Điều trước tiên mà Phương Minh Nguy nghĩ tới là lợi dụng quan hệ thượng tầng để gây áp lực cho Triệu Quốc Đống, quan hệ giữa gã và cục trưởng công an thành phố Giang Thành Vinh Bằng Phi rất tốt, nhờ Vinh Bằng Phi tạo áp lực cho Triệu Quốc Đống không phải là khó, nhưng nghĩ kỹ lại, mình vừa tới Phong Trạch, hiện tại hắn lại là phó thị trưởng Phong Trạch, cách lợi dụng ngọai lực này sợ rằng khó có thể phục chúng, huống chi Triệu Quốc Đống giải thích nghe cũng có mấy phần đạo lý, mâu thuẫn nội bộ nhân dân thì cùng nhau giải quyết, cho dù là gã có bắt Tạ Đức Tiêu lại thì ít nhất cũng chỉ có thể tạm giam.
Thị trưởng Trương, có người tìm anh! Phó Trường Chinh bước vào thông báo.
Trương Dương nhíu mày, hỏi: Ai thế?
Thường Lăng Phong mặt tây phục màu lam sậm chậm rãi từ bên ngoài bước vào, trong tay còn xách một cái va li: Thị trưởng Trương, là tôi!
Trương Dương cười ha ha, đứng dậy đón, nắm lấy tay Thường Lăng Phong, nói: Anh cuối cùng cũng tới rồi!
Thường Lăng Phong cười khổ, nói: Tôi cũng không muốn tới đâu, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của anh, thôi thì tôi đành ngoan ngoãn nghe lời là tốt nhất!
Trương Dương cười nói: Coi như anh thức thời!
Thường Lăng Phong bỏ cái va li xuống, nói: bên trong là hai bình rượu mà quản đốc Lưu bảo tôi mang tới, nói là sản phẩm mới mà nhà máy rượu năm nay nghiên cứu ra, gửi cho anh thử!
Trương Dương nói: Tới là tặng lễ, đúng là chỉ có anh! Hắn bảo Phó Trường Chinh bỏ rượu vào trong giá sách của mình.
Thường Lăng Phong theo Trương Dương ngồi xuống sa lông, còn nhìn hoàn cảnh làm việc, nói: Hoàn cảnh làm việc của thị trưởng Trương rất đơn sơ, không ngờ ngay cả máy tính cũng không có.
Trương Dương nói: Nơi này không bằng được Giang Thành, bí thư Thẩm của chúng tôi lại không thích kiểu làm việc tự động hóa.
Phó Trường Chinh pha trà mang tới.
Trương Dương nói: Tiểu Phó, ở đây không còn việc của cậu.
Phó Trường Chinh gật đầu lui ra.
Thường Lăng Phong nói: Trước đây nghe nói bí thư thị ủy Phong Trạch là một quan viên thanh liêm, hôn nay nhìn thấy, quả nhiên là vậy.
Trương Dương nói: Tôi đang sầu vì bên cạnh không có bang thủ, anh tới thì tốt rồi!
Thường Lăng Phong nói: Phó thị trưởng Trương giỏi nhất là đơn đả độc đấu, căn bản không cần dùng bang thủ!
Trương Dương cười nói: Nói linh tinh, một hảo hán sao đánh lại đám ba người, tôi đương nhiên cần bang thủ rồi!
Thường Lăng Phong nói: Tôi tới đây, danh bất chính ngôn bất thuận, anh định để tôi làm gì?
Trương Dương nói: Vẫn là làm chiêu thương thôi!
Thường Lăng Phong cười nói: Không nhầm đấy chứ, nghe nói anh hiện tại phụ trách văn giáo vệ sinh (văn hóa giáo dục, vệ sinh y tế) cơ mà, chiêu thương không phải là anh quản!
Trương Dương nói: Văn giáo vệ sinh cũng cần chiêu thương, chút quyền lợi này tôi vẫn có, tôi nghĩ kỹ rồi, chuẩn bị thành lập một văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh, anh làm chủ nhiệm văn phòng, Chương Duệ Dung đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng. Sao, tôi đang tạo cơ hội cho hai người, công tư kiêm cố, anh định cảm tạ tôi thế nào đây?
Thường Lăng Phong nói: Thành lập một bộ môn đâu có dễ dàng như vậy, anh nói thành lập là thành lập được à? Trong lòng lại đầy chờ mong khung cảnh mà Trương Dương vẽ ra.
Trương Dương nói: Cái này anh không phỉ lo, tôi nhờ bộ tổ chức phê chuẩn, phía Đỗ Thiên Dã không có vấn đề gì, chốc nữa tôi tìm bí thư Thẩm, nói chuyện này với ông ta!
Thường Lăng Phong nói: Xem ra phó thị trưởng Trương sớm đã có dự mưu rồi!
Trương Dương nói: Cái này gọi là quyết định kế sách!
