Lý Trường Vũ muốn gặp Trương Dương chủ yếu là vì hai chuyện. Thứ nhất là tin vui dành cho hắn, Trương Dương đã chính thức được có biên chế cán bộ nhà nước, hiện tại Trương Dương mới thực sự là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, hàng thật giá thật mười phần. Tuy vẫn chỉ là một gã chủ nhiệm cấp xã cỏn con nhưng Trương Dương cũng cực kỳ vui sướng, bởi lẽ vạn sự khởi đầu nan, việc gì cũng phải từ từ từng bước mà tiến lên, hơn nữa tới tận bây giờ hắn mới được coi như chính thức bước chân vào chốn quan trường. Trương Dương cũng biết, chẳng có chuyện tốt gì từ trên trời rơi xuống cả, chắc chắn là Lý Trường Vũ cũng giúp đỡ không ít chút nào. Điều này cũng chứng minh được Lý bí thư thực sự rất coi trọng hắn.
Căn phòng làm việc của Lý Trường Vũ trong căn nhà nhỏ ở khu Vi Viên từ lâu đã thành nơi mật bàn của Trương Dương với hắn. Lúc hắn nói xong tin vui này thì hiển nhiên sẽ tới việc chính thứ hai, chính là muốn kêu Trương Dương xem lại bệnh của hắn một chút: Trương Dương à. Ngươi bắt mạch giúp ta một chút, xem bệnh tình ta thế nào rồi?
Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu, ngón trỏ với ngón giữa chụm lại cẩn thận bắt mạch lại cho Lý Trường Vũ một chút. Trương Dương cũng biết trong lòng vị Lý bí thư huyện ủy này vẫn còn bị tâm ma ám ảnh rất nhiều, mình vừa tới là hắn đã báo tin vui trước, hiển nhiên là hắn muốn mình báo đáp lại hắn. Đây chính là chính trị, chẳng có lòng tốt nào cả, mà chỉ có trao đổi lợi ích mà thôi, ngươi không có giá trị lợi dụng, đừng hòng người ta cho ngươi lợi ích. Lý Trường Vũ thấy vẻ mặt ngưng trọng của thằng nhãi kia, trong lòng không khỏi trầm xuống. Phải biết rằng, những người làm quan to như Lý bí thư đây thì lại là những người sợ chết nhất, bởi lẽ dù ngươi có giàu tới đâu, quyền lực có lớn đến nhường nào đi chăng nữa thì lúc xuống mồ rồi cũng chẳng thể đem theo đươc.
Thực ra Trương Dương làm ra vẻ trầm mặc không nói gì, cũng chỉ là để thử xem tính nhẫn nại của Lý Trường Vũ đến đâu mà thôi.
Lý Trường Vũ rốt cục cũng không chịu được nữa, thấp giọng hỏi nhỏ: Thế nào?
Trương Dương lại lắc đầu cười khổ một chút. Lý Trường Vũ cũng thở dài một hơi, hắn cũng không ngờ mình lại xui xẻo đến như vậy.
Trương Dương cười nói: Ngươi gần đây có cùng người đó . . . Làm . . . Làm chuyện gì gì đó không . . . ? Thằng nhãi này chỉ là muốn đùa giỡn nên nói bừa như vậy mà thôi, chứ Trương đại quan nhân có thần thông đến mấy cũng không thể qua mạch tượng mà biết được người ta có làm cái chuyện ấy hay không.
Lý Trường Vũ trong lòng cũng đã nguội lạnh, cũng không nhận ra được là thực hay hư, cũng có thể bởi vì trước đây Trương Dương từng một lần xuất thủ cứu chị dâu hắn, bởi vậy hắn cũng khá tin tưởng vào tay nghề của Trương Dương. Thằng nhãi này nói gì hắn cũng đều tin sái cổ, quả thực trước đây Trương Dương cũng đã nhắc nhở hắn không nên làm chuyện ấy nữa. Trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, run rung giọng nói: Có . . . Có một lần . . .
Trương Dương trong lòng cũng cười thầm. Cát Xuân Lệ dẫu sao cũng là đại mỹ nữ, vậy mà ngươi cũng chỉ có một lần. Hắn cũng lắc đầu cảm thán, thực là quá lãng phí của giời rồi: Quá ít rồi!
Lý Trường Vũ cũng kinh ngạc trợn ngược mắt lên. Ta không phải nghe nhầm chứ, tiểu tử này vừa nói cái gì cơ?
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Ngươi bị khí huyết tắc nghẽn, ta nói ngươi làm chuyện này quá ít rồi. Có làm một lần thì sao mà khơi thông máu huyết cho được?
Lý Trường Vũ lúc này mới nhận ra, vốn từ đầu thằng nhãi này đã đùa cợt hắn rồi. Lý bí thư dở khóc dở cười nói: Già rồi, không thể so sánh với đám thanh niên trẻ tuổi các ngươi được.
Trương Dương nở nụ cười xấu xa nói: Có câu: già mà xương gà mái tơ cũng nhai rau ráu. Chỉ cần bảo dưỡng tốt thì đám thanh niên trai tránh cũng phải xách dép chạy dài. Phóng mắt cả cái huyện Xuân Dương này, người dám trêu đùa cợt nhả với Lý bí thư thì chỉ có mình thằng nhãi này.
Chẳng hiểu sao, rõ ràng Trương Dương hết lần này tới lần khác bôi bác Lý bí thư như vậy, nhưng hắn cũng không nổi giận hay cho rằng Trương Dương đang xúc phạm hắn. Hắn chỉ cảm thấy một loại tình cảm thân thiết không nói lên lời, giả như người nhà đang nói chuyện với nhau vậy. Lý Trường Vũ cũng nhận ra, bây giờ hắn không hề thấy oán hận thằng nhãi Trương Dương này chút nào nữa, mà coi hắn như một người bạn hiền không giấu diếm nhau điều gì: Thế nào là bảo dưỡng?
