Trương Dương thì đắc ý mỉm cười, hắn thật sự là không hiểu Triệu Kim Phân này, Phong Trạch nhất trung có bộ dạng hiện tại, chồng của cô ta nên gánh trách nhiệm, nếu như hai vợ chồng họ thông minh, trong chuyện này nên bảo trì trầm mặc, nhưng Triệu Kim Phân lại chủ động tìm mình gây khó dễ, chẳng lẽ cô ta cảm thấy một thường ủy của Phong Trạch thì hay lắm sao? Ngươi dám tìm ta làm phiền, ngày mai ta sẽ chơi nam nhân của ngươi.
...
Sau khi Triệu Kim Phân đi, Trương Dương mới nhớ tới vừa rồi Khưu Kim Trụ có gọi điện thoại cho mình, hắn gọi lại cho Khưu Kim Trụ, tâm tình của Khưu Kim Trụ thủy chung vẫn thấp thỏm, nghe thấy Trương Dương gọi tới, gã cuối cùng cũng không nhịn được, nói: Thị trưởng Trương, nghe nói là có người muốn xử tôi! ý tứ của câu này quá rõ ràng, gã là muốn cầu viện Trương Dương.
Trương Dương tuy coi thường Khưu Kim Trụ, nhưng mấy việc gần đây khiến hắn phát hiện Khưu Kim Trụ cũng có chút tác dụng, Khưu Kim Trụ nói với hắn như vậy, chứng tỏ người khác muốn xử Khưu Kim Trụ có tám chín phần mười là liên quan tới việc hắn giúp mình làm việc.
Trương Dương hỏi: Anh nghe ai nói?
Khưu Kim Trụ không dám giấu Trương Dương, đem chuyện Trình Diễm Đông nói với mình ra kể lại cho Trương Dương, Trương Dương vẫn có chút ấn tượng với tên Trình Diễm Đông này, cảm thấy người này có chút phong độ của người có tri thức, làm người cũng rất khiêm tốn. Nhưng gã nói với Khưu Kim Trụ những lời này khẳng định là có mục đích, trong nội bộ cục công an người có năng lực như Khưu Kim Trụ không nhiều, Triệu Quốc Đống không nghi ngờ gì nữa là kẻ đứng mũi chịu sào, Trình Diễm Đông để lộ chuyện này cho Khưu Kim Trụ, chứng tỏ gã đã có điều bất mãn với hành vi của Triệu Quốc Đống, Trương Dương nói: Có thời gian thì hẹn gã ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với gã!
Khưu Kim Trụ vội vàng nói: Tối nay thì sao, tối nay tôi tới Bạch Lộ tân quán đặt chỗ! Gã là thật sự sợ hãi rồi.
Trương Dương cười cười, tố chất tâm lý của tên Khưu Kim Trụ này thực chẳng ra làm sao cả, gặp phải chút gió lay cỏ động đã hốt hoảng thế này rồi. Trương Dương dẫu sao thì tối nay cũng không có việc gì, liền đáp ứng.
Chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố Trương Đăng Cao lúc này tới xin chữ ký, gã cầm một tập hóa đơn, những cái này đều là vật dụng văn dòng và ghi chép sử dụng xe mà Trương Dương sử dụng, án chiếu theo quy định thì trên mỗi một hóa đơn đều phải có chữ ký của Trương Dương.
Trương Dương nhìn tập hóa đơn, không khỏi có chút đau đầu: Tôi bảo này đồng chí Đăng Cao, anh mỗi ngày đều bận rộn làm những chuyện lông gà vỏ tỏi này, anh có thấy phiền không?
Trương Đăng Cao cười khổ, nói: Thị trưởng Trương, tôi cũng không muốn làm phiền anh đâu, nhưng bên trên có quy định này, tôi cũng đành chịu!
Trương Dương vừa ký vừa nói: Gần đây việc của tôi nhiều lắm, một cái phiếu xe, lúc dùng xe chẳng bao giờ tìm được cả!
Trương Đăng Cao nói: Những cái phiếu đó đều thanh toán cho anh rồi!
Trương Dương nhướn mắt lên, có chút bất thiện nhìn gã: Ý gì đây? Thì ra tôi không nên thanh toán những cái phiếu đó à?
Trương Đăng Cao vội vàng giải thích: Thị trưởng Trương, tôi không phải là có ý này!
