Trương Dương cười nói : Mâu thuẫn là tồn tại khách quan, luôn có một ngày sẽ bùng nổ một cách gay gắt, kinh nghiệm xưa nói cho chúng ta biết, thời gian bùng nổ càng sớm, thì nguy hại tạo thành càng nhỏ, nếu như mâu thuẫn luôn được tích lũy, thì đến khi nào nó phát ra, chỉ sợ là sẽ tạo thành nguy hại rất lớn!
Đỗ Thiên Dã cũng tán thành đạo lý này của hắn, thấy bộ dạng tràn ngập lòng tin của Trương Dương, không khỏi tò mò nói : Cậu có phải là nắm giữ chuyện bí mật gì không?
Trương Dương thần bí nói : Xin cho phép tôi tạm thời giữ bí mật, thiên cơ bất khả lộ!
.................................................. ......................
Trương Dương đang tính toán mình hẳn là nên giả bệnh xin nghỉ, chỉ là hắn không ngờ rằng, Thẩm Khánh Hoa lại chủ động tìm đến, Thẩm Khánh Hoa có vẻ rất hòa ái nói : Tiểu Trương à, trường đảng của tỉnh tháng sau sẽ mở một lớp huấn luyện cán bộ về phát triển tinh thần văn minh kiến thiết, tôi suy nghĩ một hồi, cũng vẫn thấy cậu là người thích hợp nhất, người thanh niên dễ tiếp xúc với thứ mới mẻ
Trương Dương sửng sốt, hắn còn đang muốn chủ động lảng tránh, đằng này thì ngược lại, bí thư Thẩm thấy mình chướng mắt, nghĩ biện pháp muốn đuổi mình đi đây mà.
Trương Dương cười nói : Thời gian bao lâu?
Thẩm Khánh Hoa cười nói : Hai tháng, ở Tĩnh Hải thị Nam Tích, thành phố nhỏ ven biển, phong cảnh xinh đẹp, lần này người đi trên cơ bản đều là cán bộ cấp phó phóng, cậu là một trường hợp đặc biệt, cần phải quý trọng cơ hội học tập này
Trong lòng Trương Dương nói lão Thẩm ơi là lão Thẩm, ông đúng là tàn nhẫn thật, đùng một cái bắt tôi đi sung quân hai tháng, cái gì mà tinh thần văn minh kiến thiết chứ, ông phái một phó bí thư đi cũng được vậy. Ài, cái này cũng lạ, tâm lý con người có đôi khi kỳ quái như vậy đấy, rõ ràng là bản thân đang muốn trốn, chỉ là người ta vừa muốn đuổi, thì tâm tính lại nảy sinh biến hóa, và trong lòng cảm thấy khó chịu. Trương đại quan nhân cũng đang như vậy đây.
Thẩm Khánh Hoa cười nói : Cậu làm việc rất nổ lực, vừa làm chiêu thương vừa bận giáo dục, tôi đều thấy tất cả trong mắt, tuy rằng tuổi cậu còn trẻ, nhưng thân thể cũng quan trọng, đều nói thân thể dù có tiền cũng không mua được, nếu mà cậu mệt, tôi tìm đâu ra một sự giúp đỡ khác tốt như vậy? Lời nói này của Thẩm Khánh Hoa là cực kỳ dối trá, ông ta hận không thể đuổi Trương Dương đi rồi, và không bao giờ trở về Phong Trạch nữa, ông rốt cục đã thấy, tên nhóc này chính là một ngôi sao xui xẻo, đến Phong Trạch là vì muốn chống đối mình. Ông sở dĩ vội vã đuổi Trương Dương đi, là vì còn một nguyên nhân quan trọng, ông đã nhìn ra một manh mối, Tôn Đông Cường luôn cúi thấp bỗng nhiên có xu thế ngẩng đầu, biểu hiện của Tôn Đông Cường càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa ông ấy và Trương Dương tựa hồ còn có sự ăn ý, hai người này nếu mà liên thủ lại, thì Thẩm Khánh Hoa khẳng định sẽ đau đầu, cho nên Thẩm Khánh Hoa muốn cho Trương Dương rời đi, lợi dụng khoảng thời gian này, xác định vững trận tuyến.
Trương Dương nói : Thân thể của tôi rất tốt! Lúc này tâm tính của hắn cũng đã điều chỉnh lại, tuy rằng an bài của Thẩm Khánh Hoa đã gãi đúng chổ ngứa của hắn, nhưng mà biểu hiện bên ngoài cũng phải tỏ ra là không tình nguyện một chút.
Thẩm Khánh Hoa cố ý nghiêm mặt nói : Cơ hội lần này rất khó có, người khác muốn tranh thủ cơ hội này tôi còn chưa đáp ứng, cậu nhất định phải quý trọng cơ hội học tập này, học tập cho tốt vào, trở về đem tri thức và kinh nghiệm học được mở rộng ra tại Phong Trạch
Trương Dương nói : Chỉ là công tác văn hóa vệ sinh cũng bận rộn nhiều việc
Thẩm Khánh Hoa cười nói : Loại cán bộ tuổi còn trẻ mà có tinh thần trách nhiệm như cậu đúng thật sự là hiếm có, tôi sẽ đem công tác của cậu an bài tốt, yên tâm đi, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của cậu chính là học tập. Sau khi học tập trở về còn có một nhiệm vụ gian khổ, một công tác quan trọng hơn chờ cậu
Trương Dương thầm mắng Thẩm Khánh Hoa là cáo già, nhưng mà cái này cũng khá là hay, trong phương diện này Tôn Đông Cường cũng không thể nói mình là lâm trận bỏ chạy được, mình rời khỏi Phong Trạch, mâu thuẫn của Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường khẳng định sẽ trở nên trực tiếp và bén nhọn hơn.
.................................................. .............
Trương Dương đem chuyện này nói cho Tôn Đông Cường, còn giả bộ ra hình dạng vô cùng tội nghiệp : Bí thư Thẩm rõ ràng là muốn đuổi tôi đi, cái này căn bản là lưu vong chính trị
Tôn Đông Cường tuy rằng không thích Trương Dương, chỉ là gần đây, quan hệ giữa bọn họ đã được cải thiện một chút, có chung đối thủ chính trị, làm cho bọn họ đoàn kết ở chung mà trước đây chưa từng có. Tôn Đông Cường nói : Nhân tâm của bí thư Thẩm thật sự là có chút vấn đề!
Trương Dương nói : Cái tinh thần văn minh kiến thiết ấy có liên quan gì đến công tác của tôi? Vì sao ông ấy lại phái tôi đi?
Tôn Đông Cường nói : Nếu đã quyết định, vậy cậu cứ an tâm đi học tập hai tháng đi, dù sao thì hai tháng cũng trôi qua rất nhanh, cũng không phải là vĩnh viễn ở lại Tĩnh Hải
Trương Dương nói : Thị trưởng Tôn, có câu tôi chẳng biết là có nên nói không
Tôn Đông Cường nói : Giữa chúng ta có gì mà không thể nói chứ, cậu nói đi! Ngay cả ông cũng cảm thấy buồn cười, mình và Trương Dương đã trở nên không có gì giấu diếm nhau vậy? Tranh đấu chính trị quả nhiên là một chuyện kỳ diệu mà.
Trương Dương nói : Tôi thấy rằng bí thư Thẩm làm như vậy là chia cách ra, ông ta cho rằng chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn là do chúng ta liên thủ, cho nên muốn chia cách chúng ta, cô lập chúng ta lại để đối phó!
Tôn Đông Cường thật ra cũng nghĩ như vậy, ông cười nhạt nói : Đừng nghĩ bí thư Thẩm âm hiểm như thế!
Trương Dương nói : Cái này không phải là nghĩ, mà vốn là vậy! Thị trưởng Tôn, tôi dám cam đoan, chờ tôi đi rồi, bí thư Thẩm khẳng định sẽ nhắm vào ông!
Tôn Đông Cường nói : Tất cả mọi người đều là vì công tác, làm gì có nhắm vào hay không nhắm vào? Trong lòng lại cảm thấy phản cảm với cách làm của Thẩm Khánh Hoa. Ông ta bỗng nhiên nhớ đến phần tư liệu hồi trước của Trương Dương, trong lòng nhất thời yên tâm lại, phần tài liệ đó có thể nói là nắm giữ được mạch môn của Thẩm Khánh Hoa. đám người Lâu Quang Lượng lúc trước đều được Thẩm Khánh Hoa phê chuẩn, Thẩm Khánh Hoa là ân sư của Lâu Quang Lượng, nếu như Thẩm Khánh Hoa dám nhắm vào mình, thì cùng lắm là lôi chuyện này ra.
Trương Dương nói : Hai tháng, thành phố dự định để ai thay thế công tác của tôi?
Tôn Đông Cường nói : Vương Hoa Chiêu đi, cả ngày hắn nhàn rỗi không có gì làm, bản thân lại không có dính dáng lớn đến Phong Trạch!
Trương Dương gật đầu, Vương Hoa Chiêu là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ, người này là một phó thị trưởng tạm thời, nhiệm kỳ thì sắp hết rồi, hắn ta có thể nói là độc lai độc vãng trong lãnh đạo Phong Trạch, không hề có dính dáng gì với mấy người khác.
............................................
Trương Dương đem chuyện đi học tập biểu thị ra bên ngoài là, Thẩm Khánh Hoa muốn lưu đày hắn, bởi vì nguyên nhân Trương Dương, nên Phong Trạch đã phải loại bỏ năm cán bộ thôn trấn, đối với một cái thành phố nhỏ như Phong Trạch mà nói, có thể nói là một cơn lốc chính trị khá lớn.
Thường Lăng Phong và Trình Diễm Đông sau khi nhận được tin Trương Dương ra ngoài học tập, là phương thức biểu đạt sự bất mãn của bí thư Thẩm đối với hắn, hai người cùng nhau đi đến nơi ở của Trương Dương để hỏi thăm tình huống.
Trương Dương cười nói : Không phải là đi học tập bình thường sao, tại sao lại làm như tôi bị lưu đày vậy?
Trình Diễm Đông nói : Có phải là bởi vì chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn?
Trương Dương nói : Các người ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, là học tập bình thường, các phó thị trưởng khác đều muốn cướp. Bí thư Thẩm thấy thành tích công tác của tốt, mà gần đây cũng thật sự quá mệt mỏi, lo rằng thân thể của tôi có vấn đề, cho nên mới đem cơ hội an dưỡng này giao cho tôi, các người biết Tĩnh Hải không? Một chổ tốt, thành thị ven biển, phong cảnh hợp lòng người, bây giờ tôi đến xem nó ra sao!
Thường Lăng Phong nói : Khu phân hiệu của Phong Trạch Nhất Trung còn chờ cậu đến cắt băng mà!
Trương Dương mỉm cười nói : Mời thị trưởng Tôn đi! Hắn muốn đem tất cả những chuyện rạng rỡ mặt mày tặng cho Tôn Đông Cường, càng như vậy, thì càng đẩy ông ta vào trong hố lửa.
Trình Diễm Đông nói : Vụ án cả nhà Diêu Kiến Thiết đã tra ra manh mối, qua vài ngày nữa tòa án sẽ mở phiên tòa tuyên án!
Trương Dương gật đầu, tuy rằng lần này không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn, nhưng mà dù sao thì hắn cũng đã thành công xóa sổ đám cán bộ ác bá như Diêu Kiến Thiết, hắn cảm thán nói : Cả nhà bọn họ tuy rằng đã bị pháp luật chế tài, nhưng mà kỳ thi vào đại học của Dương Văn Nguyệt đã bị bọn họ làm cản trở
Thường Lăng Phong nói : Trường học thông qua thảo luận đã đưa ra quyết định, hoan nghênh Dương Văn Nguyệt đến trường chúng tôi học miễn phí một năm, tham gia vào kỳ thi đại học năm sau
Trương Dương nói : Hẳn là vậy, nghe nói thành tích của Dương Văn Nguyệt không tồi, nếu như không xảy ra chuyện bị cản trở, thì cũng có thể vào trường đại học tốt
Thường Lăng Phong nói : Đúng rồi, hai trạng nguyên đại học năm nay đều chọn học đại học ở kinh thành, Lý Dương Dương thì trúng tuyển vào hệ tiếng trung của Bắc Đại, còn Phùng Lộ thì vào đại học y!
Trương Dương nhớ đến trước đây Phùng Lộ nói muốn học y, bất chợt nở nụ cười, loại cặm cụi khắc khổ học tập như Phùng Lộ, ngày sau vô cùng có khả năng đạt được thành tựu trong y học.
Trương Dương nói : Hai tháng sẽ trôi qua rất nhanh, nói thật ra, cho dù bí thư Thẩm không cho tôi đi học, tôi cũng dự định xin nghỉ, khoảng thời gian gần đây tôi có nhiều việc phải làm, chỉ là việc riêng thì không dám chiếm dụng thời gian của nhà nước, đi ra ngoài học tập thì không giống, loại học tập này, chẳng qua chỉ là đi an dưỡng trên danh nghĩa học tập thôi!
Trình Diễm Đông cười nói : Tôi có đi qua Tĩnh Hải, phong cảnh chổ ấy không tồi, bây giờ nóng như vậy, đến cạnh biển tuyệt đối là địa điểm nghỉ phép lý tưởn. Nghe nói tạp chí du lịch trong đợt bình chọn bãi biển đẹp nhất Trung Quốc, Tĩnh Hải được xếp thứ năm!
