Uy hiếp! Một sự uy hiếp trắng trợn, một cán bộ cấp phó sở nhỏ bé mà lại dám uy hiếp một cán bọ cấp thính, Tả Viên Triều cảm thấy hơi tức giận, Trương Dương ngoài mặt nói Bàng Bân, nhưng thực chân đang ám chỉ gã, Tả Viên Triều cũng khá kỵ Trương Dương, nhưng đó là trước kia, Trương Dương có hai ngọn núi lớn đằng sau là Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, giờ đây người đứng đầu Bình Hải đã trở thành Kiều Chấn Lương, Tả Viên Triều thân với Kiều Chấn Lương, điều này đã làm cho gã có dũng khí tranh hùng với Đỗ Thiên Dã. Không có ai chấp nhận ở dưới người khác, Đỗ Thiên Dã sau khi thích ứng với hoàn cảnh của Giang Thành, đã bắt đầu có những thủ đoạn chính trị rất mạnh mẽ, giữa gã và Tả Viên Triều cũng có một thời gian hòa thuận, nhưng tất cả đều thay đổi cùng với việc Kiều Chấn Lương bước vào Bình Hải.
Trương Dương tiện đường đến thăm Lí Trường Vũ ,gần đây, vị phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Lí Trường Vũ này khá là khiêm tốn, y vừa không nghiêng về phía Đỗ Thiên Dã, cũng không ngả sang phía Tả Viên Triều, y chính là y, đặt sức lực lên công tác mà mình quản lý, những việc khác, y rất ít khi hỏi đến, cũng lười đi hỏi, mâu thuẫn ngày càng sâu sắc giữa Tả Viên Triều và Đỗ Thiên Dã y đã phát giác từ lâu, nhưng Lý Trường Vũ chẳng có chút hứng thú nào với sự đấu đá giữa hai người đó cả, mâu thuẫn giữa đảng chính luôn luôn tồn tại, đây giống như mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu vậy, điều không giống nhau giữa nó là, nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn phía sua là con trai, còn nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn phía trước là quyền lực.
Khi Trương Dương đến phòng làm việc của Lý Trường Vũ, y đang ngồi xem báo, điều làm cho Trương Dương hiếu kỳ là, Lý Trường Vũ đã đeo kính lão.
Thấy Trương Dương bước vào, Lý Trường Vũ bỏ cặp kính lão xuống, day day mũi, rồi cười với Trương Dương: “Hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến thăm chú thế này?”
Trương Dương nói: “Vừa nãy đi đến chỗ thị trưởng Tả đòi nợ, đi qua phòng làm việc của chú nên tiện đường vào đây thăm chú.”
Lý Trường Vũ chỉ vào chỗ đối diện ngụ ý bảo Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương nhìn cặp kính lão trên bàn rồi nói: “Chú đeo kính lão từ bao giờ thế?”
Lý Trường Vũ nói: “Mắt hoa rồi, người ta khi đã nhiều tuổi, không chấp nhận mình già cũng không được.”
Trương Dương cười nói: “Người ta đến tuổi 38 đã bắt đầu hoa mắt rồi, hoa mắt cũng là bình thường thôi.”
Lý Trường Vũ nghe ra câu này hàm ý phức tạp, cười nói: “Chú đã qua tuổi đó từ lâu rồi.”
Đột nhiên y nhớ lại cảnh lúc đầu y và Trương Dương mới quen nhau, nếu không phải là y và Cát Xuân Lệ cùng nhau bên cạnh hồ Xuân Thủy, thì cũng không gặp Trương Dương, không ngờ trong vòng hai năm ngắn ngủi, Trương Dương đã từ một thực tập sinh của trường giáo vệ biến thành phó thị trưởng Phong Trạch, giờ đây là người được Đỗ Thiên Dã trọng dụng, phụ trách công việc chuẩn bị của công trình sân bay mới. Vận mệnh của y thật là gập ghềnh, giờ đây vẫn chỉ là một ông phó thị trưởng thường vụ của Giang Thành. Gần đây y có thể cảm nhận thấy rằng Đỗ Thiên Dã đang làm lớn mạnh quyền lực của gã một cách có ý thức, giao không ít công việc quan trọng cho y, Lý Trường Vũ cũng hiểu được mục đích Đỗ Thiên Dã làm như vậy, là muốn lấy y để trị Tả Viên Triều. Lý Trường Vũ và Tả Viên Triều trước kia đã có một trận đấu kịch liệt, lúc đó hai người là phó thị trưởng Giang Thành, để giành chức thị trưởng Giang Thành, hai người đã không ngừng chứng tỏ mình, nhưng cuối cùng Lý Trường Vũ đã sai một bước, nhường thắng lợi lại cho Tả Viên Triều. Lý Trường Vũ của bây giờ đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời, y nhận thức được một cách rõ ràng hoàn cảnh của bản thân mình, cũng hiểu rằng y nên làm thế nào. Làm tốt công việc của mình, cố gắng không tham dự vào đấu tranh chính trị của người khác.
Lý Trường Vũ cười nói: “Thế nào? Đòi nợ thế nào?”
Trương Dương thở dài nói: “Bí thư Đỗ cho cháu 1000000 tất cả, đến cục tài chính, Bàng Bân còn không tạo điều kiện, 500000 có rồi, còn 500000 nữa cứ kẹt ở đó, mẹ kiếp, loại quái gì cơ chứ? Nếu như với tính khí cháu trước kia, cháu đã xử lý tên khốn này rồi.”
Lý Trường Vũ nói: “Cháu cũng là một cán bộ cấp phó sở rồi, đừng có mở miệng ra là nói bậy, để người khác nghe thấy họ sẽ nghĩ thế nào?”
Trương Dương nói: “Nhưng mà bực lắm! Vừa nãy cháu đến tìm thị trưởng Tả, cháu đã nói rõ rồi, nếu như Bàng Bân còn làm khó cháu, thì đừng trách cháu giở mặt, có điều thị trưởng Tả cũng thông minh lắm, ngay lập tức đưa cho cháu 500000 còn lại, ngoài ra còn cho cháu thêm 500000 nữa, cũng được coi là sự ủng hộ của chính phủ thành phố với hạng mục công trình.”
Lý Trường Vũ cười nói: “1500000 rồi, mặc dù chẳng thấm tháp vào đâu với cả hạng mục công trình, nhưng có còn hơn không.”
Trương Dương nói: “Tình hình tài chính của thành phố thật sự khó khăn như vậy sao?”
Lý Trường Vũ nói: “Ở khu phát triển có rất nhiều hạng mục cùng làm một lúc, cải tạo phân luồng đường, cải tạo ga tàu, hạng mục nào chẳng cần tiền cơ chứ? Nếu chỉ hi vọng vào số tiền của chính phủ thành phố là không thể đủ.”
Trương Dương nói: “Chúng ta làm công trình lớn như thế này, nhà nước cũng phải ủng hộ tí chứ, Bình Hải cũng phải có tí biểu hiện chứ nhỉ!”
Lý Trường Vũ nói: “Cháu yên tâm đi, chỉ cần lãnh đạo cấp trên lấy được tiền, nhất định sẽ giao tiền cho cậu, công trình sân bay mới là trọng điểm năm năm gần đây của chúng ta, bí thư Đỗ và cả thường ủy đều rất xem trọng nó.”
Trương Dương nói: “Khởi động ban đầu có lẽ không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cũng có 2500000 của ngân hàng rồi, cháu chỉ sợ cứ xây tiếp sẽ xảy ra vấn đề, giờ đây đang nghĩ cách chuẩn bị càng nhiều tiền càng tốt.”
Lý Trường Vũ nói: “Trương Dương, bí thư Đỗ đưa cho cháu nhiệm vụ lớn như thế này, là vì xem trọng năng lực của cháu, cháu cần phải làm việc cho thận trọng, hạng mục sân bay mới không thể nào có sai sót gì, phải nhớ lấy câu này của chú.”
Trương Dương cười nói: “Chú không nói cháu cũng hiểu, tất cả Giang Thành đang nhìn vào cháu, đại đa số người ta đều cho rằng cháu đã giành được một miếng thịt mỡ, nhưng ai mà biết được nỗi khổ của cháu chứ, chú Lý, chú nói xem có phải rất nhiều mong muốn cháu gặp đen không?”
Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Đừng để ý người khác nghĩ gì, làm tốt việc của cháu, làm tốt trách nhiệm được giao của cháu, những việc khác đều không quan trọng, người khác muốn nói thế nào là việc của họ, người khác muốn đấu thế nào, cũng không liên quan gì đến cháu, cả ngày mang sức lực của mình để đấu đá chính trị, thì cháu còn thời gian đâu mà đi làm việc?” Câu này của Lý Trường Vũ càng giống lời thuật lại của tâm trạng lúc này của y.
Trương Dương nói: “Cháu nghe nói lúc đầu thị trưởng Tả đề nghị để Tiêu Minh đảm nhận chức vụ này của cháu.”
Lý Trường Vũ nói: “Đây là việc nhỏ, không có quan hệ gì lớn với cháu, sĩ đồ của chúng ta đều giống nhau, mỗi lần đi một đoạn đường đều phải gặp ngã rẽ, nếu như đứng trước mỗi ngã rẽ cháu đều do dự, đều nghĩ ngợi, thì tốc độ tiến bước của cháu không thể nhanh hơn được, chỉ có nhìn rõ đường đi chủ đạo, nắm vững thế cục, thì cháu mới có thể ít phạm sai lầm, bước tiếp một cách thuận lợi được.”