Anh không phải có ý này thì có ý gì? Ai cũng nói là phó thị trưởng không được có xe riêng, tôi từ lúc tới Phong Trạch nhậm chức đã có không xe, nhưng khi tôi dùng xe, đến chiếc xe con của chính phủ thành phố cũng không có lấy nổi một chiếc!
Trương Đăng Cao nói: Gần đây ai cũng bận kháng hạn, các lãnh đạo đều bận tới hương trấn chỉ huy, xe quả thật là hơi thiếu!
Trương Dương nói: Bọn họ kháng hạn thì tôi cũng bận làm cải cách giáo dục, tình hình hạn hán quan trọng, giáo dục còn quan trọng hơn, chúng ta không phải là thường nói, có nghèo thế nào cũng phải học, có khổ cũng không thể để trẻ con khổ đúng không?
Trương Đăng Cao không còn gì để nói, giảng đại lý thì gã không giỏi, luận tới nói năng ngoắt nghéo thì gã lại càng không bằng vị phó thị trưởng này, gã thở dài, nói: Thị trưởng Trương, tôi cũng là vì phục vụ cho các lãnh đạo thôi, có dễ dàng gì đâu, nếu là trước đây thì tôi được gọi là tổng quản đấy!
Trương Dương cười nói: Tổng quản trong cung à?
Trương Đăng Cao không khỏi bật cười: Tôi so với tổng quản cũng mạnh hơn một chút, các lãnh đạo có gì không hài lòng đều phê bình tôi, vừa rồi bí thư Triệu vừa phê bình tôi đấy!
Trương Dương nói: Phê bình anh cái gì?
Phê bình tôi làm đặc biệt hóa, an bài cho anh một thư ký chuyên chức!
Trương Dương nói: Những người này sao mà nhiều chuyện thế? Tiểu Phó cũng không phải là thư ký chuyên chức của tôi mà!
Trương Đăng Cao gật đầu.
Trương Dương ký xong những hóa đơn đó, đưa cho Trương Đăng Cao, nói: Tôi chuẩn bị tới các xã trấn tìm hiểu tình hình văn giáo vệ sinh cơ sở, anh phải cấp xe cho tôi đó!
Trương Đăng Cao nói: Thị trưởng Trương, thật sự là không có xe mà, chỉ cần bên trên có xe, thôi khẳng định sẽ phân cho anh. Nhưng gần đây ai cũng cần dùng xe, tôi thật sự là không dám đảm bảo với anh!
Trương Dương híp mắt lại, nói: Chút chuyện này mà cũng làm khó anh à!
Trương Đăng Cao nói: Thế này đi, ban xe con còn có một chiếc Nissan, thường ngày đều dùng để vận chuyển đồ dùng văn phòng, năm ngoái có thêm một chiếc xe chở khách, cho nên chiếc xe Nissan pickup này ít được dùng, nếu anh không ngại thì tôi tìm cho anh một lái xe, chiếc xe này trước tiên để anh dùng.
Trương Dương nghe vậy liề mừng rỡ, xem ra không bức gã thì thằng ôn này không chịu làm cho mình. Trương Dương hứng thú đứng dậy, nói: Dẫn tôi đi xem xe!
...
Trương Đăng Cao bất lực, chỉ có thể dẫn hắn tới kho xe, chiếc xe Nissan pickup đó quả nhiên là đỗ ở trong bãi xe, thường ngày lãnh đạo chẳng ai muốn ngồi chiếc xe này, dẫu sao thì cái thứ bất luân bất loại như thế này, ngồi vào không lộ ra được khí chất của lãnh đạo, khoang xe hơi nhỏ, không để được bao nhiêu đồ, hiện tại có xe hàng rồi nên số lần sử dụng chiếc xe này càng ít. Ba năm chạy năm vạn km, tất nhiên là bảo dưỡng rất tốt, nhìn cũng chẳng kém xe mới là mấy.
Trương Dương đi quay chiếc xe pickup này, điều duy nhất khiến hắn không hài lòng là nó màu xanh lục, thằng ôn này cực kỳ kỵ húy cái màu này, Trương Đăng Cao nói: Lái xe của ban xe con đều ra ngoài rồi, hay là đợi lát nữa về tôi nghĩ biện pháp an bài cho anh...
Trương Dương nói: Tự tôi biết lái xe, không cần tài xế, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy, đưa tôi chìa khóa!
Trương Đăng Cao tìm chìa khóa của chiếc pick up này, đưa chìa khóa cho hắn. Trương Dương kéo cửa xe rồi ngồi vào, không ngờ đồ bên trong cũng khá, Trương Dương cười ha ha, nói: Được, chấp nhận tạm, chiếc xe này để tôi dùng trước đi, gara cũng để tôi dùng, tiền xăng mỗi tháng...
