Thư ký Phó Trường Chinh bước vào thông báo. Cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường tới.
Trình Diễm Đông đứng dậy, nói: Tôi cũng nên đi rồi, tôi sẽ tiếp tục điều tra, hi vọng có thể tìm được một số manh mối!
Trình Diễm Đông vừa ra khỏi văn phòng thì gặp Lưu Cường, mỉm cười gật đầu với Lưu Cường.
Lưu Cường cũng cười cười, nhìn ra là tâm tình của y hiện tại không được tốt.
Trương Dương không biểu hiện ra bất kỳ sự vui vẻ nào khi thấy thằng cha này tới, nhíu mày nói: Tìm tôi có việc gì à?
Lưu Cường gật đầu, nói: Vừa nhận được tin tức, hôm nay toàn tỉnh Bình Hải tổng cộng phát hiện 33 vụ gian lận thi cử, trước mắt nhân viên liên can đã lên tới 41 người.
Trương Dương nhìn Lưu Cường với ánh mắt cổ quái, dưới ánh mắt của hắn, Lưu Cường lộ ra vẻ không tự nhiên, ho khan một tiếng, nói: Thị trưởng Trương biết rồi à!
Trương Dương nói: Ông hình như rất cao hứng?
Lưu Cường nói: Mọi người đều xảy ra chuyện, như vậy ánh mắt của ngoại giới sẽ không chỉ nhìn vào Phong Trạch!
Trương Dương lúc này mới chỉ vào sa lông, nói: Ngồi đi!
Lưu Cường có chút không tự nhiên ngồi xuống, hai tay nắm lại với nhau, sự không tự nhiên của y là bởi vì ánh mắt của Trương Dương, chỉ cảm thấy hai luồng ánh mắt của Trương Dương giống như là mũi dao đâm lên người y, khiến y cảm thấy như ngồi lên bàn chông. Lưu Cường nói: Thị trưởng Trương, lần này phải xử lý Triệu Phúc Hành thế nào đây!
Trương Dương nói: Cứ theo trình tự bình thường, ảnh hưởng lớn như vậy, đã vi phạm pháp luật quốc gia, khẳng định là phải ngồi tù vài năm. Đáng thương nhất là mấy sinh viên đó, một quyết định khinh xuất đã chôn vùi tương lai của mình.
Lưu Cường thở dài theo.
Trương Dương đột nhiên nói: Sau khi chuyện gian lận xảy ra, ông vì sao không lập tức thông tri cho tôi?
Lưu Cường trong lòng giật thót, vội vàng giải thích: Thị trưởng Trương, sau khi xảy ra chuyện, tôi ngay lập tức tới hiện trường, bởi vì anh đang đi công tác, cho nên không muốn làm phiền anh, vốn cho rằng tôi có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng không ngờ chuyện lại thành nghiêm trọng tới vậy, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.
Trương Dương cười cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: Thằng cho mày có tám chín phần mười là muốn hại tao! Hắn nói khẽ: Bỏ đi, dẫu sao thì chuyện cũng xảy ra rồi, hiện tại quan trọng nhất là phải giải quyết vấn đề, theo ông thấy, rốt cuộc là ai chỉ điểm chuyện này?
Lưu Cường nói: Tôi không đoán ra được, nói không chừng là Triệu Phúc Thành đã đắc tội với ai đó!
Trương Dương nói: Ông cho rằng chuyện lần này chỉ là nhắm vào Triệu Phúc Thành thôi ư?
Lưu Cường trầm mặc, thằng mù cũng nhìn ra đầu mâu lần này là chĩa vào Trương Dương, nhắm vào cả giới giáo dục của Giang Thành, y nói khẽ: Thị trưởng Tưởng, chuyện này của Phong Trạch nhất trung gây ra ảnh hưởng rất xấu, dư luận bên ngoài đều tập trung vào chuyện này, chung ta nên có phản ứng.
Trương Dương lạnh nhạt nói: Ông cho rằng nên phản ứng thế nào!
Lưu Cường hạ giộng, nói: Chỉ xử lý Triệu Phúc Thành thôi thì không đủ, công chúng sẽ không hài lòng, mà cũng khó ăn nói với phía lãnh đạo thượng cấp!
Trương Dương lập tức minh bạch mục đích của thằng cha này. Hắn giả vờ hồ đồ, nói: Anh cho tôi một kiến nghị đi,
Lưu Cường nói: Chuyện xảy ra ở Phong Trạch nhất trung, Phong Trạch nhất trung phải có người đứng ra nhận trách nhiệm!
Trương Dương nói: Thường Lăng Phong tìm tôi xin từ chức rồi!
Lưu Cường thở phào trong lòng.
Nhưng lập tức Trương Dương lại nói: Tôi không đồng ý!”
Vẻ mặt của Lưu Cường lại hóa thành ngạc nhiên.
Trương Dương nói: Chuyện này không chỉ là trách nhiệm của một mình Thường Lăng Phong, cũng không phải chỉ là chuyện của Phong Trạch nhất trung, mà là chuyện của cả giới giáo dục Phong Trạch!
Lưu Cường vội vàng nói: Tôi biết tôi có trách nhiệm, tôi sẽ công khai xin lỗi với toàn xã hội...
Trương Dương cười lạnh một tiếng, nói: Nên xử lý thế nào thì tự tôi biết! Nhiệm vụ của ông hiện tại là phải đảm bảo ngày thi đại học cuối cùng được tiến hành thuận lợi, đừng xảy ra bất kỳ sai lầm gì, còn chịu trách nhiệm như thế nào, đợi sau khi kỳ thi đại học tiến hành xong, chúng ta sẽ bàn!
Lưu Cường run rẩy trong lòng, câu này của Trương Dương chẳng khác nào là tỏ rõ thái độ của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, Trương Dương cường điệu sự kiện gian lận lần này là chuyện của cả giới giáo dục Phong Trạch, đã đang thầm ám chỉ, trách nhiệm của Lưu Cường y tuyệt đối không nhẹ, Lưu Cường càng nghĩ càng bực bội, thậm chí ngay cả dũng khí ở lại cũng không có, y đứng dậy, nói: Thị trưởng Trương, tôi đi trước... trong cục còn có một cuộc họp,
Trương Dương lạnh lùng nói: Không tiễn!
....
Lưu Cường vừa đi thì thư ký Địch Lượng của Tôn Đông Cường tới mời Trương Dương, sau khi bị Trương Dương gõ cho mấy lần. Địch Lương ngoan ngoãn hơn nhiều, trước khi vào đã gõ cửa, sau khi tiến vào thì lễ phép gọi một tiếng thị trưởng Trương, Trương Dương rất hài lòng với biểu hiện của gã lúc này.
Từ sau khi Trương Dương về Phong Trạch, Tôn Đông Cường vẫn chưa chính thức nói chuyện với Trương Dương, trên cuộc họp thị trưởng hôm qua, Trương Dương cũng không tham gia, thái độ của Tôn Đông Cường vẫn rất hòa ái, sau khi liên tiếp trải qua mấy chuyện, gã bắt đầu hiểu rằng, mình không gấp đẩy Trương Dương tới lập trường đối địch, kinh nghiệm của lịch sử nói cho gã, Trương Dương không dễ dàng bị đánh ngã, án gian lận phát sinh ở Phong Trạch nhất trung lần này rõ ràng là nhắm vào Trương Dương, án chiếu theo cách làm trước kia của Tôn Đông Cường, vào những lúc như thế này, gã tám chín phần mười là lựa chọn ném đá xuống giếng, nhưng từ sau khi nói chuyện với bố vợ, tâm thái của Tôn Đông Cường rõ ràng đã sản sinh biến hóa, gã thà áp dụng sách lược tĩnh quan kỳ biến, chưa tới thời khắc cuối cùng, thì vẫn không đưa ra lựa chọn.
Tôn Đông Cường hỏi tình huống tiến triển hiện tại của sự việc, Trương Dương báo cáo sơ lược lại cho gã một lượt. Kỳ thực Tôn Đông Cường cũng hiểu hết tình huống rồi, nhưng gã vẫn hưởng thụ quá trình Trương Dương hướng tới gã mà báo cáo, thầm nghĩ mày lợi hại lắm phải không? Có lợi hại hơn nữa thì cũng phải ngoan ngoãn báo cáo công tác lại cho tao, cái này ít nhiều gì cũng có mùi vị thắng lợi trên tinh thần, nhưng Tôn Đông Cường cũng chỉ có thể từ trong đây tìm được một ít an ủi. Gã che giấu rất tốt, không hề biểu hiện ra một chút vẻ đắc ý nào, nếu không Trương đại quan nhân nếu nhìn ra, kiểu gì cũng khiến gã mất mặt.
Tôn Đông Cường nghe xong liền nói: Trương Dương, chuyện này phải xử lý thật nhanh chóng, để tránh ảnh hưởng của sự kiện bị khoách đại, nếu không chỉ tổ càng lúc càng khó thu thập!
Trương Dương nói: Ánh hưởng đã bị khoách đại hóa rồi, đám phóng viên đó sớm đã đâm ra chuyện này, báo chí lớn nhỏ trong tỉnh toàn bộ đều đưa tin, đài truyền hình tối qua cũng phát tin tức! Nhắc tới chuyện này Trương Dương không khỏi có chút tức giận, lời nói của Trần Thiệu Bân rõ ràng là không mang lại tác dụng quá lớn, lão gia tử của gã, bộ trưởng bộ tuyên truyền Bình Hải Trần Bình Triều chắc là không hỏi qua chuyện này, mặc kệ giới tin tức cho nên mới tạo thành cục diện hiện tại.