Thường Lăng Phong nói : Đi ra ngoài điều tiết tâm tình cũng tốt
..................................
Tâm tình của Trương Dương cũng không cần phải điều chỉnh, tạm thời rời đi chỉ là sách lược chính trị cần thiết, hắn đi rồi, mâu thuẫn giữa Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường tất nhiên sẽ trở nên căng thẳng hơn, đây là chuyện mà Trương Dương đã sớm dự kiện. Trước khi rời đi, Trương Dương đem tất cả thời gian dùng để đối phó chuyện cho vay của Ngưu Văn Cường, nếu ông bạn già đã thật tình muốn gầy dựng sự nghiệp, như vậy thì Trương Dương cũng tận tâm trợ giúp ông.
Sau sự kiện khoản tiền cứu tế bị ăn chặn, Phong Trạch tạm thời rơi vào trong bình yên, chỉ có người trong cuộc, mới cảm nhận được đây chẳng qua chỉ là loại bình yên trước khi có bão mà thôi.
Thị trưởng Tôn Đông Cường trải qua chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn xong, tác phong làm việc của ông ta càng ngày càng trở nên mạnh dạn, điểm này có thể thấy được từ việc ông càng lúc càng lên tiếng nhiều trong hội nghị thường ủy, ông ta cũng thay đổi tác phong cúi thấp nhường nhịn lúc trước, mặt của thị trưởng Tôn lúc này đã ngẩng lên cao chót vót rồi.
Ai cũng không ngờ rằng xung đột giữa Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường lại đến nhanh như vậy, chuyện này bắt đầu từ đề nghị của Thẩm Khánh Hoa, công tác văn hóa vệ sinh của Trương Dương tạm thời gian cho Vương Hoa Chiêu phụ trách cũng chẳng có bất luận dị nghị nào hết. Chỉ là Thẩm Khánh Hoa lại đưa ra một chuyện : Bây giờ viện quốc vụ trung ương đảng vừa đề xướng rút gọn cơ cấu, chúng ta cần phải hưởng ứng hiệu lệnh của cấp trên, tôi thấy ở Phong Trạch có vài ban ngành có chút dư thừa, ví dụ như, phòng cải cách văn hóa vện sinh? Tôi cho rằng không cần phải tồn tại, cục giáo dục và cục vệ sinh bản thân đã phụ trách cải cách rồi, bây giờ thêm phòng cải cách văn hóa vệ sinh? cái này rõ ràng là lẫn lộn chức năng, làm lãnh đạo hai bên mà, tôi thấy phòng cải cách văn hóa hóa vệ sinh có thể hủy bỏ!
Tất cả thường ủy đều không nói gì, cây gậy của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là đánh lên đầu của Trương Dương, ai cũng rõ ràng phòng cải cách văn hóa vệ sinh là kết quả nổ lực của Trương Dương, chủ nhiệm phòng Thường Lăng Phong là phụ tá đắc lực của Trương Dương, Thẩm Khánh Hoa hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh chính là tước đi một phần quyền lực của Thường Lăng Phong. Lúc trước ước nguyện ban đầu của Trương Dương khi thành lập phòng cải cách văn hóa vệ sinh, chính là vì muốn cho Thường Lăng Phong một vị trí, công tác văn hóa vệ sinh này cũng làm rất tốt, mà quan trọng hơn chính là, phòng cải cách văn hóa vệ sinh là một cơ cấu độc lập, cũng có quyền sở hữu tài sản, Trương Dương vừa mới đi ra ngoài học tập, thì Thẩm Khánh Hoa liền ra tay như vậy, động cơ của ông ta không cần nói cũng hiểu.
Tôn Đông Cường cũng không nói chuyện, dù sao thì cây gậy của Thẩm Khánh Hoa cũng không có đánh về hướng ông, ra mặt cho Thường Lăng Phong cũng không có đáng giá.
Thẩm Khánh Hoa lại nói : Thành lập phòng cải cách xí nghiệp, tôi đề nghị do đồng chí Lưu Cường đảm nhiệm chủ nhiệm phòng làm việc cải cách xí nghiệp này!
Tôn Đông Cường lạnh lùng nhìn Thẩm Khánh Hoa, giọng nói của ông ta cũng lạnh lẽo : Tôi phản đối!
Thẩm Khánh Hoa mỉm cười nói : Đồng chí Đông Cường, còn chưa đến lượt cậu phát biểu ý kiến, chờ tôi nói hết lời được không? Ông ta tiếp tục nói : Đồng chí Quan Trung Á đảm nhiệm phó chủ nhiệm phòng làm việc cải cách xí nghiệp!
Lần này không chỉ là Tôn Đông Cường, mọi thành viên tham gia cuộc hội nghị này đều nghe ra là Thẩm Khánh Hoa đang thị uy, không, là đang nổi bão, ông ta thông qua phương thức này để cường điệu quyền thống trị tuyệt đối của mình tại Phong Trạch, ý là lão tử nói một không hai ấy mà.
Tôn Đông Cường lại nói : Bí thư Thẩm, Lưu Cường trong sự kiện kỳ thi đại học đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cho nên mới bị miễn đi chức vụ cục trưởng cục giáo dục!
Bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Kim Phân nói : Thị trưởng Tôn, lẽ nào cán bộ quố gia không phạm sai lầm sao? Bất luận là ai cũng phạm phải sai lầm, cũng không thể vì một chuyện mà phủ nhận thành tích của người khác, để cho người ấy cả đời phải sống trong nghiêm phạt và tự trách!
Tôn Đông Cường nói : Bí thư Triệu, trong vấn đề của Lưu Cường, cô không có quyền lên tiếng!
Triệu Kim Phân bị câu nói của Tôn Đông Cường làm cho đỏ bừng mặt, cặp ngực vốn không lớn của bà ta phập phồng liên tục : Thị trưởng Tốt, tất cả đồng chí ở đây đều biết, từ trước đến nay tôi đều công tư phân minh, tôi nói những lời này, không phải bởi vì Lưu Cường là chồng của tôi, mà từ góc độ công bằng nói chuyện thôi, đối với đồng chí của đảng, chúng ta giúp họ nhận ra được sai lầm, cho bọn họ cơ hội sửa sai lỗi lầm!
Tôn Đông Cường nói : Tốt, vấn đề của Lưu Cường chúng ta không nói, Quan Trung Á tính là cái gì? Một cán bộ vừa mới ăn chặn tiền cứu tế, vừa bị bắt, bây giờ lại muốn phân công, cán bộ như vậy lấy cái gì thủ tín cho dân? Lúc nói những lời này, đôi mắt căm tức của ông liếc nhìn Thẩm Khánh Hoa, cái mà bây giờ Tôn Đông Cường đang lo lắng không phải là lão thường ủy sau lưng làm chổ dựa cho ông hay không, mà quan trọng hơn là, Trương Dương đã cho ông một vương bài, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc để sử dụng nó.
Thẩm Khánh Hoa nói : Vấn đề của Lưu Cường không chỉ là vấn đề của một người, có thể nói chuyện rối loạn kỷ cương trong kỳ thi đại học này, người phải gánh chịu trách nhiệm hẳn là rất nhiều, nhưng mà đồng chí Lưu Cường chủ động đứng ra, yêu cầu gánh lấy trách nhiệm, dẹp loạn ảnh hưởng mặt trái cho giới giáo dục Phong Trạch, đây là cái nhìn đại cục, anh ta quả thật có sai lầm, chỉ là hành động thực tế của anh ta đã chỉnh sửa lại sai lầm của mình. Về phần đồng chí Quan Trung Á, vấn đề của anh ta là trong nhận thức, mục đích anh ta giữ lại khoản tiền cứu tế chống hạn cũng không phải là vì dùng cho riêng mình, mà là vì phòng ngừa chu đáo, làm quỹ chống hạn của trấn. Sai phạm là nghiêm trọng, nhưng mà chúng ta cũng không thể vì sai phạm, mà bỏ qua thành tích và công lao trong quá khứ của họ, cũng phải cho bọn họ một cơ hội để sửa sai và chứng minh bản thân lại
Tôn Đông Cường nói : Tôi vẫn bảo lưu ý kiến, Quan Trung Á tuyệt đối không thể dùng! Trên thực tế, Tôn Đông Cường đã làm ra nhượng bộ, giằng co như vậy không có ý nghĩa, trong hội nghị thường ủy Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa giữ lấy ưu thế áp đảo tuyệt đối, lực lượng một người dù sao cũng quá mỏng manh, ông ta nhượng bộ cũng là vì muốn cho mình một cái cớ.
Thẩm Khánh Hoa vẫn cười nhạt, nói : Chuyện này tạm thời như vậy đi, nếu có ý kiến phản đối, đến gặp tôi! Tan họp!
Lửa giận trong lòng Tôn Đông Cường đã không thể ngăn chặn, thái độ của Thẩm Khánh Hoa đã biểu thị ra đầy đủ vẻ miệt thị của mình, ông ta cho mọi người thấy, ở trong vùng đất Phong Trạch này, Thẩm Khánh Hoa ông mới là người nói chuyện, một thị trưởng như Tôn Đông Cường căn bản chỉ là một vật trang trí.
Tôn Đông Cường nói : Bí thư Thẩm, phòng cải cách xí nghiệp thuộc về phạm trù quản lý của chính phủ! Những lời này của ông rõ ràng không gì sánh được, tất cả thường ủy đang vốn định đi, cái mông vừa nhấc lên khỏi ghế, lập tức ngồi xuống lại ngay, ai cũng nghe ra được là thị trưởng Tôn đang phát hỏa, ông ta đang phân cách chính đảng với bí thư Thẩm.
Thẩm Khánh Hoa vẫn cười cười, nhưng mà nụ cười của ông ta đã có chút lãnh đạm : Đồng chí Đông Cường, cậu là đảng viên, chẳng lẽ không rõ ràng địa vị lãnh đạo của đảng sao? Ông ta đứng lên, tuyên bố ngắn ngủi mà có lực; Tan họp!
Vẻ cường thế của Thẩm Khánh Hoa được tất cả những người tham dự hội nghị nhìn thấy, nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của ông ta đã làm cho nhiều người cảm thấy khó chịu, Thẩm Khánh Hoa hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh, còn còn có thể dùng lý do rút gọn cơ cấu để giải thích, chỉ là ông ta thành lập phòng cải cách xí nghiệp, hơn nữa còn phân công cho Lưu Cường làm việc, về phần đề bạt Quan Trung Á lên làm phó chủ nhiệm, cái này đã cho công chúng một tín hiệu, ông ta muốn dùng ai thì có thể dùng, chuyện này cũng đã làm mờ ảnh hưởng của sự kiện ăn chặn tiền cứu tế chống hạn mấy hôm trước, ý nghĩa là cán bộ phạm sai lầm cũng không nghiêm trọng lắm, ngay cả một người như Quan Trung Á cũng có thể được bắt đầu dùng lại một lần nữa, như vậy thì các cán bộ thôn trấn khác cũng sẽ có hy vọng nh chóng trở về.
Biểu hiện ngày hôm nay của Tôn Đông Cường cũng tương đối sáng chói, ông ta công khai chỉ ra chuyện chính trị và đảng khác nhau với Thẩm Khánh Hoa, nói ra những lời này giống như là xé rách da mặt, quan hệ của ông ta và Thẩm Khánh Hoa đã trở nên ác liệt, chỉ là họa vô đơn chí, biểu hiện cường thế bá đạo của Thẩm Khánh Hoa trong công việc đã làm cho Tôn Đông Cường không thể nhịn được nữa.
Thường ủy ở đây đều đang cùng suy nghĩ, nếu như Trương Dương mà biết được phòng cải cách văn hóa vệ sinh bị hủy, thì không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào?
.................................................. .........
Lúc Trương Dương nhận được tin này cũng chưa rời khỏi Phong Trạch, quản lý của khách sạn Bạch Lộ Lữ Yến đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, Trương Dương gọi điện về nhà báo tin mình đi học tập, mẹ đương nhiên là dặn đi dặn lại mãi, mà chỉ nói có một câu, nói là con trai cách xa làm mẹ đương nhiên lo lắng, Từ Lập Hoa tuy rằng không có không ở bên cạnh con trai, nhưng mà không giây phút nào là không lo lắng cho hắn.
Trương Dương và mẹ nói chuyện điện thoại hơn mười phút, trong điện thoại mẹ lại oán giận Triệu Tĩnh, cô gái nhỏ này lúc nghỉ chỉ ở nhà có hai tuần, bây giờ lại quay về Đông Giang, nói là muốn thừa dịp nghỉ hè đi làm ngoài giờ, nhưng Từ Lập Hoa đoán được là cô bé nhất định là đến Đông Giang để nói chuyện yêu đương với Đinh Bân rồi. Con gái lớn, cha mẹ nói cái gì cũng không nghe cả, Từ Lập Hoa kêu Trương Dương bớt thời gian hỏi thăm em gái đi, tốt nhất là gặp mặt tâm sự, Trương Dương gật đầu đáp ứng liên tục.