Trương Đăng Cao mặt mày khổ sở nói: Phương diện xăng cũng có chế độ, tôi chỉ có thể án chiếu theo chế độ mà làm thôi! Nói tới hai chữ chế độ, trong lòng gã thực sự là bất lực tới cực điểm, giảng chế độ với phó thị trưởng Trương, chẳng khác nào là đàn gảy tai trâu. Gã phát hiện mình và phó thị trưởng Trương này giao phong thì luôn luôn rơi vào thế hạ phong, rất bị động, rất nhiều chuyện đều bị bức phải làm, sau cùng lại không thể không làm. Ví dụ như an bài thư ký cho hắn, hay ví dụ như là phải đưa chiếc pickup này cho hắn.
Trương Dương đã bắt đầu khởi động xe pickup, tiếng ồn của xe rất lớn, có điều động lực lại đủ, dẫu sao cũng là 2.4.
Trương Dương một là không quá quen thuộc với tính năng của xe pickup, thứ hai là mấy ngày rồi chưa sờ vào xe, chỉ lo lùi xe, nhưng không ngờ có một chiếc xe ở phía sau đi tới, chiếc xe đó không ngừng bấm còi, nhưng Trương đại quan nhân nhân vẫn chỉ lo lùi xe.
Rầm một tiếng, đuôi xe chiếc pickup đâm vào chiếc xe lam điểu đó, người ở trong xe lam điểu sợ đến nỗi giật nảy mình.
Trương Đăng Cao cũng sợ đến ngây ra, xe vừa mới giao vào tay thằng ôn này đã xảy ra sự cố giao thông, kỹ thuật lái xe của hắn con mẹ nó thật là bưu hãn.
Trương Dương lập tức dừng xe, đẩy cửa nhảy xuống, đuôi xe pickup không sao, nhưng chiếc xe Lam Điểu bị đâm thì lại không may mắn như vậy, cửa xe trước và sau bên hông phải đều lõm vào.
Trương Dương đúng kiểu vừa ăn cướp vừa la làng, hắn muốn áp đảo đối phương trên khí thế, chỉ vào chiếc xe đó, nói: Anh đi ra cho tôi, lái xe cái kiểu gì đấy?
Một cảnh sát từ trong xe bước ra, cảnh sát này không phải là ai xa lạ, chính là cục trưởng cục công an thành phố Phong Trạch Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Gã cũng không ngờ chiếc xe pickup đó lại lao thẳng về phía mình, may mà tốc độ không nhanh, trong xe trừ gã ra thì không còn ai khác, Triệu Quốc Đống nhìn thấy người lái xe không ngờ lại là phó thị trưởng Trương Dương, trong lòng than thầm, con mẹ nó thế này không phải là oan gia ngõ hẹp ư?
Trương Dương cũng nghĩ tới câu này, hắn nhìn cửa xe Lam Điểu đã biến hình, lại nhìn đuôi xe pickup vẫn nguyên vẹn, một loại cảm giác tự hào đột nhiên dâng lên, cười hắc hắc, nói: Cục trưởng Triệu, thì ra là anh à, xe của anh không chịu được đâm, xe Nhật phải không? Sắt mỏng quá!
Triệu Quốc Đống bực bội không thôi, đúng là tao lái xe Nhật thật, nhưng xe mày lái cũng là xe Nhật, chẳng qua là đuôi xe Pickup cứng hơn một chút, gã chỉ vào nhãn xe Pickup: Thị trưởng Trương, xe của anh cũng là xe Nhật mà!
Trương Dương lúc này mới nhìn mấy chữ anh văn to tướng đó, con mẹ nó, mất mặt quá, nhìn mấy chữ như lòng gà này, lão tử còn cho rằng là sản phẩm của đế quốc Mỹ.
Trương Đăng Cao thấy hai bên va chạm xe đều là người quen, cũng yên tâm, kỳ thực ở trong trụ sở chính phủ thành phố phát sinh sự cố giao thông, có tám chín phần mười đều là người quen. Gã đứng ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ, là Trương Dương lùi xe đâm vào xe Triệu Quốc Đống.
Nhưng Trương đại quan nhân lại không cho rằng như vậy, Trương Dương nói: Tôi nói này cục trưởng Triệu, anh không có việc gì thì lái xe đến đây làm cái gì? Bãi đỗ xe của cục công an không chứa nổi chiếc xe này của anh à?