Tôn Đông Cường thở dài, nói: Nhất định phải xử lý thật nhanh, cho công chúng và toàn xã hội một câu trả lời!
Trương Dương nói: Cùng lắm là mang tôi ra nộp là xong!
Tôn Đông Cường nhíu mày, nói: Tôi không có ý đồ, xảy ra vấn đề, mọi người cùng nhau thương lượng, không phải là vấn đề để một ai đó phải đứng ra gánh trách nhiệm. Câu này của gã nghe ít nhiều cũng có chút tình cảm giai cấp.
Trương Dương nói: Thị trưởng Tôn, anh là từ góc độ của người ngoài nhìn chuyện này, công bằng mà nói, anh có cho rằng chuyện này có phải là có người ở sau lưng giở trò quỷ không?
Một câu này hỏi cho Tôn Đông Cường ngây ra, một lúc sau gã mới gật đầu, nói: Tôi cũng cảm thấy chuyện này có chút không bình thường!
Sau khi Trương Dương đi, Tôn Đông Cường lập tức xin ý kiến của bố vợ.
Triệu Dương Lâm rất hài lòng với biểu hiện của con rể, y nói khẽ: Càng là lúc mưa gió thì cảng phải nắm chắc bản thân, phải biết đứng ở góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn nhận vấn đề.
Tôn Đông Cường nói: Bí thư Thẩm cho tới hiện giờ vẫn chưa tỏ thái độ gì về chuyện này!
Triệu Dương Lâm cười lạnh một tiếng, nói: Ý là tay già đời trong chính trị, biết lúc nào nên nói, lúc nào thì nên bảo trì trầm mặc! Đông Cường, sự kiện gian lận thi cử của Phong Trạch rất ầm ĩ, tỉnh lý cũng biết rồi, bí thư Kiều ở trên cuộc họp thường ủy đã không khai biểu thị phải xét xử nghiêm khắc, tuyệt không bao che. Tỉnh trưởng Tống cũng hạ thông tri phải giữ nghiêm kỷ luật trường thi, chuyện này sau cùng sẽ phát triển tới mức nào thì rất khó dự kiến, cho nên con phải giữ đầu óc tỉnh táo, đừng để bị cuốn vào trong đấu tranh vô vị.
Tôn Đông Cường vâng dạ luôn miệng.
...
Bóng đêm bao phủ cả vườn trường của Phong Trạch nhất trung, Thường Lăng Phong vẫn ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, đơn xin từ chức của gã bị Trương Dương cự tuyệt, nhưng gã biết rằng, bất kể là ý nguyện của Trương Dương như thế nào, chuyện lần này cũng phải có người đứng ra gánh trách nhiệm, Trương Dương là một người không bao giờ chịu thua, gã sở dĩ cự tuyệt đơn xin từ chức của mình, cũng là bởi vì nguyên nhân này. Ánh mắt của Thường Lăng Phong nhìn lên ngày mùng tám tháng bảy được đánh dấu đỏ ở trên lịch, ngày mai sẽ là ngày thi đại học cuối cùng, sau khi thuận lợi hoàn thành thi đại học, bất kể là Trương Dương có kiên trì hay không, gã đều sẽ từ chức hiệu trưởng, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt áp lực mà Trương Dương phải đối diện.
Thường Lăng Phong ngửi thấy một mùi thơm dụ người, gã ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy Chương Duệ Dung đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm hộp cơm, trên mặt đầy vẻ quan tâm. Thường Lăng Phong cười cười với cô ta: Tiểu Chương đấy à, vào đi!
Chương Duệ Dung đi tới trước mặt gã, xếp cơm nước đã chuẩn bị cho gã lên bàn làm việc, không khỏi trách cứ: Công tác có gấp như thế nào thì cũng phải ăn cơm! Sức khỏe của anh vốn không tốt, nếu vì đói mà ảnh hưởng tới sức khỏe, ai sẽ quản lý trường học đây?
Thường Lăng Phong cười nhạt, nói: Tôi làm hiệu trưởng chỉ là tạm thời, còn có một ngày, sau khi thi đại học kết thúc, tôi sẽ giao lại quyền lực của mình!
Chương Duệ Dung cắn môi, nói: Vì sao lại là anh phải gánh trách nhiệm? Gian lận là chuyện của bản thân họ cơ mà?
Thường Lăng Phong cười nói: Thân là một hiệu trưởng, tôi đương nhiên phải gánh trách nhiệm!
Chương Duệ Dung tức giận nói: Tên chỉ điểm thật là đáng ghét, hắn rõ ràng có thể ngăn chặn gian lận, nhưng lại buông trôi bỏ mặc, cứ đợi khi gian lận thành sự thực mới đi tố cáo, hắn căn bản là rắp tâm muốn chế tạo sự đoan mà.
Thường Lăng Phong nói: Chính trị là như vậy, để đạt được mục đích, luôn bất chấp thủ đọa!
Chương Duệ Dung nói: Nếu không phải là anh giúp Trương Dương, chúng ta cũng không phải tới cái địa phương Phong Trạch quỷ quái này, hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung gì chứ, chúng ta căn bản không thèm!
Thường Lăng Phong nghe nói Chương Duệ Dung luôn miệng nói chúng ta, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp, lúc hoạn nạn có thể có người bồi bạn, loại cảm giác hạnh phúc này khó có thể hình dung được.
Chương Duệ Dung cũng ý thức được là mình thất ngôn, mặt không khỏi đỏ lên, lí nhí như muỗi kêu: Anh ăn cơm đi, tôi đi trước! Nói xong liền quay người rời khỏi văn phòng của Thường Lăng Phong.
Chương Duệ Dung cho rằng Thường Lăng Phong sở dĩ muốn từ chức toàn là vì muốn gánh trách nhiệm cho Trương Dương, cô ta cảm thấy ủy khuất thay cho Thường Lăng Phong, cho nên tới tìm Trương Dương.
Lúc Chương Duệ Dung gõ cửa phòng của Trương Dương ở khách sạn Bạch Lộ, Trương Dương đang chuẩn bị đi.
Nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của Chương Duệ Dung, Trương Dương đoán ra được mục đích mà cô ta tới đây, không khỏi cười nói: Tìm tôi có việc gì à?
Chương Duệ Dung nói: Anh vì sao lại lấy Thường Lăng Phong ra làm lá chắn?
Trương Dương nói: Cô tìm hiểu rõ tình huống rồi hẵng tới hưng sư hỏi tội, anh ta tìm tôi đòi từ chức, bị tôi cự tuyệt, chuyện này là nhắm vào tôi chứ không phải là nhắm vào anh ta, vì sao phải để anh ta gánh trách nhiệm?
Chương Duệ Dung nói: Anh cũng biết được là vậy à? Anh nói đi, chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào?
Trương Dương cười nói: Cô tới đúng lúc lắm, tôi tối nay muốn áp dụng hành động, còn thiếu một bang thủ đây!
Hành động gì? Chương Duệ Dung có chút mê hoặc.
Trương Dương chỉ vào đôi tất đen ở trên bàn: Tôi muốn tìm kẻ chỉ điểm!
Chương Duệ Dung kinh hỉ nói: An biết là ai à?
Trương Dương nói: Không thể xác định, có điều cũng chắc đến bảy tám phần! Giờ trong tay còn thiếu một số công cụ! Trương đại quan nhân cười trông rất xấu xa: Cô thì rành hơn tôi, trong tay chắc có công cụ gián điệp tường dùng đúng không?
Chương Duệ Dung trừng mắt lườm hắn, nói: Anh không phải là người của tổ chức, dựa vào gì mà đòi dùng đồ của tổ chức?
Trương Dương nói: Cô không phải là muốn giúp Thường Lăng Phong ư?
Tôi vì sao lại muốn giúp anh ta?
Cô không muốn giúp anh ta vậy đến tìm tôi hỏi tội làm cái gì?
Chương Duệ Dung lập tức nghẹn lời, mặt lại đỏ bừng lên.
Trương Dương giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, nói: Đến giờ rồi! Hành động!
...
Mạnh Tông Quý là một người yêu thích bóng rổ, y tối hôm đó đang chơi bóng rổ ở cung thể thao Phong Trạch, lúc rời khỏi cung thể thao đã là chín rưỡi tối, từ cung thể thao tới Phong Trạch nhất trung không xa, y vừa đi vừa nghĩ, mình rời khỏi vị trí hiệu trưởng đã được một đoạn thời gian rồi, Thẩm Khánh Hoa đã quyết định để y tới khoa ủy nhậm chức, Mạnh Tông Quý đối với Phong Trạch nhất trung vẫn có cảm tình sâu đậm, y cho rằng Phong Trạch nhất trung sở dĩ có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ nỗ lực của mình, Phong Trạch nhất trung hiện tại giống như là một gốc cây trĩu quả, nhưng vào lúc sắp gặt hái thì y lại bị đá ra khỏi vườn cây, người tạo thành tất cả những việc này là Trương Dương.
