Một đao của Trương Dương không đâm trúng chỗ yếu hại của Lưu Ngũ, sau khi tiến hành khâu và băng bó ở bệnh viện, Lưu Ngũ lập tức bị thẩm vấn
Điền Bân và Lưu Ngũ là người quen cũ, Lưu Ngũ từng là người nội tuyến của gã, Điền Bân cũng bởi vì tầng quan hệ này mà một độ bị hoài nghi là kẻ đứng sau cái chết của Phương Hải Đào.
Nói đi, vì sao phải giết Phương Hải Đào?
Lưu Ngũ nói: Tôi không giết Phương Hải Đào, người giết hắn chính là Ngụy Trường Quý, không liên quan gì tới tôi.
Điền Bân tức giận nói: Mày còn dám giảo biện à, Ngụy Trường Quý là anh em kết bái của mày, hắn nói mày sai hắn đi giết Phương Hải Đào.
Hắn nói gì anh cũng tin à? Xin anh động não chút đi cho tôi nhờ, hắn hận tôi, muốn hại tôi đấy.
Điền Bân nói: Ai mà không biết hai đứa mày là anh em kết bái, quan hệ rất tốt.
Lưu Ngũ cười nói: Tôi ngủ với vợ hắn, anh nói xem hắn có hận tôi không?
Điền Bân tức giận trợn mắt lên, Lưu Ngũ đúng là một tên giảo hoạt.
Khương Lượng thẩm vấn cùng bất động thanh sắc, nói: Mày đã không sai hắn giết Phương Hải Đào thì vì sao mà phải chạy.
Lưu Ngũ nói: Trên người tôi mang mấy bản án, tôi dám không chạy à? Ở lại chẳng lẽ để đợi các anh đến bắt tôi.
Điền Bân nói: Lưu Ngũ, nội tình của mày tao biết rất rõ, mày tốt nhất hãy phối hợp công tác với bọn tao, nếu không chỉ những tội chứng mà bọn tao nắm được cũng đủ để mày cả đời rũ xương trong tù rồi.
Lưu Ngũ toét miệng cười nói: Cùng lắm là án chung thân, anh muốn tôi nhận tội giết người à? Đó là tội chém đầu đó, anh tưởng tôi ngu lắm chắc?
Điền Bân có chút không nén nổi lửa giận, chỉ vào mũi Lưu Ngũ, chửi: Mẹ mày, mày đừng có mà cợt nhả với tao, có tin tao đập chết mày không?
Khương Lượng vội vàng ngăn Điền Bân lại, kéo gã ra ngoài.
Lưu Ngũ cười ha ha, nói: Tôi bảo này đại đội Điền, mắng người là anh không đúng đấy, cẩn thận tôi kiện anh đấy.
Điền Bân bị Khương Lượng kéo ra ngoài cửa, rất nhanh ý thức được tình tự của mình có chút kích động, đầy vẻ áy náy nói: Xin lỗi, nhắc tới chuyện này là tôi lại nén được giận.
Khương Lượng nói: Thằng ôn này là một đống bùn thối, gã biết mình mắc tội quá nặng, cho nên mới quyết tâm chối tội tới cùng.
Điền Bân nói: Tôi không tin không cậy được miệng gã ra.
Khương Lượng nói: Lúc trước chúng ta cậy được miệng Ngụy Trường Quý cũng chính là nhờ Trương Dương giúp đỡ, nếu không được thì lại mời cậu ấy tới, tôi nghĩ cậu ấy nhất định có biện pháp.
Điền Bân nói: Không cần phải phiền phức như vậy, Lưu Ngũ trong mềm ngoài cứng, là một con hổ giấy điển hình, dằn mặt gã một chút là gã thật thà ngay.
Khương Lượng nhíu mày, Điền Bân ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu gì đó, Khương Lượng mỉm cười lắc lắc đầu.
Lưu Ngũ thấy Điền Bân vào, bất giác ngây ra: Tôi bảo này đại đội Điền, anh xong chưa vậy? Tôi bị người ta đâm một dao, cần phải nghỉ ngơi, có vấn đề gì thì để mai hẵng hỏi đi.
Điền Bân nói với cảnh sát đứng ở bên cạnh: Anh ra ngoài trước đi.
Lưu Ngũ lập tức cảm thấy có chút bất diệu, nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại gã và Điền Bân, gã lí nhí nói: Đội trưởng Điền, những gì tôi biết đều nói hết rồi.
Điền Bân mở cửa sổ, phòng thấm vấn của họ nằm ở tầng bốn, gã đi tới cạnh Lưu Ngũ, nắm tai Lưu Ngũ, Lưu Ngũ đau quá hét toáng lên một tiếng, bị gã kéo tới trước cửa sổ, Lưu Ngũ nói: Điền Bân, anh là cảnh sát, đừng quên anh là cảnh sát.
Điền Bân cười lạnh, nói: Không cần mày phải nhắc nhở tao, tao là cảnh sát, nhưng bởi vì mày mà tao bị tống vào ngục, tao còn bị người ta bắt lén. Tao con mẹ nó suýt nữa thì chết một cách không minh bạch. Vẻ mặt của gã lộ ra vẻ vô cùng điên cuồng, rút súng ra, dí vào ót Lưu Ngũ, nói: Nhảy xuống cho tao.
Lưu Ngũ run giọng, nói: Anh điên rồi, anh là cảnh sát...
Điền Bân nói: Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát cũng là người, tao chính là không thể chịu nổi loại cặn bã như mày tiếp tục làm nguy hại xã hội, nhảy xuống cho tao.
Lưng Lưu Ngũ trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã run giọng, nói: Anh không dám đâu...
Điền Bân giơ súng lên dí mạnh vào vết thương trên vai của Lưu Ngũ, khiến cho Lưu Ngũ hét toáng lên vì đau đớn. Gã nghe thấy tiếng Điền Bân mở chốt bảo hiểm, lúc này mới ý thức được là Điền Bân muốn làm thật, gã run giọng, nói: Anh giết tôi rồi, anh cũng không thoát khỏi được chế tài của pháp luật đâu.
Điền Bân cười lạnh, nói: Ai bận tâm chứ, mày muốn nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu, tao nổ súng cản mày, ai sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của tao? Nhảy xuống đi. Điền Bân giơ súng lên, bắn một phát xuống mặt đất cạnh chân Lưu Ngũ.
Lưu Ngũ sợ đến nỗi cả người run rẩy, quay người lại nhìn Điền Bân với ánh mắt van xin, Điền Bân dùng khẩu súng đang bốc khói nhắm thẳng vào trán gã.
Lưu Ngũ nói: Đừng... đừng bắn... tôi thật sự không biết... tôi thật sự không biết... Đổng Đắc Chí tìm tôi... Đổng Đắc Chí... tôi sở dĩ chạy là bởi vì tôi phát hiện hắn muốn giết tôi để diệt khẩu.
Điền Bân lạnh lùng nói: Đổng Đắc Chí đã chết rồi, hiện tại người chết không đối chứng, mày đương nhiên là sẽ nói vậy rồi.
Lưu Ngũ nói: Đổng Đắc Chí có ... có nữ nhân...
Ai?
Tôi... tôi không biết.. có điều... tôi có ảnh của ả.
Điền Bân gật đầu, nói: Đưa ảnh cho tao.
...
Đỗ Vũ Phong nhìn bức ảnh mà Điền Bân đưa tới, những bước ảnh này rõ ràng là dưới tình huống không hề phát giác bị đối phương chụp lén, một người trong đó là tiền phó cục trưởng cục công an Giang Thành Đổng Đắc Chí, còn có một nữ nhân, bởi vì đội mũ và đeo kín đen, lại thêm bức ảnh chụp ở cự ly quá xa, cho nên không nhìn ra hình dạng cụ thể của cô ta.
Đỗ Vũ Phong nói: Nữ nhân này là ai?
Điền Bân nói: Lưu Ngũ nói rằng hắn không biết.
Khương Lượng nói: Chỉ dựa vào mấy bức ảnh mà nhận định Đổng Đắc Chí có nữ nhân, hình như chứng cứ không đủ.
Đỗ Vũ Phong nói: Lưu Ngũ có thể luôn luôn giữ những bức ảnh nên bền người, chứng tỏ bức ảnh này rất quan trọng, kỳ thực đầu mối của chúng ta không nhiều, Đổng Đắc Chí chết rồi, cho dù là tim thấy nữ nhân này cũng không thể chứng minh được gì? Chúng ta cũng không thể xác nhận nữ nhân này có liên quan tới cái chết của Phương Hải Đào.
Điền Bân nói: Nếu nghĩ từ một góc độ khác, nữ nhân này vì sao lại muốn giết Phương Hải Đào? Chỉ là để hãm hại tôi ư? Ả vì sao lại muốn hãm hại tôi.
Đỗ Vũ Phong nói: Vụ án này chôn rất sâu, tôi luôn nghĩ rằng, Đổng Đắc Chí tuyệt đối không phải là người tính kế cả chuyện này, y vì sao lại muốn hại thính trưởng Điền? Tới sau cùng hành vi của hắn không thể dùng lẽ thường để giải thích.
Khương Lượng nói: Có lẽ chỉ có thể tìm được nữ nhân này mới có được chân tướng.
Đỗ Vũ Phong nói: Lưu Ngũ có thể không nói thực, nghĩ cách moi gã tiếp đi. Gã lúc trước vì sao lại muốn chạy, hiện tại vì sao lại quay về? Bức ảnh này gã đã có thể chụp được, chứng tỏ gã có lòng phòng bị đối với Đổng Đắc Chí từ lâu rồi, tình hình mà gã biết nhiều hơn chúng ta nhiều.
Khương Lượng nói: Trương Dương đi rồi à?
Đỗ Vũ Phong gật đầu, nói: Cậu ấy rất tức giận, lửa giận dồn hết lên hộp đêm Kim Toa rồi, muốn tôi đóng cửa Kim Toa.
Khương Lượng nói: Thằng cha Mã Ích Lượng này không phải là hạng tốt lành gì, cũng quả thật là nên giáo huấn y một chút.
Đỗ Vũ Phong cười nói: Chỉ cần để chúng ta nắm được chứng cứ, tôi khẳng định sẽ phải cho y đẹp mặt, có điều chúng ta là cơ quan chấp pháp, làm việc không thể chỉ dựa vào sự yêu ghét cá nhân.
Khương Lượng nói: Tôi thấy Trương Dương chưa chắc đã chịu nuốt cục tức này đâu.
