Y Đạo Quan Đồ

Chương 458 - Vãn Tiết Bất Bảo

/2583


(*) Ý chỉ một người trong sạch liêm khiết cả đời, nhưng đến khi về già lại phạm sai lầm, mất hết cả danh dự.

Sau khi viên kiểm sát gia nhập điều tra, chuyện của Tào Chính Dương rất nhanh được tra rõ, tình huống mà Hứa Chấn Đường phản ánh hoàn toàn là thực, Tào Chính Dương trong thời gian đảm nhiệm chức quản đốc của nhà máy máy móc công trình quả thật có tồn tại hành vi tham ô, căn cứ vào tình huống sơ bộ nắm được, con số mà Tào Chính Dương tham ô là khoảng một trăm vạn, tin tức này khiến cho ban lãnh đạo tối cao của Giang Thành cảm thấy chấn động, trong lòng họ trước giờ đều cho rằng Tào Chính Dương là một cán bộ trong sạch liêm khiết.

Lúc viện kiểm sát tìm tới bà vợ góa của Tào Chính Dương là Dương Vân để tìm hiểu tình huống, lúc ban đầu Dương Vân vẫn còn cứng rắng tỏ ý bảo là thị lý bức hại bọn họ, muốn bôi nhọ Tào Chính Dương, nhưng khi viện kiểm sát lấy ra chứng cứ xác thực, Dương Vân bắt đầu sợ rồi, chuyện của chồng mình lúc còn sống bà ta cũng biết. Con gái lớn và con rể của bà ta ở bên ngoài mở một nhà máy linh kiện, đặc biệt sản xuất linh kiện cho nhà máy máy móc công trình. Con gái và con rể thứ hai thì mở một nhà máy chế sơn, cũng đồng dạng làm sinh ý cho nhà máy máy móc công trình.

trên cuộc họp thường ủy Giang Thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đã thông báo lại một lượt những tình huống mà viện kiểm sát đã điều tra được, đầy vẻ đau lòng nói: Trước đây người ta đều nói, những cán bộ quốc gia như chúng ta sợ nhất là bị điều tra, chỉ cần điều tra, không có được mấy ai là trong sạch cả, tôi không muốn nhắc lại tính tự luật tự giác nữa, nguyên tắc Đảng tính mỗi một người chúng ta đều biết rõ. Nói những lời quan miện đường hoàng ở trước mặt người ta thì ai cũng nói được, nhưng ở sau lưng thì rốt cuộc là đã làm những gì? Có thể lời nói đi đôi với việc làm hay không? gã ném tập tài liệu có liên quan tới điều tra về Tào Chính Dương lên bàn, nói: Chuyện của đồng chí Tào Chính Dương đã khiến tôi chấn động, lúc trước chúng ta sở dĩ quyết định để ông ta lui xuống là bởi vì nghĩ rằng phương thức lãnh đạo của ông ta đã không còn thích hợp với sự phát triển của thời đại, nhưng chúng ta lại không ngờ rằng ông ta trong quá trình lãnh đạo trường kỳ lại có hành vi hủ bại. Chúng ta, thậm chí rất nhiều công nhân của nhà máy máy móc công trình đều cho rằng ông ta là một đảng viên tốt, cán bộ tốt, hiện thì lại là ông ta lợi dụng quyền lực của mình, lợi dụng tư nguyên trong tay để mưu lợi cho người nhà, một trăm vạn, đây là con số mà một công nhân bình thường thức khuya dậy sớm, khổ cực làm việc cả đời cũng không thể nào kiếm được, tôi không biết ông ta lúc chìa tay ra lấy khoản tài sản của quốc gia thì trong lòng nghĩ những gì? Tôi rất đau lòng.

Sắc mặt của Tả Viên Triêu vô cùng khó coi, y vốn cho rằng có thể dùng chuyện Tào Chính Dương bất ngờ tử vong để chọc ngoáy, có thể khiến Đỗ Thiên Dã mất mặt, nhưng y lại không ngờ rằng Tào Chính Dương lại phạm tội tham ô. Tình huống hiện tại đã chứng tỏ, xử lý của Đỗ Thiên Dã đối với Tào Chính Dương là chính xác, nếu như Tào Chính Dương không vì uống say mà ngã chết, vậy thì những chuyện này sau khi bị bại lộ, y cũng sẽ đối diện với sự trừng phạt của pháp luật. Tả Viên Triêu đột nhiên nhớ tới bốn chữ vãn tiết bất bảo. Nếu như sau khi Tào Chính Dương chết, người nhà của y không làm loạn, có lẽ chuyện này sẽ không lộ ra, chuyện lần này có chút vị đạo giống như là lấy đá đập vào chân mình.

Trên cuộc họp thường ủy hôm đó, biểu hiện ta tất cả mọi người đều vô cùng trầm thấp, các thường ủy không ai muốn chủ động lên tiếng.

Sau khi tan họp, Tả Viên Triêu lặng lẽ quay về văn phòng, ngồi chưa được bao lâu thì Dương Vân, vợ của Tào Chính Dương tới tìm y.

Tả Viên Triêu vốn không muốn gặp bà ta, nhưng nghĩ thấy dẫu sao trước đây cũng có quan hệ không tồi với gia đình của Tào Chính Dương, về tình về lý thì cũng nên gặp mặt bà ta một lần.

Mấy ngày không gặp, tinh thần của Dương Vân rõ ràng là kém đi nhiều, trong mắt đầy tia máu, từ sau khi việc Tào Chính Dương tham ô bị phát hiện, tinh thần của Dương Vân một mực bị dày vò, bà ta vừa sợ hãi lại vừa hối hận, nếu như bà ta không làm ầm ĩ lên trong lễ khởi công, tỉnh lý sẽ không chú ý tới chuyện này, sẽ không yêu cầu điều tra triệt để, hiện tại không những không đòi lại được công đạo cho chồng mà còn khiến chuyện ông ta tham ô của công, dùng việc công mưu lợi riêng bị điều tra ra.

Dương Vân khép nép gọi một tiếng thị trưởng Tả, bà ta hiện tại không nghi ngờ gì nữa phải chịu áp lực tâm lý cực lớn, phía viện kiểm sát đã cơ bản bài trừ bà ta có liên quan tới án tham ô của Tào Chính Dương.

Tả Viên Triêu thở dài, nói: Chị, tìm tôi có việc gì vậy?

Dương Vân nói: Thị trưởng Tả, anh hiểu lão Tào mà, ông ấy là một lòng vì nhà máy... Câu này của Dương Vân khi nói ra ít nhiều có chút yếu ớt vô lực.

Tả Viên Triêu nói: Chị à, viện kiểm sát đã nắm được chứng cứ, có một số chuyện không cần phải nói nữa. Y uyển chuyển nói với Dương Vân rằng, việc Tào Chính Dương tham ô đã có chứng cứ xác thực, không cần phải biện hộ về vấn đề này nữa.

Dương Vân thở dài, nói: Lão Tào nhà chúng tôi thanh liêm cả đời, tôi thật sự không biết ông ấy lấy một trăm vạn của công, tôi tin ông ấy không phải là tham ô, ông ấy chỉ muốn dùng vào việc khác, ông ấy muốn trước khi về hưu giúp đỡ được bọn nhỏ, anh biết mà, trên thế giới này có ai mà không nghĩ cho con cái của mình đâu?