Trương Dương cũng rộng lượng truyền thụ cho hắn mộ bộ nhập định ngồi thiền điều hòa khí tức. Nếu như chăm chỉ luyện tập đều đặn, không chỉ có khả năng tăng cường khí lực, mà về mấy phương diện chăn gối của đàn ông cũng giúp ích khá nhiều. Lý Trường Vũ cũng không hổ danh là một lão cáo già không ngoan, Trương Dương chỉ dạy hai lần là hắn đã cơ bản nắm được pháp quyết, khí tức trong cơ thể vận hành một vòng, hắn liền cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần hưng phấn hơn trước rất nhiều, thực thần kỳ đúng như lời Trương Dương đã nói. Lý bí thư hắn tâm tình phấn khởi, không khỏi lan man nghĩ tới sẽ phải nhanh chóng tìm Cát Xuân Lệ thao luyện một hồi, để kiểm chứng độ hiệu quả của bộ pháp quyết điều hòa khí tức này.
Lúc này Trương Dương lại nhớ tới lời Hải Lan nhắc nhở tối hôm qua, cũng định hỏi Lý Trường Vũ xem thực hư sra sao. Hắn liền thấp giọng nói: Lý bí thư sẽ tới dự đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở xã Hắc Sơn Tử không?
Lý Trường Vũ liền cảnh giác hơn. Hắn cũng biết thằng nhãi Trương Dương này là một người đam mê quyền lực, tự dưng nhắc đến chuyện này, không nhẽ hắn muốn mình cho hắn cái chức xã trưởng kia sao? Lý Trường Vũ mỉm cười nói: Ngươi còn trẻ, kinh nghiệm còn thiếu sót nhiều. Lần này cũng là một cơ hội tốt để ngươi học tập cùng rèn luyện bản thân.
Trương Dương biết là Lý Trường Vũ hắn đã hiểu hầm ý của hắn. Nhưng mà hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy, thực cũng làm người khác có chút bất mãn. Trương Dương có chút không phục phản bác lại: Lúc Gia Cát Lượng xuất sơn cũng đâu có chiến tích gì? Sao ngươi lại có thể chắc chắn ta thiếu kinh nghiệm nghiệp vụ được?
Lý Trường Vũ không nhịn được cười nhạt một tiếng. Thực ra hắn cũng là muốn bảo Trương Dương phải nhẫn nại: Người trẻ tuổi thì phải chịu được tịch mịch. Chỉ có nền móng tâm tình trầm ổn mới có hi vọng trưởng thành đại thụ che trời được!
Trương Dương lúc này mới hiểu được ý của Lý Trường Vũ, gượng cười nói: Ta cũng đâu phải là muốn ngươi cho ta cái chức xã trưởng kia!
Lý Trường Vũ bị hắn nói trúng tim đen, cũng tủm tỉm cười trừ.
Trương Dương nói: Ngươi cứ yên tâm đi, ta cũng biết không làm thì sao được hưởng. Ta chỉ là thấy hứng thú tới sự biến động của xã Hắc Sơn Tử mà thôi, cũng là muốn hỏi ngươi một chút tin tức!
Lý Trường Vũ cũng hào hứng nói: Trước tiên cứ nói nhận xét của ngươi đi!
Trương Dương thấp giọng nói: Dạo gần đây Vũ Thu Linh có vẻ hăng hái hơn trước rất nhiều. Phải chăng là quân cờ mà đám lãnh đạo các ngươi cài sẵn từ đầu?
Lý Trường Vũ cũng rất đỗi ngạc nhiên nhìn lại thằng nhãi Trương Dương này một chút. Thực không ngờ tới, hắn mới có bước chân vào chốn quan trường được ít lâu mà đã luyện được khứu giác chính trị nhạy cảm như vậy, tiền đồ của hắn cũng khá đây. Nhưng có một điều Lý bí thư hắn không biết được, Trương Dương nhận ra được những điều này căn bản là nhờ Hải Lan mớm ý từ trước.
Lý Trường Vũ nhấc chén trà lên, điệu bộ cực kỳ tao nhã nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: Cũng không có chuyện gì lớn xảy ra cả. Lần đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần này, ngươi chỉ cần làm tốt trách nhiệm một người dân bình thường là được. Còn về phần chuyện phát sinh ngoài lề, ngươi không nên hỏi đến là tốt nhất.
Trương Dương cẩn thận suy xét lại mấy lời vừa rồi của Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ lại nói: Vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ bị cháy, dù rằng Hồ Ái Dân đã gánh chịu mọi trách nhiệm. Nhưng Quách Đạt Lượng hắn lúc làm phó xã trưởng lại được phân công quản lý bên phòng cháy chữa cháy xã, hắn cũng không thể trốn trách trách nhiệm của mình được. Huống chi căn cứ theo kết quả điều tra của cục thanh tra thì hắn thực cũng là một người có tài năng, thế nhưng lại không có tính quyết đoán cùng dũng khí. Người như vậy không thể là người đứng đầu một xã được.
Trương Dương trong lòng cũng cười thầm. Quách Đạt Lượng không thích hợp, lẽ nào nữ nhân Vũ Thu Linh kia lại thích hợp sao? Một người nhu nhược như nàng ta sợ rằng cũng khó lòng thu phục lòng người được!
