Sau khi mọi người ngồi xuống, Lương Diễm nói: Thị trưởng Trương, cục trương Lưu mở tiệc tẩy trần cho anh, bảo tôi gọi điện thoại cho anh, nhưng tôi nói với ông ấy rằng, thị trưởng Trương chúng ta là bình dị, dễ gần nhất!
Trương Dương cười nói: Tôi vừa tới Phong Trạch, cái gì cũng chưa sắp xếp xong, chỉ cần có người mời tôi ăn cơm là tôi đi ngay! Hắn cố ý nói với Lưu Cường: Cục trưởng Lưu, bữa ăn hôm nay là công khoản hay là anh tự bỏ tiền túi?
Lưu Cường vội vàng trình bày: Tôi tự bỏ tiền túi!
Cả đám người đều bật cười, nhưng trong lòng mỗi người đều nghĩ thầm: Tin anh mới lạ đó!
Người rõ chuyện này nhât là Dương Tư Mẫn, cô ta là chủ nhiệm văn phòng của cục giáo dục, ở trong cục giáo dục quyền lực cũng rất lớn, trừ cục trưởng Lưu Cường, người có tiếng nói nhất chính là cô ta, trước đây Dương Tư Mẫn là một cô giáo dạy nhạc của Phong Trạch nhất trung, cô ta hát dân ca rất tốt, thành phố Phong Trạch có biểu diễn văn nghệ gì cũng thường mời cô ta diễn xuất, trên tivi cũng thường lộ mắt, được điều tới cục giáo dục hai năm, từ một cô giáo trung học nhảy lên thành chủ nhiệm văn phòng cục giáo dục, không có quan hệ thì không thể làm được, bên ngoài đều đồn đại giữa cô ta và cục trưởng Lưu Cường quan hệ mờ ám. Cái này cũng khó trách, Dương Tư Mẫn trời sinh đã có bộ dạng của hồ ly tinh, một đôi mắt phượng có thể phóng điện, lập trường chỉ hơi không kiên định một chút là bị cô ta mê hoặc ngay.
Lưu Cường an bài cho Dương Tư Mẫn ngồi cạnh Trương Dương, Trương đại quan nhân mừng thầm trong lòng, Lưu Cường này cũng rất có ý tứ, xem tình hình có vẻ muốn chơi mỹ nhân kế với mình đây.
Lưu Diễm cũng không ngờ Lưu Cường lại dẫn Dương Tư Mẫn tới, cô ta cũng hiểu mục đích của Lưu Cường, trong lòng có chút khinh bỉ cách làm của y.
Món ăn có tính đại biểu nhất của Ngư Đầu Vương chính là đầu cá, cá được dùng đều câu từ hồ Phong Trạch, năm nay mực nước của hồ Phong Trạch hạ xuống rất thấp, ngành đánh bắt cá bị ảnh hưởng, giá cả cũng tăng lên không ít.
Trương Dương nhìn cái đầu ca to tướng ở chính giữa, không khỏi cười nói: Khoa trương quá, đầu cá lớn như vậy thì cá phải bao nhiêu cân đây?
Hai mươi cân! Lưu Cường đáp.
Dương Tư Mẫn õng ẹo nói: Thị trưởng Trương, tôi đã dặn trước bảo họ chọn con lớn nhất, đầu cá càng to thì càng ngon, ngài thử đi, đầu cá của họ làm là nhất tuyệt đấy!
Cô ta đứng dậy múc cho Trương Dương một bát canh, canh trông rất đẹp, màu trắng sữa, Trương Dương uống một ngụm, vào miệng trước tiên là thơm vô cùng, đúng là không tồi, gắp một khối thịt cá lên. Chất thịt mịn, nhạt vừa phải, Trương Dương khen: Không tồi, rất không tồi! Hắn đặt đũa xuống nâng chén lên, nói: Nào, cảm ơn cục trưởng Lưu đã khoản đãi thịnh tình!
Dương Phong tối qua uống nhiều rồi, hôm nay tinh thần có chút uể oải, ngay cả nói chuyện cũng không nói, Lương Diễm tức giận đá hắn ở dưới bàn, Dương Phong nói: Thị trưởng Trương, tôi kính anh! Trừ câu này ra hắn cũng không nói câu gì khác. Hắn vừa uống xong chén này, lập tức cảm thấy dạ dày không thoải mái, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Diễm nhìn thấy sức chiến đấu của chồng kém như vậy, cũng chỉ biết than thầm trong lòng.
Trương Dương phát hiện tửu lượng của Dương Tư Mẫn cũng rất lợi hại, chẳng trách Lưu Cường lại gọi cô ta tới bồi rượu, quả nhiên là có chuẩn bị, sau mấy chén vào bụng, trên khuôn mặt trắng nõn của Dương Tư Mẫn nổi lên một ráng hồng, càng lộ ra vẻ vũ mị, nôi mắt phượng như tiết ra nước, cô ta uống một vòng, đến lượt Phó Trường Chinh thì ôn nhu nói: Thư ký Phó, tôi kính anh một chén!
Phó Trường Chinh một mực ngồi ở đó không nói gì, nơi này quả thật là không có phần cho gã nói, Dương Tư Mẫn chợt tìm tới gã, khiến cho Phó Trường Chinh có chút hốt hoảng, không cần thận làm vãi rượu trong chén ra, vội vàng xin lỗi.
Dương Tư Mẫn cười khúc khích, giúp gã rót rượu: “Nào, chúng ta uống một chén!
Phó Trường Chinh nói: Tôi không được!
Dương Tư Mẫn lẳng lơ nói: Nam nhân làm gì có chuyện nói mình không được? Câu này khiến cho mọi người đều bật cười, mặt Phó Trường Chinh lại càng đỏ hơn.
Trương Dương khích lệ gã: Sợ cái gì? Các đại lão gia còn không uống lại nữ đồng chí nữa là! Uống đi!
Nghe thấy mệnh lệnh của lãnh đạo, Phó Trường Chinh lúc này mới cầm chén rượu lên uống cạn với Dương Tư Mẫn.
Dương Tư Mẫn nhìn thấy Phó Trường Chinh thẹn hùng như vậy, cảm thấy rất thú vị, thừa thắng truy kích: Chuyện tốt phải có đôi, chúng ta ra hai vào đôi, thêm một chén nữa nào!
Phó Trường Chinh gặp phải tràng diện này, mặt đỏ như đít khỉ, Dương Tư Mẫn lại dí quá sát, mùi thơm trên người cô ta phả cả vào mũi Phó Trường Chinh, khiến cho tim gã đập thình thịch liên hồi.
Trương Dương mỉm cười nhìn biểu hiện của Dương Tư Mẫn, hắn phát hiện nữ nhân này không tầm thường, nữ nhân lẳng lơ thì hắn gặp nhiều rồi, nhưng dám ở trước mặt lãnh đạo mà giở trò lẳng lơ thì đúng là hiếm thấy. Dương Tư Mẫn xem ra rất có lòng tin đối với vẻ đẹp của mình, đáng tiếc cô ta đánh giá thấp phẩm vị của Trương đại quan nhân rồi, đối phó với dạng mới vào nghề như Phó Trường Chinh thì còn được, muốn làm lay động Trương đại quan nhân lọc lõi tình trường thì e rằng cô ta còn phải về tu luyện thêm nhiều.
Lương Diễm uống một chén với Trương Dương, nói: Thị trưởng Trương, bức tranh chữ mà anh viết tôi đã cầm tới rồi, ngày mai sẽ dùng làm ảnh chuyên đề kháng hạn.
Trương Dương gật đầu: Được, làm ảnh chuyên đề thì phải làm tốt một chút, phải khiến cho nhân dân toàn thành phố nhận thức được tính nghiêm trọng của hạn hán lần này, đề cao nhận thức ưu hoạn của mọi người, triển khai vận động kháng hạn.
Lưu Cường rất không thức hời nói: Tôi đã bảo cục giáp dục thông tri xuống rồi, động viên cả hệ thống giáo dục và trường tiểu học, trung học, để giáo viên và học sinh của toàn thành phố triển khai quyền góp kháng hạn.
Trương Dương nói: Giáo viên quyên thì quyên, nhưng đừng có kinh động tới học sinh, học sinh không có thu nhập, nên lấy học hành làm chủ, động viên chúng làm cái gì?
Lưu Cường có chút xấu hổ cười cười: Vâng , vâng, tôi lập tức sẽ cải chính, lập tức sẽ cải chính!
Dương Tư Mẫn nói: Thị trưởng Trương thật sự là thương cho những học tử này!
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không chói lọi như cô nói đâu, tôi chỉ cho rằng, mọi người nên tập trung sự chú ý lên công tác trong tay mình, làm giáo dục thì cứ thật thà làm giáo dục, làm y tế thì cứ thật thà nắm vấn đề y liệu, cũng chính là nên làm cái nên làm mà chúng ta thường nói đó, mỗi người đều nên làm tốt chuyện mà mình lên làm, công tác của chúng ta tự nhiên sẽ có thành tích.
Lưu Cường nói: Thị trưởng Trương nói rất dúng, chúng ta nên thật thà làm công tác bản chức, thân là cục trưởng giáo dục. Tôi nên đặt công tác giáo dục lên số một.
Trương Dương nói: Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ bớt thời gian đi khảo sát các hệ thống, tìm hiểu tình hình thực tế.
Lưu Cường nói: Xuất lên lớp của Phong Trạch chúng ta là cao nhất trong cả khu vực Giang Thành, Phong Trạch nhất trung là trọng điểm của tỉnh, năm ngoái thủ khoa văn của Giang Thành là của Phong Trạch nhất trung chúng ta. Gã muốn thông qua phương thức này để khoe khoang chính tích của mình.