Tả Viên Triêu nói: Nếu như mỗi người đều nghĩ như ông ấy, vậy đồ của quốc gia trở thành đồ của cá nhân hết rồi.

Mắt Dương Vân đỏ lựng lên, nói: Thị trưởng Tả, chỗ tiền đó lão Tào không đụng vào đến một xu, lúc viện kiểm sát tới đã thu lại hết rồi, lão Tào lấy bao nhiêu, chúng tôi cho dù đập vỡ nồi đất cũng phải trả lại bằng hết, anh xem, anh xem... chuyện này có thể nói đỡ giúp không, coi như là xong, lão Tào đã chết rồi, để ông ấy được đi thanh thản trong sạch có được không?

Tả Viên Triêu không khỏi thở dài, sớm biết như vậy, há tất phải làm thế? Y nói với Dương Vân: Pháp luật là pháp luật, bất kỳ ai vi phạm pháp luật đều nhận được chế tài, yêu cầu này của chị tôi sẽ chuyển lại cho thị lý, xem xem sai lầm mà đồng chí Chính Dương đã phạm phải liệu có thể vì sự ra đi của ông ấy mà xóa đi không, nhưng các người phải phối hợp với công tác điều tra của viện kiểm sát.

Dương Vân nuốt lệ gật đầu, từ trong những lời của Tả Viên Triêu, bà ta đã nghe ra lần này có tám chín phần mười là vãn tiết bất bảo rồi.

Tả Viên Triêu nói: Mau hạ táng đi.

Dương Vân che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, nếu như hạ táng hai ngày trước, Tào Chính Dương còn có thể phong quang đại táng, nhưng hiện tại dưới loại tình huống này, chỉ sợ không có mấy ai nguyện ý tới tham gia tang lễ của y.

...

Tống Hoài Minh mang theo tâm tình bực bội rời khỏi Giang Thành, Dương Vân tố cáo, khiến y đại phát lôi đình, sau khi quay về, y thông tri cho ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra cái chết của Tào Chính Dương, xem xem có gặp phải đãi ngộ không công bằng của lãnh đạo Giang Thành hay không, nhưng y cũng không ngờ chuyện này phát triển thành thế này.

Phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng đã báo cáo lại tình huống rõ ràng cho Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, y bực bội nói: Tôi thật sự không hiểu, vì sao hiện tượng tham ô hủ bại lại liên tiếp xuất hiện? Những cán bộ này của chúng ta rốt cuộc là nghĩ gì vậy?

Lưu Diễm Hồng nói: Căn cứ vào tình hình mà chúng tôi tìm hiểu được, một trăm vạn mà Tào Chính Dương tham ô đều là chuyện trong một năm gần đây nhất, trước đây kinh tế của y không có vấn đề gì, người nhà của y đã chủ động trả lại chỗ tiền này.

Tống Hoài Minh nói: Trả lại thì sao? Làm sai chính là làm sai, đây là vết nhơ mà cả đời cũng không xóa đi được.

Lưu Diễm Hồng nói: Tôi làm công tác của ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, gần đây phát hiện, rất nhiều cán bộ thanh liêm cả đời, nhưng lúc sắp về hưu thì vãn tiết bất bảo, hoặc là vì mình, hoặc là vì con cái, chìa tay về phía quốc gia, loại hiện tượng này liên tiếp xuất hiện, thật sự là khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Tống Hoài Minh nói: Cái này có liên quan tới sự thả lỏng tự ước thúc bản thân của họ.

Lưu Diễm Hồng nói: Người ta trước khi mất đi quyền lực sẽ có một loại tâm lý lo được lo mất, bọn họ thiếu cảm giác an toàn, muốn dùng một loại phương thức nào đó để bù đắp sự trống rỗng và mất mát trong lòng, thường thường sẽ sản sinh ra những suy nghĩ sai lầm, làm sai chuyện.

Tống Hoài Minh nói: Cô về thương lượng với bí thư Tằng, phải gõ một hồi chuông cảnh tỉnh tới những cán bộ sắp về hưu này, làm chuyện tốt cả đời, nhưng chỉ làm một chuyện xấu thôi là sẽ bôi nhọ cả đời mình, hành vi này có đáng không?

Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói với Tống Hoài Minh: Bạn học, gần đây tôi cảm thấy tâm tình của anh không được tốt lắm.

Tống Hoài Minh thở dài, nói: Lễ khởi công của sân bay mới Giang Thành xảy ra chuyện như vậy, giới truyền thông lại viết loạn đăng bậy, tôi lúc đó thực sự rất tức giận, mắng cho Đỗ Thiên Dã một trận, hiện giờ nghĩ lại tôi thấy mình hơi nóng. Lưu Diễm Hồng nói: Những cán bộ trẻ tuổi luôn cần có một quá trình để từ từ thành thục, anh khoan dung với Trương Dương như vậy, đối mới người khác cũng nên như thế.

Tống Hoài Minh nói: Đừng nhắc đến hắn với tôi.

Lưu Diễm Hồng phát giác tình tự của Tống Hoài Minh có chút không đúng, liền hỏi nhỏ: Xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho tôi nghe thử không?

Tống Hoài Minh nghĩ một chút rồi mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì cho Lưu Diễm Hồng: Có người gửi cho tôi.

Lưu Diễm Hồng xem bức ảnh trong phong bì.

Tống Hoài Minh nói: Cô gái ở trong ảnh là Thời Duy, cháu gái của bí thư Kiều.

Lưu Diễm Hồng cuối cùng cũng hiểu Tống Hoài Minh vì sao lại không vui với Trương Dương, tính phong lưu của Trương Dương cô ta cũng đã nghe nói tới từ lâu rồi, có điều một mực không có chứng cứ xác thực, nhìn thấy bức ảnh này Lưu Diễm Hồng cũng không khỏi nhíu mày, cô ta nói khẽ: Tôi không biết những bức ảnh này có thể chứng minh điều gì, có điều người gửi những bức ảnh này cho anh nhất định là có lòng bất chính.

Tống Hoài Minh nói: Ruồi chỉ bâu trứng thủng, nếu như thằng ôn này giữ mình tốt, cũng không bị người khác nắm được thóp.

Lưu Diễm Hồng nói: Bạn học à, nói một câu công bằng nhé, Trương Dương và Yên Nhiên vẫn chưa kết hôn, hai người đều có tự do lựa chọn lại.

Tống Hoài Minh tức giận nói: Tôi mặc kệ hắn chọn ai, nhưng hắn nếu dám khi phụ con gái tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười.

Tống Hoài Minh có chút tức giận, nói: Cô cười cái gì? Vui mừng trước sự đau khổ của người khác à?

Lưu Diễm Hồng nói: Anh nhìn cái bộ dạng của mình kìa, nào có bóng dáng của người đứng đầu một tỉnh, căn bản giống như là một người cha lấy việc công báo thù riêng.

Tống Hoài Minh nói: Tôi mà phải làm thế với hắn à?