…
Thẩm Khánh Hoa lần này nhìn thấy Trương Dương thì sắc mặt không dễ coi tí nào. Không đợi Trương Dương lên tiếng, Thẩm Khánh Hoa đã hỏi như tát nước vào mặt: Tiểu Trương, hệ thống giáo dục của các cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lúc trước Phong Trạch nhất trung không những là đại biểu của nền giáo dục Phong Trạch, cũng là đại biểu của nền giáo dục Giang Thành, là sự vinh quang của chúng ta, hai ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, cậu là phó thị trưởng được phân quản, có vấn đề thì tôi chỉ tìm cậu thôi!
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm, tôi vừa tiếp nhận công tác, hiện tại đang xử lý!
Thẩm Khánh Hoa nói: Xử lý ư? Cậu biết hiện tại là lúc nào không? Những học sinh đó đang trong thời gian thi giữa kỳ, những chuyện liên tiếp xảy ra khiến cho lòng người hoảng loạn, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới thành tích của họ, hiện tại đã có không ít người nhà học sinh phàn nàn đến chỗ tôi rồi!
Trương Dương cũng không tranh chấp với Thẩm Khánh Hoa, tuy hắn vừa tiếp nhận công tác, nhưng đã phụ trách khối này, xảy ra vấn đề, người ta đương nhiên là phải tìm mình. Trương Dương nói: Bí thư Thẩm yên tâm, tôi rất nhanh sẽ chỉnh đốn lại chuyện của Phong Trạch nhất trung!
Thẩm Khánh Hoa nói: Không chỉ là Phong Trạch nhất trung, tôi hi vọng cả hệ thống giáo dục của Phong Trạch đều được bảo trì ổn định. Nhất định phải không cho sự việc tương tự xảy ra nữa. Nói xong những lời này, vẻ mặt của Thẩm Khánh Hoa có chút hòa hoãn hơn, y hỏi: Cậu tìm tôi có việc gì?
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm, Phong Trạch xảy ra nhiều chuyện như vậy không phải là do ngày một ngày hai mà thành, tệ đoan sớm dã tồn tại rồi tích lũy, vừa hay bạo phát trong hai ngày nay. Muốn triệt để giải quyết những vấn đề này thì phải tiến hành cải cách chế độ giáo dục từ căn bản.
Thẩm Khánh Hoa nói: Cải cách ư? Cậu định cải cách thế nào?
Trương Dương nói: Tôi chuẩn bị xây dựng một văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh, tiến hành thay đổi hiện tượng lạc hậu trong hệ thống giáo dục vệ sinh, hiện tại hiện tượng nợ lương trong hệ thống văn giáo vệ sinh rất nghiêm trọng, gáo viên và bác sĩ đều phải ăn uống, bọn họ không có lương, cuộc sống bị ảnh hưởng, đương nhiên là trong lòng cũng sản sinh bất mãn. Tôi cho rằng mấu chốt của cải cách là đề cao trình độ thụ nhập của họ, khiến cho địa vị kinh tế và địa vị xã hội của họ đều được thăng cao.
Thẩm Khánh Hoa gật đầu, nói: Ý tưởng không tồi, nhưng thực hành không phải là dễ.
Trương Dương nói: Ý tưởng có hay đến thế nào, nếu như không đi làm thì vĩnh viễn chỉ có thể là một ý tưởng, tôi hi vọng bí thư Thẩm có thể phê chuẩn yêu cầu này của tôi, tôi sẽ trong thời gian ngắn, dùng hành động thực tế để kiểm chứng tính chính xác của ý tưởng này.
Thẩm Khánh Hoa nói: Tôi phê chuẩn, nhưng có điều kiện tiền đề!
Trương Dương nhìn Thẩm Khánh Hoa.
Thẩm Khánh Hoa nói: Tài chính của thị lý rất khó khăn! Trên kinh tế sẽ không cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào cho cậu cả!
Trương Dương bật cười: Bí thư Thẩm chẳng lẽ quên rồi ư, lúc trước tôi là làm chiêu thương đó!
Trương Dương lúc bàn đâu cũng không ngờ Thẩm Khánh Hoa lại phê chuẩn yêu cầu thành lập văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh của mình một cách thống khoái như vậy, chỉ cần Thẩm Khánh Hoa gật đầu, thủ tục phía Giang Thành đương nhiên là không cần phải nói. Văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh từ không tới có, Trương Dương phí một chút tâm tư, lần này muốn kiếm một biên chế chính thức cho Thường Lăng Phong. Muốn để Thường Lăng Phong danh chính ngôn thuận trở thành người trong thể chế, Thường Lăng Phong tuy không có hứng thú gì với thể chế, nhưng Trương Dương đã nhận định gã, nhất định phải trói gã thành mạc liêu của mình, Thường Lăng Phong bất lực nên chỉ đành tiếp nhận sự an bài của hắn.
