Trương Dương nói: “Vất vả gì đâu, vì dân phục vụ thôi mà!”
Lão đạo sĩ Lí Tín Nghĩa nhìn những lều trại đầy màu sắc trên dỉnh Thanh Vân, giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy, từ lúc Trần Sùng Sơn đến chỗ chiến hữu cũ Tịnh An, đỉnh Thanh Vân đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Mặc dù Lí Tín Nghĩa là người theo đạo, nhưng ông ta là người không chịu được nhàn nhã, khi ông ta nhìn thấy Trương Dương, bèn bước đến.
Trương Dương giúp Tra Vi cố định lều, đứng dậy chào Lí Tín Nghĩa: “Chào đạo trưởng Lí!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Buổi tối gió to, những căn lều nhỏ này liệu có chịu nổi không?”
Tra Vi nói: “Có thể chứ!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Vào đêm rất nhiều dã thú rắn và côn trùng, mọi người vào trong Tử Hà Quan đi, phiến điện đang để trống đó.”
Trương Dương biết rằng lão đạo sĩ có ý tốt, cười nói: “Người ta muốn theo đuổi cảm giác này, đạo trưởng, vẫn phải đến chỗ ông mượn ít đồ, buổi tối ra đây uống vài chén!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Thiếu gì thì chỉ cần vào trong đạo quan lấy là được!”
Trời dần tối, đám sinh viên mĩ thuật cũng ngừng vẽ, rất nhiều người trong số chỉ lấy vẽ tranh làm cái cớ, chủ yếu là họ muốn nhân cơ hội này để đi chơi, cho tâm hồn thoải mái.
Biểu hiện của Trương Dương giống như một người khách hơn, nhưng giờ đây đã có lão đạo sĩ Lí Tín Nghĩa ở cùng với hắn, hai người nhìn đám học sinh đang dựng lều trại và đốt lửa. Lí Tín Nghĩa không quên nhắc họ dùng đá vây quanh đống lửa, không được để cháy rừng.
Gần hai giờ đồng hồ sau, lều bạt đã hoàn thành xong cả, đám lửa cũng đã đốt xong, nhưng đột nhiên một trận gió to nổi đến, làm cho đám học sinh theo chủ nghĩa lí tưởng, dự định cắm trại đốt lửa trại trên đỉnh Thanh Vong bắt đầu ý thực được hiện thực và mộng ảo vẫn có một khoảng cách khá xa.
Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng, Giang Đạt Dương đều vây lấy đống lửa, hướng gió như trêu họ, họ ngồi ở đây, là khói theo đến đấy, một lúc sau đã nước mắt giàn dụa. Có điều Tra Vi vẫn rất phấn khích, chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị bữa tối.
Trương Dương không hứng thú tham gia trại lửa của họ, vào Tử Hà Quan cùng lão đạo sĩ, hắn lấy đồ ăn mang theo ra, lão đạo sĩ đến nhà bêp hầm một nồi thịt thật to, hai người bắt đầu ngồi uống rượu trong phiến điện.
Lí Tín Nghĩa nói: “Tôi thấy trời ngày hôm nay, tối nay nhất định có bão to!”
Trương Dương nghĩ đến đám học sinh mĩ thuật đang ở ngoài, cười nói: “Kệ bọn họ, đám thanh niên này đều là những người theo chủ nghĩa lí tưởng, để bọn họ nếm mùi cực khổ cũng là điều nên làm.”
Lí Tín Nghĩa nói: “Lão Trần đã đi Tịnh An, đột nhiên ngọn Thanh Vân này trở lên lặng lẽ.”
Trương Dương nói: “Tạm thời ông ấy sẽ không trở về sống nữa đâu, mặc dù sự việc của thôn Chu Tiểu Kiều đã giải quyết, nhưng Chu Hồng Vệ là do ông ấy bắn chết, hơn nữa, ông ấy đã già như vậy, ở một mình trên núi không tiện gì hết. Nếu như xảy ra chuyện gì, thì cũng không có ai chăm sóc.” Nói đến đây, hắn nhớ đến Lí Tín Nghĩa: “Đạo trưởng, ông cũng đã có tuôi, bình thường cũng phải chú ý sức khỏe.
Lí Tín Nghĩa nói: “Tiểu Yêu có biết ông là ông của cô ấy không?”
Lí Tín Nghĩa lắc đầu nói: “Việc này không dễ nói ra, cậu cũng đừng nói với cô ấy!” Ông ta đặt chén rượu xuống: “Anh trai tôi lo lắng nhất là nha đầu này, Tiểu Yên rất lương thiện, không giống như những đứa trẻ khác.”
Trương Dương nói: “An gia nhà các ông quả nhiên là xuất thân từ mã phỉ, tiểu tử An Đạt Văn xem ra rất nho nhã, nhưng trong lòng lại tham lam vô độ, ngay cả đám tài sản của người nhà là Tiểu Yêu cũng định nuốt trọn, thật là không thể chấp nhận được.”
Lí Tín Nghĩa nói: “Vì thế, cậu đánh nó trước mặt mọi người, đánh đúng lắm!”
Trương Dương nói: “Tôi đã đắc tội với cả nhà An gia rồi, cái tát này đã tát bay cả đầu tư vào du lịch núi Thanh Đài!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Việc kinh tế tôi không hiểu, nhưng tiểu tử An Đạt Văn thật không tốt, làm sao có thể lừa chính người nhà mình được chứ.”
“Đạo trưởng, ông là thế ngoại cao nhân, những sự việc xấu xảy ra vì đồng tiền trên thế giới này quả thực rất nhiều!”
Lí Tín Nghĩa thở dài: “Đứa trẻ này, mệnh thật khổ!”
Trương Dương nói: “Vẫn còn may có ông thương cô ấy!”
Lí Tín Nghĩa cười khổ hạnh nói: “Tôi đâu có sức đổi ngược lại vận mệnh.”
Trương Dương đột nhiên nhớ đến bức họa trong động, hắn nói với Lí Tín Nghĩa: “Tôi rất có hứng thú với bức bích họa của ông ở trong Tàng Kinh Dọng, nếu được, thì tôi muốn đi xem.”
Lí Tín Nghĩa nói: “Những gì vẽ ở trên đó là bức vẽ để luyện công, nhưng đáng tiếc đã mất mát quá nhiều, nếu như cậu muốn xem có thể đi xem bất cứ lúc nào.”
Lúc này bên ngoài bắt đầu mưa, Trương Dương lo lắng đám học sinh xảy ra chuyện, đứng dậy đi ra ngoài xem, thì nhìn thấy lửa đã tắt, Giang Quang Á và mấy học sinh nam nữa đang vội vàng cố định lều bạt.
Trương Dương đến trước mặt Giang Quang Á, lớn tiếng nói: “Vào hết trong Tử Hà Quan ngủ đi thôi, một lúc nữa sẽ có bão lớn đấy!” Lời hắn vừa buông xong, mưa đã rơi ào ào.
Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng cũng đã quên cả việc gần gũi với tự nhiên, những ý tưởng lãng mạn lí tưởng trong đầu họ, giờ đây đã bay đi đâu hết, sau khi Trương Dương giúp họ thu dọn đồ, dẫn hai mươi người học sinh ướt như chuột lột vào trong Tử Hà Quan.
Tra Vi vừa bước vào phiến điện, đã hắt xì hơi mấy cái, Trương Dương nói với cô: “Mưa trên núi đến nhanh và cũng đi nhanh lắm, hay là đợi mưa tạnh rồi tiếp tục lửa trại!”
Tra Vi nhìn những vết bùn trên giày mình, lúc này chợt cảm thấy không muốn biện luận với Trương Dương nữa, cô thở dài nói: “Mệt chết mất, Giang Quang Á ngốc này, đốt đến nửa tiếng đồng hồ, mà nước vẫn chưa sôi, làm cho chúng tôi còn chưa kịp ăn mì!” Cũng khó trách sao Tra Vi tức giận. Những điều lãng mạn kì thú trước đó cô ấy nghĩ giờ bị cơn mưa này vùi dập hết, giống như từ trên mây bị rớt xuống cái hố sâu vậy, làm sao cô không chán nản được chứ, Tra Vi thấy Trương Dương cười trên nỗi đau người khác, càng tức hơn: “Lại còn bảo là anh chọn nơi cắm trại, anh thấy đấy, mưa cả rồi, anh chọn nơi kiểu gì thế?”
Trương Dương cười nói: “Tôi đã khuyên các cô vào trong Tử Hà Quan để nghỉ ngơi rồi, vùa nãy là ai cứ đòi cắm trại ở ngoài vậy?”
Tra Vi không nói gì nữa, lại hắt xì hơi.
Lí Tín Nghĩa sắp xếp cho đám nam sinh vào phiến điện đông để nghỉ, phiến điện tây gọn gàng hơn, giành cho nữ sinh.
Họ cũng thu dọn rất nhanh, dựng lều trại vào trong phiến điện, túi ngủ đều có chuẩn bị cả, vì vậy không cần chuẩn bị chăn gối.
Cố Dưỡng Dưỡng không phải lần đầu tiên đến Tử Hà Quan, cô cũng rất quen với lão đạo sĩ, chủ động tìm đến Lí Tín Nghĩa nói chuyện.
Đám học sinh đều đã mệt, đa số người gặm mấy miếng bánh mì, uống mấy ngụm nước rồi đi ngủ.
