Trương Dương mỉm cười, nói: Gầy đi chút tôi, dạo này bia rượu nhiều quá, bụng dưới sắp phình ra rồi, gầy đi chút thì cơ bụng lại nhô ra, cô có muốn xem không?
Thường Hải Tâm mặt nóng bừng, bệnh cũ của thằng ôn này lại tái phát rồi.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nói: Nhân lúc còn sớm tôi châm cứu cho cô, ngày mai phải bận việc tranh thầu, tôi chắc là muộn mới tới được.
Thường Hải Tâm gật đầu.
Mỗi lần châm cứu cho Thường Hải Tâm đối với Trương Dương mà nói thì là một loại dày vò, Âm Sát Tu La công và công pháp mà bản thân hắn tu luyện vốn không hợp, chân khí dị chủng xung đột với nộ lực cố hữu của hắn, Trương Dương tuy đã thử dung hợp hai loại chân khí này, nhưng thủy chung vẫn không thành công. Cho nên mới cực kỳ nguy hiểm, quá trình hành động lần này vẫn tính là thuận lợi, Trương đại quan nhân sau hai mươi phút thì rời khỏi phòng bệnh của Thường Hải Tâm, Vu Tử Lương ở bên ngoài đợi hắn.
Từ lần trước nhìn thấy Trương Dương nằm vật trong xe pickup, Vu Tử Lương đã biết rằng Trương Dương vì châm cứu cho Thường Hải Tâm mà gặp phải nguy hiểm rất lớn, chàng thanh niên này đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của Vu Tử Lương đối với y học.
Trương Dương cười nói: Đang đợi tôi à?
Vu Tử Lương nói: Cảm giác thế nào?
Vẫn ổn!
Vu Tử Lương nói: Bí thư Đỗ và thị trưởng Thường đang ở trong văn phòng đợi cậu.
Trương Dương gật đầu, đi vào trong văn phòng, Đỗ Thiên Dã nói: Đều đợi cậu đấy.
Trương Dương cười nói: Tư tưởng của Hải Tâm có chút xao động, tôi phải thông suốt cho cô ấy.
Thường Tụng cảm tạ nói: Trương Dương, lần này phải cám ơn cậu rồi.
Trương Dương cười nói: Những lời khách khí như thế này không cần phải nói ra đâu, tôi và Hải Tâm là bạn học, cô ấy có chuyện, tôi đương nhiên phải tận sức tương trợ rồi. Kỳ thực hắn sở dĩ bán sức như vậy không chỉ vì những nguyên nhân trên, nguyên nhân quan trọng nhất là vụ án phóng hỏa quán Karaoke có liên quan trực tiếp tới hắn, người khác muốn thiêu chết hắn, kết quả mới khiến Thường Hải Tâm bị liên lụy. Hắn đương nhiên phải có trách nhiệm. Tuy hắn đã thổ lộ chuyện này với Thường Hải Tâm, nhưng Thường Hải Tâm lại không nói lại với người nhà. Ở sâu trong lòng Thường Hải Tâm là muốn bảo vệ hắn, không muốn hắn gặp nhiều khốn nhiễu. Tình cảm của Thường Hải Tâm đối với hắn, Trương Dương sớm đã nhìn rõ rồi, nhưng trước đây hắn một mực cẩn thận xử lý quan hệ giữa hai bên, bảo trì một khoảng cách thỏa đáng, tuy hắn trước giờ không phủ nhận sức hấp dẫn rất lớn của Thường Hải Tâm đối với mình, nhưng Trương đại quan nhân đã bắt đầu học được thước đo đạo đức của thời đại này để tự ước thúc mình, có những chuyện không thể dây vào được.
Đỗ Thiên Dã nói: Thị trưởng Thường, sắp tới giờ cơm tối rồi, chúng ta đi ăn đi.
Thường Tụng tạ tuyệt hảo ý của Đỗ Thiên Dã, mục đích mà y tới Giang Thành chính là để thăm con gái, sáng sớm ngày mai lại phải về rồi, cho nên y muốn lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để ở cùng với con gái mình.
Đỗ Thiên Dã cũng tỏ ý thấu hiểu quyết định của Thường Tụng, lại cùng Thường Tụng nói mấy câu rồi cùng Trương Dương cáo từ.
Đỗ Thiên Dã và Trương Dương vừa xuống dưới lầu thì Vu Tử Lương đuổi theo.
Trương Dương bảo Đỗ Thiên Dã lên xe trước, dừng chân lại hỏi: Bác sĩ Vu tìm tôi có việc gì vậy?
Vu Tử Lương nói: Hải Tâm sáng ngày kia là tháo băng rồi, cậu có thời gian tới không?
Trương Dương nói: Cái này mà cần phải hỏi à? Tôi nhất định sẽ tới.
Vu Tử Lương thở dài, nói: Thời gian càng đến gần trong lòng tôi càng khẩn trương.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tình hình cho dù là không quá tốt thì cũng tuyệt không quá xấu đâu. Kỳ thực hắn cũng rất khẩn trương, so với Vu Tử Lương thì còn khẩn trương hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà Trương đại quan nhân gần đây liều mạng lao vào công việc, chỉ có công việc mới có thể khiến hắn quên đi những điều không vui, đáng tiếc gần đây công việc cũng không được thuận lợi cho lắm, hai nhà đầu tư lớn nhất của sân bay Giang Thành đều trước sau bỏ cuộc, bất kể là trước đây hay là hiện tại thì đều là phúc không đi đôi mà họa không tới một.
Trương Dương tiến vào trong xe, Đỗ Thiên Dã từ trong tay cầm hai hộp Thiết Quan Âm. Trương Dương nói: Đừng nghiên cứu nữa là em họ của anh tặng cho tôi.
Đỗ Thiên Dã nói: Không ngờ lại không có phần tôi.
Trương Dương cười bảo: Thích thì cầm về đi, hai hộp trà lá không bù đắp được vết thương trong lòng tôi đâu.
Đỗ Thiên Dã nói: Tiền là của người ta, người ta có quyền đưa ra quyết định có đầu tư hay không. Bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi mời cậu đi uống rượu.
Trương Dương cười nói: Hiếm có nhỉ, gần đây mời tôi đi ăn nhiều thế, anh có phải là cảm thấy có lỗi với tôi không?
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên, nói: Đánh rắm, tôi có chỗ nào không phải với cậu.
Trương Dương nói: Anh tốt xấu gì cũng là bí thư thị ủy đừng động chút là nổi giận, để người khác nghe thấy lại cười cho đó.
Đỗ Thiên Dã nói: Bí thư thị ủy cũng là người, chỉ có cậu mới không giống người bình thường.
Trương Dương nói: Anh không phải là người thường, anh không giống người bình thường.
Chửi tôi đấy hả?
Trương Dương cười nói: Tôi đâu dám, một nam nhân bình thường làm sao có thể chịu được cô đơn lâu như vậy, tôi rất bội phục anh.
Đỗ Thiên Dã biết thằng ôn này nếu nói tiếp thì không phải là những lời dễ nghe, xua xua tay nói: Đừng có nói nữa, cẩn thân tôi thật sự trở mặt với cậu đấy.
Trương Dương nói: Muốn ăn gì?
Đỗ Thiên Dã nói: Ăn ở Giang Thành thôi, cậu chọn đi.
Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: Con trai của Lưu Truyền Khôi là Lưu Đại Trụ gần đây mở một quán thịt dê ở đường vòng tròn ba, chúng ta tới đó ăn.
Trong mắt Đỗ Thiên Dã thì nơi càng hẻo lánh càng tốt, gã gật đầu, nói: Đi, thử xem thế nào.
Lưu Đại Trụ theo Trương Dương tới ban trú kinh làm đầu bếp, tầm mắt cũng xa hơn không ít, lòng cũng thay đổi rồi, núi Thanh Đài đã không giữ được bước chân của gã. Gã hiện tại ở Xuân Dương mở một quán thịt dê, về sau bởi vì Xuân Dương sửa đường, quán thịt dê phải đóng cửa, tới sơn trang của Ngưu Văn Cường giúp đỡ, nhưng Lưu Dại Trụ hiện tại không muốn làm thuê cho người khác nữa, khó khăn lắm mới thuyết phục được ông già, tới Giang Thành mở quán thịt dê. Địa điểm này là Trương Dương tìm cho gã, rất gần nơi để hàng ở phía bắc Giang Thành, bình thường nhân khí khá vượng, người thường tới ăn nhất chính là lái xe chở hàng. Khai nghiệp được một tháng mà sinh ý đã hưng thịnh, lưu Đại Trụ cũng mời Trương Dương nhiều lần, nhưng Trương Dương một mực bận công tác chuẩn bị cho sân bay mới của Giang Thành, không có thời gian tới.
Trương Dương dẫn Đỗ Thiên Dã tới quán thịt dê có tên là Lưu Lão Đại này, thấy khoảng trống ở phía trước quán đầy xe đỗ, Đỗ Thiên Dã cười nói: Sinh ý hình như không tồi.
Trương Dương nói: Người tới đây đều là lái xe và cửu vạn, ăn mì thịt dê là nhiều nhất, có diều chắc có thể kiếm được chút tiền.
Lưu Đại Trụ nghe nói là Trương Dương đến, mặt mày hớn hở chạy ra đón. Đỗ Thiên Dã đeo kính, lại đội mũ lưỡi trai của Trương Dương lên, ngụy trang rất tốt, bởi vì vậy nên cái đầu trọc của Trương đại quan nhân đặc biệt bắt mắt.