Trương Dương nói: Hiện tại giáo dục không thể chỉ chú trọng thành tích, phải chú trọng phát triển toàn diện, phải bồi dưỡng ra nhân tài chân chính cho quốc gia chứ không phải là phân năng lực cao thấp. Nhìn bộ dạng mèo khen mèo dài đuôi của Lưu Cường, Trương Dương không nhịn được mà hắt cho y một bát nước lạnh.
Lưu Cường nói: Cái mà thị trưởng Trương nói chính là trọng điểm của giáo dục thời đại mới!
Dương Phong từ bên ngoài bước vào, sắc mặt không dễ coi chút nào, ngồi cạnh bà vợ Lương Diễm. Lương Diễm rót cho hắn một cốc trà nóng, nói khẽ: Anh không sao chứ?
Dương Phong lắc đầu, giải thích: Hai ngày hôm nay bận chuyển động viên kháng hạn, ăn uống không theo quy luật, cho nên bệnh dạ dày lại tái phát rồi!
Trương Dương nói: Trưởng trấn Dương không khỏe, chúng ta hay là kết thúc sớm một chút đi!
Dương Phong vội vàng nói: Tôi không say, uống tí trà nóng vào là đỡ hơn rồi!
Trương Dương cười nói: Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, hôm nay cũng uống nhiều rồi, còn uống nữa là công tác ngày mai bị ảnh hưởng đó. hắn vừa nói câu này, những người khác tất nhiên là cũng không tiện miễn cưỡng.
Dương Tư Mẫn mắt phượng đảo quanh, có chút tiếc nuối nói: Còn đang định mời thị trưởng Trương tới Đại Thế Giới hát! Đại Thế Giới mà cô ta nói là phòng hát nổi tiếng nhất của Phong Trạch.
Lưu Cường nhân cơ hội bảo: Chủ nhiệm Dương chính là ca sĩ số một của Phong Trạch chúng ta đó!
Trương Dương cười nhạt, nói: Có cơ hội nhất định sẽ thưởng thứcgiọng hát của chủ nhiệm Dương, hôm nay muốn quá rồi, đến đây thôi! Kỳ thực hiện tại vẫn chưa tới tám giờ.
Trong mắt người ngoài, Trương Dương là cố kỵ thân phận cho nên mới từ chối hoạt động vui chơi tiếp theo, kỳ thực là Trương Dương cảm thấy ngồi với những người này rất buồn chán.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Dương Phong muốn bảo lái xe chở Trương Dương về, Lưu Cường kỳ thực cũng lái xe tới, có điều y không dám chở Trương Dương, dẫu sao thì chính phủ thị ủy đối với việc dùng xe cũng có quy định nghiêm khắc, ngay cả vị phó thị trưởng Trương Dương này cũng không lái xe tới.
Trương Dương không lên xe của Dương Phong, hắn cười nói: Tôi đi với tiểu Phó, ăn no quá, muốn tản bộ một chút!
Lương Diễm nói khẽ với Trương Dương: Thị trưởng Trương, chuyện cậu nhờ tôi làm có manh mối rồi.”
Trương Dương hiểu rằng cô ta là nói chuyện mình nhờ cô ta tìm nhà, nhưng hiện tại của Trương Dương đã thay đổi ý định rồi, nữ nhân Lương Diễm này thích thể hiện, rốt cuộc cũng là làm công tác tuyên truyền, chuyện của mình nếu để cô ta biết quá nhiều thì cũng không tốt, Trương Dương nói: Để sau hẵng nói đi, tôi thấy trưởng trấn Dương không khỏe, chị Lương hay là mau cùng anh ấy về nghỉ ngơi đi.
Trương Dương nói xong liền đi cùng với Phó Trường Chinh.
Dương Tư Mẫn nhìn Trương Dương đi xa, nói với Lưu Cường ở bên cạnh: Thị trưởng Trương so với trong ảnh còn đẹp trai hơn!
Lưu Cường cười cười, ý vị thâm trường nói: Thị trưởng Trương không đơn giản đâu!
...
Phó Trường Chinh tối nay bị Dương Tư Mẫn chuốc cho không ít rượu, có điều từ vẻ mặt của gã cho thấy cũng không phải là quá say.
Trương Dương cười nói: Tiểu Phó, không ngờ tửu lượng của cậu cũng rất khá!
Phó Trường Chinh xấu hổ cười nói: Tôi uống rượu là di truyền, cha tôi uống giỏi lắm, mỗi bữa có thể uống hai cân, cho nên sau này thân thể không khỏe, mẹ tôi bình thường bảo tôi uống ít rượu thôi, cho nên trừ năm mới tôi uống mấy chén ra thì bình thường rất ít khi uống.
Trương Dương nói: Cậu có thể uống bao nhiêu?
Phó Trường Chinh thật thà đáp: Tối đã một lần tôi uống một cân rưỡi, lúc đó tâm tình không tốt, muốn tự chuốc say mình, nhưng càng uống lại càng chẳng có cảm giác gì.
Trương Dương thật sự không ngờ Phó Trường Chinh trong văn nhược như vậy lại là một cao thủ tửu quốc thâm tàng bất lộ, hắn cảm giác mình vô ý tìm được báu vật rồi, Phó Trường Chinh còn có một ưu điểm chính là văn vẻ không tồi, vừa biết viết lại vừa biết uống, dạng nhân sinh này chính là nhân tài làm thư ký.
Trương Dương không bắt xe, Phó Trường Chinh chỉ có thể chậm rãi đi bộ cùng hắn, hai người đi được gần hai mươi phút thì tới viện gia thuộc của thị ủy, Trương Dương nhìn thấy cánh cửa lớn của viện gia thuộc, đột nhiên do dự, Vương Hoa Chiêu và bạn gái của hắn Tằng Lệ Bình tối hôm nay khẳng định còn tiếp tục ác chiến, mình về đây chẳng phải là lại chịu tội ư? Hắn nói với Phó Trường Chinh: Tiểu Phó, ở khu vực này có khách sạn có điều kiện tốt một chút không?
Phó Trường Chinh nói: Là sở chiêu đãi chính phủ, còn có khách sạn Bạch Lộ chuẩn ba sao, ở ngay phía sau viện gia thuộc thị ủy, luận tới điều kiện thì còn tốt hơn sở chiêu đãi chính phủ nhiều.
Trương Dương gật đầu: Được, cậu về đi!
Có được lời cho phép của Trương Dương, Phó Trường Chinh lúc này mới đi về phía chính phủ thành phố, gã là muốn đi lấy xe, về nhà còn hơn mười phút đi xe nữa.
Trương Dương án chiếu theo sự chỉ điểm của Phó Trường Chinh, một mình đi tới trước cửa khách sạn Bạch Lộ, tuy khách sạn Bạch Lộ chỉ cách việc gia thuộc thị ủy một con phố, nhưng Trương Dương lại là lần đầu tiên biết được.
Khách sạn Bạch Lộ là một trong ba khách sạn chuẩn ba sao của Phong Trạch, cái gọi là chuẩn ba sao chính là điều kiện đã dạt tới tiêu chuẩn ba sao nhưng lại không được phía quan phương công nhận. Xanh hóa của khách sạn Bạch Lộ rất tốt, bước vào bên trong trước tiên là nhìn thấy một hoa viên, hai bên đường là bãi đỗ xe, lượng xe đỗ không nhiều, trong cái sân rộng chia ra năm tòa nhà nhỏ, trừ nhà ăn ở phía tây ra, bốn nhà còn lại đều là nhà khách.
Trương Dương đi tới trước quầy lễ tân, hắn cung cấp giấy chứng minh, muốn một căn phòng thương vụ, phòng không đắt, một tối năm mươi đồng, nếu như đặt phòng lâu dài thì có thể giảm giá. Trương Dương cầm thẻ khóa nhìn căn phòng, căn phòng không lớn, khu làm việc là phòng ngủ chia ra, chăn ga trắng sạch, không nhiễm một chút bụi nào. Trương Dương khá là hài lòng với hoàn cảnh nơi đây, dẫu sao thì so với căn nhà nhỏ bé của trụ sợ thị ủy mà hắn ở thì cách biệt một trời một vực.
Trương Dương tắm nước nóng thật thoải mái, từ sau khi tới Phong Trạch, vẫn là lần đầu tiên được hưởng thụ tắm bồn. Tắm rửa xong, nằm trên giường, mở TV mà hình phẳng 29 inc ra xen, ấn điều khiển từ xa lách cách, cho dù là không có tiết mục gì hay để xem thì cũng là một loại hưởng thụ.
Trương Dương tìm kênh của Phong Trạch, hai phát thanh viên đọc tin tức tuyệt đối thuộc loại cấp bấc lèm tèm. Trương Dương nghe hai câu, hình ảnh trên cơ bản đều xoay quanh bí thư Thẩm Khánh Hoa, lập tức thấy mất hứng. Khi hắn đang chuẩn bị ngủ thì Tần Thanh gọi điện thoại tới, thì ra là cô ta đã về Giang Thành thăm thân.
Trương Dương không khỏi oán trách: Em về sao không nói sớm đã anh cũng về thăm em.”
Tần Thanh nói: Thần kinh à, hơn mười giờ rồi, em khó khăn lắm mới được về một chuyện, muốn giành thời gian cho gia đình!
Trương Dương nói: Còn anh thì sao?