Trương Dương và Lí Tín Nghĩa uống rượu đến một nửa bị họ làm đứt đoạn, sau khi sắp xếp xong cho họ mới uống tiếp, mặc dù hắn biết phải giữ khoảng cách với Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng trong lòng rất thương đứa em vợ này, gọi Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đến cùng ăn cơm. Vốn hắn cũng gọi Giang Quang Á, nhưng Giang Quang Á tối qua uống quá nhiều, ngửi thấy mùi rượu là đã buồn nôn, vì vậy không dám lại gần bàn rượu.
Mưa bên ngoài rất lớn, trên nền trời từng vạch sét nhì nhằng, tiếp đó là những tiếng sét chói tai vang lên trong không gian, Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng đều trắng bệch hết mặt, đây không phải là bị ngấm nước mưa, là vì họ chưa từng trải qua cảnh này.
Mạo hiểm ở một mức độ nhất định làm người ta kích thích, nhưng nếu vượt qua cái mức độ này, thì sẽ làm cho người ta sợ.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “May mà không lập trại ở bên ngoài, nếu không thì sợ chết đi được!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Thật ra trên ngọn Thanh Vân này khá an toàn, thật sự nguy hiểm là sau núi, có đàn sói!”
Trương Dương đã trải qua chuyện đó, hắn gật đầu: “Lần trước tôi đã gặp phải đàn sói, có điều may mà không sao!”
Tra Vi là một cô gái rất thích mạo hiểm, cô bảo Trương Dương nói lại lần gặp đàn sói lúc đó, Trương Dương miêu tả từng chi tiết một, kể đến tận khi trời sáng, hai cô gái nghe hớp hồn, không hề buồn ngủ.
Trương Dương nói: “Đi ngủ đi thôi, nếu không ngủ, thì mai không dậy được đâu!”
Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới về phiến điện tây nghỉ ngơi, họ mới ngủ không lâu, đã nghe thấy tiếng sấm nổ đì đùng liên tiếp, hai người nằm trong lều, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong lòng đều cảm thấy sợ, Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Từ trước đến giờ chưa từng trải qua cơn bão kinh khủng thế này!”
Tra Vi nói: “Trương Dương tay không đối mặt với nhiều sói như vậy, cô nói xem anh ta có bốc phét không?”
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Anh Trương võ công cao cường, anh ấy rất lợi hại, ngày đó anh ấy làm chủ nhiệm sinh đẻ kế hoạch ở hương Hắc Sơn Tử, một người đánh với bốn mươi ba người hắc Sơn Tử, vẫn còn đủ sức, đối phó với đàn sói có là gì!”
Tra Vi bảo Cố Dưỡng Dưỡng nói một vài chuyện của Trương Dương, hai nha đầu bắt đầu thì thầm trong lều, Cố Dưỡng Dưỡng say sưa kể về Trương Dương, Tra Vi chăm chú nghe, càng cảm thấy trên người Trương Dương đầy màu sắc thần bí. Hai người đang nói chuyện lên đến cao trào, thì ở ngoài lóe lên một vạch chớp, sau đó là tiếng sầm đùng đùng, dường như mặt đất đều rung cả lên theo tiếng sấm.
Tất cả mọi người đều bị tiếng sấm này đánh thức, họ chạy ra ngoài hành lang, thì nhìn thấy cây bạch quả hơn hai nghìn năm bị sét đánh trúng, tách thành hai nửa, một nửa vẫn còn nguyên, còn nửa kia đang cháy rừng rực.
Lí Tín Nghĩa và Trương Dương vội vàng xách nước ra dập lửa. Ngoài trời mưa to, và ngọn lửa cũng không quá lớn, nên đã khống chế được rất nhanh, đám học sinh bị đánh thức cũng dậy giúp đỡ, anh dập tôi đổ, chỉ một lúc sau, ngọn lửa đã tắt rụi.
Trương Dương lo lắng bọn họ sẽ ốm đau, bảo bọn họ về đi ngủ.
Lúc này mưa đã bé đi rất nhiều, Lí Tín Nghĩa nhìn cây bạch quả bị sét đánh làm đôi đờ người ra, thân cân bị đánh trúng vào giữa, ở chỗ gốc còn lộ ra một cái hang đất nhỏ, đang bốc khói nghi ngút, Lí Tín Nghĩa nói: “Hơn hai nghìn năm rồi, sao đột nhiên lại bị sét đánh trúng cơ chứ?”
Trương Dương nói: “Chỉ là trùng hợp thôi!” Hắn cầm chiếc đèn pin soi vào thân cây, thì phát hiện ra trong cái động đất hình như có đồ gì đó, Lí Tín Nghĩa cũng chú ý đến, di vào phòng lấy cuốc ra, đào cái động to ra một chút.
Sau khi xảy ra chuyện này, đám học sinh đều không ngủ nổi nữa, ai nấy đều chen chân ra ngoài hành lang nghe ngóng tình hình.
Trương Dương đào được từ trong cái động đất một chiếc hộp màu đen sì, rất nặng, bên trên còn có khóa, vì đầy đất cát, nên không biết chiếc hộp làm bằng chất liệu gì.
Đám học sinh hiếu kì nhìn chiếc hộp, họ vây lấy, nhao nhao đoán xem bí mật của chiếc hộp là gì.
Trương Dương cười nói: “Về ngủ hết đi, thứ này thuộc về Tử Hà Quan, chẳng có quan hệ gì với các bạn cả đâu!” Khó khăn lắm mới khuyên được đám học sinh này về ngủ, Trương Dương giúp Lí Tín Nghĩa đưa chiếc hộp vào phòng ông ta.
Lí Tín Nghĩa nhìn chiếc hộp dưới ánh sáng đèn dầu, lau đi lớp bùn đất trên mặt hộp, phát hiện ra bên trên còn khắc bùa, Lí Tín Nghĩa nói: “Có lẽ là vật của đạo gia!”
Trương Dương cũng là một người hết sức tò mò, hắn muốn nghiên cứu, cố ý nói: “Bên trong rốt cuộc có thứ gì?”
Lí Tín Nghĩa lật qua lật lại chiếc hộp xem một chập, rồi mỉm cười nói: “Thôi, dù sao cũng chẳng có chìa khóa, muốn xem bên trong có thứ gì, nhất định phải phá hủy chiếc hộp, đã là vật tiền bối truyền lại, tôi không muốn phá hủy nó.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Sáng ngày hôm sau, đám học sinh đã dậy từ sớm để vẽ cảnh, vấn đề họ bàn bạc nhiều nhất đương nhiên là chiếc hộp thần bí, ngay cả Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đều không chịu được đến bên Trương Dương thám thính tình hình, Trương Dương thật sự không biết ở bên trong có thứ gì, chỉ nói bừa là pháp khí của đạo môn.
Sau khi vẽ xong ngọn Thanh Vân, buổi chiều ngày hôm đó, Trương Dương lại đưa đám học sinh đến sơn trang của Ngưu Văn Cường, ở trong sơn trang, dựng lều trại và đốt lửa, thỏa mãn nguyện vọng lửa trại của đám học sinh này.
Ngưu Văn Cường không biết đám học sinh này từ đâu đến và có thân phận thế nào, nhưng từ thái độ của Trương Dương có thể đoán ra, đám nhóc này đều là người có bối cảnh sau lưng cả.
Gã và Trương Dương mỗi người cần một chén rượu, đứng ở trên thiên đài nhìn ra xa, đám học sinh trong sơn tảng đang vây quanh đám lửa hát hò, Trương Dương cảm thán: “Thấy bọn họ, tôi cảm thấy mình đã già mất rồi!”
Ngưu Văn Cường nghe thấy câu này, suýt nữa thì nhổ mất rượu trong miệng ra, khó khăn lắm gã mới khống chế được, nuốt ngụm rượu ấy vào, đến trước lò nướng cầm một xiên thịt lên, vừa năm vừa nói: “Cậu mới bao nhiêu cái tuổi đầu, mà đã than vãn già nua với tôi, tôi còn chưa cảm thấy mình già nữa là!”
Trương Dương nói: “Cô bạn gái nhỏ của anh thế nào rồi?”
Ngưu Văn Cường thở dài nói: “Chia tay rồi, mẹ kiếp, chỉ biết tiêu tiền của tôi, giống như con Tiểu Lệ vậy, chán thật, sao tôi chẳng gặp được ai thật lòng đối xử tốt với tôi chứ?”
Trương Dương cũng làm ra dáng: “Thái độ của anh với tình yêu có vấn đề, tình cảm không thể nào dùng tiền mua bán được, anh tưởng rằng bỏ tiền ra là có thể đổi được tấm chân tình của người ta sao, nực cười! Đúng là nực cười!”
Ngưu Văn Cường hơi buồn bã nói: “Không nói đến cái này nữa! Cậu giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn mời bí thư mới lên Sa Phổ Nguyên ăn cơm!”
Trương Dương cười: “Lại muốn đi lên trên rồi à?”
Ngưu Văn Cường nói: “Tôi chán cái ngành ăn uống này lắm rồi, Xuân Dương cũng chỉ là chỗ lớn thế này thôi, việc làm ăn của tôi có thể tốt đến đâu được chứ, cả ngày nói rằng khai phá núi Thanh Đài, phải trở thành khu phong cảnh trứ danh toàn quốc, nhưng tôi thấy, phải đến tầm 10 năm 20 năm sau, du lịch mới phát triển được, sơn trang này cũng kinh doanh nhạt nhẽo lắm, nhưng đã muốn làm tiếp ở Xuân Dương, thì cũng phải lập mối quan hệ tốt với lãnh đạo.”
Trương Dương nói: “Chẳng phải là nhân mạch của anh ở Xuân Dương rất rộng sao? Còn cần tôi phải đi nối dây cho à?”