Nhìn đèn đuốc bên trong vườn trường của Phong Trạch nhất trung, khóe miệng Mạnh Tông Quý phác ra một nụ cười lạnh, trong nụ cười này bao hàm sự oán độc khôn tả, mang theo tâm tình oán độc, Mạnh Tông Quý bước vào ký túc xá giành cho nhân viên giáo viên, vừa bước vào đường dẫn vào ký túc xá thì y cảm thấy thân thể bị người ta vỗ một cái, sau đó thì y mềm oặt ngã xuống.
Một người áo đen lặng lẽ lao lên, ôm lấy thân thể của Mạnh Tông Quý, chiếc xe bánh mỳ sớm đã đậu ở cửa tòa nhà lái tới, người áo đen giống như bắt gà con xách Mạnh Tông Quý lên, đem vào bên trong xe bánh mỳ, đóng cửa lại rồi nói khẽ: Đi nào!
Người áo đen vén đôi tất giấy đen chùm mặt lên, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi và anh tuấn, kẻ đột nhiên tập kích Mạnh Tông Quý không phải là ai khác mà chính là phó thị trưởng Trương Dương của Phong Trạch.
Người lái xe là Chương Duệ Dung, cô ta không khỏi cười nói: Không ngờ trình độ bắt cóc của anh lại chuyên nghiệp như vậy!
Trương Dương cười toe toét, nói: Những năm này làm kẻ bắt cóc không có tiền đồ bằng làm cán bộ!
Chương Duệ Dung cười càng lúc càng vui sướng.
Xe bánh mì lái thẳng tới một nhà xướng đồ gia dụng bỏ đi ở ngoại ô phía tây Phong Trạch, đây là nơi mà Trương đại quan nhân ngẫu nhiên phát hiện, xung quanh không có dân cư, ông chủ của nhà xưởng này bởi vì kinh doanh gian dối mà phá sản, hiện tại trong nhà xưởng không có ai.
Trương Dương đội lại tất đen lên mặt, Chương Duệ Dung cũng học theo bộ dạng của hắn dùng tất giấy che mặt. Trương Dương giơ tay lên. Bốp! Một cái tát rõ vang đánh lên mặt Mạnh Tông Quý khiến cho y hét thảm, đồng thời cũng dùng ngón tay giải huyệt cho y.
Mạnh Tông Quý vừa khôi phục lại tự do liền kêu cứu mạng: Cứu mạng... cứu mạng...
Trương Dương hừ lạnh một tiếng: Kêu thoải mái đi, có kêu đến rách cả cổ họng cũng không có ai tới giúp mày đâu! Giọng nói của hắn biến thành trầm thấp khàn khàn, đây là hiệu quả sau khi dùng thuốc phun biến giọng mà Chương Duệ Dung cung cấp. Hắn nắm lấy tóc Mạnh Tông Quý rồi thô bạo kéo xuống xe.
Mạnh Tông Quý gào thét muốn chạy, nhưng lại bị Chương Duệ Dung nhắm vào bụng đá cho một cướp, Mạnh Tông Quý đau đến chảy đầy nước mắt nước mũi.
Trương Dương kéo Mạnh Tông Quý vào phân xưởng, Chương Duệ Dung nắm lấy một tay của y, tay kia thì bị còng lên cột sắt.
Mạnh Tông Quý thấy bộ dạng của hai người, sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, hai chân không ngừng run rẩy: Các người là ai? Bắt... bắt tôi làm gì? Tôi không có tiền... không có tiền...
Chương Duệ Dung rút một con dao quân dụng ra giả vờ muốn đâm Mạnh Tông Quý, dọa cho Mạnh Tông Quý hét thảm một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, mũi dao khi còn cách Mạnh Tông Quý 2mm thì dừng lại, Trương Dương ngửi thấy mùi khai khai, cúi xuống nhìn, phát hiện không ngờ Mạnh Tông Quý đã sợ vãi đái ra quần rồi.
Chương Duệ Dung cũng phát hiện, quay sống đao lại đánh mạnh vào mặt Mạnh Tông Quý, khiến cho Mạnh Tông Quý nửa mặt sưng vù rồi quát: Ghê tởm, phế vật!
Mạnh Tông Quý nước mắt nước mũi thi nhau túa ra: Hai vị đại... đại ... ca. Hai anh tha cho tôi đi, muốn bao nhiêu tiền... tôi, tôi đập nồi bán sắt đưa cho các anh hết...
Chương Duệ Dung nói: Tiền à? Mày có bao nhiêu tiền? Cái mạng của mày thì đáng bao nhiêu tiền?
Mạnh Tông Quý nói: Tôi... không đắc tội với các anh mà...
Chương Duệ Dung nói: Mày làm ra chuyện xấu xa gì thì tự mày biết! Đứa bé Lâm Phương Bạc đó có đắc tội với mày không? Mày mật báo nó làm gì? Lâm Phương Mạch là một trong năm người thi hộ, Chương Duệ Dung nói vậy là ý muốn lừa Mạnh Tông Quý nói thực ra.
Mạnh Tông Quý run giọng nói: Anh nói gì, tôi không biết, tôi thực sự không biết!
Chương Duệ Dung nói với Trương Dương: Hắn nói là không biết kìa!
Trương Dương kéo nguồn cưa điện, cưa điện vì lâu rồi không được sử dụng nên đã gỉ sét, lúc vận chuyện phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, Trương đại quan nhân cầm một cây gậy gỗ, dí vào cưa điện, cây gậy gỗ đó lập tức biến thành hai nửa. Trương Dương cố ý nói: Không ngờ cưa điện này vẫn dùng được, không biết cổ mày so với gậy gỗ thì độ cứng thế nào nhỉ?
Mạnh Tông Quý sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi lạnh, Trương Dương đi tới trước mặt y, nắm lấy tóc y, kéo cả người y xuống, nhìn cưa điện đang xoay như điên, Mạnh Tông Quý sợ đến nỗi hét toáng lên: Tôi... tôi xin nói hết... xin nói hết...
Trương Dương gầm lên: Nói đi!
Mạnh Tông Quý nước mắt chứa chan nói: Triệu Phúc Thành trước đây từng làm... tôi biết...
Trương Dương lạnh lùng nói: Mày con mẹ nói đừng có nói vòng nói vo thôi, rốt cuộc là ai mật báo? Nói! Hắn lại kéo đầu Mạnh Tông Quý xuống.
Mạnh Tông Quý sợ hết hồn hết vía: Tôi nói... tôi nói... là tôi... là tôi...
Mày vì sao lại làm vậy?
Mạnh Tông Quý nói: Tôi không định hại người, tôi chính không chịu nổi gian lận thi đại học, tôi là một người công tác trong cục giáo dục, tôi đối với loại chuyện... bất chính là căm ghét tới tận xương tủy... tôi...
Vậy mày vì sao không tố cáo trước lúc chuyện xảy ra, sao cứ phải đợi khi phát sinh gian lận rồi mới tố cáo?
Tôi... tôi...
Chương Duệ Dung nói: Mày không nói chúng tao cũng biết, mày bị cách chức hiệu trưởng, cho nên trong lòng mang oán hận, mày muốn báo thù, lợi dụng chuyện này để đưa Thường Lăng Phong vào cảnh tiến hoái lưỡng nan!
Mạnh Tông Quý run rẩy nói: Anh là ai...anh...
Chương Duệ Dung lạnh lùng nói: Nếu muốn không người ta không biết thì trừ phi đừng có làm, mày rắp tâm bố trí chuyện này, không gì ngoài để báo thù, mày cũng từng là một hiệu trưởng, vi nhân sư biểu, sao có thể làm ra loại chuyện ti bỉ vô sỉ như vậy?
Trương Dương nói: Đừng có nói nhiều với nữa, lọai người này để lại trên thế giới chỉ tổ thừa thãi, cắt cái đầu nó xuống đi! Hắn làm ra vẻ muốn ấn đầu Mạnh Tông Quý.
Mạnh Tông Quý hét thảm: Đừng... tôi biết tôi sai rồi... tôi là hận Trương Dương thôi... tôi là Thường Lăng Phong không có thù oán gì, tôi căn bản là không muốn hại gã...
Chương Duệ Dung không khói trách cứ nhìn Trương Dương một cái, quy tới cùng thì Thường Lăng Phong là bị hắn làm liên lụy.
Trương Dương đánh mạnh một cái vào đầu Mạnh Tông Quý: Con mẹ nó, loại người gì vậy? Nể mặt mà không cần mặt mũi, trước khi làm chuyện xấu cũng không tự đong đếm cân lượng của mình!
Chương Duệ Dung rút súng ra dí vào đầu Mạnh Tông Quý: Nói, mày còn có chuyện xấu gì chưa nói ra nữa!
Mạnh Tông Quý lúc này đã sợ đến nỗi sắp sụp đổ rồi, van xin nói: Tôi... tôi còn từng nhận tiền... Lúc Tạ Đức Tiêu xây tòa nhà dạy học... có dưa cho tôi năm vạn ... tôi... có tội...
Trương Dương cười cười lắc đầu, gan của thằng cha này quả nhỏ, hắn đánh mắt ra hiệu cho Chương Duệ Dung, Chương Duệ Dung lấy ống châm ra đâm vào cổ Mạnh Tông Quý, Mạnh Tông Quý run bắn lên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Mở còng cho Mạnh Tông Quý, Trương Dương và Chương Duệ Dung hai người quay vào trong xe bánh mỳ, Trương Dương nói: Châm đó có hiệu quả không?
