Trương Dương dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bí thư Cố, ôm Cố Giai Đồng ra khỏi bệnh viện, bế cô ta lên xe, đưa về căn nhà số 9 đại biểu cho quyền lực tối cao tại tỉnh Bình Hải, rồi lại đưa cô ta vào phòng tắm.
Biểu hiện của Cố Doãn Tri trong cả quá trình rất bình tĩnh, trầm mặc, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Lúc Trương Dương đóng cửa phòng tắm, có chút chột dạ cười nói với bí thư Cố: Bí thư Cố, tôi không gọi thì ngài ngàn vạn lần đừng có vào đấy nhé!
Cố Doãn Tri trong lòng dở khóc dở cười, trăm ngàn cảm xúc dâng lên trong lòng, con mẹ nó thế này là sao, con gái mình và thằng nhóc này rốt cuộc là có quan hệ gì, thật sự là chém không đứt mà còn rối thêm. Cố Doãn Tri biết mình cũng chẳng quản được nên cũng chả buồn hỏi, kệ mẹ hắn đi.
Trương Dương không phải là lần đầu tiên cởi quần áo của Cố Giai Đồng, nhưng lần này tâm tình lại khẩn trương nhất, bí thư tỉnh ủy ở bên ngoài, mình không ngờ lại dám ở trong phòng tắm cởi quần áo của con gái ông ta, lá gan này thật sự là hơi lớn một chút, Trương đại quan nhân lý giải rất sâu sắc câu này, muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm. Chút chuyện giữa mình và Cố Giai Đồng, có giấu cũng giấu không được, nói chung cũng có một ngày bị đưa ra ánh sáng.
Nhìn Cố Giai Đồng thần chí mê man, Trương Dương lập tức ném tất cả phiền não sang một bên, cởi quần áo cũng phải có cảnh giới, Trương đại quan nhân lúc này đối diện với Cố Giai Đồng thân không một mảnh vải, nhưng trong đầu lại không có một chút dâm ý nào, không phải là Cố Giai Đồng không đủ hấp dẫn, mà là vì hắn phải cứu người, Trương Dương đỡ Cố Giai Đồng ngồi vững trong bồn tắm, hai chân đỡ cô ta, tiềm vận nội lực lên song chưởng rồi áp lên tấm lưng đẹp vô cùng của Cố Giai Đồng đồng, nội lực liên miên bất tuyệt rót vào trong cơ thể của cô ta.
Mục đích của Trương Dương là trước tiên thanh trừng dư độc ở miệng vết thương, sau đó dùng nội lực bức dư độc còn sót lại trong cơ thể của Cố Giai Đồng ra ngoài, nước ở trong bồn tắm rất nhanh biến thành một hồng nhạt, theo sự thúc đẩy của nội lực của Trương Dương, nước càng lúc càng đậm màu.
Khắp người Cố Giai Đồng bốc ra hơi nước, trong phòng tắm hơi nước mịt mù, giống như là sương mù.
Nội lực của Trương Dương vận hành ba vòng ở trong cơ thể của Cố Giai Đồng, từ từ thu hồi nội lực, Cố Giai Đồng chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy đầu óc đang mơ màng trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, cô ta chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được nơi mình đang ở, không ngờ lại thân không một mảnh vải cùng Trương Dương ngâm mình trong bồn tắm, càng khiến cô ta xấu hổ không thôi là bọn họ không ngờ lại ở trong nhà mình.
Trương Dương cũng thân không một mảnh vải, trên người nước ướt sũng, hắn dang tay ra ôm thân hình mềm mại của Cố Giai Đồng vào trong lòng, Cố Giai Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận, nói: Làm bừa, đây là nhà em!
Trương đại quan nhân cười một tiếng, chuyện này chỉ có thể giải thích sau với Cố Giai Đồng thôi, hắn từ trong bồn tắm bò ra, thằng ôn này suy nghĩ rất chu đáo, Cố gia không thể chuẩn bị quần áo cho hắn thay, cho nên hắn mới trần truồng bước vào bồn tắm. Trương Dương tắm dưới vòi hoa sen một lát, nhìn thấy Cố Giai Đồng mặt đỏ bừng từ trong bồn đi ra, nếu như trong nhà chỉ có bọn họ, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tắm uyên ương này, nhưng làm gì cũng phải phân thời gian địa điểm, lúc này bí thư Cố đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm, cho dù là cho Trương Dương mượn thêm một lá gan nữa thì hắn cũng chẳng dám ở bên trong làm bừa làm bậy. Trương Dương mặc quần áo xong, nói với Cố Giai Đồng: Anh ra ngoài trước!
Cố Giai Đồng xua xua tay, tỏ ý bảo hắn mau đi ra, tim cô ta đang loạn như ma, chuyện hôm nay không biết nên ăn nói thế nào với cha đây.
Trương Dương rời khỏi phòng tắm, lấy hết can đảm đi ra phòng khách, thấy Cố Doãn Tri đang ngồi ở đó đọc báo. Trương Dương trong lòng minh bạch, bí thư Cố khẳng định là đang giả vờ, mình và con gái của ông ta trần truồng ở trong phòng tắm liệu thương, Cố Doãn Tri cho dù là tố chất tâm lý có tốt đến cỡ nào thì khẳng định cũng có tư tưởng dậy sóng.
Trương Dương rất thật thà, rất câu thúc, có thể nói từ lúc nhận thức Cố Doãn Tri tới nay, chưa bao giờ thấy hắn câu thúc như vậy, Cố Doãn Tri không bảo hắn ngồi xuống, hắn ngay cả ngồi cũng không dám, cung kính nói: Bí thư Cố, chị Giai Đồng không sao rồi!
Kỳ thực từ lúc Trương Dương tới bệnh viện, Cố Doãn Tri đã thôi lo lắng, ông ta hiểu rất rõ y thuật của Trương Dương, Trương Dương đã có thể trị khỏi hai chân cho con gái út mình, vậy thì bệnh của Giai Đồng tất nhiên là không thành vấn đề.
Cố Doãn Tri đặt tờ báo xuống, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, từ trên mặt ông ta không nhìn ra được là đang vui hay đang giận, chính bởi vì vậy, Trương Dương mới càng thấp thỏm, chuyện giữa hắn và Cố Giai Đồng hôm nay đã triệt để bày ra trước mặt bí thư Cố rồi, tuy trước đây Cố Doãn Tri cũng biết tư tình của họ, có điều lúc đó dẫu sao cũng chưa chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ cuối cùng, hiện giờ cái gì cũng chọc thủng hết rồi, Trương Dương lập tức cảm thấy khó xử.
Cố Doãn Tri nói: Ngồi đi! Kỳ thực bí thư Cố muốn nói là cực khổ cho cậu rồi, nhưng nghĩ thấy câu này lại không hợp lý lắm, thằng ôn này ôm con gái mình vào phòng tắm rồi cởi sạch quần áo, mình không thể nào nói rằng hắn khổ cực được. Trương Dương cảm thấy khó xử, bí thư Cố cũng cảm thấy khó xử.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Cố Doãn Tri, kỳ thực ở đối diện cũng có chỗ, hắn nên ngồi xuống đối diện, có điều Trương Dương lại sợ nhìn thấy ánh mắt của bí thư Cố, ánh mắt thâm thúy có thể nhìn sâu vào trong lòng mình, nếu như dưới cái nhìn chằm chằm của bí thư Cố, há chẳng phải là như ngồi trên kim châm, cho dù là ngồi ở bên cạnh mà trong lòng còn thấy không thoải mái.
Cố Doãn Tri nói: Giai Đồng trúng độc à?
Trương Dương gật đầu: Đoán định sơ bộ chắc là bị rết cắn!
Rết cắn ư? Cố Doãn Tri đối với những độc trùng này cũng không có nghiên cứu nhiều.
Trương Dương nói: Một loại độc trùng rất lợi hại, có điều cũng có phương pháp khắc chế! Hắn đứng dậy, nói: Bí thư Cố, tôi ra ngoài mua ít thuốc cho chị Giai Đồng, như vậy mới có thể thanh trừ sạch sẽ dư độc ở trong cơ thể!
Cố Doãn Tri nói: Mau đi đi!
Sau khi Cố Giai Đồng tắm xong, thay quần áo rồi đi ra, trên mặt vẫn phủ lên một vẻ xấu hổ, đi tới trước mặt cha lí nhí nói: Cha!
Cố Doãn Tri ừ một tiếng, thấy con gái không sao, sự lo lắng trong lòng cũng triệt để tan biến, Cố Giai Đồng ngồi xuống cạnh cha, vừa hay ngồi xuống đúng vị trí mà Trương Dương vừa ngồi, cô ta xấu hổ không dám nhìn vào mắt cha.
Cố Doãn Tri sờ sờ trán con gái, xác định nhiệt độ cơ thể của cô ta đã xuống thấp, trong lòng thấy an ủi vô cùng, nói khẽ: Trương Dương nói con là bị rết cắn?
Cố Giai Đồng nghe thấy cha nói vậy, nhớ kỹ lại rồi nói: Đúng vậy, hôm trước lúc con tới Tây Tiều nghiệm thu nhà, ở trong hậu viện hóng gió, một con rết bò lên chân con, còn dùng quyển tạp chí đập chết nó, lúc đó không có gì lạ, không ngờ tới là vì nó nên mới bị bệnh.
Cố Doãn Tri nói: Trong nhà cũ muỗi nhiều lắm, con cẩn thận chút.
Cố Giai Đồng nói: Nói vậy thì con phải kiếm ít thuốc sát trùng, thanh lý sạch sẽ Tây Tiều một lượt.