Triệu Quốc Đống bị câu này của hắn khiến cho tắc tị, thầm nghĩ con mẹ nó quá càn rỡ rồi, ai quy định là xe của cục công an không thể tới chính phủ thành phố? Ai quy định là bãi đỗ xe của chính phủ chỉ có thể đỗ xe của các ngươi? Nhưng trong lòng có giận hơn nữa thì vẫn phải để ý tới mặt mũi, Triệu Quốc Đống nói: Là tôi sai, tôi sai! Tôi không để ý thấy thị trưởng Trương lùi xe!
Trương đại quan nhân rất rộng lượng xua xua tay, nói: Bỏ đi, bỏ đi, dẫu sao cũng không có tổn thất gì, kỹ thuật lái xe của anh sau này phải luyện nhiều hơn nhé!
Triệu Quốc Đống suýt nữa thì bị hắn chọc cho tức giận đến nỗi phải trở mặt, thầm nghĩ cái gì mà không tổn thất, hai cái cửa xe của tao biến hình rồi, kính cũng vỡ một khối lớn, đi sơn lại không biết phải tốn bao nhiêu tiền đây, thế mà gọi là không có tổn thất gì à? Kỹ thuật lái xe của tao kém ư? Lúc tao chơi xe, mày con mẹ nó còn chưa biết xì mũi cơ, bấm còi với mày cả nửa ngày, vậy mà mày còn đạp ga đâm thẳng vào, kỹ thuật lái xe của ai kém chứ!
Trương Đăng Cao ở bên cạnh nhìn, trong lòng mừng thầm, Triệu Quốc Đống ở Phong Trạch nổi danh là cường thế, nhưng ở trước mặt vị phó thị trưởng không giảng đạo lý này thì cũng chỉ có nước bấm bụng mà chịu, Triệu Quốc Đống cho rằng mình là không thèm chấp Trương Dương, nhưng trong mắt người khác thì gã phải chịu thiệt, phải nhận xui xẻo.
Trương Dương lái chiếc xe về chỗ đỗ, chìa khóa xe thì bỏ vào trong túi, bước ra nhìn, Triệu Quốc Đống cũng đỗ xe lại rồi, thân xe bị hủy không nhẹ, từ sắc mặt của Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra, trong lòng thằng ôn này ấm ức tới cực điểm.
Trương Dương trong lòng đã có một lý giải mới với tính năng của xe Pickup, không ngờ lúc đâm nhau, chiếc xe này lại chiếm được tiện nghi lớn.
Trương Dương nói: Cục trưởng Triệu, tới văn phòng của tôi ngồi đi! Hắn cũng biết mình đuối lý, cho nên mới đề xuất lời mời nói.
Triệu Quốc Đống gật đầu, nói: Thị trưởng Trương, tôi hôm nay tới cũng là vì đặc biệt muốn tìm ngài đây!
...
Triệu Quốc Đống tới tìm Trương Dương là bởi vì chuyện của Tạ Đức Tiêu. Trương Dương nghe nói ý đến của gã, lông mày nhíu lại, mặt đầy vẻ không vui, nói: Cục trưởng Triệu, chuyện này không phải đã rất rõ ràng rồi ư? Tạ Đức Tiêu có dính líu tới cướp của!
Triệu Quốc Đống cười nói: Thị trưởng Trương, tôi không giấu gì ngài, quan hệ cá nhân giữa tôi và Tạ Đức Tiêu khá tốt, người này tôi cũng hiểu, anh nói gã là gian thương thì tôi không phản đối, nhưng nói gã là kẻ cướp thì tôi cảm thấy khả năng không lớn, gã rất có tiền, không thể vì một vạn đồng mà đi cướp giật được, vả lại, Phong Trạch nhất trung nợ gã hơn trăm vạn, gã đòi nợ cũng là danh chính ngôn thuận, việc gì phải dùng loại thủ đoạn cực đoan đó?
Tôi tuy không phải là cảnh sát, nhưng tôi cũng biết, rất nhiều phần tử phạm tội đều là vậy, máu nóng dồn lên nhì chuyện gì cũng dám làm!
Triệu Quốc Đống nói: Thị trưởng Trương, Tạ Đức Tiêu luôn miệng nói anh có đưa cho gã một tờ giấy viết tay, bảo gã tới khoa tài vụ nhận tiền!
Trương Dương trừng mắt lên, mặt mày phẫn nộ nói: Cục trưởng Triệu, anh rốt cuộc là tin gã hay tin tôi?