Lưu Diễm Hồng nói: Căn cứ vào sự hiểu biết của tôi về Trương Dương, cậu thanh niên này rất khá, phương diện tình cảm có thể là có chút không nghiêm túc, có điều tôi có thể nhìn ra là hắn thực lòng với Yên Nhiên.

Tống Hoài Minh nói: Cô nói đỡ cho hắn đấy à, thực lòng ư? Thực lòng mà lại có thể nói yêu con gái tôi nhưng lại đi ôm ôm ấp ấp người khác à?

Lưu Diễm Hồng nói: Tỉnh cảm quan của thanh niên hiện tại tôi không hiểu, cho nên tôi không có tư cách đánh giá, có điều chỉ bằng vào mấy bức ảnh này thì có thể chứng minh được gì chứ. Chuyện này giao cho tôi đi, dẫu sao thì gần đây tôi cũng phải tới Giang Thành xử lý việc của Tào Chính Dương, thuật tiển gõ cho thằng nhóc này một trận.

Tống Hoài Minh đầy vẻ buồn bã nói: Tôi và Yên Nhiên lại không nói chuyện được với nhau.

Lưu Diễm Hồng nói: Đừng phiền nữa, cũng có thể chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Tống Hoài Minh gật đầu, y nhận lại ảnh mà Lưu Diễm Hồng đưa trả, nói khẽ: Bí thư Tằng sắp về hưu rồi, cô phải biểu hiện tích cực một chút.

Lưu Diễm Hồng nói: yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì mà.

Vụ án tham ô của Tào Chính Dương giúp Trương Dương buông bỏ được tâm sự, chuyện này đã gây chấn động cả nhà máy máy móc công trình, các công nhân ít nhiều nghe được chút phong thanh, bọn họ cho rằng sự thiện lương của mình bị lừa gạt, trên biểu hiện thì Tào Chính Dương là nghĩ cho họ, nhưng sau lưng thì lại làm ra chuyện tổn công phì tư (rút lõi của công để nuôi béo mình), các công nhân cực kỳ phản cảm đối với hành vi tham ô, chính bởi vì vậy, sự chuyển biến của họ cũng cực lớn, từ đồng tình với Tào Chính Dương, từ muốn đòi lại công đạo cho Tào Chính Dương biến thành khinh bỉ y, phỉ nhổ y. Tang lễ của Tào Chính Dương, phía nhà máy máy móc công trình Giang Thành chỉ có mấy lãnh đạo nhà máy tới, cực kỳ vắng vẻ.

Trái lại quản đốc Hứa Chấn Đường vừa thượng nhiệm, bởi vì biểu hiện anh dũng của gã ở trước cửa chính phủ thành phố, dùng máu tươi của mình để chinh phục công nhân nhà máy, trải qua nỗ lực của Hứa Chấn Đường, cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị liên hợp nhập trú hạng mục sân bay mới của Giang Thành với nhà máy máy móc công trình Lam Sơn, chuyện này là một sự cổ vũ lớn đối với các công nhân, cũng chứng minh được năng lực của Hứa Chấn Đường, các công nhân bằng đầu sản sinh ra kỳ vọng lớn hơn đối với vị tân quản đốc này, công tác của Hứa Chấn Đường vì thế cũng biến thành thuận lợi hơn nhiều.

Khi đợt máy móc đầu tiên của nhà máy máy móc công trình Giang Thành được đưa vào công trường sân bay mới, quản đốc Hứa Chấn Đường tự mình theo vào.

Trương Dương đang đứng trên khoảng trống của công trường, nhìn các công nhân dựng lên một biển quảng cáo hình tam giác to tướng. Đây là kiến nghị của Thường Lăng Phong, xây dựng sân bay mới không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn, cho nên bọn họ tận hết khả năng sử dụng tư nguyên, ở bên cạnh đường quốc lộ, ở trên công trường xây dựng sân bay mới, tổng cộng dựng lên mười hai tấm biển quảng cáo to đùng, loại biểu quảng cáo lập thể này công khai chiêu thương ra ngoài, án chiếu theo tiền thuê mười lăm vạn một năm chomột tấm biển, chỉ chỗ biển quảng cáo này thôi mỗi năm cũng đem lại thu nhập một triệu tám trăm nghìn nhân dân tệ cho họ rồi.

Hứa Chấn Đường đứng sau Trương Dương gọi: thị trưởng Trương!

Trương Dương quay người lại nhìn, sau đó ánh mắt lại hướng sang từng chiếc xe đào móc màu vàng ở trên đường, mỉm cười, nói: Tự mình tới áp trận đưa hàng à?

Hứa Chấn Đường cười nói: Bởi vì là lần đầu tiên tới đây, cho nên tôi phải áp trận, như vậy mới có thể tỏ rõ được sự ủng hộ của nhà máy máy móc công trình chúng tôi đối với việc xây dựng sân bay mới. Gã đi tới đứng cạnh Trương Dương, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển quảng cáo lập thể to đùng: thị trưởng Trương, những tấm biển quảng cáo này đã cho thuê chưa?

Trương Dương nói: Một nửa đã cho thuê rồi, còn lại sáu chiếc.

Hứa Chấn Đường nói: Tiền thuê là bao nhiêu?

Trương Dương nói: Mỗi năm mười lăm vạn.

Hứa Chấn Đường mắt sáng rực lên, lập tức nói: Sáu chiếc còn lại tôi muốn thuê cả.

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Hứa Chấn Đường: Các anh là xí nghiệp bản địa, cần gì phải quảng cáo ở bản địa? Trong mắt hắn độ nổi danh của nhà máy máy móc công trình ở bản địa đã đủ rồi, không cần phải quảng cáo nữa.

Hứa Chấn Đường nói: Những tấm biển quảng cáo này vừa rồi tôi từ đường quốc lộ đã nhìn thấy, rất là bắt mắt, lúc lượng xe ở bên ngoài đi qua đây đều có thể nhìn thấy, chúng tôi phải xây dựng hình tượng của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, mỗi năm chín mươi vạn, chúng tôi trả được.

Trương Dương cười ha ha, nói: Anh đúng là có bá lực hơn Tào Chính Dương, đổi lại là y, nhất định không nỡ bỏ chỗ tiền đó ra để quảng cáo đâu.

Hứa Chấn Đường nói: Có đầu tư thì mới có hồi báo. Kỳ thực cái mà gã muốn không chỉ là hiệu ứng quảng cáo, tại phương diện tranh thầu công trình cơ giới bọn họ đã mất đi một thành, nhà máy máy móc công trình Lam Sơn chiếm một nửa lớn phân ngạch, thân là xí nghiệp địa phương, tuy sau cùng thông qua chính phủ vẫn xin được một chén canh, nhưng dẫu sao thì trên phong đầu đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, mục đích Hứa Chấn Đường muốn những tấm biển quảng cáo này chính là để dương danh, hi vọng tất cả những người tới sân bay mới Giang Thành trước tiên đều nhìn thấy biển quảng cáo của họ, đây là để xây dựng hình tượng xí nghiệp, cũng là để tuyên bố với tất cả mọi người rằng nhà máy máy móc công trình Giang Thành toàn diện tham gia xây dựng sân bay mới.