Cố Doãn Tri thầm cảm thấy may mắn, nói: May mà Trương Dương nghe thấy tin tức liền tới ngay, nếu không bệnh của con sẽ bị kéo dài! Nói tới đây ông ta không khỏi nhớ tới đám bác sĩ của bệnh viện nhân dân tỉnh, tức giận bảo: Cái gì mà giáo sư chuyên gia, cha thấy toàn là một đám lang băm, nếu như không phải là Trương Dương tới, bọn họ tới giờ chắc vẫn chưa tra ra được là con vì nguyên nhân gì mà bị sốt.
Cố Giai Đồng nói: Luận tới y thuật, trên thế giới này còn ai sánh bằng Trương Dương nữa?
Cố Doãn Tri phát giác trong lời nói của con gái mình đầy vẻ tự hào, ông ta nhìn về phía con gái, Cố Giai Đồng cũng cảm thấy lời nói của mình hơi quá, xấu hổ cúi đầu xuống.
Cố Doãn Tri một lúc sau mới nói: Hắn đối với con cũng tính là tốt!
Nghe thấy câu này của cha, Cố Giai Đồng mừng thầm trong lòng, đang định nói vài câu tốt đẹp cho Trương Dương thì lại có khách tới, người tới thăm Cố Giai Đồng là Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện sau khi gặp cha, nghe thấy tin tức Cố Giai Đồng đột nhiên bị bệnh, liên tưởng tới việc Trương Dương vội vàng tới Đông Giang, lập tức đoán ra Trương Dương tới tất nhiên là có liên quan tới Cố Giai Đồng. Giao tình giữa Kiều Mộng Viện và Cố Giai Đồng tuy bình thường, nhưng dẫu sao cũng được coi là bạn bè, về tình về lý cô ta đều nên tới thăm một chuyến, hơn nữa cha cô ta cũng kiến nghị cô ta tới thăm.
Thế là cô ta và An Ngữ Thần thương lượng với nhau, hai người cùng tới Cố gia.
Cố Giai Đồng thấy họ tới vì mình, mỉm cười ra đón: Các cô sao lại tới đây?
Kiều Mộng Viện cười nói: Vừa rồi nghe cha tôi nói cô bị bệnh, cho nên tới bệnh viện thăm cô, nhưng tới bệnh viện thì nghe nói là cô đã về nhà rồi, cho nên tôi và Ngữ Thần cùng tới thăm.
An Ngữ Thần đặt đồ dinh dưỡng ở trong tay xuống: Cố tiểu thư không sao là tốt rồi!
Cố Giai Đồng dẫn họ tới trước mặt cha, giới thiệu bọn họ cho cha biết.
Cố Doãn Tri cười nói: Thì ra là con gái của bí thư Kiều, thật là xinh đẹp!
An Ngữ Thần nói: Bí thư Cố, ngài không thể chỉ khen có người của mình được, chẳng lẽ cháu rất xấu ư?
Cố Doãn Tri cười ha ha, ông ta nghe Cố Giai Đồng giới thiệu An Ngữ Thần là cháu của Cảng thương An lão, Cố Doãn Tri rất nhiệt tình mời họ ngồi xuống, mỉm cười nói: Lúc trước khi An lão tới Bình Hải, tôi đã từng gặp mặt ông ta. An gia của các cô đầu tư vào Giang Thành, cống hiến đối với gia hương rất lớn, là tấm gương của đồng bào Hương Cảng.
An Ngữ Thần nói: Ông nội cháu thủy chung đều nhớ mình là người của gia hương, xuất lực, giúp đỡ cho gia hương được giàu mạnh chính là nguyện vọng lớn nhất của ông, tuy lão nhân gia không còn, nhưng cháu sẽ tiếp tục di chí, hoàn thành nguyện vọng của ông ấy.
Cố Doãn Tri gật đầu đầy vẻ tán thưởng: Sự phát triển của Bình Hải không thể nào thiếu được những thương nhân yêu nước từ gia hương ra nước ngoài như các cô.
Cố Giai Đồng nhìn đồng hồ thì thấy đã sắp chín giờ rồi, cô ta hỏi nhỏ: Các cô đã ăn cơm chưa?
Kiều Mộng Viện cười nói: Chúng tôi ăn xong mới tới!
Lúc này Trương Dương mua thuốc về, thấy cả Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều tới, không thể không ngây ra, hắn cười nói: Tới rồi à!
An Ngữ Thần nói: Sư phụ, chưa thấy ai như anh, Cố tiểu thư bị bệnh thì anh nói một tiếng đi, giả vờ thần bí, đừng quên chúng tôi cũng là bạn bè!
Trương Dương nói: Ai là bạn bè với cô, cô là đồ đệ của tôi, là vãn bối của tôi!
Mọi người đều bật cười, An Ngữ Thần tức đến nỗi giậm chân bình bịch.
Cố Doãn Tri bởi vì con gái khỏi bệnh nên tâm tình cũng tốt, ông ta nói với mấy người trẻ tuổi: Mấy đứa nói chuyện đi, tôi ở đây mọi người nói chuyện không tiện!
Trương Dương đặt thuốc xuống, nói: Không nói chuyện nữa đâu, giờ muộn rồi, bọn tôi cũng phải cáo từ rồi, chị Giai Đồng, tẹo nữa chị sắc thuốc uống nhé, tổng cộng là ba thang thuốc, mỗi ngày uống một thang, như vậy là có thể triệt để khỏi bệnh, cái túi lớn đó là thuốc tẩy trùng mà tôi mua, bảo người cầm tới Tây Tiều lão trạch, đốt ở trong phòng, dùng khói hun một lát, tro được đốt ra có thể bay khắp cả vườn, xà trùng bình thường sẽ không dám tới gần nhà nữa.
Cố Giai Đồng gật đầu, cô ta vừa giải trừ độc tố xong, quả thật là có chút mệt mỏi, lại thêm cô ta cũng không muốn để bọn Kiều Mộng Viện nhìn ra quan hệ giữa mình và Trương Dương, liền nói khẽ: Tôi tiễn mọi người!
Kiều Mộng Viện nói: Không cần đâu, cô vừa khỏi bệnh, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi đi, xe tôi đỗ ngay bên ngoài thôi!
Trương Dương và Cố Giai Đồng nhìn nhau, hai bên đều nhín thấy vẻ quyến luyến sâu trong mắt nhau. Trương Dương sợ để lộ sơ hở, đi ra ngoài trước.
Cố Giai Đồng tiễn họ tới cửa lớn.
Kiều Mộng Viện lái xe jeep tới, Trương Dương không khỏi hâm mộ vỗ vỗ động cơ xe jeep: Xe ngon! Kiều tổng đúng là có tiền!
Kiều Mộng Viện cười nói: Của đại ca tôi đấy!
Đại ca cô ư?
Kiều Mộng Viện gật đầu, cha cô ta tới Đông Giang thượng nhiệm, không những chỉ ông ta tới, mà đại ca của cô ta là Kiều Bằng Cử hôm nay cũng tới Đông Giang gặp cha mẹ.
Trương Dương và Kiều Bằng Cử chưa từng gặp nhau, nhưng cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt đối với Kiều gia. Gã lên xe jeep ngồi vào ghế phụ, An Ngữ Thần ngồi ở phía sau hắn, rướn sát vào lưng ghế, ghé vào tai hắn nói nhỏ: Chúng ta đi uống rượu đi?
Trương Dương cười ha ha, nhìn Kiều Mộng Viện, nói: Cái này thì phải hỏi Kiều tổng!
Kiều Mộng Viện nói: tửu lượng của tôi không tốt, uống say rồi thì ai lái xe? Vả lại hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta để ngày mai hẵng tính đi! Đang nói chuyện thì đại ca của cô ta gọi điện tới, chính là bảo cô ta tới Lam Ma Phương mới mở ở đường bộ hành Đông Giang chơi. Kiều Mộng Viện đặt điện thoại xuống, nói lại ý của đại ca.
An Ngữ Thần là hạng không chịu ngồi yên, vừa nghe thấy đi chơi lập tức hoan hô ầm ĩ.
Trương đại quan nhân vốn cũng có chút mệt rồi, nhưng thấy An Ngữ Thần có hứng trí cao như vậy, cũng không tiện làm cô ta mất hứng, vả lại hôm nay gặp mặt đại ca của Kiều Mộng Viện cũng không phải là chuyện gì xấu, dẫu sao thì Kiều Chấn Lương ngày mai cũng thành bí thư tỉnh ủy Bình Hải, quen với con trai của y, cho dù không thành bạn bè thì ít nhất cũng không thành kẻ thù.
Mang tâm thái này, Trương Dương theo bọn họ cùng tới Lam Ma Phương.
Khiến Trương Dương không ngờ là, ở Lam Ma Phương hắn không những gặp Kiều Bằng Tử mà còn gặp mấy người bạn, trong đó có tổng tài tập đoàn Phong Dụ Lương Thành Long vừa mới ra tù, chủ nhiệm bộ tín dụng ngân hàng công thương tỉnh Trần Thiệu Bân, còn có cả Đinh Triệu Dũng.
Mấy người bọn Lương Thành Long không ngờ Trương Dương lại xuất hiện cùng bọn Kiều Mộng Viện, không khỏi ngây ra đó, nhưng bọn họ lại lập tức nhìn nhau cười, đám người này đều là con cháu quan to, cũng đều là hạng nhân tinh, bí thư Cố về hưu rồi, bí thư Kiều tới, ai cũng tìm mọi cách để nắm lấy cơ hội, quan hệ tốt với con cái của Kiều gia, đây là căn bản để tiếp tục phát triển ở Bình Hải, từ trên người bọn họ có thể nhìn ra động hướng của bậc cha chú của họ.