Lưu Đại Chủ há miệng nhìn cái đầu trọc của Trương Dương, tấm tắc nói: Chủ nhiệm Trương, kiểu đầu này của ngài quá đẹp, càng làm lộ ra vẻ nổi bật của ngài.
Trương Dương cười nói: Cậu càng lúc càng biết nói chuyện đó, vừa ăn mật ong xong à?
Lưu Đại Trụ vội vàng mời hai người họ vào, gã cũng không ngờ người đi theo Trương Dương lại là bí thư thị ủy. Lưu Đại Trụ chuẩn bị cho họ một căn phòng nhỏ, cười nói: Các anh đợi một chút nhé, tôi lập tức đưa thức ăn lên.
Trương Dương gật đầu, dặt hai bình Thanh Giang Đặc Cung mà mình mang tới lên bàn, gần đây hắn cũng bắt đầu chú ý tới hình tượng rồi, Thanh Giang Đặc Cung cũng khá, nói chung là đỡ hơn tới quán thịt dê uống Mao Đài Ngũ Lương Dịch rất nhiều.
Lưu Đại Trụ ra ngoài một lát rồi mang thức ăn lên, bốn món nóng, bốn món lạnh, toàn là đồ ăn mặn.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Long trọng quá, không cần nhiều vậy đâu.
Lưu Đại Trụ nói: Chủ nhiệm Trương là quý nhân của tôi, những thức ăn này toàn là đại bổ cả, lát nữa tôi dươnghầm cho hai anh một món dược thiện cung đình tráng dương. Gã lúc này mới nhận ra nam nhân đội mũ đeo kính là Đỗ Thiên Dã, lúc ở ban trú kinh Lưu Đại Trụ đã gặp Đỗ Thiên Dã rồi, cũng biết vị bằng hữu này của Trương Dương hiện tại đã tới Giang Thành làm bí thư thị ủy, gã có chút kích động nói: Bí thư Đỗ, thì ra là ngài.
Đỗ Thiên Dã ho khan một tiếng.
Lưu Đại Trụ vội vàng nói: Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, chuyện của ngài tôi sẽ không nói ra đâu. Gã mừng khấp khởi quay người rời đi, bí thư thị ủy có thể tới quang lâm quán thịt dê của gã, khẳng định là khiến sinh ý nơi đây thêm vẻ vang.
Trương Dương cười nói: Sau khi thằng ôn này làm sinh ý mồm miệng cũng ngọt hơn nhiều.
Đỗ Thiên Dã nói: Hoàn cảnh có thể thay đổi một người, kỳ thực chúng ta đều đang thay đổi, chỉ có đều là bản thân mình không ý thức được mà thôi.
Trương Dương nói: Chín rưỡi sáng mai hội gọi thầu chính thức bắt đầu, án chiếu theo bộ sậu đã chế định, chúng ta trước hội gọi thầu sẽ mở một hội chiêu đãi phóng viên, cái này chắc là anh phải tự mình tới.
Đỗ Thiên Dã bưng chén rượu lên uống cạn, gã đã có chuẩn bị đối với chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, bình tĩnh nói: Cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới, không có gì phải lo cả.
Trương Dương nói: Tôi vừa nhận được tin tức, sau khi nghe nói là Hà Trường An và Tra Tấn Bắc trước sau vứt bỏ kế hoạch đầu tư, đã có mấy đơn vị công ty tới xem thế nào đã lựa chọn bỏ đi rồi.
Đỗ Thiên Dã khinh thường nói: Đều không coi trọng công trình sân bay mới của chúng ta phải không? Càng là như vậy chúng ta càng phải làm tốt chuyện này, không dựa vào sự đầu tư của họ, chúng ta cũng có thể xây được sân bay mới.
Trương Dương nói: ý tứ của cậu này có phải là muốn cấp cho tôi thêm thêm chút tài chính không?
Đỗ Thiên Dã nói: Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Vẫn phải nghĩ biện pháp từ bên ngoài thôi.
Trương Dương uống một ngụm rượu, lại gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: Chả khác gì không nói.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi cũng bực lắm, nhiều năm như vậy rồi mà chính sách của tỉnh lý vẫn là thiên vị phía nam, đều là con cháu của mình, vì sao lại không thể giữ thăng bằng một bát nước? Sự phát triển của địa khu nam bộ quả thật là không tồi, nhưng như vậy thì sự chênh lệch giữa năm bắc Bình Hải càng lúc càng lớn, những lãnh đạo tỉnh có từng nghĩ tới chuyện này không?
Trương Dương nói: Trông chờ vào lãnh đạo tỉnh thì chẳng thà trông chờ vào bản thân mình, xem ra tôi vẫn phải đi mè nheo đám ngân hàng, xem xem có thể mọi thêm được chút tiền nào không?
Hai người càng nói chuyện, tâm tình càng xuống thấp, tư vị bị người ta lợi dụng đúng là khó chịu, lúc này Lưu Đại Trụ bưng dược thiên cung đình tráng dương do gã tự tay làm lên cho họ, gã cười nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, dược thiện này là học của anh đấy, có điều tôi đã cải tiến rồi, anh thử xem vị đạo thế nào.
Trương Dương cười nói: Đại Trụ, ngồi xuống uống vài chén đi.
Lưu Đại Trụ lúc này mới cầm chén ngồi xuống, gã vốn muốn đi lấy rượu, nhưng Trương Dương nói: Ở đây có rượu rồi, không cần phải phiền phức vậy đâu.
Lưu Đại Trụ nhận lấy Thanh Giang Đặc Cung mà Trương Dương dưa rót đầy chén, gã cung kính nói: Hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho tiểu điếm, tôi kính hai vị.
Đỗ Thiên Dã cười cười, Trương Dương phát hiện Lưu Đại Trụ đã thay đổi không ít, nhớ lúc trước mình dẫn gã tới ban trú kinh, thằng ôn này còn chưa biết gì cả, nói những lời nịnh hót còn đỏ cả mặt, hai năm nay rèn luyện cuối cùng cũng biết nịnh bợ người ta rồi.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, cầm chén lên chạm với Lưu Đại Trụ, Trương Dương cũng chạm theo, ba người uống cạn chén này, Trương Dương nói: Đại Trụ, gần đây sinh ý thế nào?
Lưu Đại Trụ đang định trả lời thì một nhân viên phục vụ chạy vào, ghé vào tai gã nói nhỏ gì đó.
Lưu Đại Trụ bực bội nhíu mày: Không gấp, làm gì có chuyện giục gấp như vây, cô ta cần tiền thì bảo cô ta mang hết rượu và đồ uống đi, người chờ tới chỗ chúng ta tặng rượu nhiều lắm.
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lưu Đại Trụ, không ngờ trên người Lưu Đại Trụ cũng có mấy phần vương bát chi khí, nên nói là khí chất nhà giàu mới nổi mới đúng, thằng ôn này có chút tiền rồi, nói năng cũng vững dạ hơn, huống chi hiện tại là gã nợ người ta tiền, người nợ tiền chính là đại gia, đây đã thành công thức chung của thời đại rồi.
Cửa đột nhiên bị mở ra, một giọng nữ phẫn nộ vang lên: Lưu Đại Trụ, anh sao không nói chữ tín vậy hả? Tiền rượu tuần trước đã nên trả rồi, anh sao cứ dây dưa mãi.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã không ai ngờ được rằng, nữ tử phẫn nộ từ bên ngoài lao vào lại là Tô Viện Viện.
Tô Viện Viện nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, cả người ngây ra đó, cô ta cắn chặt môi, mặt nhanh chóng mất đi huyết sắc.
Trương Dương thì coi như là không nhận ra Tô Viện Viện, hắn rất thông minh, biết rằng hiện tại không phải là lúc mình lên tiếng, cầm chén trà lên cúi đầu uống trà.
Lưu Đại Trụ nào có biết quan hệ giữa họ, thời gian gã mở quán thịt dê ở khu vực này tuy không dài, nhưng bởi vì quan hệ của Trương Dương và quan hệ với giám đốc kho hàng không tồi, lại thêm gã bình thường khẳng khái rộng rãi, cũng có không ít bạn bè. Huống chi hiện tại người đang ngồi trong phòng còn là bí thư thị ủy Giang Thành và phó thị trưởng Phong Trạch, sức mạnh của Lưu Đại Trụ tất nhiên rất đủ, gã trừng mắt lên quát Tô Viện Viện: Làm cái gì đấy? Tôi mở được một nhà hàng lớn như vậy mà thèm để ý tới chút tiền của cô à? Mang hết rượu và đồ uống đi đi.
Tô Viện Viện không nói câu nào quay người bỏ đi.
Lưu Đại Trụ khịt mũi nói: Loại nữ nhân này không dằn mặt cô ta chút thì cô ta không biết sự lợi hại của tôi.
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Dã có chút nghiêm túc, nói khẽ: Đại Trụ, anh nợ tiền người ta à?
Lưu Đại Trụ nói: Tiền rượu và đồ uống, hiện tại người mở nhà hàng đều vậy, kỳ thực những người bán rượu và đồ uống như họ cũng là thiếu nợ nhà máy, bọn họ thiếu nợ nhà máy, tôi thiếu nợ họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy, kẻ nợ tiền là đại gia mà.
Đỗ Thiên Dã không nói gì.