Chương Duệ Dung gật đầu, nói: Hắn chắc là không nhớ được chuyện xảy ra tối nay đâu.
Trương Dương nói: Lát nữa tìm bốt điện thoại công cộng báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới mang hắn về!
Chương Duệ Dung nói: Anh định làm thế nào?
Trương Dương hỏi lại: Làm cái gì thế nào?
Chương Duệ Dung vung vẩy băng ghi âm ở tước mặt hắn: Có chứng cứ rồi thì có nên lợi dụng một chút không?
Trương Dương cười nói: Loại chứng cứ này không dám đưa ra ngoài ánh sáng, chẳng qua là nhờ nó mà có chút vốn để đàm phán thôi!
Đám phán với ai!
Đương nhiên là với bí thư Thẩm của chúng ta rồi!
...
Ngày thi đại học thứ ba, giới truyền thông của tỉnh Bình Hải đều trở nên náo nhiệt, lúc mới bắt đầu là Phong Trạch, hiện tại cả tỉnh Bình Hải chuyện gian lận thi cử xảy ra không ngừng, sự đấu đá lặng lẽ của hai vị đại lão đã trở thành tự vạch áo cho người xem lưng, hệ thống giáo dục giám sát nghiêm ngặt, giới truyền thông cũng biểu hiện ra độ tự do chưa từng có, bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bình Triều lần này dứt khoát sống chết mặc bây, cuộc đọ sức giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh, mình không thích hợp tham dự, để mặc giới truyền thông chính là một loại thái độ của y, bí thư Kiều anh không phải là muốn xử lý nghiêm khắc, tuyệt không bao che ư? Hiện tại thi đại học năm nay của tỉnh Bình Hải xảy ra nhiều sự kiện gian lận như vậy, tôi cũng muốn xem xem anh định xử lý thế nào, có câu chuyện xấu trong nhà không để lộ ra ngoài, lần này tôi muốn để giới truyền thông của Bình Hải tuyên dương chuyện xấu ra ngoài đấy.
Trần Bình Triều trong lòng đầy oán niệm đối với Kiều Chấn Lương, lần trước con trai y Trần Thiệu Bân và Kiều Bằng Phi, cháu của Kiều Chấn Lương phát sinh xung đột, sau cùng vì y cúi đầu thỏa hiệp mà kết thúc, nhưng con trai mình so với người làm cha như mình còn rắn hơn, Trần Thiệu Bân từ chức, trải qua chuyện này, thằng ôn con như biến thành người khác, trưởng thành hơn nhiều.
Trần Bình Triều cũng là bất đắc dĩ phải cúi đầu với Kiều Chấn Lương, y tuy cúi đầu, nhưng không có nghĩa là đã phục Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương lần này trong phương pháp xử lý án gian lận của Phong Trạch, vẫn là tá lực đả lực, cách sơn đả ngưu, muốn xử lý Trương Dương là giả, muốn dằn mặt Tống Hoài Minh là thật, nhưng Tống Hoài Minh không phải là mình, người ta có đảm khí, Tống Hoài Minh dám mượn gió đông của Kiều Chấn Lương mà đốt lửa. Điều mà Trần Bình Triều cần làm là đứng ngoài cuộc, thân là bộ trưởng bộ tuyên truyền, không ước thúc giới truyền thông thì chính là ủng hộ, Trần Bình Triều rất có lòng tin với năng lực của nhân sĩ giới truyền thông, cho dù là một đốm lửa nho nhỏ, dưới sự đưa tin của họ cũng sẽ thành một đám cháy lớn.
Thẩm Khánh Hoa lặng lẽ lật đọc báo chí, bình thường, y chỉ thích xem Nhật Báo Nhân Dân đầu tiên, sau đó là xem Nhật Báo Bình Hải, Nhật Báo Giang Thành, Nhật Báo Phong Trạch thì đọc sau cùng, nhưng tuần tự đọc của y hôm nay lại ngược lại, giới truyền thông của Phong Trạch, Giang Thành, Bình Hải đều trọng điểm dưa tin án gian lận của Phong Trạch, có điều hôm nay ngoài đưa tin về Phong Trạch ra, còn viết thêm về một số tình huống của các thành thị khác, Giang Thành cũng xảy ra sự kiện gian lận, tiểu lão đệ Phong Trạch này cuối cùng cũng không cô đơn rồi. Lúc người ta xui xẻo nếu như không thể lập tức tìm được biện pháp giải quyết thì chỉ hận không thể khiến người khác xui xẻo chung với mình. Tâm lý này là rất bình thường. Tâm tình hiện tại của Thẩm Khánh Hoa rất phức tạp, một phương diện thì y bởi vì án gian lận của Phong Trạch mà cảm thấy mât mặt, một phương diện thì lại cảm thấy lần này là một cơ hội tốt để gõ Trương Dương, Trương Dương mày đã làm ra thành thích thật, nhưng sơ sót lần này đã xóa sạch đi công lao của mày trước kia, tao muốn lấy lại hết nhưng quyền lực đã giao cho mình.
Khi Thẩm Khánh Hoa đang tính toán xem nên xử lý chuyện này như thế nào thì Trương Dương tới, theo lý mà nói thì hệ thống giáo dục xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn nên sớm tới báo cáo tình huống ở trước mặt Thẩm Khánh Hoa, nhưng hắn về được ba ngày rồi, lúc này mới nhớ ra còn phải tới gặp bí thư thị ủy.
Sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là bất thiện, nếu như là những cán bộ khác của Phong Trạch nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Khánh Hoa lúc này, khẳng định là nơm nớp lo sợ, nhưng Trương đại quan nhân không phải là người bình thường, chút quan uy của Thẩm Khánh Hoa vẫn chưa đủ sức khiến hắn bận tâm.
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm, tôi tới báo cáo với ngài về chuyện gian lận thi đại học!
Thẩm Khánh Hoa nhíu mày, nói: Kịp thời quá nhỉ! Câu này đầy ý vị trào phúng.
Trương Dương nói: Tôi về được mấy hôm rồi, ngài lại đi Giang Thành họp, cho nên không có cơ hội báo cáo với ngài, hôm qua lại bận điều tra tiền nhân hậu quả của việc này, cho nên không tới được!
Thẩm Khánh Hoa nói: Có gì mà cần phải điều tra? Chuyện không phải là rõ ràng rồi ư? Tiểu Trương! Cậu nghỉ phép dài quá đấy, tôi không muốn nói chuyện về tính kỷ luật tổ chức của cậu làm gì, nhưng cậu ít nhất cũng phải làm tốt công tác bản chức của mình, thân là lãnh đạo được phân quản văn giáo vệ sinh, vào thời điểm quan trọng là thi đại học, cậu lại xin nghỉ tới kinh thành, đi một cái là nhiều ngày như vậy, cậu có thể đúng là có việc gấp phải làm, nhưng trước khi đi sao không chuẩn bị tốt công tác thi đại học, hiện tại thì hay rồi, giáo dục Phong Trạch thành trò cười cho Bình Hải, trước đây trình độ giáo dục của Phong Trạch chúng ta thủy chung đứng ở hàng đầu của Giang Thành, Phong Trạch nhất trung càng là trường trung học trọng điểm của tỉnh, là niềm kiêu ngạo của Phong Trạch chúng ta, đại biểu cho hình tượng của Phong Trạch chúng ta, gian lận thi đại học, năm học sinh đi thị hộ, hình tượng giáo dục mà chúng ta gây dựng nhiều năm bị chuyện này triệt để phá hủy rồi!
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm, tôi không phải là tới đùn đẩy trách nhiệm, nhưng chuyện này không đơn giản như ông nghĩ đâu!
Không đơn giản như tôi nghĩ ư? Vậy cậu nói xem có gì phức tạp nào? Có chút thành tích thì dương dương tự đắc, đến xảy ra vấn đề thì rũ bỏ quan hệ, đùn dẩy trách nhiệm, đây không phải là điều mà tôi muốn thấy!
Trương Dương cười nhạt, nói: Bí thư Thẩm, ngài trước tiên đừng vội chụp mũ lên đầu tôi! Trách nhiệm phải gánh thì tôi sẽ không đùn đẩy đâu, nhưng chuyện này rõ ràng là có người làm trò quỷ!
Thẩm Khánh Hoa nói: Vẫn là đùn đẩy trách nhiệm thôi, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tới hiện tại cậu vẫn chưa có thái độ rõ ràng, nghĩ rằng đây là sai lầm của người khác, nguyên nhân ngoại bộ, tác phong của Đảng viên chúng ta không nên như vậy, tiểu Trương, cậu tốt nhất là tìm nguyên nhân từ mình đi, tôi hỏi cậu, sự kiện gian lận phát sinh tới giờ đã được ba ngày rồi, cậu đã có hành động xử lý gì chưa? Có phương pháp ứng đối tương ứng chưa?
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm có thể nói rõ một chút không?
Thẩm Khánh Hoa nói: Thường Lăng Phong là cậu tiến cử, anh ta căn bản là người ngoài nghề, dùng một người ngoài nghề làm hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung, bản thân là chôn xuống ẩn hoạn, hiện tại cậu vẫn để anh ta ngồi trên vị trí hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung! Ngay cả một ý kiến cũng không có, thế có phải là bao che không? Có phải là một loại hành vi sai trái không?
