Tống Hoài Minh cười nói với Trương Dương: Bí thư Cố tới ăn cơm, tôi có mua một con vịt quay!
Liễu Ngọc Oánh nhận lấy vịt quay, có chút khó xử nói: Lão Tống, để em mang vào chặt!
Trương Dương chủ động nói: Để cháu giúp!
Tống Hoài Minh nói: Làm nhanh lên! Bí thư Cố sắp tới rồi!
Trương Dương theo Liễu Ngọc Oánh vào trong bếp, Liễu Ngọc Oánh vừa chuẩn bị dao xong thì Cố Doãn Tri đến, ông ta cũng không đi tay không, còn mang theo một con vịt xông khói.
Ngay cả Tống Hoài Minh cũng không nhịn được mà bật cười, hôm nay hay ghê, thành tiệc toàn vịt rồi.
Cố Doãn Tri không ngờ Trương Dương lại ở đây, cười ha ha nói: Trương Dương, cậu về Đông Giang lúc nào đó?
Trương Dương nói: Từ buổi sáng, dì Liễu tìm cháu có chút việc, cho nên cháu tới xem thế nào, thuận tiện ăn chực một bữa! Hắn rất xảo diệu tìm một cái cớ, Liễu Ngọc Oánh đương nhiên sẽ không vạch trần hắn.
Nhưng không biết những lời của mình lọt vào trong tai Cố Doãn Tri liệu có thành giấu đầu hở đuôi hay không, Cố Doãn Tri là hạng thông minh, lập tức hiểu rằng Trương Dương sợ mình có dị nghị gì, trong lòng cười thầm, nói khẽ: Vịt xông khói là đặc sản của Nam Tích, mấy người nhà quê tặng cho tôi đó!
Liễu Ngọc Oánh đi cắt vịt xông khói. Trương Dương thì cầm con vịt quay đó lên, hai vị đại lão của tỉnh Bình Hải đều bị đao công (trình độ chặt thịt) của thằng ôn này hấp dẫn, chỉ thấy thái đao trong tay Trương Dương vung vẩy, tiêu sái lanh lẹ hạ xuống thân con vịt quay, từng miếng thịt vịt theo sự chớp động của ánh đao rơi xuốn bàn, đao công này cho dù là lão sư phó của Toàn Tụ Đức cũng chỉ được như vậy mà thôi, một trăm linh tám đao, một đao cũng không thừa, một đao cũng không thiếu. Trương Dương là rắp tâm muốn thể hiện trước mặt hai vị đại lão, hắn mang hết đao pháp học được và bán lĩnh cắt thuốc Đông y ra.
Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh nhìn mà há miệng trợn mắt, thằng ôn này đúng là kỳ tài.
Tống Hoài Minh mời Cố Doãn Tri tới bàn ăn ngồi, bảo Trương Dương mở một bình Mao Đài, Trương Dương cung kính rót rượu cho hai đại nhân vật này, còn mình thì ngồi ở bên cạnh, hắn xét rằng hôm nay Cố Doãn Tri khẳng định là không có việc thì không lên điện Tam Bảo, mình ở đây có chút dư thừa, hay là uống ứng phó mấy chén rồi nhân lúc còn sớm mà chuồn!
Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, tôi nghe nói biểu hiện của cậu lần này ở Xuân Dương rất không tồi! Bí thư cố dùng ba chữ rất không tồi, đủ để thấy sự khẳng định đối với thành tích của Trương Dương lần này.
Trương Dương nói: Cháu cũng có làm gì đâu, chỉ là giúp tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh tìm hiểu một số tình huống thôi. Biểu hiện của thằng ôn này hôm nay rất khiêm tốn, hắn cũng hiểu rõ ràng thành tích công tác của mình là chắc chắn có, nhưng những thủ đoạn đó chắc gì đã đủ để lọt vào mắt Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh cười nói: Hiếm có lắm, cậu không ngờ lại có thể học được khiêm tốn à?
Cố Doãn Tri nói: Đây chính là tiến bộ, ngã một lần, khôn hơn một chút, từ đó có thể thấy, người trẻ tuổi không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ không biết tiếp thu kinh nghiệm từ sai lầm. Cùng một sai lầm mà phạm hết lần này tới lần khác.
Trương Dương nói: Hai vị lãnh đạo dạy rất đúng, cháu sau này nhất định sẽ thận trọng học hỏi, mỗi ngày đều có tiến bộ, tranh thủ làm một cán bộ quốc gia hợp cách, một Đảng viên ưu tú, thành cơ sở vững chắc để cháu tấn thăng lên cán bộ cấp chính ban!
Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh đều bị sự vô sỉ của thằng ôn này khiến cho bật cười, Cố Doãn Tri chỉ vào mũi Trương Dương, cười nói: Hoài Minh, thằng con rể của anh tìm tôi đòi quan chức!
Tống Hoài Minh bất lực lắc đầu: Quan chức không phải muốn là có, phải từng bước mà có! Người trẻ tuổi đừng có lúc nào cũng muốn thăng quan, phải một bước để lại một dấu chân, làm tốt chức trách của mình, chẳng lẽ lại lo không được trọng dụng?
Liễu Ngọc Oánh cầm canh gà vừa làm xong lên, Cố Doãn Tri khen: Thơm quá!
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười múc cho Cố Doãn Tri một bán: Bí thư Cố thử trước đi, tôi hầm một ngày rồi đó!
Tống Hoài Minh cười nói: Tôi lúc trước bị Ngọc Oánh hấp dẫn chính là bởi vì cô ấy thường nấu canh gà cho tôi ăn!
Liễu Ngọc Oánh nhìn chồng với ánh mắt trách cứ, nhưng trong con mắt đẹp không giấu được tình ý bất tận.
Cố Doãn Tri cảm khái: Tuổi càng lớn thì càng lưu luyến gia đình, tôi hiện tại đối với tiệc công vụ có một loại chống đối ở sâu trong lòng, nhưng không đi thì không được, ngẫm kỹ lại, cách thời gian tôi về hưu cũng không còn bao lâu nữa, thực sự là rất chờ mong!
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố thật sự định rời khỏi Bình Hải ư?
Cố Doãn Tri nói: Đã quyết định về hưu, thì triệt để thôi hẳn, những người như chúng ta nửa lớn đời người đều sống trong thể chế, vào lúc công tác cũng đồng thời khó tránh khỏi chia mỏng tình cảm gia đình, tôi hiện tại mỗi ngày đều nhớ tới cha mẹ tôi, vợ tôi, con cái của tôi, trong lòng luôn có cảm giác áy náy,tôi đã sáu mươi rồi, thời gian còn lại của tôi không nhiều, tôi đương nhiên muốn tiêp tục ra sức cho quốc gia, tạo phúc cho người dân, nhưng tuổi tác và tinh lực của tôi đã không cho phép, thành hòn đá cản đường người phía sau, không bằng nhân lúc tôi còn đi đứng được, đầu óc chưa hồ đồ thì lui xuống, trao lại cơ hội cho lực lượng trung kiên các anh, còn tôi thì có thể hưởng thụ nhân sinh, việc lưỡng toàn tề mỹ như vậy, cớ gì mà không làm.”
Tống Hoài Minh kính Cố Doãn Tri một chén, nói: Tấm lòng và khí phách của bí thư Đỗ thật sự là rất ít người có thể sánh bằng.
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi có thể lý giải đây là lời nịnh hót không? Chúng ta làm việc cùng nhau đã được một đoạn thời gian rồi, anh chắc cũng nhìn thấy sự thiếu sót trong công tác của tôi!
Trương Dương chen vào một câu: Bí thư Cố kinh nghiệm phong phú, nhìn xa trông rộng, làm gì có chỗ nào thiếu sót!
Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh đều bật cười, Cố Doãn Tri nói: Một khi người trẻ tuổi nói anh kinh nghiệm phong phú, hàm nghĩa chân chính chính là anh đã già rồi, hiện tại là năm tháng cải cách mở cửa, chúng ta cơ hồ đều chạy chung một đường, nhắc tới kinh nghiệm, tôi thấy xấu hổ lắm. Hoài Minh, tư duy của tôi đã không theo kịp sự phát triển của thời đại rồi, tôi tuy không ngừng học tập, muốn theo kịp bước chân của thời đại, nhưng già thì vẫn là già, quan niệm cố hữu hình thành trong đầu đã thâm căn cố đế, có chút khó mà thay đổi được, tầng lớp lãnh đạo cũng nên phù hợp với quy luật tự nhiên, nhất định phải kịp thời thay cũ đổi mới! Nếu không sẽ xảy ra vấn đề, sẽ mất đi sự bình hành, sẽ sản sinh ra bệnh trạng và những thứ không khỏe mạnh.
Tống Hoài Minh nói: Bí thư cố đối với sự nghiệp nhiều năm của mình không có chút lưu luyến nào ư?
Cố Doãn Tri nói: Lưu luyến chứ! Người chứ có phải cỏ cây đâu mà không có tình cảm, đột nhiên từ bỏ sự nghiệp mà mình vất vả gây dựng cả nửa đời người, trong lòng khẳng định là không nỡ, nhưng một khi nghĩ tới ở lại chỉ tổ ảnh hưởng tới sự phát triển của sự nghiệp, tôi vẫn lựa chọn rút lui!
Tống Hoài Minh bộ phục Cố Doãn Tri từ tận đáy lòng, rất ít người có thể thoải mái rút lui được như Cố Doãn Tri.
Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, thằng ôn này cố ý tự cho chuông kêu, đi sang một bên, giả vờ giả vịt a lô nói chuyện vài câu, sau đó quay trở lại bàn ăn, áy náy nói: Bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống, bạn cháu xảy ra chút chuyện. Cháu phải đi rổi!
Tống Hoài Minh gật đầu, nói: Đi đi!
Liễu Ngọc Oánh tiễn Trương Dương ra khỏi cửa, ra tới ngoài cửa bà ta lại hỏi chuyện của Sở Yên Nhiên. Trương Dương nói: Dì Liễu à, lúc này cô ấy đang ở nước Mỹ đợi kế thừa tập doàn tài chính Benin, lão thái thái bảo cô ấy ở lại một thời gian, sau khi quen thuộc với tất cả nghiệp vụ của công ty thì sẽ quay về.
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, thở dài: Hai cha con họ vẫn như người xa lạ, không biết lúc nào mới có thể hài hòa lại với nhau đây!
Trương Dương nói: Đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất thì hiện tại có thể cùng ngồi ăn cơm, dì Liễu, hay là cứ để thuật theo tự nhiên đi, dục tốc bất đạt mà!
Lý Phương Dĩ cười nói: Biết rồi, thằng nhóc cậu gần đây thành thục hơn nhiều rồi đó!
Có ý kiến này không chỉ là Liễu Ngọc Oánh, Tống Hoài Minh biết rõ Trương Dương tới tìm y khẳng định là muốn báo cáo chuyện ở Giang Thành, nhưng có Cố Doãn Tri ở đây, Trương Dương ý thức được không tiện làm phiền, rất sáng suốt lựa chọn kịp thời rời đi, từ điểm này có thể nhìn ra bản sự nhận định tình hình của thằng nhóc này đã cao hơn trước rồi.
Trên bàn tuy có nhiều thức ăn, nhưng Cố Doãn Tri lại ăn rất ít, chỉ chọn mấy món rau, ông ta nói khẽ: Tôi vốn cho rằng Trương Dương quay về sẽ ra tay đánh đấm, gây nên một trận sóng gió!
Tống Hoài Minh cười nói: Tôi cũng lo là vậy, nhưng không ngờ hắn lại xử lý chuyện này rất tốt!
Cố Doãn Tri nói: Một Đảng viên không ngờ lại tìm một hòa thượng đi giảng nhân quá báo ứng với lão bách tính, đúng là chỉ có mình hắn!
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười.
Cố Doãn Tri cầm chén rượu lên chạm cốc với y: Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn làm vậy vẫn có thể coi là phương pháp xử lý tốt nhất. Chúng ta bình thường nếu nói làm công tác tư tưởng, trước tiên luôn nghĩ tới Mác, Lenin, Mao Trạch Đông, nhưng giảng những cái này với bá tính ở nơi xa xôi hẻo lánh, người ta nghe không vào, Trương Dương lựa chọn điểm để cắt vào này, rất thông tục dễ hiểu, mới dễ khiến người ta tiếp nhận, chuyện mà cảnh sát dùng vũ lực không làm được, hắn không tốn chút công sức nào lại làm được ngay!
Tống Hoài Minh nói: Thằng nhóc này trước giờ không làm theo lẽ thường bao giờ, vào thời khắc mẫn cảm, hắn không ngờ dám dùng súng bắn người!
Cố Doãn Tri nói: Bình tâm mà luận, một phát súng này bắn rất diệu! Không những đánh tan tiêu điểm của mâu thuẫn, còn thành công xoay chuyển phương hướng của cả sự kiện.
Tống Hoài Minh nói: Đỗ Thiên Dã trong sự kiện giới đấu núi Thanh Đài xử lý vẫn thiếu thành thục!
Cố Doãn Tri có chút đồng cảm gật đầu: Anh ta không có kinh nghiệm công tác cơ sở, đột nhiên bị đưa lên vị trí này, tuy có năng lực, có nhiệt tình, nhưng dẫu sao vẫn thiếu kinh nghiệm, lại thêm còn quá trẻ tuổi.
Tống Hoài Minh đột nhiên nói: Kỳ thực sóng gió lần này không chỉ nhắm vào anh ta!
Cố Doãn Tri vừa đưa chén rượu lên tới môi, nghe thấy câu này liền đặt xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào Tống Hoài Minh, nói: Vậy rốt cuộc là nhắm vào ai?
Tống Hoài Minh có thể xác định Cố Doãn Tri sớm đã nhìn rõ toàn bộ chuyện này, nhưng vị đại lão Bình Hải này khẳng định có tính toán của riêng mình, một người sắp về hưu, phương pháp xử lý sự việc khẳng định có thay đổi, quan hệ giữa Tống Hoài Minh và Cố Doãn Tri tuyệt đối không phải là quá thân mật, nếu như cố tìm một từ để hình dung quan hệ giữa họ, tối đa là tương kinh như tân. Cố Doãn Tri trong quan điểm phát triển kinh tế Bình Hải có rất nhiều bất đồng với Tống Hoài Minh, nhưng bọn họ lại rất lý trí bảo lưu sự bất đồng này, để loại bất đồng này không đến nỗi diễn hóa thành mâu thuẫn không thể khống chế. Nói tóm lại sau khi Tống Hoài Minh tới Bình Hải, hai người làm việc vẫn tính là bình an vô sự, Tống Hoài Minh đã làm rõ ngọn nguồn của sự kiện này là ở đâu, sau khi vấn đề nảy sinh, y không thể không ký thác hi vọng giải quyết vấn đề lên người người khác.
Tống Hoài Minh cần chén rượu lên chạm cốc với Tống Hoài Minh, một hơi uống cạn, y hỏi rất thẳng thắn: Bí thư Cố chắc biết người kế nghiệm ông là ai rồi chứ?
Cố Doãn Tri mặt vẫn tỉnh bơ: Tôi tuần sau sẽ tới Bắc Kinh!
Tống Hoài Minh nói: Phó thủ tướng Văn đã gọi điện thoại cho tôi!
Hai người giống như thì ai nói chuyện của người đó, nhưng hai bên lại hiểu rõ đối phương muốn nói gì.
Cố Doãn Tri nói: Hoài Minh, tôi hi vọng Bình Hải có thể phát triển một cách an định bình ổn, chính trị của chúng ta là để phục vụ nhân dân, là để kinh tế được phát triển tốt hơn, là vì xúc tiến sự phồn vinh giàu mạnh của quốc gia chứ không phải là tranh cường đoạt lợi!