Lưu Đại Trụ nói: Nữ nhân này đúng là phiền mức, ba ngày hai lượt tới cửa đòi tiến, nói rằng trong nhà cô ta rất có khăn, rất cần tiền, tôi nói loại người này cũng thật là, thiếu tiền thì đi mà bán rượu ý, hay là dứt khoát đi bán thân thì có phải là kiếm tiền nhanh hơn không... Lưu Đại Trụ chỉ cầu nói cho sướng miệng, nhưng không ngờ câu này lại đã chọc giận dây thần kinh mẫn cảm của bí thư Đỗ, Đỗ Thiên Dã giơ tay lên vô đến bốp một cái lên bàn, chén bát ở trước mặt toàn bộ đều nảy lên, gã đứng bật dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Trụ, nói: Anh làm cái gì thế à? Có chút lương tâm đạo đức nào không? Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cái gì mà kẻ thiếu tiền là đại gia? Cái tốt không học, toàn đi học những thứ xấu xa của xã hội. Bí thư Đỗ nói xong liền tức giận phất áo bỏ đi.
Lưu Đại Trụ bị mắng cho ngây người, nhưng cãi lại bí thư Đỗ là chuyện mà gã đến nghĩ cũng không dám, mắt ngây ngốc nhìn Trương Dương, nói: Chủ nhiệm Trương, bí thư Đỗ bị sao thế?
Trương Dương thở dài, nói: Tôi nói này, thằng ôn cậu đúng là chẳng có tiền đồ gì cả? Thiếu người ta bao nhiêu tiền?
Hơn sáu trăm...
Trương Dương gõ lên đầu gã một cái: Bí thư Đỗ ghét ác như thù đó. Đại Trụ à, trả tiền cho người ta đi, cái gì mà kẻ thiếu tiền là đại gia, trên xa hội này người làm quan hay làm sinh ý đều phải nhún nhường mà làm người, hiểu chưa?
Lưu Đại Trụ gật đầu, nhưng kỳ thực gã căn bản không hiểu Trương Dương nói gì cả.
Trương Dương nhìn thức ăn đầy bàn: Một bữa ăn đang ngon lành lại bị cậu phá quấy, tôi cũng đi đây, sau này có cơ hội lại tới.
Lưu Đại Trụ vừa xin lỗi vừa tiễn Trương Dương ra cửa.
Trương Dương ra tới ngoài cửa, không nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đâu, cầm di động lên định gọi cho gã, nhưng nghĩ lại liền vứt bỏ ý định này, vào xe pickup mở radio lên, lợi dụng lúc đợi Đỗ Thiên Dã để nghe tin tức.
Còn chưa tới năm phút thì Đỗ Thiên Dã đã quay lại, sau khi kéo cửa ngồi vào, hổn hển nói: Đưa tôi về.
Trương Dương hỏi: Tìm thấy không?
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: Có liên quan gì tới cậu à?
Trương Dương khởi động máy, vừa men theo con đường nhỏ lái về trung tâm, vừa nói: Tôi không biết là giữa hai người có gì, có điều cô ta suýt nữa thì đào hố chôn Trần đại gia, trong lòng anh chắc không quên chứ?
Đỗ Thiên Dã nói: Đương nhiên là không quên rồi, tôi và Tô Viện Viện cũng trong sạch, không có làm chuyện mờ ám gì cả.
Trương Dương cười nói: Cái gì mà không có lửa thì sao có khói ý nhỉ?
Đỗ Thiên Dã cũng không có ý định nói đùa với hắn, nghiêm mặt bảo: Chuyện lần trước tôi một mực cảm thấy kỳ lại, Tô Viện Viện vì sao lại muốn lật cung hại tôi? Điều này và Tô Viện Viện mà tôi quen trước đây không phải là một người.
Trương Dương nói: Lòng nữ nhân như kim đáy bể, nói không chừng lúc nào đó, cô ta lại tới đâm cho anh một cái.
Đỗ Thiên Dã nói: Vừa Trương Dương nhìn thấy cô ta, khiến tôi cảm thấy cô ta hình như xảy ra chuyện gì đó. Trương Dương, cậu có thời gian thì đi hỏi thử xem thế nào.
Trương Dương dở khóc dở cười, nói: Tôi bảo này bí thư Đỗ, cô ta xảy ra chuyện thì có liên quan gì tới tôi à? Anh bảo tôi phụ trách kiến thiết sân bay mới, tôi không nói là nhật lý vạn cơ, nhưng nói sao thì cũng tính là mất ăn mất ngủ rồi. Quốc gia đại sự tôi còn lo không nổi, loại chuyện nhỏ này tôi lười chẳng muốn quản, mà có quản thì cũng chẳng được.
Đỗ Thiên Dã gật đầu.
Trương Dương cẩn thận dè dặt hỏi: Giữa anh và cô ta thật sự là không có gì chứ?
Đỗ Thiên Dã nói: Thật sự là không có gì mà, tôi một mực đều coi cô ta như em gái.
Trương Dương khinh thường nói: Đáng tiếc anh lại bị cô em này bán đứng.
Trong lòng Đỗ Thiên Dã cảm thấy đau nhói, đích xác là vậy, vào lúc mình cần cô ta giúp đỡ nhất thì Tô Viện Viện đột nhiên lật cung, suýt nữa thì khiến cha mình rơi vào vòng lao lý.
Trương Dương nhìn ra tâm tình của Đỗ Thiên Dã không được tốt, cũng không tiếp tục nói nữa, bảo nhỏ: Tôi đưa anh về.
Sau khi Đỗ Thiên Dã xuống xe, chậm rãi đi về nơi ở của mình, nhưng khi gã tới trước cửa thì lại đột nhiên đổi ý, ra ngoài cửa bắt taxi, đi về phía nhà của Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã tuy chưa từng tới nhà cô ta, nhưng biết rằng Tô Viện Viện sống ở gần Mẫu Kê bảo ở thành tây, lúc xuống xa trời đã rất tối, Đỗ Thiên Dã trong lòng bất giác do dự, mình có phải là quá đường đột rồi không?
Chuyện đã xảy ra được một đoạn thời gian rồi, từ sau lần đó, gã không gặp Tô Viện Viện nữa, chỉ biết rằng cô ta bị gạch tên khỏi sở chiêu đãi chính phủ thành phố, sau đó lại bặt vô âm tín, hôm nay ngẫu nhiên gặp cô ta, Đỗ Thiên Dã mới ý thức được mình đối với cô ta cũng không có hận thù gì, chỉ cảm thấy đáng tiếc, chỉ là nghĩ không thông Tô Viện Viện vì sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy. Đỗ Thiên Dã đứng ở đầu ngõ đắn đo một hồi lâu, lại quyết định quay về, gã phát hiện mình trong xử lý một số chuyện quả thực là quá thiếu quyết đoán.
Đúng vào lúc Đỗ Thiên Dã quyết định bỏ đi thì gã nhìn thấy cái bóng kéo dài của Tô Viện Viện hối hả đi về phía ngỏ nhỏ.
Lúc Đỗ Thiên Dã đang đắn đo có nên né tránh hay không thì Tô Viện Viện đã nhìn thấy gã, bởi vì quá chấn kinh cho nên thảo dược trong tay Tô Viện Viện rơi tuột xuống đất. Lúc cô ta ngồi xuống nhặt lên thì Đỗ Thiên Dã bước tới, giúp cô ta nhặt lại.
Tâm tình của Tô Viện Viện lúc này cực kỳ phức tạp, cô ta không biết nên đối diện với Đỗ Thiên Dã như thế nào, từ sau chuyện lần đó phát sinh, cô ta một mực sống trong tự trách, khi Đỗ Thiên Dã cần giúp đỡ nhất thì cô ta lại phản bội gã, đẩy gã vào trong khốn cảnh, suýt nữa thì cắt đứt sinh nhai chính trị của gã.
Cám ơn! Lúc Tô Viện Viện nói câu này, không dám nhìn vào mắt Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: Cô có phải là gặp khó khăn gì không? Bị bệnh à?
Tô Viện Viện lắc đầu, cô ta cầm thảo dược, đôi lông mi dài rủ xuống, nói khẽ: Tôi nợ anh một câu xin lỗi, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội rồi, xin lỗi, tôi không nên nói dối.
Đỗ Thiên Dã nói: Vào những lúc như vậy, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ sợ hãi.
Tô Viện Viện nói: Bí thư Đỗ, tôi đi đây, mẹ tôi còn đợi tôi về ăn cơm.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, bước ra sau nhường đường, Tô Viện Viện đi qua người gã, bước chân càng lúc càng nhanh, sau cùng thành ra như chạy, giống như là một né tránh gì đó vậy. Nhìn bóng lưng xa dần của Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã thầm thở dài. Đối với Tô Viện Viện gã tuyệt không có suy nghĩ quá đáng nào, chỉ cảm thấy cô gái này chuyển biến quá nhanh, gã tới đây là vì muốn có được đáp án, nhưng Tô Viện Viện rõ ràng là đang tránh né gã. Gã ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, trong không trung không có lấy một gợn mây, cũng không nhìn thấy một ngôi sao này, xem ra thời tiết ngày mai chắc không được tốt lắm. Trong lòng Đỗ Thiên Dã cũng bị phủ lên một tầng mây đen không gạt đi được. Hội gọi thầu ngày mai rốt cuộc có xảy ra gì không?
...