Trương Dương nói: “Thế nào là dường chủ đạo?”
Lý Trường Vũ nói: “Cháu là một đảng viên, kiên trì con đường chủ nghĩa xã hội là con đường chủ đạo, kiên trì theo sự lãnh đạo của đảng là đại cục, làm được hai điểm này thì cháu sẽ ít khi phạm sai lầm.”
Trương Dương nói: “Chú Lý, cháu cảm thấy gần đây chú như biến thành người khác vậy.”
“Chú thay đổi ở chỗ nào?’
Trương Dương nói: “Chú ngày càng cao thâm rồi, sự khiêm nhường của chú giờ đây không phải là để về sau dùng dần chứ?”
Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Hãy nhớ lấy, trước khi An Lão mất ông có nói một câu, đừng để ý mình làm quan to đến đâu, cần phải nhìn xem cháu làm được việc lớn thế nào, ta ở tuổi này đã làm đến phó thị trưởng thường vụ của Giang Thành, ta chẳng có gì không hài lòng nữa, và cũng chẳng có gì nuối tiếc, muốn đạt được việc về sau cũng không nuối tiếc, ta phải đứng ở đây, nhìn mảnh đất dưới chân ta, nhìn xem ta có thể làm được việc gì? Xem xem điều gì là điều ta có thể làm mà vẫn chưa làm?”
Trương Dương gật đầu như ngộ ra điều gì.
Lý Trường Vũ nói: “Điều cháu cần phải làm là sân bay mới này, làm tốt hạng mục này chính là bổn phận của cháu!”
Trương Dương nói: “Cháu nghe những lời này của chú mà như đọc được 10 năm sách vậy, chú giảng giải cho cháu làm cho cháu sáng tỏ nhiều điều.”
Lý Trường Vũ nói: “Đừng có nịnh hót, ta chẳng được cao minh thế đâu.” Y đốt một điếu, khi cầm bật lửa lên, đột nhiên nghĩ đến chiếc bật lửa này là do Trương Dương tặng cho y, cười nói: “Bật lửa tốt lắm!”
Trương Dương nói: “Nếu như chú thích thì về sau cháu tặng chú vài cái nữa.”
Lý Trường Vũ nói: “Cần nhiều vậy để làm gì? Một người có thể dùng được bao nhiêu chiếc bật lửa?” Y hít một hơi thuốc, rồi thở ra một vòng khói, thấp giọng nói: “Mấy ngày trước ta đi Đông Giang đã thăm em gái cháu.”
Trương Dương nói: “Lần này cháu về nhà đi qua Đông Giang không gặp nó, nó và Đinh Bân đến Hoàng Sơn du lịch, việc mẹ cháu bị ốm cháu cũng không nói cho nó biết.”
Lý Trường Vũ nói: “Đinh Bân quá tùy tiện, ta không thích!”
Trương Dương hơi ngớ người, ý Trường Vũ là cha nuôi của Triệu Tĩnh, đương nhiên có quyền nói gì đó về chuyện này, nhưng quan điểm của Lý Trường Vũ giống với hắn, Trương Dương thở dài nói: “Cháu cũng không thích, nhưng giờ đã là thời đại nào rồi, cháu nói nó rồi mà nó không nghe, nó đã chọn Đinh Bân, cháu cũng không thể nào bắt hai đứa nó chia tay được.”
Lý Trường Vũ nói: “Cha của Đinh Bân là bí thư chính pháp ủy của tỉnh, cậu ta lại là con út, từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi, lần này chú đến Đông Giang mời Triệu Tĩnh và cậu ta ăn một bữa cơm, cảm giác của ta đối với cậu ấy không tốt.”
Trương Dương nói: “Cụ thể là thế nào ạ!”
Lý Trường Vũ nói: “Chỉ là cảm giác thôi, hi vọng cảm giác này của chú sai.”
Trương Dương nói: “Dù có cho cậu ta thêm một lá gan nữa cậu ta cũng không dám đối xử không tốt với Triệu Tĩnh, nếu như cháu biết được cậu ta làm việc gì không tốt với em gái cháu, cháu sẽ làm cho cậu ta thành tàn phế.”
Lý Trường Vũ cười khổ hạnh nói: “Cháu ấy à, nếu làm như vậy thật, thì dù cháu có phế cậu ta, thì em cháu cũng hạnh phúc được không? Là anh ruột của nó, cháu phải hướng dẫn nó một cách đúng đắn, để cho nó có một quan điểm tình cảm đúng đắn, già dặn một cách nhanh chóng, chứ không phải là áp dụng phương pháp cực đoan.”
Trương Dương nói: “Việc làm công tác tư tưởng cháu không giỏi, chú làm đi ạ, chú là cha nuôi của nó, chú nói nó được.”
Lý Trường Vũ thở dài nói: “Đợi đến trung thu năm nay nó về, chú sẽ nói chuyện tử tế với nó.”
Lời của Lý Trường Vũ làm cho Trương Dương lại bỏ được một gánh nặng, nhưng tình cảm của Triệu Tĩnh là điều hắn không có quyền tham dự vào, Trương Dương rời khỏi tòa nhà chính phủ thành phố thị ủy với một tâm trạng không vui, gặp phải phó thị trưởng Tiêu Minh ở bến đỗ xe.
Tiêu Minh và Trương Dương trước kia có mối quan hệ khá tốt, nhưng từ khi Tiêu Minh nghiêng về bên Triệu Dương Lâm, Tả Viên Triều, quan hệ giữa gã và Trương Dương cũng đã xa lạ đi rất nhiều, người ta thường nói, kẻ sĩ không cùng đường là thế! Giờ đây lập trường của hai người không giống nhau, lợi ích chính trị lại xung đột với nhau. Tiểu Minh rất hi vọng vào công trình sân bay mới, nhưng trên lập trường chính trị, gã đã nhiều lần đắc tội với bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã nhiều lần, thái độ của Đỗ Thiên Dã phủ định gã một cách kiên quyết, rồi lại còn đưa ra một sự lựa chọn làm cho mọi người kinh ngạc: Trương Dương. Trương Dương chỉ là một cán bộ cấp phó sở, còn chưa đến 23 tuổi, một người trẻ tuổi như vậy liệu có thể đảm nhận được công trình to lớn như vậy không?
Thái độ của Đỗ Thiên Dã với việc này rất kiên quyết, gã đã đè bẹp dư luận, xây dựng lên tổ hợp của Triệu Dương Lâm và Trương Dương.
Trước kia Triệu Dương Lâm từng là một trong những lực lượng phản đối chủ yếu của Đỗ Thiên Dã, nhưng thái độ của y lần này lại rất mềm mỏng, biểu hiện của y về sự việc sân bay mới rất phối hợp, điều này làm cho Thành Tích, Mã Ích Dân, Tả Viên Triều và cả Tiêu Minh đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng những người này ngay lập tức đã nghĩ ra, Triệu Dương Lâm đã sắp về hưu, tâm nguyện lớn nhất của y là nâng đỡ con rể Tôn Đông Cường, làm cho Tôn Đông Cường có thể thượng vị một cách thuận lợi, mà người có thể quyết định được chuyện này lại là Đỗ Thiên Dã. Để cho Trương Dương làm chỉ huy hiện trường hạng mục xây dựng sân bay lần này, là nước cờ giữ lại thành tích quan trọng của Đỗ Thiên Dã, thế là người đứng đầu Giang Thành là Đỗ Thiên Dã và người lão luyện chính trị là Triệu Dương Lâm, đột nhiên lại trở nên hòa thuận bất ngờ, mặc dù họ đều không nói rõ, nhưng sự việc này nhất định là sự trao đổi lợi ích chính trị.
Tiêu Minh là người buồn bã nhất trong tất cả mọi người, gã cho rằng mình đã bị bán đứng, Triệu Dương Lâm lợi dụng gã, giờ đây lại vất bỏ gã, điều liên minh cần có nhất là sự đoàn kết, mà ông già là Triệu Dương Lâm này, người sáng lập ra liên minh này, lại là người đầu tiên từ bỏ ra khỏi liên minh. Tiêu Minh cảm thấy rất bất lực, gã vẫn chưa giành được lợi ích chính trị quan trọng nhất, gã đã bỏ ra không ít công sức, nhưng chẳng được đáp đền gì, giờ đây tất cả những gì giành được là một đối thủ mạnh mẽ trên chính trị.
Tiêu Minh và Trương Dương không có mâu thuẫn trực tiếp, gã bước về phía Trương Dương, cười nói: “Trương lão đệ, gần đây không gặp cậu.”
Trương Dương cười giả vờ nói: “Bận! Thành phố cho tôi áp lực lớn như vậy, là một cán bộ trẻ, áp lực của tôi càng lớn!”