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố, tôi không phải là người Bình Hải, nhưng tôi đối với mảnh đất ở dưới chân này lại có cảm giác quy thuộc rất cường liệt, làm quan một nhiệm kỳ thì tạo phúc cho một phương, tôi đảm nhiệm chức tỉnh trưởng chưa được bao lâu, tôi ở vị trí này vẫn chưa mang được nhiều hạnh phúc và lợi ích cho người dân Bình Hải, trong lòng tôi vì dân vĩnh viễn quan trọng hơi làm quan.”
Cố Doãn Tri nhìn Tống Hoài Minh đầy hân thưởng, nếu như y có thể thật sự làm được như những gì mà y nói, phần tâm thái gặp sóng gió mà không kinh sợ này của Tống Hoài Minh có tố chất của một người đứng đầu hợp cách.
Cố Doãn Tri nói: Bất kỳ công tác nào cũng đều có một quá trình ma hợp. Bắt đầu từ Hứa Thường Đức, tôi đã nghĩ tới vấn đề ma hợp của tầng lớp lãnh đạo Bình Hải trong tương lai, làm thể nào sau khi tôi đi, khiến đoàn tàu Bình Hải này vẫn có thể tiếp tục không giảm tốc tiến lên trước. Rồi sau đó vị phó xa trưởng Hứa Thường Đức này xuống xe, do anh thay thế anh ta, tôi bắt đầu suy nghĩ vấn đề ma hợp giữa chúng ta, tới hiện tại tôi mới hiểu, kỳ thực từ trước tới giờ tôi đều lo bò trắng răng, quy luật phát triển của thời đại không bao giờ vì ý chí của bất kỳ ai mà chuyển dịch, tôi không được, bất kỳ ai cũng không được. Đội ngũ cán bộ chúng ta không thiếu những nhân vật nhìn xa trông rộng, cái thật sự còn thiếu sót chính là hai chữ phải thiết thực !
Tống Hoài Minh gật đầu thật mạnh.
Cố Doãn Tri nói: Hơn mười năm trước, tôi tới Giang Thành, lúc tham quan núi Thanh Đài, ngẫu nhiên nhìn thấy một khối đá lớn, vuông vuông vức vức, ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, tôi đứng trước khối đá đó một hồi lâu, thiên địa tạo vật, thiên hình vạn trạng bao lao vạn trượng, nhưng trong giới tự nhiên loại đá vuông vức như vậy là rất ít thấy, vật đối sao dời, thương hải tang điền, trải qua gió táp mưa sa, nếu không phải là sơn thể sụp đổ thì rất khó mà nhìn thấy khối đá góc cạnh này, tôi hân thưởng sự vuông vức của nó, đặt cho nó một cái tên là Đá Vuông Vắn, nhưng gần đây tôi tới Đông Hải, lại nhìn thấy một khối đá, đứng trên mặt biển, bất kể là gió táp mư sa thủy chung vẫn đứng sừng sững, nó không bằng Đá Vuông Vắn, nhưng sự chấn động mà nó tạo cho tôi lại tuyệt đối không hề thua kém.
Tống Hoài Minh lặng lẽ nghe Cố Doãn Tri nói.
Cố Doãn Tri nói: Tôi hiện tại mới hiểu, sự vuông vắn của đá không phải là ở bên ngoài, mà là ở trong tâm nó! Bất kể là bên ngoài có thay đổi thế nào, tâm nó không đổi, chất nó không đổi, đó mới là chân lý của đá!
Tống Hoài Minh mấp máy môi, điều mà Cố Doãn Tri nói không chỉ là đạo đá mà cũng là đạo làm quan. Tống Hoài Minh nói: Kiều lão là người thích chơi đá, lúc tôi tới nhà ông ta, có nhìn tới tàng thạch (nơi đặt đá) của ông ta, rất nhiều, rất phong phú!
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi thích tự nhiên, thứ gì tự nhiên mới là đẹp nhất, thứ vốn thuộc về giới tự nhiên, anh mang nó tới đình viện, khẳng định sẽ mất đi vị đạo vốn có, tôi không hiểu đá, nhưng tôi biết khi đá đẹp nhất là lúc nó vẫn còn ở trong tự nhiên, một khi anh đặt nó sai chỗ, cho dù là có hấp dẫn ánh mắt hơn nữa thì cũng mất đi linh khí vốn có mất rồi.
Những lời này của bí thư Cố khiến tôi hiểu ra, tôi cho rằng cái đẹp của đá nằm ở sự cứng rắn của nó, giữ nó ở vị trí nguyên hữu bất kể là gió tạp mưa sa như thế nào cũng tuyệt không làm thay đổi chất của nó!
Cố Doãn Tri nâng chén lên, nói: Cạn chén! Vì Bình Hải!
Tống Hoài Minh mỉm cười: Tôi đột nhiên phát hiện chúng ta có một điểm rất giống nhau!
Cố Doãn Tri uống cạn chén này, Tống Hoài Minh cũng uống hết rượu trong chén, nói: Đều rất giống đá!
Cố Doãn Tri cười nói: Gió mưa có thể thay đổi hình dáng của tôi, nhưng không thể làm thay đổi tâm của tôi!
Sau khi Cố Doãn Tri đi, Tống Hoài Minh một người ngồi ở sân thượng, nhìn trăng sao trên trời, trong đầu thủy chung hồi tưởng lại những lời mà Cố Doãn Tri đã nói, trên sĩ đồ y có thể nói là thuận buồm xuôi gió, có thể ở vào tuổi hiện tại mà trèo lên vị trí trước mắt, không chỉ là dựa vào vận khí và bối cảnh, mà năng lực của y cũng mang tới tác dụng rất lớn trong đây, Kiều lao chưa từng che giấu sự hân thưởng đối với y, có thể nói y có được vị trí ngày hôm nay, sự dẫn dắt của Kiều lão mang tới tác dụng khá lớn.
Bắt đầu từ khi quan hệ yêu đương của con gái mình là Trương Dương được xác lập, y và Văn gia thông qua mối quan hệ này mà càng lúc càng thân, Tống Hoài Minh biết loại quan hệ mẫn cảm này khẳng định sẽ khiến người ta nảy sinh ra một số suy nghĩ, những suy nghĩ này có thể ảnh hưởng tới thái độ của một số người nào đó, cho nên y một mực đặc biệt làm nhạt hóa mối quan hệ này, song Trung Quốc có một thể chế lớn nhất thế giới, cũng có một mạng lưới quan hệ số một thế giới, bất kỳ một chút gió lay cỏ động nào cũng sẽ được truyền bá đi với tốc độ cực nhanh, có một số chuyện có giấu cũng không được.
Tống Hoài Minh nhớ lại năm ngoái có tới bái phỏng Kiều lão, Kiều lão còn cổ vũ y phải ở lại Bình Hải tiếp tục làm việc. Tống Hoài Minh nhắm hai mắt lại, chính trị quan của y và Cố Doãn Tri có chút tương đồng, tuy rất nhiều người quy y về phái hệ của Kiều lão, về sau lại quy y vào phái hệ của phó thủ tướng Văn, nhưng Tống Hoài Minh thủy chung giữ vững nguyên tắc của mình, y đối với cách nói phái hệ từ sâu trong lòng có một loại cảm giác bài xích. Song y cuối cùng vẫn biến thành người của phái hệ của phó thủ tướng Văn ở trong lòng Kiều lão.
Từ khi Văn Quốc Quyền trong miệng xác nhận mình không thể tiếp nhiệm vị trị của Cố Doãn Tri, Tống Hoài Minh quả thực có phiền muộn trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng thời gian này kéo dài không lâu. Trên thế giới này chuyện đương nhiên quá nhiều, nhưng chuyện đương nhiên không phải là tất nhiên, huống chi Kiều Chấn Lương lúc trước tới Bình Hải chính là bí thư tỉnh ủy Vân An, bất kể là tư lịch bối cảnh hay là kinh lịch tòng chính đều sâu hơn mình nhiều.
Tống Hoài Minh không phải là một người thích ảo tưởng, y rất thực tế, loại người này thường thường tiếp thụ hiện thực rất nhanh, y đã thoát ra khỏi sự chán trường lúc ban đầu, hiện tại cái mà y đang suy nghĩ chính là vấn đề ma hợp giữa mình và Kiều Chấn Lương trong tương lai, y cũng có hiểu biết nhất định về Kiều Chấn Lương, biết rằng Kiều Chấn Lương ngoài mặt thì rất hòa khí, nhưng trên thực tế lại vô cùng cứng rắn.
Người này ngoài tròn trong vuông, khi ở Vân An đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy đã nổi danh với tác phong cứng rắn, khiến cho đám tỉnh trưởng, phó bí thư ở bên cạnh y toàn bộ đều trở thành đồ trang trí, ở điểm này, Cố Doãn Tri thì tốt hơn Kiều Chấn Lương nhiều, ít nhất thì Cố Doãn Tri đối với sự nắm giữ quyền lực không cường liệt như Kiều Chấn Lương.
Tống Hoài Minh lúc trước sở dĩ có thể giành được sự hân thưởng của Kiều lão, chính là bởi vì y làm việc quyết đoán, dùng phương thức pháp chính là chủ yếu, được người ta đặt cho cái biệt danh là tân pháp gia, Kiều Chấn Lương đối với cường điệu pháp chế và ổn định so với y còn mạnh hơn, hai người có phong cách cường ngạnh quyết đoán không thể nào là một ê kíp tốt, tuy Kiều Chấn Lương vẫn chưa tới, nhưng Tống Hoài Minh đã có dự cảm, ngày sau sự va chạm giữa họ là không thể nào tránh khỏi.
Sự cải trang vi hành của Kiều Chấn Lương, sự kiện giới đấu núi Thanh Đàn, một loạt những sự kiện phát sinh gần đây khiến cho Tống Hoài Minh cảm thấy rất không vui, vị bí thư tỉnh ủy Bình Hải tương lai này nhất định sớm đã biết về sự bổ nhiệm này, trước khi còn chưa chính thức thượng nhiệm, y đã bắt đầu vô thanh vô tức để sự ảnh hưởng của mình thẩm thấu vào Bình Hải. Tống Hoài Minh tuy không rõ rõ toàn bộ chuyện phát sinh ở Giang Thành, nhưng có một điểm y có thể đoán ra, đám thường ủy nhảy ra làm khó bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, khẳng định là có chỗ dựa, mà chỗ dựa này chính là Kiều Chấn Lương! Tống Hoài Minh tin rằng cuộc giới đấu ở núi Thanh Đài và những sự kiện tiếp sau không liên quan gì tới Kiều Chấn Lương, loại chuyện này, người ở vị trí của y khinh thường không thèm làm, nhưng khó mà đảm bảo là những người ở phía dưới không làm. Bất kỳ sự gió lay có động nào của thượng tầng, có lẽ sẽ dẫn tới sóng gầm biển thét ở địa phương, huống chi lần này là sự thay đổi quyền lực tối cao của Bình Hải, chấn động trên địa phương là khó tránh khỏi. Mỗi lần địa chấn đều là kết quả vỏ trái đất vận động phóng thích năng lượng, cũng là sự bắt đầu của các khối va chạm và tổ hợp với nhau. Trên chính trị cũng thế, sự có mặt của Kiều Chấn Lương sẽ khiến chính đài Bình Hải yên ắng đã lâu xuất hiện một lần địa chấn, thế lực chính trị trong quan trường Bình Hải cũng sẽ tổ hợp lại trong lần địa chấn này, bất kể Tống Hoài Minh hay là Kiều Chấn Lương có tình nguyện hay không thì trận địa trấn này rồi cũng sẽ phát sinh, ý chí của họ không thể nào thay đổi được.
....
Đỗ Thiên Dã không ngờ Tô Viện Viện lại chủ động gọi cho mình, giọng nói của Tô Viện Viện rất khẽ, nhưng Đỗ Thiên Dã vẫn dễ dàng nghe ra được sự áy náy bên trong.
Bí thư Đỗ, xin lỗi... Khóe miệng Đỗ Thiên Dã lộ ra một nụ cười khổ, Tô Viện Viện từng là cô gái khiến gã tin tưởng nhất, nhưng vào thời khắc quan kiện nhất lại bán đứng mình. Đỗ Thiên Dã có thể tha thứ cho việc Tô Viện Viện bán đứng mình, nhưng không thẻ nào vì sao cô ta lại muốn dồn cha mình vào tuyệt cảnh. Đỗ Thiên Dã lạnh lùng nói: Không sao, mỗi người đều có quyền nói ra những gì mà mình muốn!
Ở đầu dây bên kia, Tô Viện Viện lại rơi vào trầm mặc.
Còn chuyện gì nữa không? Đỗ Thiên Dã vẫn bảo trì phong độ nhún nhường.
Không còn...
Đỗ Thiên Dã gác điện thoại, ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn trăng sao trên trời đêm, trận mưa gió phát sinh ở Giang Thành khiến gã nhận thức được sự thiếu sót của bản thân, thân là người lãnh đạo cao nhất của Giang Thành, y lại thiếu hẳn tố chất lâm nguy bất loạn, càng thiếu phương pháp công tác ứng đối cơ sở. Nếu như không phải là Trương Dương giết về giúp hắn thoát khỏi khó khăn, phong ba do chuyện này dẫn tới không biết lúc nào mới có thể lắng xuống.
Lần này đá bộ trưởng bộ tuyên truyền Dương Khánh Sinh ra khỏi hội thường ủy, ý là để cảnh cáo bọn thường ủy do Triệu Dương Lâm dẫn đầu, Đỗ Thiên Dã trước truyện đã báo cáo quyết định của mình với Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, cũng nhận được sự cho phép của hai người. Đỗ Thiên Dã hiểu rằng, lần này lấy Dương Khánh Sinh ra khai đao có lẽ vẫn không mang tới được tác dụng chấn nhiếp lý tưởng, đám thường ủy già do chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm dẫn đầu tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới, hai ngày nay ở phía kinh thành có một số tin tức chưa được xác định, bí thư tỉnh ủy Bình Hải tương lai có một nhân tuyển khác, người này tuyệt đối sẽ không phải là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, tin tức này khiến trong lòng Đỗ Thiên Dã nổi sóng, gã cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân đám thường ủy già Triệu Dương Lâm ngang nhiên khiêu chiến mình, một số người nào đó chắc nhận được tin tức nội tình, hơn nữa rất có khả năng đã tìm được một tòa núi dựa mới, cho nên mới có gan khiêu chiến mình.
Biến động quyền lực tối cao của Bình Hải tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới nội bộ thể chế Giang Thành, thân là bí thư thị ủy Giang Thành, Đỗ Thiên Dã trước tiên phải suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể duy trì được sự ổn định của Giang Thành, chuyện giới đấu ở núi Thanh Đài tuy đã được dẹp xuống, nhưng Trương Dương lần này lại vạch trần chuyện bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng dùng chuyên khoản của phát triển du lịch. Dưới tự đốc thúc của ủy ban kỷ luât tỉnh, ủy ban kỷ luật thành phố đã bắt đầu điều tra chuyện này, hơn nữa còn nắm được chứng cứ xác thực.
Đỗ Thiên Dã lúc trước khi tới Giang Thành nhậm chức, từng cho rằng mình chỉ cần làm tốt công tác, tận tụy tạo phúc cho người dân, xứng đáng vơi Đảng với quốc gia là được, nhưng hiện tại gã mới phát hiện, chỉ làm tốt việc của mình là không đủ. Gã thân là toàn núi cao nhất của thể chế Giang Thành, phải chịu đựng gió táp mưa sa tới từ các phương diện, gã muốn nắm giữ toàn cục Giang Thành, muốn duy hộ sự ổn định của cả thể chế thì phải khiến cho hệ thống này được vận hành ổn định.
Người làm quan vốn phải cô độc, Đỗ Thiên Dã nhắm hai mắt lại, đột nhiên nhớ lại cảnh cùng Văn Linh thắm thiết ngày trước, trong lòng cảm thấy đau nhói, đối với gã mà nói, tình cảm thật sự là rất xa xỉ.