Cục trưởng cục giáp dục Lưu Cường phản ứng rất nhanh, gã giao ra bảy căn phòng đó cho Trương Dương, nhưng không có nghĩ là bảy lãnh đạo được chia phòng xin lỗi với Trương Dương, tuy cách làm của Lưu Cường đầy vị đạo dùng quyền mưu lợi cá nhân, nhưng trên trình tự cụ thể thì lại không có quá nhiều sai sót, cái này có liên quan tới vợ của gã là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, mỗi một đường đi nước bước của Lưu Cường đều được tính toán rất rõ ràng, gã biết nên nào thế nào để né tránh nguy hiểm chính trị.
Khi Trương Dương gióng trống khua chiêng tính toán cải cách giáo dục, một bức thư nặc danh được gửi tới tay hắn, bức thư nặc danh này là tố cáo hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung Mạnh Tông Quý, trong thư liệt kê những tiền hoa hồng mà Mạnh Tông Quý đã nhận trong quá trình xây dựng tòa nhà dạy học, còn lợi dụng danh tiếng của Phong Trạch nhất trụng để nhận phí chiêu sinh, bởi vì hiệu suất lên lớp của Phong Trạch rất cao, khu vực Giang Thành có không ít người muốn đưa con cháu tới đây học, trường học năm ngoái bắt đầu thu phí xếp lớp cho những học sinh trái tuyến, học phí mà những học sinh này nộp đã mang tới số tiền khá lớn cho trường học, hơn nữa trong quá trình chiêu sinh, Mạnh Tông Quý còn thu nhiều quà cáp. Gần nửa học kỳ của năm nay, thông qua cái gật đầu của y đã có mười bảy học sinh được chuyển tới Phong Trạch nhất trung, trong thư chỉ ra, mỗi một học sinh chuyển tới đều tặng quà cáp cho y.
Trương Dương sau khi nhận được phong thư này, liên gọi Thường Lăng Phong tới văn phòng của mình. Thường Lăng Phong đọc xong bức thư này, nghĩ một lát rồi nói: Bức thư này tuy nói rất rõ ràng, nhưng lại không đề ra bất kỳ chứng cứ xác thực nào!
Trương Dương nói: Tôi cho rằng bức thư này có độ đáng tin tương đối, tên Mạnh Tông Quý này tôi đã từng tiếp xúc qua mấy lần, cảm thấy không ra làm sao cả, thân là hiệu trưởng mà lại đi xung đột với giáo viên, sau khi xung đột còn tống giáo viên vào đồn công an rồi nhốt lại.
Thường Lăng Phong nói: Anh muốn động tới y à?
Trương Dương nói: Y là em trai nuôi của bí thư Thẩm, tôi nếu động tới gã, chẳng khác nào là trở mặt với bí thư Thẩm, trước khi chưa nắm được chứng cứ xác thực, trước tiên cứ để cho y vui vẻ thêm vài ngày.
Thường Lăng Phong nói: Căn cứ vào phân tích của bức thư nặc danh đó, Phong Trạch chắc có một cái quỹ ngầm, chỉ cần lôi kế toán viên của họ ra hỏi là chuyện sẽ rõ ràng ngay.
Trương Dương nói: Tôi thấy Mạnh Tông Quý kiểu gì cũng thụt két, mà là tiền không biết bị y dùng vào chỗ nào rồi, người này phải tra cho kỹ!
Thường Lăng Phong nói: Cái quản phụ trách là cải cách văn giáo vệ sinh, chuyện điều tra người không thuộc tôi quản!
Trương Dương cười nói: Anh cũng không có bản sự đó, loại chuyện chỉnh người này, tôi đi làm, chỉ cần anh giúp tôi nghĩ biện pháp, làm thế nào để giáo viên viên chức có thể được phát đủ lương, đừng cả ngày chìa tay ra đòi chính phủ nữa.
Thường Lăng Phong nói: Hiện tại ở phía nam xuất hiện không ít trường học dân lập, tư nhân bỏ vốn vào giáo dục, muốn đề cao đãi ngộ của giáo viên thì phải dẫn tiến vốn từ ngoài đổ vào.
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm rất cổ hủ, nếu để tư bản tư nhân gia nhập vào giáp dục, y khẳng định là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
Thường Lăng Phong giơ bức thư nặc danh đó lên, nói: Nếu tất cả những gì viết bên trên là thực, Mạnh Tông Quý ba năm nay một mực thu nhận học sinh trái tuyến, trong những tự phí sinh (học sinh tự trả tiền học) và chuyển giáo sinh (học sinh chuyển trường), trên cơ bản thành tích của họ đều không đạt được tiêu chuẩn tuyển sinh của Phong Trạch nhất trung, nếu thấp hơn tiêu chuẩn này thì sao đây? Tiền!
