Mã Ích Lượng bởi lẽ phạm tội làm ảnh hưởng đến danh dự của người khác, mang tội phỉ báng, nên đã bị cảnh sát bắt giam, còn Trương Dương, người đã đập phá Kim Sa một cách trắng trợn lại không hề bị tổn thất gì, ông chủ đằng sau của Kim Sa là Hải Sắt phu nhân, cũng chính là em gái của thính trưởng thính công an Bình Hải, Vương Quân Dao cuối cùng cũng đã lộ diện, ngày thứ hai sau khi Kim Sa bị đập phá, bà ấy đã xuất hiện ở quảng trường Nam Lâm Tự, nhìn hộp đêm Kim Sa như một mớ thảm hại trước mắt mình, Vương Quân Dao không hề có một chút thái độ bực mình nào trên nét mặt. Trợ lí của bà ta là Nhạc Linh phẫn nộ nói: Sao lại có kiểu vô pháp vô thiên như vậy chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám làm việc tày đình như vậy, chẳng lẽ hệ thống công an Giang Thành cũng không quản sao?
Hải Sắt phu nhân không nói gì, quay người bước lên chiếc xe Benz của bà ta, nói với Nhạc Linh đang bước vào: Giúp tôi liên lạc với Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện tiếp đón Hải Sắt phu nhân ở trong phòng làm việc của mình, khi Kiều Mộng Viện còn du học ở Mỹ, cô đã rất quen với Hải Sắt phu nhân, lúc đầu khi cô mới đến Mỹ, Hải Sắt phu nhân từng giúp đỡ cô rất nhiều về mặt học tập và cuộc sống, Kiều Mộng Viện cũng gọi Hải Sắt Phu nhân là dì Hải Sắt.
Hải Sắt phu nhân nắm lấy tay Kiều Mộng Viện, mỉm cười nhìn cô nói: Mộng viện thật đúng là ngày càng xinh đẹp.
Kiều Mộng Viện cười nói: Dì Hải Sắt đừng khen cháu nữa, cháu ngại lắm ạ. Đương nhiên cô biết rằng mục đích bà ấy đến đây để làm gì, cô mời bà ngồi lên ghế sô pha, rồi bảo thư kí pha cho hai cốc cà phê.
Vương Quân Dao nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cốc cà phê, nhìn bên trong căn phòng làm việc của Kiều Mộng Viện, nhẹ nhàng thở dài: Chỗ này thật sự là không tồi, đằng trước là Nam Hồ đúng không Mộng Viện?
Kiều Mộng Viện gật đầu, từ phòng làm việc của cô có thể nhìn thấy Nam Hồ ở đằng trước, cảnh sắc tầm nhìn từ đây rất đẹp.
Vương Quân Dao nói tiếp: Khi Hối Thông vừa thành lập, Hứa Gia Dùng còn đi Mỹ đầu tư mạo hiểm, dì đã giúp cậu ấy liên hệ với mấy công ty, không ngờ trong một thời gian ngắn như thế này, Hối Thông đã có sự phát triển lớn như vậy, thật là một điều đáng chúc mừng.
Nhắc đến Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện lại trở nên trầm ngâm.
Vương Quân Dao nắm bắt được sự thay đổi trong cảm xúc của Kiều Mộng Viện một cách rất mẫn cảm, bà ta cười nói: Nghe nói giữa cháu và cậu ấy đã có một vài sự hiểu lầm, thế nào rồi? Hai đứa đến giờ vẫn chưa giải thích rõ ràng à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Dì Hải Sắt à, chúng cháu còn trẻ, nên xem trọng sự nghiệp thì tốt hơn.
Vương Quân Dao gật đầu, bà chầm chậm đặt cốc cà phê xuống rồi nói: Mộng Viện, lần này mục đích dì đến đây có lẽ cháu đã biết rồi.
Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng nói: Cháu xin lỗi.
Vương Quân Dao cười nói: Nha đầu ngốc này, sao lại nói như thế này cơ chứ? Có phải cháu là người đập Kim Sa ra đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Tòa nhà mà Kim Sa thuê để kinh doanh có chủ thật sự là tiểu thư An Ngữ Thần, cô ấy ủy thác cháu quản lý, nhưng vì quan hệ của chúng cháu rất tốt, nên từ trước đến giờ đều không viết giấy ủy thác gì hết, chỉ là lời nói mà thôi dì ạ. Kiều Mộng Viện đang ngầm ám thị với Vương Quân Dao, hợp đồng giữa cô và bà ấy không có hiệu lực pháp luật.
Vương Quân Dao đã quen với những hoàn cảnh thế này bởi lẽ bà ta luôn phải lăn lộn trên thương trường, đương nhiên hiểu rằng Kiều Mộng Viện nói như vậy là nhằm giải vây cho Trương Dương, bà ta mỉm cười nói: Kim Sa chỉ chiếm một bộ phận nhỏ trong sản nghiệp của dì, nếu như không phải là nó bị đập, thì dì đã gần như quên mất ở Giang Thành còn một sản nghiệp như vậy. Dì đã từng nghe đến người thanh niên trẻ là Trương Dương này, giữa dì và cậu ta không có gì khúc mắc với nhau, cậu ta làm như vậy, nhất định có điều gì đó hiểu lầm.
Kiều Mộng Viện nói: Chúng cháu là bạn rất tốt, mặc dù người này tính tình bồng bột, nhưng sống rất tốt.
Vương Quân Dao cười nói: Người có thể để cháu khen ngợi chắc chắn sẽ rất tốt, Mộng Viện, dì muốn gặp mặt cậu ta.
Kiều Mộng Viện nói: Trưa nay cháu mời cơm dì, rồi gọi cậu ấy đến đây.
Vương Quân Dao cười nói: Được.
Trương Dương rất hiếu kỳ với người tên là Vương Quân Dao, Kiều Mộng Viện đón tiếp bà ấy ở Tân Đến Hào, mời Trương Dương và An Ngữ Thần cùng đến, An Ngữ Thần vì phải đi Phong Trạch để giải quyết vấn đề trường học, nên không đến được, bữa cơm trưa hôm đó chỉ có Trương Dương đến.
Trương Dương nhìn thấy vị phụ nữ trung niên xinh đẹp và nho nhã trước mặt, đã đoán được ngay chắc chắn đó là Vương Quân Dao, cười bước về phía Vương Quân Dao: Vị này nhất định là Hải Sắt phu nhân rồi.
Vương Quân Dao cười, Kiều Mộng Viện giới thiệu: Vị này là phó thị trưởng Phong Trạch, vị này là Hải Sắt phu nhân.
Vương Quân Dao bắt tay với Trương Dương rất lịch sự, mặc dù bà đã năm mươi tuổi, nhưng bình thường chú ý đến chăm sóc bản thân, nên da bà vẫn rất láng mịn như người còn trẻ vậy, Vương Quân Dao nói: Cậu là vị phó thị trưởng trẻ tuổi nhất tôi từng gặp.
[CHARGE=1]Trương Dương cười nói: Phó thị trưởng của thành phố cấp huyện, cũng không được coi là trẻ trung nữa rồi, mời phu nhân ngồi.
Ba người ngồi xuống, Kiều Mộng Viện bảo người phục vụ đưa thức ăn đến, nói với Trương Dương: Có uống rượu không?
Trương Dương lắc đầu: Không uống, buổi chiều tôi còn phải họp, ăn xong cơm là tôi phải chạy về rồi.
Vương Quân Dao nói: Công việc của thị trưởng Trương thật là bận rộn.
Trương Dương đáp lời: Đều là do công trình sân bay mới cả, thành phố và cả tỉnh đều rất coi trọng, tôi không dám sao nhãng một chút nào. Hắn thầm quan sát Vương Quân Dao, phát hiện ra bà ta có vài nét giống với thính trưởng công an Vương Bá Hành.
Vương Quân Dao nói: Thực ra lần này tôi đến Giang Thành là để gặp mặt thị trưởng Trương.
Trương Dương cười nói: Phu nhân tìm tôi có việc sao? Tên này rõ ràng là đang giả vờ không biết gì.
Vương Quân Dao mỉm cười: Tôi biết rằng cậu và Mộng Viện là bạn tốt, tôi và Mộng Viện cũng đã quen nhau nhiều năm nay, nói một câu hơi kiêu ngạo là, tôi luôn coi Mộng Viện là con gái. Với tuổi của bà ta thật sự có tư cách nói câu này.
Trương Dương cười nói: Rất vui được quen với bà.
Vương Quân Dao nói: Mặc dù chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, nhưng tôi đã nghe tên cậu từ lâu.
Trương Dương cười nói: Không ngờ tôi lại nổi tiếng đến vậy.
Vương Quân Dao cười nói: Tôi nghe nói về cậu thông qua Yên Nhiên.
Trương đại quan bắt đầu ý thức được rằng người phụ nữ này rất không đơn giản, bà ta vừa xuất hiện đã ngầm nhắc đến mối quan hệ này, ngay cả Yên Nhiên bà ta cũng quen, Vương Quân Dao rất cao minh, bà ta không hề nhắc đến chuyện Kim Sa bị đập phá, mà lại nhắc đến mối quan hệ này trước cho Trương Dương biết, ý tứ rất rõ ràng, mọi người đều là bạn bè của nhau cả, mà cậu lại đập phá tiệm của tôi, thật là quá quắt.
