Chu Vân Phàm nói: “Phiến diện, các anh có phiến diện với tôi! Giờ đây tôi đã hoàn toàn thay da đổi thịt rồi! Tôi là người Ấn Độ!”
Trương Dương cười mắng: “Người Ấn Độ thì đã làm sao chứ? Làm người Trung Quốc thì không thích, mà lại cứ khăng khăng đi làm người Ấn Độ!”
Chu Vân Phàm trong lòng nghĩ, tôi cũng đâu muốn làm người Ấn Độ, nhưng tiếp tục làm người Trung Quốc cũng đồng nghĩa với việc tiếp tục phạm pháp, giờ đây thân phận này là hợp pháp.
Trương Dương và Trương Đức Phóng hiểu rằng Chu Vân Phàm nghĩ đến điều gì, Trương Đức Phóng nói: “Chu tổng à, anh thoát được nạn ngồi tù đã là rất khó khăn rồi, về sau phải làm nhiều điều tốt vào, phải tích đức cho nhiều vào, phải cống hiến cho xã hội nhiều vào.”
Chu Vân Phàm cười gật đầu, gã nói với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, nghe nói, cậu gặp phiền phức rồi.”
Trương Dương điềm đạm cười nói: “Đã xong hết rồi!” Hắn không muốn nhắc đến chuyện của Triệu Quốc Lương, nhìn đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, về nghỉ đi thôi.”
Chu Vân Phàm hiểu rằng hai người này không muốn gã tham gia vào, gã đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây, còn một vài chuyện quan trọng phải làm!” Gã quay ra vẫy tay với ông chủ, ngụ ý tính tiền.
Trương Dương nói: “Chút tiền vặt này không cần anh trả đâu!”
Chu Vân Phàm nói: “Được, vậy thì có cơ hội tôi sẽ trả vậy!”
Nhìn bóng lưng của Chu Vân Phàm, Trương Đức Phóng cười nói: “Tên cáo già này thật là mệnh lớn, phạm phải một vụ án lớn như vậy mà vẫn thoát thân được.”
Trương Dương nói: “Mỗi người đều có một không gian sinh tồn của họ! Có điều, Chu Vân Phàm thật sự đối xử khá tốt với Hồ Nhân Như!”
Hai người uống ba cân rượu, Trương Dương thì không sao, nhưng Trương Đức Phóng thì hơi ngà ngà rồi, tửu lượng của anh ta vốn không bằng được Trương Dương, uống nhiều rượu, nói cũng bắt đầu nhiều, Trương Đức Phóng nói: “Người vừa đi trà đã nguội rồi, sau khi chú tôi về hưu, cái sĩ đồ của tôi cũng sắp đến lúc kết thúc rồi….”
Trương Dương cười nói: “sao thế được anh mới hơn ba mươi tuổi, còn rất nhiều hi vọng thăng chức đang chờ đợi anh!”
Trương Đức Phóng cười khổ hạnh lắc đầu: “Trên quan trường chẳng mấy ai dựa vào năng lực, không có quan hệ không có người nâng lên, thì không thể nào thuận buồm xuôi gió mà đi lên được!”
Trương Dương nói: “Đừng bi quan như vậy, anh đã là phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích rồi mà!”
“Đã đến lúc rồi!” Trương Đức Phóng lắc lư đứng dậy: “Tôi phải đi đây!”
Trương Dương nhìn bộ dạng anh ta như vậy chắc chắn không lái xe được, hắn lấy chiếc chìa khóa, rồi đưa Trương Đức Phóng đến kí túc của cục công an.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Bước ra khỏi kí túc cục công an đã là 11 giờ, Trương Dương đứng hơn 10 phút ở cổng đều không có xe, hắn đi bộ theo con đường vào trung tâm thành phố, vừa nhìn xe bên đường, đi bộ khoảng tầm 5 phút, đã thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt hắn: “Người anh em! Gọi xe à?”
Trương Dương nhìn chiếc xe, không phải là xe tắc xi đang vận hành, ngay lập tức hắn hiểu ra, đây là một lái xe làm việc lén lút, không có chứng cứ vận hành, chỗ này cách bến xe khách không còn xa nữa, có không ít lái xe lén lút đến đây kéo khách.
Trương Dương mở cửa ngồi vào, vì hắn nói giọng ngoại tỉnh, nên tên lái xe có ý định xấu: “Người an hem, đi đâu đây?”
“Trường Đảng!”
“Ồ, không gần mà!”
“Ít lời thôi, anh đưa tôi đi đến đó là được rồi!”
Người lái xe đưa hắn đi lòng vòng một hồi, vốn không đến 5km, nhưng bị tên này lòng vòng hết nửa tiếng đồng hồ, có điều may mà gã vẫn đưa Trương Dương đến cổng trường Đảng, gã cười hớn hở nói: “Người anh em cho xin 50 tệ nhé!”
Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, như vậy mà anh cũng mở mồm ra được à? 50 tệ! Có phải cho rằng tôi không phải là người bản địa, định bắt nạt tôi có phải không?” Nói xong hắn vất 10 tệ, rồi đẩy cửa đi ra: “Lấy thì lấy không thì thôi, tùy!”
Trương Dương chưa kịp bước mấy bước, tên lái xe đó đã đuổi theo: “Mẹ kiếp đứng lại cho tao! Mày định quỵt tiền à?”
Trương Dương không đợi gã chạy đến trước mặt, hắn giơ chân ra, tên lái xe bị đá ngã xuống đất.
Lúc này Trương Dương nhìn thấy một cảnh sát đang nhìn hắn từ chỗ đằng xa, hắn vẫy tay với viên cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh đến thật đúng lúc, tên này không có giấy phép hành nghề, mà còn ngang nhiên chặt chém khách nữa!”
Tên lái xe thấy cảnh sát đến, vội vàng bò dậy, chui vào xe, rồi chạy mất tăm.
Người cảnh sát đến trước mặt Trương Dương, hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Trương Dương cảm thấy có gì đó không đúng trong ánh mắt của người cảnh sát, khi hắn đang chuẩn bị rời đi, người cảnh sát đó nói: “Trương Dương!”
Trương Dương hơi ngớ người: “Anh quen tôi?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Tôi là anh của Triệu Quốc Lương!”
“Triệu Quốc Cường?”
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: “Tôi đã đợi anh một buổi tối, là để muốn nhìn mặt anh xem thế nào!”
Trương Dương nói: “Gặp tôi để làm gì? Có phải tôi giết em trai anh đâu!”
Triệu Quốc Cường nói: “Anh đừng tưởng có người bảo vệ anh, thì anh có thể trốn tránh được pháp luật!”
Trương Dương nói: “Trước khi tôi nổi cáu, thì tốt nhất anh nên rời khỏi đây đi, anh đã là cảnh sát, thì phải đưa ra bằng chứng thiết thực, đừng nói những lời vô trách nhiệm này với tôi.”
Triệu Quốc Cường bước lên trước một bước, tức giận nhìn Trương Dương: “Tôi chỉ có một người em trai, việc này không xong đâu!”
“Trước khi buông lời uy hiếp người khác, tốt nhất là phải xem đối phương là ai, chẳng lẽ người nhà Triệu gia các anh đều không để ý đến đạo lí sao?’
Triệu Quốc Cường đi về phía chiếc xe cảnh sát của mình: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này, anh không thoát được đâu!”
Trương Dương hết cách, nhìn Triệu Quốc Cường, người Triệu gia đều giống nhau cả, có việc gì cũng đổ lên đầu hắn, cái chết của Triệu Quốc Lương chẳng liên quan gì đến hắn, Trương Dương cũng biết rằng, người ăn cắp chiếc xe Jeep của hắn để đâm chết Triệu Quốc Lương, nhất định có mục đích đổ tội cho hắn, xem ra người thù hắn quả thực không ít.
Trương dương bước đến trước tòa nhà, đang chuẩn bị về kí túc xa, thì đằng sau nghe thấy tiếng của Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm từ cửa sổ kí túc xá nhìn thấy Trương Dương về muộn, đẩy cửa sổ gọi hắn một tiếng.
Trương Dương dừng bước, một lúc sau, đã nhìn thấy Thường Hải Tâm chạy từ trên xuống, Trương Dương cười nói: “Muộn thế này rồi mà vẫn còn đợi tôi về à?’
Thường Hải Tâm ngại ngùng cười: “Nghe nói ngày mai anh đã về Giang Thành rồi, tôi muốn gửi cho anh một chút đồ, nhờ anh đưa cho anh tôi!”
“Không vấn đề gì!”
Thường Hải Tâm nói: “Đi về đó cũng tốt!”
Trương Dương thấy cô muốn nói rồi lại thôi, cười nói: “Có câu gì thì cô nói đi, sao lại cứ ấp úng thế?” Hắn chỉ vào vườn hoa nhỏ trong trường, nói: “Chúng ta ra đó ngồi!”
Trường Hải Tâm gật đầu, đi theo Trương Dương vào vườn hoa nhỏ, buổi tối thường làm cho người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ, Thường Hải Tâm bước đi, cảm thấy trai chưa vợ gái chưa chồng mà lại cùng ra ngoài vào lúc này, cô chợt cảm thấy bất an, hai bàn tay cô đan vào nhau, cô liếc nhìn sang Trương Dương, thì thấy Trương Dương đang ngẩng đầu, ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa, một cơn gió thổi qua, Thường Hải Tâm hắt xì, Trương Dương cởi áo khoác đắp lên người cô.
