Từ Quang Nhiên gọi phó thị trưởng thường vụ Thường Lăng Không lại: Lăng Không!
Thường Lăng Không đi đến, cười nói: Bí thư Từ có gì dặn dò?
Từ Quang Nhiên đáp: Trương Dương dù sao cũng bị thương ở Nam Tích ta, cậu hãy dành chút thời gian đến Lam Sơn thăm hắn, thay mặt bạn lãnh đọa tỉnh ủy thành phố giử lời hỏi thăm hắn.
Thường Lăng Không gật đầu: Bí thư Từ yên tâm, sáng mai tôi sẽ đi ngay.
Từ Quang Nhiên nói với Hạ Bá Đạt: Đồng chí Hạ hãy giúp ta đón tiếp tổ điều tra phía tỉnh, hãy cố gắng nói chuyện với bọn họ.
Hạ Bá Đạt nói: Được rồi!
Khi Thường Lăng Không đến bệnh viện nhân dân số 1 Lam Sơn thăm Trương Dương thì Trương Dương đã chuẩn bị xuất viện rồi. Tuy phía bệnh viện vẫn muốn ngăn cản hắn, nhưng Trương đại quan nhân một mực nói: Các anh nhất quyết bắt tôi nằm viện thì tôi sẽ lại trốn ra. Chủ nhiệm khoa ngoại Trần Nghĩa Quân cũng không thể làm gì, các kết quả xét nghiệm của Trương Dương đều bình thường, để hắn ở lại bệnh viện cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đã để cho bác sĩ viết giấy ra viện cho Trương Dương.
Vai trái của Trương Dương vẫn không thể hoạt động tùy ý, có điều bây giờ đã không còn đau nữa. Thấy Thường Lăng Không bước vào, Trương Dương không khỏi buồn cười nói: Thị trưởng Thường, sao anh lại đích thân đến đây vậy. Hắn đưa tay ra bắt tay với Thường Lăng Không.
Thường Lăng Không bắt tay, mỉm cười: Xem ra vẫn không tồi, tôi tưởng rằng cậu còn đang nằm trên giường không ngồi dậy nổi cơ.
Trương Dương nói: Đảng viên đảng cộng sản chúng ta đều là những người có ý chí thép mà, chút vết thương này có đáng là gì.
Thường Lăng Không nhìn hành lí bên cạnh của hắn, nói: Chuẩn bị xuất viện rồi?
Trương Dương gật đầu nói: Vừa làm xong thủ tục xuất viện, con người tôi sợ nhất là nằm viện, buồn bực chết đi được, vốn không có bệnh gì cũng thành có bệnh.
Thường Lăng Không nói: Định trở về Tĩnh Hải hay là ở lại Lam Sơn?
Trương Dương nói: Chuẩn bị ở lại Lam Sơn mấy ngày, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã, bây giờ tôi mà về Tĩnh Hải e là không được hoan nghênh lắm.
Thường Lăng Không cười nói: Nói gì thế, cậu giúp Nam Tích chúng tôi đào ra một con sâu mọt, tất cả lãnh đạo Nam Tích chúng tôi đều rất cảm ơn cậu.
Trương Dương nói: Câu này của anh có chút trái với lòng nhé, chuyện lần này của Đường Hưng Sanh tôi không hề báo qua với lãnh đạo Nam Tích các anh, mà trực tiếp chen tay vào, quả thực là về lễ tiết thì vẫn có chút gì đó không được hay lắm, nếu thị trưởng Thường có muốn trách, tôi cũng không có gì để nói.
Thường Lăng Không nói: Trương Dương, chúng tôi đương nhiên là hi vọng cậu có thể đem chuyện này nói trước cho phía Nam Tích chúng tôi, nhưng nếu như cậu không nói tất là có lí do của cậu. Nghe nói trên tỉnh trực tiếp hạ mệnh lệnh cho cậu. Nam Tích dù có lớn cũng không thể lớn hơn Bình Hải được. Ý trong lời của hắn chính là cho dù đám quan viên của Nam Tích bọn họ có lớn hơn nữa cũng không thể lớn bằng tỉnh trưởng Tống Hoài Minh được. Đã có Tống Hoài Minh chống eo rồi thì Trương Dương đương nhiên sẽ không cần phải giải thích với bọn họ.
Trương Dương hơi ngại, cười cười, hắn nói với Thường Lăng Không: Trưa nay cùng ăn cơm đi, ở chỗ Thúy Vân Hồ Thủy Thượng Nhân Gia nhé, tôi giới thiệu cho anh vài người bạn.
Thường Lăng Không cười gật đầu đồng ý.
Bữa cơm ở Thủy Thượng Nhân Gia lần này là do ông chủ Bành Quân Tường mời khách, y nghe nói Trương Dương bị thương nên đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu để giải xui cho hắn.
Lần này Bành Quân Tường còn mời cả anh em Thường Hải Long và Thường Hải Tâm, Tưởng Kì Vĩ, y cũng thông qua Thường Hải Tâm mời Tần Thanh, có điều Tần Thanh nói là có việc nên không đến được.
Thấy Trương Dương và Thường Lăng Không cùng đến, Thường Hải Long cười nói: Thị trưởng Thường, đến Lam Sơn lúc nào thế? Thường Lăng Không là phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, đã từng đến nhà bọn họ chơi, Thường Tụng còn cười nói đùa rằng bọn họ có quan hệ họ hàng, nhưng thực ra hai người chẳng qua chỉ là đều có họ Thường, thêm nữa trùng hợp đều là thị trưởng lâm thời của hai thành phố mà thôi.
Thường Lăng Không nói: Vừa mới đến thôi, tôi là thay mặt cho tất cả các vị lãnh đạo chính quyền thị ủy Nam Tích đến thăm hỏi phó thị trưởng Trương.
Bành Quân Tường vội vã sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, Trương Dương nói nhỏ với Thường Hải Tâm: Phó thị trưởng Tần sao chưa đến?
Thường Hải Tâm nói: Gần đây trong thành phố có rất nhiều dự án mới, rất bận, tôi cũng suýt nữa không tới được.
Trương Dương gật đầu nói: Có bận hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ?
Bành Quân Tường đưa bọn họ vào một gian phòng, mỉm cười giới thiệu nói: Thủy Thượng Nhân Gia chúng tôi gần đây có làm một loạt các thức ăn thôn dã, nguyên liệu đều là những thứ thuần khiết thiên nhiên, cộng thêm tài nghệ bậc nhất của đầu bếp chúng tôi tuyệt đối sẽ làm cho mọi người hài lòng.
Trương Dương cười nói: Có một thời gian không gặp mà anh càng lúc càng biết cách quảng cáo rồi đấy, mau mau mang thức ăn lên mới được.
Bành Quân Tường cười nói: Đây đây, mang lên ngay đây! Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Khi nhân viên phục vụ rót rượu cho Trương Dương, Thường Hải Tâm nói: Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi, đừng uống.
Trương Dương nói: Không sao, gặp được nhiều bạn cũ thế này, thị trưởng Thường lại còn đích thân đến thăm tôi, sao tôi có thể không uống chứ. Như thế này đi, tôi uống một chút, rượu có thể làm hoạt huyết, cũng có lợi cho vết thương khép lại.
Thường Hải Tâm đương nhiên không tin vào mấy lời ngụy biện đấy của hắn rồi, có điều Trương Dương đã nói đến mức ấy thì mình cũng không tiện ngăn cản, nên vẫn để cho nhân viên phục vụ rót cho hắn ít rượu.
Trương Dương nâng chén lên nói: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi xin dùng chén rượu này để bày tỏ lòng biết ơn thật sự tới mọi người.
Tất cả mọi người cùng hưởng ứng, uống cạn chén với Trương Dương. Tưởng Kì Vĩ nói: Thị trưởng Trương, tôi thấy cậu đúng là phúc lớn mạng lớn, bất luận là gặp phải tình huống nguy hiểm nào cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.
Bành Quân Tường nói: Đây gọi là hồng phúc tề thiên.
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: Ông chủ Bành chớ nói bừa, câu này mà ở triều Đại Tùy là khi quân phạm thượng, sẽ bị chặt đầu đấy.
Bành Quân Tường cười nói: Cho nên mới nói xã hội chủ nghĩa của chúng ta là tốt nhất.
Trương Dương chủ động chạm một chén với Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm tỏ vẻ tức giận nói: Cậu thì bây giờ tự do rồi, làm cho viện trưởng Triệu oán trách tôi một hồi. Hôm qua phẫu thuật, hôm nay xuất viện, một cán bộ quốc gia mà lại tự do bừa bãi như vậy.
Trương Dương cười bồi nói: Tôi thật sự không thể ở đó thêm nữa, ngửi thấy cái mùi lysol là tôi muốn nôn rồi, bây giờ nấc rượu cũng là mùi lysol, rượu Mao Đài có uống vào cũng không thơm nữa.
Bành Quân Tường nói: Thị trưởng Trương có phải đang trách rượu của tôi không ngon không?
Trương Dương nói: Đâu có, đâu có, rượu của anh rất ngon, nhưng vị giác của tôi bị mùi bệnh viện phá hỏng rồi.
Thường Lăng Không cười nói: Tôi cũng không thích đi bệnh viện, luôn cảm thấy đến bệnh viện rồi thì tính mạng mình tất cả sẽ giao cho người ta, chuyện gì cũng không do mình quyết định nữa.