Trình Diễm Đông đứng dậy, nói: Tôi cũng nên đi rồi, tôi sẽ tiếp tục điều tra, hi vọng có thể tìm được một số manh mối!
Trình Diễm Đông vừa ra khỏi văn phòng thì gặp Lưu Cường, mỉm cười gật đầu với Lưu Cường.
Lưu Cường cũng cười cười, nhìn ra là tâm tình của y hiện tại không được tốt.
Trương Dương không biểu hiện ra bất kỳ sự vui vẻ nào khi thấy thằng cha này tới, nhíu mày nói: Tìm tôi có việc gì à?
Lưu Cường gật đầu, nói: Vừa nhận được tin tức, hôm nay toàn tỉnh Bình Hải tổng cộng phát hiện 33 vụ gian lận thi cử, trước mắt nhân viên liên can đã lên tới 41 người.
Trương Dương nhìn Lưu Cường với ánh mắt cổ quái, dưới ánh mắt của hắn, Lưu Cường lộ ra vẻ không tự nhiên, ho khan một tiếng, nói: Thị trưởng Trương biết rồi à!
Trương Dương nói: Ông hình như rất cao hứng?
Lưu Cường nói: Mọi người đều xảy ra chuyện, như vậy ánh mắt của ngoại giới sẽ không chỉ nhìn vào Phong Trạch!
Trương Dương lúc này mới chỉ vào sa lông, nói: Ngồi đi!
Lưu Cường có chút không tự nhiên ngồi xuống, hai tay nắm lại với nhau, sự không tự nhiên của y là bởi vì ánh mắt của Trương Dương, chỉ cảm thấy hai luồng ánh mắt của Trương Dương giống như là mũi dao đâm lên người y, khiến y cảm thấy như ngồi lên bàn chông. Lưu Cường nói: Thị trưởng Trương, lần này phải xử lý Triệu Phúc Hành thế nào đây!
Trương Dương nói: Cứ theo trình tự bình thường, ảnh hưởng lớn như vậy, đã vi phạm pháp luật quốc gia, khẳng định là phải ngồi tù vài năm. Đáng thương nhất là mấy sinh viên đó, một quyết định khinh xuất đã chôn vùi tương lai của mình.
Lưu Cường thở dài theo.
Trương Dương đột nhiên nói: Sau khi chuyện gian lận xảy ra, ông vì sao không lập tức thông tri cho tôi?
Lưu Cường trong lòng giật thót, vội vàng giải thích: Thị trưởng Trương, sau khi xảy ra chuyện, tôi ngay lập tức tới hiện trường, bởi vì anh đang đi công tác, cho nên không muốn làm phiền anh, vốn cho rằng tôi có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng không ngờ chuyện lại thành nghiêm trọng tới vậy, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.
Trương Dương cười cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ: Thằng cho mày có tám chín phần mười là muốn hại tao! Hắn nói khẽ: Bỏ đi, dẫu sao thì chuyện cũng xảy ra rồi, hiện tại quan trọng nhất là phải giải quyết vấn đề, theo ông thấy, rốt cuộc là ai chỉ điểm chuyện này?
Lưu Cường nói: Tôi không đoán ra được, nói không chừng là Triệu Phúc Thành đã đắc tội với ai đó!
Trương Dương nói: Ông cho rằng chuyện lần này chỉ là nhắm vào Triệu Phúc Thành thôi ư?
Lưu Cường trầm mặc, thằng mù cũng nhìn ra đầu mâu lần này là chĩa vào Trương Dương, nhắm vào cả giới giáo dục của Giang Thành, y nói khẽ: Thị trưởng Tưởng, chuyện này của Phong Trạch nhất trung gây ra ảnh hưởng rất xấu, dư luận bên ngoài đều tập trung vào chuyện này, chung ta nên có phản ứng.
Trương Dương lạnh nhạt nói: Ông cho rằng nên phản ứng thế nào!
Lưu Cường hạ giộng, nói: Chỉ xử lý Triệu Phúc Thành thôi thì không đủ, công chúng sẽ không hài lòng, mà cũng khó ăn nói với phía lãnh đạo thượng cấp!
Trương Dương lập tức minh bạch mục đích của thằng cha này. Hắn giả vờ hồ đồ, nói: Anh cho tôi một kiến nghị đi,
Lưu Cường nói: Chuyện xảy ra ở Phong Trạch nhất trung, Phong Trạch nhất trung phải có người đứng ra nhận trách nhiệm!
Trương Dương nói: Thường Lăng Phong tìm tôi xin từ chức rồi!
Lưu Cường thở phào trong lòng.
Nhưng lập tức Trương Dương lại nói: Tôi không đồng ý!”
Vẻ mặt của Lưu Cường lại hóa thành ngạc nhiên.
Trương Dương nói: Chuyện này không chỉ là trách nhiệm của một mình Thường Lăng Phong, cũng không phải chỉ là chuyện của Phong Trạch nhất trung, mà là chuyện của cả giới giáo dục Phong Trạch!
Lưu Cường vội vàng nói: Tôi biết tôi có trách nhiệm, tôi sẽ công khai xin lỗi với toàn xã hội...
Trương Dương cười lạnh một tiếng, nói: Nên xử lý thế nào thì tự tôi biết! Nhiệm vụ của ông hiện tại là phải đảm bảo ngày thi đại học cuối cùng được tiến hành thuận lợi, đừng xảy ra bất kỳ sai lầm gì, còn chịu trách nhiệm như thế nào, đợi sau khi kỳ thi đại học tiến hành xong, chúng ta sẽ bàn!
Lưu Cường run rẩy trong lòng, câu này của Trương Dương chẳng khác nào là tỏ rõ thái độ của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, Trương Dương cường điệu sự kiện gian lận lần này là chuyện của cả giới giáo dục Phong Trạch, đã đang thầm ám chỉ, trách nhiệm của Lưu Cường y tuyệt đối không nhẹ, Lưu Cường càng nghĩ càng bực bội, thậm chí ngay cả dũng khí ở lại cũng không có, y đứng dậy, nói: Thị trưởng Trương, tôi đi trước... trong cục còn có một cuộc họp,
Trương Dương lạnh lùng nói: Không tiễn!
....
Lưu Cường vừa đi thì thư ký Địch Lượng của Tôn Đông Cường tới mời Trương Dương, sau khi bị Trương Dương gõ cho mấy lần. Địch Lương ngoan ngoãn hơn nhiều, trước khi vào đã gõ cửa, sau khi tiến vào thì lễ phép gọi một tiếng thị trưởng Trương, Trương Dương rất hài lòng với biểu hiện của gã lúc này.
Từ sau khi Trương Dương về Phong Trạch, Tôn Đông Cường vẫn chưa chính thức nói chuyện với Trương Dương, trên cuộc họp thị trưởng hôm qua, Trương Dương cũng không tham gia, thái độ của Tôn Đông Cường vẫn rất hòa ái, sau khi liên tiếp trải qua mấy chuyện, gã bắt đầu hiểu rằng, mình không gấp đẩy Trương Dương tới lập trường đối địch, kinh nghiệm của lịch sử nói cho gã, Trương Dương không dễ dàng bị đánh ngã, án gian lận phát sinh ở Phong Trạch nhất trung lần này rõ ràng là nhắm vào Trương Dương, án chiếu theo cách làm trước kia của Tôn Đông Cường, vào những lúc như thế này, gã tám chín phần mười là lựa chọn ném đá xuống giếng, nhưng từ sau khi nói chuyện với bố vợ, tâm thái của Tôn Đông Cường rõ ràng đã sản sinh biến hóa, gã thà áp dụng sách lược tĩnh quan kỳ biến, chưa tới thời khắc cuối cùng, thì vẫn không đưa ra lựa chọn.
Tôn Đông Cường hỏi tình huống tiến triển hiện tại của sự việc, Trương Dương báo cáo sơ lược lại cho gã một lượt. Kỳ thực Tôn Đông Cường cũng hiểu hết tình huống rồi, nhưng gã vẫn hưởng thụ quá trình Trương Dương hướng tới gã mà báo cáo, thầm nghĩ mày lợi hại lắm phải không? Có lợi hại hơn nữa thì cũng phải ngoan ngoãn báo cáo công tác lại cho tao, cái này ít nhiều gì cũng có mùi vị thắng lợi trên tinh thần, nhưng Tôn Đông Cường cũng chỉ có thể từ trong đây tìm được một ít an ủi. Gã che giấu rất tốt, không hề biểu hiện ra một chút vẻ đắc ý nào, nếu không Trương đại quan nhân nếu nhìn ra, kiểu gì cũng khiến gã mất mặt.
Tôn Đông Cường nghe xong liền nói: Trương Dương, chuyện này phải xử lý thật nhanh chóng, để tránh ảnh hưởng của sự kiện bị khoách đại, nếu không chỉ tổ càng lúc càng khó thu thập!
Trương Dương nói: Ánh hưởng đã bị khoách đại hóa rồi, đám phóng viên đó sớm đã đâm ra chuyện này, báo chí lớn nhỏ trong tỉnh toàn bộ đều đưa tin, đài truyền hình tối qua cũng phát tin tức! Nhắc tới chuyện này Trương Dương không khỏi có chút tức giận, lời nói của Trần Thiệu Bân rõ ràng là không mang lại tác dụng quá lớn, lão gia tử của gã, bộ trưởng bộ tuyên truyền Bình Hải Trần Bình Triều chắc là không hỏi qua chuyện này, mặc kệ giới tin tức cho nên mới tạo thành cục diện hiện tại.