Mặt Thường Hải Tâm hơi nóng, cô ý thức được mình đã đỏ mặt, may mà là buổi tối, nên Trương Dương không nhìn thấy.
Thường Hải Tâm nói: “Cái tôi muốn nói không phải là chuyện này, người khác đều nói nông nổi là ma quỷ, anh thử nghĩ lại mà xem, có bao nhiêu lần anh gặp rắc rối vì tính khí này của anh?”
Trương Dương thấy Thường Hải Tâm không nói gì, cười nói: “chẳng phải cô có điều muốn nói với tôi sao? Sao đến đây lại không nói gì nữa rồi?”
Thường Hải Tâm lúc này mới tỉnh táo lại: “Cũng chẳng có việc gì đâu, chỉ là muốn khuyên anh, về sau làm việc đừng có nông nổi như vậy!”
Trương Dương nói: “Tôi đã cố hết sức khống chế rồi, việc đánh Triệu Quốc Lương là do hắn ta ép người quá đáng, trước mặt biết bao thầy giáo và các bạn, nếu như tôi không ra tay cho hắn ta biết mặt, thì về sau người khác sẽ nghĩ tôi yếu đuối.”
Thường Hải Tâm nói: “Cái tôi muốn nói không phải là chuyện này, người khác đều nói nông nổi là ma quỷ, anh thử nghĩ lại mà xem, có bao nhiêu lần anh gặp rắc rối vì tính khí này của anh?”
Trương Dương cười nói: “Tôi rất nông nổi, nhưng nếu như con người chẳng có chút tính khí nào, thì sống còn có ý nghĩa gì?”
Thường Hải Tâm nói: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, tôi thấy anh thật sự không thay đổi được rồi, có điều anh hãy cố gắng khống chế bản thân, nếu không thì rất khó có thể ở trong thể chế!”
Trương Dương biết rằng Thường Hải Tâm quan tâm đến hắn nên mới nói vậy, hắn gật đầu nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ nhớ lời cô nói, gặp phải nhiều phiền phức như vậy, dù thế nào tôi cũng phải xem xét lại mình.”
Thường Hải Tâm nói: “Anh có bao giờ nghĩ đến việc về Lam Sơn làm việc chưa, đổi một môi trường khác có khi lại tốt hơn với anh.”
Trương Dương cười nói “Cha cô đã có lần nói với tôi về việc này, nhưng tôi vẫn thích Giang Thành, tôi không quen với đồ ăn của Lam Sơn!” Đây không phải là một lí do thoái thác, mà thật sự thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Tụng rất thích Trương Dương, phó thị trưởng Tần Thanh lại là người tình của Trương Dương, vì vậy, Trương Dương mới không đến Lam Sơn, Tần Thanh cũng từng nói vậy với Trương Dương, nếu như ở Giang Thành không được như ý, thì có thể nghĩ tới chuyện đến Lam Sơn, với họ, làm việc này dễ như trở bàn tay, quan hệ giữa họ rất khó có thể thoát khỏi con mắt của nhiều người như vậy, rất có thể sẽ gây nên phiền phức cho Tần Thanh, Trương Dương không muốn để xảy ra tình huống như vậy.
Thường Hải Tâm nói: “Cha tôi từng đánh giá về anh!”
“Nói tôi cái gì?” Trương Dương rất thích thú.
“Cha tôi nói anh rất thích đứng ở đầu sóng ngọn gió.”
Trương Dương cười nói: “Tức là nói tôi thích ra vẻ rồi?”
Thường Hải Tâm nói: “Một người quá thích leo cao không phải là chuyện gì tốt, anh là một người thông minh, anh có lẽ hiểu được đạo lí này.”
Trương Dương nói: “Hải Tâm, tên tôi là Trương Dương, cô bảo tôi khiêm nhường, khó! Thật là khó!” (Trương Dương có nghĩa là phô bày, phô vẽ)
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương đại quan sau khi đã trải qua một loạt sự việc này, bắt đầu cảm thấy tính quan trọng của sự khiêm nhường, Cố Giai Đồng vốn định bảo hắn lái chiếc xe Benz của cô đến Giang Thành, nhưng Trương Dương nghĩ phải khiêm nhường, thế là chọn cách ngồi tàu hỏa.
Chuyến xe từ Đông Giang đến Giang Thành phải mất 5 tiếng đồng hồ, nhưng vì bị muộn, nên vốn dĩ 6 giờ đến Giang Thành, nay bị chậm mất hơn một tiếng đồng hồ, khi Trương Dương vác chiếc ba lô du lịch đi ra khỏi bến tàu, đã là tám giờ tối, dùng với dòng người ùn ùn đổ ra khỏi ga tàu, ngay lập tức bị đám người kéo khách của khách sạn vây lấy.
Hai người phụ nữ trung niên tranh nhau gọi Trương Dương: “Cậu con trai, đến khách sạn của chúng tôi trọ đi, đảm bảo cậu hài lòng!”
“Điều kiện ăn ở của chúng tôi là số một đấy, còn có những thiết bị vui chơi nữa, tất cả nhân viên phục vụ đều là sinh viên.”
Trương đại quan nghe thấy vậy chau chau mày, không khí của ga tàu hỏa cần phải chỉnh đốn lại, khách bên ngoài đến nhìn thấy cảnh này, làm sao để lại ấn tượng tốt được? Ga tàu Giang Thành từ trước đến giờ nổi tiếng về bẩn thỉu và hỗn loạn, từ Từ Thường Đức Đến Hồng Vĩ Cơ, đến bí thư thị ủy bây giờ là Đỗ Thiên Dã, ai nấy đều đưa ra biện pháp để chỉnh đốn lại ga tàu, nhưng đến giờ vẫn chưa có sự chuyển biến cơ bản. Khi Trương Dương gặp Đỗ Thiên Dã nhất định phải nhắc đến chuyện này, để gã chú ý hơn.
Trương Dương gọi một chiếc xe tắc xi, người lái xe đó vốn cười hì hì đón hắn, nhưng Trương Dương vừa mở miệng, nụ cười trên mặt người lái xe đã biến mất: “Người anh em à, xin lỗi, cậu đi thêm mấy bước nữa vậy!”
“Ý gì thế? Anh không chở à?”
Người lái xe cười nói: “Tôi khó khăn lắm mới giành được vị trí này, anh là người bản địa, cùng người bản địa với nhau đừng làm loạn cho tôi nữa.”
Trương Dương đã hiểu ra, những đám lái xe này chuyên chặt chém khách du lịch, người bản địa họ không muốn chở, vì người bản địa rất rõ đường sá, dù có chở cũng chẳng được bao nhiêu tiền, nếu như chở người nước ngoài họ còn được thêm chút tiền, Trương Dương nghĩ lại tên lái xe ở Đông Giang, đang định mắng cho tên lái xe này, nhưng đột nhiên hắn nhớ lại lời của Thường Hải Tâm nói phải khiêm nhường, cố gắng áp chế nỗi giận trong lòng, mẹ kiếp, ông mày phải khiêm nhường.
Trương Dương đi qua quảng trường trước ga tàu, đến trước đường mới bắt được một chiếc tắc xi, mở cửa xe ra ngồi vào trong nói: “Đình viện Cẩm Tú!”
Lái xe cười đáp: “Xin lỗi người anh em, chúng tôi đến trả xe!”
Trương Dương tức giận nói: “Trả xe anh còn bật đèn xe trống lên làm gì?’
Trương Dương đẩy cửa tức tối đi xuống, hắn vừa đi xuống, hắn vừa xuống xe, chiếc xe đó đã chạy lên đằng trước, Trương Dương lúc này mới chú ý được, đằng trước là một đôi nam nữ ôm chiếc bao hành lí đứng đợi ở bên đường, Trương Dương chán nản, cảm thấy người bản địa không được tôn trọng ở chỗ này. Với tính khí của hắn, hắn chỉ muốn nhảy đến đập cho tên lái xe đó một trận, nhưng hôm nay Trương đại quan phải khiêm nhường, khiêm nhường tức là nhẫn nhịn.
May mà lần này chưa đợi được bao lâu, đã có một chiếc xe lái đến, Trương Dương ngồi vào trong xe, người lái xe đó nói khá nhiều, nghe những việc Trương Dương gặp phải, cười nói: “Người anh em à, anh đừng giận, chúng tôi làm cái nghề lái xe này cũng không dễ dàng gì mà, những xe tắc xi ở chỗ ga tàu này, khách thì nhiều, nhưng phí cũng nhiều, bình thường cần phải nộp phí đỗ xe, phí quảng trường, nếu như cứ chở khách một cách tử tế thì làm gì có nhiều tiền như vậy, vì vậy những người lái xe bắt đầu hành khách, cái đồng hồ đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu, được điều chỉnh hết đấy, chỉ cần anh lên xe của bọn họ, chỉ cần đi một tí, là chiếc đồng hồ đã nhảy ngược lên rồi. Tôi nghe nói một ông lái xe kinh khủng nhất, từ ga tàu đến khách sạn Giang Thành, chưa đến 3km, mà lấy tới 300 tệ.”
