Chương Bích Quân và Hình Triêu Huy đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường. Tâm thái của họ sớm đã thủy hỏa bất xâm, lời nói của Trương Dương căn bản không thể nào kích khởi được tình tự ba động của họ.
Một nhân viên phục vụ mặc sơ mi trắng, áo gi-lê màu đen bước tới, đặt menu xuống trước mặt Trương Dương.
Trương Dương bật cười, bất kể mục đích của họ tối nay là như thế nào, loại tràng diện này Trương Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hình Triêu Huy gãi gãi cằm, nói: Thích ăn gì thì cứ gọi, thức ăn Pháp chính tông đấy!
Trương Dương phát hiện thực đơn toàn bộ đều là bằng tiếng Pháp, hắn nhíu mày, nói: Chơi tôi đấy à? Biết rõ tôi không hiểu tiếng Pháp mà còn cầm ruột ngỗng cho tôi xem!
Chương Bích Quân bật cười, nói: Để tôi gọi giúp cậu!
Trương Dương nói: Kỳ thực tôi không thích ăn đồ tây, không quen dùng dao dĩa! Trong khái niệm của tôi, dao là dùng để giết người!
Hình Triêu Huy cười nói: Cho nên mới nói cậu thích hợp ở lại Quốc An!
Trương Dương nói: Ông trước tiên dừng lại đã, chúng ta hay là nói rõ đi đã, để tránh bữa ăn này tôi ăn không yên!
Hình Triêu Huy nói với Chương Bích Quân: Hay là chủ nhiệm Chương nói đi!
Trương Dương cười thầm trong lòng, Hình Triêu Huy này vẫn không mất đi bản sắc của một con cáo già, chuyện gì cũng đẩy cho người khác, còn mình thì lui ra sau. Ngẫm thấy Hình Triêu Huy là chủ nhiệm cục bốn, Chương Bích Quân trước đây là phó thủ của y, gần đây mới đảm nhiệm chức cục trưởng cục mười, nhưng từ biểu hiện của Hình Triêu Huy cho thấy, y một mực đều có chút tôn kính Chương Bích Quân, nhưng đây không phải là phong độ thân sĩ gì cả, điều này khiến Trương Dương nhìn không thấu, địa vị của Chương Bích Quân ở trong nội bộ Quốc An có lẽ còn cao hơn Hình Triêu Huy.
Chương Bích Quân đưa cho Trương Dương mấy bức ảnh,tấm đầu tiên là Tra Tấn Bắc, tấm thứ hai là ảnh chung của Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên, ảnh thứ ba là ảnh chung của Tra Tấn Bắc và một nam tử tay trong tay đứng dưới tháp Eiffel, Tra Tấn Bắc ở trên ảnh cười rất vui vẻ, nam tử còn lại thì Trương Dương chưa từng gặp, Chương Bích Quân nói: Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên chắc cậu có biết, Khưu Phượng Tiên là con gái của Khưu Tác Đông, ôm trùm Vương Triều Kim Cương Đài Loan, ông nội của cô ta là tướng lĩnh Quốc Dân đảng nổi danh, Khưu Hạc Sinh.
Trương Dương nhíu mày: Cô không phải hoài nghi cô ta là gián điệp của Đài Loan chứ?
Chương Bích Quân dùng tay chỉ vào nam tử trong bức ảnh thứ ba, nói: Người này thì cậu chưa gặp, gã tên là Lưu Khánh Vinh, là thiết kế sư thủ tịch của tập đoàn Tinh Toản, Tra Tấn Bắc quen gã lúc học ở châu Âu, Lưu Khánh Vinh sinh ra ở Đài Loan, lúc ba tuổi thì cùng cha mẹ di dân sang Pháp, lúc trẻ đã biểu hiện ra thiên phú nghệ thuật hơn người, năm mười sáu tuổi thì tiến vào học viện nghệ thuật quốc lập Pháp, về sau lại trước sau tới Mỹ, Italia, năm hai mươi lăm tuổi thì quen Tra Tấn Bắc, cùng y thành tri kỷ hảo hữu, Tra Tấn Bắc thành lập tập đoàn Tinh Toản, hợp tác với Vương Triều Kim Cương của Đài Loan, Lưu Khánh Vinh có công từ đầu tới cuối.
Trương Dương nói: Tôi không quen Lưu Khánh Vinh, cũng không có hứng thú với gã!
Chương Bích Quân nói: Chúng ta nói ngắn gọn lại nhé, tôi nhận được tin tức. Lưu Khánh Vinh là nhân viên gián điệp của Đài Loan, người này và Vương Triển mà cậu biết ở châu Âu từng có tiếp xúc với nhau!
Trương Dương vốn không có hứng thú gì với Lưu Khánh Vinh, nhưng nghe thấy tên của Vương Triển thì không trong lòng không khỏi rung động, chuyến đi của Trương đại quan nhân tới châu Âu, ấn tượng mà Vương Triển lưu lại cho hắn quá sâu.
Chương Bích Quân nói: Cậu ở châu Âu đã kết một mối thù rất sâu với Vương Triển, cho dù là cậu không đối phó với gã, e rằng gã cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Trương Dương cười nói: Vẫn trò cũ à, lại dùng loại phương pháp này để dọa tôi ư!
Chương Bích Quân nói: Lần này chúng tôi không yêu cầu cậu làm công tác quá nguy hiểm, cậu chỉ cần giúp chúng tôi điều tra Lưu Khánh Vinh rốt cuộc là đang tiến hành loại hành động nào, Tra Tấn Bắc, Khưu Phượng Tiên hai người có liên quan gì tới công tác tình báo không? Chuyện này đối với cậu không khó phải không nào?
Trương Dương có chút kỳ quái, nói: Vì sao lại chọn chúng tôi? Tôi và họ chẳng qua chỉ mới vừa quen nhau thôi à!
Chương Bích Quân nói: Tinh Toản không lâu nữa sẽ mở một đại lý ở Giang Thành, đây là đại lý thứ hai ở Bình Hải, án chiếu theo phương thức kinh doanh trước đây của họ, tất cả hoạt động của đại lý toàn là do Lưu Khánh Vinh tự tay đi làm, cơ hội mà cậu tiếp xúc với gã khẳng định rất nhiều. Vả lại, cậu và cháu gái của Tra Tấn Bắc thân nhau như vậy, với thân phận của cậu lấy được tín nhiệm của gã thì không có gì khó khăn.
Trương Dương nói: Gã đã quen với Vương Triển, cô sao có thể khẳng định gã không phải là Vương Triển phái tới để hại tôi?
Chương Bích Quân nói: Cho nên mới bảo cậu điều tra, điều tra rõ ràng nội tình của Lưu Khánh Vinh rồi, như vậy mới có phòng hỏa hoạn lúc chưa xảy ra, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu, nếu không người ta giết tới cửa nhà cậu mà cậu vẫn còn chưa biết đấy!
Trương Dương cười ha ha một tiếng, coi câu nói này của Chương Bích Quân thành bắn tiếng đe dọa.
Lông mi của Tra Vi hơi run run, thuốc mê sắp hết công hiệu, cô ta sắp tỉnh rồi, Chương Bích Quân đưa một viên thuốc cho Trương Dương, đứng dậy nháy mắt với hắn: Cùng Tra tiểu thư thưởng thức bữa ăn Pháp đi! Ăn xong đừng quên cho cô ta uống thuốc, để cô ta đánh một giấc thật ngon! Nói xong, Chương Bích Quân và Hình Triêu Huy, Triệu Quân đứng dậy đi trước, Triệu Quân trước khi đi thì đặt chìa khóa xe jeep lên bàn.
...
Tra Vi từ từ tỉnh lại, dụi dụi mắt, tất cả ở trước mắt mới từ mơ hồ biến thành rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt xán lạn của Trương Dương, Tra Vi mới yên tâm lại, cô ta ngồi thẳng dậy, nhìn tất cả những gì ở trước mặt như không tin vào mắt mình: Đây là đâu?
Trương Dương cười nói: Cô tự mình nhìn đi!
Tra Vi đứng dậy đi mấy bước quanh bàn ăn trên sàn thuyền, cô ta cảm nhận gió biển thổi vào mặt, tiếng sóng biển trong đêm lặng, còn có cả mùi muối biển mằn mặn, Tra Vi hưng phấn xoay mình tại chỗ: Chúng ta đang ở trên thuyền! Chúng ta đang ở bờ biển!
Trương Dương từ trong tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang, rất tiêu sái mở nút, mỉm cười nói: Nơi này chính là khách sạn Hương Tạ Lệ Xá đấy!
Nhân viên phục vụ mang thức ăn Pháp thơm ngon lên, có ốc sên, có tôm hùm, có thịt bò bít tết.
Trương Dương không thể không bội phục năng lực của Quốc An, bất kể có phải tối nay Chương Bích Quân đã an bài trước hay không, nhưng người này đều là có lòng, chế tạo ra một bữa ăn tối lãng mạn.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi mà du dương nhẹ nhàng vang lên, một nam tử mặc áo đuôi tôm lặng lẽ bước vào tấu lên dạ khúc lãng mạn.
Trên mặt Tra Vi đầy vẻ kinh hỉ và hạnh phúc, trên thế giới này làm gì có cô gái nào lại không mong chờ tràng cảnh này?