Tôn Đông Cường thở dài, nói: Nhất định phải xử lý thật nhanh, cho công chúng và toàn xã hội một câu trả lời!
Trương Dương nói: Cùng lắm là mang tôi ra nộp là xong!
Tôn Đông Cường nhíu mày, nói: Tôi không có ý đồ, xảy ra vấn đề, mọi người cùng nhau thương lượng, không phải là vấn đề để một ai đó phải đứng ra gánh trách nhiệm. Câu này của gã nghe ít nhiều cũng có chút tình cảm giai cấp.
Trương Dương nói: Thị trưởng Tôn, anh là từ góc độ của người ngoài nhìn chuyện này, công bằng mà nói, anh có cho rằng chuyện này có phải là có người ở sau lưng giở trò quỷ không?
Một câu này hỏi cho Tôn Đông Cường ngây ra, một lúc sau gã mới gật đầu, nói: Tôi cũng cảm thấy chuyện này có chút không bình thường!
Sau khi Trương Dương đi, Tôn Đông Cường lập tức xin ý kiến của bố vợ.
Triệu Dương Lâm rất hài lòng với biểu hiện của con rể, y nói khẽ: Càng là lúc mưa gió thì cảng phải nắm chắc bản thân, phải biết đứng ở góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn nhận vấn đề.
Tôn Đông Cường nói: Bí thư Thẩm cho tới hiện giờ vẫn chưa tỏ thái độ gì về chuyện này!
Triệu Dương Lâm cười lạnh một tiếng, nói: Ý là tay già đời trong chính trị, biết lúc nào nên nói, lúc nào thì nên bảo trì trầm mặc! Đông Cường, sự kiện gian lận thi cử của Phong Trạch rất ầm ĩ, tỉnh lý cũng biết rồi, bí thư Kiều ở trên cuộc họp thường ủy đã không khai biểu thị phải xét xử nghiêm khắc, tuyệt không bao che. Tỉnh trưởng Tống cũng hạ thông tri phải giữ nghiêm kỷ luật trường thi, chuyện này sau cùng sẽ phát triển tới mức nào thì rất khó dự kiến, cho nên con phải giữ đầu óc tỉnh táo, đừng để bị cuốn vào trong đấu tranh vô vị.
Tôn Đông Cường vâng dạ luôn miệng.
...
Bóng đêm bao phủ cả vườn trường của Phong Trạch nhất trung, Thường Lăng Phong vẫn ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, đơn xin từ chức của gã bị Trương Dương cự tuyệt, nhưng gã biết rằng, bất kể là ý nguyện của Trương Dương như thế nào, chuyện lần này cũng phải có người đứng ra gánh trách nhiệm, Trương Dương là một người không bao giờ chịu thua, gã sở dĩ cự tuyệt đơn xin từ chức của mình, cũng là bởi vì nguyên nhân này. Ánh mắt của Thường Lăng Phong nhìn lên ngày mùng tám tháng bảy được đánh dấu đỏ ở trên lịch, ngày mai sẽ là ngày thi đại học cuối cùng, sau khi thuận lợi hoàn thành thi đại học, bất kể là Trương Dương có kiên trì hay không, gã đều sẽ từ chức hiệu trưởng, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt áp lực mà Trương Dương phải đối diện.
Thường Lăng Phong ngửi thấy một mùi thơm dụ người, gã ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy Chương Duệ Dung đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm hộp cơm, trên mặt đầy vẻ quan tâm. Thường Lăng Phong cười cười với cô ta: Tiểu Chương đấy à, vào đi!
Chương Duệ Dung đi tới trước mặt gã, xếp cơm nước đã chuẩn bị cho gã lên bàn làm việc, không khỏi trách cứ: Công tác có gấp như thế nào thì cũng phải ăn cơm! Sức khỏe của anh vốn không tốt, nếu vì đói mà ảnh hưởng tới sức khỏe, ai sẽ quản lý trường học đây?
Thường Lăng Phong cười nhạt, nói: Tôi làm hiệu trưởng chỉ là tạm thời, còn có một ngày, sau khi thi đại học kết thúc, tôi sẽ giao lại quyền lực của mình!
Chương Duệ Dung cắn môi, nói: Vì sao lại là anh phải gánh trách nhiệm? Gian lận là chuyện của bản thân họ cơ mà?
Thường Lăng Phong cười nói: Thân là một hiệu trưởng, tôi đương nhiên phải gánh trách nhiệm!
Chương Duệ Dung tức giận nói: Tên chỉ điểm thật là đáng ghét, hắn rõ ràng có thể ngăn chặn gian lận, nhưng lại buông trôi bỏ mặc, cứ đợi khi gian lận thành sự thực mới đi tố cáo, hắn căn bản là rắp tâm muốn chế tạo sự đoan mà.
Thường Lăng Phong nói: Chính trị là như vậy, để đạt được mục đích, luôn bất chấp thủ đọa!
Chương Duệ Dung nói: Nếu không phải là anh giúp Trương Dương, chúng ta cũng không phải tới cái địa phương Phong Trạch quỷ quái này, hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung gì chứ, chúng ta căn bản không thèm!
Thường Lăng Phong nghe nói Chương Duệ Dung luôn miệng nói chúng ta, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp, lúc hoạn nạn có thể có người bồi bạn, loại cảm giác hạnh phúc này khó có thể hình dung được.
Chương Duệ Dung cũng ý thức được là mình thất ngôn, mặt không khỏi đỏ lên, lí nhí như muỗi kêu: Anh ăn cơm đi, tôi đi trước! Nói xong liền quay người rời khỏi văn phòng của Thường Lăng Phong.
Chương Duệ Dung cho rằng Thường Lăng Phong sở dĩ muốn từ chức toàn là vì muốn gánh trách nhiệm cho Trương Dương, cô ta cảm thấy ủy khuất thay cho Thường Lăng Phong, cho nên tới tìm Trương Dương.
Lúc Chương Duệ Dung gõ cửa phòng của Trương Dương ở khách sạn Bạch Lộ, Trương Dương đang chuẩn bị đi.
Nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm của Chương Duệ Dung, Trương Dương đoán ra được mục đích mà cô ta tới đây, không khỏi cười nói: Tìm tôi có việc gì à?
Chương Duệ Dung nói: Anh vì sao lại lấy Thường Lăng Phong ra làm lá chắn?
Trương Dương nói: Cô tìm hiểu rõ tình huống rồi hẵng tới hưng sư hỏi tội, anh ta tìm tôi đòi từ chức, bị tôi cự tuyệt, chuyện này là nhắm vào tôi chứ không phải là nhắm vào anh ta, vì sao phải để anh ta gánh trách nhiệm?
Chương Duệ Dung nói: Anh cũng biết được là vậy à? Anh nói đi, chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào?
Trương Dương cười nói: Cô tới đúng lúc lắm, tôi tối nay muốn áp dụng hành động, còn thiếu một bang thủ đây!
Hành động gì? Chương Duệ Dung có chút mê hoặc.
Trương Dương chỉ vào đôi tất đen ở trên bàn: Tôi muốn tìm kẻ chỉ điểm!
Chương Duệ Dung kinh hỉ nói: An biết là ai à?
Trương Dương nói: Không thể xác định, có điều cũng chắc đến bảy tám phần! Giờ trong tay còn thiếu một số công cụ! Trương đại quan nhân cười trông rất xấu xa: Cô thì rành hơn tôi, trong tay chắc có công cụ gián điệp tường dùng đúng không?
Chương Duệ Dung trừng mắt lườm hắn, nói: Anh không phải là người của tổ chức, dựa vào gì mà đòi dùng đồ của tổ chức?
Trương Dương nói: Cô không phải là muốn giúp Thường Lăng Phong ư?
Tôi vì sao lại muốn giúp anh ta?
Cô không muốn giúp anh ta vậy đến tìm tôi hỏi tội làm cái gì?
Chương Duệ Dung lập tức nghẹn lời, mặt lại đỏ bừng lên.
Trương Dương giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, nói: Đến giờ rồi! Hành động!
...
Mạnh Tông Quý là một người yêu thích bóng rổ, y tối hôm đó đang chơi bóng rổ ở cung thể thao Phong Trạch, lúc rời khỏi cung thể thao đã là chín rưỡi tối, từ cung thể thao tới Phong Trạch nhất trung không xa, y vừa đi vừa nghĩ, mình rời khỏi vị trí hiệu trưởng đã được một đoạn thời gian rồi, Thẩm Khánh Hoa đã quyết định để y tới khoa ủy nhậm chức, Mạnh Tông Quý đối với Phong Trạch nhất trung vẫn có cảm tình sâu đậm, y cho rằng Phong Trạch nhất trung sở dĩ có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ nỗ lực của mình, Phong Trạch nhất trung hiện tại giống như là một gốc cây trĩu quả, nhưng vào lúc sắp gặt hái thì y lại bị đá ra khỏi vườn cây, người tạo thành tất cả những việc này là Trương Dương.
Nhìn đèn đuốc bên trong vườn trường của Phong Trạch nhất trung, khóe miệng Mạnh Tông Quý phác ra một nụ cười lạnh, trong nụ cười này bao hàm sự oán độc khôn tả, mang theo tâm tình oán độc, Mạnh Tông Quý bước vào ký túc xá giành cho nhân viên giáo viên, vừa bước vào đường dẫn vào ký túc xá thì y cảm thấy thân thể bị người ta vỗ một cái, sau đó thì y mềm oặt ngã xuống.