Bên này vừa cúp điện thoại, thì điện thoại của Thường Lăng Phong liền đến, nghe nói Trương Dương chưa đi, hắn liền kêu Trương Dương ở tại khách sạn Bạch Lộ, mình lập tức đến ngay.
Lữ Yến thu xếp hành lý xong, lại giúp Trương Dương pha một tách trà, nhẹ giọng nói : Thị trưởng Trương, buổi chiều ăn cơm rồi hãy đi nha!
Trương Dương gật đầu nói : Tốt, làm đơn giản một chút, cho tôi chút mì sợi là được!
Lữ Yến cười nói : Tôi kêu phòng bếp chuẩn bị, làm lạnh nha?
Trương Dương nói : Vậy thì quá tốt!
Lúc Lữ Yến ra ngoài thì Thường Lăng Phong đến, Lữ Yến cười chào với Thường Lăng Phong một cái, gần đây danh tiếng của Thường Lăng Phong tại Phong Trạch càng ngày càng tăng, thành tích thi đại học của Phong Trạch Nhất Trung tốt như vậy, thân là hiệu trưởng, hắn thường hay xuất hiện trên tiêu đề các bài báo là bình thường, đương nhiên là trở thành một trong những nhân vật có danh tiếng và được tôn kính nhất Phong Trạch.
Trương Dương nói : Anh có ăn chưa?
Thường Lăng Phong lắc đầu.
Trương Dương nói với Lữ Yến : Vậy cho hai bát mỳ lạnh!
Thường Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, cầm lấy ấm trà rót một tách, uống xong rồi mới nói : Bí thư Thẩm đã hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh!
Trương Dương nao nao, hắn không ngờ là động tác của Thẩm Khánh Hoa lại nhanh như vậy, mình còn chưa rời khỏi Phong Trạch, mà ông ta đã bắt đầu ra tay rồi, xem ra tâm trả thù của vị bí thư này đúng là không nhỏ.
Thường Lăng Phong nói : Hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh, thành lập phòng cải cách xí nghiệp, đem Lưu Cường đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng, Quan Trung Á làm phó chủ nhiệm
Trương Dương cười cười : Thẩm Khánh Hoa sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, tôi còn tưởng rằng ông ta phải chờ một thời gian rồi mới ra tay chứ
Thường Lăng Phong nói : Tôi còn tưởng rằng cậu biết rồi chứ!
Trương Dương nói : Có phiền phức sao?
Thường Lăng Phong nói : Không có phiền phức, phòng cải cách văn hóa vệ sinh chỉ là một cách vỏ rỗng, trên sổ sách không có tiền, Phong Trạch Nhất Trung có tài khoản, số tiền của quỹ học tập kia là tài khoản độc lập, bọn họ không có chủ ý động vào quỹ
Trương Dương nói : Tôi ước gì có người có chủ ý động vào cái quỹ đó, ai dám động vào cái quỹ này, tôi sẽ bắt hắn hối hận không kịp!
Thường Lăng Phong nói : Cậu có phải là đang đánh cờ không? Ngoại trừ Thường Hải Tâm và Đỗ Thiên Dã ra, Trương Dương chưa từng thổ lộ suy nghĩ thật của mình với bất kỳ ai cả, bao gồm cả Thường Lăng Phong.
Trương Dương nói : Tôi không quen chơi đùa với âm mưu!
Thường Lăng Phong nói : Dựa theo tính tình lúc xưa của cậu, Thẩm Khánh Hoa làm như vậy, cậu khẳng định là sẽ nổi giận vỗ bàn, biểu hiện ngày hôm nay tự nhiên lại bình tĩnh, chứng minh rằng khẳng định có huyền cơ
Trương Dương đang muốn đem quyết định của mình nói cho Thường Lăng Phong biết.
Thường Lăng Phong liền khoát tay nói : Đừng nói, tôi chờ mong bất ngờ!
Trương Dương nói : Bất ngờ gì?
Chờ mong cái ngày cậu trở về, tuyên bố với mọi người ở Phong Trạch, Nam Phách Thiên ta đã trở về!
Trương Dương cười ha hả, Thường Lăng Phong lại nói : Nghe nói thị trưởng Tôn trong hội nghị thường ủy đã gây ầm ĩ với bi thư Thẩm
Trương Dương nói : Từ hôm nay tôi đã là nhân viên đi học tập bên ngoài, chuyện xảy ra ở Phong Trạch không hề liên quan gì đến tôi, anh bảo vệ tốt hậu phương, Phong Trạch Nhất Trung là căn cứ của tôi, chúng ta không thể đánh mất căn cứ được, chờ tôi trở về, vậy thì ....
Thường Lăng Phong nói : Tin tưởng năng lực của cậu! Cố gắng hưởng thụ hai tháng ngày nghỉ của cậu đi!
Trương Dương nói : Ngày nghi? Trời sinh tôi có mệnh lao lực rồi, không chịu ngồi yên đâu!
Thường Lăng Phong nói : Tôi rất quen thuộc Tĩnh Hải, hay là tôi chào hỏi giúp cậu một chút?
Trương Dương cười nói : Tôi đến để học tập, chứ không phải là làm việc lâu dài, cần chào hỏi gì chứ?
Thường Lăng Phong nói : Cũng tốt, dù sao thì cũng chỉ có hai tháng, cậu đi du ngoạn giải sầu!
Lữ Yến dẫn phục vụ mang theo mỳ lạnh đến, đồng thời đặt lên bàn bốn phần ăn.
Trương Dương nói : Vừa nói đã phải đi, tôi thật là có chút luyến tiếc, khách sạn Bạch Lộ ăn no ngủ ngon, chỉ cần đưa tay há mồm chờ đồ ăn đến, tập thành thói quen xấu rồi!
Lữ Yến cười hì hì nói : Thị trưởng Trương, ngài yên tâm, phòng này tôi sẽ giữ cho ngài, trừ ngài ra thì không ai được vào ở
Trương Dương nói : Tôi cũng không lĩnh tình của cô, tiền phí phòng này tôi đã trả trước một năm rồi, nếu như cô mà để cho người khác vào ở, tôi sẽ đi đến hiệp hội doanh nghiệp kiện cô
Lữ Yến đương nhiên sẽ không cho là thật, cô ta cười nói : Một khách hàng tốt như thị trưởng Trương chúng tôi cũng không dám đắc tội!
Thường Lăng Phong vừa ăn mỳ lạnh vừa nói : Ngon thật, không ngờ mỳ lạnh của các người lại nấu ngon như vậy, sau này tôi sẽ ghé thường xuyên!
Lữ Yến nói : Hoan nghênh! Cô quay về hướng của Trương Dương : Thị trưởng Trương, tôi kêu phòng bếp chuẩn bị cho ngài một chút đồ ăn vặt đi đường, lát nữa để lên xe của ngài!
Trương Dương giao chìa khóa xe cho cô : Ít một chút! Đừng có làm giống như đang dọn nhà vậy! Kêu phục vụ giúp tôi mang hành lý lên xe luôn!
Lữ Yến cầm lấy chìa khóa rồi đi.
Thường Lăng Phong ăn xong mỳ lạnh, ghi một số điện thoại vào trong tờ giấy, đưa cho Trương Dương.
Trương Dương nhìn một chút : Ai vậy?
Thường Lăng Phong nói : Đại ca của tôi, Thường Lăng Không!
Trương Dương cười nói : Thường vụ phó thị trưởng Nam Tích thị đồng chí Thường Lăng Không!
Thường Lăng Phong nói : Nếu ở Tĩnh An mà gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cậu cứ gọi điện cho đại ca của tôi!
Tuy rằng Trương Dương là người rất ít xin giúp đỡ, nhưng mà vẫn tiếp nhận ý tốt của Thường Lăng Phong, thu số điện thoại của Thường Lăng Không lại, hắn chỉ đến Nam Tích mà thôi, hẳn là sẽ không có giao tiếp nhiều với Thường Lăng Không, thị trưởng Nam Tích thị Hạ Bá Đạt, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên hắn đều quen biết, nếu như gặp phải chuyện gì không giải quyết được, thì cứ tìm bọn họ cũng được.
Trương Dương ăn cơm xong liền cùng Thường Lăng Phong đi ra bãi đỗ xe, Lữ Yến đã giúp hắn đem đồ đặt lên trên xe hết rồi, bên cạnh còn có một người đàn ông to con da đen hỗ trợ.
Thấy Trương Dương đi ra, Lữ Yến cười nói : Đồ đã để lên rồi, đồ ăn vặt cũng ở trên xe luôn!
Trương Dương gật đầu, người đàn ông kia cũng cung kính kêu một tiếng thị trưởng Trương.
Lữ Yến nói : Anh ấy là Phương Đại Đồng!
Trương Dương nghe thấy tên này có chút quen quen, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ được Phương Đại Đồng là ai cả.
Lữ Yến liền nhắc : Chính là người đã làm vỡ ống nước trên đường Phú Quốc, cũng may mà có thị trưởng Trương hỗ trợ, cho nên bị giam vài ngày rồi thả ra, chủ hàng cũng không đến gây phiền phức cho anh ấy!
Trương Dương lúc này mới nhớ ra, cười nói : Thì ra là anh, thé nào rồi? Không lái xe nữa? Dọn dẹp hành lý?
Phương Đại Đồng nói : Xảy ra chuyện rồi, còn ai dám tìm tôi lái xe, tôi dự định đi ra ngoài tìm việc kiếm sống, cả nhà già trẻ không nuôi được, cũng may là có quản lý Lữ kêu tôi đến khách sạn hỗ trợ!
Lữ Yến nói : Cũng không phải là hỗ trợ gì, thu nhập ở đây rất thấp, mà anh cũng chấp nhận làm!
Trương Dương mở cửa xe ra, khoát tay với Thường Lăng Phong một cái, rồi khởi động xe chạy đi.
Phương Đại Đồng đứng bên ngoài nói : Thị trưởng Trương, chiếc xe của ngài hẳn là nên bảo dưỡng! Đợi khi đến nơi nhất định phải bảo dưỡng toàn diện, không thì sẽ hư mất!
Trương Dương có chút hứng thú nói : Làm sao mà anh biết?
Phương Đại Động nói : Hai cái lổ tai của tôi rất thính, chỉ cần nghe âm thanh của động cơ xe là có thể nghe ra, còn nữa, từ cái mùi khói cũng có thể đoán được!
Lữ Yến nói : Đại Đồng là một cao thủ sửa xe đó!
Trương Dương gật đầu nói : Chờ tôi học tập trở về, sau đó có bảo dưỡng gì sẽ tìm anh giúp đỡ!
Phương Đại Đồng sảng khoái gật đầu trả lời : Không thành vấn đề!
...............................................
Trương Dương rời khỏi Phong Trạch, tiến vào đường quốc lộ, nhìn công tơ mét một chút, cũng đã hơn mười ngàn cây số rồi, mà còn chưa được bảo dưỡng lần nào, thảo nào Phương Đại Đồng lại nói như vậy. Trạm dừng đầu tiên của Trương Dương chính là Đông Giang, dự định ở Đông Giang một chút rồi mới đi đến Nam Tích Tĩnh Hải.
Đường đi rất thuận lợi, buổi tối hơn sáu giờ một chút đã tiến vào khu vực thành phố Đông Giang, dựa theo đề nghị của Phương Đại Đồng, Trương Dương đem xe chạy đến nhà máy sửa chữa ô tô nổi tiếng của Đông Giang là Vạn Lý, để xe lại bảo dưỡng.
Sau khi giao xe cho nhà máy xong, Trương Dương gọi điện thoại cho Đinh Triệu Dũng, từ đây đến công ty của hắn khá gần, đi ngang qua một con đường là đến.
Đinh Triệu Dũng nghe nói Trương Dương đến, lập tức chạy từ công ty ra, ngày nào hắn cũng đi làm về trễ, trên cơ bản đều là hơn bảy giờ mới ra về, gần đây nhiệt độ của máy tính cá nhân trong nước tăng cao, cho nên sinh ý của công ty Đinh Triệu Dũng cũng kéo lên liên tiếp, hầu như mỗi ngày đều phải tăng ca.
Trương Dương ngồi nghỉ trong phòng khách quý, uống trà xem TV.
Đinh Triệu Dũng đi đến bên người Trương Dương, vỗ vai nói : Luôn là cái dạng này, nói hiện liền xuất hiện, làm cho chúng tôi không kịp chuẩn bị một chút nào hết
Trương Dương cười nói : Lần này tôi chỉ là đi ngang qua, ngày mai phải đến Tĩnh Hải rồi!
Đinh Triệu Dũng nói : Sao không đến công ty của tôi? Xe hư?
Trương Dương lắc đầu nói : Bảo dưỡng thôi, khoảng bốn mươi phút
Đinh Triệu Dũng nhìn thời gian một chút, nói : Đúng rồi, Đinh Bân và Triệu Tĩnh vừa mới đi, gần hai đứa nhỏ này thừa dịp nghỉ hè đến công ty của tôi hỗ trợ, tôi cho hai đứa làm việc, mà đúng là đừng nói, em gái của cậu có cái miệng tài thiệt, đến công ty không lâu mà đã giúp tôi ký thành công hai hợp đồng lớn rồi, tôi vừa thưởng cho con bé một cái máy tính
Trương Dương nói : Ngàn vạn lần đừng có chiều hư em nó!
