ra uống một ngụm, nói: Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi gần đây bận lắm!

Ngưu Văn Cường nói: Ủy ban kỷ luật dẫn cha tôi đi rồi!

Trương Dương ngây ra, thầm nghĩ Ngưu Học Đông, cha của Ngưu Văn Cường, là cục trưởng cục tài chính Xuân Dương, chắc không phải là lại xảy ra vấn đề kinh tế gì chứ? Hắn đặt bình nước khoáng xuống, mỉm cười: Đừng gấp, rốt cuộc là có chuyện gì, nói tôi nghe đi!

Ngưu Văn Cường nói: Nói là phối hợp điều tra, cha tôi từ trước tới giờ luôn rất cẩn thận, đồ gì là của công thì ông ta rất ít lấy!

Trương Dương nói: Đồ là của công vốn không nên lấy!

Ngưu Văn Cường nói: Là không nên lấy, lão nhân gia cũng không lấy, tối đa cũng chỉ thu chút tiền trà nước, nhưng ủy ban kỷ luật thành phố tìm ông ta làm gì? Trong triều tôi không có người quen, người anh em, hai chúng ta cũng quen nhau lâu rồi, anh nói sao cũng phải giúp tôi đó, lão gia tử nhà tôi mắt thấy sắp phải về hưu rồi, không thể xảy ra chuyện rắc rối gì được, tôi thật sự lo lắm, sợ lão nhân gia cuối đời lại không được yên ổn.

Trương Dương nói: Anh cũng đừng gấp, tôi sẽ hỏi cho anh!

Trương Dương cầm điện thoại lên, vốn định gọi cho ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng lại nghĩ trước tiên gọi co Lưu Diễm Hồng đã, cô ta hiện tại vẫn đang ở Giang Thành, không khéo chuyện này có liên quan tới cô ta.

Lưu Diễm Hồng sau khi nhận được điện thoại, nghe nói tới chuyện của Ngưu Học Đông, lập tức nói: Đúng vậy, không sai, là tôi bảo ủy ban kỷ luật thành phố mời ông ta tới, cậu không phải phản ánh với tôi về vấn đề trong việc cải tạo đường xá huyện khu Xuân Dương có tồn tại sử dụng khoản riêng ư? Cho nên tôi mời ông ta tới hiệp trợ điều tra!

Trương Dương dở khóc dở cười, không ngờ ông già của Ngưu Văn Cường bị dẫn đi có liên quan trực tiếp đến mình, hắn lo lắng hỏi: Có kết quả gì chưa?

Lưu Diễm Hồng nói: Việc mà cậu phải ánh là có thực, chúng tôi sẽ điều tra sâu thêm một bước, Trương Dương, chuyện này không có liên quan gì tới cậu cả, chuyện của cậu sau khi kết thúc thì mau về Đông Giang đi.

Trương Dương nói: Được chim quên ná, chim hết thì cất cung, chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô chưa gì đã bắt tôi về rồi!

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: Thành tích công tác của cậu ai ai cũng thấy, đợi luận công khen thưởng đi!

Cục trưởng Ngưu rốt cuộc là có chuyện gì không?

Lưu Diễm Hồng nói: Yên tâm đi, ông ta không sao cả, thân là cục trưởng cục tài chính nhưng cũng chỉ là một người chấp hành, nói rõ tình huống là được về, lại không bị song quy, có gì mà sợ?

Trương Dương sau khi hỏi rõ chuyện này, lại nói chuyện của phóng viên nhật báo Đông Nam cho Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng trấm ngâm một lát, nói: Cậu xử lý rất tốt, thả họ về trước đi, phương diện giới truyền thông cứ cố gắng đừng làm căng!

Trương Dương hiểu rõ cái mà Lưu Diễm Hồng thật sự lo lắng không phải là giới truyền thông, theo tính khí của hắn, hắn rất muốn theo đường dây này mà tra ra tới cùng, nhưng Trương Dương cũng rõ, chuyện này liên quan quá rộng, hắn tuyệt đối không giải quyết được, hắn hiện tại nên xử lý chuyện mà mình được giao, làm tốt công tác cơ sở, những chuyện khác cứ giao cho người khác phụ trách.

Trương Dương nói: Bí thư Lưu, nhiệm vụ của tôi ở Xuân Dương kết thúc rồi à?