Trương Dương chửi: “Mẹ kiếp, thế chẳng phải là ăn cướp trắng trợn sao? Thể diện của Giang Thành chính là bị đám lái xe này làm xấu.”
Người lái xe cười hì hì nói: “Đều chẳng dễ dàng gì cả đâu!”
Khi chiếc xe lái qua viện người nhà thị ủy, Trương Dương đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn xuống xe ở đó, rồi cầm ba lô đi vào nhà Đỗ Thiên Dã.
Bảo vệ ở đây đã rất quen thuộc với Trương Dương, có điều, nhìn thấy đống hành lí của hắn rất ngạc nhiên, lần nào vị chủ nhiệm phòng chiêu thương này đến đây cũng đều lái xe Jeep vào, sao lần này lại thế này? Phong cách hình như đã thay đổi.
Đỗ Thiên Dã đang tập thể dục trong vườn, không ngờ Trương Dương lại đến vào lúc này, Đỗ Thiên Dã mặc áo ba lỗ, Trương Dương nhìn thấy những bắp tay rắn chắc trên người gã, khen: “Bí thư Đỗ sắp bằng với Sử Thái Long rồi!”
Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Anh đang mắng tôi đấy ư?”
“Đâu dám chứ, có điều, anh cũng cần phải chú ý hình tượng một chút!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Ý gì đây?”
Trương Dương nói: “Xem ra gần đây tâm trạng của anh khá tốt đấy chứ, sống rất thoải mái!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thoải mái? Chán nản buồn bực mới đúng, giờ đây việc Kiều Chấn Lương sẽ đến Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy đã gần đi vào thực hiện rồi, đám mấy lão già Triệu Dương Lâm lại được dịp nhảy lên, thật không biết rằng họ làm thế nào mà lại móc nối được quan hệ với bí thư Kiều, hèn chi bọn họ dám chống đối lại với tôi.”
“Những cơ bắp này nếu là trên người người khác nhất định là đẹp, nhưng nếu ở trên người anh thì hơi bị biến tướng rồi, một bí thư thị ủy mà tập thành thế này, nhất định người ta sẽ nói anh là tứ chi phát triển….” Nửa câu sau Trương Dương không nói.
Đỗ Thiên Dã đã ngộ ra, tên này đang đi đường vòng mắng gã đầu óc ngu gi đây mà, Đỗ Thiên Dã đánh lên vai hắn rồi nói: “Lần này cậu đi Đông Giang cũng nổi danh lắm, tôi phát hiện ra rằng, cậu đi đến đâu là ở đó có chuyện!”
Trương Dương nói: “Thật oan cho tôi quá! Tôi chỉ là vừa vặn đến đúng lúc đó thôi, tôi không làm gì cả, mà là bị làm gì đó chứ!”
Đỗ Thiên Dã cười mời hắn vào phòng.
Trương Dương vất túi hành lí xuống đất: “Tôi nay tôi ở đây. Tôi đi tắm cái đã, anh đi mua gì ăn đi, anh em ta uống mấy chén với nhau!”
Đỗ Thiên Dã trừng mắt, cả Giang Thành này, người dám chỉ đạo gã như vậy chỉ có tiểu tử này rồi, Đỗ Thiên Dã cười nói: “Được, tôi sợ cậu rồi, đi tắm đi, tôi đi đun lại ít thức ăn buổi tối!”
Trương Dương cũng chẳng khách khí với gã, tìm bộ quần áo để thay, rồi xông vào nhà tắm.
Đến khi hắn đi ra, Đỗ Thiên Dã đã bày biện đủ đồ ăn lên bàn rồi, một đĩa lạc, một đĩa trứng, một nồi sườn heo.
Trương Dương cười đáp: “Cuộc sống của anh rất tốt mà! Đúng là bí thư thị ủy, ngày nào cũng có thịt ăn!”
Đỗ Thiên Dã vặn nắp chai rượu, rót cho Trương Dương một cốc đầy, rồi rót cho gã một cốc: “Sự việc đổ sập của công trình khán đài sân vận động đã giải quyết rồi sao?”
Trương Dương uống một ngụm rồi nói: “Giải quyết xong rồi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Vì chuyện này nên cậu phát sinh xung đột với anh ta?”
Trương Dương khó chịu nhìn Đỗ Thiên Dã: “Chẳng lẽ đến anh cũng nghĩ tôi là người đâm chết hắn ta à?”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi biết rằng chắc chắn cậu khó chịu với Triệu Quốc Lương, có điều nếu vì vậy mà đâm chết anh ta thì đã không phải là cậu rồi, cậu không ngốc đến mức tự mình đi đâm chết Triệu Quốc Lương.”
Trương Dương nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, vừa nhắc đến là đã thấy đau đầu!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Sự việc chẳng phải đã qua rồi hay sao! Bí thư Cố đứng ra làm nhân chứng cho cậu, ai mà dám nghi ngờ cậu cơ chứ!”
Trương Dương nói: “Nói kiểu gì thế! Tôi vốn là rất trong trắng. Bí thư Đỗ, chúng ta lâu lắm không gặp rồi, anh đừng vừa gặp tôi là đã rắc muối lên vết thương của tôi có được không?”
Đỗ Thiên Dã cười.
Trương Dương nói: “Xem ra gần đây tâm trạng của anh khá tốt đấy chứ, sống rất thoải mái!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thoải mái? Chán nản buồn bực mới đúng, giờ đây việc Kiều Chấn Lương sẽ đến Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy đã gần đi vào thực hiện rồi, đám mấy lão già Triệu Dương Lâm lại được dịp nhảy lên, thật không biết rằng họ làm thế nào mà lại móc nối được quan hệ với bí thư Kiều, hèn chi bọn họ dám chống đối lại với tôi.”
Trương Dương nói: “Anh là bí thư thị ủy, có ai dám nhảy lên đầu lên cổ anh chứ? Dương Khánh Sinh chẳng phải đã bị anh phế rồi sao? Anh nên phế truất hết bọn họ đi, giờ không ra tay, đến khi Lão Kiều nắm quyền thì có lẽ đã muộn rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử nhà cậu lắm âm mưu như vậy hả. Sống sáng sủa một chút được không?”
Trương Dương nói: “Ở trên quan trường mà còn muốn sáng sủa thanh bạch, trừ phi, anh không muốn đi lên trên nữa.”
Đỗ Thiên Dã nhấp một ngụm rượu, gã thấp giọng nói: “Triệu Dương Lâm tạm thời không dễ động vào đâu!”
“Vì bí thư Kiều?”
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Quan hệ của ông ta và bí thư Kiều rất tốt, trước đó ông ta luôn rất khiêm nhường, vì thế tôi chưa có sự nhận thức thực sự về thế lực của ông ta, vì có sự có mặt của Kiều Chấn Lương, nên người này bắt đầu giở mặt, tôi phát hiện ra rằng năng lực của ông ta không hề nhỏ một chút nào.”
“Anh là người lãnh đạo của Giang Thành, năng lực của ông ta có lớn đến mấy cũng không dám lớn hơn anh!”
Đỗ Thiên DÃ nói: “Thiên Tử lên ngôi, thần cũng đổi, mỗi lần có sự chuyển giao quyền lực đều dẫn đến một sự biến động mạnh mẽ, đàn chính trị của Bình Hải vì Bí thư Cố ra đi nên đã xảy ra sự thay đổi rất lớn lao, vào lúc này, điều tôi nên làm là làm tốt công việc của mình, khiêm nhường, bình ổn.”
Lại là khiêm nhương, gần đây Trương đại quan rất nhiều lần nghe đến chữ khiêm nhường này, trên thực tế hắn cũng đang thử học sống cho khiêm nhường, ít nhất là học khiêm nhường một khoảng thời gian.
Trương Dương nói chuyện vừa rồi hắn gặp ở ga tàu hỏa cho Đỗ Thiên Dã, hắn tức giận nói: “Cái diện mạo xấu xí của ga tàu chúng ta cần phải chỉnh đốn lại cho kĩ lưỡng, đây là thể diện của Giang Thành, giờ đây thành ra thế này, làm cho tất cả mọi người khách bên ngoài đến với chúng ta sẽ nghĩ thế nào?’
Đỗ Thiên Dã nói: “Việc nảy rất nhiều thường ủy nhắc đến rồi, năm nay sẽ cải tạo ga tàu, tôi dự định tiến hành đồng thời giữa cải tạo kiến trúc và xây dựng tinh thần văn minh, đến khi ga tàu sửa xong, thì chắc chắn sẽ có một diện mạo mới để chào đón khách du lịch.” Gã quay sang nói với Trương Dương: “Cậu đã có hứng thú với chuyện này như vậy, không bằng tôi giao công trình cải tạo ga tàu cho cậu làm.”
Trương Dương lắc đầu nói: “Thôi đi, những việc phải xuất đầu lộ diện như thế này anh đừng tìm tôi, tôi nghe đến xây dựng lại tôi đã khiếp rồi, sân vận động Đông Giang đổ sập sau khi được xây lại đấy, chất lượng công trình không có vấn đề gì, những việc đã mất công lại nguy hiểm thế này tôi không làm, người khác đều cảm thấy ăn được chút gì đó trong này, nếu như tôi làm, thì chẳng được mấy ngày, sẽ có người đi kiện tôi lấy quyền làm việc tư.”