Tần Thanh bật cười: Cứ như là trẻ con ý!
Trương Dương nói: Đúng vậy, anh còn nhỏ, anh muốn uống sữa!
Tần Thanh bị hắn nói cho trong lòng nóng lên, gắt: Vô duyên!
Em so với duyên thì quan trọng hơn nhiều, vì em, duyên tính là gì!
Hô hấp của Triệu Tĩnh trở nên dồn dập, cô ta nói nhỏ: Em nói với ba là tối mai sẽ đi, tối mai em tới Phong Trạch tìm anh, ngày kia thì rời khỏi Phong Trạch!
Có một đêm thôi à!
Đừng có tham, chúng ta đều có công việc, thân bất do kỷ mà!
Trương Dương trong lòng cũng hiểu, hắn nói khẽ: Anh đợi em!
Đặt điện thoại xuống, Trương đại quan nhân nằm trên giường, trong lòng vô cùng thoải mái, hoàn cảnh ở nơi này không tồi, lát nữa sẽ bao phòng dài hạn, ngày mai ở đây chiêu đãi phó thị trưởng Tần thật chu đáo.
...
Trương Dương mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì ở phòng bên cạnh lại vang lên tiếng nam nữ hành lạc nhau, Trương Dương lúc ban đầu còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng nghe kỹ lại, tiếng động càng lúc càng lớn, ván giường lắc lư, đầu giường đập vào tường, Trương đại quan nhân cảm nhận được sự chấn động truyền đến rất rõ ràng, hắn bực lắm rồi, mẹ kẹp, rốt cuộc con mẹ nó là có chuyện gì vậy, ta từ viện gia thuộc thị ủy trốn tới đây, sao lại vẫn gặp phải loại chuyện này?
Ở viện gia thuộc chính phủ, bởi vì người ở phòng bên cạnh là Vương Hoa Chiêu, vì ngại nhau nên Trương Dương không tiện nhắc nhở, nhưng hiện tại thì khác, hắn bỏ tiền ra ở khách sạn, mình là người bỏ tiền, hắn đương nhiên có thể kháng nghị. Cái này gọi là duy quyền, phương pháp của Trương Dương rất đơn giản, đấm lên bức tường rầm rầm rầm ba phát, muốn lợi dụng phương thức này để nhắc nhở đôi năm nữ ở phòng bên cạnh thu liễm một chút.
Nhưng sự nhắc nhở của Trương đại quan nhân không mang lại chút hiệu quả nào, người ta không những không thu liễm, ngược lại còn vận động kịch liệt hơn.
Trương Dương giận lắm rồi, hắn gọi điện thoại cho tổng đài, nhưng tổng đài không có ai nhấc, Trương Dương mặt quần áo, đi đến gõ cửa phòng bên cạnh.
Bên trong truyền tới tiếng chửi của đàn ông: Gõ cái gì? Gõ cái con mẹ mày!
Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, vốn hắn cũng không muốn làm to chuyện, chỉ muốn nhắc nhở đối phương một chút, nhưng không ngờ đối phương vừa mở miệng đã chửi bới. Trương đại quan nhân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hắn nhấc chân đá tung cửa phòng, gầm lên: Cảnh sát kiểm tra phòng!
Bên trong truyền tới tiếng hét kinh hoàng thất thố, Trương Dương thuận tay bật đèn sáng lên, nhìn thấy đôi nam nữ ở trên giường đang vội vàng tách nhau ra, cô gái thì tai tóc bù xù, cầm chăn che lên người. Tên đàn ông thì thân thể trần truồng lộ ra hết trước mặt hắn, có điều tên đàn ông đó rất nhanh liền trấn định lại, gã lạnh lùng nhìn Trương Dương: Anh là người của bộ môn nào?
Trương Dương cười lạnh: Đưa chứng minh thư ra đây!
Thẻ công an của anh đâu?
Trương Dương lấy đâu ra thẻ công an, hắn trợn trừng mắt lên: Con mẹ nó nói ít thôi, đưa chứng minh thư đây!
Tình cảnh khiến Trương Dương bất ngờ đã phát sinh, tên đàn ông đó không ngờ lại rút súng từ dưới gối ra, là một khẩu súng hàng thật giá thật, súng chỉ vào đầu Trương Dương, gầm lên một tiếng tức giận: Thật thà khai ra cho tao, mày là ai, mày rốt cuộc là ai?
Trương Dương ngây ra, ta x, mình xui xẻo rồi, không phải là gặp đúng tội phạm chứ? Nhưng Trương đại quan nhân là ai? nếu là xui xẻo thì không đến lượt hắn phải xui xẻo, huống chi có người không ngờ lại dám dùng súng chỉ vào đầu hắn, kết cục của người này được định trước là rất xui xẻo.
Khi tên đàn ông đó cho rằng mình đã khống chế được đại cục thì trước mắt đột nhiên hoa lên, còn chưa rõ có chuyện gì thì súng đã bị Trương Dương đoạt lấy, sau đó thì lại thấy nắm đấm của Trương Dương phóng to ở trước mặt mình, rầm một quyền, đấm thẳng lên mũi gã, đánh cho tên đàn ông đó ngã ngửa ra sau, máu chảy ròng ròng, thảm không nỡ nhìn.
Nữ nhân đó quấn chăn, nhìn thấy cảnh xảy ra ở trước mặt thì phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, cô ta sợ đến nỗi ngay cả sức động đậy cũng không có.
Trương Dương cực kỳ uy phong nhấc giân giẫm lên trên cái tự đã mềm oặt ra của tên đàn ông đó: Mày là cái thá gì, không ngờ lại dám dùng súng chỉ vào tao!
Nam tử đó trần truông, cúi người ôm hạ bộ, thảm hại tới cực độ.
Đông tĩnh lớn như vậy đương nhiên là dẫn tới sự chú ý của người ngoài, rất nhanh quản lý trực ban của khách sạn Bạch Lộ mang hai bao vệ chạy tới, quản lý trực ban hôm nay là Lữ Yến, một cô gái, nhìn thấy tình cảnh ở trong phòng thì cũng hét toáng lên, mặt đỏ bừng. Trương Dương cây ngay không sợ chết đứng, nói: Báo cảnh sát đi! Tên này tư tàng súng ống, còn làm ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi nữa!
Lữ Yến không biết lai lịch của Trương Dương, nhưng đối với tên đàn ông đang nằm trên đất thì biết rất rõ, gã chính là Khưu Kim Trụ, đại đội trưởng địa đội hình cảnh của Phong Trạch, cô gái là Thôn Y Vân, trưởng kíp của quán karaoke Đại Thế giới, hai người này có quan hệ tình nhân, thường tới Bạch Lộ thuê phòng.
Lữ Yến vội vàng sai người mang quần áo cho Khưu Kim Trụ, Khưu Kim Trụ cố nhịn đau vừa mặc quần vào, vừa rút di động ra.
Trương Dương lạnh lùng nhìn đôi nam nữ này, hắn cảm thấy nam nhân này có tám chín phần mười là nhân viên cảnh vụ, chuyện hôm nay hay rồi, may mà dám người này không có ai nhận ra Trương Dương là phó thị trưởng mới tới.
Khưu Kim Trụ chỉ vào Trương Dương, nói: Thằng nhãi, mày tấn công cảnh sát, còn cướp súng của tao, mày đợi vào tù đi!
Trương Dương khinh thường nói: Loại người như anh mà cũng là cảnh sát à? Quả thực là vũ nhục hình tượng thần thánh của cảnh sát. Tôi đợi đây, hôm nay tôi cũng muốn xem xem hiệu suất làm việc của cảnh sát như thế nào nào!
Khoảng mười phút sau, phó đại đọi trưởng đại đội hình cảnh Trịnh Ba dẫn hai bộ hạ thân tín đi tới, nghe nói đại đội trước ở khách sạn Bạch Lộ bị người ta đánh, Trịnh Ba vừa tức giận lại vừa buồn cười, tức là vì có người dám đánh cảnh sát, còn buồn cười là Khưu Kim Trụ phong lưu thành tính, cả ngày ở bên ngoài trộm tình, hôm nay coi như là gặp báo ứng rồi, gã vốn cho rằng đây là một cuộc đánh ghen, nhưng khi tới hiện trường thì phát hiện chuyện không đơn giản như gã tưởng tượng.
Khưu Kim Trụ nhìn thấy Trịnh Ba dẫn người tới, lập tức vững dạ, gã lớn tiếng quát: Bắt thằng ôn này lại cho tôi, nó xông vào phòng tập kích tôi, còn cướp súng của tôi nữa!
Ánh mắt của Trịnh Ba chiếu lên mặt Trương Dương, lập tức biến sắc, gã nói sao cũng không ngờ rằng, phần tử phạm tội tấn công cảnh sát, cướp súng này không ngờ lại là phó thị trưởng tân nhiệm Trương Dương, trong lòng run bắn lên, Trịnh Ba cố nặn ra một nụ cười: Thị... thị trưởng Trương... ngài sao lại ở đây?
Khưu Kim Trụ nghe thấy cách xưng hô của Trịnh Ba đối với Trương Dương, giống như là bị bị quả lựu đạn đập lên đầu, trong đầu bỗng dưng trống rỗng, tay chân không biết để đi đâu, gã không nghe lầm, người ta là thị trưởng, là thị trưởng Trương! Khưu Kim Trụ ban ngày còn cùng với cục trưởng cục công an Phong Trạch Triệu Quốc Đống nói chuyện về vị phó thị trưởng mới tới này, đang nói có cơ hội phải tới bái phỏng, không ngờ lại gặp nhau ở trong loại tràng diện này, Khưu Kim Trụ trong lòng lạnh toát, mình sao lại xui xẻo như vậy chứ, đi trộm tình lại còn đụng phải phó thị trưởng, gã không tìm nguyên nhân từ trên người mình mà nghĩ thầm: Hắn theo dõi mình làm cái gì nhỉ? Kỳ thực Trương Dương căn bản không theo dõi gã, là gã và cô gái đó chơi nhau quá điên cuồng, ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Trương đại quan nhân.