Lưu Diễm Hồng nói: Kết thúc rồi, lần này mục đích mà cậu tới Giang Thành chính là để làm rõ chân tướng sự việc, hiện tại chuyện đã được làm rõ rồi, cậu còn ở đây làm cái gì?

Cô không phải là muốn tôi tra xem các cấp cán bộ Xuân Dương trong chuyện lần này có hành vi không đúng với chức vị hay không mà?

Lưu Diễm Hồng cười nói: Thị phi đã có định luận, việc nên phản ánh thì cậu phản ánh rồi, công tác của ủy ban kỷ luật là xử lý và sữa chữa sai lầm, chứ không phải là tìm lỗi sai thì trên người người khác!

Trương Dương gác điện thoại, nghĩ ngợi một lúc lâu, nhưng nghĩ sao vẫn cảm thấy công tác của ủy ban kỷ luật chính là tìm khuyết điểm của người khác. Lưu Diễm Hồng sở dĩ nói vậy chính là hắc nhở mình phải có chừng mực, ngàn vạn lần đừng khiến sự tình thâm hóa.

Ngưu Văn Cường nghe nói cha mình không sao, lập tức cao hứng, gã vọi vàng triệt tập Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ tới uống rượu, Trương Dương thì không thể ở lại, hắn tối nay còn phải về Giang Thành, Đỗ Thiên Dã tìm hắn có việc, vừa lên xe thì phó trưởng huyện Từ Triệu Bân gọi điện thoại tới, chuyện cục trưởng tài chính Ngưu Học Đông bị ủy ban kỷ luật thành phố dẫn đi mang tới ảnh hưởng rất lớn, Từ Triệu Bân trước mắt ở cùng một chiến tuyến với huyện trưởng Sa Phổ Nguyên, quan hệ giữa y và Trương Dương khá thân thiết, cho nên muốn thông qua Trương Dương nghe ngóng tình hình.

Trương Dương luôn miệng nói không biết, tuy là lâm thời được điều tới ủy ban kỷ luật, nhưng Trương Dương cũng học được giữ bí mật, trước khi sự việc chưa rõ ràng, hắn không muốn để lộ nội tình.

Nhưng quan trường của huyện Xuân Dương từ thời khắc này đã biến thành rất không bình tĩnh, đứng mũi chịu sào chính là cục trưởng cục công an huyện Xuân Dương Thiệu Vệ Giang, y lên chức rồi, được điều tới Giang Thành làm phó hiệu trưởng trường cảnh sát, sự bổ nhiệm này tới rất đột nhiên, nhưng đối với Thiệu Vệ Giang mà nói thì không có gì bất ngờ, từ sau khi thôn Chu Tiểu Kiều phát sinh cảnh sát và thôn dân xung đột với nhau, y đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ rồi.

...

Buổi tối ngày xuân này có chút không yên tĩnh, trong một căn biệt thự ở bên hồ Nhã Vân, mấy vị nhân vật quan trọng của Giang Thành đang ẩm trà nói chuyện.

Người ngồi ở trung tâm là chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm, chủ tịch hội nghĩ hiệp thương chính trị Mã Ích Dân ngồi sát cạnh y, phó thị trưởng Viên Thành Tích kích động đi đi lại lại trong phòng, y vừa đi vừa vung vẩy cánh tay: Lấy việc công báo thù riêng! Gã sao có thể đá đồng chí Khánh Sinh ra khỏi hội thường ủy như vậy? Đồng chí Khánh Sinh làm công tác tuyên truyền nhiều năm, nói cách chức là cách chức! Một chút dư địa quay lai cũng không có, thậm chí còn không chưng cầu ý kiến của chúng ta và bản thân anh ta. Khiến người ta lạnh lòng, thực sự là khiến người ta lạnh lòng! Ngoài mặt thì y là bất bình cho Dương Khánh Sinh, kỳ hực là đang kêu oan cho mình.

Mã Ích Dân vẫn bảo trì trầm mặc như xưa, y mỉm cười nhìn Triệu Dương Lâm ở bên cạnh, trong bọn họ Triệu Dương Lâm mới là người cầm đầu.

Triệu Dương Lâm nói: Lịch sử nhân loại chứng minh, bất kỳ đấu tranh chính trị nào cũng phải trả một cái giá lớn, sức khỏe của đồng chí Khánh Sinh không tốt, lui xuống để nhường đường cho những đồng chí khác cũng là điều nên làm.