Đỗ Thiên Dã không ngờ Trương Dương lại từ chối một cách kiên quyết như vậy, gã nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, nếu như là trước đó, hắn nghe thấy những việc thế này, nhất định sẽ vui vẻ nhảy dựng lên rồi.
Thật ra Trương Dương đã có dự định khác, từ lúc nói chuyện với Trương Đức Phóng, Trương Dương cũng có ý niệm xuống làm ở cấp dưới, ở lại Giang Thành, nhất định sẽ phải ở vào trung tâm đấu đá chính trị, Trương đại quan muốn tạm thời rời khỏi Giang Thành, rời khỏi nơi bị nhiều người săm soi, điều chỉnh lại một chút, tiện thể tích lũy năng lực của mình, đặt nền móng cho công việc đi lên về sau. Trương Dương nói: “Chu Hằng xử lí thế nào?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Việc ông ta dùng tiền đầu tư vào núi Thanh Đài đã được điều tra ra rồi, mặc dù chẳng bắt được ông ta, nhưng việc này cũng đã tạo thành ảnh hưởng xấu, tạm thời điều động ông ta đến làm việc ở khoa ủy Giang Thành.”
Trương Dương mừng rỡ nói: “Vậy chẳng phải giờ đây Xuân Dương đã không còn bí thư huyện ủy nữa sao?” Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã là loại cảnh giới nào, ngay lập tức hiểu liền, tên này vòng một vòng tròn, hóa ra là có hứng thú với cái chức bí thư huyện ủy Xuân Dương, nhưng dù là kinh nghiệm và cấp bậc, đều cách khá xa so với cái chức bí thư huyện ủy Xuân Dương, hắn muốn làm bí thư huyện ủy Xuân Dương là điều không thể. Đỗ Thiên Dã nói: “Qua sự suy nghĩ thận trọng của tổ chức, đã quyết định sẽ nhường chức này lại cho huyện trưởng Sa Phổ Nguyên, phó huyện trưởng cũ Từ Triệu Bân sẽ đảm nhận chức vụ huyện trưởng.”
Trương Dương thầm thở dài, không ngờ miếng ăn béo bở này lại bị rơi vào miệng Từ Triệu Bân, mẹ kiếp, ông đây khổ sở mãi, cuối cùng chẳng được miếng ngon nào.
Đỗ Thiên Dã hỏi: “Cậu muốn xuống dưới làm à?”
Trương Dương gật đầu, hắn chẳng bao giờ giấu giếm điều gì trước mặt Đỗ Thiên Dã: “Ở Giang Thành, tôi đắc tội quá nhiều người, ở lại nhất định sẽ gây chuyện, vì vậy muốn xuống tầng dưới để rèn luyện, bồi bổ thêm chính trị cho bản thân, Bí thư Cố cũng đề nghị với tôi như vậy.” Trương Dương còn lôi cả Cố Doãn Tri ra, làm nặng thêm câu nói này của hắn.
Đỗ Thiên Dã nói: “bí thư thị ủy đoàn Tôn Đông Cường đã được phái đến Phong Trạch làm thị trưởng rồi, phó bí thư thị ủy!”
Trương Dương bất bình nói: “Cái loại đó mà cũng làm được thị trưởng à!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Trong lòng không thoải mái rồi đúng không, người ta là bí thư thị ủy đoàn, thành tích công việc tốt, sao không thể đảm nhận chức thị trưởng cơ chứ? Phong Trạch còn thiếu một phó thị trưởng quản việc văn hóa giáo dục vệ sinh, cậu có đi không?”
Trương Dương nghe thấy câu này ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Anh để tôi đi làm hạ thủ của Tôn Đông Cường?”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Hai người đều là thanh niên mười tốt của thành phố, có thể phối hợp với nhau!”
“Anh muốn lấy người thanh niên mười tốt là tôi đi làm hạ thủ của thanh niên mười tốt khác ư?”
“Chẳng ai xin xỏ cậu phải đi, nếu cậu không đi, thì còn nhiều người đang chờ ngoài kia kìa!”
Trương Dương đại quan vội vàng gật đầu nói: “Đi, tôi đi….Gì đó nhỉ….cấp bậc này của tôi có nên đẩy lên chút nữa không?” Tên này muốn làm chức chính sở đây mà.
Đỗ Thiên Dã nói: “Rất nhiều việc phải có một quá trình, chẳng phải cậu thường nói rằng, không quan trọng quan lớn bao nhiêu, mà là quan trọng làm việc lớn đến thế nào! Phó thị trưởng đấy nhé! Tiểu tử nhà cậu thế là một bước lên giời rồi!”
Trương Dương nói: “Phong Trạch là một thành phố cấp huyện, nói trắng ra là làm cái phó huyện trưởng, chỉ là cái tên hay hơn mà thôi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Lớn nhỏ gì cũng là phó thị trưởng, về sau người ta gặp cậu phải gọi là thị trưởng Trương rồi!”
Trương đại quan nghe thấy ba chữ thị trưởng Trương, giống như ăn phải một cục kem to vậy, trong lòng thoải mái hết sức, mũi cũng to như quả cà chua.
Đỗ Thiên Dã nhận thấy suy nghĩ của tên này, mỉm cười nói: “Cậu đừng mừng sớm quá, việc này tôi phải bàn lại với các thường ủy đã, dù sao cậu cũng quá trẻ, với kinh nghiệm của cậu, đảm nhận chức vụ phó thị trưởng cũng hơi sớm.”
Trương Dương nói: “Tôi phát hiện tuổi tác đã trở thành điều cản bước đi lên của tôi, về sau tôi sẽ tìm Vinh cục giúp đỡ, đổi tuổi của tôi lớn hơn 5 tuổi nữa, thế này thì làm thị trưởng là điều đương nhiên rồi.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Cậu đã sửa lớn hơn tức là phải nghỉ hưu sớm, hại nhiều hơn lợi, cậu suy nghĩ cho kĩ đấy.”
Trương Dương nói: “Tôi đã sửa được thành lớn, thì về sau chắc chắn sửa lại được, chút năng lực này cũng không có, thì tôi sống ở Giang Thành bao năm nay chẳng phải phí hoài rồi sao.”
Đỗ Thiên Dã nghĩ mình cũng thật hoang đường, một việc nghiêm túc như thế này, mà lại nói chuyện với tiểu tử này đến cả chuyện đổi tuổi tác. Gã ngáp một hơi rồi nói: “Ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Trương Dương nói: “Anh đi ngủ trước đi, tôi xem ti vi một lúc!”
Sau khi Đỗ Thiên Dã về phòng ngủ, Trương Dương xem thời sự đêm, nghĩ đến khi mình là phó thị trưởng, trong lòng hắn rất khấp khởi, mặc dù chỉ là một thành phố cấp huyện, nhưng cũng là thành phố! Hắn qua đó là phó thị trưởng, phải làm cho ra trò ra trống, hắn thấy mình sắp trở thành phó thị trưởng, hạnh phúc này cách hắn sao ngày càng gần!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Việc Đỗ Thiên Dã bảo Trương Dương đi đến Phong Trạch làm phó thị trưởng không phải là nhất thời nổi hứng lên mà nói vậy, từ lúc Tôn Đông Cường chuyển đến Phong Trạch làm thị trưởng, Đỗ Thiên Dã đã có dự định đưa Trương Dương đến đó rồi, Tôn Đông Cường có thể đến Phong Dịch làm thị trưởng, là vì có tác dụng của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương mặc dù vẫn chưa đến Bình Hải, nhưng ảnh hưởng của ông ta đã bắt đầu thấm vào trong thể chế của Bình Hải rồi, Đỗ Thiên Dã ý thức được Kiều Chấn Lương đã bắt đầu xây dựng một cơ cấu quyền hành của mình từ trên xuống dưới, quan trường Bình Hải nhất định phải đối mặt với một sự thay da đổi thịt, Tôn Đông Cường rõ ràng là lớp dưới của Kiều hệ, bí thư tỉnh ủy tương lai thật sư giơ tay quá xa, Đỗ Thiên Dã mặc dù vô ý đi trái lại với Kiều bí thư, nhưng gã không thích với sự can thiệp thái quá của bí thư Kiều, gã không có mấy thành kiến với Tôn Đông Cường, nhưng chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm là nhạc phụ của Tôn Đông Cường, trước mắt, ở Giang Thành, đang có một bầu thế lực vây quanh Triệu Dương Lâm, thỉnh thoảng lại thách thức quyền uy của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã nhất định phải nghĩ ra cách ứng phó với nó.
Để Trương Dương đến Phong Dịch làm phó thị trưởng, lấy Trương Dương để khống chế Tôn Đông Cường, đây là một chiêu tuyệt vời, Đỗ Thiên Dã biết rằng việc này không đơn giản, với kinh nghiệm và tuổi tác của Trương Dương, muốn làm cái chức phó thị trưởng Phong Trạch, sẽ phải đối mặt với sự phản đối của rất nhiều người, muốn làm được việc, nhất định phải áp chế lời kiến nghị của quần chúng, còn phải lợi dụng nghệ thuật lãnh đạo nhất định nữa.