Lúc này nhân viên phục vụ bê tới một đĩa đầu cá tạp, cũng chính là các loại đầu cá nước ngọt được nướng lên cùng nhau, có cá lóc, cá chạch, cá hổ đầu sa, cá cỏ... Bành Quân Tường giới thiệu nói: Món này là chúng tôi học được từ nông gia ở hồ Phong Trạch đấy, mọi người thưởng thức thử coi.
Trương Dương gắp lấy một miếng cá hổ đầu sa cho vào bát, vừa ăn vừa nói: Mùi vị không tồi, tôi đã làm ở Phong Trạch lâu như vậy mà chưa từng ăn món này.
Bành Quân Tường cười nói: Đó là bởi vì thị trưởng Trương ít xuống cơ sở.
Trương Dương nói: Anh nói thế là ý nói tôi làm việc bất lực sao?
Bành Quân Tường vội vàng giải thích: Tôi không có ý đó, tôi là nói thị trưởng Trương không thể đi hết được tất cả mọi nơi ở Phong Trạch được. Y càng nói càng loạn, có chút ngại ngùng nâng chén rượu lên nói: Tôi nói sai rồi, tự phạt mình một chén.
Trương Dương cười nói: Nhận tội là tốt rồi, thực ra tôi cũng là người, là người thì tất phải có khuyết điểm, mà khuyết điểm của tôi lại không ít, may mà có ông chủ Bành nhắc nhở.
Thường Lăng Không trêu chọc nói: Khuyết điểm của cậu chính là chưa từng ăn món ăn này sao?
Trương Dương tỏ ra nghiêm túc gật gật đầu nói: Đúng thế, tôi đến Phong Trạch lâu như vậy mà lại chưa từng ăn đầu cá tạp, thật là hổ thẹn, hổ thẹn!
Sau bữa trưa, Thường Lăng Không lập tức trở về Nam Tích, buổi chiều y có một cuộc họp quan trọng, phải nhanh chóng trở về. Thường Hải Long, Thường Hải Tâm, Tưởng Kì Vĩ đều có việc riêng cũng lần lượt cáo lui. Trương Dương vốn đang muốn đi thì Bành Quân Tường liền giữ hắn lại uống chén trà.
Bốn nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp nhẹ nhàng mang trà đến, mùi trà bay thoang thoảng, Trương đại quan nhân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Trương đại quan nhân nhìn sang phía Bành Quân Tường, ánh mắt rất phức tạp.
Bành Quân Tường bị Trương Dương nhìn chằm chằm nên có chút ngại ngùng, thấp giọng nói: Sao lại nhìn tôi như thế, làm như tôi giống kẻ trộm vậy.
Trương Dương nói: Dưới lễ tất cáo sở cầu, hôm nay anh vừa bày tiệc tẩy xui cho tôi, lại còn mời tôi uống trà, có phải là gặp vấn đề nan giải gì không?
Bành Quân Tường bị Trương Dương nói đúng tâm sự, liền cười ha ha nói: Thật là không có chuyện gì giấu qua được mắt cậu, thị trưởng Trương thật anh minh.
Anh bớt tâng bốc tôi đi, có chuyện gì cứ việc nói rõ.
Bành Quân Tường ho ho mấy tiếng nói: Thị trưởng Trương, từ khi cậu đi Phong Trạch, làm ăn buôn bán của Thủy Thượng Nhân Gia Giang Thành chúng tôi càng lúc càng đi xuống.
Trương Dương cười nói: Việc này anh phải tìm Cố Giai Đồng bàn bạc chứ, tôi không có cổ phần ở Thủy Thượng Nhân Gia, chẳng muốn lo lắng hộ anh việc này.
Bành Quân Tường làm mặt khổ sở nói: Cô Cố hoàn toàn không để tâm đến nhà hàng này, xưởng thuốc của cô ấy càng ngày càng lớn, càng ngày càng làm ăn phát đạt, đừng nói là Thủy Thượng Nhân Gia này không kiếm được tiền mà cho dù có phải đền tiền cô ấy cũng sẽ chẳng quan tâm.
Trương Dương đã hiểu ra rồi. Cố Giai Đồng không hứng thú lắm với việc kinh doanh nhà hàng. Bây giờ với tài năng kinh doanh của mình mà đã làm cho quy mô xưởng thuốc không ngừng mở rộng, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể biến xưởng thuốc của mình trở thành xưởng đi đầu trong ngành thuốc ở Bình Hải, lợi nhuận kiếm được đâu chỉ mấy nhà hàng là đã có thể so sánh được? Nhìn vẻ mặt khổ sở của Bành Quân Tường, Trương Dương cũng thấy có chút áy náy. Lúc đầu hắn đưa Bành Quân Tường đến đây mục đích là mở Thủy Thượng Nhân Gia để đối kháng với Tân Đế Hào của Kiều Mộng Viện, khi mới mở quả thật Thủy Thượng Nhân Gia chiếm ưu thế. Những người có tiền hay quan chức muốn đi ăn sẽ chọn Thủy Thượng Nhân Gia làm điểm đổ đầu tiên, nhưng sau này khi Kiều Chấn Lương về Bình Hải thì hướng gió lập tức thay đổi, tất cả mọi người đều như ong về tổ, hướng tới Tân Đế Hào, những người này mắt thật sáng, biết được ông chủ của Tân Đế Hào là ai, đều muốn nhân cơ hội này kết giao với con gái bí thư tỉnh ủy. Tuy những người thật sự muốn thông qua cách này để làm quen với Kiều Mộng Viện cũng không có nhiều, nhưng làm ăn của hai bên lại thay đổi rõ rệt. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì rất nhanh sẽ rơi vào tình trạng thu không đủ chi.
Trương Dương nói: Anh có ý gì?
Bành Quân Tường cười nói: Tôi muốn bán cổ phần của Thủy Thượng Nhân Gia đi, nhưng lại không biết nói như thế nào với cô Cố, cho nên tôi mới tìm cậu để thương lượng trước.
Trương Dương cười mắng nói: Bành Quân Tường ơi là Bành Quân Tường, anh thật là giảo hoạt, lúc trước cảm thấy có lời thì cố nhanh mà nhào vô, giờ thấy làm ăn không tốt lại muốn tháo chạy, mấy người làm ăn như anh thật chẳng có nghĩa khí.
Bành Quân Tường cười gượng gạo nói: Không còn cách nào khác, bao nhiêu người làm đều đợi cơm ăn, năm nay tôi đã mở rộng hai cửa hàng chi nhanh, làm ăn cũng không tồi, về mặt tiền vốn thì có chút khó khăn, cho nên tôi mới nghĩ như vậy.
Trương Dương gật đầu nói: Được, để tôi nói với cô ấy.
Bành Quân Tường liên mồm cảm ơn
Trương đại quan nhân làm việc luôn rất nhanh gọn, lập tức gọi điện cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng biết chuyện không nhịn được mà cười. Cô ta và Bành Quân Tường là bạn học cũ, Bành Quân Tường nói vòng vo một vòng rồi lại thông qua Trương Dương chuyển lời rõ ràng là trong lòng có tật. Cố Giai Đồng hiểu rất rõ chuyện này. Con người có lúc này lúc khác, bây giờ cha mình đã lui khỏi cái ghế bí thư tỉnh ủy rồi, đương nhiên sẽ không có nhiều người chạy theo nữa, Bành Quân Tường suy nghĩ vì lợi ích của mình cũng không có gì là quá đáng, cô ta rất thoải mái đồng ý, tự mình xuất tiền ra mua lại cổ phần của Bành Quân Tường, cô ta cũng đã có dự tính rồi, sẽ giao toàn bộ cho Thường Hải Thiên kinh doanh.
Qua điện thoại, Trương Dương lại hỏi thăm sức khỏe của Cố Doãn Tri, Cố Giai Đồng nói rằng sức khỏe của cha mình vẫn rất tốt, nghỉ hè ba cha con đã đi du lịch ở Kinh Thành, Cố Minh Kiện sắp ra tù rồi, cho nên bọn họ tạm thời không trở về Bình Hải, ở lại Kinh Thành chuẩn bị đón Cố Minh Kiện.
............
Khi Trương Dương rời khỏi Thủy Thượng Nhân Gia cũng đã bốn giờ chiều rồi, hắn đến bãi để xe chuẩn bị lấy xe ra đột nhiên phát hiện có một người lấm lét nhìn hắn từ xa, Trương Dương cảnh giác quay người lại nhận ra người đó là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan.
Trương Dương tuy tự đáy lòng không muốn tiếp con người này, nhưng dù sao đó cũng là cha của Hà Hâm Nhan, vì quan hệ với Hà Hâm Nhan nên hắn cũng không thể giả như không quen biết, huống hồ Hà Trách Thành đã tươi cười bước tới chỗ hắn, vui vẻ nói: Trương Dương! Bác suýt nữa thì không dám nhận, không phải trước đây cháu lái xe Jeep sao? Sao lại đổi rồi à?
Trương Dương mỉm cười gật đầu với y: Cái thứ đó tốn xăng quá, cho nên đổi sang chiếc này.
Hà Trác Thành nói: Loại này cũng không tiết kiệm xăng, chiếc Xiali kia của bác mới tốt kìa, đi trăm dặm mà chưa đến vạch sáu. Y đưa tay chỉ ra chiếc Xiali màu đỏ ở phía xa xa, Trương Dương nhìn theo hướng chỉ tay, lại thấy trong xe có một cô gái ăn mặc diêm dúa, cô gái đó đang trang điểm, mắt không thèm nhìn ra ngoài một giây.