Viên Thành Tích nói: Chủ nhiệm Triệu, chuyện này không thể cứ thôi như vậy được, chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, bất kỳ ai cũng không thể một tay che trời được, tôi cho rằng đồng chí Khánh Sinh gặp phải sự đối đãi không công bằng, chúng ta phải phản ánh tình hình lên lãnh đạo cấp cao.

Triệu Dương Lâm lạnh lùng nói: Anh cho rằng bí thư Đỗ trước khi đưa ra quyết định này chưa thông báo cho lãnh đạo tỉnh ư?

Một câu nói này khiến Viên Thành Tích ngây ra đó.

Mã Ích Dân cười nói: Lão Viên, ngồi xuống uống chén trà cho bớt giận đi!

Viên Thành Tích nói: Giang Thành cứ tiếp tục như vậy khẳng định là không được, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Giang Thành ở trong tay một ai đó mà dừng bước không tiến tới được!

Triệu Dương Lâm nói: Lão Viên, anh kiên nhẫn một chút, tôi không phải đã nói với các anh rồi ư, chuyện rất nhanh sẽ có chuyển biến!

Viên Thành Tích nói: Chủ nhiệm Triệu, giờ là lúc nào rồi, bên trên vẫn chưa có động tĩnh, chẳng lẽ chuyện có biến?

Triệu Dương Lâm bừng chén trà lên, chậm rãi hớp một ngụm, trong lòng y rất khinh bỉ chửi thầm Viên Thành Tích, chẳng trách Viên Thành Tích ở trong nhiều phó thị trưởng như vậy thủy trung không thể thoát kén mà ra, người này vẫn quá nóng nảy, gặp chuyện gì cũng thiếu đi sự bình tĩnh. Triệu Dương Lâm nói: Chuyện đã quyết định sẽ không thay đổi!

Viên Thành Tích thở phào: Nhưng động tác lần này của bí thư Đỗ rất lớn!

Triệu Dương Lâm nói: Làm tốt công tác của mình, xứng đáng với Đảng, xứng đáng với nhân dân, những chuyện khác đều không quan trọng!

....

Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi ẩm tửu với nhau, từ sau sự kiện giới đấu núi Thanh Đài, Đỗ Thiên Dã cũng ít có tâm tình uống rượu.

Vinh Bằng Phi rót đầy chén cho gã, cầm chén lên cùng gã uống cạn, nói: Bí thư Đỗ, chúc mừng anh đã giải quyết được chuyện này!

Đỗ Thiên Dã cười nhạt, nói: Có gì mà chúc mừng? Cả sự kiện tôi đều không đem lại chút tác dụng nào, nên cảm ơn anh mới đúng!

Vinh Bằng Phi nói: Đừng cảm ơn tôi, nếu muốn cảm ơn thì anh phải cảm ơn Trương Dương, nếu không có hắn, chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều sẽ không được giải quyết thuận lợi như vậy đâu!

Đỗ Thiên Dã thở dài, nói: Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỏ, lần này trong việc xử lý sự kiến giới đấu núi Thanh Đài tôi thực sự là quá mất tiêu chuẩn!

Vinh Bằng Phi ý vị thâm trường nói: Nếu không phải là có người ở trong bóng tối thầm đổ thêm dầu vào lửa, chuyện cũng sẽ không ầm ĩ tới mức đó, thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều nắm lấy Trần Sùng Sơn không thả, khẳng định là có cao nhân chỉ điểm, Tô Viện Viện đột nhiên lật cung, khiến sự kiện càng thêm phức tạp.

Nghe thấy tên của Tô Viện Viện, tay đang cầm chén rượu của Đỗ Thiên Dã hơi dừng lại, cứng đờ khoảng năm giây mới uống cạn.

Vinh Bằng Phi nghe tiếng xem sắc, nói nhỏ: Hành vi của Tô Viện Viện đã dính tới cung cấp chứng cứ giả, có thể khởi tố cô ta!

Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: Bỏ đi, một cô gái dưới loại tình huống hỗn loạn đó, hoảng loạn sợ hãi cũng là điều khó tránh khỏi, lão Vinh, đừng truy cứu, chuyện này cứ kết thúc ở đây thôi, đối với những người liên quan tới vụ án thì xem tình hình cụ thể mà xử lý, xử phạt nhẹ thôi!

Vinh Bằng Phi nói nhỏ: Không tra nữa à?

Đỗ Thiên Dã hỏi lại: Tra rõ được ư?

Vinh Bằng Phi nói: Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối!

Đỗ Thiên Dã nói: Anh nghe được gì rồi?