Trương Dương thầm cảm thán sự thực tế của những người này, nhưng ở trong mắt Lương Thành Long, Trương Dương so với họ còn cao minh hơn, bọn họ muốn thông qua Kiều Bằng Cửu mà bấu víu quan hệ với bí thư Kiều, Trương Dương người ta thì lại đã đi đường tắt, trực tiếp quan hệ với con gái của bí thư Kiều, loại thủ đoạn này thằng ôn này không phải là làm lần đầu tiên, nhưng người ta chính là có bản sự. Người hâm mộ nhất là Trần Thiệu Bân, gã thực sự là bội phục duyên nữ nhân của Trương Dương tới sát đất. Đều là nam nhân, sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy?
Kiều Bằng Cử không hòa ái như cha gã, người này khí vũ hiên ngang, thân hình khôi ngô. Không đợi Kiều Mộng Viện giới thiệu gã đã ha ha đứng dậy bước về phía Trương Dương, chủ động chìa tay ra, nói: Trương Dương! Tôi biết anh!
Trương Dương mỉm cười bắt tay với Kiều Bằng Cử: Tôi hình như là chưa từng gặp mặt Kiều tiên sinh mà!
Kiều Bằng Cử nói: Anh là nhân vật phong vân, tôi ở trên TV thường nhìn thấy anh, cũng nghe cha tôi nhớ tới anh!
Trương Dương nói: Bí thư kiều rất bình di dễ gần!
Kiều Bằng Cử cười nói: Anh đừng vội vỗ mông ngựa, cha tôi giờ có ở đây đâu! Câu này khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
Kiều Mộng Viện giới thiệu An Ngữ Thần cho mọi người, đám người sau khi ngồi xuống, Kiều Bằng Cử nói: Lam Ma Phương hôm nay mời nhóm nhạc Thiên Đường, anh nghĩ tới em là bởi vì bình thường thấy em rất thích nghe CD của họ, cho nên mới gọi em tới nghe!
Kiều Mộng Viện vui vẻ vạn phần, nói: Thật ư?
Kiều Bằng Cử nói: Đương nhiên là thật rồi, người làm đại ca như anh đã bao giờ lừa em chưa?
Đinh Triệu Dũng mở một bình Chi Hoa Sĩ rót cho bọn Trương Dương, Trương Dương nói: Tôi không uống quen thứ này, cho tôi bia đen!
Lương Thành Long gọi phục vụ, một lát sau, một cô gái ăn mặc kiểu thỏ gợi cảm bước vào, Trương đại quan nhân nhìn cách ăn mặc này, không khỏi có chút ngây ra, câu lạc bộ này xem ra ít nhiều có chút không đứng đắn, người nào dám ở Đông Giang chơi như vậy?
Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều là người trải đời, không cảm thấy xấu hổ gì cả, trên thực tế có Kiều Bằng Cử ở đây, đám người này cũng không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Cô gái đó bưng một chai bia tới trước mặt Trương Dương, lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng cười.
Trương đại quan nhân thấy tiếng cười này vô cùng quen thuộc, hắn theo tiếng nhìn đi, lại thấy Lương Tư thân mặc kỳ bào màu lam đi vào, Trương Dương cũng nhận ra Lương Tư, biết rằng cô ta là em vợ của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung. Trương Dương nhớ rằng cô ta đã tiếp nhận Bách Nhạc môn của Chu Vân Phàm, không ngờ Lam Ma Phương này cũng là do cô ta mở. Lương Thành Long và cô ta có quan hệ không tồi, một mực đều gọi chị xưng em, chẳng trách lại chạy tới đây.
Trần Thiệu Bân ghé vào tai Trương Dương, nói nhỏ: Lương Thành Long cũng có cổ phần trong câu lạc bộ này.
Trương Dương gật đầu, xem ra Lương Thành Long đã bước ra khỏi ám ảnh của sự kiện sân vận động lần trước rồi. Lương Tư rất giỏi giao tiếp, nhân cơ hội này trèo kéo quan hệ với Kiều Bằng Cử, Trương Dương bất giác nhớ tới Cố Minh Kiện ở trong tù, sau này giới công tử của Đông Giang tất nhiên sẽ bởi vì sự thay thế bí thư thị ủy mà xếp hạng lại, Kiều Bằng Cử tất sẽ trở thành hạch tâm của giới này.
Lương Tư và Kiều Bằng Cử nói chuyện một lúc, mới chú ý tới Trương Dương, cô ta nâng chén về phía Trương Dương, nói: Chủ nhiệm Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Trương Dương cười cười, trí nhớ của Lương Tư cũng khá tốt.
Lúc này nhóm Thiên Đường ở bên ngoài đã bắt đầu diễn xuất, Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đứng dậy chạy ra xem.
Trương Dương và Lương Thành Long chạm cốc với nhau: Tôi nghe chị dâu nói anh ra rồi!
Lương Thành Long nói: Được phóng thích, hiện tại mỗi ngày đều thật thà báo cáo đi đâu làm gì.
Trương Dương cười nói: Anh cũng nên bị câu thúc một chút.
Lương Thành Long rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện đã phát sinh trong quá khứ, gã thở dài, nói: Chúng ta lâu như vậy rồi chưa gặp nhau, đừng nói tới những chuyện không vui có được không?
Trương Dương nói: Vậy thì có chuyện gì vui?
Đinh Triệu Dũng cầm chén ghé tới, ôm vai Trương Dương, nói: Ví dụ như nói cậu trở thành phó thị trưởng Phong Trạch rồi!
Trương đại quan nhân cười khổ, nói: Cái chức phó thị trưởng của tôi nghe thì hay lắm, nhưng trên thực tế vẫn là phó ban thôi!
Kiều Bằng Cử nói: Cậu còn trẻ như vậy đã là phó thị trưởng, tiền đồ sau này vẫn không thể hạn lượng.
Trương Dương lúc này mới nhớ ra mình thủy chung chưa hỏi Kiều Bằng Cử hiện tại đang làm nghề gì, hắn mỉm cười, nói: Kiều tiên sinh đang làm ở đâu?
Kiều Bằng Cử nói: Trước đây cũng làm mấy năm trong thể chế, đáng tiếc là chẳng làm được cái tích sự gì, cha tôi nói tôi không phải là người có thể làm quan, thế là tôi xuống biển buôn bán, muốn làm làn sóng của thời đại mới, đáng tiếc tôi lại không biết bơi, cả ngày bị say sóng! May mà tới giờ vẫn chưa bị chết đuối!
Lương Thành Long cười nói: Anh Kiều khiêm tốn quá rồi, tôi đang muốn thỉnh giáo anh về sinh ý đây!
Kiều Bằng Cử mỉm cười, nói: Tôi làm sinh ý không giỏi đâu, cùng với mấy người bạn làm kỳ hóa bản thân chẳng hỏi bao giờ, may mà bọn họ đều rất lợi hại, tôi chỉ cần ngồi đợi thu tiền!
Trương Dương đối với cổ phiếu, tài chính, kỳ hóa chỉ nghe nói tới chứ không hiểu nhiều, nhưng từ chiếc xe jeep trị giá trăm vạn của Kiều Bằng Cử có thể thấy bản thân Kiều Bằng Cử không tầm thường.
Lúc đứng dậy đi toalet, Trần Thiệu Bân đi ra cùng hắn, Trần Thiệu Bân nói: Kiều Bằng Cử này rất có năng lực, ở trong giới thái tử đảng kinh thần cũng rất có danh tiếng, tính tình cũng rất trượng nghĩa, có thể gọi là Mạnh Thường Quân của thời đại mới. Đừng nhìn sinh ý của Lương Thành Long làm lớn, nhưng so với Kiều Bằng Cử, tiền mà gã kiếm được quá cực khổ, cổ phiếu của Kiều Bằng Cử kỳ hóa toàn diện xuất kích, cùng mấy người bạn của gã mở một công ty tài chính Kỷ Nguyên Mới, nghe nói thu nhập mỗi năm trên trăm triệu!
Trương Dương cũng không khỏi líu lưỡi: Nhiều tiền như vậy cơ à?
Trần Thiệu Bân nói: Tôi con mẹ nó ghen tức lắm, cả đời này tôi lăn lộn trong giới ngân hàng, còn lo lắng có một ngày không cẩn thận nhận hối lộ rồi bị bắt, người ta đều có thể làm kinh thương, tôi cũng làm kinh thương.
Trương Dương tè xong liền vẩy vẩy, Trần Thiệu Bân không nhịn được thò đầu nhìn hàng của hắn.
Trương Dương tức giận nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Bản thân cậu không có à?
Trần Thiệu Bân thở dài, nói: Có thì có, có điều không phì nhiêu bằng cậu!
Trương Dương cười mắng: Có cách hình dung như vậy à? Của tôi đây gọi là uy mãnh!
Trần Thiệu Bân cũng tự dát vàng lên mặt mình: Của tôi thì gọi là nho nhã!
Trương Dương nói: Không làm người ta buồn nôn thì cậu chết à?
Trần Thiệu Bân cười ha ha một tiếng, giơ cái bảo bối nho nhã của mình lên, tiếp tục đều tài vừa rồi: Hiện tại làm tài chính mậu dịch, thị trường chính khoán kỳ hóa phải có mấy người thực sự hiểu chuyên môn và biết được tin tức nội tình mới được.