Tiêu Minh thầm chửi tên này giở trò, đã được lợi lớn như vậy mà còn làm trò, nhưng ngoài miệng gã lại nói: “Trương lão đệ trẻ tuổi tài cao, trọng trách này không giao cho cậu thì giao cho ai? Những người già như chúng tôi chẳng đảm nhận được trọng trách đó.”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Tiêu thật là khiêm tốn, anh đang đúng vào độ tuổi xuân phơi phới, vẫn còn con đường dài phía trước, về sau còn phải đối diện với nhiều thử thách hơn.”
Tiêu Minh cười ha ha nói: “Đâu có con đường gì chứ, từ trước đến giờ tôi đều chẳng có chí hướng gì lớn, có lẽ cả đời này không bước ra nổi khỏi Giang Thành.” Câu này mặc dù không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng Tiêu Minh cảm thấy vô cùng khó chịu và bi ai, giữa người và người quả nhiên vận mệnh không giống nhau, một người chẳng có văn hóa chẳng có kiến thức chẳng có học lực như Trương Dương, làm sao lại có thể tiến bước như vậy được được? Để hắn đảm nhận chỉ huy hiện trường sân bay mới, hắn có cái năng lực đó sao?
Trương Dương nói: “Thị trưởng Tiêu gần đây béo ra rồi!”
Tiêu Minh sờ sờ vào chiếc cằm tròn của mình: “Thế à?”
Trương Dương gật đầu nói: “Khiêm tốn làm con người ta béo ra, anh khiêm tốn quá rồi đấy.’
Tiêu Minh cười nói: “Tôi là vào tuổi trung niên rồi nên béo ra, cứ đợi cậu đến cái tuổi này của tôi, cậu sẽ hiểu thôi.”
Trương Dương nói: “Gần đây Tiêu Lâm làm việc thế nào?”
Tiêu Minh ngớ người, tên này nói đông một câu tây một câu, làm cho gã chẳng hiểu gì, nhưng ngay lập tức gã đã ý thức được, Trương Dương thông qua phương thức này để nhắc nhở gã điều gì đó, lúc đầu chính là Trương Dương đã đưa Tiêu Lâm vào trong thể chế, thành lập một bộ phận cải cách xí nghiệp ở khu khai phá, thông qua phương thức này, Tiêu Lâm dần dần từng bước trở thành chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, sau khi Trương Dương bị miễn chức phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, Tiêu Minh nghĩ mọi cách để đưa cháu ruột của mình lên vị trí đó, việc này làm cho Trương Dương khá là khó chịu. Tiêu Minh nói: “Cũng được, phòng cải cách xí nghiệp có thể đạt đến được quy mô ngày hôm nay, đây chẳng phải là do lúc đầu Trương lão đệ dày công gầy dựng hay sao, không có cậu thì không có phòng cải cách xí nghiệp, cũng sẽ không có sự phát triển mạnh mẽ của Giang Thành hiện nay.”
Trương Dương cười nói: “Tôi không vĩ đại thế đâu. Giờ đây điều tôi nghĩ là làm thế nào để xây dựng thành công sân bay mới, những việc khác tôi đã quên rồi.”
Tiêu Minh nói: “Xây dựng sân bay mới là công trình quan trọng nhất của Giang Thành chúng ta, liên quan đến hình tượng hiện nay và mai sau của Giang Thành, tất cả các lãnh đạo của Giang Thành chúng ta đều toàn tâm toàn lực ủng hộ việc này, cố gắng làm cho nó thành công mỹ mãn. Nếu có chỗ nào cần tôi, thì cậu cứ nói một tiếng.”
Tiêu Minh nói câu này chỉ là khách khí mà thôi, nhưng Trương đại quan thì lại chẳng khách khí với gã, Trương Dương nói: “Thị trưởng Tiêu, tôi thật sự có việc muốn nhờ anh giúp.”
Tiêu Minh ngay lập tức đã tự trách mình, mẹ kiếp, mình thật là ngu, tự nhiên nói câu này làm quái gì chứ? Giờ đây cả Giang Thành đều biết tên này đang thiếu tiền, mở miệng đòi tiền ở khắp nơi, ngân hàng, và doanh nghiệp đều đã bị hắn càn quét một lượt rồi, đây chẳng phải là mình chủ động nhảy vào hố sao?
Trương Dương nói: “Xưởng máy công trình ở , Tào Chính Dương thật sự chẳng nghĩa hiệp chút nào, một việc lớn như xây dựng sân bay, mà biểu hiện của anh ta lại quá kiệt sỉ, tôi dự định lấy nhiều chút thiết bị từ xưởng công trình, nhưng bên tiền nong lại hơi căng một chút, cơ quan chính phủ làm công trình chính phủ, không thể nào cứ nợ tiền họ được, nhưng tôi thấy Tào Chính Duowgn nhất định sẽ kiệt sỉ với tôi, quan hệ giữa anh và anh ta khá tốt, xưởng công trình lại ở trên địa bàn của khu khai phá, anh đi nói nhất định sẽ có tác dụng hơn tôi.”
Tiêu Minh chẳng còn cách nào đành gật đầu, đương nhiên Tào Chính Dương không thoải mái rồi, việc này có rơi lên đầu ai cũng chẳng có ai thoải mái cả, tiểu tử nhà anh rõ ràng đang làm khó mọi người! Gã miễn cưỡng nói: “Việc này tôi cố gắng đi nói xem thế nào, hi vọng đồng chí Tào Chính Dương có thể suy nghĩ cho đại cục.” Nói đến đây gã chuyển chủ đề: “Mấy ngân hàng chẳng phải đã quyên góp đến 250000000 rồi hay sao?”
Trương Dương thở dài nói: “Chút tiền đó làm được gì cơ chứ, mấy ông giám đốc ngân hàng của Giang Thành đều nổi tiếng là gà trống sắt cả, đợi đến khi sân bay hoàn thành, họ mua vé, tôi sẽ chặt chém gấp 10 lần.”
Tiêu Minh cười, trong lòng nói, xây dựng sân bay cậu có phần, nhưng việc định giá máy bay chẳng phải cậu nói là được.
Buổi tối hôm đó Tô Tiểu Hồng mời khách ở Thủy Thượng Nhân Gian, sau khi Trương Dương đến nơi mới phát hiện ra, sau khi Trương Dương đến nơi mới biết, sau khi Bàng Quân Tường được Cố Giai Đồng đồng ý, đã nhượng lại nhượng cổ phần, sau khi Tô Tiểu Hồng nghe nói chuyện này, trược tiếp tìm đến Thái Quân Tường tỏ ý muốn mua cổ phần của gã ở Thủy Thượng Nhân Gia, Bàng Quân Tường vì chuyện này đã hỏi Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng vốn chẳng có hứng thú gì với ngành ăn uống, nghe nói Tô Tiểu Hồng muốn mua, đã bảo Thường Hải Thiên toàn lực xử lý chuyện này. Thường Hải Thiên sau khi đã nói chuyện với Tô Tiểu Hồng, quyết định để Tô Tiểu Hồng đứng ra mua lại cổ phần của Thái Quân Dường, về sau Thủy Thượng Nhân Gia giao cho Tô Tiểu Hồng quản lý, Cố Giai Đồng tạm thời cũng không có dự định bỏ tiền, mỗi năm đều lấy tiền hoa hồng từ khách sạn.
Sau khi Trương Dương nghe nói chuyện này, cười ha ha nói: “Chị Hồng à, quay đi quay lại một vòng lại đến lượt chị quay về!” Cần phải biết rằng Thủy Thượng Nhân Gia trước kia tên là Ngư Mễ Chi Hương, giống như Tân Đế Hào ở đối diện vậy, toàn bộ đều là sản nghiệp của Phương Văn Nam, năm đó, Tô Tiểu Hồng là bà chủ của hai khách sạn này, có điều lúc đó chỉ có quyền quản lý, sau một thời gian, giờ đây Thủy Thượng Nhân Gia lại quay về tay cô.
Tô Tiểu Hồng mỉm cười nói: “Một nhà hàng tốt như Ngư Mễ Chi Hương, mà lại bị kinh doanh thành bộ dạng thế này, tôi thấy thật là đau lòng, vì thế muốn thử một chút, xem tôi có năng lực kinh doanh nó được không.”
Trương Dương đầy lòng tin với Tô Tiểu Hồng, hắn gật đầu nói: “Chị nhất định làm được, trước đó chị luôn làm vận hành, các quan hệ ở các mặt của Giang Thành đều tốt cả .Tôi tin rằng không lâu sau, danh tiếng của Thủy Thượng Nhân Gia sẽ lại được mọi người biết đến.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Không gọi là Thủy Thượng Nhân Gia, chỗ này tên là Ngư Mễ Chi Hương, ngày mai tôi sẽ bảo người dỡ tấm biển xuống.”
Trương Dương chợt nghĩ đến một việc, Tô Tiểu Hồng làm như vậy là vì nghĩ cho việc làm ăn hay là vì nhớ lại chuyện trước kia? Chẳng lẽ tình cảm của cô với Phương Văn Nam vẫn chưa hết ư?
Buổi tối hôm đó Tô Tiểu Hồng mời rất nhiều người, có Thường Hải Thiên, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Điền Bân, Thái BẠch, Hồ Nhân Như, Tô Cường và bạn gái của gã Chu Hiểu Vân, tính cả Trương Dương nữa là 10 người.