Trương Dương gật đầu đầy đồng cảm, hắn hỏi: Chuyện của Tào Chính Dương đã giải quyết xong chưa?

Hứa Chấn Đường nói: Đã hạ táng rồi, bởi vì chuyện của ông ta mà tình tự của công nhân đều có chút gợn sóng, tôi đang nỗ lực tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi.

Trương Dương cười nói: Người Trung Quốc chúng ta giỏi nhất chính là bệnh hay quên, đợi một đoạn thời gian nữa là ai cũng sẽ quên chuyện này thôi.

Hứa Chấn Đường nói: Không phải là bởi vì dễ quên mà là người dân Trung Quốc chúng ta quá lương thiện, chỉ nhớ chỗ tốt của người khác, còn chuyện xấu của người khác thì không để trong lòng, nếu không thì làm sao có từ lấy đức báo oán?

Trương Dương nói: Tôi thì cảm thấy trên thế giới này lấy oán trả ơn thì nhiều mà lấy đức báo oán thì ít.

Hứa Chấn Đường không khỏi bật cười: thị trưởng Trương quá bi thương rồi, tôi lại cảm thấy trên thế giới này có rất nhiều người tốt.

Trương Dương chỉ vào bộ chỉ huy ở đằng xa: Đi, quay về rồi nói chuyện. Bộ chỉ huy cách nơi này không xa, Trương Dương đi chút là tới, Hứa Chấn Đường theo hắn cùng quay lại bộ chỉ huy.

Vừa tiến vào cửa lớn của bộ chỉ huy thì thấy Phó Trường Chinh vội vàng chạy ra, mặt đầy vẻ hoảng hốt nói: thị trưởng Trương, không ổn rồi, tiến sĩ Quy và phía tập đoàn xây dựng Bình Trung lại cãi nhau rồi.

Trương Dương vừa nghe thấy vậy lại có chút khẩn trương, Quy Điền Hạo Nhị hai người trước bị công nhân xây dựng của công ty Bình Trung đánh cho một trận, lần này lại bị người ta đánh nữa à, hắn chẳng buồn giải thích cho Hứa Chấn Đường, chạy ra sân lấy xe pickup lái thẳng về phía công trường xây dựng của tập đoàn xây dựng Bình Trung.

Quy Điền Hạo Nhị lần này không gặp phải sự tấn công tập thể của công nhân tập đoàn xây dựng Bình Trung, nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn là y không hài long với công nghệ thi công của tập đoàn xây dựng Bình Trung, ở hiện trường rải đường tồn tại sự khác biệt, phía tập đoàn xây dựng Bình Trung là án chiếu theo hợp đồng mà làm việc, nền đường án chiếu nghiêm cách theo hợp đồng mà xây sửa, nhưng Quy Điền Hạo Nhị lại yêu cầu bọn họ phải cục bộ cải biến công nghệ, đồ dầy của nền đường trên đoạn đường cục bộ và số lượng cốt sắt chôn đều phải gia tăng.

Con đường đã xây được hơn một trăm mét rồi cũng phải xây lại toàn bộ. Một khi như vậy giá thành xây dựng của phía tập đoàn xây dựng Bình Trung sẽ bị gia tăng, giám đốc hạng mục Lý Đông Hải phụ trách công trường kho để hàng của sân bay mới cho rằng người Nhật Bản này là cố ý làm khó họ, kiên trì án chiếu theo hợp đồng mà làm việc.

Quy Điền Hạo Nhị yêu cầu bọn họ phải thay đổi công nghệ thi công, nếu không sẽ bắt họ đình công, song phương vì thế mà sản sinh tranh chấp.

Trương Dương tới thấy chưa có đánh nhau, trước tiên là thở phào một hơi, sau đó thì nói với Quy Điền Hạo Nhị và Lý Đông Hải đang gườm gườm nhìn nhau, nói: Có chuyện gì thì về văn phòng mà bàn, đứng ở bên ngoài làm cái gì? Ảnh hưởng hưng sư động chúng cũng không tốt đâu.

Lý Đông Hải nói: tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi đã làm rất nhiều công trình của quốc nội rồi, giám công khó hầu hạ như vậy chúng tôi lần đầu tiên nhìn thấy đấy, chúng tôi đều án chiếu theo điều lệ thi công đã định trước, không có bất kỳ chỗ nào làm trái hợp đồng, anh dựa vào gì mà tùy ý bảo chúng tôi thay đổi công nghệ.

Quy Điền Hạo Nhị nói: Chất đất khác nhau, tầng đất của khu vực này phức tạp, mà tầng đất khác nhau thì phải dùng công nghệ khác nhau, hợp đồng là hợp đồng, thi công cụ thể vẫn phải căn cứ theo tình huống thực tế.

Lý Đông Hải nói: Anh căn bản là lấy việc công báo thù riêng mà, cố ý làm khó công ty chúng tôi, đội xây dựng vào đây nhiều như vậy, sao không thấy anh bảo những người khác làm lại.

Quy Điền Hạo Nhị nói: Tôi chỉ lấy chuyện luận chuyện, không làm khó bất kỳ ai cả. Tính nguyên tắc của y rất mạnh, không lui dù chỉ một bước.

Trương Dương nói: Quản lý Lý, lúc trước chúng ta đã câu thông rồi, khi song phương có ý kiến bất đồng thì phải tôn trọng ý kiện của chúng tôi.

Lý Đông Hải nói: Các anh nếu nói có lý thì chúng tôi sẽ nghe, nhưng yêu vô lý thì chúng tôi không thể nghe theo được. Gã chỉ vào đoàn đường một trăm mét ở phía trước, nói: Con đường này không phải là đường băng máy bay, là đường cho xe chạy, chúng tôi nghiêm cách án chiếu theo quy định của các anh mà xây, không có bất kỳ chỗ nào không hợp cách, người Nhật Bản này cứ đ bắt chúng tôi phải đập toàn bộ đường đi làm lại, căn bản là không có bất kỳ đạo lý nào cả.

Quy Điền Hạo Nhị nói: Tôi đã nhấn mạnh với anh rồi, tầng đất khác nhau, con đường như vậy, nếu lát ở chỗ chúng ta đang đứng thì không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng tầng đất ở bên đó tương đối mềm, nếu như dùng công nghệ đồng dạng thì sẽ có vấn đề, cần phải xây lại.

Lý Đông Hải tức giận nói: Anh đã biết thì vì sao không nhắc sớm? Cứ đợi chúng tôi xây xong rồi mới đề xuất vấn đề này, căn bản là muốn làm khó chúng tôi mà.

Quy Điền nói: Đây là sai sót của tôi, tôi phụ trách giám sát chất lượng của cả công trường sân bay mới, mỗi một nơi tôi đều phải kiêm cố, đợi khi tôi phát hiện ra vấn đề tầng đất thì các anh đã lát xong rồi.

Trương Dương không hiểu gì về chuyện của phương diện công nghệ, nói chung Quy Điền Hạo Nhị đã nói có vấn đề thì nhất định có vấn đề, hắn nói với Lý Đông Hải: Quyết định vậy đi, làm lại, hiện tại làm lại so với sau này làm xong hết lại phải làm lại thì tốt hơn nhiều.