Trương Dương cười mắng: “Người Ấn Độ thì đã làm sao chứ? Làm người Trung Quốc thì không thích, mà lại cứ khăng khăng đi làm người Ấn Độ!”
Chu Vân Phàm trong lòng nghĩ, tôi cũng đâu muốn làm người Ấn Độ, nhưng tiếp tục làm người Trung Quốc cũng đồng nghĩa với việc tiếp tục phạm pháp, giờ đây thân phận này là hợp pháp.
Trương Dương và Trương Đức Phóng hiểu rằng Chu Vân Phàm nghĩ đến điều gì, Trương Đức Phóng nói: “Chu tổng à, anh thoát được nạn ngồi tù đã là rất khó khăn rồi, về sau phải làm nhiều điều tốt vào, phải tích đức cho nhiều vào, phải cống hiến cho xã hội nhiều vào.”
Chu Vân Phàm cười gật đầu, gã nói với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, nghe nói, cậu gặp phiền phức rồi.”
Trương Dương điềm đạm cười nói: “Đã xong hết rồi!” Hắn không muốn nhắc đến chuyện của Triệu Quốc Lương, nhìn đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, về nghỉ đi thôi.”
Chu Vân Phàm hiểu rằng hai người này không muốn gã tham gia vào, gã đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây, còn một vài chuyện quan trọng phải làm!” Gã quay ra vẫy tay với ông chủ, ngụ ý tính tiền.
Trương Dương nói: “Chút tiền vặt này không cần anh trả đâu!”
Chu Vân Phàm nói: “Được, vậy thì có cơ hội tôi sẽ trả vậy!”
Nhìn bóng lưng của Chu Vân Phàm, Trương Đức Phóng cười nói: “Tên cáo già này thật là mệnh lớn, phạm phải một vụ án lớn như vậy mà vẫn thoát thân được.”
Trương Dương nói: “Mỗi người đều có một không gian sinh tồn của họ! Có điều, Chu Vân Phàm thật sự đối xử khá tốt với Hồ Nhân Như!”
Hai người uống ba cân rượu, Trương Dương thì không sao, nhưng Trương Đức Phóng thì hơi ngà ngà rồi, tửu lượng của anh ta vốn không bằng được Trương Dương, uống nhiều rượu, nói cũng bắt đầu nhiều, Trương Đức Phóng nói: “Người vừa đi trà đã nguội rồi, sau khi chú tôi về hưu, cái sĩ đồ của tôi cũng sắp đến lúc kết thúc rồi….”
Trương Dương cười nói: “sao thế được anh mới hơn ba mươi tuổi, còn rất nhiều hi vọng thăng chức đang chờ đợi anh!”
Trương Đức Phóng cười khổ hạnh lắc đầu: “Trên quan trường chẳng mấy ai dựa vào năng lực, không có quan hệ không có người nâng lên, thì không thể nào thuận buồm xuôi gió mà đi lên được!”
Trương Dương nói: “Đừng bi quan như vậy, anh đã là phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích rồi mà!”
“Đã đến lúc rồi!” Trương Đức Phóng lắc lư đứng dậy: “Tôi phải đi đây!”
Trương Dương nhìn bộ dạng anh ta như vậy chắc chắn không lái xe được, hắn lấy chiếc chìa khóa, rồi đưa Trương Đức Phóng đến kí túc của cục công an.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Bước ra khỏi kí túc cục công an đã là 11 giờ, Trương Dương đứng hơn 10 phút ở cổng đều không có xe, hắn đi bộ theo con đường vào trung tâm thành phố, vừa nhìn xe bên đường, đi bộ khoảng tầm 5 phút, đã thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt hắn: “Người anh em! Gọi xe à?”
Trương Dương nhìn chiếc xe, không phải là xe tắc xi đang vận hành, ngay lập tức hắn hiểu ra, đây là một lái xe làm việc lén lút, không có chứng cứ vận hành, chỗ này cách bến xe khách không còn xa nữa, có không ít lái xe lén lút đến đây kéo khách.
Trương Dương mở cửa ngồi vào, vì hắn nói giọng ngoại tỉnh, nên tên lái xe có ý định xấu: “Người an hem, đi đâu đây?”
“Trường Đảng!”
“Ồ, không gần mà!”
“Ít lời thôi, anh đưa tôi đi đến đó là được rồi!”
Người lái xe đưa hắn đi lòng vòng một hồi, vốn không đến 5km, nhưng bị tên này lòng vòng hết nửa tiếng đồng hồ, có điều may mà gã vẫn đưa Trương Dương đến cổng trường Đảng, gã cười hớn hở nói: “Người anh em cho xin 50 tệ nhé!”
Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp, như vậy mà anh cũng mở mồm ra được à? 50 tệ! Có phải cho rằng tôi không phải là người bản địa, định bắt nạt tôi có phải không?” Nói xong hắn vất 10 tệ, rồi đẩy cửa đi ra: “Lấy thì lấy không thì thôi, tùy!”
Trương Dương chưa kịp bước mấy bước, tên lái xe đó đã đuổi theo: “Mẹ kiếp đứng lại cho tao! Mày định quỵt tiền à?”
Trương Dương không đợi gã chạy đến trước mặt, hắn giơ chân ra, tên lái xe bị đá ngã xuống đất.
Lúc này Trương Dương nhìn thấy một cảnh sát đang nhìn hắn từ chỗ đằng xa, hắn vẫy tay với viên cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh đến thật đúng lúc, tên này không có giấy phép hành nghề, mà còn ngang nhiên chặt chém khách nữa!”
Tên lái xe thấy cảnh sát đến, vội vàng bò dậy, chui vào xe, rồi chạy mất tăm.
Người cảnh sát đến trước mặt Trương Dương, hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Trương Dương cảm thấy có gì đó không đúng trong ánh mắt của người cảnh sát, khi hắn đang chuẩn bị rời đi, người cảnh sát đó nói: “Trương Dương!”
Trương Dương hơi ngớ người: “Anh quen tôi?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Tôi là anh của Triệu Quốc Lương!”
“Triệu Quốc Cường?”
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: “Tôi đã đợi anh một buổi tối, là để muốn nhìn mặt anh xem thế nào!”
Trương Dương nói: “Gặp tôi để làm gì? Có phải tôi giết em trai anh đâu!”
Triệu Quốc Cường nói: “Anh đừng tưởng có người bảo vệ anh, thì anh có thể trốn tránh được pháp luật!”
Trương Dương nói: “Trước khi tôi nổi cáu, thì tốt nhất anh nên rời khỏi đây đi, anh đã là cảnh sát, thì phải đưa ra bằng chứng thiết thực, đừng nói những lời vô trách nhiệm này với tôi.”
Triệu Quốc Cường bước lên trước một bước, tức giận nhìn Trương Dương: “Tôi chỉ có một người em trai, việc này không xong đâu!”
“Trước khi buông lời uy hiếp người khác, tốt nhất là phải xem đối phương là ai, chẳng lẽ người nhà Triệu gia các anh đều không để ý đến đạo lí sao?’
Triệu Quốc Cường đi về phía chiếc xe cảnh sát của mình: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này, anh không thoát được đâu!”
Trương Dương hết cách, nhìn Triệu Quốc Cường, người Triệu gia đều giống nhau cả, có việc gì cũng đổ lên đầu hắn, cái chết của Triệu Quốc Lương chẳng liên quan gì đến hắn, Trương Dương cũng biết rằng, người ăn cắp chiếc xe Jeep của hắn để đâm chết Triệu Quốc Lương, nhất định có mục đích đổ tội cho hắn, xem ra người thù hắn quả thực không ít.
Trương dương bước đến trước tòa nhà, đang chuẩn bị về kí túc xa, thì đằng sau nghe thấy tiếng của Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm từ cửa sổ kí túc xá nhìn thấy Trương Dương về muộn, đẩy cửa sổ gọi hắn một tiếng.
Trương Dương dừng bước, một lúc sau, đã nhìn thấy Thường Hải Tâm chạy từ trên xuống, Trương Dương cười nói: “Muộn thế này rồi mà vẫn còn đợi tôi về à?’
Thường Hải Tâm ngại ngùng cười: “Nghe nói ngày mai anh đã về Giang Thành rồi, tôi muốn gửi cho anh một chút đồ, nhờ anh đưa cho anh tôi!”
“Không vấn đề gì!”
Thường Hải Tâm nói: “Đi về đó cũng tốt!”
Trương Dương thấy cô muốn nói rồi lại thôi, cười nói: “Có câu gì thì cô nói đi, sao lại cứ ấp úng thế?” Hắn chỉ vào vườn hoa nhỏ trong trường, nói: “Chúng ta ra đó ngồi!”
Trường Hải Tâm gật đầu, đi theo Trương Dương vào vườn hoa nhỏ, buổi tối thường làm cho người ta nảy sinh nhiều ý nghĩ, Thường Hải Tâm bước đi, cảm thấy trai chưa vợ gái chưa chồng mà lại cùng ra ngoài vào lúc này, cô chợt cảm thấy bất an, hai bàn tay cô đan vào nhau, cô liếc nhìn sang Trương Dương, thì thấy Trương Dương đang ngẩng đầu, ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa, một cơn gió thổi qua, Thường Hải Tâm hắt xì, Trương Dương cởi áo khoác đắp lên người cô.