Trương Dương nói: Yên Nhiên không nói với tôi về quan hệ của hai người.
Vương Quân Dao cười nói: Khi còn ở Mỹ, tôi thường xuyên hẹn cô ấy đi đánh bóng dạo phố, cô ấy có tình cảm sâu đậm với cậu.
Bà ta càng nói như vậy, Trương Dương càng cảm thấy cảnh giác, người phụ nữ này sao lại hiểu về mình như vậy? Hắn và bà ta đâu có gì qua lại với nhau cơ chứ? Xét cho cùng, vì hắn đập phá Kim Sa nên bà ta mới biết hắn, hay là trước đó bà ta đã biết về hắn rồi?
Kiều Mộng Viện nói: Thường nói đại thủy nổi lên dìm cả miếu Long Vương, mọi người không biết nhau, không ngờ còn có việc như thế này, Trương Dương, lần này hộp đêm Kim Sa mà anh đập là sản nghiệp của Hải Sắt phu nhân. Cô nhân cơ hội nhắc đến việc này, muốn thay Trương Dương làm hòa với Vương Quân Dao, dù sao thì việc này vẫn chưa được giải quyết, nếu như Vương Quân Dao kiên quyết truy cứu vụ việc lần này, Trương Dương nhất định sẽ lãnh trách nhiệm nhất định. Kiều Mộng Viện làm như vậy là vì nghĩ cho Trương Dương, nếu như hai bên có thể hiểu nhau, thì đương nhiên là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Trương Dương thầm nói, tôi đập tiệm của bà ta thì đã sao.
Vương Quân Dao vẫn mỉm cười nói: Thật sự đây là một việc hiểu lầm, nếu như chúng ta đã biết những mối quan hệ này từ sớm, thì cũng sẽ không xảy ra những việc không vui như thế này.
Trương đại quan cười nói: Hải Sắt phu nhân, tôi đập phá Kim Sa không phải là muốn làm khó bà, dù là giữa chúng ta có quan hệ như thế nào, thì tôi vẫn cứ phải đập Kim Sa.
Vương Quân Dao nhìn người thanh niên đầy khí phách này, môi vẫn giữ nụ cười không hề thay đổi: Tại sao?
Trương Dương nói: Nói thật với phu nhâ, người như tôi nói chuyện không thích lòng vòng, tôi cứ nói thẳng, việc bà đưa Kim Sa giao cho Mã Ích Lượng quản lý là một sự sai lầm, Mã Ích Lượng có một vài quan hệ ở địa phương, anh của anh ta là Mã Ích Dân là chủ tịch chính hiệp thành phố Giang Thành chúng tôi, nhưng người này có lý lịch chẳng sạch sẽ gì, lúc đầu khi anh ta còn kinh doanh ở Hoàng Gia Giá Nhật, chính là vì lí do có buôn bán mại dâm nên đã bị điều tra.
Vương Quân Dao không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Trương Dương.
Trương Dương tiếp tục nói: Lần đầu tiên tôi đi Kim Sa, đã gặp hơn mười tên côn đồ công kích tôi ở Kim Sa, tôi không biết rằng vị trí của Hải Sắt phu nhân với Kim Sa ở đâu? Mã Ích Lượng rốt cuộc đang làm gì? Liệu bà có rõ hay không?
Vương Quân Dao mỉm cười nói: Tôi rất ít khi hỏi về chuyện kinh doanh cụ thể. Câu này hình như đang thoái thác quan hệ.
Trương Dương nói: Mã Ích Lượng lợi dụng những giấy tờ tôi làm mất, có thể bịa đặt ra nhiều chuyện không có thật làm xấu hình tượng của tôi, và phỉ báng nhân phẩm của tôi, người như tôi tính tình không được tốt, không chịu được là phải xả ngay lập tức, tòa nhà Kim Sa đó vốn là sản nghiệp của chính phủ chúng tôi, tôi không thể để chỗ đó trở thành nơi kinh doanh phạm pháp.
Vương Quân Dao nói: Sự việc này tôi đã biết rõ rồi, tôi thay mặt cho bản thân tôi và cả hộp đêm Kim Sa, xin lỗi về việc đã gây nhiều bất tiện cho thị trưởng Trương. Bà ta cầm cốc nước ngọt lên.
Trương Dương cũng cầm cốc lên, người ta đã kính hắn, thì hắn cũng phải kính lại, Trương đại quan của chúng ta luôn luôn ơn oán phân minh.
Vương Quân Dao nói; Tôi sẽ tìm hiểu tình hình kinh doanh của Kim Sa một cách cụ thể, nếu thật sự có tồn tại hành vi phạm pháp, tôi nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc trách nhiệm của những nhân viên liên quan.
Trương Dương nói: Xin lỗi, tòa nhà Kim Sa thuê đó tôi đã thay mặt chính phủ thu hồi rồi, Nam Lâm Tự là thánh địa phật giáo, điều này có lẽ bà cũng biết, lúc đầu khi mọi người chọn địa điểm này để kinh doanh có lẽ chưa suy nghĩ cho chu đáo, các nhân sĩ trong giới tôn giáo đã nhiều lần kháng nghị về việc này.
Vương Quân Dao yên lặng nhìn Trương Dương, ý của Trương Dương rất rõ ràng, Kim Sa đừng nghĩ đến chuyện mở lại một lần nữa.
Vương Quân Dao thở dài nói: Có một vài lúc, ý nguyện chủ quan của con người là tốt, nhưng khi làm thành hiện thực, bản chất của nó đã thay đổi.
Trương Dương cười nói: Thật ra phu nhân không hề thích hợp làm về ngành vui chơi giải trí này.
Trương Dương quân dao hơi nhíu mày: Ý của thị trưởng Trương là?
Trương Dương nói: Ngành giải trí là một ngành rất mẫn cảm, chỉ cần không chú ý một chút thôi, là phương hướng của nó sẽ sai lệch ngay, lệnh huynh của phu nhân là thính trưởng thính công an của Bình Hải chúng tôi, sự việc của Kim Sa đã gây nên một vài ảnh hưởng không cần thiết, rất nhiều người đang nói ra nói vào, ý của tôi, có lẽ phu nhân cũng hiểu.
Vương Quân Dao nói: Xem ra tôi thật không biết nhiều về môi trường đầu tư của đại lục, nên không suy nghĩ được chu đáo đến vậy.
Trương Dương mỉm cười nói: Thật ra thị trường đầu tư trong nước rất lớn, với thực lực của phu nhân và tầm nhìn của phu nhân không cần phải để ý đến miếng bánh giải trí này.
Vương Quân Dao phát hiện ra Trương Dương đã có chút gian xảo, Vương Quân Dao nói: Bất cứ điều gì đều có một quá trình để thích ứng mà, Kim Sa cứ coi như là một hòn đá thử khi tôi bước vào thị trường trong nước vậy.
Kiều Mộng Viện thấy cuộc nói chuyện giữa hai người cũng diễn ra trong hòa khí nên dần yên tâm trở lại.
Trương Dương nhìn thời gian, đứng dậy cáo từ, trước đó hắn cũng đã nói buổi chiều còn phải về họp, nên Vương Quân Dao và Kiều Mộng Viện không giữ lại.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Kiều Mộng Viện ngỏ ý xin lỗi: Dì Hải Sắt, vì việc của cháu mà đã làm cho dì bị tổn thất lớn thế này, thế này đi, tất cả những tổn thất lần này sẽ do cháu chịu cả nhé.
Vương Quân Dao cười nói: Cháu còn khách sáo với dì như vậy à, dì đã nói rồi mà, dì chẳng để ý gì đến Kim Sa, dì mở cửa Kim Sa, là vì trước kia ở Mỹ dì luôn làm ngành vui chơi giải trí, chỉ là dùng Kim Sa để thử phản ứng của thị trường trong nước thôi, kiếm được hay là lỗ dì cũng chẳng quan tâm lắm. Mặc dù bà ta nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lần này vì Kim Sa bị đập, tính cả số tiền sửa sang trước nữa, cũng phải đến 3000000.
Kiều Mộng Viện hỏi thử: Dì dự định giải quyết việc Kim Sa thế nào?
Vương Quân Dao nói: Dì đang làm ăn, có phải là đấu đá với người khác đâu, Kim Sa trải qua chuyện này, danh tiếng đã hoàn toàn mất rồi, nếu như miễn cưỡng duy trì thì chẳng còn ý nghĩa gì, thôi, chỉ coi là đã bỏ tiền ra học một bài học thôi.
[CHARGE=1]Biểu hiện của bà ta càng khoan dung, trong lòng Kiều Mộng Viện càng cảm thấy buồn, lần này thật sự đã làm liên lụy đến Vương Quân Dao, vì thế cô mới chủ động đề ra ý định đền bù tổn thất lại cho Vương Quân Dao.
Vương Quân Dao nói: Trương Dương nói một câu rất đúng, dì làm ngành vui chơi giải trí ở Bình Hải, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, sẽ mang lại cho anh dì rất nhiều ảnh hưởng không tốt, giờ đây dì đã rất hối hận mở Kim Sa rồi.