Trương Dương cầm chén lên, rượu vàng sóng sánh trong chén: Cạn chén!
Tra Vi gật đầu, cô ta rất đoan trang ngồi ở đối diện Trương Dương, nhẹ nhàng chạm cốc, thiếu nữ nào cũng chờ mong và hưởng thụ loại lãng mạn này, bọn họ thậm chí còn hạnh phúc đến nỗi quên cả hỏi căn nguyên của sự lãng mạn này. Ánh mắt của Tra Vi ôn nhu như sao sáng trên trời, nói khẽ: Tôi thích lắm...
Trong từ ngữ được bỏ qua bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Trương đại quan nhân cười nói: Thích cái gì? Sóng biển, bãi cát, cây xương rồng hay là vị thuyền trưởng là tôi?
Tra Vi cười khúc khích: Tất cả! Cô ta quay sang nghệ sĩ đang cầm đàn: Đánh tiểu dạ khúc của Mozart đi!
Nghệ sĩ chơi đàn rất lịch sự gật đầu mỉm cười với Tra Vi, sau đó tấu lên tiểu dạ khúc của Mozart.
Trương Dương chìa tay ra, nói: Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không? Trương đại quan nhân là một người rất hiểu tình thú, biểu hiện của thằng ôn này khiến bầu không khí càng thêm hoàn mỹ, ở trong lòng Tra Vi biên chế ra một cảnh tượng hoàn mỹ nhất.
Dưới ánh sao, đôi nam nữ trẻ tuổi thướt tha khiêu vũ, dáng múa của họ chậm rãi, giao dung với nhạc khúc và bóng tối, cũng diễn dịch ra một nhịp điệu lãng mạn.
Tra Vi nâng chén, nói: Trương Dương, cám ơn anh đã mang tới cho tôi một buổi tối mỹ hảo như vậy!
Trương Dương lại chạm cốc với cô ta, nhìn Trương Dương uống hết chén rượu vang, tất cả ở trước mặt Tra Vi đột nhiên biến thành mơ hồ, cô ta ra sức dụi mắt để mong nhìn rõ Trương Dương ở đối diện, cố gắng lưu lại tình cảnh mỹ diệu này lâu hơn một chút, nhưng rất nhanh liền không thể nào trụ nổi, nằm gục trên bàn, mất đi ý thức.
Trương Dương thở dài, thuốc mà Chương Bích Quân đưa cho hắn quả thật là mạnh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc trước trán Tra Vi, ôn nhu nói: Cô bé, mơ đẹp nhé!
Khi Tra Vi tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, cô ta phát hiện mình đang nằm trong phòng mình, đầu óc quay cuồng, nỗ lực nhớ lại, vẫn còn nhớ mang máng tình cảnh mình và Trương Dương khiêu vũ dưới ánh sao, còn những cái khác thì không nhớ nữa.
Cửa phòng có tiếng gõ khe khẽ, cha của cô ta, bộ trưởng Tra Tấn Nam của bộ Trung Tổ bước vào, mỉm cười nói: Tỉnh rồi à?
Tra Vi gật đầu: Con... về thế nào vậy?
Tra Tấn Nam nói: Chú con và Khưu tiểu thư đưa con về, nói là con uống nhiều rồi!
Tra Vi day day thái dương: Con nhớ hình như là ở trên thuyền...
Tra Tấn Nam sờ trán con gái, nói: Con không sốt chứ!
Tra Vi nhìn ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ, buồn bã mất mát nói: Chẳng lẽ.... chỉ là một giấc mơ?
...
Trương Dương tới tổng bộ Quốc An gặp Chương Bích Quân, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định tiếp nhận nhiệm vụ của Quốc An, đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân đã chuẩn bị trước một số tư liệu giao cho Trương Dương: Chuyện tôi qua đã giải quyết xong rồi, chuyện cướp giật đó không phải là ngẫu nhiên, có người đã tiết lộ tin tức cho đám cướp đó, nói rằng tối hôm qua Tra Vi sẽ mang Ánh Sáng Hoa Hồng tới dự tiệc, cho nên đám cướp này mới theo dõi Tra Vi rồi hạ thủ trên đường.
Trương Dương nhíu mày: Có tra ra kẻ đứng sau không?
Chương Bích Quân lắc đầu: Rất khó, bọn cướp lọt lưới đều là nghe được tin tức qua điện thoại, không biết là ai để lộ tin tức cho chúng.
Trương Dương nói: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
Chương Bích Quân nói: Chuyện này Duệ Dung không biết, cho nên tôi hi vọng cậu tạm thời giấu nó!
Trương Dương cười nói: Cô chắc không phải là định để cháu gái ở lại cạnh tôi làm việc chứ?
Chương Bích Quân nói: Tính tình của con bé này góc cạnh phân minh, cần phải rèn dũa nhiều, tôi chỉ có một đứa cháu gái, không muốn nó quá mạo hiểm!
Cô không muốn cô ấy mạo hiểm, nhưng lại rất thích đẩy tôi vào hố lửa!
Chương Bích Quân cười nói: Chuyện này không có gì là nguy hiểm cả, chỉ là bảo cậu tra rõ nội tình của họ, cậu biết đấy, Khưu Phượng Tiên là thương nhân Đài Loan, lại là con gái của Khưu Tác Đống, thương gia châu báu lớn nhất Đài Loan, mà Tra Tấn Bắc là em trai của bộ trưởng Tra, thân phận cực kỳ mẫn cảm, chúng ta phải đối đãi thận trọng.
Trương Dương nói: Lưu Khánh Vinh đó rốt cuộc có phải là gián điệp hay không, các cô chưa xác định được à?
Chương Bích Quân lắc đầu, nói: Chỉ là nhận được một số tin tức, nếu xác định được thì chúng tôi đã áp dụng hành động đối với gã rồi!
Trương Dương nói: tôi đồng ý rồi, có điều các cô nói sao cũng phải cho tôi chút lợi ích chứ!
Chương Bích Quân biết thằng ôn này lại nổi bệnh cò kè mặc cả rồi, không khỏi cười nói: Trên cấp bậc hành chính thì chúng tôi không thích hợp giúp cậu, trên kinh phí hoạt động thì chúng tôi có thể thoải mái một chút, thức ăn và rượu vang tối qua không tồi chứ?
Trương Dương cười nói: Hi vọng thuốc mà cô đưa cho tôi sẽ không giết quá nhiều tế bào não của Tra Vi!
Chương Bích Quân nói: Yên tâm đi, thuốc chỉ khiến đoạn ký ức của cô ta tối qua trở nên mơ hồ mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ta đâu. Cô ta lại nhớ tới một chuyện, từ trong ngăn bàn rút ra một bản danh sách, nói: Gần đây quốc nội có không ít cán bộ tới Ma Cao đánh bạc, chúng tôi nắm được một số tư liệu, Phong Trạch cũng có cán bộ trong thời gian tới Hồng Không tiến hành khảo sát đi đánh bạc, danh sách này chắc là có chút giúp đỡ cho cậu.
Trương Dương vui mừng quá đỗi, phần lễ này của Chương Bích Quân khá là trọng hậu.
Cầm bản danh sách đó xem, phó thị trưởng Phong Trạch Lâu Quang Lượng không ngờ cũng ở trên đó, ghi chép bên trên rất tường tận, ngay cả Lâu Quang Lượng tới Ma Cao lúc nào, tới sòng bạc nào, mấy giờ vào cửa, mấy giờ ly khai, thua bao nhiêu đều ghi chép hết sức rõ ràng, Trương Dương cẩn thận thu lại phần chứng cứ này.
Chương Bích Quân nói: Hi vọng cậu có hể nhanh chóng tra rõ chuyện này!
Rời khỏi văn phòng của Chương Bích Quân, Trương Dương tới chỗ Triệu Quân đòi xe pickup của mình, xe pickup tuy đượcnhận về, nhưng xe đã bị đâm cho mép mó, Triệu Quân cùng hắn đưa xe tới xưởng bí mất của Quốc An.Trương đại quan nhân đối với việc sửa xe ở đây rất nghi ngờ, có trời mới biết được đám người này có lắp các loại như camera quay trộm lên xe mình không? Ở trước mặt Triệu Quân hắn cũng không che giấu, nhắc nhở Triệu Quân: Ngàn vạn lần đừng có động tay động chân lên xe tôi đấy!
Triệu Quân cười nói: yên tâm đi, xe của cậu có cần thay đổi gì không?
Trương Dương nghe vậy liền lập tức có chứng thú: Thay đổi thế nào?
Triệu Quân nói: Ví dụ như thay động cơ, thay ống xả, tăng cường kết cấu thân xe, lắp thêm thiết bị định vị trên xe, còn nữa...
Trương đại quan nhân hai mắt lóe sáng, ta X! Sao mình lại không nghĩ tới nhỉ, hắn gật đầu lia lịa, nói: Cần! Cần! Tôi còn muốn lót da ghế ngồi nữa, tôi còn muốn hạ thấp tiếng khởi động nữa, điều hòa cũng không tốt lắm, thay mới toàn bộ đi, đúng rồi, tôi xem phim 007, xe còn có thể lắp súng và ống phóng tên lửa nữa, hay là cũng lắp cho tôi vài cái đi!