Triệu Quốc Đống tuy biết nhiều hiểu rộng, nhưng loại nhân vật như Trương Dương thì gã cũng là lần đầu tiên lĩnh giáo, gã ý vị thâm trường, nói: Cảnh sát chúng tôi chỉ tin vào chứng cứ!
Trương Dương cười nói: Đúng vậy, là nên tin chứng cứ, gã nói tôi đưa cho gã một tờ giấy viết tay, vậy thì bảo gã lấy tờ giấy đó ra, chỉ cần lấy ra được thì tôi thừa nhận ngay!
Đối diện với Trương Dương, Triệu Quốc Đống thật sự là không còn gì để nói, gã thở dài: Căn cứ vào những gì mà Tạ Đức Tiêu nói, tờ giấy đã bị trưởng khoa tài vụ của Phong Trạch là Chương Duệ Dung giấu đi rồi, cho nên...
Trương Dương nói: Cục trưởng Triệu, lời nói của loại gian thương như Tạ Đức Tiêu mà anh cũng tin à? Tôi biết quan hệ cá nhân của hai người không tồi, nhưng một cách sát không nên để tình cảm chi phối.
Triệu Quốc Đống càng nghe càng thấy tức, thằng ôn này không ngờ lại mượn chuyện này để giáo huấn mình, ngươi là cấp phó ban, ta cũng là cấp phó ban, ngươi dựa vào gì mà giáo huấn ta? Triệu Quốc Đống nói: Phó thị trưởng Trương, anh hiểu lầm rồi, tôi tới là để tìm hiểu tình huống chứ không phải là xin cho Tạ Đức Tiêu, từ lúc tôi tiến vào đội ngũ cảnh sát, tôi luôn giữ pháp luật theo lẽ công bằng đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, trước giờ không cho phép vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, càng không bao che cho bất cứ ai!
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi tin anh, tin anh là một đồng chí tốt!
Triệu Quốc Đống tức giận rồi. Con mẹ nó, tao cần mày khẳng định à? Trương Dương thủy chung dùng ngữ khí của kẻ bề trên để nói chuyện với gã, điều này khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy sỉ nhục chưa từng có. Triệu Quốc Đống nói: Thị trưởng Trương, chúng ta không thể bỏ qua cho người xấu, cũng không thể đổ oan cho người tốt, tôi muốn để đồng chí Chương Duệ Dung hiệp trợ điều tra.
Trương Dương nói: Tạ Đức Tiêu không phải là người tốt gì cả, anh muốn tìm hiểu tình huống thì tôi không phản đối, nhưng ngàn vạn lần đừng làn nhiễu loạn trật tự của Phong Trạch nhất trung, tiền lương có khăn lắm mới được phát xuống, tình tự của các giáo viên vừa bình phục lại một chút, cũng có chút lòng tin với lãnh đạo mới của trường học, các anh làm cảnh sát thì cũng ít tới nơi đó thôi, tiếng còi cảnh sát luôn khiến lòng người hoang mang, còn không biết các anh muốn làm ra đại sự lớn gì.
Triệu Quốc Đống nói chuyện với Trương Dương một lát, trong lòng sinh ra cảm giác không có nổi nửa câu vừa ý, cho dù là ngồi ở đây nói chuyện với hắn tiếp thì cũng chẳng có được hiệu quả gì.
Triệu Quốc Đống từ trong lời nói của Trương Dương đã nhận được một số gợi ý, Tạ Đức Tiêu khẳng định là trúng kế của Trương Dương rồi, Trương Dương không nể mặt mình, nếu như gã muốn điều tra Chương Duệ Dung, không loại trừ khả năng Trương Dương trở mặt với gã.
Lúc Triệu Quốc Đống ra khỏi cửa thì gặp tân hiệu trưởng Thường Lăng Phong của Phong Trạch nhất trung, Triệu Quốc Đống quan sát Thường Lăng Phong một lát, giữa gã và Thường Lăng Phong không có bất kỳ sự lai vãng gì, đã không quen nhau thì tất nhiên là không thể nói tới giao tình.
Trương Dương nhìn thấy Thường Lăng Phong vào, mỉm cười đứng dậy: Anh tới đúng lúc lám, tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh!
Thường Lăng Phong đi tới đối diện bàn làm việc của Trương Dương rồi ngồi xuống: Anh ta tới làm gì vậy? Kỳ thực Thường Lăng Phong đã đoán ra, vị cục trưởng cục công an này tới đây có tám chín phần mười là vì vụ án cướp tiền của Phong Trạch nhất trung.