Lý Đông Hải còn chưa lên tiếng thì công nhân xây dựng ở xungquanh đều nhao nhao lên: Không làm, tên quỷ Nhật Bản này chính là cô ý chơi chúng tôi, vì sao phải thế chứ, làm gì vấn đề về chất lượng, có kiểu hành người ta như vậy à?

Lý Đông Hải nói với Trương Dương: thị trưởng Trương, tôi cảm thấy các anh có thành kiến đối với tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi.

Trương Dương nhíu mày, nói: Quản lý Lý, câu này của anh không đúng rồi, chúng tôi làm việc trước giờ luôn cố gắng công bằng, đối sự bất đối nhân, hai từ thành kiến này từ đâu mà có vậy?

Lý Đông Hải nói: Tôi không rõ, lưu trình công nghệ giống nhau, chất lượng thi công như nhau, công ty xây dựng khác thì có thể qua cửa, tới chỗ chúng tôi thì lại bắt làm lại, tôi làm nghề xây dựng này nhiều năm rồi, có phải là cố ý làm khó hay không thì tôi biết rất rõ.

Trương Dương nói: Các anh là phía thi công, nên thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi một cách vô điều kiện.

Lý Đông Hải nói: Tổn thất vì làm lại và giá thành tăng thêm thì nói sao đây?

Quy Điền Hạo Nhị nói: Căn cứ theo hợp đồng, chất lượng công trình của các anh không đạt được yêu cầu của chúng tôi thì giá thành tăng thêm nên do bản thân cách anh phụ trách.

Lý Đông Hải nói: Xin lỗi, tôi không làm chủ được, những chuyện này cần thỉnh ý của lãnh đạo cấp trên.

Trương Dương trước giờ luôn không thích tập đoàn xây dựng Bình Trung, hiện tại nghe thấy Lý Đông Hải nói vậy, không khỏi có chút tức giận, nói: Tôi nói này, các anh sao mà lắm chuyện thế? Hào xưng là long đầu của ngành xây dựng Bình Hải, nhưng tôi thấy cũng chẳng ra làm sao cả, có thể làm được thì làm, không thể làm được thì biến, nói lắm lời quá. Nói xong Trương Dương quay người bỏ đi.

Lý Đông Hải tức đến nỗi mặt trắng bệch, những lời này của Trương Dương không chỉ là sự vũ nhục đối với gã mà còn là sự vũ nhục đối với cả tập đoàn xây dựng Bình Trung.

Lý Đông Hải chỉ là quản lý hạng mục, rất nhiều chuyện gã không thể làm chủ được. Sau khi Trương Dương đi, gã lập tức liên hệ với lão tổng Ngô Trung Nguyên. Ngô Trung Nguyên nghe nói còn chưa được mấy ngày lại phát sinh mâu thuẫn, cũng không khỏi có chút bực bội.

Lý Đông Hải nói: Ngô tổng, lần này thì không thể làm được, chúng ta đều án chiếu theo tiêu chuẩn mà thi công, nhưng tên Nhật Bản đó năm lần bảy lượt đòi kiểm tra, một trăm mét đường vừa làm xong mà lại bảo chúng ta đập đi làm lại hết, họ còn nói là bắt chúng ta phải chịu hết tổn thất, căn bản là đang làm khó chúng ta. Ngô Tổng, tôi không có bản sự đó, ông tìm người cao minh hơn đi.

Ngô Trung Nguyên hỏi rõ căn nguyên của chuyện này, sau khi tắt máy liền gọi em rể Phùng Khắc Dũng đến.

Phùng Khắc Dũng nghe thấy công trường sân bay mới Giang Thành lại xảy ra chuyện thì không khỏi cười lạnh, nói: Anh nhìn thấy chưa, em sớm đã nói rồi, Trương Dương không phải là hạng tốt lành gì, hắn rất chi là tham, thuê một tên quỷ Nhật Bản tới làm giám công, mục đích chính là để bắt lỗi. Vì sao năm lần bảy lượt làm khó tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng ta? Chẳng phải là vì chúng ta không đút lót hắn ư, anh rể, không thể khách khí với loại người này được.

Ngô Trung Nguyên nói: Chất lượng công trình của tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng ta trước giờ đều được công nhận, lần này vì sao tới Giang Thành lại gặp phải nhiều vấn đề như vậy? Quản lý vẫn là mô thức quản lý cũ, công nhân vẫn là đám công nhân xây dựng trước dây, theo lý mà nói thì không thể xảy ra nhiều vấn đề như vậy.

Phùng Khắc Dũng nói: Còn phải hỏi nữa à? Người ta là muốn bới lông tìm vết chúng ta.

Ngô Trung Nguyên nói: Hiện tại gọi thầu đều là một số hạng mục bên ngoài, bãi đậu máy bay và tòa nhà cho khách đợi máy bay còn chưa gọi thầu, tôi sở dĩ hi sinh lợi nhuận tiếp nhận hạng mục kho để hàng chính là để chuẩn bị cho những cuộc gọi thầu sau, nhưng hiện tại lại có chút phản tác dụng rồi.

Phùng Khắc Dũng nói: Anh rể, anh còn chưa tiếp xúc với tên Trương Dương này, em chưa gặp ai ngông nghênh như hắn, chỉ vào mũi em bảo em cút ra khỏi công trường, còn nói là muốn để cảnh sát lôi em đi, nếu không thì sẽ đuổi cả tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng ta ra khỏi công trường, em sau này nếu có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Ngô Trung Nguyên nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên gọi vào số của Lý Đông Hải, nói khẽ: Đình công tất cả đợi tôi tới Giang Thành đã rồi tính tiếp.

Triệu Dương Lâm có chút bất lực vì chuyện của tập đoàn xây dựng Bình Trung, y cũng không hiểu vấn đề thi công cụ thể, nhưng thân là người bàng quan mà nói, từ bề ngoài có thể thấy con đường đó không có bất kỳ vấn đề gì, y tìm Trương Dương, nói: Trương Dương, cậu có cảm thấy là chúng ta hình như hơi hà khắc với tập đoàn xây dựng Bình Trung một chút không?

Trương Dương nói: Không cảm thấy vậy, công trình không phù hợp với yêu cầu chất lượng của chúng ta, bảo họ làm lại cũng là hết sức bình thường.

Triệu Dương Lâm nói: Lúc con đường đó đang xây tôi cũng xem rồi, hình như là không có vấn đề gì?

Trương Dương nói: Chúng ta đều không hiểu lưu trình công nghệ cụ thể, phương diện này tiến sĩ Quy là chuyên gia.

Triệu Dương Lâm nói: Nhưng y dẫu sao cũng là người Nhật Bản, lần trước lại bị công nhân tập đoàn xây dựng Bình Trung vây đánh, chẳng lẽ trong lòng y lại không ghi hận chút nào ư?

Trương Dương hiểu ý của Triệu Dương Lâm, mỉm cười nói: Tiến sĩ Quy không đến nỗi nhỏ nhen vậy đâu.

Triệu Dương Lâm nói: Anh đừng có nhìn y một cách hoàn mỹ như vậy, nếu y thật sự bởi vì chuyện lần trước mà cố ý làm khó tập đoàn xây dựng Bình Trung, vậy thì chúng ta đứng ở bên y phải chăng là có chút mù quáng?