Đỗ Vũ Phong nói: Tôi đã nói với cậu ấy rồi, với giác ngộ chính trị của cậu ấy hiện tại, chắc là sẽ không làm loạn đâu.
..
Đỗ Vũ Phong rõ ràng là vẫn chưa hiểu hết về Trương Dương, chuyện mà Trương đại quan nhân một khi đã nhận chuẩn, hắn nhất định sẽ làm. Phía cảnh sát không đồng ý hiệp trợ hắn thanh tra Kim Toa, Trương Dương vẫn còn có một chuẩn bị khác.
Hoàng hôn ngày hôm sau, bên ngoài hộp đêm Kim Toa xuất hiện một cảnh hiếm có, hòa thượng Tam Bảo xuất lĩnh hơn chục tăng nhân trẻ tuổi, mặc tăng y, cầm Phật châu, ngẩng đầu cất bước tới ngoài cửa hộp đêm Kim Toa hóa duyên, nếu chỉ là hóa duyên thì cũng không có gì mà chỉ trích, nhưng đám hòa thượng này không những hóa duyên, thuận tiện còn giảng kinh truyền đạo, gặp khách nhân tới Kim Toa liền có hòa thượng chạy tới giảng kinh với người ta.
Gái đi làm, hòa thượng cũng tận tình khuyên bảo người ta hoàn lương.
Khách nhân tới nhìn thấy cảnh này thì không ai dám xuống xe, đây con mẹ nó là thế nào vậy, ở cửa hộp đêm mà cũng có hòa thượng giảng kinh.
Mã Ích Lượng mày mặt sầu khổ nhìn ra ngoài cửa, nói: Đây con mẹ nó mà là giảng kinh à, rõ ràng là tới đập địa bàn.
Một hòa thượng trẻ tuổi nói với cô gái tóc đỏ ăn mặt hở hang: Nữ thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Cô gái đó nói: Nhìn cái bộ dạng đạo mạo của anh kìa, kỳ thực trong đầu cũng đều có những ý nghĩ xấu xa, tôi không tin anh nhìn thấy gái mà không có suy nghĩ gì khác, anh có từng kích thích không?
Hòa thượng đó bị nói cho mặt đỏ bừng.
Hòa thượng Tam Bảo chạy lên, nói: Tội gì, cớ gì?
Cô gái nói: Hòa thượng, ông đừng có mà cản đường? Còn ở đây nữa là tôi kiện ông quấy nhiễu người khác đấy.
Hòa thượng Tam Bảo nói: Tôi chỉ giảng phật kinh với cô thôi.
Ông là niệm kinh, tôi là niệm tinh, chúng ta kỳ thực không khác gì nhau cả.
Tam Bảo nói: Nữ thí chủ, tôi giảng phật pháp cho cô nhé?
Cô gái nói: Phật pháp cái gì? Chẳng qua là ông muốn lừa gạt kiếm tiền mà thôi.
Tam Bảo nghiêm mặt, nói: Nữ thí chủ không hiểu pháp thi à? Giảng kinh truyền đạo, để thế nhân khai mở trí tuệ hiểu phật lý cũng là một loại bố thí.
Ông dùng phật pháp để bố thí, tôi dùng thân thể để bố thí, ông chưa chắc đã cao thượng hơn tôi được bao nhiêu đâu, tránh đường tránh đường, đừng làm chậm trễ công tác của tôi.
...
Cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài hộp đêm Kim Toa rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của vô số người, giới truyền thông nghe nói tới loại chuyện náo nhiệt này cũng chạy tới. Một khi như vậy, cửa Kim Toa náo nhiệt như chợ bán thức ăn, nhưng bên trong thì lại vắng vẻ tới cực điểm, khách nhân cũng không muốn tự tìm xui xẻo, chạy tới loại địa phương này chỉ tổ bị phóng viên chú ý
Mã Ích Lượng không thể nhịn được nữa rồi, cuối cùng hạ lệnh cho bảo vệ đi đuổi đám hòa thượng đó, nhưng trong quá trình đuổi hòa thượng lại xảy ra xung đột, nguyên nhân là hòa thượng Tam Bảo ra tay đánh bảo vệ, tố chất của đám bảo vệ này vốn lại không cao, lại thêm bị hòa thượng đánh, lập tức ùa lên, hiện trường biến thành một trận ẩu đả.
Hòa thượng trên nhân số rõ ràng là chịu thiệt, nhưng Mã Ích Lượng lại bỏ qua một sự thực, nơi này là quảng trường chùa Nam Lâm, trong những người dân vi quan có không ít tín đồ của Phật giáo, thấy hòa thượng tới đây giảng kinh, vốn lúc đầu con mang thái độ xem náo nhiệt, nhưng các hòa thượng bị đánh, người dân liền chướng mắt, trong tiếng Phật hiệu bi thảm của hòa thượng Tam Bảo, sự phẫn nộ của người dân bị khơi dậy, mấy trăm người dân tham gia vào trong cuộc ẩu đả này, một khi như vậy, thực lực của song phương lập tức thay đổi. Đám bảo vệ đó đều là hạng làm thuê lấy lương, chẳng ai thật sự bán mạng cho Kim Toa, vừa thấy nhiều người như vậy xông về phía mình, sợ đến nỗi chạy vãi đái cả ra quần vào trong hộp đêm.
Mã Ích Lượng thấy tình thế bất diệu, vội vàng đóng cửa, cản những người đang phẫn nộ ở bên ngoài cửa hộp đêm.
Nhưng như thế cũng không đủ để làm lắng lại cơn tức giận của người dân, họ cầm gạch đá ném vào cửa hộp động, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, đợi khi cảnh sát tới nơi thì hiện trường đã là một mảng hỗn loạn.
Cục trưởng cục công an thành phố Vinh Bằng Phi sau khi nghe nói tới chuyện này, thực sự là giở khóc giở cười, biết hòa thượng Tam Bảo có mặt ở hiện trường, y lập tức đoán chắc chuyện này có liên quan tới Trương Dương, y không thể không bội phục đầu óc của Trương Dương, mình hôm qua không đáp ứng đóng cửa Kim Toa, xem ra thằng ôn này vẫn không nản lòng, tìm một con đường khác, mà hiệu quả đạt được thì chẳng khác gì cảnh sát đóng cửa hộp đêm.
Vinh Bằng Phi đắn đo một lát rồi vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân giả vờ như không biết gì: Cục trưởng Vinh tìm tôi có chuyện gì vậy?
Vinh Bằng Phi nói: Đúng là chỉ có cậu thôi, cậu không ngờ lại gọi hơn chục hòa thượng tới Kim Toa niệm kinh.
Trương Dương nói: Cục trưởng Vinh, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, việc xây dựng sân bay mới đã khiến tôi bận tối tăm mặt mũi rồi, làm gì còn thời gian mà để ý tới chuyện của Kim Toa.
Vinh Bằng Phi nói: Thằng ôn cậu đừng có giả vờ giả vịt với tôi, quan hệ giữa hòa thượng Tam Bảo và cậu tôi không phải là không biêt, cậu chỉ đâu thì ông ta đánh đó.
Trương Dương cười nói: Vẫn là câu đó, tôi không liên quan gì cả, đối diện với hiện tượng xấu xa của xã hội, phía cảnh sát các ông không ra mặt, giờ thì hay rồi, lão Phật gia cũng không chịu nổi nữa, bảo đệ tử Phật môn ra mặt trừng trị họ, cái này gọi là tự gây tội nghiệt thì không thể sống. Loại địa phương như Kim Toa đóng được cái nào hay cái đó.
Vinh Bằng Phi nói: Tôi không phải là đã nói với cậu rồi ư? Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ.
Trương Dương nói: Bên trong chùa Nam Lâm để xá lợi Phật tổ, Kim Toa mở ở quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, loại địa phương chướng khí mù mịt này căn bản chính là bất kính với Phật tổ, đệ tử Phật môn tới truyền kinh giảng đạo là tiện nghi cho họ rồi, tôi nếu là Phật tổ, trực tiếp dùng thiên lôi đánh cho hắn chết luôn rồi.
Vinh Bằng Phi thở dài: Cậu đừng có gây thêm loạn nữa, nói chung, chuyện của Kim Toa chúng tôi sẽ xử lý, chỉ cần tra ra chỗ kinh doanh phi pháp của họ, tôi đảm bảo sẽ động thủ.
Trương Dương cười nói: Cục trưởng Vinh, ông cũng đừng khó chịu, không phải chỉ là một Vương Bá Hành thôi ư? Tôi cũng thấy lạ, chỉ bằng vào chứa chấp hung phạm mà không đóng cửa được Kim Toa à? Lưu Ngũ dẫn hơn ba mươi người ở Kim Toa chém tôi, ai cho gã gan lớn thế nhỉ?
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương, cậu không hiểu đâu, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ.
Trương Dương tựa hồ như nhớ ra gì đó: Lưu Ngũ nói gì rồi?
Vinh Bằng Phi nói: Miệng gã rất kín.
Trương Dương nói: Cục trưởng Vinh, ông ngàn vạn lần phải bảo vệ an toàn cho đám tăng nhân đó đấy, vạn nhất ai trong số họ bị thương, vậy thì sẽ thành vấn đề tông giáo, tính chất nghiêm trọng thế nào chắc tôi không cần phải cường điệu nữa nhỉ?
Vinh Bằng Phi bất lực với Trương Dương rồi, thình trưởng thính tỉnh Vương Bá Hành giận rồi, gọi điện thoại tới chỗ Vinh Bằng Phi, mắng cho y một trận, Vinh Bằng Phi có chút vị đạo đứng giữa hai bên, y đắn đo mãi, cuối cùng cũng đến tìm bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã cũng nghe nói tới trò hề phát sinh ở Kim Toa.
Vinh Bằng Phi dở khóc dở cười nói: Bí thư Đỗ, tôi thật sự là hết cách rồi, Trương Dương quyết tâm muốn trút giận lên Kim Toa, nhưng Kim Toa trên kinh doanh không có quá nhiều vấn đề, tôi không tìm được sai phạm của họ, nói chung là không thể dẫn người tới đóng cửa Kim Toa được? Hiện tại thằng ôn này dứt khoát treo tôi lên, khiến tôi khó xử vô cùng.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Tính khí của hắn là vậy đấy, làm việc theo cảm tính, chuyện mà hắn đã nhận chuẩn thì nhất định phải làm.