Ngưu Văn Cường nói: “Ai chẳng biết việc Chu Hằng xuống cấp là do công lao của cậu, nếu không phải là cậu, thì Sa Phổ Nguyên làm sao có cơ hội làm bí thư huyện ủy Xuân Dượng được?”
Trương Dương chau chau mày nói: “Mẹ kiếp, anh nghe được tin này ở đâu thế, đây chẳng phải là đang đổ oan cho tôi sao?”
Ngưu Văn Cường nói: “Cây ngay đâu sợ chết đứng, gì ấy nhỉ, cậu nói cho tôi rõ ràng xem nào, cậu giúp hay không giúp đây?”
Trương Dương gật đầu: “Cha anh lùi về tuyến hai rồi?”
Ngưu Văn Cường thở dài nói: “Chẳng phải là do bị Chu Hằng liên lụy hay sao, có điều thế này cũng tốt, ông đã già rồi, cũng nên nhường vị trí cho người trẻ tuổi rồi.”
Trương Dương nói: “Ngưu Văn Cường, xưởng nuôi heo anh mua lại làm ăn thế nào?”
Ngưu Văn Cường nói: “Này đừng có coi thường nhé, con mắt nhìn của hai cha con Quách Đạt Lượng rất chuẩn đấy, nuôi heo lợi nhuận thật lớn, có điều xưởng thức ăn nuôi heo của họ lợi nhuận còn lớn hơn, tôi nghe nói năm nay lợi nhuận của họ đạt gần đến hơn 20000000 rồi. Đúng rồi, Sở Yên Nhiên là bà chủ đứng sau xưởng thức ăn chăn nuôi đúng không?”
Trương Dương gật đầu.
Ngưu Văn Cường nói: “Hèn chi việc làm ăn tốt đến vậy!”
Trương Dương nói: “Anh ấy à, anh chỉ thích quy kết công việc làm ăn về phần quan hệ, tôi thấy cái xưởng thức ăn chăn nuôi đó là do hai cha con Quách Đạt Lượng khó khăn lắm mới gầy dựng được đấy, thế giới này đâu có việc gì may mắn đến vậy, giờ đây việc làm ăn của anh đối mặt với trở ngại rồi, đầu tiên anh phải suy nghĩ đến vấn đề bản thân mình, từ lúc tôi quen anh, anh chỉ là một ông chủ quán karaoke, đến giờ đây, anh đã trở thành ông chủ của Kim Khải Việt, ông chủ của Thượng Thanh Hà sơn trang, ông chủ của xưởng nuôi heo, nghe ra thì hình như việc làm ăn ngày càng lớn lên, nhưng thật ra lòng vòng một hồi, anh vẫn cứ ở trong cái chốn Xuân Dương mà thôi, thị trường của anh chỉ được một mẩu thế này, anh biết anh giống cái gì không?”
Ngưu Văn Cường chớp mắt nhìn hắn, đợi câu tiếp theo.
Trương Dương nói: “Con lừa! Anh giống một con lừa!”
Ngưu Văn Cường đỏ mặt, gã biết rõ rằng Trương Dương đang chửi gã, nhưng người ta chửi đúng, con mắt của gã thật sự không chính xác, làm nhiều việc như thế này rồi, nhưng cuối cùng vẫn ở trong Xuân Dương, chẳng trách tiến triển của gã chậm như vậy! Nhưng Ngưu Văn Cường vẫn không phục: “Cậu mới giống lừa ấy!”
Trương Dương đang muốn nói gã vài câu, thì bộ trưởng tổ chức Từ Bưu gọi điện thoại đến, Từ Bưu và Trương Dương đứng cùng phe với nhau, ông ta đã nhận được thông báo khảo sát Trương Dương ở cấp trên, cũng có nghĩa là việc Trương Dương đảm nhận chưc vụ phó thị trưởng Phong Trạch không còn gì trở ngại nữa, sau khi nhận được tin, ông gọi cho Trương Dương ngay.
Trương Dương nghe điện thoại, cười rất vui mừng.
Ngưu Văn Cường nghe hắn đang ần ừ, không biết tên này gặp được chuyện lớn gì, đến khi hắn cụp điện thoại mới nói: “Trúng giải lớn rồi à? Cười như con chó vậy?”
Trương Dương trừng mắt: “Tiểu Tử nhà anh biết đang nói chuyện với ai không?”
“Nói chuyện với cậu chứ ai!”
Trương Dương nhìn xung quanh, rồi thấp giọng đắc ý nói: “Người anh em à, nói cho anh một bí mật, nhưng anh phải giữ bí mật đấy!”
Ngưu Văn Cường vội vàng gật đầu, nghếch tai lên nghe.
Trương Dương nói: “Bộ trưởng tổ chức thị ủy tìm tôi nói chuyện rồi!”
Ngưu Văn Cường nói: “Đừng có giở trò, bộ tổ chức tìm cậu là một việc tốt chứ, tốt hơn nhiều so với kỉ ủy tìm cậu! Khôi phục lại chức quan cho cậu rồi?”
“còn kinh hơn thế nữa cơ!”
Ngưu Văn Cường chờ đơi: “Thăng quan rồi à?”
Trương Dương gật đầu: “Tổ chức chuẩn bị đưa tôi đi làm phó thị trưởng thành phố Phong Trạch!”
Ngưu Văn Cường vừa nghe được tin này, còn vui hơn cả Trương Dương, gã cạn chén rượu với Trương Dương, cười lớn nói: “Hôm nay phải uống mừng mới được, cậu đi trước đi, tôi sẽ theo sau!”
Trương Dương chớp mắt: “Mẹ kiếp, tôi đi làm việc, liên quan gì đến anh chứ?”
Ngưu Văn Cường nói: “Một người hảo hán ba người giúp, một mình cậu đi làm sao được, tôi không thể yên tâm, tôi định đi đến Phong Trạch mở một quán ăn, chuyên cung cấp thức ăn miễn phí cho cậu!”
Trương Dương cười khổ hạnh: “Vẫn là mở quán ăn à, đầu anh không thể có chút sáng tạo nào hơn sao?”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@22
Đám học sinh chơi rất vui, đến khi lửa sắp tàn, họ vây lấy đám lửa, nắm tay hát hò nhảy múa. Trương Dương cười hì hì nhìn bọn họ, mặc dù bằng tuổi, nhưng hắn không thể có thái độ như họ được, chẳng lẽ giữa hắn và bọn họ đã có khoảng cách rồi sao? Trương đại quan đột nhiên nhớ đến việc hắn từ triều Tùy đến đây, có lẽ hắn có khoảng cách với tất cả những người trên thế giới này, khoảng cách này không thể biến mất, mỗi lần nhớ đến chuyện này, Trương Dương lại cảm thấy cô độc.
Tiếng nhạc réo rắt vui tai của chiếc đàn dương cầm đã làm đứt dòng suy nghĩ của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng cầm đàn dương cầm, từng dòng nhạc tuyệt vời phát ra từ đôi bàn tay cô. Dưới sự cổ vũ của mọi người, Tra Vi bắt đầu biểu diễn nhảy cho mọi người xem.
Ngưu Văn Cường và Trương Dương cũng bị nhiễm không khí này, Tra Vi vừa nhảy vừa vẫy tay với họ.
Họ cũng đặt rượu xuống hòa nhập vào đám đông, hòa nhập vào niềm vui….
Trương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi lần này, đưa đoàn du lịch vẽ cảnh thật của Cố Dưỡng Dưỡng ra đến ga tàu hỏa về Bắc Kinh. Nhìn đoàn tàu hỏa dần đi khỏi tầm mắt của hắn, Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu hắn hiện lên đôi mắt đầy hờn trách của Cố Dưỡng Dưỡng, cô trách hắn sao quá lạnh lùng và xa cách với cô, bên tai hắn dường như còn nghe thấy tiếng cười của Tra Vi, lần này vẫn phải cảm ơn Tra Vi, nếu không phải là vì Tra Tấn Nam hỏi đến, thì chuyện của hắn có lẽ vẫn còn phải kéo một thời gian nữa.
Trương Dương đến bãi đỗ xe của ga tàu hỏa, chiếc xe khách đang đợi hắn. Trương Dương lên xe.
Lái xe rất khách khí hỏi: “Chủ nhiệm Trương, chúng ta đi đâu đây?”
Trương Dương nhắm mắt nói: “Về chính phủ thành phố!”
Trương Dương về chính phủ thành phố không phải là để đi làm, hắn bảo lái xe cho hắn xuống cửa tiểu khu, sau đó về thu dọn, có lẽ hắn đã không còn được ở Giang Thành bao lâu nữa, mà đã chuẩn bị đến Phong Trạch rồi.
Vừa mới về đến cửa nhà, đã nhận được điện thoại của Từ Á Uy, Từ Á Uy là con trai của Từ Bưu, Trương Dương trước kia giúp cha và em gái anh ta, vì vậy Trương Dương được Từ gia coi như ân nhân, Từ Á Uy vừa từ nước ngoài về, anh ta mời Trương Dương đến nhà ăn cơm.
Trương Dương cười nói: “Được, tôi đang chuẩn bị đến nhà anh để thăm bộ trưởng Từ kìa!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Buổi tối hôm đó khi Trương Dương đến nhà Từ gia làm khách hắn không đem theo gì, dù sao thì hắn chẳng có xe để lái đi, nếu cầm đồ thì hơi huênh hoang, dễ bị người khác nhìn thấy, giờ đây đang là thời khắc quan trọng khi hắn sắp trở thành phó thị trưởng thành phố Phong Trạch, hắn không muốn người khác nói ra nói vào.