Trương Dương phát hiện trong ngôn ngữ của thằng ôn này có ý bất bình, rửa tay rồi nói: Thiệu Bân, cậu không phải là thật sự muốn xuống biển chứ?
Trần Thiệu Bân gật đầu, nói: Đương nhiên là thật rồi, người ta đều hướng về tiền, tôi mà không làm vậy thì là lạc hậu, mà lạc hậu thì kiểu gì cũng ăn đòn!
Trương Dương cười nói: Đúng là logic của lưu manh!
Hai người rời khỏi toalet, Trần Thiệu Bân kéo Trương Dương tới quầy bar, lại gọi hai chai bia. Trần Thiệu Bân muốn nói hết những lời chất chứa trong lòng với Trương Dương, Trương Dương cũng không muốn vào, đám người Lương Thành Long đang thi nhau tâng bốc Kiều Bằng Cử, người ta mới là điểm trung tâm được ngàn sao vây quanh, Trương Dương cũng không muốn vào làm vai phụ.
Trên sân khấu nhỏ ở đằng xa, ban nhạc Thiên Đường đang diễn tấu nhạc nhẹ, nghe cũng rất thoải mái.
Trần Thiệu Bân nhẹ nhàng lắc lư đầu theo tiết tấu của bài hát, Trương Dương bị gã lắc cho bực mình: Tôi x, đừng có lắc như vẩy chim như thế!
Trần Thiệu Bân suýt nữa thì hất cả cốc bia vào mặt Trương Dương: Kiểu mắng người như vậy à? Cẩn thận tôi tố cáo cậu phỉ báng người khác đấy!
Trương Dương cười ha ha, nói: Tôi bảo này người anh em, hướng gió của các cậu chuyển cũng nhanh thật, ngày mai bí thư Kiều lên nắm quyền, hôm nay đã chèo kéo đại công tử của Kiều gia, sau này Bình Hải vẫn là thiên hạ của đám người các cậu.
Trần Thiệu Bân cười khổ: Tôi con mẹ nó là bị Lương Thành Long kéo đi cho đủ số!
Trương Dương cười nói: Sao? Khúc mắt giữa cậu và Lương Thành Long vẫn chưa được mở à?
Trần Thiệu Bân thở dài: Sớm đã quên rồi, tôi coi như là nghĩ thông rồi, loại gái lăng lơ như Lê San San, cho dù là không thông qua Lương Thành Long, gặp nam nhân có tiền cũng sẽ bu vào như ruồi thôi!
Khổ đại cừu thâm, đúng là khổ đại cừu thâm! Trương Dương đột nhiên ý thức được Trần Thiệu Bân sở dụng có ý nghĩ muốn xuống biển là kinh thường có tám chín phần mười là liên quan tới chuyện này.
Trần Thiệu Bân nói: Cha tôi cũng không còn được bao năm nữa, tôi ở đơn vị cũng không có tiền đồ gì, cậu biết đấy, tính tự chủ của tôi lại chẳng ra sao cả, rất dễ bị sự vật bên ngoài dụ hoặc, cho nên nhân lúc còn có quan hệ sớm ly khai, cố kiếm được ít tiền mới là chính đồ!
Trương Dương cười cười, hiện giờ con cháu nhà quan to làm kinh thương là rất phổ biến, Trần Thiệu Bân có suy nghĩ này cũng là bình thường.
Trần Thiệu Bân chỉ vào Kiều Mộng Viện ở đằng xa: Quan hệ giữa cậu và Kiều Mộng Viện có vẻ không tồi?
Trương Dương nói: Vừa là bạn vừa là thù!
Trần Thiệu Bân suýt nữa thì cười phun cả bia ra ngoài: Tôi x, cậu đừng có chơi trò thâm trầm như vậy nữa?
Trương Dương nói: Không phải là thâm trầm, thật đấy, cậu chắc biết, chồng chưa cưới Hứa Gia Dũng của cô ta và tôi là kẻ thù! Trương Dương sở dĩ nói vậy là không muốn người khác kéo hắn và Kiều Mộng Viện lại với nhau, cái miệng của tên Trần Thiệu Bân này rất là lợi hại.
Trần Thiệu Bân nói: Kiều Mộng Viện thực sự là không tồi, bằng vào bản sự của cậu...
Trương Dương tức giận lườm gã: Dừng, những lời còn lại nuốt vào cho tôi, tôi là ai chứ? Cậu cho rằng nhân phẩm của tôi xấu như cậu à?
Trần Thiệu Bân thở dài: So nhân phẩm với cậu thì là điều vũ nhục đối với tôi!
Trương Dương nói: Tôi cũng lấy làm lạ, cậu đối với tôi có phải là có ý kiến không?
Trần Thiệu Bân uống chút rượu, tất nhiên là nói nhiều hơn: Đương nhiên là có ý kiến rồi, nhưng phàm là nữ hài tử mà tôi nhìn trúng, đều thích dùng tiêu chuẩn của cậu để đánh giá tôi, cậu nói xem trong lòng tôi có thể bình hành được không?
Trương Dương cười nói: Ai?
Thường Hải Tâm!
Trương Dương nghe thấy tên của Thường Hải Tâm lập tức không nói gì nữa.
Trần Thiệu Bân vốn còn định nói tiếp, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào đằng xa, Trương Dương thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn, thì thấy ca sĩ chính của ban nhạc Thiên Đường đang đứng cạnh Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần nói chuyện.
Trần Thiệu Bân nói: Người anh em, có kẻ muốn đào góc tường của cậu!
Trương Dương cười nói: Cậu con mẹ nó có bệnh à, người ta chỉ là nói chuyện thôi! Chút tự do này mà cũng không có à?
...
Lúc này Đinh Triệu Dũng đi ra tìm họ, tới gần Trương Dương , nói: Trương Dương, cậu chẳng trượng nghĩa tí nào cả, tới Đông Giang mà không nói trước một tiếng!
Trương Dương giải thích: Đột nhiên quyết định đến thôi mà, định ngày mai mới liên hệ với các cậu!
Đinh Triệu Dũng gọi một chai bia, chạm với Trương Dương, uống một ngụm to rồi nói: Lúc nào rảnh mời dì và chú cùng tới, hai nhà gặp mặt, ý của cha tôi đấy!
Trương Dương cười cười, Đinh Nguy Phong là bí thư ủy ban chính pháp Bình Hải, y có thể đề xuất chuyện này thì thực sự là không tồi, phải biết rằng Triệu Tĩnh và Đinh Bân đều đang đi học, còn chưa tới mức bàn chuyện hôn nhân, Đinh Nguy Phong đề xuất gặp mặt, chẳng khác nào công nhận thân sự của hai đứa, chỉ từ phương diện Triệu Tĩnh và cha mẹ mà nói, địa vị của hai nhà cách biệt quá lớn, nhưng Trương Dương không nghi ngờ gì nữa đã tăng thêm một số cân quan trọng cho thân phận của Triệu Tĩnh, Trương Dương nói: Còn sớm quá!
Đinh Triệu Dũng cười nói: Tình cảm của hai đứa nó rất tốt, hiện tại cứ cuối tuần là Triệu Tĩnh lại tới nhà tôi ăn cơm, cha mẹ tôi đều thích nó lắm.
Trương Dương gật đầu, tuy tới hiện tại hắn vẫn có chút canh cánh trong lòng hành vi hèn yếu lúc trước của Đinh Bân, nhưng Triệu Tĩnh đã có lựa chọn như vậy, hắn cũng không tiện nói gì, huống chi hiện tại hắn và Đinh Triệu Dũng đã là bạn bè tốt, trên mặt mũi cũng phải chú ý một chút, Trương Dương nói: Được, khi nào về tôi sẽ hỏi ý kiến cha mẹ.
Đinh Triệu Dũng cầm chai bia lên định uống với Trương Dương một ngụm thì đột nhiên nghe thấy tiếng náo loạn, hai người ngẩng đầu lên, thấy phía chỗ ngồi của Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều loạn cả lên, mấy thành viên của ban nhạc Thiên Đường đều nhảy xuống sân khấu.
Người gây chuyện là Trần Thiệu Bân, thằng ôn này gần đây tâm khí không thuận, lại thêm tối nay uống chút rượu, thấy ca sĩ chính của ban nhạc Thiên Đường nói chuyện rất vui vẻ với Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần, một cỗ tà hỏa bốc lên, gã đi tới trước bàn, cầm chai rượu lên đập tên hát chính đó, lần này chọc phải tổ ong rồi, mấy thành viên của ban nhạc Thiên Đườn ở trên sân khấu thấy ca sĩ chính tự dưng bị đánh, toàn bộ đều xông tới, đánh hội đồng Trần Thiệu Bân.
An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đều không hiểu chuyện gì xảy ra, Kiều Mộng Viện rất thích âm nhạc của ban nhạc Thiên Đường, nói chuyện đang cao hứng thì tự dưng đâu ra một Trần Thiệu Bân, sau đó tràng diện loạn cả lên, An Ngữ Thần bảo vệ Kiều Mộng Viện lánh sang một bên.
Bên này Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đã xông tới, Trương Dương gầm lên: Đừng đánh, đừng đánh. Mẹ kiếp, tôi bảo anh đừng đánh cơ mà! Thằng ôn này vốn ra can, liên tục dùng hai quyền đánh cho hai tên chơi đàn ngã xuống đất, sau đó nắm lấy bím tóc của tên đánh trống, kéo một cái, tên đánh trống cao gần một mét tám lăng không bay lên, hét thảm một tiếng rồi ngã lên sân khấu, mặt cắm xuống đất, tư thế chó ăn cứt tiêu chuẩn.