Trương Dương nói: Lần này tôi nhất định phải tra thật kỹ Mạnh Tông Quý này, hiệu trưởng của một trường trung học, tôi không tin y có thể một tay che trởi ở Phong Trạch!
Từ sau khi sự kiện bãi khóa phát sinh, ngày tháng của Mạnh Tông Quý không dễ dàng gì, nhà dột lại gặp mưa dầm, chuyện bãi khóa còn chưa xử lý xong thì bên này lại ầm ĩ chuyện Tạ Đức Tiêu đòi tiền, từ các loại hiện tượng Mạnh Tông Quý nhìn ra rằng, vị phó thị trưởng mới tới không có bao nhiêu hào cảm với y, Mạnh Tông Quý có chút sợ hãi rồi, y tìm cục trưởng giáo dục Lưu Cường, nhờ gã giúp vấn đề nợ lương nhân viên giáo viên.
Lưu Cường cũng đang bận lo cho bản thân mình, y sau khi nghe nói mục đích của Mạnh Tông Quý, hai tay xòe ra, nói: Lão Mạnh, không phải là tôi không giúp, hiện tại cục giáo dục có bao nhiêu tiền chứ? Cục tài chính không cấp ngân sách, tôi có thể làm được gì?
Mạnh Tông Quý nói: Chuyện trường học hai ngày nay vẫn chưa xong, tiền lương nếu như không thể kịp thời phát xuống, các giáo viên khẳng định sẽ vẫn gây chuyện!
Lưu Cường bực bội đứng dậy: Gây chuyện thì sao? Bọn họ gây chuyện thì có liên quan gì tới cục giáo dục?
Mạnh Tông Quý nói: Lúc trước khi xây dựng tòa nhà dạy học, các anh đều nói phải thành tiêu biểu, sẽ toàn lực ủng hộ trường học, xây thành trường trung học thời đại mới, hiện đại hóa, khoa học kỹ thuật hóa, nhưng hiện tại lại chẳng ai chịu bỏ tiền cả!
Lưu Cường tức giận nói: Tôi nói này lão Mạnh, những lời này của anh không đúng đâu, cục giáo dục của chúng tôi không phỉa là đã lấy ra hai mươi vạn để ủng hộ các anh xây trường rồi ư? Thị lý cũng đáp ứng chi tiền, chỉ có điều là chi thành mấy lần, anh không thể lúc nào cũng ngửa tay xin quốc gia được? Quốc gia bảo các anh xây tòa nhà dạy học chứ ai bảo các anh xây ký túc xá?
Mạnh Tông Quý nói: Trong ký túc các anh cũng có phần mà!
Khuôn mặt của Lưu Cường vì tức giận mà đỏ bừng lên, câu này của Mạnh Tông Quý rõ ràng là muốn kéo y xuống nước, may mà lúc trước y đã tính rõ nguy hiểm, cái này cũng nhờ vợ của y là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh nhắc nhở. Lưu Cường nói: Có chuyện tôi quên không nói với anh, bảy căn phòng đó tôi đã giao cho phó thị trưởng Trương rồi, hiện tại chẳng có liên quan gì tới chúng tôi cả.
Mạnh Tông Quý có chút kinh ngạc nhìn gã, trên mặt Lưu Cường mang theo vẻ đắc ý vì đã dứt bỏ được liên quan.
Ngữ khí của Mạnh Tông Quý có chút dao động, nói: Cục trưởng Lưu, tôi xây dựng ký túc xá là để cải thiện điều kiện sống của giáo viên viên chức, đây cũng là để đề cao phúc lợi của các lão sư, tôi phí biết bao nhiêu công sức mới xây dựng được hai tòa nhà đó, hiện tại lại bị trách tội, tôi có oan hay không?
Lưu Cường thở dài, nói: Lão Mạnh, có câu tân quan thượng nhiệm đốt ba bó duốc, phó thị trưởng Trương tới Phong Trạch, anh ta muốn xây dựng uy tín, lửa khẳng định là phải đốt rồi, anh ta được phân quản văn giáo vệ sinh, lửa tất nhiên là phải cháy từ đây, rất bất hạnh, anh lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này, anh ta không lấy anh ra khai đao thì còn lấy ai nữa?
Mạnh Tông Quý thở dài, nói khẽ: Chuyện đã ầm ĩ lên rồi, tôi phải làm sao đây? Hiện tại lương còn chưa có, những giáo viên đó ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt căm tức, hận không thể nào nuốt sống tôi, cứ như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện. Y dừng lại một chút rồi nói: Cục trưởng Lưu, anh là lãnh đạo chủ quản của tôi, anh nhất định phải giúp tôi.
Lưu Cường nói: Anh còn cần tôi giúp à, chỉ cần bí thư Thẩm nói một câu là tự nhiên không sao thôi!
Mạnh Tông Quý nói: Tính khí của bí thư Thẩm anh cũng biết đó, ông ta chẳng nệ mặt ai cả!