Hội gọi thầu được cử hành ở chính phủ nhất chiêu, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, thị trưởng Tả Viên Triêu, chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm toàn bộ đều tham gia hội gọi thầu hôm đó. Trước khi hội gọi thầu chính thức bắt đầu, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đại biểu cho lãnh đạo thành phố Giang Thành giới thiệu kế hoạch sơ bộ của sân bay mới Giang Thành với tất cả những thương nhân và phóng viên giới truyền thông tới tham gia họi gọi thầu. Lúc Đỗ Thiên Dã lên bục phát biểu và giới thiệu, Trương Dương lặng lẽ chú ý tình huống ở hiện trường, người hôm nay tới rất nhiều, so với dự tưởng của hắn thì náo nhiệt hơn, trong hội trường chật kín người. Hôm qua Trương Dương còn một mực lo lắng hội hôm nay sẽ phát sinh tình huống hội trường sẽ vắng như chùa bà Đanh, hiện tại xem ra chuyện vẫn chưa xấu tới mức đó, có lẽ bọn họ đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của việc Hà Trường An và Tra Tấn Bắc từ bỏ đầu tư, vẫn còn có rất nhiều thương nhân có tầm nhìn xa muốn đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành, nơi có tiềm lực phát triển cực lớn này.
Đỗ Thiên Dã giới thiệu: Sân bay mới của Giang Thành dự toán đầu tư là một tỷ, là sân bay dân dụng cỡ lớn do địa phương Giang Thành chúng tôi trù tư xây dựng. Dự tính vào ngày mùng một tháng 7 năm 1997 sẽ chính thức thông máy bay, trở thành món quà mà toàn thể nhân dân Giang Thành chúng tôi tặng cho Hồng Kông quay về Trung Quốc. Sau khi sân bay mới xây xong, sẽ phúc xạ mười hai địa phương cấp thị xa ở xung quanh, nhân khẩu tương quan là một trăm triệu, đương nhiên là tư nguyên và nhân khẩu sẽ phong phú, bất kể là thị trưởng chở khách hay là thị trường chở hàng, tiềm lực đều rất lớn. Tôi tin rằng sau khi sân bay xây xong sẽ thúc đẩy giao lưu kinh tế khu vực, xúc tiến sự phát triển kinh tế Giang Thành và những địa khu ở xung quanh, tạo ra một vòng kinh tế thời đại mới xoay quanh Giang Thành.
Tất cả mọi người đều đồng thời vỗ tay.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười, nói: Cảm tạ sự ủng hộ của mọ người, các vị ngồi đây thông qua bài giới thiệu vừa rồi của tôi chắc đã sơ bộ hiểu về chiến lược định vị và kế hoạch tương lai của sân bay mới Giang Thành, tôi hôm nay sắm vai người giảng giải, cách hội gọi thầu còn mười lăm phút nữa, đoạn thời gian này tôi sẽ giành để giải đáp câu hỏi của mọi người.
Một phóng viên giơ tay lên.
Đỗ Thiên Dã cũng mỉm cười chỉ vào hắn.
Vị phóng viên đó tới từ đài truyền hình Đông Giang, hắn cầm micro, nói: Bí thư Đỗ, chào ngài, tôi là phóng viên của đài truyền hình Đông Giang, tôi muốn hỏi một vấn đề mà mọi người đều khá quan tâm, nghe nói Hà Trường An tiên sinh và Tra Tấn Bắc tiên sinh trước sau từ bỏ kế hoạch đàu tư vao sân bay mới của Giang Thành, xin hỏi như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào tới công cuộc kiến thiết sân bay mới của Giang Thành?
Đỗ Thiên Dã mắng thầm trong lòng, quả nhiên là có người hỏi vấn đề này, hơn nữa còn là câu hỏi đầu tiên, trên mặt gã nở nụ cười theo kiểu công thức: Vấn đề của anh chắc hẳn là rất nhiều người trong lòng đều thắc mắc, tôi muốn dùng một con số để giải đáp nghi vấn của anh, sản xuất quốc dân của Giang Thành trong nửa năm đầu là 5,3 tỷ, án chiếu theo quỹ tích phát triển bình thường, tổng giá trị sản xuất quốc dân năm nay của Giang Thành chúng tôi sẽ thực hiện một lần nhảy vọt, là lần đầu tiên từ trước tới nay vượt qua mười tỷ nhân dân tệ. Trong kế hoạch đầu tư vào sân bay mới cần một tỷ, đầu tư tiền kỳ của chúng tôi đã đủ ba trăm năm mươi triệu, sau này chính phủ thành phố Giang Thành sẽ gia tăng đầu tư hàng năm, trên tài chính không tồn tại bất kỳ vấn đề gì.
Trương Dương vỗ tay đầu tiên, thầm nghĩ lão Đỗ đúng là lão Đỗ, anh quả nhiên là có tiến bộ, bản sự lén đổi khái niệm không nhỏ, tổng giá trị sản xuất quốc dân là một chuyện, thật sự có thể lấy ra dùng được bao nhiêu? Chứng thực ba trăm năm mươi triệu ư, ba trăm năm mươi triệu cái rắm, toàn bộ chỉ là hóa đơn.
Lại có phóng viên đứng dậy, lần này là một nữ phóng viên của nhật báo Nam Tích, giọng nói của cô ta rất trong, thân hình không cao nhưng sức lực lại đầy đủ: Bí thư Đỗ, ngày hôm qua Hà Trường An tiên sinh liên thủ với tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore ký hiệp nghị đầu tư vào cảnh Nước Sâu của chính phủ thành phố Nam Tích, Hà tiên sinh trước đây một mực đều là muốn đầu tư vào hạng mục sân bay mới của Giang Thành, nhưng ông ta vì sao lại đột nhiên từ bỏ hạng mục này, chuyển sang đầu tư và hạng mục cảng Nước Sâu của Nam Tích, điều này có phải chứng tỏ hạng mục sân bay mới của Giang Thành không quan trọng bằng công trình cảng Nước Sâu của Nam Tích, tiềm lực phát triển và sức ảnh hưởng trong tương lai đều không thể nào bằng được cảng Nước Sâu hay không?
Đỗ Thiên Dã trong lòng nổi giận rồi, đám phóng viên hôm nay căn bản là tới phá rối, ai ai cũng sát muối vào vết thương, hắn mỉm cười quay sang hỏi Trương Dương: Tiểu Trương, Hà Trường An là ai?
Trương Dương hiểu ý, hắn ghé vào micro, hắng giọng rồi nói: Vị nữ phóng viên xinh đẹp này, tôi là tổng chỉ huy hiện trường của hạng mục sân bay mới Trương Dương, từ trước tới giờ người bàn chuyện đầu tư với Hà Trường An đều là tôi, tôi nghĩ tôi là nhân tuyển thích hợp nhất để trả lời câu hỏi của cô.
Vị phóng viên của nhật báo Nam Tích đó gật đầu, nói: Vậy tôi không cần phải nhắc lại câu hỏi một lần nữa rồi.
Trương Dương nói: Tôi trước tiên muốn sữa lại câu hỏi vừa rồi của cô, Hà Trường An tiên sinh không phải là từ bỏ hạng mục sân bay mới của Giang Thành, là bởi vì tầng lớp lãnh đạo của thành phố Giang Thành chúng tôi thông qua khảo chứng tổng hợp, vì ông ta không phù hợp với điều kiện của chúng tôi, cho nên chúng tôi mới cự tuyệt ông ta.
Nữ phóng viên đó cười nói: Trên thế giới này rất ít người cự tuyệt đầu tư.
Trương Dương mỉm cười, nói: Cô nói quả thật cũng có mấy phần đạo lý, vậy được, chúng ta lấy một ví dụ nhé, tôi muốn đầu tư cho cô, cấp cho cô một khoản tiền, nhưng tiền đề là, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm theo, vậy cô có đồng ý không?
Toàn trường cường rống lên, trước mặt bao người, trong trường hợp nghiêm túc như vậy, thằng ôn này không ngờ lại có thể hỏi ra câu này, đúng là lợi hại tới cực điểm.
Nữ phóng viên đó mặt lập tức đó bừng, cô ta vừa xấu hổ lại vừa quýnh lên, từ lúc chọn nghề phóng viên này cô ta chưa từng gặp phải loại nhân vật lưu manh như thế này, cô ta nghiêm mặt nói: Phó thị trưởng Trương, anh có cảm thấy câu hỏi của anh rất quá đáng không?
Trương Dương mỉm cười, nói: Điều kiện mà Hà Trường An đầu tư vào Giang Thành chính là muốn tiếp nhận toàn bộ quyền quản lý sân bay mới, điều này đối với chúng tôi mà nói là tuyệt không thể chấp nhận được, có thể ví dụ vừa rồi mà tôi đưa ra đã làm tổn hại đến lòng tự tôn của vị tiểu thư này, khiến cô cảm thấy tức giận, khiến cô cảm thấy như bị làm nhục, nhưng chúng tôi cũng vậy, có điều chúng tôi không phải là vì bản thân mình, chúng tôi là vì duy hộ sự tôn nghiêm của Đảng và chính phủ, là vì duy hộ sự tôn nghiêm của người dân Giang Thành, tục ngữ có câu, trí giá không uống nước Đạo Tuyền, người liêm khiết không nhận đồ bố thí, có một số tiền có thể cầm, nhưng cũng có một số tiền không thể cầm, cải cách phát triển vô cùng cấp bách, nhưng không thể nào lệch khỏi quỹ đạo của nguyên tắc Đảng tính, một người không có tôn nghiêm thì không thể nào đứng vững trong cái xã hội này, đồng dạng một tầng lớp lãnh đạo đã mất đi tôn nghiêm thì càng không thể nào thủ tín với nhân dân của mình, chúng tôi muốn phát triển, muốn nhân dân Giang Thành được sống những ngày tốt đẹp hơn, nhưng chúng tôi càng cần phải để nhân dân Giang Thành được sống có tôn nghiêm.