...
Trương Dương sáng ngày hôm sau lại đi gặp tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, ở trong văn phòng của Tống Hoài Minh, hắn gặp thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng tới báo cáo công tác, Thượng Tụng và Trương Dương cũng là người quen, Trương Dương chào một tiếng tỉnh trưởng Tống rồi lại gật đầu với Thường Tụng: Chào thị trưởng Thường, ngọn gió nào thổi ông tới Đông Giang vậy?
Thường Tụng nói: Tôi tới tìm tỉnh trưởng Tống để báo cáo công tác! Thường Tụng tuy hô phong hoán vũ ở Lam Sơn, nhưng ở trong văn phòng của Tống Hoài Minh thì phải thu liễm đi nhiều, y cười nói: Tôi còn phải đi làm chuyện việc, liên lạc sau nhé!
Sau khi Thường Tụng đi, Tống Hoài Minh chỉ vào cái ghế ở đối diện, tỏ ý bảo Trương Dương tới ngồi cạnh y.
Trương Dương nói: Cháu hôm nay tới là để báo cáo công tác với tỉnh trưởng Tống!
Tống Hoài Minh cười nói: Không cần phải báo cáo, thành tích công tác của cậu đồng chí Lưu Diễm Hồng đã báo cáo rất chi tiết với tôi rồi. Rất khá, đáng được biểu dương!
Trương Dương nói: Cái đó... biểu dương cũng không thể chỉ giới hạn trên miệng được!
Tống Hoài Minh nói: Công tác cụ thể của cậu chắc do thành phố Giang Thành an bài phải không? Tôi nếu hỏi, người ta khẳng định muốn nói cậu vượt quyền, ngược lại sẽ xóa đi hết thành tích công tác của cậu!
Trương Dương tới tìm Tống Hoài Minh cũng không phải là chỉ để báo cáo công tác, càng không phải là muốn xin chức, tối qua hắn tới tìm Tống Hoài Minh chủ yếu là muốn để lộ một tin tức cho Tống Hoài Minh, nhưng ngại Cố Doãn Tri cũng có mặt, cho nên có những lời không tiện nói ra.
Tống Hoài Minh biết hắn có lời muốn nói, hờ hững bảo: Bí thư ủy ban kỷ luật Lưu rất hân thưởng cậu, có muốn được điều tới ủy ban kỷ luật tỉnh công tác không?
Trương Dương nói: Gì cơ? Làm bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh á? Mức độ đề thăng của cháu có chút hơi lớn quá thì phải!
Tống Hoài Minh cười nói: Cậu đang nằm mơ đấy à! Trên thế giới này lấy đâu ra chuyện một bước lên trời?
Trương Dương nói: Vậy thì cháu cứ thật thà ở Giang Thành thôi, ít nhiều gì cũng có bộ môn để quản lý, có thể có chút quyền lên tiếng? Có câu thế nào ý nhỉ, thà làm đầu gà chứ đừng làm đít trâu!
Tống Hoài Minh không đồng ý câu nói này của Trương Dương, có điều y cũng chỉ là cố ý nói chơi thôi, với tác phong làm việc của Trương Dương, tới tỉnh ủy thì không biết sẽ mang tới những phiền phức gì, người trẻ tuổi ở cơ sở rèn luyện thêm mấy năm cũng tốt. Tống Hoài Minh nói: Xem ra Giang Thành là một nơi rất nhiều vấn đề, từ khi tôi tới, Giang Thành chưa có lúc nào được yên bình!
Trương Dương cười nói: Kỳ thức trước khi chú tới Giang Thành cũng chưa hề yên bình, Lê Quốc Chính, Hứa Thường Đức, Hồng Vĩ Cơ, đó đều không phải là những ngọn đèn bớt dầu!
Tống Hoài Minh ho khan một tiếng, y không thích Trương Dương ngang nhiên bình luận về những cán bộ của Giang Thành, tuy những người này đều phạm phải sai lầm thế nọ thế kia, nhưng thân là cấp dưới mà tùy tiện bình luận về lãnh đạo vẫn là đại kỵ của quan trường.
Trương Dương nói: Chú Tống! Lần này ở đứng sau lưng xúi giục thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều gây chuyện là một đám phóng viên, bọn họ đều là phóng viên của nhật báo Đông Nam, người dẫn đầu là phóng viên tên Lưu Hi Văn, cháu nghĩ biện pháp cho họ nếm chút đau khổ, thằng cha này sau cùng thừa nhận, nói rằng chuyện này là Lý Đồng Dục, tổng biên tập nhật báo Đông Nam sai y làm!
Tống Hoài Minh nghe thấy cái tên Lý Đồng Dục thì không khỏi nhíu mày, tên Lý Đồng Dục này không phải xa lạ với y, thậm chí có thể nói, Lý Đồng Dục còn từng là bạn bè của y. Tay Tống Hoài Minh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, kể ra y và bà vợ cũ là Sở Tĩnh quen nhau cũng là thông qua Lý Đồng Dục, năm đó Lý Đồng Dục theo đuổi Sở Tĩnh, nhưng Sở Tĩnh lại không có chút cảm giác nào với Lý Đồng Dục, một lần ngẫu nhiên gặp nhau, Sở Tĩnh thông qua Lý Đồng Dụng quen Tống Hoài Minh, và rồi sau đó yêu y. Từ lúc đó tình bạn của Lý Đồng Dục và Tống Hoài Minh xuất hiện rạn nứt, Sở Tĩnh chết trong động đất, Lý Đồng Dục lúc đó cũng đưa tin ở khu vực xảy ra động đất, y và Tống Hoài Minh cùng xông vào trong tòa nhà sắp đổ, hai người đều được nhân viên cứu hộ ôm lại.
Tống Hoài Minh! Mày là một tên súc sinh lạnh lùng vô tình! Mày chỉ coi trọng sĩ đồ của mày thôi, mày đã hại chết Tĩnh nhi! Giọng nói của Lý Đồng Dục vang bên tai Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh không khỏi rùng mình, lúc này mới nhớ tới Trương Dương còn ở bên cạnh.
Trương Dương tràn đầy mê hoặc nhìn Tống Hoài Minh, thấy trán Tống Hoài Minh đầm đìa mồ hôi lạnh: Chú Tống, chú không sao chứ?
Tống Hoài Minh lắc đầu, rút khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút miễn cưỡng cười cười: Có thể là do chưa ăn sáng nên bụng hơi đau!
Để cháu chẩn mạch cho chú!
Tống Hoài Minh chỉ mượn cớ mà thôi, y cười nói: Không cần đâu!
Trương Dương từ biểu hiện thất thường của Tống Hoài Minh đoán rằng Tống Hoài Minh có tám chín phần mười là quen tên Lý Đồng Dục này, có điều quan hệ giữa họ thì mình khó mà suy đoán ra được.
Tống Hoài Minh ổn định lại tâm tình nói: Tiếp tục nói đi!
Trương Dương nói: Cháu chỉ nói cách nhìn của mình về chuyện này thôi, chú đừng có cười cháu!
Tống Hoài Minh cười khích lệ: Nói đi!
Trương Dương nói: Từ tình hình nắm được trước mắt cho thấy, Đỗ Thiên Dã bị quấn vào trong trận giới đâu này thuần túy chỉ là trùng hợp, Trần Sùng Sơn càng là một chuyện nằm ngoài ý liệu. Bình Hải mỗi năm người chết vì giới đấu rất nhiều, nhưng chuyện này lại thành ầm ĩ như vậy, chính là vì có người ở sau lưng cổ động, những phóng viên của nhật báo Đông Nam tới rất kịp thời, nếu như không có họ sắp đặt kế hoạch, lão bách tính của thôn Chu Tiểu Kiều căn bản sẽ không có tổ chức nghiêm mật như vậy, kế hoạch cũng không chu toàn như vậy. Mục tiêu của họ rất rõ ràng, không trực tiếp nhắm và Đỗ Thiên Dã mà là tụ tập trên người Trần Sùng Sơn. Có người mật báo với ủy ban kỷ luật rằng Trần Sùng Sơn là cha ruột của Đỗ Thiên Dã, mục đích mà họ coi Trần Sùng Sơn là mục tiêu chính là vì muốn kéo Đỗ Thiên Dã vào.
Tống Hoài Minh cầm chén trà lên: Có một chuyện tôi nghĩ nên cho cậu biết, Đỗ Thiên Dã đã chủ động thẳng thắn báo với ủy ban kỷ luật tỉnh rằng Trần Sùng Sơn chính là cha ruột của anh ta!
Trương Dương có chút kinh ngạc, có điều lập tức cảm thấy cao hứng cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã sớm muốn gì cũng phải đi bước này, thẳng thắn nói ra sự thực, tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị người ngoài nói ra nói vào, nhưng về lâu về dài, có thể đề phòng người khác lợi dụng quan hệ của cha con họ để chế tạo rắc rối, đây cũng là hắn kiến nghị Đỗ Thiên Dã. Trương Dương nói: Người ở sau lực chế tạo rắc rối nhất định là biết rõ nội tình, thậm chí đã biết được bí mật này từ lâu rồi. Trần Sùng Sơn nổ súng bắn Chu Hồng Vệ, nhân chứng mục kích vốn có hai người, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa là bạn bè nhiều năm của ông ta, chứng cứ của ông ta thiếu sức thuyết phục, người còn lại là Tô Viện Viện, vào thời khắc quan kiện đột nhiên lật cung, cô ta và Trần Sùng Sơn không thù không oán, vì sao lại làm vậy? Dụng ý của cô ta chẳng phải là muốn khiến Đỗ Thiên Dã rơi vào khốn cảnh ư? Cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ của sở chiêu đãi chính phủ thành phố, Đỗ Thiên Dã trước giờ đối đãi với cô ta không tồi, nguyên nhân có thể khiến cô ta làm vậy một là do lợi ích thúc đẩy, hai là phải chịu áp lực!
Tống Hoài Minh gật đầu, Trương Dương phân tích rất đâu ra đấy.
Trương Dương lại nói: Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy Giang Thành, là người nắm quyền lực lớn nhất Giang Thành, có thể khiến Tô Viện Viện cảm thấy áp lực, không tiếc lật cung để đối phó Đỗ Thiên Dã, quyền lực của người này có lẽ còn lớn hơn Đỗ Thiên Dã!
Tống Hoài Minh cười cười, y không đồng ý với câu nói này của Trương Dương, trên thế giới này không phải chỉ có thể dùng quyền lực mới uy hiếp được người khác phải khuất nhục, còn có nhiều phương thức khác lám.
Trương Dương nói: Sau khi sự kiện giới đấu ở núi Thanh Đài phát sinh, trong thường ủy Giang Thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh tượng không hài hòa, mấy thường ủy lấy chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm dẫn đầu ngang nhiên làm khó bí thư thị ủy.
Tống Hoài Minh nói: Trong công tác cho phép có những tiếng nói bất đồng tồn tại, đối với những kiến nghị và phê bình hợp lý, cho dù là người lãnh đạo cũng phải khiêm tốn tiếp nhận.
Trương Dương nói: Cháu chỉ cảm thấy sau lưng những chuyện này nhất định có mối liên hệ, không nói cái khác, chỉ mấy vị thường ủy này thôi, bọn họ đều công tác nhiều năm trong thể chế, ai ai cũng là hạng lão làng, đều ôm lý niệm chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ, nhưng hiện tại đột nhiên gà già hóa vịt, ai ai cũng sát khí đằng đằng, khẳng định là có chỗ dựa, những chuyện này chẳng lẽ liên quan tới việc bí thư Cố sắp về hưu ư? Trương Dương rất uyển chuyển ra ám chỉ cho Tống Hoài Minh, vị trí bí thư tỉnh ủy này sợ rằng có nhân tuyển khác rồi.
Tống Hoài Minh cười cười, y hiểu ý của Trương Dương, chuyện mà Trương Dương còn có thể nhìn thấu, chẳng lẽ y lại không nhìn ra?
Trương Dương thấy Tống Hoài Minh cười, có chút xấu hổ nói: Những cái này... chú Tống, toàn là cháu phân tích mò, chú đừng để trong lòng, cũng đừng cười cháu, cháu...
Tống Hoài Minh nói: Tôi sao lại cười cậu, Trương Dương, an tâm công tác đi, chỉ có mỗi một người chúng ta đều tập trung sự chú ý của mình lên công tác trước mắt của mình thì sự nghiệp của chúng ta mới có thể có được sự tiến bộ và phát triển! Trên chính trị kó tránh khỏi tồn tại sự thích ứng và ma hợp, nhưng đấu tránh nội bộ vô ích đối với đại nghiệp cải cách thì vẫn phải kính nhi viễn chi, cậu hiểu ý tôi chứ?
Trương Dương tựa hiểu mà như không hiểu nhìn Tống Hoài Minh: Nhưng mình không muốn đấu với người khác thì người khác cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đấu với mình, thế thì phải làm sao đây? Là lui một bước là trời cao biển rộng hay là người nếu phạm ta thì ta tất phạm người?
Tống Hoài Minh nói: Trong lòng Đảng viên chỉ nên có một tín niệm, đó chính là phụng hiến sinh mạng và sức lực của mình cho nhân dân, cho Đảng. Một Đảng viên hợp cách có thể khoan dung cho người khác vu miệt và công kích mình, có thể chịu đựng các loại đối đãi bất công với mình, nhưng quyết không cho phép người khác làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, đây chính là đường ranh giới của chúng ta!
Trương Dương mặt mày nghiêm túc, đạo lý này hắn hiểu, nhưng ngẫm kỹ lại thì ý tứ của tỉnh trưởng Tống chính là đấu tranh chính trị khẳng định là không thể tránh được, người trong thể thế, công kích nhân thân đều là âm thầm trong bóng tôi, có ai ngu tới mức đi ra ngoài ánh sáng? Từ những lời nói vừa rồi của Tống Hoài Minh có thể nghe ra, y đang nhắc mình phải làm đến nơi đến chốn công tác trước mắt, đây không phải là biểu thị tỉnh trưởng Tống biến thành bí thư Tống trên cơ bản là không thể ư?
Tống Hoài Minh nhìn thấy mắt thằng ôn này đảo quanh, rõ ràng là còn có chuyện gì muốn hỏi, Tống Hoài Minh nói: Cậu muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi đi, đừng có quanh co lòng vòng, thời gian của tôi rất quý giá đó!
Trương Dương cắn môi, hắn nổi thẳng ra luôn: Cháu nghe nói bí thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương muốn tới tiếp nhận vị trí của bí thư Cố, không biết chuyện này là thật hay là giả? Kỳ thực chuyện này căn bản cũng chưa hề có tin tức gì truyền ra, Trương Dương chỉ đưa ra một cái suy đoán lớn gan, ở trước mặt Tống Hoài Minh vờ tha để bắt thật.
Tống Hoài Minh cũng không hề giấu diếm gì trên vấn đề này, y mỉm cười, nói: Tin tức của cậu rất linh thông! Được rồi, đây không phải là chuyện của cậu, ra ngoài đừng có nói năng lung tung!
Trương Dương cảm thấy chột dạ, câu này của Tống Hoài Minh chẳng khác nào là chứng thực suy đoán của hắn, người sẽ nắm chức bí thư thị ủy trên cơ bản đã được xác định là Kiều Chấn Lương, cha của Kiều Mộng Viện, con trai của Kiều lão chứ không phải là bố vợ tương lai Tống Hoài Minh của hắn, chẳng trách Thời Duy sau khi say rượu lại nói ra những lời như vậy.
...