Mặc dù người mời khách là Tô Tiểu Hồng, nhưng nhân vật trở thành tiêu điểm của bữa tiệc là Trương Dương. Sau khi uống xong rượu, Thường Hải Thiên nói: “Trương Dương, buổi hội đòi nợ hôm đó của cậu xưởng thuốc của chúng tôi không đi, gần đây bận sản xuất, thuốc phòng độc không đủ để bán.”
Trương Dương cười nói: “Không chỉ nhìn vào tiền, cũng phải chú ý đến xã hội nữa.”
Thường Hải Thiên nói: “Tổng giám đốc Cố đã có lời rồi, công việc của thị trưởng Trương chúng tôi nhất định sẽ dốc sức ủng hộ, phương án cụ thể đang thương lượng, có điều, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định không kém người khác đâu.”
Trương Dương nói: “Tôi còn tưởng anh sợ tôi ngửa tay đòi tiền kìa, làm cho anh không dám đến.”
Thường Hải Thiên cười nói: “Cậu không nhìn thấy tình trạng hiện nay của xưởng thuốc chúng tôi, các nơi đều đưa xe đến để mua thuốc, bên này vừa có xe ra, bên kia đã có xe vào rồi, bên mua thuốc đều mang tiền mặt đến cả.”
Trương Dương chau mày nói: “Bệnh dịch vẫn chưa khống chế được à?”
Thường Hải Thiên nói: “Khống chế thì khống chế được rồi, nhưng mọi người đều sợ rồi, giờ đây cứ bị cảm là đã phải đi mua thuốc rồi, uống trước thuốc phòng độc của chúng tôi, trước kia uống 1 bao giờ đây phải uống 3 bao, bên bán cũng đang tích hàng, lợi nhuận năm nay nhất định không chỉ gấp đôi.”
Trương Dương cười nói: “Thế này thì các anh mới phát tài được chứ!”
Chu Hiểu Vân nói: “Mấy ngày trước mẹ tôi cũng bị nhiễu, chạy vội vàng đi mua thuốc, nhưng các nhà thuốc ở bệnh viện đều hết hàng, cuối cùng phải gọi điện cho xưởng trưởng Thường, mới lấy được thuốc từ trong xưởng, đừng nói nhé, thuốc của các anh tốt thật đấy, mẹ tôi uống xong, ba ngày sau đã khỏe rồi.’
Trương đại quan thầm tự đắc, trong lòng nói, cô cũng không nhìn xem ai nghĩ ra phương thuốc ấy, có thần y Trương ta xuất mã thì bệnh gì mà không chữa được!
Khương Lượng nói: “Thật ra bệnh truyền nhiễm không đáng sợ, nỗi sợ vô hình mới là thứ đáng sợ, thật ra cả Giang Thành người bị bệnh chỉ hơn 500 người, nhưng sự khủng hoảng làm cho cả xã hội loạn lên, mấy ngày nay đỡ hơn một chút.”
Điền Bân nói: “Ngay cả mẹ tôi cũng gọi điện đến, bảo tôi xin nghỉ phép để đi Đông Giang tránh nạn, như là đi tị nạn vậy.”
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Sao anh lại không đi?”
Điền Bân lấy từ trong túi ra một gói thuốc phòng độc: “Ngày nào tôi cũng uống ba gói này, chúng ta có sức đề kháng, không sợ bị bệnh!”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Tô Tiểu Hồng nói: “Gì mà bệnh với không bệnh chứ, hôm nay chúng ta nói về chuyện vui một chút, đừng nói đến những chuyện làm người khác phiền lòng.”
Hồ Nhân Như nói: “Tổng giám đốc Tô tiếp quản tiệm cơm vào lúc này đúng là một thời cơ hiếm có.”
Tô Tiểu Hồng không nói gì, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Trương Dương không hiểu câu này của Hồ Nhân Như ý gì, ngạc nhiên nói: “Tại sao lại là thời cơ tốt?”
Hồ Nhân Như nói: “Gần đây bệnh dịch này làm cho mọi người đều rất sợ hãi, làm gì có ai dám ra ngoài ăn cơm cơ chứ, anh đến các quán cơm khác xem thế nào, trước kia Tân Đế Hào làm ăn tốt vậy mà giờ cũng vắng lặng như tờ, những ngày tháng của tiệm cơm cũng chẳng dễ sống.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Nhân Như nhìn nhận vấn đề thật là thấu đáo, lần này ông chủ Bành nhượng lại cổ phần cho tôi, đã để nhượng bộ rất lớn, thật sự là vì trận bệnh dịch lần này.
Tô Cường nói: “Muốn chuyển ngoặt được việc làm ăn, sợ rằng phải cố gắng chống đỡ hai ba tháng.”
Khương Lượng nói: “Điều này không cần phải quan tâm, người Trung Quốc chúng ta vốn có tính hay quên, việc gì xong rồi rất dễ quên, người Nhật Bản xâm lược chúng ta đến vậy, nhưng tầng lớp thanh niên bây giờ có mấy người còn nhớ được đoạn lịch sự thảm khốc đó? Yên tâm đi, chỉ một thời gian nữa thôi, việc làm ăn của khách sạn sẽ có bước chuyển biến tốt đẹp.”
Tần Bạch yên lặng nãy giờ nói một câu: “Những người làm quan đều thèm ăn cả, họ ăn cơm không mất tiền quen rồi, giờ đây bắt họ phải ăn cơm nhà họ không chịu được đâu.’
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Dương, Trương đại quan nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
Hồ Nhân Như cười nói: “Hình như tất cả chúng ta ở đây mỗi mình anh là làm quan thôi.”
Trương Dương nói: “Nực cười, Khương Lượng cũng là quan đấy thôi, Lão Đỗ cũng vậy đấy thôi!”
Khương Lương và Đỗ Vũ Phong đồng thời nói: “Chúng tôi là cảnh sát công an, anh mới là quan viên chính phủ.”
Trương đại quan trừng mắt nói: “Chẳng lẽ là quan viên chính phủ là sẽ bị mọi người bắt nạt khinh thường sao? Này Tần Bạch, tiểu tử nhà cậu nói câu đấy có ý gì chứ? Chị cậu cũng là quan viên chính phủ đấy.’
Tần Bạch cười nói: “Tôi đâu có nói anh, tôi nói là nói tham quan kìa.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Thị trưởng Trương, gần đây hình như tính tình anh không được thuận lắm!’
Khương Lượng phụ họa gật gật đầu nói: “Ừm rõ ràng là thế, hay tức giận lắm!’
Trương Dương nói: “Vẫn còn thiếu đến 700000000, nếu là ở trên người anh, thì anh có không tức được không?’
Khương Lượng nói: “Nếu như 700000000 này ở trên người tôi, thì tôi có lẽ sẽ bị áp ức mà nhảy lầu tự tử mất, nhưng nó lại ở trên người thị trưởng Trương, đâu có là gì cơ chứ!”
Trương Dương nói: “Ở trên người tôi cũng là việc lớn!”
Khương Lượng nói: “Trước đó chẳng phải anh làm công việc chiêu mộ tiền vốn sao? Còn nữa, vợ chưa cưới của anh Sở Yên Nhiên là người của tập đoàn lớn, tiền của cô ấy chẳng phải là tiền của anh sao.”
Trương Dương trừng mắt với Khương Lượng: “Khương Lượng, anh nói như vậy tôi đập cho đấy, tiền của cô ấy là tiền của cô ấy, tôi chưa từng dùng tiền của phụ nữ nhé!”
Khương Lượng nói: “Có phải là cho không anh đâu, đây gọi là đầu tư, chẳng phải anh nói đầu tư vào hạng mục sân bay sẽ được thu hồi rất nhiều sao? Đã có lòng tin như vậy, thì sự việc tốt thế này sao lại không để cho người mình làm chứ?” Câu này thật sự đã hỏi đúng vào điểm yếu của Trương Dương.
Trương Dương gãi đầu gãi tai, một lúc sau mới nói: “Nói thật, đến giờ tôi còn chưa biết hạng mục sân bay này liệu có thể kiếm được tiền hay không, thành phố giao cho tôi nhiệm vụ này, đằng trước là núi dao biển lửa cũng được, hay là vực cao hố sâu cũng được, dù thế nào tôi cũng phải dũng cảm tiến bước.”
Đỗ Vũ Phong khen thưởng: “Được lắm, nào, Trương Dương, tôi kính cậu một chén!’
Trương Dương uống một chén rượu với gã, rồi nói: “Giờ đây tôi chẳng còn cảm nhận được tác dụng của kính rượu nữa đâu, nếu như anh thật sự ủng hộ tôi, thì giúp tôi kéo một vài người đến tài trợ đi.”
Đỗ Vũ Phong nói: “Cậu biết tôi đấy, hai ống tay áo chẳng có gì, là một người nghèo chính hiệu, muốn tiền chẳng có có mỗi mạng, mà mạng của tôi lại không thể cho cậu, chị dâu cậu, cháu cậu còn đang chờ tôi về chăm sóc kìa, hay là hôm nào đó tôi đến làm việc từ thiện cho chỗ cậu, kéo cát xúc xi măng gì cũng được. Cũng coi như là sự ủng hộ của tôi với hạng mục sân bay mới, cậu thấy thế nào?”