Vinh Bằng Phi nói: thính trưởng Vương vừa gọi điện thoại tới mắng cho tôi một trận, nói cái gì sự đầu tư của thương nhân không được đảm bảo.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi nghe nói Kim Toa là do em gái của thính trưởng Vương, Vương Quân Dao mở à?
Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: Không những là vậy, Tra Tấn Bắc cũng có cố phần.
Đỗ Thiên Dã nói: Vậy thì anh sao phải lo? Quan hệ giữa Trương Dương và Tra Tấn Bắc anh cũng không phải là không biết, để họ tự giải quyết đi.
Vinh Bằng Phi nói: Bị hắn làm như vậy rồi, cục công an của chúng tôi cũng mất hết mặt mũi, hắn gọi một đám hòa thượng tới trước cửa Kim Toa truyền kinh giảng đạo. Người dân sẽ thấy sao? Người dân sẽ cho rằng cảnh sát chúng tôi bất lực, cho nên đám đệ tử Phật môn đó mới ra mặt, cứ tiếp tục như vậy còn ai tin cảnh sát nữa.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Kỳ thực những nơi như Kim Toa rất dễ tư sinh tội phạm, quản lý nghiêm cách cũng là điều cần thiết.
Vinh Bằng Phi nói: Nhưng chúng tôi hiện tại chưa có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Kim Toa có hành vi kinh doanh phi pháp.
Đỗ Thiên Dã nói: Không có chứng cứ chưa chắc có nghĩa là không có, kỳ thực những nơi như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Mà tôi cũng không hiểu, thính trưởng Vương sắp về hưu rồi, không có việc gì hay sao lại nhúng tay vào bãi nước đục này? Còn em gái của ông ta nữa, tới chỗ khác mở hộp đêm không được à? Vì sao cứ phải chọn Giang Thành của chúng ta, cô ta ta là muốn tới đầu tư hay là tới làm loạn?
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương là máy bay chiến đấu trong lũ gà trống, sinh mệnh chưa hết thì chiến đấu không ngừng, chỗ nào có hắn, chỗ đó đừng hòng yên ổn.
Câu này của Vinh Bằng Phi khiến Đỗ Thiên Dã bật cười, gã gật đầu, nói: thằng ôn này có cái tính đó đấy, có điều hắn ở trước cửa Kim Toa bị người ta chém, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu không phải là thân thủ của hắn tốt, khẳng định sẽ xảy ra án mạng, trong chuyện này Kim Toa không thể đùn đẩy trách nhiệm được. Bằng Phi, tôi thấy lúc nên gõ thì anh vẫn phải gõ một cái, đừng cố kỵ quá nhiều, thính trưởng Vương thì sao? Lúc anh cần giúp đỡ, ông ta cũng có giúp anh đâu!
Nhắc tới chuyện tranh tuyển phó thính thất bại, Vinh Bằng Phi không khỏi cười khổ: Thính trưởng Vương đối với tôi trước giờ luôn rất tốt. Kỳ hực cạnh tranh phó thỉnh trưởng thính công an tỉnh sau cùng thất bại, Vương Bá Hành cũng không mang tới tác dụng có tính quan trọng, người chân chính có quyền lên tiếng là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, người ta từ thành phố Nam Vũ điều Cao Trọng Hòa tới, rõ ràng là muốn xây dựng ban để của mình. Vinh Bằng Phi trước giờ đứng trong trận doanh của Tống Hoài Minh, không được Kiều Chấn Lương quan tâm cũng là bình thường.
Vinh Bằng Phi nói: Bí thư Đỗ, Trương Dương nếu như tiếp tục làm vậy, chỉ khiến chuyện càng to ra, hiện tại Lưu Ngũ đã rơi vào tay chúng tôi rồi, án tình trước đây một mực đình trệ cuối cùng cũng có chút tiến triển, tôi không muốn gặp thêm phiền toái.
Đỗ Thiên Dã nói: Thế này, tôi lát nữa sẽ nói với hắn một tiếng, bảo hắn làm vừa phải thì thôi, đừng khiến cho hệ thống công an các anh bị trời giận người oán.
Vinh Bằng Phi nói: Cám ơn bí thư Đỗ.
Ngô Trung Nguyên lúc ngồi xe tới hộp đêm Kim Toa, vừa hay nhìn thấy cảnh hòa thượng Tam Bảo xuất lĩnh đám tăng nhân truyền kinh giảng đạo ở ngoài cửa, y bảo lái xe đi chậm lại, kéo cửa sổ xuống nhìn cho kỹ, trong bãi đậu xe của Kim Toa trống không, cửa kính của hộp đêm Kim Toa cũng bị đập cho lộn xộn, thủy tinh ở trước cửa còn chưa được dọn.
Đám hòa thượng đó thì ngồi khoanh chân ở trước cửa hộp đêm, vừa gõ cá gỗ vừa lẩm bẩm tụng kinh, hòa thượng Tam Bảo tuy mắt tím bầm, nhưng vẫn bảo tướng trang nghiêm, dưới ánh nắng còn sót lại của buổi chiều lộ ra vẻ thần thánh và bất khả xâm phạm.
Ngô Trung Nguyên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài, y tối hôm qua đã nhìn thấy cảnh Trương Dương lấy ít địch nhiều, tay không đánh bại hơn ba mươi tên hung đồ cầm dao, đó là lần đầu tiên y nhận thức vũ lực của , mà hôm nay y lại tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Trương Dương, Kim Toa có thính trưởng thính công an Vương Bá Hành chống lưng mà trong một ngày biến thành trước cửa vắng vẻ đìu hiu, điều này có liên quan tới tâm kế của Trương Dương. Ngô Trung Nguyên đã nghĩ lại về cách làm ban đầu của mình, y vốn muốn lợi dụng hai thượng ti ở trên đầu Trương Dương là Tả Viên Triêu và Tôn Đông Cường, trên thế lực trấn áp Trương Dương, khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại y mới ý thức được cách làm ban đầu của mình sai lầm rồi, người mà ngay cả mặt mũi của thính trưởng thính công an tỉnh còn chẳng buồn nể nang thì căn bản không thèm nể mặt một thương nhân như y.
Di động của Ngô Trung Nguyên đổ chuông, y bắt máy, là Trương Dương gọi tới, giọng nói của Trương Dương vẫn rất khách khí: Ngô tổng, tập đoàn xây dựng Bình Trung của các công định đình công tới lúc nào vậy?
Ngô Trung Nguyên cười nói: thị trưởng Trương, sáng mai tôi định tới công trường xem xét, nếu như quả thật có chỗ nào không hợp lý thì tôi sẽ bảo công ty sửa đổi.
Trương Dương nói: Sáng mai tôi phải tới thị lý họp, ông và tiến sĩ Quy Điền thương lượng với nhau nhé, yêu cậu cụ thể thì anh ta sẽ nói với ông.
Nếu như là lúc trước, Ngô Trung Nguyên khẳng định cho rằng Trương Dương không đủ nhiệt tình, bởi vì y quá ngạo mạn, nhưng giờ thì khác, y càng lúc càng cảm thấy người thanh niên này không đơn giản. Ngô Trung Nguyên hiện tại đã chân chính nảy sinh ý tứ kết giao, y cười nói: Vậy thì ngày mai tôi tới xem tình hình, tối cùng nhau đi ăn cơm nhé.
Trả lời kèm trích dẫn Trả lời kèm trích dẫn Trương Dương cười nói: Không cần đâu, ông chỉ cần bảo công nhân làm tốt công tác của mình là được rồi, xây dựng sân bay một khắc cũng không thể chậm trễ, làm lỡ công kỳ, chúng ta đều ngượng mặt. Trương Dương nói xong liền gác máy.
Ngô Trung Nguyên trong lòng chửi thầm một câu, nhưng câu này bất kể là như thế nào cũng không dám nói ra, nhắm mắt dựa vào ghế, có lẽ phương pháp sáng suốt nhất của y hiện tại là làm lại đường.
Giám đốc Kim Toa Mã Ích Lượng lái xe tới bộ chỉ huy của sân bay mới, y đành trơ mặt tới tìm Trương Dương, thông qua quan hệ y có thể khiến Vinh Bằng Phi biết khó mà lui, có thể khiến cục công an không điều tra Kim Toa, nhưng y không có bản sự đuổi đám hòa thượng đó đi, cả chuyện này đều là Trương Dương làm ra, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn Kim Toa khôi phục lại trật tự doanh nghiệp bình thường thì chỉ có thể tới tìm Trương Dương.
Mã Ích Lượng tới trước văn phòng của Trương Dương, ở ngoài cửa đợi mất hai mươi phút mới được cho vào.
Lúc y vào văn phòng, Trương Dương đang xem giấy tờ, mắt chẳng buồn ngước lên lấy một cái.
Mã Ích Lượng trước tiên ho khan một tiếng, sau khi hấp dẫn được sự chú ý của Trương Dương liền cười bồi, nói: thị trưởng Trương.
Trương Dương đặt giấy tờ trong tay lên bàn, có chút kỳ quái nhìn Mã Ích Lượng: Ngọn gió nào thôi ông tới đây vậy?
Mã Ích Lượng mặt mày tươi cười, nói: thị trưởng Trương, tôi là đặc biệt tới tìm ngài để thương lượng.
Trương Dương cười nói: Hai người chúng ta chỉ có quan hệ qua loa, ông tìm tôi thương lượng cái gì?
Mã Ích Lượng không hề bởi vì thái độ lạnh nhạt của Trương Dương mà tức giận, y cười nói: Tôi biết, chuyện tối hôm đó phát sinh ở Kim Toa là có lỗi với thị trưởng Trương, khiến thị trưởng Trương bị kinh sợ, tôi đảm bảo sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa.
Trương Dương nói: Ông đảm bảo với tôi là có ý gì?
Mã Ích Lượng nói: thị trưởng Trương, con người tôi không thích vòng vo, trận thế ngày hôm qua quá dọa người, tôi vốn muốn gọi bảo vệ giúp đỡ, nhưng người ta ai nấy cầm dao sáng loáng, những bảo vệ của chúng tôi sợ đến nỗi chân mềm nhũn cả ra, bọn họ không dám tới giúp đỡ.
Trương Dương cười nói: Có ai mà không sợ chết chứ? Tôi cũng sợ, cho nên rất hiểu hành vi của bảo vệ cách ông, chẳng ai chịu mạo hiểm vì người không quen biết cả, ông nói có phải không?