Trương Dương sau khi họp xong liền nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói với hắn rằng Vương Quân Dao sẽ không truy cứu chuyện này, hơn nữa sẽ bỏ đi ý định mở lại Kim Sa, cũng có nghĩa là, Vương Quân Dao đã nhận thua. Trương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, biểu hiện của Vương Quân Dao nằm ngoài dự liệu của hắn. Bà ta rốt cuộc là biết khó mà bỏ hay là cố ý bày binh bố trận đây, hay là đang ôm ý nghĩ quân tử trả thù mười năm không muộn? Nhưng người ta đã làm một hành động cao đạo như vậy, Trương Dương cũng không thể nào thể hiện mình quá nhỏ nhen, hắn ngay lập tức bảo Kiều Mộng Viện sắp xếp thời gian, hắn đích thân mời Vương Quân Dao ăn một bữa cơm.
Đặt điện thoại xuống, chủ nhiệm nhân đại thành phố Triệu Dương Lâm bước vào, Triệu Dương Lâm vừa đến hiện trường xem, biểu hiện sự hài lòng về tiến trình và chất lượng của công trình, y cười nói: Ông chủ của Kiến thiết Bình Trung là Ngô Truyên Nguyên vừa đến đây rồi, qua công tác của ông ta, giờ đây các công nhân đều rất giàu sức lực. Tôi đã mời ông ấy chút nữa đi ăn cơm tối ở nhà ăn của chúng ta, cậu phải đi theo đấy.
Trương Dương cười nói: Ông đã trọng dụng tôi như vậy, ông chỉ đâu tôi sẽ đánh đấy.
Ngô Trung Nguyên gặp Trương Dương lần này rõ ràng là đã khiêm nhường hơn rất nhiều, mấy ngày nay y đã tai nghe mắt thấy một số việc ở Giang Thành, y đã bắt đầu có sự hiểu biết về Trương Dương. Một hảo hán đã đánh hơn 30 tên côn đồ, một người dám đi đập hộp đêm của em gái thính trưởng thính công an, chẳng ai dám khinh thường loại người như thế này. Ngô Trung Nguyên cuối cùng đã hiểu tại sao Đỗ Thiên DÃ lại đặt hắn vào vị trí quan trọng như vậy, Ngô Trung Nguyên cũng đã ý thức được Kiến Thiết Bình Trung nếu muốn làm việc thuận lợi ở đây, nhất định phải có quan hệ tốt với hắn. Mặc dù Triệu Dương Lâm là phó tổng chỉ huy, nhưng y chỉ là có tiếng mà thôi, Trương Dương mới thật sự là nhân vật có thực lực ở trong việc xây dựng sân bay.
Ngô Trung Nguyên cũng cảm thấy hơi hối hận với phan cục của buổi tối hôm đó, y mời cả Tả Viên Triều, Kiều Bằng Cử, Tôn Đông Cường đến, mục đích là để thể hiện thực lực với Trương Dương, nhưng sự thật đã chứng minh, cách làm đó của y không hề có tác dụng gì, Trương Dương còn chẳng cho Vương Bá Hành chút thể diện, huống hồ là đám người này? Ngô Trung Nguyên từ sau ngày hôm đó, luôn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện tử tế với Trương Dương, hôm nay đã đợi được đến cơ hội đó rồi.
Trương Dương bảo nhà ăn chuẩn bị một bàn ăn, mời Ngô Trung Nguyên, nhà ăn của sân bay đã được Cảnh Lục của Bát Trân Cư bao thầu về, Cảnh Lục rất coi trọng, phái một đầu bếp nổi tiếng từ Bát Trân Cư đến, chất lượng của thức ăn rất ngoan, mấy món ăn tủ của bên Bát Trân Cư cũng đã mang đến đây.
Ngô Trung Nguyên khen hết lời với những thức ăn ở đây, y cười nói: Tôi đã ăn ở nhiều nơi như vậy, mà tôi thấy thức ăn ở sân bay Giang Thành là ngon nhất.
Trương Dương cười nói: Xây dựng xong được sân bay Giang Thành phải đến năm 97 kìa, tổng giám đốc Ngô về sau còn nhiều cơ hội ăn cơm ở nhà ăn này.
Ngô Trung Nguyên cười nói: Nói thật, tôi cảm giác hương vị của thức ăn ở đây còn chính tông hơn cả Tân Đế Hào.
Triệu Dương Lâm nói: Những thức ăn thông thường phải xuống dưới mới ăn được, khách sạn như Tân Đế Hào đó đều là quá cứng nhắc, khi ăn cảm thấy chẳng có thú vị gì.
Ngô Trung Nguyên nói: Đúng thế, giờ đây những món ăn của quán cơm lớn như từ một lò ra vậy, hương vị của đầu bếp cũng giống nhau, cả ngày chúng tôi ăn ở ngoài đã ngán lắm rồi.
Triệu Dương Lâm đồng cảm nói: Giờ đây tôi đang cố gắng ăn cơm ở nhà, ăn được mấy món ăn đó cảm thấy thật ngon miệng, tuổi đã lớn rồi, dạ dày không được tốt, ăn nhiều thứ thịt cá quá không quen.
Trương Dương dùng đũa chung gắp một cái đầu vịt cho y: Một trong những món đặc sắc của Bát Trân Cư, ông phải thử xem thế nào.
Triệu Dương Lâm mặt khổ hạnh nói: Cholesterol cao, tôi sợ thứ này lắm.
Trương Dương cười cầm cốc rượu lên: Nào, chúng ta hoan nghênh tổng giám đốc Ngô đến thị sát công trình sân bay của chúng ta.
Ngô Trung Nguyên nói khiêm tốn: Tôi đến là để tham quan học tập thôi, không nói được là thị sát đâu.
Trương Dương nói: Hợp tác là một quá trình cọ xát qua lại, chỉ cần chúng ta đều có thành ý, thì bất cứ vấn đề nào đều có cách giải quyết của nó cả.
Ngô Trung Nguyên nói: Lần này tôi đã thấy được sự lợi hại của giám công Nhật Bản rồi, anh ta đã dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc của quốc tế để yêu cầu vấn đề thi công của chúng ta. Nhân công của chúng ta chủ yếu làm về những hạng mục trong nước, nên có hơi không thích ứng với những yêu cầu này, có điều sóng gió lần này có lợi ích rất lớn với Bình Trung, làm cho tôi ý thức được chúng ta không thể chỉ đáp ứng yêu cầu trong nước, mà còn phải mở rộng tầm mắt trên tầm quốc tế, cần phải lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của quốc tế để yêu cầu mình, chỉ có như vậy, mới có thể vượt ra ngoài biên giới, đúng là người Nhật Bản đã dạy cho chúng ta một bài học quý giá. Triệu Dương Lâm cũng mừng vì sự việc được giải quyết, y cười nói: Tôi đã nói từ lâu rằng Kiến Thiết Bình Trung là hàng hiệu của ngành kiến trúc chúng ta, mâu thuẫn của hai bên là không hiểu nhau thôi, chỉ cần nói rõ sự việc, tất cả sẽ ổn cả thôi.
Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: Hi vọng rằng chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng làm tốt hạng mục sân bay mới này.
Ngô Trung Nguyên gật đầu nói: Mong hai vị lãnh đạo yên tâm, Kiến Thiết Bình Trung chúng tôi sẽ đặt chất lượng công trình lên hàng đầu, coi vinh dự của Giang Thành là trách nhiệm của mình.
Buổi tối hôm đó Trương Dương trực ban, ở lại bộ chỉ huy để nghỉ ngơi, đến chín giờ hơn, Ngưu Văn Cường đến tìm hắn, vì vườn nuôi trồng gặp phải vấn đề ô nhiễm, nên cua của Ngưu Văn Cường đã chết hết, lần này gã cũng hơi nhàn hạ, gần như mỗi buổi tối đều đến bộ chỉ huy. Đổng Hân Vũ đã chuyển bồi thường của gã thành cổ phần, Ngưu Văn Cường gần đây đều cải cách chế độ công xưởng, theo lời của gã, nơi này thuộc về gã, gã phải nhắm vào đầu tư của mình, xác định thu hồi lơi nhuận.
Khi Ngưu Văn Cường đến phòng làm việc của Trương Dương, Trương Dương đang chơi game trên máy tính, Ngưu Văn Cường gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Trương Dương vẫn chơi tiếp, không để ý đến gã.
Ngưu Văn Cường rót một cốc trà cho mình, rồi uống mấy hớp liên tục: Lớn như thế này rồi, mà vẫn còn trẻ con vậy à?
Trương Dương nói: Đừng làm phiền tôi, tôi sắp thắng rồi.
Ngưu Văn Cường bước đến, thò tay ra tắt màn hình máy tính đi.
Trương Dương tức đến độ trừng mắt: Anh làm trò gì thế hả?
Ngưu Văn Cường nói: Đi, chúng ta đi uống rượu.
Trương Dương nói: Tôi vừa ăn cơm xong.
Ngưu Văn Cường nói: Tôi đã mua một con ba ba lớn hơn ba cân ở Hồ Phong Trạch, còn hai con vịt trời nữa, đáng lẽ tôi định hưởng thụ một mình thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị chia sẻ với anh.
Trương Dương cười nói: Tôi thật sự ăn không nổi nữa rồi, vừa ăn cơm với Ngô Trung Nguyên xong.
Ngưu Văn Cường nói: Hay là chúng ta đi Phong Trạch, gọi cả Trình Diệm Đông đến. Thông qua sự kiện ô nhiễm, Ngưu Văn Cường đã kết giao được với một đám bạn ở Phong Trạch.