Trương Dương nói: Đám người của tập đoàn xây dựng Bình Trung tự cho mình là lão đại của ngành xây dựng Bình Hải, nhưng tới công trường của chúng ta rồi thì cũng phải án chiếu theo quy củ và yêu cầu của chúng ta mà hành sự.

Triệu Dương Lâm nói: Mọi người là hợp tác với nhau, không phải là kẻ thù, cứ làm tiếp như vậy thì quan hệ sẽ càng lúc càng găng, bất lợi cho tiến độ xây dựng.

Trương Dương nói: Nói về chuyện hôm nay đi, bảo họ làm lại con đường đó mà họ lại chơi trò đình công, thế có nghĩa là sao? Vì sao đội công trình khác đều không có nhiều chuyện như vậy, tập đoàn xây dựng Bình Trung phải chăng là không có năng lực bằng người khác.

Triệu Dương Lâm nói: tập đoàn xây dựng Bình Trung có thể làm tới thành tích như ngày hôm nay, có liên quan trực tiếp tới chất lượng công trình ưu tú của họ, tôi thấy hay là song phương thiếu sự câu thông, có thời gian thì câu thông một chút đi.

Trương Dương nói: Bọn họ còn dám chơi trò bãi công thì tôi sẽ đuổi cả tập đoàn xây dựng Bình Trung ra khỏi đây, không phối hợp thì đừng chiếm chỗ, công ty muốn tham gia xây dựng sân bay mới có nhiều lắm.

Triệu Dương Lâm nói: Đừng làm vậy, chuyện này để tôi câu thông với phía tập đoàn xây dựng Bình Trung thêm đã, công trình sân bay mới của chúng ta đã xảy ra không ít chuyện gì, ngần vạn lần đừng làm loạn thêm nữa, tính lý cấp cho chúng ta nhiều tiền như vậy, chính là muốn chúng ta thuận lợi xây xong sân bay mới, nếu như sự tình không ngừng xảy ra, không những lãnh đạo thành phố tức giận mà tỉnh lý khẳng định cũng sẽ không cao hứng đâu.

Trương Dương nói: Vậy được, chuyện này xin nhờ cả vào chủ nhiệm Triệu.

Triệu Dương Lâm nói: Lão tổng của tập đoàn xây dựng Bình Trung Ngô Trung Nguyên ngày mai sẽ tới Giang Thành, hay là tôi an bài cho hai người gặp mặt.

Trương Dương gật đầu, nói: Được, mọi người ngồi xuống nói chuyện, tranh thủ để đạt được sự thấu hiểu, tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng tới tiến độ của công trình. Từ câu này hắn đã nghe ra giữa Triệu Dương Lâm và Ngô Trung Nguyên đã có liên hệ từ trước, gần đây hắn và Triệu Dương Lâm hợp tác rất vui vẻ, cho nên vẫn phải nể mặt y.

Triệu Dương Lâm nói: Chỗ Quy Điền cũng không thể quá tín nhiệm, y dẫu sao cũng là người Nhật Bản, Trung Quốc chúng ta có quốc tình Trung Quốc, phương thức xử sự của y và phương pháp làm việc của chúng ta khác nhau, muốn câu thông vẫn có chút khó khăn.

Trương Dương nói: Tôi sẽ chú ý.

... Ngô Trung Nguyên cực kỳ coi trọng hạng mục sân bay mới Giang Thành, tập đoàn xây dựng Bình Trung là tranh thầu hạng mục kho hàng của sân bay mới, y tuy không tự mình tới Giang Thành, nhưng sau lưng cũng đã làm không ít động tác. Thói quen của Ngô Trung Nguyên thích đứng ở sau màn, nhưng y không ngờ rằng sau khi công trình chính thức triển khai lại gặp phải nhiều phiền phức như vậy, điều này đã thúc đẩy Ngô Trung Nguyên quyết định tự mình tới Giang Thành một chuyến.

Ngô Trung Nguyên trở thành lão tổng của tập đoàn xây dựng Bình Trung không phải là nhờ có anh hai của y, Ngô Trung Lương, trong mắt người ngoài, y có một anh hai là thính trưởng thính xây dựng tỉnh Bình Hải, còn có một đại ca là phó bộ trưởng bộ giám sát quốc gia, chỉ những quan hệ này thôi đã giúp y được lợi không ít rồi. Nhưng Ngô Trung Nguyên có thể có được vị trí ngày hôm nay, thực sự là dựa vào năng lực cá nhân mà làm ra.

y giao du rất rộng, nếu nói theo kiểu thời cổ thì là trên tới tận vương công quý tộc, dưới thì tới phiếu phu tiểu tốt, Ngô Trung Nguyên làm sinh ý căn bản chính là kinh thương như làm người, chỉ có kinh doanh tốt quan hệ nhân tế mình thì mới có thể khiến cho mạng lưới quan hệ của mình càng lúc càng rộng.

Ngô Trung Nguyên là một người thích dựa vào kinh nghiệm mà làm việc, y hiểu bối cảnh của Trương Dương, biết rằng người trẻ tuổi này có thể đứng vững được ở Bình Hải thì nhất định có năng lực, đối phó với người trong quan trường, Ngô Trung Nguyên cho rằng tốt nhất vẫn là lấy trên ép dưới, muốn để hắn đối tốt với tập đoàn xây dựng Bình Trung hơn một chút thì phải khiến hắn biết được năng lực của mình. Cho nên Ngô Trung Nguyên không tới Giang Thành một mình, y còn mời một người bạn, Kiều Bằng Cử, con trai của bí thư tỉnh ý Kiều Chấn Lương.

Kiều Bằng Cử không biết khúc mắc giữa Ngô Trung Nguyên và Trương Dương, hắn từ lâu đã muốn tới Giang Thành thăm em gái, đồng thời gã cũng muốn xem sân bay mới Giang Thành, từ việc tỉnh lý cấp cho Giang Thành năm trăm triệu, Kiều Bằng Cử đã có ý muốn đầu tư ở Giang Thành. Đây không phải là vì gã tham, Kiều Bằng Cử thủy chung tin thờ một nguyên tắc, vĩnh viễn không rót hết tiền vào cùng một chỗ. Cảng nước sâu Nam Tích gã muốn đầu tư, nhưng sân bay mới Giang Thành là công trình mà Bình Hải trọng điểm ủng hộ, trong mắt gã hạng mục này ổn thỏa hơn một chút.

Tối hôm đó Ngô Trung Nguyên tới Tân Đé Hào mời một số quan viên, thị trưởng Tả Viên Triêu, chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm, thị trưởng Phong Trạch Tôn Đông Cường đều trong số những người mà y mời, đương nhiên Trương Dương cũng là khách nhân mà phải mời.