Điều làm Trương Dương không thể ngờ đến là, người mở cửa lại là Từ Nhã Bội, từ lúc Từ Nhã Bội buồn vì Đông Giang, Trương Dương thông qua quan hệ của hắn giới thiệu cô đến đài truyền hình Thiên Không, từ đó không còn gặp cô ấy nữa, giờ đây gặp lại Từ Nhã Bội, phát hiện thấy Từ Nhã Bội đã bước ra khỏi tổn thương, cô ăn mặc rất đẹp, trên mặt cũng đã hồi phục lại sắc thái trước kia.
Trương Dương cười nói: “Nhã Bội à, về rồi cũng không nói với tôi một tiếng, thật sự ngày càng xinh đẹp đấy!”
Từ Nhã Bội cười khanh khách: “Ai cũng bảo anh miệng ngọt, hi vọng những lời anh nói là sự thật!”
Trương Dương nói: “Từ trước đến giờ tôi đều nói thật đấy chứ!”
Từ Á Uy bước đến, thấy Trương Dương đang chuẩn bị đổi giày, nói: “Đừng đổi nữa! Cởi ra cởi vào rách việc lắm!”
Trương Dương cũng không thích đổi giày, Từ gia rất đơn giản, trên mặt đất là nền gạch, cũng không cần thiết phải cởi giầy. Hắn đến trước mặt Từ Á Uy, đấm vào vai Từ Á Uy rồi nói: “Càng ngày càng chắc ra đấy!”
Từ Á Uy cười nói: “Ở trên thuyền chẳng có hoạt động vui chơi gì, tất cả tinh thần đều dùng để rèn luyện thân thể.”
Trương Dương nói: “bộ trưởng Từ đâu rồi?”
Trong nhà bếp vang lên tiếng của Từ Bưu: “Tôi đang nấu cơm, Tiểu Uy, Nhã Bội, các con nói chuyện với Trương Dương trước đi!”
Trương đại quan rõ ràng là được trọng vọng: “Bộ trưởng Từ, sao dám để ông làm chứ, có chỗ nào để tôi giúp không?”
Từ Bưu nói: “Hai vợ chồng tôi làm là được rồi!”
Từ Á Uy đưa Trương Dương ngồi xuống chiếc ghế sô pha, anh ta đưa một hộp quà cho Trương Dương: “Tôi mua cho anh đấy, Dầu cá biển sâu đấy!”
Trương Dương nói: “Thật ngại quá!”
Từ Nhã Bội cũng cầm hai hộp quà đến, dúi vào lòng Trương Dương, Trương Dương cười nói: “Giết chết tôi đi còn hơi, tôi đi tay không đến đây đấy!”
Từ Nhã Bội cười nói: “Anh đừng cảm ơn tôi, đồ này là của Hải Lam đấy, còn là cái gì thì tôi cũng chẳng biết!”
Trương Dương thấy cô ấy cười hơi thần bí, trong lòng hơi sờ sợ, chẳng lẽ Từ Nhã Bội đã phát hiện ra hắn có quan hệ ám muội rồi, hắn cất quà đi, sau đó hai vợ chồng Từ Bưu đã bê cơm lên.
Trương Dương vội vàng đứng dậy giúp.
Từ Bưu cười nói: “Cứ ngồi đi, cứ coi như đây là nhà mình, đừng khách sáo!”
Trương Dương nói: “Bộ trưởng từ, tôi cái gì cũng biết, ngoại trừ khách sáo!”
Từ Bưu cười nói: “Thế là tốt!”
Mấy người ngồi xuống, Từ Bưu nói: “Vốn Nhã Bội nói rằng ra ngoài ăn, nhưng tôi ăn ở ngoài suốt, cơm canh ở bên ngoài đều ăn ngấy cả rồi, lại cảm thấy cậu chẳng phải là người ngoài gì, đã bảo mời cậu đến ăn cơm từ lâu, nhưng mãi mà không thực hiện được, vì thế quyết định mua thức ăn đến mời cậu ăn!”
Trương Dương nói: “Thế này là tốt nhất, tôi cũng rất thích không khí ấm cúng này, làm gì cũng thoải mái hơn!”
Từ Á Uy lấy ra một chai rượu rót cho cha một nửa chén, rồi rót đầy cho mình và Trương Dương, rồi lại mở một bình rượu vang rót cho mẹ và em gái.
Sau khi Từ Bưu bị bệnh ở Đông Giang, ông đã chú ý rất nhiều đến việc uống rượu, ông bê cốc rượu lên, nói: “Nào, cạn chén vì cuộc xum tụ của chúng ta!”
Trương Dương cười nói: “Chúc mừng mọi người đoàn tụ cả nhà!”
Từ Á Uy nói: “Còn phải chúc mừng chủ nhiệm Trương thăng chức nữa!” Anh ta đã nghe cha nói, Trương Dương sắp được cất nhắc lên làm phó thị trưởng Phong Trạch.
Trương Dương cười rất khiêm tốn, nhưng trong lòng rất đắc ý, hắn khiêm nhường nói: “Vẫn còn chưa chắc chắn.”
Từ Bưu cười nói: “Có gì mà vẫn chưa chắc chắn, tôi đã gọi điện cho cậu rồi, uống xong chén này, sự việc coi như đã chắc chắn!”
Trương đại quan nghe thấy câu này, uống sạch chén rượu: “Cảm ơn! Gì đó nhỉ, bộ trưởng Từ chuẩn bị nói chuyện gì với tôi?”
Một đám người đều cười rộ lên, Từ Bưu uống hết cốc rượu nhỏ của ông ta, nhìn Trương Dương nói: “Một cán bộ ưu tú như cậu không cần phải nói chuyện, tôi đã xin chỉ thị của bí thư Đỗ rồi, anh ta bảo tôi cùng cậu đi Phong Trạch, giới thiệu ngôi sao là cậu cho chính phủ thành phố Phong Trạch!”
“Cảm ơn bộ trưởng Từ!”
Từ Nhã Bội cầm cốc rượu lên nói: “Trương Dương, tôi cũng mời anh một chén, trẻ tuổi thế này mà đã làm đến phó thị trưởng, có lẽ cả nước mình cũng không nhiều.”
Trương Dương cụng li với cô ấy rồi nói: “Nói là phó thị trưởng, thật ra chỉ là một phó huyện trưởng thôi, chỉ là nghe ra thì hay hơn một chút, hơn nữa, phó thị trưởng như tôi không vào nổi thường ủy đâu, trong danh sách phó thị trưởng cũng là cuối cùng!”
Từ Á Uy nói: “Không thể nào tham lam quá, anh mới 22 tuổi mà!”
Trương Dương cười nói: “Tôi đi học muộn, khi vào hộ khẩu đã bị thiếu mất 3 tuổi, thật ra là 25 rồi!”
Từ Nhã Bội ngạc nhiên: “Nếu như anh 25 tuổi, thì chẳng phải tôi nên gọi anh là anh xưng em rồi sao?”
Trương Dương cười nói: “Gọi tôi là anh đâu có gây thiệt hại gì cho cô!” Hắn nói là sự thật, tính từ lúc triều Tùy, có lẽ Từ Nhã Bội phải gọi hắn là ông rồi.
Trương Dương sau khi được mọi người chúc tụng, đầu óc đã dần tỉnh táo lại từ trong sự vui mừng, trước mặt Từ Bưu không thể quá đắc ý, hắn nói với Từ Bưu: “Bộ trưởng Từ, nói thật lòng, giờ đây tôi thấy hơi sờ sợ, trước đó tôi chỉ quản một bộ phận, quản một việc, giờ đây đột nhiên bảo tôi phải quản nhiều việc thế này, tôi sợ mình không làm được!”
Từ Bưu nói: “Có gì mà phải lo chứ, làm quan cũng chỉ là ba loại thôi, một loại là làm việc cho nhân dân, một loại là suy tính mình làm sao leo lên cao được, còn một loại, là sống ngày nào hay ngày ấy, cậu không làm quan, thì phải sống ngày nào hay ngày ấy rồi!”
Từ Nhã Bội kháng nghị: “Cha à, cha là bộ trưởng tổ chức đó, những lời tiêu cục như thế nfay cha không nên nói mới phải!”
Từ Bưu cười nói: “Cha chỉ là nói thật thôi, không nói là Trương Dương sẽ sống ngày nào biết ngày ấy! Với cái tính cách của cậu ta, cha bảo cậu ta sống như vậy cậu ta cũng không làm đâu!”
Mấy người lại cười rộ lên.
Trương Dương nói: “thật ra, lần này tôi đã khiêm nhường lắm rồi, bộ trưởng Từ có phát hiện ra không?”
Từ Bưu nhìn Trương Dương từ đầu đến chân, lắc đầu: “Khiêm nhường? Còn lâu!
Trương Dương nói: “Bộ trưởng Từ, tôi không hiểu biết nhiều lắm về tình hình Phong Trạch, gần đây mới xem một vài tư liệu của Phong Trạch!”
Từ Bưu nói: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy, trước khi trở thành thành phố cấp huyện, tôi đã làm huyện trưởng Phong Trạch, bí thư chính pháp ủy, Phong Trạch mà nơi sản xuất lương thực lớn của Giang Thành, nông nghiệp rất phát triển, đồng bằng nhiều, Phong Trạch có số lượng hồ ao nguồn nước đúng thứ hai Bình Hải, tương thông với Thanh Giang, vì vậy tài nguyên cá khá phong phú.”
Trương Dương cười nói: “Những điều này tôi đã biết cả rồi, đó là vựa lúa, là nơi tốt!”