Trương Dương nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi, tên này thật là cao hứng.
Trương Dương nói: Muộn như thế này rồi, các cửa hàng cơm đều đóng cửa hết cả, chạy đến Phong Trạch cũng phải tới mười giờ, anh mang ba ba với vịt của anh đến, rồi ai làm cho anh?
Ngưu Văn Cường nói: Đi đi, tôi hôm nay rất vui, chúng ta uống rượu thông đêm.
Trương Dương nói: Thế này đi, anh đưa những thức ăn đó cho nhà ăn, bảo Chu sư phụ làm cho anh, làm thành một bàn, giờ anh gọi điện cho mấy người Trình Diệm Đông, bảo họ đến bộ chỉ huy ăn cơm, tôi ở đây có nhiều phòng lắm, buổi tối đều có thể ngủ lại ở đây.
Ngưu Văn Cường cười ha ha gật đầu nói: Gì đó nhỉ...
Trương Dương nhìn ra gã có điều muốn nói; Nói đi.
Ngưu Văn Cường đáp: Tôi mời Đổng Hân Vũ đến có được không?
Trương Dương đã nhận ra điều gì đó, tên này chẳng lẽ lại có ý gì với Đổng Hân Vũ sao? Hắn gật đầu nói: Muộn thế này rồi, anh mời người ta, người ta chưa chắc đã muốn đến.
Ngưu Văn Cường cười nói: Cô ấy đang chỉ huy trùng tu ở xưởng, tôi đến đón cô ấy.
Trương đại quan thở dài.
Ngưu Văn Cường nói: Anh không vui à?
Không phải vậy.
Vậy thì anh thở dài cái gì?
Trương Dương nói: Tôi thở dài cho Đổng Hân Vũ thôi, anh nói người ta hạ độc mấy con cua của anh, lần này thì hay rồi, không những đưa cả xưởng cho anh, anh lại còn nhớ đến cả người nữa, anh thật là hiểm độc đấy.
Ngưu Văn Cường cười ngại ngần: Người an hem à, tôi rất thích những cô gái có cá tính, thật đấy, tôi đúng là hơi rung rinh rồi.
[CHARGE=1]
Trương Dương cười nói: Có lần nào là anh không rung rinh cơ chứ? Tôi thấy anh chỉ lăng nhăng là giỏi.
Ngưu Văn Cường nói: Về mặt này thì phải gọi cậu là sư tổ.
Trương Dương trừng mắt nói: Cút, có tin tôi ném cả anh với ba ba ra ngoài không?
Ngưu Văn Cường cười nói: Ba ba với cả vịt ở ngoài cửa nhà cậu đấy, cậu đưa vào nhà ăn đi, tôi đi đón người. Không đợi Trương Dương nói, tên này đã đi mất rồi, khi đến cửa gã lại nói: Anh gọi cả bên Trình Diệm Đông nhé.
Trương Dương lắc đầu ngán ngẩm, ra cửa nhìn đám ba ba và vịt trời ở ngoài cửa, con ba ba đó thật sự là không nhỏ, Trương Dương cầm ba ba đến nhà ăn, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Diệm Đông, thì cuộc điện thoại của An Ngữ Thần đã gọi điến rồi, cô muốn thương lượng về việc khánh thành của trường nhỏ bên Nhất Trung, mấy ngày nay cô đều ở Phong Trạch chuẩn bị việc mở trường học. Nói ra thì trường nhỏ của Nhất Trung vẫn là một trong những trọng điểm công việc sau khi Trương Dương đến Phong Trạch quản văn hóa giáo dục vệ sinh, nhưng cùng với việc giờ đây thành phố phong hắn làm chỉ huy hiện trường của sân bay mới, Trương Dương thực sự không phụ trách công việc cụ thể gì. Cái gọi là quản lý công tác chiêu thương cũng chỉ là nói vậy mà thôi. An Ngữ Thần quyết định bỏ tiền ra xây trường học là để ủng hộ Trương Dương, có điều giờ đây Trương Dương đã nghiêng trọng điểm về bên sân bay mới, An Ngữ Thần lại không thể nào nói bỏ là bỏ được, trước kia Thường Lăng Phong làm không ít việc, đã sắp đến ngày mở trường rồi, phân hiệu của Nhất Trung Phong Trạch cũng sẽ chính thức khai trương, An Ngữ Thần chuẩn bị làm một lễ khai trương long trọng, việc này đương nhiên phải thương lượng với Trương Dương.
Ngưu Văn Cường tập hợp mọi người đến uống rượu như vậy, mục đích của gã quá rõ ràng, may mà An Ngữ Thần cũng đến, nên có thể phân tán sự chú ý, Đổng Hân Vũ là một người ăn thật làm thật, Ngưu Văn Cường có rất nhiều quan hệ xã hội, trong quá trình cải cách cơ chế của xưởng, Đổng Hân Vũ nắm phần sản xuất, còn Ngưu Văn Cường lợi dụng nguồn tài nguyên xã hội của mình để bán sản phẩm, gần đây phối hợp rất ăn khớp.
Dù là đến đâu, Trương đại quan cũng là một nhân vật được rất nhiều người để ý.
Mặc dù Trình Diệm Đông không tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng Trương Dương đập phá Kim Sa, nhưng mấy ngày nay, chuyện này đã đồn ầm trong hệ thống cảnh sát, Trình Diệm Đông cười nói: Khắp trên Giang Thành, người dám đập Kim Sa chỉ có thị trưởng Trương, tôi kính anh một chén.
Trương Dương cười nói: Sao lại nói vậy cơ chứ? Đập một hộp đêm cũng đáng để anh kính rượu à?
Trình Diệm Đông nói: Ai mà không biết bà chủ sau màn của Kim Sa là em gái ruột của thính trưởng Vương của chúng ta cơ chứ, thứ anh đập không chỉ là Kim Sa, mà còn là thể diện của thính trưởng Vương nữa.
Trương Dương nói: Hôm nay tôi đã gặp Vương Quân Dao rồi.
Mấy người đều nhìn hắn, An Ngữ Thần thân thiết hỏi: Bà ấy nói thế nào?
Trương Dương nói: Kiều Mộng Viện ở giữa giảng hòa, thái độ của bà ấy được lắm, đồng ý việc này.
Ngưu Văn Cường nói: Đại sự hóa tiểu sự, tiểu sự hóa vô sự rồi, với anh mà nói, chưa chắc đã không phải là một việc tốt, nào, chúng tôi kính thị trưởng Trương một chén. Mấy người cùng hưởng ứng.
Trương Dương uống chén rượu rồi nói: Tôi thấy bà Vương Quân Dao không hề đơn giản, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà bà ta vẫn cười như không có gì xảy ra cả vậy.
Ngưu Văn Cường nói: Nói không chừng người ta chỉ nhịn lúc đó thôi, sử dụng sách lược quân tử trả thù mười năm không muộn với anh.
Trương Dương cười nói: Nếu như bị anh nói trúng, thì về sau chẳng lẽ tôi đi đường cũng phải cẩn thận à?
Trình Diễm Đông nói: Lăn lộn trong tổ chức, chỉ cần anh muốn làm việc tử tế, không đắc tội với người khác là điều không thể nào xảy ra, tôi rất thích người như thị trưởng Trương này, ân oán phân minh, đây mới là hảo hán thật sự.
Ngưu Văn Cường nói: Lão Trình à, vừa vừa thôi là được rồi, anh nịnh nọt thế này nghe hơi bị sởn da gà rồi.
Đổng Hân Vũ không chịu nổi cười lên, cô rất ít khi nói chuyện, dù sao thì trước mặt đám quan viên như Trương Dương và Trình Diệm Đông cô vẫn hơi khép nép, nhưng sau khi đã tiếp xúc nhiều hơn, phát hiện rằng đám người này rất hay ho.
Trình Diệm Đông cười nói: Nịnh nọt cũng phải phân biệt đúng đối tượng, có vài người dù là quan lớn đến đâu chăng nữa, nhưng không có phẩm chất của người làm quan, gọi tôi là ông tôi cũng chẳng nịnh. Thị trưởng Trương mặc dù làm quan không lớn, nhưng đây là một người làm được việc, anh nói tôi nịnh, tôi nhận.
An Ngữ Thần nói: Câu này của anh hình như vẫn là nịnh nọt.
Một đám người lại cười ồ lên.
Trương Dương nói: Trình Diệm Đông, đây là tâng bốc quá thể, đừng tưởng tôi không nghe ra.
Trình Diệm Đông nói: Nói đi nói lại, bí thư Đỗ và cục trưởng Vinh của chúng ta cũng thật là thú vị, giờ đây đồn với tất cả mọi người rồi, nói rằng thính trưởng Vương rất bực mình, tìm đến bí thư Đỗ trách tội, bí thư Đỗ ngay ở đó đã đập bàn, nói rằng việc của Giang Thành chúng tôi không đến lượt ông nói.
Trương Dương mỉm cười, hắn biết rằng Đỗ Thiên Dã đã làm như vậy thật, lần này Đỗ Thiên DÃ và Vinh Bằng Phi vì chuyện của hắn đã chịu một áp lực không nhỏ. Trương Dương nói: Lời đồn bên ngoài không đáng tin đâu, sự việc lần này tạm thời ngừng đi, không có căn cứ thì đừng nói bừa.