Thường Hải Tâm mặt nóng bừng, bệnh cũ của thằng ôn này lại tái phát rồi.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nói: Nhân lúc còn sớm tôi châm cứu cho cô, ngày mai phải bận việc tranh thầu, tôi chắc là muộn mới tới được.
Thường Hải Tâm gật đầu.
Mỗi lần châm cứu cho Thường Hải Tâm đối với Trương Dương mà nói thì là một loại dày vò, Âm Sát Tu La công và công pháp mà bản thân hắn tu luyện vốn không hợp, chân khí dị chủng xung đột với nộ lực cố hữu của hắn, Trương Dương tuy đã thử dung hợp hai loại chân khí này, nhưng thủy chung vẫn không thành công. Cho nên mới cực kỳ nguy hiểm, quá trình hành động lần này vẫn tính là thuận lợi, Trương đại quan nhân sau hai mươi phút thì rời khỏi phòng bệnh của Thường Hải Tâm, Vu Tử Lương ở bên ngoài đợi hắn.
Từ lần trước nhìn thấy Trương Dương nằm vật trong xe pickup, Vu Tử Lương đã biết rằng Trương Dương vì châm cứu cho Thường Hải Tâm mà gặp phải nguy hiểm rất lớn, chàng thanh niên này đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của Vu Tử Lương đối với y học.
Trương Dương cười nói: Đang đợi tôi à?
Vu Tử Lương nói: Cảm giác thế nào?
Vẫn ổn!
Vu Tử Lương nói: Bí thư Đỗ và thị trưởng Thường đang ở trong văn phòng đợi cậu.
Trương Dương gật đầu, đi vào trong văn phòng, Đỗ Thiên Dã nói: Đều đợi cậu đấy.
Trương Dương cười nói: Tư tưởng của Hải Tâm có chút xao động, tôi phải thông suốt cho cô ấy.
Thường Tụng cảm tạ nói: Trương Dương, lần này phải cám ơn cậu rồi.
Trương Dương cười nói: Những lời khách khí như thế này không cần phải nói ra đâu, tôi và Hải Tâm là bạn học, cô ấy có chuyện, tôi đương nhiên phải tận sức tương trợ rồi. Kỳ thực hắn sở dĩ bán sức như vậy không chỉ vì những nguyên nhân trên, nguyên nhân quan trọng nhất là vụ án phóng hỏa quán Karaoke có liên quan trực tiếp tới hắn, người khác muốn thiêu chết hắn, kết quả mới khiến Thường Hải Tâm bị liên lụy. Hắn đương nhiên phải có trách nhiệm. Tuy hắn đã thổ lộ chuyện này với Thường Hải Tâm, nhưng Thường Hải Tâm lại không nói lại với người nhà. Ở sâu trong lòng Thường Hải Tâm là muốn bảo vệ hắn, không muốn hắn gặp nhiều khốn nhiễu. Tình cảm của Thường Hải Tâm đối với hắn, Trương Dương sớm đã nhìn rõ rồi, nhưng trước đây hắn một mực cẩn thận xử lý quan hệ giữa hai bên, bảo trì một khoảng cách thỏa đáng, tuy hắn trước giờ không phủ nhận sức hấp dẫn rất lớn của Thường Hải Tâm đối với mình, nhưng Trương đại quan nhân đã bắt đầu học được thước đo đạo đức của thời đại này để tự ước thúc mình, có những chuyện không thể dây vào được.
Đỗ Thiên Dã nói: Thị trưởng Thường, sắp tới giờ cơm tối rồi, chúng ta đi ăn đi.
Thường Tụng tạ tuyệt hảo ý của Đỗ Thiên Dã, mục đích mà y tới Giang Thành chính là để thăm con gái, sáng sớm ngày mai lại phải về rồi, cho nên y muốn lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để ở cùng với con gái mình.
Đỗ Thiên Dã cũng tỏ ý thấu hiểu quyết định của Thường Tụng, lại cùng Thường Tụng nói mấy câu rồi cùng Trương Dương cáo từ.
Đỗ Thiên Dã và Trương Dương vừa xuống dưới lầu thì Vu Tử Lương đuổi theo.
Trương Dương bảo Đỗ Thiên Dã lên xe trước, dừng chân lại hỏi: Bác sĩ Vu tìm tôi có việc gì vậy?
Vu Tử Lương nói: Hải Tâm sáng ngày kia là tháo băng rồi, cậu có thời gian tới không?
Trương Dương nói: Cái này mà cần phải hỏi à? Tôi nhất định sẽ tới.
Vu Tử Lương thở dài, nói: Thời gian càng đến gần trong lòng tôi càng khẩn trương.
Trương Dương nói: Yên tâm đi, tình hình cho dù là không quá tốt thì cũng tuyệt không quá xấu đâu. Kỳ thực hắn cũng rất khẩn trương, so với Vu Tử Lương thì còn khẩn trương hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà Trương đại quan nhân gần đây liều mạng lao vào công việc, chỉ có công việc mới có thể khiến hắn quên đi những điều không vui, đáng tiếc gần đây công việc cũng không được thuận lợi cho lắm, hai nhà đầu tư lớn nhất của sân bay Giang Thành đều trước sau bỏ cuộc, bất kể là trước đây hay là hiện tại thì đều là phúc không đi đôi mà họa không tới một.
Trương Dương tiến vào trong xe, Đỗ Thiên Dã từ trong tay cầm hai hộp Thiết Quan Âm. Trương Dương nói: Đừng nghiên cứu nữa là em họ của anh tặng cho tôi.
Đỗ Thiên Dã nói: Không ngờ lại không có phần tôi.
Trương Dương cười bảo: Thích thì cầm về đi, hai hộp trà lá không bù đắp được vết thương trong lòng tôi đâu.
Đỗ Thiên Dã nói: Tiền là của người ta, người ta có quyền đưa ra quyết định có đầu tư hay không. Bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi mời cậu đi uống rượu.
Trương Dương cười nói: Hiếm có nhỉ, gần đây mời tôi đi ăn nhiều thế, anh có phải là cảm thấy có lỗi với tôi không?
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên, nói: Đánh rắm, tôi có chỗ nào không phải với cậu.
Trương Dương nói: Anh tốt xấu gì cũng là bí thư thị ủy đừng động chút là nổi giận, để người khác nghe thấy lại cười cho đó.
Đỗ Thiên Dã nói: Bí thư thị ủy cũng là người, chỉ có cậu mới không giống người bình thường.
Trương Dương nói: Anh không phải là người thường, anh không giống người bình thường.
Chửi tôi đấy hả?
Trương Dương cười nói: Tôi đâu dám, một nam nhân bình thường làm sao có thể chịu được cô đơn lâu như vậy, tôi rất bội phục anh.
Đỗ Thiên Dã biết thằng ôn này nếu nói tiếp thì không phải là những lời dễ nghe, xua xua tay nói: Đừng có nói nữa, cẩn thân tôi thật sự trở mặt với cậu đấy.
Trương Dương nói: Muốn ăn gì?
Đỗ Thiên Dã nói: Ăn ở Giang Thành thôi, cậu chọn đi.
Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: Con trai của Lưu Truyền Khôi là Lưu Đại Trụ gần đây mở một quán thịt dê ở đường vòng tròn ba, chúng ta tới đó ăn.
Trong mắt Đỗ Thiên Dã thì nơi càng hẻo lánh càng tốt, gã gật đầu, nói: Đi, thử xem thế nào.
Lưu Đại Trụ theo Trương Dương tới ban trú kinh làm đầu bếp, tầm mắt cũng xa hơn không ít, lòng cũng thay đổi rồi, núi Thanh Đài đã không giữ được bước chân của gã. Gã hiện tại ở Xuân Dương mở một quán thịt dê, về sau bởi vì Xuân Dương sửa đường, quán thịt dê phải đóng cửa, tới sơn trang của Ngưu Văn Cường giúp đỡ, nhưng Lưu Dại Trụ hiện tại không muốn làm thuê cho người khác nữa, khó khăn lắm mới thuyết phục được ông già, tới Giang Thành mở quán thịt dê. Địa điểm này là Trương Dương tìm cho gã, rất gần nơi để hàng ở phía bắc Giang Thành, bình thường nhân khí khá vượng, người thường tới ăn nhất chính là lái xe chở hàng. Khai nghiệp được một tháng mà sinh ý đã hưng thịnh, lưu Đại Trụ cũng mời Trương Dương nhiều lần, nhưng Trương Dương một mực bận công tác chuẩn bị cho sân bay mới của Giang Thành, không có thời gian tới.
Trương Dương dẫn Đỗ Thiên Dã tới quán thịt dê có tên là Lưu Lão Đại này, thấy khoảng trống ở phía trước quán đầy xe đỗ, Đỗ Thiên Dã cười nói: Sinh ý hình như không tồi.
Trương Dương nói: Người tới đây đều là lái xe và cửu vạn, ăn mì thịt dê là nhiều nhất, có diều chắc có thể kiếm được chút tiền.
Lưu Đại Trụ nghe nói là Trương Dương đến, mặt mày hớn hở chạy ra đón. Đỗ Thiên Dã đeo kính, lại đội mũ lưỡi trai của Trương Dương lên, ngụy trang rất tốt, bởi vì vậy nên cái đầu trọc của Trương đại quan nhân đặc biệt bắt mắt.
Lưu Đại Chủ há miệng nhìn cái đầu trọc của Trương Dương, tấm tắc nói: Chủ nhiệm Trương, kiểu đầu này của ngài quá đẹp, càng làm lộ ra vẻ nổi bật của ngài.