Trương Dương gật đầu với Tam Bảo, nói: Tôi sống ở phòng bên cạnh, hai người họ kêu gào khiến tôi không nghủ được, tôi tới vốn chỉ để nhắc nhở họ, không ngờ vị lão huynh này không những lên tiếng chửi bới, hơn nữa còn dùng súng chỉ vào đầu tôi, anh ta là cảnh sát à?
Trịnh Ba nhìn Khưu Kim Trụ một cái, Khưu Kim Trụ mặt vốn đen xì mà giờ thành xám xịt, gã là bị dọa cho sợ quá rồi, tuy gã cũng là cấp phó ban, nhưng cấp phó ban của gã căn bản không thể nào so với người ta được, gã là thông qua quan hệ của Triệu Quốc Đống mới bò lên được vị trí hiện tại, còn hậu đài của người ta là bí thư thị ủy Giang Thành, huống chi, tối hôm nay, gã và Thôi Y Vân ở đây thuê phòng chính là để quan hệ nam nữ không chính đáng, chuyện này có nói thế nào thì cũng là gã không phải. Mà phiền phức nhất là, gã không những chửi vị phó thị trưởng tân nhiệm này, mà còn dúng súng chỉ vào đầu hắn, nghĩ tới đây, Khưu Kim Trụ không dám lên tiếng.
Trịnh Ba thầm than Khưu Kim Trụ xui xẻo rồi, gã vốn tới là để giải vây cho Khưu Kim Trụ, nhưng gặp phải loại tình huống này, thực sự là cũng đành bó tay, gã cười nói với Trương Dương: Thị trưởng Trương, hay là chúng ta sang phòng bên nói chuyện đi?
Trương Dương gật đầu, quay người đi về phòng mình. Trịnh Ba vào theo, đóng cửa lại.
Trương Dương ném khẩu súng vừa cướp được lại cho Trịnh Ba, lười biếng nói: Giờ thế nào?
Trịnh Ba nói: Người đàn ông là đại đội trưởng Khưu Kim Trụ của đại đội hình cảnh chúng tôi, gã không biết ngài, xin thị trưởng Trương...
Trương Dương trợn hai mắt lên, nói: Trịnh Ba, chuyện giữa anh ta và nữ nhân đó tôi không hỏi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh ta nghĩ tới cảm thụ của người khác, anh ta sao lại mắng tôi? Mà mắng người thì cũng thôi đi, không ngờ còn dùng súng chỉ vào đầu tôi? Cấp súng cho cảnh sát các anh là để làm gì? Rốt cuộc là để đấu tranh với phần tử tội phạm hay là để ra oai trước mắt lão bách tính?
Trịnh Ba cười bồi, nói: Xin lỗi, thị trưởng Trương, anh ta thực sự không nhận ra ngài!
Không nhận thức mới tốt, mau mà là tôi đó, nếu là người dân bình thường, há chẳng phải là bị các anh lấy tội danh cướp súng và tấn công cảnh sát để tống vào ngục rồi ư?
Trịnh Ba thầm nghĩ, nếu như anh là người dân bình thường thì hôm nay anh xui xẻo rồi. Quan hệ giữa gã và Khưu Kim Trụ không tồi, con người của Khưu Kim Trụ trừ háo sắc một chút ra thì rất có năng lực, bình thường đối đại với thuộc hạ và đồng sự cũng rất tốt, cho nên Trịnh Ba thật lòng muốn nói đỡ cho gã, Trịnh Ba nói: Thị trưởng Trương, cho anh ta một cơ hội đi, chuyện này nếu truyền ra, tiền trình của đội trưởng Khưu sẽ xong hết, ai bước lên được đến đây cũng không phải là dễ dàng gì, anh xem...
Trương Dương lạnh lùng nói: Anh không phải là anh ta, nói ít thôi!
Trịnh Ba bị mắng cho mặt đỏ bừng, gã nghĩ cũng đúng, mình khẳng định là không đủ phân lượng để nói đỡ cho Khưu Kim Trụ, gã khúm núm lui ra, đi tới phòng bên cạnh. Khưu Kim Trụ đã đuổi Thôi Y Vân đi rồi, quần áo cũng đã mặc lại chỉnh tề, mũi cũng cầm máu rồi, đang cầm điếu thuốc rít lấy rít để, đặc tội với phó thị trưởng rồi, gã không dám đi.
Thấy Trịnh Ba quay lại, Khưu Kim Trụ khẩn trương đứng dậy, xông lên nắm tay Trình Ba, hỏi: Sao rồi?
Trịnh Ba cắn cắn môi, nói: Thị trưởng Trương rất tức giận, anh cũng gan thật, không những mắng anh ta, còn dùng súng chỉ vào anh ta nữa!
Khưu Kim Trụ hối hận không thôi, nói: Tôi nào có biết đó là thị trưởng Trương, tôi... tôi... con mẹ nó có nói gì cũng muộn rồi!
Trịnh Ba đề nghị: Hay là... gọi điện thoại cho cục trưởng Triệu đi?
Khưu Kim Trụ lắc đầu: Đừng rêu rao, anh còn hiềm tôi chưa đủ mất mặt chắc?
Trịnh Ba nhìn Khưu Kim Trụ đầy vẻ đồng tính, phát sinh loại chuyện này quả thật là mất mặt, gã cũng không chú ý, nhìn bộ dạng của Trương Dương, chuyện này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Khưu Kim Trụ cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói: Tôi đi xin lỗi anh ta! Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có nước cúi đầu với Trương Dương thôi.
...
Trương Dương đã đoán trước được là Khưu Kim Trụ sẽ tới xin lỗi, lúc này Khưu Kim Trụ đã mặc quần áo, dáng vẻ cũng đường đường. Khưu Kim Trụ đi tới trước mặt Trương Dương, cúi đầu cong lưng nói: Thị trưởng Trương, tôi sai rồi!
Trương Dương híp mắt lại, bộ dạng hờ hững, nói: Anh sai ở chỗ nào?
Khưu Kim Trụ nói: Tôi làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của thị trưởng Trương!
Trương Dương suýt chút nữa thì cười thành tiếng, con mẹ nó, tới giờ vẫn còn nói vậy, gã không ngờ vẫn né tránh vấn đề chủ yếu. Ngươi con mẹ nó quan hệ nam nữ thì chẳng liên quan gì tới ta cả, nhưng ngươi làm ảnh hưởng tới ta nghỉ ngơi. Đây chính là đại tội.
Trương Dương nói: Vừa rồi là ai chửi tôi?
Khưu Kim Trụ cúi đầu càng thấp hơn: Thị trưởng Trương, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi sai rồi, những lời mắng người vừa rồi toàn là tôi mắng mình, tội tôi đáng chết!
Trương Dương nói: Anh còn dùng súng chỉ vào đầu tôi nữa, còn muốn bắt tôi vào tù! Hiện tại nói vậy, tôi rốt cuộc có nên tin câu này không?
Khưu Kim Trụ biết người ta là muốn mình tỏ rõ thái độ, nếu như thái độ nhận tội của mình không thành khẩn, Trương Dương khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình. Khưu Kim Trụ hôm nay hiểu rằng rằng đã gặp đại họa rồi, gã mắng vị phó thị trưởng tân nhiệm này, còn dùng súng chỉ vào đầu anh ta, chuyện xảy ra tối này nếu truyền ra ngoài, mình kiểu gì cũng thân bại danh liệt, cho dù Triệu Quốc Đống là bạn học của mình thì cũng không bảo vệ được mình. Khưu Kim Trụ nghĩ tới đây, nghĩ tới tiền trình của mình, nghĩ tới công tác khổ cực nhiều năm, liền bất chấp tất cả, hai chân nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Trương Dương: Thị trưởng Trương, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi, tôi xin thề, sau này nhất định sẽ biểu hiện tốt, công tác tốt, không dám lạm dụng chức quyền nữa.
Giết người chẳng qua chỉ cần một cái gật đầu, Trương Dương vốn muốn chỉnh thằng cha này thật nặng, nhưng thấy Khưu Kim Trụ nhận sai thành khẩn như vậy, lại quỳ xuống trước mặt mình, tốt xấu gì cũng là nam nhân cao bảy thước, ngay cả dưới gối có hoàng kim cũng không cần, xem ra Khưu Kim Trụ là thật sự sợ rồi, Trương Dương vừa tới Phong Trạch, cũng không muốn làm quá tuyệt tình, dẫu sao thì nguyên nhân của sự việc tối nay cũng chỉ là Khưu Kim Trụ làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của mình. Trương Dương thở dài, nói: Đội trưởng Khưu, anh là một cảnh sát, phải xứng với cảnh huy của mình, vấn đề tác phong sinh hoạt của anh tôi không muốn nói nhiều, nhưng anh lạm dụng chức quyền, không quản được khẩu súng của mình là không đúng.
Khưu Kim Trụ gật đầu, Trương Dương không cho gã đứng dậy nên gã vẫn không dám đứng.