Trương Dương nói: Còn không phải là bởi vì Tạ Đức Tiêu ư, gã không ngờ lại hoài nghi tôi!
Thường Lăng Phong cười cười, gã quay lại nhìn ra sau, xác định không có ai ở ngoài nghe lén mới nói: Chuyện đó, tôi thấy hay là thu tay đi, Tạ Đức Tiêu cũng không phải là kẻ đại gian đại ác, thật sự là tống hắn vào tù vì tội cướp tiền thì hơi tàn nhẫn.
Con người anh mềm lòng quá!
Thường Lăng Phong nói: Không phải là mềm lòng mà là không cần thiết!
Trương Dương cười nói: Tôi biết nên làm thế nào, nhân tình này tôi sớm muộn gì cũng bán ra, có điều không thể bán cho Triệu Quốc Đống được!
Thường Lăng Phong nói: Anh không thích gã à?
Trương Dương lắc đầu, nói: Rất không thích, người này có vấn đề!
Thường Lăng Phong cười nói: Tôi thấy anh có bệnh nghề nghiệp của ủy ban kỷ luật rồi, ở trong mắt anh, mỗi một cán bộ đều có vấn đề!
Anh không có vấn đề, tôi tuyệt đối tin là vậy!
Thường Lăng Phong nói: Tôi chẳng phải là cán bộ gì cả, là anh bức tôi làm nên không tính!
Trương Dương nhìn đồng hồ: Chiều rảnh không, cùng đi ăn cơm?
Thường Lăng Phong lắc đầu, nói: Anh biết mà, tôi đối với loại ăn uống xã giao đó không có hứng thú gì cả, cũng không giỏi ứng phó, hay là anh đi một mình đi. Đúng rồi, kế hoạch mà tôi bàn với anh thế nào rồi?
Trương Dương nói: Chuyện đầu tư vào giáo dục là chuyện tốt! Anh viết kế hoạch đi, tôi sẽ dùng danh nghĩa của chính phủ thành phố Phong Trạch để phát lời mời ra ngoài!
Thường Lăng Phong cười nói: Không cần phải long trọng như vậy, tôi cảm thấy trước tiên vẫn làm trong phạm vi nhỏ thôi, dựa vào cơ sở của phòng chiêu thương Giang Thành của chúng ta trước kia, mời mấy xí nghiệp lớn làm tăng uy danh là rất dễ dàng.
Trương Dương nói: Ý của anh là...
Thường Lăng Phong nói: Trước tiên thành lập một quỹ trợ học, vận hành ở Phong Trạch nhất trung, sau này từng bước mở rộng ảnh hưởng.
Trương Dương nói: Được, nói chung chuyện này giao cho anh, anh cứ thế mà làm, tôi toàn lực ủng hộ!
Thường Lăng Phong kháng nghị: Thì ra sau này những chuyện này anh đều không quản?
Trương Dương nói: Tôi là phó thị trưởng, chủ quản không chỉ là giáo dục, văn giáo vệ sinh, chuyện của cả Phong Trạch nhiều lắm, tôi nào có thể cả ngày nhìn chằm chằm vào một chỗ?
Thường Lăng Phong nói: Thế này đi, tôi mời mấy xí nghiệp có tính đại biểu của Giang Thành tới, thứ bảy nhé?
Anh cứ xem thế nào mà làm! Tôi toàn lực ủng hộ!
Trương đại quan nhân lái xe pickup tới khách sạn Bạch Lộ, sau nhiều ngày tới Phong Trạch, cuối cùng cũng kiếm được xe riêng, Phó Trường Chinh ngồi ở ghế phụ, người ta đều là lãnh đạo ngồi, thư ký lái xe. Ở đây thì bọn họ lại đổi vị trí.
Phó Trường Chinh cũng hiểu, phó thị trưởng Trương đã coi mình là tâm phúc để bồi dưỡng rồi, nhưng Phó Trường Chinh lại không chắc, với phong cách làm việc của phó thị trưởng Trương rốt cuộc có thể đi bao xa ở Phong Trạch.
Trương Dương lúc đừng xe, nói: Tiểu Phó, có thời gian thì đi học lái xe đi, sau này làm việc cũng tiện hơn.
Phó Trường Chinh dạ một tiếng.
Trương Dương lúc này đã quen với tính năng của pickup, làm một pha đỗ xe điệu nghệ, đưa xe vào giữa hai chiếc xe khác.