Đinh Triệu Dũng cười nói : Trong mắt chúng ta, em trai em gái luôn là đứa nhỏ cả, nhưng thật ra bọn trẻ đã trưởng thành rồi! Hắn lấy điện thoại ra : Tôi đã liên hệ đám người Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân rồi, tối nay sẽ tẩy trần đón gió cho cậu!
Trương Dương lắc đầu nói : Quên đi, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân bây giờ không ngồi cùng một chổ được, trong lòng hai người có vướng mắc, không dễ dàng cởi ra!
Đinh Triệu Dũng nhớ đến việc này cũng không khỏi thở dài.
Trương Dương hỏi chuyện của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng, Đinh Triệu Dũng nói : Hỏng rồi, Bạch Yến mang thai, Lâm Thanh Hồng biết Lương Thành Long vẫn không cắt đứt với cô ta, cho nên đã đòi ly hôn với hắn!
Trương Dương nói : Lương Thành Long nói thế nào?
Đinh Triệu Dũng cười nói : Thằng nhãi này cũng đúng là biết nhẫn nại, thuyết phục Bạch Yến, bây giờ Bạch Yến cũng làm ra vẻ không biết, hắn thì một mực chắc chắn là mình không có quan hệ với Bạch Yến, kiên quyết không đồng ý ly hôn!
Trương Dương nói : Thật sự không được thì cứ ly hôn thôi!
Đinh Triệu Dũng nói : Cậu nói thì dễ rồi, hai người họ có tiền như vậy, chỉ cần phân phối tài sản thôi cũng đã là vấn đề lớn, Lâm Thanh Hồng không có đơn giản đâu, sau khi kết hôn Lương Thành Long kiếm không ít tiền, nhưng trên cơ bản đều bị cô ta nắm trong tay, Lương Thành Long nói cái gì cũng không đồng ý ly hôn!
Trương Dương cười cười, hắn gật đầu nói : Hẹn hắn ra đi, tôi sẽ khai đạo cho hắn!
Lúc này ngoài cửa bước vào một người, đi thẳng đến bên Trương Dương, người này vừa vui cười vừa nói : Tôi nói mà, chiếc xe tải da ấy toàn bộ Trung Quốc chỉ có một chiếc, quả nhiên là cậu!
Trương Dương ngẩng đầu lên, không ngờ lại chính là Mã Lực chủ tịch của công ty hữu hạn mâu dịch Thiên Tân Tiêu Phong trước kia gặp trên đờng, Trương Dương đứng dậy nắm tay với Mã Lực, nói : Sao trùng hợp vậy?
Mã Lực nói : Đây là duyên phận, cái nhà máy Vạn Lý kia là do bạn thân của tôi mở, tôi cũng có cổ phần, gần đây tôi đến Đông Giang bận việc cửa hàng chuyên doanh ô tô, đúng lúc đến đổi dầu máy, nhìn thấy chiếc xe của cậu, tôi liền đoán cậu ở đây, quả nhiên là đã để cho tôi gặp được
Trương Dương đem Mã Lực giới thiệu cho Đinh Triệu Dũng, Mạ Lực nhiệt tình bắt tay với Đinh Triệu Dũng : Như vậy đi, buổi tối tôi mời ăn, Đại Đông Hải, thế nào?
Lúc này tổng giám đốc của nhà máy sửa chữa Vạn Lý Dư Xuyên cũng đã tới, Mã Lực để cho Dư Xuyên đặt bàn tại Đại Đông Hải trước.
Đinh Triệu Dũng cũng hẹn Lương Thành Long ra, Mã Lực sảng khoái nói : Đến nhiều, mọi người làm quen với nhau,sau này cũng thân thuộc, gặp mặt cũng là bạn bẽ cũ!
Trong thương trường Đông Giang có rất ít người không biết Lương Thành Long, hắn ta vừa đến, Dư Xuyên vội vã đứng dậy, Dư Xuyên không ngờ rằng Trương Dương lại là bạn của Lương Thành Long, Mã Lực và Trương Dương chỉ là bình thủy tương phùng thôi, cho nên không biết gì về bối cảnh của Trương Dương, nghe được Dư Xuyên giới thiệu, lúc này mới hiểu được, mấy người thanh niên trước mắt đều có lai lịch không nhỏ.
Lương Thành Long và Dư Xuyên cũng quen biết, xe của hắn cũng thường đến chổ của Dư Xuyên để bảo dưỡng, Nhưng mà Lương Thành Long cũng rất là khinh thường loại cấp bậc làm ăn như Dư Xuyên, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài cũng không có nhiều vẻ chẳng đáng cho lắm.
Mục tiêu mà mọi người ở đây cùng quan tâm chính là Trương Dương, Trương Dương đương nhiên là không khỏi uống nhiều vài ly.
Lương Thành Long nói : Tinh thần văn minh kiến thiết cái gì, tôi nói cái đám các người đúng là quan liêu, tinh thần văn minh thì có gì mà học tập, lập ra một danh mục là có thể để thành phố ven biển nghỉ dưỡng hai tháng, đúng là lãng phí tiền thuế dân chúng nộp rồi!
Trương Dương cười nói : Anh trở nên hận đời như vậy từ khi nào thế?
Lương Thành Long nói : Cuộc sống bức bách, con người của tôi càng ngày càng trở nên cực đoan!
Mã Lực nói : Bây giờ công việc làm ăn quả thật không dễ dàng, lấy tôi ra mà nói nè, mậu dịch ô tô nhìn bên ngoài thì đỡ, có thể là ngoài mặt rất là phong cách, nhưng mà sau lưng có ai biết là tôi thiếu nợ ngân hàng bao nhiêu chứ? Thời đại đang phát triển, mấy cái trò bắt chẹt của lúc trước đã không dùng được, tôi cần làm quy mô lớn hơn, mà ba cửa hàng chuyên doanh ô tô năm nay đã làm cho tôi rất mệt mỏi
Đinh Triệu Dũng nói : Mua ô tô là một làm ăn lớn, khi kinh tế quốc gia chúng ta phát triển, thu nhập của dân chúng ngày càng tăng cao, anh xem, không chừng hai mươi năm sau, trên cơ bản mỗi người đều có ô tô để chạy cả!
Trương Dương cười cười nói : Triệu Dũng này, anh còn lạc quan hơn mấy người trong thể chế chúng tôi rồi, hai mươi năm mà mỗi người đều có ô tô chạy thì có vẻ hơi ảo một chút, nhưng mà mỗi người đều có máy tính thì lại không có vấn đề lớn
Lương Thành Long nói : Nói đến chuyện này, Đinh Triệu Dũng gần đây cũng phát tài rất khá, khắp nơi đều đang theo đuổi tự động hóa, nghiệp vụ lắp đặt máy tính của hắn đúng là náo nhiệt, náo nhiệt đến mức làm cho tôi hâm mộ!
Đinh Triệu Dũng nói : Tôi chỉ là làm ăn nhỏ tôi, một căn phòng của Lương tổng đủ bằng mười năm bán máy tính của tôi rồi!
Lương Thành Long nói : Còn nói nữa, nhà của tôi còn chưa đến sáu phần, tài chính bên Hà Trường An đã bị chặt đứt rồi
Trương Dương nao nao : Sao vậy? Chuyện này hắn còn chưa nghe đến!
Lương Thành Long nói : Hà Trường An gần đây bị quỷ ám, một lòng một dạ chui vào kinh doanh châu báu, hắn mua mấy quặng mỏ bên châu Phi, cũng bắt đầu kinh doanh sản xuất châu báu, năm nay muốn mở rộng đẩy mạnh tiêu thụ ra thị trường trong nước, tám chữ còn chưa nói được hết, thì hắn đã bắt đầu xây dựng cửa hàng, tất cả tiền đều đổ dồn về cái này!
Trương Dương nói : Kế hoạch thương nghiệp quảng trường của các người cũng không thể ở đó được!
Lương Thành Long uống một chút rượu vào, nói : Dù sao hì đất cũng đã mua, hàng nhập từ Hong Kong cũng đã ký, chỉ cần là bọn họ, thì thu lại thành phẩm sẽ không có vấn đề. Quan hệ các mặt cũng đã làm tốt, trước tiên cứ kinh doanh tốt, chờ khoảng một thời gian sau, lấy lại được một phần tài chính rồi tiếp tục xây dựng lên!
Đinh Triệu Dũng nói : Trong nước có nhiều tòa nhà dở dang như vậy, tất cả đều là do đám gian thương các người mà ra!
Lương Thành Long nói : Chất lượng công trình của tôi không thành vấn đề, chỉ là chia ra làm hai lần, cũng không thể so sánh chất lượng kiểu ấy, như vậy còn tốt hơn một tòa nhà mục nát rất nhiều
Dư Xuyên vất vả lắm mới chen mồm vào, nói với Đinh Triệu Dũng : Ông chủ Đinh, bên nhà máy của tôi cũng cần máy tính!
Đinh Triệu Dũng nói : Tốt, ngày mai tôi để cho nhân viên nghiệp vụ qua
Dư Xuyên và Mã Lực nhanh chóng nhận ra, trình độ của mấy người này không phải là độ cao mà bọn họ có thể với tới, bọn họ nói chuyện cũng cẩn thận, cố gắng tạo ấn tượng tốt với đám người Trương Dương, bữa tiệc tối tiến hành khoảng một tiếng, Lương Thành Long đề nghị kết thúc, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cũng không phản đối.
Dư Xuyên và Mã Lực tiễn bọn họ ra xe, xe của Trương Dương cũng đã được bảo dưỡng xong, lúc trả tiền, Dư Xuyên nói cái gì cũng không chịu nhận, và không chỉ như vậy, còn tặng kèm một ít đồ dùng chuyên biệt cho ô tô.
......................
Bởi vì chuyện ly hôn nên tâm tình của Lương Thành Long không được tốt cho lắm, hắn kết thúc sớm cũng không phải là muốn trở về, mà là mới Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đến Lam Ma Phương uống rượu.
Trên đường đi, Lương Thành Long đã đặt phòng cho bọn họ, Trương Dương vốn cũng không có hảo cảm gì với chổ này cả, lần trước Trần Thiệu Bân đã vung tay tại đây rồi. Đinh Triệu Dũng nói : Dù soa thì cũng có cổ phần của Lương Thành Long, thấy không vừa mắt thì tiếp tục đập!
Có thể là Lương Thành Long đã có chuẩn bị tư tưởng, cho nên không dám để bọn họ đến phòng khách, trực tiếp mời vào trong phòng.
Trương Dương vừa ngồi xuống xong liền cười nói : Hay là gọi điện cho Trần Thiệu Bân, kêu hắn đến đây!
Lương Thành Long làm vẻ mặt đau khổ nói : Thị trưởng Trương, ngài đừng có làm khó tôi, ai mở tiệm mà muốn người ta đến đập chứ, Trần Thiệu Bân bây giờ ngay cả mặt mũi của tôi cũng không thèm nhìn, ngài kêu tôi phải làm sao đây?
Trương Dương nói : Sao rồi? Gần đây tâm tình không được tốt!
Lương Thành Long thở dài nói : Một lời khó nói hết, bạn thân à, bây giờ không lòng tôi, toàn bộ đều là nước mắt của cô ấy!
Đinh Triệu Dũng rót cho mình một ly rượu, nói : Dù sao thì tôi cũng không đồng tình với cậu, Thanh Hồng thật tốt, vừa có tiền vừa có năng lực, người lại đẹp, đời trước cậu đã tu luyện phúc khí lắm mới có thể lấy được cô ấy, bây giờ thì ngược lại, đột nhiên lại chọc vào cả Bạch Yến nữa
Lương Thành Long nói : Tôi cũng đâu có ngờ cô ấy lại mang thai chứ, hơn nữa lần này còn là thật nữa! Lương Thành Long có chút buồn bực uống một ngụm rượu, nói : Bây giờ tôi phát hiện ra, đàn ông không thể không có tiền, vừa có tiền liền không tìm thấy được tình cảm chân thật!
Trương Dương cười nói : Sao lại bi quan quá vậy?
Lương Thành Long nói : Cái này không phải là bi quan mà là sự thật, các người ngàn vạn lần đừng có học theo tôi, tiền mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng còn tình cảm? Tôi và cô ta đã không còn tình cảm rồi, Bạch Yến mưu cầu cái gì? Muốn tiền của tôi. Lâm Thanh Hồng muốn cái gì? Bản thân cô ta cũng có tiền, nhưng vẫn cứ muốn tiền của tôi
Đinh Triệu Dũng nói : Lời này của cậu có chút bất công, Lâm Thanh Hồng có tiền hơn cậu đấy!
Lương Thành Long nói : Có tiền nhiều hơn tôi, vậy còn kết hôn với tôi làm gì? Cậu cho rằng cô ta yêu tôi? Tình yêu chó má, cô ta nhìn trúng quan hệ của tôi tại Bình Hải, đàn bà rất thực tế, người làm ăn cũng thực tế, mà vừa là đàn bà vừa là người làm ăn càng thực tế hơn, cô ta coi tôi trở thành một công cụ lợi dụng, trợ giúp cho tập đoàn Thiên Kiêu bay lên tại Bình Hải, cậu cho rằng đây là năng lực cá nhân của Lâm Thanh Hồng sao? Chó má! Không có tôi giúp cô ta, thì cô ta có thể có ngày hôm nay sao?