Trương Dương đặt cốc rượu xuống nói: “Tôi thấy rồi, những người họ Đỗ như các anh đều giỏi giảo biện cả.”
Đỗ Vũ Phong nói: “Cậu nói tôi không được, nhưng không thể nói bí thư Đỗ của chúng ta, tôi cảm thấy người này rất được, là một vị quan tốt.”
Trương Dương trừng mắt nói: “Đừng có mà nịnh hót nữa, người ta không ở đây, không nghe được đâu!”
Tất cả mọi người đều lại cười ồ lên.
Trương Dương tiện đường đến thăm Lí Trường Vũ ,gần đây, vị phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Lí Trường Vũ này khá là khiêm tốn, y vừa không nghiêng về phía Đỗ Thiên Dã, cũng không ngả sang phía Tả Viên Triều, y chính là y, đặt sức lực lên công tác mà mình quản lý, những việc khác, y rất ít khi hỏi đến, cũng lười đi hỏi, mâu thuẫn ngày càng sâu sắc giữa Tả Viên Triều và Đỗ Thiên Dã y đã phát giác từ lâu, nhưng Lý Trường Vũ chẳng có chút hứng thú nào với sự đấu đá giữa hai người đó cả, mâu thuẫn giữa đảng chính luôn luôn tồn tại, đây giống như mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu vậy, điều không giống nhau giữa nó là, nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn phía sua là con trai, còn nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn phía trước là quyền lực.
Khi Trương Dương đến phòng làm việc của Lý Trường Vũ, y đang ngồi xem báo, điều làm cho Trương Dương hiếu kỳ là, Lý Trường Vũ đã đeo kính lão.
Thấy Trương Dương bước vào, Lý Trường Vũ bỏ cặp kính lão xuống, day day mũi, rồi cười với Trương Dương: “Hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến thăm chú thế này?”
Trương Dương nói: “Vừa nãy đi đến chỗ thị trưởng Tả đòi nợ, đi qua phòng làm việc của chú nên tiện đường vào đây thăm chú.”
Lý Trường Vũ chỉ vào chỗ đối diện ngụ ý bảo Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương nhìn cặp kính lão trên bàn rồi nói: “Chú đeo kính lão từ bao giờ thế?”
Lý Trường Vũ nói: “Mắt hoa rồi, người ta khi đã nhiều tuổi, không chấp nhận mình già cũng không được.”
Trương Dương cười nói: “Người ta đến tuổi 38 đã bắt đầu hoa mắt rồi, hoa mắt cũng là bình thường thôi.”
Lý Trường Vũ nghe ra câu này hàm ý phức tạp, cười nói: “Chú đã qua tuổi đó từ lâu rồi.”
Đột nhiên y nhớ lại cảnh lúc đầu y và Trương Dương mới quen nhau, nếu không phải là y và Cát Xuân Lệ cùng nhau bên cạnh hồ Xuân Thủy, thì cũng không gặp Trương Dương, không ngờ trong vòng hai năm ngắn ngủi, Trương Dương đã từ một thực tập sinh của trường giáo vệ biến thành phó thị trưởng Phong Trạch, giờ đây là người được Đỗ Thiên Dã trọng dụng, phụ trách công việc chuẩn bị của công trình sân bay mới. Vận mệnh của y thật là gập ghềnh, giờ đây vẫn chỉ là một ông phó thị trưởng thường vụ của Giang Thành. Gần đây y có thể cảm nhận thấy rằng Đỗ Thiên Dã đang làm lớn mạnh quyền lực của gã một cách có ý thức, giao không ít công việc quan trọng cho y, Lý Trường Vũ cũng hiểu được mục đích Đỗ Thiên Dã làm như vậy, là muốn lấy y để trị Tả Viên Triều. Lý Trường Vũ và Tả Viên Triều trước kia đã có một trận đấu kịch liệt, lúc đó hai người là phó thị trưởng Giang Thành, để giành chức thị trưởng Giang Thành, hai người đã không ngừng chứng tỏ mình, nhưng cuối cùng Lý Trường Vũ đã sai một bước, nhường thắng lợi lại cho Tả Viên Triều. Lý Trường Vũ của bây giờ đã trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời, y nhận thức được một cách rõ ràng hoàn cảnh của bản thân mình, cũng hiểu rằng y nên làm thế nào. Làm tốt công việc của mình, cố gắng không tham dự vào đấu tranh chính trị của người khác.
Lý Trường Vũ cười nói: “Thế nào? Đòi nợ thế nào?”
Trương Dương thở dài nói: “Bí thư Đỗ cho cháu 1000000 tất cả, đến cục tài chính, Bàng Bân còn không tạo điều kiện, 500000 có rồi, còn 500000 nữa cứ kẹt ở đó, mẹ kiếp, loại quái gì cơ chứ? Nếu như với tính khí cháu trước kia, cháu đã xử lý tên khốn này rồi.”
Lý Trường Vũ nói: “Cháu cũng là một cán bộ cấp phó sở rồi, đừng có mở miệng ra là nói bậy, để người khác nghe thấy họ sẽ nghĩ thế nào?”
Trương Dương nói: “Nhưng mà bực lắm! Vừa nãy cháu đến tìm thị trưởng Tả, cháu đã nói rõ rồi, nếu như Bàng Bân còn làm khó cháu, thì đừng trách cháu giở mặt, có điều thị trưởng Tả cũng thông minh lắm, ngay lập tức đưa cho cháu 500000 còn lại, ngoài ra còn cho cháu thêm 500000 nữa, cũng được coi là sự ủng hộ của chính phủ thành phố với hạng mục công trình.”
Lý Trường Vũ cười nói: “1500000 rồi, mặc dù chẳng thấm tháp vào đâu với cả hạng mục công trình, nhưng có còn hơn không.”
Trương Dương nói: “Tình hình tài chính của thành phố thật sự khó khăn như vậy sao?”
Lý Trường Vũ nói: “Ở khu phát triển có rất nhiều hạng mục cùng làm một lúc, cải tạo phân luồng đường, cải tạo ga tàu, hạng mục nào chẳng cần tiền cơ chứ? Nếu chỉ hi vọng vào số tiền của chính phủ thành phố là không thể đủ.”
Trương Dương nói: “Chúng ta làm công trình lớn như thế này, nhà nước cũng phải ủng hộ tí chứ, Bình Hải cũng phải có tí biểu hiện chứ nhỉ!”
Lý Trường Vũ nói: “Cháu yên tâm đi, chỉ cần lãnh đạo cấp trên lấy được tiền, nhất định sẽ giao tiền cho cậu, công trình sân bay mới là trọng điểm năm năm gần đây của chúng ta, bí thư Đỗ và cả thường ủy đều rất xem trọng nó.”
Trương Dương nói: “Khởi động ban đầu có lẽ không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cũng có 2500000 của ngân hàng rồi, cháu chỉ sợ cứ xây tiếp sẽ xảy ra vấn đề, giờ đây đang nghĩ cách chuẩn bị càng nhiều tiền càng tốt.”
Lý Trường Vũ nói: “Trương Dương, bí thư Đỗ đưa cho cháu nhiệm vụ lớn như thế này, là vì xem trọng năng lực của cháu, cháu cần phải làm việc cho thận trọng, hạng mục sân bay mới không thể nào có sai sót gì, phải nhớ lấy câu này của chú.”
Trương Dương cười nói: “Chú không nói cháu cũng hiểu, tất cả Giang Thành đang nhìn vào cháu, đại đa số người ta đều cho rằng cháu đã giành được một miếng thịt mỡ, nhưng ai mà biết được nỗi khổ của cháu chứ, chú Lý, chú nói xem có phải rất nhiều mong muốn cháu gặp đen không?”
Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Đừng để ý người khác nghĩ gì, làm tốt việc của cháu, làm tốt trách nhiệm được giao của cháu, những việc khác đều không quan trọng, người khác muốn nói thế nào là việc của họ, người khác muốn đấu thế nào, cũng không liên quan gì đến cháu, cả ngày mang sức lực của mình để đấu đá chính trị, thì cháu còn thời gian đâu mà đi làm việc?” Câu này của Lý Trường Vũ càng giống lời thuật lại của tâm trạng lúc này của y.
Trương Dương nói: “Cháu nghe nói lúc đầu thị trưởng Tả đề nghị để Tiêu Minh đảm nhận chức vụ này của cháu.”
Lý Trường Vũ nói: “Đây là việc nhỏ, không có quan hệ gì lớn với cháu, sĩ đồ của chúng ta đều giống nhau, mỗi lần đi một đoạn đường đều phải gặp ngã rẽ, nếu như đứng trước mỗi ngã rẽ cháu đều do dự, đều nghĩ ngợi, thì tốc độ tiến bước của cháu không thể nhanh hơn được, chỉ có nhìn rõ đường đi chủ đạo, nắm vững thế cục, thì cháu mới có thể ít phạm sai lầm, bước tiếp một cách thuận lợi được.”
Trương Dương nói: “Thế nào là dường chủ đạo?”
Lý Trường Vũ nói: “Cháu là một đảng viên, kiên trì con đường chủ nghĩa xã hội là con đường chủ đạo, kiên trì theo sự lãnh đạo của đảng là đại cục, làm được hai điểm này thì cháu sẽ ít khi phạm sai lầm.”