Trương Dương thầm cười, Hà Trác Thành thật là phong lưu, tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn đi lừa các cô cái trẻ.
Hà Trác Thành nói: Gần đây có gặp Hâm Nhan không?
Trương Dương nói: Cô ấy đến đảo Tắc Ban chụp quảng cáo rồi, chắc phải tháng mười mới về.
Hà Trác Thành nói: Cái đứa trẻ này thật tài giỏi, không phụ sự nuôi dưỡng khổ nhọc bao nhiêu năm của bác.
Lời này Trương Dương thật sự không muốn nghe, Hà Hâm Nhan có thể có được ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào sự phấn đấu và tự cường của cô ấy, không chút liên quan nào với một người cha không xứng như Hà Trác Thành. Hắn nhìn nhìn đồng hồ: Bác Hà, cháu có việc, cháu đi trước đây.
Hà Trác Thành nói: Đừng vội, bác còn có việc muốn tìm cháu.
Trương Dương có chút mất kiên nhẫn: Bác nói đi.
Hà Trác Thành nói: Có thể cho bác số điện thoại của Hâm Nhan không?
Trương Dương biết y tìm Hà Hâm Nhan nhắc chắc chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nên cố ý thở dài nói: Thật là ngại quá, cô ấy không muốn cháu cho bác, tính cách của Hâm Nhan bác cũng biết rồi, nếu như cháu cho bác thì cô chắc chắn sẽ trở mặt với cháu.
Hà Trác Thành cười nói: Cháu xem cháu nói gì kìa, cháu với nó có quan hệ gì cơ chứ, sao có thể trở mặt với cháu được.
Trương Dương thật sự là vô cùng ghét Hà Trác Thành, hắn cười nói: Quan hệ giữa chúng cháu là gì là chuyện riêng của chúng cháu, nhưng số điện thoại thì cháu không thể cho bác, đàn ông luôn phải biết giữ lời hứa, đúng không?
Điệu cười của Hà Trác Thành trở nên gượng gạo.
Trương Dương nói: Bác Hà, có câu này cháu từ lâu đã muốn nói với bác rồi, Hâm Nhan đã lớn như vậy rồi, nhưng người làm cha như bác rốt cuộc đã quan tâm được gì cho cô ấy? Con cái sinh ra tuyệt đối là để báo hiếu cha mẹ, tuy bề ngoài Hâm Nhan lạnh lùng với bác, nhưng sao có thể thật sự tuyệt tình với bác? Bác hãy về nhà bình tĩnh mà suy nghĩ lại, nghĩ xem những gì bác làm có xứng đáng với con gái bác không?
Hà Trác Thành nói: Bác chẳng qua chỉ là muốn có số điện thoại của con gái thôi, liệu còn có mục đích gì khác sao?
Trương Dương nói: Bác Hà, trong xã hội này cháu cũng đã gặp không ít người, có những người có những việc cháu có thể nhìn thấu.
Hà Trác Thành mặt đỏ lên.
Trương Dương lại nói: Uông Đông Lai có còn đến tìm bác gây sự không?
Hà Trác Thành lắc đầu nói: Uông Đông Lai xảy ra chuyện rồi. Câu lạc bộ đêm của hắn có người hút ma túy bị chết, ma túy là do hắn cung cấp, cho nên đã bị công an bắt đi rồi, có lẽ nhất thời sẽ không ra được.
Loại rác rưởi đó chưa chết là còn may.
Hà Trác Thành nói: Bác gần đây có mở một công ty quảng cáo, nhận một số quảng cáo đèn, cho nên muốn liên lạc với Hâm Nhan xem nó có chịu giúp bác một chút không.
Trương Dương cười nói: Bác có biết bây giờ giá cả để mời Hâm Nhan về làm quảng cáo là bao nhiêu không? Công ty quảng cáo của bác có mời nổi cô ấy không?
Hà Trác Thành nói: Bác mới chỉ nghĩ thôi.
Trương Dương nói: Thật thà chăm chỉ làm một chút việc là tốt nhất, thực ra cháu cảm thấy bác vẫn nên dựa vào bản lĩnh của mình làm ra chút thành tích để cho Hâm Nhan thấy bác dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể đứng được trong xã hội này. Nói rồi Trương Dương lên luôn xe, tự nghĩ lại thấy buồn cười, Hà Trác Thành rõ ràng là trưởng bối của mình, vậy mà lại bị mình giáo huấn cho một trận. Điều Trương Dương vẫn là người có tình người, hắn hạ cửa sổ xe xuống, nói: Công ty quảng cáo của bác tên là gì?
Hà Trác Thành nói: Công ty quảng cáo Hoan Nhan! Chủ yếu quảng cáo đèn điện.
Trương Dương nói: Bác hãy đi tìm Tưởng Kì Vĩ của công ty Phi Tiệp, trở về cháu sẽ nói chuyện với anh ta, giúp bác liên hệ một số mối làm ăn.
Hà Trác Thành tươi cười nói: Cám ơn, cám ơn.
Trương Dương đóng cửa sổ xe lại và lái đi. Thường Hải Tâm đã giúp hắn sắp xếp một chỗ ở, chính là ở Nhất Chiêu thành phố Lam Sơn. Trương Dương về đến căn phòng của mình kiểm tra lại vết thương, lại đắp lên loại thuốc mà mình tự chế. Những chuyện xảy ra ở Nam Tích này cũng thật là tình cờ. Nếu như không phải hắn ở trong biệt thự số 33, nếu như không gặp Chu Tiếu Vân, thì lớp học tinh thần văn minh lần này chắc chắn sẽ giống như một chuyến du lịch điều dưỡng. Nhưng sự việc đã thay đổi cùng với sự xuất hiện của Chu Tiếu Vân. Hắn đã gia nhập vào chính cục thành phố Nam Tích mà không có chút chuẩn bị nào, đồng thời cũng rơi vào trong cuộc đấu tranh giữa hai nhân vật lớn là Tống Hoài Minh và Kiều Chấn Lương.
Về mặt tình cảm, Trương Dương chắc chắn muốn thân thiết hơn với Tống Hoài Minh, nhưng hắn không muốn phải đưa ra chọn lựa phe cánh giữa Tống Hoài Minh và Kiều Chấn Lương, vì hắn cho rằng cấp bậc của mình vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào đấu đá cấp cao.
Chuyện của Đường Hưng Sanh cũng không phải đã kết thúc từ đây, hắn muốn giết Trương Dương và Chu Tiếu Vân diệt khẩu, ý đồ che giấu tội chứng, khi hắn nhận thức được tất cả đều đã không còn thể cứu vãn, Đường Hưng Sanh liền chọn con đường tháo chạy. Những chuyện liên quan đến hắn cũng theo hắn mà đi, trong đó vẫn còn không ít vấn đề, Chu Tiếu Nguyệt rốt cuộc chết như thế nào? Tự sát hay là bị hắn giết, sau lưng việc Đường Hưng Sanh tham ô còn có bao nhiêu người dính vào.
Trên đời này có rất nhiều việc không thể giải quyết rõ ràng, Trương Dương có thể nhìn ra được một số việc từ sự lỡ mồm của Thường Lăng Không, vì chuyện của Đường Hưng Sanh, các cấp lãnh đạo của thành phố Nam Tích đã có một số cách nhìn khác nhau về mình. Bọn họ tuy không nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều sẽ có chút không vui. Trương Dương dù sao cũng là một người ngoài, hắn nhúng tay vào chuyện của Nam Tích, làm cho các lãnh đạo cấp cao của Nam Tích rất khó xử. Nghĩ đến đây, Trương Dương định sẽ tạm thời buông chuyện của Đường Hưng Sanh ra, sứ mạng của mình đã hoàn thành, bây giờ kỉ ủy tỉnh và tổ công tác sở công an đã hoàn toàn tiếp quản chuyện này, không cần hắn phải giúp nữa.
Buổi chiều, La Tuệ Ninh gọi điện tới, bà ấy nói tối mai sẽ tới Đông Giang, lần này La Tuệ Ninh ngồi tàu hỏa đến, Trương Dương liền nói sẽ đến ga xe lửa Đông Giang đón.
Bên này vừa đặt điện thoại xuống thì chuông đã kêu lên. Vì Trương Dương bây giờ mặc áo vào hơi bất tiện nên để trần luôn ra mở cửa. Có thể tìm tới nơi này chắc chắn chỉ có người quen thôi. Ngay cả lỗ mắt mèo hắn cũng chẳng buồn nhìn qua, vừa mở cửa ra đã thấy Tần Thanh và Đường Hải Tâm đứng bên ngoài. Trương Dương cười ha ha nói: Ngại quá, thất lễ rồi, thất lễ rồi.
Tần Thanh nhìn hắn thầm oán trách, lòng nói trên người anh còn có gì mà em chưa thấy chứ? Nhưng trước mặt Thường Hải Tâm lại trần ra như thế à.
Thường Hải Tâm đỏ cả mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào Trương Dương, nhẹ giọng nói: Điều kiện ở đây thế nào? Ở có quen không?
Trương Dương gật đầu nói: Rất tốt, quen.
Tần Thanh nhìn lên vai Trương Dương, phát hiện ra vết thương đã bắt đầu khép lại, cô ta rất có lòng tin đối với y thuật của Trương Dương, chút vết thương này không đáng là gì.
Tần Thanh nói: Thứ năm tuần sau bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh Khổng Nguyên sẽ đến kiểm tra tình hình của lớp học, đến lúc đó vết thương của anh chắc khỏi rồi, cố gắng đừng vắng mặt nhé.