Lão đạo sĩ Lí Tín Nghĩa nhìn những lều trại đầy màu sắc trên dỉnh Thanh Vân, giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy, từ lúc Trần Sùng Sơn đến chỗ chiến hữu cũ Tịnh An, đỉnh Thanh Vân đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Mặc dù Lí Tín Nghĩa là người theo đạo, nhưng ông ta là người không chịu được nhàn nhã, khi ông ta nhìn thấy Trương Dương, bèn bước đến.
Trương Dương giúp Tra Vi cố định lều, đứng dậy chào Lí Tín Nghĩa: “Chào đạo trưởng Lí!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Buổi tối gió to, những căn lều nhỏ này liệu có chịu nổi không?”
Tra Vi nói: “Có thể chứ!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Vào đêm rất nhiều dã thú rắn và côn trùng, mọi người vào trong Tử Hà Quan đi, phiến điện đang để trống đó.”
Trương Dương biết rằng lão đạo sĩ có ý tốt, cười nói: “Người ta muốn theo đuổi cảm giác này, đạo trưởng, vẫn phải đến chỗ ông mượn ít đồ, buổi tối ra đây uống vài chén!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Thiếu gì thì chỉ cần vào trong đạo quan lấy là được!”
Trời dần tối, đám sinh viên mĩ thuật cũng ngừng vẽ, rất nhiều người trong số chỉ lấy vẽ tranh làm cái cớ, chủ yếu là họ muốn nhân cơ hội này để đi chơi, cho tâm hồn thoải mái.
Biểu hiện của Trương Dương giống như một người khách hơn, nhưng giờ đây đã có lão đạo sĩ Lí Tín Nghĩa ở cùng với hắn, hai người nhìn đám học sinh đang dựng lều trại và đốt lửa. Lí Tín Nghĩa không quên nhắc họ dùng đá vây quanh đống lửa, không được để cháy rừng.
Gần hai giờ đồng hồ sau, lều bạt đã hoàn thành xong cả, đám lửa cũng đã đốt xong, nhưng đột nhiên một trận gió to nổi đến, làm cho đám học sinh theo chủ nghĩa lí tưởng, dự định cắm trại đốt lửa trại trên đỉnh Thanh Vong bắt đầu ý thực được hiện thực và mộng ảo vẫn có một khoảng cách khá xa.
Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng, Giang Đạt Dương đều vây lấy đống lửa, hướng gió như trêu họ, họ ngồi ở đây, là khói theo đến đấy, một lúc sau đã nước mắt giàn dụa. Có điều Tra Vi vẫn rất phấn khích, chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị bữa tối.
Trương Dương không hứng thú tham gia trại lửa của họ, vào Tử Hà Quan cùng lão đạo sĩ, hắn lấy đồ ăn mang theo ra, lão đạo sĩ đến nhà bêp hầm một nồi thịt thật to, hai người bắt đầu ngồi uống rượu trong phiến điện.
Lí Tín Nghĩa nói: “Tôi thấy trời ngày hôm nay, tối nay nhất định có bão to!”
Trương Dương nghĩ đến đám học sinh mĩ thuật đang ở ngoài, cười nói: “Kệ bọn họ, đám thanh niên này đều là những người theo chủ nghĩa lí tưởng, để bọn họ nếm mùi cực khổ cũng là điều nên làm.”
Lí Tín Nghĩa nói: “Lão Trần đã đi Tịnh An, đột nhiên ngọn Thanh Vân này trở lên lặng lẽ.”
Trương Dương nói: “Tạm thời ông ấy sẽ không trở về sống nữa đâu, mặc dù sự việc của thôn Chu Tiểu Kiều đã giải quyết, nhưng Chu Hồng Vệ là do ông ấy bắn chết, hơn nữa, ông ấy đã già như vậy, ở một mình trên núi không tiện gì hết. Nếu như xảy ra chuyện gì, thì cũng không có ai chăm sóc.” Nói đến đây, hắn nhớ đến Lí Tín Nghĩa: “Đạo trưởng, ông cũng đã có tuôi, bình thường cũng phải chú ý sức khỏe.
Lí Tín Nghĩa nói: “Tiểu Yêu có biết ông là ông của cô ấy không?”
Lí Tín Nghĩa lắc đầu nói: “Việc này không dễ nói ra, cậu cũng đừng nói với cô ấy!” Ông ta đặt chén rượu xuống: “Anh trai tôi lo lắng nhất là nha đầu này, Tiểu Yên rất lương thiện, không giống như những đứa trẻ khác.”
Trương Dương nói: “An gia nhà các ông quả nhiên là xuất thân từ mã phỉ, tiểu tử An Đạt Văn xem ra rất nho nhã, nhưng trong lòng lại tham lam vô độ, ngay cả đám tài sản của người nhà là Tiểu Yêu cũng định nuốt trọn, thật là không thể chấp nhận được.”
Lí Tín Nghĩa nói: “Vì thế, cậu đánh nó trước mặt mọi người, đánh đúng lắm!”
Trương Dương nói: “Tôi đã đắc tội với cả nhà An gia rồi, cái tát này đã tát bay cả đầu tư vào du lịch núi Thanh Đài!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Việc kinh tế tôi không hiểu, nhưng tiểu tử An Đạt Văn thật không tốt, làm sao có thể lừa chính người nhà mình được chứ.”
“Đạo trưởng, ông là thế ngoại cao nhân, những sự việc xấu xảy ra vì đồng tiền trên thế giới này quả thực rất nhiều!”
Lí Tín Nghĩa thở dài: “Đứa trẻ này, mệnh thật khổ!”
Trương Dương nói: “Vẫn còn may có ông thương cô ấy!”
Lí Tín Nghĩa cười khổ hạnh nói: “Tôi đâu có sức đổi ngược lại vận mệnh.”
Trương Dương đột nhiên nhớ đến bức họa trong động, hắn nói với Lí Tín Nghĩa: “Tôi rất có hứng thú với bức bích họa của ông ở trong Tàng Kinh Dọng, nếu được, thì tôi muốn đi xem.”
Lí Tín Nghĩa nói: “Những gì vẽ ở trên đó là bức vẽ để luyện công, nhưng đáng tiếc đã mất mát quá nhiều, nếu như cậu muốn xem có thể đi xem bất cứ lúc nào.”
Lúc này bên ngoài bắt đầu mưa, Trương Dương lo lắng đám học sinh xảy ra chuyện, đứng dậy đi ra ngoài xem, thì nhìn thấy lửa đã tắt, Giang Quang Á và mấy học sinh nam nữa đang vội vàng cố định lều bạt.
Trương Dương đến trước mặt Giang Quang Á, lớn tiếng nói: “Vào hết trong Tử Hà Quan ngủ đi thôi, một lúc nữa sẽ có bão lớn đấy!” Lời hắn vừa buông xong, mưa đã rơi ào ào.
Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng cũng đã quên cả việc gần gũi với tự nhiên, những ý tưởng lãng mạn lí tưởng trong đầu họ, giờ đây đã bay đi đâu hết, sau khi Trương Dương giúp họ thu dọn đồ, dẫn hai mươi người học sinh ướt như chuột lột vào trong Tử Hà Quan.
Tra Vi vừa bước vào phiến điện, đã hắt xì hơi mấy cái, Trương Dương nói với cô: “Mưa trên núi đến nhanh và cũng đi nhanh lắm, hay là đợi mưa tạnh rồi tiếp tục lửa trại!”
Tra Vi nhìn những vết bùn trên giày mình, lúc này chợt cảm thấy không muốn biện luận với Trương Dương nữa, cô thở dài nói: “Mệt chết mất, Giang Quang Á ngốc này, đốt đến nửa tiếng đồng hồ, mà nước vẫn chưa sôi, làm cho chúng tôi còn chưa kịp ăn mì!” Cũng khó trách sao Tra Vi tức giận. Những điều lãng mạn kì thú trước đó cô ấy nghĩ giờ bị cơn mưa này vùi dập hết, giống như từ trên mây bị rớt xuống cái hố sâu vậy, làm sao cô không chán nản được chứ, Tra Vi thấy Trương Dương cười trên nỗi đau người khác, càng tức hơn: “Lại còn bảo là anh chọn nơi cắm trại, anh thấy đấy, mưa cả rồi, anh chọn nơi kiểu gì thế?”
Trương Dương cười nói: “Tôi đã khuyên các cô vào trong Tử Hà Quan để nghỉ ngơi rồi, vùa nãy là ai cứ đòi cắm trại ở ngoài vậy?”
Tra Vi không nói gì nữa, lại hắt xì hơi.
Lí Tín Nghĩa sắp xếp cho đám nam sinh vào phiến điện đông để nghỉ, phiến điện tây gọn gàng hơn, giành cho nữ sinh.
Họ cũng thu dọn rất nhanh, dựng lều trại vào trong phiến điện, túi ngủ đều có chuẩn bị cả, vì vậy không cần chuẩn bị chăn gối.
Cố Dưỡng Dưỡng không phải lần đầu tiên đến Tử Hà Quan, cô cũng rất quen với lão đạo sĩ, chủ động tìm đến Lí Tín Nghĩa nói chuyện.
Đám học sinh đều đã mệt, đa số người gặm mấy miếng bánh mì, uống mấy ngụm nước rồi đi ngủ.