Lý Trường Vũ cười nói: Ngươi đừng nên xem thường xã, nói gì thì nói đó cũng là một phần trong tổng thể bộ máy nhà nước. Ngươi càng ở đó lâu, chắc chắn sẽ càng học hỏi được những kinh nghiệm đáng giá.
Trương đại quan nhân đời nào muốn ở mãi cái chốn thâm sơn cùng cốc đó được. Hắn có chút buồn khó chịu nhíu nhíu mày lại nói: Ta nghe nói Lý bí thư sắp lên tới Giang Thành rồi phải không?
Lý Trường Vũ nở nụ cười, cái tin tức này cũng chẳng phải là cơ mật gì, Trương Dương nghe ngóng được cũng là bình thường. Hắn gật đầu nhàn nhạt nói: Chuyện này là có thật, nhưng ta có được thuyên chuyển đi đâu chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự phát triển của ngươi đâu mà lo! Những lời này cũng là khẳng định với Trương Dương, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn thì sau này ta cũng sẽ còn giúp đỡ ngươi.
Kỳ thực Trương Dương rất muốn sớm rời khỏi cái xã Hắc Sơn Tử kia, chẳng qua lòng tự tôn của hắn không cho phép hắn mở miệng cầu cạnh người ta được. Mà trên hết, Trương đại quan nhân là muốn kiếm một cái đại thành tích, để chứng minh được là hắn có năng lực thực sự, đến lúc đó không còn ai dám dị nghị đàm tiếu hắn nữa. Nhưng mà ở cái xã Hắc Sơn Tử khỉ ho cò gáy kia, có làm quan lớn đến mấy thì cũng chẳng lấy gì làm kiêu ngạo cả.
Lý Trường Vũ cũng nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương: Ngươi đã chủ động nhận trách nhiệm xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ thì nên làm thật tốt vào. An Chí Viễn lão tiên sinh có là trước thanh minh sẽ tới huyện Xuân Dương, chắc chắn hắn sẽ xuống xã Hắc Sơn Tử để xem xét tình hình thi công. Nếu như thành quả của ngươi không làm hắn vừa lòng thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng đó, nhưng ngược lại, nếu như hắn hài lòng khen ngợi ngươi mấy câu, thì chắc chắn con đường thăng quan tiến chức của một cán bộ trẻ tuổi như ngươi sẽ rộng mở thênh thang. Kỳ thực Quách Đạt Lượng lại đem trách nhiệm xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ đổ lên đầu Trương Dương, điều này làm Lý bí thư cũng căm giận không ít, như vậy chẳng phải hắn không thèm nể mặt mũi mình hay sao? Nhưng lúc Lý Trường Vũ suy ngẫm lại một chút mới nhận ra được, đây cũng không hẳn là chuyện xấu, ngược lại thì đó cũng là một cơ hội cực tốt. Nếu như Trương Dương có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, cộng thêm những chiến tích của hắn gần đây nữa thì chắc chắn thằng nhãi này sẽ được bước một bước tiến dài trên con đường làm quan của hắn.
Lý Trường Vũ cũng không muốn nhắc nhiều tới mấy cái vụ thăng quan tiến chức này, Tô lão thái thái cũng đã nhắc nhở hai người bọn họ ra ăn cơm. Hiện giờ Tô lão cũng đã coi Trương Dương như người nhà, hiển nhiên thấy Trương Dương đến là vui mừng như tết, nhưng trong ánh mắt Tô lão lại như có chút gì đó mất mát, thấp giọng nói: Trường Vũ à. Ta cũng đã nghĩ qua rồi, ta không có cùng ngươi lên Giang Thành được, ta ở chỗ này cũng rất tốt, thực lòng không muốn rời đi chút nào cả!
Lý Trường Vũ cùng Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, những lời này của Tô lão gần như là chứng thực được Lý bí thư hắn sắp được thăng chức lên thành phố Giang Thành công tác. Lý Trường Vũ cũng đành lắc đầu cười nói: Chị dâu à, lúc tới chỗ đó rồi, người cũng sẽ thấy thích thôi!
Nghe xong Tô lão liền buông bát cơm xuống, hai mắt rưng rưng bỏ cơm đi tới chỗ ghế so pha ngồi xuống. Lý Trường Vũ thấy chị dâu đột nhiên lại khóc, nhất thời cũng luống cuống chân tay, vội vàng bỏ bát cơm xuống đi tới chỗ Tô lão nói: Có gì thì chị cứ nói với ta một tiếng, đừng khóc nữa mà! Lý Trường Vũ gấp đến độ như một đứa con nít.
Trương Dương thấy cảnh Lý Trường Vũ lấy khăn lau nước mắt cho Tô lão, trong lòng bất giác lại thấy cảm động. Làm người thì chữ hiếu được đặt lên hàng đầu, dù ngươi có tốt xấu thế nào nhưng ngươi làm tròn được chữ hiếu thì ngươi cũng là một người đáng để tôn trọng.
Tô lão vừa sụt sịt vừa nói: Nơi lạ nước lạ cái như vậy thực sự ta cũng không muốn tới chút nào cả. Hơn nữa Giang Thành cũng không có xa đây lắm, nếu như ngươi còn nhớ đến ta, lúc rảnh rỗi ngươi về thăm ta là được rồi. Nói chung ta sẽ không đi cùng ngươi tới Giang Thành đâu!