Mục đích của Ngô Trung Nguyên rất rõ ràng, y muốn hiển lộ thực lực của mình cho Trương Dương biết, y tuy bán tính bán nghi những lời của Phùng Khắc Dũng, nhưng dẫu sao cũng vẫn tin mấy phần, đặc biệt là trên sinh ý, đối phương lợi dụng các loại danh mục làm khó phía mình, không gì ngoài muốn thông qua loại phương thức này để kiếm chút lợi ích, yến hội tối nay của Ngô Trung Nguyên vốn là muốn để biểu lộ thực lực với Trương Dương, y muốn Trương Dương biết rằng, ta không những quen với công tử của bí thư tỉnh ủy mà còn có thể mời hết tất cả thượng ti của ngươi tới. Ngươi muốn gõ ta rõ ràng là không sáng suốt. Bằng vào kinh nghiệm mà làm việc có thể giải quyết được đa số vấn đề, nhưng kinh nghiệm cũng sẽ khiến người ta phạm sai lầm.

Đông cơ của Ngô Trung Nguyên tối nay quá rõ ràng, khiến người ta nhìn cái là biết.

Trước khi Trương Dương tới cũng không ngờ tối nay lại có tràng diện lớn như vậy. Lúc Triệu Dương Lâm mời hắn tới chỉ nói là tối nay trừ Ngô Trung Nguyên ra còn có Tôn Đông Cường, con rể mình. Nhưng Trương Dương tới Tân Đế Hào rồi mới phát hiện, không những thị trưởng thành phố Phong Trạch tới mà ngay cả thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu cũng tới. Không những là vậy, Ngô Trung Nguyên còn mời cả Kiều Bằng Cử. Trương Dương lập tức hiểu rằng, Ngô Trung Nguyên gọi mình tới ăn cơm không phải là thật lòng muốn câu thông với mình, người ta là muốn thông qua cơ hội lần này để thể hiện thực lực với mình, thông qua loại Phương Minh Nguy thức này để khiến Trương Dương biết được sự lợi hại của y.

Ngô Trung Nguyên tự cho rằng mình rất hiểu đạo kinh thương, nhưng y lại không hiểu Trương Dương, cho nên mới khiến Ngô Trung Nguyên ngay từ lúc ban đầu đã bước lầm đường.

Thấy Trương Dương tới, Tả Viên Triêu không khỏi cười nói: Trương Dương, sao cậu tới muộn thế, tất cả mọi người chỉ còn đợi một mình cậu thôi.

Trương đại quan nhân nhìn thấy tràng diện ở trước mặt thì không khỏi ngây ra, hắn nếu biết Tả Viên Triêu và Kiều Bằng Cử cũng tới thì nói sao cũng sẽ đến sớm một chút. Đầu óc Trương đại quan nhân xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu mục đích Ngô Trung Nguyên mở tiệc tối nay, hắn cười nói: Công trường sân bay mới nhiều việc qua, tôi phải xử lý xong mới tới được, ở đường vòng tròn ba không ngờ còn gặp tắc đường, cho nên mới tới muộn, xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Kiều Bằng Cử cười nói: Trương Dương, tôi đang định gọi điện thoại cho cậu đó.

Trương Dương cười ha ha bước tới nhiệt tình bắt tay với Kiều Bằng Cử: Kiều tổng tới sao không báo trước một tiếng, để tôi có chuẩn bị.

Kiều Bằng Cử nói: Cậu ngày bận trăm công nghìn việc, tôi nào dám làm chậm trễ chính sự của cậu. Gã giới thiệu Ngô Trung Nguyên ở bên cạnh với Trương Dương: Giới thiệu cho cậu một chút, vị này là lão tổng Ngô Trung Nguyên tiên sinh của tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi.

Ngô Trung Nguyên năm nay bốn mươi hai tuổi, tuổi tuy chưa già nhưng tóc đã hoa râm, thân hình trung đẳng, hơi có chút phát tướng, mỉm cười bắt tay với Trương Dương: Tôi cửu ngưỡng đại danh của thị trưởng Trương đã lâu, một mực không có cơ hội làm quen, hôm nay gặp mặt, chúng ta phải uống mấy chén.

Trương Dương gật đầu, hắn lại chào hỏi hai cha con Triệu Dương Lâm, Tôn Đông Cường. Trương Dương bước tới ngồi ở tịch khẩu, cái này cũng khó tránh, tối nay người có mặt đều có thân phận không tầm tường, từ phương diện chủ khách mà nói thì Trương Dương là chủ, Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử là khách, từ thân phận mà nói, Tả Viên Triêu, Triệu Dương Lâm là cán bộ cấp cao, còn Tôn Đông Cường, người ta cũng là thượng ti trên đầu của Trương Dương. Cho nên Trương Dương ngồi ở tịch khẩu cũng là điều đương nhiên, trong lòng cũng không có ý kiến gì. Sau khi thức ăn được mang lên, Ngô Trung Nguyên nâng chén, nói: Tôi hôm nay mời mọi người tới, chính là muốn kết giao bằng hữu, tăng thêm cảm tình, không có ý gì khác, cho nên tối nay chúng ta chỉ nói tình cảm, không bàn sinh ý.

Tả Viên Triêu cười nói: Câu này của Ngô tổng nói rất hay, không bàn sinh ý chỉ bàn tình cảm, mọi người cạn một chén nào.

Trương Dương hiểu rằng loại tràng diện ngày hôm nay không tới lượt mình lên tiếng, hắn cạn chén với mọi người.

Ngô Trung Nguyên nói: Tôi và thị trưởng Trương lần đầu tiên gặp mặt nhau, có điều tôi và thị trưởng Tả, chủ nhiệm Triệu đều là người quen, có thể nói tôi sớm đã là bạn của nhân dân Giang Thành rồi.

Tả Viên Triêu cười nói: Tôi nhớ lúc tôi còn ở cục tài chính, trụ sở của cục tôi chính là tập đoàn xây dựng Bình Trung xây.

Ngô Trung Nguyên cười nói: Tôi và thị trưởng Tả chính là quen nhau vào lúc đó, khi ấy tôi tới Giang Thành làm công trình tháp truyền hình, thuận tiện tranh thầu trụ sở cục tài chính, lúc đó ngài là cục trưởng cục tài chính, vậy mà thoáng cái năm năm sau, ngài đã thành thị trưởng thành phố Giang Thành, cho tới hiện tại Giang Thành còn có không ít công trình có tính đại biểu là do tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi xây đấy.

Tả Viên Triêu nói: Mấy năm gần đây Ngô tổng sao không tới Giang Thành.

Ngô Trung Nguyên nói: Tinh lực đều đặt ở phương nam, so với Bình Hải của chúng ta, tốc độ phát triển của tỉnh thành phố phía nam nhanh hơn nhiều, yêu cầu đối với xây dựng cũng tương đối nhiều, cho nên tôi tập trung tài chính, trọng điểm phát triển phương nam.

Triệu Dương Lâm nói: Vậy vì sao lại nhắm và hạng mục sân bay mới của Giang Thành chúng tôi?

Ngô Trung Nguyên nói: Hiện tại làm ăn khó lắm, nợ nần suốt, ngoài mặt thì phong quang, nhưng sau lưng thì toàn là nước mắt.

Tả Viên Triêu cười nói: Anh đừng có than nghèo kể khổ nữa, chúng tôi có tìm anh vay tiền đâu. Câu này khiến cho tất cả mọi người đều cười.