Lưu Cường nói: Lão thái thái thì sao? Bí thư Thẩm cũng là một đại hiếu tử mà!
....
Bức thư nặc danh thứ hai liên quan tới Mạnh Tông Quý lại được đưa tới tay Trương Dương, lần này là tố cáo tác phong sinh hoạt của Mạnh Tông Quý có vấn đề, trong thư chỉ ra Mạnh Tông Quý và trưởng khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung là Đỗ Ngọc Lệ có quan hệ nam nữ bất chính.
Trương Dương cảm thấy vấn đề của Phong Trạch nhất trung rất nghiêm trọng, hắn gọi đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ tới, rồi giao hai bức thư này cho Khưu Kim Trụ, Khưu Kim Trụ sau khi đọc xong, không khỏi cười khổ: Thị trưởng Trương, chuyện này là của ủy ban kỷ luật tỉnh và viện kiểm sát, không đến lượt chúng ta quản.
Trương Dương nói: Tôi cũng muốn đi theo trình tự chính quy, nhưng ngẫm kỹ lại, tôi không tín nhiệm họ, trong những người mà tôi tiếp xúc, anh là người mà tôi tín nhiệm nhất!
Khưu Kim Trụ được yêu quá mà sợ gật gật đầu, gã cũng hiểu, Trương Dương tín nhiệm mình là bơi vì nắm được thóp của mình, nếu như Trương Dương muốn diệt gã, tùy thời đều có thể làm được.
Khưu Kim Trụ nói: Vì sự tín nhiệm này của thị trưởng Trương đối với tôi, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm! Thằng ôn này không bỏ lỡ thời cơ biểu lộ lòng trung thành.
Trương Dương nói: Tôi muốn triệt để điều tra chuyện của Phong Trạch nhất trung, những bức thư nặc danh này không phải là tự dưng được đưa đến, tên Mạnh Tông Quý này rất có thể có vấn đề.
Khưu Kim Trụ nói: Trong hệ thống công an Phong Trạch, tôi nói không được, nếu như tôi bắt Mạnh Tông Quý đi, cục trưởng Triệu khẳng định sẽ tìm tôi gây chuyện, quan hệ của họ không tồi.
Trương Dương nói: Nhân mạch của Triệu Quốc Đống rất rộng, gã tốt với Mạnh Tông Quý thì có thể hiểu được, dẫu sao thì Mạnh Tông Quý cũng là con nuôi của Thẩm mẫu, bọn họ cũng coi như có chút quan hệ thân thích, nhưng Triệu Quốc Đống với Tạ Đức Tiêu hình như cũng không tồi!
Khưu Kim Trụ nói: Tòa nhà văn phòng của cục công an chúng tôi chính là Tạ Đức Tiêu nhận xây!
Trương Dương hiểu rồi, nếu như Tạ Đức Tiêu và Triệu Quốc Đống chỉ là quan hệ bình thường, khẳng định không thể nào lấy được công trình xây dựng cục công an, Khưu Kim Trụ thông qua phương thức này để gợi ý cho mình.
Trương Dương nói: Tôi muốn bắt đầu điều tra chuyện này từ Đỗ Ngọc Lệ! Cô ta là trưởng khoa tài vụ, nắm trong tay sỏ sách của Phong Trạch nhất trung, chỉ cần bắt cô ta nói thật, chuyện của Phong Trạch nhất trung khẳng định sẽ rõ ràng.
Khưu Kim Trụ nói: Thị trưởng Trương, nói thì tuy là vậy, nhưng tôi không thể nào trắng trợn lộ liễu mang Đỗ Ngọc Lệ đi được, dẫu sao thì người ta cũng không phạm pháp? Cũng không có hiềm nghi phạm tội.
Trương Dương cười nói: Hiềm nghi ư? Trong mắt cảnh sát mỗi người đều là nghi phạm!
Khưu Kim Trụ có chút xấu hổ cười nói: Thị trưởng Trương, cảnh sát cũng phải chú trọng chứng cứ chứ.
...