Trương Dương nói: Chuyện tối nay, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, nếu sau này anh còn có hành vi không đúng với chức vụ, vậy đừng có trách tôi không nể mặt.
Trương Dương cười nói: Tôi vừa tới Phong Trạch, cái gì cũng chưa sắp xếp xong, chỉ cần có người mời tôi ăn cơm là tôi đi ngay! Hắn cố ý nói với Lưu Cường: Cục trưởng Lưu, bữa ăn hôm nay là công khoản hay là anh tự bỏ tiền túi?
Lưu Cường vội vàng trình bày: Tôi tự bỏ tiền túi!
Cả đám người đều bật cười, nhưng trong lòng mỗi người đều nghĩ thầm: Tin anh mới lạ đó!
Người rõ chuyện này nhât là Dương Tư Mẫn, cô ta là chủ nhiệm văn phòng của cục giáo dục, ở trong cục giáo dục quyền lực cũng rất lớn, trừ cục trưởng Lưu Cường, người có tiếng nói nhất chính là cô ta, trước đây Dương Tư Mẫn là một cô giáo dạy nhạc của Phong Trạch nhất trung, cô ta hát dân ca rất tốt, thành phố Phong Trạch có biểu diễn văn nghệ gì cũng thường mời cô ta diễn xuất, trên tivi cũng thường lộ mắt, được điều tới cục giáo dục hai năm, từ một cô giáo trung học nhảy lên thành chủ nhiệm văn phòng cục giáo dục, không có quan hệ thì không thể làm được, bên ngoài đều đồn đại giữa cô ta và cục trưởng Lưu Cường quan hệ mờ ám. Cái này cũng khó trách, Dương Tư Mẫn trời sinh đã có bộ dạng của hồ ly tinh, một đôi mắt phượng có thể phóng điện, lập trường chỉ hơi không kiên định một chút là bị cô ta mê hoặc ngay.
Lưu Cường an bài cho Dương Tư Mẫn ngồi cạnh Trương Dương, Trương đại quan nhân mừng thầm trong lòng, Lưu Cường này cũng rất có ý tứ, xem tình hình có vẻ muốn chơi mỹ nhân kế với mình đây.
Lưu Diễm cũng không ngờ Lưu Cường lại dẫn Dương Tư Mẫn tới, cô ta cũng hiểu mục đích của Lưu Cường, trong lòng có chút khinh bỉ cách làm của y.
Món ăn có tính đại biểu nhất của Ngư Đầu Vương chính là đầu cá, cá được dùng đều câu từ hồ Phong Trạch, năm nay mực nước của hồ Phong Trạch hạ xuống rất thấp, ngành đánh bắt cá bị ảnh hưởng, giá cả cũng tăng lên không ít.
Trương Dương nhìn cái đầu ca to tướng ở chính giữa, không khỏi cười nói: Khoa trương quá, đầu cá lớn như vậy thì cá phải bao nhiêu cân đây?
Hai mươi cân! Lưu Cường đáp.
Dương Tư Mẫn õng ẹo nói: Thị trưởng Trương, tôi đã dặn trước bảo họ chọn con lớn nhất, đầu cá càng to thì càng ngon, ngài thử đi, đầu cá của họ làm là nhất tuyệt đấy!
Cô ta đứng dậy múc cho Trương Dương một bát canh, canh trông rất đẹp, màu trắng sữa, Trương Dương uống một ngụm, vào miệng trước tiên là thơm vô cùng, đúng là không tồi, gắp một khối thịt cá lên. Chất thịt mịn, nhạt vừa phải, Trương Dương khen: Không tồi, rất không tồi! Hắn đặt đũa xuống nâng chén lên, nói: Nào, cảm ơn cục trưởng Lưu đã khoản đãi thịnh tình!
Dương Phong tối qua uống nhiều rồi, hôm nay tinh thần có chút uể oải, ngay cả nói chuyện cũng không nói, Lương Diễm tức giận đá hắn ở dưới bàn, Dương Phong nói: Thị trưởng Trương, tôi kính anh! Trừ câu này ra hắn cũng không nói câu gì khác. Hắn vừa uống xong chén này, lập tức cảm thấy dạ dày không thoải mái, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Diễm nhìn thấy sức chiến đấu của chồng kém như vậy, cũng chỉ biết than thầm trong lòng.
Trương Dương phát hiện tửu lượng của Dương Tư Mẫn cũng rất lợi hại, chẳng trách Lưu Cường lại gọi cô ta tới bồi rượu, quả nhiên là có chuẩn bị, sau mấy chén vào bụng, trên khuôn mặt trắng nõn của Dương Tư Mẫn nổi lên một ráng hồng, càng lộ ra vẻ vũ mị, nôi mắt phượng như tiết ra nước, cô ta uống một vòng, đến lượt Phó Trường Chinh thì ôn nhu nói: Thư ký Phó, tôi kính anh một chén!
Phó Trường Chinh một mực ngồi ở đó không nói gì, nơi này quả thật là không có phần cho gã nói, Dương Tư Mẫn chợt tìm tới gã, khiến cho Phó Trường Chinh có chút hốt hoảng, không cần thận làm vãi rượu trong chén ra, vội vàng xin lỗi.
Dương Tư Mẫn cười khúc khích, giúp gã rót rượu: “Nào, chúng ta uống một chén!
Phó Trường Chinh nói: Tôi không được!
Dương Tư Mẫn lẳng lơ nói: Nam nhân làm gì có chuyện nói mình không được? Câu này khiến cho mọi người đều bật cười, mặt Phó Trường Chinh lại càng đỏ hơn.
Trương Dương khích lệ gã: Sợ cái gì? Các đại lão gia còn không uống lại nữ đồng chí nữa là! Uống đi!
Nghe thấy mệnh lệnh của lãnh đạo, Phó Trường Chinh lúc này mới cầm chén rượu lên uống cạn với Dương Tư Mẫn.
Dương Tư Mẫn nhìn thấy Phó Trường Chinh thẹn hùng như vậy, cảm thấy rất thú vị, thừa thắng truy kích: Chuyện tốt phải có đôi, chúng ta ra hai vào đôi, thêm một chén nữa nào!
Phó Trường Chinh gặp phải tràng diện này, mặt đỏ như đít khỉ, Dương Tư Mẫn lại dí quá sát, mùi thơm trên người cô ta phả cả vào mũi Phó Trường Chinh, khiến cho tim gã đập thình thịch liên hồi.
Trương Dương mỉm cười nhìn biểu hiện của Dương Tư Mẫn, hắn phát hiện nữ nhân này không tầm thường, nữ nhân lẳng lơ thì hắn gặp nhiều rồi, nhưng dám ở trước mặt lãnh đạo mà giở trò lẳng lơ thì đúng là hiếm thấy. Dương Tư Mẫn xem ra rất có lòng tin đối với vẻ đẹp của mình, đáng tiếc cô ta đánh giá thấp phẩm vị của Trương đại quan nhân rồi, đối phó với dạng mới vào nghề như Phó Trường Chinh thì còn được, muốn làm lay động Trương đại quan nhân lọc lõi tình trường thì e rằng cô ta còn phải về tu luyện thêm nhiều.
Lương Diễm uống một chén với Trương Dương, nói: Thị trưởng Trương, bức tranh chữ mà anh viết tôi đã cầm tới rồi, ngày mai sẽ dùng làm ảnh chuyên đề kháng hạn.
Trương Dương gật đầu: Được, làm ảnh chuyên đề thì phải làm tốt một chút, phải khiến cho nhân dân toàn thành phố nhận thức được tính nghiêm trọng của hạn hán lần này, đề cao nhận thức ưu hoạn của mọi người, triển khai vận động kháng hạn.
Lưu Cường rất không thức hời nói: Tôi đã bảo cục giáp dục thông tri xuống rồi, động viên cả hệ thống giáo dục và trường tiểu học, trung học, để giáo viên và học sinh của toàn thành phố triển khai quyền góp kháng hạn.
Trương Dương nói: Giáo viên quyên thì quyên, nhưng đừng có kinh động tới học sinh, học sinh không có thu nhập, nên lấy học hành làm chủ, động viên chúng làm cái gì?
Lưu Cường có chút xấu hổ cười cười: Vâng , vâng, tôi lập tức sẽ cải chính, lập tức sẽ cải chính!
Dương Tư Mẫn nói: Thị trưởng Trương thật sự là thương cho những học tử này!
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không chói lọi như cô nói đâu, tôi chỉ cho rằng, mọi người nên tập trung sự chú ý lên công tác trong tay mình, làm giáo dục thì cứ thật thà làm giáo dục, làm y tế thì cứ thật thà nắm vấn đề y liệu, cũng chính là nên làm cái nên làm mà chúng ta thường nói đó, mỗi người đều nên làm tốt chuyện mà mình lên làm, công tác của chúng ta tự nhiên sẽ có thành tích.
Lưu Cường nói: Thị trưởng Trương nói rất dúng, chúng ta nên thật thà làm công tác bản chức, thân là cục trưởng giáo dục. Tôi nên đặt công tác giáo dục lên số một.
Trương Dương nói: Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ bớt thời gian đi khảo sát các hệ thống, tìm hiểu tình hình thực tế.
Lưu Cường nói: Xuất lên lớp của Phong Trạch chúng ta là cao nhất trong cả khu vực Giang Thành, Phong Trạch nhất trung là trọng điểm của tỉnh, năm ngoái thủ khoa văn của Giang Thành là của Phong Trạch nhất trung chúng ta. Gã muốn thông qua phương thức này để khoe khoang chính tích của mình.