Mã Ích Lượng cười cười có chút xấu hổ, y gật đầu, nói: thị trưởng Trương, sự an toàn của ngài bị uy hiếp ở Kim Toa, là trách nhiệm của chúng tôi, tôi hôm nay tới là để chính thức xin lỗi ngài.
Trương Dương nói: Đừng bận tâm, tôi cũng có làm gì đâu? Ai muốn uy hiếp tôi, người đó xui xẻo trước, tôi cũng chẳng có tổn thất gì, người vây công tôi lại không phải là ông, ông tìm tôi nói xin lỗi làm gì?
Mã Ích Lượng có thể nghe ra là thằng ôn này cố ý nói mát, y cố nén giận, nói: thị trưởng Trương, tôi và đám người Lưu Ngũ quả thật là không quen nhau, chuyện tối hôm qua thuần túy là bất ngờ, tôi xin thề với trời...
Trương Dương cười nói: Đừng có thề, không may mắn đâu. Giám đốc Mã, tôi có trách ông đâu, ông đừng ở trước mặt tôi thề thốt làm gì.
Mã Ích Lượng nói: thị trưởng Trương, tôi xin nói thẳng, chuyện tối hôm qua là tôi làm việc không chu toàn, nhưng anh cũng không thể lôi một đám hòa thượng tới niệm kinh ở trước cửa Kim Toa được, một khi như vậy, tôi còn làm ăn được gì nữa? thị trưởng Trương, tôi xin lỗi anh, xin anh đừng cắt đường tài lộ của tôi, có được không?
Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Mã Ích Lượng một cái, nói: Tôi bảo này giám đốc Mã, những lời này tôi không thích nghe đâu, đám hòa thượng chạy tới trước cửa Kim Toa niệm kinh thì có liên quan gì đến tôi? Ông dựa vào gì mà cho rằng là tôi sai người tới?
Mã Ích Lượng nghe thấy hắn vẫn không thừa nhận, không khỏi có chút tức giận: thị trưởng Trương, chúng ta đều là người thông minh, vòng vo không có gì hay cả.
Trương Dương cười nói: Không hay, tôi cũng thấy không hay, tôi bảo này Mã Ích Lượng, ông làm sinh ý gì không làm, sao lại đi làm loại sinh ý đó? Chùa Nam Lâm là Phật môn tịnh địa, ông ở đối diện chùa Nam Lâm mở hộp đêm, cái này có chút quá đáng rồi đó. Đám tăng nhân đó cần tu tâm dưỡng tính, vậy mà bên ông đêm đêm đèn đuốc sáng chưng, rượu chè ca hát ầm ĩ, cái này có phải là chống đối với Phật tổ không? Đám hòa thượng đó tìm ông trút giận cũng là bình thường.
Mã Ích Lượng nói: Quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm là khu thương nghiệm phát triển trọng điểm của thị lý, chúng tôi là một câu lạc bộ giải trí chính thức, kinh doanh đúng quy định, không có chỗ nào vi pháp loạn kỷ cả.
Trương Dương nói: Có vi pháp loạn kỷ hay không thì tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú muốn biết, Mã Ích Lượng, tôi nói rõ với ông rằng, ông tìm sai người rồi.
Mã Ích Lượng nói: thị trưởng Trương, lưu lại cho người ta chút dư địa cũng là lưu lại đường lui cho mình, tôi và anh không có cừu oán gì, anh sao cứ phải làm khó tôi? Thằng cha này cuối cùng cũng nóng rồi, lời nói ra không khỏi mang theo mấy phần oán khí.
Trương đại quan nhân ngạo nghễ nhìn Mã Ích Lượng: Anh xứng à?
Câu này khiến cho mặt Mã Ích Lượng đỏ bừng, đỏ đến thành tím, y bực bội đứng phắt dậy, nói: Anh đừng cho rằng mình có thể một tay che trời ở Giang Thành...
Trương Dương nói: Ở Giang Thành tôi không dám nói là một tay che trời, nhưng đối phó với loại người như ông thì thừa sức, Mã Ích Lượng, ông đã coi tôi là người rõ ràng, vậy tôi cũng nói rõ cho ông biết, tôi nhìn Kim Toa không thuận mắt, tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là dời Kim Toa đi nơi khác, hoặc là mau mau đóng cửa.
Mã Ích Lượng nói: Làm người đừng có quá đề cao thực lực của mình.
Trương Dương mỉm cười, nói: Tôi trước giờ không bao giờ đề cao mình, chỉ thích đánh giá thấp người khác thôi, còn ông thì ngay cả giá trị để tôi đánh giá cũng không có.
Mã Ích Lượng nghiến răng nghiến lợi gật đầu, quay người bỏ đi.
Lúc tan làm, Khưu Phượng Tiên gọi điện thoại tới, cô ta mời Trương Dương tối nay cùng đi ăn cơm. Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: Gọi cả bí thư Đỗ đi cùng đi.
Nơi mà Khưu Phượng Tiên mời ăn là một nhà hàng mới mở ở đường cổ, tên của nhà hàng cũng là Đường Cổ, Trương Dương đã lâu rồi chưa đến đây, lúc đỗ xe xong, bước vào Đường Cổ thì đột nhiên nhớ lại cảnh Điền Khánh Long ngày trước bị đâm ở đây, hôm đó máu của ý nhuốm đỏ cả con đường cổ xưa này, hiện giờ đường cổ vẫn là cảnh tượng tường hòa náo nhiệt, trong không khí cũng không hề tìm thấy một chút mùi máu tanh nào.
Nhà hàng Đường Cổ nằm xéo trước mặt quán bar Đại Thượng Hại 19191, quán bar này là Tô Tiểu Hồng mở đầu tiên, sau khi Phương Văn Namvào tù, Tô Tiểu Hồng tập trung toàn bộ tinh lực vào Hoàng Gia Giả Nhật, cho nên quán bar này hiện tại đã sang tay cho người khác.
Đường cổ hiện tại so với lúc mới xây thành thì náo nhiệt hơn rất nhiều, đã trở thành một nơi phải đến của của dân Giang Thành nếu muốn chơi đêm, người nhiều rồi thì lộ ra vẻ náo nhiệt, có điều tệ đoan cũng theo đó mà trình hiện, ở hai bên đường là những quầy hàng rong, dòng người chen chúc, khiến cho đường cổ lổ ra vẻ chật chội lộn xộn.
Khưu Phượng Tiên mặc sườn xám màu tím chậm rãi bước tới, con đường đang lộn xộn vì sự xuất hiện của cô ta mà biến thành sinh động mỹ lệ hơn, ánh chiều tà bao phủ cả thân hình cô ta, phác ra đường viền màu vàng dụ người, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của Khưu Phượng Tiên đều lộ ra một cỗ phong tình không thể nào miêu tả được, cô ta cơ hồ là đồng thời nhìn thấy Trương Dương, đôi mắt phượng lập tức biến thành dập dờn gợn sóng, ánh sáng vũ mị tỏa ra bốn phía.
Vũ mị cũng phân làm hai loại, vũ mị hậu thiên mới có cho dù dụ người đến mấy thì cũng chẳng đáng bình phẩm, chỉ cần hơi lưu ý một chút là có thể thấy được dấu vết ở bên trong, mà vũ mị tiên thiên thì lại là một loại khí chất từ lúc sinh ra đã có, sự vũ mị của Khưu Phượng Tiên từ mỗi một chỗ nhỏ nhất đều lộ ra được, phối hợp chặt chẽ với vẻ đẹp của cô ta, không tìm thấy một chút thành phầncố ý nặn ra nào, thiên sinh mị cốt đại khái chính là chỉ loại nữ nhân như Khưu Phượng Tiên.
Trương Dương mỉm cười gật đầu với Khưu Phượng Tiên: Khưu tiểu hư đúng là mỹ lệ động lòng người.
Khưu Phượng Tiên cười khúc khích, nói: Cũng may là anh không khen khí chất của tôi.
Trương Dương nói: còn chưa kịp khen đấy thôi, khí chất của Khưu tiểu thư cũng xuất chúng như dáng vẻ bên ngoài.
Khưu Phượng Tiên cười nói: Nếu một người khi đối diện với anh mà khen khí chất của anh trước thì có tám chín phần mười chứng tỏ là bất mãn với vẻ bề ngoài của anh, mà đối với nữ nhân mà nói, đây chính là một loại bi ai.
Trương Dương nói: Khưu tiểu thư thích nghe những lời nịnh hót à?
Khưu Phượng Tiên nói: Trên thế giới này có nữ nhân nào mà không thích nghe đâu? Cô ta nhìn Trương Dương một cách ý vị thâm trường: thị trưởng Trương giỏi nhất là đạo này, cho nên lời anh khen tôi, tôi chỉ có thể tin được ba phần thôi.
Trương Dương nói: Lời khen của tôi đối với cô là xuất phát từ nội tâm, cô nếu không tin thì chứng tỏ là cô thiếu tự tin, nhưng tôi lại thấy Khưu tiểu thư không phải là loại người này.
Khưu Phượng Tiên không khỏi bật cười: Cái miệng anh giống như là mật ong vậy, chẳng trách Tra Vi chỉ cần gặp tôi là lại không ngừng nhắc tới anh.
Vẻ mặt của Trương Dương lộ ra vẻ ấu hổ, may mà Khưu Phượng Tiênkhông tiếp tục đề tài này, dẫn Trương Dương bước vào Đường Cổ.
Khiến Trương Dương không ngờ là, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đã tới đây từ trước rồi, lúc này đang ngồi trong phòng uống trà. Trương Dương cười nói: Tôi còn cho rằng là mình tới sớm nhất, không ngờ lại là người tới muộn nhất.
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: Kiểu cách nhà quan của cậu càng ngày càng lớn đó.
Khưu Phượng Tiên cười nói: Hôm nay tôi làm chủ, các anh đều là khách, khách tất nhiên là có quyền tới muộn rồi. cô ta nhìn đồng hồ, nói: Cũng may, Trương Dương chỉ tới muộn có năm phút.
Trương Dương bước tới ngồi xuống cạnh Đỗ Thiên Dã, đặt cái túi đeo tay lên bệ cửa sổ: Lúc sắp tan làm, Mã Ích Lượng chạy tới bộ chỉ huy làm phiền tôi, cho nên mới tới muộn. Hắn cười nói với Khưu Phượng Tiên: Tối nay mời tôi ăn cơm, không phải là cũng có liên quan tới chuyện này chứ?