Biểu hiện của Cố Doãn Tri trong cả quá trình rất bình tĩnh, trầm mặc, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Lúc Trương Dương đóng cửa phòng tắm, có chút chột dạ cười nói với bí thư Cố: Bí thư Cố, tôi không gọi thì ngài ngàn vạn lần đừng có vào đấy nhé!
Cố Doãn Tri trong lòng dở khóc dở cười, trăm ngàn cảm xúc dâng lên trong lòng, con mẹ nó thế này là sao, con gái mình và thằng nhóc này rốt cuộc là có quan hệ gì, thật sự là chém không đứt mà còn rối thêm. Cố Doãn Tri biết mình cũng chẳng quản được nên cũng chả buồn hỏi, kệ mẹ hắn đi.
Trương Dương không phải là lần đầu tiên cởi quần áo của Cố Giai Đồng, nhưng lần này tâm tình lại khẩn trương nhất, bí thư tỉnh ủy ở bên ngoài, mình không ngờ lại dám ở trong phòng tắm cởi quần áo của con gái ông ta, lá gan này thật sự là hơi lớn một chút, Trương đại quan nhân lý giải rất sâu sắc câu này, muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm. Chút chuyện giữa mình và Cố Giai Đồng, có giấu cũng giấu không được, nói chung cũng có một ngày bị đưa ra ánh sáng.
Nhìn Cố Giai Đồng thần chí mê man, Trương Dương lập tức ném tất cả phiền não sang một bên, cởi quần áo cũng phải có cảnh giới, Trương đại quan nhân lúc này đối diện với Cố Giai Đồng thân không một mảnh vải, nhưng trong đầu lại không có một chút dâm ý nào, không phải là Cố Giai Đồng không đủ hấp dẫn, mà là vì hắn phải cứu người, Trương Dương đỡ Cố Giai Đồng ngồi vững trong bồn tắm, hai chân đỡ cô ta, tiềm vận nội lực lên song chưởng rồi áp lên tấm lưng đẹp vô cùng của Cố Giai Đồng đồng, nội lực liên miên bất tuyệt rót vào trong cơ thể của cô ta.
Mục đích của Trương Dương là trước tiên thanh trừng dư độc ở miệng vết thương, sau đó dùng nội lực bức dư độc còn sót lại trong cơ thể của Cố Giai Đồng ra ngoài, nước ở trong bồn tắm rất nhanh biến thành một hồng nhạt, theo sự thúc đẩy của nội lực của Trương Dương, nước càng lúc càng đậm màu.
Khắp người Cố Giai Đồng bốc ra hơi nước, trong phòng tắm hơi nước mịt mù, giống như là sương mù.
Nội lực của Trương Dương vận hành ba vòng ở trong cơ thể của Cố Giai Đồng, từ từ thu hồi nội lực, Cố Giai Đồng chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy đầu óc đang mơ màng trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, cô ta chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được nơi mình đang ở, không ngờ lại thân không một mảnh vải cùng Trương Dương ngâm mình trong bồn tắm, càng khiến cô ta xấu hổ không thôi là bọn họ không ngờ lại ở trong nhà mình.
Trương Dương cũng thân không một mảnh vải, trên người nước ướt sũng, hắn dang tay ra ôm thân hình mềm mại của Cố Giai Đồng vào trong lòng, Cố Giai Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận, nói: Làm bừa, đây là nhà em!
Trương đại quan nhân cười một tiếng, chuyện này chỉ có thể giải thích sau với Cố Giai Đồng thôi, hắn từ trong bồn tắm bò ra, thằng ôn này suy nghĩ rất chu đáo, Cố gia không thể chuẩn bị quần áo cho hắn thay, cho nên hắn mới trần truồng bước vào bồn tắm. Trương Dương tắm dưới vòi hoa sen một lát, nhìn thấy Cố Giai Đồng mặt đỏ bừng từ trong bồn đi ra, nếu như trong nhà chỉ có bọn họ, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tắm uyên ương này, nhưng làm gì cũng phải phân thời gian địa điểm, lúc này bí thư Cố đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm, cho dù là cho Trương Dương mượn thêm một lá gan nữa thì hắn cũng chẳng dám ở bên trong làm bừa làm bậy. Trương Dương mặc quần áo xong, nói với Cố Giai Đồng: Anh ra ngoài trước!
Cố Giai Đồng xua xua tay, tỏ ý bảo hắn mau đi ra, tim cô ta đang loạn như ma, chuyện hôm nay không biết nên ăn nói thế nào với cha đây.
Trương Dương rời khỏi phòng tắm, lấy hết can đảm đi ra phòng khách, thấy Cố Doãn Tri đang ngồi ở đó đọc báo. Trương Dương trong lòng minh bạch, bí thư Cố khẳng định là đang giả vờ, mình và con gái của ông ta trần truồng ở trong phòng tắm liệu thương, Cố Doãn Tri cho dù là tố chất tâm lý có tốt đến cỡ nào thì khẳng định cũng có tư tưởng dậy sóng.
Trương Dương rất thật thà, rất câu thúc, có thể nói từ lúc nhận thức Cố Doãn Tri tới nay, chưa bao giờ thấy hắn câu thúc như vậy, Cố Doãn Tri không bảo hắn ngồi xuống, hắn ngay cả ngồi cũng không dám, cung kính nói: Bí thư Cố, chị Giai Đồng không sao rồi!
Kỳ thực từ lúc Trương Dương tới bệnh viện, Cố Doãn Tri đã thôi lo lắng, ông ta hiểu rất rõ y thuật của Trương Dương, Trương Dương đã có thể trị khỏi hai chân cho con gái út mình, vậy thì bệnh của Giai Đồng tất nhiên là không thành vấn đề.
Cố Doãn Tri đặt tờ báo xuống, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, từ trên mặt ông ta không nhìn ra được là đang vui hay đang giận, chính bởi vì vậy, Trương Dương mới càng thấp thỏm, chuyện giữa hắn và Cố Giai Đồng hôm nay đã triệt để bày ra trước mặt bí thư Cố rồi, tuy trước đây Cố Doãn Tri cũng biết tư tình của họ, có điều lúc đó dẫu sao cũng chưa chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ cuối cùng, hiện giờ cái gì cũng chọc thủng hết rồi, Trương Dương lập tức cảm thấy khó xử.
Cố Doãn Tri nói: Ngồi đi! Kỳ thực bí thư Cố muốn nói là cực khổ cho cậu rồi, nhưng nghĩ thấy câu này lại không hợp lý lắm, thằng ôn này ôm con gái mình vào phòng tắm rồi cởi sạch quần áo, mình không thể nào nói rằng hắn khổ cực được. Trương Dương cảm thấy khó xử, bí thư Cố cũng cảm thấy khó xử.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Cố Doãn Tri, kỳ thực ở đối diện cũng có chỗ, hắn nên ngồi xuống đối diện, có điều Trương Dương lại sợ nhìn thấy ánh mắt của bí thư Cố, ánh mắt thâm thúy có thể nhìn sâu vào trong lòng mình, nếu như dưới cái nhìn chằm chằm của bí thư Cố, há chẳng phải là như ngồi trên kim châm, cho dù là ngồi ở bên cạnh mà trong lòng còn thấy không thoải mái.
Cố Doãn Tri nói: Giai Đồng trúng độc à?
Trương Dương gật đầu: Đoán định sơ bộ chắc là bị rết cắn!
Rết cắn ư? Cố Doãn Tri đối với những độc trùng này cũng không có nghiên cứu nhiều.
Trương Dương nói: Một loại độc trùng rất lợi hại, có điều cũng có phương pháp khắc chế! Hắn đứng dậy, nói: Bí thư Cố, tôi ra ngoài mua ít thuốc cho chị Giai Đồng, như vậy mới có thể thanh trừ sạch sẽ dư độc ở trong cơ thể!
Cố Doãn Tri nói: Mau đi đi!
Sau khi Cố Giai Đồng tắm xong, thay quần áo rồi đi ra, trên mặt vẫn phủ lên một vẻ xấu hổ, đi tới trước mặt cha lí nhí nói: Cha!
Cố Doãn Tri ừ một tiếng, thấy con gái không sao, sự lo lắng trong lòng cũng triệt để tan biến, Cố Giai Đồng ngồi xuống cạnh cha, vừa hay ngồi xuống đúng vị trí mà Trương Dương vừa ngồi, cô ta xấu hổ không dám nhìn vào mắt cha.
Cố Doãn Tri sờ sờ trán con gái, xác định nhiệt độ cơ thể của cô ta đã xuống thấp, trong lòng thấy an ủi vô cùng, nói khẽ: Trương Dương nói con là bị rết cắn?
Cố Giai Đồng nghe thấy cha nói vậy, nhớ kỹ lại rồi nói: Đúng vậy, hôm trước lúc con tới Tây Tiều nghiệm thu nhà, ở trong hậu viện hóng gió, một con rết bò lên chân con, còn dùng quyển tạp chí đập chết nó, lúc đó không có gì lạ, không ngờ tới là vì nó nên mới bị bệnh.
Cố Doãn Tri nói: Trong nhà cũ muỗi nhiều lắm, con cẩn thận chút.
Cố Giai Đồng nói: Nói vậy thì con phải kiếm ít thuốc sát trùng, thanh lý sạch sẽ Tây Tiều một lượt.