Lúc Trương Dương rời khỏi văn phòng của tỉnh trưởng, ở sâu trong lòng cảm thấy vô cùng cảm khái, Bình Hải này xem ra thật sự sắp có thay đổi rồi, có điều nghĩ tới bộ dạng trung hâu của Kiều Chấn Lương, đồng chí Kiều chắc không phải là loại người thích chơi trò âm mưu quỷ kế. Mà nghĩ lại, chuyện của cao tầng cũng không đến lượt hắn tới hỏi, với thân phận của hắn hiện tại không có tư cách gia nhập, binh tới thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, tràng biến động trên chính trị này, Tống Hoài Minh tất nhiên có đạo ứng đối của y, mình cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.
Thân là nhân vật được ủy ban kỷ luật tỉnh lâm thời mượn dùng, Trương Dương tới Đông Giang tất nhiên là phải đên ủy ban kỷ luật tỉnh chào hỏi, tuy tới Đông Giang đã vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới ủy ban kỷ luật tỉnh, Trương Dương đi tới văn phòng của phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng thấy Trương Dương tới, không khỏi cười nói: Đại công thần của chúng ta tới rồi!
Trương Dương nói: Tôi hôm nay đến là muốn xin bí thư Lưu luận công khen thưởng đây!
Lưu Diễm Hồng nói: Yên tâm đi, trong sổ công lao sớm đã có tên cậu rồi, có điều lần này cậu thích hợp làm anh hùng vô danh!
Vì sao! Con người tôi không sợ nổi danh đâu!
Lưu Diễm Hồng nói: Vậy tôi tuyên dương cậu tố cáo chuyện của bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng nhé!
Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu, hóa ra là người ta nói về một chuyện khác, xem ra làm quan càng lớn thì bản lĩnh chỉ đông đánh tay càng mạnh. Trương Dương quan hệ nhiều với đám cán bộ cấp tỉnh này, trong lòng cũng có bài bản hơn, chơi trò tâm kế với người ta, mình còn kém hỏa hầu lắm, đối phó với những lãnh đạo này, phương pháp tốt nhất chính là giả vờ ngây ngô, gọn gàng dứt khoát.
Trương Dương nói: Chuyện của Chu Hằng đã có kết quả rồi à?
Lưu Diễm Hồng bảo thư ký pha trà cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Tôi vừa uống trà ở chỗ tỉnh trưởng Tống rồi!
Lưu Diễm Hồng cười nói: Con rể bố vợ các anh cũng khá là hòa hợp nhỉ!
Trương đại quan nhân nói: Lúc công tác, tôi là lục thân bất nhận!
Ái chà! Dạng tính cách này rất thích hợp làm công tác của ủy ban kỷ luật, suy nghĩ chút đi, chuyển tới đây làm nhé! Lưu Diễm Hồng là thật lòng mời, từ trong việc xử lý sự kiến giới đấu núi Thanh Đài, cô ta nhìn ra Trương Dương không phải là hạng lỗ mãng dễ xung động hơi tí là đánh người như trong lời đồn, mà tên tiểu tử này có dũng có mưu, nếu như hắn có thể tới ủy ban kỷ luật, khẳng định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của minh.
Trương Dương nói: Công tác của ủy ban kỷ luật này có chút giống như là cẩm y vệ, luôn cảm thấy có chút không được nhìn thấy ánh sáng, trong lòng tôi thực sự là không thích!
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn: Lần đầu tiên nghe thấy người ta nói về chúng tôi như vậy đấy!
Ở sau lưng còn nói những lời khó nghe hơn về các cô kìa, hay là để tôi nói hết ra cho cô nghe nhé!
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu không muốn tới thì thôi. Trương Dương, cậu còn thiếu một bản báo cáo!
Báo cáo gì?
Báo cáo dùng súng săn bắn bị thương Chu Hồng Tinh!
Trương Dương thật sự là có chút to cả đầu, hắn bực bội nói: Cô hiện tại hiểu vì sao tôi không thích tới ủy ban kỷ luật rồi chứ? Công tác của các cô là chuyên đi bới móc sai lầm của người ta, biểu dương và khích lệ vô duyên với các cô!
Lưu Diễm Hồng cười bảo: Cái mà chúng tôi làm chính là công tác, biểu dương khích lệ là việc của bộ tuyên truyền! Tay cô ta khẽ động, ánh dương chiếu lên cổ tay, đồng hồ phản quang bắn vào mắt Trương Dương, Trương Dương nghiêng đầu, né sự phản quang, than khẽ: Bí thư Lưu, cô cũng quá thể hiện rồi, chiếc đồng hồ này cũng phải vài chục vạn đấy!
Lưu Diễm Hồng nhìn đồng hồ, cắn môi cười nói: Patek Philippe đấy, chồng trước của tôi năm đó từ Thụy Sĩ mua về cho tôi, chắc khoảng hơn sáu mươi vạn nhân dân tệ, vì chiếc đầu hồ này mà rất nhiều người viết bao cáo nói tôi! Tính khí của tôi rất bướng, tiền không phải là tôi tham ô mà có, vì sao tôi không thể đeo, vì chuyện này mà bí thư Tằng còn đặc biệt tìm tôi nói chuyện, bảo tôi chú ý ảnh hưởng, lúc đi làm đừng có đeo.
Tần Hoan cười ha ha.
Lưu Diễm Hồng nói: Bọn họ càng nói thì tôi càng đeo cho họ xem!
Trương Dương nói: Cái khác không nói, nhưng điểm này tôi rất giống bí thư Lưu!
Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười: Đúng vậy, cũng có người tố cáo một cán bộ cấp phó ban nho nhỏ như cậu mà cũng lái xe, đeo đồng hồ!
Trương đại quan nhân nói: Ủy ban kỷ luật chú ý tôi rồi à?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu là cán bộ cấp phó ban, ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi không cảm thấy hứng thú với chuyện của cậu!
Tự tôn của Trương đại quan nhân lập tức bị thương hại, quan chức quá thấp, cho dù là phạm sai lầm, tôi đa cũng chỉ là ủy ban kỷ luật thành phố tìm mình nói chuyện, xem ra vẫn phải nỗ lực, ta x, trong đầu ta nghĩ cái gì vậy?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, bảo cậu viết một bản báo cáo chỉ là cần để cho vào hồ sơ thôi, không phải là nhắm vào cậu, trong mắt cậu công tác mà ủy ban kỷ luật chúng tôi làm chỉ là đi bới móc sai lầm của người khác ư?
Cũng không phải hoàn toàn là vậy! Tôi tin rằng xuất phát điểm của ủy ban kỷ luật các cô là tốt, có điều có câu gì ý nhỉ.... ruồi muỗi không đốt trứng không có lỗ thủng! Nếu là người khác thì chẳng ai dám càn rỡ như vậy ở trước mặt phó bí thư kỷ luật tỉnh.
Lưu Diễm Hồng cũng không cảm thấy có gì bực tức, một là vì Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hai là thông qua đoạn thời gian tiếp xúc này, cô ta đã hiểu ít nhiều về tính tình của Trương Dương, quen với phương thức nói chuyện của hắn rồi. Trong mắt cô ta cũng không coi Trương Dương như hạ cấp, mà giống như là cháu của mình, cho nên cũng không để trong lòng.
Lưu Diễm Hồng nói: Ban lãnh đạo Giang Thành gầy đây có biến động, chính là cơ hội tốt giành cho cậu đấy!
Trương Dương nói: Thường ủy biến động một chút, đáng tiếc là không đến lượt tôi!
Lưu Diễm Hồng cười nói: Thằng ôn câu! Tốt nhất là ngoan ngoãn mà làm việc cho tốt đi!
...
Buổi trưa, Trương Dương được mời tới Nam Quốc sơn trang, thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng tạm thời ngụ ở đây, ông ta gọi Trương Dương tới ăn cơm, lúc Trương Dương tới, Thường Hải Tâm cũng ngồi taxi tới, đi tới trước mặt Trương Dương, có chút hiếu kỳ nói: Anh sao lại tới đây?
Trương Dương cười bảo: Tôi sao không thể tới, là cha cô mời tôi tới mà!
Thường Tụng ở Nam Quốc sơn trang đặt một cái bàn, Trương Dương sau khi trị khỏi bệnh phong thấp cho ông ta, ông ta ở phương diện ẩm thực bắt đầu không chú ý nữa, tửu lượng cũng không ngừng tăng.
Thường Hải Tâm trên đường nhắc nhở Trương Dương, bảo hắn lúc gặp cha mình thì giúp khuyên ông ta uống ít một chút, nhắc ông ta bình thường phải chú ý tửu lượng, chú ý bảo dưỡng.
Câu đầu tiên mà Thường Tụng nói khi gặp Trương Dương quả nhiên là có liên quan tới rượu: Trương Dương, chiều nay tôi còn có việc, chúng ta uống ít thôi nhé!
Thường Hải Tâm không nhịn được liền nói: Cha, cha còn uống nữa à? Bệnh mới khỏi được chưa bao lâu, hiện tại cán bộ cơ quan không phải là hạ lệnh cấm rượu rồi ư?
Thường Tụng cười ha ha, nói: Cái con bé này đúng là càng lúc quản càng chặt, con là thư ký của phó thị trưởng Tần, nhưng không phải là thư ký của cha!
Con là con gái của cha, quan tâm cha thì có gì mà không đúng?
Thường Tụng chỉ vào một bình Thái Điêu ở trên bàn: Uống chút rượu vàng thôi, không sao đâu, buổi chiều ta gặp mặt với mấy người bạn cũ, không phải là chuyện công!
Thường Hải Tâm lặng lẽ kéo Trương Dương một cái, Trương Dương không nói gì, thản nhiên ngồi xuống.
Thường Tụng rất chú trọng rượu, nhưng lại không yêu cầu nhiều về thức ăn, tuy là mời Trương Dương ăn cơm, nhưng thức ăn rất đơn giản, bốn món ăn một món canh, hôm nay gọi Trương Dương tới, một là để hỏi thăm tình hình gần đây của con trai cả là Thường Hải Thiên, hai là tỏ ý cảm ơn Trương Dương, nếu như không có sự giới thiệu của Trương Dương, Thường Hải Thiên không sẽ thoát khỏi đáy nhân sinh nhanh như vậy.
Nhắc tới chuyện của Thường Hải Thiên, Trương Dương không khỏi cười nói: Thị trưởng Thường, ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi làm gì, tôi và ba anh em bọn Hải Thiên là bạn bè tôi, hiện giờ còn là bạn học với Hải Tâm, chuyện của họ cũng là chuyện của tôi, bạn bè giúp nhau cũng là chuyện hết sức bình thường, lúc tôi tới Lam Sơn, bọn họ cũng thường giúp tôi mà!
Thường Tụng gật đầu, ông ta cạn một chén rượu vàng với Trương Dương, lại hỏi chuyện Trương Dương đánh Cảng thương, chuyện này ở Bình Hải lan truyền rất rộng, ngay cả Thường Tụng cũng nghe nói tới.
Trương Dương nói: Thượng cấp xóa hết chức vụ của tôi rồi, cảnh cáo xử phạt ở trong đảng, bảo tôi tới trường Đảng tiếp nhận sự giáo dục!
Thường Hải Tâm nói: Bảo anh tới trường Đảng học tập không phải là chuyện gì xấu cả, tôi không phạm sai lầm mà chẳng phải cũng tới học ư?
Thường Tụng cười nói: Nếu như công tác ở Giang Thành không được như ý, cậu có thể suy nghĩ tới Lam Sơn công tác, phòng chiêu thương của chúng tôi cũng thiếu người, chỉ cần cậu gật dầu, những chuyện khác cứ để tôi lo! Trương Dương vẫn rất hân thưởng Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Cám ơn ý tốt của thị trưởng Thường, nhưng tính tình của tôi bướng bỉnh lắm, ngã ở chỗ nào thì phải bò lên ở chỗ đấy, tôi phạm sai lầm ở Giang Thành, thì tôi phải sửa chữa sai lầm ở Giang Thành, tìm lại vinh dự cho mình, vả lại, Giang Thành là gia hương của tôi, tôi tạm thời không nỡ bỏ đi!
Thường Tụng tuy là đề xuất lời mời, nhưng biết rằng Trương Dương không thể rời khỏi Giang Thành, tình bạn giữa hắn và bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã ở trong thể chế Bình Hải ai ai cũng biết, bối cảnh của Trương Dương rất sâu, thân là chủ nhiệm ban chiêu thương mà ẩu đả với thương nhân đầu tư, sau cùng chuyện này cũng sống chết mặc bây, cái gọi là sự trừng phạt dành cho hắn hoàn toàn là gãi ngứa, trên thực tế chẳng để lại ảnh hưởng gì cả.
Sau bữa ăn, theo yêu cầu của Thường Hải Tâm, Trương Dương chẩn mạch cho Thường Tụng, tình trạng sức khỏe của thị trưởng Thường rất tốt, tuy là vậy, Trương Dương vẫn ở trước mặt Thường Hải Tâm khuyên Thường Tụng uống ít rượu đi.
Thường Tụng vẫn rất coi trọng lời nói của Trương Dương, ông ta gật đầu, nói: Tôi sau này sẽ chú ý!
Thường Hải Tâm ông cánh tay cha, nói: Đây mới là đồng chí tốt chứ! Phải biết rằng thân thể là vốn của Đảng viên, cha nếu để sức khỏe đi xuống, làm sao mà công tác vì quốc gia và nhân dân được?
Thường Tụng nói: Cha hơn năm mươi rồi, trừ bệnh phong thấp ra thì còn có bệnh gì nữa đâu, Trương Dương đã chữa khỏi cái bệnh dày vò cha nhiều năm này rồi, cha khỏe mạnh làm tới sáu mươi cũng không có vấn đề gì!
Trương Dương cười nói: Thị trưởng thường chuẩn bị công tác lâu dài, Đảng và quốc gia đều cần ngài, tôi thấy kiểu gì cũng làm tới bảy mươi ý chứ!
Thường Tụng cười ha ha, làm tới bảy mươi chẳng phải là làm tới trung ương ư, ông ta không có tính toán như vậy, cũng không mang bất kỳ hi vọng gì, ông ta nhớ tới bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri: Bí thư Cố của chúng ta sắp về hưu rồi!
Trương Dương gật đầu: Bí thư Cố sau mươi lăm tuổi rồi!
Thường Tụng nói: Không có bí thư Cố thì không có sự phát triển hiện tại của Lam Sơn chúng tôi, trong những năm mà ông ta tại nhiệm, sự phát triển của Bình Hải ai ai cũng thấy được! Sự ra đi của bí thư Cố đối với tỉnh và thành phố chúng ta là một tổn thất lớn! Những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng, uy tín của Cố Doãn Tri ở trong thể chế Bình Hải rất cao.
Trương Dương nói: Bí thư Cố rất kiên quyết về hưu, người ta là muốn ly khai một cách triệt để, chăn thả nam sơn, bảo dưỡng ngàn năm!
Thường Tụng nói: Loại khí phách này của bí thư Cố đa số người đều không có, rất nhiều lãnh đạo miệng thì nói lui xuống, nhưng vẫn quyến luyến không nỡ xa rời quyền lực, chuyện này vậy ở trong thể chế không phải là hiếm thấy.
Trương Dương cười nói: Lịch sử Trung Quốc chính là như vậy, từ cổ chí kim, triều đại nào mà chẳng xuất hiện mấy thái thượng hoàng!
Thường Hải Tâm nói: Suy tới cùng thì vẫn là sự ham muốn quyền lực ở trong lòng!
Thường Tụng nói: Sau này cha đến tuổi sẽ lập tức lui xuống, cha cũng học theo bí thư Cố, rút lui một cách sạch sẽ, sáu mươi tuổi vẫn không tính là gì, tới lúc đó, cha lái xe, chở mẹ con đi chu du khắp nước, cha đã đáp ứng bà ấy rồi, nhưng mãi vẫn chưa có thời gian.
Thường Hải Tâm cười nói: yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ không cản trở thế giới riêng của hai người!
Liễu Ngọc Oánh nhận lấy vịt quay, có chút khó xử nói: Lão Tống, để em mang vào chặt!