Một người áo đen lặng lẽ lao lên, ôm lấy thân thể của Mạnh Tông Quý, chiếc xe bánh mỳ sớm đã đậu ở cửa tòa nhà lái tới, người áo đen giống như bắt gà con xách Mạnh Tông Quý lên, đem vào bên trong xe bánh mỳ, đóng cửa lại rồi nói khẽ: Đi nào!
Người áo đen vén đôi tất giấy đen chùm mặt lên, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi và anh tuấn, kẻ đột nhiên tập kích Mạnh Tông Quý không phải là ai khác mà chính là phó thị trưởng Trương Dương của Phong Trạch.
Người lái xe là Chương Duệ Dung, cô ta không khỏi cười nói: Không ngờ trình độ bắt cóc của anh lại chuyên nghiệp như vậy!
Trương Dương cười toe toét, nói: Những năm này làm kẻ bắt cóc không có tiền đồ bằng làm cán bộ!
Chương Duệ Dung cười càng lúc càng vui sướng.
Xe bánh mì lái thẳng tới một nhà xướng đồ gia dụng bỏ đi ở ngoại ô phía tây Phong Trạch, đây là nơi mà Trương đại quan nhân ngẫu nhiên phát hiện, xung quanh không có dân cư, ông chủ của nhà xưởng này bởi vì kinh doanh gian dối mà phá sản, hiện tại trong nhà xưởng không có ai.
Trương Dương đội lại tất đen lên mặt, Chương Duệ Dung cũng học theo bộ dạng của hắn dùng tất giấy che mặt. Trương Dương giơ tay lên. Bốp! Một cái tát rõ vang đánh lên mặt Mạnh Tông Quý khiến cho y hét thảm, đồng thời cũng dùng ngón tay giải huyệt cho y.
Mạnh Tông Quý vừa khôi phục lại tự do liền kêu cứu mạng: Cứu mạng... cứu mạng...
Trương Dương hừ lạnh một tiếng: Kêu thoải mái đi, có kêu đến rách cả cổ họng cũng không có ai tới giúp mày đâu! Giọng nói của hắn biến thành trầm thấp khàn khàn, đây là hiệu quả sau khi dùng thuốc phun biến giọng mà Chương Duệ Dung cung cấp. Hắn nắm lấy tóc Mạnh Tông Quý rồi thô bạo kéo xuống xe.
Mạnh Tông Quý gào thét muốn chạy, nhưng lại bị Chương Duệ Dung nhắm vào bụng đá cho một cướp, Mạnh Tông Quý đau đến chảy đầy nước mắt nước mũi.
Trương Dương kéo Mạnh Tông Quý vào phân xưởng, Chương Duệ Dung nắm lấy một tay của y, tay kia thì bị còng lên cột sắt.
Mạnh Tông Quý thấy bộ dạng của hai người, sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, hai chân không ngừng run rẩy: Các người là ai? Bắt... bắt tôi làm gì? Tôi không có tiền... không có tiền...
Chương Duệ Dung rút một con dao quân dụng ra giả vờ muốn đâm Mạnh Tông Quý, dọa cho Mạnh Tông Quý hét thảm một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, mũi dao khi còn cách Mạnh Tông Quý 2mm thì dừng lại, Trương Dương ngửi thấy mùi khai khai, cúi xuống nhìn, phát hiện không ngờ Mạnh Tông Quý đã sợ vãi đái ra quần rồi.
Chương Duệ Dung cũng phát hiện, quay sống đao lại đánh mạnh vào mặt Mạnh Tông Quý, khiến cho Mạnh Tông Quý nửa mặt sưng vù rồi quát: Ghê tởm, phế vật!
Mạnh Tông Quý nước mắt nước mũi thi nhau túa ra: Hai vị đại... đại ... ca. Hai anh tha cho tôi đi, muốn bao nhiêu tiền... tôi, tôi đập nồi bán sắt đưa cho các anh hết...
Chương Duệ Dung nói: Tiền à? Mày có bao nhiêu tiền? Cái mạng của mày thì đáng bao nhiêu tiền?
Mạnh Tông Quý nói: Tôi... không đắc tội với các anh mà...
Chương Duệ Dung nói: Mày làm ra chuyện xấu xa gì thì tự mày biết! Đứa bé Lâm Phương Bạc đó có đắc tội với mày không? Mày mật báo nó làm gì? Lâm Phương Mạch là một trong năm người thi hộ, Chương Duệ Dung nói vậy là ý muốn lừa Mạnh Tông Quý nói thực ra.
Mạnh Tông Quý run giọng nói: Anh nói gì, tôi không biết, tôi thực sự không biết!
Chương Duệ Dung nói với Trương Dương: Hắn nói là không biết kìa!
Trương Dương kéo nguồn cưa điện, cưa điện vì lâu rồi không được sử dụng nên đã gỉ sét, lúc vận chuyện phát ra tiếng cọt kẹt chói tai, Trương đại quan nhân cầm một cây gậy gỗ, dí vào cưa điện, cây gậy gỗ đó lập tức biến thành hai nửa. Trương Dương cố ý nói: Không ngờ cưa điện này vẫn dùng được, không biết cổ mày so với gậy gỗ thì độ cứng thế nào nhỉ?
Mạnh Tông Quý sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi lạnh, Trương Dương đi tới trước mặt y, nắm lấy tóc y, kéo cả người y xuống, nhìn cưa điện đang xoay như điên, Mạnh Tông Quý sợ đến nỗi hét toáng lên: Tôi... tôi xin nói hết... xin nói hết...
Trương Dương gầm lên: Nói đi!
Mạnh Tông Quý nước mắt chứa chan nói: Triệu Phúc Thành trước đây từng làm... tôi biết...
Trương Dương lạnh lùng nói: Mày con mẹ nói đừng có nói vòng nói vo thôi, rốt cuộc là ai mật báo? Nói! Hắn lại kéo đầu Mạnh Tông Quý xuống.
Mạnh Tông Quý sợ hết hồn hết vía: Tôi nói... tôi nói... là tôi... là tôi...
Mày vì sao lại làm vậy?
Mạnh Tông Quý nói: Tôi không định hại người, tôi chính không chịu nổi gian lận thi đại học, tôi là một người công tác trong cục giáo dục, tôi đối với loại chuyện... bất chính là căm ghét tới tận xương tủy... tôi...
Vậy mày vì sao không tố cáo trước lúc chuyện xảy ra, sao cứ phải đợi khi phát sinh gian lận rồi mới tố cáo?
Tôi... tôi...
Chương Duệ Dung nói: Mày không nói chúng tao cũng biết, mày bị cách chức hiệu trưởng, cho nên trong lòng mang oán hận, mày muốn báo thù, lợi dụng chuyện này để đưa Thường Lăng Phong vào cảnh tiến hoái lưỡng nan!
Mạnh Tông Quý run rẩy nói: Anh là ai...anh...
Chương Duệ Dung lạnh lùng nói: Nếu muốn không người ta không biết thì trừ phi đừng có làm, mày rắp tâm bố trí chuyện này, không gì ngoài để báo thù, mày cũng từng là một hiệu trưởng, vi nhân sư biểu, sao có thể làm ra loại chuyện ti bỉ vô sỉ như vậy?
Trương Dương nói: Đừng có nói nhiều với nữa, lọai người này để lại trên thế giới chỉ tổ thừa thãi, cắt cái đầu nó xuống đi! Hắn làm ra vẻ muốn ấn đầu Mạnh Tông Quý.
Mạnh Tông Quý hét thảm: Đừng... tôi biết tôi sai rồi... tôi là hận Trương Dương thôi... tôi là Thường Lăng Phong không có thù oán gì, tôi căn bản là không muốn hại gã...
Chương Duệ Dung không khói trách cứ nhìn Trương Dương một cái, quy tới cùng thì Thường Lăng Phong là bị hắn làm liên lụy.
Trương Dương đánh mạnh một cái vào đầu Mạnh Tông Quý: Con mẹ nó, loại người gì vậy? Nể mặt mà không cần mặt mũi, trước khi làm chuyện xấu cũng không tự đong đếm cân lượng của mình!
Chương Duệ Dung rút súng ra dí vào đầu Mạnh Tông Quý: Nói, mày còn có chuyện xấu gì chưa nói ra nữa!
Mạnh Tông Quý lúc này đã sợ đến nỗi sắp sụp đổ rồi, van xin nói: Tôi... tôi còn từng nhận tiền... Lúc Tạ Đức Tiêu xây tòa nhà dạy học... có dưa cho tôi năm vạn ... tôi... có tội...
Trương Dương cười cười lắc đầu, gan của thằng cha này quả nhỏ, hắn đánh mắt ra hiệu cho Chương Duệ Dung, Chương Duệ Dung lấy ống châm ra đâm vào cổ Mạnh Tông Quý, Mạnh Tông Quý run bắn lên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Mở còng cho Mạnh Tông Quý, Trương Dương và Chương Duệ Dung hai người quay vào trong xe bánh mỳ, Trương Dương nói: Châm đó có hiệu quả không?
Chương Duệ Dung gật đầu, nói: Hắn chắc là không nhớ được chuyện xảy ra tối nay đâu.