Trương Dương cười nói: Cậu càng lúc càng biết nói chuyện đó, vừa ăn mật ong xong à?
Lưu Đại Trụ vội vàng mời hai người họ vào, gã cũng không ngờ người đi theo Trương Dương lại là bí thư thị ủy. Lưu Đại Trụ chuẩn bị cho họ một căn phòng nhỏ, cười nói: Các anh đợi một chút nhé, tôi lập tức đưa thức ăn lên.
Trương Dương gật đầu, dặt hai bình Thanh Giang Đặc Cung mà mình mang tới lên bàn, gần đây hắn cũng bắt đầu chú ý tới hình tượng rồi, Thanh Giang Đặc Cung cũng khá, nói chung là đỡ hơn tới quán thịt dê uống Mao Đài Ngũ Lương Dịch rất nhiều.
Lưu Đại Trụ ra ngoài một lát rồi mang thức ăn lên, bốn món nóng, bốn món lạnh, toàn là đồ ăn mặn.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Long trọng quá, không cần nhiều vậy đâu.
Lưu Đại Trụ nói: Chủ nhiệm Trương là quý nhân của tôi, những thức ăn này toàn là đại bổ cả, lát nữa tôi dươnghầm cho hai anh một món dược thiện cung đình tráng dương. Gã lúc này mới nhận ra nam nhân đội mũ đeo kính là Đỗ Thiên Dã, lúc ở ban trú kinh Lưu Đại Trụ đã gặp Đỗ Thiên Dã rồi, cũng biết vị bằng hữu này của Trương Dương hiện tại đã tới Giang Thành làm bí thư thị ủy, gã có chút kích động nói: Bí thư Đỗ, thì ra là ngài.
Đỗ Thiên Dã ho khan một tiếng.
Lưu Đại Trụ vội vàng nói: Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, chuyện của ngài tôi sẽ không nói ra đâu. Gã mừng khấp khởi quay người rời đi, bí thư thị ủy có thể tới quang lâm quán thịt dê của gã, khẳng định là khiến sinh ý nơi đây thêm vẻ vang.
Trương Dương cười nói: Sau khi thằng ôn này làm sinh ý mồm miệng cũng ngọt hơn nhiều.
Đỗ Thiên Dã nói: Hoàn cảnh có thể thay đổi một người, kỳ thực chúng ta đều đang thay đổi, chỉ có đều là bản thân mình không ý thức được mà thôi.
Trương Dương nói: Chín rưỡi sáng mai hội gọi thầu chính thức bắt đầu, án chiếu theo bộ sậu đã chế định, chúng ta trước hội gọi thầu sẽ mở một hội chiêu đãi phóng viên, cái này chắc là anh phải tự mình tới.
Đỗ Thiên Dã bưng chén rượu lên uống cạn, gã đã có chuẩn bị đối với chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, bình tĩnh nói: Cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới, không có gì phải lo cả.
Trương Dương nói: Tôi vừa nhận được tin tức, sau khi nghe nói là Hà Trường An và Tra Tấn Bắc trước sau vứt bỏ kế hoạch đầu tư, đã có mấy đơn vị công ty tới xem thế nào đã lựa chọn bỏ đi rồi.
Đỗ Thiên Dã khinh thường nói: Đều không coi trọng công trình sân bay mới của chúng ta phải không? Càng là như vậy chúng ta càng phải làm tốt chuyện này, không dựa vào sự đầu tư của họ, chúng ta cũng có thể xây được sân bay mới.
Trương Dương nói: ý tứ của cậu này có phải là muốn cấp cho tôi thêm thêm chút tài chính không?
Đỗ Thiên Dã nói: Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Vẫn phải nghĩ biện pháp từ bên ngoài thôi.
Trương Dương uống một ngụm rượu, lại gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: Chả khác gì không nói.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi cũng bực lắm, nhiều năm như vậy rồi mà chính sách của tỉnh lý vẫn là thiên vị phía nam, đều là con cháu của mình, vì sao lại không thể giữ thăng bằng một bát nước? Sự phát triển của địa khu nam bộ quả thật là không tồi, nhưng như vậy thì sự chênh lệch giữa năm bắc Bình Hải càng lúc càng lớn, những lãnh đạo tỉnh có từng nghĩ tới chuyện này không?
Trương Dương nói: Trông chờ vào lãnh đạo tỉnh thì chẳng thà trông chờ vào bản thân mình, xem ra tôi vẫn phải đi mè nheo đám ngân hàng, xem xem có thể mọi thêm được chút tiền nào không?
Hai người càng nói chuyện, tâm tình càng xuống thấp, tư vị bị người ta lợi dụng đúng là khó chịu, lúc này Lưu Đại Trụ bưng dược thiên cung đình tráng dương do gã tự tay làm lên cho họ, gã cười nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, dược thiện này là học của anh đấy, có điều tôi đã cải tiến rồi, anh thử xem vị đạo thế nào.
Trương Dương cười nói: Đại Trụ, ngồi xuống uống vài chén đi.
Lưu Đại Trụ lúc này mới cầm chén ngồi xuống, gã vốn muốn đi lấy rượu, nhưng Trương Dương nói: Ở đây có rượu rồi, không cần phải phiền phức vậy đâu.
Lưu Đại Trụ nhận lấy Thanh Giang Đặc Cung mà Trương Dương dưa rót đầy chén, gã cung kính nói: Hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho tiểu điếm, tôi kính hai vị.
Đỗ Thiên Dã cười cười, Trương Dương phát hiện Lưu Đại Trụ đã thay đổi không ít, nhớ lúc trước mình dẫn gã tới ban trú kinh, thằng ôn này còn chưa biết gì cả, nói những lời nịnh hót còn đỏ cả mặt, hai năm nay rèn luyện cuối cùng cũng biết nịnh bợ người ta rồi.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, cầm chén lên chạm với Lưu Đại Trụ, Trương Dương cũng chạm theo, ba người uống cạn chén này, Trương Dương nói: Đại Trụ, gần đây sinh ý thế nào?
Lưu Đại Trụ đang định trả lời thì một nhân viên phục vụ chạy vào, ghé vào tai gã nói nhỏ gì đó.
Lưu Đại Trụ bực bội nhíu mày: Không gấp, làm gì có chuyện giục gấp như vây, cô ta cần tiền thì bảo cô ta mang hết rượu và đồ uống đi, người chờ tới chỗ chúng ta tặng rượu nhiều lắm.
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lưu Đại Trụ, không ngờ trên người Lưu Đại Trụ cũng có mấy phần vương bát chi khí, nên nói là khí chất nhà giàu mới nổi mới đúng, thằng ôn này có chút tiền rồi, nói năng cũng vững dạ hơn, huống chi hiện tại là gã nợ người ta tiền, người nợ tiền chính là đại gia, đây đã thành công thức chung của thời đại rồi.
Cửa đột nhiên bị mở ra, một giọng nữ phẫn nộ vang lên: Lưu Đại Trụ, anh sao không nói chữ tín vậy hả? Tiền rượu tuần trước đã nên trả rồi, anh sao cứ dây dưa mãi.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã không ai ngờ được rằng, nữ tử phẫn nộ từ bên ngoài lao vào lại là Tô Viện Viện.
Tô Viện Viện nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, cả người ngây ra đó, cô ta cắn chặt môi, mặt nhanh chóng mất đi huyết sắc.
Trương Dương thì coi như là không nhận ra Tô Viện Viện, hắn rất thông minh, biết rằng hiện tại không phải là lúc mình lên tiếng, cầm chén trà lên cúi đầu uống trà.
Lưu Đại Trụ nào có biết quan hệ giữa họ, thời gian gã mở quán thịt dê ở khu vực này tuy không dài, nhưng bởi vì quan hệ của Trương Dương và quan hệ với giám đốc kho hàng không tồi, lại thêm gã bình thường khẳng khái rộng rãi, cũng có không ít bạn bè. Huống chi hiện tại người đang ngồi trong phòng còn là bí thư thị ủy Giang Thành và phó thị trưởng Phong Trạch, sức mạnh của Lưu Đại Trụ tất nhiên rất đủ, gã trừng mắt lên quát Tô Viện Viện: Làm cái gì đấy? Tôi mở được một nhà hàng lớn như vậy mà thèm để ý tới chút tiền của cô à? Mang hết rượu và đồ uống đi đi.
Tô Viện Viện không nói câu nào quay người bỏ đi.
Lưu Đại Trụ khịt mũi nói: Loại nữ nhân này không dằn mặt cô ta chút thì cô ta không biết sự lợi hại của tôi.
Vẻ mặt của Đỗ Thiên Dã có chút nghiêm túc, nói khẽ: Đại Trụ, anh nợ tiền người ta à?
Lưu Đại Trụ nói: Tiền rượu và đồ uống, hiện tại người mở nhà hàng đều vậy, kỳ thực những người bán rượu và đồ uống như họ cũng là thiếu nợ nhà máy, bọn họ thiếu nợ nhà máy, tôi thiếu nợ họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy, kẻ nợ tiền là đại gia mà.
Đỗ Thiên Dã không nói gì.