Cố Doãn Tri thầm cảm thấy may mắn, nói: May mà Trương Dương nghe thấy tin tức liền tới ngay, nếu không bệnh của con sẽ bị kéo dài! Nói tới đây ông ta không khỏi nhớ tới đám bác sĩ của bệnh viện nhân dân tỉnh, tức giận bảo: Cái gì mà giáo sư chuyên gia, cha thấy toàn là một đám lang băm, nếu như không phải là Trương Dương tới, bọn họ tới giờ chắc vẫn chưa tra ra được là con vì nguyên nhân gì mà bị sốt.
Cố Giai Đồng nói: Luận tới y thuật, trên thế giới này còn ai sánh bằng Trương Dương nữa?
Cố Doãn Tri phát giác trong lời nói của con gái mình đầy vẻ tự hào, ông ta nhìn về phía con gái, Cố Giai Đồng cũng cảm thấy lời nói của mình hơi quá, xấu hổ cúi đầu xuống.
Cố Doãn Tri một lúc sau mới nói: Hắn đối với con cũng tính là tốt!
Nghe thấy câu này của cha, Cố Giai Đồng mừng thầm trong lòng, đang định nói vài câu tốt đẹp cho Trương Dương thì lại có khách tới, người tới thăm Cố Giai Đồng là Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện sau khi gặp cha, nghe thấy tin tức Cố Giai Đồng đột nhiên bị bệnh, liên tưởng tới việc Trương Dương vội vàng tới Đông Giang, lập tức đoán ra Trương Dương tới tất nhiên là có liên quan tới Cố Giai Đồng. Giao tình giữa Kiều Mộng Viện và Cố Giai Đồng tuy bình thường, nhưng dẫu sao cũng được coi là bạn bè, về tình về lý cô ta đều nên tới thăm một chuyến, hơn nữa cha cô ta cũng kiến nghị cô ta tới thăm.
Thế là cô ta và An Ngữ Thần thương lượng với nhau, hai người cùng tới Cố gia.
Cố Giai Đồng thấy họ tới vì mình, mỉm cười ra đón: Các cô sao lại tới đây?
Kiều Mộng Viện cười nói: Vừa rồi nghe cha tôi nói cô bị bệnh, cho nên tới bệnh viện thăm cô, nhưng tới bệnh viện thì nghe nói là cô đã về nhà rồi, cho nên tôi và Ngữ Thần cùng tới thăm.
An Ngữ Thần đặt đồ dinh dưỡng ở trong tay xuống: Cố tiểu thư không sao là tốt rồi!
Cố Giai Đồng dẫn họ tới trước mặt cha, giới thiệu bọn họ cho cha biết.
Cố Doãn Tri cười nói: Thì ra là con gái của bí thư Kiều, thật là xinh đẹp!
An Ngữ Thần nói: Bí thư Cố, ngài không thể chỉ khen có người của mình được, chẳng lẽ cháu rất xấu ư?
Cố Doãn Tri cười ha ha, ông ta nghe Cố Giai Đồng giới thiệu An Ngữ Thần là cháu của Cảng thương An lão, Cố Doãn Tri rất nhiệt tình mời họ ngồi xuống, mỉm cười nói: Lúc trước khi An lão tới Bình Hải, tôi đã từng gặp mặt ông ta. An gia của các cô đầu tư vào Giang Thành, cống hiến đối với gia hương rất lớn, là tấm gương của đồng bào Hương Cảng.
An Ngữ Thần nói: Ông nội cháu thủy chung đều nhớ mình là người của gia hương, xuất lực, giúp đỡ cho gia hương được giàu mạnh chính là nguyện vọng lớn nhất của ông, tuy lão nhân gia không còn, nhưng cháu sẽ tiếp tục di chí, hoàn thành nguyện vọng của ông ấy.
Cố Doãn Tri gật đầu đầy vẻ tán thưởng: Sự phát triển của Bình Hải không thể nào thiếu được những thương nhân yêu nước từ gia hương ra nước ngoài như các cô.
Cố Giai Đồng nhìn đồng hồ thì thấy đã sắp chín giờ rồi, cô ta hỏi nhỏ: Các cô đã ăn cơm chưa?
Kiều Mộng Viện cười nói: Chúng tôi ăn xong mới tới!
Lúc này Trương Dương mua thuốc về, thấy cả Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều tới, không thể không ngây ra, hắn cười nói: Tới rồi à!
An Ngữ Thần nói: Sư phụ, chưa thấy ai như anh, Cố tiểu thư bị bệnh thì anh nói một tiếng đi, giả vờ thần bí, đừng quên chúng tôi cũng là bạn bè!
Trương Dương nói: Ai là bạn bè với cô, cô là đồ đệ của tôi, là vãn bối của tôi!
Mọi người đều bật cười, An Ngữ Thần tức đến nỗi giậm chân bình bịch.
Cố Doãn Tri bởi vì con gái khỏi bệnh nên tâm tình cũng tốt, ông ta nói với mấy người trẻ tuổi: Mấy đứa nói chuyện đi, tôi ở đây mọi người nói chuyện không tiện!
Trương Dương đặt thuốc xuống, nói: Không nói chuyện nữa đâu, giờ muộn rồi, bọn tôi cũng phải cáo từ rồi, chị Giai Đồng, tẹo nữa chị sắc thuốc uống nhé, tổng cộng là ba thang thuốc, mỗi ngày uống một thang, như vậy là có thể triệt để khỏi bệnh, cái túi lớn đó là thuốc tẩy trùng mà tôi mua, bảo người cầm tới Tây Tiều lão trạch, đốt ở trong phòng, dùng khói hun một lát, tro được đốt ra có thể bay khắp cả vườn, xà trùng bình thường sẽ không dám tới gần nhà nữa.
Cố Giai Đồng gật đầu, cô ta vừa giải trừ độc tố xong, quả thật là có chút mệt mỏi, lại thêm cô ta cũng không muốn để bọn Kiều Mộng Viện nhìn ra quan hệ giữa mình và Trương Dương, liền nói khẽ: Tôi tiễn mọi người!
Kiều Mộng Viện nói: Không cần đâu, cô vừa khỏi bệnh, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi đi, xe tôi đỗ ngay bên ngoài thôi!
Trương Dương và Cố Giai Đồng nhìn nhau, hai bên đều nhín thấy vẻ quyến luyến sâu trong mắt nhau. Trương Dương sợ để lộ sơ hở, đi ra ngoài trước.
Cố Giai Đồng tiễn họ tới cửa lớn.
Kiều Mộng Viện lái xe jeep tới, Trương Dương không khỏi hâm mộ vỗ vỗ động cơ xe jeep: Xe ngon! Kiều tổng đúng là có tiền!
Kiều Mộng Viện cười nói: Của đại ca tôi đấy!
Đại ca cô ư?
Kiều Mộng Viện gật đầu, cha cô ta tới Đông Giang thượng nhiệm, không những chỉ ông ta tới, mà đại ca của cô ta là Kiều Bằng Cử hôm nay cũng tới Đông Giang gặp cha mẹ.
Trương Dương và Kiều Bằng Cử chưa từng gặp nhau, nhưng cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt đối với Kiều gia. Gã lên xe jeep ngồi vào ghế phụ, An Ngữ Thần ngồi ở phía sau hắn, rướn sát vào lưng ghế, ghé vào tai hắn nói nhỏ: Chúng ta đi uống rượu đi?
Trương Dương cười ha ha, nhìn Kiều Mộng Viện, nói: Cái này thì phải hỏi Kiều tổng!
Kiều Mộng Viện nói: tửu lượng của tôi không tốt, uống say rồi thì ai lái xe? Vả lại hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta để ngày mai hẵng tính đi! Đang nói chuyện thì đại ca của cô ta gọi điện tới, chính là bảo cô ta tới Lam Ma Phương mới mở ở đường bộ hành Đông Giang chơi. Kiều Mộng Viện đặt điện thoại xuống, nói lại ý của đại ca.
An Ngữ Thần là hạng không chịu ngồi yên, vừa nghe thấy đi chơi lập tức hoan hô ầm ĩ.
Trương đại quan nhân vốn cũng có chút mệt rồi, nhưng thấy An Ngữ Thần có hứng trí cao như vậy, cũng không tiện làm cô ta mất hứng, vả lại hôm nay gặp mặt đại ca của Kiều Mộng Viện cũng không phải là chuyện gì xấu, dẫu sao thì Kiều Chấn Lương ngày mai cũng thành bí thư tỉnh ủy Bình Hải, quen với con trai của y, cho dù không thành bạn bè thì ít nhất cũng không thành kẻ thù.
Mang tâm thái này, Trương Dương theo bọn họ cùng tới Lam Ma Phương.
Khiến Trương Dương không ngờ là, ở Lam Ma Phương hắn không những gặp Kiều Bằng Tử mà còn gặp mấy người bạn, trong đó có tổng tài tập đoàn Phong Dụ Lương Thành Long vừa mới ra tù, chủ nhiệm bộ tín dụng ngân hàng công thương tỉnh Trần Thiệu Bân, còn có cả Đinh Triệu Dũng.
Mấy người bọn Lương Thành Long không ngờ Trương Dương lại xuất hiện cùng bọn Kiều Mộng Viện, không khỏi ngây ra đó, nhưng bọn họ lại lập tức nhìn nhau cười, đám người này đều là con cháu quan to, cũng đều là hạng nhân tinh, bí thư Cố về hưu rồi, bí thư Kiều tới, ai cũng tìm mọi cách để nắm lấy cơ hội, quan hệ tốt với con cái của Kiều gia, đây là căn bản để tiếp tục phát triển ở Bình Hải, từ trên người bọn họ có thể nhìn ra động hướng của bậc cha chú của họ.