Lý Trường Vũ cũng hiểu nguyên nhân vì sao chị dâu lại kháng cự quyết liệt tới như vậy, chắc chắn tám phần mười là vì mụ vợ Chu Hồng Mai kia, nếu như cùng tới Giang Thành thì cũng khó tránh được hai người lại phải ở chung với nhau. Hắn thực sự cũng không muốn thấy cái cảnh người nhà đấu đá lẫn nhau nên cũng bỏ luôn ý định đưa Tô lão lên Giang Thành, nhẹ giọng nói: Được rồi, chỉ cần chị thích thì như thế nào ta cũng đều đáp ứng hết. Hắn cũng chỉ là dùng kế hoãn binh, đợi tới lúc công việc trên Giang Thành ổn định rồi, sẽ tìm một chỗ yên tĩnh đón chị lên sau cũng không muộn.
Tô lão thái thái lúc này mới vui vẻ đứng lên, cũng nghe lời khuyên của Trương Dương cùng Lý Trường Vũ tới ăn cơm tiếp. Tô lão nói chuyện cực kỳ ăn ý với Trương Dương, đến lúc nghe hắn kể về quê nhà, trong lòng lão cũng thấy buồn buồn, liền thấp giọng nói: Thanh minh này ta cũng muốn về thăm nhà một chút!
Lý Trường Vũ gật gật đầu, hắn cũng muốn thanh minh này về tảo mộ ông bà. Lần này hắn được thăng quan tiến chức, dựa theo lệ cũng thì hắn phải làm lễ cúng bái tổ tiên coi như là cảm tạ cùng cầu xin họ trên trời có linh thiêng thì phù hộ con cháu ăn nên làm ra.
Tô lão đột nhiên lại nhớ tới Tả Hiểu Tình, vui đùa nói: Trương Dương à. Sao bạn gái ngươi lần này cũng không có tới à?
Trương Dương cũng có chút ngẩn người ra, sau đó lại nở nụ cười nói: Bác gái nói người nào cơ?
Tô lão cươi cười, cầm chiếc đũa gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, giọng trách mắng nói: Tiểu tử thối nhà ngươi. Ta cảnh cáo ngươi đó nha. Tả Hiểu Tình đẹp người đẹp nết như vậy, ngươi lại cứ chần chừ không tiến tới, thực là có lỗi với người ta lắm đó!
Trương Dương cười nói: Bác gái à, ta với người ta còn chưa biết ngày sinh tháng đẻ của nhau nữa cơ, thế nào lại thành bạn gái được? Người cũng đừng lên loạn điểm uyên ương quá mức như vậy!
Lý Trường Vũ lại như vô ý nói: Gia thế của nàng ta cũng không nhỏ chút nào đâu. Nghe nói bố của nàng ta là viện trưởng bệnh viện số một tại thành phố Giang Thành. Lần này ta muốn làm cái chức thị trưởng thành phố Giang Thành thì coi bộ cũng không dễ dàng như vậy rồi . . . ! Lý Trường Vũ để ý tới gia thế của Tả Hiểu Tình chủ yếu là bởi vì chú của Tả Hiểu Tình là Tả Viên Triệu, lần này hắn chắc chắn được đề thăng lên chức phó trị trưởng thành phố. Lý bí thư cũng nhận định được hắn sau này sẽ là một đối thủ khá lợi hại trên con đường làm quan của mình.
Tô lão thái nói: Ta thấy Trương Dương của chúng ta cũng xứng đáng lắm chứ bộ? Gia thế người ta lớn, không nhẽ gia thế chúng ta cũng thấp kém hay sao? Chẳng phải ngươi cũng sắp được làm thị trưởng thành phố đó sao? Chỉ cần ngươi nhận Trương Dương làm con nuôi, đó không phải là môn đăng hộ đối rồi sao?
Lý Trường Vũ cùng Trương Dương đang uống canh cũng bị sặc lên tận mũi, hai người đều đứng dậy ho khan liên tục. Sáng kiến của Tô lão thực là quá dọa người mà.
Hôm sau trở về xã Hắc Sơn Tử, Trương Dương rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn hắn có cái gì đó khác lạ, trên đường đi tới ủy bân nhân dân huyện, không ít người chủ động đến bắt chuyện hỏi thăm hắn. Hắn cũng rất nhanh nhận ra được chắc là do bản tin đó mà người ta thay đổi cách nhìn về Trương chủ nhiệm hắn, được làm sao cũng thực thú vị. Hắn cũng chỉ cười cười gật đầu đáp trả lại người khác, đây cũng là muốn tạo cảm tình với người ta và cũng là tạo một khoảng cách nhất định, không quá thân thiết với người xa lạ làm gì. Lúc tới cổng ủy ban nhân dân xã, lão bảo vệ Tôn mặt mày rạng rỡ chạy ra đón: Tiểu Trương chủ nhiệm của chúng ta giờ thành người nổi tiếng tại xã Hắc Sơn Tử này rồi.
Trương Dương cười ném cho hắn một bao thuốc, Tôn lão đầu vui tươi hớn hở đón lấy cười nói: Buổi họp thường vụ tới, Vương bí thư còn muốn tuyên dương khen ngợi ngươi nữa đó!
Trương Dương trong lòng cũng vui sướng, nhưng biểu hiện bên ngoài lại khiên tốn cẩn thận: Chỉ là chút công lao mà thôi, cần gì phải biểu dương như vậy chứ?
Tôn lão đầu cười nói: Tiểu Trương chủ nhiệm là công tác bên kế hoạch hóa gia đình, nhưng lại tu sửa cầu đường ngon lành như vậy, thử hỏi có đáng được tuyên dương không cơ chứ?
Trương đại quan nhân cũng không nhịn được mà nở nụ cười tự khen mình một chút.
Lúc trở lại ban kế hoạch hóa gia đình thì tiểu Ngụy lại báo cho hắn một tin tức tốt. Lần trước Trương Dương có xin Quách xã trưởng một cái phòng làm việc, hiện giờ đã được phê chuẩn. Chỉ cần Trương Dương lên tiếng, bất cứ lúc nào bọn họ cũng đều có thể dọn nhà ngay được.