Trương Dương chủ động nói: Để cháu giúp!
Tống Hoài Minh nói: Làm nhanh lên! Bí thư Cố sắp tới rồi!
Trương Dương theo Liễu Ngọc Oánh vào trong bếp, Liễu Ngọc Oánh vừa chuẩn bị dao xong thì Cố Doãn Tri đến, ông ta cũng không đi tay không, còn mang theo một con vịt xông khói.
Ngay cả Tống Hoài Minh cũng không nhịn được mà bật cười, hôm nay hay ghê, thành tiệc toàn vịt rồi.
Cố Doãn Tri không ngờ Trương Dương lại ở đây, cười ha ha nói: Trương Dương, cậu về Đông Giang lúc nào đó?
Trương Dương nói: Từ buổi sáng, dì Liễu tìm cháu có chút việc, cho nên cháu tới xem thế nào, thuận tiện ăn chực một bữa! Hắn rất xảo diệu tìm một cái cớ, Liễu Ngọc Oánh đương nhiên sẽ không vạch trần hắn.
Nhưng không biết những lời của mình lọt vào trong tai Cố Doãn Tri liệu có thành giấu đầu hở đuôi hay không, Cố Doãn Tri là hạng thông minh, lập tức hiểu rằng Trương Dương sợ mình có dị nghị gì, trong lòng cười thầm, nói khẽ: Vịt xông khói là đặc sản của Nam Tích, mấy người nhà quê tặng cho tôi đó!
Liễu Ngọc Oánh đi cắt vịt xông khói. Trương Dương thì cầm con vịt quay đó lên, hai vị đại lão của tỉnh Bình Hải đều bị đao công (trình độ chặt thịt) của thằng ôn này hấp dẫn, chỉ thấy thái đao trong tay Trương Dương vung vẩy, tiêu sái lanh lẹ hạ xuống thân con vịt quay, từng miếng thịt vịt theo sự chớp động của ánh đao rơi xuốn bàn, đao công này cho dù là lão sư phó của Toàn Tụ Đức cũng chỉ được như vậy mà thôi, một trăm linh tám đao, một đao cũng không thừa, một đao cũng không thiếu. Trương Dương là rắp tâm muốn thể hiện trước mặt hai vị đại lão, hắn mang hết đao pháp học được và bán lĩnh cắt thuốc Đông y ra.
Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh nhìn mà há miệng trợn mắt, thằng ôn này đúng là kỳ tài.
Tống Hoài Minh mời Cố Doãn Tri tới bàn ăn ngồi, bảo Trương Dương mở một bình Mao Đài, Trương Dương cung kính rót rượu cho hai đại nhân vật này, còn mình thì ngồi ở bên cạnh, hắn xét rằng hôm nay Cố Doãn Tri khẳng định là không có việc thì không lên điện Tam Bảo, mình ở đây có chút dư thừa, hay là uống ứng phó mấy chén rồi nhân lúc còn sớm mà chuồn!
Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, tôi nghe nói biểu hiện của cậu lần này ở Xuân Dương rất không tồi! Bí thư cố dùng ba chữ rất không tồi, đủ để thấy sự khẳng định đối với thành tích của Trương Dương lần này.
Trương Dương nói: Cháu cũng có làm gì đâu, chỉ là giúp tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh tìm hiểu một số tình huống thôi. Biểu hiện của thằng ôn này hôm nay rất khiêm tốn, hắn cũng hiểu rõ ràng thành tích công tác của mình là chắc chắn có, nhưng những thủ đoạn đó chắc gì đã đủ để lọt vào mắt Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh cười nói: Hiếm có lắm, cậu không ngờ lại có thể học được khiêm tốn à?
Cố Doãn Tri nói: Đây chính là tiến bộ, ngã một lần, khôn hơn một chút, từ đó có thể thấy, người trẻ tuổi không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ không biết tiếp thu kinh nghiệm từ sai lầm. Cùng một sai lầm mà phạm hết lần này tới lần khác.
Trương Dương nói: Hai vị lãnh đạo dạy rất đúng, cháu sau này nhất định sẽ thận trọng học hỏi, mỗi ngày đều có tiến bộ, tranh thủ làm một cán bộ quốc gia hợp cách, một Đảng viên ưu tú, thành cơ sở vững chắc để cháu tấn thăng lên cán bộ cấp chính ban!
Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh đều bị sự vô sỉ của thằng ôn này khiến cho bật cười, Cố Doãn Tri chỉ vào mũi Trương Dương, cười nói: Hoài Minh, thằng con rể của anh tìm tôi đòi quan chức!
Tống Hoài Minh bất lực lắc đầu: Quan chức không phải muốn là có, phải từng bước mà có! Người trẻ tuổi đừng có lúc nào cũng muốn thăng quan, phải một bước để lại một dấu chân, làm tốt chức trách của mình, chẳng lẽ lại lo không được trọng dụng?
Liễu Ngọc Oánh cầm canh gà vừa làm xong lên, Cố Doãn Tri khen: Thơm quá!
Liễu Ngọc Oánh mỉm cười múc cho Cố Doãn Tri một bán: Bí thư Cố thử trước đi, tôi hầm một ngày rồi đó!
Tống Hoài Minh cười nói: Tôi lúc trước bị Ngọc Oánh hấp dẫn chính là bởi vì cô ấy thường nấu canh gà cho tôi ăn!
Liễu Ngọc Oánh nhìn chồng với ánh mắt trách cứ, nhưng trong con mắt đẹp không giấu được tình ý bất tận.
Cố Doãn Tri cảm khái: Tuổi càng lớn thì càng lưu luyến gia đình, tôi hiện tại đối với tiệc công vụ có một loại chống đối ở sâu trong lòng, nhưng không đi thì không được, ngẫm kỹ lại, cách thời gian tôi về hưu cũng không còn bao lâu nữa, thực sự là rất chờ mong!
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố thật sự định rời khỏi Bình Hải ư?
Cố Doãn Tri nói: Đã quyết định về hưu, thì triệt để thôi hẳn, những người như chúng ta nửa lớn đời người đều sống trong thể chế, vào lúc công tác cũng đồng thời khó tránh khỏi chia mỏng tình cảm gia đình, tôi hiện tại mỗi ngày đều nhớ tới cha mẹ tôi, vợ tôi, con cái của tôi, trong lòng luôn có cảm giác áy náy,tôi đã sáu mươi rồi, thời gian còn lại của tôi không nhiều, tôi đương nhiên muốn tiêp tục ra sức cho quốc gia, tạo phúc cho người dân, nhưng tuổi tác và tinh lực của tôi đã không cho phép, thành hòn đá cản đường người phía sau, không bằng nhân lúc tôi còn đi đứng được, đầu óc chưa hồ đồ thì lui xuống, trao lại cơ hội cho lực lượng trung kiên các anh, còn tôi thì có thể hưởng thụ nhân sinh, việc lưỡng toàn tề mỹ như vậy, cớ gì mà không làm.”
Tống Hoài Minh kính Cố Doãn Tri một chén, nói: Tấm lòng và khí phách của bí thư Đỗ thật sự là rất ít người có thể sánh bằng.
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi có thể lý giải đây là lời nịnh hót không? Chúng ta làm việc cùng nhau đã được một đoạn thời gian rồi, anh chắc cũng nhìn thấy sự thiếu sót trong công tác của tôi!
Trương Dương chen vào một câu: Bí thư Cố kinh nghiệm phong phú, nhìn xa trông rộng, làm gì có chỗ nào thiếu sót!
Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh đều bật cười, Cố Doãn Tri nói: Một khi người trẻ tuổi nói anh kinh nghiệm phong phú, hàm nghĩa chân chính chính là anh đã già rồi, hiện tại là năm tháng cải cách mở cửa, chúng ta cơ hồ đều chạy chung một đường, nhắc tới kinh nghiệm, tôi thấy xấu hổ lắm. Hoài Minh, tư duy của tôi đã không theo kịp sự phát triển của thời đại rồi, tôi tuy không ngừng học tập, muốn theo kịp bước chân của thời đại, nhưng già thì vẫn là già, quan niệm cố hữu hình thành trong đầu đã thâm căn cố đế, có chút khó mà thay đổi được, tầng lớp lãnh đạo cũng nên phù hợp với quy luật tự nhiên, nhất định phải kịp thời thay cũ đổi mới! Nếu không sẽ xảy ra vấn đề, sẽ mất đi sự bình hành, sẽ sản sinh ra bệnh trạng và những thứ không khỏe mạnh.
Tống Hoài Minh nói: Bí thư cố đối với sự nghiệp nhiều năm của mình không có chút lưu luyến nào ư?
Cố Doãn Tri nói: Lưu luyến chứ! Người chứ có phải cỏ cây đâu mà không có tình cảm, đột nhiên từ bỏ sự nghiệp mà mình vất vả gây dựng cả nửa đời người, trong lòng khẳng định là không nỡ, nhưng một khi nghĩ tới ở lại chỉ tổ ảnh hưởng tới sự phát triển của sự nghiệp, tôi vẫn lựa chọn rút lui!
Tống Hoài Minh bộ phục Cố Doãn Tri từ tận đáy lòng, rất ít người có thể thoải mái rút lui được như Cố Doãn Tri.
Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, thằng ôn này cố ý tự cho chuông kêu, đi sang một bên, giả vờ giả vịt a lô nói chuyện vài câu, sau đó quay trở lại bàn ăn, áy náy nói: Bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống, bạn cháu xảy ra chút chuyện. Cháu phải đi rổi!
Tống Hoài Minh gật đầu, nói: Đi đi!
Liễu Ngọc Oánh tiễn Trương Dương ra khỏi cửa, ra tới ngoài cửa bà ta lại hỏi chuyện của Sở Yên Nhiên. Trương Dương nói: Dì Liễu à, lúc này cô ấy đang ở nước Mỹ đợi kế thừa tập doàn tài chính Benin, lão thái thái bảo cô ấy ở lại một thời gian, sau khi quen thuộc với tất cả nghiệp vụ của công ty thì sẽ quay về.
Liễu Ngọc Oánh gật đầu, thở dài: Hai cha con họ vẫn như người xa lạ, không biết lúc nào mới có thể hài hòa lại với nhau đây!
Trương Dương nói: Đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất thì hiện tại có thể cùng ngồi ăn cơm, dì Liễu, hay là cứ để thuật theo tự nhiên đi, dục tốc bất đạt mà!
Lý Phương Dĩ cười nói: Biết rồi, thằng nhóc cậu gần đây thành thục hơn nhiều rồi đó!
Có ý kiến này không chỉ là Liễu Ngọc Oánh, Tống Hoài Minh biết rõ Trương Dương tới tìm y khẳng định là muốn báo cáo chuyện ở Giang Thành, nhưng có Cố Doãn Tri ở đây, Trương Dương ý thức được không tiện làm phiền, rất sáng suốt lựa chọn kịp thời rời đi, từ điểm này có thể nhìn ra bản sự nhận định tình hình của thằng nhóc này đã cao hơn trước rồi.
Trên bàn tuy có nhiều thức ăn, nhưng Cố Doãn Tri lại ăn rất ít, chỉ chọn mấy món rau, ông ta nói khẽ: Tôi vốn cho rằng Trương Dương quay về sẽ ra tay đánh đấm, gây nên một trận sóng gió!
Tống Hoài Minh cười nói: Tôi cũng lo là vậy, nhưng không ngờ hắn lại xử lý chuyện này rất tốt!
Cố Doãn Tri nói: Một Đảng viên không ngờ lại tìm một hòa thượng đi giảng nhân quá báo ứng với lão bách tính, đúng là chỉ có mình hắn!
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười.
Cố Doãn Tri cầm chén rượu lên chạm cốc với y: Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn làm vậy vẫn có thể coi là phương pháp xử lý tốt nhất. Chúng ta bình thường nếu nói làm công tác tư tưởng, trước tiên luôn nghĩ tới Mác, Lenin, Mao Trạch Đông, nhưng giảng những cái này với bá tính ở nơi xa xôi hẻo lánh, người ta nghe không vào, Trương Dương lựa chọn điểm để cắt vào này, rất thông tục dễ hiểu, mới dễ khiến người ta tiếp nhận, chuyện mà cảnh sát dùng vũ lực không làm được, hắn không tốn chút công sức nào lại làm được ngay!
Tống Hoài Minh nói: Thằng nhóc này trước giờ không làm theo lẽ thường bao giờ, vào thời khắc mẫn cảm, hắn không ngờ dám dùng súng bắn người!
Cố Doãn Tri nói: Bình tâm mà luận, một phát súng này bắn rất diệu! Không những đánh tan tiêu điểm của mâu thuẫn, còn thành công xoay chuyển phương hướng của cả sự kiện.
Tống Hoài Minh nói: Đỗ Thiên Dã trong sự kiện giới đấu núi Thanh Đài xử lý vẫn thiếu thành thục!
Cố Doãn Tri có chút đồng cảm gật đầu: Anh ta không có kinh nghiệm công tác cơ sở, đột nhiên bị đưa lên vị trí này, tuy có năng lực, có nhiệt tình, nhưng dẫu sao vẫn thiếu kinh nghiệm, lại thêm còn quá trẻ tuổi.
Tống Hoài Minh đột nhiên nói: Kỳ thực sóng gió lần này không chỉ nhắm vào anh ta!
Cố Doãn Tri vừa đưa chén rượu lên tới môi, nghe thấy câu này liền đặt xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn xoáy vào Tống Hoài Minh, nói: Vậy rốt cuộc là nhắm vào ai?
Tống Hoài Minh có thể xác định Cố Doãn Tri sớm đã nhìn rõ toàn bộ chuyện này, nhưng vị đại lão Bình Hải này khẳng định có tính toán của riêng mình, một người sắp về hưu, phương pháp xử lý sự việc khẳng định có thay đổi, quan hệ giữa Tống Hoài Minh và Cố Doãn Tri tuyệt đối không phải là quá thân mật, nếu như cố tìm một từ để hình dung quan hệ giữa họ, tối đa là tương kinh như tân. Cố Doãn Tri trong quan điểm phát triển kinh tế Bình Hải có rất nhiều bất đồng với Tống Hoài Minh, nhưng bọn họ lại rất lý trí bảo lưu sự bất đồng này, để loại bất đồng này không đến nỗi diễn hóa thành mâu thuẫn không thể khống chế. Nói tóm lại sau khi Tống Hoài Minh tới Bình Hải, hai người làm việc vẫn tính là bình an vô sự, Tống Hoài Minh đã làm rõ ngọn nguồn của sự kiện này là ở đâu, sau khi vấn đề nảy sinh, y không thể không ký thác hi vọng giải quyết vấn đề lên người người khác.
Tống Hoài Minh cần chén rượu lên chạm cốc với Tống Hoài Minh, một hơi uống cạn, y hỏi rất thẳng thắn: Bí thư Cố chắc biết người kế nghiệm ông là ai rồi chứ?
Cố Doãn Tri mặt vẫn tỉnh bơ: Tôi tuần sau sẽ tới Bắc Kinh!
Tống Hoài Minh nói: Phó thủ tướng Văn đã gọi điện thoại cho tôi!
Hai người giống như thì ai nói chuyện của người đó, nhưng hai bên lại hiểu rõ đối phương muốn nói gì.
Cố Doãn Tri nói: Hoài Minh, tôi hi vọng Bình Hải có thể phát triển một cách an định bình ổn, chính trị của chúng ta là để phục vụ nhân dân, là để kinh tế được phát triển tốt hơn, là vì xúc tiến sự phồn vinh giàu mạnh của quốc gia chứ không phải là tranh cường đoạt lợi!