Trương Dương nói: Hiện tại giáo dục không thể chỉ chú trọng thành tích, phải chú trọng phát triển toàn diện, phải bồi dưỡng ra nhân tài chân chính cho quốc gia chứ không phải là phân năng lực cao thấp. Nhìn bộ dạng mèo khen mèo dài đuôi của Lưu Cường, Trương Dương không nhịn được mà hắt cho y một bát nước lạnh.
Lưu Cường nói: Cái mà thị trưởng Trương nói chính là trọng điểm của giáo dục thời đại mới!
Dương Phong từ bên ngoài bước vào, sắc mặt không dễ coi chút nào, ngồi cạnh bà vợ Lương Diễm. Lương Diễm rót cho hắn một cốc trà nóng, nói khẽ: Anh không sao chứ?
Dương Phong lắc đầu, giải thích: Hai ngày hôm nay bận chuyển động viên kháng hạn, ăn uống không theo quy luật, cho nên bệnh dạ dày lại tái phát rồi!
Trương Dương nói: Trưởng trấn Dương không khỏe, chúng ta hay là kết thúc sớm một chút đi!
Dương Phong vội vàng nói: Tôi không say, uống tí trà nóng vào là đỡ hơn rồi!
Trương Dương cười nói: Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, hôm nay cũng uống nhiều rồi, còn uống nữa là công tác ngày mai bị ảnh hưởng đó. hắn vừa nói câu này, những người khác tất nhiên là cũng không tiện miễn cưỡng.
Dương Tư Mẫn mắt phượng đảo quanh, có chút tiếc nuối nói: Còn đang định mời thị trưởng Trương tới Đại Thế Giới hát! Đại Thế Giới mà cô ta nói là phòng hát nổi tiếng nhất của Phong Trạch.
Lưu Cường nhân cơ hội bảo: Chủ nhiệm Dương chính là ca sĩ số một của Phong Trạch chúng ta đó!
Trương Dương cười nhạt, nói: Có cơ hội nhất định sẽ thưởng thứcgiọng hát của chủ nhiệm Dương, hôm nay muốn quá rồi, đến đây thôi! Kỳ thực hiện tại vẫn chưa tới tám giờ.
Trong mắt người ngoài, Trương Dương là cố kỵ thân phận cho nên mới từ chối hoạt động vui chơi tiếp theo, kỳ thực là Trương Dương cảm thấy ngồi với những người này rất buồn chán.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Dương Phong muốn bảo lái xe chở Trương Dương về, Lưu Cường kỳ thực cũng lái xe tới, có điều y không dám chở Trương Dương, dẫu sao thì chính phủ thị ủy đối với việc dùng xe cũng có quy định nghiêm khắc, ngay cả vị phó thị trưởng Trương Dương này cũng không lái xe tới.
Trương Dương không lên xe của Dương Phong, hắn cười nói: Tôi đi với tiểu Phó, ăn no quá, muốn tản bộ một chút!
Lương Diễm nói khẽ với Trương Dương: Thị trưởng Trương, chuyện cậu nhờ tôi làm có manh mối rồi.”
Trương Dương hiểu rằng cô ta là nói chuyện mình nhờ cô ta tìm nhà, nhưng hiện tại của Trương Dương đã thay đổi ý định rồi, nữ nhân Lương Diễm này thích thể hiện, rốt cuộc cũng là làm công tác tuyên truyền, chuyện của mình nếu để cô ta biết quá nhiều thì cũng không tốt, Trương Dương nói: Để sau hẵng nói đi, tôi thấy trưởng trấn Dương không khỏe, chị Lương hay là mau cùng anh ấy về nghỉ ngơi đi.
Trương Dương nói xong liền đi cùng với Phó Trường Chinh.
Dương Tư Mẫn nhìn Trương Dương đi xa, nói với Lưu Cường ở bên cạnh: Thị trưởng Trương so với trong ảnh còn đẹp trai hơn!
Lưu Cường cười cười, ý vị thâm trường nói: Thị trưởng Trương không đơn giản đâu!
...
Phó Trường Chinh tối nay bị Dương Tư Mẫn chuốc cho không ít rượu, có điều từ vẻ mặt của gã cho thấy cũng không phải là quá say.
Trương Dương cười nói: Tiểu Phó, không ngờ tửu lượng của cậu cũng rất khá!
Phó Trường Chinh xấu hổ cười nói: Tôi uống rượu là di truyền, cha tôi uống giỏi lắm, mỗi bữa có thể uống hai cân, cho nên sau này thân thể không khỏe, mẹ tôi bình thường bảo tôi uống ít rượu thôi, cho nên trừ năm mới tôi uống mấy chén ra thì bình thường rất ít khi uống.
Trương Dương nói: Cậu có thể uống bao nhiêu?
Phó Trường Chinh thật thà đáp: Tối đã một lần tôi uống một cân rưỡi, lúc đó tâm tình không tốt, muốn tự chuốc say mình, nhưng càng uống lại càng chẳng có cảm giác gì.
Trương Dương thật sự không ngờ Phó Trường Chinh trong văn nhược như vậy lại là một cao thủ tửu quốc thâm tàng bất lộ, hắn cảm giác mình vô ý tìm được báu vật rồi, Phó Trường Chinh còn có một ưu điểm chính là văn vẻ không tồi, vừa biết viết lại vừa biết uống, dạng nhân sinh này chính là nhân tài làm thư ký.
Trương Dương không bắt xe, Phó Trường Chinh chỉ có thể chậm rãi đi bộ cùng hắn, hai người đi được gần hai mươi phút thì tới viện gia thuộc của thị ủy, Trương Dương nhìn thấy cánh cửa lớn của viện gia thuộc, đột nhiên do dự, Vương Hoa Chiêu và bạn gái của hắn Tằng Lệ Bình tối hôm nay khẳng định còn tiếp tục ác chiến, mình về đây chẳng phải là lại chịu tội ư? Hắn nói với Phó Trường Chinh: Tiểu Phó, ở khu vực này có khách sạn có điều kiện tốt một chút không?
Phó Trường Chinh nói: Là sở chiêu đãi chính phủ, còn có khách sạn Bạch Lộ chuẩn ba sao, ở ngay phía sau viện gia thuộc thị ủy, luận tới điều kiện thì còn tốt hơn sở chiêu đãi chính phủ nhiều.
Trương Dương gật đầu: Được, cậu về đi!
Có được lời cho phép của Trương Dương, Phó Trường Chinh lúc này mới đi về phía chính phủ thành phố, gã là muốn đi lấy xe, về nhà còn hơn mười phút đi xe nữa.
Trương Dương án chiếu theo sự chỉ điểm của Phó Trường Chinh, một mình đi tới trước cửa khách sạn Bạch Lộ, tuy khách sạn Bạch Lộ chỉ cách việc gia thuộc thị ủy một con phố, nhưng Trương Dương lại là lần đầu tiên biết được.
Khách sạn Bạch Lộ là một trong ba khách sạn chuẩn ba sao của Phong Trạch, cái gọi là chuẩn ba sao chính là điều kiện đã dạt tới tiêu chuẩn ba sao nhưng lại không được phía quan phương công nhận. Xanh hóa của khách sạn Bạch Lộ rất tốt, bước vào bên trong trước tiên là nhìn thấy một hoa viên, hai bên đường là bãi đỗ xe, lượng xe đỗ không nhiều, trong cái sân rộng chia ra năm tòa nhà nhỏ, trừ nhà ăn ở phía tây ra, bốn nhà còn lại đều là nhà khách.
Trương Dương đi tới trước quầy lễ tân, hắn cung cấp giấy chứng minh, muốn một căn phòng thương vụ, phòng không đắt, một tối năm mươi đồng, nếu như đặt phòng lâu dài thì có thể giảm giá. Trương Dương cầm thẻ khóa nhìn căn phòng, căn phòng không lớn, khu làm việc là phòng ngủ chia ra, chăn ga trắng sạch, không nhiễm một chút bụi nào. Trương Dương khá là hài lòng với hoàn cảnh nơi đây, dẫu sao thì so với căn nhà nhỏ bé của trụ sợ thị ủy mà hắn ở thì cách biệt một trời một vực.
Trương Dương tắm nước nóng thật thoải mái, từ sau khi tới Phong Trạch, vẫn là lần đầu tiên được hưởng thụ tắm bồn. Tắm rửa xong, nằm trên giường, mở TV mà hình phẳng 29 inc ra xen, ấn điều khiển từ xa lách cách, cho dù là không có tiết mục gì hay để xem thì cũng là một loại hưởng thụ.
Trương Dương tìm kênh của Phong Trạch, hai phát thanh viên đọc tin tức tuyệt đối thuộc loại cấp bấc lèm tèm. Trương Dương nghe hai câu, hình ảnh trên cơ bản đều xoay quanh bí thư Thẩm Khánh Hoa, lập tức thấy mất hứng. Khi hắn đang chuẩn bị ngủ thì Tần Thanh gọi điện thoại tới, thì ra là cô ta đã về Giang Thành thăm thân.
Trương Dương không khỏi oán trách: Em về sao không nói sớm đã anh cũng về thăm em.”
Tần Thanh nói: Thần kinh à, hơn mười giờ rồi, em khó khăn lắm mới được về một chuyện, muốn giành thời gian cho gia đình!
Trương Dương nói: Còn anh thì sao?
Tần Thanh bật cười: Cứ như là trẻ con ý!
Trương Dương nói: Đúng vậy, anh còn nhỏ, anh muốn uống sữa!
Tần Thanh bị hắn nói cho trong lòng nóng lên, gắt: Vô duyên!