Mặt Thường Hải Tâm hơi nóng, cô ý thức được mình đã đỏ mặt, may mà là buổi tối, nên Trương Dương không nhìn thấy.
Thường Hải Tâm nói: “Cái tôi muốn nói không phải là chuyện này, người khác đều nói nông nổi là ma quỷ, anh thử nghĩ lại mà xem, có bao nhiêu lần anh gặp rắc rối vì tính khí này của anh?”
Trương Dương thấy Thường Hải Tâm không nói gì, cười nói: “chẳng phải cô có điều muốn nói với tôi sao? Sao đến đây lại không nói gì nữa rồi?”
Thường Hải Tâm lúc này mới tỉnh táo lại: “Cũng chẳng có việc gì đâu, chỉ là muốn khuyên anh, về sau làm việc đừng có nông nổi như vậy!”
Trương Dương nói: “Tôi đã cố hết sức khống chế rồi, việc đánh Triệu Quốc Lương là do hắn ta ép người quá đáng, trước mặt biết bao thầy giáo và các bạn, nếu như tôi không ra tay cho hắn ta biết mặt, thì về sau người khác sẽ nghĩ tôi yếu đuối.”
Thường Hải Tâm nói: “Cái tôi muốn nói không phải là chuyện này, người khác đều nói nông nổi là ma quỷ, anh thử nghĩ lại mà xem, có bao nhiêu lần anh gặp rắc rối vì tính khí này của anh?”
Trương Dương cười nói: “Tôi rất nông nổi, nhưng nếu như con người chẳng có chút tính khí nào, thì sống còn có ý nghĩa gì?”
Thường Hải Tâm nói: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, tôi thấy anh thật sự không thay đổi được rồi, có điều anh hãy cố gắng khống chế bản thân, nếu không thì rất khó có thể ở trong thể chế!”
Trương Dương biết rằng Thường Hải Tâm quan tâm đến hắn nên mới nói vậy, hắn gật đầu nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ nhớ lời cô nói, gặp phải nhiều phiền phức như vậy, dù thế nào tôi cũng phải xem xét lại mình.”
Thường Hải Tâm nói: “Anh có bao giờ nghĩ đến việc về Lam Sơn làm việc chưa, đổi một môi trường khác có khi lại tốt hơn với anh.”
Trương Dương cười nói “Cha cô đã có lần nói với tôi về việc này, nhưng tôi vẫn thích Giang Thành, tôi không quen với đồ ăn của Lam Sơn!” Đây không phải là một lí do thoái thác, mà thật sự thị trưởng thành phố Lam Sơn Thường Tụng rất thích Trương Dương, phó thị trưởng Tần Thanh lại là người tình của Trương Dương, vì vậy, Trương Dương mới không đến Lam Sơn, Tần Thanh cũng từng nói vậy với Trương Dương, nếu như ở Giang Thành không được như ý, thì có thể nghĩ tới chuyện đến Lam Sơn, với họ, làm việc này dễ như trở bàn tay, quan hệ giữa họ rất khó có thể thoát khỏi con mắt của nhiều người như vậy, rất có thể sẽ gây nên phiền phức cho Tần Thanh, Trương Dương không muốn để xảy ra tình huống như vậy.
Thường Hải Tâm nói: “Cha tôi từng đánh giá về anh!”
“Nói tôi cái gì?” Trương Dương rất thích thú.
“Cha tôi nói anh rất thích đứng ở đầu sóng ngọn gió.”
Trương Dương cười nói: “Tức là nói tôi thích ra vẻ rồi?”
Thường Hải Tâm nói: “Một người quá thích leo cao không phải là chuyện gì tốt, anh là một người thông minh, anh có lẽ hiểu được đạo lí này.”
Trương Dương nói: “Hải Tâm, tên tôi là Trương Dương, cô bảo tôi khiêm nhường, khó! Thật là khó!” (Trương Dương có nghĩa là phô bày, phô vẽ)
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Trương đại quan sau khi đã trải qua một loạt sự việc này, bắt đầu cảm thấy tính quan trọng của sự khiêm nhường, Cố Giai Đồng vốn định bảo hắn lái chiếc xe Benz của cô đến Giang Thành, nhưng Trương Dương nghĩ phải khiêm nhường, thế là chọn cách ngồi tàu hỏa.
Chuyến xe từ Đông Giang đến Giang Thành phải mất 5 tiếng đồng hồ, nhưng vì bị muộn, nên vốn dĩ 6 giờ đến Giang Thành, nay bị chậm mất hơn một tiếng đồng hồ, khi Trương Dương vác chiếc ba lô du lịch đi ra khỏi bến tàu, đã là tám giờ tối, dùng với dòng người ùn ùn đổ ra khỏi ga tàu, ngay lập tức bị đám người kéo khách của khách sạn vây lấy.
Hai người phụ nữ trung niên tranh nhau gọi Trương Dương: “Cậu con trai, đến khách sạn của chúng tôi trọ đi, đảm bảo cậu hài lòng!”
“Điều kiện ăn ở của chúng tôi là số một đấy, còn có những thiết bị vui chơi nữa, tất cả nhân viên phục vụ đều là sinh viên.”
Trương đại quan nghe thấy vậy chau chau mày, không khí của ga tàu hỏa cần phải chỉnh đốn lại, khách bên ngoài đến nhìn thấy cảnh này, làm sao để lại ấn tượng tốt được? Ga tàu Giang Thành từ trước đến giờ nổi tiếng về bẩn thỉu và hỗn loạn, từ Từ Thường Đức Đến Hồng Vĩ Cơ, đến bí thư thị ủy bây giờ là Đỗ Thiên Dã, ai nấy đều đưa ra biện pháp để chỉnh đốn lại ga tàu, nhưng đến giờ vẫn chưa có sự chuyển biến cơ bản. Khi Trương Dương gặp Đỗ Thiên Dã nhất định phải nhắc đến chuyện này, để gã chú ý hơn.
Trương Dương gọi một chiếc xe tắc xi, người lái xe đó vốn cười hì hì đón hắn, nhưng Trương Dương vừa mở miệng, nụ cười trên mặt người lái xe đã biến mất: “Người anh em à, xin lỗi, cậu đi thêm mấy bước nữa vậy!”
“Ý gì thế? Anh không chở à?”
Người lái xe cười nói: “Tôi khó khăn lắm mới giành được vị trí này, anh là người bản địa, cùng người bản địa với nhau đừng làm loạn cho tôi nữa.”
Trương Dương đã hiểu ra, những đám lái xe này chuyên chặt chém khách du lịch, người bản địa họ không muốn chở, vì người bản địa rất rõ đường sá, dù có chở cũng chẳng được bao nhiêu tiền, nếu như chở người nước ngoài họ còn được thêm chút tiền, Trương Dương nghĩ lại tên lái xe ở Đông Giang, đang định mắng cho tên lái xe này, nhưng đột nhiên hắn nhớ lại lời của Thường Hải Tâm nói phải khiêm nhường, cố gắng áp chế nỗi giận trong lòng, mẹ kiếp, ông mày phải khiêm nhường.
Trương Dương đi qua quảng trường trước ga tàu, đến trước đường mới bắt được một chiếc tắc xi, mở cửa xe ra ngồi vào trong nói: “Đình viện Cẩm Tú!”
Lái xe cười đáp: “Xin lỗi người anh em, chúng tôi đến trả xe!”
Trương Dương tức giận nói: “Trả xe anh còn bật đèn xe trống lên làm gì?’
Trương Dương đẩy cửa tức tối đi xuống, hắn vừa đi xuống, hắn vừa xuống xe, chiếc xe đó đã chạy lên đằng trước, Trương Dương lúc này mới chú ý được, đằng trước là một đôi nam nữ ôm chiếc bao hành lí đứng đợi ở bên đường, Trương Dương chán nản, cảm thấy người bản địa không được tôn trọng ở chỗ này. Với tính khí của hắn, hắn chỉ muốn nhảy đến đập cho tên lái xe đó một trận, nhưng hôm nay Trương đại quan phải khiêm nhường, khiêm nhường tức là nhẫn nhịn.
May mà lần này chưa đợi được bao lâu, đã có một chiếc xe lái đến, Trương Dương ngồi vào trong xe, người lái xe đó nói khá nhiều, nghe những việc Trương Dương gặp phải, cười nói: “Người anh em à, anh đừng giận, chúng tôi làm cái nghề lái xe này cũng không dễ dàng gì mà, những xe tắc xi ở chỗ ga tàu này, khách thì nhiều, nhưng phí cũng nhiều, bình thường cần phải nộp phí đỗ xe, phí quảng trường, nếu như cứ chở khách một cách tử tế thì làm gì có nhiều tiền như vậy, vì vậy những người lái xe bắt đầu hành khách, cái đồng hồ đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu, được điều chỉnh hết đấy, chỉ cần anh lên xe của bọn họ, chỉ cần đi một tí, là chiếc đồng hồ đã nhảy ngược lên rồi. Tôi nghe nói một ông lái xe kinh khủng nhất, từ ga tàu đến khách sạn Giang Thành, chưa đến 3km, mà lấy tới 300 tệ.”