Đỗ Thiên Dã cũng tán thành đạo lý này của hắn, thấy bộ dạng tràn ngập lòng tin của Trương Dương, không khỏi tò mò nói : Cậu có phải là nắm giữ chuyện bí mật gì không?
Trương Dương thần bí nói : Xin cho phép tôi tạm thời giữ bí mật, thiên cơ bất khả lộ!
.................................................. ......................
Trương Dương đang tính toán mình hẳn là nên giả bệnh xin nghỉ, chỉ là hắn không ngờ rằng, Thẩm Khánh Hoa lại chủ động tìm đến, Thẩm Khánh Hoa có vẻ rất hòa ái nói : Tiểu Trương à, trường đảng của tỉnh tháng sau sẽ mở một lớp huấn luyện cán bộ về phát triển tinh thần văn minh kiến thiết, tôi suy nghĩ một hồi, cũng vẫn thấy cậu là người thích hợp nhất, người thanh niên dễ tiếp xúc với thứ mới mẻ
Trương Dương sửng sốt, hắn còn đang muốn chủ động lảng tránh, đằng này thì ngược lại, bí thư Thẩm thấy mình chướng mắt, nghĩ biện pháp muốn đuổi mình đi đây mà.
Trương Dương cười nói : Thời gian bao lâu?
Thẩm Khánh Hoa cười nói : Hai tháng, ở Tĩnh Hải thị Nam Tích, thành phố nhỏ ven biển, phong cảnh xinh đẹp, lần này người đi trên cơ bản đều là cán bộ cấp phó phóng, cậu là một trường hợp đặc biệt, cần phải quý trọng cơ hội học tập này
Trong lòng Trương Dương nói lão Thẩm ơi là lão Thẩm, ông đúng là tàn nhẫn thật, đùng một cái bắt tôi đi sung quân hai tháng, cái gì mà tinh thần văn minh kiến thiết chứ, ông phái một phó bí thư đi cũng được vậy. Ài, cái này cũng lạ, tâm lý con người có đôi khi kỳ quái như vậy đấy, rõ ràng là bản thân đang muốn trốn, chỉ là người ta vừa muốn đuổi, thì tâm tính lại nảy sinh biến hóa, và trong lòng cảm thấy khó chịu. Trương đại quan nhân cũng đang như vậy đây.
Thẩm Khánh Hoa cười nói : Cậu làm việc rất nổ lực, vừa làm chiêu thương vừa bận giáo dục, tôi đều thấy tất cả trong mắt, tuy rằng tuổi cậu còn trẻ, nhưng thân thể cũng quan trọng, đều nói thân thể dù có tiền cũng không mua được, nếu mà cậu mệt, tôi tìm đâu ra một sự giúp đỡ khác tốt như vậy? Lời nói này của Thẩm Khánh Hoa là cực kỳ dối trá, ông ta hận không thể đuổi Trương Dương đi rồi, và không bao giờ trở về Phong Trạch nữa, ông rốt cục đã thấy, tên nhóc này chính là một ngôi sao xui xẻo, đến Phong Trạch là vì muốn chống đối mình. Ông sở dĩ vội vã đuổi Trương Dương đi, là vì còn một nguyên nhân quan trọng, ông đã nhìn ra một manh mối, Tôn Đông Cường luôn cúi thấp bỗng nhiên có xu thế ngẩng đầu, biểu hiện của Tôn Đông Cường càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa ông ấy và Trương Dương tựa hồ còn có sự ăn ý, hai người này nếu mà liên thủ lại, thì Thẩm Khánh Hoa khẳng định sẽ đau đầu, cho nên Thẩm Khánh Hoa muốn cho Trương Dương rời đi, lợi dụng khoảng thời gian này, xác định vững trận tuyến.
Trương Dương nói : Thân thể của tôi rất tốt! Lúc này tâm tính của hắn cũng đã điều chỉnh lại, tuy rằng an bài của Thẩm Khánh Hoa đã gãi đúng chổ ngứa của hắn, nhưng mà biểu hiện bên ngoài cũng phải tỏ ra là không tình nguyện một chút.
Thẩm Khánh Hoa cố ý nghiêm mặt nói : Cơ hội lần này rất khó có, người khác muốn tranh thủ cơ hội này tôi còn chưa đáp ứng, cậu nhất định phải quý trọng cơ hội học tập này, học tập cho tốt vào, trở về đem tri thức và kinh nghiệm học được mở rộng ra tại Phong Trạch
Trương Dương nói : Chỉ là công tác văn hóa vệ sinh cũng bận rộn nhiều việc
Thẩm Khánh Hoa cười nói : Loại cán bộ tuổi còn trẻ mà có tinh thần trách nhiệm như cậu đúng thật sự là hiếm có, tôi sẽ đem công tác của cậu an bài tốt, yên tâm đi, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của cậu chính là học tập. Sau khi học tập trở về còn có một nhiệm vụ gian khổ, một công tác quan trọng hơn chờ cậu
Trương Dương thầm mắng Thẩm Khánh Hoa là cáo già, nhưng mà cái này cũng khá là hay, trong phương diện này Tôn Đông Cường cũng không thể nói mình là lâm trận bỏ chạy được, mình rời khỏi Phong Trạch, mâu thuẫn của Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường khẳng định sẽ trở nên trực tiếp và bén nhọn hơn.
.................................................. .............
Trương Dương đem chuyện này nói cho Tôn Đông Cường, còn giả bộ ra hình dạng vô cùng tội nghiệp : Bí thư Thẩm rõ ràng là muốn đuổi tôi đi, cái này căn bản là lưu vong chính trị
Tôn Đông Cường tuy rằng không thích Trương Dương, chỉ là gần đây, quan hệ giữa bọn họ đã được cải thiện một chút, có chung đối thủ chính trị, làm cho bọn họ đoàn kết ở chung mà trước đây chưa từng có. Tôn Đông Cường nói : Nhân tâm của bí thư Thẩm thật sự là có chút vấn đề!
Trương Dương nói : Cái tinh thần văn minh kiến thiết ấy có liên quan gì đến công tác của tôi? Vì sao ông ấy lại phái tôi đi?
Tôn Đông Cường nói : Nếu đã quyết định, vậy cậu cứ an tâm đi học tập hai tháng đi, dù sao thì hai tháng cũng trôi qua rất nhanh, cũng không phải là vĩnh viễn ở lại Tĩnh Hải
Trương Dương nói : Thị trưởng Tôn, có câu tôi chẳng biết là có nên nói không
Tôn Đông Cường nói : Giữa chúng ta có gì mà không thể nói chứ, cậu nói đi! Ngay cả ông cũng cảm thấy buồn cười, mình và Trương Dương đã trở nên không có gì giấu diếm nhau vậy? Tranh đấu chính trị quả nhiên là một chuyện kỳ diệu mà.
Trương Dương nói : Tôi thấy rằng bí thư Thẩm làm như vậy là chia cách ra, ông ta cho rằng chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn là do chúng ta liên thủ, cho nên muốn chia cách chúng ta, cô lập chúng ta lại để đối phó!
Tôn Đông Cường thật ra cũng nghĩ như vậy, ông cười nhạt nói : Đừng nghĩ bí thư Thẩm âm hiểm như thế!
Trương Dương nói : Cái này không phải là nghĩ, mà vốn là vậy! Thị trưởng Tôn, tôi dám cam đoan, chờ tôi đi rồi, bí thư Thẩm khẳng định sẽ nhắm vào ông!
Tôn Đông Cường nói : Tất cả mọi người đều là vì công tác, làm gì có nhắm vào hay không nhắm vào? Trong lòng lại cảm thấy phản cảm với cách làm của Thẩm Khánh Hoa. Ông ta bỗng nhiên nhớ đến phần tư liệu hồi trước của Trương Dương, trong lòng nhất thời yên tâm lại, phần tài liệ đó có thể nói là nắm giữ được mạch môn của Thẩm Khánh Hoa. đám người Lâu Quang Lượng lúc trước đều được Thẩm Khánh Hoa phê chuẩn, Thẩm Khánh Hoa là ân sư của Lâu Quang Lượng, nếu như Thẩm Khánh Hoa dám nhắm vào mình, thì cùng lắm là lôi chuyện này ra.
Trương Dương nói : Hai tháng, thành phố dự định để ai thay thế công tác của tôi?
Tôn Đông Cường nói : Vương Hoa Chiêu đi, cả ngày hắn nhàn rỗi không có gì làm, bản thân lại không có dính dáng lớn đến Phong Trạch!
Trương Dương gật đầu, Vương Hoa Chiêu là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ, người này là một phó thị trưởng tạm thời, nhiệm kỳ thì sắp hết rồi, hắn ta có thể nói là độc lai độc vãng trong lãnh đạo Phong Trạch, không hề có dính dáng gì với mấy người khác.
............................................
Trương Dương đem chuyện đi học tập biểu thị ra bên ngoài là, Thẩm Khánh Hoa muốn lưu đày hắn, bởi vì nguyên nhân Trương Dương, nên Phong Trạch đã phải loại bỏ năm cán bộ thôn trấn, đối với một cái thành phố nhỏ như Phong Trạch mà nói, có thể nói là một cơn lốc chính trị khá lớn.
Thường Lăng Phong và Trình Diễm Đông sau khi nhận được tin Trương Dương ra ngoài học tập, là phương thức biểu đạt sự bất mãn của bí thư Thẩm đối với hắn, hai người cùng nhau đi đến nơi ở của Trương Dương để hỏi thăm tình huống.
Trương Dương cười nói : Không phải là đi học tập bình thường sao, tại sao lại làm như tôi bị lưu đày vậy?
Trình Diễm Đông nói : Có phải là bởi vì chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn?
Trương Dương nói : Các người ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, là học tập bình thường, các phó thị trưởng khác đều muốn cướp. Bí thư Thẩm thấy thành tích công tác của tốt, mà gần đây cũng thật sự quá mệt mỏi, lo rằng thân thể của tôi có vấn đề, cho nên mới đem cơ hội an dưỡng này giao cho tôi, các người biết Tĩnh Hải không? Một chổ tốt, thành thị ven biển, phong cảnh hợp lòng người, bây giờ tôi đến xem nó ra sao!
Thường Lăng Phong nói : Khu phân hiệu của Phong Trạch Nhất Trung còn chờ cậu đến cắt băng mà!
Trương Dương mỉm cười nói : Mời thị trưởng Tôn đi! Hắn muốn đem tất cả những chuyện rạng rỡ mặt mày tặng cho Tôn Đông Cường, càng như vậy, thì càng đẩy ông ta vào trong hố lửa.
Trình Diễm Đông nói : Vụ án cả nhà Diêu Kiến Thiết đã tra ra manh mối, qua vài ngày nữa tòa án sẽ mở phiên tòa tuyên án!
Trương Dương gật đầu, tuy rằng lần này không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn, nhưng mà dù sao thì hắn cũng đã thành công xóa sổ đám cán bộ ác bá như Diêu Kiến Thiết, hắn cảm thán nói : Cả nhà bọn họ tuy rằng đã bị pháp luật chế tài, nhưng mà kỳ thi vào đại học của Dương Văn Nguyệt đã bị bọn họ làm cản trở
Thường Lăng Phong nói : Trường học thông qua thảo luận đã đưa ra quyết định, hoan nghênh Dương Văn Nguyệt đến trường chúng tôi học miễn phí một năm, tham gia vào kỳ thi đại học năm sau
Trương Dương nói : Hẳn là vậy, nghe nói thành tích của Dương Văn Nguyệt không tồi, nếu như không xảy ra chuyện bị cản trở, thì cũng có thể vào trường đại học tốt
Thường Lăng Phong nói : Đúng rồi, hai trạng nguyên đại học năm nay đều chọn học đại học ở kinh thành, Lý Dương Dương thì trúng tuyển vào hệ tiếng trung của Bắc Đại, còn Phùng Lộ thì vào đại học y!
Trương Dương nhớ đến trước đây Phùng Lộ nói muốn học y, bất chợt nở nụ cười, loại cặm cụi khắc khổ học tập như Phùng Lộ, ngày sau vô cùng có khả năng đạt được thành tựu trong y học.
Trương Dương nói : Hai tháng sẽ trôi qua rất nhanh, nói thật ra, cho dù bí thư Thẩm không cho tôi đi học, tôi cũng dự định xin nghỉ, khoảng thời gian gần đây tôi có nhiều việc phải làm, chỉ là việc riêng thì không dám chiếm dụng thời gian của nhà nước, đi ra ngoài học tập thì không giống, loại học tập này, chẳng qua chỉ là đi an dưỡng trên danh nghĩa học tập thôi!
Trình Diễm Đông cười nói : Tôi có đi qua Tĩnh Hải, phong cảnh chổ ấy không tồi, bây giờ nóng như vậy, đến cạnh biển tuyệt đối là địa điểm nghỉ phép lý tưởn. Nghe nói tạp chí du lịch trong đợt bình chọn bãi biển đẹp nhất Trung Quốc, Tĩnh Hải được xếp thứ năm!
Thường Lăng Phong nói : Đi ra ngoài điều tiết tâm tình cũng tốt
..................................