Vinh Bằng Phi dang định nói thì chuông cửa reo, chính là Trương Dương vừa từ huyện Xuân Dương trở về, còn chưa vào cửa hắn đã gào lên: Tôi nói này bí thư Đỗ, trụ sở thị uy của các anh cũng mặc kệ là người nào, ngay cả xe của tôi cũng không nhận ra!

Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi đều bật cười, Đỗ Thiên Dã cười bảo: Anh cho rằng mình là ai?

Trương Dương nói: Tôi bảo tôi là bạn tốt của bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, người ta không nể mặt tôi, mà không nể mặt tôi cũng chính là không nể mặt anh!

Vinh Bằng Phi có chút hứng thú nói: Vậy cậu sao mà vào được?

Trương Dương cười nói: Sau đó tôi nói với anh ta, tôi là Trương Dương, hai ngày trước đánh tên Cảng thương đó! Anh bảo vệ đó liền ghé sát vào mặt tôi mà nhìn, rồi lập tức cười với tôi, nói 'chủ nhiệm Trương, anh sao không nói sớm là anh, mời vào, mời vào! Thằn ôn này học động tác vẻ mặt của người bảo vệ vừa rồi rất giống, chọc cho Vinh Bằng Phi và Đỗ Thiên Dã suýt nữa thì cười đến vỡ cả bụng.

Đỗ Thiên Dã cười mắng: Thằng ôn này... cậu rõ ràng là ám chỉ uy tín của tôi ở Giang Thành không bằng cậu!

Trương Dương đi tới toalet rửa tay, quay về ngồi xuống cạnh bàn, Vinh Bằng Phi đã rót cho hắn một chén rượu, nâng chén lên, nói: Nào, hoan nghênh công thần số một của chúng ta vinh quang về Giang Thành!

Trương Dương ngửa cổ uống cạn, thò tay ra nắm lấy cái đùi gà bạch trảm kê, cắn một miếng nói: Có mùi vị của nhà ăn chính phủ? Hắn nói là nhà khách chính phủ thành phố.

Đỗ Thiên Dã gật đầu: Tôi mời cục trưởng Vinh tới uống vài chén, cho nên từ nhà khách mang mấy món thức ăn về.

Trương Dương thở dài: Thật là liêm khiết, chỉ cần một câu của anh thôi, bọn họ khẳng định là vội vàng mang cả phòng bếp đến cho anh. Hắn gặm cái đùi gà xong, chép chép miệng, nói: Không ngon tí nào, không bằng Tô Viện Viện làm! Thằng nhóc này rõ ràng là xát muối vào vết thương.

Vinh Bằng Phi thật sự là phục sát đất, phóng mắt khắp cả Giang Thành, người dám nói với Đỗ Thiên Dã như vậy cũng chỉ có hắn.

Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên: Cậu không nói thì cũng không ai bảo cậu câm đâu!

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: Bí thư Lưu của ủy ban kỷ luật tỉnh bảo tôi mau chóng về tỉnh thành báo cáo công tác, bí thư Đỗ, xem ra sự tình giới đấu ở núi Thanh Đài cứ vậy mà kết thúc rồi!

Đỗ Thiên Dã nói: Bí thư Lưu thật sự muốn rút ư?

Trương Dương gật đầu: Chính xác!

Vinh Bằng Phi nói: Thính trưởng Điền buồi chiều đã về Đông Giang trươc rồi!

Đỗ Thiên Dã từ các loại hiện tượng đã hiểu rõ, thượng tầng không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này, tất cả tới đây là dừng, trước khi gã quyết định xử lý Dương Khánh Sinh đã đặc biệt gọi điện thoại nói chuyện với lãnh đạo tỉnh, thái độ của Cố Doãn Tri rất rõ ràng, phàm là người phá hoại sự đoàn kết, an định của Giang Thành, thì cần phải được giáo huấn. Nhưng Cố Doãn Tri đồng thời lại cường điệu tất cả phải lấy ổn định làm chủ, xem ra không muốn để gã có động tác quá lớn.

Vinh Bằng Phi nhìn đồng hồ, y đứng dậy cáo từ, nói: Bí thư Đỗ, tôi phải đi trước đây, gần đây bận quá, chị dâu anh cũng có ý kiến với tôi! Kỳ thực y nhìn ra Đỗ Thiên Dã và Trương Dương khẳng định có chuyện cần bàn, mình không thích hợp ở lại nghe.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status