Trương Dương cũng vừa lòng gật gật đầu. Nhận lấy chén trà Long Tỉnh từ tay tiểu Ngụy, nhàn nhã nhấp một ngụm: Lúc ta đi công tác, quê nhà có sự việc gì không?
Tiểu Ngụy cười nói: Cũng chẳng có việc gì trọng đại cả. Chỉ là lúc thông báo đề án phát thưởng cho các thôn, các nữ chủ nhiệm cấp thôn xóm lại kịch liệt phản ứng. Các nàng nói, trước đây chúng ta còn nợ tiền thưởng chưa trả, lần này sẽ không tin ban kế hoạch hóa gia đình của chúng ta nữa.
Trương Dương cười nói: Tiểu Ngụy. Ngươi đi thông báo lại một lượt, ngày mai ta muốn triệu tập tất cả các nữ chủ nhiệm tại thôn xóm họp ở ban chúng ta.
Tiểu Ngụy đáp dạ một tiếng, đang định đi thực hiện nhiệm vụ thì Trương Dương lại gọi với lại: À đúng rồi. Dì của ngươi thế nào rồi?
Đã xuất viện rồi, hôm nay cũng là về làm việc rồi mới phải chứ? Chẳng biết vì sao mãi vẫn chưa thấy tới!
Đúng lúc này thì Ngô Hoành Tiến từ bên ngoài đi tới, thấy Trương chủ nhiệm thì cuống quít bắt chuyện hỏi han. Tiểu Ngụy cũng biết ý cáo từ rời đi.
Ngô Hoành Tiếng niềm nở nói: Biết Trương chủ nhiệm bị thương, định chạy lên huyện thăm hỏi sức khỏe, nhưng lại không biết ngươi nằm ở đâu!
Trương Dương cả giận mắng: Thôi đừng giả bộ nữa. Đến cả một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có, giờ lại mặt trơ trán bóng nói như vậy sao?
Ngô Hoành Tiến xấu hổ cười cười nói: Đích thực là ta cũng có ý đó. Nhưng lúc thấy Trương chủ nhiệm được lên tivi, ta sợ rằng gọi điện lại bị người ta nghĩ là nịnh nọt, bởi vậy mới tới tận nơi hỏi thăm sức khỏe như vậy! Tài ăn nói của tiểu tử này thực cũng có chút phân lượng.
Trương Dương nheo mắt lại lạnh lùng hỏi: Tình hình công trường thế nào rồi?
Ngô Hoành Tiến cười nói: Ngay hôm sau Vương bí thư liền thưởng cho Trương chủ nhiệm năm mươi đồng, còn đám người Kiều Tứ, vì có công giúp đỡ xã nhà phòng chống thiên tai nên mỗi người được thưởng hai mươi đồng. Bọn họ cũng đã nhận đủ tiền thưởng rồi! Nói xong hắn cũng vội vàng lấy năm mươi đồng tiền thưởng đưa cho Trương Dương.
Trương Dương hờ hững cầm lấy rồi lại hỏi tiếp: Lâm Thành Vũ gần đây có gây sự gì nữa không?
Ngô Hoành Tiến nhỏ giọng nói: Dường như cũng ngoan ngoãn hơn nhiều rồi. Lúc trước chỉ ra vật liệucó vấn đề, hắn cũng ngoan ngoãn đổi lại hàng chất lượng, công tác cũng chăm chỉ và cẩn thận hơn rất nhiều.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng lại vang lên tiếng người gõ cửa.
Được Trương Dương mời vào, cán sự Chu Xuyên bên tuyên truyền xã vẻ mặt tươi cười đi vào: Trương chủ nhiệm, Lâm chủ nhiệm mời ngươi tới họp.
Cuộc họp này của Lâm Thành Bân cũng là để lập ra ủy ban chấp hành tuyển cử. Người tham dự có trưởng đồn côn an Chu Lương Thuận, chủ nhiệm văn phòng ủy ban xã Cảnh Tú Cúc, chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình Trương Dương, trưởng khoa tài vụ Lưu Kim Thành, cán sự tuyên truyền Chu Xuyên, hiệu trưởng trường trunng học xã Lâm Tử Viễn.
Trương Dương khi biết mục đích buổi họp này liền hiểu ra rằng mình cũng bị kéo vào cái ủy ban chấp hành kia rồi. Trương đại quan nhân cũng phải cảm thán, sao mà chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều phải hắn ra tay mới xong được vậy?
Vẫn như thường lệ, Lâm Thành Bân lại diễn thuyết một bài phát biểu dài lê thê nói về đại hội đại biểu nhân dân sắp tới, hơn mười phút sau mới lại chuyển chủ đề về mục đích buổi họp ngày hôm nay: Mọi người ở đây đều là cán bộ nòng cốt của xã Hắc Sơn Tử chúng ta. Ta cũng sơ bộ tuyển định mấy người các ngươi làm thành viên ủy ban chấp hành tuyển cử, và ta cũng tạm thời làm chủ nhiệm ban chấp hành này, phó chủ nhiệm sẽ do đồng chí Cảnh Tú Cúc làm. Còn Trương Dương, Chu Lương Thuận, Chu Xuyên, Lưu Kim Thành cùng Lâm Tử Viễn mấy người các ngươi làm ủy viên. Mọi người có ý kiến gì không? Lâm Thành Bân liếc nhìn từng người một trong phòng họp.