Triệu Quân hối hận rồi, mình thế này chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức à? Sao lại đi nhắc tới chuyện này ở trước mặt thằng ôn có lòng tham không đáy này. Gã là tốt bụng, nhưng người ta lại không khách khí với mình, Triệu Quân ho khan một tiếng, nói: Cái đó... hay là trước tiên sơn lại đã, đừng làm chậm trễ cậu về Giang Thành!
Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Không sao, tôi ngày mai mới đi, dẫu sao thì có xe jeep của anh lái tạm rồi, bánh xe lắp cho tôi loại ngon vào nhé, an toàn vào, khi sơn thì đừng quên phủ men toàn xe!
Triệu Quân nói: Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo họ lắp đặt cho xe cậu thật tốt!
Trương đại quan nhân khổ sở suy nghĩ, khó lắm mới có loại cơ hội này, không thể bỏ phí được: Cái đó... tôi thấy cửa kéo cũng không tồi đâu!
Triệu Quân trừng mắt lườm hắn, tức giận nói: Cậu thấy xe pickup nào mà lắp cửa kéo chưa?
Cửa sổ trên nóc, cửa sổ trên nóc! Phải to vào, mở ra phải nhìn được toàn cảnh!
...
Để lắp đặt lại xe, Trương Dương đành ở lại kinh thành thêm một ngày, thân ôn này bớt thời gian tới ban trú kinh Bình Hải, chào hỏi Quách Thụy Dương. Rất khéo là các ban trú kinh thị huyện thuộc Bình Hải đang họp ở đây, Trương Dương ở cửa lớn gặp được Vu Tiểu Đông.
Một đoạn thời gian không gặp, Vu Tiểu Đông càng mốt hơn nhiều, cái này cũng không có gì là lạ, cô ta hiện tại đã dung nhập vào trong cuộc sống của kinh thành, biến thành nhân sĩ kinh thành rồi, Vu Tiểu Đông nhìn thấy Trương Dương, mặt mày tươi cười chạy lên đón: Thị trưởng Trương, ngài tới Bắc Kinh lúc nào vậy, sao không báo trước một tiếng?
Trương Dương cười nói: Tới có chút chuyện, ngày mai lại đi rồi!
Vu Tiểu Đông nói: Tìm chủ nhiệm Quách à?
Trương Dương gật đầu, Vu Tiểu Đông giơ văn kiện trong tay lên: Chúng tôi vừa họp xong, nhấn mạnh tính tự quản của ban trú kinh!
Trương Dương nói: Đúng là nên nhấn mạnh một chút!
Vu Tiểu Đông nói: Tôi không làm phiền anh nữa, chắc trưa nay chủ nhiệm Quách phải an bài rồi, hay là buổi tối tới ban trú kinh Xuân Dương ăn một bữa đi, thăm lại chốn xưa, hiện tại đang mốt hoài cựu đấy!
Trương Dương bật cười, nói: Được, cô giúp tôi chuẩn bị đi, buổi tối tôi hẹn luôn mấy người bạn tới uống rượu, hôm nay ở chỗ các cô luôn, sáng mai xuất phát về Giang Thành.
Được!
Quách Thụy Dương kỳ thực qua cửa sổ đã nhìn thấy Trương Dương tới rồi, nếu đổi lại là bình thường thì y đã chạy ra ngoài đón, nhưng lần này thì các, các chủ nhiệm, phó chủ nhiệm của ban trú kinh các huyện thành phố thuộc tỉnh Bình Hải sau khi tan họp vẫn chưa về hết, một cái bộ cấp thính như mình lại đi nghênh đón Trương Dương cấp ban, để người khác thấy khẳng định là sẽ chê cười, Quách Thụy Dương cũng sợ ảnh hưởng.
Trương Dương bước vào văn phòng chủ nhiệm, Quách Thụy Dương giả vờ bộ dạng vui mừng bất ngờ, chìa hai tay ra nghênh đón: Trương lão đệ! Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?
Trương Dương bắt tay y, nói: Tới kinh thành có chút việc, đặc biệt tới đây chào hỏi lão ca!
Quách Thụy Dương mời Trương Dương ngồi xuống trước bàn uống trà, tự mình đứng dậy đi pha một bình Bích Loa Xuân, y cười nói: Trưa nay không được đi đâu đấy, phải ở lại ăn cơm với tôi!
Trương Dương nói: Không cần phiền vậy đâu!
Quách Thụy Dương nói: Không phiền gì cả, phó tỉnh trưởng Lương cũng tới, vừa hay ăn cơm với nhau luôn!
Trương Dương cũng không ngờ Lương Thiên Chính cũng tới, giờ đã là hơn mười một giờ trưa rồi, Trương Dương tới đúng vào giờ cơm, hắn gật đầu, nói: Được!
Quách Thụy Dương rót cho Trương Dương một chén trà: Hai ngày trước bí thư Cố tới kinh thành, tôi muốn mời ông ta tới đây ở, nhưng nói thế nào bí thư Cố cũng không đồng ý, nói rằng minh từ chức rồi thì không thể nào chiếm tiện nghi của nhà nước, nhất quyết ở bên ngoài, tôi mời ông ta ăn một bữa, bí thư Cố đúng là người tốt!
Trương Dương hớp một ngụm trà, nói: Lời này đừng để cho bí thư Kiều nghe thấy đấy!
Quách Thụy Dương nghiêm mặt nói: Sợ gì? Cho dù là bí thư Kiều ở đây thì tôi cũng nói vậy, không ai có thể bỏ qua sự cống hiến của bí thư Cố đối với Bình Hải chúng ta được! Y lại hỏi Trương Dương lần này tới kinh thành.
Trương Dương kể lại chuyện Thiên Trì tiên sinh qua đời, kỳ thực Quách Thụy Dương sớm đã đoán được rồi, công tác của ban trú kinh, chuyện khác thì không dám nói, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ của kinh thành thì bọn họ đều nghe được chút phong thanh, La Tuệ Ninh là đệ tử chân truyền của Thiên Trì tiên sinh, Trương Dương lại là con trai nuôi của La Tuệ Ninh, nghĩ thông tầng quan hệ này, hắn tới phúng viếng cũng là bình thường.
Quách Thụy Dương nói: Thiên Trì tiên sinh quả thật là đại gia một đời!
Trương Dương uống một ngụm trà, nói: Ông có biết về Tra Tấn Bắc không?
Quách Thụy Dương gật đầu, nói: Có biết một chút, Tra Tấn Bắc là em trai ruột của phó bộ trưởng bộ Trung Tổ Tra Tấn Nam, là thương gia châu báu lớn nhất trong nước, liên minh Tinh Toản chính là sản nghiệp của y, hình như là hợp tư với Đài Loan, sao đột nhiên lại hỏi về chuyện này?
Trương Dương cười nói: Tinh Toản đặt chi nhánh ở Giang Thành, y trên phương diện chọn địa điểm chi nhánh gặp chút phiền phức, tôi giải quyết giúp y!
Quách Thụy Dương nói: Người này có thể kết giao, không những bối cảnh thâm hậu mà còn tài hùng thế đại!
Trương Dương cười nói: Nói cứ như là tôi theo sau bợ đỡ y vậy?
Quách Thụy Dương vội vàng giải thích, nói: Tôi không có ý đó! Lúc này thư ký của y tới, thông tri rằng bữa trưa đã chuẩn bị xong, Quách Thụy Dương kéo Trương Dương cùng đứng dậy đi ăn cơm.
Phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cơ hồ là đi tới trước cửa nhà ăn cùng lúc với họ, Lương Thành Long nhìn thấy Trương Dương thì có chút bất ngờ. Trương Dương bước tới cười nói: Chú Lương, ngại quá, cháu tới ăn nhờ một bữa! Hắn gọi chú là thay cho Lương Thành Long.
Lương Thiên Chính cười ha ha, bước lên nắm tay Trương Dương nói: Tôi đang nghĩ, cái ban trú kinh này chẳng có ai có tửu lượng tốt cả, tửu lượng của Quách Thụy Dương thì ngày một sa sút, cậu tới uống cùng tôi, đúng là tặng than trong ngày tuyết rơi!
Trương Dương cười nói: Chú Lương coi chúng là than à, vậy được, hôm nay cháu tự đối mình để chiếu sáng cho người khác, có điều trời nóng như thế này thì các người phải chuẩn bị tâm lý đấy! Cả đám người đều bật cười.
Lương Thiên Chính hai ngày nay tới kinh thành làm việc, một mực ở trọng trạng thái làm không nghỉ, sáng ngày hôm nay mới vừa giải quyết xong việc, cho nên bữa trưa muốn thoải mái một chút.
Bọn họ một bàn bảy người ngồi xuống, Quách Thụy Dương bảo người trước tiên cầm một thùng ngũ lương dịch ra, Lương Thiên Chính cũng nổi danh là tửu lượng như biển, bảo tất cả mọi người đều rót đầy chén, trước tiên là cạn ba chén, Lương Thiên Chính thân thiết nói với Trương Dương: Trước khi tôi tới kinh thành, có uống một trận với tỉnh trưởng Tống, trong bữa có nhắc tới cậu, tỉnh trưởng Tống cũng cảm thấy rất vui! Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, cho nên Lương Thiên Chính mới nói vậy.
Trương Dương cười bảo: Chú Lương, chú đừng khen cháu nữa, cháu xấu hổ lắm, tới hiện tại mới chỉ làm được tới phó ban, tiến bộ quá chậm!