Trương Dương chửi: “Mẹ kiếp, thế chẳng phải là ăn cướp trắng trợn sao? Thể diện của Giang Thành chính là bị đám lái xe này làm xấu.”
Người lái xe cười hì hì nói: “Đều chẳng dễ dàng gì cả đâu!”
Khi chiếc xe lái qua viện người nhà thị ủy, Trương Dương đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn xuống xe ở đó, rồi cầm ba lô đi vào nhà Đỗ Thiên Dã.
Bảo vệ ở đây đã rất quen thuộc với Trương Dương, có điều, nhìn thấy đống hành lí của hắn rất ngạc nhiên, lần nào vị chủ nhiệm phòng chiêu thương này đến đây cũng đều lái xe Jeep vào, sao lần này lại thế này? Phong cách hình như đã thay đổi.
Đỗ Thiên Dã đang tập thể dục trong vườn, không ngờ Trương Dương lại đến vào lúc này, Đỗ Thiên Dã mặc áo ba lỗ, Trương Dương nhìn thấy những bắp tay rắn chắc trên người gã, khen: “Bí thư Đỗ sắp bằng với Sử Thái Long rồi!”
Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Anh đang mắng tôi đấy ư?”
“Đâu dám chứ, có điều, anh cũng cần phải chú ý hình tượng một chút!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Ý gì đây?”
Trương Dương nói: “Xem ra gần đây tâm trạng của anh khá tốt đấy chứ, sống rất thoải mái!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thoải mái? Chán nản buồn bực mới đúng, giờ đây việc Kiều Chấn Lương sẽ đến Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy đã gần đi vào thực hiện rồi, đám mấy lão già Triệu Dương Lâm lại được dịp nhảy lên, thật không biết rằng họ làm thế nào mà lại móc nối được quan hệ với bí thư Kiều, hèn chi bọn họ dám chống đối lại với tôi.”
“Những cơ bắp này nếu là trên người người khác nhất định là đẹp, nhưng nếu ở trên người anh thì hơi bị biến tướng rồi, một bí thư thị ủy mà tập thành thế này, nhất định người ta sẽ nói anh là tứ chi phát triển….” Nửa câu sau Trương Dương không nói.
Đỗ Thiên Dã đã ngộ ra, tên này đang đi đường vòng mắng gã đầu óc ngu gi đây mà, Đỗ Thiên Dã đánh lên vai hắn rồi nói: “Lần này cậu đi Đông Giang cũng nổi danh lắm, tôi phát hiện ra rằng, cậu đi đến đâu là ở đó có chuyện!”
Trương Dương nói: “Thật oan cho tôi quá! Tôi chỉ là vừa vặn đến đúng lúc đó thôi, tôi không làm gì cả, mà là bị làm gì đó chứ!”
Đỗ Thiên Dã cười mời hắn vào phòng.
Trương Dương vất túi hành lí xuống đất: “Tôi nay tôi ở đây. Tôi đi tắm cái đã, anh đi mua gì ăn đi, anh em ta uống mấy chén với nhau!”
Đỗ Thiên Dã trừng mắt, cả Giang Thành này, người dám chỉ đạo gã như vậy chỉ có tiểu tử này rồi, Đỗ Thiên Dã cười nói: “Được, tôi sợ cậu rồi, đi tắm đi, tôi đi đun lại ít thức ăn buổi tối!”
Trương Dương cũng chẳng khách khí với gã, tìm bộ quần áo để thay, rồi xông vào nhà tắm.
Đến khi hắn đi ra, Đỗ Thiên Dã đã bày biện đủ đồ ăn lên bàn rồi, một đĩa lạc, một đĩa trứng, một nồi sườn heo.
Trương Dương cười đáp: “Cuộc sống của anh rất tốt mà! Đúng là bí thư thị ủy, ngày nào cũng có thịt ăn!”
Đỗ Thiên Dã vặn nắp chai rượu, rót cho Trương Dương một cốc đầy, rồi rót cho gã một cốc: “Sự việc đổ sập của công trình khán đài sân vận động đã giải quyết rồi sao?”
Trương Dương uống một ngụm rồi nói: “Giải quyết xong rồi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Vì chuyện này nên cậu phát sinh xung đột với anh ta?”
Trương Dương khó chịu nhìn Đỗ Thiên Dã: “Chẳng lẽ đến anh cũng nghĩ tôi là người đâm chết hắn ta à?”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi biết rằng chắc chắn cậu khó chịu với Triệu Quốc Lương, có điều nếu vì vậy mà đâm chết anh ta thì đã không phải là cậu rồi, cậu không ngốc đến mức tự mình đi đâm chết Triệu Quốc Lương.”
Trương Dương nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, vừa nhắc đến là đã thấy đau đầu!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Sự việc chẳng phải đã qua rồi hay sao! Bí thư Cố đứng ra làm nhân chứng cho cậu, ai mà dám nghi ngờ cậu cơ chứ!”
Trương Dương nói: “Nói kiểu gì thế! Tôi vốn là rất trong trắng. Bí thư Đỗ, chúng ta lâu lắm không gặp rồi, anh đừng vừa gặp tôi là đã rắc muối lên vết thương của tôi có được không?”
Đỗ Thiên Dã cười.
Trương Dương nói: “Xem ra gần đây tâm trạng của anh khá tốt đấy chứ, sống rất thoải mái!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thoải mái? Chán nản buồn bực mới đúng, giờ đây việc Kiều Chấn Lương sẽ đến Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy đã gần đi vào thực hiện rồi, đám mấy lão già Triệu Dương Lâm lại được dịp nhảy lên, thật không biết rằng họ làm thế nào mà lại móc nối được quan hệ với bí thư Kiều, hèn chi bọn họ dám chống đối lại với tôi.”
Trương Dương nói: “Anh là bí thư thị ủy, có ai dám nhảy lên đầu lên cổ anh chứ? Dương Khánh Sinh chẳng phải đã bị anh phế rồi sao? Anh nên phế truất hết bọn họ đi, giờ không ra tay, đến khi Lão Kiều nắm quyền thì có lẽ đã muộn rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử nhà cậu lắm âm mưu như vậy hả. Sống sáng sủa một chút được không?”
Trương Dương nói: “Ở trên quan trường mà còn muốn sáng sủa thanh bạch, trừ phi, anh không muốn đi lên trên nữa.”
Đỗ Thiên Dã nhấp một ngụm rượu, gã thấp giọng nói: “Triệu Dương Lâm tạm thời không dễ động vào đâu!”
“Vì bí thư Kiều?”
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Quan hệ của ông ta và bí thư Kiều rất tốt, trước đó ông ta luôn rất khiêm nhường, vì thế tôi chưa có sự nhận thức thực sự về thế lực của ông ta, vì có sự có mặt của Kiều Chấn Lương, nên người này bắt đầu giở mặt, tôi phát hiện ra rằng năng lực của ông ta không hề nhỏ một chút nào.”
“Anh là người lãnh đạo của Giang Thành, năng lực của ông ta có lớn đến mấy cũng không dám lớn hơn anh!”
Đỗ Thiên DÃ nói: “Thiên Tử lên ngôi, thần cũng đổi, mỗi lần có sự chuyển giao quyền lực đều dẫn đến một sự biến động mạnh mẽ, đàn chính trị của Bình Hải vì Bí thư Cố ra đi nên đã xảy ra sự thay đổi rất lớn lao, vào lúc này, điều tôi nên làm là làm tốt công việc của mình, khiêm nhường, bình ổn.”
Lại là khiêm nhương, gần đây Trương đại quan rất nhiều lần nghe đến chữ khiêm nhường này, trên thực tế hắn cũng đang thử học sống cho khiêm nhường, ít nhất là học khiêm nhường một khoảng thời gian.
Trương Dương nói chuyện vừa rồi hắn gặp ở ga tàu hỏa cho Đỗ Thiên Dã, hắn tức giận nói: “Cái diện mạo xấu xí của ga tàu chúng ta cần phải chỉnh đốn lại cho kĩ lưỡng, đây là thể diện của Giang Thành, giờ đây thành ra thế này, làm cho tất cả mọi người khách bên ngoài đến với chúng ta sẽ nghĩ thế nào?’
Đỗ Thiên Dã nói: “Việc nảy rất nhiều thường ủy nhắc đến rồi, năm nay sẽ cải tạo ga tàu, tôi dự định tiến hành đồng thời giữa cải tạo kiến trúc và xây dựng tinh thần văn minh, đến khi ga tàu sửa xong, thì chắc chắn sẽ có một diện mạo mới để chào đón khách du lịch.” Gã quay sang nói với Trương Dương: “Cậu đã có hứng thú với chuyện này như vậy, không bằng tôi giao công trình cải tạo ga tàu cho cậu làm.”
Trương Dương lắc đầu nói: “Thôi đi, những việc phải xuất đầu lộ diện như thế này anh đừng tìm tôi, tôi nghe đến xây dựng lại tôi đã khiếp rồi, sân vận động Đông Giang đổ sập sau khi được xây lại đấy, chất lượng công trình không có vấn đề gì, những việc đã mất công lại nguy hiểm thế này tôi không làm, người khác đều cảm thấy ăn được chút gì đó trong này, nếu như tôi làm, thì chẳng được mấy ngày, sẽ có người đi kiện tôi lấy quyền làm việc tư.”