Trương Dương nói: Khổng Nguyên? Bộ trưởng bộ tổ chức từ lúc nào đã trở thành họ Khổng?
Tần Thành cười nói: Anh cũng là cán bộ quốc gia, vậy mà biến động lớn như thế của bộ tổ chức tỉnh mà anh lại không biết.
Trương Dương nói: Khổng Nguyên được điều từ đâu đến?
Tần Thanh nói: Được điều từ Kinh Thành tới.
Trương Dương nói: Ôi, anh cứ tưởng chuyện Lý Mãn Đường lên thay thế là chuyện chắc như đinh đóng cột., thật không ngờ.
Tần Thanh nói: Chuyện chính trị chẳng ai có thể biết rõ được cả, dụng ý của lãnh đạo cấp cao chẳng ai đoán ra được.
Thường Hải Tâm nhìn thấy áo của Trương Dương, không lên tiếng mà lặng lẽ đem đi giặt. Trước mặt Tần Thanh, Trương Dương có chút ngại: Cái đó... Thường Tâm, để lát tôi tự đi giặt là được rồi.
Thường Hải Tâm cười nói: Trước đây ở trường Đảng cậu đâu có khách sao bao giờ, bây giờ bị thương rồi lại biết khách sáo à.
Tần Thanh nhìn Trương Dương, trong mắt chứa đầy ý tứ sâu xa, mắt hướng về phía nhà tắm, rồi gật gật đầu.
Trương Dương cũng nhìn về phía nhà tắm, sau đó lắc lắc đầu.
Thường Hải Tâm bước từ trong nhà tắm ra: Hai người nói chuyện trước đi, tôi đi mua bột giặt, trên áo dính máu, giặt thế nào cũng không sạch.
Trương Dương nói: Không cần phiền phức thế đâu, nếu như không giặt sạch được thì vứt đi.
Thường Hải Tâm làm ra vẻ nghiêm chỉnh: Đồng chí Trương Dương, phô trương lãng phí là không được. Đồng chí là cán bộ quốc gia, việc đơn giản đấy mà cũng không hiểu sao?
Trương Dương cười cười, chỉ có thể kệ cô ấy.
Thường Hải Tâm vừa bước ra cửa thì Tần Thanh đã hỏi: Anh lắc đầu làm gì?
Trương Dương cười híp mắt nói: Thế em gật đầu là có ý gì?
Tần Thanh nhỏ tiếng đáp: Em thấy Tiểu Thường và anh có gì đó khác khác.
Trương Dương nói: Anh lắc đầu là nói giữa tụi anh rất trong sáng, chẳng có quan hệ gì cả.
Tần Thanh nói: Sao có thể nói như vậy được, hai người là bạn học đồng môn mà.
Trương Dương bị cô ấy làm cho rất buồn cười, hắn liền tiến lên trước nói nhỏ: Vậy cũng không thể so với chúng ta được, chúng ta là bạn cùng giường mà.
Tần Thanh đỏ mặt nói: Đáng ghét.
Thường Hải Tâm bất kể lúc nào cũng có thể trở về, Trương Dương cũng không dám bỡn cợt quá, hắn liền ho một tiếng nói: Ngày mai anh đi Đông Giang.
Tần Thanh có chút ngạc nhiên, cô quan tâm hỏi: Sao vội thế, vết thương của anh vẫn chưa lành mà.
Trương Dương lúc này mới nói cho biết chuyện La Tuệ Ninh tối mai sẽ đến Đông Giang, hắn cười nói: Cơ thể của anh em biết rõ mà, ngày mai vết thương cơ bản sẽ phục hồi.
Tần Thanh nói: Con người dù sao cũng không phải là sắt đá, bây giờ anh còn trẻ có lẽ không cảm thấy gì, nhưng nếu như không chú ý thì sau này tuổi tác lớn hơn có thể sẽ để lại di chứng đấy.
Trương Dương cười nói: Anh biết em quan tâm anh, yên tâm đi, lần này anh đưa mẹ nuôi đi về Tu Văn một chút thôi, không mệt đâu.
Tần Thanh nói: Không được lái xe...
Lúc này Thường Hải Tâm đã mua bột giặt về, cô ấy cười nói: Đang nói chuyện gì thế?
Tần Thanh nói: Ngày mai Trương Dương đi Đông Giang, tôi đang khuyên anh ấy đừng có chạy linh tinh.
Thường Hải Tâm nói: Vậy thì không được rồi, cậu vẫn chưa cắt chỉ mà.
Trương Dương nói: Đưa dao tôi có thể tự cắt, tôi không muốn đến bệnh viện đâu.
Tần Thanh nói: Nếu như nhất định muốn đi thì đừng có lái xe, suy nghĩ cho sự an toàn của mình, cũng nghĩ cho sự an toàn của người khác.
Thường Hải Tâm nói: Nếu nhất định muốn đi, tôi sẽ bảo anh hai cho người tới đưa cậu đi.
Tần Thanh cười nói: Sắp xếp như vậy là tốt nhất.
Trương Dương nói: Nếu mượn cả người và xe chắc tôi sẽ mượn mấy ngày liền đấy.
Thường Hải Tâm nói: Không sao, chiếc xe đó anh hai bình thường không có dùng, nói là chỉ dùng khi tiếp khách quý, bình thường cũng chẳng thấy có mấy khách quý đến tìm anh ấy. Vì chuyện này mà cha tôi đã nhiều lần mắng anh ấy, nói anh ấy dùng tư tưởng của giai cấp tư sản để làm việc, nói anh ấy phô trương lãng phí.
Nghĩ đến tính cách của Thường Tụng, Trương Dương bất giác cười lớn lên.
......................
Trương Dương suy đi tính lại cuối cùng vẫn quyết định không nói chuyện La Tuệ Ninh đến Bình Hải cho Tống Hoài Minh biết. Tuy trước đây Tống Hoài Minh có nói muốn gặp mặt La Tuệ Ninh, Trương Dương sẽ sắp xếp, nhưng bây giờ La Tuệ Ninh đến Đông Giang, lấy danh nghĩa cá nhân để đến, nên chắc không thích nhiều người đến quấy rầy.
Cách ga còn khoảng một giờ nữa. Trương Dương đã mang theo Lão Từ, lái xe của Thường Hải Long. Lão Từ là một lái xe có tính tình trầm ổn, lái xe cũng gần 30 năm rồi. Điều khó có được là đã lái xe nhiều năm như thế mà Lão Từ chưa từng một lần xảy ra tai nạn, nếu nói về nhược điểm thì là lái xe quá chậm. Tốc độ quy định của tỉnh là 90 mà ông ấy tuyệt đối sẽ không vượt qua một chút nào, Trương đại quan nhân đã quen lái xe nhanh rồi, giờ ngồi trong xe, gặp phải một tài xế trầm ổn như Lão Từ, quả thật có chút không thích ứng được.
Lão Từ cũng không nói nhiều, đến được nơi, mở cửa xe, đi sang một bên hút thuốc, ông ấy nghiện thuốc không nhẹ, nhưng khi lái xe tuyệt đối không hút thuốc, chỉ khi nào dừng xe nghỉ ngơi mới lấy ra thưởng thức một chút.
Trương Dương nói: Lão Từ, bác đợi ở đây nhé, cháu đi vào ga.
Uh! Lão Từ đáp một tiếng, lại ngồi xổm xuống ra sức hút thuốc. Trương Dương lấy một cây thuốc Trung Hoa từ trong hành lí ra ném về phía Lão Từ.
Lão Từ kinh ngạc nói: Thị trưởng Trương, sao tôi có thể nhận...
Trương Dương xua xua tay tỏ ý bảo ông ta đừng từ chối, rồi bước về phía ga. Hắn rất quen thuộc với tình hình của ga xe lửa Đông Giang, mua một chiếc vé sân ga, rồi đi thẳng vào trong đón La Tuệ Ninh.
Trương Dương thật không ngờ La Tuệ Ninh lần này lại tự đến đây, mặc một bộ quần áo màu cà phê, La Tuệ Ninh bước ra khỏi xe lửa, Trương Dương vẫn nhìn ra phía sau, xem phía sau có ai đi cùng không.
La Tuệ Ninh cầm chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán, cười nói: Cái đứa nhóc này, nhìn cái gì? Không có người khác đi cùng đâu, còn không mau xách hộ mẹ hành lý. Bà ấy chỉ tay về phía chiếc hòm da màu đen.
Trương Dương đi tới, đi bên cạnh hắn là một cu li hắn vừa tìm được, dù sao vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Trương đại quan nhân cũng biết bảo vệ cơ thể mình.
Cu li đó cầm lấy hành lý của La Tuệ Ninh.
Trương Dương và La Tuệ Ninh đi theo sau cu li đó, Trương Dương nói: Mẹ nuôi, sao lần này mẹ lại đến một mình?
La Tuệ Ninh nói: Một người đi yên tĩnh hơn, thực ra cha nuôi con muốn bảo Lý Vĩ đi cùng mẹ đến, nhưng mẹ không chịu, lần này về thăm quê, việc gì mà phải làm lớn chứ?
Trương Dương cười nói: Bố nuôi cũng là vì lo cho sự an toàn của mẹ thôi.
La Tuệ Ninh nói: Ở châu Âu, sự an toàn bị uy hiếp bởi đất khách quê người, nhưng đây là Bình Hải, là đất nước của chính mình thì có gì phải lo nữa chứ?