Trình Diệm Đông nói: Thật ra làm lãnh đạo quan trọng nhất là phải biết gánh vác, câu này của bí thư Đỗ thật là làm người ta mát lòng mát dạ.
Ngưu Văn Cường nói: Tôi còn nghe một lời đồn nữa, nói rằng khi anh đem người đến đập phá Kim Sa, anh nói rằng một khi anh còn ở Giang Thành, thì sẽ không có hai chữ Kim Sa?
Trương đại quan gật đầu nói: Tôi thật sự đã nói như vậy, hơn nữa tôi nói được là làm được.
Hải Sắt phu nhân không nói gì, quay người bước lên chiếc xe Benz của bà ta, nói với Nhạc Linh đang bước vào: Giúp tôi liên lạc với Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện tiếp đón Hải Sắt phu nhân ở trong phòng làm việc của mình, khi Kiều Mộng Viện còn du học ở Mỹ, cô đã rất quen với Hải Sắt phu nhân, lúc đầu khi cô mới đến Mỹ, Hải Sắt phu nhân từng giúp đỡ cô rất nhiều về mặt học tập và cuộc sống, Kiều Mộng Viện cũng gọi Hải Sắt Phu nhân là dì Hải Sắt.
Hải Sắt phu nhân nắm lấy tay Kiều Mộng Viện, mỉm cười nhìn cô nói: Mộng viện thật đúng là ngày càng xinh đẹp.
Kiều Mộng Viện cười nói: Dì Hải Sắt đừng khen cháu nữa, cháu ngại lắm ạ. Đương nhiên cô biết rằng mục đích bà ấy đến đây để làm gì, cô mời bà ngồi lên ghế sô pha, rồi bảo thư kí pha cho hai cốc cà phê.
Vương Quân Dao nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cốc cà phê, nhìn bên trong căn phòng làm việc của Kiều Mộng Viện, nhẹ nhàng thở dài: Chỗ này thật sự là không tồi, đằng trước là Nam Hồ đúng không Mộng Viện?
Kiều Mộng Viện gật đầu, từ phòng làm việc của cô có thể nhìn thấy Nam Hồ ở đằng trước, cảnh sắc tầm nhìn từ đây rất đẹp.
Vương Quân Dao nói tiếp: Khi Hối Thông vừa thành lập, Hứa Gia Dùng còn đi Mỹ đầu tư mạo hiểm, dì đã giúp cậu ấy liên hệ với mấy công ty, không ngờ trong một thời gian ngắn như thế này, Hối Thông đã có sự phát triển lớn như vậy, thật là một điều đáng chúc mừng.
Nhắc đến Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện lại trở nên trầm ngâm.
Vương Quân Dao nắm bắt được sự thay đổi trong cảm xúc của Kiều Mộng Viện một cách rất mẫn cảm, bà ta cười nói: Nghe nói giữa cháu và cậu ấy đã có một vài sự hiểu lầm, thế nào rồi? Hai đứa đến giờ vẫn chưa giải thích rõ ràng à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Dì Hải Sắt à, chúng cháu còn trẻ, nên xem trọng sự nghiệp thì tốt hơn.
Vương Quân Dao gật đầu, bà chầm chậm đặt cốc cà phê xuống rồi nói: Mộng Viện, lần này mục đích dì đến đây có lẽ cháu đã biết rồi.
Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng nói: Cháu xin lỗi.
Vương Quân Dao cười nói: Nha đầu ngốc này, sao lại nói như thế này cơ chứ? Có phải cháu là người đập Kim Sa ra đâu.
Kiều Mộng Viện nói: Tòa nhà mà Kim Sa thuê để kinh doanh có chủ thật sự là tiểu thư An Ngữ Thần, cô ấy ủy thác cháu quản lý, nhưng vì quan hệ của chúng cháu rất tốt, nên từ trước đến giờ đều không viết giấy ủy thác gì hết, chỉ là lời nói mà thôi dì ạ. Kiều Mộng Viện đang ngầm ám thị với Vương Quân Dao, hợp đồng giữa cô và bà ấy không có hiệu lực pháp luật.
Vương Quân Dao đã quen với những hoàn cảnh thế này bởi lẽ bà ta luôn phải lăn lộn trên thương trường, đương nhiên hiểu rằng Kiều Mộng Viện nói như vậy là nhằm giải vây cho Trương Dương, bà ta mỉm cười nói: Kim Sa chỉ chiếm một bộ phận nhỏ trong sản nghiệp của dì, nếu như không phải là nó bị đập, thì dì đã gần như quên mất ở Giang Thành còn một sản nghiệp như vậy. Dì đã từng nghe đến người thanh niên trẻ là Trương Dương này, giữa dì và cậu ta không có gì khúc mắc với nhau, cậu ta làm như vậy, nhất định có điều gì đó hiểu lầm.
Kiều Mộng Viện nói: Chúng cháu là bạn rất tốt, mặc dù người này tính tình bồng bột, nhưng sống rất tốt.
Vương Quân Dao cười nói: Người có thể để cháu khen ngợi chắc chắn sẽ rất tốt, Mộng Viện, dì muốn gặp mặt cậu ta.
Kiều Mộng Viện nói: Trưa nay cháu mời cơm dì, rồi gọi cậu ấy đến đây.
Vương Quân Dao cười nói: Được.
Trương Dương rất hiếu kỳ với người tên là Vương Quân Dao, Kiều Mộng Viện đón tiếp bà ấy ở Tân Đến Hào, mời Trương Dương và An Ngữ Thần cùng đến, An Ngữ Thần vì phải đi Phong Trạch để giải quyết vấn đề trường học, nên không đến được, bữa cơm trưa hôm đó chỉ có Trương Dương đến.
Trương Dương nhìn thấy vị phụ nữ trung niên xinh đẹp và nho nhã trước mặt, đã đoán được ngay chắc chắn đó là Vương Quân Dao, cười bước về phía Vương Quân Dao: Vị này nhất định là Hải Sắt phu nhân rồi.
Vương Quân Dao cười, Kiều Mộng Viện giới thiệu: Vị này là phó thị trưởng Phong Trạch, vị này là Hải Sắt phu nhân.
Vương Quân Dao bắt tay với Trương Dương rất lịch sự, mặc dù bà đã năm mươi tuổi, nhưng bình thường chú ý đến chăm sóc bản thân, nên da bà vẫn rất láng mịn như người còn trẻ vậy, Vương Quân Dao nói: Cậu là vị phó thị trưởng trẻ tuổi nhất tôi từng gặp.
[CHARGE=1]Trương Dương cười nói: Phó thị trưởng của thành phố cấp huyện, cũng không được coi là trẻ trung nữa rồi, mời phu nhân ngồi.
Ba người ngồi xuống, Kiều Mộng Viện bảo người phục vụ đưa thức ăn đến, nói với Trương Dương: Có uống rượu không?
Trương Dương lắc đầu: Không uống, buổi chiều tôi còn phải họp, ăn xong cơm là tôi phải chạy về rồi.
Vương Quân Dao nói: Công việc của thị trưởng Trương thật là bận rộn.
Trương Dương đáp lời: Đều là do công trình sân bay mới cả, thành phố và cả tỉnh đều rất coi trọng, tôi không dám sao nhãng một chút nào. Hắn thầm quan sát Vương Quân Dao, phát hiện ra bà ta có vài nét giống với thính trưởng công an Vương Bá Hành.
Vương Quân Dao nói: Thực ra lần này tôi đến Giang Thành là để gặp mặt thị trưởng Trương.
Trương Dương cười nói: Phu nhân tìm tôi có việc sao? Tên này rõ ràng là đang giả vờ không biết gì.
Vương Quân Dao mỉm cười: Tôi biết rằng cậu và Mộng Viện là bạn tốt, tôi và Mộng Viện cũng đã quen nhau nhiều năm nay, nói một câu hơi kiêu ngạo là, tôi luôn coi Mộng Viện là con gái. Với tuổi của bà ta thật sự có tư cách nói câu này.
Trương Dương cười nói: Rất vui được quen với bà.
Vương Quân Dao nói: Mặc dù chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, nhưng tôi đã nghe tên cậu từ lâu.
Trương Dương cười nói: Không ngờ tôi lại nổi tiếng đến vậy.
Vương Quân Dao cười nói: Tôi nghe nói về cậu thông qua Yên Nhiên.
Trương đại quan bắt đầu ý thức được rằng người phụ nữ này rất không đơn giản, bà ta vừa xuất hiện đã ngầm nhắc đến mối quan hệ này, ngay cả Yên Nhiên bà ta cũng quen, Vương Quân Dao rất cao minh, bà ta không hề nhắc đến chuyện Kim Sa bị đập phá, mà lại nhắc đến mối quan hệ này trước cho Trương Dương biết, ý tứ rất rõ ràng, mọi người đều là bạn bè của nhau cả, mà cậu lại đập phá tiệm của tôi, thật là quá quắt.
Trương Dương nói: Yên Nhiên không nói với tôi về quan hệ của hai người.
Vương Quân Dao cười nói: Khi còn ở Mỹ, tôi thường xuyên hẹn cô ấy đi đánh bóng dạo phố, cô ấy có tình cảm sâu đậm với cậu.
Bà ta càng nói như vậy, Trương Dương càng cảm thấy cảnh giác, người phụ nữ này sao lại hiểu về mình như vậy? Hắn và bà ta đâu có gì qua lại với nhau cơ chứ? Xét cho cùng, vì hắn đập phá Kim Sa nên bà ta mới biết hắn, hay là trước đó bà ta đã biết về hắn rồi?