Tâm tình của Trương Dương cũng không cần phải điều chỉnh, tạm thời rời đi chỉ là sách lược chính trị cần thiết, hắn đi rồi, mâu thuẫn giữa Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường tất nhiên sẽ trở nên căng thẳng hơn, đây là chuyện mà Trương Dương đã sớm dự kiện. Trước khi rời đi, Trương Dương đem tất cả thời gian dùng để đối phó chuyện cho vay của Ngưu Văn Cường, nếu ông bạn già đã thật tình muốn gầy dựng sự nghiệp, như vậy thì Trương Dương cũng tận tâm trợ giúp ông.
Sau sự kiện khoản tiền cứu tế bị ăn chặn, Phong Trạch tạm thời rơi vào trong bình yên, chỉ có người trong cuộc, mới cảm nhận được đây chẳng qua chỉ là loại bình yên trước khi có bão mà thôi.
Thị trưởng Tôn Đông Cường trải qua chuyện khoản tiền cứu tế chống hạn xong, tác phong làm việc của ông ta càng ngày càng trở nên mạnh dạn, điểm này có thể thấy được từ việc ông càng lúc càng lên tiếng nhiều trong hội nghị thường ủy, ông ta cũng thay đổi tác phong cúi thấp nhường nhịn lúc trước, mặt của thị trưởng Tôn lúc này đã ngẩng lên cao chót vót rồi.
Ai cũng không ngờ rằng xung đột giữa Thẩm Khánh Hoa và Tôn Đông Cường lại đến nhanh như vậy, chuyện này bắt đầu từ đề nghị của Thẩm Khánh Hoa, công tác văn hóa vệ sinh của Trương Dương tạm thời gian cho Vương Hoa Chiêu phụ trách cũng chẳng có bất luận dị nghị nào hết. Chỉ là Thẩm Khánh Hoa lại đưa ra một chuyện : Bây giờ viện quốc vụ trung ương đảng vừa đề xướng rút gọn cơ cấu, chúng ta cần phải hưởng ứng hiệu lệnh của cấp trên, tôi thấy ở Phong Trạch có vài ban ngành có chút dư thừa, ví dụ như, phòng cải cách văn hóa vện sinh? Tôi cho rằng không cần phải tồn tại, cục giáo dục và cục vệ sinh bản thân đã phụ trách cải cách rồi, bây giờ thêm phòng cải cách văn hóa vệ sinh? cái này rõ ràng là lẫn lộn chức năng, làm lãnh đạo hai bên mà, tôi thấy phòng cải cách văn hóa hóa vệ sinh có thể hủy bỏ!
Tất cả thường ủy đều không nói gì, cây gậy của Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là đánh lên đầu của Trương Dương, ai cũng rõ ràng phòng cải cách văn hóa vệ sinh là kết quả nổ lực của Trương Dương, chủ nhiệm phòng Thường Lăng Phong là phụ tá đắc lực của Trương Dương, Thẩm Khánh Hoa hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh chính là tước đi một phần quyền lực của Thường Lăng Phong. Lúc trước ước nguyện ban đầu của Trương Dương khi thành lập phòng cải cách văn hóa vệ sinh, chính là vì muốn cho Thường Lăng Phong một vị trí, công tác văn hóa vệ sinh này cũng làm rất tốt, mà quan trọng hơn chính là, phòng cải cách văn hóa vệ sinh là một cơ cấu độc lập, cũng có quyền sở hữu tài sản, Trương Dương vừa mới đi ra ngoài học tập, thì Thẩm Khánh Hoa liền ra tay như vậy, động cơ của ông ta không cần nói cũng hiểu.
Tôn Đông Cường cũng không nói chuyện, dù sao thì cây gậy của Thẩm Khánh Hoa cũng không có đánh về hướng ông, ra mặt cho Thường Lăng Phong cũng không có đáng giá.
Thẩm Khánh Hoa lại nói : Thành lập phòng cải cách xí nghiệp, tôi đề nghị do đồng chí Lưu Cường đảm nhiệm chủ nhiệm phòng làm việc cải cách xí nghiệp này!
Tôn Đông Cường lạnh lùng nhìn Thẩm Khánh Hoa, giọng nói của ông ta cũng lạnh lẽo : Tôi phản đối!
Thẩm Khánh Hoa mỉm cười nói : Đồng chí Đông Cường, còn chưa đến lượt cậu phát biểu ý kiến, chờ tôi nói hết lời được không? Ông ta tiếp tục nói : Đồng chí Quan Trung Á đảm nhiệm phó chủ nhiệm phòng làm việc cải cách xí nghiệp!
Lần này không chỉ là Tôn Đông Cường, mọi thành viên tham gia cuộc hội nghị này đều nghe ra là Thẩm Khánh Hoa đang thị uy, không, là đang nổi bão, ông ta thông qua phương thức này để cường điệu quyền thống trị tuyệt đối của mình tại Phong Trạch, ý là lão tử nói một không hai ấy mà.
Tôn Đông Cường lại nói : Bí thư Thẩm, Lưu Cường trong sự kiện kỳ thi đại học đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cho nên mới bị miễn đi chức vụ cục trưởng cục giáo dục!
Bí thư ủy ban kỷ luật Triệu Kim Phân nói : Thị trưởng Tôn, lẽ nào cán bộ quố gia không phạm sai lầm sao? Bất luận là ai cũng phạm phải sai lầm, cũng không thể vì một chuyện mà phủ nhận thành tích của người khác, để cho người ấy cả đời phải sống trong nghiêm phạt và tự trách!
Tôn Đông Cường nói : Bí thư Triệu, trong vấn đề của Lưu Cường, cô không có quyền lên tiếng!
Triệu Kim Phân bị câu nói của Tôn Đông Cường làm cho đỏ bừng mặt, cặp ngực vốn không lớn của bà ta phập phồng liên tục : Thị trưởng Tốt, tất cả đồng chí ở đây đều biết, từ trước đến nay tôi đều công tư phân minh, tôi nói những lời này, không phải bởi vì Lưu Cường là chồng của tôi, mà từ góc độ công bằng nói chuyện thôi, đối với đồng chí của đảng, chúng ta giúp họ nhận ra được sai lầm, cho bọn họ cơ hội sửa sai lỗi lầm!
Tôn Đông Cường nói : Tốt, vấn đề của Lưu Cường chúng ta không nói, Quan Trung Á tính là cái gì? Một cán bộ vừa mới ăn chặn tiền cứu tế, vừa bị bắt, bây giờ lại muốn phân công, cán bộ như vậy lấy cái gì thủ tín cho dân? Lúc nói những lời này, đôi mắt căm tức của ông liếc nhìn Thẩm Khánh Hoa, cái mà bây giờ Tôn Đông Cường đang lo lắng không phải là lão thường ủy sau lưng làm chổ dựa cho ông hay không, mà quan trọng hơn là, Trương Dương đã cho ông một vương bài, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc để sử dụng nó.
Thẩm Khánh Hoa nói : Vấn đề của Lưu Cường không chỉ là vấn đề của một người, có thể nói chuyện rối loạn kỷ cương trong kỳ thi đại học này, người phải gánh chịu trách nhiệm hẳn là rất nhiều, nhưng mà đồng chí Lưu Cường chủ động đứng ra, yêu cầu gánh lấy trách nhiệm, dẹp loạn ảnh hưởng mặt trái cho giới giáo dục Phong Trạch, đây là cái nhìn đại cục, anh ta quả thật có sai lầm, chỉ là hành động thực tế của anh ta đã chỉnh sửa lại sai lầm của mình. Về phần đồng chí Quan Trung Á, vấn đề của anh ta là trong nhận thức, mục đích anh ta giữ lại khoản tiền cứu tế chống hạn cũng không phải là vì dùng cho riêng mình, mà là vì phòng ngừa chu đáo, làm quỹ chống hạn của trấn. Sai phạm là nghiêm trọng, nhưng mà chúng ta cũng không thể vì sai phạm, mà bỏ qua thành tích và công lao trong quá khứ của họ, cũng phải cho bọn họ một cơ hội để sửa sai và chứng minh bản thân lại
Tôn Đông Cường nói : Tôi vẫn bảo lưu ý kiến, Quan Trung Á tuyệt đối không thể dùng! Trên thực tế, Tôn Đông Cường đã làm ra nhượng bộ, giằng co như vậy không có ý nghĩa, trong hội nghị thường ủy Phong Trạch, Thẩm Khánh Hoa giữ lấy ưu thế áp đảo tuyệt đối, lực lượng một người dù sao cũng quá mỏng manh, ông ta nhượng bộ cũng là vì muốn cho mình một cái cớ.
Thẩm Khánh Hoa vẫn cười nhạt, nói : Chuyện này tạm thời như vậy đi, nếu có ý kiến phản đối, đến gặp tôi! Tan họp!
Lửa giận trong lòng Tôn Đông Cường đã không thể ngăn chặn, thái độ của Thẩm Khánh Hoa đã biểu thị ra đầy đủ vẻ miệt thị của mình, ông ta cho mọi người thấy, ở trong vùng đất Phong Trạch này, Thẩm Khánh Hoa ông mới là người nói chuyện, một thị trưởng như Tôn Đông Cường căn bản chỉ là một vật trang trí.
Tôn Đông Cường nói : Bí thư Thẩm, phòng cải cách xí nghiệp thuộc về phạm trù quản lý của chính phủ! Những lời này của ông rõ ràng không gì sánh được, tất cả thường ủy đang vốn định đi, cái mông vừa nhấc lên khỏi ghế, lập tức ngồi xuống lại ngay, ai cũng nghe ra được là thị trưởng Tôn đang phát hỏa, ông ta đang phân cách chính đảng với bí thư Thẩm.
Thẩm Khánh Hoa vẫn cười cười, nhưng mà nụ cười của ông ta đã có chút lãnh đạm : Đồng chí Đông Cường, cậu là đảng viên, chẳng lẽ không rõ ràng địa vị lãnh đạo của đảng sao? Ông ta đứng lên, tuyên bố ngắn ngủi mà có lực; Tan họp!
Vẻ cường thế của Thẩm Khánh Hoa được tất cả những người tham dự hội nghị nhìn thấy, nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của ông ta đã làm cho nhiều người cảm thấy khó chịu, Thẩm Khánh Hoa hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh, còn còn có thể dùng lý do rút gọn cơ cấu để giải thích, chỉ là ông ta thành lập phòng cải cách xí nghiệp, hơn nữa còn phân công cho Lưu Cường làm việc, về phần đề bạt Quan Trung Á lên làm phó chủ nhiệm, cái này đã cho công chúng một tín hiệu, ông ta muốn dùng ai thì có thể dùng, chuyện này cũng đã làm mờ ảnh hưởng của sự kiện ăn chặn tiền cứu tế chống hạn mấy hôm trước, ý nghĩa là cán bộ phạm sai lầm cũng không nghiêm trọng lắm, ngay cả một người như Quan Trung Á cũng có thể được bắt đầu dùng lại một lần nữa, như vậy thì các cán bộ thôn trấn khác cũng sẽ có hy vọng nh chóng trở về.
Biểu hiện ngày hôm nay của Tôn Đông Cường cũng tương đối sáng chói, ông ta công khai chỉ ra chuyện chính trị và đảng khác nhau với Thẩm Khánh Hoa, nói ra những lời này giống như là xé rách da mặt, quan hệ của ông ta và Thẩm Khánh Hoa đã trở nên ác liệt, chỉ là họa vô đơn chí, biểu hiện cường thế bá đạo của Thẩm Khánh Hoa trong công việc đã làm cho Tôn Đông Cường không thể nhịn được nữa.
Thường ủy ở đây đều đang cùng suy nghĩ, nếu như Trương Dương mà biết được phòng cải cách văn hóa vệ sinh bị hủy, thì không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào?
.................................................. .........
Lúc Trương Dương nhận được tin này cũng chưa rời khỏi Phong Trạch, quản lý của khách sạn Bạch Lộ Lữ Yến đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, Trương Dương gọi điện về nhà báo tin mình đi học tập, mẹ đương nhiên là dặn đi dặn lại mãi, mà chỉ nói có một câu, nói là con trai cách xa làm mẹ đương nhiên lo lắng, Từ Lập Hoa tuy rằng không có không ở bên cạnh con trai, nhưng mà không giây phút nào là không lo lắng cho hắn.
Trương Dương và mẹ nói chuyện điện thoại hơn mười phút, trong điện thoại mẹ lại oán giận Triệu Tĩnh, cô gái nhỏ này lúc nghỉ chỉ ở nhà có hai tuần, bây giờ lại quay về Đông Giang, nói là muốn thừa dịp nghỉ hè đi làm ngoài giờ, nhưng Từ Lập Hoa đoán được là cô bé nhất định là đến Đông Giang để nói chuyện yêu đương với Đinh Bân rồi. Con gái lớn, cha mẹ nói cái gì cũng không nghe cả, Từ Lập Hoa kêu Trương Dương bớt thời gian hỏi thăm em gái đi, tốt nhất là gặp mặt tâm sự, Trương Dương gật đầu đáp ứng liên tục.
Bên này vừa cúp điện thoại, thì điện thoại của Thường Lăng Phong liền đến, nghe nói Trương Dương chưa đi, hắn liền kêu Trương Dương ở tại khách sạn Bạch Lộ, mình lập tức đến ngay.