Thường Lăng Không đi đến, cười nói: Bí thư Từ có gì dặn dò?
Từ Quang Nhiên đáp: Trương Dương dù sao cũng bị thương ở Nam Tích ta, cậu hãy dành chút thời gian đến Lam Sơn thăm hắn, thay mặt bạn lãnh đọa tỉnh ủy thành phố giử lời hỏi thăm hắn.
Thường Lăng Không gật đầu: Bí thư Từ yên tâm, sáng mai tôi sẽ đi ngay.
Từ Quang Nhiên nói với Hạ Bá Đạt: Đồng chí Hạ hãy giúp ta đón tiếp tổ điều tra phía tỉnh, hãy cố gắng nói chuyện với bọn họ.
Hạ Bá Đạt nói: Được rồi!
Khi Thường Lăng Không đến bệnh viện nhân dân số 1 Lam Sơn thăm Trương Dương thì Trương Dương đã chuẩn bị xuất viện rồi. Tuy phía bệnh viện vẫn muốn ngăn cản hắn, nhưng Trương đại quan nhân một mực nói: Các anh nhất quyết bắt tôi nằm viện thì tôi sẽ lại trốn ra. Chủ nhiệm khoa ngoại Trần Nghĩa Quân cũng không thể làm gì, các kết quả xét nghiệm của Trương Dương đều bình thường, để hắn ở lại bệnh viện cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đã để cho bác sĩ viết giấy ra viện cho Trương Dương.
Vai trái của Trương Dương vẫn không thể hoạt động tùy ý, có điều bây giờ đã không còn đau nữa. Thấy Thường Lăng Không bước vào, Trương Dương không khỏi buồn cười nói: Thị trưởng Thường, sao anh lại đích thân đến đây vậy. Hắn đưa tay ra bắt tay với Thường Lăng Không.
Thường Lăng Không bắt tay, mỉm cười: Xem ra vẫn không tồi, tôi tưởng rằng cậu còn đang nằm trên giường không ngồi dậy nổi cơ.
Trương Dương nói: Đảng viên đảng cộng sản chúng ta đều là những người có ý chí thép mà, chút vết thương này có đáng là gì.
Thường Lăng Không nhìn hành lí bên cạnh của hắn, nói: Chuẩn bị xuất viện rồi?
Trương Dương gật đầu nói: Vừa làm xong thủ tục xuất viện, con người tôi sợ nhất là nằm viện, buồn bực chết đi được, vốn không có bệnh gì cũng thành có bệnh.
Thường Lăng Không nói: Định trở về Tĩnh Hải hay là ở lại Lam Sơn?
Trương Dương nói: Chuẩn bị ở lại Lam Sơn mấy ngày, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã, bây giờ tôi mà về Tĩnh Hải e là không được hoan nghênh lắm.
Thường Lăng Không cười nói: Nói gì thế, cậu giúp Nam Tích chúng tôi đào ra một con sâu mọt, tất cả lãnh đạo Nam Tích chúng tôi đều rất cảm ơn cậu.
Trương Dương nói: Câu này của anh có chút trái với lòng nhé, chuyện lần này của Đường Hưng Sanh tôi không hề báo qua với lãnh đạo Nam Tích các anh, mà trực tiếp chen tay vào, quả thực là về lễ tiết thì vẫn có chút gì đó không được hay lắm, nếu thị trưởng Thường có muốn trách, tôi cũng không có gì để nói.
Thường Lăng Không nói: Trương Dương, chúng tôi đương nhiên là hi vọng cậu có thể đem chuyện này nói trước cho phía Nam Tích chúng tôi, nhưng nếu như cậu không nói tất là có lí do của cậu. Nghe nói trên tỉnh trực tiếp hạ mệnh lệnh cho cậu. Nam Tích dù có lớn cũng không thể lớn hơn Bình Hải được. Ý trong lời của hắn chính là cho dù đám quan viên của Nam Tích bọn họ có lớn hơn nữa cũng không thể lớn bằng tỉnh trưởng Tống Hoài Minh được. Đã có Tống Hoài Minh chống eo rồi thì Trương Dương đương nhiên sẽ không cần phải giải thích với bọn họ.
Trương Dương hơi ngại, cười cười, hắn nói với Thường Lăng Không: Trưa nay cùng ăn cơm đi, ở chỗ Thúy Vân Hồ Thủy Thượng Nhân Gia nhé, tôi giới thiệu cho anh vài người bạn.
Thường Lăng Không cười gật đầu đồng ý.
Bữa cơm ở Thủy Thượng Nhân Gia lần này là do ông chủ Bành Quân Tường mời khách, y nghe nói Trương Dương bị thương nên đặc biệt chuẩn bị tiệc rượu để giải xui cho hắn.
Lần này Bành Quân Tường còn mời cả anh em Thường Hải Long và Thường Hải Tâm, Tưởng Kì Vĩ, y cũng thông qua Thường Hải Tâm mời Tần Thanh, có điều Tần Thanh nói là có việc nên không đến được.
Thấy Trương Dương và Thường Lăng Không cùng đến, Thường Hải Long cười nói: Thị trưởng Thường, đến Lam Sơn lúc nào thế? Thường Lăng Không là phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, đã từng đến nhà bọn họ chơi, Thường Tụng còn cười nói đùa rằng bọn họ có quan hệ họ hàng, nhưng thực ra hai người chẳng qua chỉ là đều có họ Thường, thêm nữa trùng hợp đều là thị trưởng lâm thời của hai thành phố mà thôi.
Thường Lăng Không nói: Vừa mới đến thôi, tôi là thay mặt cho tất cả các vị lãnh đạo chính quyền thị ủy Nam Tích đến thăm hỏi phó thị trưởng Trương.
Bành Quân Tường vội vã sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, Trương Dương nói nhỏ với Thường Hải Tâm: Phó thị trưởng Tần sao chưa đến?
Thường Hải Tâm nói: Gần đây trong thành phố có rất nhiều dự án mới, rất bận, tôi cũng suýt nữa không tới được.
Trương Dương gật đầu nói: Có bận hơn nữa cũng phải ăn cơm chứ?
Bành Quân Tường đưa bọn họ vào một gian phòng, mỉm cười giới thiệu nói: Thủy Thượng Nhân Gia chúng tôi gần đây có làm một loạt các thức ăn thôn dã, nguyên liệu đều là những thứ thuần khiết thiên nhiên, cộng thêm tài nghệ bậc nhất của đầu bếp chúng tôi tuyệt đối sẽ làm cho mọi người hài lòng.
Trương Dương cười nói: Có một thời gian không gặp mà anh càng lúc càng biết cách quảng cáo rồi đấy, mau mau mang thức ăn lên mới được.
Bành Quân Tường cười nói: Đây đây, mang lên ngay đây! Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Khi nhân viên phục vụ rót rượu cho Trương Dương, Thường Hải Tâm nói: Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi, đừng uống.
Trương Dương nói: Không sao, gặp được nhiều bạn cũ thế này, thị trưởng Thường lại còn đích thân đến thăm tôi, sao tôi có thể không uống chứ. Như thế này đi, tôi uống một chút, rượu có thể làm hoạt huyết, cũng có lợi cho vết thương khép lại.
Thường Hải Tâm đương nhiên không tin vào mấy lời ngụy biện đấy của hắn rồi, có điều Trương Dương đã nói đến mức ấy thì mình cũng không tiện ngăn cản, nên vẫn để cho nhân viên phục vụ rót cho hắn ít rượu.
Trương Dương nâng chén lên nói: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi xin dùng chén rượu này để bày tỏ lòng biết ơn thật sự tới mọi người.
Tất cả mọi người cùng hưởng ứng, uống cạn chén với Trương Dương. Tưởng Kì Vĩ nói: Thị trưởng Trương, tôi thấy cậu đúng là phúc lớn mạng lớn, bất luận là gặp phải tình huống nguy hiểm nào cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.
Bành Quân Tường nói: Đây gọi là hồng phúc tề thiên.
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: Ông chủ Bành chớ nói bừa, câu này mà ở triều Đại Tùy là khi quân phạm thượng, sẽ bị chặt đầu đấy.
Bành Quân Tường cười nói: Cho nên mới nói xã hội chủ nghĩa của chúng ta là tốt nhất.
Trương Dương chủ động chạm một chén với Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm tỏ vẻ tức giận nói: Cậu thì bây giờ tự do rồi, làm cho viện trưởng Triệu oán trách tôi một hồi. Hôm qua phẫu thuật, hôm nay xuất viện, một cán bộ quốc gia mà lại tự do bừa bãi như vậy.
Trương Dương cười bồi nói: Tôi thật sự không thể ở đó thêm nữa, ngửi thấy cái mùi lysol là tôi muốn nôn rồi, bây giờ nấc rượu cũng là mùi lysol, rượu Mao Đài có uống vào cũng không thơm nữa.
Bành Quân Tường nói: Thị trưởng Trương có phải đang trách rượu của tôi không ngon không?
Trương Dương nói: Đâu có, đâu có, rượu của anh rất ngon, nhưng vị giác của tôi bị mùi bệnh viện phá hỏng rồi.
Thường Lăng Không cười nói: Tôi cũng không thích đi bệnh viện, luôn cảm thấy đến bệnh viện rồi thì tính mạng mình tất cả sẽ giao cho người ta, chuyện gì cũng không do mình quyết định nữa.