Lương Thiên Chính cười ha ha, nói: Cậu mới từng này tuổi đã làm tới phó ban rồi, cậu nếu xấu hổ, vậy thì một số người trong chúng tôi có phải là càng thấy mình kém cỏi hơn không?
Quách Thụy Dương cười nói: Tôi kém cỏi lắm, năm mươi tuổi rồi mà vẫn là một cán bộ cấp thính, tôi muốn tìm một khối đậu hủ mà đập đầu tự tử đây! Lời nói của y khiến cả bàn đều bật cười.
Lương Thiên Chính nói: Đập vào đậu hủ làm sao mà chết được, lão Quách thật là giảo hoạt! Y nâng chén, nói: Người làm ở ban trú kinh như các anh, công phu trốn rượu là nhất lưu, nào, chúng ta cạn chén!
Quách Thụy Dương uống cùng Lương Thiên Chính hai chén: Tôi không phải là trốn rượu, bước vào năm nay tửu lượng không ngừng xuống thấp, hai ngày trước tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nào là mỡ trong máu, nào là viêm túi mật, rồi huyết áp cao, tôi cũng biết những bệnh này là bởi vì ăn uống nhiều quá, nhưng công tác của tôi chính là uống để quan hệ, không ăn không uống thì chẳng làm được gì cả, tỉnh trưởng Lương, ngài làm chủ cho tôi đi, tỉnh lý phải chăng là tính thêm cả khoản tai nạn lao động cho tôi!
Lương Thiên Chính cười nói: Không thành vấn đề, bao giờ anh chết vì uống, tôi sẽ tính cho anh là hi sinh vì nhiệm vụ, rồi truy tặng liệt sĩ!
Quách Thụy Dương sợ hãi nói: Không dám đâu, không dám đâu, tôi còn phải rèn luyện nhiều!
Mọi người đều cười ồ.
Lương Thiên Chính biết mục đích mà Trương Dương tới đây, y nói khẽ: Tôi hôm qua tới nhà thủ tướng Văn, nghe Văn phu nhân nhắc tới chuyện này, loại chuyện như bán đấu giá từ thiện, tôi cũng muốn ủng hộ, đáng tiếc những cán bộ quốc gia như chúng ta, thanh liêm liêm khiết, có lòng nhưng lại không có sức!
Trương Dương cười nói: Bán đấu gía từ thiện rất thành công, quyên được hơn một ngàn vạn, án chiếu theo ý tứ của Thiên Trì tiên sinh, toàn bộ đều quyền cho công trình hi vọng, sau này mỗi năm sẽ lấy ra một bộ phận tác phẩm để bán đấu giá, tôi định bán đấu giá lần sau, gọi bọn Lương Thành Long tới, lấy của dân thì phải trả cho dân, kiếm được nhiều tiền rồi cũng nên hồi báo xã hội một chút.
Lương Thiên Chính mỉm cười gật đầu, nói: Đề nghị hay!
Quách Thụy Dương ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Lương Thiên Chính và Trương Dương nói chuyện, trong lòng càng lúc càng bội phục Trương Dương, thằng ôn này trẻ như vậy mà có thể hòa thành một khối với người trên kẻ dưới, quả thật là có năng lực hơn người, vận đạo quan đồ của người ta khác nhau, mình lên đến vị trí chủ nhiêm ban trú kinh có lẽ là hết mức rồi, còn tên Trương Dương trẻ tuổi này thì tiền đồ không thể hạn lượng.
Sau bữa trưa, Lương Thiên Chính mời Trương Dương tới phòng mình uống trà, Trương Dương biết Lương Thiên Chính khẳng định là có lời muốn nói riêng với mình.
Hắn theo Lương Thiên Chính vào trong phòng, thư ký của Lương Thiên Chính sau khi pha một ấm trà liền ra ngoài. Lương Thiên Chính cũng không che giấu nhiều, vào thẳng vấn đề: Trương Dương, tôi muốn hỏi cậu một số chuyện trong sinh hoạt của Thành Long.
Trương Dương gật đầu, nói: Chú Lương cứ hỏi đi!
Lương Thiên Chính nói: Tôi nghe nói quan hệ giữa Thành Long và Thanh Hồng không được tốt lắm, hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh, cậu biết không?
Trương Dương hơi ngây ra, gần đây hắn một mực bận rộn với chuyện của Phong Trạch, cũng không chú ý nhiều tới chuyện tình cảm của Lương Thành Long, liền nói khẽ: Đoạn thời gian trước, lúc tổ chức hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch hai vợ chồng họ cùng tới, cháu thấy cũng tốt lắm, không cảm thấy có gì dị thường cả!
Lương Thiên Chính nói: Thành Long ở bên ngoài có phải là có bồ không?
Trương Dương uống một ngụm nước, thế này không phải là bảo hắn bán đứng anh em của mình ư? Tuy Lương Thiên Chính là chú ruột của Lương Thành Long, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Lương Thiên Chính nhìn ra Trương Dương do dự, tiếp tục nói: Tôi nghe nói đó là diễn viên đơn ca của kịch viện ca múa, tên hình như là Bạch Yến!
Trương Dương cười nói: Người làm ăn thỉnh thoảng gặp dịp mua vui là khó tránh khỏi mà!
Lương Thiên Chính nói khẽ: Nữ diễn viên đó mang thai rồi!
Trương Dương bị câu này của Lương Thiên Chính khiến cho giật nảy mình, lúc trước Bạch Yến từng làm ra chuyện này, vốn cho rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ lại một lần nữa lặp lại.
Lương Thiên Chính nói: Cậu và Thành Long là bạn bè tôi, tôi muốn cậu khuyên nó chút, chuyện này phải xử lý cho tốt!
Trương Dương nói: Bản thân anh ta biết rồi đúng không?
Lương Thiên Chính gật đầu, nói: Tôi chắc Thanh Hồng cũng biết chuyện này rồi, hai vợ chồng chúng hiện tại đang chiến tranh lạnh, thân làm trưởng bối, tôi thật sự không hi vọng nìn thấy hai vợ chồng chúng chia tay!
Trương Dương gật đầu, nói: Chú Lương, chú yên tâm đi, cháu sẽ tìm cơ hội để khuyên họ!
...
Trần Tuyết sau khi thu thập đồ đạ xong cũng tới ban trú kinh Xuân Dương, cô ta chuẩn bị sáng ngày mai cùng Trương Dương về Giang Thành, cô ta không thích trường hơp nhiều người, một mình ở bên ngoài ăn chút mì rồi về phòng nghỉ ngơi.
Vu Tiểu Đông chuẩn bị một bữa ăn rất thịnh soạn, khách mà Trương Dương mời có Hình Triêu Huy, Triệu Quân, còn có cả cục trưởng Trình Chí Vĩ và phó cục trưởng Lương Liên Hợp của phân cục hạt khu. Hình Triêu Huy và Trình Chí Vĩ là chiến hữu cũ, Lương Tiên Hợp lại là người của Bát Quái môn, gã và Trương Dương cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, trước đây từng bởi vì chuyện của tiểu sư đệ Kiều Bằng Phi mà có va chạm với nhau, từng làm ra sự kiện dẫn đội tới vây kín ban trú kinh Xuân Dương. Có điều hiện tại quan hệ giữa gã và Trương Dương đã được cải thiện, không ngờ còn ngồi cùng bàn uống rượu, nhân sinh đúng là kỳ diệu!
Triệu Quân và Hình Triêu Huy lái xe pickup của Trương Dương tới, xe pickup lái vào trụ sở, Trương Dương bước tới, xe đã được phun sơn lại, trông rực rỡ hẳn lên, bốn bánh xe được được thay mới, Triệu Quân và Hình Triêu Huy bước xuống xe pickup, lúc đóng cửa phát ra tiếng vang khẽ, xe này cũng được làm cách âm lại rồi.
Triệu Quân giới thiệu với Trương Dương: Nguyên bộ giảm sóc đều được thay mới rồi, hệ thộng động cơ cũng đổi thành bốn thì, hộp số cũng được thay lại!
Trương đại quan nhân mỉm cười sờ sờ sơn của thân xe: Sơn phun khá thật, trông cứ như mới vậy!
Triệu Quân tức giận đến mức trợn trừng mắt lên, mở nắp động cơ, không khỏi kiêu ngạo nói: Đông cơ 5.0 lên V8, công suất lớn nhất là 431 mã lực, mô-men quay 500Nm, có hệ thống phụ trợ phanh khẩn cấp, hệ thống quản lý hơi lốp xe.
Trương Dương mở cửa xe ra, ghế dựa và đồ bên trong cũng được thay mới hết, toàn bộ là màu đen, ghế da thật, được lắp thêm hệ thống chỉ dẫn bằng vệ tinh.
Triệu Quân lại nói: Hệ thống điều hòa đã được thay mới rồi đấy, có cả bộ lọc khí, thay mới cho cậu sang hệ thống âm thanh Boss do 11 máy biến điện năng thành âm thanh tổ thành, SH-AWD toàn bộ là hệ thống bốn thì, thân xe cũng được tăng cường thêm, tất cả kính đều được thay mới!
Trương đại quan nhân vui mừng quá đỗi kéo cửa xe ngồi vào trong, hai tay đặt lên vô lăng, theo thói quen thò tay xuống dưới một điều chỉnh lại ghế.