Trương Dương nói: “Chú Lý, cháu cảm thấy gần đây chú như biến thành người khác vậy.”
“Chú thay đổi ở chỗ nào?’
Trương Dương nói: “Chú ngày càng cao thâm rồi, sự khiêm nhường của chú giờ đây không phải là để về sau dùng dần chứ?”
Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Hãy nhớ lấy, trước khi An Lão mất ông có nói một câu, đừng để ý mình làm quan to đến đâu, cần phải nhìn xem cháu làm được việc lớn thế nào, ta ở tuổi này đã làm đến phó thị trưởng thường vụ của Giang Thành, ta chẳng có gì không hài lòng nữa, và cũng chẳng có gì nuối tiếc, muốn đạt được việc về sau cũng không nuối tiếc, ta phải đứng ở đây, nhìn mảnh đất dưới chân ta, nhìn xem ta có thể làm được việc gì? Xem xem điều gì là điều ta có thể làm mà vẫn chưa làm?”
Trương Dương gật đầu như ngộ ra điều gì.
Lý Trường Vũ nói: “Điều cháu cần phải làm là sân bay mới này, làm tốt hạng mục này chính là bổn phận của cháu!”
Trương Dương nói: “Cháu nghe những lời này của chú mà như đọc được 10 năm sách vậy, chú giảng giải cho cháu làm cho cháu sáng tỏ nhiều điều.”
Lý Trường Vũ nói: “Đừng có nịnh hót, ta chẳng được cao minh thế đâu.” Y đốt một điếu, khi cầm bật lửa lên, đột nhiên nghĩ đến chiếc bật lửa này là do Trương Dương tặng cho y, cười nói: “Bật lửa tốt lắm!”
Trương Dương nói: “Nếu như chú thích thì về sau cháu tặng chú vài cái nữa.”
Lý Trường Vũ nói: “Cần nhiều vậy để làm gì? Một người có thể dùng được bao nhiêu chiếc bật lửa?” Y hít một hơi thuốc, rồi thở ra một vòng khói, thấp giọng nói: “Mấy ngày trước ta đi Đông Giang đã thăm em gái cháu.”
Trương Dương nói: “Lần này cháu về nhà đi qua Đông Giang không gặp nó, nó và Đinh Bân đến Hoàng Sơn du lịch, việc mẹ cháu bị ốm cháu cũng không nói cho nó biết.”
Lý Trường Vũ nói: “Đinh Bân quá tùy tiện, ta không thích!”
Trương Dương hơi ngớ người, ý Trường Vũ là cha nuôi của Triệu Tĩnh, đương nhiên có quyền nói gì đó về chuyện này, nhưng quan điểm của Lý Trường Vũ giống với hắn, Trương Dương thở dài nói: “Cháu cũng không thích, nhưng giờ đã là thời đại nào rồi, cháu nói nó rồi mà nó không nghe, nó đã chọn Đinh Bân, cháu cũng không thể nào bắt hai đứa nó chia tay được.”
Lý Trường Vũ nói: “Cha của Đinh Bân là bí thư chính pháp ủy của tỉnh, cậu ta lại là con út, từ nhỏ đã được chiều chuộng quen rồi, lần này chú đến Đông Giang mời Triệu Tĩnh và cậu ta ăn một bữa cơm, cảm giác của ta đối với cậu ấy không tốt.”
Trương Dương nói: “Cụ thể là thế nào ạ!”
Lý Trường Vũ nói: “Chỉ là cảm giác thôi, hi vọng cảm giác này của chú sai.”
Trương Dương nói: “Dù có cho cậu ta thêm một lá gan nữa cậu ta cũng không dám đối xử không tốt với Triệu Tĩnh, nếu như cháu biết được cậu ta làm việc gì không tốt với em gái cháu, cháu sẽ làm cho cậu ta thành tàn phế.”
Lý Trường Vũ cười khổ hạnh nói: “Cháu ấy à, nếu làm như vậy thật, thì dù cháu có phế cậu ta, thì em cháu cũng hạnh phúc được không? Là anh ruột của nó, cháu phải hướng dẫn nó một cách đúng đắn, để cho nó có một quan điểm tình cảm đúng đắn, già dặn một cách nhanh chóng, chứ không phải là áp dụng phương pháp cực đoan.”
Trương Dương nói: “Việc làm công tác tư tưởng cháu không giỏi, chú làm đi ạ, chú là cha nuôi của nó, chú nói nó được.”
Lý Trường Vũ thở dài nói: “Đợi đến trung thu năm nay nó về, chú sẽ nói chuyện tử tế với nó.”
Lời của Lý Trường Vũ làm cho Trương Dương lại bỏ được một gánh nặng, nhưng tình cảm của Triệu Tĩnh là điều hắn không có quyền tham dự vào, Trương Dương rời khỏi tòa nhà chính phủ thành phố thị ủy với một tâm trạng không vui, gặp phải phó thị trưởng Tiêu Minh ở bến đỗ xe.
Tiêu Minh và Trương Dương trước kia có mối quan hệ khá tốt, nhưng từ khi Tiêu Minh nghiêng về bên Triệu Dương Lâm, Tả Viên Triều, quan hệ giữa gã và Trương Dương cũng đã xa lạ đi rất nhiều, người ta thường nói, kẻ sĩ không cùng đường là thế! Giờ đây lập trường của hai người không giống nhau, lợi ích chính trị lại xung đột với nhau. Tiểu Minh rất hi vọng vào công trình sân bay mới, nhưng trên lập trường chính trị, gã đã nhiều lần đắc tội với bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã nhiều lần, thái độ của Đỗ Thiên Dã phủ định gã một cách kiên quyết, rồi lại còn đưa ra một sự lựa chọn làm cho mọi người kinh ngạc: Trương Dương. Trương Dương chỉ là một cán bộ cấp phó sở, còn chưa đến 23 tuổi, một người trẻ tuổi như vậy liệu có thể đảm nhận được công trình to lớn như vậy không?
Thái độ của Đỗ Thiên Dã với việc này rất kiên quyết, gã đã đè bẹp dư luận, xây dựng lên tổ hợp của Triệu Dương Lâm và Trương Dương.
Trước kia Triệu Dương Lâm từng là một trong những lực lượng phản đối chủ yếu của Đỗ Thiên Dã, nhưng thái độ của y lần này lại rất mềm mỏng, biểu hiện của y về sự việc sân bay mới rất phối hợp, điều này làm cho Thành Tích, Mã Ích Dân, Tả Viên Triều và cả Tiêu Minh đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng những người này ngay lập tức đã nghĩ ra, Triệu Dương Lâm đã sắp về hưu, tâm nguyện lớn nhất của y là nâng đỡ con rể Tôn Đông Cường, làm cho Tôn Đông Cường có thể thượng vị một cách thuận lợi, mà người có thể quyết định được chuyện này lại là Đỗ Thiên Dã. Để cho Trương Dương làm chỉ huy hiện trường hạng mục xây dựng sân bay lần này, là nước cờ giữ lại thành tích quan trọng của Đỗ Thiên Dã, thế là người đứng đầu Giang Thành là Đỗ Thiên Dã và người lão luyện chính trị là Triệu Dương Lâm, đột nhiên lại trở nên hòa thuận bất ngờ, mặc dù họ đều không nói rõ, nhưng sự việc này nhất định là sự trao đổi lợi ích chính trị.
Tiêu Minh là người buồn bã nhất trong tất cả mọi người, gã cho rằng mình đã bị bán đứng, Triệu Dương Lâm lợi dụng gã, giờ đây lại vất bỏ gã, điều liên minh cần có nhất là sự đoàn kết, mà ông già là Triệu Dương Lâm này, người sáng lập ra liên minh này, lại là người đầu tiên từ bỏ ra khỏi liên minh. Tiêu Minh cảm thấy rất bất lực, gã vẫn chưa giành được lợi ích chính trị quan trọng nhất, gã đã bỏ ra không ít công sức, nhưng chẳng được đáp đền gì, giờ đây tất cả những gì giành được là một đối thủ mạnh mẽ trên chính trị.
Tiêu Minh và Trương Dương không có mâu thuẫn trực tiếp, gã bước về phía Trương Dương, cười nói: “Trương lão đệ, gần đây không gặp cậu.”
Trương Dương cười giả vờ nói: “Bận! Thành phố cho tôi áp lực lớn như vậy, là một cán bộ trẻ, áp lực của tôi càng lớn!”
Tiêu Minh thầm chửi tên này giở trò, đã được lợi lớn như vậy mà còn làm trò, nhưng ngoài miệng gã lại nói: “Trương lão đệ trẻ tuổi tài cao, trọng trách này không giao cho cậu thì giao cho ai? Những người già như chúng tôi chẳng đảm nhận được trọng trách đó.”
Trương Dương nói: “Thị trưởng Tiêu thật là khiêm tốn, anh đang đúng vào độ tuổi xuân phơi phới, vẫn còn con đường dài phía trước, về sau còn phải đối diện với nhiều thử thách hơn.”