Điền Bân và Lưu Ngũ là người quen cũ, Lưu Ngũ từng là người nội tuyến của gã, Điền Bân cũng bởi vì tầng quan hệ này mà một độ bị hoài nghi là kẻ đứng sau cái chết của Phương Hải Đào.
Nói đi, vì sao phải giết Phương Hải Đào?
Lưu Ngũ nói: Tôi không giết Phương Hải Đào, người giết hắn chính là Ngụy Trường Quý, không liên quan gì tới tôi.
Điền Bân tức giận nói: Mày còn dám giảo biện à, Ngụy Trường Quý là anh em kết bái của mày, hắn nói mày sai hắn đi giết Phương Hải Đào.
Hắn nói gì anh cũng tin à? Xin anh động não chút đi cho tôi nhờ, hắn hận tôi, muốn hại tôi đấy.
Điền Bân nói: Ai mà không biết hai đứa mày là anh em kết bái, quan hệ rất tốt.
Lưu Ngũ cười nói: Tôi ngủ với vợ hắn, anh nói xem hắn có hận tôi không?
Điền Bân tức giận trợn mắt lên, Lưu Ngũ đúng là một tên giảo hoạt.
Khương Lượng thẩm vấn cùng bất động thanh sắc, nói: Mày đã không sai hắn giết Phương Hải Đào thì vì sao mà phải chạy.
Lưu Ngũ nói: Trên người tôi mang mấy bản án, tôi dám không chạy à? Ở lại chẳng lẽ để đợi các anh đến bắt tôi.
Điền Bân nói: Lưu Ngũ, nội tình của mày tao biết rất rõ, mày tốt nhất hãy phối hợp công tác với bọn tao, nếu không chỉ những tội chứng mà bọn tao nắm được cũng đủ để mày cả đời rũ xương trong tù rồi.
Lưu Ngũ toét miệng cười nói: Cùng lắm là án chung thân, anh muốn tôi nhận tội giết người à? Đó là tội chém đầu đó, anh tưởng tôi ngu lắm chắc?
Điền Bân có chút không nén nổi lửa giận, chỉ vào mũi Lưu Ngũ, chửi: Mẹ mày, mày đừng có mà cợt nhả với tao, có tin tao đập chết mày không?
Khương Lượng vội vàng ngăn Điền Bân lại, kéo gã ra ngoài.
Lưu Ngũ cười ha ha, nói: Tôi bảo này đại đội Điền, mắng người là anh không đúng đấy, cẩn thận tôi kiện anh đấy.
Điền Bân bị Khương Lượng kéo ra ngoài cửa, rất nhanh ý thức được tình tự của mình có chút kích động, đầy vẻ áy náy nói: Xin lỗi, nhắc tới chuyện này là tôi lại nén được giận.
Khương Lượng nói: Thằng ôn này là một đống bùn thối, gã biết mình mắc tội quá nặng, cho nên mới quyết tâm chối tội tới cùng.
Điền Bân nói: Tôi không tin không cậy được miệng gã ra.
Khương Lượng nói: Lúc trước chúng ta cậy được miệng Ngụy Trường Quý cũng chính là nhờ Trương Dương giúp đỡ, nếu không được thì lại mời cậu ấy tới, tôi nghĩ cậu ấy nhất định có biện pháp.
Điền Bân nói: Không cần phải phiền phức như vậy, Lưu Ngũ trong mềm ngoài cứng, là một con hổ giấy điển hình, dằn mặt gã một chút là gã thật thà ngay.
Khương Lượng nhíu mày, Điền Bân ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu gì đó, Khương Lượng mỉm cười lắc lắc đầu.
Lưu Ngũ thấy Điền Bân vào, bất giác ngây ra: Tôi bảo này đại đội Điền, anh xong chưa vậy? Tôi bị người ta đâm một dao, cần phải nghỉ ngơi, có vấn đề gì thì để mai hẵng hỏi đi.
Điền Bân nói với cảnh sát đứng ở bên cạnh: Anh ra ngoài trước đi.
Lưu Ngũ lập tức cảm thấy có chút bất diệu, nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại gã và Điền Bân, gã lí nhí nói: Đội trưởng Điền, những gì tôi biết đều nói hết rồi.
Điền Bân mở cửa sổ, phòng thấm vấn của họ nằm ở tầng bốn, gã đi tới cạnh Lưu Ngũ, nắm tai Lưu Ngũ, Lưu Ngũ đau quá hét toáng lên một tiếng, bị gã kéo tới trước cửa sổ, Lưu Ngũ nói: Điền Bân, anh là cảnh sát, đừng quên anh là cảnh sát.
Điền Bân cười lạnh, nói: Không cần mày phải nhắc nhở tao, tao là cảnh sát, nhưng bởi vì mày mà tao bị tống vào ngục, tao còn bị người ta bắt lén. Tao con mẹ nó suýt nữa thì chết một cách không minh bạch. Vẻ mặt của gã lộ ra vẻ vô cùng điên cuồng, rút súng ra, dí vào ót Lưu Ngũ, nói: Nhảy xuống cho tao.
Lưu Ngũ run giọng, nói: Anh điên rồi, anh là cảnh sát...
Điền Bân nói: Cảnh sát thì sao chứ? Cảnh sát cũng là người, tao chính là không thể chịu nổi loại cặn bã như mày tiếp tục làm nguy hại xã hội, nhảy xuống cho tao.
Lưng Lưu Ngũ trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã run giọng, nói: Anh không dám đâu...
Điền Bân giơ súng lên dí mạnh vào vết thương trên vai của Lưu Ngũ, khiến cho Lưu Ngũ hét toáng lên vì đau đớn. Gã nghe thấy tiếng Điền Bân mở chốt bảo hiểm, lúc này mới ý thức được là Điền Bân muốn làm thật, gã run giọng, nói: Anh giết tôi rồi, anh cũng không thoát khỏi được chế tài của pháp luật đâu.
Điền Bân cười lạnh, nói: Ai bận tâm chứ, mày muốn nhảy ra ngoài cửa sổ đào tẩu, tao nổ súng cản mày, ai sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của tao? Nhảy xuống đi. Điền Bân giơ súng lên, bắn một phát xuống mặt đất cạnh chân Lưu Ngũ.
Lưu Ngũ sợ đến nỗi cả người run rẩy, quay người lại nhìn Điền Bân với ánh mắt van xin, Điền Bân dùng khẩu súng đang bốc khói nhắm thẳng vào trán gã.
Lưu Ngũ nói: Đừng... đừng bắn... tôi thật sự không biết... tôi thật sự không biết... Đổng Đắc Chí tìm tôi... Đổng Đắc Chí... tôi sở dĩ chạy là bởi vì tôi phát hiện hắn muốn giết tôi để diệt khẩu.
Điền Bân lạnh lùng nói: Đổng Đắc Chí đã chết rồi, hiện tại người chết không đối chứng, mày đương nhiên là sẽ nói vậy rồi.
Lưu Ngũ nói: Đổng Đắc Chí có ... có nữ nhân...
Ai?
Tôi... tôi không biết.. có điều... tôi có ảnh của ả.
Điền Bân gật đầu, nói: Đưa ảnh cho tao.
...
Đỗ Vũ Phong nhìn bức ảnh mà Điền Bân đưa tới, những bước ảnh này rõ ràng là dưới tình huống không hề phát giác bị đối phương chụp lén, một người trong đó là tiền phó cục trưởng cục công an Giang Thành Đổng Đắc Chí, còn có một nữ nhân, bởi vì đội mũ và đeo kín đen, lại thêm bức ảnh chụp ở cự ly quá xa, cho nên không nhìn ra hình dạng cụ thể của cô ta.
Đỗ Vũ Phong nói: Nữ nhân này là ai?
Điền Bân nói: Lưu Ngũ nói rằng hắn không biết.
Khương Lượng nói: Chỉ dựa vào mấy bức ảnh mà nhận định Đổng Đắc Chí có nữ nhân, hình như chứng cứ không đủ.
Đỗ Vũ Phong nói: Lưu Ngũ có thể luôn luôn giữ những bức ảnh nên bền người, chứng tỏ bức ảnh này rất quan trọng, kỳ thực đầu mối của chúng ta không nhiều, Đổng Đắc Chí chết rồi, cho dù là tim thấy nữ nhân này cũng không thể chứng minh được gì? Chúng ta cũng không thể xác nhận nữ nhân này có liên quan tới cái chết của Phương Hải Đào.
Điền Bân nói: Nếu nghĩ từ một góc độ khác, nữ nhân này vì sao lại muốn giết Phương Hải Đào? Chỉ là để hãm hại tôi ư? Ả vì sao lại muốn hãm hại tôi.
Đỗ Vũ Phong nói: Vụ án này chôn rất sâu, tôi luôn nghĩ rằng, Đổng Đắc Chí tuyệt đối không phải là người tính kế cả chuyện này, y vì sao lại muốn hại thính trưởng Điền? Tới sau cùng hành vi của hắn không thể dùng lẽ thường để giải thích.
Khương Lượng nói: Có lẽ chỉ có thể tìm được nữ nhân này mới có được chân tướng.
Đỗ Vũ Phong nói: Lưu Ngũ có thể không nói thực, nghĩ cách moi gã tiếp đi. Gã lúc trước vì sao lại muốn chạy, hiện tại vì sao lại quay về? Bức ảnh này gã đã có thể chụp được, chứng tỏ gã có lòng phòng bị đối với Đổng Đắc Chí từ lâu rồi, tình hình mà gã biết nhiều hơn chúng ta nhiều.
Khương Lượng nói: Trương Dương đi rồi à?
Đỗ Vũ Phong gật đầu, nói: Cậu ấy rất tức giận, lửa giận dồn hết lên hộp đêm Kim Toa rồi, muốn tôi đóng cửa Kim Toa.
Khương Lượng nói: Thằng cha Mã Ích Lượng này không phải là hạng tốt lành gì, cũng quả thật là nên giáo huấn y một chút.
Đỗ Vũ Phong cười nói: Chỉ cần để chúng ta nắm được chứng cứ, tôi khẳng định sẽ phải cho y đẹp mặt, có điều chúng ta là cơ quan chấp pháp, làm việc không thể chỉ dựa vào sự yêu ghét cá nhân.
Khương Lượng nói: Tôi thấy Trương Dương chưa chắc đã chịu nuốt cục tức này đâu.