Trương Dương thầm cảm thán sự thực tế của những người này, nhưng ở trong mắt Lương Thành Long, Trương Dương so với họ còn cao minh hơn, bọn họ muốn thông qua Kiều Bằng Cửu mà bấu víu quan hệ với bí thư Kiều, Trương Dương người ta thì lại đã đi đường tắt, trực tiếp quan hệ với con gái của bí thư Kiều, loại thủ đoạn này thằng ôn này không phải là làm lần đầu tiên, nhưng người ta chính là có bản sự. Người hâm mộ nhất là Trần Thiệu Bân, gã thực sự là bội phục duyên nữ nhân của Trương Dương tới sát đất. Đều là nam nhân, sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy?
Kiều Bằng Cử không hòa ái như cha gã, người này khí vũ hiên ngang, thân hình khôi ngô. Không đợi Kiều Mộng Viện giới thiệu gã đã ha ha đứng dậy bước về phía Trương Dương, chủ động chìa tay ra, nói: Trương Dương! Tôi biết anh!
Trương Dương mỉm cười bắt tay với Kiều Bằng Cử: Tôi hình như là chưa từng gặp mặt Kiều tiên sinh mà!
Kiều Bằng Cử nói: Anh là nhân vật phong vân, tôi ở trên TV thường nhìn thấy anh, cũng nghe cha tôi nhớ tới anh!
Trương Dương nói: Bí thư kiều rất bình di dễ gần!
Kiều Bằng Cử cười nói: Anh đừng vội vỗ mông ngựa, cha tôi giờ có ở đây đâu! Câu này khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
Kiều Mộng Viện giới thiệu An Ngữ Thần cho mọi người, đám người sau khi ngồi xuống, Kiều Bằng Cử nói: Lam Ma Phương hôm nay mời nhóm nhạc Thiên Đường, anh nghĩ tới em là bởi vì bình thường thấy em rất thích nghe CD của họ, cho nên mới gọi em tới nghe!
Kiều Mộng Viện vui vẻ vạn phần, nói: Thật ư?
Kiều Bằng Cử nói: Đương nhiên là thật rồi, người làm đại ca như anh đã bao giờ lừa em chưa?
Đinh Triệu Dũng mở một bình Chi Hoa Sĩ rót cho bọn Trương Dương, Trương Dương nói: Tôi không uống quen thứ này, cho tôi bia đen!
Lương Thành Long gọi phục vụ, một lát sau, một cô gái ăn mặc kiểu thỏ gợi cảm bước vào, Trương đại quan nhân nhìn cách ăn mặc này, không khỏi có chút ngây ra, câu lạc bộ này xem ra ít nhiều có chút không đứng đắn, người nào dám ở Đông Giang chơi như vậy?
Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều là người trải đời, không cảm thấy xấu hổ gì cả, trên thực tế có Kiều Bằng Cử ở đây, đám người này cũng không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Cô gái đó bưng một chai bia tới trước mặt Trương Dương, lúc này ở bên ngoài vang lên tiếng cười.
Trương đại quan nhân thấy tiếng cười này vô cùng quen thuộc, hắn theo tiếng nhìn đi, lại thấy Lương Tư thân mặc kỳ bào màu lam đi vào, Trương Dương cũng nhận ra Lương Tư, biết rằng cô ta là em vợ của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung. Trương Dương nhớ rằng cô ta đã tiếp nhận Bách Nhạc môn của Chu Vân Phàm, không ngờ Lam Ma Phương này cũng là do cô ta mở. Lương Thành Long và cô ta có quan hệ không tồi, một mực đều gọi chị xưng em, chẳng trách lại chạy tới đây.
Trần Thiệu Bân ghé vào tai Trương Dương, nói nhỏ: Lương Thành Long cũng có cổ phần trong câu lạc bộ này.
Trương Dương gật đầu, xem ra Lương Thành Long đã bước ra khỏi ám ảnh của sự kiện sân vận động lần trước rồi. Lương Tư rất giỏi giao tiếp, nhân cơ hội này trèo kéo quan hệ với Kiều Bằng Cử, Trương Dương bất giác nhớ tới Cố Minh Kiện ở trong tù, sau này giới công tử của Đông Giang tất nhiên sẽ bởi vì sự thay thế bí thư thị ủy mà xếp hạng lại, Kiều Bằng Cử tất sẽ trở thành hạch tâm của giới này.
Lương Tư và Kiều Bằng Cử nói chuyện một lúc, mới chú ý tới Trương Dương, cô ta nâng chén về phía Trương Dương, nói: Chủ nhiệm Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Trương Dương cười cười, trí nhớ của Lương Tư cũng khá tốt.
Lúc này nhóm Thiên Đường ở bên ngoài đã bắt đầu diễn xuất, Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đứng dậy chạy ra xem.
Trương Dương và Lương Thành Long chạm cốc với nhau: Tôi nghe chị dâu nói anh ra rồi!
Lương Thành Long nói: Được phóng thích, hiện tại mỗi ngày đều thật thà báo cáo đi đâu làm gì.
Trương Dương cười nói: Anh cũng nên bị câu thúc một chút.
Lương Thành Long rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện đã phát sinh trong quá khứ, gã thở dài, nói: Chúng ta lâu như vậy rồi chưa gặp nhau, đừng nói tới những chuyện không vui có được không?
Trương Dương nói: Vậy thì có chuyện gì vui?
Đinh Triệu Dũng cầm chén ghé tới, ôm vai Trương Dương, nói: Ví dụ như nói cậu trở thành phó thị trưởng Phong Trạch rồi!
Trương đại quan nhân cười khổ, nói: Cái chức phó thị trưởng của tôi nghe thì hay lắm, nhưng trên thực tế vẫn là phó ban thôi!
Kiều Bằng Cử nói: Cậu còn trẻ như vậy đã là phó thị trưởng, tiền đồ sau này vẫn không thể hạn lượng.
Trương Dương lúc này mới nhớ ra mình thủy chung chưa hỏi Kiều Bằng Cử hiện tại đang làm nghề gì, hắn mỉm cười, nói: Kiều tiên sinh đang làm ở đâu?
Kiều Bằng Cử nói: Trước đây cũng làm mấy năm trong thể chế, đáng tiếc là chẳng làm được cái tích sự gì, cha tôi nói tôi không phải là người có thể làm quan, thế là tôi xuống biển buôn bán, muốn làm làn sóng của thời đại mới, đáng tiếc tôi lại không biết bơi, cả ngày bị say sóng! May mà tới giờ vẫn chưa bị chết đuối!
Lương Thành Long cười nói: Anh Kiều khiêm tốn quá rồi, tôi đang muốn thỉnh giáo anh về sinh ý đây!
Kiều Bằng Cử mỉm cười, nói: Tôi làm sinh ý không giỏi đâu, cùng với mấy người bạn làm kỳ hóa bản thân chẳng hỏi bao giờ, may mà bọn họ đều rất lợi hại, tôi chỉ cần ngồi đợi thu tiền!
Trương Dương đối với cổ phiếu, tài chính, kỳ hóa chỉ nghe nói tới chứ không hiểu nhiều, nhưng từ chiếc xe jeep trị giá trăm vạn của Kiều Bằng Cử có thể thấy bản thân Kiều Bằng Cử không tầm thường.
Lúc đứng dậy đi toalet, Trần Thiệu Bân đi ra cùng hắn, Trần Thiệu Bân nói: Kiều Bằng Cử này rất có năng lực, ở trong giới thái tử đảng kinh thần cũng rất có danh tiếng, tính tình cũng rất trượng nghĩa, có thể gọi là Mạnh Thường Quân của thời đại mới. Đừng nhìn sinh ý của Lương Thành Long làm lớn, nhưng so với Kiều Bằng Cử, tiền mà gã kiếm được quá cực khổ, cổ phiếu của Kiều Bằng Cử kỳ hóa toàn diện xuất kích, cùng mấy người bạn của gã mở một công ty tài chính Kỷ Nguyên Mới, nghe nói thu nhập mỗi năm trên trăm triệu!
Trương Dương cũng không khỏi líu lưỡi: Nhiều tiền như vậy cơ à?
Trần Thiệu Bân nói: Tôi con mẹ nó ghen tức lắm, cả đời này tôi lăn lộn trong giới ngân hàng, còn lo lắng có một ngày không cẩn thận nhận hối lộ rồi bị bắt, người ta đều có thể làm kinh thương, tôi cũng làm kinh thương.
Trương Dương tè xong liền vẩy vẩy, Trần Thiệu Bân không nhịn được thò đầu nhìn hàng của hắn.
Trương Dương tức giận nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Bản thân cậu không có à?
Trần Thiệu Bân thở dài, nói: Có thì có, có điều không phì nhiêu bằng cậu!
Trương Dương cười mắng: Có cách hình dung như vậy à? Của tôi đây gọi là uy mãnh!
Trần Thiệu Bân cũng tự dát vàng lên mặt mình: Của tôi thì gọi là nho nhã!
Trương Dương nói: Không làm người ta buồn nôn thì cậu chết à?
Trần Thiệu Bân cười ha ha một tiếng, giơ cái bảo bối nho nhã của mình lên, tiếp tục đều tài vừa rồi: Hiện tại làm tài chính mậu dịch, thị trường chính khoán kỳ hóa phải có mấy người thực sự hiểu chuyên môn và biết được tin tức nội tình mới được.