Tiêu Minh cười ha ha nói: “Đâu có con đường gì chứ, từ trước đến giờ tôi đều chẳng có chí hướng gì lớn, có lẽ cả đời này không bước ra nổi khỏi Giang Thành.” Câu này mặc dù không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng Tiêu Minh cảm thấy vô cùng khó chịu và bi ai, giữa người và người quả nhiên vận mệnh không giống nhau, một người chẳng có văn hóa chẳng có kiến thức chẳng có học lực như Trương Dương, làm sao lại có thể tiến bước như vậy được được? Để hắn đảm nhận chỉ huy hiện trường sân bay mới, hắn có cái năng lực đó sao?
Trương Dương nói: “Thị trưởng Tiêu gần đây béo ra rồi!”
Tiêu Minh sờ sờ vào chiếc cằm tròn của mình: “Thế à?”
Trương Dương gật đầu nói: “Khiêm tốn làm con người ta béo ra, anh khiêm tốn quá rồi đấy.’
Tiêu Minh cười nói: “Tôi là vào tuổi trung niên rồi nên béo ra, cứ đợi cậu đến cái tuổi này của tôi, cậu sẽ hiểu thôi.”
Trương Dương nói: “Gần đây Tiêu Lâm làm việc thế nào?”
Tiêu Minh ngớ người, tên này nói đông một câu tây một câu, làm cho gã chẳng hiểu gì, nhưng ngay lập tức gã đã ý thức được, Trương Dương thông qua phương thức này để nhắc nhở gã điều gì đó, lúc đầu chính là Trương Dương đã đưa Tiêu Lâm vào trong thể chế, thành lập một bộ phận cải cách xí nghiệp ở khu khai phá, thông qua phương thức này, Tiêu Lâm dần dần từng bước trở thành chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, sau khi Trương Dương bị miễn chức phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, Tiêu Minh nghĩ mọi cách để đưa cháu ruột của mình lên vị trí đó, việc này làm cho Trương Dương khá là khó chịu. Tiêu Minh nói: “Cũng được, phòng cải cách xí nghiệp có thể đạt đến được quy mô ngày hôm nay, đây chẳng phải là do lúc đầu Trương lão đệ dày công gầy dựng hay sao, không có cậu thì không có phòng cải cách xí nghiệp, cũng sẽ không có sự phát triển mạnh mẽ của Giang Thành hiện nay.”
Trương Dương cười nói: “Tôi không vĩ đại thế đâu. Giờ đây điều tôi nghĩ là làm thế nào để xây dựng thành công sân bay mới, những việc khác tôi đã quên rồi.”
Tiêu Minh nói: “Xây dựng sân bay mới là công trình quan trọng nhất của Giang Thành chúng ta, liên quan đến hình tượng hiện nay và mai sau của Giang Thành, tất cả các lãnh đạo của Giang Thành chúng ta đều toàn tâm toàn lực ủng hộ việc này, cố gắng làm cho nó thành công mỹ mãn. Nếu có chỗ nào cần tôi, thì cậu cứ nói một tiếng.”
Tiêu Minh nói câu này chỉ là khách khí mà thôi, nhưng Trương đại quan thì lại chẳng khách khí với gã, Trương Dương nói: “Thị trưởng Tiêu, tôi thật sự có việc muốn nhờ anh giúp.”
Tiêu Minh ngay lập tức đã tự trách mình, mẹ kiếp, mình thật là ngu, tự nhiên nói câu này làm quái gì chứ? Giờ đây cả Giang Thành đều biết tên này đang thiếu tiền, mở miệng đòi tiền ở khắp nơi, ngân hàng, và doanh nghiệp đều đã bị hắn càn quét một lượt rồi, đây chẳng phải là mình chủ động nhảy vào hố sao?
Trương Dương nói: “Xưởng máy công trình ở , Tào Chính Dương thật sự chẳng nghĩa hiệp chút nào, một việc lớn như xây dựng sân bay, mà biểu hiện của anh ta lại quá kiệt sỉ, tôi dự định lấy nhiều chút thiết bị từ xưởng công trình, nhưng bên tiền nong lại hơi căng một chút, cơ quan chính phủ làm công trình chính phủ, không thể nào cứ nợ tiền họ được, nhưng tôi thấy Tào Chính Duowgn nhất định sẽ kiệt sỉ với tôi, quan hệ giữa anh và anh ta khá tốt, xưởng công trình lại ở trên địa bàn của khu khai phá, anh đi nói nhất định sẽ có tác dụng hơn tôi.”
Tiêu Minh chẳng còn cách nào đành gật đầu, đương nhiên Tào Chính Dương không thoải mái rồi, việc này có rơi lên đầu ai cũng chẳng có ai thoải mái cả, tiểu tử nhà anh rõ ràng đang làm khó mọi người! Gã miễn cưỡng nói: “Việc này tôi cố gắng đi nói xem thế nào, hi vọng đồng chí Tào Chính Dương có thể suy nghĩ cho đại cục.” Nói đến đây gã chuyển chủ đề: “Mấy ngân hàng chẳng phải đã quyên góp đến 250000000 rồi hay sao?”
Trương Dương thở dài nói: “Chút tiền đó làm được gì cơ chứ, mấy ông giám đốc ngân hàng của Giang Thành đều nổi tiếng là gà trống sắt cả, đợi đến khi sân bay hoàn thành, họ mua vé, tôi sẽ chặt chém gấp 10 lần.”
Tiêu Minh cười, trong lòng nói, xây dựng sân bay cậu có phần, nhưng việc định giá máy bay chẳng phải cậu nói là được.
Buổi tối hôm đó Tô Tiểu Hồng mời khách ở Thủy Thượng Nhân Gian, sau khi Trương Dương đến nơi mới phát hiện ra, sau khi Trương Dương đến nơi mới biết, sau khi Bàng Quân Tường được Cố Giai Đồng đồng ý, đã nhượng lại nhượng cổ phần, sau khi Tô Tiểu Hồng nghe nói chuyện này, trược tiếp tìm đến Thái Quân Tường tỏ ý muốn mua cổ phần của gã ở Thủy Thượng Nhân Gia, Bàng Quân Tường vì chuyện này đã hỏi Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng vốn chẳng có hứng thú gì với ngành ăn uống, nghe nói Tô Tiểu Hồng muốn mua, đã bảo Thường Hải Thiên toàn lực xử lý chuyện này. Thường Hải Thiên sau khi đã nói chuyện với Tô Tiểu Hồng, quyết định để Tô Tiểu Hồng đứng ra mua lại cổ phần của Thái Quân Dường, về sau Thủy Thượng Nhân Gia giao cho Tô Tiểu Hồng quản lý, Cố Giai Đồng tạm thời cũng không có dự định bỏ tiền, mỗi năm đều lấy tiền hoa hồng từ khách sạn.
Sau khi Trương Dương nghe nói chuyện này, cười ha ha nói: “Chị Hồng à, quay đi quay lại một vòng lại đến lượt chị quay về!” Cần phải biết rằng Thủy Thượng Nhân Gia trước kia tên là Ngư Mễ Chi Hương, giống như Tân Đế Hào ở đối diện vậy, toàn bộ đều là sản nghiệp của Phương Văn Nam, năm đó, Tô Tiểu Hồng là bà chủ của hai khách sạn này, có điều lúc đó chỉ có quyền quản lý, sau một thời gian, giờ đây Thủy Thượng Nhân Gia lại quay về tay cô.
Tô Tiểu Hồng mỉm cười nói: “Một nhà hàng tốt như Ngư Mễ Chi Hương, mà lại bị kinh doanh thành bộ dạng thế này, tôi thấy thật là đau lòng, vì thế muốn thử một chút, xem tôi có năng lực kinh doanh nó được không.”
Trương Dương đầy lòng tin với Tô Tiểu Hồng, hắn gật đầu nói: “Chị nhất định làm được, trước đó chị luôn làm vận hành, các quan hệ ở các mặt của Giang Thành đều tốt cả .Tôi tin rằng không lâu sau, danh tiếng của Thủy Thượng Nhân Gia sẽ lại được mọi người biết đến.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Không gọi là Thủy Thượng Nhân Gia, chỗ này tên là Ngư Mễ Chi Hương, ngày mai tôi sẽ bảo người dỡ tấm biển xuống.”
Trương Dương chợt nghĩ đến một việc, Tô Tiểu Hồng làm như vậy là vì nghĩ cho việc làm ăn hay là vì nhớ lại chuyện trước kia? Chẳng lẽ tình cảm của cô với Phương Văn Nam vẫn chưa hết ư?
Buổi tối hôm đó Tô Tiểu Hồng mời rất nhiều người, có Thường Hải Thiên, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Điền Bân, Thái BẠch, Hồ Nhân Như, Tô Cường và bạn gái của gã Chu Hiểu Vân, tính cả Trương Dương nữa là 10 người.
Mặc dù người mời khách là Tô Tiểu Hồng, nhưng nhân vật trở thành tiêu điểm của bữa tiệc là Trương Dương. Sau khi uống xong rượu, Thường Hải Thiên nói: “Trương Dương, buổi hội đòi nợ hôm đó của cậu xưởng thuốc của chúng tôi không đi, gần đây bận sản xuất, thuốc phòng độc không đủ để bán.”
Trương Dương cười nói: “Không chỉ nhìn vào tiền, cũng phải chú ý đến xã hội nữa.”