Đỗ Vũ Phong nói: Tôi đã nói với cậu ấy rồi, với giác ngộ chính trị của cậu ấy hiện tại, chắc là sẽ không làm loạn đâu.
..
Đỗ Vũ Phong rõ ràng là vẫn chưa hiểu hết về Trương Dương, chuyện mà Trương đại quan nhân một khi đã nhận chuẩn, hắn nhất định sẽ làm. Phía cảnh sát không đồng ý hiệp trợ hắn thanh tra Kim Toa, Trương Dương vẫn còn có một chuẩn bị khác.
Hoàng hôn ngày hôm sau, bên ngoài hộp đêm Kim Toa xuất hiện một cảnh hiếm có, hòa thượng Tam Bảo xuất lĩnh hơn chục tăng nhân trẻ tuổi, mặc tăng y, cầm Phật châu, ngẩng đầu cất bước tới ngoài cửa hộp đêm Kim Toa hóa duyên, nếu chỉ là hóa duyên thì cũng không có gì mà chỉ trích, nhưng đám hòa thượng này không những hóa duyên, thuận tiện còn giảng kinh truyền đạo, gặp khách nhân tới Kim Toa liền có hòa thượng chạy tới giảng kinh với người ta.
Gái đi làm, hòa thượng cũng tận tình khuyên bảo người ta hoàn lương.
Khách nhân tới nhìn thấy cảnh này thì không ai dám xuống xe, đây con mẹ nó là thế nào vậy, ở cửa hộp đêm mà cũng có hòa thượng giảng kinh.
Mã Ích Lượng mày mặt sầu khổ nhìn ra ngoài cửa, nói: Đây con mẹ nó mà là giảng kinh à, rõ ràng là tới đập địa bàn.
Một hòa thượng trẻ tuổi nói với cô gái tóc đỏ ăn mặt hở hang: Nữ thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Cô gái đó nói: Nhìn cái bộ dạng đạo mạo của anh kìa, kỳ thực trong đầu cũng đều có những ý nghĩ xấu xa, tôi không tin anh nhìn thấy gái mà không có suy nghĩ gì khác, anh có từng kích thích không?
Hòa thượng đó bị nói cho mặt đỏ bừng.
Hòa thượng Tam Bảo chạy lên, nói: Tội gì, cớ gì?
Cô gái nói: Hòa thượng, ông đừng có mà cản đường? Còn ở đây nữa là tôi kiện ông quấy nhiễu người khác đấy.
Hòa thượng Tam Bảo nói: Tôi chỉ giảng phật kinh với cô thôi.
Ông là niệm kinh, tôi là niệm tinh, chúng ta kỳ thực không khác gì nhau cả.
Tam Bảo nói: Nữ thí chủ, tôi giảng phật pháp cho cô nhé?
Cô gái nói: Phật pháp cái gì? Chẳng qua là ông muốn lừa gạt kiếm tiền mà thôi.
Tam Bảo nghiêm mặt, nói: Nữ thí chủ không hiểu pháp thi à? Giảng kinh truyền đạo, để thế nhân khai mở trí tuệ hiểu phật lý cũng là một loại bố thí.
Ông dùng phật pháp để bố thí, tôi dùng thân thể để bố thí, ông chưa chắc đã cao thượng hơn tôi được bao nhiêu đâu, tránh đường tránh đường, đừng làm chậm trễ công tác của tôi.
...
Cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài hộp đêm Kim Toa rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của vô số người, giới truyền thông nghe nói tới loại chuyện náo nhiệt này cũng chạy tới. Một khi như vậy, cửa Kim Toa náo nhiệt như chợ bán thức ăn, nhưng bên trong thì lại vắng vẻ tới cực điểm, khách nhân cũng không muốn tự tìm xui xẻo, chạy tới loại địa phương này chỉ tổ bị phóng viên chú ý
Mã Ích Lượng không thể nhịn được nữa rồi, cuối cùng hạ lệnh cho bảo vệ đi đuổi đám hòa thượng đó, nhưng trong quá trình đuổi hòa thượng lại xảy ra xung đột, nguyên nhân là hòa thượng Tam Bảo ra tay đánh bảo vệ, tố chất của đám bảo vệ này vốn lại không cao, lại thêm bị hòa thượng đánh, lập tức ùa lên, hiện trường biến thành một trận ẩu đả.
Hòa thượng trên nhân số rõ ràng là chịu thiệt, nhưng Mã Ích Lượng lại bỏ qua một sự thực, nơi này là quảng trường chùa Nam Lâm, trong những người dân vi quan có không ít tín đồ của Phật giáo, thấy hòa thượng tới đây giảng kinh, vốn lúc đầu con mang thái độ xem náo nhiệt, nhưng các hòa thượng bị đánh, người dân liền chướng mắt, trong tiếng Phật hiệu bi thảm của hòa thượng Tam Bảo, sự phẫn nộ của người dân bị khơi dậy, mấy trăm người dân tham gia vào trong cuộc ẩu đả này, một khi như vậy, thực lực của song phương lập tức thay đổi. Đám bảo vệ đó đều là hạng làm thuê lấy lương, chẳng ai thật sự bán mạng cho Kim Toa, vừa thấy nhiều người như vậy xông về phía mình, sợ đến nỗi chạy vãi đái cả ra quần vào trong hộp đêm.
Mã Ích Lượng thấy tình thế bất diệu, vội vàng đóng cửa, cản những người đang phẫn nộ ở bên ngoài cửa hộp đêm.
Nhưng như thế cũng không đủ để làm lắng lại cơn tức giận của người dân, họ cầm gạch đá ném vào cửa hộp động, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, đợi khi cảnh sát tới nơi thì hiện trường đã là một mảng hỗn loạn.
Cục trưởng cục công an thành phố Vinh Bằng Phi sau khi nghe nói tới chuyện này, thực sự là giở khóc giở cười, biết hòa thượng Tam Bảo có mặt ở hiện trường, y lập tức đoán chắc chuyện này có liên quan tới Trương Dương, y không thể không bội phục đầu óc của Trương Dương, mình hôm qua không đáp ứng đóng cửa Kim Toa, xem ra thằng ôn này vẫn không nản lòng, tìm một con đường khác, mà hiệu quả đạt được thì chẳng khác gì cảnh sát đóng cửa hộp đêm.
Vinh Bằng Phi đắn đo một lát rồi vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân giả vờ như không biết gì: Cục trưởng Vinh tìm tôi có chuyện gì vậy?
Vinh Bằng Phi nói: Đúng là chỉ có cậu thôi, cậu không ngờ lại gọi hơn chục hòa thượng tới Kim Toa niệm kinh.
Trương Dương nói: Cục trưởng Vinh, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, việc xây dựng sân bay mới đã khiến tôi bận tối tăm mặt mũi rồi, làm gì còn thời gian mà để ý tới chuyện của Kim Toa.
Vinh Bằng Phi nói: Thằng ôn cậu đừng có giả vờ giả vịt với tôi, quan hệ giữa hòa thượng Tam Bảo và cậu tôi không phải là không biêt, cậu chỉ đâu thì ông ta đánh đó.
Trương Dương cười nói: Vẫn là câu đó, tôi không liên quan gì cả, đối diện với hiện tượng xấu xa của xã hội, phía cảnh sát các ông không ra mặt, giờ thì hay rồi, lão Phật gia cũng không chịu nổi nữa, bảo đệ tử Phật môn ra mặt trừng trị họ, cái này gọi là tự gây tội nghiệt thì không thể sống. Loại địa phương như Kim Toa đóng được cái nào hay cái đó.
Vinh Bằng Phi nói: Tôi không phải là đã nói với cậu rồi ư? Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ.
Trương Dương nói: Bên trong chùa Nam Lâm để xá lợi Phật tổ, Kim Toa mở ở quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, loại địa phương chướng khí mù mịt này căn bản chính là bất kính với Phật tổ, đệ tử Phật môn tới truyền kinh giảng đạo là tiện nghi cho họ rồi, tôi nếu là Phật tổ, trực tiếp dùng thiên lôi đánh cho hắn chết luôn rồi.
Vinh Bằng Phi thở dài: Cậu đừng có gây thêm loạn nữa, nói chung, chuyện của Kim Toa chúng tôi sẽ xử lý, chỉ cần tra ra chỗ kinh doanh phi pháp của họ, tôi đảm bảo sẽ động thủ.
Trương Dương cười nói: Cục trưởng Vinh, ông cũng đừng khó chịu, không phải chỉ là một Vương Bá Hành thôi ư? Tôi cũng thấy lạ, chỉ bằng vào chứa chấp hung phạm mà không đóng cửa được Kim Toa à? Lưu Ngũ dẫn hơn ba mươi người ở Kim Toa chém tôi, ai cho gã gan lớn thế nhỉ?
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương, cậu không hiểu đâu, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ.
Trương Dương tựa hồ như nhớ ra gì đó: Lưu Ngũ nói gì rồi?
Vinh Bằng Phi nói: Miệng gã rất kín.
Trương Dương nói: Cục trưởng Vinh, ông ngàn vạn lần phải bảo vệ an toàn cho đám tăng nhân đó đấy, vạn nhất ai trong số họ bị thương, vậy thì sẽ thành vấn đề tông giáo, tính chất nghiêm trọng thế nào chắc tôi không cần phải cường điệu nữa nhỉ?
Vinh Bằng Phi bất lực với Trương Dương rồi, thình trưởng thính tỉnh Vương Bá Hành giận rồi, gọi điện thoại tới chỗ Vinh Bằng Phi, mắng cho y một trận, Vinh Bằng Phi có chút vị đạo đứng giữa hai bên, y đắn đo mãi, cuối cùng cũng đến tìm bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã cũng nghe nói tới trò hề phát sinh ở Kim Toa.
Vinh Bằng Phi dở khóc dở cười nói: Bí thư Đỗ, tôi thật sự là hết cách rồi, Trương Dương quyết tâm muốn trút giận lên Kim Toa, nhưng Kim Toa trên kinh doanh không có quá nhiều vấn đề, tôi không tìm được sai phạm của họ, nói chung là không thể dẫn người tới đóng cửa Kim Toa được? Hiện tại thằng ôn này dứt khoát treo tôi lên, khiến tôi khó xử vô cùng.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Tính khí của hắn là vậy đấy, làm việc theo cảm tính, chuyện mà hắn đã nhận chuẩn thì nhất định phải làm.