Khi phía Trương đại quan nhân đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị điều tra Mạnh Tông Quý, văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh thành phố Phong Trạch cũng treo biển thành lập, sau khi được bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa cho phép, Trương Dương liền bảo Trương Đăng Cao chuẩn bị một văn phòng, Trương Đăng Cao đặc biệt xin ý kiến của thị trưởng Tôn Đông Cường về chuyện này, Tôn Đông Cường không ngờ lại tỏ ý toàn lực ủng hộ chuyện này, Tôn Đông Cường sở dĩ có thái độ này là bởi vì bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa đã phê chuẩn đơn xin của Trương Dương, quan hệ của Trương Dương ở Giang Thành thế nào thì Tôn Đông Cường cũng rõ, Thẩm Khánh Hoa gật đầu, phía Giang Thành đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, còn có một nguyên nhân nữa là, Tôn Đông Cường nhìn ra manh mối, Trương Dương muốn ở Phong Trạch làm mưa làm gió, Tôn Đông Cường so với Trương Dương thì tới Phong Trạch sớm hơn một bước, gã đối với tình thế chính trị của Phong Trạch thì nhận thức rõ hơn Trương Dương nhiều, sau khi tới Phong Trạch, Tôn Đông Cường một mực phụng hành nguyên tắc kiêm tốn làm người, trong bất kỳ trường hợp công khai nào, gã đều ghi nhớ Thẩm Khánh Hoa mới là người đứng đầu của Phong Trạch, bố vợ Triệu Dương Lâm đã dạy hắn rằng lý niệm chính trị là phải che ánh sáng không để lộ ra ngoài, người làm đại sự thì phải có lòng nhẫn nãi, nhún nhường hôm nay là để mở mày mở mặt ngày sau.
Tôn Đông Cường cũng có trí tuệ chính trị của mình, gã tin vào đạo lý trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, Thẩm Khánh Hoa ở Phong Trạch đã hình thành một cái lưới lớn, Tôn Đông Cường tuy là thị trưởng nhưng gã không thể bước được vào cánh cửa đó, ở nơi này chỉ có Thẩm Khánh Hoa mới có quyền lên tiếng, ngoài biểu hiện thì Tôn Đông Cường tuy cung thuận, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ bất bình, những chuyện phát sinh gần đây khiến cho gã có ý đồ muốn lợi dụng Trương Dương, nếu như Trương Dương có thể xé rách tấm lưới này, đối với gã mà nói cũng không phải là không có lợi.
Thế là trong chính phủ thành phố Phong Trạch lại có thêm một bộ môn mới - văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh. Bộ môn này trực thuộc phó thị trưởng Trương Dương, trước mắt thành viên của văn phòng có hai người, chủ nhiệm Thường Lăng Phong và phó chủ nhiệm Chương Duệ Dung.
Theo tính khí của Chương Duệ Dung thì cô ta không cam tâm tiếp tục tục ở một nơi bé nhỏ như Phong Trạch này, nhưng phòng chiêu thương Giang Thành sau khi trải qua biến cố, Chương Duệ Dung biến thành thành thục hơn nhiều, cô ta biết hài lòng với hiện trạng, ít nhất thì ngoài mặt không lộ ra sự bất mãn đối với hoàn cảnh hiện tại, lúc trước khi gia nhập Quốc An, cô ta đầy lòng nhiệt tình, nhưng cô của cô ta lại phái cô ta tới Giang Thành, sau khi tới châu Âu, sự quay về của cô ta biến thành xa vời, nhưng tâm thái của Chương Duệ Dung thì lại dần dần bình hòa, cô ta thậm chí còn quên cả thân phận đặc công Quốc An của mình.
Thường Lăng Phong đưa một phần tư liệu trong tay cho Chương Duệ Dung: Tiểu Chương, cô giúp tôi chỉnh lý một chút, đây là mấy thương nhân có hứng thú đầu tư vào giáo dục!
Chương Duệ Dung ngẩng mặt lên, ánh mắt chạm nhau với Thường Lăng Phong, lộ ra mấy phần xấu hổ. Thường Lăng Phong cười cười, gã luôn là như vậy, tính tình nhãn nhặn, đầy phong độ thân sĩ, Chương Duệ Dung và gã ở với nhau càng lâu, trong lòng càng sinh ra một loại cảm giác thân thiết khôn tả. Cô ta ý thức được, mình sở dĩ hài lòng với hiện tại, có quan hệ cực lớn với Thường Lăng Phong
Trương Dương cười ha ha bước vào: Hai vị, tôi không làm phiền hai vị chứ?
Chương Duệ Dung trợn mắt lườm hắn, tuy thằng nhóc này hiện giờ đã lên làm phó thị trưởng, nhưng trong lòng Chương Duệ Dung căn bản vẫn không có quan niệm thượng cấp hạ cấp gì với hắn.
Thường Lăng Phong cười nói: Nói chuyện công tác thôi mà!
Trương Dương cười xấu xa, nói: Nơi này thế nào?
Chương Duệ Dung bảo: Tôi nói này thị trưởng Trương, bản thân anh tới đây chịu khổ thì thôi đi, còn kéo chúng tôi đi cùng, có gì thú vị không?
Trương Dương nói: Cái này đủ để chứng minh, tôi coi trọng nặng lực của hai người, chúng ta là tình bạn ngàn năm!
Chương Duệ Dung không khỏi mỉm cười: Ai là bạn ngàn năm với anh, anh là thị trưởng, chúng tôi không dám với cao!
Trương Dương cười hắc hắc, nói: Chế giễu tôi đây à? Cái chức phó thị trưởng này nghe thì kêu lắm, cũng chỉ là cấp phó ban thôi, chẳng khác gì trước đây cả, các người ngàn vạn lên đừng sản sinh khoảng cách ở trong lòng, tôi vẫn rất bình dị dễ gần!