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố, tôi không phải là người Bình Hải, nhưng tôi đối với mảnh đất ở dưới chân này lại có cảm giác quy thuộc rất cường liệt, làm quan một nhiệm kỳ thì tạo phúc cho một phương, tôi đảm nhiệm chức tỉnh trưởng chưa được bao lâu, tôi ở vị trí này vẫn chưa mang được nhiều hạnh phúc và lợi ích cho người dân Bình Hải, trong lòng tôi vì dân vĩnh viễn quan trọng hơi làm quan.”
Cố Doãn Tri nhìn Tống Hoài Minh đầy hân thưởng, nếu như y có thể thật sự làm được như những gì mà y nói, phần tâm thái gặp sóng gió mà không kinh sợ này của Tống Hoài Minh có tố chất của một người đứng đầu hợp cách.
Cố Doãn Tri nói: Bất kỳ công tác nào cũng đều có một quá trình ma hợp. Bắt đầu từ Hứa Thường Đức, tôi đã nghĩ tới vấn đề ma hợp của tầng lớp lãnh đạo Bình Hải trong tương lai, làm thể nào sau khi tôi đi, khiến đoàn tàu Bình Hải này vẫn có thể tiếp tục không giảm tốc tiến lên trước. Rồi sau đó vị phó xa trưởng Hứa Thường Đức này xuống xe, do anh thay thế anh ta, tôi bắt đầu suy nghĩ vấn đề ma hợp giữa chúng ta, tới hiện tại tôi mới hiểu, kỳ thực từ trước tới giờ tôi đều lo bò trắng răng, quy luật phát triển của thời đại không bao giờ vì ý chí của bất kỳ ai mà chuyển dịch, tôi không được, bất kỳ ai cũng không được. Đội ngũ cán bộ chúng ta không thiếu những nhân vật nhìn xa trông rộng, cái thật sự còn thiếu sót chính là hai chữ phải thiết thực !
Tống Hoài Minh gật đầu thật mạnh.
Cố Doãn Tri nói: Hơn mười năm trước, tôi tới Giang Thành, lúc tham quan núi Thanh Đài, ngẫu nhiên nhìn thấy một khối đá lớn, vuông vuông vức vức, ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, tôi đứng trước khối đá đó một hồi lâu, thiên địa tạo vật, thiên hình vạn trạng bao lao vạn trượng, nhưng trong giới tự nhiên loại đá vuông vức như vậy là rất ít thấy, vật đối sao dời, thương hải tang điền, trải qua gió táp mưa sa, nếu không phải là sơn thể sụp đổ thì rất khó mà nhìn thấy khối đá góc cạnh này, tôi hân thưởng sự vuông vức của nó, đặt cho nó một cái tên là Đá Vuông Vắn, nhưng gần đây tôi tới Đông Hải, lại nhìn thấy một khối đá, đứng trên mặt biển, bất kể là gió táp mư sa thủy chung vẫn đứng sừng sững, nó không bằng Đá Vuông Vắn, nhưng sự chấn động mà nó tạo cho tôi lại tuyệt đối không hề thua kém.
Tống Hoài Minh lặng lẽ nghe Cố Doãn Tri nói.
Cố Doãn Tri nói: Tôi hiện tại mới hiểu, sự vuông vắn của đá không phải là ở bên ngoài, mà là ở trong tâm nó! Bất kể là bên ngoài có thay đổi thế nào, tâm nó không đổi, chất nó không đổi, đó mới là chân lý của đá!
Tống Hoài Minh mấp máy môi, điều mà Cố Doãn Tri nói không chỉ là đạo đá mà cũng là đạo làm quan. Tống Hoài Minh nói: Kiều lão là người thích chơi đá, lúc tôi tới nhà ông ta, có nhìn tới tàng thạch (nơi đặt đá) của ông ta, rất nhiều, rất phong phú!
Cố Doãn Tri cười nói: Tôi thích tự nhiên, thứ gì tự nhiên mới là đẹp nhất, thứ vốn thuộc về giới tự nhiên, anh mang nó tới đình viện, khẳng định sẽ mất đi vị đạo vốn có, tôi không hiểu đá, nhưng tôi biết khi đá đẹp nhất là lúc nó vẫn còn ở trong tự nhiên, một khi anh đặt nó sai chỗ, cho dù là có hấp dẫn ánh mắt hơn nữa thì cũng mất đi linh khí vốn có mất rồi.
Những lời này của bí thư Cố khiến tôi hiểu ra, tôi cho rằng cái đẹp của đá nằm ở sự cứng rắn của nó, giữ nó ở vị trí nguyên hữu bất kể là gió tạp mưa sa như thế nào cũng tuyệt không làm thay đổi chất của nó!
Cố Doãn Tri nâng chén lên, nói: Cạn chén! Vì Bình Hải!
Tống Hoài Minh mỉm cười: Tôi đột nhiên phát hiện chúng ta có một điểm rất giống nhau!
Cố Doãn Tri uống cạn chén này, Tống Hoài Minh cũng uống hết rượu trong chén, nói: Đều rất giống đá!
Cố Doãn Tri cười nói: Gió mưa có thể thay đổi hình dáng của tôi, nhưng không thể làm thay đổi tâm của tôi!
Sau khi Cố Doãn Tri đi, Tống Hoài Minh một người ngồi ở sân thượng, nhìn trăng sao trên trời, trong đầu thủy chung hồi tưởng lại những lời mà Cố Doãn Tri đã nói, trên sĩ đồ y có thể nói là thuận buồm xuôi gió, có thể ở vào tuổi hiện tại mà trèo lên vị trí trước mắt, không chỉ là dựa vào vận khí và bối cảnh, mà năng lực của y cũng mang tới tác dụng rất lớn trong đây, Kiều lao chưa từng che giấu sự hân thưởng đối với y, có thể nói y có được vị trí ngày hôm nay, sự dẫn dắt của Kiều lão mang tới tác dụng khá lớn.
Bắt đầu từ khi quan hệ yêu đương của con gái mình là Trương Dương được xác lập, y và Văn gia thông qua mối quan hệ này mà càng lúc càng thân, Tống Hoài Minh biết loại quan hệ mẫn cảm này khẳng định sẽ khiến người ta nảy sinh ra một số suy nghĩ, những suy nghĩ này có thể ảnh hưởng tới thái độ của một số người nào đó, cho nên y một mực đặc biệt làm nhạt hóa mối quan hệ này, song Trung Quốc có một thể chế lớn nhất thế giới, cũng có một mạng lưới quan hệ số một thế giới, bất kỳ một chút gió lay cỏ động nào cũng sẽ được truyền bá đi với tốc độ cực nhanh, có một số chuyện có giấu cũng không được.
Tống Hoài Minh nhớ lại năm ngoái có tới bái phỏng Kiều lão, Kiều lão còn cổ vũ y phải ở lại Bình Hải tiếp tục làm việc. Tống Hoài Minh nhắm hai mắt lại, chính trị quan của y và Cố Doãn Tri có chút tương đồng, tuy rất nhiều người quy y về phái hệ của Kiều lão, về sau lại quy y vào phái hệ của phó thủ tướng Văn, nhưng Tống Hoài Minh thủy chung giữ vững nguyên tắc của mình, y đối với cách nói phái hệ từ sâu trong lòng có một loại cảm giác bài xích. Song y cuối cùng vẫn biến thành người của phái hệ của phó thủ tướng Văn ở trong lòng Kiều lão.
Từ khi Văn Quốc Quyền trong miệng xác nhận mình không thể tiếp nhiệm vị trị của Cố Doãn Tri, Tống Hoài Minh quả thực có phiền muộn trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng thời gian này kéo dài không lâu. Trên thế giới này chuyện đương nhiên quá nhiều, nhưng chuyện đương nhiên không phải là tất nhiên, huống chi Kiều Chấn Lương lúc trước tới Bình Hải chính là bí thư tỉnh ủy Vân An, bất kể là tư lịch bối cảnh hay là kinh lịch tòng chính đều sâu hơn mình nhiều.
Tống Hoài Minh không phải là một người thích ảo tưởng, y rất thực tế, loại người này thường thường tiếp thụ hiện thực rất nhanh, y đã thoát ra khỏi sự chán trường lúc ban đầu, hiện tại cái mà y đang suy nghĩ chính là vấn đề ma hợp giữa mình và Kiều Chấn Lương trong tương lai, y cũng có hiểu biết nhất định về Kiều Chấn Lương, biết rằng Kiều Chấn Lương ngoài mặt thì rất hòa khí, nhưng trên thực tế lại vô cùng cứng rắn.
Người này ngoài tròn trong vuông, khi ở Vân An đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy đã nổi danh với tác phong cứng rắn, khiến cho đám tỉnh trưởng, phó bí thư ở bên cạnh y toàn bộ đều trở thành đồ trang trí, ở điểm này, Cố Doãn Tri thì tốt hơn Kiều Chấn Lương nhiều, ít nhất thì Cố Doãn Tri đối với sự nắm giữ quyền lực không cường liệt như Kiều Chấn Lương.
Tống Hoài Minh lúc trước sở dĩ có thể giành được sự hân thưởng của Kiều lão, chính là bởi vì y làm việc quyết đoán, dùng phương thức pháp chính là chủ yếu, được người ta đặt cho cái biệt danh là tân pháp gia, Kiều Chấn Lương đối với cường điệu pháp chế và ổn định so với y còn mạnh hơn, hai người có phong cách cường ngạnh quyết đoán không thể nào là một ê kíp tốt, tuy Kiều Chấn Lương vẫn chưa tới, nhưng Tống Hoài Minh đã có dự cảm, ngày sau sự va chạm giữa họ là không thể nào tránh khỏi.
Sự cải trang vi hành của Kiều Chấn Lương, sự kiện giới đấu núi Thanh Đàn, một loạt những sự kiện phát sinh gần đây khiến cho Tống Hoài Minh cảm thấy rất không vui, vị bí thư tỉnh ủy Bình Hải tương lai này nhất định sớm đã biết về sự bổ nhiệm này, trước khi còn chưa chính thức thượng nhiệm, y đã bắt đầu vô thanh vô tức để sự ảnh hưởng của mình thẩm thấu vào Bình Hải. Tống Hoài Minh tuy không rõ rõ toàn bộ chuyện phát sinh ở Giang Thành, nhưng có một điểm y có thể đoán ra, đám thường ủy nhảy ra làm khó bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, khẳng định là có chỗ dựa, mà chỗ dựa này chính là Kiều Chấn Lương! Tống Hoài Minh tin rằng cuộc giới đấu ở núi Thanh Đài và những sự kiện tiếp sau không liên quan gì tới Kiều Chấn Lương, loại chuyện này, người ở vị trí của y khinh thường không thèm làm, nhưng khó mà đảm bảo là những người ở phía dưới không làm. Bất kỳ sự gió lay có động nào của thượng tầng, có lẽ sẽ dẫn tới sóng gầm biển thét ở địa phương, huống chi lần này là sự thay đổi quyền lực tối cao của Bình Hải, chấn động trên địa phương là khó tránh khỏi. Mỗi lần địa chấn đều là kết quả vỏ trái đất vận động phóng thích năng lượng, cũng là sự bắt đầu của các khối va chạm và tổ hợp với nhau. Trên chính trị cũng thế, sự có mặt của Kiều Chấn Lương sẽ khiến chính đài Bình Hải yên ắng đã lâu xuất hiện một lần địa chấn, thế lực chính trị trong quan trường Bình Hải cũng sẽ tổ hợp lại trong lần địa chấn này, bất kể Tống Hoài Minh hay là Kiều Chấn Lương có tình nguyện hay không thì trận địa trấn này rồi cũng sẽ phát sinh, ý chí của họ không thể nào thay đổi được.
....
Đỗ Thiên Dã không ngờ Tô Viện Viện lại chủ động gọi cho mình, giọng nói của Tô Viện Viện rất khẽ, nhưng Đỗ Thiên Dã vẫn dễ dàng nghe ra được sự áy náy bên trong.
Bí thư Đỗ, xin lỗi... Khóe miệng Đỗ Thiên Dã lộ ra một nụ cười khổ, Tô Viện Viện từng là cô gái khiến gã tin tưởng nhất, nhưng vào thời khắc quan kiện nhất lại bán đứng mình. Đỗ Thiên Dã có thể tha thứ cho việc Tô Viện Viện bán đứng mình, nhưng không thẻ nào vì sao cô ta lại muốn dồn cha mình vào tuyệt cảnh. Đỗ Thiên Dã lạnh lùng nói: Không sao, mỗi người đều có quyền nói ra những gì mà mình muốn!
Ở đầu dây bên kia, Tô Viện Viện lại rơi vào trầm mặc.
Còn chuyện gì nữa không? Đỗ Thiên Dã vẫn bảo trì phong độ nhún nhường.
Không còn...
Đỗ Thiên Dã gác điện thoại, ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn trăng sao trên trời đêm, trận mưa gió phát sinh ở Giang Thành khiến gã nhận thức được sự thiếu sót của bản thân, thân là người lãnh đạo cao nhất của Giang Thành, y lại thiếu hẳn tố chất lâm nguy bất loạn, càng thiếu phương pháp công tác ứng đối cơ sở. Nếu như không phải là Trương Dương giết về giúp hắn thoát khỏi khó khăn, phong ba do chuyện này dẫn tới không biết lúc nào mới có thể lắng xuống.
Lần này đá bộ trưởng bộ tuyên truyền Dương Khánh Sinh ra khỏi hội thường ủy, ý là để cảnh cáo bọn thường ủy do Triệu Dương Lâm dẫn đầu, Đỗ Thiên Dã trước truyện đã báo cáo quyết định của mình với Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, cũng nhận được sự cho phép của hai người. Đỗ Thiên Dã hiểu rằng, lần này lấy Dương Khánh Sinh ra khai đao có lẽ vẫn không mang tới được tác dụng chấn nhiếp lý tưởng, đám thường ủy già do chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm dẫn đầu tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới, hai ngày nay ở phía kinh thành có một số tin tức chưa được xác định, bí thư tỉnh ủy Bình Hải tương lai có một nhân tuyển khác, người này tuyệt đối sẽ không phải là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, tin tức này khiến trong lòng Đỗ Thiên Dã nổi sóng, gã cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân đám thường ủy già Triệu Dương Lâm ngang nhiên khiêu chiến mình, một số người nào đó chắc nhận được tin tức nội tình, hơn nữa rất có khả năng đã tìm được một tòa núi dựa mới, cho nên mới có gan khiêu chiến mình.
Biến động quyền lực tối cao của Bình Hải tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới nội bộ thể chế Giang Thành, thân là bí thư thị ủy Giang Thành, Đỗ Thiên Dã trước tiên phải suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể duy trì được sự ổn định của Giang Thành, chuyện giới đấu ở núi Thanh Đài tuy đã được dẹp xuống, nhưng Trương Dương lần này lại vạch trần chuyện bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng dùng chuyên khoản của phát triển du lịch. Dưới tự đốc thúc của ủy ban kỷ luât tỉnh, ủy ban kỷ luật thành phố đã bắt đầu điều tra chuyện này, hơn nữa còn nắm được chứng cứ xác thực.
Đỗ Thiên Dã lúc trước khi tới Giang Thành nhậm chức, từng cho rằng mình chỉ cần làm tốt công tác, tận tụy tạo phúc cho người dân, xứng đáng vơi Đảng với quốc gia là được, nhưng hiện tại gã mới phát hiện, chỉ làm tốt việc của mình là không đủ. Gã thân là toàn núi cao nhất của thể chế Giang Thành, phải chịu đựng gió táp mưa sa tới từ các phương diện, gã muốn nắm giữ toàn cục Giang Thành, muốn duy hộ sự ổn định của cả thể chế thì phải khiến cho hệ thống này được vận hành ổn định.
Người làm quan vốn phải cô độc, Đỗ Thiên Dã nhắm hai mắt lại, đột nhiên nhớ lại cảnh cùng Văn Linh thắm thiết ngày trước, trong lòng cảm thấy đau nhói, đối với gã mà nói, tình cảm thật sự là rất xa xỉ.