Phó Trường Chinh xuống xe trước, vòng sang bên kia mở cửa, lái xe thì gã không biết, nhưng mở xe thì rất quen tay. Làm thư ký, mấy cái trò đơn giản này là phải biết.
Trương Dương đắc ý cười cười, chưa đi tới cửa lớn thì di động đổ chuông, là Cố Giai Đồng gọi, thì ra Thường Lăng Phong muốn quỹ trợ học trước tiên gọi cho đám bạn bè thân thích, Cố Giai Đồng, Lâm Thanh Hồng, Lưu Kim Thành, Tào Chính Dương, Tiết Minh, An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện, những xí nghiệp gia và nhà đầu tư có thực lực ở Giang Thành toàn bộ đều được mời. Cố Giai Đồng vốm muốn tới nhà máy chế thuốc kiểm tra công việc, lại thêm lâu rồi chưa gặp Trương Dương, cho nên nhân cơ hội này tới Phong Trạch xem thử.
Trương Dương đối với việc này cầu còn không được, thời gian mà Thường Lăng Phong hẹn là thứ bảy, Cố Giai Đồng chuẩn bị tới trước một ngày, như vậy có thể ở riêng với Trương Dương.
Trương Dương lúc gọi điện thoại, nhìn thấy Khưu Kim Trụ và Trình Diễm Đông đã từ trong nhà ăn bước ra đón, hắn hẹn thời gian với Cố Giai Đồng xong liền gác điện thoại, mỉm cười bước vào.
Trình Diễm Đông bước nhanh lên trước, chìa tay về phía Trương Dương, Trương Dương vẻ mặt hòa ái bắt tay với gã: Tôi và đồng chí Diễm Đông đã biết nhau rồi!
Trình Diễm Đông cười cười, Khưu Kim Trụ vội vàng chạy lên chào một tiếng thị trưởng Trương.
Trương Dương gật đầu, nói: Chúng ta vào trong nói chuyện!
Khách sạn Bạch Lộ tuy bình thường không có nhiều khách, nhưng Phong Trạch dẫu sao cũng chỉ là một thành phố cấp huyện, ra vào rất dễ gặp người quen, Trình Diễm Đông và Khưu Kim Trụ đều không muốn để người khác biết mình có quan hệ riêng với Trương Dương.
Mấy người tiến vào phòng, em họ Khưu Kim Tùng của Khưu Kim Trụ cũng đợi ở bên trong.
Trương Dương giới thiệu Phó Trường Chinh với họ, mọi người ngồi xuống.
Trình Diễm Đông sở dĩ để lộ tin tức nội mạc cho Khưu Kim Trụ, mục đích của gã chính là uyển chuyển tỏ thái độ với Trương Dương, gã muốn thông qua quan hệ của Khưu Kim Trụ mà móc nối với Trương Dương, cục công an bề ngoài thì là Triệu Quốc Đống độc đoán, nhưng dưới sự lãnh đạo chuyên quyền của Triệu Quốc Đống, các bộ môn đều sớm đã sóng ngầm cuồn cuộn.
Trình Diễm Đông là một người có suy nghĩ, gã tốt nghiệp đại học cảnh quan Trung Hoa, nếu như không phải là cha mẹ sức khỏe kém cần chiếu cố, gã vốn có thể có lựa chọn tốt hơn, sau khi tới Phong Trạch, sự chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng khiến Trình Diễm Đông lạnh lòng, bề ngoài thì gã tuân theo sự chỉ huy của Triệu Quốc Đống, nhưng trong lòng lại nảy sinh sự phản cảm rất lớn đối với sự chuyên quyền tham công của Triệu Quốc Đống, rất nhiều lúc phản cảm có thể áp chế trong lòng, thậm chí có thể ẩn giấu cả đời. Trình Diễm Đông tuy có phản cảm với hành vi của Triệu Quốc Đống, nhưng một mực không đối kháng với gã, thậm chí phủ định ý kiến của gã, nhưng từ sau vụ cướp tiệm vàng, Trình Diễm Đông liền bị nguy cơ to lớn bao trùm, thượng cấp đã hạ kỳ hạn cho họ, tới giờ vẫn chưa có bất kỳ manh mối gì, cục trưởng cục công an Trung Quốc sẽ không gánh trách nhiệm này, trong chuyện này người có khả năng bị đá ra ngoài nhất chính gã và đại đội trưởng hình cảnh Khưu Kim Trụ, chính vì chuyện này mà Trình Diễm Đông có cảm giác đồng bệnh tương liên với Khưu Kim Trụ.