Trương Dương và Lí Tín Nghĩa uống rượu đến một nửa bị họ làm đứt đoạn, sau khi sắp xếp xong cho họ mới uống tiếp, mặc dù hắn biết phải giữ khoảng cách với Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng trong lòng rất thương đứa em vợ này, gọi Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đến cùng ăn cơm. Vốn hắn cũng gọi Giang Quang Á, nhưng Giang Quang Á tối qua uống quá nhiều, ngửi thấy mùi rượu là đã buồn nôn, vì vậy không dám lại gần bàn rượu.
Mưa bên ngoài rất lớn, trên nền trời từng vạch sét nhì nhằng, tiếp đó là những tiếng sét chói tai vang lên trong không gian, Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng đều trắng bệch hết mặt, đây không phải là bị ngấm nước mưa, là vì họ chưa từng trải qua cảnh này.
Mạo hiểm ở một mức độ nhất định làm người ta kích thích, nhưng nếu vượt qua cái mức độ này, thì sẽ làm cho người ta sợ.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “May mà không lập trại ở bên ngoài, nếu không thì sợ chết đi được!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Thật ra trên ngọn Thanh Vân này khá an toàn, thật sự nguy hiểm là sau núi, có đàn sói!”
Trương Dương đã trải qua chuyện đó, hắn gật đầu: “Lần trước tôi đã gặp phải đàn sói, có điều may mà không sao!”
Tra Vi là một cô gái rất thích mạo hiểm, cô bảo Trương Dương nói lại lần gặp đàn sói lúc đó, Trương Dương miêu tả từng chi tiết một, kể đến tận khi trời sáng, hai cô gái nghe hớp hồn, không hề buồn ngủ.
Trương Dương nói: “Đi ngủ đi thôi, nếu không ngủ, thì mai không dậy được đâu!”
Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới về phiến điện tây nghỉ ngơi, họ mới ngủ không lâu, đã nghe thấy tiếng sấm nổ đì đùng liên tiếp, hai người nằm trong lều, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong lòng đều cảm thấy sợ, Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Từ trước đến giờ chưa từng trải qua cơn bão kinh khủng thế này!”
Tra Vi nói: “Trương Dương tay không đối mặt với nhiều sói như vậy, cô nói xem anh ta có bốc phét không?”
Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Anh Trương võ công cao cường, anh ấy rất lợi hại, ngày đó anh ấy làm chủ nhiệm sinh đẻ kế hoạch ở hương Hắc Sơn Tử, một người đánh với bốn mươi ba người hắc Sơn Tử, vẫn còn đủ sức, đối phó với đàn sói có là gì!”
Tra Vi bảo Cố Dưỡng Dưỡng nói một vài chuyện của Trương Dương, hai nha đầu bắt đầu thì thầm trong lều, Cố Dưỡng Dưỡng say sưa kể về Trương Dương, Tra Vi chăm chú nghe, càng cảm thấy trên người Trương Dương đầy màu sắc thần bí. Hai người đang nói chuyện lên đến cao trào, thì ở ngoài lóe lên một vạch chớp, sau đó là tiếng sầm đùng đùng, dường như mặt đất đều rung cả lên theo tiếng sấm.
Tất cả mọi người đều bị tiếng sấm này đánh thức, họ chạy ra ngoài hành lang, thì nhìn thấy cây bạch quả hơn hai nghìn năm bị sét đánh trúng, tách thành hai nửa, một nửa vẫn còn nguyên, còn nửa kia đang cháy rừng rực.
Lí Tín Nghĩa và Trương Dương vội vàng xách nước ra dập lửa. Ngoài trời mưa to, và ngọn lửa cũng không quá lớn, nên đã khống chế được rất nhanh, đám học sinh bị đánh thức cũng dậy giúp đỡ, anh dập tôi đổ, chỉ một lúc sau, ngọn lửa đã tắt rụi.
Trương Dương lo lắng bọn họ sẽ ốm đau, bảo bọn họ về đi ngủ.
Lúc này mưa đã bé đi rất nhiều, Lí Tín Nghĩa nhìn cây bạch quả bị sét đánh làm đôi đờ người ra, thân cân bị đánh trúng vào giữa, ở chỗ gốc còn lộ ra một cái hang đất nhỏ, đang bốc khói nghi ngút, Lí Tín Nghĩa nói: “Hơn hai nghìn năm rồi, sao đột nhiên lại bị sét đánh trúng cơ chứ?”
Trương Dương nói: “Chỉ là trùng hợp thôi!” Hắn cầm chiếc đèn pin soi vào thân cây, thì phát hiện ra trong cái động đất hình như có đồ gì đó, Lí Tín Nghĩa cũng chú ý đến, di vào phòng lấy cuốc ra, đào cái động to ra một chút.
Sau khi xảy ra chuyện này, đám học sinh đều không ngủ nổi nữa, ai nấy đều chen chân ra ngoài hành lang nghe ngóng tình hình.
Trương Dương đào được từ trong cái động đất một chiếc hộp màu đen sì, rất nặng, bên trên còn có khóa, vì đầy đất cát, nên không biết chiếc hộp làm bằng chất liệu gì.
Đám học sinh hiếu kì nhìn chiếc hộp, họ vây lấy, nhao nhao đoán xem bí mật của chiếc hộp là gì.
Trương Dương cười nói: “Về ngủ hết đi, thứ này thuộc về Tử Hà Quan, chẳng có quan hệ gì với các bạn cả đâu!” Khó khăn lắm mới khuyên được đám học sinh này về ngủ, Trương Dương giúp Lí Tín Nghĩa đưa chiếc hộp vào phòng ông ta.
Lí Tín Nghĩa nhìn chiếc hộp dưới ánh sáng đèn dầu, lau đi lớp bùn đất trên mặt hộp, phát hiện ra bên trên còn khắc bùa, Lí Tín Nghĩa nói: “Có lẽ là vật của đạo gia!”
Trương Dương cũng là một người hết sức tò mò, hắn muốn nghiên cứu, cố ý nói: “Bên trong rốt cuộc có thứ gì?”
Lí Tín Nghĩa lật qua lật lại chiếc hộp xem một chập, rồi mỉm cười nói: “Thôi, dù sao cũng chẳng có chìa khóa, muốn xem bên trong có thứ gì, nhất định phải phá hủy chiếc hộp, đã là vật tiền bối truyền lại, tôi không muốn phá hủy nó.”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Sáng ngày hôm sau, đám học sinh đã dậy từ sớm để vẽ cảnh, vấn đề họ bàn bạc nhiều nhất đương nhiên là chiếc hộp thần bí, ngay cả Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đều không chịu được đến bên Trương Dương thám thính tình hình, Trương Dương thật sự không biết ở bên trong có thứ gì, chỉ nói bừa là pháp khí của đạo môn.
Sau khi vẽ xong ngọn Thanh Vân, buổi chiều ngày hôm đó, Trương Dương lại đưa đám học sinh đến sơn trang của Ngưu Văn Cường, ở trong sơn trang, dựng lều trại và đốt lửa, thỏa mãn nguyện vọng lửa trại của đám học sinh này.
Ngưu Văn Cường không biết đám học sinh này từ đâu đến và có thân phận thế nào, nhưng từ thái độ của Trương Dương có thể đoán ra, đám nhóc này đều là người có bối cảnh sau lưng cả.
Gã và Trương Dương mỗi người cần một chén rượu, đứng ở trên thiên đài nhìn ra xa, đám học sinh trong sơn tảng đang vây quanh đám lửa hát hò, Trương Dương cảm thán: “Thấy bọn họ, tôi cảm thấy mình đã già mất rồi!”
Ngưu Văn Cường nghe thấy câu này, suýt nữa thì nhổ mất rượu trong miệng ra, khó khăn lắm gã mới khống chế được, nuốt ngụm rượu ấy vào, đến trước lò nướng cầm một xiên thịt lên, vừa năm vừa nói: “Cậu mới bao nhiêu cái tuổi đầu, mà đã than vãn già nua với tôi, tôi còn chưa cảm thấy mình già nữa là!”
Trương Dương nói: “Cô bạn gái nhỏ của anh thế nào rồi?”
Ngưu Văn Cường thở dài nói: “Chia tay rồi, mẹ kiếp, chỉ biết tiêu tiền của tôi, giống như con Tiểu Lệ vậy, chán thật, sao tôi chẳng gặp được ai thật lòng đối xử tốt với tôi chứ?”
Trương Dương cũng làm ra dáng: “Thái độ của anh với tình yêu có vấn đề, tình cảm không thể nào dùng tiền mua bán được, anh tưởng rằng bỏ tiền ra là có thể đổi được tấm chân tình của người ta sao, nực cười! Đúng là nực cười!”
Ngưu Văn Cường hơi buồn bã nói: “Không nói đến cái này nữa! Cậu giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn mời bí thư mới lên Sa Phổ Nguyên ăn cơm!”
Trương Dương cười: “Lại muốn đi lên trên rồi à?”
Ngưu Văn Cường nói: “Tôi chán cái ngành ăn uống này lắm rồi, Xuân Dương cũng chỉ là chỗ lớn thế này thôi, việc làm ăn của tôi có thể tốt đến đâu được chứ, cả ngày nói rằng khai phá núi Thanh Đài, phải trở thành khu phong cảnh trứ danh toàn quốc, nhưng tôi thấy, phải đến tầm 10 năm 20 năm sau, du lịch mới phát triển được, sơn trang này cũng kinh doanh nhạt nhẽo lắm, nhưng đã muốn làm tiếp ở Xuân Dương, thì cũng phải lập mối quan hệ tốt với lãnh đạo.”
Trương Dương nói: “Chẳng phải là nhân mạch của anh ở Xuân Dương rất rộng sao? Còn cần tôi phải đi nối dây cho à?”