...
Trương Dương sáng ngày hôm sau lại đi gặp tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, ở trong văn phòng của Tống Hoài Minh, hắn gặp thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng tới báo cáo công tác, Thượng Tụng và Trương Dương cũng là người quen, Trương Dương chào một tiếng tỉnh trưởng Tống rồi lại gật đầu với Thường Tụng: Chào thị trưởng Thường, ngọn gió nào thổi ông tới Đông Giang vậy?
Thường Tụng nói: Tôi tới tìm tỉnh trưởng Tống để báo cáo công tác! Thường Tụng tuy hô phong hoán vũ ở Lam Sơn, nhưng ở trong văn phòng của Tống Hoài Minh thì phải thu liễm đi nhiều, y cười nói: Tôi còn phải đi làm chuyện việc, liên lạc sau nhé!
Sau khi Thường Tụng đi, Tống Hoài Minh chỉ vào cái ghế ở đối diện, tỏ ý bảo Trương Dương tới ngồi cạnh y.
Trương Dương nói: Cháu hôm nay tới là để báo cáo công tác với tỉnh trưởng Tống!
Tống Hoài Minh cười nói: Không cần phải báo cáo, thành tích công tác của cậu đồng chí Lưu Diễm Hồng đã báo cáo rất chi tiết với tôi rồi. Rất khá, đáng được biểu dương!
Trương Dương nói: Cái đó... biểu dương cũng không thể chỉ giới hạn trên miệng được!
Tống Hoài Minh nói: Công tác cụ thể của cậu chắc do thành phố Giang Thành an bài phải không? Tôi nếu hỏi, người ta khẳng định muốn nói cậu vượt quyền, ngược lại sẽ xóa đi hết thành tích công tác của cậu!
Trương Dương tới tìm Tống Hoài Minh cũng không phải là chỉ để báo cáo công tác, càng không phải là muốn xin chức, tối qua hắn tới tìm Tống Hoài Minh chủ yếu là muốn để lộ một tin tức cho Tống Hoài Minh, nhưng ngại Cố Doãn Tri cũng có mặt, cho nên có những lời không tiện nói ra.
Tống Hoài Minh biết hắn có lời muốn nói, hờ hững bảo: Bí thư ủy ban kỷ luật Lưu rất hân thưởng cậu, có muốn được điều tới ủy ban kỷ luật tỉnh công tác không?
Trương Dương nói: Gì cơ? Làm bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh á? Mức độ đề thăng của cháu có chút hơi lớn quá thì phải!
Tống Hoài Minh cười nói: Cậu đang nằm mơ đấy à! Trên thế giới này lấy đâu ra chuyện một bước lên trời?
Trương Dương nói: Vậy thì cháu cứ thật thà ở Giang Thành thôi, ít nhiều gì cũng có bộ môn để quản lý, có thể có chút quyền lên tiếng? Có câu thế nào ý nhỉ, thà làm đầu gà chứ đừng làm đít trâu!
Tống Hoài Minh không đồng ý câu nói này của Trương Dương, có điều y cũng chỉ là cố ý nói chơi thôi, với tác phong làm việc của Trương Dương, tới tỉnh ủy thì không biết sẽ mang tới những phiền phức gì, người trẻ tuổi ở cơ sở rèn luyện thêm mấy năm cũng tốt. Tống Hoài Minh nói: Xem ra Giang Thành là một nơi rất nhiều vấn đề, từ khi tôi tới, Giang Thành chưa có lúc nào được yên bình!
Trương Dương cười nói: Kỳ thức trước khi chú tới Giang Thành cũng chưa hề yên bình, Lê Quốc Chính, Hứa Thường Đức, Hồng Vĩ Cơ, đó đều không phải là những ngọn đèn bớt dầu!
Tống Hoài Minh ho khan một tiếng, y không thích Trương Dương ngang nhiên bình luận về những cán bộ của Giang Thành, tuy những người này đều phạm phải sai lầm thế nọ thế kia, nhưng thân là cấp dưới mà tùy tiện bình luận về lãnh đạo vẫn là đại kỵ của quan trường.
Trương Dương nói: Chú Tống! Lần này ở đứng sau lưng xúi giục thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều gây chuyện là một đám phóng viên, bọn họ đều là phóng viên của nhật báo Đông Nam, người dẫn đầu là phóng viên tên Lưu Hi Văn, cháu nghĩ biện pháp cho họ nếm chút đau khổ, thằng cha này sau cùng thừa nhận, nói rằng chuyện này là Lý Đồng Dục, tổng biên tập nhật báo Đông Nam sai y làm!
Tống Hoài Minh nghe thấy cái tên Lý Đồng Dục thì không khỏi nhíu mày, tên Lý Đồng Dục này không phải xa lạ với y, thậm chí có thể nói, Lý Đồng Dục còn từng là bạn bè của y. Tay Tống Hoài Minh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, kể ra y và bà vợ cũ là Sở Tĩnh quen nhau cũng là thông qua Lý Đồng Dục, năm đó Lý Đồng Dục theo đuổi Sở Tĩnh, nhưng Sở Tĩnh lại không có chút cảm giác nào với Lý Đồng Dục, một lần ngẫu nhiên gặp nhau, Sở Tĩnh thông qua Lý Đồng Dụng quen Tống Hoài Minh, và rồi sau đó yêu y. Từ lúc đó tình bạn của Lý Đồng Dục và Tống Hoài Minh xuất hiện rạn nứt, Sở Tĩnh chết trong động đất, Lý Đồng Dục lúc đó cũng đưa tin ở khu vực xảy ra động đất, y và Tống Hoài Minh cùng xông vào trong tòa nhà sắp đổ, hai người đều được nhân viên cứu hộ ôm lại.
Tống Hoài Minh! Mày là một tên súc sinh lạnh lùng vô tình! Mày chỉ coi trọng sĩ đồ của mày thôi, mày đã hại chết Tĩnh nhi! Giọng nói của Lý Đồng Dục vang bên tai Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh không khỏi rùng mình, lúc này mới nhớ tới Trương Dương còn ở bên cạnh.
Trương Dương tràn đầy mê hoặc nhìn Tống Hoài Minh, thấy trán Tống Hoài Minh đầm đìa mồ hôi lạnh: Chú Tống, chú không sao chứ?
Tống Hoài Minh lắc đầu, rút khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, có chút miễn cưỡng cười cười: Có thể là do chưa ăn sáng nên bụng hơi đau!
Để cháu chẩn mạch cho chú!
Tống Hoài Minh chỉ mượn cớ mà thôi, y cười nói: Không cần đâu!
Trương Dương từ biểu hiện thất thường của Tống Hoài Minh đoán rằng Tống Hoài Minh có tám chín phần mười là quen tên Lý Đồng Dục này, có điều quan hệ giữa họ thì mình khó mà suy đoán ra được.
Tống Hoài Minh ổn định lại tâm tình nói: Tiếp tục nói đi!
Trương Dương nói: Cháu chỉ nói cách nhìn của mình về chuyện này thôi, chú đừng có cười cháu!
Tống Hoài Minh cười khích lệ: Nói đi!
Trương Dương nói: Từ tình hình nắm được trước mắt cho thấy, Đỗ Thiên Dã bị quấn vào trong trận giới đâu này thuần túy chỉ là trùng hợp, Trần Sùng Sơn càng là một chuyện nằm ngoài ý liệu. Bình Hải mỗi năm người chết vì giới đấu rất nhiều, nhưng chuyện này lại thành ầm ĩ như vậy, chính là vì có người ở sau lưng cổ động, những phóng viên của nhật báo Đông Nam tới rất kịp thời, nếu như không có họ sắp đặt kế hoạch, lão bách tính của thôn Chu Tiểu Kiều căn bản sẽ không có tổ chức nghiêm mật như vậy, kế hoạch cũng không chu toàn như vậy. Mục tiêu của họ rất rõ ràng, không trực tiếp nhắm và Đỗ Thiên Dã mà là tụ tập trên người Trần Sùng Sơn. Có người mật báo với ủy ban kỷ luật rằng Trần Sùng Sơn là cha ruột của Đỗ Thiên Dã, mục đích mà họ coi Trần Sùng Sơn là mục tiêu chính là vì muốn kéo Đỗ Thiên Dã vào.
Tống Hoài Minh cầm chén trà lên: Có một chuyện tôi nghĩ nên cho cậu biết, Đỗ Thiên Dã đã chủ động thẳng thắn báo với ủy ban kỷ luật tỉnh rằng Trần Sùng Sơn chính là cha ruột của anh ta!
Trương Dương có chút kinh ngạc, có điều lập tức cảm thấy cao hứng cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã sớm muốn gì cũng phải đi bước này, thẳng thắn nói ra sự thực, tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị người ngoài nói ra nói vào, nhưng về lâu về dài, có thể đề phòng người khác lợi dụng quan hệ của cha con họ để chế tạo rắc rối, đây cũng là hắn kiến nghị Đỗ Thiên Dã. Trương Dương nói: Người ở sau lực chế tạo rắc rối nhất định là biết rõ nội tình, thậm chí đã biết được bí mật này từ lâu rồi. Trần Sùng Sơn nổ súng bắn Chu Hồng Vệ, nhân chứng mục kích vốn có hai người, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa là bạn bè nhiều năm của ông ta, chứng cứ của ông ta thiếu sức thuyết phục, người còn lại là Tô Viện Viện, vào thời khắc quan kiện đột nhiên lật cung, cô ta và Trần Sùng Sơn không thù không oán, vì sao lại làm vậy? Dụng ý của cô ta chẳng phải là muốn khiến Đỗ Thiên Dã rơi vào khốn cảnh ư? Cô ta chỉ là một nhân viên phục vụ của sở chiêu đãi chính phủ thành phố, Đỗ Thiên Dã trước giờ đối đãi với cô ta không tồi, nguyên nhân có thể khiến cô ta làm vậy một là do lợi ích thúc đẩy, hai là phải chịu áp lực!
Tống Hoài Minh gật đầu, Trương Dương phân tích rất đâu ra đấy.
Trương Dương lại nói: Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy Giang Thành, là người nắm quyền lực lớn nhất Giang Thành, có thể khiến Tô Viện Viện cảm thấy áp lực, không tiếc lật cung để đối phó Đỗ Thiên Dã, quyền lực của người này có lẽ còn lớn hơn Đỗ Thiên Dã!
Tống Hoài Minh cười cười, y không đồng ý với câu nói này của Trương Dương, trên thế giới này không phải chỉ có thể dùng quyền lực mới uy hiếp được người khác phải khuất nhục, còn có nhiều phương thức khác lám.
Trương Dương nói: Sau khi sự kiện giới đấu ở núi Thanh Đài phát sinh, trong thường ủy Giang Thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh tượng không hài hòa, mấy thường ủy lấy chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm dẫn đầu ngang nhiên làm khó bí thư thị ủy.
Tống Hoài Minh nói: Trong công tác cho phép có những tiếng nói bất đồng tồn tại, đối với những kiến nghị và phê bình hợp lý, cho dù là người lãnh đạo cũng phải khiêm tốn tiếp nhận.
Trương Dương nói: Cháu chỉ cảm thấy sau lưng những chuyện này nhất định có mối liên hệ, không nói cái khác, chỉ mấy vị thường ủy này thôi, bọn họ đều công tác nhiều năm trong thể chế, ai ai cũng là hạng lão làng, đều ôm lý niệm chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ, nhưng hiện tại đột nhiên gà già hóa vịt, ai ai cũng sát khí đằng đằng, khẳng định là có chỗ dựa, những chuyện này chẳng lẽ liên quan tới việc bí thư Cố sắp về hưu ư? Trương Dương rất uyển chuyển ra ám chỉ cho Tống Hoài Minh, vị trí bí thư tỉnh ủy này sợ rằng có nhân tuyển khác rồi.
Tống Hoài Minh cười cười, y hiểu ý của Trương Dương, chuyện mà Trương Dương còn có thể nhìn thấu, chẳng lẽ y lại không nhìn ra?
Trương Dương thấy Tống Hoài Minh cười, có chút xấu hổ nói: Những cái này... chú Tống, toàn là cháu phân tích mò, chú đừng để trong lòng, cũng đừng cười cháu, cháu...
Tống Hoài Minh nói: Tôi sao lại cười cậu, Trương Dương, an tâm công tác đi, chỉ có mỗi một người chúng ta đều tập trung sự chú ý của mình lên công tác trước mắt của mình thì sự nghiệp của chúng ta mới có thể có được sự tiến bộ và phát triển! Trên chính trị kó tránh khỏi tồn tại sự thích ứng và ma hợp, nhưng đấu tránh nội bộ vô ích đối với đại nghiệp cải cách thì vẫn phải kính nhi viễn chi, cậu hiểu ý tôi chứ?
Trương Dương tựa hiểu mà như không hiểu nhìn Tống Hoài Minh: Nhưng mình không muốn đấu với người khác thì người khác cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để đấu với mình, thế thì phải làm sao đây? Là lui một bước là trời cao biển rộng hay là người nếu phạm ta thì ta tất phạm người?
Tống Hoài Minh nói: Trong lòng Đảng viên chỉ nên có một tín niệm, đó chính là phụng hiến sinh mạng và sức lực của mình cho nhân dân, cho Đảng. Một Đảng viên hợp cách có thể khoan dung cho người khác vu miệt và công kích mình, có thể chịu đựng các loại đối đãi bất công với mình, nhưng quyết không cho phép người khác làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, đây chính là đường ranh giới của chúng ta!
Trương Dương mặt mày nghiêm túc, đạo lý này hắn hiểu, nhưng ngẫm kỹ lại thì ý tứ của tỉnh trưởng Tống chính là đấu tranh chính trị khẳng định là không thể tránh được, người trong thể thế, công kích nhân thân đều là âm thầm trong bóng tôi, có ai ngu tới mức đi ra ngoài ánh sáng? Từ những lời nói vừa rồi của Tống Hoài Minh có thể nghe ra, y đang nhắc mình phải làm đến nơi đến chốn công tác trước mắt, đây không phải là biểu thị tỉnh trưởng Tống biến thành bí thư Tống trên cơ bản là không thể ư?
Tống Hoài Minh nhìn thấy mắt thằng ôn này đảo quanh, rõ ràng là còn có chuyện gì muốn hỏi, Tống Hoài Minh nói: Cậu muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi đi, đừng có quanh co lòng vòng, thời gian của tôi rất quý giá đó!
Trương Dương cắn môi, hắn nổi thẳng ra luôn: Cháu nghe nói bí thư tỉnh ủy Vân An Kiều Chấn Lương muốn tới tiếp nhận vị trí của bí thư Cố, không biết chuyện này là thật hay là giả? Kỳ thực chuyện này căn bản cũng chưa hề có tin tức gì truyền ra, Trương Dương chỉ đưa ra một cái suy đoán lớn gan, ở trước mặt Tống Hoài Minh vờ tha để bắt thật.
Tống Hoài Minh cũng không hề giấu diếm gì trên vấn đề này, y mỉm cười, nói: Tin tức của cậu rất linh thông! Được rồi, đây không phải là chuyện của cậu, ra ngoài đừng có nói năng lung tung!
Trương Dương cảm thấy chột dạ, câu này của Tống Hoài Minh chẳng khác nào là chứng thực suy đoán của hắn, người sẽ nắm chức bí thư thị ủy trên cơ bản đã được xác định là Kiều Chấn Lương, cha của Kiều Mộng Viện, con trai của Kiều lão chứ không phải là bố vợ tương lai Tống Hoài Minh của hắn, chẳng trách Thời Duy sau khi say rượu lại nói ra những lời như vậy.
...