Trương Dương phát hiện trong ngôn ngữ của thằng ôn này có ý bất bình, rửa tay rồi nói: Thiệu Bân, cậu không phải là thật sự muốn xuống biển chứ?
Trần Thiệu Bân gật đầu, nói: Đương nhiên là thật rồi, người ta đều hướng về tiền, tôi mà không làm vậy thì là lạc hậu, mà lạc hậu thì kiểu gì cũng ăn đòn!
Trương Dương cười nói: Đúng là logic của lưu manh!
Hai người rời khỏi toalet, Trần Thiệu Bân kéo Trương Dương tới quầy bar, lại gọi hai chai bia. Trần Thiệu Bân muốn nói hết những lời chất chứa trong lòng với Trương Dương, Trương Dương cũng không muốn vào, đám người Lương Thành Long đang thi nhau tâng bốc Kiều Bằng Cử, người ta mới là điểm trung tâm được ngàn sao vây quanh, Trương Dương cũng không muốn vào làm vai phụ.
Trên sân khấu nhỏ ở đằng xa, ban nhạc Thiên Đường đang diễn tấu nhạc nhẹ, nghe cũng rất thoải mái.
Trần Thiệu Bân nhẹ nhàng lắc lư đầu theo tiết tấu của bài hát, Trương Dương bị gã lắc cho bực mình: Tôi x, đừng có lắc như vẩy chim như thế!
Trần Thiệu Bân suýt nữa thì hất cả cốc bia vào mặt Trương Dương: Kiểu mắng người như vậy à? Cẩn thận tôi tố cáo cậu phỉ báng người khác đấy!
Trương Dương cười ha ha, nói: Tôi bảo này người anh em, hướng gió của các cậu chuyển cũng nhanh thật, ngày mai bí thư Kiều lên nắm quyền, hôm nay đã chèo kéo đại công tử của Kiều gia, sau này Bình Hải vẫn là thiên hạ của đám người các cậu.
Trần Thiệu Bân cười khổ: Tôi con mẹ nó là bị Lương Thành Long kéo đi cho đủ số!
Trương Dương cười nói: Sao? Khúc mắt giữa cậu và Lương Thành Long vẫn chưa được mở à?
Trần Thiệu Bân thở dài: Sớm đã quên rồi, tôi coi như là nghĩ thông rồi, loại gái lăng lơ như Lê San San, cho dù là không thông qua Lương Thành Long, gặp nam nhân có tiền cũng sẽ bu vào như ruồi thôi!
Khổ đại cừu thâm, đúng là khổ đại cừu thâm! Trương Dương đột nhiên ý thức được Trần Thiệu Bân sở dụng có ý nghĩ muốn xuống biển là kinh thường có tám chín phần mười là liên quan tới chuyện này.
Trần Thiệu Bân nói: Cha tôi cũng không còn được bao năm nữa, tôi ở đơn vị cũng không có tiền đồ gì, cậu biết đấy, tính tự chủ của tôi lại chẳng ra sao cả, rất dễ bị sự vật bên ngoài dụ hoặc, cho nên nhân lúc còn có quan hệ sớm ly khai, cố kiếm được ít tiền mới là chính đồ!
Trương Dương cười cười, hiện giờ con cháu nhà quan to làm kinh thương là rất phổ biến, Trần Thiệu Bân có suy nghĩ này cũng là bình thường.
Trần Thiệu Bân chỉ vào Kiều Mộng Viện ở đằng xa: Quan hệ giữa cậu và Kiều Mộng Viện có vẻ không tồi?
Trương Dương nói: Vừa là bạn vừa là thù!
Trần Thiệu Bân suýt nữa thì cười phun cả bia ra ngoài: Tôi x, cậu đừng có chơi trò thâm trầm như vậy nữa?
Trương Dương nói: Không phải là thâm trầm, thật đấy, cậu chắc biết, chồng chưa cưới Hứa Gia Dũng của cô ta và tôi là kẻ thù! Trương Dương sở dĩ nói vậy là không muốn người khác kéo hắn và Kiều Mộng Viện lại với nhau, cái miệng của tên Trần Thiệu Bân này rất là lợi hại.
Trần Thiệu Bân nói: Kiều Mộng Viện thực sự là không tồi, bằng vào bản sự của cậu...
Trương Dương tức giận lườm gã: Dừng, những lời còn lại nuốt vào cho tôi, tôi là ai chứ? Cậu cho rằng nhân phẩm của tôi xấu như cậu à?
Trần Thiệu Bân thở dài: So nhân phẩm với cậu thì là điều vũ nhục đối với tôi!
Trương Dương nói: Tôi cũng lấy làm lạ, cậu đối với tôi có phải là có ý kiến không?
Trần Thiệu Bân uống chút rượu, tất nhiên là nói nhiều hơn: Đương nhiên là có ý kiến rồi, nhưng phàm là nữ hài tử mà tôi nhìn trúng, đều thích dùng tiêu chuẩn của cậu để đánh giá tôi, cậu nói xem trong lòng tôi có thể bình hành được không?
Trương Dương cười nói: Ai?
Thường Hải Tâm!
Trương Dương nghe thấy tên của Thường Hải Tâm lập tức không nói gì nữa.
Trần Thiệu Bân vốn còn định nói tiếp, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào đằng xa, Trương Dương thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn, thì thấy ca sĩ chính của ban nhạc Thiên Đường đang đứng cạnh Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần nói chuyện.
Trần Thiệu Bân nói: Người anh em, có kẻ muốn đào góc tường của cậu!
Trương Dương cười nói: Cậu con mẹ nó có bệnh à, người ta chỉ là nói chuyện thôi! Chút tự do này mà cũng không có à?
...
Lúc này Đinh Triệu Dũng đi ra tìm họ, tới gần Trương Dương , nói: Trương Dương, cậu chẳng trượng nghĩa tí nào cả, tới Đông Giang mà không nói trước một tiếng!
Trương Dương giải thích: Đột nhiên quyết định đến thôi mà, định ngày mai mới liên hệ với các cậu!
Đinh Triệu Dũng gọi một chai bia, chạm với Trương Dương, uống một ngụm to rồi nói: Lúc nào rảnh mời dì và chú cùng tới, hai nhà gặp mặt, ý của cha tôi đấy!
Trương Dương cười cười, Đinh Nguy Phong là bí thư ủy ban chính pháp Bình Hải, y có thể đề xuất chuyện này thì thực sự là không tồi, phải biết rằng Triệu Tĩnh và Đinh Bân đều đang đi học, còn chưa tới mức bàn chuyện hôn nhân, Đinh Nguy Phong đề xuất gặp mặt, chẳng khác nào công nhận thân sự của hai đứa, chỉ từ phương diện Triệu Tĩnh và cha mẹ mà nói, địa vị của hai nhà cách biệt quá lớn, nhưng Trương Dương không nghi ngờ gì nữa đã tăng thêm một số cân quan trọng cho thân phận của Triệu Tĩnh, Trương Dương nói: Còn sớm quá!
Đinh Triệu Dũng cười nói: Tình cảm của hai đứa nó rất tốt, hiện tại cứ cuối tuần là Triệu Tĩnh lại tới nhà tôi ăn cơm, cha mẹ tôi đều thích nó lắm.
Trương Dương gật đầu, tuy tới hiện tại hắn vẫn có chút canh cánh trong lòng hành vi hèn yếu lúc trước của Đinh Bân, nhưng Triệu Tĩnh đã có lựa chọn như vậy, hắn cũng không tiện nói gì, huống chi hiện tại hắn và Đinh Triệu Dũng đã là bạn bè tốt, trên mặt mũi cũng phải chú ý một chút, Trương Dương nói: Được, khi nào về tôi sẽ hỏi ý kiến cha mẹ.
Đinh Triệu Dũng cầm chai bia lên định uống với Trương Dương một ngụm thì đột nhiên nghe thấy tiếng náo loạn, hai người ngẩng đầu lên, thấy phía chỗ ngồi của Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều loạn cả lên, mấy thành viên của ban nhạc Thiên Đường đều nhảy xuống sân khấu.
Người gây chuyện là Trần Thiệu Bân, thằng ôn này gần đây tâm khí không thuận, lại thêm tối nay uống chút rượu, thấy ca sĩ chính của ban nhạc Thiên Đường nói chuyện rất vui vẻ với Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần, một cỗ tà hỏa bốc lên, gã đi tới trước bàn, cầm chai rượu lên đập tên hát chính đó, lần này chọc phải tổ ong rồi, mấy thành viên của ban nhạc Thiên Đườn ở trên sân khấu thấy ca sĩ chính tự dưng bị đánh, toàn bộ đều xông tới, đánh hội đồng Trần Thiệu Bân.
An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đều không hiểu chuyện gì xảy ra, Kiều Mộng Viện rất thích âm nhạc của ban nhạc Thiên Đường, nói chuyện đang cao hứng thì tự dưng đâu ra một Trần Thiệu Bân, sau đó tràng diện loạn cả lên, An Ngữ Thần bảo vệ Kiều Mộng Viện lánh sang một bên.
Bên này Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đã xông tới, Trương Dương gầm lên: Đừng đánh, đừng đánh. Mẹ kiếp, tôi bảo anh đừng đánh cơ mà! Thằng ôn này vốn ra can, liên tục dùng hai quyền đánh cho hai tên chơi đàn ngã xuống đất, sau đó nắm lấy bím tóc của tên đánh trống, kéo một cái, tên đánh trống cao gần một mét tám lăng không bay lên, hét thảm một tiếng rồi ngã lên sân khấu, mặt cắm xuống đất, tư thế chó ăn cứt tiêu chuẩn.
/2583
|