Vinh Bằng Phi nói: thính trưởng Vương vừa gọi điện thoại tới mắng cho tôi một trận, nói cái gì sự đầu tư của thương nhân không được đảm bảo.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi nghe nói Kim Toa là do em gái của thính trưởng Vương, Vương Quân Dao mở à?
Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: Không những là vậy, Tra Tấn Bắc cũng có cố phần.
Đỗ Thiên Dã nói: Vậy thì anh sao phải lo? Quan hệ giữa Trương Dương và Tra Tấn Bắc anh cũng không phải là không biết, để họ tự giải quyết đi.
Vinh Bằng Phi nói: Bị hắn làm như vậy rồi, cục công an của chúng tôi cũng mất hết mặt mũi, hắn gọi một đám hòa thượng tới trước cửa Kim Toa truyền kinh giảng đạo. Người dân sẽ thấy sao? Người dân sẽ cho rằng cảnh sát chúng tôi bất lực, cho nên đám đệ tử Phật môn đó mới ra mặt, cứ tiếp tục như vậy còn ai tin cảnh sát nữa.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Kỳ thực những nơi như Kim Toa rất dễ tư sinh tội phạm, quản lý nghiêm cách cũng là điều cần thiết.
Vinh Bằng Phi nói: Nhưng chúng tôi hiện tại chưa có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Kim Toa có hành vi kinh doanh phi pháp.
Đỗ Thiên Dã nói: Không có chứng cứ chưa chắc có nghĩa là không có, kỳ thực những nơi như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Mà tôi cũng không hiểu, thính trưởng Vương sắp về hưu rồi, không có việc gì hay sao lại nhúng tay vào bãi nước đục này? Còn em gái của ông ta nữa, tới chỗ khác mở hộp đêm không được à? Vì sao cứ phải chọn Giang Thành của chúng ta, cô ta ta là muốn tới đầu tư hay là tới làm loạn?
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương là máy bay chiến đấu trong lũ gà trống, sinh mệnh chưa hết thì chiến đấu không ngừng, chỗ nào có hắn, chỗ đó đừng hòng yên ổn.
Câu này của Vinh Bằng Phi khiến Đỗ Thiên Dã bật cười, gã gật đầu, nói: thằng ôn này có cái tính đó đấy, có điều hắn ở trước cửa Kim Toa bị người ta chém, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu không phải là thân thủ của hắn tốt, khẳng định sẽ xảy ra án mạng, trong chuyện này Kim Toa không thể đùn đẩy trách nhiệm được. Bằng Phi, tôi thấy lúc nên gõ thì anh vẫn phải gõ một cái, đừng cố kỵ quá nhiều, thính trưởng Vương thì sao? Lúc anh cần giúp đỡ, ông ta cũng có giúp anh đâu!
Nhắc tới chuyện tranh tuyển phó thính thất bại, Vinh Bằng Phi không khỏi cười khổ: Thính trưởng Vương đối với tôi trước giờ luôn rất tốt. Kỳ hực cạnh tranh phó thỉnh trưởng thính công an tỉnh sau cùng thất bại, Vương Bá Hành cũng không mang tới tác dụng có tính quan trọng, người chân chính có quyền lên tiếng là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, người ta từ thành phố Nam Vũ điều Cao Trọng Hòa tới, rõ ràng là muốn xây dựng ban để của mình. Vinh Bằng Phi trước giờ đứng trong trận doanh của Tống Hoài Minh, không được Kiều Chấn Lương quan tâm cũng là bình thường.
Vinh Bằng Phi nói: Bí thư Đỗ, Trương Dương nếu như tiếp tục làm vậy, chỉ khiến chuyện càng to ra, hiện tại Lưu Ngũ đã rơi vào tay chúng tôi rồi, án tình trước đây một mực đình trệ cuối cùng cũng có chút tiến triển, tôi không muốn gặp thêm phiền toái.
Đỗ Thiên Dã nói: Thế này, tôi lát nữa sẽ nói với hắn một tiếng, bảo hắn làm vừa phải thì thôi, đừng khiến cho hệ thống công an các anh bị trời giận người oán.
Vinh Bằng Phi nói: Cám ơn bí thư Đỗ.
Ngô Trung Nguyên lúc ngồi xe tới hộp đêm Kim Toa, vừa hay nhìn thấy cảnh hòa thượng Tam Bảo xuất lĩnh đám tăng nhân truyền kinh giảng đạo ở ngoài cửa, y bảo lái xe đi chậm lại, kéo cửa sổ xuống nhìn cho kỹ, trong bãi đậu xe của Kim Toa trống không, cửa kính của hộp đêm Kim Toa cũng bị đập cho lộn xộn, thủy tinh ở trước cửa còn chưa được dọn.
Đám hòa thượng đó thì ngồi khoanh chân ở trước cửa hộp đêm, vừa gõ cá gỗ vừa lẩm bẩm tụng kinh, hòa thượng Tam Bảo tuy mắt tím bầm, nhưng vẫn bảo tướng trang nghiêm, dưới ánh nắng còn sót lại của buổi chiều lộ ra vẻ thần thánh và bất khả xâm phạm.
Ngô Trung Nguyên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài, y tối hôm qua đã nhìn thấy cảnh Trương Dương lấy ít địch nhiều, tay không đánh bại hơn ba mươi tên hung đồ cầm dao, đó là lần đầu tiên y nhận thức vũ lực của , mà hôm nay y lại tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Trương Dương, Kim Toa có thính trưởng thính công an Vương Bá Hành chống lưng mà trong một ngày biến thành trước cửa vắng vẻ đìu hiu, điều này có liên quan tới tâm kế của Trương Dương. Ngô Trung Nguyên đã nghĩ lại về cách làm ban đầu của mình, y vốn muốn lợi dụng hai thượng ti ở trên đầu Trương Dương là Tả Viên Triêu và Tôn Đông Cường, trên thế lực trấn áp Trương Dương, khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại y mới ý thức được cách làm ban đầu của mình sai lầm rồi, người mà ngay cả mặt mũi của thính trưởng thính công an tỉnh còn chẳng buồn nể nang thì căn bản không thèm nể mặt một thương nhân như y.
Di động của Ngô Trung Nguyên đổ chuông, y bắt máy, là Trương Dương gọi tới, giọng nói của Trương Dương vẫn rất khách khí: Ngô tổng, tập đoàn xây dựng Bình Trung của các công định đình công tới lúc nào vậy?
Ngô Trung Nguyên cười nói: thị trưởng Trương, sáng mai tôi định tới công trường xem xét, nếu như quả thật có chỗ nào không hợp lý thì tôi sẽ bảo công ty sửa đổi.
Trương Dương nói: Sáng mai tôi phải tới thị lý họp, ông và tiến sĩ Quy Điền thương lượng với nhau nhé, yêu cậu cụ thể thì anh ta sẽ nói với ông.
Nếu như là lúc trước, Ngô Trung Nguyên khẳng định cho rằng Trương Dương không đủ nhiệt tình, bởi vì y quá ngạo mạn, nhưng giờ thì khác, y càng lúc càng cảm thấy người thanh niên này không đơn giản. Ngô Trung Nguyên hiện tại đã chân chính nảy sinh ý tứ kết giao, y cười nói: Vậy thì ngày mai tôi tới xem tình hình, tối cùng nhau đi ăn cơm nhé.
Trả lời kèm trích dẫn Trả lời kèm trích dẫn Trương Dương cười nói: Không cần đâu, ông chỉ cần bảo công nhân làm tốt công tác của mình là được rồi, xây dựng sân bay một khắc cũng không thể chậm trễ, làm lỡ công kỳ, chúng ta đều ngượng mặt. Trương Dương nói xong liền gác máy.
Ngô Trung Nguyên trong lòng chửi thầm một câu, nhưng câu này bất kể là như thế nào cũng không dám nói ra, nhắm mắt dựa vào ghế, có lẽ phương pháp sáng suốt nhất của y hiện tại là làm lại đường.
Giám đốc Kim Toa Mã Ích Lượng lái xe tới bộ chỉ huy của sân bay mới, y đành trơ mặt tới tìm Trương Dương, thông qua quan hệ y có thể khiến Vinh Bằng Phi biết khó mà lui, có thể khiến cục công an không điều tra Kim Toa, nhưng y không có bản sự đuổi đám hòa thượng đó đi, cả chuyện này đều là Trương Dương làm ra, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn Kim Toa khôi phục lại trật tự doanh nghiệp bình thường thì chỉ có thể tới tìm Trương Dương.
Mã Ích Lượng tới trước văn phòng của Trương Dương, ở ngoài cửa đợi mất hai mươi phút mới được cho vào.
Lúc y vào văn phòng, Trương Dương đang xem giấy tờ, mắt chẳng buồn ngước lên lấy một cái.
Mã Ích Lượng trước tiên ho khan một tiếng, sau khi hấp dẫn được sự chú ý của Trương Dương liền cười bồi, nói: thị trưởng Trương.
Trương Dương đặt giấy tờ trong tay lên bàn, có chút kỳ quái nhìn Mã Ích Lượng: Ngọn gió nào thôi ông tới đây vậy?
Mã Ích Lượng mặt mày tươi cười, nói: thị trưởng Trương, tôi là đặc biệt tới tìm ngài để thương lượng.
Trương Dương cười nói: Hai người chúng ta chỉ có quan hệ qua loa, ông tìm tôi thương lượng cái gì?
Mã Ích Lượng không hề bởi vì thái độ lạnh nhạt của Trương Dương mà tức giận, y cười nói: Tôi biết, chuyện tối hôm đó phát sinh ở Kim Toa là có lỗi với thị trưởng Trương, khiến thị trưởng Trương bị kinh sợ, tôi đảm bảo sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa.
Trương Dương nói: Ông đảm bảo với tôi là có ý gì?
Mã Ích Lượng nói: thị trưởng Trương, con người tôi không thích vòng vo, trận thế ngày hôm qua quá dọa người, tôi vốn muốn gọi bảo vệ giúp đỡ, nhưng người ta ai nấy cầm dao sáng loáng, những bảo vệ của chúng tôi sợ đến nỗi chân mềm nhũn cả ra, bọn họ không dám tới giúp đỡ.
Trương Dương cười nói: Có ai mà không sợ chết chứ? Tôi cũng sợ, cho nên rất hiểu hành vi của bảo vệ cách ông, chẳng ai chịu mạo hiểm vì người không quen biết cả, ông nói có phải không?