Trương Dương nói: Lát nữa tìm bốt điện thoại công cộng báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới mang hắn về!
Chương Duệ Dung nói: Anh định làm thế nào?
Trương Dương hỏi lại: Làm cái gì thế nào?
Chương Duệ Dung vung vẩy băng ghi âm ở tước mặt hắn: Có chứng cứ rồi thì có nên lợi dụng một chút không?
Trương Dương cười nói: Loại chứng cứ này không dám đưa ra ngoài ánh sáng, chẳng qua là nhờ nó mà có chút vốn để đàm phán thôi!
Đám phán với ai!
Đương nhiên là với bí thư Thẩm của chúng ta rồi!
...
Ngày thi đại học thứ ba, giới truyền thông của tỉnh Bình Hải đều trở nên náo nhiệt, lúc mới bắt đầu là Phong Trạch, hiện tại cả tỉnh Bình Hải chuyện gian lận thi cử xảy ra không ngừng, sự đấu đá lặng lẽ của hai vị đại lão đã trở thành tự vạch áo cho người xem lưng, hệ thống giáo dục giám sát nghiêm ngặt, giới truyền thông cũng biểu hiện ra độ tự do chưa từng có, bộ trưởng bộ tuyên truyền Trần Bình Triều lần này dứt khoát sống chết mặc bây, cuộc đọ sức giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh, mình không thích hợp tham dự, để mặc giới truyền thông chính là một loại thái độ của y, bí thư Kiều anh không phải là muốn xử lý nghiêm khắc, tuyệt không bao che ư? Hiện tại thi đại học năm nay của tỉnh Bình Hải xảy ra nhiều sự kiện gian lận như vậy, tôi cũng muốn xem xem anh định xử lý thế nào, có câu chuyện xấu trong nhà không để lộ ra ngoài, lần này tôi muốn để giới truyền thông của Bình Hải tuyên dương chuyện xấu ra ngoài đấy.
Trần Bình Triều trong lòng đầy oán niệm đối với Kiều Chấn Lương, lần trước con trai y Trần Thiệu Bân và Kiều Bằng Phi, cháu của Kiều Chấn Lương phát sinh xung đột, sau cùng vì y cúi đầu thỏa hiệp mà kết thúc, nhưng con trai mình so với người làm cha như mình còn rắn hơn, Trần Thiệu Bân từ chức, trải qua chuyện này, thằng ôn con như biến thành người khác, trưởng thành hơn nhiều.
Trần Bình Triều cũng là bất đắc dĩ phải cúi đầu với Kiều Chấn Lương, y tuy cúi đầu, nhưng không có nghĩa là đã phục Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương lần này trong phương pháp xử lý án gian lận của Phong Trạch, vẫn là tá lực đả lực, cách sơn đả ngưu, muốn xử lý Trương Dương là giả, muốn dằn mặt Tống Hoài Minh là thật, nhưng Tống Hoài Minh không phải là mình, người ta có đảm khí, Tống Hoài Minh dám mượn gió đông của Kiều Chấn Lương mà đốt lửa. Điều mà Trần Bình Triều cần làm là đứng ngoài cuộc, thân là bộ trưởng bộ tuyên truyền, không ước thúc giới truyền thông thì chính là ủng hộ, Trần Bình Triều rất có lòng tin với năng lực của nhân sĩ giới truyền thông, cho dù là một đốm lửa nho nhỏ, dưới sự đưa tin của họ cũng sẽ thành một đám cháy lớn.
Thẩm Khánh Hoa lặng lẽ lật đọc báo chí, bình thường, y chỉ thích xem Nhật Báo Nhân Dân đầu tiên, sau đó là xem Nhật Báo Bình Hải, Nhật Báo Giang Thành, Nhật Báo Phong Trạch thì đọc sau cùng, nhưng tuần tự đọc của y hôm nay lại ngược lại, giới truyền thông của Phong Trạch, Giang Thành, Bình Hải đều trọng điểm dưa tin án gian lận của Phong Trạch, có điều hôm nay ngoài đưa tin về Phong Trạch ra, còn viết thêm về một số tình huống của các thành thị khác, Giang Thành cũng xảy ra sự kiện gian lận, tiểu lão đệ Phong Trạch này cuối cùng cũng không cô đơn rồi. Lúc người ta xui xẻo nếu như không thể lập tức tìm được biện pháp giải quyết thì chỉ hận không thể khiến người khác xui xẻo chung với mình. Tâm lý này là rất bình thường. Tâm tình hiện tại của Thẩm Khánh Hoa rất phức tạp, một phương diện thì y bởi vì án gian lận của Phong Trạch mà cảm thấy mât mặt, một phương diện thì lại cảm thấy lần này là một cơ hội tốt để gõ Trương Dương, Trương Dương mày đã làm ra thành thích thật, nhưng sơ sót lần này đã xóa sạch đi công lao của mày trước kia, tao muốn lấy lại hết nhưng quyền lực đã giao cho mình.
Khi Thẩm Khánh Hoa đang tính toán xem nên xử lý chuyện này như thế nào thì Trương Dương tới, theo lý mà nói thì hệ thống giáo dục xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn nên sớm tới báo cáo tình huống ở trước mặt Thẩm Khánh Hoa, nhưng hắn về được ba ngày rồi, lúc này mới nhớ ra còn phải tới gặp bí thư thị ủy.
Sắc mặt của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là bất thiện, nếu như là những cán bộ khác của Phong Trạch nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Khánh Hoa lúc này, khẳng định là nơm nớp lo sợ, nhưng Trương đại quan nhân không phải là người bình thường, chút quan uy của Thẩm Khánh Hoa vẫn chưa đủ sức khiến hắn bận tâm.
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm, tôi tới báo cáo với ngài về chuyện gian lận thi đại học!
Thẩm Khánh Hoa nhíu mày, nói: Kịp thời quá nhỉ! Câu này đầy ý vị trào phúng.
Trương Dương nói: Tôi về được mấy hôm rồi, ngài lại đi Giang Thành họp, cho nên không có cơ hội báo cáo với ngài, hôm qua lại bận điều tra tiền nhân hậu quả của việc này, cho nên không tới được!
Thẩm Khánh Hoa nói: Có gì mà cần phải điều tra? Chuyện không phải là rõ ràng rồi ư? Tiểu Trương! Cậu nghỉ phép dài quá đấy, tôi không muốn nói chuyện về tính kỷ luật tổ chức của cậu làm gì, nhưng cậu ít nhất cũng phải làm tốt công tác bản chức của mình, thân là lãnh đạo được phân quản văn giáo vệ sinh, vào thời điểm quan trọng là thi đại học, cậu lại xin nghỉ tới kinh thành, đi một cái là nhiều ngày như vậy, cậu có thể đúng là có việc gấp phải làm, nhưng trước khi đi sao không chuẩn bị tốt công tác thi đại học, hiện tại thì hay rồi, giáo dục Phong Trạch thành trò cười cho Bình Hải, trước đây trình độ giáo dục của Phong Trạch chúng ta thủy chung đứng ở hàng đầu của Giang Thành, Phong Trạch nhất trung càng là trường trung học trọng điểm của tỉnh, là niềm kiêu ngạo của Phong Trạch chúng ta, đại biểu cho hình tượng của Phong Trạch chúng ta, gian lận thi đại học, năm học sinh đi thị hộ, hình tượng giáo dục mà chúng ta gây dựng nhiều năm bị chuyện này triệt để phá hủy rồi!
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm, tôi không phải là tới đùn đẩy trách nhiệm, nhưng chuyện này không đơn giản như ông nghĩ đâu!
Không đơn giản như tôi nghĩ ư? Vậy cậu nói xem có gì phức tạp nào? Có chút thành tích thì dương dương tự đắc, đến xảy ra vấn đề thì rũ bỏ quan hệ, đùn dẩy trách nhiệm, đây không phải là điều mà tôi muốn thấy!
Trương Dương cười nhạt, nói: Bí thư Thẩm, ngài trước tiên đừng vội chụp mũ lên đầu tôi! Trách nhiệm phải gánh thì tôi sẽ không đùn đẩy đâu, nhưng chuyện này rõ ràng là có người làm trò quỷ!
Thẩm Khánh Hoa nói: Vẫn là đùn đẩy trách nhiệm thôi, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, tới hiện tại cậu vẫn chưa có thái độ rõ ràng, nghĩ rằng đây là sai lầm của người khác, nguyên nhân ngoại bộ, tác phong của Đảng viên chúng ta không nên như vậy, tiểu Trương, cậu tốt nhất là tìm nguyên nhân từ mình đi, tôi hỏi cậu, sự kiện gian lận phát sinh tới giờ đã được ba ngày rồi, cậu đã có hành động xử lý gì chưa? Có phương pháp ứng đối tương ứng chưa?
Trương Dương nói: Bí thư Thẩm có thể nói rõ một chút không?
Thẩm Khánh Hoa nói: Thường Lăng Phong là cậu tiến cử, anh ta căn bản là người ngoài nghề, dùng một người ngoài nghề làm hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung, bản thân là chôn xuống ẩn hoạn, hiện tại cậu vẫn để anh ta ngồi trên vị trí hiệu trưởng của Phong Trạch nhất trung! Ngay cả một ý kiến cũng không có, thế có phải là bao che không? Có phải là một loại hành vi sai trái không?
/2583
|