Thường Lăng Phong nói: Hai người nói chuyện đi, tôi đi in tài liệu!
Trương Dương nhíu mày, nói: Mẹ kiếp, hiệu suất làm việc của Trương Đăng Cao kém quá, tôi bảo gã đi kiếm cái máy in mà mấy ngày rồi trong văn phòng vẫn không có nổi đến một cái!
Thường Lăng Phong nói: Hiệu suất làm việc của quan viên Phong Trạch này tôi coi như là được lĩnh giáp rồi, tẹo nữa tôi tự móc hầu bao của mình đi mua vậy. Còn nữa, văn phòng này quá rách nát, cho dù là có người muốn đầu tư vào giáp dục nhìn thấy cùng gia phá viện này của chúng ta sợ rằng cũng sợ mà bỏ chạy.
Trương Dương nhìn hoàn cảnh trong phòng quả thật có chút xấu xí, nhưng Phong Trạch từ bí thư thị ủy đều như vậy, trong văn phòng của ai cũng trông như thế này.
Chương Duệ Dung nói: Thị trưởng Trương, giơ càng ngày càng nóng rồi, có thể lắp điều hòa cho chúng tôi không, nếu không đợi thêm ba ngày nữa là nóng chết cả lũ đấy!
Trương Dương nói: Tôi cũng không có điều hòa, cô tạm thời đừng có nghĩ tới làm gì, thành thị nhỏ, mọi người đều chịu khó chịu vậy!
Triệu Tĩnh thở dài, nói: Thị trưởng Trương, tôi thấy anh đúng là không có quyền lên tiếng, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được!
Trương Dương biết cô ta lại đang khích thường mình, mỉm cười nói: Cô yên tâm đi, bơ sẽ có, bánh mì cũng sẽ có, đợi tất cả đi vào quỹ đạo rồi, tôi sẽ cản thiện hoàn cảnh làm việc cho cô trước tiên.
Thường Lăng Phong đi ra.
Trương Dương nói với Chương Duệ Dung: Cái đó... gần đây cô có liên hệ với tổ chức không?
Chương Duệ Dung lắc đầu: Không!
Thật hay giả đó?
Chương Duệ Dung nói: Anh chẳng phải là rời khỏi tổ chức rồi ư? Sao đột nhiên lại hỏi về cái này?
Trương Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh Chương Duệ Dung, nói khẽ: Tôi luôn cảm thấy cô của cô không dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy đâu, sở dĩ lưu cô lại đây chính là để giám thị tôi!
Chương Duệ Dung tức giận nói: Anh tưởng tôi thích ở đây lắm à, cùng gia phá viện, tôi là lên thuyền tặc, muốn xuống cũng không được thôi, hiện tại bọn họ không cho tôi về, chẳng lẽ bị anh làm liên lụy, nếu bảo tôi ở đời làm việc ở cái văn phòng này, tôi chẳng thà chết đi cùng hơn!
Trương Dương cười hì hì: Đừng mà, cô nếu chết thì lão Thường thương tâm lắm!
Chương Duệ Dung bị hắn nói cho mặt đỏ bừng, mắng khẽ: Cút!
Trương đại quan nhân cố ý nghiêm mặt, nói: Sao lại nói chuyện với lãnh đạo như vậy? Không có quy củ gì cả, phản rồi!
Chương Duệ Dung nói: Thị trưởng Trương, anh còn có việc gì không? Cô bé này không ngờ lại hạ lệnh đuổi khách.
Trương Dương gật đầu, nói: Đương nhiên là có rồi! Hắn tới là vì chuyện của Phong Trạch nhất trung, hắn nghĩ đi nghĩ lại, trưởng khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung Đỗ Ngọc Lệ là một cửa đột phá, nhưng Khưu Kim Trụ lại không có chứng cứ, cũng không tiện điều tra ả, thế là Trương Dương định nhờ vào Quốc An, đám người của Quốc An này năng lực rất lớn, nghe lén rình trộm, bọn họ là giỏi nhất.
Chương Duệ Dung nghe Trương Dương nói xong chuyện của hắn, không khỏi cười bảo: Thị trưởng Trương, anh đúng là dám nghĩ, loại chuyện nhỏ này mà cũng muốn nhờ tổ chức à?
Trương Dương hùng hồng nói: Tôi không nợ tổ chức, là tổ chức nợ tôi, giúp tôi làm chút chuyện coi như bồi thường cũng phải mà.
Chương Duệ Dung nói: Loại chuyện này nếu tôi báo lên trên, sợ rằng sẽ bị người ta cười rớt cả răng, không phải là điều tra một trưởng khoa tài vụ thôi ư, cái này có gì là khó đâu?