Kiều Mộng Viện nói: Thường nói đại thủy nổi lên dìm cả miếu Long Vương, mọi người không biết nhau, không ngờ còn có việc như thế này, Trương Dương, lần này hộp đêm Kim Sa mà anh đập là sản nghiệp của Hải Sắt phu nhân. Cô nhân cơ hội nhắc đến việc này, muốn thay Trương Dương làm hòa với Vương Quân Dao, dù sao thì việc này vẫn chưa được giải quyết, nếu như Vương Quân Dao kiên quyết truy cứu vụ việc lần này, Trương Dương nhất định sẽ lãnh trách nhiệm nhất định. Kiều Mộng Viện làm như vậy là vì nghĩ cho Trương Dương, nếu như hai bên có thể hiểu nhau, thì đương nhiên là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Trương Dương thầm nói, tôi đập tiệm của bà ta thì đã sao.
Vương Quân Dao vẫn mỉm cười nói: Thật sự đây là một việc hiểu lầm, nếu như chúng ta đã biết những mối quan hệ này từ sớm, thì cũng sẽ không xảy ra những việc không vui như thế này.
Trương đại quan cười nói: Hải Sắt phu nhân, tôi đập phá Kim Sa không phải là muốn làm khó bà, dù là giữa chúng ta có quan hệ như thế nào, thì tôi vẫn cứ phải đập Kim Sa.
Vương Quân Dao nhìn người thanh niên đầy khí phách này, môi vẫn giữ nụ cười không hề thay đổi: Tại sao?
Trương Dương nói: Nói thật với phu nhâ, người như tôi nói chuyện không thích lòng vòng, tôi cứ nói thẳng, việc bà đưa Kim Sa giao cho Mã Ích Lượng quản lý là một sự sai lầm, Mã Ích Lượng có một vài quan hệ ở địa phương, anh của anh ta là Mã Ích Dân là chủ tịch chính hiệp thành phố Giang Thành chúng tôi, nhưng người này có lý lịch chẳng sạch sẽ gì, lúc đầu khi anh ta còn kinh doanh ở Hoàng Gia Giá Nhật, chính là vì lí do có buôn bán mại dâm nên đã bị điều tra.
Vương Quân Dao không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Trương Dương.
Trương Dương tiếp tục nói: Lần đầu tiên tôi đi Kim Sa, đã gặp hơn mười tên côn đồ công kích tôi ở Kim Sa, tôi không biết rằng vị trí của Hải Sắt phu nhân với Kim Sa ở đâu? Mã Ích Lượng rốt cuộc đang làm gì? Liệu bà có rõ hay không?
Vương Quân Dao mỉm cười nói: Tôi rất ít khi hỏi về chuyện kinh doanh cụ thể. Câu này hình như đang thoái thác quan hệ.
Trương Dương nói: Mã Ích Lượng lợi dụng những giấy tờ tôi làm mất, có thể bịa đặt ra nhiều chuyện không có thật làm xấu hình tượng của tôi, và phỉ báng nhân phẩm của tôi, người như tôi tính tình không được tốt, không chịu được là phải xả ngay lập tức, tòa nhà Kim Sa đó vốn là sản nghiệp của chính phủ chúng tôi, tôi không thể để chỗ đó trở thành nơi kinh doanh phạm pháp.
Vương Quân Dao nói: Sự việc này tôi đã biết rõ rồi, tôi thay mặt cho bản thân tôi và cả hộp đêm Kim Sa, xin lỗi về việc đã gây nhiều bất tiện cho thị trưởng Trương. Bà ta cầm cốc nước ngọt lên.
Trương Dương cũng cầm cốc lên, người ta đã kính hắn, thì hắn cũng phải kính lại, Trương đại quan của chúng ta luôn luôn ơn oán phân minh.
Vương Quân Dao nói; Tôi sẽ tìm hiểu tình hình kinh doanh của Kim Sa một cách cụ thể, nếu thật sự có tồn tại hành vi phạm pháp, tôi nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc trách nhiệm của những nhân viên liên quan.
Trương Dương nói: Xin lỗi, tòa nhà Kim Sa thuê đó tôi đã thay mặt chính phủ thu hồi rồi, Nam Lâm Tự là thánh địa phật giáo, điều này có lẽ bà cũng biết, lúc đầu khi mọi người chọn địa điểm này để kinh doanh có lẽ chưa suy nghĩ cho chu đáo, các nhân sĩ trong giới tôn giáo đã nhiều lần kháng nghị về việc này.
Vương Quân Dao yên lặng nhìn Trương Dương, ý của Trương Dương rất rõ ràng, Kim Sa đừng nghĩ đến chuyện mở lại một lần nữa.
Vương Quân Dao thở dài nói: Có một vài lúc, ý nguyện chủ quan của con người là tốt, nhưng khi làm thành hiện thực, bản chất của nó đã thay đổi.
Trương Dương cười nói: Thật ra phu nhân không hề thích hợp làm về ngành vui chơi giải trí này.
Trương Dương quân dao hơi nhíu mày: Ý của thị trưởng Trương là?
Trương Dương nói: Ngành giải trí là một ngành rất mẫn cảm, chỉ cần không chú ý một chút thôi, là phương hướng của nó sẽ sai lệch ngay, lệnh huynh của phu nhân là thính trưởng thính công an của Bình Hải chúng tôi, sự việc của Kim Sa đã gây nên một vài ảnh hưởng không cần thiết, rất nhiều người đang nói ra nói vào, ý của tôi, có lẽ phu nhân cũng hiểu.
Vương Quân Dao nói: Xem ra tôi thật không biết nhiều về môi trường đầu tư của đại lục, nên không suy nghĩ được chu đáo đến vậy.
Trương Dương mỉm cười nói: Thật ra thị trường đầu tư trong nước rất lớn, với thực lực của phu nhân và tầm nhìn của phu nhân không cần phải để ý đến miếng bánh giải trí này.
Vương Quân Dao phát hiện ra Trương Dương đã có chút gian xảo, Vương Quân Dao nói: Bất cứ điều gì đều có một quá trình để thích ứng mà, Kim Sa cứ coi như là một hòn đá thử khi tôi bước vào thị trường trong nước vậy.
Kiều Mộng Viện thấy cuộc nói chuyện giữa hai người cũng diễn ra trong hòa khí nên dần yên tâm trở lại.
Trương Dương nhìn thời gian, đứng dậy cáo từ, trước đó hắn cũng đã nói buổi chiều còn phải về họp, nên Vương Quân Dao và Kiều Mộng Viện không giữ lại.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Kiều Mộng Viện ngỏ ý xin lỗi: Dì Hải Sắt, vì việc của cháu mà đã làm cho dì bị tổn thất lớn thế này, thế này đi, tất cả những tổn thất lần này sẽ do cháu chịu cả nhé.
Vương Quân Dao cười nói: Cháu còn khách sáo với dì như vậy à, dì đã nói rồi mà, dì chẳng để ý gì đến Kim Sa, dì mở cửa Kim Sa, là vì trước kia ở Mỹ dì luôn làm ngành vui chơi giải trí, chỉ là dùng Kim Sa để thử phản ứng của thị trường trong nước thôi, kiếm được hay là lỗ dì cũng chẳng quan tâm lắm. Mặc dù bà ta nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lần này vì Kim Sa bị đập, tính cả số tiền sửa sang trước nữa, cũng phải đến 3000000.
Kiều Mộng Viện hỏi thử: Dì dự định giải quyết việc Kim Sa thế nào?
Vương Quân Dao nói: Dì đang làm ăn, có phải là đấu đá với người khác đâu, Kim Sa trải qua chuyện này, danh tiếng đã hoàn toàn mất rồi, nếu như miễn cưỡng duy trì thì chẳng còn ý nghĩa gì, thôi, chỉ coi là đã bỏ tiền ra học một bài học thôi.
[CHARGE=1]Biểu hiện của bà ta càng khoan dung, trong lòng Kiều Mộng Viện càng cảm thấy buồn, lần này thật sự đã làm liên lụy đến Vương Quân Dao, vì thế cô mới chủ động đề ra ý định đền bù tổn thất lại cho Vương Quân Dao.
Vương Quân Dao nói: Trương Dương nói một câu rất đúng, dì làm ngành vui chơi giải trí ở Bình Hải, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, sẽ mang lại cho anh dì rất nhiều ảnh hưởng không tốt, giờ đây dì đã rất hối hận mở Kim Sa rồi.
Trương Dương sau khi họp xong liền nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói với hắn rằng Vương Quân Dao sẽ không truy cứu chuyện này, hơn nữa sẽ bỏ đi ý định mở lại Kim Sa, cũng có nghĩa là, Vương Quân Dao đã nhận thua. Trương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, biểu hiện của Vương Quân Dao nằm ngoài dự liệu của hắn. Bà ta rốt cuộc là biết khó mà bỏ hay là cố ý bày binh bố trận đây, hay là đang ôm ý nghĩ quân tử trả thù mười năm không muộn? Nhưng người ta đã làm một hành động cao đạo như vậy, Trương Dương cũng không thể nào thể hiện mình quá nhỏ nhen, hắn ngay lập tức bảo Kiều Mộng Viện sắp xếp thời gian, hắn đích thân mời Vương Quân Dao ăn một bữa cơm.