Ngưu Văn Cường nói: “Ai chẳng biết việc Chu Hằng xuống cấp là do công lao của cậu, nếu không phải là cậu, thì Sa Phổ Nguyên làm sao có cơ hội làm bí thư huyện ủy Xuân Dượng được?”
Trương Dương chau chau mày nói: “Mẹ kiếp, anh nghe được tin này ở đâu thế, đây chẳng phải là đang đổ oan cho tôi sao?”
Ngưu Văn Cường nói: “Cây ngay đâu sợ chết đứng, gì ấy nhỉ, cậu nói cho tôi rõ ràng xem nào, cậu giúp hay không giúp đây?”
Trương Dương gật đầu: “Cha anh lùi về tuyến hai rồi?”
Ngưu Văn Cường thở dài nói: “Chẳng phải là do bị Chu Hằng liên lụy hay sao, có điều thế này cũng tốt, ông đã già rồi, cũng nên nhường vị trí cho người trẻ tuổi rồi.”
Trương Dương nói: “Ngưu Văn Cường, xưởng nuôi heo anh mua lại làm ăn thế nào?”
Ngưu Văn Cường nói: “Này đừng có coi thường nhé, con mắt nhìn của hai cha con Quách Đạt Lượng rất chuẩn đấy, nuôi heo lợi nhuận thật lớn, có điều xưởng thức ăn nuôi heo của họ lợi nhuận còn lớn hơn, tôi nghe nói năm nay lợi nhuận của họ đạt gần đến hơn 20000000 rồi. Đúng rồi, Sở Yên Nhiên là bà chủ đứng sau xưởng thức ăn chăn nuôi đúng không?”
Trương Dương gật đầu.
Ngưu Văn Cường nói: “Hèn chi việc làm ăn tốt đến vậy!”
Trương Dương nói: “Anh ấy à, anh chỉ thích quy kết công việc làm ăn về phần quan hệ, tôi thấy cái xưởng thức ăn chăn nuôi đó là do hai cha con Quách Đạt Lượng khó khăn lắm mới gầy dựng được đấy, thế giới này đâu có việc gì may mắn đến vậy, giờ đây việc làm ăn của anh đối mặt với trở ngại rồi, đầu tiên anh phải suy nghĩ đến vấn đề bản thân mình, từ lúc tôi quen anh, anh chỉ là một ông chủ quán karaoke, đến giờ đây, anh đã trở thành ông chủ của Kim Khải Việt, ông chủ của Thượng Thanh Hà sơn trang, ông chủ của xưởng nuôi heo, nghe ra thì hình như việc làm ăn ngày càng lớn lên, nhưng thật ra lòng vòng một hồi, anh vẫn cứ ở trong cái chốn Xuân Dương mà thôi, thị trường của anh chỉ được một mẩu thế này, anh biết anh giống cái gì không?”
Ngưu Văn Cường chớp mắt nhìn hắn, đợi câu tiếp theo.
Trương Dương nói: “Con lừa! Anh giống một con lừa!”
Ngưu Văn Cường đỏ mặt, gã biết rõ rằng Trương Dương đang chửi gã, nhưng người ta chửi đúng, con mắt của gã thật sự không chính xác, làm nhiều việc như thế này rồi, nhưng cuối cùng vẫn ở trong Xuân Dương, chẳng trách tiến triển của gã chậm như vậy! Nhưng Ngưu Văn Cường vẫn không phục: “Cậu mới giống lừa ấy!”
Trương Dương đang muốn nói gã vài câu, thì bộ trưởng tổ chức Từ Bưu gọi điện thoại đến, Từ Bưu và Trương Dương đứng cùng phe với nhau, ông ta đã nhận được thông báo khảo sát Trương Dương ở cấp trên, cũng có nghĩa là việc Trương Dương đảm nhận chưc vụ phó thị trưởng Phong Trạch không còn gì trở ngại nữa, sau khi nhận được tin, ông gọi cho Trương Dương ngay.
Trương Dương nghe điện thoại, cười rất vui mừng.
Ngưu Văn Cường nghe hắn đang ần ừ, không biết tên này gặp được chuyện lớn gì, đến khi hắn cụp điện thoại mới nói: “Trúng giải lớn rồi à? Cười như con chó vậy?”
Trương Dương trừng mắt: “Tiểu Tử nhà anh biết đang nói chuyện với ai không?”
“Nói chuyện với cậu chứ ai!”
Trương Dương nhìn xung quanh, rồi thấp giọng đắc ý nói: “Người anh em à, nói cho anh một bí mật, nhưng anh phải giữ bí mật đấy!”
Ngưu Văn Cường vội vàng gật đầu, nghếch tai lên nghe.
Trương Dương nói: “Bộ trưởng tổ chức thị ủy tìm tôi nói chuyện rồi!”
Ngưu Văn Cường nói: “Đừng có giở trò, bộ tổ chức tìm cậu là một việc tốt chứ, tốt hơn nhiều so với kỉ ủy tìm cậu! Khôi phục lại chức quan cho cậu rồi?”
“còn kinh hơn thế nữa cơ!”
Ngưu Văn Cường chờ đơi: “Thăng quan rồi à?”
Trương Dương gật đầu: “Tổ chức chuẩn bị đưa tôi đi làm phó thị trưởng thành phố Phong Trạch!”
Ngưu Văn Cường vừa nghe được tin này, còn vui hơn cả Trương Dương, gã cạn chén rượu với Trương Dương, cười lớn nói: “Hôm nay phải uống mừng mới được, cậu đi trước đi, tôi sẽ theo sau!”
Trương Dương chớp mắt: “Mẹ kiếp, tôi đi làm việc, liên quan gì đến anh chứ?”
Ngưu Văn Cường nói: “Một người hảo hán ba người giúp, một mình cậu đi làm sao được, tôi không thể yên tâm, tôi định đi đến Phong Trạch mở một quán ăn, chuyên cung cấp thức ăn miễn phí cho cậu!”
Trương Dương cười khổ hạnh: “Vẫn là mở quán ăn à, đầu anh không thể có chút sáng tạo nào hơn sao?”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@22
Đám học sinh chơi rất vui, đến khi lửa sắp tàn, họ vây lấy đám lửa, nắm tay hát hò nhảy múa. Trương Dương cười hì hì nhìn bọn họ, mặc dù bằng tuổi, nhưng hắn không thể có thái độ như họ được, chẳng lẽ giữa hắn và bọn họ đã có khoảng cách rồi sao? Trương đại quan đột nhiên nhớ đến việc hắn từ triều Tùy đến đây, có lẽ hắn có khoảng cách với tất cả những người trên thế giới này, khoảng cách này không thể biến mất, mỗi lần nhớ đến chuyện này, Trương Dương lại cảm thấy cô độc.
Tiếng nhạc réo rắt vui tai của chiếc đàn dương cầm đã làm đứt dòng suy nghĩ của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng cầm đàn dương cầm, từng dòng nhạc tuyệt vời phát ra từ đôi bàn tay cô. Dưới sự cổ vũ của mọi người, Tra Vi bắt đầu biểu diễn nhảy cho mọi người xem.
Ngưu Văn Cường và Trương Dương cũng bị nhiễm không khí này, Tra Vi vừa nhảy vừa vẫy tay với họ.
Họ cũng đặt rượu xuống hòa nhập vào đám đông, hòa nhập vào niềm vui….
Trương Dương đã hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi lần này, đưa đoàn du lịch vẽ cảnh thật của Cố Dưỡng Dưỡng ra đến ga tàu hỏa về Bắc Kinh. Nhìn đoàn tàu hỏa dần đi khỏi tầm mắt của hắn, Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu hắn hiện lên đôi mắt đầy hờn trách của Cố Dưỡng Dưỡng, cô trách hắn sao quá lạnh lùng và xa cách với cô, bên tai hắn dường như còn nghe thấy tiếng cười của Tra Vi, lần này vẫn phải cảm ơn Tra Vi, nếu không phải là vì Tra Tấn Nam hỏi đến, thì chuyện của hắn có lẽ vẫn còn phải kéo một thời gian nữa.
Trương Dương đến bãi đỗ xe của ga tàu hỏa, chiếc xe khách đang đợi hắn. Trương Dương lên xe.
Lái xe rất khách khí hỏi: “Chủ nhiệm Trương, chúng ta đi đâu đây?”
Trương Dương nhắm mắt nói: “Về chính phủ thành phố!”
Trương Dương về chính phủ thành phố không phải là để đi làm, hắn bảo lái xe cho hắn xuống cửa tiểu khu, sau đó về thu dọn, có lẽ hắn đã không còn được ở Giang Thành bao lâu nữa, mà đã chuẩn bị đến Phong Trạch rồi.
Vừa mới về đến cửa nhà, đã nhận được điện thoại của Từ Á Uy, Từ Á Uy là con trai của Từ Bưu, Trương Dương trước kia giúp cha và em gái anh ta, vì vậy Trương Dương được Từ gia coi như ân nhân, Từ Á Uy vừa từ nước ngoài về, anh ta mời Trương Dương đến nhà ăn cơm.
Trương Dương cười nói: “Được, tôi đang chuẩn bị đến nhà anh để thăm bộ trưởng Từ kìa!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Buổi tối hôm đó khi Trương Dương đến nhà Từ gia làm khách hắn không đem theo gì, dù sao thì hắn chẳng có xe để lái đi, nếu cầm đồ thì hơi huênh hoang, dễ bị người khác nhìn thấy, giờ đây đang là thời khắc quan trọng khi hắn sắp trở thành phó thị trưởng thành phố Phong Trạch, hắn không muốn người khác nói ra nói vào.