Người ta khi cảm thấy nguy hiểm, bảo hộ mình là phản ứng của bản năng, Trình Diễm Đông tất nhiên không cam tâm cứ vậy bị Triệu Quốc Đống đá ra, gã bắt đầu tìm cơ hội, bằng vào khứu giác mẫn duệ của gã, gã phát hiện Trương Dương rất có khả năng chính là cơ hội tốt nhất của gã.
Lúc uống rượu một khi xen vào tính mục đích quá nhiều, uống rượu như vậy không thể nào tận hứng, tiệc tối tiến hành hơn một tiếng thì kết thúc, bởi vì có quá nhiều người có mặt, Trình Diễm Đông không tiện nói gì, Trương Dương cũng nhìn ra tâm tư của gã, không nhắc tới đề tài mẫn cảm.
Sau bữa tối, Trương Dương về phòng mình, không lâu sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa, gã đi tới chỗ mắt nhìn nhìn ra ngoài, Trình Diễm Đông một mình đứng ở ngoài cửa. Trương Dương cười cười, mở cửa để Trình Diễm Đông đi vào.
Trình Diễm Đông cười nói: thị trưởng Trương, tôi mang ít trà sơn dã cho ngài, vừa rồi nhiều người quá nên không tiện lấy ra!
Trương Dương cười nói: Khách khí làm gì? Vào ngồi đi, vẫn còn sớm mà, chúng ta thưởng thức trà mà anh mang tới!
Trình Diễm Đông nhân cơ hội tiến vào phòng, ngày hôm nay trước khi gã tới bái phỏng Trương Dương, gã đã điều tra kỹ càng, bối cảnh của Trương Dương gã cũng biết được ít nhiều rồi, từ các loại sự tích trong quá khứ của Trương Dương, gã đã đưa ra một kết luận, Trương Dương có năng lực đối kháng với Triệu Quốc Đống, Trình Diễm Đông sở dĩ lựa chọn Trương Dương cũng là hành động bất đắc dĩ, gã hiện tại nếu như không chủ động, kết cục của gã tất nhiên là thành thí tốt.
Khách chủ ngồi xuống, Trương Dương nếm tử lá trà mà Trình Diễm Đông mang tới, than khẽ: Không tồi!
Trình Diễm Đông nói: Cũng không được tính là trà lá ngon gì cả, có điều thuần một màu xanh tự nhiên, lại mọc hoang, sau khi hái xuống, chú tôi tự mình chế đó.
Trương Dương nói: Phong Trạch có núi à? Trước đây gã chưa nghe nói tới, cả Giang Thành nhắc tới núi thì trước tiên sẽ nghĩ tới núi Thanh Đài của Xuân Dương, phía Phong Trạch nổi danh nhất là hồ Phong Trạch.
Trình Diễm Đông cười nói: Có! Núi Bích Loa, ở phía nam hồ Phong Trạch, độ cao so với mực nước biển chỉ có hơn hai trăm mét, phong cảnh cũng tính là không tồi, sản vật rất phong phú, kể ra thì chỉ nên gọi là đồi núi, không sánh được núi Thanh Đài của Xuân Dương.
Trương Dương nói: Anh tới núi Thanh Đài bao giờ chưa?
Trình Diễm Đông gật đầu: Năm ngoái có tới, cũng là lần đó tới núi Thanh Đài mới nghe được công tích vĩ đại của thị trưởng Trương, việc khai phá du lịch núi Thanh Đài là do một tay ngài làm nên.
Trương Dương cười ha ha, Trình Diễm Đông dùng bốn chữ công tích vĩ đại để hình dung thì có chút hơi quá, có điều núi Thanh Đài quả thật là chính tích của hắn, mà không chỉ có hắn, Lý Trường Vũ cũng bởi vì chiêu thương dẫn tư núi Thanh Đài mà giành được chính tích rõ rệt, từ đó mà thuận lợi leo lên ghế phó thị trưởng thường vụ Giang Thành.
Trình Diễm Đông nói: Thị trưởng Trương, lần này tôi tới là muốn bàn với ngài một chuyện!
Trương Dương gật đầu, không có việc thì không lên điện tam bảo, Trình Diễm Đông chọn lúc này một mình tới gặp mình, dụng ý của gã không cần nói cũng biết. Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, nói: Đồng chí Diễm Đông, nơi này không có người ngoài, chúng ta cứ thành thật nói chuyện với nhau đi, đừng cố kỵ gì cả!
/2583
|