Lữ Yến thu xếp hành lý xong, lại giúp Trương Dương pha một tách trà, nhẹ giọng nói : Thị trưởng Trương, buổi chiều ăn cơm rồi hãy đi nha!
Trương Dương gật đầu nói : Tốt, làm đơn giản một chút, cho tôi chút mì sợi là được!
Lữ Yến cười nói : Tôi kêu phòng bếp chuẩn bị, làm lạnh nha?
Trương Dương nói : Vậy thì quá tốt!
Lúc Lữ Yến ra ngoài thì Thường Lăng Phong đến, Lữ Yến cười chào với Thường Lăng Phong một cái, gần đây danh tiếng của Thường Lăng Phong tại Phong Trạch càng ngày càng tăng, thành tích thi đại học của Phong Trạch Nhất Trung tốt như vậy, thân là hiệu trưởng, hắn thường hay xuất hiện trên tiêu đề các bài báo là bình thường, đương nhiên là trở thành một trong những nhân vật có danh tiếng và được tôn kính nhất Phong Trạch.
Trương Dương nói : Anh có ăn chưa?
Thường Lăng Phong lắc đầu.
Trương Dương nói với Lữ Yến : Vậy cho hai bát mỳ lạnh!
Thường Lăng Phong ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, cầm lấy ấm trà rót một tách, uống xong rồi mới nói : Bí thư Thẩm đã hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh!
Trương Dương nao nao, hắn không ngờ là động tác của Thẩm Khánh Hoa lại nhanh như vậy, mình còn chưa rời khỏi Phong Trạch, mà ông ta đã bắt đầu ra tay rồi, xem ra tâm trả thù của vị bí thư này đúng là không nhỏ.
Thường Lăng Phong nói : Hủy bỏ phòng cải cách văn hóa vệ sinh, thành lập phòng cải cách xí nghiệp, đem Lưu Cường đảm nhiệm chủ nhiệm văn phòng, Quan Trung Á làm phó chủ nhiệm
Trương Dương cười cười : Thẩm Khánh Hoa sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, tôi còn tưởng rằng ông ta phải chờ một thời gian rồi mới ra tay chứ
Thường Lăng Phong nói : Tôi còn tưởng rằng cậu biết rồi chứ!
Trương Dương nói : Có phiền phức sao?
Thường Lăng Phong nói : Không có phiền phức, phòng cải cách văn hóa vệ sinh chỉ là một cách vỏ rỗng, trên sổ sách không có tiền, Phong Trạch Nhất Trung có tài khoản, số tiền của quỹ học tập kia là tài khoản độc lập, bọn họ không có chủ ý động vào quỹ
Trương Dương nói : Tôi ước gì có người có chủ ý động vào cái quỹ đó, ai dám động vào cái quỹ này, tôi sẽ bắt hắn hối hận không kịp!
Thường Lăng Phong nói : Cậu có phải là đang đánh cờ không? Ngoại trừ Thường Hải Tâm và Đỗ Thiên Dã ra, Trương Dương chưa từng thổ lộ suy nghĩ thật của mình với bất kỳ ai cả, bao gồm cả Thường Lăng Phong.
Trương Dương nói : Tôi không quen chơi đùa với âm mưu!
Thường Lăng Phong nói : Dựa theo tính tình lúc xưa của cậu, Thẩm Khánh Hoa làm như vậy, cậu khẳng định là sẽ nổi giận vỗ bàn, biểu hiện ngày hôm nay tự nhiên lại bình tĩnh, chứng minh rằng khẳng định có huyền cơ
Trương Dương đang muốn đem quyết định của mình nói cho Thường Lăng Phong biết.
Thường Lăng Phong liền khoát tay nói : Đừng nói, tôi chờ mong bất ngờ!
Trương Dương nói : Bất ngờ gì?
Chờ mong cái ngày cậu trở về, tuyên bố với mọi người ở Phong Trạch, Nam Phách Thiên ta đã trở về!
Trương Dương cười ha hả, Thường Lăng Phong lại nói : Nghe nói thị trưởng Tôn trong hội nghị thường ủy đã gây ầm ĩ với bi thư Thẩm
Trương Dương nói : Từ hôm nay tôi đã là nhân viên đi học tập bên ngoài, chuyện xảy ra ở Phong Trạch không hề liên quan gì đến tôi, anh bảo vệ tốt hậu phương, Phong Trạch Nhất Trung là căn cứ của tôi, chúng ta không thể đánh mất căn cứ được, chờ tôi trở về, vậy thì ....
Thường Lăng Phong nói : Tin tưởng năng lực của cậu! Cố gắng hưởng thụ hai tháng ngày nghỉ của cậu đi!
Trương Dương nói : Ngày nghi? Trời sinh tôi có mệnh lao lực rồi, không chịu ngồi yên đâu!
Thường Lăng Phong nói : Tôi rất quen thuộc Tĩnh Hải, hay là tôi chào hỏi giúp cậu một chút?
Trương Dương cười nói : Tôi đến để học tập, chứ không phải là làm việc lâu dài, cần chào hỏi gì chứ?
Thường Lăng Phong nói : Cũng tốt, dù sao thì cũng chỉ có hai tháng, cậu đi du ngoạn giải sầu!
Lữ Yến dẫn phục vụ mang theo mỳ lạnh đến, đồng thời đặt lên bàn bốn phần ăn.
Trương Dương nói : Vừa nói đã phải đi, tôi thật là có chút luyến tiếc, khách sạn Bạch Lộ ăn no ngủ ngon, chỉ cần đưa tay há mồm chờ đồ ăn đến, tập thành thói quen xấu rồi!
Lữ Yến cười hì hì nói : Thị trưởng Trương, ngài yên tâm, phòng này tôi sẽ giữ cho ngài, trừ ngài ra thì không ai được vào ở
Trương Dương nói : Tôi cũng không lĩnh tình của cô, tiền phí phòng này tôi đã trả trước một năm rồi, nếu như cô mà để cho người khác vào ở, tôi sẽ đi đến hiệp hội doanh nghiệp kiện cô
Lữ Yến đương nhiên sẽ không cho là thật, cô ta cười nói : Một khách hàng tốt như thị trưởng Trương chúng tôi cũng không dám đắc tội!
Thường Lăng Phong vừa ăn mỳ lạnh vừa nói : Ngon thật, không ngờ mỳ lạnh của các người lại nấu ngon như vậy, sau này tôi sẽ ghé thường xuyên!
Lữ Yến nói : Hoan nghênh! Cô quay về hướng của Trương Dương : Thị trưởng Trương, tôi kêu phòng bếp chuẩn bị cho ngài một chút đồ ăn vặt đi đường, lát nữa để lên xe của ngài!
Trương Dương giao chìa khóa xe cho cô : Ít một chút! Đừng có làm giống như đang dọn nhà vậy! Kêu phục vụ giúp tôi mang hành lý lên xe luôn!
Lữ Yến cầm lấy chìa khóa rồi đi.
Thường Lăng Phong ăn xong mỳ lạnh, ghi một số điện thoại vào trong tờ giấy, đưa cho Trương Dương.
Trương Dương nhìn một chút : Ai vậy?
Thường Lăng Phong nói : Đại ca của tôi, Thường Lăng Không!
Trương Dương cười nói : Thường vụ phó thị trưởng Nam Tích thị đồng chí Thường Lăng Không!
Thường Lăng Phong nói : Nếu ở Tĩnh An mà gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cậu cứ gọi điện cho đại ca của tôi!
Tuy rằng Trương Dương là người rất ít xin giúp đỡ, nhưng mà vẫn tiếp nhận ý tốt của Thường Lăng Phong, thu số điện thoại của Thường Lăng Không lại, hắn chỉ đến Nam Tích mà thôi, hẳn là sẽ không có giao tiếp nhiều với Thường Lăng Không, thị trưởng Nam Tích thị Hạ Bá Đạt, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên hắn đều quen biết, nếu như gặp phải chuyện gì không giải quyết được, thì cứ tìm bọn họ cũng được.
Trương Dương ăn cơm xong liền cùng Thường Lăng Phong đi ra bãi đỗ xe, Lữ Yến đã giúp hắn đem đồ đặt lên trên xe hết rồi, bên cạnh còn có một người đàn ông to con da đen hỗ trợ.
Thấy Trương Dương đi ra, Lữ Yến cười nói : Đồ đã để lên rồi, đồ ăn vặt cũng ở trên xe luôn!
Trương Dương gật đầu, người đàn ông kia cũng cung kính kêu một tiếng thị trưởng Trương.
Lữ Yến nói : Anh ấy là Phương Đại Đồng!
Trương Dương nghe thấy tên này có chút quen quen, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ được Phương Đại Đồng là ai cả.
Lữ Yến liền nhắc : Chính là người đã làm vỡ ống nước trên đường Phú Quốc, cũng may mà có thị trưởng Trương hỗ trợ, cho nên bị giam vài ngày rồi thả ra, chủ hàng cũng không đến gây phiền phức cho anh ấy!
Trương Dương lúc này mới nhớ ra, cười nói : Thì ra là anh, thé nào rồi? Không lái xe nữa? Dọn dẹp hành lý?
Phương Đại Đồng nói : Xảy ra chuyện rồi, còn ai dám tìm tôi lái xe, tôi dự định đi ra ngoài tìm việc kiếm sống, cả nhà già trẻ không nuôi được, cũng may là có quản lý Lữ kêu tôi đến khách sạn hỗ trợ!
Lữ Yến nói : Cũng không phải là hỗ trợ gì, thu nhập ở đây rất thấp, mà anh cũng chấp nhận làm!
Trương Dương mở cửa xe ra, khoát tay với Thường Lăng Phong một cái, rồi khởi động xe chạy đi.
Phương Đại Đồng đứng bên ngoài nói : Thị trưởng Trương, chiếc xe của ngài hẳn là nên bảo dưỡng! Đợi khi đến nơi nhất định phải bảo dưỡng toàn diện, không thì sẽ hư mất!
Trương Dương có chút hứng thú nói : Làm sao mà anh biết?
Phương Đại Động nói : Hai cái lổ tai của tôi rất thính, chỉ cần nghe âm thanh của động cơ xe là có thể nghe ra, còn nữa, từ cái mùi khói cũng có thể đoán được!
Lữ Yến nói : Đại Đồng là một cao thủ sửa xe đó!
Trương Dương gật đầu nói : Chờ tôi học tập trở về, sau đó có bảo dưỡng gì sẽ tìm anh giúp đỡ!
Phương Đại Đồng sảng khoái gật đầu trả lời : Không thành vấn đề!
...............................................
Trương Dương rời khỏi Phong Trạch, tiến vào đường quốc lộ, nhìn công tơ mét một chút, cũng đã hơn mười ngàn cây số rồi, mà còn chưa được bảo dưỡng lần nào, thảo nào Phương Đại Đồng lại nói như vậy. Trạm dừng đầu tiên của Trương Dương chính là Đông Giang, dự định ở Đông Giang một chút rồi mới đi đến Nam Tích Tĩnh Hải.
Đường đi rất thuận lợi, buổi tối hơn sáu giờ một chút đã tiến vào khu vực thành phố Đông Giang, dựa theo đề nghị của Phương Đại Đồng, Trương Dương đem xe chạy đến nhà máy sửa chữa ô tô nổi tiếng của Đông Giang là Vạn Lý, để xe lại bảo dưỡng.
Sau khi giao xe cho nhà máy xong, Trương Dương gọi điện thoại cho Đinh Triệu Dũng, từ đây đến công ty của hắn khá gần, đi ngang qua một con đường là đến.
Đinh Triệu Dũng nghe nói Trương Dương đến, lập tức chạy từ công ty ra, ngày nào hắn cũng đi làm về trễ, trên cơ bản đều là hơn bảy giờ mới ra về, gần đây nhiệt độ của máy tính cá nhân trong nước tăng cao, cho nên sinh ý của công ty Đinh Triệu Dũng cũng kéo lên liên tiếp, hầu như mỗi ngày đều phải tăng ca.
Trương Dương ngồi nghỉ trong phòng khách quý, uống trà xem TV.
Đinh Triệu Dũng đi đến bên người Trương Dương, vỗ vai nói : Luôn là cái dạng này, nói hiện liền xuất hiện, làm cho chúng tôi không kịp chuẩn bị một chút nào hết
Trương Dương cười nói : Lần này tôi chỉ là đi ngang qua, ngày mai phải đến Tĩnh Hải rồi!
Đinh Triệu Dũng nói : Sao không đến công ty của tôi? Xe hư?
Trương Dương lắc đầu nói : Bảo dưỡng thôi, khoảng bốn mươi phút
Đinh Triệu Dũng nhìn thời gian một chút, nói : Đúng rồi, Đinh Bân và Triệu Tĩnh vừa mới đi, gần hai đứa nhỏ này thừa dịp nghỉ hè đến công ty của tôi hỗ trợ, tôi cho hai đứa làm việc, mà đúng là đừng nói, em gái của cậu có cái miệng tài thiệt, đến công ty không lâu mà đã giúp tôi ký thành công hai hợp đồng lớn rồi, tôi vừa thưởng cho con bé một cái máy tính
Trương Dương nói : Ngàn vạn lần đừng có chiều hư em nó!