Chu Xuyên mở đầu vỗ tay hưởng ứng, những người khác cũng theo đó mà vỗ tay theo phong trào lấy vài cái.
Nếu mọi người không có ý kiến, ta liền phân công công tác của ủy ban chấp hành chúng ta. Lâm Thành Bân đặt hai tay trên bàn nói: Đồng chí Chu Lương Thuận sẽ phụ trách an ninh của cuộc họp hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc lần này, phải đảm bảo được mọi sự diễn ra thuận lợi yên ổn. Nhất quyết không được để phát sinh sự tình gì ngoài mong đợi!
Chu Lương Thuận cũng không phải là lần đầu tiên nhận cái công việc bảo vệ kiểu như vậy, chỉ hờ hững lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Đồng chí Lưu Kim Thành sẽ phụ trách dự trù chi phí tổ chức của lần đại hội đại biểu này. Rồi còn phải chuẩn bị kinh phí cũng như vận động nhà tài trợ trước một tuần. Ngươi có làm được không?
Lưu Kim Thành làm ra bộ mặt khó xử, dè dặt nói: Lâm chủ nhiệm chắc cũng biết tình hình tài chính xã chúng ta . . .
Lâm Thành Bân trợn ngược hai mắt lên, ánh mắt tràn ngập sát khí liếc nhìn Lưu Kim Thành buộc hắn phải nuốt lại vào bụng phần sau của câu nói. Lâm Thành Bân lạnh lùng nói: Đây là đại sự của toàn xã Hắc Sơn Tử ta, ngươi nhất định phải làm cho tốt.
Nghe Lâm chủ nhiệm quả quyết như vậy, Lưu Kim Thành cũng không dám nói gì nữa.
Lâm Thành Bân tiếp tục phân công công tác: Cảnh chủ nhiệm phụ trách công tác tiếp đón các đại biểu thôn xóm cũng như đại biểu nhân dân toàn quốc. Đây cũng là việc cực kỳ quan trọng đó!
Cảnh Tú Cúc hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ lần tiếp đón đại biểu lần trước, vui mừng gật đầu nói: Lâm chủ nhiệm yên tâm, ta sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này.
Lâm Thành Bân cũng nở nụ cười thỏa mãn, quay sang chỗ Trương Dương nói: Tiểu Trương. Ta muốn cho ngươi phụ trách hậu cần đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần này!
Trương Dương cũng thấy vừa mừng vừa lo, đây thực sự là một món lợi không nhỏ. Đảm bảo hậu cần cũng tức là mua sắm, vừa không phải lo gánh chịu trách nhiệm gì, mà chỉ cần nắm giữ được việc mua bán đồ dùng cho đại hội, thì việc giở chút tiểu xảo trên hóa đơn là có thể dễ dàng kiếm được một khoản không nhỏ chút nào. Ánh mắt ước ao của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Dương, không biết thằng nhãi này có số *** chó gì mà lại được trọng dụng như vậy. Nhưng mà Trương Dương cũng chẳng thèm có ý định giở trò gian lận mà kiếm chác, một chút bạc vụn này Trương đại quan nhân há có thể để vào trong mắt hay sao? Trương Dương bây giờ chỉ chú trọng đến chiến tích, Lâm Thành Bân giao chuyện tốt này cho mình chứng minh thằng hắn cũng có chút tôn trọng mình, hiển nhiên cũng nên làm tốt chuyện này để giúp đỡ lại hắn mới phải đạo.
Lâm Tử Viễn phụ trách cung cấp hội trường cho đại hôi, bởi nhẽ mỗi lần có cuộc họp gì lớn là xã nhà lại trưng dụng hội trường trường trung học của hắn. Chu Xuyên vẫn là tuyên truyền cho cuộc đại hội đại biểu lần này xuống tận từng nhà dân dưới thôn xóm.
Ủy ban chấp hành tuyển cử chính thức thành lập hiển nhiên không tránh khỏi một bữa ăn mừng, tất nhiên chi phí cũng đều do bền tài vụ lo.
Trương Dưng tuy rằng là một ủy viên trong ban chấp hành tuyển cử, nhưng hắn cũng không quên lời dặn dò của Lý Trường Vũ, điều quan trọng nhất bây giờ là phải lo liệu thật tốt việc xây dựng lại trường tiểu học Hồng Kỳ, bởi vì nếu hoàn thành xong được công trình này cũng chính là chiến tích quan trọng nhất để được thăng quan tiến chức. Cái vị An Chí Viễn tiên sinh ở Hồng Kông, mà có sức ảnh hưởng lớn tới huyện Xuân Dương, thậm chỉ đến cả thành phố Gianh Thành hay toàn bộ tỉnh Bình Hải, nếu như lần này hầu hạ hắn không được tốt, sợ rằng con đường làm quan của mình cũng gặp trắc trở lớn rồi.
Vương Bác Hùng cùng Quách Đạt Lượng đều biết Trương Dương đã được chuyển thành cán bộ nhà nước có biên chế chính thức, cả hai đều lắc đầu cảm thán mối quan hệ thân mật này của Trương Dương với Lý bí thư. Chỉ có điều Vương Bác Hùng nhờ ơn Lý bí thư là có thể thấy được thắng lợi trước mắt, còn Quách Đạt Lượng thì vẫn còn đang không biết sống chết ra sao nữa.
Vương Bác Hùng hiển nhiên sẽ không nói gì cho Quách Đạt Lượng biết. Nếu như trên huyện đã chỉ định Cảnh Tú cúc làm trưởng xã thì như là ván đã đóng thành thuyền rồi, hắn muốn quản thì cũng không có cái năng lực này. Hắn tuy rằng đảm nhiệm cái chức bí thư đảng ủy xã Hắc Sơn Tử này, nhưng hắn biết nhiều lúc chỉ nên là một người đứng ngoài cuộc mà xem, không lại tự mua dây buộc mình.