Lưu Đại Trụ nói: Nữ nhân này đúng là phiền mức, ba ngày hai lượt tới cửa đòi tiến, nói rằng trong nhà cô ta rất có khăn, rất cần tiền, tôi nói loại người này cũng thật là, thiếu tiền thì đi mà bán rượu ý, hay là dứt khoát đi bán thân thì có phải là kiếm tiền nhanh hơn không... Lưu Đại Trụ chỉ cầu nói cho sướng miệng, nhưng không ngờ câu này lại đã chọc giận dây thần kinh mẫn cảm của bí thư Đỗ, Đỗ Thiên Dã giơ tay lên vô đến bốp một cái lên bàn, chén bát ở trước mặt toàn bộ đều nảy lên, gã đứng bật dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Trụ, nói: Anh làm cái gì thế à? Có chút lương tâm đạo đức nào không? Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cái gì mà kẻ thiếu tiền là đại gia? Cái tốt không học, toàn đi học những thứ xấu xa của xã hội. Bí thư Đỗ nói xong liền tức giận phất áo bỏ đi.
Lưu Đại Trụ bị mắng cho ngây người, nhưng cãi lại bí thư Đỗ là chuyện mà gã đến nghĩ cũng không dám, mắt ngây ngốc nhìn Trương Dương, nói: Chủ nhiệm Trương, bí thư Đỗ bị sao thế?
Trương Dương thở dài, nói: Tôi nói này, thằng ôn cậu đúng là chẳng có tiền đồ gì cả? Thiếu người ta bao nhiêu tiền?
Hơn sáu trăm...
Trương Dương gõ lên đầu gã một cái: Bí thư Đỗ ghét ác như thù đó. Đại Trụ à, trả tiền cho người ta đi, cái gì mà kẻ thiếu tiền là đại gia, trên xa hội này người làm quan hay làm sinh ý đều phải nhún nhường mà làm người, hiểu chưa?
Lưu Đại Trụ gật đầu, nhưng kỳ thực gã căn bản không hiểu Trương Dương nói gì cả.
Trương Dương nhìn thức ăn đầy bàn: Một bữa ăn đang ngon lành lại bị cậu phá quấy, tôi cũng đi đây, sau này có cơ hội lại tới.
Lưu Đại Trụ vừa xin lỗi vừa tiễn Trương Dương ra cửa.
Trương Dương ra tới ngoài cửa, không nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đâu, cầm di động lên định gọi cho gã, nhưng nghĩ lại liền vứt bỏ ý định này, vào xe pickup mở radio lên, lợi dụng lúc đợi Đỗ Thiên Dã để nghe tin tức.
Còn chưa tới năm phút thì Đỗ Thiên Dã đã quay lại, sau khi kéo cửa ngồi vào, hổn hển nói: Đưa tôi về.
Trương Dương hỏi: Tìm thấy không?
Đỗ Thiên Dã tức giận nói: Có liên quan gì tới cậu à?
Trương Dương khởi động máy, vừa men theo con đường nhỏ lái về trung tâm, vừa nói: Tôi không biết là giữa hai người có gì, có điều cô ta suýt nữa thì đào hố chôn Trần đại gia, trong lòng anh chắc không quên chứ?
Đỗ Thiên Dã nói: Đương nhiên là không quên rồi, tôi và Tô Viện Viện cũng trong sạch, không có làm chuyện mờ ám gì cả.
Trương Dương cười nói: Cái gì mà không có lửa thì sao có khói ý nhỉ?
Đỗ Thiên Dã cũng không có ý định nói đùa với hắn, nghiêm mặt bảo: Chuyện lần trước tôi một mực cảm thấy kỳ lại, Tô Viện Viện vì sao lại muốn lật cung hại tôi? Điều này và Tô Viện Viện mà tôi quen trước đây không phải là một người.
Trương Dương nói: Lòng nữ nhân như kim đáy bể, nói không chừng lúc nào đó, cô ta lại tới đâm cho anh một cái.
Đỗ Thiên Dã nói: Vừa Trương Dương nhìn thấy cô ta, khiến tôi cảm thấy cô ta hình như xảy ra chuyện gì đó. Trương Dương, cậu có thời gian thì đi hỏi thử xem thế nào.
Trương Dương dở khóc dở cười, nói: Tôi bảo này bí thư Đỗ, cô ta xảy ra chuyện thì có liên quan gì tới tôi à? Anh bảo tôi phụ trách kiến thiết sân bay mới, tôi không nói là nhật lý vạn cơ, nhưng nói sao thì cũng tính là mất ăn mất ngủ rồi. Quốc gia đại sự tôi còn lo không nổi, loại chuyện nhỏ này tôi lười chẳng muốn quản, mà có quản thì cũng chẳng được.
Đỗ Thiên Dã gật đầu.
Trương Dương cẩn thận dè dặt hỏi: Giữa anh và cô ta thật sự là không có gì chứ?
Đỗ Thiên Dã nói: Thật sự là không có gì mà, tôi một mực đều coi cô ta như em gái.
Trương Dương khinh thường nói: Đáng tiếc anh lại bị cô em này bán đứng.
Trong lòng Đỗ Thiên Dã cảm thấy đau nhói, đích xác là vậy, vào lúc mình cần cô ta giúp đỡ nhất thì Tô Viện Viện đột nhiên lật cung, suýt nữa thì khiến cha mình rơi vào vòng lao lý.
Trương Dương nhìn ra tâm tình của Đỗ Thiên Dã không được tốt, cũng không tiếp tục nói nữa, bảo nhỏ: Tôi đưa anh về.
Sau khi Đỗ Thiên Dã xuống xe, chậm rãi đi về nơi ở của mình, nhưng khi gã tới trước cửa thì lại đột nhiên đổi ý, ra ngoài cửa bắt taxi, đi về phía nhà của Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã tuy chưa từng tới nhà cô ta, nhưng biết rằng Tô Viện Viện sống ở gần Mẫu Kê bảo ở thành tây, lúc xuống xa trời đã rất tối, Đỗ Thiên Dã trong lòng bất giác do dự, mình có phải là quá đường đột rồi không?
Chuyện đã xảy ra được một đoạn thời gian rồi, từ sau lần đó, gã không gặp Tô Viện Viện nữa, chỉ biết rằng cô ta bị gạch tên khỏi sở chiêu đãi chính phủ thành phố, sau đó lại bặt vô âm tín, hôm nay ngẫu nhiên gặp cô ta, Đỗ Thiên Dã mới ý thức được mình đối với cô ta cũng không có hận thù gì, chỉ cảm thấy đáng tiếc, chỉ là nghĩ không thông Tô Viện Viện vì sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy. Đỗ Thiên Dã đứng ở đầu ngõ đắn đo một hồi lâu, lại quyết định quay về, gã phát hiện mình trong xử lý một số chuyện quả thực là quá thiếu quyết đoán.
Đúng vào lúc Đỗ Thiên Dã quyết định bỏ đi thì gã nhìn thấy cái bóng kéo dài của Tô Viện Viện hối hả đi về phía ngỏ nhỏ.
Lúc Đỗ Thiên Dã đang đắn đo có nên né tránh hay không thì Tô Viện Viện đã nhìn thấy gã, bởi vì quá chấn kinh cho nên thảo dược trong tay Tô Viện Viện rơi tuột xuống đất. Lúc cô ta ngồi xuống nhặt lên thì Đỗ Thiên Dã bước tới, giúp cô ta nhặt lại.
Tâm tình của Tô Viện Viện lúc này cực kỳ phức tạp, cô ta không biết nên đối diện với Đỗ Thiên Dã như thế nào, từ sau chuyện lần đó phát sinh, cô ta một mực sống trong tự trách, khi Đỗ Thiên Dã cần giúp đỡ nhất thì cô ta lại phản bội gã, đẩy gã vào trong khốn cảnh, suýt nữa thì cắt đứt sinh nhai chính trị của gã.
Cám ơn! Lúc Tô Viện Viện nói câu này, không dám nhìn vào mắt Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: Cô có phải là gặp khó khăn gì không? Bị bệnh à?
Tô Viện Viện lắc đầu, cô ta cầm thảo dược, đôi lông mi dài rủ xuống, nói khẽ: Tôi nợ anh một câu xin lỗi, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội rồi, xin lỗi, tôi không nên nói dối.
Đỗ Thiên Dã nói: Vào những lúc như vậy, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ sợ hãi.
Tô Viện Viện nói: Bí thư Đỗ, tôi đi đây, mẹ tôi còn đợi tôi về ăn cơm.
Đỗ Thiên Dã gật đầu, bước ra sau nhường đường, Tô Viện Viện đi qua người gã, bước chân càng lúc càng nhanh, sau cùng thành ra như chạy, giống như là một né tránh gì đó vậy. Nhìn bóng lưng xa dần của Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã thầm thở dài. Đối với Tô Viện Viện gã tuyệt không có suy nghĩ quá đáng nào, chỉ cảm thấy cô gái này chuyển biến quá nhanh, gã tới đây là vì muốn có được đáp án, nhưng Tô Viện Viện rõ ràng là đang tránh né gã. Gã ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, trong không trung không có lấy một gợn mây, cũng không nhìn thấy một ngôi sao này, xem ra thời tiết ngày mai chắc không được tốt lắm. Trong lòng Đỗ Thiên Dã cũng bị phủ lên một tầng mây đen không gạt đi được. Hội gọi thầu ngày mai rốt cuộc có xảy ra gì không?
...