Thường Hải Thiên nói: “Tổng giám đốc Cố đã có lời rồi, công việc của thị trưởng Trương chúng tôi nhất định sẽ dốc sức ủng hộ, phương án cụ thể đang thương lượng, có điều, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định không kém người khác đâu.”
Trương Dương nói: “Tôi còn tưởng anh sợ tôi ngửa tay đòi tiền kìa, làm cho anh không dám đến.”
Thường Hải Thiên cười nói: “Cậu không nhìn thấy tình trạng hiện nay của xưởng thuốc chúng tôi, các nơi đều đưa xe đến để mua thuốc, bên này vừa có xe ra, bên kia đã có xe vào rồi, bên mua thuốc đều mang tiền mặt đến cả.”
Trương Dương chau mày nói: “Bệnh dịch vẫn chưa khống chế được à?”
Thường Hải Thiên nói: “Khống chế thì khống chế được rồi, nhưng mọi người đều sợ rồi, giờ đây cứ bị cảm là đã phải đi mua thuốc rồi, uống trước thuốc phòng độc của chúng tôi, trước kia uống 1 bao giờ đây phải uống 3 bao, bên bán cũng đang tích hàng, lợi nhuận năm nay nhất định không chỉ gấp đôi.”
Trương Dương cười nói: “Thế này thì các anh mới phát tài được chứ!”
Chu Hiểu Vân nói: “Mấy ngày trước mẹ tôi cũng bị nhiễu, chạy vội vàng đi mua thuốc, nhưng các nhà thuốc ở bệnh viện đều hết hàng, cuối cùng phải gọi điện cho xưởng trưởng Thường, mới lấy được thuốc từ trong xưởng, đừng nói nhé, thuốc của các anh tốt thật đấy, mẹ tôi uống xong, ba ngày sau đã khỏe rồi.’
Trương đại quan thầm tự đắc, trong lòng nói, cô cũng không nhìn xem ai nghĩ ra phương thuốc ấy, có thần y Trương ta xuất mã thì bệnh gì mà không chữa được!
Khương Lượng nói: “Thật ra bệnh truyền nhiễm không đáng sợ, nỗi sợ vô hình mới là thứ đáng sợ, thật ra cả Giang Thành người bị bệnh chỉ hơn 500 người, nhưng sự khủng hoảng làm cho cả xã hội loạn lên, mấy ngày nay đỡ hơn một chút.”
Điền Bân nói: “Ngay cả mẹ tôi cũng gọi điện đến, bảo tôi xin nghỉ phép để đi Đông Giang tránh nạn, như là đi tị nạn vậy.”
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Sao anh lại không đi?”
Điền Bân lấy từ trong túi ra một gói thuốc phòng độc: “Ngày nào tôi cũng uống ba gói này, chúng ta có sức đề kháng, không sợ bị bệnh!”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Tô Tiểu Hồng nói: “Gì mà bệnh với không bệnh chứ, hôm nay chúng ta nói về chuyện vui một chút, đừng nói đến những chuyện làm người khác phiền lòng.”
Hồ Nhân Như nói: “Tổng giám đốc Tô tiếp quản tiệm cơm vào lúc này đúng là một thời cơ hiếm có.”
Tô Tiểu Hồng không nói gì, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Trương Dương không hiểu câu này của Hồ Nhân Như ý gì, ngạc nhiên nói: “Tại sao lại là thời cơ tốt?”
Hồ Nhân Như nói: “Gần đây bệnh dịch này làm cho mọi người đều rất sợ hãi, làm gì có ai dám ra ngoài ăn cơm cơ chứ, anh đến các quán cơm khác xem thế nào, trước kia Tân Đế Hào làm ăn tốt vậy mà giờ cũng vắng lặng như tờ, những ngày tháng của tiệm cơm cũng chẳng dễ sống.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Nhân Như nhìn nhận vấn đề thật là thấu đáo, lần này ông chủ Bành nhượng lại cổ phần cho tôi, đã để nhượng bộ rất lớn, thật sự là vì trận bệnh dịch lần này.
Tô Cường nói: “Muốn chuyển ngoặt được việc làm ăn, sợ rằng phải cố gắng chống đỡ hai ba tháng.”
Khương Lượng nói: “Điều này không cần phải quan tâm, người Trung Quốc chúng ta vốn có tính hay quên, việc gì xong rồi rất dễ quên, người Nhật Bản xâm lược chúng ta đến vậy, nhưng tầng lớp thanh niên bây giờ có mấy người còn nhớ được đoạn lịch sự thảm khốc đó? Yên tâm đi, chỉ một thời gian nữa thôi, việc làm ăn của khách sạn sẽ có bước chuyển biến tốt đẹp.”
Tần Bạch yên lặng nãy giờ nói một câu: “Những người làm quan đều thèm ăn cả, họ ăn cơm không mất tiền quen rồi, giờ đây bắt họ phải ăn cơm nhà họ không chịu được đâu.’
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Dương, Trương đại quan nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
Hồ Nhân Như cười nói: “Hình như tất cả chúng ta ở đây mỗi mình anh là làm quan thôi.”
Trương Dương nói: “Nực cười, Khương Lượng cũng là quan đấy thôi, Lão Đỗ cũng vậy đấy thôi!”
Khương Lương và Đỗ Vũ Phong đồng thời nói: “Chúng tôi là cảnh sát công an, anh mới là quan viên chính phủ.”
Trương đại quan trừng mắt nói: “Chẳng lẽ là quan viên chính phủ là sẽ bị mọi người bắt nạt khinh thường sao? Này Tần Bạch, tiểu tử nhà cậu nói câu đấy có ý gì chứ? Chị cậu cũng là quan viên chính phủ đấy.’
Tần Bạch cười nói: “Tôi đâu có nói anh, tôi nói là nói tham quan kìa.”
Tô Tiểu Hồng nói: “Thị trưởng Trương, gần đây hình như tính tình anh không được thuận lắm!’
Khương Lượng phụ họa gật gật đầu nói: “Ừm rõ ràng là thế, hay tức giận lắm!’
Trương Dương nói: “Vẫn còn thiếu đến 700000000, nếu là ở trên người anh, thì anh có không tức được không?’
Khương Lượng nói: “Nếu như 700000000 này ở trên người tôi, thì tôi có lẽ sẽ bị áp ức mà nhảy lầu tự tử mất, nhưng nó lại ở trên người thị trưởng Trương, đâu có là gì cơ chứ!”
Trương Dương nói: “Ở trên người tôi cũng là việc lớn!”
Khương Lượng nói: “Trước đó chẳng phải anh làm công việc chiêu mộ tiền vốn sao? Còn nữa, vợ chưa cưới của anh Sở Yên Nhiên là người của tập đoàn lớn, tiền của cô ấy chẳng phải là tiền của anh sao.”
Trương Dương trừng mắt với Khương Lượng: “Khương Lượng, anh nói như vậy tôi đập cho đấy, tiền của cô ấy là tiền của cô ấy, tôi chưa từng dùng tiền của phụ nữ nhé!”
Khương Lượng nói: “Có phải là cho không anh đâu, đây gọi là đầu tư, chẳng phải anh nói đầu tư vào hạng mục sân bay sẽ được thu hồi rất nhiều sao? Đã có lòng tin như vậy, thì sự việc tốt thế này sao lại không để cho người mình làm chứ?” Câu này thật sự đã hỏi đúng vào điểm yếu của Trương Dương.
Trương Dương gãi đầu gãi tai, một lúc sau mới nói: “Nói thật, đến giờ tôi còn chưa biết hạng mục sân bay này liệu có thể kiếm được tiền hay không, thành phố giao cho tôi nhiệm vụ này, đằng trước là núi dao biển lửa cũng được, hay là vực cao hố sâu cũng được, dù thế nào tôi cũng phải dũng cảm tiến bước.”
Đỗ Vũ Phong khen thưởng: “Được lắm, nào, Trương Dương, tôi kính cậu một chén!’
Trương Dương uống một chén rượu với gã, rồi nói: “Giờ đây tôi chẳng còn cảm nhận được tác dụng của kính rượu nữa đâu, nếu như anh thật sự ủng hộ tôi, thì giúp tôi kéo một vài người đến tài trợ đi.”
Đỗ Vũ Phong nói: “Cậu biết tôi đấy, hai ống tay áo chẳng có gì, là một người nghèo chính hiệu, muốn tiền chẳng có có mỗi mạng, mà mạng của tôi lại không thể cho cậu, chị dâu cậu, cháu cậu còn đang chờ tôi về chăm sóc kìa, hay là hôm nào đó tôi đến làm việc từ thiện cho chỗ cậu, kéo cát xúc xi măng gì cũng được. Cũng coi như là sự ủng hộ của tôi với hạng mục sân bay mới, cậu thấy thế nào?”
Trương Dương đặt cốc rượu xuống nói: “Tôi thấy rồi, những người họ Đỗ như các anh đều giỏi giảo biện cả.”
Đỗ Vũ Phong nói: “Cậu nói tôi không được, nhưng không thể nói bí thư Đỗ của chúng ta, tôi cảm thấy người này rất được, là một vị quan tốt.”
Trương Dương trừng mắt nói: “Đừng có mà nịnh hót nữa, người ta không ở đây, không nghe được đâu!”
Tất cả mọi người đều lại cười ồ lên.
/2583
|