Em so với duyên thì quan trọng hơn nhiều, vì em, duyên tính là gì!
Hô hấp của Triệu Tĩnh trở nên dồn dập, cô ta nói nhỏ: Em nói với ba là tối mai sẽ đi, tối mai em tới Phong Trạch tìm anh, ngày kia thì rời khỏi Phong Trạch!
Có một đêm thôi à!
Đừng có tham, chúng ta đều có công việc, thân bất do kỷ mà!
Trương Dương trong lòng cũng hiểu, hắn nói khẽ: Anh đợi em!
Đặt điện thoại xuống, Trương đại quan nhân nằm trên giường, trong lòng vô cùng thoải mái, hoàn cảnh ở nơi này không tồi, lát nữa sẽ bao phòng dài hạn, ngày mai ở đây chiêu đãi phó thị trưởng Tần thật chu đáo.
...
Trương Dương mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì ở phòng bên cạnh lại vang lên tiếng nam nữ hành lạc nhau, Trương Dương lúc ban đầu còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng nghe kỹ lại, tiếng động càng lúc càng lớn, ván giường lắc lư, đầu giường đập vào tường, Trương đại quan nhân cảm nhận được sự chấn động truyền đến rất rõ ràng, hắn bực lắm rồi, mẹ kẹp, rốt cuộc con mẹ nó là có chuyện gì vậy, ta từ viện gia thuộc thị ủy trốn tới đây, sao lại vẫn gặp phải loại chuyện này?
Ở viện gia thuộc chính phủ, bởi vì người ở phòng bên cạnh là Vương Hoa Chiêu, vì ngại nhau nên Trương Dương không tiện nhắc nhở, nhưng hiện tại thì khác, hắn bỏ tiền ra ở khách sạn, mình là người bỏ tiền, hắn đương nhiên có thể kháng nghị. Cái này gọi là duy quyền, phương pháp của Trương Dương rất đơn giản, đấm lên bức tường rầm rầm rầm ba phát, muốn lợi dụng phương thức này để nhắc nhở đôi năm nữ ở phòng bên cạnh thu liễm một chút.
Nhưng sự nhắc nhở của Trương đại quan nhân không mang lại chút hiệu quả nào, người ta không những không thu liễm, ngược lại còn vận động kịch liệt hơn.
Trương Dương giận lắm rồi, hắn gọi điện thoại cho tổng đài, nhưng tổng đài không có ai nhấc, Trương Dương mặt quần áo, đi đến gõ cửa phòng bên cạnh.
Bên trong truyền tới tiếng chửi của đàn ông: Gõ cái gì? Gõ cái con mẹ mày!
Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền nổi giận, vốn hắn cũng không muốn làm to chuyện, chỉ muốn nhắc nhở đối phương một chút, nhưng không ngờ đối phương vừa mở miệng đã chửi bới. Trương đại quan nhân rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hắn nhấc chân đá tung cửa phòng, gầm lên: Cảnh sát kiểm tra phòng!
Bên trong truyền tới tiếng hét kinh hoàng thất thố, Trương Dương thuận tay bật đèn sáng lên, nhìn thấy đôi nam nữ ở trên giường đang vội vàng tách nhau ra, cô gái thì tai tóc bù xù, cầm chăn che lên người. Tên đàn ông thì thân thể trần truồng lộ ra hết trước mặt hắn, có điều tên đàn ông đó rất nhanh liền trấn định lại, gã lạnh lùng nhìn Trương Dương: Anh là người của bộ môn nào?
Trương Dương cười lạnh: Đưa chứng minh thư ra đây!
Thẻ công an của anh đâu?
Trương Dương lấy đâu ra thẻ công an, hắn trợn trừng mắt lên: Con mẹ nó nói ít thôi, đưa chứng minh thư đây!
Tình cảnh khiến Trương Dương bất ngờ đã phát sinh, tên đàn ông đó không ngờ lại rút súng từ dưới gối ra, là một khẩu súng hàng thật giá thật, súng chỉ vào đầu Trương Dương, gầm lên một tiếng tức giận: Thật thà khai ra cho tao, mày là ai, mày rốt cuộc là ai?
Trương Dương ngây ra, ta x, mình xui xẻo rồi, không phải là gặp đúng tội phạm chứ? Nhưng Trương đại quan nhân là ai? nếu là xui xẻo thì không đến lượt hắn phải xui xẻo, huống chi có người không ngờ lại dám dùng súng chỉ vào đầu hắn, kết cục của người này được định trước là rất xui xẻo.
Khi tên đàn ông đó cho rằng mình đã khống chế được đại cục thì trước mắt đột nhiên hoa lên, còn chưa rõ có chuyện gì thì súng đã bị Trương Dương đoạt lấy, sau đó thì lại thấy nắm đấm của Trương Dương phóng to ở trước mặt mình, rầm một quyền, đấm thẳng lên mũi gã, đánh cho tên đàn ông đó ngã ngửa ra sau, máu chảy ròng ròng, thảm không nỡ nhìn.
Nữ nhân đó quấn chăn, nhìn thấy cảnh xảy ra ở trước mặt thì phát ra tiếng hét kinh thiên động địa, cô ta sợ đến nỗi ngay cả sức động đậy cũng không có.
Trương Dương cực kỳ uy phong nhấc giân giẫm lên trên cái tự đã mềm oặt ra của tên đàn ông đó: Mày là cái thá gì, không ngờ lại dám dùng súng chỉ vào tao!
Nam tử đó trần truông, cúi người ôm hạ bộ, thảm hại tới cực độ.
Đông tĩnh lớn như vậy đương nhiên là dẫn tới sự chú ý của người ngoài, rất nhanh quản lý trực ban của khách sạn Bạch Lộ mang hai bao vệ chạy tới, quản lý trực ban hôm nay là Lữ Yến, một cô gái, nhìn thấy tình cảnh ở trong phòng thì cũng hét toáng lên, mặt đỏ bừng. Trương Dương cây ngay không sợ chết đứng, nói: Báo cảnh sát đi! Tên này tư tàng súng ống, còn làm ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi nữa!
Lữ Yến không biết lai lịch của Trương Dương, nhưng đối với tên đàn ông đang nằm trên đất thì biết rất rõ, gã chính là Khưu Kim Trụ, đại đội trưởng địa đội hình cảnh của Phong Trạch, cô gái là Thôn Y Vân, trưởng kíp của quán karaoke Đại Thế giới, hai người này có quan hệ tình nhân, thường tới Bạch Lộ thuê phòng.
Lữ Yến vội vàng sai người mang quần áo cho Khưu Kim Trụ, Khưu Kim Trụ cố nhịn đau vừa mặc quần vào, vừa rút di động ra.
Trương Dương lạnh lùng nhìn đôi nam nữ này, hắn cảm thấy nam nhân này có tám chín phần mười là nhân viên cảnh vụ, chuyện hôm nay hay rồi, may mà dám người này không có ai nhận ra Trương Dương là phó thị trưởng mới tới.
Khưu Kim Trụ chỉ vào Trương Dương, nói: Thằng nhãi, mày tấn công cảnh sát, còn cướp súng của tao, mày đợi vào tù đi!
Trương Dương khinh thường nói: Loại người như anh mà cũng là cảnh sát à? Quả thực là vũ nhục hình tượng thần thánh của cảnh sát. Tôi đợi đây, hôm nay tôi cũng muốn xem xem hiệu suất làm việc của cảnh sát như thế nào nào!
Khoảng mười phút sau, phó đại đọi trưởng đại đội hình cảnh Trịnh Ba dẫn hai bộ hạ thân tín đi tới, nghe nói đại đội trước ở khách sạn Bạch Lộ bị người ta đánh, Trịnh Ba vừa tức giận lại vừa buồn cười, tức là vì có người dám đánh cảnh sát, còn buồn cười là Khưu Kim Trụ phong lưu thành tính, cả ngày ở bên ngoài trộm tình, hôm nay coi như là gặp báo ứng rồi, gã vốn cho rằng đây là một cuộc đánh ghen, nhưng khi tới hiện trường thì phát hiện chuyện không đơn giản như gã tưởng tượng.
Khưu Kim Trụ nhìn thấy Trịnh Ba dẫn người tới, lập tức vững dạ, gã lớn tiếng quát: Bắt thằng ôn này lại cho tôi, nó xông vào phòng tập kích tôi, còn cướp súng của tôi nữa!
Ánh mắt của Trịnh Ba chiếu lên mặt Trương Dương, lập tức biến sắc, gã nói sao cũng không ngờ rằng, phần tử phạm tội tấn công cảnh sát, cướp súng này không ngờ lại là phó thị trưởng tân nhiệm Trương Dương, trong lòng run bắn lên, Trịnh Ba cố nặn ra một nụ cười: Thị... thị trưởng Trương... ngài sao lại ở đây?
Khưu Kim Trụ nghe thấy cách xưng hô của Trịnh Ba đối với Trương Dương, giống như là bị bị quả lựu đạn đập lên đầu, trong đầu bỗng dưng trống rỗng, tay chân không biết để đi đâu, gã không nghe lầm, người ta là thị trưởng, là thị trưởng Trương! Khưu Kim Trụ ban ngày còn cùng với cục trưởng cục công an Phong Trạch Triệu Quốc Đống nói chuyện về vị phó thị trưởng mới tới này, đang nói có cơ hội phải tới bái phỏng, không ngờ lại gặp nhau ở trong loại tràng diện này, Khưu Kim Trụ trong lòng lạnh toát, mình sao lại xui xẻo như vậy chứ, đi trộm tình lại còn đụng phải phó thị trưởng, gã không tìm nguyên nhân từ trên người mình mà nghĩ thầm: Hắn theo dõi mình làm cái gì nhỉ? Kỳ thực Trương Dương căn bản không theo dõi gã, là gã và cô gái đó chơi nhau quá điên cuồng, ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Trương đại quan nhân.