Trương Dương nói: Sao mà không khó? Viện kiểm sát, ủy ban kỷ luật tôi đều không tin, tôi muốn điều tra ả mà không làm kinh động tới người khác, còn phải làm một cách tự nhiên, độ khó rất lớn!
Chương Duệ Dung nói: Tôi cho anh một chủ ý nhé!
Trương Dương nói: Xin rửa tay lắng nghe!
Chương Duệ Dung nói: Nhưng chủ ý của tôi không thể cho không anh đâu!
Nói điều kiện đi, chỉ cần chủ ý của cô tốt, có thể đạt được mục đích điều tra ả, đồng thời điều kiện của cô không quá đáng, tôi sẽ đáp ứng.
Đúng là làm thị trưởng rồi có khác, nói năng nghiêm cẩn hơn nhiều!
Trương Dương cười nói: Tất nhiên, tôi là không ngừng tiến bộ trong đấu tranh mà!
Chương Duệ Dung nói: Lắp một cái điều hòa cho văn phòng của chúng tôi!
Trương Dương gật đầu: Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, cô nói trước đi, tôi xem xem chủ ý của cô có đáng với cái máy điều hòa không?
Chương Duệ Dung nói: Chuyện này rất đơn giản, anh nói rằng không muốn dùng cảnh phương để điều tra, lại thiếu chứng cứ, không có chứng cứ thì anh không thể chế tạo ra chứng cứ à?
Trương Dương ngu ngơ hỏi: Thế là sao?
Chương Duệ Dung nói: Phục anh rồi đó, với đầu óc của anh mà tổ chức lại vẫn coi trọng anh như vậy, coi anh như báu vật ý! Cô ta ghé sát vào Trương Dương, nói khẽ: Tôi bảo Đỗ Ngọc Lệ là trưởng khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung, muốn điều tra ả, lại không muốn làm kinh động tới viện kiểm sát và ủy ban kỷ luật, có một biện pháp tốt nhất chính là chế tạo hiện trường phạm tội!
Trương đại quan nhân đảo mắt một vòng, chế tạo hiện trường phạm tội! Đúng là một câu nói làm tỉnh người trong mộng. Trương Dương sờ sờ gáy, mình sao không nghĩ ra nhỉ? Chỉ cần chế tạo một hiện trường phạm tội, cảnh sát mới có thể thoải mái gia nhập vào, tới lúc đó sổ sách của khoa tài vụ của Phong Trạch sẽ bị thu hết, sau đó thuận thế điều tra Đỗ Ngọc Lệ, chỉ cần từ trên người ả mở ra được một cái lỗ, chuyện của Phong Trạch nhất trung sẽ tự nhiên sáng tỏ.
Trương Dương càng nghĩ càng đắc ý, đứng dậy cười lớn rồi rời khỏi văn phòng.
Ở ngoài cửa thì đụng phải Thường Lăng Phong đi in tài liệu quay lại, Thường Lăng Phong mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn hắn, đợi hắn đi xa rồi mới hỏi Chương Duệ Dung: Có chuyện gì mà anh ta cao hứng thế?
Chương Duệ Dung nói: Đã nói với anh là hắn bị bệnh thần kinh rồi mà.”
...
Trương đại quan nhân không phải là bị bệnh thần kinh, sự nhắc nhở của Chương Duệ Dung khiến cho hắn sáng tỏ thông suốt, tối hôm đó hắn mặc quần áo màu đen, đầu đội tất chân, dưới sự yểm hộ của tạo hình kinh điển này lẻn vào trong Phong Trạch nhất trung, mục đích của Trương Dương rất rõ ràng, khoa tài vụ, bằng vào khinh công của hắn, thần không biết quỷ không hay tiềm nhập vào khoa tài vụ căn bản không phỉa là việc gì khó.
Dưới sự yểm hộ của bóng đêm, Trương đại quan nhân nảy cửa phòng khoa tài vụ, tiến vào khoa tài vụ, làm lộn xộn đồ đạc ở bên trong. Trương Dương không mang theo gì cả, mục đích của hắn chỉ là chế tạo hiện trường, chế tạo thành cảnh vừa bị trộm cắp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn hài lòng rời đi.
Sau khi an toàn rời khỏi hiện trường, Trương đại quan nhân nhìn đồng hồ, ba giờ sáng, hắn ấn số di động của đại đội hình cảnh Khưu Kim Trụ: Đại đội Khưu, khoa tài vụ của Phong Trạch nhất trung bị người ta trộm đồ, mau tới hành động đi!
Ở bên cạnh Khưu Kim Trụ truyền tới giọng nói của nữ nhân: Ai thế? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại!
Trương đại quan nhân cười lạnh một tiếng, phía Khưu Kim Trụ lập tức tỉnh ngủ, trong đầu hiện ra một dấu hiện kinh thán to lớn! Ta X, thằng ôn này đúng là dám chơi!
/2583
|