Đỗ Thiên Dã không ngờ Trương Dương lại từ chối một cách kiên quyết như vậy, gã nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, nếu như là trước đó, hắn nghe thấy những việc thế này, nhất định sẽ vui vẻ nhảy dựng lên rồi.
Thật ra Trương Dương đã có dự định khác, từ lúc nói chuyện với Trương Đức Phóng, Trương Dương cũng có ý niệm xuống làm ở cấp dưới, ở lại Giang Thành, nhất định sẽ phải ở vào trung tâm đấu đá chính trị, Trương đại quan muốn tạm thời rời khỏi Giang Thành, rời khỏi nơi bị nhiều người săm soi, điều chỉnh lại một chút, tiện thể tích lũy năng lực của mình, đặt nền móng cho công việc đi lên về sau. Trương Dương nói: “Chu Hằng xử lí thế nào?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Việc ông ta dùng tiền đầu tư vào núi Thanh Đài đã được điều tra ra rồi, mặc dù chẳng bắt được ông ta, nhưng việc này cũng đã tạo thành ảnh hưởng xấu, tạm thời điều động ông ta đến làm việc ở khoa ủy Giang Thành.”
Trương Dương mừng rỡ nói: “Vậy chẳng phải giờ đây Xuân Dương đã không còn bí thư huyện ủy nữa sao?” Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã là loại cảnh giới nào, ngay lập tức hiểu liền, tên này vòng một vòng tròn, hóa ra là có hứng thú với cái chức bí thư huyện ủy Xuân Dương, nhưng dù là kinh nghiệm và cấp bậc, đều cách khá xa so với cái chức bí thư huyện ủy Xuân Dương, hắn muốn làm bí thư huyện ủy Xuân Dương là điều không thể. Đỗ Thiên Dã nói: “Qua sự suy nghĩ thận trọng của tổ chức, đã quyết định sẽ nhường chức này lại cho huyện trưởng Sa Phổ Nguyên, phó huyện trưởng cũ Từ Triệu Bân sẽ đảm nhận chức vụ huyện trưởng.”
Trương Dương thầm thở dài, không ngờ miếng ăn béo bở này lại bị rơi vào miệng Từ Triệu Bân, mẹ kiếp, ông đây khổ sở mãi, cuối cùng chẳng được miếng ngon nào.
Đỗ Thiên Dã hỏi: “Cậu muốn xuống dưới làm à?”
Trương Dương gật đầu, hắn chẳng bao giờ giấu giếm điều gì trước mặt Đỗ Thiên Dã: “Ở Giang Thành, tôi đắc tội quá nhiều người, ở lại nhất định sẽ gây chuyện, vì vậy muốn xuống tầng dưới để rèn luyện, bồi bổ thêm chính trị cho bản thân, Bí thư Cố cũng đề nghị với tôi như vậy.” Trương Dương còn lôi cả Cố Doãn Tri ra, làm nặng thêm câu nói này của hắn.
Đỗ Thiên Dã nói: “bí thư thị ủy đoàn Tôn Đông Cường đã được phái đến Phong Trạch làm thị trưởng rồi, phó bí thư thị ủy!”
Trương Dương bất bình nói: “Cái loại đó mà cũng làm được thị trưởng à!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Trong lòng không thoải mái rồi đúng không, người ta là bí thư thị ủy đoàn, thành tích công việc tốt, sao không thể đảm nhận chức thị trưởng cơ chứ? Phong Trạch còn thiếu một phó thị trưởng quản việc văn hóa giáo dục vệ sinh, cậu có đi không?”
Trương Dương nghe thấy câu này ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Anh để tôi đi làm hạ thủ của Tôn Đông Cường?”
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Hai người đều là thanh niên mười tốt của thành phố, có thể phối hợp với nhau!”
“Anh muốn lấy người thanh niên mười tốt là tôi đi làm hạ thủ của thanh niên mười tốt khác ư?”
“Chẳng ai xin xỏ cậu phải đi, nếu cậu không đi, thì còn nhiều người đang chờ ngoài kia kìa!”
Trương Dương đại quan vội vàng gật đầu nói: “Đi, tôi đi….Gì đó nhỉ….cấp bậc này của tôi có nên đẩy lên chút nữa không?” Tên này muốn làm chức chính sở đây mà.
Đỗ Thiên Dã nói: “Rất nhiều việc phải có một quá trình, chẳng phải cậu thường nói rằng, không quan trọng quan lớn bao nhiêu, mà là quan trọng làm việc lớn đến thế nào! Phó thị trưởng đấy nhé! Tiểu tử nhà cậu thế là một bước lên giời rồi!”
Trương Dương nói: “Phong Trạch là một thành phố cấp huyện, nói trắng ra là làm cái phó huyện trưởng, chỉ là cái tên hay hơn mà thôi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Lớn nhỏ gì cũng là phó thị trưởng, về sau người ta gặp cậu phải gọi là thị trưởng Trương rồi!”
Trương đại quan nghe thấy ba chữ thị trưởng Trương, giống như ăn phải một cục kem to vậy, trong lòng thoải mái hết sức, mũi cũng to như quả cà chua.
Đỗ Thiên Dã nhận thấy suy nghĩ của tên này, mỉm cười nói: “Cậu đừng mừng sớm quá, việc này tôi phải bàn lại với các thường ủy đã, dù sao cậu cũng quá trẻ, với kinh nghiệm của cậu, đảm nhận chức vụ phó thị trưởng cũng hơi sớm.”
Trương Dương nói: “Tôi phát hiện tuổi tác đã trở thành điều cản bước đi lên của tôi, về sau tôi sẽ tìm Vinh cục giúp đỡ, đổi tuổi của tôi lớn hơn 5 tuổi nữa, thế này thì làm thị trưởng là điều đương nhiên rồi.”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Cậu đã sửa lớn hơn tức là phải nghỉ hưu sớm, hại nhiều hơn lợi, cậu suy nghĩ cho kĩ đấy.”
Trương Dương nói: “Tôi đã sửa được thành lớn, thì về sau chắc chắn sửa lại được, chút năng lực này cũng không có, thì tôi sống ở Giang Thành bao năm nay chẳng phải phí hoài rồi sao.”
Đỗ Thiên Dã nghĩ mình cũng thật hoang đường, một việc nghiêm túc như thế này, mà lại nói chuyện với tiểu tử này đến cả chuyện đổi tuổi tác. Gã ngáp một hơi rồi nói: “Ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Trương Dương nói: “Anh đi ngủ trước đi, tôi xem ti vi một lúc!”
Sau khi Đỗ Thiên Dã về phòng ngủ, Trương Dương xem thời sự đêm, nghĩ đến khi mình là phó thị trưởng, trong lòng hắn rất khấp khởi, mặc dù chỉ là một thành phố cấp huyện, nhưng cũng là thành phố! Hắn qua đó là phó thị trưởng, phải làm cho ra trò ra trống, hắn thấy mình sắp trở thành phó thị trưởng, hạnh phúc này cách hắn sao ngày càng gần!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Việc Đỗ Thiên Dã bảo Trương Dương đi đến Phong Trạch làm phó thị trưởng không phải là nhất thời nổi hứng lên mà nói vậy, từ lúc Tôn Đông Cường chuyển đến Phong Trạch làm thị trưởng, Đỗ Thiên Dã đã có dự định đưa Trương Dương đến đó rồi, Tôn Đông Cường có thể đến Phong Dịch làm thị trưởng, là vì có tác dụng của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương mặc dù vẫn chưa đến Bình Hải, nhưng ảnh hưởng của ông ta đã bắt đầu thấm vào trong thể chế của Bình Hải rồi, Đỗ Thiên Dã ý thức được Kiều Chấn Lương đã bắt đầu xây dựng một cơ cấu quyền hành của mình từ trên xuống dưới, quan trường Bình Hải nhất định phải đối mặt với một sự thay da đổi thịt, Tôn Đông Cường rõ ràng là lớp dưới của Kiều hệ, bí thư tỉnh ủy tương lai thật sư giơ tay quá xa, Đỗ Thiên Dã mặc dù vô ý đi trái lại với Kiều bí thư, nhưng gã không thích với sự can thiệp thái quá của bí thư Kiều, gã không có mấy thành kiến với Tôn Đông Cường, nhưng chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm là nhạc phụ của Tôn Đông Cường, trước mắt, ở Giang Thành, đang có một bầu thế lực vây quanh Triệu Dương Lâm, thỉnh thoảng lại thách thức quyền uy của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã nhất định phải nghĩ ra cách ứng phó với nó.
Để Trương Dương đến Phong Dịch làm phó thị trưởng, lấy Trương Dương để khống chế Tôn Đông Cường, đây là một chiêu tuyệt vời, Đỗ Thiên Dã biết rằng việc này không đơn giản, với kinh nghiệm và tuổi tác của Trương Dương, muốn làm cái chức phó thị trưởng Phong Trạch, sẽ phải đối mặt với sự phản đối của rất nhiều người, muốn làm được việc, nhất định phải áp chế lời kiến nghị của quần chúng, còn phải lợi dụng nghệ thuật lãnh đạo nhất định nữa.
/2583
|