Đặt điện thoại xuống, chủ nhiệm nhân đại thành phố Triệu Dương Lâm bước vào, Triệu Dương Lâm vừa đến hiện trường xem, biểu hiện sự hài lòng về tiến trình và chất lượng của công trình, y cười nói: Ông chủ của Kiến thiết Bình Trung là Ngô Truyên Nguyên vừa đến đây rồi, qua công tác của ông ta, giờ đây các công nhân đều rất giàu sức lực. Tôi đã mời ông ấy chút nữa đi ăn cơm tối ở nhà ăn của chúng ta, cậu phải đi theo đấy.
Trương Dương cười nói: Ông đã trọng dụng tôi như vậy, ông chỉ đâu tôi sẽ đánh đấy.
Ngô Trung Nguyên gặp Trương Dương lần này rõ ràng là đã khiêm nhường hơn rất nhiều, mấy ngày nay y đã tai nghe mắt thấy một số việc ở Giang Thành, y đã bắt đầu có sự hiểu biết về Trương Dương. Một hảo hán đã đánh hơn 30 tên côn đồ, một người dám đi đập hộp đêm của em gái thính trưởng thính công an, chẳng ai dám khinh thường loại người như thế này. Ngô Trung Nguyên cuối cùng đã hiểu tại sao Đỗ Thiên DÃ lại đặt hắn vào vị trí quan trọng như vậy, Ngô Trung Nguyên cũng đã ý thức được Kiến Thiết Bình Trung nếu muốn làm việc thuận lợi ở đây, nhất định phải có quan hệ tốt với hắn. Mặc dù Triệu Dương Lâm là phó tổng chỉ huy, nhưng y chỉ là có tiếng mà thôi, Trương Dương mới thật sự là nhân vật có thực lực ở trong việc xây dựng sân bay.
Ngô Trung Nguyên cũng cảm thấy hơi hối hận với phan cục của buổi tối hôm đó, y mời cả Tả Viên Triều, Kiều Bằng Cử, Tôn Đông Cường đến, mục đích là để thể hiện thực lực với Trương Dương, nhưng sự thật đã chứng minh, cách làm đó của y không hề có tác dụng gì, Trương Dương còn chẳng cho Vương Bá Hành chút thể diện, huống hồ là đám người này? Ngô Trung Nguyên từ sau ngày hôm đó, luôn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện tử tế với Trương Dương, hôm nay đã đợi được đến cơ hội đó rồi.
Trương Dương bảo nhà ăn chuẩn bị một bàn ăn, mời Ngô Trung Nguyên, nhà ăn của sân bay đã được Cảnh Lục của Bát Trân Cư bao thầu về, Cảnh Lục rất coi trọng, phái một đầu bếp nổi tiếng từ Bát Trân Cư đến, chất lượng của thức ăn rất ngoan, mấy món ăn tủ của bên Bát Trân Cư cũng đã mang đến đây.
Ngô Trung Nguyên khen hết lời với những thức ăn ở đây, y cười nói: Tôi đã ăn ở nhiều nơi như vậy, mà tôi thấy thức ăn ở sân bay Giang Thành là ngon nhất.
Trương Dương cười nói: Xây dựng xong được sân bay Giang Thành phải đến năm 97 kìa, tổng giám đốc Ngô về sau còn nhiều cơ hội ăn cơm ở nhà ăn này.
Ngô Trung Nguyên cười nói: Nói thật, tôi cảm giác hương vị của thức ăn ở đây còn chính tông hơn cả Tân Đế Hào.
Triệu Dương Lâm nói: Những thức ăn thông thường phải xuống dưới mới ăn được, khách sạn như Tân Đế Hào đó đều là quá cứng nhắc, khi ăn cảm thấy chẳng có thú vị gì.
Ngô Trung Nguyên nói: Đúng thế, giờ đây những món ăn của quán cơm lớn như từ một lò ra vậy, hương vị của đầu bếp cũng giống nhau, cả ngày chúng tôi ăn ở ngoài đã ngán lắm rồi.
Triệu Dương Lâm đồng cảm nói: Giờ đây tôi đang cố gắng ăn cơm ở nhà, ăn được mấy món ăn đó cảm thấy thật ngon miệng, tuổi đã lớn rồi, dạ dày không được tốt, ăn nhiều thứ thịt cá quá không quen.
Trương Dương dùng đũa chung gắp một cái đầu vịt cho y: Một trong những món đặc sắc của Bát Trân Cư, ông phải thử xem thế nào.
Triệu Dương Lâm mặt khổ hạnh nói: Cholesterol cao, tôi sợ thứ này lắm.
Trương Dương cười cầm cốc rượu lên: Nào, chúng ta hoan nghênh tổng giám đốc Ngô đến thị sát công trình sân bay của chúng ta.
Ngô Trung Nguyên nói khiêm tốn: Tôi đến là để tham quan học tập thôi, không nói được là thị sát đâu.
Trương Dương nói: Hợp tác là một quá trình cọ xát qua lại, chỉ cần chúng ta đều có thành ý, thì bất cứ vấn đề nào đều có cách giải quyết của nó cả.
Ngô Trung Nguyên nói: Lần này tôi đã thấy được sự lợi hại của giám công Nhật Bản rồi, anh ta đã dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc của quốc tế để yêu cầu vấn đề thi công của chúng ta. Nhân công của chúng ta chủ yếu làm về những hạng mục trong nước, nên có hơi không thích ứng với những yêu cầu này, có điều sóng gió lần này có lợi ích rất lớn với Bình Trung, làm cho tôi ý thức được chúng ta không thể chỉ đáp ứng yêu cầu trong nước, mà còn phải mở rộng tầm mắt trên tầm quốc tế, cần phải lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của quốc tế để yêu cầu mình, chỉ có như vậy, mới có thể vượt ra ngoài biên giới, đúng là người Nhật Bản đã dạy cho chúng ta một bài học quý giá. Triệu Dương Lâm cũng mừng vì sự việc được giải quyết, y cười nói: Tôi đã nói từ lâu rằng Kiến Thiết Bình Trung là hàng hiệu của ngành kiến trúc chúng ta, mâu thuẫn của hai bên là không hiểu nhau thôi, chỉ cần nói rõ sự việc, tất cả sẽ ổn cả thôi.
Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: Hi vọng rằng chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng làm tốt hạng mục sân bay mới này.
Ngô Trung Nguyên gật đầu nói: Mong hai vị lãnh đạo yên tâm, Kiến Thiết Bình Trung chúng tôi sẽ đặt chất lượng công trình lên hàng đầu, coi vinh dự của Giang Thành là trách nhiệm của mình.
Buổi tối hôm đó Trương Dương trực ban, ở lại bộ chỉ huy để nghỉ ngơi, đến chín giờ hơn, Ngưu Văn Cường đến tìm hắn, vì vườn nuôi trồng gặp phải vấn đề ô nhiễm, nên cua của Ngưu Văn Cường đã chết hết, lần này gã cũng hơi nhàn hạ, gần như mỗi buổi tối đều đến bộ chỉ huy. Đổng Hân Vũ đã chuyển bồi thường của gã thành cổ phần, Ngưu Văn Cường gần đây đều cải cách chế độ công xưởng, theo lời của gã, nơi này thuộc về gã, gã phải nhắm vào đầu tư của mình, xác định thu hồi lơi nhuận.
Khi Ngưu Văn Cường đến phòng làm việc của Trương Dương, Trương Dương đang chơi game trên máy tính, Ngưu Văn Cường gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Trương Dương vẫn chơi tiếp, không để ý đến gã.
Ngưu Văn Cường rót một cốc trà cho mình, rồi uống mấy hớp liên tục: Lớn như thế này rồi, mà vẫn còn trẻ con vậy à?
Trương Dương nói: Đừng làm phiền tôi, tôi sắp thắng rồi.
Ngưu Văn Cường bước đến, thò tay ra tắt màn hình máy tính đi.
Trương Dương tức đến độ trừng mắt: Anh làm trò gì thế hả?
Ngưu Văn Cường nói: Đi, chúng ta đi uống rượu.
Trương Dương nói: Tôi vừa ăn cơm xong.
Ngưu Văn Cường nói: Tôi đã mua một con ba ba lớn hơn ba cân ở Hồ Phong Trạch, còn hai con vịt trời nữa, đáng lẽ tôi định hưởng thụ một mình thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị chia sẻ với anh.
Trương Dương cười nói: Tôi thật sự ăn không nổi nữa rồi, vừa ăn cơm với Ngô Trung Nguyên xong.
Ngưu Văn Cường nói: Hay là chúng ta đi Phong Trạch, gọi cả Trình Diệm Đông đến. Thông qua sự kiện ô nhiễm, Ngưu Văn Cường đã kết giao được với một đám bạn ở Phong Trạch.
Trương Dương nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi, tên này thật là cao hứng.
Trương Dương nói: Muộn như thế này rồi, các cửa hàng cơm đều đóng cửa hết cả, chạy đến Phong Trạch cũng phải tới mười giờ, anh mang ba ba với vịt của anh đến, rồi ai làm cho anh?
Ngưu Văn Cường nói: Đi đi, tôi hôm nay rất vui, chúng ta uống rượu thông đêm.