Trương Dương cũng vậy, không chủ động đánh tiếng cho Quách Đạt Lượng làm gì. Tuy rằng lần trước vụ việc trường tiểu học Hồng Kỳ, cũng là mình đã đánh tiếng giúp hắn tránh khỏi một kiếp nạn, nhưng xem ra thằng nhãi này tránh được mùng một cũng không thoát khỏi mười lăm, sớm muộn gì cũng phải gánh chịu trách nhiệm mà thôi. Huống chi cái quy tắc quan trọng nhất của chốn quan trường, đó là không được mủi lòng thương hại mà cứu giúp người khác, chỉ cần ngươi đứng ngoài xem cũng là đã nhân từ với hắn rồi. Giả như là lần này lại cứu giúp hắn thì cũng đồng nghĩa với việc đối nghịch với Vũ Thu Linh, chẳng khác nào đối nghịch với phó thị trưởng Từ Triệu Bân? Trương đại quan nhân tuy rằng không sợ đắc tội với người, như tự dưng lại đi gây thù chuốc oán với người khác như vậy, hắn cũng chẳng có hứng thú làm.
Vũ Thu Linh lại càng không có khả năng đi nhắc nhở Quách Đạt Lượng, bây giờ nàng cũng không thèm xem Quách Đạt Lượng là đối thủ nữa. Mỗi lần thấy vẻ dương dương tự đắc của hắn, Vũ Thu Linh không khỏi len lén cười thầm, chờ thằng nhãi này tới ngày hôm đó biết được chân tượng sự thực, thì xem hắn còn vênh váo được nữa hay không. Lòng dạ đàn bà thường đối nghịch lại với vẻ bề ngoài. Quả thực nàng ta thực sự muốn cho Quách Đạt Lượng một sự đả kích tàn khốc nhất.
Điều gì tới rồi cũng sẽ tới. Còn mười ngày nữa là tới cuộc họp đại hội đại biểu toàn quốc tại xã Hắc Sơn Tử, huyện ủy cuối cùng cũng xác định người được đề cử làm trưởng xã. Ngoại trừ mấy người sớm đã biết nội tình là Vũ Thu Linh, Vương bí thư cùng Trương Dương ra thì tất cả mọi người đều bị một màn này làm kinh hồn bạt phách. Trưởng xã được đề cử chỉ có một người, đó chính là phó xã trưởng kiêm chủ nhiệm ban thanh tra kỷ luật xã Vũ Thu Linh. Huyện ủy cũng cho nhảy dù xuống hai phó xã trưởng khác, Quách Đạt Lượng vẫn tiếp tục giữ chức phó xã trưởng như trước. Về phần Lâm Thành Bân lúc nghe được danh sách đề cử trưởng xã lần này cũng há mồm trợn mắt không thể tin vào tai mình được. Hắn thậm chí còn gọi điện hỏi lại tổng bộ huyện ủy là có đúng hay nhầm lẫn khâu nào, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh, các cấp lãnh đạo trên huyện ủy nhìn xa trông rộng như vậy, Lâm Thành Bân hắn quả thực không thể so sánh được.
Dù sao Lâm Thành Bân cũng có chút quan hệ qua lại với Quách Đạt Lượng, không ngờ sự thực lại tàn khốc đến vậy. Hắn cũng sợ đả kích lớn như vậy, sợ rằng Quách Đạt Lượng vô pháp tiếp thu được. Hắc lắc đầu thở dài rồi tới phòng làm việc của bí thư đảng ủy Vương Bác Hùng.
Vương Bác Hùng nghe hắn nói xong, cũng mỉm cười nói: Lão Lâm à, ngươi là chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, đồng thời là chủ nhiệm ủy ban chấp hành tuyển cử, nói thế nào đi chăng nữa chuyện này cũng không đến lân ta đi giải thích với đồng chí Đạt Lượng được. Hơn nữa ta chỉ là một gã bí thư đảng ủy chỉ chăm lo công tác của đảng bộ, cũng không thể can thiệp vào chuyện tuyển cử của nhà nước được!
Lâm Thành Bân cười nói: Vương bí thư cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được chứ! Tuy rằng ta là chủ chiệm đại hội đại biểu lần này, nhưng chân chính lại là do ngươi định đoạt mọi chuyện mà thôi! Trong lòng hắn cũng thầm mắng con cái già Vương Bác Hùng dối trá.
Vương Bác Hùng cố ý làm ra vẻ mặt ngây thơ nói: Lão lâm ngươi suy nghĩ cũng hơi lệch lạc rồi đó. Đại hội đại biểu hiển nhiên là do dân chúng định đoạt, ta sao có khả năng quyết định được? Nếu để người khác nghe được, còn tưởng ta là lạm dụng chức quyền làm bậy nữa đó!
Lâm Thành Bân quyết tâm cùng Vương Bác Hùng chết chìm với nhau, nói: Vương bí thư. Nếu không ta cũng phải đi báo trước cho đồng chí Đạt Lượng biết, sợ rằng hắn không chấp nhận được.