Mã Ích Lượng cười cười có chút xấu hổ, y gật đầu, nói: thị trưởng Trương, sự an toàn của ngài bị uy hiếp ở Kim Toa, là trách nhiệm của chúng tôi, tôi hôm nay tới là để chính thức xin lỗi ngài.
Trương Dương nói: Đừng bận tâm, tôi cũng có làm gì đâu? Ai muốn uy hiếp tôi, người đó xui xẻo trước, tôi cũng chẳng có tổn thất gì, người vây công tôi lại không phải là ông, ông tìm tôi nói xin lỗi làm gì?
Mã Ích Lượng có thể nghe ra là thằng ôn này cố ý nói mát, y cố nén giận, nói: thị trưởng Trương, tôi và đám người Lưu Ngũ quả thật là không quen nhau, chuyện tối hôm qua thuần túy là bất ngờ, tôi xin thề với trời...
Trương Dương cười nói: Đừng có thề, không may mắn đâu. Giám đốc Mã, tôi có trách ông đâu, ông đừng ở trước mặt tôi thề thốt làm gì.
Mã Ích Lượng nói: thị trưởng Trương, tôi xin nói thẳng, chuyện tối hôm qua là tôi làm việc không chu toàn, nhưng anh cũng không thể lôi một đám hòa thượng tới niệm kinh ở trước cửa Kim Toa được, một khi như vậy, tôi còn làm ăn được gì nữa? thị trưởng Trương, tôi xin lỗi anh, xin anh đừng cắt đường tài lộ của tôi, có được không?
Trương đại quan nhân lạnh lùng nhìn Mã Ích Lượng một cái, nói: Tôi bảo này giám đốc Mã, những lời này tôi không thích nghe đâu, đám hòa thượng chạy tới trước cửa Kim Toa niệm kinh thì có liên quan gì đến tôi? Ông dựa vào gì mà cho rằng là tôi sai người tới?
Mã Ích Lượng nghe thấy hắn vẫn không thừa nhận, không khỏi có chút tức giận: thị trưởng Trương, chúng ta đều là người thông minh, vòng vo không có gì hay cả.
Trương Dương cười nói: Không hay, tôi cũng thấy không hay, tôi bảo này Mã Ích Lượng, ông làm sinh ý gì không làm, sao lại đi làm loại sinh ý đó? Chùa Nam Lâm là Phật môn tịnh địa, ông ở đối diện chùa Nam Lâm mở hộp đêm, cái này có chút quá đáng rồi đó. Đám tăng nhân đó cần tu tâm dưỡng tính, vậy mà bên ông đêm đêm đèn đuốc sáng chưng, rượu chè ca hát ầm ĩ, cái này có phải là chống đối với Phật tổ không? Đám hòa thượng đó tìm ông trút giận cũng là bình thường.
Mã Ích Lượng nói: Quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm là khu thương nghiệm phát triển trọng điểm của thị lý, chúng tôi là một câu lạc bộ giải trí chính thức, kinh doanh đúng quy định, không có chỗ nào vi pháp loạn kỷ cả.
Trương Dương nói: Có vi pháp loạn kỷ hay không thì tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú muốn biết, Mã Ích Lượng, tôi nói rõ với ông rằng, ông tìm sai người rồi.
Mã Ích Lượng nói: thị trưởng Trương, lưu lại cho người ta chút dư địa cũng là lưu lại đường lui cho mình, tôi và anh không có cừu oán gì, anh sao cứ phải làm khó tôi? Thằng cha này cuối cùng cũng nóng rồi, lời nói ra không khỏi mang theo mấy phần oán khí.
Trương đại quan nhân ngạo nghễ nhìn Mã Ích Lượng: Anh xứng à?
Câu này khiến cho mặt Mã Ích Lượng đỏ bừng, đỏ đến thành tím, y bực bội đứng phắt dậy, nói: Anh đừng cho rằng mình có thể một tay che trời ở Giang Thành...
Trương Dương nói: Ở Giang Thành tôi không dám nói là một tay che trời, nhưng đối phó với loại người như ông thì thừa sức, Mã Ích Lượng, ông đã coi tôi là người rõ ràng, vậy tôi cũng nói rõ cho ông biết, tôi nhìn Kim Toa không thuận mắt, tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là dời Kim Toa đi nơi khác, hoặc là mau mau đóng cửa.
Mã Ích Lượng nói: Làm người đừng có quá đề cao thực lực của mình.
Trương Dương mỉm cười, nói: Tôi trước giờ không bao giờ đề cao mình, chỉ thích đánh giá thấp người khác thôi, còn ông thì ngay cả giá trị để tôi đánh giá cũng không có.
Mã Ích Lượng nghiến răng nghiến lợi gật đầu, quay người bỏ đi.
Lúc tan làm, Khưu Phượng Tiên gọi điện thoại tới, cô ta mời Trương Dương tối nay cùng đi ăn cơm. Trương Dương nghĩ một chút rồi nói: Gọi cả bí thư Đỗ đi cùng đi.
Nơi mà Khưu Phượng Tiên mời ăn là một nhà hàng mới mở ở đường cổ, tên của nhà hàng cũng là Đường Cổ, Trương Dương đã lâu rồi chưa đến đây, lúc đỗ xe xong, bước vào Đường Cổ thì đột nhiên nhớ lại cảnh Điền Khánh Long ngày trước bị đâm ở đây, hôm đó máu của ý nhuốm đỏ cả con đường cổ xưa này, hiện giờ đường cổ vẫn là cảnh tượng tường hòa náo nhiệt, trong không khí cũng không hề tìm thấy một chút mùi máu tanh nào.
Nhà hàng Đường Cổ nằm xéo trước mặt quán bar Đại Thượng Hại 19191, quán bar này là Tô Tiểu Hồng mở đầu tiên, sau khi Phương Văn Namvào tù, Tô Tiểu Hồng tập trung toàn bộ tinh lực vào Hoàng Gia Giả Nhật, cho nên quán bar này hiện tại đã sang tay cho người khác.
Đường cổ hiện tại so với lúc mới xây thành thì náo nhiệt hơn rất nhiều, đã trở thành một nơi phải đến của của dân Giang Thành nếu muốn chơi đêm, người nhiều rồi thì lộ ra vẻ náo nhiệt, có điều tệ đoan cũng theo đó mà trình hiện, ở hai bên đường là những quầy hàng rong, dòng người chen chúc, khiến cho đường cổ lổ ra vẻ chật chội lộn xộn.
Khưu Phượng Tiên mặc sườn xám màu tím chậm rãi bước tới, con đường đang lộn xộn vì sự xuất hiện của cô ta mà biến thành sinh động mỹ lệ hơn, ánh chiều tà bao phủ cả thân hình cô ta, phác ra đường viền màu vàng dụ người, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của Khưu Phượng Tiên đều lộ ra một cỗ phong tình không thể nào miêu tả được, cô ta cơ hồ là đồng thời nhìn thấy Trương Dương, đôi mắt phượng lập tức biến thành dập dờn gợn sóng, ánh sáng vũ mị tỏa ra bốn phía.
Vũ mị cũng phân làm hai loại, vũ mị hậu thiên mới có cho dù dụ người đến mấy thì cũng chẳng đáng bình phẩm, chỉ cần hơi lưu ý một chút là có thể thấy được dấu vết ở bên trong, mà vũ mị tiên thiên thì lại là một loại khí chất từ lúc sinh ra đã có, sự vũ mị của Khưu Phượng Tiên từ mỗi một chỗ nhỏ nhất đều lộ ra được, phối hợp chặt chẽ với vẻ đẹp của cô ta, không tìm thấy một chút thành phầncố ý nặn ra nào, thiên sinh mị cốt đại khái chính là chỉ loại nữ nhân như Khưu Phượng Tiên.
Trương Dương mỉm cười gật đầu với Khưu Phượng Tiên: Khưu tiểu hư đúng là mỹ lệ động lòng người.
Khưu Phượng Tiên cười khúc khích, nói: Cũng may là anh không khen khí chất của tôi.
Trương Dương nói: còn chưa kịp khen đấy thôi, khí chất của Khưu tiểu thư cũng xuất chúng như dáng vẻ bên ngoài.
Khưu Phượng Tiên cười nói: Nếu một người khi đối diện với anh mà khen khí chất của anh trước thì có tám chín phần mười chứng tỏ là bất mãn với vẻ bề ngoài của anh, mà đối với nữ nhân mà nói, đây chính là một loại bi ai.
Trương Dương nói: Khưu tiểu thư thích nghe những lời nịnh hót à?
Khưu Phượng Tiên nói: Trên thế giới này có nữ nhân nào mà không thích nghe đâu? Cô ta nhìn Trương Dương một cách ý vị thâm trường: thị trưởng Trương giỏi nhất là đạo này, cho nên lời anh khen tôi, tôi chỉ có thể tin được ba phần thôi.
Trương Dương nói: Lời khen của tôi đối với cô là xuất phát từ nội tâm, cô nếu không tin thì chứng tỏ là cô thiếu tự tin, nhưng tôi lại thấy Khưu tiểu thư không phải là loại người này.
Khưu Phượng Tiên không khỏi bật cười: Cái miệng anh giống như là mật ong vậy, chẳng trách Tra Vi chỉ cần gặp tôi là lại không ngừng nhắc tới anh.
Vẻ mặt của Trương Dương lộ ra vẻ ấu hổ, may mà Khưu Phượng Tiênkhông tiếp tục đề tài này, dẫn Trương Dương bước vào Đường Cổ.
Khiến Trương Dương không ngờ là, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đã tới đây từ trước rồi, lúc này đang ngồi trong phòng uống trà. Trương Dương cười nói: Tôi còn cho rằng là mình tới sớm nhất, không ngờ lại là người tới muộn nhất.
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: Kiểu cách nhà quan của cậu càng ngày càng lớn đó.
Khưu Phượng Tiên cười nói: Hôm nay tôi làm chủ, các anh đều là khách, khách tất nhiên là có quyền tới muộn rồi. cô ta nhìn đồng hồ, nói: Cũng may, Trương Dương chỉ tới muộn có năm phút.
Trương Dương bước tới ngồi xuống cạnh Đỗ Thiên Dã, đặt cái túi đeo tay lên bệ cửa sổ: Lúc sắp tan làm, Mã Ích Lượng chạy tới bộ chỉ huy làm phiền tôi, cho nên mới tới muộn. Hắn cười nói với Khưu Phượng Tiên: Tối nay mời tôi ăn cơm, không phải là cũng có liên quan tới chuyện này chứ?
/2583
|