Lúc này nhân viên phục vụ bê tới một đĩa đầu cá tạp, cũng chính là các loại đầu cá nước ngọt được nướng lên cùng nhau, có cá lóc, cá chạch, cá hổ đầu sa, cá cỏ... Bành Quân Tường giới thiệu nói: Món này là chúng tôi học được từ nông gia ở hồ Phong Trạch đấy, mọi người thưởng thức thử coi.
Trương Dương gắp lấy một miếng cá hổ đầu sa cho vào bát, vừa ăn vừa nói: Mùi vị không tồi, tôi đã làm ở Phong Trạch lâu như vậy mà chưa từng ăn món này.
Bành Quân Tường cười nói: Đó là bởi vì thị trưởng Trương ít xuống cơ sở.
Trương Dương nói: Anh nói thế là ý nói tôi làm việc bất lực sao?
Bành Quân Tường vội vàng giải thích: Tôi không có ý đó, tôi là nói thị trưởng Trương không thể đi hết được tất cả mọi nơi ở Phong Trạch được. Y càng nói càng loạn, có chút ngại ngùng nâng chén rượu lên nói: Tôi nói sai rồi, tự phạt mình một chén.
Trương Dương cười nói: Nhận tội là tốt rồi, thực ra tôi cũng là người, là người thì tất phải có khuyết điểm, mà khuyết điểm của tôi lại không ít, may mà có ông chủ Bành nhắc nhở.
Thường Lăng Không trêu chọc nói: Khuyết điểm của cậu chính là chưa từng ăn món ăn này sao?
Trương Dương tỏ ra nghiêm túc gật gật đầu nói: Đúng thế, tôi đến Phong Trạch lâu như vậy mà lại chưa từng ăn đầu cá tạp, thật là hổ thẹn, hổ thẹn!
Sau bữa trưa, Thường Lăng Không lập tức trở về Nam Tích, buổi chiều y có một cuộc họp quan trọng, phải nhanh chóng trở về. Thường Hải Long, Thường Hải Tâm, Tưởng Kì Vĩ đều có việc riêng cũng lần lượt cáo lui. Trương Dương vốn đang muốn đi thì Bành Quân Tường liền giữ hắn lại uống chén trà.
Bốn nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp nhẹ nhàng mang trà đến, mùi trà bay thoang thoảng, Trương đại quan nhân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Trương đại quan nhân nhìn sang phía Bành Quân Tường, ánh mắt rất phức tạp.
Bành Quân Tường bị Trương Dương nhìn chằm chằm nên có chút ngại ngùng, thấp giọng nói: Sao lại nhìn tôi như thế, làm như tôi giống kẻ trộm vậy.
Trương Dương nói: Dưới lễ tất cáo sở cầu, hôm nay anh vừa bày tiệc tẩy xui cho tôi, lại còn mời tôi uống trà, có phải là gặp vấn đề nan giải gì không?
Bành Quân Tường bị Trương Dương nói đúng tâm sự, liền cười ha ha nói: Thật là không có chuyện gì giấu qua được mắt cậu, thị trưởng Trương thật anh minh.
Anh bớt tâng bốc tôi đi, có chuyện gì cứ việc nói rõ.
Bành Quân Tường ho ho mấy tiếng nói: Thị trưởng Trương, từ khi cậu đi Phong Trạch, làm ăn buôn bán của Thủy Thượng Nhân Gia Giang Thành chúng tôi càng lúc càng đi xuống.
Trương Dương cười nói: Việc này anh phải tìm Cố Giai Đồng bàn bạc chứ, tôi không có cổ phần ở Thủy Thượng Nhân Gia, chẳng muốn lo lắng hộ anh việc này.
Bành Quân Tường làm mặt khổ sở nói: Cô Cố hoàn toàn không để tâm đến nhà hàng này, xưởng thuốc của cô ấy càng ngày càng lớn, càng ngày càng làm ăn phát đạt, đừng nói là Thủy Thượng Nhân Gia này không kiếm được tiền mà cho dù có phải đền tiền cô ấy cũng sẽ chẳng quan tâm.
Trương Dương đã hiểu ra rồi. Cố Giai Đồng không hứng thú lắm với việc kinh doanh nhà hàng. Bây giờ với tài năng kinh doanh của mình mà đã làm cho quy mô xưởng thuốc không ngừng mở rộng, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể biến xưởng thuốc của mình trở thành xưởng đi đầu trong ngành thuốc ở Bình Hải, lợi nhuận kiếm được đâu chỉ mấy nhà hàng là đã có thể so sánh được? Nhìn vẻ mặt khổ sở của Bành Quân Tường, Trương Dương cũng thấy có chút áy náy. Lúc đầu hắn đưa Bành Quân Tường đến đây mục đích là mở Thủy Thượng Nhân Gia để đối kháng với Tân Đế Hào của Kiều Mộng Viện, khi mới mở quả thật Thủy Thượng Nhân Gia chiếm ưu thế. Những người có tiền hay quan chức muốn đi ăn sẽ chọn Thủy Thượng Nhân Gia làm điểm đổ đầu tiên, nhưng sau này khi Kiều Chấn Lương về Bình Hải thì hướng gió lập tức thay đổi, tất cả mọi người đều như ong về tổ, hướng tới Tân Đế Hào, những người này mắt thật sáng, biết được ông chủ của Tân Đế Hào là ai, đều muốn nhân cơ hội này kết giao với con gái bí thư tỉnh ủy. Tuy những người thật sự muốn thông qua cách này để làm quen với Kiều Mộng Viện cũng không có nhiều, nhưng làm ăn của hai bên lại thay đổi rõ rệt. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì rất nhanh sẽ rơi vào tình trạng thu không đủ chi.
Trương Dương nói: Anh có ý gì?
Bành Quân Tường cười nói: Tôi muốn bán cổ phần của Thủy Thượng Nhân Gia đi, nhưng lại không biết nói như thế nào với cô Cố, cho nên tôi mới tìm cậu để thương lượng trước.
Trương Dương cười mắng nói: Bành Quân Tường ơi là Bành Quân Tường, anh thật là giảo hoạt, lúc trước cảm thấy có lời thì cố nhanh mà nhào vô, giờ thấy làm ăn không tốt lại muốn tháo chạy, mấy người làm ăn như anh thật chẳng có nghĩa khí.
Bành Quân Tường cười gượng gạo nói: Không còn cách nào khác, bao nhiêu người làm đều đợi cơm ăn, năm nay tôi đã mở rộng hai cửa hàng chi nhanh, làm ăn cũng không tồi, về mặt tiền vốn thì có chút khó khăn, cho nên tôi mới nghĩ như vậy.
Trương Dương gật đầu nói: Được, để tôi nói với cô ấy.
Bành Quân Tường liên mồm cảm ơn
Trương đại quan nhân làm việc luôn rất nhanh gọn, lập tức gọi điện cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng biết chuyện không nhịn được mà cười. Cô ta và Bành Quân Tường là bạn học cũ, Bành Quân Tường nói vòng vo một vòng rồi lại thông qua Trương Dương chuyển lời rõ ràng là trong lòng có tật. Cố Giai Đồng hiểu rất rõ chuyện này. Con người có lúc này lúc khác, bây giờ cha mình đã lui khỏi cái ghế bí thư tỉnh ủy rồi, đương nhiên sẽ không có nhiều người chạy theo nữa, Bành Quân Tường suy nghĩ vì lợi ích của mình cũng không có gì là quá đáng, cô ta rất thoải mái đồng ý, tự mình xuất tiền ra mua lại cổ phần của Bành Quân Tường, cô ta cũng đã có dự tính rồi, sẽ giao toàn bộ cho Thường Hải Thiên kinh doanh.
Qua điện thoại, Trương Dương lại hỏi thăm sức khỏe của Cố Doãn Tri, Cố Giai Đồng nói rằng sức khỏe của cha mình vẫn rất tốt, nghỉ hè ba cha con đã đi du lịch ở Kinh Thành, Cố Minh Kiện sắp ra tù rồi, cho nên bọn họ tạm thời không trở về Bình Hải, ở lại Kinh Thành chuẩn bị đón Cố Minh Kiện.
............
Khi Trương Dương rời khỏi Thủy Thượng Nhân Gia cũng đã bốn giờ chiều rồi, hắn đến bãi để xe chuẩn bị lấy xe ra đột nhiên phát hiện có một người lấm lét nhìn hắn từ xa, Trương Dương cảnh giác quay người lại nhận ra người đó là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan.
Trương Dương tuy tự đáy lòng không muốn tiếp con người này, nhưng dù sao đó cũng là cha của Hà Hâm Nhan, vì quan hệ với Hà Hâm Nhan nên hắn cũng không thể giả như không quen biết, huống hồ Hà Trách Thành đã tươi cười bước tới chỗ hắn, vui vẻ nói: Trương Dương! Bác suýt nữa thì không dám nhận, không phải trước đây cháu lái xe Jeep sao? Sao lại đổi rồi à?
Trương Dương mỉm cười gật đầu với y: Cái thứ đó tốn xăng quá, cho nên đổi sang chiếc này.
Hà Trác Thành nói: Loại này cũng không tiết kiệm xăng, chiếc Xiali kia của bác mới tốt kìa, đi trăm dặm mà chưa đến vạch sáu. Y đưa tay chỉ ra chiếc Xiali màu đỏ ở phía xa xa, Trương Dương nhìn theo hướng chỉ tay, lại thấy trong xe có một cô gái ăn mặc diêm dúa, cô gái đó đang trang điểm, mắt không thèm nhìn ra ngoài một giây.
Trương Dương thầm cười, Hà Trác Thành thật là phong lưu, tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn đi lừa các cô cái trẻ.