Hội gọi thầu được cử hành ở chính phủ nhất chiêu, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, thị trưởng Tả Viên Triêu, chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm toàn bộ đều tham gia hội gọi thầu hôm đó. Trước khi hội gọi thầu chính thức bắt đầu, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đại biểu cho lãnh đạo thành phố Giang Thành giới thiệu kế hoạch sơ bộ của sân bay mới Giang Thành với tất cả những thương nhân và phóng viên giới truyền thông tới tham gia họi gọi thầu. Lúc Đỗ Thiên Dã lên bục phát biểu và giới thiệu, Trương Dương lặng lẽ chú ý tình huống ở hiện trường, người hôm nay tới rất nhiều, so với dự tưởng của hắn thì náo nhiệt hơn, trong hội trường chật kín người. Hôm qua Trương Dương còn một mực lo lắng hội hôm nay sẽ phát sinh tình huống hội trường sẽ vắng như chùa bà Đanh, hiện tại xem ra chuyện vẫn chưa xấu tới mức đó, có lẽ bọn họ đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của việc Hà Trường An và Tra Tấn Bắc từ bỏ đầu tư, vẫn còn có rất nhiều thương nhân có tầm nhìn xa muốn đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành, nơi có tiềm lực phát triển cực lớn này.
Đỗ Thiên Dã giới thiệu: Sân bay mới của Giang Thành dự toán đầu tư là một tỷ, là sân bay dân dụng cỡ lớn do địa phương Giang Thành chúng tôi trù tư xây dựng. Dự tính vào ngày mùng một tháng 7 năm 1997 sẽ chính thức thông máy bay, trở thành món quà mà toàn thể nhân dân Giang Thành chúng tôi tặng cho Hồng Kông quay về Trung Quốc. Sau khi sân bay mới xây xong, sẽ phúc xạ mười hai địa phương cấp thị xa ở xung quanh, nhân khẩu tương quan là một trăm triệu, đương nhiên là tư nguyên và nhân khẩu sẽ phong phú, bất kể là thị trưởng chở khách hay là thị trường chở hàng, tiềm lực đều rất lớn. Tôi tin rằng sau khi sân bay xây xong sẽ thúc đẩy giao lưu kinh tế khu vực, xúc tiến sự phát triển kinh tế Giang Thành và những địa khu ở xung quanh, tạo ra một vòng kinh tế thời đại mới xoay quanh Giang Thành.
Tất cả mọi người đều đồng thời vỗ tay.
Đỗ Thiên Dã mỉm cười, nói: Cảm tạ sự ủng hộ của mọ người, các vị ngồi đây thông qua bài giới thiệu vừa rồi của tôi chắc đã sơ bộ hiểu về chiến lược định vị và kế hoạch tương lai của sân bay mới Giang Thành, tôi hôm nay sắm vai người giảng giải, cách hội gọi thầu còn mười lăm phút nữa, đoạn thời gian này tôi sẽ giành để giải đáp câu hỏi của mọi người.
Một phóng viên giơ tay lên.
Đỗ Thiên Dã cũng mỉm cười chỉ vào hắn.
Vị phóng viên đó tới từ đài truyền hình Đông Giang, hắn cầm micro, nói: Bí thư Đỗ, chào ngài, tôi là phóng viên của đài truyền hình Đông Giang, tôi muốn hỏi một vấn đề mà mọi người đều khá quan tâm, nghe nói Hà Trường An tiên sinh và Tra Tấn Bắc tiên sinh trước sau từ bỏ kế hoạch đàu tư vao sân bay mới của Giang Thành, xin hỏi như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào tới công cuộc kiến thiết sân bay mới của Giang Thành?
Đỗ Thiên Dã mắng thầm trong lòng, quả nhiên là có người hỏi vấn đề này, hơn nữa còn là câu hỏi đầu tiên, trên mặt gã nở nụ cười theo kiểu công thức: Vấn đề của anh chắc hẳn là rất nhiều người trong lòng đều thắc mắc, tôi muốn dùng một con số để giải đáp nghi vấn của anh, sản xuất quốc dân của Giang Thành trong nửa năm đầu là 5,3 tỷ, án chiếu theo quỹ tích phát triển bình thường, tổng giá trị sản xuất quốc dân năm nay của Giang Thành chúng tôi sẽ thực hiện một lần nhảy vọt, là lần đầu tiên từ trước tới nay vượt qua mười tỷ nhân dân tệ. Trong kế hoạch đầu tư vào sân bay mới cần một tỷ, đầu tư tiền kỳ của chúng tôi đã đủ ba trăm năm mươi triệu, sau này chính phủ thành phố Giang Thành sẽ gia tăng đầu tư hàng năm, trên tài chính không tồn tại bất kỳ vấn đề gì.
Trương Dương vỗ tay đầu tiên, thầm nghĩ lão Đỗ đúng là lão Đỗ, anh quả nhiên là có tiến bộ, bản sự lén đổi khái niệm không nhỏ, tổng giá trị sản xuất quốc dân là một chuyện, thật sự có thể lấy ra dùng được bao nhiêu? Chứng thực ba trăm năm mươi triệu ư, ba trăm năm mươi triệu cái rắm, toàn bộ chỉ là hóa đơn.
Lại có phóng viên đứng dậy, lần này là một nữ phóng viên của nhật báo Nam Tích, giọng nói của cô ta rất trong, thân hình không cao nhưng sức lực lại đầy đủ: Bí thư Đỗ, ngày hôm qua Hà Trường An tiên sinh liên thủ với tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore ký hiệp nghị đầu tư vào cảnh Nước Sâu của chính phủ thành phố Nam Tích, Hà tiên sinh trước đây một mực đều là muốn đầu tư vào hạng mục sân bay mới của Giang Thành, nhưng ông ta vì sao lại đột nhiên từ bỏ hạng mục này, chuyển sang đầu tư và hạng mục cảng Nước Sâu của Nam Tích, điều này có phải chứng tỏ hạng mục sân bay mới của Giang Thành không quan trọng bằng công trình cảng Nước Sâu của Nam Tích, tiềm lực phát triển và sức ảnh hưởng trong tương lai đều không thể nào bằng được cảng Nước Sâu hay không?
Đỗ Thiên Dã trong lòng nổi giận rồi, đám phóng viên hôm nay căn bản là tới phá rối, ai ai cũng sát muối vào vết thương, hắn mỉm cười quay sang hỏi Trương Dương: Tiểu Trương, Hà Trường An là ai?
Trương Dương hiểu ý, hắn ghé vào micro, hắng giọng rồi nói: Vị nữ phóng viên xinh đẹp này, tôi là tổng chỉ huy hiện trường của hạng mục sân bay mới Trương Dương, từ trước tới giờ người bàn chuyện đầu tư với Hà Trường An đều là tôi, tôi nghĩ tôi là nhân tuyển thích hợp nhất để trả lời câu hỏi của cô.
Vị phóng viên của nhật báo Nam Tích đó gật đầu, nói: Vậy tôi không cần phải nhắc lại câu hỏi một lần nữa rồi.
Trương Dương nói: Tôi trước tiên muốn sữa lại câu hỏi vừa rồi của cô, Hà Trường An tiên sinh không phải là từ bỏ hạng mục sân bay mới của Giang Thành, là bởi vì tầng lớp lãnh đạo của thành phố Giang Thành chúng tôi thông qua khảo chứng tổng hợp, vì ông ta không phù hợp với điều kiện của chúng tôi, cho nên chúng tôi mới cự tuyệt ông ta.
Nữ phóng viên đó cười nói: Trên thế giới này rất ít người cự tuyệt đầu tư.
Trương Dương mỉm cười, nói: Cô nói quả thật cũng có mấy phần đạo lý, vậy được, chúng ta lấy một ví dụ nhé, tôi muốn đầu tư cho cô, cấp cho cô một khoản tiền, nhưng tiền đề là, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm theo, vậy cô có đồng ý không?
Toàn trường cường rống lên, trước mặt bao người, trong trường hợp nghiêm túc như vậy, thằng ôn này không ngờ lại có thể hỏi ra câu này, đúng là lợi hại tới cực điểm.
Nữ phóng viên đó mặt lập tức đó bừng, cô ta vừa xấu hổ lại vừa quýnh lên, từ lúc chọn nghề phóng viên này cô ta chưa từng gặp phải loại nhân vật lưu manh như thế này, cô ta nghiêm mặt nói: Phó thị trưởng Trương, anh có cảm thấy câu hỏi của anh rất quá đáng không?
Trương Dương mỉm cười, nói: Điều kiện mà Hà Trường An đầu tư vào Giang Thành chính là muốn tiếp nhận toàn bộ quyền quản lý sân bay mới, điều này đối với chúng tôi mà nói là tuyệt không thể chấp nhận được, có thể ví dụ vừa rồi mà tôi đưa ra đã làm tổn hại đến lòng tự tôn của vị tiểu thư này, khiến cô cảm thấy tức giận, khiến cô cảm thấy như bị làm nhục, nhưng chúng tôi cũng vậy, có điều chúng tôi không phải là vì bản thân mình, chúng tôi là vì duy hộ sự tôn nghiêm của Đảng và chính phủ, là vì duy hộ sự tôn nghiêm của người dân Giang Thành, tục ngữ có câu, trí giá không uống nước Đạo Tuyền, người liêm khiết không nhận đồ bố thí, có một số tiền có thể cầm, nhưng cũng có một số tiền không thể cầm, cải cách phát triển vô cùng cấp bách, nhưng không thể nào lệch khỏi quỹ đạo của nguyên tắc Đảng tính, một người không có tôn nghiêm thì không thể nào đứng vững trong cái xã hội này, đồng dạng một tầng lớp lãnh đạo đã mất đi tôn nghiêm thì càng không thể nào thủ tín với nhân dân của mình, chúng tôi muốn phát triển, muốn nhân dân Giang Thành được sống những ngày tốt đẹp hơn, nhưng chúng tôi càng cần phải để nhân dân Giang Thành được sống có tôn nghiêm.
/2583
|