Đinh Triệu Dũng cười nói : Trong mắt chúng ta, em trai em gái luôn là đứa nhỏ cả, nhưng thật ra bọn trẻ đã trưởng thành rồi! Hắn lấy điện thoại ra : Tôi đã liên hệ đám người Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân rồi, tối nay sẽ tẩy trần đón gió cho cậu!
Trương Dương lắc đầu nói : Quên đi, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân bây giờ không ngồi cùng một chổ được, trong lòng hai người có vướng mắc, không dễ dàng cởi ra!
Đinh Triệu Dũng nhớ đến việc này cũng không khỏi thở dài.
Trương Dương hỏi chuyện của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng, Đinh Triệu Dũng nói : Hỏng rồi, Bạch Yến mang thai, Lâm Thanh Hồng biết Lương Thành Long vẫn không cắt đứt với cô ta, cho nên đã đòi ly hôn với hắn!
Trương Dương nói : Lương Thành Long nói thế nào?
Đinh Triệu Dũng cười nói : Thằng nhãi này cũng đúng là biết nhẫn nại, thuyết phục Bạch Yến, bây giờ Bạch Yến cũng làm ra vẻ không biết, hắn thì một mực chắc chắn là mình không có quan hệ với Bạch Yến, kiên quyết không đồng ý ly hôn!
Trương Dương nói : Thật sự không được thì cứ ly hôn thôi!
Đinh Triệu Dũng nói : Cậu nói thì dễ rồi, hai người họ có tiền như vậy, chỉ cần phân phối tài sản thôi cũng đã là vấn đề lớn, Lâm Thanh Hồng không có đơn giản đâu, sau khi kết hôn Lương Thành Long kiếm không ít tiền, nhưng trên cơ bản đều bị cô ta nắm trong tay, Lương Thành Long nói cái gì cũng không đồng ý ly hôn!
Trương Dương cười cười, hắn gật đầu nói : Hẹn hắn ra đi, tôi sẽ khai đạo cho hắn!
Lúc này ngoài cửa bước vào một người, đi thẳng đến bên Trương Dương, người này vừa vui cười vừa nói : Tôi nói mà, chiếc xe tải da ấy toàn bộ Trung Quốc chỉ có một chiếc, quả nhiên là cậu!
Trương Dương ngẩng đầu lên, không ngờ lại chính là Mã Lực chủ tịch của công ty hữu hạn mâu dịch Thiên Tân Tiêu Phong trước kia gặp trên đờng, Trương Dương đứng dậy nắm tay với Mã Lực, nói : Sao trùng hợp vậy?
Mã Lực nói : Đây là duyên phận, cái nhà máy Vạn Lý kia là do bạn thân của tôi mở, tôi cũng có cổ phần, gần đây tôi đến Đông Giang bận việc cửa hàng chuyên doanh ô tô, đúng lúc đến đổi dầu máy, nhìn thấy chiếc xe của cậu, tôi liền đoán cậu ở đây, quả nhiên là đã để cho tôi gặp được
Trương Dương đem Mã Lực giới thiệu cho Đinh Triệu Dũng, Mạ Lực nhiệt tình bắt tay với Đinh Triệu Dũng : Như vậy đi, buổi tối tôi mời ăn, Đại Đông Hải, thế nào?
Lúc này tổng giám đốc của nhà máy sửa chữa Vạn Lý Dư Xuyên cũng đã tới, Mã Lực để cho Dư Xuyên đặt bàn tại Đại Đông Hải trước.
Đinh Triệu Dũng cũng hẹn Lương Thành Long ra, Mã Lực sảng khoái nói : Đến nhiều, mọi người làm quen với nhau,sau này cũng thân thuộc, gặp mặt cũng là bạn bẽ cũ!
Trong thương trường Đông Giang có rất ít người không biết Lương Thành Long, hắn ta vừa đến, Dư Xuyên vội vã đứng dậy, Dư Xuyên không ngờ rằng Trương Dương lại là bạn của Lương Thành Long, Mã Lực và Trương Dương chỉ là bình thủy tương phùng thôi, cho nên không biết gì về bối cảnh của Trương Dương, nghe được Dư Xuyên giới thiệu, lúc này mới hiểu được, mấy người thanh niên trước mắt đều có lai lịch không nhỏ.
Lương Thành Long và Dư Xuyên cũng quen biết, xe của hắn cũng thường đến chổ của Dư Xuyên để bảo dưỡng, Nhưng mà Lương Thành Long cũng rất là khinh thường loại cấp bậc làm ăn như Dư Xuyên, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài cũng không có nhiều vẻ chẳng đáng cho lắm.
Mục tiêu mà mọi người ở đây cùng quan tâm chính là Trương Dương, Trương Dương đương nhiên là không khỏi uống nhiều vài ly.
Lương Thành Long nói : Tinh thần văn minh kiến thiết cái gì, tôi nói cái đám các người đúng là quan liêu, tinh thần văn minh thì có gì mà học tập, lập ra một danh mục là có thể để thành phố ven biển nghỉ dưỡng hai tháng, đúng là lãng phí tiền thuế dân chúng nộp rồi!
Trương Dương cười nói : Anh trở nên hận đời như vậy từ khi nào thế?
Lương Thành Long nói : Cuộc sống bức bách, con người của tôi càng ngày càng trở nên cực đoan!
Mã Lực nói : Bây giờ công việc làm ăn quả thật không dễ dàng, lấy tôi ra mà nói nè, mậu dịch ô tô nhìn bên ngoài thì đỡ, có thể là ngoài mặt rất là phong cách, nhưng mà sau lưng có ai biết là tôi thiếu nợ ngân hàng bao nhiêu chứ? Thời đại đang phát triển, mấy cái trò bắt chẹt của lúc trước đã không dùng được, tôi cần làm quy mô lớn hơn, mà ba cửa hàng chuyên doanh ô tô năm nay đã làm cho tôi rất mệt mỏi
Đinh Triệu Dũng nói : Mua ô tô là một làm ăn lớn, khi kinh tế quốc gia chúng ta phát triển, thu nhập của dân chúng ngày càng tăng cao, anh xem, không chừng hai mươi năm sau, trên cơ bản mỗi người đều có ô tô để chạy cả!
Trương Dương cười cười nói : Triệu Dũng này, anh còn lạc quan hơn mấy người trong thể chế chúng tôi rồi, hai mươi năm mà mỗi người đều có ô tô chạy thì có vẻ hơi ảo một chút, nhưng mà mỗi người đều có máy tính thì lại không có vấn đề lớn
Lương Thành Long nói : Nói đến chuyện này, Đinh Triệu Dũng gần đây cũng phát tài rất khá, khắp nơi đều đang theo đuổi tự động hóa, nghiệp vụ lắp đặt máy tính của hắn đúng là náo nhiệt, náo nhiệt đến mức làm cho tôi hâm mộ!
Đinh Triệu Dũng nói : Tôi chỉ là làm ăn nhỏ tôi, một căn phòng của Lương tổng đủ bằng mười năm bán máy tính của tôi rồi!
Lương Thành Long nói : Còn nói nữa, nhà của tôi còn chưa đến sáu phần, tài chính bên Hà Trường An đã bị chặt đứt rồi
Trương Dương nao nao : Sao vậy? Chuyện này hắn còn chưa nghe đến!
Lương Thành Long nói : Hà Trường An gần đây bị quỷ ám, một lòng một dạ chui vào kinh doanh châu báu, hắn mua mấy quặng mỏ bên châu Phi, cũng bắt đầu kinh doanh sản xuất châu báu, năm nay muốn mở rộng đẩy mạnh tiêu thụ ra thị trường trong nước, tám chữ còn chưa nói được hết, thì hắn đã bắt đầu xây dựng cửa hàng, tất cả tiền đều đổ dồn về cái này!
Trương Dương nói : Kế hoạch thương nghiệp quảng trường của các người cũng không thể ở đó được!
Lương Thành Long uống một chút rượu vào, nói : Dù sao hì đất cũng đã mua, hàng nhập từ Hong Kong cũng đã ký, chỉ cần là bọn họ, thì thu lại thành phẩm sẽ không có vấn đề. Quan hệ các mặt cũng đã làm tốt, trước tiên cứ kinh doanh tốt, chờ khoảng một thời gian sau, lấy lại được một phần tài chính rồi tiếp tục xây dựng lên!
Đinh Triệu Dũng nói : Trong nước có nhiều tòa nhà dở dang như vậy, tất cả đều là do đám gian thương các người mà ra!
Lương Thành Long nói : Chất lượng công trình của tôi không thành vấn đề, chỉ là chia ra làm hai lần, cũng không thể so sánh chất lượng kiểu ấy, như vậy còn tốt hơn một tòa nhà mục nát rất nhiều
Dư Xuyên vất vả lắm mới chen mồm vào, nói với Đinh Triệu Dũng : Ông chủ Đinh, bên nhà máy của tôi cũng cần máy tính!
Đinh Triệu Dũng nói : Tốt, ngày mai tôi để cho nhân viên nghiệp vụ qua
Dư Xuyên và Mã Lực nhanh chóng nhận ra, trình độ của mấy người này không phải là độ cao mà bọn họ có thể với tới, bọn họ nói chuyện cũng cẩn thận, cố gắng tạo ấn tượng tốt với đám người Trương Dương, bữa tiệc tối tiến hành khoảng một tiếng, Lương Thành Long đề nghị kết thúc, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cũng không phản đối.
Dư Xuyên và Mã Lực tiễn bọn họ ra xe, xe của Trương Dương cũng đã được bảo dưỡng xong, lúc trả tiền, Dư Xuyên nói cái gì cũng không chịu nhận, và không chỉ như vậy, còn tặng kèm một ít đồ dùng chuyên biệt cho ô tô.
......................
Bởi vì chuyện ly hôn nên tâm tình của Lương Thành Long không được tốt cho lắm, hắn kết thúc sớm cũng không phải là muốn trở về, mà là mới Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đến Lam Ma Phương uống rượu.
Trên đường đi, Lương Thành Long đã đặt phòng cho bọn họ, Trương Dương vốn cũng không có hảo cảm gì với chổ này cả, lần trước Trần Thiệu Bân đã vung tay tại đây rồi. Đinh Triệu Dũng nói : Dù soa thì cũng có cổ phần của Lương Thành Long, thấy không vừa mắt thì tiếp tục đập!
Có thể là Lương Thành Long đã có chuẩn bị tư tưởng, cho nên không dám để bọn họ đến phòng khách, trực tiếp mời vào trong phòng.
Trương Dương vừa ngồi xuống xong liền cười nói : Hay là gọi điện cho Trần Thiệu Bân, kêu hắn đến đây!
Lương Thành Long làm vẻ mặt đau khổ nói : Thị trưởng Trương, ngài đừng có làm khó tôi, ai mở tiệm mà muốn người ta đến đập chứ, Trần Thiệu Bân bây giờ ngay cả mặt mũi của tôi cũng không thèm nhìn, ngài kêu tôi phải làm sao đây?
Trương Dương nói : Sao rồi? Gần đây tâm tình không được tốt!
Lương Thành Long thở dài nói : Một lời khó nói hết, bạn thân à, bây giờ không lòng tôi, toàn bộ đều là nước mắt của cô ấy!
Đinh Triệu Dũng rót cho mình một ly rượu, nói : Dù sao thì tôi cũng không đồng tình với cậu, Thanh Hồng thật tốt, vừa có tiền vừa có năng lực, người lại đẹp, đời trước cậu đã tu luyện phúc khí lắm mới có thể lấy được cô ấy, bây giờ thì ngược lại, đột nhiên lại chọc vào cả Bạch Yến nữa
Lương Thành Long nói : Tôi cũng đâu có ngờ cô ấy lại mang thai chứ, hơn nữa lần này còn là thật nữa! Lương Thành Long có chút buồn bực uống một ngụm rượu, nói : Bây giờ tôi phát hiện ra, đàn ông không thể không có tiền, vừa có tiền liền không tìm thấy được tình cảm chân thật!
Trương Dương cười nói : Sao lại bi quan quá vậy?
Lương Thành Long nói : Cái này không phải là bi quan mà là sự thật, các người ngàn vạn lần đừng có học theo tôi, tiền mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng còn tình cảm? Tôi và cô ta đã không còn tình cảm rồi, Bạch Yến mưu cầu cái gì? Muốn tiền của tôi. Lâm Thanh Hồng muốn cái gì? Bản thân cô ta cũng có tiền, nhưng vẫn cứ muốn tiền của tôi
Đinh Triệu Dũng nói : Lời này của cậu có chút bất công, Lâm Thanh Hồng có tiền hơn cậu đấy!
Lương Thành Long nói : Có tiền nhiều hơn tôi, vậy còn kết hôn với tôi làm gì? Cậu cho rằng cô ta yêu tôi? Tình yêu chó má, cô ta nhìn trúng quan hệ của tôi tại Bình Hải, đàn bà rất thực tế, người làm ăn cũng thực tế, mà vừa là đàn bà vừa là người làm ăn càng thực tế hơn, cô ta coi tôi trở thành một công cụ lợi dụng, trợ giúp cho tập đoàn Thiên Kiêu bay lên tại Bình Hải, cậu cho rằng đây là năng lực cá nhân của Lâm Thanh Hồng sao? Chó má! Không có tôi giúp cô ta, thì cô ta có thể có ngày hôm nay sao?
/2583
|