Hà Trác Thành nói: Gần đây có gặp Hâm Nhan không?
Trương Dương nói: Cô ấy đến đảo Tắc Ban chụp quảng cáo rồi, chắc phải tháng mười mới về.
Hà Trác Thành nói: Cái đứa trẻ này thật tài giỏi, không phụ sự nuôi dưỡng khổ nhọc bao nhiêu năm của bác.
Lời này Trương Dương thật sự không muốn nghe, Hà Hâm Nhan có thể có được ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào sự phấn đấu và tự cường của cô ấy, không chút liên quan nào với một người cha không xứng như Hà Trác Thành. Hắn nhìn nhìn đồng hồ: Bác Hà, cháu có việc, cháu đi trước đây.
Hà Trác Thành nói: Đừng vội, bác còn có việc muốn tìm cháu.
Trương Dương có chút mất kiên nhẫn: Bác nói đi.
Hà Trác Thành nói: Có thể cho bác số điện thoại của Hâm Nhan không?
Trương Dương biết y tìm Hà Hâm Nhan nhắc chắc chẳng có chuyện gì tốt đẹp, nên cố ý thở dài nói: Thật là ngại quá, cô ấy không muốn cháu cho bác, tính cách của Hâm Nhan bác cũng biết rồi, nếu như cháu cho bác thì cô chắc chắn sẽ trở mặt với cháu.
Hà Trác Thành cười nói: Cháu xem cháu nói gì kìa, cháu với nó có quan hệ gì cơ chứ, sao có thể trở mặt với cháu được.
Trương Dương thật sự là vô cùng ghét Hà Trác Thành, hắn cười nói: Quan hệ giữa chúng cháu là gì là chuyện riêng của chúng cháu, nhưng số điện thoại thì cháu không thể cho bác, đàn ông luôn phải biết giữ lời hứa, đúng không?
Điệu cười của Hà Trác Thành trở nên gượng gạo.
Trương Dương nói: Bác Hà, có câu này cháu từ lâu đã muốn nói với bác rồi, Hâm Nhan đã lớn như vậy rồi, nhưng người làm cha như bác rốt cuộc đã quan tâm được gì cho cô ấy? Con cái sinh ra tuyệt đối là để báo hiếu cha mẹ, tuy bề ngoài Hâm Nhan lạnh lùng với bác, nhưng sao có thể thật sự tuyệt tình với bác? Bác hãy về nhà bình tĩnh mà suy nghĩ lại, nghĩ xem những gì bác làm có xứng đáng với con gái bác không?
Hà Trác Thành nói: Bác chẳng qua chỉ là muốn có số điện thoại của con gái thôi, liệu còn có mục đích gì khác sao?
Trương Dương nói: Bác Hà, trong xã hội này cháu cũng đã gặp không ít người, có những người có những việc cháu có thể nhìn thấu.
Hà Trác Thành mặt đỏ lên.
Trương Dương lại nói: Uông Đông Lai có còn đến tìm bác gây sự không?
Hà Trác Thành lắc đầu nói: Uông Đông Lai xảy ra chuyện rồi. Câu lạc bộ đêm của hắn có người hút ma túy bị chết, ma túy là do hắn cung cấp, cho nên đã bị công an bắt đi rồi, có lẽ nhất thời sẽ không ra được.
Loại rác rưởi đó chưa chết là còn may.
Hà Trác Thành nói: Bác gần đây có mở một công ty quảng cáo, nhận một số quảng cáo đèn, cho nên muốn liên lạc với Hâm Nhan xem nó có chịu giúp bác một chút không.
Trương Dương cười nói: Bác có biết bây giờ giá cả để mời Hâm Nhan về làm quảng cáo là bao nhiêu không? Công ty quảng cáo của bác có mời nổi cô ấy không?
Hà Trác Thành nói: Bác mới chỉ nghĩ thôi.
Trương Dương nói: Thật thà chăm chỉ làm một chút việc là tốt nhất, thực ra cháu cảm thấy bác vẫn nên dựa vào bản lĩnh của mình làm ra chút thành tích để cho Hâm Nhan thấy bác dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể đứng được trong xã hội này. Nói rồi Trương Dương lên luôn xe, tự nghĩ lại thấy buồn cười, Hà Trác Thành rõ ràng là trưởng bối của mình, vậy mà lại bị mình giáo huấn cho một trận. Điều Trương Dương vẫn là người có tình người, hắn hạ cửa sổ xe xuống, nói: Công ty quảng cáo của bác tên là gì?
Hà Trác Thành nói: Công ty quảng cáo Hoan Nhan! Chủ yếu quảng cáo đèn điện.
Trương Dương nói: Bác hãy đi tìm Tưởng Kì Vĩ của công ty Phi Tiệp, trở về cháu sẽ nói chuyện với anh ta, giúp bác liên hệ một số mối làm ăn.
Hà Trác Thành tươi cười nói: Cám ơn, cám ơn.
Trương Dương đóng cửa sổ xe lại và lái đi. Thường Hải Tâm đã giúp hắn sắp xếp một chỗ ở, chính là ở Nhất Chiêu thành phố Lam Sơn. Trương Dương về đến căn phòng của mình kiểm tra lại vết thương, lại đắp lên loại thuốc mà mình tự chế. Những chuyện xảy ra ở Nam Tích này cũng thật là tình cờ. Nếu như không phải hắn ở trong biệt thự số 33, nếu như không gặp Chu Tiếu Vân, thì lớp học tinh thần văn minh lần này chắc chắn sẽ giống như một chuyến du lịch điều dưỡng. Nhưng sự việc đã thay đổi cùng với sự xuất hiện của Chu Tiếu Vân. Hắn đã gia nhập vào chính cục thành phố Nam Tích mà không có chút chuẩn bị nào, đồng thời cũng rơi vào trong cuộc đấu tranh giữa hai nhân vật lớn là Tống Hoài Minh và Kiều Chấn Lương.
Về mặt tình cảm, Trương Dương chắc chắn muốn thân thiết hơn với Tống Hoài Minh, nhưng hắn không muốn phải đưa ra chọn lựa phe cánh giữa Tống Hoài Minh và Kiều Chấn Lương, vì hắn cho rằng cấp bậc của mình vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào đấu đá cấp cao.
Chuyện của Đường Hưng Sanh cũng không phải đã kết thúc từ đây, hắn muốn giết Trương Dương và Chu Tiếu Vân diệt khẩu, ý đồ che giấu tội chứng, khi hắn nhận thức được tất cả đều đã không còn thể cứu vãn, Đường Hưng Sanh liền chọn con đường tháo chạy. Những chuyện liên quan đến hắn cũng theo hắn mà đi, trong đó vẫn còn không ít vấn đề, Chu Tiếu Nguyệt rốt cuộc chết như thế nào? Tự sát hay là bị hắn giết, sau lưng việc Đường Hưng Sanh tham ô còn có bao nhiêu người dính vào.
Trên đời này có rất nhiều việc không thể giải quyết rõ ràng, Trương Dương có thể nhìn ra được một số việc từ sự lỡ mồm của Thường Lăng Không, vì chuyện của Đường Hưng Sanh, các cấp lãnh đạo của thành phố Nam Tích đã có một số cách nhìn khác nhau về mình. Bọn họ tuy không nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều sẽ có chút không vui. Trương Dương dù sao cũng là một người ngoài, hắn nhúng tay vào chuyện của Nam Tích, làm cho các lãnh đạo cấp cao của Nam Tích rất khó xử. Nghĩ đến đây, Trương Dương định sẽ tạm thời buông chuyện của Đường Hưng Sanh ra, sứ mạng của mình đã hoàn thành, bây giờ kỉ ủy tỉnh và tổ công tác sở công an đã hoàn toàn tiếp quản chuyện này, không cần hắn phải giúp nữa.
Buổi chiều, La Tuệ Ninh gọi điện tới, bà ấy nói tối mai sẽ tới Đông Giang, lần này La Tuệ Ninh ngồi tàu hỏa đến, Trương Dương liền nói sẽ đến ga xe lửa Đông Giang đón.
Bên này vừa đặt điện thoại xuống thì chuông đã kêu lên. Vì Trương Dương bây giờ mặc áo vào hơi bất tiện nên để trần luôn ra mở cửa. Có thể tìm tới nơi này chắc chắn chỉ có người quen thôi. Ngay cả lỗ mắt mèo hắn cũng chẳng buồn nhìn qua, vừa mở cửa ra đã thấy Tần Thanh và Đường Hải Tâm đứng bên ngoài. Trương Dương cười ha ha nói: Ngại quá, thất lễ rồi, thất lễ rồi.
Tần Thanh nhìn hắn thầm oán trách, lòng nói trên người anh còn có gì mà em chưa thấy chứ? Nhưng trước mặt Thường Hải Tâm lại trần ra như thế à.
Thường Hải Tâm đỏ cả mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào Trương Dương, nhẹ giọng nói: Điều kiện ở đây thế nào? Ở có quen không?
Trương Dương gật đầu nói: Rất tốt, quen.
Tần Thanh nhìn lên vai Trương Dương, phát hiện ra vết thương đã bắt đầu khép lại, cô ta rất có lòng tin đối với y thuật của Trương Dương, chút vết thương này không đáng là gì.
Tần Thanh nói: Thứ năm tuần sau bộ trưởng bộ tổ chức tỉnh Khổng Nguyên sẽ đến kiểm tra tình hình của lớp học, đến lúc đó vết thương của anh chắc khỏi rồi, cố gắng đừng vắng mặt nhé.