Vương Bác Hùng chậm rãi rút ra một điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa. Hắn đang muốn nói tiếp thì điện thoại lại kêu liên hồi, hắn cũng chỉ đành gượng cười cười nhấc điện thoại lên nghe. Điện thoại là của cán bộ cấp cao trên huyện gọi tới, kêu hắn lên dự cuộc họp hội nghị đại biểu trên huyện, sau đó còn phải chuẩn bị trước cho thật tốt cái chức cục trưởng cục thuế sắp nhận nữa. Còn kêu hắn phải hoàn thành tốt cái bài thi trước mắt là đại hội đại đại biểu nhân dân toàn quốc ở xã Hắc Sơn Tử. Vương Bác Hùng cũng không nghĩ tới thần tài lại đến nhanh như vậy, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống từ lâu, giọng điệu run run nói: Cổ bộ trưởng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của các cấp lãnh đạo . . .
Nghe được mấy lời này, cùng cái biểu hiện như động đực kia của Vương Bác Hùng, Lâm Thành Bân lập tức nhận ra được là thằng nhãi này chắc chắn vừa gặp được chuyện tốt gì rồi. Người ta không có nói, mình cũng không thể mở lời đi hỏi thẳng được, trong lòng hắn cũng phải bội phục Vương bí thư.
Vương Bác Hùng bỏ điện thoại xuống, biểu hiện hưng phấn cùng kích động vẫn chưa rút đi, vẫn cứ chìm đắm trong mộng đẹp. Mãi một hồi lâu hắn mới nhận ra bên cạnh còn Lâm Thành Bân, ho khan một tiếng rồi cầm bao thuốc đưa qua mời Lâm Thành Bân một điếu.
Lâm Thành Bân cũng chẳng cần khách khí, nhận một điếu thuốc rồi lại tiếp tục chủ đề cũ: Vương bí thư, còn chuyện của đồng chí Đạt Lượng, người xem . . .
Vương Bác Hùng từ khi nghe được cái tin tức tốt lành kia, tinh thần cũng vui vẻ hơn rất nhiều, tất nhiên cũng thay đổi luôn thái độ, gật đầu nói: Như vậy đi. Hai ta cùng đi khuyên bảo hắn một chút, mong rằng hắn cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Quách Đạt Lượng sau khi nghe Lâm Thành Bân tuyên bố quyết định của huyện, hắn vẫn lặng yên ngồi đó. Vương Bác Hùng ra vẻ đồng tình đưa cho hắn một điếu thuốc, Quách Đạt Lượng hai tay run run sờ soạn mãi trong túi áo mà vẫn không lấy ra được cái bật lửa, Lâm Thành Bân vội vàng châm lửa dùm hắn. Quách Đạt Lượng cố sức rít một hơi dài, sau đó lại buồn bã cúi thấp đầu xuống.
Vương Bác Hùng cùng Lâm Thành Bân bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều toán lên vẻ sợ hãi cực độ. Tự dưng hắn ta lại nói như là đang ở buổi lễ nhận chức trưởng xã vậy? Hắn bị làm sao rồi?
Quách Đạt Lượng vươn tay ra, bắt tay với Lâm Thành Bân cười nói: Thực cảm ơn Lâm chủ nhiệm nhiều năm qua đã giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngươi! Lâm Thành Bân cũng bị Quách Đạt Lượng dọa đến ngay ngốc một chỗ. Quách Đạt Lượng buông tay phải Lâm Thành Bân ra, lập tức lại nắm chặt hai Vương bí thư, giọng điệu tràn ngập nhiệt huyết nói: Sau khi ta chủ trì công tác của ủy ban xã, mong muốn cùng Vương bí, thư hai người chúng ta có thể cùng nhau hợp tác làm việc cho thật tốt, làm bạn tốt . . . Không . . . Chúng ta có thể cùng nhau hợp tác làm việc cho thật tốt giúp xã Hắc Sơn Tử chúng ta có thể thay đổi một diện mạo mới!
Trong ngực Vương Bác Hùng như bị vật gì đó chặn lại, làm hắn nói không lên lời nữa. Hắn cũng có cảm giác như Quách Đạt Lượng bị điên rồi.
Lâm Thành Bân cũng nhận ra được Quách Đạt Lượng có vấn đề, nhưng hắn cũng không muốn tin rằng Quách Đạt Lượng bị điên rồi. Hắn cũng chỉ đành tận tình khuyên bảo nhẹ giọng an ủi: Đồng chí Đạt Lượng, ngươi bình tĩnh lại một chút đi!
Quách Đạt Lượng vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ của mình: Hai vị lãnh đạo cứ yên tâm, ta sẽ không vì được cấp trên tín nhiệm mà kiêu ngạo đâu. Làm cái chức xã trưởng này, ta sẽ càng yêu cầu mình cao hơn, chăm lo công tác, nỗ lực làm việc. Chỉ lúc nào người lãnh đạo cao nhất làm tốt công tác của mình, lúc đó mới có thể khiến các vị phó xã trưởng noi gương được . . .
Vương Bác Hùng cũng không muốn nghe mấy lời lảm nhảm này nữa, hắn vỗ vỗ vai Quách Đạt Lượng mấy cái rồi lắc đâu đi ra khỏi cửa. Lúc hắn đi ra ngoài hành lang, một cơn gió mát bất chợt tạt thẳng vào mặt hắn, làm hắn cũng phải run người một cái. Một nỗi chua xót dâng trào mãnh liệt trong lòng hắn, phá tan đi cái cảm giác vui sướng khi nãy nghe được tin mình thăng chức. Vương Bác Hùng nhắm hai mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tính. Hắn biết, nếu như không phải Quách Đạt Lượng mà là chính bản thân hắn, sợ rằng hắn cũng không tài nào chấp nhận được cái sự thực tàn khốc đó. Hắn vẫn biết quan trường là tàn khốc ác liệt, nhưng tàn khốc đến độ hóa điên một vị lãnh đạo cấp cao thì quả thực hắn cũng không tưởng tượng được.
/2583
|