Ngô Trung Nguyên nói: Những gì tôi nói đều là thực đó, trước đây muốn tới thành thị ven biển phía nam phát triển, nhưng hiện tại mới phát hiện, cải cách mở cửa của Bình Hải lại không chậm một bước nào, tiền ở trước cửa nhà mình nói chung không thể để người khác lấy đi được, thế là tôi liền quay về.

Triệu Dương Lâm cười nói: Nói là không bàn sinh ý, vòng một vòng lại về sinh ý rồi.

Ngô Trung Nguyên cười ha hả, nói: Có câu nói chuyện ba câu không rời ngành chính, đúng là không sai chút nào, anh thấy đó, bản thân tôi vi phạm quy định trước rồi, vậy được, tôi tự phạt mình một chén.

Trương Dương rất cảnh giác, Ngô Trung Nguyên là người làm sinh ý điển hình, trước đây hắn đã từ trên người Hà Trường An và Tra Tấn Bắc học được không ít thứ, biết rằng không thể đi lại quá gần với người làm sinh ý, những kể này thường thường đều đặt lợi ích của mình lên đầu, làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích.

Kiều Bằng Cử chủ động bắt chuyện với Trương Dương: Trương Dương, hạng mục sân bay mới làm khá đấy.

Trương Dương nói một tiếng cám ơn, cạn một chén với Kiều Bằng Cử.

Kiều Bằng Cử nói: Lúc ban đầu, tôi cho rằng tỉnh lý sẽ trọng điểm nâng đỡ hạng mục cảng Nước Sâu Nam Tích, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn là hoa rơi ở Giang Thành.

Ngô Trung Nguyên nói: Tôi và Hà tổng lúc trước từng bàn về chuyện này, cảm xúc lớn nhất của Hà tổng chính là bí thư Kiều nhìn xa trông rộng, đa mưu túc trí. hà tổng trong miệng y là Hà Trường An, Ngô Trung Nguyên và Hà Trường An có chút giao tình.

Kiều Bằng Cử cười nói: Nếu bị cha tôi nghe thấy các ông ở sau lưng nói ông ấy như vậy, khẳng định sẽ tìm các ông tính sổ.

Ngô Trung Nguyên cười nói: Tôi không hề có ý gièm pha bí thư Kiều, những người chúng tôi đều rất bội phụcbí thư Kiều, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, hấp dẫn đầu tư dân gian tới Nam Tích, còn chính phủ thì lại trọng điểm ủng hộ Giang Thành, diệu kế nhất cử lưỡng đắc như thế này, nếu không có nhãn quang hơn người thì không thể nào làm được.

Tả Viên Triêu và Triệu Dương Lâm đều gật đầu đầy đồng cảm, Tả Viên Triêu nói: Lúc tôi tới Đông Giang làm công tác tư tưởng với lãnh đạo tỉnh, muốn tranh thủ sự ủng hộ trọng điểm của tài chính tỉnh, bí thư Kiều lúc gặp tôi căn bản không hề để lộ ra chút ẩn ý nào, tôi cũng cho rằng lần này hạng mục sân bay mới Giang Thành trên cơ bản không thể nào có được sự ủng hộ về tài chính của tỉnh, ai ngờ sau cùng lại là liễu ám hoa minh, bí thư Kiều đúng là khiến người ta bội phục.

Trương Dương mỉm cười nhìn đám người này, ở trước mặt Kiều Bằng Cử, đám người này không ngừng ca công tụng đức Kiều Chấn Lương, nhưng ai biết được suy nghĩ thật trong lòng họ là gì? Người trên thế giới này đều thích ngụy trang cho mình, người trong thương trường và quan trường càng như vậy.

Tôn Đông Cường rất ít nói, dẫu sao trong trường hợp này, gã là hạng tiểu bối, bố vợ ở đây, thị trưởng cũng ở đây, tất nhiên là không có chỗ cho gã lên tiếng. Thường thường đều là người ta chủ động tìm tới gã thì gã mới đáp vài ba câu.

Ngô Trung Nguyên nói: Trước đây tôi chỉ nghe trên tin tức nói rằng cán bộ phải trẻ tuổi hóa, hôm nay nhìn thấy hai vị thị trưởng Trương và thị trưởng Tôn mới biết, chính sách cán bộ của quốc gia ta quả nhiên không phải là chỉ là nói suông. Hai vị đều trẻ tuổi có tài, sau này tiền đồ tất nhiên là không thể hạn lượng.

Triệu Dương Lâm nghe thấy y khen con trai mình, trên mặt cũng tươi cười hớn hở, nói: Người trẻ tuổi có sức sống có nhiệt huyết, nhưng dẫu sao kinh nghiệm công tác vẫn còn thiếu xót, vẫn còn phải ma luyện nhiều.

Ngô Trung Nguyên nói: Dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Tả Giang Thành phát triển rất nhanh, tôi lần này tới phát hiện Giang Thành đã hoàn toàn khác hẳn so với năm năm trước.

Tả Viên Triêu cười cười, trong lòng thì ít nhiều có chút xấu hổ, dẫu sao thì mình cũng không phải là lãnh đạo số một Giang Thành, câu này của Ngô Trung Nguyên có chút không thỏa đáng.Tả Viên Triêu nói: Giang Thành vẫn không thể sánh bằng được các thành thị của nam bộ Bình Hải, có điều dưới sự nỗ lực của lãnh đạo, chênh lệch kinh tế của địa khu phía nam và chúng tôi đang dần dần được rút ngắn, tôi tin rằng không lâu nữa chúng tôi sẽ có thể đuổi kịp bước chân phát triển của các thành thị phía nam, thậm chí là vượt qua họ.

Ngô Trung Nguyên nói: Tôi rất có lòng tin đối với điều này, nếu không thì tập đoàn xây dựng Bình Trung chúng tôi cũng sẽ không lựa chọn tới Giang Thành để phát triển, tôi tin rằng theo sự xây thành của sân bay mới Giang Thành, ưu thế của Giang Thành trong khu vực bắc bộ Bình Hải sẽ càng lúc càng rõ ràng, làm lộ ra được tác dụng quan trọng của các thành thị trung tâm.

Tả Viên Triêu nói: Hạng mục sân bay mới Giang Thành là trọng trung chi trọng trong công tác mấy năm gầy đây của chúng tôi, thị lý giao hạng mục sân bay mới cho chủ nhiệm Triệu và tiểu Trương, mục đích chính là dùng già dẫn trẻ, ban để này đã có kinh nghiệm của chủ nhiệm Triệu làm chỉ đạo, lại có sức sống và nhiệt huyết của tiểu Trương để đương đầu với khó khăn, từ hiện tại cho thấy, sự lựa chọn của tỉnh lý là không lầm.

Triệu Dương Lâm cười nói: Tôi già rồi, người mang tới tác dụng chủ yếu trong xây dựng vẫn là tiểu Trương.

Trương Dương khiêm tốn nói: Nếu không có ngài giúp tôi qua cửa, tôi sớm đã thất bại rồi, tôi là người chèo thuyền, còn ngài là người cầm lái, nếu như so sánh thì tác dụng của ngài vẫn quan trọng hơn.

Triệu Dương Lâm tuy biết rõ là Trương Dương nói những lời nịnh hót, nhưng nghe vào tai rồi trong lòng cũng cực kỳ dễ chịu.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status