Trương Dương nói: Khổng Nguyên? Bộ trưởng bộ tổ chức từ lúc nào đã trở thành họ Khổng?
Tần Thành cười nói: Anh cũng là cán bộ quốc gia, vậy mà biến động lớn như thế của bộ tổ chức tỉnh mà anh lại không biết.
Trương Dương nói: Khổng Nguyên được điều từ đâu đến?
Tần Thanh nói: Được điều từ Kinh Thành tới.
Trương Dương nói: Ôi, anh cứ tưởng chuyện Lý Mãn Đường lên thay thế là chuyện chắc như đinh đóng cột., thật không ngờ.
Tần Thanh nói: Chuyện chính trị chẳng ai có thể biết rõ được cả, dụng ý của lãnh đạo cấp cao chẳng ai đoán ra được.
Thường Hải Tâm nhìn thấy áo của Trương Dương, không lên tiếng mà lặng lẽ đem đi giặt. Trước mặt Tần Thanh, Trương Dương có chút ngại: Cái đó... Thường Tâm, để lát tôi tự đi giặt là được rồi.
Thường Hải Tâm cười nói: Trước đây ở trường Đảng cậu đâu có khách sao bao giờ, bây giờ bị thương rồi lại biết khách sáo à.
Tần Thanh nhìn Trương Dương, trong mắt chứa đầy ý tứ sâu xa, mắt hướng về phía nhà tắm, rồi gật gật đầu.
Trương Dương cũng nhìn về phía nhà tắm, sau đó lắc lắc đầu.
Thường Hải Tâm bước từ trong nhà tắm ra: Hai người nói chuyện trước đi, tôi đi mua bột giặt, trên áo dính máu, giặt thế nào cũng không sạch.
Trương Dương nói: Không cần phiền phức thế đâu, nếu như không giặt sạch được thì vứt đi.
Thường Hải Tâm làm ra vẻ nghiêm chỉnh: Đồng chí Trương Dương, phô trương lãng phí là không được. Đồng chí là cán bộ quốc gia, việc đơn giản đấy mà cũng không hiểu sao?
Trương Dương cười cười, chỉ có thể kệ cô ấy.
Thường Hải Tâm vừa bước ra cửa thì Tần Thanh đã hỏi: Anh lắc đầu làm gì?
Trương Dương cười híp mắt nói: Thế em gật đầu là có ý gì?
Tần Thanh nhỏ tiếng đáp: Em thấy Tiểu Thường và anh có gì đó khác khác.
Trương Dương nói: Anh lắc đầu là nói giữa tụi anh rất trong sáng, chẳng có quan hệ gì cả.
Tần Thanh nói: Sao có thể nói như vậy được, hai người là bạn học đồng môn mà.
Trương Dương bị cô ấy làm cho rất buồn cười, hắn liền tiến lên trước nói nhỏ: Vậy cũng không thể so với chúng ta được, chúng ta là bạn cùng giường mà.
Tần Thanh đỏ mặt nói: Đáng ghét.
Thường Hải Tâm bất kể lúc nào cũng có thể trở về, Trương Dương cũng không dám bỡn cợt quá, hắn liền ho một tiếng nói: Ngày mai anh đi Đông Giang.
Tần Thanh có chút ngạc nhiên, cô quan tâm hỏi: Sao vội thế, vết thương của anh vẫn chưa lành mà.
Trương Dương lúc này mới nói cho biết chuyện La Tuệ Ninh tối mai sẽ đến Đông Giang, hắn cười nói: Cơ thể của anh em biết rõ mà, ngày mai vết thương cơ bản sẽ phục hồi.
Tần Thanh nói: Con người dù sao cũng không phải là sắt đá, bây giờ anh còn trẻ có lẽ không cảm thấy gì, nhưng nếu như không chú ý thì sau này tuổi tác lớn hơn có thể sẽ để lại di chứng đấy.
Trương Dương cười nói: Anh biết em quan tâm anh, yên tâm đi, lần này anh đưa mẹ nuôi đi về Tu Văn một chút thôi, không mệt đâu.
Tần Thanh nói: Không được lái xe...
Lúc này Thường Hải Tâm đã mua bột giặt về, cô ấy cười nói: Đang nói chuyện gì thế?
Tần Thanh nói: Ngày mai Trương Dương đi Đông Giang, tôi đang khuyên anh ấy đừng có chạy linh tinh.
Thường Hải Tâm nói: Vậy thì không được rồi, cậu vẫn chưa cắt chỉ mà.
Trương Dương nói: Đưa dao tôi có thể tự cắt, tôi không muốn đến bệnh viện đâu.
Tần Thanh nói: Nếu như nhất định muốn đi thì đừng có lái xe, suy nghĩ cho sự an toàn của mình, cũng nghĩ cho sự an toàn của người khác.
Thường Hải Tâm nói: Nếu nhất định muốn đi, tôi sẽ bảo anh hai cho người tới đưa cậu đi.
Tần Thanh cười nói: Sắp xếp như vậy là tốt nhất.
Trương Dương nói: Nếu mượn cả người và xe chắc tôi sẽ mượn mấy ngày liền đấy.
Thường Hải Tâm nói: Không sao, chiếc xe đó anh hai bình thường không có dùng, nói là chỉ dùng khi tiếp khách quý, bình thường cũng chẳng thấy có mấy khách quý đến tìm anh ấy. Vì chuyện này mà cha tôi đã nhiều lần mắng anh ấy, nói anh ấy dùng tư tưởng của giai cấp tư sản để làm việc, nói anh ấy phô trương lãng phí.
Nghĩ đến tính cách của Thường Tụng, Trương Dương bất giác cười lớn lên.
......................
Trương Dương suy đi tính lại cuối cùng vẫn quyết định không nói chuyện La Tuệ Ninh đến Bình Hải cho Tống Hoài Minh biết. Tuy trước đây Tống Hoài Minh có nói muốn gặp mặt La Tuệ Ninh, Trương Dương sẽ sắp xếp, nhưng bây giờ La Tuệ Ninh đến Đông Giang, lấy danh nghĩa cá nhân để đến, nên chắc không thích nhiều người đến quấy rầy.
Cách ga còn khoảng một giờ nữa. Trương Dương đã mang theo Lão Từ, lái xe của Thường Hải Long. Lão Từ là một lái xe có tính tình trầm ổn, lái xe cũng gần 30 năm rồi. Điều khó có được là đã lái xe nhiều năm như thế mà Lão Từ chưa từng một lần xảy ra tai nạn, nếu nói về nhược điểm thì là lái xe quá chậm. Tốc độ quy định của tỉnh là 90 mà ông ấy tuyệt đối sẽ không vượt qua một chút nào, Trương đại quan nhân đã quen lái xe nhanh rồi, giờ ngồi trong xe, gặp phải một tài xế trầm ổn như Lão Từ, quả thật có chút không thích ứng được.
Lão Từ cũng không nói nhiều, đến được nơi, mở cửa xe, đi sang một bên hút thuốc, ông ấy nghiện thuốc không nhẹ, nhưng khi lái xe tuyệt đối không hút thuốc, chỉ khi nào dừng xe nghỉ ngơi mới lấy ra thưởng thức một chút.
Trương Dương nói: Lão Từ, bác đợi ở đây nhé, cháu đi vào ga.
Uh! Lão Từ đáp một tiếng, lại ngồi xổm xuống ra sức hút thuốc. Trương Dương lấy một cây thuốc Trung Hoa từ trong hành lí ra ném về phía Lão Từ.
Lão Từ kinh ngạc nói: Thị trưởng Trương, sao tôi có thể nhận...
Trương Dương xua xua tay tỏ ý bảo ông ta đừng từ chối, rồi bước về phía ga. Hắn rất quen thuộc với tình hình của ga xe lửa Đông Giang, mua một chiếc vé sân ga, rồi đi thẳng vào trong đón La Tuệ Ninh.
Trương Dương thật không ngờ La Tuệ Ninh lần này lại tự đến đây, mặc một bộ quần áo màu cà phê, La Tuệ Ninh bước ra khỏi xe lửa, Trương Dương vẫn nhìn ra phía sau, xem phía sau có ai đi cùng không.
La Tuệ Ninh cầm chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán, cười nói: Cái đứa nhóc này, nhìn cái gì? Không có người khác đi cùng đâu, còn không mau xách hộ mẹ hành lý. Bà ấy chỉ tay về phía chiếc hòm da màu đen.
Trương Dương đi tới, đi bên cạnh hắn là một cu li hắn vừa tìm được, dù sao vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Trương đại quan nhân cũng biết bảo vệ cơ thể mình.
Cu li đó cầm lấy hành lý của La Tuệ Ninh.
Trương Dương và La Tuệ Ninh đi theo sau cu li đó, Trương Dương nói: Mẹ nuôi, sao lần này mẹ lại đến một mình?
La Tuệ Ninh nói: Một người đi yên tĩnh hơn, thực ra cha nuôi con muốn bảo Lý Vĩ đi cùng mẹ đến, nhưng mẹ không chịu, lần này về thăm quê, việc gì mà phải làm lớn chứ?
Trương Dương cười nói: Bố nuôi cũng là vì lo cho sự an toàn của mẹ thôi.
La Tuệ Ninh nói: Ở châu Âu, sự an toàn bị uy hiếp bởi đất khách quê người, nhưng đây là Bình Hải, là đất nước của chính mình thì có gì phải lo nữa chứ?
/2583
|