Trương Dương gật đầu với Tam Bảo, nói: Tôi sống ở phòng bên cạnh, hai người họ kêu gào khiến tôi không nghủ được, tôi tới vốn chỉ để nhắc nhở họ, không ngờ vị lão huynh này không những lên tiếng chửi bới, hơn nữa còn dùng súng chỉ vào đầu tôi, anh ta là cảnh sát à?
Trịnh Ba nhìn Khưu Kim Trụ một cái, Khưu Kim Trụ mặt vốn đen xì mà giờ thành xám xịt, gã là bị dọa cho sợ quá rồi, tuy gã cũng là cấp phó ban, nhưng cấp phó ban của gã căn bản không thể nào so với người ta được, gã là thông qua quan hệ của Triệu Quốc Đống mới bò lên được vị trí hiện tại, còn hậu đài của người ta là bí thư thị ủy Giang Thành, huống chi, tối hôm nay, gã và Thôi Y Vân ở đây thuê phòng chính là để quan hệ nam nữ không chính đáng, chuyện này có nói thế nào thì cũng là gã không phải. Mà phiền phức nhất là, gã không những chửi vị phó thị trưởng tân nhiệm này, mà còn dúng súng chỉ vào đầu hắn, nghĩ tới đây, Khưu Kim Trụ không dám lên tiếng.
Trịnh Ba thầm than Khưu Kim Trụ xui xẻo rồi, gã vốn tới là để giải vây cho Khưu Kim Trụ, nhưng gặp phải loại tình huống này, thực sự là cũng đành bó tay, gã cười nói với Trương Dương: Thị trưởng Trương, hay là chúng ta sang phòng bên nói chuyện đi?
Trương Dương gật đầu, quay người đi về phòng mình. Trịnh Ba vào theo, đóng cửa lại.
Trương Dương ném khẩu súng vừa cướp được lại cho Trịnh Ba, lười biếng nói: Giờ thế nào?
Trịnh Ba nói: Người đàn ông là đại đội trưởng Khưu Kim Trụ của đại đội hình cảnh chúng tôi, gã không biết ngài, xin thị trưởng Trương...
Trương Dương trợn hai mắt lên, nói: Trịnh Ba, chuyện giữa anh ta và nữ nhân đó tôi không hỏi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh ta nghĩ tới cảm thụ của người khác, anh ta sao lại mắng tôi? Mà mắng người thì cũng thôi đi, không ngờ còn dùng súng chỉ vào đầu tôi? Cấp súng cho cảnh sát các anh là để làm gì? Rốt cuộc là để đấu tranh với phần tử tội phạm hay là để ra oai trước mắt lão bách tính?
Trịnh Ba cười bồi, nói: Xin lỗi, thị trưởng Trương, anh ta thực sự không nhận ra ngài!
Không nhận thức mới tốt, mau mà là tôi đó, nếu là người dân bình thường, há chẳng phải là bị các anh lấy tội danh cướp súng và tấn công cảnh sát để tống vào ngục rồi ư?
Trịnh Ba thầm nghĩ, nếu như anh là người dân bình thường thì hôm nay anh xui xẻo rồi. Quan hệ giữa gã và Khưu Kim Trụ không tồi, con người của Khưu Kim Trụ trừ háo sắc một chút ra thì rất có năng lực, bình thường đối đại với thuộc hạ và đồng sự cũng rất tốt, cho nên Trịnh Ba thật lòng muốn nói đỡ cho gã, Trịnh Ba nói: Thị trưởng Trương, cho anh ta một cơ hội đi, chuyện này nếu truyền ra, tiền trình của đội trưởng Khưu sẽ xong hết, ai bước lên được đến đây cũng không phải là dễ dàng gì, anh xem...
Trương Dương lạnh lùng nói: Anh không phải là anh ta, nói ít thôi!
Trịnh Ba bị mắng cho mặt đỏ bừng, gã nghĩ cũng đúng, mình khẳng định là không đủ phân lượng để nói đỡ cho Khưu Kim Trụ, gã khúm núm lui ra, đi tới phòng bên cạnh. Khưu Kim Trụ đã đuổi Thôi Y Vân đi rồi, quần áo cũng đã mặc lại chỉnh tề, mũi cũng cầm máu rồi, đang cầm điếu thuốc rít lấy rít để, đặc tội với phó thị trưởng rồi, gã không dám đi.
Thấy Trịnh Ba quay lại, Khưu Kim Trụ khẩn trương đứng dậy, xông lên nắm tay Trình Ba, hỏi: Sao rồi?
Trịnh Ba cắn cắn môi, nói: Thị trưởng Trương rất tức giận, anh cũng gan thật, không những mắng anh ta, còn dùng súng chỉ vào anh ta nữa!
Khưu Kim Trụ hối hận không thôi, nói: Tôi nào có biết đó là thị trưởng Trương, tôi... tôi... con mẹ nó có nói gì cũng muộn rồi!
Trịnh Ba đề nghị: Hay là... gọi điện thoại cho cục trưởng Triệu đi?
Khưu Kim Trụ lắc đầu: Đừng rêu rao, anh còn hiềm tôi chưa đủ mất mặt chắc?
Trịnh Ba nhìn Khưu Kim Trụ đầy vẻ đồng tính, phát sinh loại chuyện này quả thật là mất mặt, gã cũng không chú ý, nhìn bộ dạng của Trương Dương, chuyện này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Khưu Kim Trụ cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói: Tôi đi xin lỗi anh ta! Chuyện đã tới nước này, cũng chỉ có nước cúi đầu với Trương Dương thôi.
...
Trương Dương đã đoán trước được là Khưu Kim Trụ sẽ tới xin lỗi, lúc này Khưu Kim Trụ đã mặc quần áo, dáng vẻ cũng đường đường. Khưu Kim Trụ đi tới trước mặt Trương Dương, cúi đầu cong lưng nói: Thị trưởng Trương, tôi sai rồi!
Trương Dương híp mắt lại, bộ dạng hờ hững, nói: Anh sai ở chỗ nào?
Khưu Kim Trụ nói: Tôi làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của thị trưởng Trương!
Trương Dương suýt chút nữa thì cười thành tiếng, con mẹ nó, tới giờ vẫn còn nói vậy, gã không ngờ vẫn né tránh vấn đề chủ yếu. Ngươi con mẹ nó quan hệ nam nữ thì chẳng liên quan gì tới ta cả, nhưng ngươi làm ảnh hưởng tới ta nghỉ ngơi. Đây chính là đại tội.
Trương Dương nói: Vừa rồi là ai chửi tôi?
Khưu Kim Trụ cúi đầu càng thấp hơn: Thị trưởng Trương, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi sai rồi, những lời mắng người vừa rồi toàn là tôi mắng mình, tội tôi đáng chết!
Trương Dương nói: Anh còn dùng súng chỉ vào đầu tôi nữa, còn muốn bắt tôi vào tù! Hiện tại nói vậy, tôi rốt cuộc có nên tin câu này không?
Khưu Kim Trụ biết người ta là muốn mình tỏ rõ thái độ, nếu như thái độ nhận tội của mình không thành khẩn, Trương Dương khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình. Khưu Kim Trụ hôm nay hiểu rằng rằng đã gặp đại họa rồi, gã mắng vị phó thị trưởng tân nhiệm này, còn dùng súng chỉ vào đầu anh ta, chuyện xảy ra tối này nếu truyền ra ngoài, mình kiểu gì cũng thân bại danh liệt, cho dù Triệu Quốc Đống là bạn học của mình thì cũng không bảo vệ được mình. Khưu Kim Trụ nghĩ tới đây, nghĩ tới tiền trình của mình, nghĩ tới công tác khổ cực nhiều năm, liền bất chấp tất cả, hai chân nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Trương Dương: Thị trưởng Trương, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi, tôi xin thề, sau này nhất định sẽ biểu hiện tốt, công tác tốt, không dám lạm dụng chức quyền nữa.
Giết người chẳng qua chỉ cần một cái gật đầu, Trương Dương vốn muốn chỉnh thằng cha này thật nặng, nhưng thấy Khưu Kim Trụ nhận sai thành khẩn như vậy, lại quỳ xuống trước mặt mình, tốt xấu gì cũng là nam nhân cao bảy thước, ngay cả dưới gối có hoàng kim cũng không cần, xem ra Khưu Kim Trụ là thật sự sợ rồi, Trương Dương vừa tới Phong Trạch, cũng không muốn làm quá tuyệt tình, dẫu sao thì nguyên nhân của sự việc tối nay cũng chỉ là Khưu Kim Trụ làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của mình. Trương Dương thở dài, nói: Đội trưởng Khưu, anh là một cảnh sát, phải xứng với cảnh huy của mình, vấn đề tác phong sinh hoạt của anh tôi không muốn nói nhiều, nhưng anh lạm dụng chức quyền, không quản được khẩu súng của mình là không đúng.
Khưu Kim Trụ gật đầu, Trương Dương không cho gã đứng dậy nên gã vẫn không dám đứng.
Trương Dương nói: Chuyện tối nay, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, nếu sau này anh còn có hành vi không đúng với chức vụ, vậy đừng có trách tôi không nể mặt.
/2583
|