Trương Dương nói: Thế này đi, anh đưa những thức ăn đó cho nhà ăn, bảo Chu sư phụ làm cho anh, làm thành một bàn, giờ anh gọi điện cho mấy người Trình Diệm Đông, bảo họ đến bộ chỉ huy ăn cơm, tôi ở đây có nhiều phòng lắm, buổi tối đều có thể ngủ lại ở đây.
Ngưu Văn Cường cười ha ha gật đầu nói: Gì đó nhỉ...
Trương Dương nhìn ra gã có điều muốn nói; Nói đi.
Ngưu Văn Cường đáp: Tôi mời Đổng Hân Vũ đến có được không?
Trương Dương đã nhận ra điều gì đó, tên này chẳng lẽ lại có ý gì với Đổng Hân Vũ sao? Hắn gật đầu nói: Muộn thế này rồi, anh mời người ta, người ta chưa chắc đã muốn đến.
Ngưu Văn Cường cười nói: Cô ấy đang chỉ huy trùng tu ở xưởng, tôi đến đón cô ấy.
Trương đại quan thở dài.
Ngưu Văn Cường nói: Anh không vui à?
Không phải vậy.
Vậy thì anh thở dài cái gì?
Trương Dương nói: Tôi thở dài cho Đổng Hân Vũ thôi, anh nói người ta hạ độc mấy con cua của anh, lần này thì hay rồi, không những đưa cả xưởng cho anh, anh lại còn nhớ đến cả người nữa, anh thật là hiểm độc đấy.
Ngưu Văn Cường cười ngại ngần: Người an hem à, tôi rất thích những cô gái có cá tính, thật đấy, tôi đúng là hơi rung rinh rồi.
[CHARGE=1]
Trương Dương cười nói: Có lần nào là anh không rung rinh cơ chứ? Tôi thấy anh chỉ lăng nhăng là giỏi.
Ngưu Văn Cường nói: Về mặt này thì phải gọi cậu là sư tổ.
Trương Dương trừng mắt nói: Cút, có tin tôi ném cả anh với ba ba ra ngoài không?
Ngưu Văn Cường cười nói: Ba ba với cả vịt ở ngoài cửa nhà cậu đấy, cậu đưa vào nhà ăn đi, tôi đi đón người. Không đợi Trương Dương nói, tên này đã đi mất rồi, khi đến cửa gã lại nói: Anh gọi cả bên Trình Diệm Đông nhé.
Trương Dương lắc đầu ngán ngẩm, ra cửa nhìn đám ba ba và vịt trời ở ngoài cửa, con ba ba đó thật sự là không nhỏ, Trương Dương cầm ba ba đến nhà ăn, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Diệm Đông, thì cuộc điện thoại của An Ngữ Thần đã gọi điến rồi, cô muốn thương lượng về việc khánh thành của trường nhỏ bên Nhất Trung, mấy ngày nay cô đều ở Phong Trạch chuẩn bị việc mở trường học. Nói ra thì trường nhỏ của Nhất Trung vẫn là một trong những trọng điểm công việc sau khi Trương Dương đến Phong Trạch quản văn hóa giáo dục vệ sinh, nhưng cùng với việc giờ đây thành phố phong hắn làm chỉ huy hiện trường của sân bay mới, Trương Dương thực sự không phụ trách công việc cụ thể gì. Cái gọi là quản lý công tác chiêu thương cũng chỉ là nói vậy mà thôi. An Ngữ Thần quyết định bỏ tiền ra xây trường học là để ủng hộ Trương Dương, có điều giờ đây Trương Dương đã nghiêng trọng điểm về bên sân bay mới, An Ngữ Thần lại không thể nào nói bỏ là bỏ được, trước kia Thường Lăng Phong làm không ít việc, đã sắp đến ngày mở trường rồi, phân hiệu của Nhất Trung Phong Trạch cũng sẽ chính thức khai trương, An Ngữ Thần chuẩn bị làm một lễ khai trương long trọng, việc này đương nhiên phải thương lượng với Trương Dương.
Ngưu Văn Cường tập hợp mọi người đến uống rượu như vậy, mục đích của gã quá rõ ràng, may mà An Ngữ Thần cũng đến, nên có thể phân tán sự chú ý, Đổng Hân Vũ là một người ăn thật làm thật, Ngưu Văn Cường có rất nhiều quan hệ xã hội, trong quá trình cải cách cơ chế của xưởng, Đổng Hân Vũ nắm phần sản xuất, còn Ngưu Văn Cường lợi dụng nguồn tài nguyên xã hội của mình để bán sản phẩm, gần đây phối hợp rất ăn khớp.
Dù là đến đâu, Trương đại quan cũng là một nhân vật được rất nhiều người để ý.
Mặc dù Trình Diệm Đông không tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng Trương Dương đập phá Kim Sa, nhưng mấy ngày nay, chuyện này đã đồn ầm trong hệ thống cảnh sát, Trình Diệm Đông cười nói: Khắp trên Giang Thành, người dám đập Kim Sa chỉ có thị trưởng Trương, tôi kính anh một chén.
Trương Dương cười nói: Sao lại nói vậy cơ chứ? Đập một hộp đêm cũng đáng để anh kính rượu à?
Trình Diệm Đông nói: Ai mà không biết bà chủ sau màn của Kim Sa là em gái ruột của thính trưởng Vương của chúng ta cơ chứ, thứ anh đập không chỉ là Kim Sa, mà còn là thể diện của thính trưởng Vương nữa.
Trương Dương nói: Hôm nay tôi đã gặp Vương Quân Dao rồi.
Mấy người đều nhìn hắn, An Ngữ Thần thân thiết hỏi: Bà ấy nói thế nào?
Trương Dương nói: Kiều Mộng Viện ở giữa giảng hòa, thái độ của bà ấy được lắm, đồng ý việc này.
Ngưu Văn Cường nói: Đại sự hóa tiểu sự, tiểu sự hóa vô sự rồi, với anh mà nói, chưa chắc đã không phải là một việc tốt, nào, chúng tôi kính thị trưởng Trương một chén. Mấy người cùng hưởng ứng.
Trương Dương uống chén rượu rồi nói: Tôi thấy bà Vương Quân Dao không hề đơn giản, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà bà ta vẫn cười như không có gì xảy ra cả vậy.
Ngưu Văn Cường nói: Nói không chừng người ta chỉ nhịn lúc đó thôi, sử dụng sách lược quân tử trả thù mười năm không muộn với anh.
Trương Dương cười nói: Nếu như bị anh nói trúng, thì về sau chẳng lẽ tôi đi đường cũng phải cẩn thận à?
Trình Diễm Đông nói: Lăn lộn trong tổ chức, chỉ cần anh muốn làm việc tử tế, không đắc tội với người khác là điều không thể nào xảy ra, tôi rất thích người như thị trưởng Trương này, ân oán phân minh, đây mới là hảo hán thật sự.
Ngưu Văn Cường nói: Lão Trình à, vừa vừa thôi là được rồi, anh nịnh nọt thế này nghe hơi bị sởn da gà rồi.
Đổng Hân Vũ không chịu nổi cười lên, cô rất ít khi nói chuyện, dù sao thì trước mặt đám quan viên như Trương Dương và Trình Diệm Đông cô vẫn hơi khép nép, nhưng sau khi đã tiếp xúc nhiều hơn, phát hiện rằng đám người này rất hay ho.
Trình Diệm Đông cười nói: Nịnh nọt cũng phải phân biệt đúng đối tượng, có vài người dù là quan lớn đến đâu chăng nữa, nhưng không có phẩm chất của người làm quan, gọi tôi là ông tôi cũng chẳng nịnh. Thị trưởng Trương mặc dù làm quan không lớn, nhưng đây là một người làm được việc, anh nói tôi nịnh, tôi nhận.
An Ngữ Thần nói: Câu này của anh hình như vẫn là nịnh nọt.
Một đám người lại cười ồ lên.
Trương Dương nói: Trình Diệm Đông, đây là tâng bốc quá thể, đừng tưởng tôi không nghe ra.
Trình Diệm Đông nói: Nói đi nói lại, bí thư Đỗ và cục trưởng Vinh của chúng ta cũng thật là thú vị, giờ đây đồn với tất cả mọi người rồi, nói rằng thính trưởng Vương rất bực mình, tìm đến bí thư Đỗ trách tội, bí thư Đỗ ngay ở đó đã đập bàn, nói rằng việc của Giang Thành chúng tôi không đến lượt ông nói.
Trương Dương mỉm cười, hắn biết rằng Đỗ Thiên Dã đã làm như vậy thật, lần này Đỗ Thiên DÃ và Vinh Bằng Phi vì chuyện của hắn đã chịu một áp lực không nhỏ. Trương Dương nói: Lời đồn bên ngoài không đáng tin đâu, sự việc lần này tạm thời ngừng đi, không có căn cứ thì đừng nói bừa.
Trình Diệm Đông nói: Thật ra làm lãnh đạo quan trọng nhất là phải biết gánh vác, câu này của bí thư Đỗ thật là làm người ta mát lòng mát dạ.
Ngưu Văn Cường nói: Tôi còn nghe một lời đồn nữa, nói rằng khi anh đem người đến đập phá Kim Sa, anh nói rằng một khi anh còn ở Giang Thành, thì sẽ không có hai chữ Kim Sa?
Trương đại quan gật đầu nói: Tôi thật sự đã nói như vậy, hơn nữa tôi nói được là làm được.
/2583
|