Điều làm Trương Dương không thể ngờ đến là, người mở cửa lại là Từ Nhã Bội, từ lúc Từ Nhã Bội buồn vì Đông Giang, Trương Dương thông qua quan hệ của hắn giới thiệu cô đến đài truyền hình Thiên Không, từ đó không còn gặp cô ấy nữa, giờ đây gặp lại Từ Nhã Bội, phát hiện thấy Từ Nhã Bội đã bước ra khỏi tổn thương, cô ăn mặc rất đẹp, trên mặt cũng đã hồi phục lại sắc thái trước kia.
Trương Dương cười nói: “Nhã Bội à, về rồi cũng không nói với tôi một tiếng, thật sự ngày càng xinh đẹp đấy!”
Từ Nhã Bội cười khanh khách: “Ai cũng bảo anh miệng ngọt, hi vọng những lời anh nói là sự thật!”
Trương Dương nói: “Từ trước đến giờ tôi đều nói thật đấy chứ!”
Từ Á Uy bước đến, thấy Trương Dương đang chuẩn bị đổi giày, nói: “Đừng đổi nữa! Cởi ra cởi vào rách việc lắm!”
Trương Dương cũng không thích đổi giày, Từ gia rất đơn giản, trên mặt đất là nền gạch, cũng không cần thiết phải cởi giầy. Hắn đến trước mặt Từ Á Uy, đấm vào vai Từ Á Uy rồi nói: “Càng ngày càng chắc ra đấy!”
Từ Á Uy cười nói: “Ở trên thuyền chẳng có hoạt động vui chơi gì, tất cả tinh thần đều dùng để rèn luyện thân thể.”
Trương Dương nói: “bộ trưởng Từ đâu rồi?”
Trong nhà bếp vang lên tiếng của Từ Bưu: “Tôi đang nấu cơm, Tiểu Uy, Nhã Bội, các con nói chuyện với Trương Dương trước đi!”
Trương đại quan rõ ràng là được trọng vọng: “Bộ trưởng Từ, sao dám để ông làm chứ, có chỗ nào để tôi giúp không?”
Từ Bưu nói: “Hai vợ chồng tôi làm là được rồi!”
Từ Á Uy đưa Trương Dương ngồi xuống chiếc ghế sô pha, anh ta đưa một hộp quà cho Trương Dương: “Tôi mua cho anh đấy, Dầu cá biển sâu đấy!”
Trương Dương nói: “Thật ngại quá!”
Từ Nhã Bội cũng cầm hai hộp quà đến, dúi vào lòng Trương Dương, Trương Dương cười nói: “Giết chết tôi đi còn hơi, tôi đi tay không đến đây đấy!”
Từ Nhã Bội cười nói: “Anh đừng cảm ơn tôi, đồ này là của Hải Lam đấy, còn là cái gì thì tôi cũng chẳng biết!”
Trương Dương thấy cô ấy cười hơi thần bí, trong lòng hơi sờ sợ, chẳng lẽ Từ Nhã Bội đã phát hiện ra hắn có quan hệ ám muội rồi, hắn cất quà đi, sau đó hai vợ chồng Từ Bưu đã bê cơm lên.
Trương Dương vội vàng đứng dậy giúp.
Từ Bưu cười nói: “Cứ ngồi đi, cứ coi như đây là nhà mình, đừng khách sáo!”
Trương Dương nói: “Bộ trưởng từ, tôi cái gì cũng biết, ngoại trừ khách sáo!”
Từ Bưu cười nói: “Thế là tốt!”
Mấy người ngồi xuống, Từ Bưu nói: “Vốn Nhã Bội nói rằng ra ngoài ăn, nhưng tôi ăn ở ngoài suốt, cơm canh ở bên ngoài đều ăn ngấy cả rồi, lại cảm thấy cậu chẳng phải là người ngoài gì, đã bảo mời cậu đến ăn cơm từ lâu, nhưng mãi mà không thực hiện được, vì thế quyết định mua thức ăn đến mời cậu ăn!”
Trương Dương nói: “Thế này là tốt nhất, tôi cũng rất thích không khí ấm cúng này, làm gì cũng thoải mái hơn!”
Từ Á Uy lấy ra một chai rượu rót cho cha một nửa chén, rồi rót đầy cho mình và Trương Dương, rồi lại mở một bình rượu vang rót cho mẹ và em gái.
Sau khi Từ Bưu bị bệnh ở Đông Giang, ông đã chú ý rất nhiều đến việc uống rượu, ông bê cốc rượu lên, nói: “Nào, cạn chén vì cuộc xum tụ của chúng ta!”
Trương Dương cười nói: “Chúc mừng mọi người đoàn tụ cả nhà!”
Từ Á Uy nói: “Còn phải chúc mừng chủ nhiệm Trương thăng chức nữa!” Anh ta đã nghe cha nói, Trương Dương sắp được cất nhắc lên làm phó thị trưởng Phong Trạch.
Trương Dương cười rất khiêm tốn, nhưng trong lòng rất đắc ý, hắn khiêm nhường nói: “Vẫn còn chưa chắc chắn.”
Từ Bưu cười nói: “Có gì mà vẫn chưa chắc chắn, tôi đã gọi điện cho cậu rồi, uống xong chén này, sự việc coi như đã chắc chắn!”
Trương đại quan nghe thấy câu này, uống sạch chén rượu: “Cảm ơn! Gì đó nhỉ, bộ trưởng Từ chuẩn bị nói chuyện gì với tôi?”
Một đám người đều cười rộ lên, Từ Bưu uống hết cốc rượu nhỏ của ông ta, nhìn Trương Dương nói: “Một cán bộ ưu tú như cậu không cần phải nói chuyện, tôi đã xin chỉ thị của bí thư Đỗ rồi, anh ta bảo tôi cùng cậu đi Phong Trạch, giới thiệu ngôi sao là cậu cho chính phủ thành phố Phong Trạch!”
“Cảm ơn bộ trưởng Từ!”
Từ Nhã Bội cầm cốc rượu lên nói: “Trương Dương, tôi cũng mời anh một chén, trẻ tuổi thế này mà đã làm đến phó thị trưởng, có lẽ cả nước mình cũng không nhiều.”
Trương Dương cụng li với cô ấy rồi nói: “Nói là phó thị trưởng, thật ra chỉ là một phó huyện trưởng thôi, chỉ là nghe ra thì hay hơn một chút, hơn nữa, phó thị trưởng như tôi không vào nổi thường ủy đâu, trong danh sách phó thị trưởng cũng là cuối cùng!”
Từ Á Uy nói: “Không thể nào tham lam quá, anh mới 22 tuổi mà!”
Trương Dương cười nói: “Tôi đi học muộn, khi vào hộ khẩu đã bị thiếu mất 3 tuổi, thật ra là 25 rồi!”
Từ Nhã Bội ngạc nhiên: “Nếu như anh 25 tuổi, thì chẳng phải tôi nên gọi anh là anh xưng em rồi sao?”
Trương Dương cười nói: “Gọi tôi là anh đâu có gây thiệt hại gì cho cô!” Hắn nói là sự thật, tính từ lúc triều Tùy, có lẽ Từ Nhã Bội phải gọi hắn là ông rồi.
Trương Dương sau khi được mọi người chúc tụng, đầu óc đã dần tỉnh táo lại từ trong sự vui mừng, trước mặt Từ Bưu không thể quá đắc ý, hắn nói với Từ Bưu: “Bộ trưởng Từ, nói thật lòng, giờ đây tôi thấy hơi sờ sợ, trước đó tôi chỉ quản một bộ phận, quản một việc, giờ đây đột nhiên bảo tôi phải quản nhiều việc thế này, tôi sợ mình không làm được!”
Từ Bưu nói: “Có gì mà phải lo chứ, làm quan cũng chỉ là ba loại thôi, một loại là làm việc cho nhân dân, một loại là suy tính mình làm sao leo lên cao được, còn một loại, là sống ngày nào hay ngày ấy, cậu không làm quan, thì phải sống ngày nào hay ngày ấy rồi!”
Từ Nhã Bội kháng nghị: “Cha à, cha là bộ trưởng tổ chức đó, những lời tiêu cục như thế nfay cha không nên nói mới phải!”
Từ Bưu cười nói: “Cha chỉ là nói thật thôi, không nói là Trương Dương sẽ sống ngày nào biết ngày ấy! Với cái tính cách của cậu ta, cha bảo cậu ta sống như vậy cậu ta cũng không làm đâu!”
Mấy người lại cười rộ lên.
Trương Dương nói: “thật ra, lần này tôi đã khiêm nhường lắm rồi, bộ trưởng Từ có phát hiện ra không?”
Từ Bưu nhìn Trương Dương từ đầu đến chân, lắc đầu: “Khiêm nhường? Còn lâu!
Trương Dương nói: “Bộ trưởng Từ, tôi không hiểu biết nhiều lắm về tình hình Phong Trạch, gần đây mới xem một vài tư liệu của Phong Trạch!”
Từ Bưu nói: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy, trước khi trở thành thành phố cấp huyện, tôi đã làm huyện trưởng Phong Trạch, bí thư chính pháp ủy, Phong Trạch mà nơi sản xuất lương thực lớn của Giang Thành, nông nghiệp rất phát triển, đồng bằng nhiều, Phong Trạch có số lượng hồ ao nguồn nước đúng thứ hai Bình Hải, tương thông với Thanh Giang, vì vậy tài nguyên cá khá phong phú.”
Trương Dương cười nói: “Những điều này tôi đã biết cả rồi, đó là vựa lúa, là nơi tốt!”
/2583
|