Triệu Quân nói: Bên trái, ghế phụ ghế chính đều đổi thành điện điều tám hướng!
Một nhân viên phục vụ mặc sơ mi trắng, áo gi-lê màu đen bước tới, đặt menu xuống trước mặt Trương Dương.
Trương Dương bật cười, bất kể mục đích của họ tối nay là như thế nào, loại tràng diện này Trương Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hình Triêu Huy gãi gãi cằm, nói: Thích ăn gì thì cứ gọi, thức ăn Pháp chính tông đấy!
Trương Dương phát hiện thực đơn toàn bộ đều là bằng tiếng Pháp, hắn nhíu mày, nói: Chơi tôi đấy à? Biết rõ tôi không hiểu tiếng Pháp mà còn cầm ruột ngỗng cho tôi xem!
Chương Bích Quân bật cười, nói: Để tôi gọi giúp cậu!
Trương Dương nói: Kỳ thực tôi không thích ăn đồ tây, không quen dùng dao dĩa! Trong khái niệm của tôi, dao là dùng để giết người!
Hình Triêu Huy cười nói: Cho nên mới nói cậu thích hợp ở lại Quốc An!
Trương Dương nói: Ông trước tiên dừng lại đã, chúng ta hay là nói rõ đi đã, để tránh bữa ăn này tôi ăn không yên!
Hình Triêu Huy nói với Chương Bích Quân: Hay là chủ nhiệm Chương nói đi!
Trương Dương cười thầm trong lòng, Hình Triêu Huy này vẫn không mất đi bản sắc của một con cáo già, chuyện gì cũng đẩy cho người khác, còn mình thì lui ra sau. Ngẫm thấy Hình Triêu Huy là chủ nhiệm cục bốn, Chương Bích Quân trước đây là phó thủ của y, gần đây mới đảm nhiệm chức cục trưởng cục mười, nhưng từ biểu hiện của Hình Triêu Huy cho thấy, y một mực đều có chút tôn kính Chương Bích Quân, nhưng đây không phải là phong độ thân sĩ gì cả, điều này khiến Trương Dương nhìn không thấu, địa vị của Chương Bích Quân ở trong nội bộ Quốc An có lẽ còn cao hơn Hình Triêu Huy.
Chương Bích Quân đưa cho Trương Dương mấy bức ảnh,tấm đầu tiên là Tra Tấn Bắc, tấm thứ hai là ảnh chung của Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên, ảnh thứ ba là ảnh chung của Tra Tấn Bắc và một nam tử tay trong tay đứng dưới tháp Eiffel, Tra Tấn Bắc ở trên ảnh cười rất vui vẻ, nam tử còn lại thì Trương Dương chưa từng gặp, Chương Bích Quân nói: Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên chắc cậu có biết, Khưu Phượng Tiên là con gái của Khưu Tác Đông, ôm trùm Vương Triều Kim Cương Đài Loan, ông nội của cô ta là tướng lĩnh Quốc Dân đảng nổi danh, Khưu Hạc Sinh.
Trương Dương nhíu mày: Cô không phải hoài nghi cô ta là gián điệp của Đài Loan chứ?
Chương Bích Quân dùng tay chỉ vào nam tử trong bức ảnh thứ ba, nói: Người này thì cậu chưa gặp, gã tên là Lưu Khánh Vinh, là thiết kế sư thủ tịch của tập đoàn Tinh Toản, Tra Tấn Bắc quen gã lúc học ở châu Âu, Lưu Khánh Vinh sinh ra ở Đài Loan, lúc ba tuổi thì cùng cha mẹ di dân sang Pháp, lúc trẻ đã biểu hiện ra thiên phú nghệ thuật hơn người, năm mười sáu tuổi thì tiến vào học viện nghệ thuật quốc lập Pháp, về sau lại trước sau tới Mỹ, Italia, năm hai mươi lăm tuổi thì quen Tra Tấn Bắc, cùng y thành tri kỷ hảo hữu, Tra Tấn Bắc thành lập tập đoàn Tinh Toản, hợp tác với Vương Triều Kim Cương của Đài Loan, Lưu Khánh Vinh có công từ đầu tới cuối.
Trương Dương nói: Tôi không quen Lưu Khánh Vinh, cũng không có hứng thú với gã!
Chương Bích Quân nói: Chúng ta nói ngắn gọn lại nhé, tôi nhận được tin tức. Lưu Khánh Vinh là nhân viên gián điệp của Đài Loan, người này và Vương Triển mà cậu biết ở châu Âu từng có tiếp xúc với nhau!
Trương Dương vốn không có hứng thú gì với Lưu Khánh Vinh, nhưng nghe thấy tên của Vương Triển thì không trong lòng không khỏi rung động, chuyến đi của Trương đại quan nhân tới châu Âu, ấn tượng mà Vương Triển lưu lại cho hắn quá sâu.
Chương Bích Quân nói: Cậu ở châu Âu đã kết một mối thù rất sâu với Vương Triển, cho dù là cậu không đối phó với gã, e rằng gã cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Trương Dương cười nói: Vẫn trò cũ à, lại dùng loại phương pháp này để dọa tôi ư!
Chương Bích Quân nói: Lần này chúng tôi không yêu cầu cậu làm công tác quá nguy hiểm, cậu chỉ cần giúp chúng tôi điều tra Lưu Khánh Vinh rốt cuộc là đang tiến hành loại hành động nào, Tra Tấn Bắc, Khưu Phượng Tiên hai người có liên quan gì tới công tác tình báo không? Chuyện này đối với cậu không khó phải không nào?
Trương Dương có chút kỳ quái, nói: Vì sao lại chọn chúng tôi? Tôi và họ chẳng qua chỉ mới vừa quen nhau thôi à!
Chương Bích Quân nói: Tinh Toản không lâu nữa sẽ mở một đại lý ở Giang Thành, đây là đại lý thứ hai ở Bình Hải, án chiếu theo phương thức kinh doanh trước đây của họ, tất cả hoạt động của đại lý toàn là do Lưu Khánh Vinh tự tay đi làm, cơ hội mà cậu tiếp xúc với gã khẳng định rất nhiều. Vả lại, cậu và cháu gái của Tra Tấn Bắc thân nhau như vậy, với thân phận của cậu lấy được tín nhiệm của gã thì không có gì khó khăn.
Trương Dương nói: Gã đã quen với Vương Triển, cô sao có thể khẳng định gã không phải là Vương Triển phái tới để hại tôi?
Chương Bích Quân nói: Cho nên mới bảo cậu điều tra, điều tra rõ ràng nội tình của Lưu Khánh Vinh rồi, như vậy mới có phòng hỏa hoạn lúc chưa xảy ra, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu, nếu không người ta giết tới cửa nhà cậu mà cậu vẫn còn chưa biết đấy!
Trương Dương cười ha ha một tiếng, coi câu nói này của Chương Bích Quân thành bắn tiếng đe dọa.
Lông mi của Tra Vi hơi run run, thuốc mê sắp hết công hiệu, cô ta sắp tỉnh rồi, Chương Bích Quân đưa một viên thuốc cho Trương Dương, đứng dậy nháy mắt với hắn: Cùng Tra tiểu thư thưởng thức bữa ăn Pháp đi! Ăn xong đừng quên cho cô ta uống thuốc, để cô ta đánh một giấc thật ngon! Nói xong, Chương Bích Quân và Hình Triêu Huy, Triệu Quân đứng dậy đi trước, Triệu Quân trước khi đi thì đặt chìa khóa xe jeep lên bàn.
...
Tra Vi từ từ tỉnh lại, dụi dụi mắt, tất cả ở trước mắt mới từ mơ hồ biến thành rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt xán lạn của Trương Dương, Tra Vi mới yên tâm lại, cô ta ngồi thẳng dậy, nhìn tất cả những gì ở trước mặt như không tin vào mắt mình: Đây là đâu?
Trương Dương cười nói: Cô tự mình nhìn đi!
Tra Vi đứng dậy đi mấy bước quanh bàn ăn trên sàn thuyền, cô ta cảm nhận gió biển thổi vào mặt, tiếng sóng biển trong đêm lặng, còn có cả mùi muối biển mằn mặn, Tra Vi hưng phấn xoay mình tại chỗ: Chúng ta đang ở trên thuyền! Chúng ta đang ở bờ biển!
Trương Dương từ trong tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang, rất tiêu sái mở nút, mỉm cười nói: Nơi này chính là khách sạn Hương Tạ Lệ Xá đấy!
Nhân viên phục vụ mang thức ăn Pháp thơm ngon lên, có ốc sên, có tôm hùm, có thịt bò bít tết.
Trương Dương không thể không bội phục năng lực của Quốc An, bất kể có phải tối nay Chương Bích Quân đã an bài trước hay không, nhưng người này đều là có lòng, chế tạo ra một bữa ăn tối lãng mạn.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi mà du dương nhẹ nhàng vang lên, một nam tử mặc áo đuôi tôm lặng lẽ bước vào tấu lên dạ khúc lãng mạn.
Trên mặt Tra Vi đầy vẻ kinh hỉ và hạnh phúc, trên thế giới này làm gì có cô gái nào lại không mong chờ tràng cảnh này?
Trương Dương cầm chén lên, rượu vàng sóng sánh trong chén: Cạn chén!