Lúc Trương Dương rời khỏi văn phòng của tỉnh trưởng, ở sâu trong lòng cảm thấy vô cùng cảm khái, Bình Hải này xem ra thật sự sắp có thay đổi rồi, có điều nghĩ tới bộ dạng trung hâu của Kiều Chấn Lương, đồng chí Kiều chắc không phải là loại người thích chơi trò âm mưu quỷ kế. Mà nghĩ lại, chuyện của cao tầng cũng không đến lượt hắn tới hỏi, với thân phận của hắn hiện tại không có tư cách gia nhập, binh tới thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, tràng biến động trên chính trị này, Tống Hoài Minh tất nhiên có đạo ứng đối của y, mình cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.
Thân là nhân vật được ủy ban kỷ luật tỉnh lâm thời mượn dùng, Trương Dương tới Đông Giang tất nhiên là phải đên ủy ban kỷ luật tỉnh chào hỏi, tuy tới Đông Giang đã vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới ủy ban kỷ luật tỉnh, Trương Dương đi tới văn phòng của phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng thấy Trương Dương tới, không khỏi cười nói: Đại công thần của chúng ta tới rồi!
Trương Dương nói: Tôi hôm nay đến là muốn xin bí thư Lưu luận công khen thưởng đây!
Lưu Diễm Hồng nói: Yên tâm đi, trong sổ công lao sớm đã có tên cậu rồi, có điều lần này cậu thích hợp làm anh hùng vô danh!
Vì sao! Con người tôi không sợ nổi danh đâu!
Lưu Diễm Hồng nói: Vậy tôi tuyên dương cậu tố cáo chuyện của bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng nhé!
Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu, hóa ra là người ta nói về một chuyện khác, xem ra làm quan càng lớn thì bản lĩnh chỉ đông đánh tay càng mạnh. Trương Dương quan hệ nhiều với đám cán bộ cấp tỉnh này, trong lòng cũng có bài bản hơn, chơi trò tâm kế với người ta, mình còn kém hỏa hầu lắm, đối phó với những lãnh đạo này, phương pháp tốt nhất chính là giả vờ ngây ngô, gọn gàng dứt khoát.
Trương Dương nói: Chuyện của Chu Hằng đã có kết quả rồi à?
Lưu Diễm Hồng bảo thư ký pha trà cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Tôi vừa uống trà ở chỗ tỉnh trưởng Tống rồi!
Lưu Diễm Hồng cười nói: Con rể bố vợ các anh cũng khá là hòa hợp nhỉ!
Trương đại quan nhân nói: Lúc công tác, tôi là lục thân bất nhận!
Ái chà! Dạng tính cách này rất thích hợp làm công tác của ủy ban kỷ luật, suy nghĩ chút đi, chuyển tới đây làm nhé! Lưu Diễm Hồng là thật lòng mời, từ trong việc xử lý sự kiến giới đấu núi Thanh Đài, cô ta nhìn ra Trương Dương không phải là hạng lỗ mãng dễ xung động hơi tí là đánh người như trong lời đồn, mà tên tiểu tử này có dũng có mưu, nếu như hắn có thể tới ủy ban kỷ luật, khẳng định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của minh.
Trương Dương nói: Công tác của ủy ban kỷ luật này có chút giống như là cẩm y vệ, luôn cảm thấy có chút không được nhìn thấy ánh sáng, trong lòng tôi thực sự là không thích!
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn: Lần đầu tiên nghe thấy người ta nói về chúng tôi như vậy đấy!
Ở sau lưng còn nói những lời khó nghe hơn về các cô kìa, hay là để tôi nói hết ra cho cô nghe nhé!
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu không muốn tới thì thôi. Trương Dương, cậu còn thiếu một bản báo cáo!
Báo cáo gì?
Báo cáo dùng súng săn bắn bị thương Chu Hồng Tinh!
Trương Dương thật sự là có chút to cả đầu, hắn bực bội nói: Cô hiện tại hiểu vì sao tôi không thích tới ủy ban kỷ luật rồi chứ? Công tác của các cô là chuyên đi bới móc sai lầm của người ta, biểu dương và khích lệ vô duyên với các cô!
Lưu Diễm Hồng cười bảo: Cái mà chúng tôi làm chính là công tác, biểu dương khích lệ là việc của bộ tuyên truyền! Tay cô ta khẽ động, ánh dương chiếu lên cổ tay, đồng hồ phản quang bắn vào mắt Trương Dương, Trương Dương nghiêng đầu, né sự phản quang, than khẽ: Bí thư Lưu, cô cũng quá thể hiện rồi, chiếc đồng hồ này cũng phải vài chục vạn đấy!
Lưu Diễm Hồng nhìn đồng hồ, cắn môi cười nói: Patek Philippe đấy, chồng trước của tôi năm đó từ Thụy Sĩ mua về cho tôi, chắc khoảng hơn sáu mươi vạn nhân dân tệ, vì chiếc đầu hồ này mà rất nhiều người viết bao cáo nói tôi! Tính khí của tôi rất bướng, tiền không phải là tôi tham ô mà có, vì sao tôi không thể đeo, vì chuyện này mà bí thư Tằng còn đặc biệt tìm tôi nói chuyện, bảo tôi chú ý ảnh hưởng, lúc đi làm đừng có đeo.
Tần Hoan cười ha ha.
Lưu Diễm Hồng nói: Bọn họ càng nói thì tôi càng đeo cho họ xem!
Trương Dương nói: Cái khác không nói, nhưng điểm này tôi rất giống bí thư Lưu!
Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười: Đúng vậy, cũng có người tố cáo một cán bộ cấp phó ban nho nhỏ như cậu mà cũng lái xe, đeo đồng hồ!
Trương đại quan nhân nói: Ủy ban kỷ luật chú ý tôi rồi à?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu là cán bộ cấp phó ban, ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi không cảm thấy hứng thú với chuyện của cậu!
Tự tôn của Trương đại quan nhân lập tức bị thương hại, quan chức quá thấp, cho dù là phạm sai lầm, tôi đa cũng chỉ là ủy ban kỷ luật thành phố tìm mình nói chuyện, xem ra vẫn phải nỗ lực, ta x, trong đầu ta nghĩ cái gì vậy?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, bảo cậu viết một bản báo cáo chỉ là cần để cho vào hồ sơ thôi, không phải là nhắm vào cậu, trong mắt cậu công tác mà ủy ban kỷ luật chúng tôi làm chỉ là đi bới móc sai lầm của người khác ư?
Cũng không phải hoàn toàn là vậy! Tôi tin rằng xuất phát điểm của ủy ban kỷ luật các cô là tốt, có điều có câu gì ý nhỉ.... ruồi muỗi không đốt trứng không có lỗ thủng! Nếu là người khác thì chẳng ai dám càn rỡ như vậy ở trước mặt phó bí thư kỷ luật tỉnh.
Lưu Diễm Hồng cũng không cảm thấy có gì bực tức, một là vì Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hai là thông qua đoạn thời gian tiếp xúc này, cô ta đã hiểu ít nhiều về tính tình của Trương Dương, quen với phương thức nói chuyện của hắn rồi. Trong mắt cô ta cũng không coi Trương Dương như hạ cấp, mà giống như là cháu của mình, cho nên cũng không để trong lòng.
Lưu Diễm Hồng nói: Ban lãnh đạo Giang Thành gầy đây có biến động, chính là cơ hội tốt giành cho cậu đấy!
Trương Dương nói: Thường ủy biến động một chút, đáng tiếc là không đến lượt tôi!
Lưu Diễm Hồng cười nói: Thằng ôn câu! Tốt nhất là ngoan ngoãn mà làm việc cho tốt đi!
...
Buổi trưa, Trương Dương được mời tới Nam Quốc sơn trang, thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng tạm thời ngụ ở đây, ông ta gọi Trương Dương tới ăn cơm, lúc Trương Dương tới, Thường Hải Tâm cũng ngồi taxi tới, đi tới trước mặt Trương Dương, có chút hiếu kỳ nói: Anh sao lại tới đây?
Trương Dương cười bảo: Tôi sao không thể tới, là cha cô mời tôi tới mà!
Thường Tụng ở Nam Quốc sơn trang đặt một cái bàn, Trương Dương sau khi trị khỏi bệnh phong thấp cho ông ta, ông ta ở phương diện ẩm thực bắt đầu không chú ý nữa, tửu lượng cũng không ngừng tăng.
Thường Hải Tâm trên đường nhắc nhở Trương Dương, bảo hắn lúc gặp cha mình thì giúp khuyên ông ta uống ít một chút, nhắc ông ta bình thường phải chú ý tửu lượng, chú ý bảo dưỡng.
Câu đầu tiên mà Thường Tụng nói khi gặp Trương Dương quả nhiên là có liên quan tới rượu: Trương Dương, chiều nay tôi còn có việc, chúng ta uống ít thôi nhé!
Thường Hải Tâm không nhịn được liền nói: Cha, cha còn uống nữa à? Bệnh mới khỏi được chưa bao lâu, hiện tại cán bộ cơ quan không phải là hạ lệnh cấm rượu rồi ư?
Thường Tụng cười ha ha, nói: Cái con bé này đúng là càng lúc quản càng chặt, con là thư ký của phó thị trưởng Tần, nhưng không phải là thư ký của cha!
Con là con gái của cha, quan tâm cha thì có gì mà không đúng?
Thường Tụng chỉ vào một bình Thái Điêu ở trên bàn: Uống chút rượu vàng thôi, không sao đâu, buổi chiều ta gặp mặt với mấy người bạn cũ, không phải là chuyện công!
Thường Hải Tâm lặng lẽ kéo Trương Dương một cái, Trương Dương không nói gì, thản nhiên ngồi xuống.
Thường Tụng rất chú trọng rượu, nhưng lại không yêu cầu nhiều về thức ăn, tuy là mời Trương Dương ăn cơm, nhưng thức ăn rất đơn giản, bốn món ăn một món canh, hôm nay gọi Trương Dương tới, một là để hỏi thăm tình hình gần đây của con trai cả là Thường Hải Thiên, hai là tỏ ý cảm ơn Trương Dương, nếu như không có sự giới thiệu của Trương Dương, Thường Hải Thiên không sẽ thoát khỏi đáy nhân sinh nhanh như vậy.
Nhắc tới chuyện của Thường Hải Thiên, Trương Dương không khỏi cười nói: Thị trưởng Thường, ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi làm gì, tôi và ba anh em bọn Hải Thiên là bạn bè tôi, hiện giờ còn là bạn học với Hải Tâm, chuyện của họ cũng là chuyện của tôi, bạn bè giúp nhau cũng là chuyện hết sức bình thường, lúc tôi tới Lam Sơn, bọn họ cũng thường giúp tôi mà!
Thường Tụng gật đầu, ông ta cạn một chén rượu vàng với Trương Dương, lại hỏi chuyện Trương Dương đánh Cảng thương, chuyện này ở Bình Hải lan truyền rất rộng, ngay cả Thường Tụng cũng nghe nói tới.
Trương Dương nói: Thượng cấp xóa hết chức vụ của tôi rồi, cảnh cáo xử phạt ở trong đảng, bảo tôi tới trường Đảng tiếp nhận sự giáo dục!
Thường Hải Tâm nói: Bảo anh tới trường Đảng học tập không phải là chuyện gì xấu cả, tôi không phạm sai lầm mà chẳng phải cũng tới học ư?
Thường Tụng cười nói: Nếu như công tác ở Giang Thành không được như ý, cậu có thể suy nghĩ tới Lam Sơn công tác, phòng chiêu thương của chúng tôi cũng thiếu người, chỉ cần cậu gật dầu, những chuyện khác cứ để tôi lo! Trương Dương vẫn rất hân thưởng Trương Dương.
Trương Dương cười nói: Cám ơn ý tốt của thị trưởng Thường, nhưng tính tình của tôi bướng bỉnh lắm, ngã ở chỗ nào thì phải bò lên ở chỗ đấy, tôi phạm sai lầm ở Giang Thành, thì tôi phải sửa chữa sai lầm ở Giang Thành, tìm lại vinh dự cho mình, vả lại, Giang Thành là gia hương của tôi, tôi tạm thời không nỡ bỏ đi!
Thường Tụng tuy là đề xuất lời mời, nhưng biết rằng Trương Dương không thể rời khỏi Giang Thành, tình bạn giữa hắn và bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã ở trong thể chế Bình Hải ai ai cũng biết, bối cảnh của Trương Dương rất sâu, thân là chủ nhiệm ban chiêu thương mà ẩu đả với thương nhân đầu tư, sau cùng chuyện này cũng sống chết mặc bây, cái gọi là sự trừng phạt dành cho hắn hoàn toàn là gãi ngứa, trên thực tế chẳng để lại ảnh hưởng gì cả.
Sau bữa ăn, theo yêu cầu của Thường Hải Tâm, Trương Dương chẩn mạch cho Thường Tụng, tình trạng sức khỏe của thị trưởng Thường rất tốt, tuy là vậy, Trương Dương vẫn ở trước mặt Thường Hải Tâm khuyên Thường Tụng uống ít rượu đi.
Thường Tụng vẫn rất coi trọng lời nói của Trương Dương, ông ta gật đầu, nói: Tôi sau này sẽ chú ý!
Thường Hải Tâm ông cánh tay cha, nói: Đây mới là đồng chí tốt chứ! Phải biết rằng thân thể là vốn của Đảng viên, cha nếu để sức khỏe đi xuống, làm sao mà công tác vì quốc gia và nhân dân được?
Thường Tụng nói: Cha hơn năm mươi rồi, trừ bệnh phong thấp ra thì còn có bệnh gì nữa đâu, Trương Dương đã chữa khỏi cái bệnh dày vò cha nhiều năm này rồi, cha khỏe mạnh làm tới sáu mươi cũng không có vấn đề gì!
Trương Dương cười nói: Thị trưởng thường chuẩn bị công tác lâu dài, Đảng và quốc gia đều cần ngài, tôi thấy kiểu gì cũng làm tới bảy mươi ý chứ!
Thường Tụng cười ha ha, làm tới bảy mươi chẳng phải là làm tới trung ương ư, ông ta không có tính toán như vậy, cũng không mang bất kỳ hi vọng gì, ông ta nhớ tới bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri: Bí thư Cố của chúng ta sắp về hưu rồi!
Trương Dương gật đầu: Bí thư Cố sau mươi lăm tuổi rồi!
Thường Tụng nói: Không có bí thư Cố thì không có sự phát triển hiện tại của Lam Sơn chúng tôi, trong những năm mà ông ta tại nhiệm, sự phát triển của Bình Hải ai ai cũng thấy được! Sự ra đi của bí thư Cố đối với tỉnh và thành phố chúng ta là một tổn thất lớn! Những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng, uy tín của Cố Doãn Tri ở trong thể chế Bình Hải rất cao.
Trương Dương nói: Bí thư Cố rất kiên quyết về hưu, người ta là muốn ly khai một cách triệt để, chăn thả nam sơn, bảo dưỡng ngàn năm!
Thường Tụng nói: Loại khí phách này của bí thư Cố đa số người đều không có, rất nhiều lãnh đạo miệng thì nói lui xuống, nhưng vẫn quyến luyến không nỡ xa rời quyền lực, chuyện này vậy ở trong thể chế không phải là hiếm thấy.
Trương Dương cười nói: Lịch sử Trung Quốc chính là như vậy, từ cổ chí kim, triều đại nào mà chẳng xuất hiện mấy thái thượng hoàng!
Thường Hải Tâm nói: Suy tới cùng thì vẫn là sự ham muốn quyền lực ở trong lòng!
Thường Tụng nói: Sau này cha đến tuổi sẽ lập tức lui xuống, cha cũng học theo bí thư Cố, rút lui một cách sạch sẽ, sáu mươi tuổi vẫn không tính là gì, tới lúc đó, cha lái xe, chở mẹ con đi chu du khắp nước, cha đã đáp ứng bà ấy rồi, nhưng mãi vẫn chưa có thời gian.
Thường Hải Tâm cười nói: yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ không cản trở thế giới riêng của hai người!
/2583
|