Tra Vi gật đầu, cô ta rất đoan trang ngồi ở đối diện Trương Dương, nhẹ nhàng chạm cốc, thiếu nữ nào cũng chờ mong và hưởng thụ loại lãng mạn này, bọn họ thậm chí còn hạnh phúc đến nỗi quên cả hỏi căn nguyên của sự lãng mạn này. Ánh mắt của Tra Vi ôn nhu như sao sáng trên trời, nói khẽ: Tôi thích lắm...
Trong từ ngữ được bỏ qua bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Trương đại quan nhân cười nói: Thích cái gì? Sóng biển, bãi cát, cây xương rồng hay là vị thuyền trưởng là tôi?
Tra Vi cười khúc khích: Tất cả! Cô ta quay sang nghệ sĩ đang cầm đàn: Đánh tiểu dạ khúc của Mozart đi!
Nghệ sĩ chơi đàn rất lịch sự gật đầu mỉm cười với Tra Vi, sau đó tấu lên tiểu dạ khúc của Mozart.
Trương Dương chìa tay ra, nói: Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không? Trương đại quan nhân là một người rất hiểu tình thú, biểu hiện của thằng ôn này khiến bầu không khí càng thêm hoàn mỹ, ở trong lòng Tra Vi biên chế ra một cảnh tượng hoàn mỹ nhất.
Dưới ánh sao, đôi nam nữ trẻ tuổi thướt tha khiêu vũ, dáng múa của họ chậm rãi, giao dung với nhạc khúc và bóng tối, cũng diễn dịch ra một nhịp điệu lãng mạn.
Tra Vi nâng chén, nói: Trương Dương, cám ơn anh đã mang tới cho tôi một buổi tối mỹ hảo như vậy!
Trương Dương lại chạm cốc với cô ta, nhìn Trương Dương uống hết chén rượu vang, tất cả ở trước mặt Tra Vi đột nhiên biến thành mơ hồ, cô ta ra sức dụi mắt để mong nhìn rõ Trương Dương ở đối diện, cố gắng lưu lại tình cảnh mỹ diệu này lâu hơn một chút, nhưng rất nhanh liền không thể nào trụ nổi, nằm gục trên bàn, mất đi ý thức.
Trương Dương thở dài, thuốc mà Chương Bích Quân đưa cho hắn quả thật là mạnh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc trước trán Tra Vi, ôn nhu nói: Cô bé, mơ đẹp nhé!
Khi Tra Vi tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, cô ta phát hiện mình đang nằm trong phòng mình, đầu óc quay cuồng, nỗ lực nhớ lại, vẫn còn nhớ mang máng tình cảnh mình và Trương Dương khiêu vũ dưới ánh sao, còn những cái khác thì không nhớ nữa.
Cửa phòng có tiếng gõ khe khẽ, cha của cô ta, bộ trưởng Tra Tấn Nam của bộ Trung Tổ bước vào, mỉm cười nói: Tỉnh rồi à?
Tra Vi gật đầu: Con... về thế nào vậy?
Tra Tấn Nam nói: Chú con và Khưu tiểu thư đưa con về, nói là con uống nhiều rồi!
Tra Vi day day thái dương: Con nhớ hình như là ở trên thuyền...
Tra Tấn Nam sờ trán con gái, nói: Con không sốt chứ!
Tra Vi nhìn ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ, buồn bã mất mát nói: Chẳng lẽ.... chỉ là một giấc mơ?
...
Trương Dương tới tổng bộ Quốc An gặp Chương Bích Quân, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định tiếp nhận nhiệm vụ của Quốc An, đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân đã chuẩn bị trước một số tư liệu giao cho Trương Dương: Chuyện tôi qua đã giải quyết xong rồi, chuyện cướp giật đó không phải là ngẫu nhiên, có người đã tiết lộ tin tức cho đám cướp đó, nói rằng tối hôm qua Tra Vi sẽ mang Ánh Sáng Hoa Hồng tới dự tiệc, cho nên đám cướp này mới theo dõi Tra Vi rồi hạ thủ trên đường.
Trương Dương nhíu mày: Có tra ra kẻ đứng sau không?
Chương Bích Quân lắc đầu: Rất khó, bọn cướp lọt lưới đều là nghe được tin tức qua điện thoại, không biết là ai để lộ tin tức cho chúng.
Trương Dương nói: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
Chương Bích Quân nói: Chuyện này Duệ Dung không biết, cho nên tôi hi vọng cậu tạm thời giấu nó!
Trương Dương cười nói: Cô chắc không phải là định để cháu gái ở lại cạnh tôi làm việc chứ?
Chương Bích Quân nói: Tính tình của con bé này góc cạnh phân minh, cần phải rèn dũa nhiều, tôi chỉ có một đứa cháu gái, không muốn nó quá mạo hiểm!
Cô không muốn cô ấy mạo hiểm, nhưng lại rất thích đẩy tôi vào hố lửa!
Chương Bích Quân cười nói: Chuyện này không có gì là nguy hiểm cả, chỉ là bảo cậu tra rõ nội tình của họ, cậu biết đấy, Khưu Phượng Tiên là thương nhân Đài Loan, lại là con gái của Khưu Tác Đống, thương gia châu báu lớn nhất Đài Loan, mà Tra Tấn Bắc là em trai của bộ trưởng Tra, thân phận cực kỳ mẫn cảm, chúng ta phải đối đãi thận trọng.
Trương Dương nói: Lưu Khánh Vinh đó rốt cuộc có phải là gián điệp hay không, các cô chưa xác định được à?
Chương Bích Quân lắc đầu, nói: Chỉ là nhận được một số tin tức, nếu xác định được thì chúng tôi đã áp dụng hành động đối với gã rồi!
Trương Dương nói: tôi đồng ý rồi, có điều các cô nói sao cũng phải cho tôi chút lợi ích chứ!
Chương Bích Quân biết thằng ôn này lại nổi bệnh cò kè mặc cả rồi, không khỏi cười nói: Trên cấp bậc hành chính thì chúng tôi không thích hợp giúp cậu, trên kinh phí hoạt động thì chúng tôi có thể thoải mái một chút, thức ăn và rượu vang tối qua không tồi chứ?
Trương Dương cười nói: Hi vọng thuốc mà cô đưa cho tôi sẽ không giết quá nhiều tế bào não của Tra Vi!
Chương Bích Quân nói: Yên tâm đi, thuốc chỉ khiến đoạn ký ức của cô ta tối qua trở nên mơ hồ mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ta đâu. Cô ta lại nhớ tới một chuyện, từ trong ngăn bàn rút ra một bản danh sách, nói: Gần đây quốc nội có không ít cán bộ tới Ma Cao đánh bạc, chúng tôi nắm được một số tư liệu, Phong Trạch cũng có cán bộ trong thời gian tới Hồng Không tiến hành khảo sát đi đánh bạc, danh sách này chắc là có chút giúp đỡ cho cậu.
Trương Dương vui mừng quá đỗi, phần lễ này của Chương Bích Quân khá là trọng hậu.
Cầm bản danh sách đó xem, phó thị trưởng Phong Trạch Lâu Quang Lượng không ngờ cũng ở trên đó, ghi chép bên trên rất tường tận, ngay cả Lâu Quang Lượng tới Ma Cao lúc nào, tới sòng bạc nào, mấy giờ vào cửa, mấy giờ ly khai, thua bao nhiêu đều ghi chép hết sức rõ ràng, Trương Dương cẩn thận thu lại phần chứng cứ này.
Chương Bích Quân nói: Hi vọng cậu có hể nhanh chóng tra rõ chuyện này!
Rời khỏi văn phòng của Chương Bích Quân, Trương Dương tới chỗ Triệu Quân đòi xe pickup của mình, xe pickup tuy đượcnhận về, nhưng xe đã bị đâm cho mép mó, Triệu Quân cùng hắn đưa xe tới xưởng bí mất của Quốc An.Trương đại quan nhân đối với việc sửa xe ở đây rất nghi ngờ, có trời mới biết được đám người này có lắp các loại như camera quay trộm lên xe mình không? Ở trước mặt Triệu Quân hắn cũng không che giấu, nhắc nhở Triệu Quân: Ngàn vạn lần đừng có động tay động chân lên xe tôi đấy!
Triệu Quân cười nói: yên tâm đi, xe của cậu có cần thay đổi gì không?
Trương Dương nghe vậy liền lập tức có chứng thú: Thay đổi thế nào?
Triệu Quân nói: Ví dụ như thay động cơ, thay ống xả, tăng cường kết cấu thân xe, lắp thêm thiết bị định vị trên xe, còn nữa...
Trương đại quan nhân hai mắt lóe sáng, ta X! Sao mình lại không nghĩ tới nhỉ, hắn gật đầu lia lịa, nói: Cần! Cần! Tôi còn muốn lót da ghế ngồi nữa, tôi còn muốn hạ thấp tiếng khởi động nữa, điều hòa cũng không tốt lắm, thay mới toàn bộ đi, đúng rồi, tôi xem phim 007, xe còn có thể lắp súng và ống phóng tên lửa nữa, hay là cũng lắp cho tôi vài cái đi!
Triệu Quân hối hận rồi, mình thế này chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức à? Sao lại đi nhắc tới chuyện này ở trước mặt thằng ôn có lòng tham không đáy này. Gã là tốt bụng, nhưng người ta lại không khách khí với mình, Triệu Quân ho khan một tiếng, nói: Cái đó... hay là trước tiên sơn lại đã, đừng làm chậm trễ cậu về Giang Thành!
Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Không sao, tôi ngày mai mới đi, dẫu sao thì có xe jeep của anh lái tạm rồi, bánh xe lắp cho tôi loại ngon vào nhé, an toàn vào, khi sơn thì đừng quên phủ men toàn xe!
Triệu Quân nói: Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo họ lắp đặt cho xe cậu thật tốt!
Trương đại quan nhân khổ sở suy nghĩ, khó lắm mới có loại cơ hội này, không thể bỏ phí được: Cái đó... tôi thấy cửa kéo cũng không tồi đâu!
Triệu Quân trừng mắt lườm hắn, tức giận nói: Cậu thấy xe pickup nào mà lắp cửa kéo chưa?
Cửa sổ trên nóc, cửa sổ trên nóc! Phải to vào, mở ra phải nhìn được toàn cảnh!
...
Để lắp đặt lại xe, Trương Dương đành ở lại kinh thành thêm một ngày, thân ôn này bớt thời gian tới ban trú kinh Bình Hải, chào hỏi Quách Thụy Dương. Rất khéo là các ban trú kinh thị huyện thuộc Bình Hải đang họp ở đây, Trương Dương ở cửa lớn gặp được Vu Tiểu Đông.
Một đoạn thời gian không gặp, Vu Tiểu Đông càng mốt hơn nhiều, cái này cũng không có gì là lạ, cô ta hiện tại đã dung nhập vào trong cuộc sống của kinh thành, biến thành nhân sĩ kinh thành rồi, Vu Tiểu Đông nhìn thấy Trương Dương, mặt mày tươi cười chạy lên đón: Thị trưởng Trương, ngài tới Bắc Kinh lúc nào vậy, sao không báo trước một tiếng?
Trương Dương cười nói: Tới có chút chuyện, ngày mai lại đi rồi!
Vu Tiểu Đông nói: Tìm chủ nhiệm Quách à?
Trương Dương gật đầu, Vu Tiểu Đông giơ văn kiện trong tay lên: Chúng tôi vừa họp xong, nhấn mạnh tính tự quản của ban trú kinh!
Trương Dương nói: Đúng là nên nhấn mạnh một chút!
Vu Tiểu Đông nói: Tôi không làm phiền anh nữa, chắc trưa nay chủ nhiệm Quách phải an bài rồi, hay là buổi tối tới ban trú kinh Xuân Dương ăn một bữa đi, thăm lại chốn xưa, hiện tại đang mốt hoài cựu đấy!
Trương Dương bật cười, nói: Được, cô giúp tôi chuẩn bị đi, buổi tối tôi hẹn luôn mấy người bạn tới uống rượu, hôm nay ở chỗ các cô luôn, sáng mai xuất phát về Giang Thành.
Được!
Quách Thụy Dương kỳ thực qua cửa sổ đã nhìn thấy Trương Dương tới rồi, nếu đổi lại là bình thường thì y đã chạy ra ngoài đón, nhưng lần này thì các, các chủ nhiệm, phó chủ nhiệm của ban trú kinh các huyện thành phố thuộc tỉnh Bình Hải sau khi tan họp vẫn chưa về hết, một cái bộ cấp thính như mình lại đi nghênh đón Trương Dương cấp ban, để người khác thấy khẳng định là sẽ chê cười, Quách Thụy Dương cũng sợ ảnh hưởng.
Trương Dương bước vào văn phòng chủ nhiệm, Quách Thụy Dương giả vờ bộ dạng vui mừng bất ngờ, chìa hai tay ra nghênh đón: Trương lão đệ! Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?
Trương Dương bắt tay y, nói: Tới kinh thành có chút việc, đặc biệt tới đây chào hỏi lão ca!
Quách Thụy Dương mời Trương Dương ngồi xuống trước bàn uống trà, tự mình đứng dậy đi pha một bình Bích Loa Xuân, y cười nói: Trưa nay không được đi đâu đấy, phải ở lại ăn cơm với tôi!
Trương Dương nói: Không cần phiền vậy đâu!
Quách Thụy Dương nói: Không phiền gì cả, phó tỉnh trưởng Lương cũng tới, vừa hay ăn cơm với nhau luôn!
Trương Dương cũng không ngờ Lương Thiên Chính cũng tới, giờ đã là hơn mười một giờ trưa rồi, Trương Dương tới đúng vào giờ cơm, hắn gật đầu, nói: Được!
Quách Thụy Dương rót cho Trương Dương một chén trà: Hai ngày trước bí thư Cố tới kinh thành, tôi muốn mời ông ta tới đây ở, nhưng nói thế nào bí thư Cố cũng không đồng ý, nói rằng minh từ chức rồi thì không thể nào chiếm tiện nghi của nhà nước, nhất quyết ở bên ngoài, tôi mời ông ta ăn một bữa, bí thư Cố đúng là người tốt!
Trương Dương hớp một ngụm trà, nói: Lời này đừng để cho bí thư Kiều nghe thấy đấy!
Quách Thụy Dương nghiêm mặt nói: Sợ gì? Cho dù là bí thư Kiều ở đây thì tôi cũng nói vậy, không ai có thể bỏ qua sự cống hiến của bí thư Cố đối với Bình Hải chúng ta được! Y lại hỏi Trương Dương lần này tới kinh thành.
Trương Dương kể lại chuyện Thiên Trì tiên sinh qua đời, kỳ thực Quách Thụy Dương sớm đã đoán được rồi, công tác của ban trú kinh, chuyện khác thì không dám nói, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ của kinh thành thì bọn họ đều nghe được chút phong thanh, La Tuệ Ninh là đệ tử chân truyền của Thiên Trì tiên sinh, Trương Dương lại là con trai nuôi của La Tuệ Ninh, nghĩ thông tầng quan hệ này, hắn tới phúng viếng cũng là bình thường.
Quách Thụy Dương nói: Thiên Trì tiên sinh quả thật là đại gia một đời!
Trương Dương uống một ngụm trà, nói: Ông có biết về Tra Tấn Bắc không?
Quách Thụy Dương gật đầu, nói: Có biết một chút, Tra Tấn Bắc là em trai ruột của phó bộ trưởng bộ Trung Tổ Tra Tấn Nam, là thương gia châu báu lớn nhất trong nước, liên minh Tinh Toản chính là sản nghiệp của y, hình như là hợp tư với Đài Loan, sao đột nhiên lại hỏi về chuyện này?
Trương Dương cười nói: Tinh Toản đặt chi nhánh ở Giang Thành, y trên phương diện chọn địa điểm chi nhánh gặp chút phiền phức, tôi giải quyết giúp y!
Quách Thụy Dương nói: Người này có thể kết giao, không những bối cảnh thâm hậu mà còn tài hùng thế đại!
Trương Dương cười nói: Nói cứ như là tôi theo sau bợ đỡ y vậy?
Quách Thụy Dương vội vàng giải thích, nói: Tôi không có ý đó! Lúc này thư ký của y tới, thông tri rằng bữa trưa đã chuẩn bị xong, Quách Thụy Dương kéo Trương Dương cùng đứng dậy đi ăn cơm.
Phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cơ hồ là đi tới trước cửa nhà ăn cùng lúc với họ, Lương Thành Long nhìn thấy Trương Dương thì có chút bất ngờ. Trương Dương bước tới cười nói: Chú Lương, ngại quá, cháu tới ăn nhờ một bữa! Hắn gọi chú là thay cho Lương Thành Long.
Lương Thiên Chính cười ha ha, bước lên nắm tay Trương Dương nói: Tôi đang nghĩ, cái ban trú kinh này chẳng có ai có tửu lượng tốt cả, tửu lượng của Quách Thụy Dương thì ngày một sa sút, cậu tới uống cùng tôi, đúng là tặng than trong ngày tuyết rơi!
Trương Dương cười nói: Chú Lương coi chúng là than à, vậy được, hôm nay cháu tự đối mình để chiếu sáng cho người khác, có điều trời nóng như thế này thì các người phải chuẩn bị tâm lý đấy! Cả đám người đều bật cười.
Lương Thiên Chính hai ngày nay tới kinh thành làm việc, một mực ở trọng trạng thái làm không nghỉ, sáng ngày hôm nay mới vừa giải quyết xong việc, cho nên bữa trưa muốn thoải mái một chút.
Bọn họ một bàn bảy người ngồi xuống, Quách Thụy Dương bảo người trước tiên cầm một thùng ngũ lương dịch ra, Lương Thiên Chính cũng nổi danh là tửu lượng như biển, bảo tất cả mọi người đều rót đầy chén, trước tiên là cạn ba chén, Lương Thiên Chính thân thiết nói với Trương Dương: Trước khi tôi tới kinh thành, có uống một trận với tỉnh trưởng Tống, trong bữa có nhắc tới cậu, tỉnh trưởng Tống cũng cảm thấy rất vui! Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, cho nên Lương Thiên Chính mới nói vậy.
Trương Dương cười bảo: Chú Lương, chú đừng khen cháu nữa, cháu xấu hổ lắm, tới hiện tại mới chỉ làm được tới phó ban, tiến bộ quá chậm!
Lương Thiên Chính cười ha ha, nói: Cậu mới từng này tuổi đã làm tới phó ban rồi, cậu nếu xấu hổ, vậy thì một số người trong chúng tôi có phải là càng thấy mình kém cỏi hơn không?
Quách Thụy Dương cười nói: Tôi kém cỏi lắm, năm mươi tuổi rồi mà vẫn là một cán bộ cấp thính, tôi muốn tìm một khối đậu hủ mà đập đầu tự tử đây! Lời nói của y khiến cả bàn đều bật cười.
Lương Thiên Chính nói: Đập vào đậu hủ làm sao mà chết được, lão Quách thật là giảo hoạt! Y nâng chén, nói: Người làm ở ban trú kinh như các anh, công phu trốn rượu là nhất lưu, nào, chúng ta cạn chén!
Quách Thụy Dương uống cùng Lương Thiên Chính hai chén: Tôi không phải là trốn rượu, bước vào năm nay tửu lượng không ngừng xuống thấp, hai ngày trước tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nào là mỡ trong máu, nào là viêm túi mật, rồi huyết áp cao, tôi cũng biết những bệnh này là bởi vì ăn uống nhiều quá, nhưng công tác của tôi chính là uống để quan hệ, không ăn không uống thì chẳng làm được gì cả, tỉnh trưởng Lương, ngài làm chủ cho tôi đi, tỉnh lý phải chăng là tính thêm cả khoản tai nạn lao động cho tôi!
Lương Thiên Chính cười nói: Không thành vấn đề, bao giờ anh chết vì uống, tôi sẽ tính cho anh là hi sinh vì nhiệm vụ, rồi truy tặng liệt sĩ!
Quách Thụy Dương sợ hãi nói: Không dám đâu, không dám đâu, tôi còn phải rèn luyện nhiều!
Mọi người đều cười ồ.
Lương Thiên Chính biết mục đích mà Trương Dương tới đây, y nói khẽ: Tôi hôm qua tới nhà thủ tướng Văn, nghe Văn phu nhân nhắc tới chuyện này, loại chuyện như bán đấu giá từ thiện, tôi cũng muốn ủng hộ, đáng tiếc những cán bộ quốc gia như chúng ta, thanh liêm liêm khiết, có lòng nhưng lại không có sức!
Trương Dương cười nói: Bán đấu gía từ thiện rất thành công, quyên được hơn một ngàn vạn, án chiếu theo ý tứ của Thiên Trì tiên sinh, toàn bộ đều quyền cho công trình hi vọng, sau này mỗi năm sẽ lấy ra một bộ phận tác phẩm để bán đấu giá, tôi định bán đấu giá lần sau, gọi bọn Lương Thành Long tới, lấy của dân thì phải trả cho dân, kiếm được nhiều tiền rồi cũng nên hồi báo xã hội một chút.
Lương Thiên Chính mỉm cười gật đầu, nói: Đề nghị hay!
Quách Thụy Dương ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Lương Thiên Chính và Trương Dương nói chuyện, trong lòng càng lúc càng bội phục Trương Dương, thằng ôn này trẻ như vậy mà có thể hòa thành một khối với người trên kẻ dưới, quả thật là có năng lực hơn người, vận đạo quan đồ của người ta khác nhau, mình lên đến vị trí chủ nhiêm ban trú kinh có lẽ là hết mức rồi, còn tên Trương Dương trẻ tuổi này thì tiền đồ không thể hạn lượng.
Sau bữa trưa, Lương Thiên Chính mời Trương Dương tới phòng mình uống trà, Trương Dương biết Lương Thiên Chính khẳng định là có lời muốn nói riêng với mình.
Hắn theo Lương Thiên Chính vào trong phòng, thư ký của Lương Thiên Chính sau khi pha một ấm trà liền ra ngoài. Lương Thiên Chính cũng không che giấu nhiều, vào thẳng vấn đề: Trương Dương, tôi muốn hỏi cậu một số chuyện trong sinh hoạt của Thành Long.
Trương Dương gật đầu, nói: Chú Lương cứ hỏi đi!
Lương Thiên Chính nói: Tôi nghe nói quan hệ giữa Thành Long và Thanh Hồng không được tốt lắm, hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh, cậu biết không?
Trương Dương hơi ngây ra, gần đây hắn một mực bận rộn với chuyện của Phong Trạch, cũng không chú ý nhiều tới chuyện tình cảm của Lương Thành Long, liền nói khẽ: Đoạn thời gian trước, lúc tổ chức hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch hai vợ chồng họ cùng tới, cháu thấy cũng tốt lắm, không cảm thấy có gì dị thường cả!
Lương Thiên Chính nói: Thành Long ở bên ngoài có phải là có bồ không?
Trương Dương uống một ngụm nước, thế này không phải là bảo hắn bán đứng anh em của mình ư? Tuy Lương Thiên Chính là chú ruột của Lương Thành Long, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Lương Thiên Chính nhìn ra Trương Dương do dự, tiếp tục nói: Tôi nghe nói đó là diễn viên đơn ca của kịch viện ca múa, tên hình như là Bạch Yến!
Trương Dương cười nói: Người làm ăn thỉnh thoảng gặp dịp mua vui là khó tránh khỏi mà!
Lương Thiên Chính nói khẽ: Nữ diễn viên đó mang thai rồi!
Trương Dương bị câu này của Lương Thiên Chính khiến cho giật nảy mình, lúc trước Bạch Yến từng làm ra chuyện này, vốn cho rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ lại một lần nữa lặp lại.
Lương Thiên Chính nói: Cậu và Thành Long là bạn bè tôi, tôi muốn cậu khuyên nó chút, chuyện này phải xử lý cho tốt!
Trương Dương nói: Bản thân anh ta biết rồi đúng không?
Lương Thiên Chính gật đầu, nói: Tôi chắc Thanh Hồng cũng biết chuyện này rồi, hai vợ chồng chúng hiện tại đang chiến tranh lạnh, thân làm trưởng bối, tôi thật sự không hi vọng nìn thấy hai vợ chồng chúng chia tay!
Trương Dương gật đầu, nói: Chú Lương, chú yên tâm đi, cháu sẽ tìm cơ hội để khuyên họ!
...
Trần Tuyết sau khi thu thập đồ đạ xong cũng tới ban trú kinh Xuân Dương, cô ta chuẩn bị sáng ngày mai cùng Trương Dương về Giang Thành, cô ta không thích trường hơp nhiều người, một mình ở bên ngoài ăn chút mì rồi về phòng nghỉ ngơi.
Vu Tiểu Đông chuẩn bị một bữa ăn rất thịnh soạn, khách mà Trương Dương mời có Hình Triêu Huy, Triệu Quân, còn có cả cục trưởng Trình Chí Vĩ và phó cục trưởng Lương Liên Hợp của phân cục hạt khu. Hình Triêu Huy và Trình Chí Vĩ là chiến hữu cũ, Lương Tiên Hợp lại là người của Bát Quái môn, gã và Trương Dương cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, trước đây từng bởi vì chuyện của tiểu sư đệ Kiều Bằng Phi mà có va chạm với nhau, từng làm ra sự kiện dẫn đội tới vây kín ban trú kinh Xuân Dương. Có điều hiện tại quan hệ giữa gã và Trương Dương đã được cải thiện, không ngờ còn ngồi cùng bàn uống rượu, nhân sinh đúng là kỳ diệu!
Triệu Quân và Hình Triêu Huy lái xe pickup của Trương Dương tới, xe pickup lái vào trụ sở, Trương Dương bước tới, xe đã được phun sơn lại, trông rực rỡ hẳn lên, bốn bánh xe được được thay mới, Triệu Quân và Hình Triêu Huy bước xuống xe pickup, lúc đóng cửa phát ra tiếng vang khẽ, xe này cũng được làm cách âm lại rồi.
Triệu Quân giới thiệu với Trương Dương: Nguyên bộ giảm sóc đều được thay mới rồi, hệ thộng động cơ cũng đổi thành bốn thì, hộp số cũng được thay lại!
Trương đại quan nhân mỉm cười sờ sờ sơn của thân xe: Sơn phun khá thật, trông cứ như mới vậy!
Triệu Quân tức giận đến mức trợn trừng mắt lên, mở nắp động cơ, không khỏi kiêu ngạo nói: Đông cơ 5.0 lên V8, công suất lớn nhất là 431 mã lực, mô-men quay 500Nm, có hệ thống phụ trợ phanh khẩn cấp, hệ thống quản lý hơi lốp xe.
Trương Dương mở cửa xe ra, ghế dựa và đồ bên trong cũng được thay mới hết, toàn bộ là màu đen, ghế da thật, được lắp thêm hệ thống chỉ dẫn bằng vệ tinh.
Triệu Quân lại nói: Hệ thống điều hòa đã được thay mới rồi đấy, có cả bộ lọc khí, thay mới cho cậu sang hệ thống âm thanh Boss do 11 máy biến điện năng thành âm thanh tổ thành, SH-AWD toàn bộ là hệ thống bốn thì, thân xe cũng được tăng cường thêm, tất cả kính đều được thay mới!
Trương đại quan nhân vui mừng quá đỗi kéo cửa xe ngồi vào trong, hai tay đặt lên vô lăng, theo thói quen thò tay xuống dưới một điều chỉnh lại ghế.
Triệu Quân nói: Bên trái, ghế phụ ghế chính đều đổi thành điện điều tám hướng!
/2583
|